Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 502: Em có muốn khiến cô ta nhảy xuống boong tàu không
Jack mỉm cười, nhìn cô và nói: "Đây là máy phát hiện nói dối tân tiến nhất trên thế giới. Cứ tin tôi! Không thể nào sai được."
Dòng cảm xúc của Hạ Lăng trở nên hỗn loạn. Hóa ra kẻ sát hại Tiểu Bảo Bảo thực sự là em gái của cô. Không biết liệu Hạ Vũ có cảm thấy hối hận khi cô ta phát hiện ra là chính cô ta đã giết chết cháu trai mình không? Không, cô ta sẽ không. Ở kiếp trước của Ha Lăng, Hạ Vũ đã sử dụng biết bao lời lẽ phỉ báng, nhục mạ chị gái của mình. Kiếp này của cô, cô ta lại đi giết một đứa bé.
Trái tim của Hạ Lăng dần trở nên lạnh lẽo. Cô không ngờ người em gái mà cô đã yêu thương, bao bọc hết mức ở kiếp trước lại thực sự giết đứa con quý giá của mình. Cô cảm thấy choáng váng, thậm chí còn không thể đứng vững. Cuối cùng, cô cũng nắm lấy tay cầm ghế. Gần như cô không thể khống chế được cơ thể run rẩy của mình.
"Anh sẽ giúp em trả thù." Lệ Lôi trấn an cô. Anh biết rằng bây giờ mọi lời nói với cô đều không có nghĩa lý gì, chỉ có sự trả thù mới có thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng cô.
"Trả thù thế nào?" Hạ Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trước mặt, Jack thật không tiện nói. Lệ Lôi đưa cô ra ngoài và đáp: "Đơn giản thôi. Nợ máu phải trả bằng máu." Giọng anh nói nhẹ như không. Dường như có một sự thờ ơ, than nhiên trong giọng nói của anh, như thể anh ấy đã giết vô số người trước đó mà cô không hề biết.
Nhìn anh như vậy, Hạ Lăng cảm thấy có chút xa lạ nhưng lại có cả cảm giác quen thuộc, dễ chịu.
Tuy nhiên, cô nói: "Em không muốn anh làm như vậy."
"Tại sao lại không? " Lệ Lôi nhìn cô.
Hạ Lăng chậm rãi nói: "Không phải làm vậy là quá dễ dàng với cô ta rồi sao. Em chính là không muốn cô ta chết lặng lẽ và dễ dàng như vậy. Em muốn cô ta phải như em trải qua tất thảy những nỗi đau này."
Trả thù cho cả hai kiếp của cô.
Kiếp trước cay đắng của cô. Hạ Vũ tàn nhẫn, làm nhục và chế nhạo, phỉ báng cô. Cô ta đã làm vết thương lòng của cô không ngừng rỉ máu, day dứt đến độ cô gần như mất hết can đảm để sống. Kiếp này thậm chí cô ta còn tàn nhẫn hơn, Hạ Vũ giết chết con trai của cô - đứa bé tội nghiệp chỉ mới sống được một trăm ngày.
Trái tim cô như bị đâm bởi ngàn mũi dao.
Cô muốn Hạ Vũ phải trải qua nỗi đau tương tự.
Lệ Lôi lúc đầu hơi sững sờ sau đó mỉm cười: "Như thế cũng được. Nếu có chuyện anh giúp được thì em cứ nói." Đôi khi, Tiểu Lăng của anh có vẻ hơi ngốc nghếch hay quá tốt bụng như một đứa trẻ. Lệ Lôi đã từng rất lo lắng rằng cô không thể chịu nỗi sự tàn nhẫn và thô bạo của Lệ gia.
Tuy nhiên, bây giờ anh không cần lo lắng nữa rồi. Tiểu Lăng của anh đã biết khi nào nên nhượng bộ, khi nào nên tàn nhẫn. Có lẽ cái chết của đứa trẻ đã mang đến sự can đảm cho cô. Dù thế nào đi nữa, cô đã có khả năng sống sót trong Lệ gia. Bản thân anh cảm thấy rất hài lòng, an tâm phần nào.
