Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-336
Thiên hậu trở về - Chương 336: Đến thăm.
Chuyện Hạ Vũ bị thương là Lệ Lôi làm.
Nhưng bất kể vì lí do gì, chuyện này dù sao cũng là làm bị thương người khác, bị lộ ra có lẽ sẽ gây phiền phức cho Lệ Lôi.
Trong lòng Hạ Lăng thiên vị Lệ Lôi, cho dù là quản lý hỏi cũng im lặng không nói.
Nhưng Lâm Úc Nam là người từng trải cỡ nào chứ? Nhìn vẻ mặt của cô là đã biết trong lòng cô hiểu rõ, vì vậy anh ta chỉ tùy tiện cười: "Làm gì đề phòng anh như phòng cướp thế? Đừng căng thẳng, vị kia nhà em đã sớm chào hỏi anh rồi, còn nói có thể Hạ Vũ sẽ trả thù, kêu anh bảo vệ em."
Lệ Lôi làm việc, suy nghĩ chu toàn, không nói cho Hạ Lăng là không muốn để cô biết mấy chuyện dơ bẩn này, nói cho Lâm Úc Nam là vì đề phòng kẻ địch phản công. Nhưng Hạ Lăng chẳng cảm kích: "Sao chuyện gì anh ấy cũng nói với người ngoài hết thế, không sợ cho người ngoài biết thì dễ xảy ra chuyện sao?"
"Anh là người ngoài à?" Lâm Úc Nam bất mãn.
Hạ Lăng: "Không phải hả?" Anh ta không phải vì tiền mới làm quản lý của cô sao, hai người ngay cả bạn còn không phải nữa là.
Lâm Úc Nam càng bất mãn hơn: "Chúng ta đều là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền đấy! Anh quan tâm chuyện này còn không phải vì em sao?! Em tưởng là anh muốn quan tâm à, nếu vì chuyện riêng tư hư hỏng nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến công việc thì anh tìm ai khóc đây hả?!"
Hạ Lăng: "..." Chú Lâm à, chú kích động vậy không phải vì đến tuổi mãn kinh chứ?
Tiếc là Lâm Úc Nam không nghe được tiếng chế giễu trong lòng cô, vẫn lải nhải than phiền với cô rất lâu. Trên đường đi, Hạ Lăng hoa mắt chóng mặt chịu đựng anh ta càm ràm, chỉ cảm thấy, cả thế giới này bị làm sao vậy, sao lại có cảm giác ai cũng có đạo lý hơn cô vậy?
Quay lại hiện trường quay phim.
Cô ôm tâm trạng chán nản, chào đón đợt chụp ảnh buổi chiều.
Buổi chiều là chụp cảnh nước, dưới thác nước trong suốt của đầm nước thiên nhiên, trái phải sâu hai mét, vòng ngoài đầm nước bị chặn bởi một cửa cống được trang trí bằng đá vụn, vừa đẹp, lại vừa có thể trữ nước, tháo nước. Ngày thường, đầm nước đầy tràn ra ngoài, tạo thành thác nước chảy xuống khúc sông phía dưới. Nơi này được ngành du lịch địa phương mở thành hồ bơi lộ thiên, trông tràn đầy hơi thở tươi đẹp của thiên nhiên.
Tâm trạng Hạ Lăng sa sút rất lâu, cuối cùng vì cảnh đẹp trước mắt mà thả lỏng chút ít.
Thay đồ bơi đã được chuẩn bị từ trước, cô đi ra ngoài, ngay tức khắc rất nhiều người không dời mắt được. Cô mặc một bộ đồ bơi liền thân màu xanh thẫm, không hề lộ liễu, cũng không quá bảo thủ, kiểu dáng đẹp mắt mà đơn giản, lộ ra phần lưng trắng như tuyết và khung xương bướm như ẩn như hiện, khi đi trong nước trông như tiên nữ giáng trần.
"Tiểu Lăng đẹp quá đi..." Lạc Lạc kéo Bạch Mộ Dung bên cạnh.
