Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-374
Thiên hậu trở về - Chương 374: Đã từng là nhà.
Hạ Lăng đứng trước cửa lớn, sóng lòng nhấp nhô.
Lần trước đứng ở nơi này đã là chuyện khi nào rồi? Năm đó, cô nghe nói anh ta và Vương Tịnh Uyển đính hôn, tranh cãi với anh ta không có kết quả, thu dọn hành lý định rời đi. Lúc ra cửa lại bị anh ta bắt gặp, một cái tát của anh ta quật ngã cô.
Ở ngay chỗ đó.
Hạ Lăng nhìn sàn gỗ cô dày công lựa chọn, hoa văn đẹp đẽ tinh tế lại cực kì rắn chắc, cô ngã rất đau, đau hơn là bàn tay anh ta tát mặt cô kia, đốt cháy hết hi vọng.
Hôm nay, cảm giác tuyệt vọng này lại quay về.
Hơn cả lúc đó, cô trải qua nhiều trắc trở như vậy khó khăn lắm mới giành được hạnh phúc thuộc về mình, sự vui vẻ quen Lệ Lôi chưa kéo dài được mấy ngày, ngắn ngủi như vậy đã bị một tai nạn bất ngờ dễ dàng đập nát. Hóa ra, cô thật sự là số phận gập ghềnh, chịu hình phạt cô đơn.
Cô nhớ đến lời tiên tri của anh trai, lòng như dao cắt.
Bùi Tử Hoành dẫn cô vào nhà, cởi áo khoác ra, tiện tay đưa cho người giúp việc. Tuổi của người giúp việc đó rất lớn, tóc đã hoa râm, khóe mắt chân mày mang nét hòa nhã điềm tĩnh, không nơm nớp lo sợ, vâng vâng dạ dạ với Bùi Tử Hoành như người bên ngoài. Bà nhận lấy áo khoác trong tay Bùi Tử Hoành, quen thuộc lại tự nhiên nói: "Thưa ngài, hoan nghênh về nhà, trà nước đã chuẩn bị xong rồi, ngài muốn tôi đem đến không ạ?"
Bùi Tử Hoành hơi gật đầu: "Chuẩn bị cho tiểu Lăng một ly nước chanh thêm mật ong."
Anh ta vẫn nhớ khẩu vị yêu thích của cô.
Trái lại người giúp việc lớn tuổi kia, sau khi nghe thì ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc.
Hạ Lăng lộ ra một nụ cười mỉm: "Tôi là Diệp Tinh Lăng." Cô nhận ra người giúp việc này, mẹ Chu, nghe nói là bà vú khi bé của Bùi Tử Hoành, đã chăm sóc anh ta hơn nửa đời người, thỏa đáng lại chu toàn. Trước đây lúc Hạ Lăng ở đây cũng rất thích bà, bà như một người mẹ hiền lành khoan dung, hòa nhã lại điềm tĩnh.
Mẹ Chu nghe cô nói vậy, thu lại vẻ kinh ngạc, lộ ra một nụ cười: "Cô Diệp, xin cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị ngay đây." Thấy Bùi Tử Hoành dẫn người về, bà vốn pha hai ly trà, đều là bích loa xuân, khẩu vị Bùi Tử Hoành quen uống. Lại không ngờ là Bùi Tử Hoành sẽ để bà đổi thành nước chanh mật ong. Bà còn nhớ rất nhiều năm trước, lúc Hạ Lăng còn sống thích uống nhất chính là loại nước này, sau đó, Hạ Lăng rời khỏi nhân thế, ngài đã rất đau khổ, dặn trong nhà chuẩn bị sẵn mật ong chanh nhưng chưa lần nào lấy ra ngâm uống.
Hôm nay, ngài dẫn cô bé này về, trong tên có chữ "Lăng", còn muốn uống loại nước mà cô Hạ Lăng khi còn sống thích nhất, chuyện này là sao chứ?
Lòng mẹ Chu tràn đầy nghi ngờ nhưng vẫn cẩn thận pha xong nước, đem lên cùng với trà của Bùi Tử Hoành.
