Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 468: Huyết thống bẩn
Bùi Tử Hoành mơ màng nhìn cô một chút.
Anh chưa bao giờ thấy cô dỗ dành đứa trẻ như thế, anh không biết rằng cô còn có thể dịu dàng đến vậy. Anh ghen tị với đứa bé con trong tay cô, nó không kiêng nể gì trong việc hưởng thụ lấy tình cảm của cô. Kiểu ghen tuông này giống như một ngàn con kiến đang gặm nhấm lấy trái tim anh, thật đau nhói.
Anh ăn tối chưa xong liền đặt bộ đồ ăn xuống và đi đến thư phòng.
Hạ Lăng nhận thấy rằng anh không vui, dường như đang bận tâm, tâm trạng của anh đã giảm xuống đến một mức độ nào đó.
Cô dỗ dành đứa trẻ một lúc lâu và cẩn thận bế nó về phòng, để không phải gặp Bùi Tử Hoành lần nữa. Anh cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đứa trẻ, khiến cô sợ hãi.
Trong thư phòng.
Bùi Tử Hoành không thể bình tĩnh, muốn giải quyết công việc kinh doanh nhưng tâm trí anh cứ đầy những hình bóng của Hạ Lăng đang yêu thương và dỗ dành em bé, cô mỉm cười, từng phút một những biểu cảm ấy chạm vào trái tim anh.
Tại sao đứa trẻ đó lại không phải là con của anh?
Nếu nó là con của anh, nó đã hoàn hảo đến mức nào.
Tuy nhiên, nếu đó thực sự là con của anh, liệu Hạ Lăng có còn cẩn thận như vậy nữa không? Cô ấy sẽ vẫn thể hiện biểu cảm nhẹ nhàng như vậy và chăm sóc con anh tốt như vậy chứ?
Càng nghĩ về điều đó, anh càng lo lắng, tay anh xáo trộn những tờ giấy vào một góc.
Anh ở lại thư phòng một lúc, khi trở về phòng ngủ, anh nhìn thấy chiếc giường đôi sang trọng trống rỗng, tấm ra trải giường bằng lụa mịn được đặt gọn gàng, không hề có dấu hiệu được động đến.
Anh hỏi mẹ Chu: "Phu nhân đâu?"
Mẹ Chu nói: "Phu nhân vẫn còn trong phòng của em bé, tôi sẽ đi gọi cô ấy?"
Bùi Tử Hoành vẫy tay và đi về phía phòng em bé. Hôm nay anh hơi bất thường. Anh thường không bao giờ đi đến căn phòng nằm ở phía bắc. Đúng, anh đặt căn phòng của em bé ở một góc tối hướng về phía bắc, nơi không thể đón nhận mặt trời. Khi anh nói đưa đứa bé đến đó, đôi mắt của Hạ Lăng hiện ra vẻ đau khổ, nhưng cô không đủ sức để chiến đấu với anh.
Lúc đó, nhìn vẻ ngoài bi thương của cô, Bùi Tử Hoành nhanh chóng biết cô trong tim anh quan trọng đến nhường nào.
Nhưng bây giờ, khi cô thà ở trong căn phòng nhỏ, tối tăm với một đứa trẻ chưa đầy ba tháng tuổi, mà để anh một mình trong phòng ngủ sang trọng, khiến tâm trạng anh hiện tại rất tệ.
Nó trống rỗng như một căn phòng không người và mùi vị không rõ ràng.
Anh đi đến cửa phòng em bé và có một ánh sáng vàng ấm áp mờ nhạt bên trong.
Bùi Tử Hoành nhìn vào trong, anh thấy đứa bé nằm yên trên chiếc nôi, trên tấm thảm bên cạnh chiếc giường. Hạ Lăng đang mặt một bộ quần áo thoải mái, một tay cầm chiếc nôi, tựa đầu vào nó và khép mắt lại. Cô ngủ thiếp đi. Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi vai gầy và eo thon như một cô gái chưa chồng. Mái tóc rối của cô xõa xuống đất, để lộ chiếc cổ nhỏ nhắn màu trắng.
