Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
451+Chương 452: Quật cường
Chương 451: Kinh cung chi điểu
Tâm trạng của bà rất phức tạp. Một mặt, bà cảm thấy rằng cô Diệp không chung thủy với ông chủ, xứng đáng nhận đau đớn. Mặt khác, ngày hôm đó khi bà nhìn thấy máu chảy từ cô, khi cô cầu xin trước mặt ông chủ, vì là phụ nữ, bà cũng cảm thấy buồn. Mang thai không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Bất kể đứa trẻ là của ai, tất cả các bà mẹ đều trân trọng con mình.
Bà đi vào bếp và rót một ly nước ấm cho Hạ Lăng.
Hạ Lăng cầm nó trong tay.
Đang là vào cuối mùa hè, thời tiết vẫn rất nóng. Căn phòng có máy lạnh, đầu ngón tay của Hạ Lăng cũng lạnh như nhiệt độ trong này. Sau khi trở về đây, cô rất cố gắng bình tĩnh lại, nhưng thực sự cô vẫn không ngăn được bản thân mà sợ hãi. Sự cố phá thai này quá nguy hiểm, chỉ cần cô chút bất thường, đứa bé có thể chết.
Tay cô khẽ run lên, gần như không thể cầm được ly.
Cô buồn bã nhận ra rằng, cuộc sống hiện tại của cô cũng giống như kiếp trước. Cô luôn bất lực trước những ép buộc áp đảo của Bùi Tử Hoành. Mặc dù cô quỳ xuống không biết xấu hổ để cầu xin anh, anh vẫn không để cô đi. Trước mặt anh, cô không thể bảo vệ bất cứ điều gì.
"Cô Diệp, uống chút nước ấm đi." Thấy cô ấy đang cầm cốc trong sự bàng hoàng, không thể không nói, "Cô đã vừa trở về từ bệnh viện, cần bổ sung nước. Bây giờ tôi sẽ làm bữa trưa cho cô. Cô muốn ăn gì?"
Cô ngạc nhiên, ngước nhìn mẹ Chu và lắc đầu.
"Không biết? Hay tôi nấu cá lóc cho cô, để hồi phục cơ thể", Mẹ Chu nói.
"Tôi không ăn," Hạ Lăng nói, giọng cô hơi khàn. "Tôi sẽ đi lên lầu và ngủ một lát, đừng gọi tôi." Sau đó, cô đi lên lầu, để lại một mình mẹ Chu.
Nhìn cô, mẹ Chu không nói nên lời. Cuối cùng, bà chỉ thở dài.
Hạ Lăng không muốn gặp mẹ Chu. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt bà, cô nhớ cách người hầu đã phục vụ hai đời của mình, mỉm cười quan tâm cô, kiên nhẫn thúc giục cô ăn các bữa ăn trộn với thuốc phá thai.
Là thuốc phá thai!
Hạ Lăng đang nằm trên chiếc giường mềm mại sang trọng, dùng một tay vuốt ve bụng dưới, nước mắt lại tuôn rơi. "Con yêu, mẹ xin lỗi..." cô lẩm bẩm, cô thực sự là một người mẹ vô dụng, suýt chút nữa đã giết chết con mình.
Trong cơn mê, cô ngủ thiếp đi, đột nhiên gặp ác mộng.
Cô mơ thấy có gì đó không ổn với thức ăn. Sau khi ăn nó, bụng cô vô cùng đau, lại có rất nhiều rất nhiều máu chảy ra, đứa bé cũng vậy mà chết đi.
Cô hét lên sau cơn ác mộng, nước mắt cứ liên tục rơi xuống.
Vài giây sau, cánh cửa phòng ngủ được mở ra, là Bùi Tử Hoành đi vào.
Bùi Tử Hoành biết rằng cô đã được xuất viện vào buổi sáng. Anh quyết định không đón cô nhưng lại cảm thấy mất tập trung trong suốt cuộc họp. Anh chỉ có thể nghĩ về cô. Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, anh không ăn trưa mà ngay lập tức trở về. Sau một tháng không gặp cô, anh tự hỏi liệu cô có tăng cân hay thon thả hơn không.
Bước vào cửa nhà, anh đang hỏi mẹ Chu về tình hình của cô. Trước khi nghe thấy câu trở lời, anh nghe thấy một tiếng hét chói tai từ phòng ngủ, theo bản năng ngay lập tức chạy lên lầu.
Anh nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với Hạ Lăng, nhưng một khi mở cửa, anh thở phào nhẹ nhõm. Hạ Lăng vẫn ổn, có lẽ cô bị doạ sợ bởi cơn ác mộng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi anh thấy rõ khuôn mặt cô.
Cô trông cực kỳ hốc hác, như một bông hồng khô héo đã mất đi sức sống.
Cô đã phải chịu đựng những gì trong tháng qua? Tại sao lại trông yếu như thế? Sở Sâm và những người đó đã chăm sóc cô như thế nào? Tại sao cô ở trong tình trạng thế này?!
Bùi Tử Hoành đau khổ và tức giận, nhưng vẫn lặng lẽ nhìn cô như thường lệ.
Nhìn thấy anh, Hạ Lăng co rúm lại đầu giường, có một chút cảnh giác.
Cả hai nhìn nhau rất lâu. Sau đó, Bùi Tử Hoành đóng cửa phòng ngủ và bước ra ngoài.