Bùi Tử Hoành đưa nước chanh mật ong cho Hạ Lăng trước: "Nếm thử xem như thế nào?"
Hạ Lăng cũng chỉ cúi đầu uống một ngụm, là mùi vị kiếp trước quen uống, hôm nay lại như hơi đắng. Cùng là trà chanh mật ong nhưng của mẹ Chu pha lại khác hoàn toàn của Lệ Lôi, trà Lệ Lôi tự tay pha sẽ ngọt hơn một chút, chanh đều cắt thành hình trăng lưỡi liềm, vừa nhìn đã mát lòng mát dạ.
Nét hồi tưởng trong mắt cô khiến Bùi Tử Hoành cho là cô đang nhớ lại chuyện kiếp trước.
Anh ta bảo mẹ Chu lui ra, ôn tồn nói với Hạ Lăng: "Bày trí trong phòng này, từ đồ dùng trong nhà, bóng đèn đến trang trí nhỏ, tất cả mọi thứ anh chưa từng động vào, đều là dáng vẻ em thích lúc đầu. Nếu em muốn sắm thêm cái gì, thay đổi cái gì đều có thể tự quyết định."
Cô lắc đầu, nay nào có tâm tư làm mấy chuyện này chứ?
Bùi Tử Hoành dẫn cô lên phòng ngủ trên lầu hai, đẩy cửa ra là thảm trải sàn dày dệt bằng lông, giường lớn mềm mại. Mép giường thấp hơn tủ, để ngày thường anh ta thuận tay đeo khuy măng sét và cà vạt.
Hiển nhiên, bình thường anh ta ngủ ở đây.
"Em nghỉ ngơi trước đi." Anh ta nói với Hạ Lăng: "Tối anh có cuộc họp ở New York. Đồ tắm rửa và áo choàng tắm đều ở vị trí cũ, nếu ban đêm muốn ăn cái gì, em cứ nói thẳng với mẹ Chu."
"Tôi ngủ phòng khách được rồi." Hạ Lăng vội vàng nói.
Ánh mắt Bùi Tử Hoành hơi sâu hơn.
Trong lòng Hạ Lăng căng lên: "Giờ tôi quen ngủ một mình rồi."
Cô không ngủ chung với Lệ Lôi sao? Nghe cô nói vậy, sắc mặt Bùi Tử Hoành hơi tốt lên, sau đó nói ngay không cần suy nghĩ: "Vậy em phải nhanh chóng quen với việc hai người ngủ chung đi."
Hạ Lăng đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ý anh ta là gì? Quay về nhà ngày đầu tiên đã lộ bản mặt rồi sao? Mặc dù biết không tránh được nhưng cô không nghĩ rằng nguy hiểm lại đến nhanh như vậy. "Cơ thể của tôi vẫn chưa khỏi hẳn." Cô cố giữ bình tĩnh: "Ngủ không say dễ tỉnh giấc, Bùi Tử Hoành, để tôi ngủ phòng khách đi, tôi cần phải tĩnh dưỡng."
Anh ta cúi đầu nhìn cô, anh mắt sâu thẳm khó lường.
Lát sau mới mở miệng: "Hạ Lăng, em ngủ ở đây đi. Nếu em biết điều, tối nay anh sẽ ở thư phòng, nếu em cứ kiên trì làm trái ý anh, có tin tối nay anh làm em luôn không?"
Cơ thể cô run lên, im lặng.
Người đàn ông trước mắt nhìn cô thật sâu rồi xoay người, sải bước ra khỏi phòng.
Cô đứng im đó, chờ anh ta đi xa mới hoàn hồn lại, trái tim đập thình thịch thật mạnh, vọt tới trước cửa phòng đóng cửa lại, khóa trái kĩ càng. Lúc này mới thở dài một hơi.
Một đêm, làm thế cũng không dám ngủ, ngồi luôn đến sáng.
Sáng bảy, tám giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Cô Diệp?"
Hạ Lăng nhận ra là giọng của mẹ Chu.
