Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 472: Thăm em bé
Dì Lưu chạm đông chạm tây, nói ba câu, câu nào cũng là tiền bạc.
Hạ Lăng cảm thấy đau đầu vì những tiếng ồn ào, mặc kệ bà ta, cô trước mặt bên bà Diệp và nói:" Bà ơi, gần đây bà thế nào rồi? Con rất nhớ bà đấy!"
" Ta cũng nhớ con rất nhiều." Bà Diệp hiền hậu cười, nắm lấy tay Hạ Lăng và nói:" Tiểu nha đầu, hai năm qua con ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ rồi, có phải không ăn nhiều nên đã trở nên ốm như thế này rồi đúng không?" Tuy bà thời gian rất lâu rồi chưa gặp qua cháu gái, nhưng lại rất quan tâm những tin tức về cô, biết rõ cô cùng Boss Lệ Lôi ở Thiên Nghệ đang yêu nhau, nhưng lại bị bắt phải chia tay nhau, phát sóng trên một đài truyền hình, phát hành album, thay đổi làm việc ở công ty khác, về sau lại mang thai con và kết hôn với boss của Đế Hoàng. Chỉ trong hai năm, mà mọi chuyện lại thay đổi nhiều đến vậy, bà có thể tưởng tượng rằng cô đã phải trải qua một cuộc sóng gió rất lớn.
Hạ Lăng cảm thấy mũi mình có chút cay, tất cả mọi người chỉ nhìn về một khía cạnh xinh đẹp của cô mà thôi, và ghen tị với cô vì cô có một cuộc hôn nhân tốt đến như vậy. Nhưng sau lưng, cô luôn muốn tìm một cách phải được nói là thủ đoạn để rời khỏi anh ta nhưng lại không ngờ rằng Bùi Tử Hoành một nam nhân lạnh lùng như anh mà lại ưu ái cô. Chỉ có một mình cô biết rõ, cô đã phải mất bao nhiêu máu và nước mắt bên trong cô.
Không ai hiểu được cô, chỉ có một cụ già tốt bụng trước mặt, mới phá tan nỗi đau trong lòng cô bấy lâu nay chỉ bằng một lời nói.
Hạ Lăng ngước mặt lên, mỉm cười và bảo:" Con đâu có khổ đến vậy đâu! Con hai năm qua đã sống rất hạnh phúc, sự nghiệp thì thành công, gia đình mỹ mãn, khiến cho mọi người đều hâm mộ nhưng đều hâm mộ không đến."
Bà Diệp mỉm cười, mặc dù biết những gì cô nói là không đúng nhưng cũng không muốn chất vấn cô.
Tiểu nha đầu này, đến lời nói dối còn không biết che dấu, sao mà sống tốt được? Một cô gái như vậy có cảm thấy tốt hay không không phải là nghe cô nói mà là dựa vào thân thể và khí sắc của cô.
Nhưng Tiểu Lăng?
Bà Diệp vuốt tay cô, khắp nơi đều là da bọc xương, rõ ràng là do sanh con mà không được chăm sóc tốt, trong tháng cũng chẳng được ăn gì nhiều. Cô bây giờ là bà Bùi rồi, theo lý thì cô không phải lo về ăn mặc và cũng có đủ nhân viên phục vụ. Làm thế nào mà cô ấy có thể không tự chăm sóc cho bản thân được?
Bà Diệp chậm rãi quay đầu lại. Hôm nay, bọn họ ở nhà mẹ đẻ đến thăm. Nhưng người trong truyền kia Bùi tiên sinh lại không lộ diện, có phải hay không nói rõ hắn đều chẳng quan tâm cô? Cho nên, Tiểu Lăng mới có thể đem bản thân mình bỏ bê và không chăm sóc tốt như vậy, vẻ mặt còn miễn cưỡng cười.
Bà Diệp rất đau lòng, nói với Hạ Lăng:" Đã gầy như vậy mà cũng không biết chăm sóc cho bản thân mình. Tiểu Lăng, nếu con có chuyện gì không vui, con cũng có thể nói với ta. Ta tuy không có kiến thức gì, nhưng có thể có khả năng giúp con."
Hạ Lăng trong nội tâm rất cảm động, biểu hiện lại nói ra:" Bà ơi, con sống tốt lắm. Thân thể con gầy là vì chăm sóc cho tiểu bảo bối, nhưng lạ thật, con mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc cho bé con, đều ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc, không chừng ít lâu sau sẽ có da có thịt thôi."
