Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 519: Sự điên cuồng tìm đến cái chết
Hạ Vũ căn bản không cãi lại được fans nữ bị cô hãm hại. Chỉ sợ nhỡ lỡ lời thì cô ta có thể còn bất lợi hơn.
Cô rất thông minh, đã ý thức được sự không đúng, sợ là đối phương có chuẩn bị trước đó. Cô hạ giọng, và hỏi fans nữ: “Là ai phái cô tới?”
Biểu cảm của fans nữ có chút vấn đề: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì cả.” Khuôn mặt biểu lộ sự sợ hãi, lắp bắp nói xin lỗi, che mặt lại rồi chạy đi.
Để lại một mình Hạ Vũ đứng đó, lúng túng trên sàn thi đấu.
“Tôi…” Cô mở miệng như muốn nói gì đó.
“Xin lỗi đi! Xin lỗi đi!”
“Cái đồ không biết xấu hổ! Mau xuống khỏi sàn đấu đi!”
“Biến khỏi đây đi! Biến đi!”
Chai nước suối uống dở, một mẩu bánh mì bánh mì đang ăn dở,.... tất cả mọi thứ đó đều bị ném từ dưới lên sân khấu.
Hạ vũ yếu đuối lùi về sau vài bước. Cô chợt bật khóc, nước mắt lưng tròng, rơi lã chã. Cô nhớ tới lúc trước, mình cũng tại sân khấu bị người ta ném rác vào người. Lần trước cũng là Diệp Tinh Lăng tái chiến, cô bị vạch trần khi giả bộ bệnh để hãm hại Diệp Tinh Lăng, còn tát một ca sĩ mới vào ngành. Đêm hôm đó, quần chúng rất phẫn nộ, muốn đuổi cô xuống khỏi sân khấu.
Hôm nay lại là Diệp Tinh Lăng!
Hạ Vũ cảm giác, mình cùng nữ nhân ti tiện kia trời sinh mệnh khắc nhau. Trong chớp mắt đã vạch trần cô hát nhép. Cái kia, cô gái fans đó, sợ là do Diệp Tinh Lăng phái đến giở trò!
Cô nhìn những người ở phía dưới sân khấu, đôi mắt âm u phủ một màn sương.
Hạ Lăng nhìn vào đôi mắt đó và nở một nụ cười cầm micro lên: “Giọng hát đó là giả sao? Thật là bất ngờ!” Trong giọng nói không lộ ra một chút gì là biết trước cả “Đáng tiếc a! Lúc nãy cô đối đầu với nhiều ca sĩ đều hát như vậy mà lại chiến thắng. Bây giờ mọi chuyện mới được minh bạch.” Cô cuối cùng nói ra những lời này cũng không phải là có ý chế nhạo Hạ Vũ mà là thật sự cảm thấy tiếc cho những ca sĩ kia đã bại trận. Nếu như không phải gặp Hạ Vũ hát nhép, thì ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Bị cô nói như vậy, dưới đài có fans hâm mộ kích động lên: “Vivian là đàn chị của Hạ Vũ hơn nữa thực lực lại tốt như vậy thất bại thật oan uổng! Hạ Vũ không xứng để thách thức Diệp Tinh Lăng nhà chúng tôi!”
“Tiểu Lăng nhà chúng tôi ca hát dễ nghe như vậy! Làm sao có thể bị bại trận dưới tay thứ rác rưởi như cô chứ! Quả nhiên là đã có âm mưu từ trước!”
“Cô phải cho Tiểu Lăng nhà chúng tôi một lời xin lỗi rõ ràng! Xin lỗi đi!”
“Sasha chúng tôi so với cô còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần! Xin lỗi đi! Trực tiếp xuống khỏi sàn đấu.”
Hôm nay tới xem thi đấu ngoại trừ những người ưu thích giải trí, yêu âm nhạc ra cũng không vắng mặt các fans trung thành của các nghệ sĩ thi đấu, cố ý tới để cổ vũ. Lúc trước, những ca sĩ bị đánh bại bởi Hạ Vũ, cũng thật tội nghiệp. Không ai nghĩ tới Hạ Vũ sẽ hát nhép đã thế còn thắng các ca sĩ khác càng không thể chấp nhận được, rất nhiều người phẫn nộ đến muốn tức điên lên.
