Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 484: Mất tích
Hạ Lăng bị anh làm đau, dùng sức tách cánh tay anh ta ra: "Anh buông em ra, anh say rồi!"
Không biết anh ta say xỉn do gì, nhưng anh ta làm Hạ Lăng sợ. Đột nhiên cô nhớ đến bữa tiệc hôm nay. Khi các vị khách chúc mừng anh về đứa con trai quý giá của anh là một người kế vị, anh trông có vẻ hơi ảm đạm. Có phải anh ta càng ngày càng không thích đứa trẻ này không? Hôm nay những vị khách ngày nói như thế, có khiến anh ta thêm hận đứa bé không?
Hạ Lăng một lòng bất ổm, chỉ nói: "Anh chớ suy nghĩ lung tung, sự tình không phải như anh nghĩ. "
" Vậy thì em nói cho tôi biết, làm gì mới tốt? "Giọng Bùi Tử Hoành có vẻ trầm hơn, và tay anh giữ cằm từ từ di chuyển xuống, vuốt ve cái cổ trắng và thon của cô: " Hạ Lăng, nếu em muốn tôi tin em, thì hãy sinh cho tôi một đứa con. "
" Tôi sẽ sinh, nhưng không phải bây giờ!", Xia nói nhanh, cảm thấy nguy hiểm sắp xảy ra." Bùi Tử Hoành, xin hãy tỉnh táo, bác sĩ nói, tôi vừa sinh tiểu bảo bảo, ngay lập tức có thai, rủi ro rất lớn... "
"Tiểu bảo bảo, lại là Tiểu bảo bảo!!" Bùi Tử Hoành khẽ cười khẩy. "Hạ Lăng, em hiện tại nói ba câu đều không thể không nhắc đến nghiệt chủng kia, rất quan tâm đến nó, phải không? Em vì nó đã trì hoãn quá nhiều thời gian, bây giờ hoặc là sinh cho con cho tôi, hoặc đừng trách tôi không khách khí!"
Anh hôm nay thực sự bị kích thích, cả vườn khách chúc mừng người kế nhiệm của anh, quay lưng lại, anh nghe ai đó bàn tán [Mọi người xem đứa nhỏ này a, lớn lên không giống Bùi Tổng. ]
[Đúng a..., giống mẹ nhiều hơn một chút, nếu không nói, cũng không thể nhìn ra baba là ai. ]
[Mọi người nói xem, không phải là...]
[Suỵt, đừng nói lung tung, nhà ai mà chả có vài điều bí mật để nói, nó có thể không như chúng ta nghĩ. Trong năm nay, trẻ em không giống nhiều như những người cha. ]
Một cuộc cãi vã lớn khiến trái tim anh khó chịu.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ấy nghe thấy mọi người nói chuyện sau lưng. Anh không biết nếu như anh không nhìn đến đó thì cuộc bàn luận cũng không biết thành bộ dạng gì. Bùi Tử Hoành cảm thấy rằng anh không thể phá hủy được, có phải đó chỉ là một tin đồn không? Vâng, tuy nhiên, sau khi uống một vài ly rượu ngày hôm nay, anh đột nhiên cảm thấy những lời đó thật khó nghe như vậy. Anh cũng muốn có một đứa con trai do Hạ Lăng sinh ra.
Anh nhìn xuống Hạ Lăng, ôm cô theo chiều ngang và ném cô lên chiếc giường đôi lớn sang trọng. "Chúng ta sẽ có con ngay bây giờ."
Hạ Lăng rất sợ rằng người đàn ông này thực sự không đạo lý, cái gì cảm tình, cái gì lời dặn của bác sĩ, tất cả đều bị bỏ lại phía sau, chỉ đạt được mục đích mới là đúng. Cô dốc hết dức đẩy anh, may mắn thay, cô là người đầu tiên thay quần áo, thay vì chiếc váy dạ hội bằng lụa satin bị xé ra.
