Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 512: Đoá sen úa tàn dưới cơn mưa
Tuy nhiên, Hạ Lăng lại không thể cười.
Cô vẫn cảm thấy tình huống này làm cô cảm thấy khá kỳ lạ. Ngày hôm sau, cô kéo Lệ Lôi đi theo đến cuộc thi đối đầu.
Ca sĩ biểu diễn đầu tiên trong cuộc thi được lựa chọn ngẫu nhiên bởi hệ thống, cô ca sĩ tên Vivian là người được chọn. Cô mới ra mắt nhưng có độ nổi tiếng khá tốt. Thực tế, các ca sĩ đã đăng ký trong sự kiện này không quá cách biệt nhau về trình độ hay kỹ năng. Những người không có khả năng sợ mất mặt và bị sỉ nhục. Những người quá tài năng lại sợ bị buộc tội vì chiến thắng không công bằng. Nhưng nếu họ thua, điều đó sẽ còn nhục nhã hơn nữa. Vì vậy, họ quyết định không tham gia là đúng đắn. Hầu hết những người tham gia đều là những người mới vào nghề mong muốn trở nên nổi tiếng hơn hoặc những người không thành công sau khi ở trong ngành trong một thời gian dài và muốn tăng thêm sự nổi tiếng của họ.
Vivian hát không tệ. Đối với người mới debut, hát như thế đã là tốt.
Được Lệ Lôi bảo vệ, Hạ Lăng ở trong đám đông khán giả và tình cờ nghe thấy một vài điều từ những fan hâm mộ đang nói chuyện bên cạnh cô. “Những ca sĩ tiếp theo chắc sẽ gặp nhiều khó khắn lắm đây. Mới hát đầu tiên mà điểm chuẩn cũng quá cao. Vivian còn chính là người vừa nhận giải <tân binh="" xuất="" sắc="" nhất=""> trong một cuộc thi hát ở Singapore.”
"Đúng vậy!" Một người khác nói. “Tôi sợ rằng tôi chỉ có thể hi vọng cô ta sẽ bị hạ ở vòng trong.”
“Người thách thức đầu tiên không khéo sẽ trở thành tấm gạch lót đường cho Vivian mà thôi.”
“Tôi tự hỏi ai sẽ trở thành kẻ ngu ngốc khi trở thành người thách đấu đầu tiên.”
“Ai mà ngu ngốc như vậy? Tôi chắc chắn sẽ không có ai tình nguyện làm kẻ ngốc đâu. Tôi khá chắc rằng sẽ có một màn lựa chọn ngẫu nhiên khác cho một người thách đấu.” Những fan hâm mộ đã theo dõi lễ hội âm nhạc này nhiều lần đều đồng loạt tán thành với ý kiến này.
Hạ Lăng cũng cảm thấy như vậy.
Người dẫn chương trình, mặc một chiếc váy ren đen đứng trên sân khấu hỏi, “Có ai muốn thách thức cô ấy không? Nếu không, hệ thống sẽ bắt đầu tự động chọn.. Ah, chờ đã! Chúng tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy có một người thách thức! Ai là người dám thách thức người mới hát đầu tiên của chúng ta đây?”
Mọi người đều dán mắt vào màn hình máy chủ.
Hoá ra là...
“Hạ Vũ!”. Các fan hét lên. “Cô ấy thật sự điên rồi! Cô ấy không biết rằng Vivian là đối thủ nên tránh sao?”
“Làm sao mà Hạ Vũ của chúng ta có thể bị điên được?” Một số người hâm mộ trung thành điên cuồng quở trách. “Cô ấy rất tuyệt vời là đằng khác. Không ai khác ngoài cô ấy dám thách đấu với Vivian cả! Chỉ có cô ấy là không sợ!”
“Đúng vậy! Không cần biết cô ta là người mới tốt nhất ở Singapore gì gì đó. Kiểu gì cô ta cũng sẽ bị Tiểu Vũ của chúng ta đánh bại mà thôi!”
"Đúng thế! Đúng thế!"