Bà Diệp mặt mày lúc này mới giãn ra chút ít.
Bà hỏi Hạ Lăng:" Bé con đang ở đâu đấy? Nhanh ôm ra cho ta nhìn xem."
Hạ Lăng vịn vai bà Diệp tại phòng khách ngồi xuống, gọi bảo mẫu ôm tiểu bảo bối xuống. Trong tã lót bé con vẫn đang ngủ, nhẹ nhàng nhắm một mắt lại, lông mi mềm mại mà rậm rạp, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, phun sữa thành bong bóng. Hạ Lăng yêu thương mà lau miệng cho nó, ý muốn bảo mẫu ôm đứa bé cho bà Diệp.
Đứa nhỏ này quả thật có chút khó nuôi dưỡng, mới đổi tay, đứa bé bỗng nhiên cảm nhận được ai đó đang ôm mình, nó bị đánh thức, y y nha nha mà bắt đầu khóc. Hạ Lăng bất đắc dĩ, có chút đau lòng, nói:" Đứa nhỏ này rất thích khóc."
Cô đưa tay ra, muốn đem đứa bé trong tay bà Diệp ra ôm ấp, dỗ dành.
Tuy nhiên, bà Diệp không để nó đi, không biết dùng cách gì, bà lắc đứa trẻ một cách tình cờ, miệng bà thì thầm nói gì đó. Đứa trẻ thực sự im lặng, nó đã không còn khóc nữa.
Hạ Lăng thấy thế đã đủ rồi, mà ngay cả bảo mẫu đã ở một bên liên tục nói thần kì.
Bảo mẫu kính nể nói:" Vẫn là bà có biện pháp, bình thường chúng tôi đều muốn dỗ dành đứa bé tốt nhất, mới có thể để cho tiểu thiếu gia yên tĩnh lại.
Bà Diệp cẩn thận chạm vào đứa trẻ, nói:" Đứa nhỏ này a..., ước chừng là tiên thiên có chút nhược, hồn phách không quá ổn, dễ dàng bị kinh hãi. Các người cố gắng nuôi dưỡng, chờ hắn lớn lên một ít, chậm rãi cũng liền tốt rồi."
Lời của bà như có một loại ma thuật kì diệu, làm cho Hạ Lăng cảm thấy như đã tìm được người có thể chăm sóc tốt cho đứa bé, rất an tâm.
Vốn dĩ, mẹ Chu cũng có thể làm tốt việc này, bà cũng có cách dỗ đứa bé rất có kinh nghiệm, chỉ tiếc, đang mang thai mà phải uống thuốc sảy thai, làm cho cô hiện tại cũng đối với mẹ Chu canh cánh trong lòng, không cách nào có thể tín nhiệm mẹ Chu được.
Hôm nay, cô đối với bà Diệp rất cảm khái:" Có người ở chỗ này thật tốt, vốn con còn nghĩ đến, đứa nhỏ như vậy là thích khóc, có phải hay không là có cái gì chỗ thiếu hụt? Bác sĩ cũng chẳng hề kiểm tra."
Cô trong ngực chữa lúc đầu đều uống rất nhiều thuốc kháng sinh, cho tới bây giờ, trong nội tâm đều là treo lấy.
Bà Diệp cười:" Cái đó sẽ có cái chỗ thiếu hụt? Phì, đồng ngôn vô kỵ. Theo ta thấy a..., có em bé chính là như vậy, thân thể yếu đuối hết lần này đến lần khác lại là phú quý mệnh cách, tuổi còn nhỏ không chịu nổi. Con cho hắn ăn mặc nhiều một chút Bách gia y, lại lấy cái ti tiện một điểm nhũ danh, cũng liền dễ nuôi sống."
Bách gia y? Lần trước Phượng Côn đưa không ít cho cô, lần này bà Diệp từ nông thôn đến, cũng dẫn theo chút ít, đủ để bé con mặc lâu rồi. Hạ Lăng cảm ơn bà Diệp.
Bà Diệp nói:" Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà mà."
Lại hỏi:" Cũng nên đặt tên cho đứa bé rồi?"
Người nói vô ý, lại hết lần này tới lần khác nói trúng nỗi buồn trong lòng Hạ Lăng.