Nó thực sự rất đẹp.
Bùi Tử Hoành nhìn cô, đôi mắt anh dịu lại, anh thậm chí muốn nín thở.
Dù anh có bực bội thế nào, anh cũng không thể làm gì cô khi nhìn nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô.
Có chút lạnh trên thảm, cô hơi cong tay lên, ôm lấy cánh tay kia của mình.
Bùi Tử Hoành nhìn xung quanh và tìm thấy một chiếc khăn mềm từ phía bên kia cái nôi, anh đặt nó lên người cô chiếc khăn có mùi thơm sữa nhẹ. Khi bước đến, anh ngửi thấy một chút hương thơm sữa trên cơ thể cô, hòa quyện với hương thơm ngọt ngào, độc đáo và quyến rũ của cô gái.
Anh không nhịn được hôn nhẹ lên má cô.
Bình thường, cô không hề thích nụ hôn của anh, nhưng khi ngủ cô lại không có bất kì phản ứng gì. Lông mày cô khép lại, hơi thở gấp gáp và dài, khiến Bùi Tử Hoành nghĩ đến 4 từ " tuế nguyệt tịnh hảo."
Anh ôm lấy cô, áp trán mình vào trán cô và thì thầm, " Tiểu Lăng chúng ta cũng sẽ có một đứa bé thôi đúng không?" Anh rất muốn có con với cô đến phát điên. Nếu cô có một đứa con của anh, liệu cô có ở lại bên cạnh anh, hay thậm chí lại yêu anh?
Có một âm thanh phát ra trên nôi.
Bùi Tử Hoành quay đầu lại và không biết đứa bé đã tỉnh dậy từ bao giờ, nó nhìn anh với một đôi mắt ngấn lệ.
Cái nhìn dịu dàng trên khuôn mặt của Bùi Tử Hoành biến mất một chút, dần trở nên lạnh lùng.
Anh không hề thích đứa trẻ này!
Đứa bé không biết gì, vẫn tò mò nhìn anh. Hiếm khi có hể nhìn thấy người này. Đôi mắt của em bé chứa đầy sự tươi mới, thậm chí đôi bàn tay nhỏ nhắn của nó không cử động.
Bùi Tử Hoành đứng dậy, đi đến chiếc nôi và nhìn xuống đứa bé.
Vẫn là một cái nhìn lạnh lùng.
Đứa bé sắp được thừa hưởng bản chất của cha ruột, không biết gì về môi trường nguy hiểm bên ngoài. Khi Bùi Tử Hoành đến gần, vẫn là một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên mặt đứa bé.
Bùi Tử Hoành có chút ngưng lại.
Ngoại trừ Hạ Lăng, đây là lần đầu tiên nó thể hiện nụ cười thuần khiết và không tự vệ với anh. Nó không bị pha tạp với những tạp chất khác, rất sạch sẽ và rõ ràng, như ánh mặt trời rạng rỡ.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời ấy, anh không thể nào rời mắt.
Nhìn kỹ thì đứa trẻ giống y hệt như Hạ Lăng, đặc biệt là mắt, mũi và miệng. Chúng rất tinh tế và đẹp đẽ, không có bất kì tì vết nào. Khi anh nhìn kỹ, ngược lại, dấu vết của Lệ Lôi rất ít, Bùi Tử Hoành khó có thể tìm thấy điểm giống chung của hai người.
Trái tim của Bùi Tử Hoành dịu lại đôi chút, nét mặt anh trở nên mềm mại và dịu dàng hơn.
Anh chàng nhỏ bé trong chiếc nôi dường như cảm nhận được lòng tốt của anh, nó lại cười, đứa bé đưa tay ra và cố nắm lấy tay anh, cũng có thể là muốn ôm anh ta.
Nếu Lệ Phong ở đây, anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy rằng đứa bé và cha ruột của mình ở trong cùng một mạch máu nhưng ngoại hình lại không giống nhau, tuy nhiên bên trong nó đều giống Lệ Lôi. Khi đối mặt với nguy hiểm, anh ta theo bản năng biết rõ hướng địch nhân bán manh... Bán ngu xuẩn, cố gắng tranh thủ sinh tồn được cơ hội.