"Bùi Tử Hianhf, anh điên thật rồi!", cô cố gắng bảo vệ cơ thể mình, mắng một cách giận dữ, "Anh đi ra!"
Sự phản kháng của cô càng khơi dậy ham muốn chinh phục của anh. Bùi Tử Hoành ấn cô dưới chân ang, nắm lấy hai tay cô bằng một tay và định lột áo của cô.
Lúc này, giọng nói khẩn thiết của mẹ Chu phát ra từ ngoài cửa.
"Phu nhân, tiểu bảo bảo đã biến mất."
Cái gì mà tiểu bảo bảo biến mất?
Những lời này như sấm sét giữa trời quan đã đột nhập vào trái tim của Hạ Lăng. Cô không biết sức lực của mình đến từ đâu, cô liều mạng tránh ra khỏi Bùi Tử Hoành, lảo đảo xuống đất và đi đến mở cửa cho mẹ Chu: "Tiểu bảo bảo xảy ra chuyện gì?
"Không thấy tiểu bảo bảo nữa!", mẹ Chu gấp gáp, trán đổ đầy mồ hôi, cũng không chú ý cô quần áo không chỉnh tề.
"Tất cả các bảo mẫu và tài xế trong gia đình, cũng như các vệ sĩ và bồi bàn đến giúp đỡ, cũng không ai nhìn thấy đứa bé."
Khuôn mặt của Hạ Lăng trở nên trắng bệch.
Lúc này, Bùi Tử Hoành cũng theo đến đây, và vẻ mặt bạo lực lúc nãy hơi nguôi ngoai: "Cô đã tìm thấy tất cả những nơi trong nhà chưa, và video giám sát, điều người nhìn thấy đứa bé cuối cùng đến hỏi là ai chưa?"
Hạ Lăng cố hết sức liếc nhìn anh.
Anh vừa mới không phải còn mở miệng một tiếng kêu nghiệt chủng sao, ngay khi có chuyện gì đó xảy ra với em bé, anh ta lại quan tâm và giúp, Hạ Lăng cảm thấy rằng mình càng không thể nhìn thấu người đàn ông này nữa.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để nghĩ về điều này.
Cô vội vàng nói với mẹ Chu: "Cứ làm theo những gì tiên sinh ra lệnh."
Mẹ Chu nói: "Mọi nơi trong nhà đều đã đảo lộn và không tìm thấy em bé nào. Người cuối cùng nhìn thấy đứa bé là Thục Viện, Thục Viện nói rằng trong bữa tối, cô ta bế bảo bảo từ phu nhân và dỗ dành cậu ấy một lúc, sau đó đưa cậu ấy trở lại cái nôi trong phòng em bé. Tuy nhiên, sau bữa tối, phu nhân ra lệnh bế em bé vào thời điểm đó, khi tôi đi tìm bảo bảo, tôi chỉ thấy rằng chiếc giường nôi trống rỗng. "
Đây không phải là việc ngoài ý muốn.
Đầu của Hạ Lăng cứ ong..ong..,sẽ không có tai nạn như vậy.
Giường nôi trống rỗng, chỉ cho thấy ai đó đã cố tình bế đứa trẻ.
Thục Viện là một người bảo mẫu chăm sóc em bé, nhanh chóng được tìm thấy. Cô nói với Hạ Lăng và Bùi Tử Hoành những gì đã xảy ra, cô và mẹ Chu đều nói giống nhau.
"Trước tiên tạm giam cô ta trước.", lúc này không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng Bùi Tử Hoành không có ý định để cô ấy đi như thế này, và nói, "Qua phòng an ninh, xem chuyện gì đã xảy ra với video giám sát?"
Trưởng phòng bảo an từ lâu đã kinh động, anh khó có thể đổ lỗi cho anh ta về một sự cố lớn như vậy trong biệt thự. Lúc này, anh ta đứng trước mặt Bùi Tử Hoành, cúi đầu xuống và trả lời cẩn thận: "Không có camera bên trong biệt thự và nó không thể theo dõi. Chúng tôi đã chiếu tất cả các video giám sát ở khu vực bên ngoài và không tìm thấy cảnh nào đáng ngờ".
