Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 477: Nhìn đứa bé
Người bảo mẫu ở nhà đến và đưa đứa trẻ từ Hạ Lăng.
Hạ lăng cảnh báo họ cẩn thận: "Đừng để em bé tiếp xúc với các chất gây dị ứng. Các cô cũng nên cẩn thận khi mặc quần áo. Tôi sẽ thêm một số quần áo cho hai người. "
Trên thực tế, quần áo công sở của gia đình Bùi cũng hình dáng như vâyh nhưng chúng tốt hơn nhiều quần áo mua bên ngoài. Kết cấu và kiểu dáng là hạng nhất, ngay cả khi được mặc hàng ngày, chúng rất tươm tất.
Một trong hai người bảo mẫu mỉm cười và cảm ơn cô.
Khi Bùi Tử Hoành vừa về đến nhà, anh đã nghe Mẹ Chu nói về dị ứng chất xơ hóa học của em bé. Anh rất hối hận. Lúc đầu, Anh không khăng khăng gửi đứa bé đi. Theo như anh biết, trong những gia đình giàu có, kể cả Lệ Lôi cũng vậy. Trong nhiều trường hợp, vải nhân tạo thường được trộn với vải tự nhiên. Nếu không phải vì ở Bùi gia, có lẽ đứa trẻ đã chết vì dị ứng.
Nó rõ ràng là tên nghiệt chủng, nhưng lại mang bệnh người giàu ( bệnh Gout).
Đứa trẻ khóc lớn.
Hạ Lăng nhanh chóng ôm và dỗ dành đứa trẻ. Vô tình trong chớp mắt, cô nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Bùi Tử Hoành, sợ rằng đứa trẻ sẽ quấy rối anh, cô nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ, đưa người giữ trẻ, cùng bà Diệp, cả nhóm bồng bé đi dạo. Chẳng mấy chốc, chỉ có một Bùi Tử Hoành trong phòng khách.
Bùi Tử Hoành đang từ tốn uống trà.
Nghe những cuộc thảo luận mờ nhạt về những đứa trẻ đến từ trên lầu, anh đột nhiên cảm thấy ngôi nhà này thực sự ngày càng ít đi. Kể từ khi cô có một đứa con, cô đã thêm một vài người giữ trẻ, và bây giờ cô có một bà ngoại Diệp, cộng với mẹ Chu và người lái xe, tất cả bọn họ đều ở với đứa trẻ và phớt lờ anh.
Trái tim của Bùi Tử Hoành có chút giận dữ, và hơn nữa, đó là một loại cô đơn và buồn bã.
Mẹ Chu đến và nói với anh một cách kính trọng: "Thưa ngài, bữa tối đã sẵn sàng. Đợi phu nhân và bà Diệp đi xuống sau khi chăm sóc bé là có thể ăn."
Bây giờ, ngay cả khi ăn, nó phụ thuộc vào tâm trạng của đứa trẻ đó.
Bùi Tử Hoành trở nên ảm đạm hơn, anh nói với Chu Mụ, "Không cần đợi nữa, mang lên đi."
Mẹ Chu nhận ra rằng anh đang trong tâm trạng không tốt, không dám nói gì thêm. Bà vội vàng mang thức ăn đến bàn, Bùi Tử Hoành một mình ngồi ăn bữa tối
Đến khi Bùi Tử Hoành ăn xong, Tiểu Lăng và bà Diệp vẫn không xuất hiện.
Sau khi kiên nhẫn và chịu đựng, Bùi Tử Hoành hỏi: "Họ ở đâu?"
"Vẫn đang chăm sóc đứa bé. Hôm nay nó dị ứng rất nặng, cần tắm, thay thuốc và dỗ dành, nếu không nó sẽ bắt đầu khóc."
Trẻ nhỏ có những đặc quyền như vậy, bất kể cách nào làm phiền người khác chúng đều hợp lý.
Bùi Tử Hoành trông lạnh tanh.
Một mặt, mẹ Chu đang nghĩ về Tiểu Lăng và em bé ở trên lầu, mặt khác, bà lo lắng cho anh, bà cẩn thận nói: "Đợi Tiểu Lăng cho đứa bé uống thuốc xong, tôi sẽ mời phu nhân xuống ngồi với ngài."
Bùi Tử Hoành khịt mũi, lạnh lùng đi đến thư phòng.
Hạ Lăng và bà Diệp đã có một khoản thời gian khó khăn trước khi hoàn thành chăm sóc đứa trẻ. Cô nhớ rằng mình chưa ăn tối, nói với bà Diệp một cách ngượng ngùng, "Bà ơi, cháu thực sự xin lỗi, chúng ta đã lỡ giờ ăn tối.Chắc hẳn bà đã đói rồi chúng ta đi xuống lầu ăn tối."
