Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 514: Hung hăng vạch trần cô ta
Phượng Côn cảm thấy mình có chút bất lịch sự.
Anh lập tức buông Hạ Lăng ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của đại Boss đang tóm cổ Hạ Lăng và nhấc cô ra khỏi vòng tay anh.
"Chú ý hành động của bản thân!" Lệ Lôi hung hăng nói với cô.
Bé Tiểu Lăng ngốc 3 tuổi rưỡi có chút ủy khuất: "Chúng em là đã lâu không gặp a..!"
"Em sẽ làm thế này với bất kì ai đã lâu không gặp?" Cái cô gái nhỏ này, có biết khoảng cách giới hạn giữa người đàn ông và phụ nữ không cơ chứ? Không có chừng mực gì cả.
"Anh ấy không giống họ. Anh ấy là..." Hạ Lăng muốn nói điều gì đó nhưng ánh mắt của Đại Boss nhìn cô như muốn ăn thịt người. Giọng nói của cô vì thế mà ngày càng nhẹ hơn và cuối cùng, cô thú nhận sai lầm, "Em về sau sẽ không ôm anh ấy nữa!"
"Ngoại trừ ôm anh ra thì mọi người khác đều không được! " Đại Boss vẫn còn nhăn nhó.
"Được thôi." Hạ Lăng quyết định rằng hảo hán sẽ không chấp nhặt chuyện nhỏ này, không ôm thì không ôm nhưng cũng không để mình chịu thiệt thòi: " Em cũng không cho phép anh được ôm cô gái khác!"
"Anh có bao giờ ôm những cô gái khác?" Boss đại nhân xám xịt.
Hạ Lăng mặt mày hớn hở. Cô dựa đầu vào ngực Boss đại nhân: "Em biết anh là người tốt nhất."
Phượng Côn không thể nhìn thẳng vào họ được lâu. Nam thanh nữ tú ân ân ái ái làm anh muốn chết đi cho rồi a... Hai người, có thể đừng hành hạ cẩu độc thân này không?
Boss đại nhân vẫn tỏ thái độ bảo vệ. Ôm chặt cô bé của mình trong vòng tay còn đôi mắt thì liếc xéo Phượng Côn.
Phượng Côn thở dài và nói: "Cô ấy ngu ngốc như vậy. Tôi sẽ không đoạt từ anh đâu."
Lệ Lôi: "..."
Cái đầu nhỏ của Hạ Lăng ló ra khỏi vòng tay của Lệ Lôi:"Phượng Côn, anh một mình đến đây sao? Gần đây anh có khỏe không?"
Vốn là rất tốt nhưng thật không tốt khi bị người đàn ông của cô cứ nhìn chằm chằm như thế này. Phượng Côn thầm rên rỉ trong lòng nhưng bề ngoài anh nói một cách ân cần: "Không tệ. Hoạt động của Đế Hoàng đã trở lại bình thường, tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho ra một đĩa đơn mới. Nhân tiện, Lệ Lôi..." anh quay đầu lại "Cảm ơn anh hạ thủ lưu tình!"
Vào thời điểm Lệ Lôi chuẩn bị đánh bại Đế Hoàng, Thiên Nghệ bỗng thu binh. Đó là điều những người trong giới kinh doanh đều nhận ra.
Mọi người đều biết rằng anh tha mạng cho Đế Hoàng. Thành thật mà nói, điều này còn nhục nhã hơn là trực tiếp đàn áp, phá bỏ sản nghiệp của Đế Hoàng. Tuy nhiên, sự sỉ nhục như vậy, Bùi Tử Hoành không thể không nhận lấy. Có một gia tộc lớn đằng sau anh ta, anh ta không thể oanh oanh liệt liệt, đành chấp nhận, thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành*. Tất cả những gì anh có thể làm là cúi đầu chịu đựng sự sỉ nhục và kéo Đế Hoàng ra khỏi vũng bùn sâu từng bước một. (*ý nói thà bị rủi ro tổn thất mà bảo toàn được khí tiết, còn hơn được sống mà hoen ố thanh danh)
May mắn thay, mặc dù bị tổn thất tương đối nặng nhưng đã nhanh chóng hồi phục.