Hạ Vũ dù sao cũng không phải là lần đầu tiên đối mặt với trạng thái cảm xúc của quần chúng phẫn nộ như thế này. Từ lần trước cô người ta ném đồ phải khổ sở thoát ra bằng lối sau, rút kinh nghiệm xương máu, cân nhắc qua loại tình huống này nên làm cái gì bây giờ. Lúc này, trên sân khấu chỉ thấy khuôn mặt điềm đạm đáng yêu xuất hiện hai hàng nước mắt, ngữ điệu nghẹn ngào: “Thực sự xin lỗi mọi người…Tôi không phải là cố ý giả hát. Hức..hức..hức!”
Cô vừa khóc, dưới khán đài đã lên án công khai âm thanh nhỏ một chút trong nháy mắt, nhưng mà rất nahnh lại đánh trống reo hò đứng lên: “Cô rõ ràng là rất tỉnh táo, mưu mô trong chuyện này, bây giờ lại tính khóc cho ai xem đây?!”
“Cô đúng là chỉ biết giả bộ dạng đáng thương!”
“Chúng tôi sẽ không bị bộ dạng bạch liên hoa của cô lừa gạt lần nữa!”
“Cái đồ hát nhép! Rác rưởi!”
“ Lừa đảo!”
Hạ Vũ trong nội tâm thầm hận Diệp Tịn Lăng, lại càng tỏ vẻ đáng thương, khóc lớn hơn: “Đúng thật là tôi có hát nhép nhưng chỉ duy nhất trận này thôi còn những trận trước tôi đều là hát thật bằng giọng mình…”
Lời nói đó vừa thốt ra, Hạ Lăng trong nội tâm cảm thây một dự cảm bất an. Không thể nào, Hạ Vũ còn không biết cô ta đang ở trong tình thế gì sao? Cái này là muốn tương kế tựu kế dựa vào sự việc xấu đó mà dần chối bỏ, đem tổn thất xuống mức thấp nhất? Mấy trận đấu lúc trước đã xong, không thể tra ra chứng cứ. Cho dù có video ghi âm lại đi chăng nữa cũng không phải ai cũng có thể như cô cùng Vệ Thiều Âm hay Phượng Côn có thể nghe ra được bên trong tiếng hát có vấn đề như vậy.
Hạ Vũ có muốn che dấu cũng không được.
Dưới khán đài vẫn còn rất nhiều tiếng mắng, mắng cô đừng có mà nói xạo các thứ.
Hạ Vũ mặt trơ tai điếc, chỉ dựa vào chính mình mà biện ra lý do thoái thác vừa khóc vừa nói: “Tôi ngay từ đầu đến tham gia thi đấu, là cùng với các ca sĩ khác khiêu chiến với nhau với tinh thần trao đổi học hỏi thêm kinh nghiệm. Nhưng cũng có chuẩn bị tinh thần nếu bại trận. Cũng nghĩ mình là người chiến thắng cuối cùng đến vòng này…”
Một bên Hạ Lăng trong nội tâm cười lạnh, muốn lừa gạt ai chứ, cô ta rõ ràng là đã sớm hạ quyết tâm đứng đến cùng, chỉ có như vậy mới có thể rất nhanh tích lũy sự nổi tiếng! Thăng tiến tức thời!
Hạ Lăng thay đổi thế đứng cho thoải mái, nghe cô ta kéo mình xuống.
Hạ Vũ nói: “Thế nhưng mà, không nghĩ tới vận may của tôi lại tốt đến vậy, cũng là rất cảm ơn các vị ca sĩ đã nương tay…”
Dưới khán đài, tiếng la ó lại nổi lên.
