Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 529: Tự nhiên buông thả
Trên sân khấu, Tần Tử Phong cũng cảm thấy vị trí của mình thật không ổn định.
Anh lấy lại bình tĩnh. Với kinh nghiệm, kỹ năng nhiều năm của siêu sao nổi tiếng, anh nhanh chóng ổn định. Giọng anh phục hồi lại ổn hơn:"Cát sỏi trong chỉ đỏ, huyết nhục triền miên. Ngày tận thế, em cao cao tại thượng, anh phủ phục khiêm tốn như tín đồ sùng đạo nhất, bầy quạ cuồng hoang thịnh yến*!" (*chè chén say sưa)
Hạ Lăng khá khâm phục sự bình tĩnh của anh. Có thể bình ổn lại một cách nhanh chóng. Ban đầu, cô không có ác cảm với Tần Tử Phong, cũng không muốn anh ta ở sân khấu mất mặt trước khán giả, vì vậy cô đã nhận lấy nó ngay khi nhìn thấy, và giọng hát của cô trở nên dịu dàng, giống như con phượng hoàng nhấc cánh, vẫn tuyệt đẹp, nhưng không còn hung dữ nữa: " Tín đồ sùng đạo, bầy quạ cuồng hoang thịnh yến*! " (*chè chén say sưa)
Mặc dù Tần Tử Phong vừa mới ổn định lại trạng thái của mình nhưng anh ta vẫn hơi khó chịu. Anh ta sợ Hạ Lăng sẽ sử dụng một số mánh khóe sẽ khiến anh trở tay không kịp. Ngay khi anh ta hoàn toàn cảnh giác, anh không ngờ rằng cô chẳng qua là chỉ hát một câu biến tấu khác tiết tấu của anh. Điều đó khiến anh ta bất ngờ.
Tần Tử Phong hát thêm vài câu nữa. Hạ Lăng phối hợp khá tốt. Mặc dù thỉnh thoảng có những thay đổi về lời hát nhưng nói chung, cô ấy không gây thêm cho anh ta thêm bất kỳ vấn đề nào nữa. Dần dần, Tần Tử Phong cảm thấy nhịp điệu đã trở lại dưới sự kiểm soát của mình. "Như vậy mới đúng!" Anh nghĩ "Bây giờ cô gái này biết rằng cô không thể cạnh tranh với anh như một siêu sao. Vì vậy cô đã sử dụng kế sách của mình, lên kế hoạch gây khó dễ cho anh ngay từ đầu để anh trở tay không kịp nhưng không ngờ anh vẫn ổn định. Thế là cô bé yếu đuối ra kế liên tục nhưng không còn chút sức lực nào."
Tần Tử Phong càng nghĩ anh càng cảm thấy hợp lý. Dần dần đã khôi phục được sự tự tin của anh.
Anh ta nâng tông giọng lên và hát bằng kỹ thuật tuyệt vời nhất của mình: "Thời gian chôn vùi hóa thành tro tàn, từng khúc chỉ đỏ từng khúc thương tâm!". Cố tình chơi một cú ném khó đỡ ở cuối bài hát khiến câu tiếp theo khó có thể liền mạch. Một khi anh ta giữ vững được vị trí của mình, anh ta không thể chờ đợi đến lúc để áp đảo Diệp Tinh Lăng. Đây là một trò chơi chỉ có thắng hoặc thua. Anh ta sẽ cho cô bé này chiêm ngưỡng một chút.
Hạ Lăng chỉ khẽ mỉm cười.
Cô cố tình không muốn anh thua quá thảm, nhưng không ngờ Tần Tử Phong lại có tham vọng như vậy như muốn vượt lên chính mình trên sân khấu. Tiếng hát của cô thay đổi như một con phượng hoàng tao nhã từ từ dang rộng đôi cánh, thản nhiên kiêu ngạo, lộng lẫy, lơ lửng trong không trung, tuyệt đẹp.
"Những dòng chữ đỏ kéo dài, thế giới tan vỡ, làn khói bay rộng lớn!"
Theo tiếng hát của cô, như thể mọi người thực sự đã nhìn thấy cảnh hoàng hôn bất tận, mặt đất cằn cỗi, hàng đoạn đường đổ vỡ, làn khói bay tung mù, khuôn mặt tuyệt vọng của người nói lời yêu ấy.
Trong một thoáng, mọi người nín thở.