Trong phòng ăn.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Bộ đồ sứ được đặt trên mặt bàn tinh xảo, âm thầm phát sáng với ánh sáng trang nhã. Chỗ ngồi trống và không ai nhìn thấy Bùi Tử Hoành
"Bùi Tử Hoành đâu rồi?" Hạ Lăng hỏi.
"Ông chủ đã dùng xong bữa tối, bây giờ đang ở thư phòng." Cô lấy bộ bát đĩa của Bùi Tử Hoành ra, đặt lại bộ bát đĩa sạch và đưa bà Diệp.
Hạ Lăng giúp bà Diệp ngồi xuống ăn.
Tuy nhiên, bà Diệp đã để ý có một điều gì rất lạ. Bùi Tử Hoành, ngay cả khi anh biết tin tức về dị ứng của con trai mình, từ đầu đến cuối anh không hề quan tâm nó. Điều đó quá bất thường. Bà gần như không tin được đó có phải con của anh ta hay không, anh ta thậm chí không đợi Tiểu Lăng ăn tối, đúng là quá tàn nhẫn rồi!
Người ta nói rằng đây là người vợ đầu tiên của anh ta, con trai đầu của anh, làm sao điều này có thể xảy ra?
Sau khi ăn tối, bà Diệp nói với Hạ Lăng: "Tiểu Lăng, lại nói chuyện với bà một chút."
Hạ Lăng mỉm cười, giúp bà vào phòng khách và ngoan ngoãn ngồi bên giường.
Bà Diệp cầm tay cô và hỏi: "Cháu và Bùi Tử Hoành có ổn không?"
Hạ Lăng được hỏi một câu hỏi, nhưng cô không ngờ rằng bà lại hỏi câu đó vào ngày đầu tiên đến đây. Cô thì thầm: "Mối quan hệ rất tốt."
Bà ngoại không tin: "Đừng nói dối bà, nếu mối quan hệ thực sự tốt, làm sao nó có thể lạnh lùng với cháu và đứa bé như vậy?"
Hạ Lăng nói không nên lời, và sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô miễn cưỡng trả lời: "Anh ấy thường bận rộn và mệt mỏi trong công việc. Làm thế nào có thể có thời gian chăm sóc cháu với nó được? Anh ấy rất tốt với đứa trẻ. Hầu hết mọi việc sẽ do người giữ trẻ làm. "
Bà ngoại mỉm cười: "Một người đàn ông giàu có trích ra một lượng nhỏ tiền cho một đứa trẻ, đó không nhất thiết là dấu hiệu của tình yêu dành cho đứa trẻ. Bà là một người chăm sóc cháu từ nhỏ đến lớn. Cháu không cần phải giấu bà của mình. Nó không thực sự thích đứa trẻ này. Phải không? "
Thấy rằng cô ấy không thể che giấu điều đó, nhưng không muốn bà thêm lo, cô nói một cách thờ ơ: "Thật ra, không có gì. Khi đứa trẻ được sinh ra, cơ thể nó hơi yếu, vì vậy anh ta không thích nó lắm."
Bà ngoại Diệp không đồng ý: "Bùi tổng này không cũng đúng. Làm sao thể chán ghét con mình vậy được?"
Hạ Lăng mỉm cười cay đắng: "Bà ơi, thực sự không có vấn đề gì lớn, ngay cả khi đứa bé rất yếu. Cháu sẽ chăm sóc nó, cùng với rất nhiều người hầu, ngay cả khi Bùi Tử Hoành không quan tâm đến thì nó vẫn có thể sống tốt."
Bà ngoại lắc đầu và thở dài: "Đứa con ngốc nghếch, tại sao con lại ngây thơ như vậy?" Một gia đình lạnh lùng, vô cảm rất dễ tan vỡ, chưa kể, danh tính của chúng vẫn rất khác nhau, vậy nên làm gì trong tương lai nếu có vấn đề với hôn nhân thì sao?"
Bà ngoại nói với Hạ Lăng một cách cẩn thận: "Cháu phải quản lý tốt mối quan hệ này".
Hạ Lăng gật đầu.
Điều cô nhớ trong lòng là một người đàn ông khác, với đôi mắt sáng và ấm áp như mặt trời, dường như khiến cả thế giới đều tươi sáng. Lệ Lôi, em không biết bây giờ anh có ổn không. Nếu là anh, chỉ duy nhất anh, em chắc chắn sẽ quản lý tốt mối quan hệ như này.
Hạ Lăng nói lời chúc ngủ ngon với bà Diệp rồi đi.
Cô sống trong biệt thự này, dần dần, cô trở nên quen thuộc với biệt thự và những người bên trong. Ngày hôm nay, khi cô đi qua phòng đứa bé, cô đột nhiên nghe thấy hai bảo mẫu bên trong nói chuyện.
