Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 469: Gia đình nhà vợ
Đứa bé vẫn còn phá phách, nhưng Bùi Tử Hoành lờ nó, anh quay người đi ra khỏi phòng.
Ánh sáng vẫn được thắp sáng ấm áp trong phòng trẻ.
Hạ Lăng, người đang ngồi bên giường nôi đột nhiên mở mắt ra, liếc nhìn lo lắng về phía sau lưng và đứng dậy chăm sóc em bé trên giường.
Rất may, em bé vẫn ổn.
Hạ Lăng bế cậu bé - người đang vẫy vẫy đôi tay ngắn của mình, bế nó vòng tay cô và dỗ dành với giọng nói nhẹ nhàng. Nhiều câu hỏi đang chạy qua tâm trí cô. Tại sao Bùi Tử Hoành đột nhiên muốn nhìn thấy đứa trẻ? Thật là kỳ lạ.
Trên thực tế, Hạ Lăng đã thức dậy khá lâu.
Khi anh đắp chăn lên người cô hay lúc cúi xuống hôn cô, cô đã tỉnh dậy. Cô mở mắt ra một chút và thấy Bùi Tử Hoành ngay trước mặt mình. Trong nỗi sợ hãi, cô vội vàng nhắm mắt lại. Lúc sau cô cố lén nhìn lại, cô thấy Bùi Tử Hoành đang đứng bên giường đá lặng lẽ nhìn đứa bé. Ánh mắt anh không thể đọc được và cô không thể biết anh đang nghĩ gì.
Nhịp tim của Hạ Lăng tăng lên, sợ rằng anh ta sẽ làm gì đó để làm hại đứa trẻ. Rất may, tất cả những gì anh làm là đưa tay chạm vào đứa trẻ rồi rời khỏi phòng.
Cảm ơn Chúa.
Hạ Lăng đưa bé đến gần trái tim mình, cơ thể khẽ run lên.
Cậu bé mở đôi mắt cún con, nhìn mẹ tò mò như thể cậu đang bối rối và không hiểu tại sao mẹ cậu lại lo lắng như vậy. Nó nhìn cô, đến khi cảm thấy buồn ngủ mới nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi trong vòng tay cô.
Hạ Lăng đặt đứa bé trở lại cái nôi và tắt đèn.
Còn cô trở về phòng ngủ.
Bùi Tử Hoành đã thay quần áo thành một chiếc áo choàng satin màu xanh đậm và đang nằm trên chiếc giường cỡ king sang trọng.
Anh dường như đang ngủ, ánh trăng khẽ rọi lên khuôn mặt đẹp trai của anh qua các cửa sổ từ sàn đến trần. Nó trông giống như một con quỷ, mang vẻ đẹp có thể khiến vô số cô gái thiếu nữ hét lên vì nó.
Thật không may, Hạ Lăng đã qua tuổi đó rồi.
Cô cũng thay đồ và đi ngủ, cố gắng đi nhẹ nhàng, không làm anh ồn ào. Nằm xuống phía bên kia của giường, như thường lệ ngủ với anh.
Một lúc sau, có một cơ thể bốc lửa phía sau và ôm lấy cô.
Cơ thể cô đóng băng và muốn vùng vẫy, nhưng không thể chống lại được.
Những ngày này, Bùi Tử Hoành thường xuyên ôm cô ngủ. Anh có một sự chiếm hữu mạnh mẽ, để anh ta dừng lại ở việc ôm cô ấy đã là sự tự chủ rất lớn từ phía anh.
Tuy nhiên, hôm nay cảm giác như mọi thứ đã khác đi một chút.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy có một cử động nhẹ sau gáy anh, có thứ gì đó mềm mại chạm vào cô, là môi anh. Hơi thở của anh phả vào tai cô: "Sinh cho anh một đứa bé."
Trái tim của Hạ Lăng đập mạnh. Trước đó trong phòng đứa trẻ, cô nghe anh nói điều tương tự. Có phải anh thực sự đã hết kiên nhẫn?
Hạ Lăng cẩn thận nói: "Em vẫn chưa hoàn toàn bình phục.."