Hạ Lăng không biết anh nghĩ gì, chỉ nói: "Em muốn phơi bày tội ác của cô ta, muốn cô ta bị hủy hoại và sau đó bị đưa ra trước công lý."
"Muốn làm hỏng danh tiếng của cô ta thì dễ thôi", Lệ Lôi nói, "Còn việc đưa ra công lý hay luật pháp thì có hơi rắc rối. Em có muốn đến đồn cảnh sát để báo cáo tội trạng không? Hiện trường vụ án nằm trong biệt thự của Bùi gia. Điều này đòi hỏi Bùi Tử Hoành phải hợp tác với cuộc điều tra. Nếu anh ta không hợp tác, ngay cả khi cảnh sát có thể lấy được bằng chứng về mặt lý thuyết vẫn không có nghĩa lý gì. Sau một thời gian, khi cơ thể đứa bé bị hoả táng thì sẽ gần như mất hết tất cả chứng cứ. "
Máy phát hiện nói dối cũng không thể được sử dụng làm bằng chứng.
Ngay cả khi bây giờ họ biết rằng kẻ giết người là Hạ Vũ, những cũng không có bằng chứng nào để bắt giữ cô.
Hạ Lăng im lặng một lúc và nói: "Chúng ta phải tìm bằng chứng."
Lệ Lôi đi cùng cô đến đồn cảnh sát để báo cáo vụ việc, việc này liên quan đến hai lực lượng lớn: minh tinh và an ninh của người dân trong thành phố. Cảnh sát ngay lập tức báo động và xử lý vụ việc rất nghiêm túc. Cùng lúc đó họ đã đến Bùi gia để điều tra.
Sự việc này khiến Bùi Tử Hoành rất không hài lòng.
"Tôi không thích người khác xâm nhập vào lãnh thổ của mình", Anh ta nói một cách thờ ơ, nhìn cảnh sát, Hạ Lăng và Lệ Lôi, "Mấy người cũng sẽ không tìm ra bất cứ thứ gì."
Lệ Lôi cảm thấy có chút kỳ lạ: "Anh vẫn không quan tâm ngay khi đứa con của mình đã chết sao?"
Bùi Tử Hoành nhìn anh với cái nhìn sắc lẹm. Khóe môi anh ta nhếch lên thành một nụ cười nhạo báng. Sau đó, anh ta quay người và bỏ đi.
Hạ Lăng kinh hoàng vì nụ cười của anh, lo lắng rằng anh ta sẽ nói sự thật trong lúc tức giận. May mắn cho cô, Bùi Tử Hoành là một người kiêu ngạo. Mặc dù về mặt tình trường hay thị trường, anh ta có thể đã bị đánh bại, nhưng tuyệt đối sẽ không đưa ra thêm cơ hội nào cho người khác lần nữa phán xét anh.
Chuyện về đứa trẻ này, cả anh lẫn Hạ Lăng đều là không thể nói.
Cảnh sát lục soát biệt thự nhưng không tìm thấy gì. Cả đội trở về trong sự thất vọng. Lệ Lôi an ủi Hạ Lăng và nói: "Ổn mà. Việc điều tra cần có thời gian. Cứ từ từ thôi."
Hạ Lăng khẽ gật đầu.
Tuy nhiên, sau hơn một tháng, vụ việc không có gì gọi là tiến triển cả.
Sức mạnh của Bùi gia cũng đang dần trở lại. Sau một thời gian, khả năng của Bùi Tử Hoành đã không hề kém cạnh Lệ Lôi. Ngay lập tức đã lấy lại được vị trí đế chế thương mại của mình. Mặc dù phải chịu thiệt hại lớn từ cuộc chiến, nhưng bây giờ Đế Hoàng chỉ thua kém Thiên Nghệ một phần.
Còn Lệ Lôi, anh tận dụng sự giúp đỡ của Quốc sư đại nhận. Lợi dụng lợi thế đó để khiến Thiên Nghệ trở thành đế chế lớn mạnh nhất thành phố.
Hai lực lượng chính yếu cạnh tranh.
Cảnh sát nói với Hạ Lăng: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết vụ án, nhưng ông Bùi vẫn không chịu hợp tác. Cả hai hiện trường vụ án: phòng trẻ em và bãi rác đều không điều tra ra được gì. Điều này khiến vụ án đi vào thế bí. Xin cô hãy chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống."
