Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 522: Ai mới không phải là đối thủ của ai
Anh biết rằng Tiểu Lăng muốn anh quên cô.
Nhưng điều đó làm sao có thể? Làm thế nào anh có thể quên tình yêu của mình với cô ở cả hai kiếp được? Ngay cả khi anh tạm thời buộc phải để cô ra đi. Đây chắc chắn không phải là kết thúc! Chắc chắn không phải!
Đôi mắt của Bùi Tử Hoành khẽ nheo lại, Lệ Lôi...
Chỉ cần Lệ Lôi bị xóa sổ, sẽ không ai có thể buộc anh đầu hàng, cũng không ai có thể ngăn anh ở cùng với Tiểu Lăng! Anh phải trở nên mạnh mẽ hơn để đưa Tiểu Lăng trở lại.
Rolls-Royce dừng lại ở lối vào.
"Ông chủ, đã đến rồi," người lái xe hỏi, lo lắng. "Ngài thực sự không ăn chút gì sao?"
"Thời gian quý hơn vàng." Bùi Tử Hoành lạnh lùng nói, anh chịu đựng cơn đau bụng, rời khỏi xe.
Ở hai bên lối đi, người gác cửa và nhân viên bảo vệ cúi đầu chào anh. Bây giờ anh đang mặc bộ độ âu phục tỉ mỉ và sạch sẽ, cứ như thế mà đi vào.
Địa điểm tổ chức lễ hội âm nhạc.
Hạ Lăng đuổi theo Lệ Lôi và chạy quanh khu vực một lúc lâu mới bắt kịp anh ta. Cô thở hổn hển, mệt mỏi yếu ớt đánh anh vài lần.
"Ai bảo anh chạy?" Cô gục xuống trong vòng tay anh, nâng mắt trừng anh "Trả lại kẹo bông gòn cho em!"
"Em còn nói...." Lệ Lôi ôm cô và ngồi xuống bên một cây phong to lớn. Anh cẩn thận để đầu cô áp vào ngực và bí mật hôn lên tóc cô. "Nếu em không đuổi theo anh thì đã có thể ăn nửa phần kia rồi. Tiếc là... Hết rồi."
"Em không quan tâm! Bồi thường cho em!" Cô ngồi dậy và véo má anh. Người bất lực đã quá mệt rồi, không còn đủ sức lực nữa nên dù cô có véo anh mạnh đến đâu cũng không đau.
Anh cười toe toét, lặng lẽ nắm lấy bàn tay và ôm cô vào lòng.
Không gian xung quanh rất yên tĩnh. Có đèn rải rác trong vành đai xanh. Ánh sáng màu cam, tím phản chiếu trên lá cây, tạo ra hiệu ứng ảo giác đẹp mắt. Cách đó không xa, có tiếng hát truyền tới của một ban nhạc rock hạng nặng và tiếng reo hò của đám đông điên cuồng. Còn ở đây, có cô gái bé nhỏ, mềm mại trong vòng tay của anh.
Trái tim của Lệ Lôi cảm thấy rất hạnh phúc, bình yên.
"Tiểu Lăng." Anh nhẹ nhàng gọi cô.
"Hả?" Cô chớp mắt.
"Tiểu Lăng, Tiểu Lăng."
"Anh đang làm trò gì vậy?"
"Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, Tiểu Lăng." Anh mỉm cười, giọng dịu dàng nói, "Không có gì, anh chỉ muốn gọi em."
Cô lại chớp mắt, "Ừm, em đây."
"Tiểu Lăng."
"Em ở đây."
"Tiểu Lăng."
"Em ở đây."
"Tiểu Lăng."
"... Lệ Lôi, anh trả kẹo bông gòn cho em."
"Tiểu Lăng, em không dễ thương chút nào..."
"Gì mà không dễ thương?? Cả nhà anh mới không dễ thương!" Cô đưa tay lên véo má anh. "Kẹo bông, kẹo bông, kẹo bông. Kẹo bông gòn của em!"
"Sao lại thù lâu vậy..."
Mặt trăng sáng, những ngôi sao lấp lánh. Tiếng cười của họ bay lơ lửng trong không gian trên bầu trời đêm.