Cô mở cửa, quả nhiên thấy mẹ Chu đang đứng trước cửa, mang theo nụ cười hiền lành hỏi: "Chào buổi sáng cô Diệp, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, cô có thể tắm trước rồi xuống lầu dùng bữa."
"Bùi Tử Hoành đâu rồi?" Cô hỏi. Bởi vì nguyên nhân không ngủ, giọng hơi khàn.
"Trời chưa sáng ngài ấy đã ra ngoài rồi, gần đây công ty bận việc, ngài ấy hay đi sớm về khuya." Mẹ Chu nói: "Trước khi đi còn cố ý dặn dò tôi đừng quấy rầy cô, để cô ngủ thêm một lát." Mẹ Chu vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Hạ Lăng, khuôn mặt cô gái trước mắt tiều tụy, nào giống bộ dạng nghỉ ngơi tốt chứ?
Bà hơi lo lắng: "Có phải tối qua cô mất ngủ không? Chỗ nào không quen cô cứ nói với tôi, nếu ngài ấy về thấy cô như vậy không phải sẽ đau lòng chết sao?"
Anh ta sao biết đau lòng chứ?
Hạ Lăng tự giễu nghĩ, chuyện anh ta đã làm với cô còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều, cũng không thấy đau lòng mấy, chỉ là hơi mất ngủ, cho dù anh ta biết, đại khái cũng chỉ tức giận bởi cô đã cưỡng lại ý của anh ta thôi, chứ không phải lo lắng bản thân cô có muốn hay không?
Mẹ Chu nhìn sắc mặt cô, đoán cô đang chống đối, vội vàng nói: "Cho tới giờ ngài ấy không hề dẫn người nào về nhà, cô có thể vào ở, chắc chắn là ngài ấy cực kì coi trọng. Cô Diệp, đừng tự coi nhẹ mình, ngài ấy rất để ý cô, thật đấy."
Trái lại Hạ Lăng ngơ ngác: "Không phải... Anh ta bao nuôi rất nhiều người sao?"
Hai năm này, anh ta thu không biết bao nhiêu phụ nữ, cô từng nghe nói và cũng đã từng bắt gặp, năm ngón tay đếm cũng không hết.
Hạ Lăng đứng trước cửa lớn, sóng lòng nhấp nhô.
Lần trước đứng ở nơi này đã là chuyện khi nào rồi? Năm đó, cô nghe nói anh ta và Vương Tịnh Uyển đính hôn, tranh cãi với anh ta không có kết quả, thu dọn hành lý định rời đi. Lúc ra cửa lại bị anh ta bắt gặp, một cái tát của anh ta quật ngã cô.
Ở ngay chỗ đó.
Hạ Lăng nhìn sàn gỗ cô dày công lựa chọn, hoa văn đẹp đẽ tinh tế lại cực kì rắn chắc, cô ngã rất đau, đau hơn là bàn tay anh ta tát mặt cô kia, đốt cháy hết hi vọng.
Hôm nay, cảm giác tuyệt vọng này lại quay về.
Hơn cả lúc đó, cô trải qua nhiều trắc trở như vậy khó khăn lắm mới giành được hạnh phúc thuộc về mình, sự vui vẻ quen Lệ Lôi chưa kéo dài được mấy ngày, ngắn ngủi như vậy đã bị một tai nạn bất ngờ dễ dàng đập nát. Hóa ra, cô thật sự là số phận gập ghềnh, chịu hình phạt cô đơn.
Cô nhớ đến lời tiên tri của anh trai, lòng như dao cắt.
Bùi Tử Hoành dẫn cô vào nhà, cởi áo khoác ra, tiện tay đưa cho người giúp việc. Tuổi của người giúp việc đó rất lớn, tóc đã hoa râm, khóe mắt chân mày mang nét hòa nhã điềm tĩnh, không nơm nớp lo sợ, vâng vâng dạ dạ với Bùi Tử Hoành như người bên ngoài. Bà nhận lấy áo khoác trong tay Bùi Tử Hoành, quen thuộc lại tự nhiên nói: "Thưa ngài, hoan nghênh về nhà, trà nước đã chuẩn bị xong rồi, ngài muốn tôi đem đến không ạ?"