Hạ Lăng trong nội tâm cười nhẹ, dường như khi cô gặp khó khăn và gặp ác mộng, Bùi Tử Hoành sẽ không còn an ủi cô nhẹ nhàng như trước. Dù sao, đứa bé trong bụng không phải là của anh, có thể chịu đựng được việc đó đã là chạm vào giới hạn của anh rồi.
Làm thế nào cô có thể hy vọng anh đối xử tốt với mẹ con cô?
Hạ Lăng không biết giới tính của đứa trẻ trong bụng. Lần trước nhập viện, cô quên hỏi bác sĩ. Mặc dù cô đã từng hy vọng là một bé gái, nhưng trong giấc mơ mơ, cô mơ thấy mình đang ôm một cậu bé với Lệ Lôi, liệu đứa bé trong bụng cô là con trai?
Cô cúi đầu xuống suy đoán một lúc, rồi lại nằm xuống ngủ.
Cô đã ngủ rất lâu, chỉ thức dậy trong giờ ăn tối vì đói.
Hạ Lăng chợt nhớ rằng cô thậm chí không ăn trưa, vì vậy cô xuống cầu thang, trực tiếp đến nhà ăn.
Trong phòng ăn, Bùi Tử Hoành đã ăn xong. Dưới ánh đèn vàng mờ, gan ngỗng nướng và xương bò chiên tỏa ra một mùi thơm ngon. Chúng đều là những món ăn mà Bùi Tử Hoành thích ăn.
Sau khi thấy Hạ Lăng đi xuống, Bùi Tử Hoành chỉ đưa mắt liếc cô, rồi cúi đầu xuống, không chút quan tâm đến cô. Bước chân của Hạ Lăng dừng lại, có chút lùi lại.
Mẹ Chu nhìn cô nói: "Cô Diệp, nhanh đến ăn đi."
Cô siêng năng kéo chiếc ghế cho Hạ Lăng, đặt bộ đồ ăn yêu thích của cô lên bàn. "Có món súp dưa chuột biển trong bếp, đã sắp xong rồi. Chỉ cần chờ một lúc, tôi sẽ mang nó lại cho cô.."
Súp dưa chuột biển cũng thứ mà Bùi Tử Hoành yêu thích.
Có vẻ như hôm nay bà ấy đã không chuẩn bị món ăn mà cô thích.
Cô đoán rằng Bùi Tử Hoành thực sự muốn phá thai đứa con của cô. Mặc dù anh đồng ý không ép cô phá, nhưng nếu cô không ăn uống đầy đủ, con cô sẽ tự nhiên mà bị phá, đó không phải là lỗi của anh.
Nghĩ theo cách đó, Hạ Lăng cảm thấy có chút buồn.
Cơn ác mộng trong giấc ngủ ngắn lại xuất hiện, cô nghĩ đến thuốc phá thai, biển máu vô biên.
Mẹ Chu mang món súp dưa chuột biển, cười nói: "Cô Diệp, uống khi còn nóng đi. Dưa chuột biển rất bổ dưỡng, cũng rất tốt cho đứa bé."
Khung cảnh trước mặt cô trùng khớp với những gì xảy ra cách đây một thời gian. Có phải bát súp này cũng đã được bỏ thuốc phá thai? Cô rõ ràng biết rằng xác suất là thấp vì Bùi Tử Hoành đã đồng ý không làm tổn thương con cô, nhưng cô không thể không cảm thấy khó chịu.
Cô tái nhợt, theo bản năng đẩy đồ ăn của mình ra.
"Cô Diệp, có chuyện gì vậy?" Mẹ Chu ngạc nhiên.
"Tôi không ăn," Hạ Lăng nói.
Bùi Tử Hoành hơi ngước lên nhưng vẫn tiếp tục ăn mà không nói lời nào. Chỉ cần cô còn sống, việc đứa trẻ có vấn đề gì không đều không liên quan đến anh, ăn hay không là việc của cô.
Thấy Bùi Tử Hoành không khuyên cô, mẹ Chu rất lo lắng. Mặc dù cô Diệp đã làm gì sai nhưng cô không thể làm tổn thương cơ thể mình như thế khi đang mang thai. Vì vậy, bản thân mẹ Chu cố gắng thuyết phục cô: "Cô Diệp, cô nên ăn gì đó. Những gì tôi đã làm lúc đó, thực sự rất xin lỗi. Nhưng cô không thể tự hành hạ mình như thế. Ngay cả khi không nghĩ về bản thân, cô vẫn phải nghĩ về đứa bé trong bụng."
Bùi Tử Hoành đã đâm con dao và nĩa vào đĩa sứ của mình, gây ra âm thanh chói tai.
Mẹ Chu cuối cùng đã nhận ra rằng bà có thể đã nói điều gì đó cấm kỵ với ông chủ trong khi cố gắng thuyết phục cô Diệp ăn. Bà nhanh chóng ngậm miệng và cúi đầu xuống.
- ----------------------------------
23-2-2020
** Tên chap: Kinh cung chi điểu ( chim sợ cành cong) - Ám chỉ một người bị doạ sợ do gặp phải chuyện tương tự với chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ.