Đứa bé đến bây giờ không có danh tự, mỗi ngày chỉ tiểu bảo bối mà kêu. Mà ngay cả ngoại giới truyền thông cùng đám fans hâm mộ, cũng đều nhao nhao truy vấn, vì cái gì còn không cho đứa trẻ tự đặt tên? Hạ Lăng đau khổ nói không nên lời, việc này, Bùi Tử Hoành cũng chẳng đề cập tới, cô cũng chẳng nhắc tới. Dù sao, đứa nhỏ này theo phụ họ vẫn là theo họ mẹ, cô cũng không xác định Bùi Tử Hoành sẽ nghĩ như thế nào, làm không tốt sẽ khiến hắn tức giận, lại để cho hắn giận chó đánh mèo đến người thích trẻ con bên trên.
" Còn không có họ, đặt tên gì đây?." Hạ Lăng nhẹ nhàng nói.
Bà Diệp có chút nhíu mày:" Như thế nào còn không thủ danh tự, đặt tên? Đều nhanh hai tháng a..."
Hạ Lăng trầm mặc không nói.
Bà Diệp tuy hai mắt đã không nhìn thấy được, nhưng trong lòng rất thanh minh, nhớ tới Tiểu Lăng xương rất yếu và con cô không khỏe mạnh. Có một số cảm xúc giấu trên người cô, vì thế nên bà không tiếp tục đặt câu hỏi. Hạ Lăng trêu chọc đứa bé một lát, đứa bé này tuy thích khóc nhưng thực sự yêu cười, tại bà Diệp trong ngực khoa tay múa chân chơi mở.
Hạ Lăng cùng bà Diệp chốc lát đã ngồi, nói chuyện phiếm về việc nhà, dỗ bé con.
Hồi lâu sau.
Bên kia, mẹ Chu mới mang theo lá phụ dì Lưu đi vào phòng khách.
Mẹ Chu cũng phục vụ dì Lưu rất tận tình, không nên đi thăm biệt thự, mẹ Chu lời lẽ chính nghĩa mà nói cho dì Lưu biết, trong biệt thư có vài nơi không thể đi thăm. Vì vậy, dì Lưu yêu cầu mẹ Chu dẫn bà đi thăm xung quanh biệt thự, vòng quanh biệt thự thật xinh đẹp màu đỏ tường gạch bên ngoài rồi đi một vòng, tham quan và đem phụ cận suối phun, hoa viên và ga-ra các loại, đều nhìn mấy lần.
- --------------
2-3-2020
- ---------------
Hạ Lăng cảm thấy đau đầu vì những tiếng ồn ào, mặc kệ bà ta, cô trước mặt bên bà Diệp và nói:" Bà ơi, gần đây bà thế nào rồi? Con rất nhớ bà đấy!"
" Ta cũng nhớ con rất nhiều." Bà Diệp hiền hậu cười, nắm lấy tay Hạ Lăng và nói:" Tiểu nha đầu, hai năm qua con ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ rồi, có phải không ăn nhiều nên đã trở nên ốm như thế này rồi đúng không?" Tuy bà thời gian rất lâu rồi chưa gặp qua cháu gái, nhưng lại rất quan tâm những tin tức về cô, biết rõ cô cùng Boss Lệ Lôi ở Thiên Nghệ đang yêu nhau, nhưng lại bị bắt phải chia tay nhau, phát sóng trên một đài truyền hình, phát hành album, thay đổi làm việc ở công ty khác, về sau lại mang thai con và kết hôn với boss của Đế Hoàng. Chỉ trong hai năm, mà mọi chuyện lại thay đổi nhiều đến vậy, bà có thể tưởng tượng rằng cô đã phải trải qua một cuộc sóng gió rất lớn.
Hạ Lăng cảm thấy mũi mình có chút cay, tất cả mọi người chỉ nhìn về một khía cạnh xinh đẹp của cô mà thôi, và ghen tị với cô vì cô có một cuộc hôn nhân tốt đến như vậy. Nhưng sau lưng, cô luôn muốn tìm một cách phải được nói là thủ đoạn để rời khỏi anh ta nhưng lại không ngờ rằng Bùi Tử Hoành một nam nhân lạnh lùng như anh mà lại ưu ái cô. Chỉ có một mình cô biết rõ, cô đã phải mất bao nhiêu máu và nước mắt bên trong cô.
Không ai hiểu được cô, chỉ có một cụ già tốt bụng trước mặt, mới phá tan nỗi đau trong lòng cô bấy lâu nay chỉ bằng một lời nói.