Tất nhiên nó ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp của Phượng Côn nhưng về cơ bản bây giờ mối lo ngại đã biến mất.
Lệ Lôi không mấy tự hào khi nghe anh nói điều này: "Cũng không phải là hoàn toàn là công lao của tôi. Chỉ may mắn mà được quý nhân giúp đỡ."
Phượng Côn tò mò về việc đó là ai nhưng thật bất tiện khi hỏi, vì vậy anh đã gạt bỏ suy nghĩ đó. Suy nghĩ vụt thoáng qua trong tâm trí, chả trách tại sao Thiên Nghệ có thể đè bẹp Đế Hoàng với khả năng hủy diệt dứt điểm nhanh gọn như thế. Thực sự không phải là dựa vào sức mạnh của chính mình.
Điều lạ là Lệ Lôi không kể công hay phô trương về việc này.
Một người đàn ông có thể đặt mình xuống và nhìn rõ bản thân mình như vậy hẳn tính tình của anh ta cũng rất tốt.
Đưa Tiểu Lăng cho anh ta, Phượng Côn cảm thấy nhẹ nhõm. Tiểu Lăng quá ngây thơ và kiêu ngạo, nếu không được đưa vào tay một người hiền lành, chân thật và mạnh mẽ như này. Có lẽ cô sẽ gặp phải vô số tao ngộ* trong cuộc đời mình trước khi chết. (*việc xấu xảy ra không lường trước được)
Có vẻ như hiện tại, Lệ Lôi là người phù hợp nhất.
Phượng Côn quay qua Lệ Lôi, ánh mắt hiền lành chút ít: "Hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Lăng."
"Tất nhiên rồi." Lệ Lôi nói, giữ người trong vòng tay chặt hơn một chút.
Cách đó không xa, đám đông dưới sân khấu lại nghe thấy một đám đông cổ vũ, xen lẫn với giọng nói bất ngờ của MC chủ nhà: "Bốn lần chiến thắng liên tiếp! Hạ Vũ hiện là người có chiến thắng bốn lần liên tiếp.... Còn có người khiêu chiến nào khác không?"
Lời nói làm thu hút sự chú ý của người khác khiến nhiều người đi qua đường cũng dừng lại nhìn.
Hạ Lăng sau đó mới nhớ ra mình tìm đến Phượng Cô để làm gì, hỏi anh: "Hạ Vũ như thế nào lại trở nên lợi hại như vậy? Giọng hát có thể duy trì chịu được lâu với cường độ như liên tục như vậy, lại có thể liên tiếp giành chiến thắng?"
Phượng Côn dường như đã hiểu ra vấn đề, lấy ra một chiếc tai nghe airpod và đưa nó cho Hạ Lăng: "Em tới nghe một chút."
Hạ Lăng cầm lấy nó đeo vào tai.
Một giai điệu du dương phát ra trong tai nghe, đó là bài hát của Hạ Vũ - Đóa sen úa tàn dưới cơn mưa.
[Vào mùa hè tàn khốc của năm đó, một nỗi buồn thầm lặng xâm lấn lấy em...
Những con đom đóm của mùa hạ đó khắc hoạ lên một bức tranh tuyệt đẹp về anh]
"Đây không phải là bài hát cô ấy hát hôm nay ư, anh bảo em nghe làm gì?" Đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, khuôn mặt cô thay đổi và hỏi Phượng Côn, "Đừng nói đây không phải là phiên bản trực tiếp?"
"Phiên bản thu âm được phát hành chính thức." Phượng Côn nói.