Các fan hâm mộ đã cổ vũ cho Hạ Vũ, và thậm chí cả đám đông xung quanh đang nhìn vào sân khấu để giải trí đã cổ vũ rất lớn trong sự phấn khích cũng là tò mò điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trong cơn hỗn loạn dưới khán đài, Hạ Vũ mỉm cười nhẹ nhàng khi cô ta bước lên sân khấu. Cô nói nhẹ nhàng, “Chị Vivian. Xin hãy chấp nhận lời thách thức của em.“ Giọng cô ngọt ngào và tao nhã như một nàng công chúa cao quý.
“Hạ Vũ, Hạ Vũ, Hạ Vũ!”
“Vivian, Vivian, Vivian! “
Hai nhóm fan của hai bên đang điên cuồng la hét đến nỗi như muốn hỏng cả thanh quản.
Ngay cả Lệ Lôi cũng có chút không chắc chắn và vỗ nhẹ vào vai Hạ Lăng. "Em nghĩ ai sẽ thắng đây?" Anh hoàn toàn là một tên mù âm nhạc nhưng lại may mắn theo một cách nào đó trở thành ông chủ lớn của một công ty giải trí thuộc dạng hàng khủng trong nước. Lúc này, anh không cảm thấy đáng quan ngại về vấn đề đấy chút nào. Với một thái độ niềm nở, anh muốn biết về lời đánh giá của Hạ Lăng.
Hạ Lăng hiếm khi có cảm giác vượt trội về IQ khi nói chuyện với anh nhưng lần này thì khác. Cô nói “Về mặt lý thuyết mà nói thì Vivian có khả năng dành chiến thắng cao hơn Hạ Vũ.” Đôi mắt cô tập trung vào màn hình lớn phía sau sân khấu. Trên màn hình, câu chuyện về cuộc đời Vivian đã được phát trên đó. Cô là người thích ca hát từ khi còn nhỏ. Khi còn đi học, cô ấy thường xuyên sử dụng thời gian ở trường để tổ chức các “buổi hòa nhạc” nhỏ dưới sân. Cũng có nhiều học sinh kiếm cớ ra khỏi lớp học chỉ để nghe cô hát. Cô là người được debut khi đã có nhiều kinh nghiệm biểu diễn ở trên sân khấu. Đó là một lợi thế vô cùng lớn.
“Một ca sĩ như cô ấy,” Hạ Lăng nhận xét. “Cô ấy có thể không có kỹ năng ca hát tốt so với những học viên được đào tạo tốt trong lớp huấn luyện của công ty. Cô ấy thậm chí có thể có trình độ thấp hơn. Tuy nhiên, kinh nghiệm hát, biểu diễn trên sân khấu của Vivian vốn đã có sẵn, điều đó có nghĩa là cô ấy làm chủ sân khấu rất tốt. Chỉ cần cô ấy hát trên sân khấu, cô ấy sẽ biểu diễn tốt hơn bình thường.”
Lệ Lôi lắng nghe rất chăm chú và gật đầu.
Hạ Lăng nói tiếp. "Tuy nhiên, Hạ Vũ thì hoàn toàn ngược lại. Kĩ năng ca hát của Hạ Vũ được đào tạo bởi các chuyên gia, và các bài hát của cô ta thậm chí cần chỉnh sửa nhiều hậu kỳ trong phòng thu âm. Giọng hát của cô ta khá yếu và càng không có nhiều kinh nghiệm sân khấu bằng với Vivian. Nếu Hạ Vũ hát ở trên sân khấu, cô ta sẽ không biểu diễn tốt.”
“Có một sự khác biệt lớn về kỹ năng hát hay kinh nghiệm của họ. Kinh nghiệm trên sân khấu của Vivian nhiều hơn Hạ Vũ. Vì vậy, em nghĩ Vivian có cơ hội chiến thắng cao hơn.”
“Điều đó có nghĩa là Vivian sẽ thắng.” Lệ Lôi tự tin mỉm cười. Làm sao phán đoán của Tiểu Lăng nhà anh có thể sai được?
Bất ngờ, Hạ Lăng lắc đầu. “Đây chính là điểm em thấy lạ. Về mặt logic, Hạ Vũ nên biết rất rõ điểm mạnh và điểm yếu của bản thân là gì. Nhưng cô ta lại vẫn quyết định trở thành người thách đấu đầu tiên chống lại Vivian? Nếu Hạ Vũ không nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay, cô ta chắc chắn sẽ không dại dột mà đi đối đầu với Vivian. Cô ta cũng thừa biết rằng sẽ rất là mất mặt khi thua ngay vòng đầu tiên.”
