Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 464: Tàn bạo
Hạ Lăng ngập ngừng. Mặc dù cô biết rằng anh có thể lấy đứa bé dễ dàng, nhưng yếu tố tâm lý đã làm cô thất vọng, cô cảm thấy đứa bé sẽ an toàn hơn nếu nó trong tay mình.
Bùi Tử Hoành lạnh lùng nói: "Em có muốn đứa trẻ bị thương không?"
Cô ngây người nhìn anh, tự hỏi rằng anh có ý gì. Cô bế đứa trẻ rất tốt, làm sao nó có thể bị thương được? Tuy nhiên, sau vài giây, phản ứng mới nhận ra - anh nói, nếu cô không đưa đứa trẻ cho anh thì anh sẽ làm tổn thương đứa trẻ?!!
Cô tái mặt.
Mẹ Chu bước tới: "Phu nhân, hãy để tôi bế đứa trẻ". Sau đó, bà cẩn thận bế đứa trẻ khỏi tay cô.
Hạ Lăng do dự, lấy tay trao đứa trẻ cho mẹ Chu.
Mẹ Chu ôm lấy đứa trẻ và đi đến trú ẩn dưới mái hiên nhà. Khuôn mặt đỏ của đứa trẻ bị cứng đờ cũng từ từ diệu xuống. Đứa bé mở đôi mắt thuần khiết, nhìn mẹ Chu, cười toe toét.
Trong trái tim của mẹ Chu xuất hiện một cơn đau diệu nhẹ lướt qua. Cho đến cuối cùng, bà cũng là một người phụ nữ. Khi nhìn thấy em bé, bà không thể không quan tâm. Ngay cả cha ruột của đứa trẻ không được biết đến, đứa trẻ vô tội và không nên bị đối xử khắc nghiệt. Mẹ Chu, người đã sinh ra nhiều đứa con, dỗ dành những đứa trẻ một cách yêu thương thật tài giỏi và tốt bụng.
Hạ Lăng ban đầu hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, cô đã cảm thấy thoải mái một phần nào đó.
Bùi Tử Hoành vẫn đứng dưới hành lang và nhìn cô: "Lại đây".
Giọng anh lạnh lùng, như băng không bao giờ phai mờ theo tuổi.
Hạ Lăng cảm giác sợ hãi trong lòng, nhưng trong lòng cô biết rõ đó là lời chúc phúc hay lời nguyền. Là lời nguyền cũng không thể tránh được. Cô không thể cưỡng lại sự ép buộc to lớn phát ra từ anh, cô cứng đầu, bước vài bước trước mặt anh.
Bùi Tử Hoành tát cô mà không báo trước.
Âm thanh giòn giã vang lên trong ngày đông lặng lẽ, Hạ Lăng bị đánh, đầu cô nghiêng sang một bên, má cô nóng bừng, lộ ra năm dấu vân tay rõ ràng.
Cô đưa tay ra và lau máu trên khóe môi, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đánh mình.
Cô đột nhiên hiểu ý khi anh nói " đứa trẻ sẽ bị thương". Nếu cô vẫn giữ đứa trẻ trong tay, không phản ứng kịp với cái tát lúc nãy đứa trẻ chắc chẵn sẽ ngã xuống đất, sẽ khiến cho tình đứa bé nguy hiểm.
"... Cảm ơn", cô nói nhẹ nhàng.
Bốp!
Bùi Tử hoành cho cô một cái tát khác mạnh mẽ hơn, cô lập tức văng ra. Cơ thể gầy gò đập vào một chiếc giường hoa cao, chậu cây tươi tốt rớt xuống, những cành mận và thông rơi xuống người cô.