Hạ Lăng rất lo lắng. Cô biết Hạ Vũ đang tăng cường các hoạt động giải trí. Cô ta trông thoải mái luôn mỉm cười rạng rỡ như không có chuyện gì đã xảy ra.
Cô không muốn nhìn thấy kẻ giết người có thể sống hạnh phúc như vậy.
Cô nói với Lệ Lôi, "Em sẽ trả thù cô ấy theo cách riêng của mình."
Lệ Lôi hỏi cô: "Em muốn hạ bệ Hạ Vũ hay khiến cho cô ta nhảy xuống từ boong tàu không? Anh có vài người quen ở vùng biển quốc tế thực hiện loại hình kinh doanh này." Anh chưa bao giờ thực hiện kiểu giết người này ở Trung Quốc. Ông già anh nói rằng Trung Quốc không dễ để có ngày hôm nay cần phải bảo vệ xã hội do pháp luật cai trị.
Anh luôn lắng nghe ông của mình, đặc biệt là khi anh biết rằng ông già đã có tuổi. Ông luôn nghĩ rằng những chiếc lá rơi sẽ quay trở lại cội nguồn của họ. Do đó ôn không muốn gia đình anh làm xáo trộn trật tự ở quê nhà.
Hạ Lăng đưa mắt nhìn anh: "Đưa ra nước ngoài, anh không cảm thấy phiền sao?"
Lệ Lôi tỏ ra bực bội: "Nhà họ Lệ bọn anh không được vi phạm luật pháp và kỷ luật ở Trung Quốc. Nếu không, em nghĩ tại sao Lệ gia chỉ có quyền lực lớn mạnh nhất ở nước ngoài? Và ngoài anh ra, chẳng ai trong gia đình quan tâm đến Trung Quốc? Đó là vì họ không thể tham gia vào bất kì hoạt động bất hợp pháp nào ở đây."
Hạ Lăng rất ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng điều này lại có ý sâu xa như vậy.
Đột nhiên, cô nghĩ đến điều đã từng nghe qua: "Rất nhiều người bên ngoài sợ anh, nói rằng anh là kẻ giết người không chớp mắt."
- -----------------------------------
10-3-2020
Dòng cảm xúc của Hạ Lăng trở nên hỗn loạn. Hóa ra kẻ sát hại Tiểu Bảo Bảo thực sự là em gái của cô. Không biết liệu Hạ Vũ có cảm thấy hối hận khi cô ta phát hiện ra là chính cô ta đã giết chết cháu trai mình không? Không, cô ta sẽ không. Ở kiếp trước của Ha Lăng, Hạ Vũ đã sử dụng biết bao lời lẽ phỉ báng, nhục mạ chị gái của mình. Kiếp này của cô, cô ta lại đi giết một đứa bé.
Trái tim của Hạ Lăng dần trở nên lạnh lẽo. Cô không ngờ người em gái mà cô đã yêu thương, bao bọc hết mức ở kiếp trước lại thực sự giết đứa con quý giá của mình. Cô cảm thấy choáng váng, thậm chí còn không thể đứng vững. Cuối cùng, cô cũng nắm lấy tay cầm ghế. Gần như cô không thể khống chế được cơ thể run rẩy của mình.
"Anh sẽ giúp em trả thù." Lệ Lôi trấn an cô. Anh biết rằng bây giờ mọi lời nói với cô đều không có nghĩa lý gì, chỉ có sự trả thù mới có thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng cô.
"Trả thù thế nào?" Hạ Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trước mặt, Jack thật không tiện nói. Lệ Lôi đưa cô ra ngoài và đáp: "Đơn giản thôi. Nợ máu phải trả bằng máu." Giọng anh nói nhẹ như không. Dường như có một sự thờ ơ, than nhiên trong giọng nói của anh, như thể anh ấy đã giết vô số người trước đó mà cô không hề biết.
Nhìn anh như vậy, Hạ Lăng cảm thấy có chút xa lạ nhưng lại có cả cảm giác quen thuộc, dễ chịu.
Tuy nhiên, cô nói: "Em không muốn anh làm như vậy."
"Tại sao lại không? " Lệ Lôi nhìn cô.
