Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 528: Khống chế sân khấu
Tần Tử Phong lên sân khấu, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Khi mới xuất hiện trên sân khấu, anh vẫn hơi lo lắng không biết phải làm gì nếu thua một cô gái mới vào nghề, địa vị thấp hơn nhiều so với mình. Tuy nhiên, vài lời khen ngợi của Hạ Lăng ca ngợi bài hát của anh khiến anh ngay lập tức có cảm giác không cần phòng bị với cô gái này, nổi lên một loại cảm giác quý mến, có cảm tình với cô.
"Cô thực sự không cần phải hát bài hát của tôi." Anh nói, "Bài hát của tôi không phải kiểu bài dễ hát. Đặc biệt đối với nữ nhi mà nói sẽ khó khăn hơn, tôi có thể phối hợp với cô hát bài khác."
Trong cuộc nói chuyện, Hạ Lăng ngược lại đối với anh có nhiều hảo cảm hơn.
Cô biết rằng các bài hát của Tần Tử Phong, mặc dù các bài hát nổi tiếng, nhưng bổ sung nhiều yếu tố đặc biệt, như Heavy Metal Rock (kiểu chất rock ý mọi người). Thực sự là một thách thức đối với những nữ ca sĩ thông thường. Nhưng đối với cô, thì không. Cả hai kiếp là ca sĩ, đã có thể cung cấp cho cô lượng kiến thức, kĩ thuật của hầu hết các phong cách âm nhạc trên toàn thế giới. Cô có thể hát loại nhạc Heavy Metal Rock chưa kể đến nó chỉ là một vài đoạn xen kẽ trong bài mà thôi.
Do đó, cô vẫn mỉm cười từ tốn đáp: "Thật sự không miễn cưỡng! Tôi lại thích thử phong cách mới. Khán giả nghe bài hát của tôi một vài lần, có khi lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ cảm thấy hơi chán. Không bằng đổi mới một chút cũng tốt." Kiếp này cô mới chỉ ra mắt trong một khoảng thời gian ngắn và chưa có nhiều album mà cô có thể phát hành. Trong mười chín trận liên tiếp trên sân khấu, không đủ sô lượng bài hát khác nhau vì vậy cô đành phải lặp lại các bài hát đã từ đầu.
Trên thực tế, khán giả không quan tâm đến việc cô ấy lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Bởi vì mặc dù các bài hát của cô ấy được hát đi hát lại nhưng mỗi lần cô ấy thể hiện lại là một phong cách khác. Điều này thực sự làm cho người ta nghe hoài không chán.
Nhưng bây giờ hát song ca với Tần Tử Phong, khán giả đối với cô là to me muốn biết cô hát bài hát của người khác sẽ thể hiện những gì. Càng hiếu kỳ, dưới sân khấu, khán giả nhao nhao lên tiếng ủng hộ Hạ Lăng: "Đúng rồi a..., Tần Tử Phong cứ để cô ấy hát cùng anh bài kia!"
"Chúng tôi muốn nghe bài hát của anh!"
"Bài hát của anh Tần là tuyệt nhất!"
Tần Tử Phong không mong đợi mọi thứ sẽ diễn ra như thế này. Nếu anh không để cho cô hát bài hát của mình, rõ ràng là làm khó hậu bối. Anh đang bối rối thì Hạ Lăng nói: "Hơn nữa Tử Phong tiền bối, anh không hiếu kỳ tôi sẽ biến tấu bài hát của anh thành cái gì sao?"
Nội tâm anh khẽ gợn sóng.
Nói không hiếu kỳ, thì đó là giả.
Ngay khi theo dõi cuộc thi, anh phát hiện ra rằng cô có khả năng biến hóa giọng hát thất thường, không thể đoán trước và làm cho người ta khó mà nắm bắt được. Anh không biết, nếu cô sử dụng loại phương pháp này để diễn bài hát của anh, sẽ làm ra loại bất ngờ như thế nào?
"Tần Tử Phong!! Tần Tử Phong!!"
"Chúng tôi muốn nghe bài hát của anh Tần!!!"
Dưới sân khấu, khán giả nhiệt tình kêu gọi.
Tần Tử Phong đã quyết định: "Được rồi, cô gái! Cô có thể chọn một trong những bài hát của tôi."
Hạ Lăng mỉm cười, "Chính là 'Ngày tận thế'."