** Ý nói chị từng bị mẹ Chu bỏ thuốc phá thai vào trong món ăn. Giờ bà làm một món khác, chị cũng cảm thấy sợ hãi và cảnh giác.
Của Lochine
Hạ Lăng cười khẽ: "Tôi chỉ nghĩ vì đứa trẻ, vì vậy tôi không dám ăn những gì cô làm."
Đâu chỉ là không dám ăn, cô thậm chí còn không dám chạm vào những nguyên liệu làm sẵn trong bếp. Cho dù cô có lo lắng đến đâu, cô cũng không muốn để đứa con bé bỏng trong bụng mình có một chút sơ xuất.
Cô đứng dậy và rời khỏi nhà ăn.
Bụng cô rất đói. Cô đi vào phòng và tìm thấy một chiếc áo khoác quấn quanh người, đeo kính râm, che hầu hết khuôn mặt và đi đến một siêu thị gần đó để mua một cái gì đó.
Nước khoáng chưa mở, mì ăn liền, giăm bông, sữa và những thứ tương tự.
Mang nó trở lại biệt thự, cô đi vào bếp và bật bếp ga.
Mẹ Chu thấy rất đau lòng. Làm thế nào một phụ nữ mang thai có thể ăn những thứ này và cố gắng thuyết phục cô, nhưng thấy rằng cô đã mất đi tư cách thuyết phục. "Thưa tiên sinh, ngài nên đổi thành người giúp việc." Mẹ Chu nói một cách tàn nhẫn với Bùi Tử Hoành: "Cô Diệp không tin tôi. Nếu ngài đổi thành người giúp việc mới, có lẽ cô ấy sẽ ăn."
"Đây không phải là điều cô nên lo lắng.. "Giọng của Bùi Tử Hoành trầm thấp.
Kết quả là, mẹ Chu không dám nói, nhưng cô cảm thấy rất có lỗi. Cô rất tiếc cho cô Diệp.
Thật ra, Bùi Tử Hoành biết rất rõ rằng nếu đổi một vạn người hầu khác cũng giống nhau thôi, chỉ cần do Bùi Tử Hoành an bài, đều sẽ không được Hạ Lăng tin tưởng. Tiểu Lăng của anh ta đôi khi rất ngu ngốc, nhưng trong một số điều anh ta rất rõ ràng, anh ta biết rằng oan có đầu nợ có chủ, sự việc dùng thuốc phá thai không thể trách mẹ Chu được.
Hạ Lăng đang nổi giận với anh ta.
Bùi Tử Hoành nội tâm không hài lòng và thậm chí không thuyết phục cô, mắt lạnh nhìn cô nấu ăn.
Cô vụng về, vô tình lật nồi, nước nóng văng ra, tiếng ồn ào vang lên loảng xoảng, trong nhà bếp đều là một mớ hỗn độn, và tất cả các nguyên liệu cô mua đều bị lãng phí.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy rất đau ở tay. Cô nhìn xuống và thấy một vết phồng rộp lớn ở cổ tay gầy.
Cô nhìn chằm chằm vào những vết phồng rộp và đống bừa bộn trên mặt đất, và đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cô không thể làm gì được, và thậm chí không thể làm một bữa ăn. Làm sao cô có thể xứng đáng với đứa bé trong bụng? Càng nghĩ càng chua xót, ủy khuất, lại tứ cố vô thân, như thể mất hết sức lực, nắm lấy bàn tay bị thương, từ từ ngồi xổm xuống.
Bùi Tử Hoành lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, và thì thầm điều gì đó với mẹ Chu.
Chẳng bao lâu, mẹ Chu mang một rương thuốc.
Bùi Tử Hoành mở nó ra và tìm thấy lọ thuốc khử trùng, gạc và những thứ khác từ bên trong. Bất kể mớ hỗn độn quanh mặt đất, anh đi đến trước mặt Hạ Lănv và ngồi xổm xuống: "Cho anh xem bàn tay của em!"
Hạ Lăng kéo tay co lại, cúi đầu, thanh âm bằng giọng mũi: "Tôi không cần anh quản."
Bùi Tử Hoành cau mày: "Làn da sẽ để lại sẹo."
Hạ Lăng cả thân thể khẽ run lên, cô đột nhiên hiểu tại sao Bùi Tử Hoành,người không nói lời nào với cô ấy kể từ khi cô ấy về nhà đến hôm nay, sao đột nhiên quan tâm đến chấn thương của cô ấy. Cô ngước lên và nhìn Bùi Tử Hoành với đôi mắt đỏ: "Bùi Tử Hoành, anh chỉ quan tâm đến vết sẹo trên tay tôi và không hề quan tâm đến đứa trẻ sống chết ra sao?" Cô khóc, và cả người đều muốn sụp đổ, "Tôi hận anh, tôi hận anh!"
Phụ nữ mang thai tâm tình vốn không ổn định chút nào, huốg chi cô phải chịu quá nhiều kích thích như vậy.
Bùi Tử Hoành nội tâm không vui, nhưng anh không thể không quan tâm đến cô. Anh kéo mạnh tay cô và bôi thuốc cho cô.
Sau khi bôi thuốc, băng lại bằng băng trắng.
Hạ Lăng không thể thoát được anh ta, buộc phải để anh băng bó vết thương, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, đôi vai run lên, cơ thể cô cuộn tròn như một quả bóng nhỏ, sợ hãi và bất lực.