Hạ Lăng vội vàng nhớ đến cô ta lúc phát hành bài hát thứ ba này, nhớ đến cả lúc cô ta hát trong ngày hôm nay, sau đó lại được biết Hạ Vũ có phát hành phiên bản thu âm chính thức. Cô suy nghĩ khi nghe cả hai phiên bản một cách cẩn thận và cái nhìn về Hạ Vũ thậm chí còn tệ hơn.
"Giống hệt!", cô nói, "Phiên bản thu âm của Hạ Vũ giống hệt như phiên bản trực tiếp."
"Lần nào hát đều giống y như đúc!", Phượng Côn nói, "Tiểu Lăng, em có thể làm được không?"
Hạ Lăng lắc đầu: "Làm sao có thể?" Chưa kể đến khác biệt lớn giữa bối cảnh giữa sân khấu và phòng thu, ngay cả khi ghi trong phòng thu, lần thứ nhất và lần thứ hai chắc chắn sẽ có một số khác biệt nhỏ do cảm xúc, giọng nói,....Con người không phải là máy móc. Làm thế nào cô ta có thể hát hai lần giống nhau như đúc ngay cả khi đó là cùng một bài hát?
"Dường như, em cũng hiểu."
Vâng. Hạ Lăng đã hiểu, không có gì lạ khi hát live của Hạ Vũ rất hoàn hảo. Hóa ra cô ta đã không hát gì ở đây. Cô ta đã sử dụng một phiên bản thu âm trước trong phòng thu và phát trực tiếp trên sân khấu. Nói trắng ra là hát nhép.
Như vậy trạng thái, giọng nói, sức mạnh thể chất và các vấn đề khác có thể được giải thích hoàn hảo.
Không có gì lạ khi Hạ Vũ dám đi đến vòng này bởi vì cô ta không cần tốn nhiều công sức để làm khớp lời bài hát với khuôn miệng của mình.
"Em muốn vạch trần cô ta", Hạ Lăng nói.
"Làm thế nào để vạch trần nó ư? Xông lên và nói rằng cô ta hát nhép!" Yêu đương làm cho chỉ số thông minh của Lệ Lôi giảm mạnh. Khi Hạ Lăng và Phượng Côn thảo luận về âm nhạc, anh ấy không thể chờ đợi để được tham gia. Lúc này, anh không thể chờ đợi thêm nữa được thể hiện bản thân, tham gia cùng họ. " Tìm ai đó để giúp em. "
" Thật quá đơn giản và đầy sơ hở! ", Hạ Lăng nói "Tốt nhất, đừng gây rối. "
Cô cũng nói:" Em tất nhiên là phải hung hăng vạch trần cô ta rồi. " Cô đến để tham gia lễ hội âm nhạc nhưng đó chỉ là phụ còn cốt là để nhằm vào Hạ Vũ. Huống chi Hạ Vũ đang có nguy cơ bị bất lợi lớn vào lúc này: "Tuy nhiên cho dù vạch trần thế nào cũng phải làm người ta tin điều đó. Và không thể để cô ta che đậy nó."
Phượng Côn suy nghĩ thấy đúng.
Mặt khác, Lệ Lôi nhìn Phương Côn hỏi: "Nếu sự việc này bị vạch trần, danh tiếng của Đế Hoàng sẽ bị tụt dốc không phanh. Thật vất vả, Bùi Tử Hoành chỉ mới phục hồi một chút danh tiếng. Phượng Côn, anh cũng là người của Đế Hoàng. Làm thế nào anh có thể giúp Tiểu Lăng?"
"Là một người làm nhạc, cần phải có đạo đức nghề nghiệp!" Phượng Côn nói nhẹ nhàng: "Ca hát êm tai là tốt, khó nghe là bình thường, nhưng hát nhép..." Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lệ Lôi, " Là đã đạt đến điều cấm kị của ngành công nghiệp này, mọi nhạc sĩ đều có trách nhiệm duy trì sự cân bằng, minh bạch vốn có của nó."