Hạ vũ khóc thành tiếng: “Tôi thật sự không nghĩ tới có thể đứng ở đây đến giờ phút này. Mọi người đều biết đó, thân thể tôi không tốt. Hát liên tục với một cơ thể yếu đuối như thế này là một gánh nặng rất lớn đối với tôi. Hơn nữa tôi vài ngày có chút không khỏe, thật sự là rất mệt a…Diệp Tinh Lăng ca hát tốt như thế này, bởi vì cô ấy là lần đầu tiên lên đài…”
Dưới khán đài, Lệ Lôi thần sắc trầm xuống. Hạ Vũ trong tình trạng này là vẫn không quên nói mỉa vào mặt Tiểu Lăng sao? Nói Tiểu Lăng giống như chiếm được chiến thắng cô ta chỉ do cô ta đã mệt! Tiểu Lăng khiêu chiến cô, theo mặt ngoài thoạt nhìn là *dĩ dật dãi lao (*dùng sức để đấu với cái mệt) Không sai, ở sàn thi đấu càng lâu, cơ thể càng chịu thiệt nhưng vấn đề là, Hạ Vũ từ đầu giả hát đến giờ, ở đâu mà nói bị thiệt?! Ngược lại là Tiểu Lăng, phần vết thương ở bụng mới vừa lạnh lại, nói thông thường còn không dám dùng nhiều sức.
“Cầm ghi âm trên sân khấu đi phân tích,” Lệ Lôi quay đầu, phân phó Jack cùng một số nhà nghiên cứu kia “Cùng với đĩa nhạc đó của cô ta so sánh cho ra. Các kết quả khi phân tích ra được phải nói tôi biết ngay.” Anh sẽ tìm người tố cáo trên mạng. Không thể cãi lại kỹ thuật phân tích tiên tiến được. Để xem cuối cùng Hạ Vũ có phải hay không từ đầu đến giờ đều hát nhép.
Nghiên cứu viên nghe lệnh và làm theo, trong nội tâm lại khó hiểu, lão đại, ngài điều động nhân lực nòng cốt, phân tích rạch ròi chính là vì giúp đỡ cô gái kia xử lí loại chuyện nhỏ nhặt này?
Một bên Phượng Côn cũng nghĩ anh thật là xa xỉ, thật lãng phí, tốn công a. Nhưng anh rất ôn hòa mà mỉm cười. Ừ, mình và Tiểu Lăng giống như anh em cùng chung một nhà. Có thể thấy một nam nhân khác đối tốt với em ấy như thế cũng cảm thấy an tâm.
Kết quả lần này lộ ra chỉ sợ Hạ Vũ khôn bao giờ dám ngóc đầu lên mặt được nữa.
Trứơc mắt nhìn cô ta như thể là đang điên cuồng tìm đường chết a.
Phương Côn hai tay đan lại, tiếp tục thưởng thức buổi biểu diễn giả vô tội của Hạ Vũ.
Hạ Vũ khóc đến sưng mắt: “Bởi vì Diệp Tinh Lăng vừa mới lên đài, trạng thái so với tôi là tốt hơn rất nhiều, tôi đã bắt đầu mệt …Tôi ca hát đến lúc này là có nhân viên hậu cần nói cho tôi biết, hậu trường đã an bài cho tôi hát nhép. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên đáp ứng yêu cầu của họ, cảm thấy thân mình là một ca sĩ sao có thể làm như vậy được…hức…hức.. ”
Cô vừa nói, vừa khóc, hội trường dần dần yên tĩnh lại, nghe cô nói hết.
“Thế nhưng mà, nhân viên hậu cần đã khuyên tôi rất lâu, nói đây cũng là vì trách nhiệm với người nghe. Dù sao bản nhạc cũng là do tôi chọn, hơn nữa những trận trước là trạng thái của tôi rất tốt. So với hiện tại, lấy tiếng ca mệt mỏi hát mọi người. Thật là rất không hoàn mỹ, chính tôi cũng biết điều đó, không bằng trạng thái tốt lúc đầu của tôi… Lại muốn để cho mọi người nghe được tiếng ca tốt nhất…Tôi hôm nay thật sự rất mệt a, bị nhân viên như vậy khuyên bảo, không nghĩ quá nhiều mà liền đáp ứng…”
Nước mắt của cô óng ánh theo gương mặt, từng giọt một rơi xuống.