Tần Tử Phong khẽ nhướn mày, "Cô chắc chắn?" Tiểu nha đầu này, không chỉ chọn bài hát của anh để hát mà cũng chọn bài hát khó nhất trong tất cả các bài hát của anh.
"Bài hát này rất nổi tiếng gần đây." Hạ Lăng nói, "Tôi cảm thấy sẽ tốt hơn."
Những người nghe nói xong đều bị hóa đá. Chị ơi, chị là đang nói "sẽ tốt hơn" với chính chủ bài hát đó đó.
"Diệp Tinh Lăng này, thật sự là...." Ai đó trong nhóm các Thiên Vương lắc đầu với một nụ cười: "Thú vị."
"Cuồng vọng tự đại. Nói khoác mà không biết ngượng. "Một số người cũng bình luận.
Bạch Mộ Dung từ chối bình luận, và đưa tay ra và chộp lấy một nắm bỏng ngô. Anh nhớ rằng khi cô đối đầu với đối thủ, cô không quan tâm mấy đến điểm số cũng như đối thủ của mình nhưng đến cuối lại chiến thắng vô cùng hoàn mỹ. Nhưng anh thực sự tin rằng chỉ cần cô nghe rõ tiếng hát của mình, cô có thể hát tốt.
Tài năng này đúng là thiên phú, tuyệt vời.
Tần Tử Phong không muốn nói chuyện với cô nữa. Nếu tiếp tục, sợ rằng anh sẽ tức đến độ nôn ra máu mất. Anh quan tâm cô bằng cả trái tim nhưng cô hết lần này đến lần khác không để cho anh chút mặt mũi nào. Vì vậy điều đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Có vẻ như, cô em gái này không tệ nhưng đúng là cô cũng cần một bài học nho nhỏ để cho cô hiểu rằng có những người giỏi hơn cô ở ngoài kia.
Tần Tử Phong hạ quyết tâm, ngừng thuyết phục cô nói: "Được rồi. Chọn bài 'Ngày tận thế' vậy." Anh phải kìm nén đi sự kiêu ngạo của cô gái nhỏ này.
Trên sân khấu, âm nhạc vang lên và sương khói mê hồn.
Vì đó là bài hát của Tần Tử Phong, anh sẽ hát câu đầu tiên: "Nếu thời gian là vô hạn. Nếu có sự vĩnh cửu trong thời không. Nếu em có thể nhìn lại anh!"
Hạ Lăng tiếp lời một cách mượt mà, tự nhiên, không có dấu vết nào của sự cứng nhắc.
"Nếu anh và em, giữa hai ta có một sợi chỉ đỏ. "
Tần Tử Phong liếc nhìn về phía cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Cô gái này thực sự tài năng. Nhịp điệu như vậy mà theo nhịp vô cùng chính xác đến nỗi cô không thể bị choáng ngợp. Như thể tiếng hát của cô được sinh ra để tiếp nối, liền mạch giai điệu này.
Chỉ cần nắm bắt nhịp điệu và lời hát liền có thể khiến người khác tán thưởng không thôi.
Tiếng hát của Hạ Lăng vẫn tiếp tục nhưng câu thứ hai lại là một câu hát mới, đằm thắm khác hẳn lời bài hát gốc, nhưng lại cực kỳ hợp với giai điệu ban đầu mang đến một chút mê hoặc, phong phú: "Nếu anh đối xử với tình yêu của em, dù chỉ là một chút hư vô như đường màu đỏ mờ mịt trong hoàng hôn. "
Tim của Tần Tử Phong muốn nhảy dựng lên.
Ngay cả trước khi chơi, anh ta biết rằng khả năng biến hóa của cô gái này vô cùng khủng khiếp. Đề phòng cô gái này như vậy nhưng anh lại không ngờ việc sẽ đến sớm như vậy. Anh khẽ xoay người, ổn định sau một lúc: "Xây cát thành tháp, từng chút một..."
Hạ Lăng tiếp tục thay đổi lời hát giống như một phù thủy đang chế tạo ma thuật: "Anh có thể tích lũy được bao lâu? Ngay cả khi nó đi đến tận cùng thế giới. Anh cũng không thể có nó trong tầm tay anh!"