- ---------------------------------------
Của Kiki19062008
- ------------------
Hạ lăng cảnh báo họ cẩn thận: "Đừng để em bé tiếp xúc với các chất gây dị ứng. Các cô cũng nên cẩn thận khi mặc quần áo. Tôi sẽ thêm một số quần áo cho hai người. "
Trên thực tế, quần áo công sở của gia đình Bùi cũng hình dáng như vâyh nhưng chúng tốt hơn nhiều quần áo mua bên ngoài. Kết cấu và kiểu dáng là hạng nhất, ngay cả khi được mặc hàng ngày, chúng rất tươm tất.
Một trong hai người bảo mẫu mỉm cười và cảm ơn cô.
Khi Bùi Tử Hoành vừa về đến nhà, anh đã nghe Mẹ Chu nói về dị ứng chất xơ hóa học của em bé. Anh rất hối hận. Lúc đầu, Anh không khăng khăng gửi đứa bé đi. Theo như anh biết, trong những gia đình giàu có, kể cả Lệ Lôi cũng vậy. Trong nhiều trường hợp, vải nhân tạo thường được trộn với vải tự nhiên. Nếu không phải vì ở Bùi gia, có lẽ đứa trẻ đã chết vì dị ứng.
Nó rõ ràng là tên nghiệt chủng, nhưng lại mang bệnh người giàu ( bệnh Gout).
Đứa trẻ khóc lớn.
Hạ Lăng nhanh chóng ôm và dỗ dành đứa trẻ. Vô tình trong chớp mắt, cô nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Bùi Tử Hoành, sợ rằng đứa trẻ sẽ quấy rối anh, cô nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ, đưa người giữ trẻ, cùng bà Diệp, cả nhóm bồng bé đi dạo. Chẳng mấy chốc, chỉ có một Bùi Tử Hoành trong phòng khách.
Bùi Tử Hoành đang từ tốn uống trà.
Nghe những cuộc thảo luận mờ nhạt về những đứa trẻ đến từ trên lầu, anh đột nhiên cảm thấy ngôi nhà này thực sự ngày càng ít đi. Kể từ khi cô có một đứa con, cô đã thêm một vài người giữ trẻ, và bây giờ cô có một bà ngoại Diệp, cộng với mẹ Chu và người lái xe, tất cả bọn họ đều ở với đứa trẻ và phớt lờ anh.
Trái tim của Bùi Tử Hoành có chút giận dữ, và hơn nữa, đó là một loại cô đơn và buồn bã.
Mẹ Chu đến và nói với anh một cách kính trọng: "Thưa ngài, bữa tối đã sẵn sàng. Đợi phu nhân và bà Diệp đi xuống sau khi chăm sóc bé là có thể ăn."
Bây giờ, ngay cả khi ăn, nó phụ thuộc vào tâm trạng của đứa trẻ đó.
Bùi Tử Hoành trở nên ảm đạm hơn, anh nói với Chu Mụ, "Không cần đợi nữa, mang lên đi."
Mẹ Chu nhận ra rằng anh đang trong tâm trạng không tốt, không dám nói gì thêm. Bà vội vàng mang thức ăn đến bàn, Bùi Tử Hoành một mình ngồi ăn bữa tối
Đến khi Bùi Tử Hoành ăn xong, Tiểu Lăng và bà Diệp vẫn không xuất hiện.
Sau khi kiên nhẫn và chịu đựng, Bùi Tử Hoành hỏi: "Họ ở đâu?"
"Vẫn đang chăm sóc đứa bé. Hôm nay nó dị ứng rất nặng, cần tắm, thay thuốc và dỗ dành, nếu không nó sẽ bắt đầu khóc."
Trẻ nhỏ có những đặc quyền như vậy, bất kể cách nào làm phiền người khác chúng đều hợp lý.
Bùi Tử Hoành trông lạnh tanh.
Một mặt, mẹ Chu đang nghĩ về Tiểu Lăng và em bé ở trên lầu, mặt khác, bà lo lắng cho anh, bà cẩn thận nói: "Đợi Tiểu Lăng cho đứa bé uống thuốc xong, tôi sẽ mời phu nhân xuống ngồi với ngài."
Bùi Tử Hoành khịt mũi, lạnh lùng đi đến thư phòng.
Hạ Lăng và bà Diệp đã có một khoản thời gian khó khăn trước khi hoàn thành chăm sóc đứa trẻ. Cô nhớ rằng mình chưa ăn tối, nói với bà Diệp một cách ngượng ngùng, "Bà ơi, cháu thực sự xin lỗi, chúng ta đã lỡ giờ ăn tối.Chắc hẳn bà đã đói rồi chúng ta đi xuống lầu ăn tối."