Bùi Tử Hoành hơi gật đầu: "Chuẩn bị cho tiểu Lăng một ly nước chanh thêm mật ong."
Anh ta vẫn nhớ khẩu vị yêu thích của cô.
Trái lại người giúp việc lớn tuổi kia, sau khi nghe thì ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc.
Hạ Lăng lộ ra một nụ cười mỉm: "Tôi là Diệp Tinh Lăng." Cô nhận ra người giúp việc này, mẹ Chu, nghe nói là bà vú khi bé của Bùi Tử Hoành, đã chăm sóc anh ta hơn nửa đời người, thỏa đáng lại chu toàn. Trước đây lúc Hạ Lăng ở đây cũng rất thích bà, bà như một người mẹ hiền lành khoan dung, hòa nhã lại điềm tĩnh.
Mẹ Chu nghe cô nói vậy, thu lại vẻ kinh ngạc, lộ ra một nụ cười: "Cô Diệp, xin cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị ngay đây." Thấy Bùi Tử Hoành dẫn người về, bà vốn pha hai ly trà, đều là bích loa xuân, khẩu vị Bùi Tử Hoành quen uống. Lại không ngờ là Bùi Tử Hoành sẽ để bà đổi thành nước chanh mật ong. Bà còn nhớ rất nhiều năm trước, lúc Hạ Lăng còn sống thích uống nhất chính là loại nước này, sau đó, Hạ Lăng rời khỏi nhân thế, ngài đã rất đau khổ, dặn trong nhà chuẩn bị sẵn mật ong chanh nhưng chưa lần nào lấy ra ngâm uống.
Hôm nay, ngài dẫn cô bé này về, trong tên có chữ "Lăng", còn muốn uống loại nước mà cô Hạ Lăng khi còn sống thích nhất, chuyện này là sao chứ?
Lòng mẹ Chu tràn đầy nghi ngờ nhưng vẫn cẩn thận pha xong nước, đem lên cùng với trà của Bùi Tử Hoành.
Bùi Tử Hoành đưa nước chanh mật ong cho Hạ Lăng trước: "Nếm thử xem như thế nào?"
Hạ Lăng cũng chỉ cúi đầu uống một ngụm, là mùi vị kiếp trước quen uống, hôm nay lại như hơi đắng. Cùng là trà chanh mật ong nhưng của mẹ Chu pha lại khác hoàn toàn của Lệ Lôi, trà Lệ Lôi tự tay pha sẽ ngọt hơn một chút, chanh đều cắt thành hình trăng lưỡi liềm, vừa nhìn đã mát lòng mát dạ.
Nét hồi tưởng trong mắt cô khiến Bùi Tử Hoành cho là cô đang nhớ lại chuyện kiếp trước.
Anh ta bảo mẹ Chu lui ra, ôn tồn nói với Hạ Lăng: "Bày trí trong phòng này, từ đồ dùng trong nhà, bóng đèn đến trang trí nhỏ, tất cả mọi thứ anh chưa từng động vào, đều là dáng vẻ em thích lúc đầu. Nếu em muốn sắm thêm cái gì, thay đổi cái gì đều có thể tự quyết định."
Cô lắc đầu, nay nào có tâm tư làm mấy chuyện này chứ?
Bùi Tử Hoành dẫn cô lên phòng ngủ trên lầu hai, đẩy cửa ra là thảm trải sàn dày dệt bằng lông, giường lớn mềm mại. Mép giường thấp hơn tủ, để ngày thường anh ta thuận tay đeo khuy măng sét và cà vạt.
Hiển nhiên, bình thường anh ta ngủ ở đây.
"Em nghỉ ngơi trước đi." Anh ta nói với Hạ Lăng: "Tối anh có cuộc họp ở New York. Đồ tắm rửa và áo choàng tắm đều ở vị trí cũ, nếu ban đêm muốn ăn cái gì, em cứ nói thẳng với mẹ Chu."
"Tôi ngủ phòng khách được rồi." Hạ Lăng vội vàng nói.
Ánh mắt Bùi Tử Hoành hơi sâu hơn.