Hạ Lăng ngước mặt lên, mỉm cười và bảo:" Con đâu có khổ đến vậy đâu! Con hai năm qua đã sống rất hạnh phúc, sự nghiệp thì thành công, gia đình mỹ mãn, khiến cho mọi người đều hâm mộ nhưng đều hâm mộ không đến."
Bà Diệp mỉm cười, mặc dù biết những gì cô nói là không đúng nhưng cũng không muốn chất vấn cô.
Tiểu nha đầu này, đến lời nói dối còn không biết che dấu, sao mà sống tốt được? Một cô gái như vậy có cảm thấy tốt hay không không phải là nghe cô nói mà là dựa vào thân thể và khí sắc của cô.
Nhưng Tiểu Lăng?
Bà Diệp vuốt tay cô, khắp nơi đều là da bọc xương, rõ ràng là do sanh con mà không được chăm sóc tốt, trong tháng cũng chẳng được ăn gì nhiều. Cô bây giờ là bà Bùi rồi, theo lý thì cô không phải lo về ăn mặc và cũng có đủ nhân viên phục vụ. Làm thế nào mà cô ấy có thể không tự chăm sóc cho bản thân được?
Bà Diệp chậm rãi quay đầu lại. Hôm nay, bọn họ ở nhà mẹ đẻ đến thăm. Nhưng người trong truyền kia Bùi tiên sinh lại không lộ diện, có phải hay không nói rõ hắn đều chẳng quan tâm cô? Cho nên, Tiểu Lăng mới có thể đem bản thân mình bỏ bê và không chăm sóc tốt như vậy, vẻ mặt còn miễn cưỡng cười.
Bà Diệp rất đau lòng, nói với Hạ Lăng:" Đã gầy như vậy mà cũng không biết chăm sóc cho bản thân mình. Tiểu Lăng, nếu con có chuyện gì không vui, con cũng có thể nói với ta. Ta tuy không có kiến thức gì, nhưng có thể có khả năng giúp con."
Hạ Lăng trong nội tâm rất cảm động, biểu hiện lại nói ra:" Bà ơi, con sống tốt lắm. Thân thể con gầy là vì chăm sóc cho tiểu bảo bối, nhưng lạ thật, con mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc cho bé con, đều ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc, không chừng ít lâu sau sẽ có da có thịt thôi."
Bà Diệp mặt mày lúc này mới giãn ra chút ít.
Bà hỏi Hạ Lăng:" Bé con đang ở đâu đấy? Nhanh ôm ra cho ta nhìn xem."
Hạ Lăng vịn vai bà Diệp tại phòng khách ngồi xuống, gọi bảo mẫu ôm tiểu bảo bối xuống. Trong tã lót bé con vẫn đang ngủ, nhẹ nhàng nhắm một mắt lại, lông mi mềm mại mà rậm rạp, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, phun sữa thành bong bóng. Hạ Lăng yêu thương mà lau miệng cho nó, ý muốn bảo mẫu ôm đứa bé cho bà Diệp.
Đứa nhỏ này quả thật có chút khó nuôi dưỡng, mới đổi tay, đứa bé bỗng nhiên cảm nhận được ai đó đang ôm mình, nó bị đánh thức, y y nha nha mà bắt đầu khóc. Hạ Lăng bất đắc dĩ, có chút đau lòng, nói:" Đứa nhỏ này rất thích khóc."
Cô đưa tay ra, muốn đem đứa bé trong tay bà Diệp ra ôm ấp, dỗ dành.
Tuy nhiên, bà Diệp không để nó đi, không biết dùng cách gì, bà lắc đứa trẻ một cách tình cờ, miệng bà thì thầm nói gì đó. Đứa trẻ thực sự im lặng, nó đã không còn khóc nữa.
Hạ Lăng thấy thế đã đủ rồi, mà ngay cả bảo mẫu đã ở một bên liên tục nói thần kì.
Bảo mẫu kính nể nói:" Vẫn là bà có biện pháp, bình thường chúng tôi đều muốn dỗ dành đứa bé tốt nhất, mới có thể để cho tiểu thiếu gia yên tĩnh lại.
Bà Diệp cẩn thận chạm vào đứa trẻ, nói:" Đứa nhỏ này a..., ước chừng là tiên thiên có chút nhược, hồn phách không quá ổn, dễ dàng bị kinh hãi. Các người cố gắng nuôi dưỡng, chờ hắn lớn lên một ít, chậm rãi cũng liền tốt rồi."
Lời của bà như có một loại ma thuật kì diệu, làm cho Hạ Lăng cảm thấy như đã tìm được người có thể chăm sóc tốt cho đứa bé, rất an tâm.