Đây quả thực là một loại sinh tồn sách lược.
Nếu như Lệ Phong ở chỗ này, hắn nhất định sẽ cảnh cáo Bùi Tử Hoành, đừng để bên ngoài đứa bé giả vờ ngây thơ vô tội lừa gạt rồi. Khi tên nghiệt chủng này lớn lên, nhất định sẽ giống Lệ Lôi, chắc chắn hai người sẽ đều xấu xa như nhau!
Đáng tiếc, Lệ Phong lại không ở đây.
Còn đối với Bùi Tử Hoành, một người không có kinh nghiệm trong việc đối phó với trẻ sơ sinh. Anh đã bị mê hoặc bởi đứa trẻ nhỏ bé dễ thương này. Ma xui quỷ khiến, anh chậm rãi vươn tay ra cẩn thận chạm vào đứa bé.
Rất mềm mại xúc cảm.
Cậu nhóc này thân thể so trong tưởng tượng lại càng ôn hòa, làn da bóng loáng tựa như tơ lụa bình thường.
Bùi Tử Hoành bị cảm giác mới lạ này làm cho hoảng sợ, bản năng rút tay về, một lát sau lại không nhịn được thử sờ thêm một phát nữa.
Hóa ra cảm giác sờ vào em bé là như thế này.
Anh nhìn đứa bé một lúc lâu, thần sắc lại có chút phức tạp.
Tiểu gia hỏa này khanh khách cười, cho rằng người đàn ông cao lớn này đang chơi đùa với mình, giơ tay và chân lên vẫy vẫy, la hét, giọng nói của nó y như đang hát.
Thật không hổ là con của Tiểu Lăng.
Bùi Tử Hoành nghĩ đến, về sau trưởng thành, ước chừng sau này cũng có thể trở thành ca sĩ a?
Nhưng mà đáng tiếc thay, trên người đứa bé có một nửa khác huyết mạch khác làm bẩn đi.
- ---------------------
29-2-2020
- ---------------------
Anh chưa bao giờ thấy cô dỗ dành đứa trẻ như thế, anh không biết rằng cô còn có thể dịu dàng đến vậy. Anh ghen tị với đứa bé con trong tay cô, nó không kiêng nể gì trong việc hưởng thụ lấy tình cảm của cô. Kiểu ghen tuông này giống như một ngàn con kiến đang gặm nhấm lấy trái tim anh, thật đau nhói.
Anh ăn tối chưa xong liền đặt bộ đồ ăn xuống và đi đến thư phòng.
Hạ Lăng nhận thấy rằng anh không vui, dường như đang bận tâm, tâm trạng của anh đã giảm xuống đến một mức độ nào đó.
Cô dỗ dành đứa trẻ một lúc lâu và cẩn thận bế nó về phòng, để không phải gặp Bùi Tử Hoành lần nữa. Anh cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đứa trẻ, khiến cô sợ hãi.
Trong thư phòng.
Bùi Tử Hoành không thể bình tĩnh, muốn giải quyết công việc kinh doanh nhưng tâm trí anh cứ đầy những hình bóng của Hạ Lăng đang yêu thương và dỗ dành em bé, cô mỉm cười, từng phút một những biểu cảm ấy chạm vào trái tim anh.
Tại sao đứa trẻ đó lại không phải là con của anh?
Nếu nó là con của anh, nó đã hoàn hảo đến mức nào.
Tuy nhiên, nếu đó thực sự là con của anh, liệu Hạ Lăng có còn cẩn thận như vậy nữa không? Cô ấy sẽ vẫn thể hiện biểu cảm nhẹ nhàng như vậy và chăm sóc con anh tốt như vậy chứ?
Càng nghĩ về điều đó, anh càng lo lắng, tay anh xáo trộn những tờ giấy vào một góc.
Anh ở lại thư phòng một lúc, khi trở về phòng ngủ, anh nhìn thấy chiếc giường đôi sang trọng trống rỗng, tấm ra trải giường bằng lụa mịn được đặt gọn gàng, không hề có dấu hiệu được động đến.