Tần Tử Phong lại mất cảnh giác. Cảm giác áp bức vừa trở lại chỉ mới bắt đầu, anh đã chống đỡ không kịp miễn cưỡng hát: "Khói bay đi, ký ức là tự do."
Khung cảnh tuyệt đẹp, tráng lệ, bi thương ngày tận thế dường như biến mất.
Lời bài hát của anh đã đưa rất nhiều khán giả thoát ra từ ảo ảnh quay lại hiện thực trên sân khấu. Họ nhận ra rằng họ không thực sự đang ở khung cảnh đó mà chỉ đang thưởng thức một buổi biểu diễn. Đột nhiên, cảm thấy hối tiếc trong tim.
" Thật không thể tưởng tượng nổi!" Một người nào đó trong nhóm Thiên Vương lẩm bẩm với chính mình, "Tần Tử Phong lần này thực sự đã thất bại!"
Quả nhiên, trong đoạn sau đấy, Tần Tử Phong đã bị Hạ Lăng áp chế suốt, buộc phải theo nhịp điệu của cô giống như nữ hoàng cai trị. Phượng Hoàng cất cánh bay lên và thỉnh thoảng dừng lại và chờ đợi những chú chim khác. Rõ ràng trong tiếng hát, cô ấy đã có phần thương xót cùng nhân nhượng. Trên sân khấu, Tần Tử Phong cảm thấy điều đó rất rõ.
Nhóm siêu sao Thiên Vương sau cánhân gà cũng cảm nhận được điều này.
Khán giả không phải dân chuyên nhưng cũng có cảm giác rằng mặc dù Tần Tử Phong hát rất tốt, nhưng anh ta không thể làm họ chìm đắm vào giai điệu như Hạ Lăng. Bài hát này thực sự hấp dẫn do giọng hát của cô gái đó. Thật là tuyệt vời. Một nữ ca sĩ đã ở ẩn một năm nhưng khi mới trở lại thậm chí còn mạnh hơn cả siêu sao nổi tiếng.
Bài hát kết thúc.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Cử chỉ chào khán giả của Hạ Lăng vẫn raa thanh lịch. Lần này, khán giả thậm chí còn hô lên vô cùng lớn.
Biết đây chỉ là một trận đấu thi đấu thôi không phải là một buổi hòa nhạc. Không có lý do gì để hô hét quá như vậy nhưng khán giả đã quá đắm đuối đến nỗi họ không mảy may để ý Tần Tử Phong vẫn còn ở trên sân khấu, trực tiếp hướng về Hạ Lăng hào hứng la hét.
"Diệp Tinh Lăng chúng tôi muốn nghe phiên bản solo của cô!!"
"Solo Ngày tận thế!"
"Solo Ngày tận thế!"
Cái này rõ ràng là bài hát của Tần Tử Phong, anh ấy đã bị khán giả lãng quên. Họ nhao nhao hướng về cô gái bên cạnh anh ta sùng bái. Khuôn mặt của Tần Tử Phong lúc xanh lúc trắng, hàm răng của anh ta trong vô thức nghiến lại. Đột nhiên anh cảm thấy hối hận khi lên sân khấu, sự phát triển của tình huống thật bất ngờ khiến anh ta muốn khóc mà cũng không thể khóc.
Bạch Mộ Dung nhìn cảnh trên sân khấu nhận thấy hình ảnh phản chiếu chính mình trong mắt anh.
Anh cố tình giật dây cho mọi người thăm dò Hạ Lăng. Và bây giờ kết quả là sự ngờ vực đã bị loại bỏ. Anh sợ rằng trình độ của Hạ Lăng vượt xa những gì cô ấy thể hiện, xa những gì cô đã làm để áp đảo họ. Thời điểm cô muốn nhượng bộ liền nhượng bộ, cô muốn tranh đoạt lấy quyền thống trị liền thống trị. Khi buông tay lại vô cùng dễ dàng như cô ở vùng đất không có đàn ông mà chỉ có nữ hoàng là cô.
Điều này còn đáng sợ hơn là đàn áp đơn thuần.
Ngay cả một Thiên Vương mạnh mẽ như Bạch Mộ Dung trong lòng cũng không ngừng run rẩy.