Bùi Tử Hoành nói: "Anh đã hỏi bác sĩ, nửa năm là đủ." Thực tế, bác sĩ nói rằng một năm, một năm là thời gian an toàn, nửa năm vẫn còn hơi vội vàng, điều đó không tốt cho mẹ và bé.
Nhưng anh không thể chờ đợi nổi.
Hạ Lăng nói, "Chỉ còn ít hơn ba tháng."
Người đàn ông phía sau ôm cô chặt hơn, không lên tiếng.
Hạ Lăng không yên tâm. Nếu bác sĩ thực sự nói rằng cô có thể mang thai lần nữa sau sáu tháng, thì chỉ còn hơn ba tháng nữa. Hơn ba tháng sau, cô có bị buộc phải trở thành vợ thực sự của Bùi Tử Hoành sao? Quan niệm huyết thống thực sự của mình? Điều đó thật đáng sợ.
Hạ Lăng mở mắt, nghĩ về kế hoạch hoãn binh của mình mất cả đêm không ngủ.
Vì cô mải mê với những lo lắng của mình, sáng hôm sau Hạ Lăng cũng mất cảm giác ngon miệng, dẫn đến tình trạng thiếu sữa cho trẻ. Đứa bé tự nhiên khá kén ăn, nó lại bắt đầu khóc, không thích bất kỳ sản phẩm sữa bột nào và chỉ muốn uống sữa mẹ của Hạ Lăng.
Hạ Lăng không có lựa chọn nào khác ngoài việc yêu cầu mẹ Chu nấu một ít súp mực để bổ sung dinh dưỡng.
Trong những ngày tiếp theo, ngày nào cô uống súp, đến nỗi mà cô cũng chán ngấy đến mức cô ấy muốn ném lên. Tuy nhiên, vì lợi ích của con, cô nghiến răng và ngoan ngoãn uống nó. Những người giúp việc cũng rất chăm chỉ làm bát súp cho cô. Một mặt, nó dành cho đứa bé, để Hạ Lăng có đủ sữa mẹ để nuôi con. Mặt khác, Bùi Tử Hoành lệnh họ đảm bảo rằng cô mạnh mẽ.
Cô cần phải có một cơ thể khỏe mạnh để có thể chịu được lần mang thai thứ hai.
Làn da của cô trở nên hồng hào từng ngày, cơ thể cô đẹp hơn rất nhiều.
Hôm nay, cô đang bế em bé trong vườn.
Mẹ Chu đến bên cô, có chút muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Hạ Lăng hỏi: "Mẹ Chu, có chuyện gì vậy?"
Mẹ Chu ngập ngừng một lúc trước khi nói: "Phu nhân, khi tôi ra ngoài mua thức ăn hôm nay, tôi đã gặp một người phụ nữ tự xưng là mẹ kế của cô, Lưu Triệu Nghi."
Lưu Triệu Nghi, dì Lưu?
Nếu mẹ Chu không đề cập đến cô, Hạ Lăng sẽ gần như quên mất rằng một người như vậy tồn tại. Không phải bà ta là mẹ kế của Diệp Tinh Lăng sao? Người phụ nữ đã phản bội cô hết lần này đến lần khác.
"Tại sao bà ta lại tìm tôi?" Hạ Lăng hơi nhíu mày, bản năng của cô nói với cô rằng không có gì tốt đẹp sẽ đến từ việc này.
Đúng như dự đoán, mẹ Chu nói: "Bà ấy nói rằng mặc dù cô đã kết hôn với Bùi gia, cô vẫn nên thường xuyên về thăm gia đình của mình. Còn nói rằng cô đã không liên lạc với họ trong một thời gian dài. Kể từ khi cô thông báo với công chúng về việc mang thai, họ đã cố gắng liên lạc với cô nhưng vô ích. Họ rất lo lắng, nói rằng cô vẫn còn là một đứa bé, làm sao có thể... "
Mẹ Chu nuốt những lời sau.
"Nói tôi nghe?" Hạ Lăng không quan tâm, biết rằng dì Lưu sẽ không có lời nào hay.
