Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-366
Thiên hậu trở về - Chương 366: Số điện thoại duy nhất
Bàn tay không còn cảm giác của Hạ Lăng nắm chặt chiếc bùa hộ mệnh đeo trên cổ. Cô thầm nói với anh, Lệ Lôi, anh phải sống tốt, anh vừa mới nói yêu em mà, anh không thể chết như vậy được!
Đầu óc cô quay cuồng, đúng rồi… Điện thoại!
Mặc dù bộ đàm đã rơi xuống, nhưng lúc cô chuẩn bị đeo dù, bên người lại mang theo chiếc điện thoại dùng để quay quảng cáo! Hạ Lăng luống cuống chân tay, run rẩy lấy điện thoại ra, thật may mắn, màn hình vẫn sáng, vẫn chưa bị rơi hỏng!
Nhưng khi ấn vào danh bạ, cô bỗng dưng ngây người.
Bởi vì là quay quảng cáo điện thoại, lúc lên dù, cô tháo điện thoại của mình ra, thay vào đó là chiếc điện thoại hoàn toàn mới, lướt toàn bộ danh bạ, không có một số điện thoại nào cả.
Cái khó ló cái khôn, cô ấn 120.
Đường dây bận.
Trong bộ đàm lại nghe tiếng huấn luyện viên: "Chết tiệt, đúng lúc này ở thôn Trịnh gia lại có núi lở! Chặn ngay đường lên núi!"
"Vừa lòng chứ, không chôn vùi anh là may mắn lắm rồi! Anh xem bên kia, đoàn xe cứu thương cũng bị kẹt lại!
"Nhiều xe cứu thương như vậy, 120 bị quá tải rồi!
Hạ Lăng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, lại run rẩy ấn 110, cũng như vậy, đường dây luôn bận.
Không được, cô không thể dễ dàng từ bỏ như vậy, sẽ có cách, nhất định sẽ có cách! Cô nhất định phải gọi được cho ai đó! Cô cố gắng lục lọi trí nhớ để tìm cho ra một số điện thoại. Nhưng mà, cô chỉ nhớ đến số điện thoại của Lệ Lôi, nhưng điện thoại lại ở trong người anh, có gọi cũng vô ích. Còn những người khác thì...
Vào giờ phút này, cô hận chính mình tại sao ngày thường không để tâm, số điện thoại công ty cũng được, Lâm Úc Nam, chị Mạch Na, anh Vệ, thậm chí là Phượng Côn...
Tất cả số điện thoại của mọi người, cô đều không nhớ nổi.
...
Có một số điện thoại, khắc sâu vào tận tâm trí của cô.
Cho dù là tái thế làm người, cách xa nghìn trùng, cô cũng chưa bao giờ quên.
Không còn thời gian nghĩ nhiều, theo bản năng, bàn tay Hạ Lăng ấn liên tiếp những con số.
Cô nhắm mắt lại, để bóng tối bao trùm chính mình, trong nháy mắt, tất cả mưa gió đều biến mất, cả thế giới chỉ còn lại hơi thở và nhịp đập của bản thân cô mà thôi.
Bùi Tử Hoành...
Anh ta có còn giữ số điện thoại này không?
Anh ta từng nói, vì cô mà anh ta làm số cá nhân này, số điện thoại này, chỉ có hai người bọn họ biết được.
Anh ta còn nói, bất kỳ lúc nào, chỉ cần cô ấn gọi dãy số này, thì lập tức sẽ gặp được anh ta.
Từ lúc cô tự sát đến nay đã hai năm. Trong hai năm qua, Bùi Tử Hoành có còn đợi cô ở đầu dây bên kia? Đợi tiếng chuông quen thuộc vang lên, đợi con bướm thuộc về anh ta... Quay lại?
Hạ Lăng chưa bao giờ căng thẳng như vậy, một giây dài tựa một năm.
Cô không biết bản thân hi vọng điện thoại sẽ gọi được, hay sợ hãi nó sẽ gọi được?
Đầu dây bên kia, tiếng nhạc chuông vọng lên.
Đó là bài hát "Perfect Dream", ở kiếp trước, vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của Bùi Tử Hoành, Hạ Lăng đã viết ca khúc này tặng cho anh ta, sau đó lại đạt được giải thưởng quốc tế. Lúc đó, cô ngây thơ như vậy, lại dùng từ "perfect" để miêu tả những gì mà anh ta đã làm cho cô, nhưng lúc đó, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cho dù cô gặp bất cứ chuyện gì mà không biết làm thế nào, chỉ gần gọi một tiếng, Tử Hoành, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa.