Hạ Lăng chậm rãi nói: "Không phải làm vậy là quá dễ dàng với cô ta rồi sao. Em chính là không muốn cô ta chết lặng lẽ và dễ dàng như vậy. Em muốn cô ta phải như em trải qua tất thảy những nỗi đau này."
Trả thù cho cả hai kiếp của cô.
Kiếp trước cay đắng của cô. Hạ Vũ tàn nhẫn, làm nhục và chế nhạo, phỉ báng cô. Cô ta đã làm vết thương lòng của cô không ngừng rỉ máu, day dứt đến độ cô gần như mất hết can đảm để sống. Kiếp này thậm chí cô ta còn tàn nhẫn hơn, Hạ Vũ giết chết con trai của cô - đứa bé tội nghiệp chỉ mới sống được một trăm ngày.
Trái tim cô như bị đâm bởi ngàn mũi dao.
Cô muốn Hạ Vũ phải trải qua nỗi đau tương tự.
Lệ Lôi lúc đầu hơi sững sờ sau đó mỉm cười: "Như thế cũng được. Nếu có chuyện anh giúp được thì em cứ nói." Đôi khi, Tiểu Lăng của anh có vẻ hơi ngốc nghếch hay quá tốt bụng như một đứa trẻ. Lệ Lôi đã từng rất lo lắng rằng cô không thể chịu nỗi sự tàn nhẫn và thô bạo của Lệ gia.
Tuy nhiên, bây giờ anh không cần lo lắng nữa rồi. Tiểu Lăng của anh đã biết khi nào nên nhượng bộ, khi nào nên tàn nhẫn. Có lẽ cái chết của đứa trẻ đã mang đến sự can đảm cho cô. Dù thế nào đi nữa, cô đã có khả năng sống sót trong Lệ gia. Bản thân anh cảm thấy rất hài lòng, an tâm phần nào.
Hạ Lăng không biết anh nghĩ gì, chỉ nói: "Em muốn phơi bày tội ác của cô ta, muốn cô ta bị hủy hoại và sau đó bị đưa ra trước công lý."
"Muốn làm hỏng danh tiếng của cô ta thì dễ thôi", Lệ Lôi nói, "Còn việc đưa ra công lý hay luật pháp thì có hơi rắc rối. Em có muốn đến đồn cảnh sát để báo cáo tội trạng không? Hiện trường vụ án nằm trong biệt thự của Bùi gia. Điều này đòi hỏi Bùi Tử Hoành phải hợp tác với cuộc điều tra. Nếu anh ta không hợp tác, ngay cả khi cảnh sát có thể lấy được bằng chứng về mặt lý thuyết vẫn không có nghĩa lý gì. Sau một thời gian, khi cơ thể đứa bé bị hoả táng thì sẽ gần như mất hết tất cả chứng cứ. "
Máy phát hiện nói dối cũng không thể được sử dụng làm bằng chứng.
Ngay cả khi bây giờ họ biết rằng kẻ giết người là Hạ Vũ, những cũng không có bằng chứng nào để bắt giữ cô.
Hạ Lăng im lặng một lúc và nói: "Chúng ta phải tìm bằng chứng."
Lệ Lôi đi cùng cô đến đồn cảnh sát để báo cáo vụ việc, việc này liên quan đến hai lực lượng lớn: minh tinh và an ninh của người dân trong thành phố. Cảnh sát ngay lập tức báo động và xử lý vụ việc rất nghiêm túc. Cùng lúc đó họ đã đến Bùi gia để điều tra.
Sự việc này khiến Bùi Tử Hoành rất không hài lòng.
"Tôi không thích người khác xâm nhập vào lãnh thổ của mình", Anh ta nói một cách thờ ơ, nhìn cảnh sát, Hạ Lăng và Lệ Lôi, "Mấy người cũng sẽ không tìm ra bất cứ thứ gì."
Lệ Lôi cảm thấy có chút kỳ lạ: "Anh vẫn không quan tâm ngay khi đứa con của mình đã chết sao?"
Bùi Tử Hoành nhìn anh với cái nhìn sắc lẹm. Khóe môi anh ta nhếch lên thành một nụ cười nhạo báng. Sau đó, anh ta quay người và bỏ đi.