Trong phòng ăn.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Bộ đồ sứ được đặt trên mặt bàn tinh xảo, âm thầm phát sáng với ánh sáng trang nhã. Chỗ ngồi trống và không ai nhìn thấy Bùi Tử Hoành
"Bùi Tử Hoành đâu rồi?" Hạ Lăng hỏi.
"Ông chủ đã dùng xong bữa tối, bây giờ đang ở thư phòng." Cô lấy bộ bát đĩa của Bùi Tử Hoành ra, đặt lại bộ bát đĩa sạch và đưa bà Diệp.
Hạ Lăng giúp bà Diệp ngồi xuống ăn.
Tuy nhiên, bà Diệp đã để ý có một điều gì rất lạ. Bùi Tử Hoành, ngay cả khi anh biết tin tức về dị ứng của con trai mình, từ đầu đến cuối anh không hề quan tâm nó. Điều đó quá bất thường. Bà gần như không tin được đó có phải con của anh ta hay không, anh ta thậm chí không đợi Tiểu Lăng ăn tối, đúng là quá tàn nhẫn rồi!
Người ta nói rằng đây là người vợ đầu tiên của anh ta, con trai đầu của anh, làm sao điều này có thể xảy ra?
Sau khi ăn tối, bà Diệp nói với Hạ Lăng: "Tiểu Lăng, lại nói chuyện với bà một chút."
Hạ Lăng mỉm cười, giúp bà vào phòng khách và ngoan ngoãn ngồi bên giường.
Bà Diệp cầm tay cô và hỏi: "Cháu và Bùi Tử Hoành có ổn không?"
Hạ Lăng được hỏi một câu hỏi, nhưng cô không ngờ rằng bà lại hỏi câu đó vào ngày đầu tiên đến đây. Cô thì thầm: "Mối quan hệ rất tốt."
Bà ngoại không tin: "Đừng nói dối bà, nếu mối quan hệ thực sự tốt, làm sao nó có thể lạnh lùng với cháu và đứa bé như vậy?"
Hạ Lăng nói không nên lời, và sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô miễn cưỡng trả lời: "Anh ấy thường bận rộn và mệt mỏi trong công việc. Làm thế nào có thể có thời gian chăm sóc cháu với nó được? Anh ấy rất tốt với đứa trẻ. Hầu hết mọi việc sẽ do người giữ trẻ làm. "
Bà ngoại mỉm cười: "Một người đàn ông giàu có trích ra một lượng nhỏ tiền cho một đứa trẻ, đó không nhất thiết là dấu hiệu của tình yêu dành cho đứa trẻ. Bà là một người chăm sóc cháu từ nhỏ đến lớn. Cháu không cần phải giấu bà của mình. Nó không thực sự thích đứa trẻ này. Phải không? "
Thấy rằng cô ấy không thể che giấu điều đó, nhưng không muốn bà thêm lo, cô nói một cách thờ ơ: "Thật ra, không có gì. Khi đứa trẻ được sinh ra, cơ thể nó hơi yếu, vì vậy anh ta không thích nó lắm."
Bà ngoại Diệp không đồng ý: "Bùi tổng này không cũng đúng. Làm sao thể chán ghét con mình vậy được?"
Hạ Lăng mỉm cười cay đắng: "Bà ơi, thực sự không có vấn đề gì lớn, ngay cả khi đứa bé rất yếu. Cháu sẽ chăm sóc nó, cùng với rất nhiều người hầu, ngay cả khi Bùi Tử Hoành không quan tâm đến thì nó vẫn có thể sống tốt."
Bà ngoại lắc đầu và thở dài: "Đứa con ngốc nghếch, tại sao con lại ngây thơ như vậy?" Một gia đình lạnh lùng, vô cảm rất dễ tan vỡ, chưa kể, danh tính của chúng vẫn rất khác nhau, vậy nên làm gì trong tương lai nếu có vấn đề với hôn nhân thì sao?"
Bà ngoại nói với Hạ Lăng một cách cẩn thận: "Cháu phải quản lý tốt mối quan hệ này".
Hạ Lăng gật đầu.
Điều cô nhớ trong lòng là một người đàn ông khác, với đôi mắt sáng và ấm áp như mặt trời, dường như khiến cả thế giới đều tươi sáng. Lệ Lôi, em không biết bây giờ anh có ổn không. Nếu là anh, chỉ duy nhất anh, em chắc chắn sẽ quản lý tốt mối quan hệ như này.
Hạ Lăng nói lời chúc ngủ ngon với bà Diệp rồi đi.
Cô sống trong biệt thự này, dần dần, cô trở nên quen thuộc với biệt thự và những người bên trong. Ngày hôm nay, khi cô đi qua phòng đứa bé, cô đột nhiên nghe thấy hai bảo mẫu bên trong nói chuyện.
- ---------------------------------------
Của Kiki19062008
- ------------------