Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525: Siêu sao nổi tiếng đang sợ hãi
Cô không hề giống như Hạ Vũ hát nhép. Mọi bài hát đều được thể hiện tốt nhất.
Từ trước đến nay mỗi khi hát trên trực tiếp Hạ Lăng luôn đặc biệt ngẫu hứng. Giai điệu đệm đã được chỉnh sửa lại để có thể phù hợp với các phong cách hát khác nhau của cô. Mặc cô tùy sức ngẫu hứng. Vì vậy dù cô đã thắng nhiều trận liên tiếp nhưng khán giả vẫn bị lôi cuốn nghe hoài không chán. Hôm trước đối với giọng hát rập khuôn nhai đi, nhai lại của Hạ Vũ vài ngày trước đúng là chán nản, mệt mỏi.
"Diệp Tinh Lăng! Diệp Tinh Lăng!" Mỗi khi bài hát kết thúc, tiếng reo hò lại vang lên tận mây xanh.
Không khí ở đây vô cùng sôi động, ngày càng có nhiều người bị thu hút bởi nó.
"Nơi đây đang tổ chức cái gì vậy?" Người qua đường nhàn rỗi tò mò hỏi.
Khán giả bên dưới trả lời: "Diệp Tinh Lăng đang ở trên sân khấu. Cô ấy đã thắng mười trận liên tiếp. Tất cả chúng tôi muốn xem liệu cô ấy có thể tạo ra phép màu, kết thúc với mười chín trận hoàn mỹ không?"
"Đúng! Đúng!" Khán giả khác kích động nói: "Anh chàng đẹp trai, anh mới đến a. Hãy đến xem đi, đảm bảo bỏ tiền không thấy phí chút nào. Mỗi bài hát mà Diệp Tinh Lăng trình diễn trên sân khấu đều khác với phiên bản được ghi âm chính thức. Nghe vô cùng rất hay, cô ấy hát được như thế này đúng là một thiên tài. "
Bị thu hút bởi những lời nhận xét này, người qua đường dừng lại, xem.
Hạ Lăng thực sự không phụ mong đợi của mọi người. Từng bài hát đều trên cả tuyệt vời. Một vài lúc, cô cũng sẽ ngẫu nhiên sắp xếp một hiệu ứng sân khấu xen kẽ vào lúc biển diễn đó, để sức nóng sân khấu thêm bùng nổ, không quá nhàm chán. Vô số người từ fans hâm mộ các ca sĩ khác đều chuyển sang fans hâm mộ Diệp gia.
"Tôi nên làm gì đây? Tôi ở đây rõ ràng là để xem Phương ca ca, nhưng giờ tôi rất thích Diệp Tinh Lăng."
"Tôi đã theo Vivian từ Singapore đến đây. Và khi tôi thấy Tiểu Lăng, tôi đã lầm a.... Xin lỗi, Vivian, tôi đã thay đổi thần tượng của mình rồi."
"Đợi buổi tối khi kết thúc chúng ta hãy đến gặp cô ấy để xin chữ ký."
"Đúng rồi, đúng rồi."
Đám đông rất nhiệt tình với cô.
Đối với Hạ Lăng, khung cảnh như vậy cảnh như vậy là điều tất thấy trong kiếp trước của cô. Cô có thể điều khiển sân khấu như một vị thần. Cô biết cách làm cho mọi người bị thu hút bởi giọng hát của mình. Đứng ở trên sân khấu cảm tưởng như cô là vị thần ban phước của vạn vật, không ai bì nổi.
"Dường như thế giới âm nhạc một lần nữa sắp xuất hiện thiên hậu." Trong đám đông, một vài người vui cười thì thầm với nhau.
Mười một chiến thắng liên tiếp, mười hai chiến thắng liên tiếp,....
Sự thể hiện của Hạ Lăng làm tất cả các ca sĩ đều cảm thấy tuyệt vọng. Càng về sau, ca sĩ cũng nản lòng trước khi xuất hiện trên sân khấu để đấu với cô. Một lòng nghĩ làm thế nào để chiến thắng, mà cũng làm thế nào để thua không khó coi.
Ngay cả Thiên Vương Bạch Mộ Dung và các siêu sao khác cũng bị thu hút bởi sự phấn khích bên ngoài sân khấu.