Một lúc sau, cô có hơi mệt mỏi. Anh đưa cô ra xe, chở cô về nhà. Vừa ngủ được chốc lát đã qua vài tiếng, ngày hôm sau đã đến. Hạ Lăng mở mắt kinh ngạc khi nhận ra rằng người bên cạnh cô đã thức dậy, anh còn đang ngồi trên giường gửi email gì đó.
Ánh sáng ban mai buông xuống trên khuôn mặt ưu tú của anh.
Khi cúi xuống, cô có thể nhìn thấy những vết thương cũ xen kẽ, sâu và nông khắp cơ thể. Cơ bắp của anh chặt chẽ và cân xứng tạo cho anh một vẻ quyến rũ hoang dã.
Cô dùng một tay gối đầu, nhìn chằm chằm vào cơ thể anh.
Những ngón tay của anh gõ nhịp nhàng trên bàn phím. Lần đầu tiên, Hạ Lăng cảm thấy rằng cách ai đó gõ trên bàn phím giống như một bài hát. Sau khi nhấn phím một lúc, anh tựa đầu nhìn cô và mỉm cười: "Nhìn đẹp không?"
Hạ Lăng hơi đỏ mặt. Việc nhìn trộm đã bị phát hiện.
Cô mở miệng nhưng trước khi cô có thể trả lời, Lệ Lôi đã nói: "Em cũng có thể chạm vào đấy."
Hạ Lăng: "..."
Cô không buồn trả lời anh, lập tức thay đổi chủ đề. "Anh đang làm gì vậy?"
Lệ Lôi di chuyển màn hình máy tính xách tay về phía cô. "Đây là những bài hát từ bài hát đầu tiên đến bài hát cuối cùng của Hạ Vũ từ cuộc thi ngày hôm qua. Sau khi so sánh chúng với các bản ghi âm được phát hành chính thức, kết quả phân tích cho thấy chúng hoàn toàn giống nhau mà không có bất kỳ sự khác biệt nào. Như em đã nói trước đó, ngoại trừ robot, không một con người nào có thể hát cũng lúc nhiều lần mà giống nhau như vậy. "
Hạ Lăng cảm thấy tràn đầy năng lượng. Cô bò ra khỏi giường. Cô đi qua để xem báo cáo phân tích mỗt dãy các các hàng dữ liệu. Thực sự cảm thấy rất choáng váng, cô không hiểu bất kì điều nào trong đó. Tuy nhiên, cô hiểu kết luận cuối cùng. Vào cuối báo cáo, có câu kết luận rằng Hạ Lăng đã hát nhép từ đầu đến cuối ngày hôm qua.
Đôi mắt của Hạ Lăng sáng lên: "Anh tuyệt thật. Em không biết anh có thể làm báo cáo này! Đây có phải là thật không? Phân tích không phải là giả, đúng không?"
Lệ Lôi không vui: "Người đàn ông của em có những nguyên tắc đạo đức rất cao đấy. Làm thế nào cái này có thể là giả?"
Hạ Lăng quyết định tin tưởng anh lần này. Cô ấy nhìn vào bản báo cáo một lần nữa và hỏi: "Anh có định đưa báo cáo này ra bên ngoài và vạch trần Hạ Vũ không?"
"Tất nhiên sẽ làm." Lệ Lôi nói, nhấp vào email và gửi báo cáo cho bộ phận quan hệ công chúng của Thiên Nghệ. "Cứ chờ xem." Bộ phận quan hệ công chúng chứa đầy các bậc thầy về nắm bắt thông tin và duy trì quan hệ công chúng. Họ sẽ biết cách sử dụng bản báo cáo này để tấn công Hạ Vũ. Anh sẽ giúp cô hoàn thành việc làm dang dở của mình.
"Anh là nhất!" Trái tim của Hạ Lăng tràn đầy niềm vui, hạnh phúc cô trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng.
Đi vào phòng tắm, Hạ Lăng vừa tắm rửa mặt vừa ngân nga vài câu hát.
Hôm nay cô cũng đến lễ hội âm nhạc nhưng lịch trình cũng không dày lắm. Có đủ thời gian để xem Hạ Vũ nhận cú tát thứ hai.