Tần Tử Phong muốn điên thật rồi. Chỉ có người lạc vào cảnh giới ly lạ này của cô mới cảm thấy được sự kiểm soát sân khấu của cô khủng khiếp như thế nào. Giai điệu, lời hát của đoạn thứ hai hoàn toàn khác với đoạn đầu tiên. Không có gì để người ta quá kinh ngạc nhưng thật tuyệt vời. Chưa đề cập đến việc khán giả dưới sân khấu, ngay cả người xem trực tiếp trên Internet cũng bị cuốn vào thế giới ảo giác được thêu dệt bởi cô ấy, bị cô ấy kéo vào, vô tình đi theo nhịp điệu, sự dẫn dắt của cô ấy.
"Đường màu đỏ trong hoàng hôn!" Anh lặp lại đoạn thứ hai. Bỗng nhiên bị sốc khi giọng điệu của anh thực sự theo nhịp điệu của cô, cảm thấy hơi tức giận, nhịn không được mà giãy giụa: "Anh không thể nhìn thấy đầu ngón tay của em."
Nghe đến đây, có chút cứng nhắc làm cho mọi người cảm thấy một chút bất cân đối.
Nhóm ngôi sao Thiên Vương dưới sân khấu cũng tỏ ra ngạc nhiên: "Không thể nào! Chỉ mới hai câu, Tần Tử Phong đã thua!" Cô gái này, thực lực thực sự mạnh đến như thế sao?
"Đừng lo lắng, có lẽ là mất cảnh giác.Tử Phong thực lực mạnh như vậy sẽ không dễ dàng thừa nhận thất bại! ", một người khác nói: " Hãy nhìn vào Mộ Dung trước đây đi! Hát bài "Kỳ phùng địch thủ" có chút vất vả. Cuối cùng không phải dễ dàng vượt qua đó sao? "
Bạch Mộ Dung lần nữa muốn rơi lệ trong lòng. Các đại ca! Có thể các anh đừng lấy tôi làm ví dụ nữa được không? Anh có thể quên rằng tôi đã bị cô gái nhỏ này chèn ép không?
- ----------------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ----------------------------
Bão sẽ cập nhật từ từ nhé mng!!!!!
Thông báo với mng là page đã bật được chế độ fan cứng rồi nè mng tương tác với page nhiều nha, tui hóng những gương mặt fan cứng đầu tiên vl luôn á =))))
Khi mới xuất hiện trên sân khấu, anh vẫn hơi lo lắng không biết phải làm gì nếu thua một cô gái mới vào nghề, địa vị thấp hơn nhiều so với mình. Tuy nhiên, vài lời khen ngợi của Hạ Lăng ca ngợi bài hát của anh khiến anh ngay lập tức có cảm giác không cần phòng bị với cô gái này, nổi lên một loại cảm giác quý mến, có cảm tình với cô.
"Cô thực sự không cần phải hát bài hát của tôi." Anh nói, "Bài hát của tôi không phải kiểu bài dễ hát. Đặc biệt đối với nữ nhi mà nói sẽ khó khăn hơn, tôi có thể phối hợp với cô hát bài khác."
Trong cuộc nói chuyện, Hạ Lăng ngược lại đối với anh có nhiều hảo cảm hơn.
Cô biết rằng các bài hát của Tần Tử Phong, mặc dù các bài hát nổi tiếng, nhưng bổ sung nhiều yếu tố đặc biệt, như Heavy Metal Rock (kiểu chất rock ý mọi người). Thực sự là một thách thức đối với những nữ ca sĩ thông thường. Nhưng đối với cô, thì không. Cả hai kiếp là ca sĩ, đã có thể cung cấp cho cô lượng kiến thức, kĩ thuật của hầu hết các phong cách âm nhạc trên toàn thế giới. Cô có thể hát loại nhạc Heavy Metal Rock chưa kể đến nó chỉ là một vài đoạn xen kẽ trong bài mà thôi.
Do đó, cô vẫn mỉm cười từ tốn đáp: "Thật sự không miễn cưỡng! Tôi lại thích thử phong cách mới. Khán giả nghe bài hát của tôi một vài lần, có khi lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ cảm thấy hơi chán. Không bằng đổi mới một chút cũng tốt." Kiếp này cô mới chỉ ra mắt trong một khoảng thời gian ngắn và chưa có nhiều album mà cô có thể phát hành. Trong mười chín trận liên tiếp trên sân khấu, không đủ sô lượng bài hát khác nhau vì vậy cô đành phải lặp lại các bài hát đã từ đầu.