Bạch Mộ Dung không nói gì nhìn cô gái thiếu đầu óc trước mắt, anh ta là kỵ sĩ của cô ấy, muốn anh ta trả lời thế nào đây? Nói tiểu Lăng đẹp à? Cô ấy sẽ không ghen chứ? Ý nghĩ này khiến Bạch Mộ Dung hơi bực bội.
Lạc Lạc không biết gì, hai mắt mơ mộng tả lại: "Tiểu Lăng đẹp quá đi... Mộ Dung anh xem kìa, động tác trong nước của cậu ấy, dáng vẻ xoay người quay đầu... Ôi, giống y như người cá vậy. Hâm mộ quá đi..."
"Hâm mộ cái gì?" Bạch Mộ Dung không nhìn Hạ Lăng, chỉ nhìn Lạc Lạc.
Mặt Lạc Lạc đầy mong đợi: "Thật hi vọng có một ngày em có thể trở nên xinh đẹp, tao nhã như vậy, giống y như người cá."
Bạch Mộ Dung: " Hiện tại em cũng rất giống rồi."
"Hả?" Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh ta.
Bạch Mộ Dung nhịn không được đưa tay nhéo mặt cô ấy một cái, khuôn mặt vẫn còn hơi bụ bẫm, cảm giác rất đã: "Anh nói em cũng giống công chúa người cá, người cá béo tròn." Hôm nay cô mặc một bộ đồ bơi hai mảnh màu hồng phấn, viền váy lá sen tràn đầy hơi thở thiếu nữ mơ mộng, trông có vẻ hơi béo nhưng rất đáng yêu.
Bạch Mộ Dung rất thích, nhưng miệng lại nói: "Cá mập nhỏ."
Đầu tiên Lạc Lạc ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, ra vẻ như muốn đánh anh: "Mộ Dung anh đáng ghét quá đi! Hu hu hu anh cười nhạo em! Anh xấu nhất! Xấu xa!"
"Ha ha ha ha!" Bạch Mộ Dung cười chạy đi.
Hai người bên này cãi nhau ầm ĩ, bên kia Hạ Lăng đã thử xong vài chùm ảnh, tư thế hoàn mỹ, hiệu quả ánh sáng hoàn mỹ. Nếu không phải thời gian bị hạn chế, đạo diễn còn hận không thể giúp cô chụp thêm nữa.
Mà Hạ Vũ cũng thay xong đồ bơi đi ra. Cõ lẽ là vì bị kim châm, cô ta chọn một bộ đồ bơi liền thân vô cùng bảo thủ, màu trắng, ngực cũng bị bao kín, không lộ ra cái gì hết.
"Ngôi sao nữ đi theo con đường trong sáng không giống nhau." Một chuyên viên quay phim ở bên cạnh lắc đầu: "Bọc kín như vậy, không lộ ra chút nào hết." Anh ta liên tục đổi hết mấy góc độ lấy cảnh, cuối cùng tuyệt vọng: "Bộ đồ bơi liền thân này không phô ra được ưu điểm dáng người của Hạ Vũ, không ngực không mông còn không chịu để lộ ra, ngay cả cá mập nhỏ Lạc Lạc cũng không bằng." Hiển nhiên anh ta cũng nghe được Lạc Lạc và Bạch Mộ Dung bên kia đang cười đùa: "Còn không có kỵ sĩ nữa, chụp cái quái gì."
Đứng bên cạnh anh ta là đạo diễn: "Cho Diệp Tinh Lăng và Lạc Lạc thêm vài tấm nữa không phải là xong rồi sao? Diệp Tinh Lăng đúng là mặc cái gì lên cũng ăn ảnh hết. Đúng rồi, ngôi sao nam kia, chăm sóc Trịnh Thần Hạo chút, thân hình cơ bắp của cậu ta đều trông cậy vào lần xuất sắc này đấy." Trịnh Thần Hạo đi theo con đường nam tính, một thân cơ bắp đó là do luyện tập, đủ để khiến cho vô số thiếu nữ thiếu phụ mặt đỏ tim đập. Anh ta cởi trần, mặc một cái quần bơi góc bẹt đi tới đứng bên cạnh Hạ Lăng, phải, lần chụp hình này không cần làm gì cả, chỉ dựa vào hai người bọn họ hi sinh sắc đẹp cũng có thể chống đỡ được một nửa thời gian của chương trình.