Hôm nay, Hạ Vũ đã ngoan ngoãn hơn. Khi hát trên sân khấu, cô ta cũng không dám hát nhép, chính mình lấy sức tự hát. Đúng như dự đoán, thực lực của cô ta giảm xuống rất nhiều. Nhiều người nói rằng cô hát không tốt như ngày hôm qua. Nhiều người đặt câu hỏi có phải hôm qua ngay từ đầu cô đã hát nhép rồi không?
Nhóm quan hệ công chúng của Hạ Vũ giải thích rằng đó là vì hôm qua cô đã quá mệt nên khiến cho tình trạng hiện tại của cô không tốt, dù nói vậy nhưng mọi người vẫn cảm thấy hoài nghi.
Vào buổi chiều, Hạ Vũ đã tham gia vào một hoạt động hỏi đáp vui vẻ, tận dụng nó để tránh hát trên sân khấu. Cô ban đầu là một sinh viên hàng đầu tại Đại học Cambridge, vì vậy IQ của cô chắc chắn cao hơn hầu hết các ca sĩ tại đây. Trong buổi hỏi đáp giải đố, điểm của cô rất cao, không có gì đáng phải nghi ngờ.
Ban đầu, nhiều khán giả không thích cô bắt đầu có sự thay đổi, thấy ấn tượng.
"Cô ấy thực sự không phải là một bình hoa di động. Mặc dù đôi khi không ở trong tình trạng hát tốt nhất nhưng cô ấy chắc hẳn là người học hỏi rất nhanh. Là một ca sĩ có cả ngoại hình lẫn trí tuệ." Nhiều người thừa nhận điểm này.
Nụ cười trên khuôn mặt của Hạ Vũ vô cùng chân thành và ngọt ngào.Cô đã hy vọng rằng hoạt động này sẽ thay đổi ấn tượng mà mọi người có về cô. Có vẻ như hiệu ứng không tệ.
Mắt cô nhìn khắp đám đông, hy vọng tìm thấy Diệp Tinh Lăng để có thể thách đấu với cô trong sự kiện này. Hạ Vũ đã rất tự tin rằng trong hoạt động này, những người có IQ thấp chắc chắn sẽ không thể đánh bại cô.
- ------------------------------
@Vĩnh Ân ~ Chỉnh sửa @nguyễn Quynh Anh
Nhưng điều đó làm sao có thể? Làm thế nào anh có thể quên tình yêu của mình với cô ở cả hai kiếp được? Ngay cả khi anh tạm thời buộc phải để cô ra đi. Đây chắc chắn không phải là kết thúc! Chắc chắn không phải!
Đôi mắt của Bùi Tử Hoành khẽ nheo lại, Lệ Lôi...
Chỉ cần Lệ Lôi bị xóa sổ, sẽ không ai có thể buộc anh đầu hàng, cũng không ai có thể ngăn anh ở cùng với Tiểu Lăng! Anh phải trở nên mạnh mẽ hơn để đưa Tiểu Lăng trở lại.
Rolls-Royce dừng lại ở lối vào.
"Ông chủ, đã đến rồi," người lái xe hỏi, lo lắng. "Ngài thực sự không ăn chút gì sao?"
"Thời gian quý hơn vàng." Bùi Tử Hoành lạnh lùng nói, anh chịu đựng cơn đau bụng, rời khỏi xe.
Ở hai bên lối đi, người gác cửa và nhân viên bảo vệ cúi đầu chào anh. Bây giờ anh đang mặc bộ độ âu phục tỉ mỉ và sạch sẽ, cứ như thế mà đi vào.
Địa điểm tổ chức lễ hội âm nhạc.
Hạ Lăng đuổi theo Lệ Lôi và chạy quanh khu vực một lúc lâu mới bắt kịp anh ta. Cô thở hổn hển, mệt mỏi yếu ớt đánh anh vài lần.
"Ai bảo anh chạy?" Cô gục xuống trong vòng tay anh, nâng mắt trừng anh "Trả lại kẹo bông gòn cho em!"
"Em còn nói...." Lệ Lôi ôm cô và ngồi xuống bên một cây phong to lớn. Anh cẩn thận để đầu cô áp vào ngực và bí mật hôn lên tóc cô. "Nếu em không đuổi theo anh thì đã có thể ăn nửa phần kia rồi. Tiếc là... Hết rồi."