Tình yêu và vinh quang ngày xưa, trong phong ba bão táp, giống như tiếng vọng của tơ nhện.
Nỗi lòng của Hạ Lăng cũng lên xuống giống như giai điệu trầm bổng của bài hát, đến hôm nay, bọn họ đã trở thành người xa lạ, không biết lần này, có được toại nguyện giống như trước kia hay không?
Cuối cùng, cuộc gọi đã được kết nối.
"A lô." Trong giọng nói trầm ấp của Bùi Tử Hoành có chút mơ hồ và run rẩy: "Ai vậy?"
Ngoại trừ Hạ Lăng, không ai biết được số điện thoại này. Hạ Lăng bây giờ không có cách nào giải thích được thân phận của mình, tại sao lại biết được số điện thoại này. Thế nhưng ngay lúc này, cô không thể cố được quá nhiều, chỉ vội vàng nói: "Bùi Tử Hoành, cứu mạng!"
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát.
Cô sốt ruột: "Bùi Tử Hoành!"
"Tiểu Lăng... À không, Diệp Tinh Lăng?" Lúc mở miệng, giọng điệu của anh ta trở nên lạnh lẽo: "Tại sao cô lại có số điện thoại này?"
Hạ Lăng không biết trả lời thế nào, chỉ cầu xin anh ta: "Bùi Tử Hoành, anh hãy cứu Lệ Lôi! Cầu xin anh!"
Nhưng anh ta bỏ mặc lời cầu cứu của cô, vẫn lạnh lùng hỏi: "Nói, tại sao cô lại biết?"
"Bùi Tử Hoành!"
"..."
Lòng của Hạ Lăng cũng đã có chút nguội lạnh, cô biết tấm lòng sắt đá cùa người đàn ông này vô cùng đáng sợ. Ngay lúc này, cô hiểu được sự im lặng của anh ta. Nếu như không trả lời câu hỏi của anh ta, thì đừng nghĩ đến chuyện anh ta sẽ cứu người. Trong tình thế cấp bách, cô thuận miệng trả lời: "Trong lúc vô tình, tôi nhìn thấy được! Tôi cũng quên mất là đã nhìn thấy ở đâu rồi!"
"Quên rồi sao? Vậy thì cô tiếp tục nhớ đi." Giọng nói của anh ta trở nên tàn nhẫn.
"Bùi Tử Hoành!" Cô khẩn khoản.
Đầu dây bên kia, dáng người cao to của Bùi Tử Hoành đang đứng trong văn phòng xoa hoa nằm ở tầng cao nhất trong tòa nhà bậc nhất thành phố, phía trước là bàn làm việc rộng lớn làm bằng gỗ quý, trên đó là tách trà bị lật úp, làm ướt bộ vest đắt đỏ cùng rất nhiều giấy tờ quan trọng của anh ta, một đống lộn xộn. Một tay anh ta nghe điện thoại, một tay còn lại gắt gao nắm lấy ghế da, có chút run rẩy. Tâm tình của anh ta không lạnh lùng như giọng nói ta trong điện thoại, sắc mặt trắng bệch, anh ta chăm chú nghe điện thoại, giống như có vật gì đó muốn xé toạc tấm khăn che mặt yếu ớt của chính mình.
Sự im lặng, làm Hạ Lăng phải chịu thua.
Cô run rẩy nói: "Được thôi, tôi nói cho anh biết... Là Sở Sâm, chính Sở Sâm đã nói cho tôi biết số điện thoại này!"
"Sở Sâm không biết số điện thoại này!" Giọng nói trong điện thoại càng trầm thấp.
"Anh ta nhìn trộm đấy!" Hạ Lăng sốt ruột.
Bùi Tử Hoành chỉ lạnh lùng thốt lên hai chữ: "Nói dối."
"Là thật mà! Bùi Tử Hoành, anh hãy tin tôi! Anh cho rằng Sở Sâm là kẻ tốt đẹp gì chứ!" Vào lúc này, cô không còn che đậy sự chán ghét đối với Sở Sâm.
"Quả thật Sở Sâm không phải là kẻ tốt đẹp gì." Bùi Tử Hoành lạnh lùng như băng: "Nhưng anh ta còn biết chữ "chết" viết như thế nào."