Hạ Lăng chỉ cảm thấy đầu mình lại ù đi, tất cả các khả năng đều bị chặn lại và tâm cô như rơi xuống vực thẳm không đáy. Cô miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh trước khi hỏi, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trưởng phòng bảo an tỏ vẻ thống khổ: "Nếu bảo mẫu có thể chắc chắn rằng đứa trẻ bị mất tích trong phòng em bé, thì khả năng mất tích vô tình là không lớn, khả năng lớn nhất là có người trả thù nên vụng trộm mang tiểu thiếu gia đi!"
Ai sẽ là người có quá nhiều hận thù?
Não Hạ Lăng là một mớ hỗn độn, thân thể như sắp lay đổ.
Bùi Tử Hoành đưa tay vịn cô, nói với trưởng phòng bảo an: "Kiểm tra cho tốt, lên trời xuống đất cũng phải đưa tiểu bảo bảo về cho tôi. Mẹ Chu, bà đi đến nhà bếp để đun sôi cháo, tinh thần phu nhân không tốt lắm!"
Anh phân phó, tất cả bọn họ đều tản đi, ôm Hạ Lăng, ngồi bên giường nghỉ ngơi.
Hạ Lăng phải mất một thời gian dài để bình tĩnh lại, cố gắng rời khỏi giường và đi đến phòng của em bé để tìm đứa bé: "Tôi muốn tự mình đi xem." Tuy nhiên, vì đang suy nghĩ, cô bước lên chân ngay khi bước xuống đất. Hầu như ngã xuống.
Bùi Tử Hoành mắt tay lanh lẹ nhanh chóng đỡ lấy cô.
"Đứa trẻ biến mất có gì để xem!", Bùi Tử Hoành nói ấm áp. "Ngược lại là e, em cần nghỉ ngơi tốt, tiếp tục như vậy em sẽ không thể chịu đựng được."
- --------------------
Không biết anh ta say xỉn do gì, nhưng anh ta làm Hạ Lăng sợ. Đột nhiên cô nhớ đến bữa tiệc hôm nay. Khi các vị khách chúc mừng anh về đứa con trai quý giá của anh là một người kế vị, anh trông có vẻ hơi ảm đạm. Có phải anh ta càng ngày càng không thích đứa trẻ này không? Hôm nay những vị khách ngày nói như thế, có khiến anh ta thêm hận đứa bé không?
Hạ Lăng một lòng bất ổm, chỉ nói: "Anh chớ suy nghĩ lung tung, sự tình không phải như anh nghĩ. "
" Vậy thì em nói cho tôi biết, làm gì mới tốt? "Giọng Bùi Tử Hoành có vẻ trầm hơn, và tay anh giữ cằm từ từ di chuyển xuống, vuốt ve cái cổ trắng và thon của cô: " Hạ Lăng, nếu em muốn tôi tin em, thì hãy sinh cho tôi một đứa con. "
" Tôi sẽ sinh, nhưng không phải bây giờ!", Xia nói nhanh, cảm thấy nguy hiểm sắp xảy ra." Bùi Tử Hoành, xin hãy tỉnh táo, bác sĩ nói, tôi vừa sinh tiểu bảo bảo, ngay lập tức có thai, rủi ro rất lớn... "
"Tiểu bảo bảo, lại là Tiểu bảo bảo!!" Bùi Tử Hoành khẽ cười khẩy. "Hạ Lăng, em hiện tại nói ba câu đều không thể không nhắc đến nghiệt chủng kia, rất quan tâm đến nó, phải không? Em vì nó đã trì hoãn quá nhiều thời gian, bây giờ hoặc là sinh cho con cho tôi, hoặc đừng trách tôi không khách khí!"