"Này!" một nam ca sĩ nổi tiếng chạm vào vai Bạch Mộ Dung "Đây là cô bé gần đây đã trở về Thiên Nghệ a... Tiểu cô nương như vật thật nhìn không ra a. Làm sao đã làm một bà mẹ trẻ trong một năm, ấy vậy kỹ năng ca hát của cô ấy lại có thể lợi hại như vậy? So với những người đã làm việc chăm chỉ trong một vài năm và nhiều thập kỷ chưa chắc đã lợi hại bằng. "
" Tất nhiên, Tiểu Lăng nhà chúng tôi là người có thiên phú trời bạn. " Bạch Mộ Dung mỉm cười bảo vệ hậu bối của mình.
Một siêu sao khác cũng đến để xem náo nhiệt: "Tôi có một cảm giác kì quái khi xem vòng loại ngày hôm đó. Mộ Dung! Em! Cái tên tiểu tử này! Không phải là bị áp đảo bởi người khác đấy chứ! Hôm đấy hát với cô ấy như kỳ phùng địch thủ. Có một vài đoạn tôi còn cảm thấy Tiểu Lăng cô ấy còn nâng đỡ, dìu dắt em!"
Bạch Mộ Dung như muốn bật khóc, nghĩ thầm trong đầu:" Đại ca! Anh có thể đừng sắc bén như vậy được không? ". Ngoài mặt, anh ho khan một tiếng chữa ngượng:" Không thể nào! Một tiểu nha đầu như vậy, làm sao có thể gây áp đảo ở trên sân khấu với em? Cô ấy chỉ là tìm thấy cảm giác tốt sau khi hát với em thôi! Khả năng kiểm soát sân khấu đột nhiên tăng mạnh. "
" Oh! Oh!"
" Oh! Oh! Oh! "
Một số siêu sao nổi tiếng lão làng trong ngành cảm thán. Ở trình độ của họ, đủ để nhận ra người đó có tố chất không? Khi hát người đó đã vận dụng hết 10% hay 80% công lực. Bạn học Bạch Mộ Dung này rõ ràng là đang chém gió. Người ta-Diệp Tinh Lăng hoàn toàn khác với anh, không hề dựa vào anh trên sân khấu mà vẫn phát huy vô cùng tốt. Đều là tạo sự lôi cuốn, hấp dẫn người nghe nhưng Bạch Mộ Dung là một loại cuốn hút ma mị với một chút quyến rũ xấu xa. Diệp Tinh Lăng, người có thể đấu lại được thể loại quyến rũ đó. Vô cùng tốt.
Thật muốn hình dung, cô ấy hẳn là...
"Thật ngưỡng mộ! Thật ngưỡng mộ!" Một siêu sao kêu lên cảm thán.
"Đúng! Đúng!" Một ngôi sao khác cũng sùng bái "Nhưng cũng thật đáng sợ." Điều này quả thật đáng sợ. Đó không phải là một trò đùa nhưng sự thống trị sân khấu của Hạ Lăng đã làm họ cảm thấy bị đe dọa. Không đề cập đến sự nổi tiếng và những thứ tương tự khác, miễn là khả năng hát live tốt. Nó thậm chí còn có lợi hơn những thứ khác.
"Ai trong số các người có thể như cô ấy làm cho quần chúng dưới khán đài tôn sùng, cuồng nhiệt như vậy?"
"Tôi không thể làm điều đó."
"Tôi không thể làm điều đó."
"Tôi..." Thiên vương duy nhất ở đó Bạch Mộ Dung nghĩ đến điều đó nhưng lại lắc đầu, nói: "Rất đáng sợ."
Họ bị sốc khi thấy rằng không ai ở trong số họ có thể đạt được trình độ của Hạ Lăng. Cô ấy đứng trên sân khấu giống như là hiện thân của một vị thần rất kiêu ngạo, vô song và không gì có thể so sánh được. Cho dù có bao nhiêu người ngăn cản, cô ấy vẫn sẽ làm những gì cô ấy muốn.
Trên sân khấu, Hạ Lăng nhìn duyên dáng nhưng không kém phần kiêu ngạo, điềm nhiên như thể tất cả những tiếng reo hò, tung hô xung quanh không tồn tại. Cảm tưởng như cô là vị thần sáng thế của vũ trụ, đã tạo ra một thế giới âm nhạc tráng lệ và rộng lớn.
"Cô ấy làm tôi nhớ đến ai đó." Sau một thời gian dài, một siêu sao nói.