Cảm xúc của người khác không sâu sắc bằng Bạch Mộ Dung, chỉ cảm thấy Hạ Lăng vận may tốt: "Tử Phong hôm nay trạng thái không tốt.... Rõ ràng là đã đàn áp Diệp Tinh Lăng. Như thế nào sắp kết thúc lại để cô bé này vượt qua rơi vào trạng thái không ổn định? Hẳn là không có nỗ lực để duy trì quá trình đàn áp có thể là thiếu kinh nghiệm, khả năng kiểm soát sân khấu có chỗ cần cải thiện. "
Bạch Mộ Dung nghe cuộc thảo luận của họ, chỉ cười, đột nhiên có một cảm giác vượt trội về trí thông minh. Huh! Tất cả bọn họ đều bị cô bé kia lừa, cô bé đó là hồ ly tinh. Cô ấy đã đạt đến trình độ thể hiện mánh khóe như không. Nếu không cạnh tranh với cô trên sân khấu, sẽ không bao giờ biết được áp lực tuyệt vọng này.
Anh có một cái nhìn thông cảm với Tần Tử Phong trên sân khấu.
Tần Tử Phong lúc này đang suy nghĩ.
Cô bé này thật kỳ lạ. Anh ta hoàn toàn không biết liệu cô ấy là do may mắn để chiến thắng hay cô ấy thực sự tự nhiên buông thả mình đàn áp anh. Anh ta có chút hoài nghi rằng chính đoạn ở giữa là cô nhường. Bởi vì từ đầu đến cuối thể hiện rõ năng lực khống chế, cô không có lý do để ngăn chặn điều đó. Tuy nhiên, có lẽ cô bé này thực sự chưa bộc lộ hết mọi thứ.
Anh cau mày,suy nghĩ tiếp
Dưới sân khấu, tiếng hô hào của khán giả vẫn tiếp tục.
Hạ Lăng trong lòng cười khổ. Cô chẳng qua chỉ muốn thắng Tần Tử Phong, vì rất hiếm khi có thể chiến thắng từ đầu đến cuối trong một cuộc thi. Cô căn bản không muốn làm Tần Tử Phong mất mặt. Dù sau cô vẫn có hảo cảm với vị tiền bối này. Tuy nhiên, sự phát triển của tình huống có phần bất ngờ, cô vẫn là xuất sắc quá mức mà áp đảo.
Trong lúc nhất thời, cô thậm chí không biết phải nói gì cho phải.
- -------------------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- -------------------------------
Anh lấy lại bình tĩnh. Với kinh nghiệm, kỹ năng nhiều năm của siêu sao nổi tiếng, anh nhanh chóng ổn định. Giọng anh phục hồi lại ổn hơn:"Cát sỏi trong chỉ đỏ, huyết nhục triền miên. Ngày tận thế, em cao cao tại thượng, anh phủ phục khiêm tốn như tín đồ sùng đạo nhất, bầy quạ cuồng hoang thịnh yến*!" (*chè chén say sưa)
Hạ Lăng khá khâm phục sự bình tĩnh của anh. Có thể bình ổn lại một cách nhanh chóng. Ban đầu, cô không có ác cảm với Tần Tử Phong, cũng không muốn anh ta ở sân khấu mất mặt trước khán giả, vì vậy cô đã nhận lấy nó ngay khi nhìn thấy, và giọng hát của cô trở nên dịu dàng, giống như con phượng hoàng nhấc cánh, vẫn tuyệt đẹp, nhưng không còn hung dữ nữa: " Tín đồ sùng đạo, bầy quạ cuồng hoang thịnh yến*! " (*chè chén say sưa)
Mặc dù Tần Tử Phong vừa mới ổn định lại trạng thái của mình nhưng anh ta vẫn hơi khó chịu. Anh ta sợ Hạ Lăng sẽ sử dụng một số mánh khóe sẽ khiến anh trở tay không kịp. Ngay khi anh ta hoàn toàn cảnh giác, anh không ngờ rằng cô chẳng qua là chỉ hát một câu biến tấu khác tiết tấu của anh. Điều đó khiến anh ta bất ngờ.
Tần Tử Phong hát thêm vài câu nữa. Hạ Lăng phối hợp khá tốt. Mặc dù thỉnh thoảng có những thay đổi về lời hát nhưng nói chung, cô ấy không gây thêm cho anh ta thêm bất kỳ vấn đề nào nữa. Dần dần, Tần Tử Phong cảm thấy nhịp điệu đã trở lại dưới sự kiểm soát của mình. "Như vậy mới đúng!" Anh nghĩ "Bây giờ cô gái này biết rằng cô không thể cạnh tranh với anh như một siêu sao. Vì vậy cô đã sử dụng kế sách của mình, lên kế hoạch gây khó dễ cho anh ngay từ đầu để anh trở tay không kịp nhưng không ngờ anh vẫn ổn định. Thế là cô bé yếu đuối ra kế liên tục nhưng không còn chút sức lực nào."