"Tôi sẽ đưa em đi ăn." Bùi Tử Hoành không thể chịu được khi cô ấy khóc. Sau tất cả, đúng là vẫn khoing đành lòng, nói.
Hạ Lăng lắc đầu tuyệt vọng, nức nở, đẩy anh ra, "Anh bỏ đi!"
Sự dịu dàng và nhu tình mà Bùi Tử Hoành vừa trỗi dậy đột nhiên tan biến. Anh gạt Hạ Lăng sang một bên và đứng dậy, lạnh lùng chỉ dẫn mẹ Chu: "Đừng lo lắng cho cô ấy, hãy để cô ấy chết đói!"
Sự lo lắng trong mắt mẹ Chu, thậm chí còn lớn hơn, nhưng cô không dễ thuyết phục và lo lắng.
Rốt cuộc, Hạ Lăng đã đói, và cô khóc một lúc, rồi ra ngoài mua đồ ăn tối một lần nữa. Cô vẫn đi siêu thị trước đó và lần này đã mua một hộp cơm trưa đông lạnh. Cô không dám trở về và tự làm nóng nó, vì vậy cô ấy đã nhờ các nhân viên giúp đỡ.
Không nghĩ tới lại bị nhân viên bán hàng nhận ra.
"Diệp Tinh Lăng, cô là Diệp Tinh Lăng!" nhân viên bán hàng hào hứng nói, "Cô có thể ký tên cho tôi không?"
Hạ Lăng giật mình. Giọng nói của nhân viên bán hàng quá to đến nỗi nó đã khiến một số khách hàng gần đó quay lại nhìn cô ấy, vây xem minh tinh là bản chất của con người. Nhiều đôi mắt của mọi người đang tỏa sáng, tốp 2 tốp ba mà hướng về phía cô.
Thấy tình hình không ổn, Hạ Lăng đã chạy ra ngoài mà không có bánh sandwich cứu vãn, và chỉ bước được vài bước thì thấy bụng mình bắt đầu đau nhói, đó là một cơn đau khủng khiếp đối với phụ nữ mang thai.
Cô tái nhợt và hối hận vì đã bỏ chạy. Cô vội vàng chận một chiếc taxi bên đường, và nói với tài xế, "Đi đến bệnh viện Mẹ và Bé Hoa Ninh!"
Lái xe rất nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, phòng cấp cứu.
Trường hợp khẩn cấp ban đêm không yêu cầu giáo sư cấp cao như Trương lão phải làm nhiệm vụ. Tiếp xem bệnh là bác sĩ trẻ, và cô ấy rất vui mừng và hạnh phúc khi nhận ra khuôn mặt minh tinh của cô. Tuy nhiên, bác sĩ nhỏ đã biết từ lâu rằng Diệp Tinh Lăng có xây dựng bệnh viện riêng ở nhà, nhưng cô ấy một mực làm kiểm tra, tương lai cũng ở đây sinh con. Vì vậy, không quá ngạc nhiên khi thấy cô ấy. Mặc dù rất hào hứng, nhưng cô vẫn duy trì chất lượng chuyên môn tốt và kiểm tra cẩn thận.
"Có một dấu hiệu sảy thai nhẹ, cô Diệp, cô không nên vận động mạnh nữa." Bác sĩ trẻ nói, "Tôi đề nghị cô lập tức nhập viện ngay và đợi đến khi lão Trương đi làm vào sáng mai để cho ông ấy chẩn đoán và điều trị chi tiết hơn."
Tất cả mọi thứ của đứa trẻ làm là một vấn đề lớn.
Hạ Lăng gật đầu, làm theo lời khuyên của bác sĩ và được đưa vào bệnh viện một lần nữa.
Cô ấy rõ ràng đã được xuất viện sáng nay.
"Tôi muốn ăn gì đó!", cô ngượng ngùng nói với y tá trưởng, người đến kiểm tra tình trạng của cô. "Cả bữa trưa lẫn bữa tối tôi đều chưa."
Y tá trưởng giật mình: "Trong trường hợp này, làm thế nào cô không thể chăm sóc cơ thể tốt hơn? Đó là tối thiểu để ăn ba bữa đúng giờ, nhưng điều này không nên xảy ra trong tương lai."
Hạ Lăng ngoan ngoãn lắng nghe giáo huấn.
Y tá trưởng quay người đi ra, và sau một lúc, cô ấy mang cho cô một hộp cơm và tiến đến: "Hơn nửa đêm, nhà ăn của bệnh viện đã sớm đóng cửa, và các nhà hàng nhỏ gần đó đều là cống ngầm dầu, cô cũng không thể ăn bậy. Nếu như không chê, thì ăn phần cơm hôm nay tôi làm ca đêm mang theo, do chồng tôi ở nhà làm cho tôi một bữa ăn tối và nó rất sạch sẽ. "
Hạ Lăng rất biết ơn, cảm ơn cô và lấy hộp cơm.
Mở ra, là một món ăn nấu tại nhà rất đơn giản, thịt lợn xào với măng trắng và nấm. Hạ Lăng có thể thấy rằng nó thực sự được thực hiện rất cẩn thận. Mỗi miếng măng trắng và thịt được cắt đều, màu sắc mùi thơm đều đầy đủ.