Trên thực tế, khán giả không quan tâm đến việc cô ấy lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Bởi vì mặc dù các bài hát của cô ấy được hát đi hát lại nhưng mỗi lần cô ấy thể hiện lại là một phong cách khác. Điều này thực sự làm cho người ta nghe hoài không chán.
Nhưng bây giờ hát song ca với Tần Tử Phong, khán giả đối với cô là to me muốn biết cô hát bài hát của người khác sẽ thể hiện những gì. Càng hiếu kỳ, dưới sân khấu, khán giả nhao nhao lên tiếng ủng hộ Hạ Lăng: "Đúng rồi a..., Tần Tử Phong cứ để cô ấy hát cùng anh bài kia!"
"Chúng tôi muốn nghe bài hát của anh!"
"Bài hát của anh Tần là tuyệt nhất!"
Tần Tử Phong không mong đợi mọi thứ sẽ diễn ra như thế này. Nếu anh không để cho cô hát bài hát của mình, rõ ràng là làm khó hậu bối. Anh đang bối rối thì Hạ Lăng nói: "Hơn nữa Tử Phong tiền bối, anh không hiếu kỳ tôi sẽ biến tấu bài hát của anh thành cái gì sao?"
Nội tâm anh khẽ gợn sóng.
Nói không hiếu kỳ, thì đó là giả.
Ngay khi theo dõi cuộc thi, anh phát hiện ra rằng cô có khả năng biến hóa giọng hát thất thường, không thể đoán trước và làm cho người ta khó mà nắm bắt được. Anh không biết, nếu cô sử dụng loại phương pháp này để diễn bài hát của anh, sẽ làm ra loại bất ngờ như thế nào?
"Tần Tử Phong!! Tần Tử Phong!!"
"Chúng tôi muốn nghe bài hát của anh Tần!!!"
Dưới sân khấu, khán giả nhiệt tình kêu gọi.
Tần Tử Phong đã quyết định: "Được rồi, cô gái! Cô có thể chọn một trong những bài hát của tôi."
Hạ Lăng mỉm cười, "Chính là 'Ngày tận thế'."
Tần Tử Phong khẽ nhướn mày, "Cô chắc chắn?" Tiểu nha đầu này, không chỉ chọn bài hát của anh để hát mà cũng chọn bài hát khó nhất trong tất cả các bài hát của anh.
"Bài hát này rất nổi tiếng gần đây." Hạ Lăng nói, "Tôi cảm thấy sẽ tốt hơn."
Những người nghe nói xong đều bị hóa đá. Chị ơi, chị là đang nói "sẽ tốt hơn" với chính chủ bài hát đó đó.
"Diệp Tinh Lăng này, thật sự là...." Ai đó trong nhóm các Thiên Vương lắc đầu với một nụ cười: "Thú vị."
"Cuồng vọng tự đại. Nói khoác mà không biết ngượng. "Một số người cũng bình luận.
Bạch Mộ Dung từ chối bình luận, và đưa tay ra và chộp lấy một nắm bỏng ngô. Anh nhớ rằng khi cô đối đầu với đối thủ, cô không quan tâm mấy đến điểm số cũng như đối thủ của mình nhưng đến cuối lại chiến thắng vô cùng hoàn mỹ. Nhưng anh thực sự tin rằng chỉ cần cô nghe rõ tiếng hát của mình, cô có thể hát tốt.
Tài năng này đúng là thiên phú, tuyệt vời.
Tần Tử Phong không muốn nói chuyện với cô nữa. Nếu tiếp tục, sợ rằng anh sẽ tức đến độ nôn ra máu mất. Anh quan tâm cô bằng cả trái tim nhưng cô hết lần này đến lần khác không để cho anh chút mặt mũi nào. Vì vậy điều đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Có vẻ như, cô em gái này không tệ nhưng đúng là cô cũng cần một bài học nho nhỏ để cho cô hiểu rằng có những người giỏi hơn cô ở ngoài kia.
Tần Tử Phong hạ quyết tâm, ngừng thuyết phục cô nói: "Được rồi. Chọn bài 'Ngày tận thế' vậy." Anh phải kìm nén đi sự kiêu ngạo của cô gái nhỏ này.
Trên sân khấu, âm nhạc vang lên và sương khói mê hồn.