"Em không quan tâm! Bồi thường cho em!" Cô ngồi dậy và véo má anh. Người bất lực đã quá mệt rồi, không còn đủ sức lực nữa nên dù cô có véo anh mạnh đến đâu cũng không đau.
Anh cười toe toét, lặng lẽ nắm lấy bàn tay và ôm cô vào lòng.
Không gian xung quanh rất yên tĩnh. Có đèn rải rác trong vành đai xanh. Ánh sáng màu cam, tím phản chiếu trên lá cây, tạo ra hiệu ứng ảo giác đẹp mắt. Cách đó không xa, có tiếng hát truyền tới của một ban nhạc rock hạng nặng và tiếng reo hò của đám đông điên cuồng. Còn ở đây, có cô gái bé nhỏ, mềm mại trong vòng tay của anh.
Trái tim của Lệ Lôi cảm thấy rất hạnh phúc, bình yên.
"Tiểu Lăng." Anh nhẹ nhàng gọi cô.
"Hả?" Cô chớp mắt.
"Tiểu Lăng, Tiểu Lăng."
"Anh đang làm trò gì vậy?"
"Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, Tiểu Lăng." Anh mỉm cười, giọng dịu dàng nói, "Không có gì, anh chỉ muốn gọi em."
Cô lại chớp mắt, "Ừm, em đây."
"Tiểu Lăng."
"Em ở đây."
"Tiểu Lăng."
"Em ở đây."
"Tiểu Lăng."
"... Lệ Lôi, anh trả kẹo bông gòn cho em."
"Tiểu Lăng, em không dễ thương chút nào..."
"Gì mà không dễ thương?? Cả nhà anh mới không dễ thương!" Cô đưa tay lên véo má anh. "Kẹo bông, kẹo bông, kẹo bông. Kẹo bông gòn của em!"
"Sao lại thù lâu vậy..."
Mặt trăng sáng, những ngôi sao lấp lánh. Tiếng cười của họ bay lơ lửng trong không gian trên bầu trời đêm.
Một lúc sau, cô có hơi mệt mỏi. Anh đưa cô ra xe, chở cô về nhà. Vừa ngủ được chốc lát đã qua vài tiếng, ngày hôm sau đã đến. Hạ Lăng mở mắt kinh ngạc khi nhận ra rằng người bên cạnh cô đã thức dậy, anh còn đang ngồi trên giường gửi email gì đó.
Ánh sáng ban mai buông xuống trên khuôn mặt ưu tú của anh.
Khi cúi xuống, cô có thể nhìn thấy những vết thương cũ xen kẽ, sâu và nông khắp cơ thể. Cơ bắp của anh chặt chẽ và cân xứng tạo cho anh một vẻ quyến rũ hoang dã.
Cô dùng một tay gối đầu, nhìn chằm chằm vào cơ thể anh.
Những ngón tay của anh gõ nhịp nhàng trên bàn phím. Lần đầu tiên, Hạ Lăng cảm thấy rằng cách ai đó gõ trên bàn phím giống như một bài hát. Sau khi nhấn phím một lúc, anh tựa đầu nhìn cô và mỉm cười: "Nhìn đẹp không?"
Hạ Lăng hơi đỏ mặt. Việc nhìn trộm đã bị phát hiện.
Cô mở miệng nhưng trước khi cô có thể trả lời, Lệ Lôi đã nói: "Em cũng có thể chạm vào đấy."
Hạ Lăng: "..."
Cô không buồn trả lời anh, lập tức thay đổi chủ đề. "Anh đang làm gì vậy?"
Lệ Lôi di chuyển màn hình máy tính xách tay về phía cô. "Đây là những bài hát từ bài hát đầu tiên đến bài hát cuối cùng của Hạ Vũ từ cuộc thi ngày hôm qua. Sau khi so sánh chúng với các bản ghi âm được phát hành chính thức, kết quả phân tích cho thấy chúng hoàn toàn giống nhau mà không có bất kỳ sự khác biệt nào. Như em đã nói trước đó, ngoại trừ robot, không một con người nào có thể hát cũng lúc nhiều lần mà giống nhau như vậy. "
Hạ Lăng cảm thấy tràn đầy năng lượng. Cô bò ra khỏi giường. Cô đi qua để xem báo cáo phân tích mỗt dãy các các hàng dữ liệu. Thực sự cảm thấy rất choáng váng, cô không hiểu bất kì điều nào trong đó. Tuy nhiên, cô hiểu kết luận cuối cùng. Vào cuối báo cáo, có câu kết luận rằng Hạ Lăng đã hát nhép từ đầu đến cuối ngày hôm qua.