Nếm thử, hương vị cũng không tệ.
—————————
Tâm trạng của bà rất phức tạp. Một mặt, bà cảm thấy rằng cô Diệp không chung thủy với ông chủ, xứng đáng nhận đau đớn. Mặt khác, ngày hôm đó khi bà nhìn thấy máu chảy từ cô, khi cô cầu xin trước mặt ông chủ, vì là phụ nữ, bà cũng cảm thấy buồn. Mang thai không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Bất kể đứa trẻ là của ai, tất cả các bà mẹ đều trân trọng con mình.
Bà đi vào bếp và rót một ly nước ấm cho Hạ Lăng.
Hạ Lăng cầm nó trong tay.
Đang là vào cuối mùa hè, thời tiết vẫn rất nóng. Căn phòng có máy lạnh, đầu ngón tay của Hạ Lăng cũng lạnh như nhiệt độ trong này. Sau khi trở về đây, cô rất cố gắng bình tĩnh lại, nhưng thực sự cô vẫn không ngăn được bản thân mà sợ hãi. Sự cố phá thai này quá nguy hiểm, chỉ cần cô chút bất thường, đứa bé có thể chết.
Tay cô khẽ run lên, gần như không thể cầm được ly.
Cô buồn bã nhận ra rằng, cuộc sống hiện tại của cô cũng giống như kiếp trước. Cô luôn bất lực trước những ép buộc áp đảo của Bùi Tử Hoành. Mặc dù cô quỳ xuống không biết xấu hổ để cầu xin anh, anh vẫn không để cô đi. Trước mặt anh, cô không thể bảo vệ bất cứ điều gì.
"Cô Diệp, uống chút nước ấm đi." Thấy cô ấy đang cầm cốc trong sự bàng hoàng, không thể không nói, "Cô đã vừa trở về từ bệnh viện, cần bổ sung nước. Bây giờ tôi sẽ làm bữa trưa cho cô. Cô muốn ăn gì?"
Cô ngạc nhiên, ngước nhìn mẹ Chu và lắc đầu.
"Không biết? Hay tôi nấu cá lóc cho cô, để hồi phục cơ thể", Mẹ Chu nói.
"Tôi không ăn," Hạ Lăng nói, giọng cô hơi khàn. "Tôi sẽ đi lên lầu và ngủ một lát, đừng gọi tôi." Sau đó, cô đi lên lầu, để lại một mình mẹ Chu.
Nhìn cô, mẹ Chu không nói nên lời. Cuối cùng, bà chỉ thở dài.
Hạ Lăng không muốn gặp mẹ Chu. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt bà, cô nhớ cách người hầu đã phục vụ hai đời của mình, mỉm cười quan tâm cô, kiên nhẫn thúc giục cô ăn các bữa ăn trộn với thuốc phá thai.
Là thuốc phá thai!
Hạ Lăng đang nằm trên chiếc giường mềm mại sang trọng, dùng một tay vuốt ve bụng dưới, nước mắt lại tuôn rơi. "Con yêu, mẹ xin lỗi..." cô lẩm bẩm, cô thực sự là một người mẹ vô dụng, suýt chút nữa đã giết chết con mình.
Trong cơn mê, cô ngủ thiếp đi, đột nhiên gặp ác mộng.
Cô mơ thấy có gì đó không ổn với thức ăn. Sau khi ăn nó, bụng cô vô cùng đau, lại có rất nhiều rất nhiều máu chảy ra, đứa bé cũng vậy mà chết đi.
Cô hét lên sau cơn ác mộng, nước mắt cứ liên tục rơi xuống.
Vài giây sau, cánh cửa phòng ngủ được mở ra, là Bùi Tử Hoành đi vào.
Bùi Tử Hoành biết rằng cô đã được xuất viện vào buổi sáng. Anh quyết định không đón cô nhưng lại cảm thấy mất tập trung trong suốt cuộc họp. Anh chỉ có thể nghĩ về cô. Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, anh không ăn trưa mà ngay lập tức trở về. Sau một tháng không gặp cô, anh tự hỏi liệu cô có tăng cân hay thon thả hơn không.
Bước vào cửa nhà, anh đang hỏi mẹ Chu về tình hình của cô. Trước khi nghe thấy câu trở lời, anh nghe thấy một tiếng hét chói tai từ phòng ngủ, theo bản năng ngay lập tức chạy lên lầu.
Anh nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với Hạ Lăng, nhưng một khi mở cửa, anh thở phào nhẹ nhõm. Hạ Lăng vẫn ổn, có lẽ cô bị doạ sợ bởi cơn ác mộng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi anh thấy rõ khuôn mặt cô.
Cô trông cực kỳ hốc hác, như một bông hồng khô héo đã mất đi sức sống.
Cô đã phải chịu đựng những gì trong tháng qua? Tại sao lại trông yếu như thế? Sở Sâm và những người đó đã chăm sóc cô như thế nào? Tại sao cô ở trong tình trạng thế này?!
Bùi Tử Hoành đau khổ và tức giận, nhưng vẫn lặng lẽ nhìn cô như thường lệ.
Nhìn thấy anh, Hạ Lăng co rúm lại đầu giường, có một chút cảnh giác.
Cả hai nhìn nhau rất lâu. Sau đó, Bùi Tử Hoành đóng cửa phòng ngủ và bước ra ngoài.