Anh hỏi mẹ Chu: "Phu nhân đâu?"
Mẹ Chu nói: "Phu nhân vẫn còn trong phòng của em bé, tôi sẽ đi gọi cô ấy?"
Bùi Tử Hoành vẫy tay và đi về phía phòng em bé. Hôm nay anh hơi bất thường. Anh thường không bao giờ đi đến căn phòng nằm ở phía bắc. Đúng, anh đặt căn phòng của em bé ở một góc tối hướng về phía bắc, nơi không thể đón nhận mặt trời. Khi anh nói đưa đứa bé đến đó, đôi mắt của Hạ Lăng hiện ra vẻ đau khổ, nhưng cô không đủ sức để chiến đấu với anh.
Lúc đó, nhìn vẻ ngoài bi thương của cô, Bùi Tử Hoành nhanh chóng biết cô trong tim anh quan trọng đến nhường nào.
Nhưng bây giờ, khi cô thà ở trong căn phòng nhỏ, tối tăm với một đứa trẻ chưa đầy ba tháng tuổi, mà để anh một mình trong phòng ngủ sang trọng, khiến tâm trạng anh hiện tại rất tệ.
Nó trống rỗng như một căn phòng không người và mùi vị không rõ ràng.
Anh đi đến cửa phòng em bé và có một ánh sáng vàng ấm áp mờ nhạt bên trong.
Bùi Tử Hoành nhìn vào trong, anh thấy đứa bé nằm yên trên chiếc nôi, trên tấm thảm bên cạnh chiếc giường. Hạ Lăng đang mặt một bộ quần áo thoải mái, một tay cầm chiếc nôi, tựa đầu vào nó và khép mắt lại. Cô ngủ thiếp đi. Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi vai gầy và eo thon như một cô gái chưa chồng. Mái tóc rối của cô xõa xuống đất, để lộ chiếc cổ nhỏ nhắn màu trắng.
Nó thực sự rất đẹp.
Bùi Tử Hoành nhìn cô, đôi mắt anh dịu lại, anh thậm chí muốn nín thở.
Dù anh có bực bội thế nào, anh cũng không thể làm gì cô khi nhìn nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô.
Có chút lạnh trên thảm, cô hơi cong tay lên, ôm lấy cánh tay kia của mình.
Bùi Tử Hoành nhìn xung quanh và tìm thấy một chiếc khăn mềm từ phía bên kia cái nôi, anh đặt nó lên người cô chiếc khăn có mùi thơm sữa nhẹ. Khi bước đến, anh ngửi thấy một chút hương thơm sữa trên cơ thể cô, hòa quyện với hương thơm ngọt ngào, độc đáo và quyến rũ của cô gái.
Anh không nhịn được hôn nhẹ lên má cô.
Bình thường, cô không hề thích nụ hôn của anh, nhưng khi ngủ cô lại không có bất kì phản ứng gì. Lông mày cô khép lại, hơi thở gấp gáp và dài, khiến Bùi Tử Hoành nghĩ đến 4 từ " tuế nguyệt tịnh hảo."
Anh ôm lấy cô, áp trán mình vào trán cô và thì thầm, " Tiểu Lăng chúng ta cũng sẽ có một đứa bé thôi đúng không?" Anh rất muốn có con với cô đến phát điên. Nếu cô có một đứa con của anh, liệu cô có ở lại bên cạnh anh, hay thậm chí lại yêu anh?
Có một âm thanh phát ra trên nôi.
Bùi Tử Hoành quay đầu lại và không biết đứa bé đã tỉnh dậy từ bao giờ, nó nhìn anh với một đôi mắt ngấn lệ.
Cái nhìn dịu dàng trên khuôn mặt của Bùi Tử Hoành biến mất một chút, dần trở nên lạnh lùng.
Anh không hề thích đứa trẻ này!
Đứa bé không biết gì, vẫn tò mò nhìn anh. Hiếm khi có hể nhìn thấy người này. Đôi mắt của em bé chứa đầy sự tươi mới, thậm chí đôi bàn tay nhỏ nhắn của nó không cử động.