Anh hôm nay thực sự bị kích thích, cả vườn khách chúc mừng người kế nhiệm của anh, quay lưng lại, anh nghe ai đó bàn tán [Mọi người xem đứa nhỏ này a, lớn lên không giống Bùi Tổng. ]
[Đúng a..., giống mẹ nhiều hơn một chút, nếu không nói, cũng không thể nhìn ra baba là ai. ]
[Mọi người nói xem, không phải là...]
[Suỵt, đừng nói lung tung, nhà ai mà chả có vài điều bí mật để nói, nó có thể không như chúng ta nghĩ. Trong năm nay, trẻ em không giống nhiều như những người cha. ]
Một cuộc cãi vã lớn khiến trái tim anh khó chịu.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ấy nghe thấy mọi người nói chuyện sau lưng. Anh không biết nếu như anh không nhìn đến đó thì cuộc bàn luận cũng không biết thành bộ dạng gì. Bùi Tử Hoành cảm thấy rằng anh không thể phá hủy được, có phải đó chỉ là một tin đồn không? Vâng, tuy nhiên, sau khi uống một vài ly rượu ngày hôm nay, anh đột nhiên cảm thấy những lời đó thật khó nghe như vậy. Anh cũng muốn có một đứa con trai do Hạ Lăng sinh ra.
Anh nhìn xuống Hạ Lăng, ôm cô theo chiều ngang và ném cô lên chiếc giường đôi lớn sang trọng. "Chúng ta sẽ có con ngay bây giờ."
Hạ Lăng rất sợ rằng người đàn ông này thực sự không đạo lý, cái gì cảm tình, cái gì lời dặn của bác sĩ, tất cả đều bị bỏ lại phía sau, chỉ đạt được mục đích mới là đúng. Cô dốc hết dức đẩy anh, may mắn thay, cô là người đầu tiên thay quần áo, thay vì chiếc váy dạ hội bằng lụa satin bị xé ra.
"Bùi Tử Hianhf, anh điên thật rồi!", cô cố gắng bảo vệ cơ thể mình, mắng một cách giận dữ, "Anh đi ra!"
Sự phản kháng của cô càng khơi dậy ham muốn chinh phục của anh. Bùi Tử Hoành ấn cô dưới chân ang, nắm lấy hai tay cô bằng một tay và định lột áo của cô.
Lúc này, giọng nói khẩn thiết của mẹ Chu phát ra từ ngoài cửa.
"Phu nhân, tiểu bảo bảo đã biến mất."
Cái gì mà tiểu bảo bảo biến mất?
Những lời này như sấm sét giữa trời quan đã đột nhập vào trái tim của Hạ Lăng. Cô không biết sức lực của mình đến từ đâu, cô liều mạng tránh ra khỏi Bùi Tử Hoành, lảo đảo xuống đất và đi đến mở cửa cho mẹ Chu: "Tiểu bảo bảo xảy ra chuyện gì?
"Không thấy tiểu bảo bảo nữa!", mẹ Chu gấp gáp, trán đổ đầy mồ hôi, cũng không chú ý cô quần áo không chỉnh tề.
"Tất cả các bảo mẫu và tài xế trong gia đình, cũng như các vệ sĩ và bồi bàn đến giúp đỡ, cũng không ai nhìn thấy đứa bé."
Khuôn mặt của Hạ Lăng trở nên trắng bệch.
Lúc này, Bùi Tử Hoành cũng theo đến đây, và vẻ mặt bạo lực lúc nãy hơi nguôi ngoai: "Cô đã tìm thấy tất cả những nơi trong nhà chưa, và video giám sát, điều người nhìn thấy đứa bé cuối cùng đến hỏi là ai chưa?"
Hạ Lăng cố hết sức liếc nhìn anh.
Anh vừa mới không phải còn mở miệng một tiếng kêu nghiệt chủng sao, ngay khi có chuyện gì đó xảy ra với em bé, anh ta lại quan tâm và giúp, Hạ Lăng cảm thấy rằng mình càng không thể nhìn thấu người đàn ông này nữa.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để nghĩ về điều này.