Hạ Lăng trong nội tâm cười nhẹ, dường như khi cô gặp khó khăn và gặp ác mộng, Bùi Tử Hoành sẽ không còn an ủi cô nhẹ nhàng như trước. Dù sao, đứa bé trong bụng không phải là của anh, có thể chịu đựng được việc đó đã là chạm vào giới hạn của anh rồi.
Làm thế nào cô có thể hy vọng anh đối xử tốt với mẹ con cô?
Hạ Lăng không biết giới tính của đứa trẻ trong bụng. Lần trước nhập viện, cô quên hỏi bác sĩ. Mặc dù cô đã từng hy vọng là một bé gái, nhưng trong giấc mơ mơ, cô mơ thấy mình đang ôm một cậu bé với Lệ Lôi, liệu đứa bé trong bụng cô là con trai?
Cô cúi đầu xuống suy đoán một lúc, rồi lại nằm xuống ngủ.
Cô đã ngủ rất lâu, chỉ thức dậy trong giờ ăn tối vì đói.
Hạ Lăng chợt nhớ rằng cô thậm chí không ăn trưa, vì vậy cô xuống cầu thang, trực tiếp đến nhà ăn.
Trong phòng ăn, Bùi Tử Hoành đã ăn xong. Dưới ánh đèn vàng mờ, gan ngỗng nướng và xương bò chiên tỏa ra một mùi thơm ngon. Chúng đều là những món ăn mà Bùi Tử Hoành thích ăn.
Sau khi thấy Hạ Lăng đi xuống, Bùi Tử Hoành chỉ đưa mắt liếc cô, rồi cúi đầu xuống, không chút quan tâm đến cô. Bước chân của Hạ Lăng dừng lại, có chút lùi lại.
Mẹ Chu nhìn cô nói: "Cô Diệp, nhanh đến ăn đi."
Cô siêng năng kéo chiếc ghế cho Hạ Lăng, đặt bộ đồ ăn yêu thích của cô lên bàn. "Có món súp dưa chuột biển trong bếp, đã sắp xong rồi. Chỉ cần chờ một lúc, tôi sẽ mang nó lại cho cô.."
Súp dưa chuột biển cũng thứ mà Bùi Tử Hoành yêu thích.
Có vẻ như hôm nay bà ấy đã không chuẩn bị món ăn mà cô thích.
Cô đoán rằng Bùi Tử Hoành thực sự muốn phá thai đứa con của cô. Mặc dù anh đồng ý không ép cô phá, nhưng nếu cô không ăn uống đầy đủ, con cô sẽ tự nhiên mà bị phá, đó không phải là lỗi của anh.
Nghĩ theo cách đó, Hạ Lăng cảm thấy có chút buồn.
Cơn ác mộng trong giấc ngủ ngắn lại xuất hiện, cô nghĩ đến thuốc phá thai, biển máu vô biên.
Mẹ Chu mang món súp dưa chuột biển, cười nói: "Cô Diệp, uống khi còn nóng đi. Dưa chuột biển rất bổ dưỡng, cũng rất tốt cho đứa bé."
Khung cảnh trước mặt cô trùng khớp với những gì xảy ra cách đây một thời gian. Có phải bát súp này cũng đã được bỏ thuốc phá thai? Cô rõ ràng biết rằng xác suất là thấp vì Bùi Tử Hoành đã đồng ý không làm tổn thương con cô, nhưng cô không thể không cảm thấy khó chịu.
Cô tái nhợt, theo bản năng đẩy đồ ăn của mình ra.
"Cô Diệp, có chuyện gì vậy?" Mẹ Chu ngạc nhiên.
"Tôi không ăn," Hạ Lăng nói.
Bùi Tử Hoành hơi ngước lên nhưng vẫn tiếp tục ăn mà không nói lời nào. Chỉ cần cô còn sống, việc đứa trẻ có vấn đề gì không đều không liên quan đến anh, ăn hay không là việc của cô.
Thấy Bùi Tử Hoành không khuyên cô, mẹ Chu rất lo lắng. Mặc dù cô Diệp đã làm gì sai nhưng cô không thể làm tổn thương cơ thể mình như thế khi đang mang thai. Vì vậy, bản thân mẹ Chu cố gắng thuyết phục cô: "Cô Diệp, cô nên ăn gì đó. Những gì tôi đã làm lúc đó, thực sự rất xin lỗi. Nhưng cô không thể tự hành hạ mình như thế. Ngay cả khi không nghĩ về bản thân, cô vẫn phải nghĩ về đứa bé trong bụng."
Bùi Tử Hoành đã đâm con dao và nĩa vào đĩa sứ của mình, gây ra âm thanh chói tai.
Mẹ Chu cuối cùng đã nhận ra rằng bà có thể đã nói điều gì đó cấm kỵ với ông chủ trong khi cố gắng thuyết phục cô Diệp ăn. Bà nhanh chóng ngậm miệng và cúi đầu xuống.
- ----------------------------------
23-2-2020
** Tên chap: Kinh cung chi điểu ( chim sợ cành cong) - Ám chỉ một người bị doạ sợ do gặp phải chuyện tương tự với chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ.
** Ý nói chị từng bị mẹ Chu bỏ thuốc phá thai vào trong món ăn. Giờ bà làm một món khác, chị cũng cảm thấy sợ hãi và cảnh giác.