Hạ Lăng kinh hoàng vì nụ cười của anh, lo lắng rằng anh ta sẽ nói sự thật trong lúc tức giận. May mắn cho cô, Bùi Tử Hoành là một người kiêu ngạo. Mặc dù về mặt tình trường hay thị trường, anh ta có thể đã bị đánh bại, nhưng tuyệt đối sẽ không đưa ra thêm cơ hội nào cho người khác lần nữa phán xét anh.
Chuyện về đứa trẻ này, cả anh lẫn Hạ Lăng đều là không thể nói.
Cảnh sát lục soát biệt thự nhưng không tìm thấy gì. Cả đội trở về trong sự thất vọng. Lệ Lôi an ủi Hạ Lăng và nói: "Ổn mà. Việc điều tra cần có thời gian. Cứ từ từ thôi."
Hạ Lăng khẽ gật đầu.
Tuy nhiên, sau hơn một tháng, vụ việc không có gì gọi là tiến triển cả.
Sức mạnh của Bùi gia cũng đang dần trở lại. Sau một thời gian, khả năng của Bùi Tử Hoành đã không hề kém cạnh Lệ Lôi. Ngay lập tức đã lấy lại được vị trí đế chế thương mại của mình. Mặc dù phải chịu thiệt hại lớn từ cuộc chiến, nhưng bây giờ Đế Hoàng chỉ thua kém Thiên Nghệ một phần.
Còn Lệ Lôi, anh tận dụng sự giúp đỡ của Quốc sư đại nhận. Lợi dụng lợi thế đó để khiến Thiên Nghệ trở thành đế chế lớn mạnh nhất thành phố.
Hai lực lượng chính yếu cạnh tranh.
Cảnh sát nói với Hạ Lăng: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết vụ án, nhưng ông Bùi vẫn không chịu hợp tác. Cả hai hiện trường vụ án: phòng trẻ em và bãi rác đều không điều tra ra được gì. Điều này khiến vụ án đi vào thế bí. Xin cô hãy chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống."
Hạ Lăng rất lo lắng. Cô biết Hạ Vũ đang tăng cường các hoạt động giải trí. Cô ta trông thoải mái luôn mỉm cười rạng rỡ như không có chuyện gì đã xảy ra.
Cô không muốn nhìn thấy kẻ giết người có thể sống hạnh phúc như vậy.
Cô nói với Lệ Lôi, "Em sẽ trả thù cô ấy theo cách riêng của mình."
Lệ Lôi hỏi cô: "Em muốn hạ bệ Hạ Vũ hay khiến cho cô ta nhảy xuống từ boong tàu không? Anh có vài người quen ở vùng biển quốc tế thực hiện loại hình kinh doanh này." Anh chưa bao giờ thực hiện kiểu giết người này ở Trung Quốc. Ông già anh nói rằng Trung Quốc không dễ để có ngày hôm nay cần phải bảo vệ xã hội do pháp luật cai trị.
Anh luôn lắng nghe ông của mình, đặc biệt là khi anh biết rằng ông già đã có tuổi. Ông luôn nghĩ rằng những chiếc lá rơi sẽ quay trở lại cội nguồn của họ. Do đó ôn không muốn gia đình anh làm xáo trộn trật tự ở quê nhà.
Hạ Lăng đưa mắt nhìn anh: "Đưa ra nước ngoài, anh không cảm thấy phiền sao?"
Lệ Lôi tỏ ra bực bội: "Nhà họ Lệ bọn anh không được vi phạm luật pháp và kỷ luật ở Trung Quốc. Nếu không, em nghĩ tại sao Lệ gia chỉ có quyền lực lớn mạnh nhất ở nước ngoài? Và ngoài anh ra, chẳng ai trong gia đình quan tâm đến Trung Quốc? Đó là vì họ không thể tham gia vào bất kì hoạt động bất hợp pháp nào ở đây."
Hạ Lăng rất ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng điều này lại có ý sâu xa như vậy.
Đột nhiên, cô nghĩ đến điều đã từng nghe qua: "Rất nhiều người bên ngoài sợ anh, nói rằng anh là kẻ giết người không chớp mắt."
- -----------------------------------
10-3-2020