"Nói cô, nói cô... có thai trước khi kết hôn..." Mẹ Chu thực sự rất buồn. Sẽ không có vấn đề gì nếu người ngoài nói như vậy, nhưng là bà ta là một người mẹ, làm thế nào có thể nói như vậy? Mặc dù Lưu Triệu Nghi tự xưng là mẹ của cô, nhưng lại hoàn toàn không giống ai cả. Rõ ràng là bà ấy không phải là mẹ ruột của phu nhân!
Hạ Lăng không bận tâm điều đó và khẽ mỉm cười: "Đó là sự thật." Cô không thể thoát khỏi danh tiếng đó. Ngay cả khi cô không bị Bùi Tử Hoành bắt trở về lúc đó, ở bên Lệ Lôi cô cũng dính lấy danh tiếng như vậy.
Cô hỏi nhẹ, "Còn gì nữa không?"
Mẹ Chu rất ấn tượng trước sự điềm tĩnh của cô: "Bà ấy còn nói rằng cha của cô đã đi đến Đế Hoàng tìm cô, nhưng bị chặn bởi những người bảo vệ ở cửa. Nhân viên an ninh đã đi tìm Sở Sâm và nhờ anh đuổi cha cô ra ngoài, bảo họ đừng bao giờ cố gắng liên lạc với cô nữa. "
Vì vậy đó là lý do tại sao.
Hạ Lăng sau đó nhận ra, tại sao dì Lưu biết tin tức về việc mang thai của cô ấy từ lâu, nhưng đến tận bây giờ vẫn không đến? Hóa ra thực sự đã bị Sở Sâm chặn lại.
Sở Sâm có lẽ đã nhận được lệnh từ Bùi Tử Hoành.
Tại sao Bùi Tử Hoành không cho phép cô gặp gia đình trong cuộc sống này?
Hạ Lăng nghĩ về nó một lúc, rồi có chút hiểu. Đó là bởi vì Bùi Tử Hoành biết rất rõ rằng cô đã tái sinh và không có bất kỳ mối quan hệ nào với cha mẹ trong cuộc sống này. Trong mắt anh, những người thân đáng thương này chỉ đang cố gắng lợi dụng cô và đắm mình trong hào quang.
- --------------------------
1-3-2020
Của Lochine
- -------------------------
Ánh sáng vẫn được thắp sáng ấm áp trong phòng trẻ.
Hạ Lăng, người đang ngồi bên giường nôi đột nhiên mở mắt ra, liếc nhìn lo lắng về phía sau lưng và đứng dậy chăm sóc em bé trên giường.
Rất may, em bé vẫn ổn.
Hạ Lăng bế cậu bé - người đang vẫy vẫy đôi tay ngắn của mình, bế nó vòng tay cô và dỗ dành với giọng nói nhẹ nhàng. Nhiều câu hỏi đang chạy qua tâm trí cô. Tại sao Bùi Tử Hoành đột nhiên muốn nhìn thấy đứa trẻ? Thật là kỳ lạ.
Trên thực tế, Hạ Lăng đã thức dậy khá lâu.
Khi anh đắp chăn lên người cô hay lúc cúi xuống hôn cô, cô đã tỉnh dậy. Cô mở mắt ra một chút và thấy Bùi Tử Hoành ngay trước mặt mình. Trong nỗi sợ hãi, cô vội vàng nhắm mắt lại. Lúc sau cô cố lén nhìn lại, cô thấy Bùi Tử Hoành đang đứng bên giường đá lặng lẽ nhìn đứa bé. Ánh mắt anh không thể đọc được và cô không thể biết anh đang nghĩ gì.
Nhịp tim của Hạ Lăng tăng lên, sợ rằng anh ta sẽ làm gì đó để làm hại đứa trẻ. Rất may, tất cả những gì anh làm là đưa tay chạm vào đứa trẻ rồi rời khỏi phòng.
Cảm ơn Chúa.
Hạ Lăng đưa bé đến gần trái tim mình, cơ thể khẽ run lên.
Cậu bé mở đôi mắt cún con, nhìn mẹ tò mò như thể cậu đang bối rối và không hiểu tại sao mẹ cậu lại lo lắng như vậy. Nó nhìn cô, đến khi cảm thấy buồn ngủ mới nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi trong vòng tay cô.