Lệ Lôi cũng bối rối.“Thế thì, cô ta dựa vào cái gì để tự tin đến vậy?”
Tiểu Lăng lại tròn mắt. Lúc này, cô cảm thấy hơi hối hận. Tại sao cô đưa bạn trai của mình đến lễ hội âm nhạc này? Cô nên mang theo Vệ Thiều Âm hoặc Phượng Côn. Có thảo luận với một trong hai người họ cũng sẽ thú vị hơn so với boss vì họ hiểu biết về âm nhạc nhiều hơn.
Cô ngán ngẩm liếc nhìn anh và cảm thấy rằng bản thân chẳng khác nào đang nói đàn gẩy tai trâu cả.
Boss ngốc ôm chầm lấy cô rồi nhìn lên sân khấu và lặng lẽ chờ đợi tình tiết phát triển.
Vivian hát một trong những bài hát nổi tiếng của mình. Khi bài hát kết thúc, khán đài phát ra những tràng vỗ tay thật lớn. Như Hạ Lăng đã nhận xét trước đó, mặc dù kỹ năng ca hát của cô ấy hơi kém một chút nhưng cô ấy hoàn toàn nổi bật trên sân khấu và sự thể hiện về mặt cảm xúc của cô ấy mang lại cho bài hát là rất mạnh mẽ. Trong vô thức, mọi người đều mê mẩn và đắm chìm trong lời bài hát.
Hạ Lăng tin rằng thật khó để Hạ Vũ có thể có màn trình diễn tốt đến thế.
Người dẫn chương trình cũng bị thuyết phục bởi tiếng hát của Vivian và hỏi Hạ Vũ, “Hạ Vũ, sau khi nghe thấy một màn trình diễn hay như vậy, bạn có cảm thấy áp lực không?”
"Áp lực ư?" Hạ Vũ cười tinh tế. “Tất nhiên, tôi có cảm thấy áp lực rồi. Vivian hát rất hay nhưng tôi tin rằng giọng hát của tôi không kém hơn cô ấy. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ thua.”
Bên dưới sân khấu, đám đông lại trở nên náo nhiệt, bàn tán sôi nổi khi họ phỏng đoán màn trình diễn của Hạ Vũ tuyệt đến mức nào.
Tiếng nhạc chậm rãi chảy ra như dòng nước.
Đó là một bài hát rất cảm động và cũng là một trong những bài hát nổi tiếng của Hạ Vũ có tựa: Đoá sen tàn úa dưới cơn mưa.
“Vào mùa hè tàn khốc của năm đó, một nỗi buồn thầm lặng xâm lấn lấy em...
Những con đom đóm của mùa hạ đó khắc hoạ lên một bức tranh tuyệt đẹp về anh
Anh hỏi em rằng liệu đó có phải là đến hồi kết của cuộc tình này...
Nếu anh buông bỏ ý chí của bản thân..
..Có thật là đoá sen tàn úa dưới cơn mưa trông giống như khung cảnh ở nơi kết thúc tình yêu?..”
Cô ta có vẻ rất hợp với bài hát buồn này. Nó phù hợp với vẻ ngoài đáng thương, trông vô cùng mong manh của Hạ Vũ. Tiếng hát nỉ non của cô giống như đang hoạ nên một bức tranh tuyệt đẹp về dòng sông Giang Nam với đầy những đóa hoa sen trước mặt mọi người và khiến tất thảy chìm đắm trong đó.
Hạ Lăng cảm thấy rằng cô nên thay đổi cách nhìn của bản thân về Hạ Vũ. Bây giờ rõ ràng Hạ Vũ đã củng cố kĩ năng làm chủ sân khấu khi cô đứng trên đó. Hạ Vũ đã truyền tải được những cảm xúc mãnh liệt trong bài hát đến khán giả. Kĩ năng hát của cô ta đã tốt hơn rất nhiều. Đến nỗi, tiếng hát cô ta đã gần chạm tới trái tim của khán giả.