Đôi mắt của Hạ Lăng sáng lên: "Anh tuyệt thật. Em không biết anh có thể làm báo cáo này! Đây có phải là thật không? Phân tích không phải là giả, đúng không?"
Lệ Lôi không vui: "Người đàn ông của em có những nguyên tắc đạo đức rất cao đấy. Làm thế nào cái này có thể là giả?"
Hạ Lăng quyết định tin tưởng anh lần này. Cô ấy nhìn vào bản báo cáo một lần nữa và hỏi: "Anh có định đưa báo cáo này ra bên ngoài và vạch trần Hạ Vũ không?"
"Tất nhiên sẽ làm." Lệ Lôi nói, nhấp vào email và gửi báo cáo cho bộ phận quan hệ công chúng của Thiên Nghệ. "Cứ chờ xem." Bộ phận quan hệ công chúng chứa đầy các bậc thầy về nắm bắt thông tin và duy trì quan hệ công chúng. Họ sẽ biết cách sử dụng bản báo cáo này để tấn công Hạ Vũ. Anh sẽ giúp cô hoàn thành việc làm dang dở của mình.
"Anh là nhất!" Trái tim của Hạ Lăng tràn đầy niềm vui, hạnh phúc cô trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng.
Đi vào phòng tắm, Hạ Lăng vừa tắm rửa mặt vừa ngân nga vài câu hát.
Hôm nay cô cũng đến lễ hội âm nhạc nhưng lịch trình cũng không dày lắm. Có đủ thời gian để xem Hạ Vũ nhận cú tát thứ hai.
Hôm nay, Hạ Vũ đã ngoan ngoãn hơn. Khi hát trên sân khấu, cô ta cũng không dám hát nhép, chính mình lấy sức tự hát. Đúng như dự đoán, thực lực của cô ta giảm xuống rất nhiều. Nhiều người nói rằng cô hát không tốt như ngày hôm qua. Nhiều người đặt câu hỏi có phải hôm qua ngay từ đầu cô đã hát nhép rồi không?
Nhóm quan hệ công chúng của Hạ Vũ giải thích rằng đó là vì hôm qua cô đã quá mệt nên khiến cho tình trạng hiện tại của cô không tốt, dù nói vậy nhưng mọi người vẫn cảm thấy hoài nghi.
Vào buổi chiều, Hạ Vũ đã tham gia vào một hoạt động hỏi đáp vui vẻ, tận dụng nó để tránh hát trên sân khấu. Cô ban đầu là một sinh viên hàng đầu tại Đại học Cambridge, vì vậy IQ của cô chắc chắn cao hơn hầu hết các ca sĩ tại đây. Trong buổi hỏi đáp giải đố, điểm của cô rất cao, không có gì đáng phải nghi ngờ.
Ban đầu, nhiều khán giả không thích cô bắt đầu có sự thay đổi, thấy ấn tượng.
"Cô ấy thực sự không phải là một bình hoa di động. Mặc dù đôi khi không ở trong tình trạng hát tốt nhất nhưng cô ấy chắc hẳn là người học hỏi rất nhanh. Là một ca sĩ có cả ngoại hình lẫn trí tuệ." Nhiều người thừa nhận điểm này.
Nụ cười trên khuôn mặt của Hạ Vũ vô cùng chân thành và ngọt ngào.Cô đã hy vọng rằng hoạt động này sẽ thay đổi ấn tượng mà mọi người có về cô. Có vẻ như hiệu ứng không tệ.
Mắt cô nhìn khắp đám đông, hy vọng tìm thấy Diệp Tinh Lăng để có thể thách đấu với cô trong sự kiện này. Hạ Vũ đã rất tự tin rằng trong hoạt động này, những người có IQ thấp chắc chắn sẽ không thể đánh bại cô.
- ------------------------------
@Vĩnh Ân ~ Chỉnh sửa @nguyễn Quynh Anh