"Ồ không nên.." rõ ràng, mọi người đều nghĩ về người mà anh ấy đang nói đến. "Thật không dễ dàng gì! Đã trải qua vài năm kể từ khi Hạ Lăng qua đời. Sau khi cô ấy chết, phòng vé của buổi hòa nhạc của tôi đã đi lên. Nếu có một người khác ở cùng cấp độ với Hạ Lăng xuất hiện. Tôi sẽ phải thấy những hàng ghê trống trong buổi biểu diễn của mình một lần nữa. "
Một siêu sao khác cũng than thở: "Như vậy là chuyện nhỏ a! Anh quên mất những năm Hạ Lăng còn sống, người hâm mộ nhận xét về giới âm nhạc âm thịnh dương suy như thế nào và nói rằng nhiều người đàn ông trong chúng ta không ai có thể đứng cạnh Hạ Lăng tương xứng. Đúng là một sự xấu hổ, phải không? Tôi không muốn chuyện đó lặp lại lần nữa. "
Trong lúc nhất thời, mọi người đều khóc ròng trong lòng.
"Không bằng chúng giết cô ấy từ trong trứng, khi chưa phát triển hoan thiện." Bạch Mộ Dung vuốt cằm suy nghĩ.
Đám siêu sao bọn họ, hại mắt đều tỏa sáng: "Nhanh lên! Bàn về cách giết hại! "
"Gửi bom đến nhà cô ấy!"
"Phanh thây!"
"Tốt hơn là gặp tai nạn xe hơi. Nó dễ dàng ngụy trang thành tai nạn vô tình."
"Cút! Cút! Các người đều nghĩ đến cái gì không đâu? " Bạch Mộ Dung cho họ một cái nhìn khó chịu." Người ta hiện là người của Boss lớn của chúng tôi! Đại Boss có thế giới ngầm chống lưng đằng sau. Không biết là ai dám gửi bom nhưng tìm đường chết xin đừng kéo tôi vào. "
Nhóm người tỏ ra choáng váng.
"Thế thì làm thế nào để được như anh nói? Cái điều giết từ trong trứng? "Họ hỏi Bạch Mộ Dung.
Bạch Mộ Dung nhìn lên sân khấu. Hạ Lăng đã hát bài hát thứ mười lăm. Có vẻ hơi mệt nhưng giọng cô ấy nhẹ nhàng như thôi miên mọi người. [Nếu anh vẫn yêu em, anh sẽ không quên em. Nếu anh vẫn yêu em, anh sẽ khắc ghi hoa hồng trong tim].
- -----------------
@Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh. Chap mới luôn có tại ( T r ù m T r u y ệ n .ne t )
- -----------------
Hôm nay sub sớm nên up sớm nha mng!!!!!
Thả tim cho tụi tui nha!!!!!
Từ trước đến nay mỗi khi hát trên trực tiếp Hạ Lăng luôn đặc biệt ngẫu hứng. Giai điệu đệm đã được chỉnh sửa lại để có thể phù hợp với các phong cách hát khác nhau của cô. Mặc cô tùy sức ngẫu hứng. Vì vậy dù cô đã thắng nhiều trận liên tiếp nhưng khán giả vẫn bị lôi cuốn nghe hoài không chán. Hôm trước đối với giọng hát rập khuôn nhai đi, nhai lại của Hạ Vũ vài ngày trước đúng là chán nản, mệt mỏi.
"Diệp Tinh Lăng! Diệp Tinh Lăng!" Mỗi khi bài hát kết thúc, tiếng reo hò lại vang lên tận mây xanh.
Không khí ở đây vô cùng sôi động, ngày càng có nhiều người bị thu hút bởi nó.
"Nơi đây đang tổ chức cái gì vậy?" Người qua đường nhàn rỗi tò mò hỏi.
Khán giả bên dưới trả lời: "Diệp Tinh Lăng đang ở trên sân khấu. Cô ấy đã thắng mười trận liên tiếp. Tất cả chúng tôi muốn xem liệu cô ấy có thể tạo ra phép màu, kết thúc với mười chín trận hoàn mỹ không?"
"Đúng! Đúng!" Khán giả khác kích động nói: "Anh chàng đẹp trai, anh mới đến a. Hãy đến xem đi, đảm bảo bỏ tiền không thấy phí chút nào. Mỗi bài hát mà Diệp Tinh Lăng trình diễn trên sân khấu đều khác với phiên bản được ghi âm chính thức. Nghe vô cùng rất hay, cô ấy hát được như thế này đúng là một thiên tài. "
Bị thu hút bởi những lời nhận xét này, người qua đường dừng lại, xem.
Hạ Lăng thực sự không phụ mong đợi của mọi người. Từng bài hát đều trên cả tuyệt vời. Một vài lúc, cô cũng sẽ ngẫu nhiên sắp xếp một hiệu ứng sân khấu xen kẽ vào lúc biển diễn đó, để sức nóng sân khấu thêm bùng nổ, không quá nhàm chán. Vô số người từ fans hâm mộ các ca sĩ khác đều chuyển sang fans hâm mộ Diệp gia.