- -----------
Cô rất thông minh, đã ý thức được sự không đúng, sợ là đối phương có chuẩn bị trước đó. Cô hạ giọng, và hỏi fans nữ: “Là ai phái cô tới?”
Biểu cảm của fans nữ có chút vấn đề: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì cả.” Khuôn mặt biểu lộ sự sợ hãi, lắp bắp nói xin lỗi, che mặt lại rồi chạy đi.
Để lại một mình Hạ Vũ đứng đó, lúng túng trên sàn thi đấu.
“Tôi…” Cô mở miệng như muốn nói gì đó.
“Xin lỗi đi! Xin lỗi đi!”
“Cái đồ không biết xấu hổ! Mau xuống khỏi sàn đấu đi!”
“Biến khỏi đây đi! Biến đi!”
Chai nước suối uống dở, một mẩu bánh mì bánh mì đang ăn dở,.... tất cả mọi thứ đó đều bị ném từ dưới lên sân khấu.
Hạ vũ yếu đuối lùi về sau vài bước. Cô chợt bật khóc, nước mắt lưng tròng, rơi lã chã. Cô nhớ tới lúc trước, mình cũng tại sân khấu bị người ta ném rác vào người. Lần trước cũng là Diệp Tinh Lăng tái chiến, cô bị vạch trần khi giả bộ bệnh để hãm hại Diệp Tinh Lăng, còn tát một ca sĩ mới vào ngành. Đêm hôm đó, quần chúng rất phẫn nộ, muốn đuổi cô xuống khỏi sân khấu.
Hôm nay lại là Diệp Tinh Lăng!
Hạ Vũ cảm giác, mình cùng nữ nhân ti tiện kia trời sinh mệnh khắc nhau. Trong chớp mắt đã vạch trần cô hát nhép. Cái kia, cô gái fans đó, sợ là do Diệp Tinh Lăng phái đến giở trò!
Cô nhìn những người ở phía dưới sân khấu, đôi mắt âm u phủ một màn sương.
Hạ Lăng nhìn vào đôi mắt đó và nở một nụ cười cầm micro lên: “Giọng hát đó là giả sao? Thật là bất ngờ!” Trong giọng nói không lộ ra một chút gì là biết trước cả “Đáng tiếc a! Lúc nãy cô đối đầu với nhiều ca sĩ đều hát như vậy mà lại chiến thắng. Bây giờ mọi chuyện mới được minh bạch.” Cô cuối cùng nói ra những lời này cũng không phải là có ý chế nhạo Hạ Vũ mà là thật sự cảm thấy tiếc cho những ca sĩ kia đã bại trận. Nếu như không phải gặp Hạ Vũ hát nhép, thì ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Bị cô nói như vậy, dưới đài có fans hâm mộ kích động lên: “Vivian là đàn chị của Hạ Vũ hơn nữa thực lực lại tốt như vậy thất bại thật oan uổng! Hạ Vũ không xứng để thách thức Diệp Tinh Lăng nhà chúng tôi!”
“Tiểu Lăng nhà chúng tôi ca hát dễ nghe như vậy! Làm sao có thể bị bại trận dưới tay thứ rác rưởi như cô chứ! Quả nhiên là đã có âm mưu từ trước!”
“Cô phải cho Tiểu Lăng nhà chúng tôi một lời xin lỗi rõ ràng! Xin lỗi đi!”
“Sasha chúng tôi so với cô còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần! Xin lỗi đi! Trực tiếp xuống khỏi sàn đấu.”
Hôm nay tới xem thi đấu ngoại trừ những người ưu thích giải trí, yêu âm nhạc ra cũng không vắng mặt các fans trung thành của các nghệ sĩ thi đấu, cố ý tới để cổ vũ. Lúc trước, những ca sĩ bị đánh bại bởi Hạ Vũ, cũng thật tội nghiệp. Không ai nghĩ tới Hạ Vũ sẽ hát nhép đã thế còn thắng các ca sĩ khác càng không thể chấp nhận được, rất nhiều người phẫn nộ đến muốn tức điên lên.