"Phu nhân!". Mẹ Chu giật mình khi Bùi Tử Hoành tát Hạ Lăng trước mặt mình, nhưng không thể làm được gì. Cái tát thứ hai này khiến bà giật mình khuyên can. " Ông chủ, ông đang làm gì vậy?!". Mẹ Chu là người già trong gia đình. Bà đã ở với anh từ không lâu sau khi Bùi Tử Hoành chào đời. Có thể coi như là người đã chứng kiến anh lớn lên. Nếu những người khác sợ phải thuyết phục anh, mẹ Chu sẽ là người làm:" Người vợ trở về từ bệnh viện sau khi sinh con, cơ thể cô vẫn không tốt. Sao ông có thể đánh cô ấy nặng tay như vậy? Tôi sẽ ngăn ông lại dù có phải phá vỡ luật lệ?"
Rất khó có thể giúp đỡ Hạ Lăng khuyên can, mẹ Chu lo lắng nói với Bùi Tử Hoành:" Đi xem vợ ông có bị đau không?!"
Bùi Tử Hoành đứng tại chỗ, đôi môi mím chặt, vẫn không nhúc nhích.
Anh từ lâu đã muốn tát cô. Từ khi biết rằng đứa trẻ đó không phải là của mình, cô đã nợ anh một lời giải thích - hơn mười năm trước, anh đã mang cô về nhà khi cô sợ hãi và bất lực từ trại trẻ mồ côi. Anh đã nhiều thời gian và công sức để nuôi cô nuôi nấng cô, yêu thương và chăm sóc cô. Nhưng cuối cùng thì sao? Đủ lông đủ cánh rồi, cô dẫn thân vào mối quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác, thậm chí còn nói dối anh khi cô mang thai con của người đàn ông khác!
Vài tháng trước, anh sợ cơ thể cô không được nên mới không đánh cô.
Nhưng bây giờ, có lẽ phải làm hết những chuyện cần làm rồi.
Hạ Lăng đang nằm trên sàn gạch sỏi dưới hành lang, tay và lưng cô đang rất đau, cô không biết liệu mình có bị gãy xương không. Cô ngã xuống đất một lúc lâu mà không thể nào đứng dậy được, cô yếu ớt, đột nhiên cô nghe thấy tiếng đứa bé trong vòng tay của mẹ Chu đang khóc.
Cô ngước lên nhìn đứa bé, hai mẹ con như được kết nối với nhau, cô khóc ngay sau khi nghe tiếng khóc của nó.
Cô lần nữa cố gắng, cố gắng để đứng dậy, nhưng không ngờ những cành thông gãy trên lưng cô cùng với những mảnh sứ vỡ bị rơi xuống, đập thẳng vào cánh tay cô, khiến cô đâu đớn, lại lần nữa ngã xuôgs. Lòng bàn tay trắng ngà và bị cắt xuyên qua mặt đất.
Đứa trẻ lại khóc to hơn.
Cô không quan tâm đến vết thương và máu, lảo đảo đứng dậy và nhìn đứa trẻ.
Bùi Tử Hoành nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lên phòng ngủ.
"Hãy để tôi đi! Tôi muốn thấy con tôi!" Cô hét lên.
Bùi Tử Hoành dường như không hề nghe thấy gì cả, anh phớt lờ cô, kéo tay cô và trực tiếp ném cô lên giường, anh ép cơ thể cao lớn của mình vào người cô, cắn môi và hôn cô mãnh liệt.
"Anh điên thật rồi!!" Cô sợ hãi và tức giận, bối rối dùng hết sức mình đánh anh.
Bùi Tử Hoành hôn cô rất lâu, cho đến khi môi cô đã đầy máu giữa môi và răng cuối cùng bỏ ra, cô thở hổn hển. " Em nghĩ tôi không dám làm gì với em sao?" Anh cười khẩy, giọng anh rất lớn, " Hạ Lăng, lần này em vẫn còn nợ tôi một đứa con trai, tôi sẽ không cho em trốn thoát!"
" Tôi..." cô thực sự sợ hãi, " Tôi đã nói dối anh đứa bé này là con anh! Giờ làm thế nào có thể sinh cho anh một đứa con trai?!" Nhìn thấy anh đang đến gần cô và xé quần áo cô ra, giọng nói cô sợ hãi, " Anh không được làm điều này với tôi!"