Của Lochine
Hạ Lăng cười khẽ: "Tôi chỉ nghĩ vì đứa trẻ, vì vậy tôi không dám ăn những gì cô làm."
Đâu chỉ là không dám ăn, cô thậm chí còn không dám chạm vào những nguyên liệu làm sẵn trong bếp. Cho dù cô có lo lắng đến đâu, cô cũng không muốn để đứa con bé bỏng trong bụng mình có một chút sơ xuất.
Cô đứng dậy và rời khỏi nhà ăn.
Bụng cô rất đói. Cô đi vào phòng và tìm thấy một chiếc áo khoác quấn quanh người, đeo kính râm, che hầu hết khuôn mặt và đi đến một siêu thị gần đó để mua một cái gì đó.
Nước khoáng chưa mở, mì ăn liền, giăm bông, sữa và những thứ tương tự.
Mang nó trở lại biệt thự, cô đi vào bếp và bật bếp ga.
Mẹ Chu thấy rất đau lòng. Làm thế nào một phụ nữ mang thai có thể ăn những thứ này và cố gắng thuyết phục cô, nhưng thấy rằng cô đã mất đi tư cách thuyết phục. "Thưa tiên sinh, ngài nên đổi thành người giúp việc." Mẹ Chu nói một cách tàn nhẫn với Bùi Tử Hoành: "Cô Diệp không tin tôi. Nếu ngài đổi thành người giúp việc mới, có lẽ cô ấy sẽ ăn."
"Đây không phải là điều cô nên lo lắng.. "Giọng của Bùi Tử Hoành trầm thấp.
Kết quả là, mẹ Chu không dám nói, nhưng cô cảm thấy rất có lỗi. Cô rất tiếc cho cô Diệp.
Thật ra, Bùi Tử Hoành biết rất rõ rằng nếu đổi một vạn người hầu khác cũng giống nhau thôi, chỉ cần do Bùi Tử Hoành an bài, đều sẽ không được Hạ Lăng tin tưởng. Tiểu Lăng của anh ta đôi khi rất ngu ngốc, nhưng trong một số điều anh ta rất rõ ràng, anh ta biết rằng oan có đầu nợ có chủ, sự việc dùng thuốc phá thai không thể trách mẹ Chu được.
Hạ Lăng đang nổi giận với anh ta.
Bùi Tử Hoành nội tâm không hài lòng và thậm chí không thuyết phục cô, mắt lạnh nhìn cô nấu ăn.
Cô vụng về, vô tình lật nồi, nước nóng văng ra, tiếng ồn ào vang lên loảng xoảng, trong nhà bếp đều là một mớ hỗn độn, và tất cả các nguyên liệu cô mua đều bị lãng phí.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy rất đau ở tay. Cô nhìn xuống và thấy một vết phồng rộp lớn ở cổ tay gầy.
Cô nhìn chằm chằm vào những vết phồng rộp và đống bừa bộn trên mặt đất, và đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cô không thể làm gì được, và thậm chí không thể làm một bữa ăn. Làm sao cô có thể xứng đáng với đứa bé trong bụng? Càng nghĩ càng chua xót, ủy khuất, lại tứ cố vô thân, như thể mất hết sức lực, nắm lấy bàn tay bị thương, từ từ ngồi xổm xuống.
Bùi Tử Hoành lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, và thì thầm điều gì đó với mẹ Chu.
Chẳng bao lâu, mẹ Chu mang một rương thuốc.
Bùi Tử Hoành mở nó ra và tìm thấy lọ thuốc khử trùng, gạc và những thứ khác từ bên trong. Bất kể mớ hỗn độn quanh mặt đất, anh đi đến trước mặt Hạ Lănv và ngồi xổm xuống: "Cho anh xem bàn tay của em!"
Hạ Lăng kéo tay co lại, cúi đầu, thanh âm bằng giọng mũi: "Tôi không cần anh quản."
Bùi Tử Hoành cau mày: "Làn da sẽ để lại sẹo."
Hạ Lăng cả thân thể khẽ run lên, cô đột nhiên hiểu tại sao Bùi Tử Hoành,người không nói lời nào với cô ấy kể từ khi cô ấy về nhà đến hôm nay, sao đột nhiên quan tâm đến chấn thương của cô ấy. Cô ngước lên và nhìn Bùi Tử Hoành với đôi mắt đỏ: "Bùi Tử Hoành, anh chỉ quan tâm đến vết sẹo trên tay tôi và không hề quan tâm đến đứa trẻ sống chết ra sao?" Cô khóc, và cả người đều muốn sụp đổ, "Tôi hận anh, tôi hận anh!"
Phụ nữ mang thai tâm tình vốn không ổn định chút nào, huốg chi cô phải chịu quá nhiều kích thích như vậy.
Bùi Tử Hoành nội tâm không vui, nhưng anh không thể không quan tâm đến cô. Anh kéo mạnh tay cô và bôi thuốc cho cô.
Sau khi bôi thuốc, băng lại bằng băng trắng.
Hạ Lăng không thể thoát được anh ta, buộc phải để anh băng bó vết thương, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, đôi vai run lên, cơ thể cô cuộn tròn như một quả bóng nhỏ, sợ hãi và bất lực.