"Tôi nên làm gì đây? Tôi ở đây rõ ràng là để xem Phương ca ca, nhưng giờ tôi rất thích Diệp Tinh Lăng."
"Tôi đã theo Vivian từ Singapore đến đây. Và khi tôi thấy Tiểu Lăng, tôi đã lầm a.... Xin lỗi, Vivian, tôi đã thay đổi thần tượng của mình rồi."
"Đợi buổi tối khi kết thúc chúng ta hãy đến gặp cô ấy để xin chữ ký."
"Đúng rồi, đúng rồi."
Đám đông rất nhiệt tình với cô.
Đối với Hạ Lăng, khung cảnh như vậy cảnh như vậy là điều tất thấy trong kiếp trước của cô. Cô có thể điều khiển sân khấu như một vị thần. Cô biết cách làm cho mọi người bị thu hút bởi giọng hát của mình. Đứng ở trên sân khấu cảm tưởng như cô là vị thần ban phước của vạn vật, không ai bì nổi.
"Dường như thế giới âm nhạc một lần nữa sắp xuất hiện thiên hậu." Trong đám đông, một vài người vui cười thì thầm với nhau.
Mười một chiến thắng liên tiếp, mười hai chiến thắng liên tiếp,....
Sự thể hiện của Hạ Lăng làm tất cả các ca sĩ đều cảm thấy tuyệt vọng. Càng về sau, ca sĩ cũng nản lòng trước khi xuất hiện trên sân khấu để đấu với cô. Một lòng nghĩ làm thế nào để chiến thắng, mà cũng làm thế nào để thua không khó coi.
Ngay cả Thiên Vương Bạch Mộ Dung và các siêu sao khác cũng bị thu hút bởi sự phấn khích bên ngoài sân khấu.
"Này!" một nam ca sĩ nổi tiếng chạm vào vai Bạch Mộ Dung "Đây là cô bé gần đây đã trở về Thiên Nghệ a... Tiểu cô nương như vật thật nhìn không ra a. Làm sao đã làm một bà mẹ trẻ trong một năm, ấy vậy kỹ năng ca hát của cô ấy lại có thể lợi hại như vậy? So với những người đã làm việc chăm chỉ trong một vài năm và nhiều thập kỷ chưa chắc đã lợi hại bằng. "
" Tất nhiên, Tiểu Lăng nhà chúng tôi là người có thiên phú trời bạn. " Bạch Mộ Dung mỉm cười bảo vệ hậu bối của mình.
Một siêu sao khác cũng đến để xem náo nhiệt: "Tôi có một cảm giác kì quái khi xem vòng loại ngày hôm đó. Mộ Dung! Em! Cái tên tiểu tử này! Không phải là bị áp đảo bởi người khác đấy chứ! Hôm đấy hát với cô ấy như kỳ phùng địch thủ. Có một vài đoạn tôi còn cảm thấy Tiểu Lăng cô ấy còn nâng đỡ, dìu dắt em!"
Bạch Mộ Dung như muốn bật khóc, nghĩ thầm trong đầu:" Đại ca! Anh có thể đừng sắc bén như vậy được không? ". Ngoài mặt, anh ho khan một tiếng chữa ngượng:" Không thể nào! Một tiểu nha đầu như vậy, làm sao có thể gây áp đảo ở trên sân khấu với em? Cô ấy chỉ là tìm thấy cảm giác tốt sau khi hát với em thôi! Khả năng kiểm soát sân khấu đột nhiên tăng mạnh. "
" Oh! Oh!"
" Oh! Oh! Oh! "
Một số siêu sao nổi tiếng lão làng trong ngành cảm thán. Ở trình độ của họ, đủ để nhận ra người đó có tố chất không? Khi hát người đó đã vận dụng hết 10% hay 80% công lực. Bạn học Bạch Mộ Dung này rõ ràng là đang chém gió. Người ta-Diệp Tinh Lăng hoàn toàn khác với anh, không hề dựa vào anh trên sân khấu mà vẫn phát huy vô cùng tốt. Đều là tạo sự lôi cuốn, hấp dẫn người nghe nhưng Bạch Mộ Dung là một loại cuốn hút ma mị với một chút quyến rũ xấu xa. Diệp Tinh Lăng, người có thể đấu lại được thể loại quyến rũ đó. Vô cùng tốt.
Thật muốn hình dung, cô ấy hẳn là...
"Thật ngưỡng mộ! Thật ngưỡng mộ!" Một siêu sao kêu lên cảm thán.