Lời nói của cô bị phớt lờ, anh lột áo cô ra, chỉ để lại một chiếc áo lót. " Đây chỉ mới là khởi đầu." Anh từ từ buông cô ra và quay đi.
Hạ Lăng bị sốc. Anh kéo chiếc khăn trải giường qua che cho cô, tim anh bắt đầu đập loạn xạ.
Mất trí...anh thực sự là một người mất trí rồi.
Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng mình sẽ không thể thoát khỏi anh trong hôm nay. Bùi Tử Hoành muốn có con trai, anh ta thèm muốn điều đó đến đói khát. Ngay cả khi cơ thể cô vẫn còn rất yêu và không phù hợp để tiếp tục mang thai, thật khó để đảm bảo rằng anh sẽ không thực hiện những hành động quyết liệt nào.
Cô nghĩ mình đã tính toán sai.
Lý do là sau khi sinh con, cô phải mất ít nhất một năm rưỡi để có thể mang thai đứa con thứ hai. Cô nghĩ rằng mình vẫn còn một năm rưỡi để tìm ra giải pháp. Nhưng đâu ai biết được rằng, ngay từ ngày đầu tiên về nhà, anh đã gây ra cho cô một cú sốc lớn như vậy.
May mắn là cuối cùng anh đã dừng lại.
Tại sao?
Hạ Lăng không nghĩ rằng anh ta sẽ nhận thức được lương tâm của mình. Về phần anh, anh cũng biết rõ rằng những người mẹ mới sinh con đều cần thời gian hồi phục, muốn cô chăm sóc cơ thể nhanh hơn, để cô có thể mang thai lần nữa.
Như anh nói, quan tâm chỉ là bây giờ.
Cô lạnh buốt khắp người, cuộn tròn trong chăn, và trong rất vội vã.
Bùi Tử Hoành đi xuống cầu thang.
Trong phòng khách, đứa trẻ gần như khóc toáng lên.
"Ông chủ!" Thấy Bùi Tử Hoành đi xuống, mẹ Chu nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ để chào anh ta. " Đứa bé không ngừng khóc, cổ họng nó sẽ vỡ ra nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ nó nhớ mẹ nó. Hãy cho nó thấy mẹ nó."
- -------------------------
28-2-2020
Của Faronlia
Bùi Tử Hoành lạnh lùng nói: "Em có muốn đứa trẻ bị thương không?"
Cô ngây người nhìn anh, tự hỏi rằng anh có ý gì. Cô bế đứa trẻ rất tốt, làm sao nó có thể bị thương được? Tuy nhiên, sau vài giây, phản ứng mới nhận ra - anh nói, nếu cô không đưa đứa trẻ cho anh thì anh sẽ làm tổn thương đứa trẻ?!!
Cô tái mặt.
Mẹ Chu bước tới: "Phu nhân, hãy để tôi bế đứa trẻ". Sau đó, bà cẩn thận bế đứa trẻ khỏi tay cô.
Hạ Lăng do dự, lấy tay trao đứa trẻ cho mẹ Chu.
Mẹ Chu ôm lấy đứa trẻ và đi đến trú ẩn dưới mái hiên nhà. Khuôn mặt đỏ của đứa trẻ bị cứng đờ cũng từ từ diệu xuống. Đứa bé mở đôi mắt thuần khiết, nhìn mẹ Chu, cười toe toét.
Trong trái tim của mẹ Chu xuất hiện một cơn đau diệu nhẹ lướt qua. Cho đến cuối cùng, bà cũng là một người phụ nữ. Khi nhìn thấy em bé, bà không thể không quan tâm. Ngay cả cha ruột của đứa trẻ không được biết đến, đứa trẻ vô tội và không nên bị đối xử khắc nghiệt. Mẹ Chu, người đã sinh ra nhiều đứa con, dỗ dành những đứa trẻ một cách yêu thương thật tài giỏi và tốt bụng.
Hạ Lăng ban đầu hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, cô đã cảm thấy thoải mái một phần nào đó.
Bùi Tử Hoành vẫn đứng dưới hành lang và nhìn cô: "Lại đây".