- ---------------------------
Anh lập tức buông Hạ Lăng ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của đại Boss đang tóm cổ Hạ Lăng và nhấc cô ra khỏi vòng tay anh.
"Chú ý hành động của bản thân!" Lệ Lôi hung hăng nói với cô.
Bé Tiểu Lăng ngốc 3 tuổi rưỡi có chút ủy khuất: "Chúng em là đã lâu không gặp a..!"
"Em sẽ làm thế này với bất kì ai đã lâu không gặp?" Cái cô gái nhỏ này, có biết khoảng cách giới hạn giữa người đàn ông và phụ nữ không cơ chứ? Không có chừng mực gì cả.
"Anh ấy không giống họ. Anh ấy là..." Hạ Lăng muốn nói điều gì đó nhưng ánh mắt của Đại Boss nhìn cô như muốn ăn thịt người. Giọng nói của cô vì thế mà ngày càng nhẹ hơn và cuối cùng, cô thú nhận sai lầm, "Em về sau sẽ không ôm anh ấy nữa!"
"Ngoại trừ ôm anh ra thì mọi người khác đều không được! " Đại Boss vẫn còn nhăn nhó.
"Được thôi." Hạ Lăng quyết định rằng hảo hán sẽ không chấp nhặt chuyện nhỏ này, không ôm thì không ôm nhưng cũng không để mình chịu thiệt thòi: " Em cũng không cho phép anh được ôm cô gái khác!"
"Anh có bao giờ ôm những cô gái khác?" Boss đại nhân xám xịt.
Hạ Lăng mặt mày hớn hở. Cô dựa đầu vào ngực Boss đại nhân: "Em biết anh là người tốt nhất."
Phượng Côn không thể nhìn thẳng vào họ được lâu. Nam thanh nữ tú ân ân ái ái làm anh muốn chết đi cho rồi a... Hai người, có thể đừng hành hạ cẩu độc thân này không?
Boss đại nhân vẫn tỏ thái độ bảo vệ. Ôm chặt cô bé của mình trong vòng tay còn đôi mắt thì liếc xéo Phượng Côn.
Phượng Côn thở dài và nói: "Cô ấy ngu ngốc như vậy. Tôi sẽ không đoạt từ anh đâu."
Lệ Lôi: "..."
Cái đầu nhỏ của Hạ Lăng ló ra khỏi vòng tay của Lệ Lôi:"Phượng Côn, anh một mình đến đây sao? Gần đây anh có khỏe không?"
Vốn là rất tốt nhưng thật không tốt khi bị người đàn ông của cô cứ nhìn chằm chằm như thế này. Phượng Côn thầm rên rỉ trong lòng nhưng bề ngoài anh nói một cách ân cần: "Không tệ. Hoạt động của Đế Hoàng đã trở lại bình thường, tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho ra một đĩa đơn mới. Nhân tiện, Lệ Lôi..." anh quay đầu lại "Cảm ơn anh hạ thủ lưu tình!"
Vào thời điểm Lệ Lôi chuẩn bị đánh bại Đế Hoàng, Thiên Nghệ bỗng thu binh. Đó là điều những người trong giới kinh doanh đều nhận ra.
Mọi người đều biết rằng anh tha mạng cho Đế Hoàng. Thành thật mà nói, điều này còn nhục nhã hơn là trực tiếp đàn áp, phá bỏ sản nghiệp của Đế Hoàng. Tuy nhiên, sự sỉ nhục như vậy, Bùi Tử Hoành không thể không nhận lấy. Có một gia tộc lớn đằng sau anh ta, anh ta không thể oanh oanh liệt liệt, đành chấp nhận, thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành*. Tất cả những gì anh có thể làm là cúi đầu chịu đựng sự sỉ nhục và kéo Đế Hoàng ra khỏi vũng bùn sâu từng bước một. (*ý nói thà bị rủi ro tổn thất mà bảo toàn được khí tiết, còn hơn được sống mà hoen ố thanh danh)
May mắn thay, mặc dù bị tổn thất tương đối nặng nhưng đã nhanh chóng hồi phục.