Cô vội vàng nói với mẹ Chu: "Cứ làm theo những gì tiên sinh ra lệnh."
Mẹ Chu nói: "Mọi nơi trong nhà đều đã đảo lộn và không tìm thấy em bé nào. Người cuối cùng nhìn thấy đứa bé là Thục Viện, Thục Viện nói rằng trong bữa tối, cô ta bế bảo bảo từ phu nhân và dỗ dành cậu ấy một lúc, sau đó đưa cậu ấy trở lại cái nôi trong phòng em bé. Tuy nhiên, sau bữa tối, phu nhân ra lệnh bế em bé vào thời điểm đó, khi tôi đi tìm bảo bảo, tôi chỉ thấy rằng chiếc giường nôi trống rỗng. "
Đây không phải là việc ngoài ý muốn.
Đầu của Hạ Lăng cứ ong..ong..,sẽ không có tai nạn như vậy.
Giường nôi trống rỗng, chỉ cho thấy ai đó đã cố tình bế đứa trẻ.
Thục Viện là một người bảo mẫu chăm sóc em bé, nhanh chóng được tìm thấy. Cô nói với Hạ Lăng và Bùi Tử Hoành những gì đã xảy ra, cô và mẹ Chu đều nói giống nhau.
"Trước tiên tạm giam cô ta trước.", lúc này không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng Bùi Tử Hoành không có ý định để cô ấy đi như thế này, và nói, "Qua phòng an ninh, xem chuyện gì đã xảy ra với video giám sát?"
Trưởng phòng bảo an từ lâu đã kinh động, anh khó có thể đổ lỗi cho anh ta về một sự cố lớn như vậy trong biệt thự. Lúc này, anh ta đứng trước mặt Bùi Tử Hoành, cúi đầu xuống và trả lời cẩn thận: "Không có camera bên trong biệt thự và nó không thể theo dõi. Chúng tôi đã chiếu tất cả các video giám sát ở khu vực bên ngoài và không tìm thấy cảnh nào đáng ngờ".
Hạ Lăng chỉ cảm thấy đầu mình lại ù đi, tất cả các khả năng đều bị chặn lại và tâm cô như rơi xuống vực thẳm không đáy. Cô miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh trước khi hỏi, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trưởng phòng bảo an tỏ vẻ thống khổ: "Nếu bảo mẫu có thể chắc chắn rằng đứa trẻ bị mất tích trong phòng em bé, thì khả năng mất tích vô tình là không lớn, khả năng lớn nhất là có người trả thù nên vụng trộm mang tiểu thiếu gia đi!"
Ai sẽ là người có quá nhiều hận thù?
Não Hạ Lăng là một mớ hỗn độn, thân thể như sắp lay đổ.
Bùi Tử Hoành đưa tay vịn cô, nói với trưởng phòng bảo an: "Kiểm tra cho tốt, lên trời xuống đất cũng phải đưa tiểu bảo bảo về cho tôi. Mẹ Chu, bà đi đến nhà bếp để đun sôi cháo, tinh thần phu nhân không tốt lắm!"
Anh phân phó, tất cả bọn họ đều tản đi, ôm Hạ Lăng, ngồi bên giường nghỉ ngơi.
Hạ Lăng phải mất một thời gian dài để bình tĩnh lại, cố gắng rời khỏi giường và đi đến phòng của em bé để tìm đứa bé: "Tôi muốn tự mình đi xem." Tuy nhiên, vì đang suy nghĩ, cô bước lên chân ngay khi bước xuống đất. Hầu như ngã xuống.
Bùi Tử Hoành mắt tay lanh lẹ nhanh chóng đỡ lấy cô.
"Đứa trẻ biến mất có gì để xem!", Bùi Tử Hoành nói ấm áp. "Ngược lại là e, em cần nghỉ ngơi tốt, tiếp tục như vậy em sẽ không thể chịu đựng được."
- --------------------