"Đúng! Đúng!" Một ngôi sao khác cũng sùng bái "Nhưng cũng thật đáng sợ." Điều này quả thật đáng sợ. Đó không phải là một trò đùa nhưng sự thống trị sân khấu của Hạ Lăng đã làm họ cảm thấy bị đe dọa. Không đề cập đến sự nổi tiếng và những thứ tương tự khác, miễn là khả năng hát live tốt. Nó thậm chí còn có lợi hơn những thứ khác.
"Ai trong số các người có thể như cô ấy làm cho quần chúng dưới khán đài tôn sùng, cuồng nhiệt như vậy?"
"Tôi không thể làm điều đó."
"Tôi không thể làm điều đó."
"Tôi..." Thiên vương duy nhất ở đó Bạch Mộ Dung nghĩ đến điều đó nhưng lại lắc đầu, nói: "Rất đáng sợ."
Họ bị sốc khi thấy rằng không ai ở trong số họ có thể đạt được trình độ của Hạ Lăng. Cô ấy đứng trên sân khấu giống như là hiện thân của một vị thần rất kiêu ngạo, vô song và không gì có thể so sánh được. Cho dù có bao nhiêu người ngăn cản, cô ấy vẫn sẽ làm những gì cô ấy muốn.
Trên sân khấu, Hạ Lăng nhìn duyên dáng nhưng không kém phần kiêu ngạo, điềm nhiên như thể tất cả những tiếng reo hò, tung hô xung quanh không tồn tại. Cảm tưởng như cô là vị thần sáng thế của vũ trụ, đã tạo ra một thế giới âm nhạc tráng lệ và rộng lớn.
"Cô ấy làm tôi nhớ đến ai đó." Sau một thời gian dài, một siêu sao nói.
"Ồ không nên.." rõ ràng, mọi người đều nghĩ về người mà anh ấy đang nói đến. "Thật không dễ dàng gì! Đã trải qua vài năm kể từ khi Hạ Lăng qua đời. Sau khi cô ấy chết, phòng vé của buổi hòa nhạc của tôi đã đi lên. Nếu có một người khác ở cùng cấp độ với Hạ Lăng xuất hiện. Tôi sẽ phải thấy những hàng ghê trống trong buổi biểu diễn của mình một lần nữa. "
Một siêu sao khác cũng than thở: "Như vậy là chuyện nhỏ a! Anh quên mất những năm Hạ Lăng còn sống, người hâm mộ nhận xét về giới âm nhạc âm thịnh dương suy như thế nào và nói rằng nhiều người đàn ông trong chúng ta không ai có thể đứng cạnh Hạ Lăng tương xứng. Đúng là một sự xấu hổ, phải không? Tôi không muốn chuyện đó lặp lại lần nữa. "
Trong lúc nhất thời, mọi người đều khóc ròng trong lòng.
"Không bằng chúng giết cô ấy từ trong trứng, khi chưa phát triển hoan thiện." Bạch Mộ Dung vuốt cằm suy nghĩ.
Đám siêu sao bọn họ, hại mắt đều tỏa sáng: "Nhanh lên! Bàn về cách giết hại! "
"Gửi bom đến nhà cô ấy!"
"Phanh thây!"
"Tốt hơn là gặp tai nạn xe hơi. Nó dễ dàng ngụy trang thành tai nạn vô tình."
"Cút! Cút! Các người đều nghĩ đến cái gì không đâu? " Bạch Mộ Dung cho họ một cái nhìn khó chịu." Người ta hiện là người của Boss lớn của chúng tôi! Đại Boss có thế giới ngầm chống lưng đằng sau. Không biết là ai dám gửi bom nhưng tìm đường chết xin đừng kéo tôi vào. "
Nhóm người tỏ ra choáng váng.
"Thế thì làm thế nào để được như anh nói? Cái điều giết từ trong trứng? "Họ hỏi Bạch Mộ Dung.
Bạch Mộ Dung nhìn lên sân khấu. Hạ Lăng đã hát bài hát thứ mười lăm. Có vẻ hơi mệt nhưng giọng cô ấy nhẹ nhàng như thôi miên mọi người. [Nếu anh vẫn yêu em, anh sẽ không quên em. Nếu anh vẫn yêu em, anh sẽ khắc ghi hoa hồng trong tim].
- -----------------
@Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh. Chap mới luôn có tại ( T r ù m T r u y ệ n .ne t )
- -----------------
Hôm nay sub sớm nên up sớm nha mng!!!!!
Thả tim cho tụi tui nha!!!!!