Trong lòng Hạ Lăng căng lên: "Giờ tôi quen ngủ một mình rồi."
Cô không ngủ chung với Lệ Lôi sao? Nghe cô nói vậy, sắc mặt Bùi Tử Hoành hơi tốt lên, sau đó nói ngay không cần suy nghĩ: "Vậy em phải nhanh chóng quen với việc hai người ngủ chung đi."
Hạ Lăng đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ý anh ta là gì? Quay về nhà ngày đầu tiên đã lộ bản mặt rồi sao? Mặc dù biết không tránh được nhưng cô không nghĩ rằng nguy hiểm lại đến nhanh như vậy. "Cơ thể của tôi vẫn chưa khỏi hẳn." Cô cố giữ bình tĩnh: "Ngủ không say dễ tỉnh giấc, Bùi Tử Hoành, để tôi ngủ phòng khách đi, tôi cần phải tĩnh dưỡng."
Anh ta cúi đầu nhìn cô, anh mắt sâu thẳm khó lường.
Lát sau mới mở miệng: "Hạ Lăng, em ngủ ở đây đi. Nếu em biết điều, tối nay anh sẽ ở thư phòng, nếu em cứ kiên trì làm trái ý anh, có tin tối nay anh làm em luôn không?"
Cơ thể cô run lên, im lặng.
Người đàn ông trước mắt nhìn cô thật sâu rồi xoay người, sải bước ra khỏi phòng.
Cô đứng im đó, chờ anh ta đi xa mới hoàn hồn lại, trái tim đập thình thịch thật mạnh, vọt tới trước cửa phòng đóng cửa lại, khóa trái kĩ càng. Lúc này mới thở dài một hơi.
Một đêm, làm thế cũng không dám ngủ, ngồi luôn đến sáng.
Sáng bảy, tám giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Cô Diệp?"
Hạ Lăng nhận ra là giọng của mẹ Chu.
Cô mở cửa, quả nhiên thấy mẹ Chu đang đứng trước cửa, mang theo nụ cười hiền lành hỏi: "Chào buổi sáng cô Diệp, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, cô có thể tắm trước rồi xuống lầu dùng bữa."
"Bùi Tử Hoành đâu rồi?" Cô hỏi. Bởi vì nguyên nhân không ngủ, giọng hơi khàn.
"Trời chưa sáng ngài ấy đã ra ngoài rồi, gần đây công ty bận việc, ngài ấy hay đi sớm về khuya." Mẹ Chu nói: "Trước khi đi còn cố ý dặn dò tôi đừng quấy rầy cô, để cô ngủ thêm một lát." Mẹ Chu vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Hạ Lăng, khuôn mặt cô gái trước mắt tiều tụy, nào giống bộ dạng nghỉ ngơi tốt chứ?
Bà hơi lo lắng: "Có phải tối qua cô mất ngủ không? Chỗ nào không quen cô cứ nói với tôi, nếu ngài ấy về thấy cô như vậy không phải sẽ đau lòng chết sao?"
Anh ta sao biết đau lòng chứ?
Hạ Lăng tự giễu nghĩ, chuyện anh ta đã làm với cô còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều, cũng không thấy đau lòng mấy, chỉ là hơi mất ngủ, cho dù anh ta biết, đại khái cũng chỉ tức giận bởi cô đã cưỡng lại ý của anh ta thôi, chứ không phải lo lắng bản thân cô có muốn hay không?
Mẹ Chu nhìn sắc mặt cô, đoán cô đang chống đối, vội vàng nói: "Cho tới giờ ngài ấy không hề dẫn người nào về nhà, cô có thể vào ở, chắc chắn là ngài ấy cực kì coi trọng. Cô Diệp, đừng tự coi nhẹ mình, ngài ấy rất để ý cô, thật đấy."
Trái lại Hạ Lăng ngơ ngác: "Không phải... Anh ta bao nuôi rất nhiều người sao?"
Hai năm này, anh ta thu không biết bao nhiêu phụ nữ, cô từng nghe nói và cũng đã từng bắt gặp, năm ngón tay đếm cũng không hết.