"Tôi sẽ đưa em đi ăn." Bùi Tử Hoành không thể chịu được khi cô ấy khóc. Sau tất cả, đúng là vẫn khoing đành lòng, nói.
Hạ Lăng lắc đầu tuyệt vọng, nức nở, đẩy anh ra, "Anh bỏ đi!"
Sự dịu dàng và nhu tình mà Bùi Tử Hoành vừa trỗi dậy đột nhiên tan biến. Anh gạt Hạ Lăng sang một bên và đứng dậy, lạnh lùng chỉ dẫn mẹ Chu: "Đừng lo lắng cho cô ấy, hãy để cô ấy chết đói!"
Sự lo lắng trong mắt mẹ Chu, thậm chí còn lớn hơn, nhưng cô không dễ thuyết phục và lo lắng.
Rốt cuộc, Hạ Lăng đã đói, và cô khóc một lúc, rồi ra ngoài mua đồ ăn tối một lần nữa. Cô vẫn đi siêu thị trước đó và lần này đã mua một hộp cơm trưa đông lạnh. Cô không dám trở về và tự làm nóng nó, vì vậy cô ấy đã nhờ các nhân viên giúp đỡ.
Không nghĩ tới lại bị nhân viên bán hàng nhận ra.
"Diệp Tinh Lăng, cô là Diệp Tinh Lăng!" nhân viên bán hàng hào hứng nói, "Cô có thể ký tên cho tôi không?"
Hạ Lăng giật mình. Giọng nói của nhân viên bán hàng quá to đến nỗi nó đã khiến một số khách hàng gần đó quay lại nhìn cô ấy, vây xem minh tinh là bản chất của con người. Nhiều đôi mắt của mọi người đang tỏa sáng, tốp 2 tốp ba mà hướng về phía cô.
Thấy tình hình không ổn, Hạ Lăng đã chạy ra ngoài mà không có bánh sandwich cứu vãn, và chỉ bước được vài bước thì thấy bụng mình bắt đầu đau nhói, đó là một cơn đau khủng khiếp đối với phụ nữ mang thai.
Cô tái nhợt và hối hận vì đã bỏ chạy. Cô vội vàng chận một chiếc taxi bên đường, và nói với tài xế, "Đi đến bệnh viện Mẹ và Bé Hoa Ninh!"
Lái xe rất nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, phòng cấp cứu.
Trường hợp khẩn cấp ban đêm không yêu cầu giáo sư cấp cao như Trương lão phải làm nhiệm vụ. Tiếp xem bệnh là bác sĩ trẻ, và cô ấy rất vui mừng và hạnh phúc khi nhận ra khuôn mặt minh tinh của cô. Tuy nhiên, bác sĩ nhỏ đã biết từ lâu rằng Diệp Tinh Lăng có xây dựng bệnh viện riêng ở nhà, nhưng cô ấy một mực làm kiểm tra, tương lai cũng ở đây sinh con. Vì vậy, không quá ngạc nhiên khi thấy cô ấy. Mặc dù rất hào hứng, nhưng cô vẫn duy trì chất lượng chuyên môn tốt và kiểm tra cẩn thận.
"Có một dấu hiệu sảy thai nhẹ, cô Diệp, cô không nên vận động mạnh nữa." Bác sĩ trẻ nói, "Tôi đề nghị cô lập tức nhập viện ngay và đợi đến khi lão Trương đi làm vào sáng mai để cho ông ấy chẩn đoán và điều trị chi tiết hơn."
Tất cả mọi thứ của đứa trẻ làm là một vấn đề lớn.
Hạ Lăng gật đầu, làm theo lời khuyên của bác sĩ và được đưa vào bệnh viện một lần nữa.
Cô ấy rõ ràng đã được xuất viện sáng nay.
"Tôi muốn ăn gì đó!", cô ngượng ngùng nói với y tá trưởng, người đến kiểm tra tình trạng của cô. "Cả bữa trưa lẫn bữa tối tôi đều chưa."
Y tá trưởng giật mình: "Trong trường hợp này, làm thế nào cô không thể chăm sóc cơ thể tốt hơn? Đó là tối thiểu để ăn ba bữa đúng giờ, nhưng điều này không nên xảy ra trong tương lai."
Hạ Lăng ngoan ngoãn lắng nghe giáo huấn.
Y tá trưởng quay người đi ra, và sau một lúc, cô ấy mang cho cô một hộp cơm và tiến đến: "Hơn nửa đêm, nhà ăn của bệnh viện đã sớm đóng cửa, và các nhà hàng nhỏ gần đó đều là cống ngầm dầu, cô cũng không thể ăn bậy. Nếu như không chê, thì ăn phần cơm hôm nay tôi làm ca đêm mang theo, do chồng tôi ở nhà làm cho tôi một bữa ăn tối và nó rất sạch sẽ. "
Hạ Lăng rất biết ơn, cảm ơn cô và lấy hộp cơm.
Mở ra, là một món ăn nấu tại nhà rất đơn giản, thịt lợn xào với măng trắng và nấm. Hạ Lăng có thể thấy rằng nó thực sự được thực hiện rất cẩn thận. Mỗi miếng măng trắng và thịt được cắt đều, màu sắc mùi thơm đều đầy đủ.
Nếm thử, hương vị cũng không tệ.
—————————