Hạ Lăng đặt đứa bé trở lại cái nôi và tắt đèn.
Còn cô trở về phòng ngủ.
Bùi Tử Hoành đã thay quần áo thành một chiếc áo choàng satin màu xanh đậm và đang nằm trên chiếc giường cỡ king sang trọng.
Anh dường như đang ngủ, ánh trăng khẽ rọi lên khuôn mặt đẹp trai của anh qua các cửa sổ từ sàn đến trần. Nó trông giống như một con quỷ, mang vẻ đẹp có thể khiến vô số cô gái thiếu nữ hét lên vì nó.
Thật không may, Hạ Lăng đã qua tuổi đó rồi.
Cô cũng thay đồ và đi ngủ, cố gắng đi nhẹ nhàng, không làm anh ồn ào. Nằm xuống phía bên kia của giường, như thường lệ ngủ với anh.
Một lúc sau, có một cơ thể bốc lửa phía sau và ôm lấy cô.
Cơ thể cô đóng băng và muốn vùng vẫy, nhưng không thể chống lại được.
Những ngày này, Bùi Tử Hoành thường xuyên ôm cô ngủ. Anh có một sự chiếm hữu mạnh mẽ, để anh ta dừng lại ở việc ôm cô ấy đã là sự tự chủ rất lớn từ phía anh.
Tuy nhiên, hôm nay cảm giác như mọi thứ đã khác đi một chút.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy có một cử động nhẹ sau gáy anh, có thứ gì đó mềm mại chạm vào cô, là môi anh. Hơi thở của anh phả vào tai cô: "Sinh cho anh một đứa bé."
Trái tim của Hạ Lăng đập mạnh. Trước đó trong phòng đứa trẻ, cô nghe anh nói điều tương tự. Có phải anh thực sự đã hết kiên nhẫn?
Hạ Lăng cẩn thận nói: "Em vẫn chưa hoàn toàn bình phục.."
Bùi Tử Hoành nói: "Anh đã hỏi bác sĩ, nửa năm là đủ." Thực tế, bác sĩ nói rằng một năm, một năm là thời gian an toàn, nửa năm vẫn còn hơi vội vàng, điều đó không tốt cho mẹ và bé.
Nhưng anh không thể chờ đợi nổi.
Hạ Lăng nói, "Chỉ còn ít hơn ba tháng."
Người đàn ông phía sau ôm cô chặt hơn, không lên tiếng.
Hạ Lăng không yên tâm. Nếu bác sĩ thực sự nói rằng cô có thể mang thai lần nữa sau sáu tháng, thì chỉ còn hơn ba tháng nữa. Hơn ba tháng sau, cô có bị buộc phải trở thành vợ thực sự của Bùi Tử Hoành sao? Quan niệm huyết thống thực sự của mình? Điều đó thật đáng sợ.
Hạ Lăng mở mắt, nghĩ về kế hoạch hoãn binh của mình mất cả đêm không ngủ.
Vì cô mải mê với những lo lắng của mình, sáng hôm sau Hạ Lăng cũng mất cảm giác ngon miệng, dẫn đến tình trạng thiếu sữa cho trẻ. Đứa bé tự nhiên khá kén ăn, nó lại bắt đầu khóc, không thích bất kỳ sản phẩm sữa bột nào và chỉ muốn uống sữa mẹ của Hạ Lăng.
Hạ Lăng không có lựa chọn nào khác ngoài việc yêu cầu mẹ Chu nấu một ít súp mực để bổ sung dinh dưỡng.
Trong những ngày tiếp theo, ngày nào cô uống súp, đến nỗi mà cô cũng chán ngấy đến mức cô ấy muốn ném lên. Tuy nhiên, vì lợi ích của con, cô nghiến răng và ngoan ngoãn uống nó. Những người giúp việc cũng rất chăm chỉ làm bát súp cho cô. Một mặt, nó dành cho đứa bé, để Hạ Lăng có đủ sữa mẹ để nuôi con. Mặt khác, Bùi Tử Hoành lệnh họ đảm bảo rằng cô mạnh mẽ.