Tần Tử Phong càng nghĩ anh càng cảm thấy hợp lý. Dần dần đã khôi phục được sự tự tin của anh.
Anh ta nâng tông giọng lên và hát bằng kỹ thuật tuyệt vời nhất của mình: "Thời gian chôn vùi hóa thành tro tàn, từng khúc chỉ đỏ từng khúc thương tâm!". Cố tình chơi một cú ném khó đỡ ở cuối bài hát khiến câu tiếp theo khó có thể liền mạch. Một khi anh ta giữ vững được vị trí của mình, anh ta không thể chờ đợi đến lúc để áp đảo Diệp Tinh Lăng. Đây là một trò chơi chỉ có thắng hoặc thua. Anh ta sẽ cho cô bé này chiêm ngưỡng một chút.
Hạ Lăng chỉ khẽ mỉm cười.
Cô cố tình không muốn anh thua quá thảm, nhưng không ngờ Tần Tử Phong lại có tham vọng như vậy như muốn vượt lên chính mình trên sân khấu. Tiếng hát của cô thay đổi như một con phượng hoàng tao nhã từ từ dang rộng đôi cánh, thản nhiên kiêu ngạo, lộng lẫy, lơ lửng trong không trung, tuyệt đẹp.
"Những dòng chữ đỏ kéo dài, thế giới tan vỡ, làn khói bay rộng lớn!"
Theo tiếng hát của cô, như thể mọi người thực sự đã nhìn thấy cảnh hoàng hôn bất tận, mặt đất cằn cỗi, hàng đoạn đường đổ vỡ, làn khói bay tung mù, khuôn mặt tuyệt vọng của người nói lời yêu ấy.
Trong một thoáng, mọi người nín thở.
Tần Tử Phong lại mất cảnh giác. Cảm giác áp bức vừa trở lại chỉ mới bắt đầu, anh đã chống đỡ không kịp miễn cưỡng hát: "Khói bay đi, ký ức là tự do."
Khung cảnh tuyệt đẹp, tráng lệ, bi thương ngày tận thế dường như biến mất.
Lời bài hát của anh đã đưa rất nhiều khán giả thoát ra từ ảo ảnh quay lại hiện thực trên sân khấu. Họ nhận ra rằng họ không thực sự đang ở khung cảnh đó mà chỉ đang thưởng thức một buổi biểu diễn. Đột nhiên, cảm thấy hối tiếc trong tim.
" Thật không thể tưởng tượng nổi!" Một người nào đó trong nhóm Thiên Vương lẩm bẩm với chính mình, "Tần Tử Phong lần này thực sự đã thất bại!"
Quả nhiên, trong đoạn sau đấy, Tần Tử Phong đã bị Hạ Lăng áp chế suốt, buộc phải theo nhịp điệu của cô giống như nữ hoàng cai trị. Phượng Hoàng cất cánh bay lên và thỉnh thoảng dừng lại và chờ đợi những chú chim khác. Rõ ràng trong tiếng hát, cô ấy đã có phần thương xót cùng nhân nhượng. Trên sân khấu, Tần Tử Phong cảm thấy điều đó rất rõ.
Nhóm siêu sao Thiên Vương sau cánhân gà cũng cảm nhận được điều này.
Khán giả không phải dân chuyên nhưng cũng có cảm giác rằng mặc dù Tần Tử Phong hát rất tốt, nhưng anh ta không thể làm họ chìm đắm vào giai điệu như Hạ Lăng. Bài hát này thực sự hấp dẫn do giọng hát của cô gái đó. Thật là tuyệt vời. Một nữ ca sĩ đã ở ẩn một năm nhưng khi mới trở lại thậm chí còn mạnh hơn cả siêu sao nổi tiếng.
Bài hát kết thúc.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Cử chỉ chào khán giả của Hạ Lăng vẫn raa thanh lịch. Lần này, khán giả thậm chí còn hô lên vô cùng lớn.