Bạn học Hạ Lăng nghĩ có lẽ phải thay đổi cái nhìn về Hạ Vũ bằng một con mắt khác rồi.</tân>
Cô vẫn cảm thấy tình huống này làm cô cảm thấy khá kỳ lạ. Ngày hôm sau, cô kéo Lệ Lôi đi theo đến cuộc thi đối đầu.
Ca sĩ biểu diễn đầu tiên trong cuộc thi được lựa chọn ngẫu nhiên bởi hệ thống, cô ca sĩ tên Vivian là người được chọn. Cô mới ra mắt nhưng có độ nổi tiếng khá tốt. Thực tế, các ca sĩ đã đăng ký trong sự kiện này không quá cách biệt nhau về trình độ hay kỹ năng. Những người không có khả năng sợ mất mặt và bị sỉ nhục. Những người quá tài năng lại sợ bị buộc tội vì chiến thắng không công bằng. Nhưng nếu họ thua, điều đó sẽ còn nhục nhã hơn nữa. Vì vậy, họ quyết định không tham gia là đúng đắn. Hầu hết những người tham gia đều là những người mới vào nghề mong muốn trở nên nổi tiếng hơn hoặc những người không thành công sau khi ở trong ngành trong một thời gian dài và muốn tăng thêm sự nổi tiếng của họ.
Vivian hát không tệ. Đối với người mới debut, hát như thế đã là tốt.
Được Lệ Lôi bảo vệ, Hạ Lăng ở trong đám đông khán giả và tình cờ nghe thấy một vài điều từ những fan hâm mộ đang nói chuyện bên cạnh cô. “Những ca sĩ tiếp theo chắc sẽ gặp nhiều khó khắn lắm đây. Mới hát đầu tiên mà điểm chuẩn cũng quá cao. Vivian còn chính là người vừa nhận giải <tân binh="" xuất="" sắc="" nhất=""> trong một cuộc thi hát ở Singapore.”
"Đúng vậy!" Một người khác nói. “Tôi sợ rằng tôi chỉ có thể hi vọng cô ta sẽ bị hạ ở vòng trong.”
“Người thách thức đầu tiên không khéo sẽ trở thành tấm gạch lót đường cho Vivian mà thôi.”
“Tôi tự hỏi ai sẽ trở thành kẻ ngu ngốc khi trở thành người thách đấu đầu tiên.”
“Ai mà ngu ngốc như vậy? Tôi chắc chắn sẽ không có ai tình nguyện làm kẻ ngốc đâu. Tôi khá chắc rằng sẽ có một màn lựa chọn ngẫu nhiên khác cho một người thách đấu.” Những fan hâm mộ đã theo dõi lễ hội âm nhạc này nhiều lần đều đồng loạt tán thành với ý kiến này.
Hạ Lăng cũng cảm thấy như vậy.
Người dẫn chương trình, mặc một chiếc váy ren đen đứng trên sân khấu hỏi, “Có ai muốn thách thức cô ấy không? Nếu không, hệ thống sẽ bắt đầu tự động chọn.. Ah, chờ đã! Chúng tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy có một người thách thức! Ai là người dám thách thức người mới hát đầu tiên của chúng ta đây?”
Mọi người đều dán mắt vào màn hình máy chủ.
Hoá ra là...
“Hạ Vũ!”. Các fan hét lên. “Cô ấy thật sự điên rồi! Cô ấy không biết rằng Vivian là đối thủ nên tránh sao?”
“Làm sao mà Hạ Vũ của chúng ta có thể bị điên được?” Một số người hâm mộ trung thành điên cuồng quở trách. “Cô ấy rất tuyệt vời là đằng khác. Không ai khác ngoài cô ấy dám thách đấu với Vivian cả! Chỉ có cô ấy là không sợ!”
“Đúng vậy! Không cần biết cô ta là người mới tốt nhất ở Singapore gì gì đó. Kiểu gì cô ta cũng sẽ bị Tiểu Vũ của chúng ta đánh bại mà thôi!”
"Đúng thế! Đúng thế!"