"Tôi..."
"Mau nói thật. Cô vẫn còn một cơ hội cuối cùng."
"Bùi Tử Hoành!" Cô gần như sắp khóc đến nơi, cô cắn chặt môi, không dám nói lung tung. Cô không biết nói lý do gì mới làm anh ta tin cô, sợ rằng sẽ trả lời không đúng ý của anh ta, anh ta sẽ trực tiếp ngắt điện thoại. Vậy thì Lệ Lôi phải làm sao đây?
Trong lúc do dự, giọng nói của Bùi Tử Hoành cất lên: "Cô... Là Tiểu Lăng. Tiểu Lăng, là em phải không?"
Hạ Lăng bỗng chốc hoảng sợ, thân thể cứng ngắt. Một ý nghĩ lóe lên, cô đã hiểu rõ, anh ta vừa gọi hai chữ "Tiểu Lăng", không phải là Diệp Tinh Lăng, mà là... Hạ Lăng.
Anh nhận ra cô sao?
"Hạ Lăng... Sao anh lại không nghĩ đến, em chính là Diệp Tinh Lăng?" Quả nhiên, anh ta nói.Giọng nói gần như sắp khóc, lại có chút đau khổ không dễ nhận ra.
"Không! Không phải tôi!" Cô phủ nhận theo bản năng, hậu quả sau khi bị anh ta vạch trần, thật đáng sợ.
"Không phải sao?" Anh ta dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng cười, giọng điệu lạnh lùng: "Vậy thì thôi đi, đối với sự cầu xin của người khác, không phải Hạ Lăng, tôi không có hứng thú." Nếu như là Diệp Tinh Lăng gặp nạn, anh ta sẽ lập tức đi cứu cô, nhưng bây giờ không phải là cô không có việc gì sao? Cứu Lệ Lôi ư? Dựa vào cái gì chứ.
Bùi Tử Hoành rất nhẫn nại, chầm chậm trả lời cô.
"Bùi Tử Hoành, xin anh hãy cứu Lệ Lôi, đó là một mạng người đấy!" Cô dùng hết sức mình, khẩn khoản cầu xin.
"Vậy thì để cậu ta chết đi."
Bàn tay không còn cảm giác của Hạ Lăng nắm chặt chiếc bùa hộ mệnh đeo trên cổ. Cô thầm nói với anh, Lệ Lôi, anh phải sống tốt, anh vừa mới nói yêu em mà, anh không thể chết như vậy được!
Đầu óc cô quay cuồng, đúng rồi… Điện thoại!
Mặc dù bộ đàm đã rơi xuống, nhưng lúc cô chuẩn bị đeo dù, bên người lại mang theo chiếc điện thoại dùng để quay quảng cáo! Hạ Lăng luống cuống chân tay, run rẩy lấy điện thoại ra, thật may mắn, màn hình vẫn sáng, vẫn chưa bị rơi hỏng!
Nhưng khi ấn vào danh bạ, cô bỗng dưng ngây người.
Bởi vì là quay quảng cáo điện thoại, lúc lên dù, cô tháo điện thoại của mình ra, thay vào đó là chiếc điện thoại hoàn toàn mới, lướt toàn bộ danh bạ, không có một số điện thoại nào cả.
Cái khó ló cái khôn, cô ấn 120.
Đường dây bận.
Trong bộ đàm lại nghe tiếng huấn luyện viên: "Chết tiệt, đúng lúc này ở thôn Trịnh gia lại có núi lở! Chặn ngay đường lên núi!"
"Vừa lòng chứ, không chôn vùi anh là may mắn lắm rồi! Anh xem bên kia, đoàn xe cứu thương cũng bị kẹt lại!
"Nhiều xe cứu thương như vậy, 120 bị quá tải rồi!
Hạ Lăng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, lại run rẩy ấn 110, cũng như vậy, đường dây luôn bận.
Không được, cô không thể dễ dàng từ bỏ như vậy, sẽ có cách, nhất định sẽ có cách! Cô nhất định phải gọi được cho ai đó! Cô cố gắng lục lọi trí nhớ để tìm cho ra một số điện thoại. Nhưng mà, cô chỉ nhớ đến số điện thoại của Lệ Lôi, nhưng điện thoại lại ở trong người anh, có gọi cũng vô ích. Còn những người khác thì...