Giọng anh lạnh lùng, như băng không bao giờ phai mờ theo tuổi.
Hạ Lăng cảm giác sợ hãi trong lòng, nhưng trong lòng cô biết rõ đó là lời chúc phúc hay lời nguyền. Là lời nguyền cũng không thể tránh được. Cô không thể cưỡng lại sự ép buộc to lớn phát ra từ anh, cô cứng đầu, bước vài bước trước mặt anh.
Bùi Tử Hoành tát cô mà không báo trước.
Âm thanh giòn giã vang lên trong ngày đông lặng lẽ, Hạ Lăng bị đánh, đầu cô nghiêng sang một bên, má cô nóng bừng, lộ ra năm dấu vân tay rõ ràng.
Cô đưa tay ra và lau máu trên khóe môi, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đánh mình.
Cô đột nhiên hiểu ý khi anh nói " đứa trẻ sẽ bị thương". Nếu cô vẫn giữ đứa trẻ trong tay, không phản ứng kịp với cái tát lúc nãy đứa trẻ chắc chẵn sẽ ngã xuống đất, sẽ khiến cho tình đứa bé nguy hiểm.
"... Cảm ơn", cô nói nhẹ nhàng.
Bốp!
Bùi Tử hoành cho cô một cái tát khác mạnh mẽ hơn, cô lập tức văng ra. Cơ thể gầy gò đập vào một chiếc giường hoa cao, chậu cây tươi tốt rớt xuống, những cành mận và thông rơi xuống người cô.
"Phu nhân!". Mẹ Chu giật mình khi Bùi Tử Hoành tát Hạ Lăng trước mặt mình, nhưng không thể làm được gì. Cái tát thứ hai này khiến bà giật mình khuyên can. " Ông chủ, ông đang làm gì vậy?!". Mẹ Chu là người già trong gia đình. Bà đã ở với anh từ không lâu sau khi Bùi Tử Hoành chào đời. Có thể coi như là người đã chứng kiến anh lớn lên. Nếu những người khác sợ phải thuyết phục anh, mẹ Chu sẽ là người làm:" Người vợ trở về từ bệnh viện sau khi sinh con, cơ thể cô vẫn không tốt. Sao ông có thể đánh cô ấy nặng tay như vậy? Tôi sẽ ngăn ông lại dù có phải phá vỡ luật lệ?"
Rất khó có thể giúp đỡ Hạ Lăng khuyên can, mẹ Chu lo lắng nói với Bùi Tử Hoành:" Đi xem vợ ông có bị đau không?!"
Bùi Tử Hoành đứng tại chỗ, đôi môi mím chặt, vẫn không nhúc nhích.
Anh từ lâu đã muốn tát cô. Từ khi biết rằng đứa trẻ đó không phải là của mình, cô đã nợ anh một lời giải thích - hơn mười năm trước, anh đã mang cô về nhà khi cô sợ hãi và bất lực từ trại trẻ mồ côi. Anh đã nhiều thời gian và công sức để nuôi cô nuôi nấng cô, yêu thương và chăm sóc cô. Nhưng cuối cùng thì sao? Đủ lông đủ cánh rồi, cô dẫn thân vào mối quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác, thậm chí còn nói dối anh khi cô mang thai con của người đàn ông khác!
Vài tháng trước, anh sợ cơ thể cô không được nên mới không đánh cô.
Nhưng bây giờ, có lẽ phải làm hết những chuyện cần làm rồi.
Hạ Lăng đang nằm trên sàn gạch sỏi dưới hành lang, tay và lưng cô đang rất đau, cô không biết liệu mình có bị gãy xương không. Cô ngã xuống đất một lúc lâu mà không thể nào đứng dậy được, cô yếu ớt, đột nhiên cô nghe thấy tiếng đứa bé trong vòng tay của mẹ Chu đang khóc.
Cô ngước lên nhìn đứa bé, hai mẹ con như được kết nối với nhau, cô khóc ngay sau khi nghe tiếng khóc của nó.