Bùi Tử Hoành đứng dậy, đi đến chiếc nôi và nhìn xuống đứa bé.
Vẫn là một cái nhìn lạnh lùng.
Đứa bé sắp được thừa hưởng bản chất của cha ruột, không biết gì về môi trường nguy hiểm bên ngoài. Khi Bùi Tử Hoành đến gần, vẫn là một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên mặt đứa bé.
Bùi Tử Hoành có chút ngưng lại.
Ngoại trừ Hạ Lăng, đây là lần đầu tiên nó thể hiện nụ cười thuần khiết và không tự vệ với anh. Nó không bị pha tạp với những tạp chất khác, rất sạch sẽ và rõ ràng, như ánh mặt trời rạng rỡ.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời ấy, anh không thể nào rời mắt.
Nhìn kỹ thì đứa trẻ giống y hệt như Hạ Lăng, đặc biệt là mắt, mũi và miệng. Chúng rất tinh tế và đẹp đẽ, không có bất kì tì vết nào. Khi anh nhìn kỹ, ngược lại, dấu vết của Lệ Lôi rất ít, Bùi Tử Hoành khó có thể tìm thấy điểm giống chung của hai người.
Trái tim của Bùi Tử Hoành dịu lại đôi chút, nét mặt anh trở nên mềm mại và dịu dàng hơn.
Anh chàng nhỏ bé trong chiếc nôi dường như cảm nhận được lòng tốt của anh, nó lại cười, đứa bé đưa tay ra và cố nắm lấy tay anh, cũng có thể là muốn ôm anh ta.
Nếu Lệ Phong ở đây, anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy rằng đứa bé và cha ruột của mình ở trong cùng một mạch máu nhưng ngoại hình lại không giống nhau, tuy nhiên bên trong nó đều giống Lệ Lôi. Khi đối mặt với nguy hiểm, anh ta theo bản năng biết rõ hướng địch nhân bán manh... Bán ngu xuẩn, cố gắng tranh thủ sinh tồn được cơ hội.
Đây quả thực là một loại sinh tồn sách lược.
Nếu như Lệ Phong ở chỗ này, hắn nhất định sẽ cảnh cáo Bùi Tử Hoành, đừng để bên ngoài đứa bé giả vờ ngây thơ vô tội lừa gạt rồi. Khi tên nghiệt chủng này lớn lên, nhất định sẽ giống Lệ Lôi, chắc chắn hai người sẽ đều xấu xa như nhau!
Đáng tiếc, Lệ Phong lại không ở đây.
Còn đối với Bùi Tử Hoành, một người không có kinh nghiệm trong việc đối phó với trẻ sơ sinh. Anh đã bị mê hoặc bởi đứa trẻ nhỏ bé dễ thương này. Ma xui quỷ khiến, anh chậm rãi vươn tay ra cẩn thận chạm vào đứa bé.
Rất mềm mại xúc cảm.
Cậu nhóc này thân thể so trong tưởng tượng lại càng ôn hòa, làn da bóng loáng tựa như tơ lụa bình thường.
Bùi Tử Hoành bị cảm giác mới lạ này làm cho hoảng sợ, bản năng rút tay về, một lát sau lại không nhịn được thử sờ thêm một phát nữa.
Hóa ra cảm giác sờ vào em bé là như thế này.
Anh nhìn đứa bé một lúc lâu, thần sắc lại có chút phức tạp.
Tiểu gia hỏa này khanh khách cười, cho rằng người đàn ông cao lớn này đang chơi đùa với mình, giơ tay và chân lên vẫy vẫy, la hét, giọng nói của nó y như đang hát.
Thật không hổ là con của Tiểu Lăng.
Bùi Tử Hoành nghĩ đến, về sau trưởng thành, ước chừng sau này cũng có thể trở thành ca sĩ a?
Nhưng mà đáng tiếc thay, trên người đứa bé có một nửa khác huyết mạch khác làm bẩn đi.
- ---------------------
29-2-2020
- ---------------------