Vào giờ phút này, cô hận chính mình tại sao ngày thường không để tâm, số điện thoại công ty cũng được, Lâm Úc Nam, chị Mạch Na, anh Vệ, thậm chí là Phượng Côn...
Tất cả số điện thoại của mọi người, cô đều không nhớ nổi.
...
Có một số điện thoại, khắc sâu vào tận tâm trí của cô.
Cho dù là tái thế làm người, cách xa nghìn trùng, cô cũng chưa bao giờ quên.
Không còn thời gian nghĩ nhiều, theo bản năng, bàn tay Hạ Lăng ấn liên tiếp những con số.
Cô nhắm mắt lại, để bóng tối bao trùm chính mình, trong nháy mắt, tất cả mưa gió đều biến mất, cả thế giới chỉ còn lại hơi thở và nhịp đập của bản thân cô mà thôi.
Bùi Tử Hoành...
Anh ta có còn giữ số điện thoại này không?
Anh ta từng nói, vì cô mà anh ta làm số cá nhân này, số điện thoại này, chỉ có hai người bọn họ biết được.
Anh ta còn nói, bất kỳ lúc nào, chỉ cần cô ấn gọi dãy số này, thì lập tức sẽ gặp được anh ta.
Từ lúc cô tự sát đến nay đã hai năm. Trong hai năm qua, Bùi Tử Hoành có còn đợi cô ở đầu dây bên kia? Đợi tiếng chuông quen thuộc vang lên, đợi con bướm thuộc về anh ta... Quay lại?
Hạ Lăng chưa bao giờ căng thẳng như vậy, một giây dài tựa một năm.
Cô không biết bản thân hi vọng điện thoại sẽ gọi được, hay sợ hãi nó sẽ gọi được?
Đầu dây bên kia, tiếng nhạc chuông vọng lên.
Đó là bài hát "Perfect Dream", ở kiếp trước, vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của Bùi Tử Hoành, Hạ Lăng đã viết ca khúc này tặng cho anh ta, sau đó lại đạt được giải thưởng quốc tế. Lúc đó, cô ngây thơ như vậy, lại dùng từ "perfect" để miêu tả những gì mà anh ta đã làm cho cô, nhưng lúc đó, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cho dù cô gặp bất cứ chuyện gì mà không biết làm thế nào, chỉ gần gọi một tiếng, Tử Hoành, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa.
Tình yêu và vinh quang ngày xưa, trong phong ba bão táp, giống như tiếng vọng của tơ nhện.
Nỗi lòng của Hạ Lăng cũng lên xuống giống như giai điệu trầm bổng của bài hát, đến hôm nay, bọn họ đã trở thành người xa lạ, không biết lần này, có được toại nguyện giống như trước kia hay không?
Cuối cùng, cuộc gọi đã được kết nối.
"A lô." Trong giọng nói trầm ấp của Bùi Tử Hoành có chút mơ hồ và run rẩy: "Ai vậy?"
Ngoại trừ Hạ Lăng, không ai biết được số điện thoại này. Hạ Lăng bây giờ không có cách nào giải thích được thân phận của mình, tại sao lại biết được số điện thoại này. Thế nhưng ngay lúc này, cô không thể cố được quá nhiều, chỉ vội vàng nói: "Bùi Tử Hoành, cứu mạng!"
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát.
Cô sốt ruột: "Bùi Tử Hoành!"
"Tiểu Lăng... À không, Diệp Tinh Lăng?" Lúc mở miệng, giọng điệu của anh ta trở nên lạnh lẽo: "Tại sao cô lại có số điện thoại này?"
Hạ Lăng không biết trả lời thế nào, chỉ cầu xin anh ta: "Bùi Tử Hoành, anh hãy cứu Lệ Lôi! Cầu xin anh!"
Nhưng anh ta bỏ mặc lời cầu cứu của cô, vẫn lạnh lùng hỏi: "Nói, tại sao cô lại biết?"
"Bùi Tử Hoành!"
"..."
Lòng của Hạ Lăng cũng đã có chút nguội lạnh, cô biết tấm lòng sắt đá cùa người đàn ông này vô cùng đáng sợ. Ngay lúc này, cô hiểu được sự im lặng của anh ta. Nếu như không trả lời câu hỏi của anh ta, thì đừng nghĩ đến chuyện anh ta sẽ cứu người. Trong tình thế cấp bách, cô thuận miệng trả lời: "Trong lúc vô tình, tôi nhìn thấy được! Tôi cũng quên mất là đã nhìn thấy ở đâu rồi!"