Cô lần nữa cố gắng, cố gắng để đứng dậy, nhưng không ngờ những cành thông gãy trên lưng cô cùng với những mảnh sứ vỡ bị rơi xuống, đập thẳng vào cánh tay cô, khiến cô đâu đớn, lại lần nữa ngã xuôgs. Lòng bàn tay trắng ngà và bị cắt xuyên qua mặt đất.
Đứa trẻ lại khóc to hơn.
Cô không quan tâm đến vết thương và máu, lảo đảo đứng dậy và nhìn đứa trẻ.
Bùi Tử Hoành nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lên phòng ngủ.
"Hãy để tôi đi! Tôi muốn thấy con tôi!" Cô hét lên.
Bùi Tử Hoành dường như không hề nghe thấy gì cả, anh phớt lờ cô, kéo tay cô và trực tiếp ném cô lên giường, anh ép cơ thể cao lớn của mình vào người cô, cắn môi và hôn cô mãnh liệt.
"Anh điên thật rồi!!" Cô sợ hãi và tức giận, bối rối dùng hết sức mình đánh anh.
Bùi Tử Hoành hôn cô rất lâu, cho đến khi môi cô đã đầy máu giữa môi và răng cuối cùng bỏ ra, cô thở hổn hển. " Em nghĩ tôi không dám làm gì với em sao?" Anh cười khẩy, giọng anh rất lớn, " Hạ Lăng, lần này em vẫn còn nợ tôi một đứa con trai, tôi sẽ không cho em trốn thoát!"
" Tôi..." cô thực sự sợ hãi, " Tôi đã nói dối anh đứa bé này là con anh! Giờ làm thế nào có thể sinh cho anh một đứa con trai?!" Nhìn thấy anh đang đến gần cô và xé quần áo cô ra, giọng nói cô sợ hãi, " Anh không được làm điều này với tôi!"
Lời nói của cô bị phớt lờ, anh lột áo cô ra, chỉ để lại một chiếc áo lót. " Đây chỉ mới là khởi đầu." Anh từ từ buông cô ra và quay đi.
Hạ Lăng bị sốc. Anh kéo chiếc khăn trải giường qua che cho cô, tim anh bắt đầu đập loạn xạ.
Mất trí...anh thực sự là một người mất trí rồi.
Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng mình sẽ không thể thoát khỏi anh trong hôm nay. Bùi Tử Hoành muốn có con trai, anh ta thèm muốn điều đó đến đói khát. Ngay cả khi cơ thể cô vẫn còn rất yêu và không phù hợp để tiếp tục mang thai, thật khó để đảm bảo rằng anh sẽ không thực hiện những hành động quyết liệt nào.
Cô nghĩ mình đã tính toán sai.
Lý do là sau khi sinh con, cô phải mất ít nhất một năm rưỡi để có thể mang thai đứa con thứ hai. Cô nghĩ rằng mình vẫn còn một năm rưỡi để tìm ra giải pháp. Nhưng đâu ai biết được rằng, ngay từ ngày đầu tiên về nhà, anh đã gây ra cho cô một cú sốc lớn như vậy.
May mắn là cuối cùng anh đã dừng lại.
Tại sao?
Hạ Lăng không nghĩ rằng anh ta sẽ nhận thức được lương tâm của mình. Về phần anh, anh cũng biết rõ rằng những người mẹ mới sinh con đều cần thời gian hồi phục, muốn cô chăm sóc cơ thể nhanh hơn, để cô có thể mang thai lần nữa.
Như anh nói, quan tâm chỉ là bây giờ.
Cô lạnh buốt khắp người, cuộn tròn trong chăn, và trong rất vội vã.
Bùi Tử Hoành đi xuống cầu thang.
Trong phòng khách, đứa trẻ gần như khóc toáng lên.
"Ông chủ!" Thấy Bùi Tử Hoành đi xuống, mẹ Chu nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ để chào anh ta. " Đứa bé không ngừng khóc, cổ họng nó sẽ vỡ ra nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ nó nhớ mẹ nó. Hãy cho nó thấy mẹ nó."
- -------------------------
28-2-2020
Của Faronlia