Hạ Vũ dù sao cũng không phải là lần đầu tiên đối mặt với trạng thái cảm xúc của quần chúng phẫn nộ như thế này. Từ lần trước cô người ta ném đồ phải khổ sở thoát ra bằng lối sau, rút kinh nghiệm xương máu, cân nhắc qua loại tình huống này nên làm cái gì bây giờ. Lúc này, trên sân khấu chỉ thấy khuôn mặt điềm đạm đáng yêu xuất hiện hai hàng nước mắt, ngữ điệu nghẹn ngào: “Thực sự xin lỗi mọi người…Tôi không phải là cố ý giả hát. Hức..hức..hức!”
Cô vừa khóc, dưới khán đài đã lên án công khai âm thanh nhỏ một chút trong nháy mắt, nhưng mà rất nahnh lại đánh trống reo hò đứng lên: “Cô rõ ràng là rất tỉnh táo, mưu mô trong chuyện này, bây giờ lại tính khóc cho ai xem đây?!”
“Cô đúng là chỉ biết giả bộ dạng đáng thương!”
“Chúng tôi sẽ không bị bộ dạng bạch liên hoa của cô lừa gạt lần nữa!”
“Cái đồ hát nhép! Rác rưởi!”
“ Lừa đảo!”
Hạ Vũ trong nội tâm thầm hận Diệp Tịn Lăng, lại càng tỏ vẻ đáng thương, khóc lớn hơn: “Đúng thật là tôi có hát nhép nhưng chỉ duy nhất trận này thôi còn những trận trước tôi đều là hát thật bằng giọng mình…”
Lời nói đó vừa thốt ra, Hạ Lăng trong nội tâm cảm thây một dự cảm bất an. Không thể nào, Hạ Vũ còn không biết cô ta đang ở trong tình thế gì sao? Cái này là muốn tương kế tựu kế dựa vào sự việc xấu đó mà dần chối bỏ, đem tổn thất xuống mức thấp nhất? Mấy trận đấu lúc trước đã xong, không thể tra ra chứng cứ. Cho dù có video ghi âm lại đi chăng nữa cũng không phải ai cũng có thể như cô cùng Vệ Thiều Âm hay Phượng Côn có thể nghe ra được bên trong tiếng hát có vấn đề như vậy.
Hạ Vũ có muốn che dấu cũng không được.
Dưới khán đài vẫn còn rất nhiều tiếng mắng, mắng cô đừng có mà nói xạo các thứ.
Hạ Vũ mặt trơ tai điếc, chỉ dựa vào chính mình mà biện ra lý do thoái thác vừa khóc vừa nói: “Tôi ngay từ đầu đến tham gia thi đấu, là cùng với các ca sĩ khác khiêu chiến với nhau với tinh thần trao đổi học hỏi thêm kinh nghiệm. Nhưng cũng có chuẩn bị tinh thần nếu bại trận. Cũng nghĩ mình là người chiến thắng cuối cùng đến vòng này…”
Một bên Hạ Lăng trong nội tâm cười lạnh, muốn lừa gạt ai chứ, cô ta rõ ràng là đã sớm hạ quyết tâm đứng đến cùng, chỉ có như vậy mới có thể rất nhanh tích lũy sự nổi tiếng! Thăng tiến tức thời!
Hạ Lăng thay đổi thế đứng cho thoải mái, nghe cô ta kéo mình xuống.
Hạ Vũ nói: “Thế nhưng mà, không nghĩ tới vận may của tôi lại tốt đến vậy, cũng là rất cảm ơn các vị ca sĩ đã nương tay…”
Dưới khán đài, tiếng la ó lại nổi lên.