Các fan hâm mộ đã cổ vũ cho Hạ Vũ, và thậm chí cả đám đông xung quanh đang nhìn vào sân khấu để giải trí đã cổ vũ rất lớn trong sự phấn khích cũng là tò mò điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trong cơn hỗn loạn dưới khán đài, Hạ Vũ mỉm cười nhẹ nhàng khi cô ta bước lên sân khấu. Cô nói nhẹ nhàng, “Chị Vivian. Xin hãy chấp nhận lời thách thức của em.“ Giọng cô ngọt ngào và tao nhã như một nàng công chúa cao quý.
“Hạ Vũ, Hạ Vũ, Hạ Vũ!”
“Vivian, Vivian, Vivian! “
Hai nhóm fan của hai bên đang điên cuồng la hét đến nỗi như muốn hỏng cả thanh quản.
Ngay cả Lệ Lôi cũng có chút không chắc chắn và vỗ nhẹ vào vai Hạ Lăng. "Em nghĩ ai sẽ thắng đây?" Anh hoàn toàn là một tên mù âm nhạc nhưng lại may mắn theo một cách nào đó trở thành ông chủ lớn của một công ty giải trí thuộc dạng hàng khủng trong nước. Lúc này, anh không cảm thấy đáng quan ngại về vấn đề đấy chút nào. Với một thái độ niềm nở, anh muốn biết về lời đánh giá của Hạ Lăng.
Hạ Lăng hiếm khi có cảm giác vượt trội về IQ khi nói chuyện với anh nhưng lần này thì khác. Cô nói “Về mặt lý thuyết mà nói thì Vivian có khả năng dành chiến thắng cao hơn Hạ Vũ.” Đôi mắt cô tập trung vào màn hình lớn phía sau sân khấu. Trên màn hình, câu chuyện về cuộc đời Vivian đã được phát trên đó. Cô là người thích ca hát từ khi còn nhỏ. Khi còn đi học, cô ấy thường xuyên sử dụng thời gian ở trường để tổ chức các “buổi hòa nhạc” nhỏ dưới sân. Cũng có nhiều học sinh kiếm cớ ra khỏi lớp học chỉ để nghe cô hát. Cô là người được debut khi đã có nhiều kinh nghiệm biểu diễn ở trên sân khấu. Đó là một lợi thế vô cùng lớn.
“Một ca sĩ như cô ấy,” Hạ Lăng nhận xét. “Cô ấy có thể không có kỹ năng ca hát tốt so với những học viên được đào tạo tốt trong lớp huấn luyện của công ty. Cô ấy thậm chí có thể có trình độ thấp hơn. Tuy nhiên, kinh nghiệm hát, biểu diễn trên sân khấu của Vivian vốn đã có sẵn, điều đó có nghĩa là cô ấy làm chủ sân khấu rất tốt. Chỉ cần cô ấy hát trên sân khấu, cô ấy sẽ biểu diễn tốt hơn bình thường.”
Lệ Lôi lắng nghe rất chăm chú và gật đầu.
Hạ Lăng nói tiếp. "Tuy nhiên, Hạ Vũ thì hoàn toàn ngược lại. Kĩ năng ca hát của Hạ Vũ được đào tạo bởi các chuyên gia, và các bài hát của cô ta thậm chí cần chỉnh sửa nhiều hậu kỳ trong phòng thu âm. Giọng hát của cô ta khá yếu và càng không có nhiều kinh nghiệm sân khấu bằng với Vivian. Nếu Hạ Vũ hát ở trên sân khấu, cô ta sẽ không biểu diễn tốt.”
“Có một sự khác biệt lớn về kỹ năng hát hay kinh nghiệm của họ. Kinh nghiệm trên sân khấu của Vivian nhiều hơn Hạ Vũ. Vì vậy, em nghĩ Vivian có cơ hội chiến thắng cao hơn.”
“Điều đó có nghĩa là Vivian sẽ thắng.” Lệ Lôi tự tin mỉm cười. Làm sao phán đoán của Tiểu Lăng nhà anh có thể sai được?
Bất ngờ, Hạ Lăng lắc đầu. “Đây chính là điểm em thấy lạ. Về mặt logic, Hạ Vũ nên biết rất rõ điểm mạnh và điểm yếu của bản thân là gì. Nhưng cô ta lại vẫn quyết định trở thành người thách đấu đầu tiên chống lại Vivian? Nếu Hạ Vũ không nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay, cô ta chắc chắn sẽ không dại dột mà đi đối đầu với Vivian. Cô ta cũng thừa biết rằng sẽ rất là mất mặt khi thua ngay vòng đầu tiên.”