Biết đây chỉ là một trận đấu thi đấu thôi không phải là một buổi hòa nhạc. Không có lý do gì để hô hét quá như vậy nhưng khán giả đã quá đắm đuối đến nỗi họ không mảy may để ý Tần Tử Phong vẫn còn ở trên sân khấu, trực tiếp hướng về Hạ Lăng hào hứng la hét.
"Diệp Tinh Lăng chúng tôi muốn nghe phiên bản solo của cô!!"
"Solo Ngày tận thế!"
"Solo Ngày tận thế!"
Cái này rõ ràng là bài hát của Tần Tử Phong, anh ấy đã bị khán giả lãng quên. Họ nhao nhao hướng về cô gái bên cạnh anh ta sùng bái. Khuôn mặt của Tần Tử Phong lúc xanh lúc trắng, hàm răng của anh ta trong vô thức nghiến lại. Đột nhiên anh cảm thấy hối hận khi lên sân khấu, sự phát triển của tình huống thật bất ngờ khiến anh ta muốn khóc mà cũng không thể khóc.
Bạch Mộ Dung nhìn cảnh trên sân khấu nhận thấy hình ảnh phản chiếu chính mình trong mắt anh.
Anh cố tình giật dây cho mọi người thăm dò Hạ Lăng. Và bây giờ kết quả là sự ngờ vực đã bị loại bỏ. Anh sợ rằng trình độ của Hạ Lăng vượt xa những gì cô ấy thể hiện, xa những gì cô đã làm để áp đảo họ. Thời điểm cô muốn nhượng bộ liền nhượng bộ, cô muốn tranh đoạt lấy quyền thống trị liền thống trị. Khi buông tay lại vô cùng dễ dàng như cô ở vùng đất không có đàn ông mà chỉ có nữ hoàng là cô.
Điều này còn đáng sợ hơn là đàn áp đơn thuần.
Ngay cả một Thiên Vương mạnh mẽ như Bạch Mộ Dung trong lòng cũng không ngừng run rẩy.
Cảm xúc của người khác không sâu sắc bằng Bạch Mộ Dung, chỉ cảm thấy Hạ Lăng vận may tốt: "Tử Phong hôm nay trạng thái không tốt.... Rõ ràng là đã đàn áp Diệp Tinh Lăng. Như thế nào sắp kết thúc lại để cô bé này vượt qua rơi vào trạng thái không ổn định? Hẳn là không có nỗ lực để duy trì quá trình đàn áp có thể là thiếu kinh nghiệm, khả năng kiểm soát sân khấu có chỗ cần cải thiện. "
Bạch Mộ Dung nghe cuộc thảo luận của họ, chỉ cười, đột nhiên có một cảm giác vượt trội về trí thông minh. Huh! Tất cả bọn họ đều bị cô bé kia lừa, cô bé đó là hồ ly tinh. Cô ấy đã đạt đến trình độ thể hiện mánh khóe như không. Nếu không cạnh tranh với cô trên sân khấu, sẽ không bao giờ biết được áp lực tuyệt vọng này.
Anh có một cái nhìn thông cảm với Tần Tử Phong trên sân khấu.
Tần Tử Phong lúc này đang suy nghĩ.
Cô bé này thật kỳ lạ. Anh ta hoàn toàn không biết liệu cô ấy là do may mắn để chiến thắng hay cô ấy thực sự tự nhiên buông thả mình đàn áp anh. Anh ta có chút hoài nghi rằng chính đoạn ở giữa là cô nhường. Bởi vì từ đầu đến cuối thể hiện rõ năng lực khống chế, cô không có lý do để ngăn chặn điều đó. Tuy nhiên, có lẽ cô bé này thực sự chưa bộc lộ hết mọi thứ.
Anh cau mày,suy nghĩ tiếp
Dưới sân khấu, tiếng hô hào của khán giả vẫn tiếp tục.
Hạ Lăng trong lòng cười khổ. Cô chẳng qua chỉ muốn thắng Tần Tử Phong, vì rất hiếm khi có thể chiến thắng từ đầu đến cuối trong một cuộc thi. Cô căn bản không muốn làm Tần Tử Phong mất mặt. Dù sau cô vẫn có hảo cảm với vị tiền bối này. Tuy nhiên, sự phát triển của tình huống có phần bất ngờ, cô vẫn là xuất sắc quá mức mà áp đảo.
Trong lúc nhất thời, cô thậm chí không biết phải nói gì cho phải.
- -------------------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- -------------------------------