Hạ vũ khóc thành tiếng: “Tôi thật sự không nghĩ tới có thể đứng ở đây đến giờ phút này. Mọi người đều biết đó, thân thể tôi không tốt. Hát liên tục với một cơ thể yếu đuối như thế này là một gánh nặng rất lớn đối với tôi. Hơn nữa tôi vài ngày có chút không khỏe, thật sự là rất mệt a…Diệp Tinh Lăng ca hát tốt như thế này, bởi vì cô ấy là lần đầu tiên lên đài…”
Dưới khán đài, Lệ Lôi thần sắc trầm xuống. Hạ Vũ trong tình trạng này là vẫn không quên nói mỉa vào mặt Tiểu Lăng sao? Nói Tiểu Lăng giống như chiếm được chiến thắng cô ta chỉ do cô ta đã mệt! Tiểu Lăng khiêu chiến cô, theo mặt ngoài thoạt nhìn là *dĩ dật dãi lao (*dùng sức để đấu với cái mệt) Không sai, ở sàn thi đấu càng lâu, cơ thể càng chịu thiệt nhưng vấn đề là, Hạ Vũ từ đầu giả hát đến giờ, ở đâu mà nói bị thiệt?! Ngược lại là Tiểu Lăng, phần vết thương ở bụng mới vừa lạnh lại, nói thông thường còn không dám dùng nhiều sức.
“Cầm ghi âm trên sân khấu đi phân tích,” Lệ Lôi quay đầu, phân phó Jack cùng một số nhà nghiên cứu kia “Cùng với đĩa nhạc đó của cô ta so sánh cho ra. Các kết quả khi phân tích ra được phải nói tôi biết ngay.” Anh sẽ tìm người tố cáo trên mạng. Không thể cãi lại kỹ thuật phân tích tiên tiến được. Để xem cuối cùng Hạ Vũ có phải hay không từ đầu đến giờ đều hát nhép.
Nghiên cứu viên nghe lệnh và làm theo, trong nội tâm lại khó hiểu, lão đại, ngài điều động nhân lực nòng cốt, phân tích rạch ròi chính là vì giúp đỡ cô gái kia xử lí loại chuyện nhỏ nhặt này?
Một bên Phượng Côn cũng nghĩ anh thật là xa xỉ, thật lãng phí, tốn công a. Nhưng anh rất ôn hòa mà mỉm cười. Ừ, mình và Tiểu Lăng giống như anh em cùng chung một nhà. Có thể thấy một nam nhân khác đối tốt với em ấy như thế cũng cảm thấy an tâm.
Kết quả lần này lộ ra chỉ sợ Hạ Vũ khôn bao giờ dám ngóc đầu lên mặt được nữa.
Trứơc mắt nhìn cô ta như thể là đang điên cuồng tìm đường chết a.
Phương Côn hai tay đan lại, tiếp tục thưởng thức buổi biểu diễn giả vô tội của Hạ Vũ.
Hạ Vũ khóc đến sưng mắt: “Bởi vì Diệp Tinh Lăng vừa mới lên đài, trạng thái so với tôi là tốt hơn rất nhiều, tôi đã bắt đầu mệt …Tôi ca hát đến lúc này là có nhân viên hậu cần nói cho tôi biết, hậu trường đã an bài cho tôi hát nhép. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên đáp ứng yêu cầu của họ, cảm thấy thân mình là một ca sĩ sao có thể làm như vậy được…hức…hức.. ”
Cô vừa nói, vừa khóc, hội trường dần dần yên tĩnh lại, nghe cô nói hết.
“Thế nhưng mà, nhân viên hậu cần đã khuyên tôi rất lâu, nói đây cũng là vì trách nhiệm với người nghe. Dù sao bản nhạc cũng là do tôi chọn, hơn nữa những trận trước là trạng thái của tôi rất tốt. So với hiện tại, lấy tiếng ca mệt mỏi hát mọi người. Thật là rất không hoàn mỹ, chính tôi cũng biết điều đó, không bằng trạng thái tốt lúc đầu của tôi… Lại muốn để cho mọi người nghe được tiếng ca tốt nhất…Tôi hôm nay thật sự rất mệt a, bị nhân viên như vậy khuyên bảo, không nghĩ quá nhiều mà liền đáp ứng…”
Nước mắt của cô óng ánh theo gương mặt, từng giọt một rơi xuống.
- -----------