Tất nhiên nó ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp của Phượng Côn nhưng về cơ bản bây giờ mối lo ngại đã biến mất.
Lệ Lôi không mấy tự hào khi nghe anh nói điều này: "Cũng không phải là hoàn toàn là công lao của tôi. Chỉ may mắn mà được quý nhân giúp đỡ."
Phượng Côn tò mò về việc đó là ai nhưng thật bất tiện khi hỏi, vì vậy anh đã gạt bỏ suy nghĩ đó. Suy nghĩ vụt thoáng qua trong tâm trí, chả trách tại sao Thiên Nghệ có thể đè bẹp Đế Hoàng với khả năng hủy diệt dứt điểm nhanh gọn như thế. Thực sự không phải là dựa vào sức mạnh của chính mình.
Điều lạ là Lệ Lôi không kể công hay phô trương về việc này.
Một người đàn ông có thể đặt mình xuống và nhìn rõ bản thân mình như vậy hẳn tính tình của anh ta cũng rất tốt.
Đưa Tiểu Lăng cho anh ta, Phượng Côn cảm thấy nhẹ nhõm. Tiểu Lăng quá ngây thơ và kiêu ngạo, nếu không được đưa vào tay một người hiền lành, chân thật và mạnh mẽ như này. Có lẽ cô sẽ gặp phải vô số tao ngộ* trong cuộc đời mình trước khi chết. (*việc xấu xảy ra không lường trước được)
Có vẻ như hiện tại, Lệ Lôi là người phù hợp nhất.
Phượng Côn quay qua Lệ Lôi, ánh mắt hiền lành chút ít: "Hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Lăng."
"Tất nhiên rồi." Lệ Lôi nói, giữ người trong vòng tay chặt hơn một chút.
Cách đó không xa, đám đông dưới sân khấu lại nghe thấy một đám đông cổ vũ, xen lẫn với giọng nói bất ngờ của MC chủ nhà: "Bốn lần chiến thắng liên tiếp! Hạ Vũ hiện là người có chiến thắng bốn lần liên tiếp.... Còn có người khiêu chiến nào khác không?"
Lời nói làm thu hút sự chú ý của người khác khiến nhiều người đi qua đường cũng dừng lại nhìn.
Hạ Lăng sau đó mới nhớ ra mình tìm đến Phượng Cô để làm gì, hỏi anh: "Hạ Vũ như thế nào lại trở nên lợi hại như vậy? Giọng hát có thể duy trì chịu được lâu với cường độ như liên tục như vậy, lại có thể liên tiếp giành chiến thắng?"
Phượng Côn dường như đã hiểu ra vấn đề, lấy ra một chiếc tai nghe airpod và đưa nó cho Hạ Lăng: "Em tới nghe một chút."
Hạ Lăng cầm lấy nó đeo vào tai.
Một giai điệu du dương phát ra trong tai nghe, đó là bài hát của Hạ Vũ - Đóa sen úa tàn dưới cơn mưa.
[Vào mùa hè tàn khốc của năm đó, một nỗi buồn thầm lặng xâm lấn lấy em...
Những con đom đóm của mùa hạ đó khắc hoạ lên một bức tranh tuyệt đẹp về anh]
"Đây không phải là bài hát cô ấy hát hôm nay ư, anh bảo em nghe làm gì?" Đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, khuôn mặt cô thay đổi và hỏi Phượng Côn, "Đừng nói đây không phải là phiên bản trực tiếp?"
"Phiên bản thu âm được phát hành chính thức." Phượng Côn nói.