Lệ Lôi cũng bối rối.“Thế thì, cô ta dựa vào cái gì để tự tin đến vậy?”
Tiểu Lăng lại tròn mắt. Lúc này, cô cảm thấy hơi hối hận. Tại sao cô đưa bạn trai của mình đến lễ hội âm nhạc này? Cô nên mang theo Vệ Thiều Âm hoặc Phượng Côn. Có thảo luận với một trong hai người họ cũng sẽ thú vị hơn so với boss vì họ hiểu biết về âm nhạc nhiều hơn.
Cô ngán ngẩm liếc nhìn anh và cảm thấy rằng bản thân chẳng khác nào đang nói đàn gẩy tai trâu cả.
Boss ngốc ôm chầm lấy cô rồi nhìn lên sân khấu và lặng lẽ chờ đợi tình tiết phát triển.
Vivian hát một trong những bài hát nổi tiếng của mình. Khi bài hát kết thúc, khán đài phát ra những tràng vỗ tay thật lớn. Như Hạ Lăng đã nhận xét trước đó, mặc dù kỹ năng ca hát của cô ấy hơi kém một chút nhưng cô ấy hoàn toàn nổi bật trên sân khấu và sự thể hiện về mặt cảm xúc của cô ấy mang lại cho bài hát là rất mạnh mẽ. Trong vô thức, mọi người đều mê mẩn và đắm chìm trong lời bài hát.
Hạ Lăng tin rằng thật khó để Hạ Vũ có thể có màn trình diễn tốt đến thế.
Người dẫn chương trình cũng bị thuyết phục bởi tiếng hát của Vivian và hỏi Hạ Vũ, “Hạ Vũ, sau khi nghe thấy một màn trình diễn hay như vậy, bạn có cảm thấy áp lực không?”
"Áp lực ư?" Hạ Vũ cười tinh tế. “Tất nhiên, tôi có cảm thấy áp lực rồi. Vivian hát rất hay nhưng tôi tin rằng giọng hát của tôi không kém hơn cô ấy. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ thua.”
Bên dưới sân khấu, đám đông lại trở nên náo nhiệt, bàn tán sôi nổi khi họ phỏng đoán màn trình diễn của Hạ Vũ tuyệt đến mức nào.
Tiếng nhạc chậm rãi chảy ra như dòng nước.
Đó là một bài hát rất cảm động và cũng là một trong những bài hát nổi tiếng của Hạ Vũ có tựa: Đoá sen tàn úa dưới cơn mưa.
“Vào mùa hè tàn khốc của năm đó, một nỗi buồn thầm lặng xâm lấn lấy em...
Những con đom đóm của mùa hạ đó khắc hoạ lên một bức tranh tuyệt đẹp về anh
Anh hỏi em rằng liệu đó có phải là đến hồi kết của cuộc tình này...
Nếu anh buông bỏ ý chí của bản thân..
..Có thật là đoá sen tàn úa dưới cơn mưa trông giống như khung cảnh ở nơi kết thúc tình yêu?..”
Cô ta có vẻ rất hợp với bài hát buồn này. Nó phù hợp với vẻ ngoài đáng thương, trông vô cùng mong manh của Hạ Vũ. Tiếng hát nỉ non của cô giống như đang hoạ nên một bức tranh tuyệt đẹp về dòng sông Giang Nam với đầy những đóa hoa sen trước mặt mọi người và khiến tất thảy chìm đắm trong đó.
Hạ Lăng cảm thấy rằng cô nên thay đổi cách nhìn của bản thân về Hạ Vũ. Bây giờ rõ ràng Hạ Vũ đã củng cố kĩ năng làm chủ sân khấu khi cô đứng trên đó. Hạ Vũ đã truyền tải được những cảm xúc mãnh liệt trong bài hát đến khán giả. Kĩ năng hát của cô ta đã tốt hơn rất nhiều. Đến nỗi, tiếng hát cô ta đã gần chạm tới trái tim của khán giả.
Bạn học Hạ Lăng nghĩ có lẽ phải thay đổi cái nhìn về Hạ Vũ bằng một con mắt khác rồi.</tân>