Cô cần phải có một cơ thể khỏe mạnh để có thể chịu được lần mang thai thứ hai.
Làn da của cô trở nên hồng hào từng ngày, cơ thể cô đẹp hơn rất nhiều.
Hôm nay, cô đang bế em bé trong vườn.
Mẹ Chu đến bên cô, có chút muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Hạ Lăng hỏi: "Mẹ Chu, có chuyện gì vậy?"
Mẹ Chu ngập ngừng một lúc trước khi nói: "Phu nhân, khi tôi ra ngoài mua thức ăn hôm nay, tôi đã gặp một người phụ nữ tự xưng là mẹ kế của cô, Lưu Triệu Nghi."
Lưu Triệu Nghi, dì Lưu?
Nếu mẹ Chu không đề cập đến cô, Hạ Lăng sẽ gần như quên mất rằng một người như vậy tồn tại. Không phải bà ta là mẹ kế của Diệp Tinh Lăng sao? Người phụ nữ đã phản bội cô hết lần này đến lần khác.
"Tại sao bà ta lại tìm tôi?" Hạ Lăng hơi nhíu mày, bản năng của cô nói với cô rằng không có gì tốt đẹp sẽ đến từ việc này.
Đúng như dự đoán, mẹ Chu nói: "Bà ấy nói rằng mặc dù cô đã kết hôn với Bùi gia, cô vẫn nên thường xuyên về thăm gia đình của mình. Còn nói rằng cô đã không liên lạc với họ trong một thời gian dài. Kể từ khi cô thông báo với công chúng về việc mang thai, họ đã cố gắng liên lạc với cô nhưng vô ích. Họ rất lo lắng, nói rằng cô vẫn còn là một đứa bé, làm sao có thể... "
Mẹ Chu nuốt những lời sau.
"Nói tôi nghe?" Hạ Lăng không quan tâm, biết rằng dì Lưu sẽ không có lời nào hay.
"Nói cô, nói cô... có thai trước khi kết hôn..." Mẹ Chu thực sự rất buồn. Sẽ không có vấn đề gì nếu người ngoài nói như vậy, nhưng là bà ta là một người mẹ, làm thế nào có thể nói như vậy? Mặc dù Lưu Triệu Nghi tự xưng là mẹ của cô, nhưng lại hoàn toàn không giống ai cả. Rõ ràng là bà ấy không phải là mẹ ruột của phu nhân!
Hạ Lăng không bận tâm điều đó và khẽ mỉm cười: "Đó là sự thật." Cô không thể thoát khỏi danh tiếng đó. Ngay cả khi cô không bị Bùi Tử Hoành bắt trở về lúc đó, ở bên Lệ Lôi cô cũng dính lấy danh tiếng như vậy.
Cô hỏi nhẹ, "Còn gì nữa không?"
Mẹ Chu rất ấn tượng trước sự điềm tĩnh của cô: "Bà ấy còn nói rằng cha của cô đã đi đến Đế Hoàng tìm cô, nhưng bị chặn bởi những người bảo vệ ở cửa. Nhân viên an ninh đã đi tìm Sở Sâm và nhờ anh đuổi cha cô ra ngoài, bảo họ đừng bao giờ cố gắng liên lạc với cô nữa. "
Vì vậy đó là lý do tại sao.
Hạ Lăng sau đó nhận ra, tại sao dì Lưu biết tin tức về việc mang thai của cô ấy từ lâu, nhưng đến tận bây giờ vẫn không đến? Hóa ra thực sự đã bị Sở Sâm chặn lại.
Sở Sâm có lẽ đã nhận được lệnh từ Bùi Tử Hoành.
Tại sao Bùi Tử Hoành không cho phép cô gặp gia đình trong cuộc sống này?
Hạ Lăng nghĩ về nó một lúc, rồi có chút hiểu. Đó là bởi vì Bùi Tử Hoành biết rất rõ rằng cô đã tái sinh và không có bất kỳ mối quan hệ nào với cha mẹ trong cuộc sống này. Trong mắt anh, những người thân đáng thương này chỉ đang cố gắng lợi dụng cô và đắm mình trong hào quang.
- --------------------------
1-3-2020
Của Lochine
- -------------------------