Vì đó là bài hát của Tần Tử Phong, anh sẽ hát câu đầu tiên: "Nếu thời gian là vô hạn. Nếu có sự vĩnh cửu trong thời không. Nếu em có thể nhìn lại anh!"
Hạ Lăng tiếp lời một cách mượt mà, tự nhiên, không có dấu vết nào của sự cứng nhắc.
"Nếu anh và em, giữa hai ta có một sợi chỉ đỏ. "
Tần Tử Phong liếc nhìn về phía cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Cô gái này thực sự tài năng. Nhịp điệu như vậy mà theo nhịp vô cùng chính xác đến nỗi cô không thể bị choáng ngợp. Như thể tiếng hát của cô được sinh ra để tiếp nối, liền mạch giai điệu này.
Chỉ cần nắm bắt nhịp điệu và lời hát liền có thể khiến người khác tán thưởng không thôi.
Tiếng hát của Hạ Lăng vẫn tiếp tục nhưng câu thứ hai lại là một câu hát mới, đằm thắm khác hẳn lời bài hát gốc, nhưng lại cực kỳ hợp với giai điệu ban đầu mang đến một chút mê hoặc, phong phú: "Nếu anh đối xử với tình yêu của em, dù chỉ là một chút hư vô như đường màu đỏ mờ mịt trong hoàng hôn. "
Tim của Tần Tử Phong muốn nhảy dựng lên.
Ngay cả trước khi chơi, anh ta biết rằng khả năng biến hóa của cô gái này vô cùng khủng khiếp. Đề phòng cô gái này như vậy nhưng anh lại không ngờ việc sẽ đến sớm như vậy. Anh khẽ xoay người, ổn định sau một lúc: "Xây cát thành tháp, từng chút một..."
Hạ Lăng tiếp tục thay đổi lời hát giống như một phù thủy đang chế tạo ma thuật: "Anh có thể tích lũy được bao lâu? Ngay cả khi nó đi đến tận cùng thế giới. Anh cũng không thể có nó trong tầm tay anh!"
Tần Tử Phong muốn điên thật rồi. Chỉ có người lạc vào cảnh giới ly lạ này của cô mới cảm thấy được sự kiểm soát sân khấu của cô khủng khiếp như thế nào. Giai điệu, lời hát của đoạn thứ hai hoàn toàn khác với đoạn đầu tiên. Không có gì để người ta quá kinh ngạc nhưng thật tuyệt vời. Chưa đề cập đến việc khán giả dưới sân khấu, ngay cả người xem trực tiếp trên Internet cũng bị cuốn vào thế giới ảo giác được thêu dệt bởi cô ấy, bị cô ấy kéo vào, vô tình đi theo nhịp điệu, sự dẫn dắt của cô ấy.
"Đường màu đỏ trong hoàng hôn!" Anh lặp lại đoạn thứ hai. Bỗng nhiên bị sốc khi giọng điệu của anh thực sự theo nhịp điệu của cô, cảm thấy hơi tức giận, nhịn không được mà giãy giụa: "Anh không thể nhìn thấy đầu ngón tay của em."
Nghe đến đây, có chút cứng nhắc làm cho mọi người cảm thấy một chút bất cân đối.
Nhóm ngôi sao Thiên Vương dưới sân khấu cũng tỏ ra ngạc nhiên: "Không thể nào! Chỉ mới hai câu, Tần Tử Phong đã thua!" Cô gái này, thực lực thực sự mạnh đến như thế sao?
"Đừng lo lắng, có lẽ là mất cảnh giác.Tử Phong thực lực mạnh như vậy sẽ không dễ dàng thừa nhận thất bại! ", một người khác nói: " Hãy nhìn vào Mộ Dung trước đây đi! Hát bài "Kỳ phùng địch thủ" có chút vất vả. Cuối cùng không phải dễ dàng vượt qua đó sao? "
Bạch Mộ Dung lần nữa muốn rơi lệ trong lòng. Các đại ca! Có thể các anh đừng lấy tôi làm ví dụ nữa được không? Anh có thể quên rằng tôi đã bị cô gái nhỏ này chèn ép không?
- ----------------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ----------------------------
Bão sẽ cập nhật từ từ nhé mng!!!!!
Thông báo với mng là page đã bật được chế độ fan cứng rồi nè mng tương tác với page nhiều nha, tui hóng những gương mặt fan cứng đầu tiên vl luôn á =))))