Hạ Lăng vội vàng nhớ đến cô ta lúc phát hành bài hát thứ ba này, nhớ đến cả lúc cô ta hát trong ngày hôm nay, sau đó lại được biết Hạ Vũ có phát hành phiên bản thu âm chính thức. Cô suy nghĩ khi nghe cả hai phiên bản một cách cẩn thận và cái nhìn về Hạ Vũ thậm chí còn tệ hơn.
"Giống hệt!", cô nói, "Phiên bản thu âm của Hạ Vũ giống hệt như phiên bản trực tiếp."
"Lần nào hát đều giống y như đúc!", Phượng Côn nói, "Tiểu Lăng, em có thể làm được không?"
Hạ Lăng lắc đầu: "Làm sao có thể?" Chưa kể đến khác biệt lớn giữa bối cảnh giữa sân khấu và phòng thu, ngay cả khi ghi trong phòng thu, lần thứ nhất và lần thứ hai chắc chắn sẽ có một số khác biệt nhỏ do cảm xúc, giọng nói,....Con người không phải là máy móc. Làm thế nào cô ta có thể hát hai lần giống nhau như đúc ngay cả khi đó là cùng một bài hát?
"Dường như, em cũng hiểu."
Vâng. Hạ Lăng đã hiểu, không có gì lạ khi hát live của Hạ Vũ rất hoàn hảo. Hóa ra cô ta đã không hát gì ở đây. Cô ta đã sử dụng một phiên bản thu âm trước trong phòng thu và phát trực tiếp trên sân khấu. Nói trắng ra là hát nhép.
Như vậy trạng thái, giọng nói, sức mạnh thể chất và các vấn đề khác có thể được giải thích hoàn hảo.
Không có gì lạ khi Hạ Vũ dám đi đến vòng này bởi vì cô ta không cần tốn nhiều công sức để làm khớp lời bài hát với khuôn miệng của mình.
"Em muốn vạch trần cô ta", Hạ Lăng nói.
"Làm thế nào để vạch trần nó ư? Xông lên và nói rằng cô ta hát nhép!" Yêu đương làm cho chỉ số thông minh của Lệ Lôi giảm mạnh. Khi Hạ Lăng và Phượng Côn thảo luận về âm nhạc, anh ấy không thể chờ đợi để được tham gia. Lúc này, anh không thể chờ đợi thêm nữa được thể hiện bản thân, tham gia cùng họ. " Tìm ai đó để giúp em. "
" Thật quá đơn giản và đầy sơ hở! ", Hạ Lăng nói "Tốt nhất, đừng gây rối. "
Cô cũng nói:" Em tất nhiên là phải hung hăng vạch trần cô ta rồi. " Cô đến để tham gia lễ hội âm nhạc nhưng đó chỉ là phụ còn cốt là để nhằm vào Hạ Vũ. Huống chi Hạ Vũ đang có nguy cơ bị bất lợi lớn vào lúc này: "Tuy nhiên cho dù vạch trần thế nào cũng phải làm người ta tin điều đó. Và không thể để cô ta che đậy nó."
Phượng Côn suy nghĩ thấy đúng.
Mặt khác, Lệ Lôi nhìn Phương Côn hỏi: "Nếu sự việc này bị vạch trần, danh tiếng của Đế Hoàng sẽ bị tụt dốc không phanh. Thật vất vả, Bùi Tử Hoành chỉ mới phục hồi một chút danh tiếng. Phượng Côn, anh cũng là người của Đế Hoàng. Làm thế nào anh có thể giúp Tiểu Lăng?"
"Là một người làm nhạc, cần phải có đạo đức nghề nghiệp!" Phượng Côn nói nhẹ nhàng: "Ca hát êm tai là tốt, khó nghe là bình thường, nhưng hát nhép..." Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lệ Lôi, " Là đã đạt đến điều cấm kị của ngành công nghiệp này, mọi nhạc sĩ đều có trách nhiệm duy trì sự cân bằng, minh bạch vốn có của nó."
- ---------------------------