Vốn dĩ, mẹ Chu cũng có thể làm tốt việc này, bà cũng có cách dỗ đứa bé rất có kinh nghiệm, chỉ tiếc, đang mang thai mà phải uống thuốc sảy thai, làm cho cô hiện tại cũng đối với mẹ Chu canh cánh trong lòng, không cách nào có thể tín nhiệm mẹ Chu được.
Hôm nay, cô đối với bà Diệp rất cảm khái:" Có người ở chỗ này thật tốt, vốn con còn nghĩ đến, đứa nhỏ như vậy là thích khóc, có phải hay không là có cái gì chỗ thiếu hụt? Bác sĩ cũng chẳng hề kiểm tra."
Cô trong ngực chữa lúc đầu đều uống rất nhiều thuốc kháng sinh, cho tới bây giờ, trong nội tâm đều là treo lấy.
Bà Diệp cười:" Cái đó sẽ có cái chỗ thiếu hụt? Phì, đồng ngôn vô kỵ. Theo ta thấy a..., có em bé chính là như vậy, thân thể yếu đuối hết lần này đến lần khác lại là phú quý mệnh cách, tuổi còn nhỏ không chịu nổi. Con cho hắn ăn mặc nhiều một chút Bách gia y, lại lấy cái ti tiện một điểm nhũ danh, cũng liền dễ nuôi sống."
Bách gia y? Lần trước Phượng Côn đưa không ít cho cô, lần này bà Diệp từ nông thôn đến, cũng dẫn theo chút ít, đủ để bé con mặc lâu rồi. Hạ Lăng cảm ơn bà Diệp.
Bà Diệp nói:" Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà mà."
Lại hỏi:" Cũng nên đặt tên cho đứa bé rồi?"
Người nói vô ý, lại hết lần này tới lần khác nói trúng nỗi buồn trong lòng Hạ Lăng.
Đứa bé đến bây giờ không có danh tự, mỗi ngày chỉ tiểu bảo bối mà kêu. Mà ngay cả ngoại giới truyền thông cùng đám fans hâm mộ, cũng đều nhao nhao truy vấn, vì cái gì còn không cho đứa trẻ tự đặt tên? Hạ Lăng đau khổ nói không nên lời, việc này, Bùi Tử Hoành cũng chẳng đề cập tới, cô cũng chẳng nhắc tới. Dù sao, đứa nhỏ này theo phụ họ vẫn là theo họ mẹ, cô cũng không xác định Bùi Tử Hoành sẽ nghĩ như thế nào, làm không tốt sẽ khiến hắn tức giận, lại để cho hắn giận chó đánh mèo đến người thích trẻ con bên trên.
" Còn không có họ, đặt tên gì đây?." Hạ Lăng nhẹ nhàng nói.
Bà Diệp có chút nhíu mày:" Như thế nào còn không thủ danh tự, đặt tên? Đều nhanh hai tháng a..."
Hạ Lăng trầm mặc không nói.
Bà Diệp tuy hai mắt đã không nhìn thấy được, nhưng trong lòng rất thanh minh, nhớ tới Tiểu Lăng xương rất yếu và con cô không khỏe mạnh. Có một số cảm xúc giấu trên người cô, vì thế nên bà không tiếp tục đặt câu hỏi. Hạ Lăng trêu chọc đứa bé một lát, đứa bé này tuy thích khóc nhưng thực sự yêu cười, tại bà Diệp trong ngực khoa tay múa chân chơi mở.
Hạ Lăng cùng bà Diệp chốc lát đã ngồi, nói chuyện phiếm về việc nhà, dỗ bé con.
Hồi lâu sau.
Bên kia, mẹ Chu mới mang theo lá phụ dì Lưu đi vào phòng khách.
Mẹ Chu cũng phục vụ dì Lưu rất tận tình, không nên đi thăm biệt thự, mẹ Chu lời lẽ chính nghĩa mà nói cho dì Lưu biết, trong biệt thư có vài nơi không thể đi thăm. Vì vậy, dì Lưu yêu cầu mẹ Chu dẫn bà đi thăm xung quanh biệt thự, vòng quanh biệt thự thật xinh đẹp màu đỏ tường gạch bên ngoài rồi đi một vòng, tham quan và đem phụ cận suối phun, hoa viên và ga-ra các loại, đều nhìn mấy lần.
- --------------
2-3-2020
- ---------------