"Quên rồi sao? Vậy thì cô tiếp tục nhớ đi." Giọng nói của anh ta trở nên tàn nhẫn.
"Bùi Tử Hoành!" Cô khẩn khoản.
Đầu dây bên kia, dáng người cao to của Bùi Tử Hoành đang đứng trong văn phòng xoa hoa nằm ở tầng cao nhất trong tòa nhà bậc nhất thành phố, phía trước là bàn làm việc rộng lớn làm bằng gỗ quý, trên đó là tách trà bị lật úp, làm ướt bộ vest đắt đỏ cùng rất nhiều giấy tờ quan trọng của anh ta, một đống lộn xộn. Một tay anh ta nghe điện thoại, một tay còn lại gắt gao nắm lấy ghế da, có chút run rẩy. Tâm tình của anh ta không lạnh lùng như giọng nói ta trong điện thoại, sắc mặt trắng bệch, anh ta chăm chú nghe điện thoại, giống như có vật gì đó muốn xé toạc tấm khăn che mặt yếu ớt của chính mình.
Sự im lặng, làm Hạ Lăng phải chịu thua.
Cô run rẩy nói: "Được thôi, tôi nói cho anh biết... Là Sở Sâm, chính Sở Sâm đã nói cho tôi biết số điện thoại này!"
"Sở Sâm không biết số điện thoại này!" Giọng nói trong điện thoại càng trầm thấp.
"Anh ta nhìn trộm đấy!" Hạ Lăng sốt ruột.
Bùi Tử Hoành chỉ lạnh lùng thốt lên hai chữ: "Nói dối."
"Là thật mà! Bùi Tử Hoành, anh hãy tin tôi! Anh cho rằng Sở Sâm là kẻ tốt đẹp gì chứ!" Vào lúc này, cô không còn che đậy sự chán ghét đối với Sở Sâm.
"Quả thật Sở Sâm không phải là kẻ tốt đẹp gì." Bùi Tử Hoành lạnh lùng như băng: "Nhưng anh ta còn biết chữ "chết" viết như thế nào."
"Tôi..."
"Mau nói thật. Cô vẫn còn một cơ hội cuối cùng."
"Bùi Tử Hoành!" Cô gần như sắp khóc đến nơi, cô cắn chặt môi, không dám nói lung tung. Cô không biết nói lý do gì mới làm anh ta tin cô, sợ rằng sẽ trả lời không đúng ý của anh ta, anh ta sẽ trực tiếp ngắt điện thoại. Vậy thì Lệ Lôi phải làm sao đây?
Trong lúc do dự, giọng nói của Bùi Tử Hoành cất lên: "Cô... Là Tiểu Lăng. Tiểu Lăng, là em phải không?"
Hạ Lăng bỗng chốc hoảng sợ, thân thể cứng ngắt. Một ý nghĩ lóe lên, cô đã hiểu rõ, anh ta vừa gọi hai chữ "Tiểu Lăng", không phải là Diệp Tinh Lăng, mà là... Hạ Lăng.
Anh nhận ra cô sao?
"Hạ Lăng... Sao anh lại không nghĩ đến, em chính là Diệp Tinh Lăng?" Quả nhiên, anh ta nói.Giọng nói gần như sắp khóc, lại có chút đau khổ không dễ nhận ra.
"Không! Không phải tôi!" Cô phủ nhận theo bản năng, hậu quả sau khi bị anh ta vạch trần, thật đáng sợ.
"Không phải sao?" Anh ta dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng cười, giọng điệu lạnh lùng: "Vậy thì thôi đi, đối với sự cầu xin của người khác, không phải Hạ Lăng, tôi không có hứng thú." Nếu như là Diệp Tinh Lăng gặp nạn, anh ta sẽ lập tức đi cứu cô, nhưng bây giờ không phải là cô không có việc gì sao? Cứu Lệ Lôi ư? Dựa vào cái gì chứ.
Bùi Tử Hoành rất nhẫn nại, chầm chậm trả lời cô.
"Bùi Tử Hoành, xin anh hãy cứu Lệ Lôi, đó là một mạng người đấy!" Cô dùng hết sức mình, khẩn khoản cầu xin.
"Vậy thì để cậu ta chết đi."