"Hai người này ung dung nhỉ." Chuyên viên quay phim không ý kiến, đi điều chỉnh vị trí máy móc.
Bên kia, cả người Trịnh Thần Hạo tỏa ra đầy mùi kích thích tố của ngôi sao nam khiến Hạ Lăng hơi không thoải mái... Không phải mặt đỏ tim đập gì mà là cô không có thói quen gần gũi với đàn ông lạ. Nói về dáng người, anh ta thật sự không bằng Lệ Lôi, cơ bắp của Lệ Lôi mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng đều là đao thật súng thật hợp lại mà nên, ngập tràn sức mạnh nguy hiểm. Còn Trịnh Thần Hạo thì sao? Trong ống kính nhìn đã mắt, thật ra thì không có lợi ích gì hết...
Bạn học Hạ Tiểu Lăng không phúc hậu, trong lòng chế giễu Trịnh Thiên Vương, lặng lẽ bơi về phía bờ.
Trịnh Thiên Vương hoàn toàn không biết, vẫn hướng về phía ống kính khoe cơ bắp.
Thấy tất cả các máy quay phim hoặc là đang chụp Trịnh Thần Hạo hoặc là đang đuổi theo chụp Hạ Lăng, mấy người Lạc Lạc, Hạ Vũ đang nghỉ ngơi bên đầm nước buồn bực. Gì chứ, nếu không phải cô ta bị châm kim, đến giờ trên người vẫn còn hàng ngàn lỗ kim thì cô ta không muốn mặc đồ bơi đẹp hơn sao? Diệp Tinh Lăng... Đồ đê tiện, thù này, cô ta nhất định phải trả!
Cô ta như vô tình, cũng xuống nước bơi một vòng, trông như quen thuộc lắm.
Bơi tới vòng ngoài đầm nước, nơi nối liền với thác nước, cô ta kiểm tra cơ quan phía dưới, rất tốt...
Cô ta hài lòng cười một tiếng, bơi về.
Mới quay lại bờ, đã bị người gọi: "Cô Hạ Vũ, cô Hạ Vũ đến rồi." Là một nhân viên, trên mặt tràn đầy nhiệt tình cung kính cười: "Chủ tịch Bùi đến thăm tổ của cô, tôi dẫn cô qua đó..."
Chủ tịch Bùi? Anh Tử Hoành đến sao?
Mắt Hạ Vũ sáng lên, tràn đầy vui vẻ, trước kia khi chị gái còn sống, anh Tử Hoành thường đến thăm tổ của chị, cô ta hi vọng có thể được anh Tử Hoành đến thăm biết bao nhiêu, hôm nay, cuối cùng anh ấy cũng tới rồi.
Cô ta lộ ra nét mặt tươi cười vui vẻ nhất, chào đón.
Chuyện Hạ Vũ bị thương là Lệ Lôi làm.
Nhưng bất kể vì lí do gì, chuyện này dù sao cũng là làm bị thương người khác, bị lộ ra có lẽ sẽ gây phiền phức cho Lệ Lôi.
Trong lòng Hạ Lăng thiên vị Lệ Lôi, cho dù là quản lý hỏi cũng im lặng không nói.
Nhưng Lâm Úc Nam là người từng trải cỡ nào chứ? Nhìn vẻ mặt của cô là đã biết trong lòng cô hiểu rõ, vì vậy anh ta chỉ tùy tiện cười: "Làm gì đề phòng anh như phòng cướp thế? Đừng căng thẳng, vị kia nhà em đã sớm chào hỏi anh rồi, còn nói có thể Hạ Vũ sẽ trả thù, kêu anh bảo vệ em."
Lệ Lôi làm việc, suy nghĩ chu toàn, không nói cho Hạ Lăng là không muốn để cô biết mấy chuyện dơ bẩn này, nói cho Lâm Úc Nam là vì đề phòng kẻ địch phản công. Nhưng Hạ Lăng chẳng cảm kích: "Sao chuyện gì anh ấy cũng nói với người ngoài hết thế, không sợ cho người ngoài biết thì dễ xảy ra chuyện sao?"
"Anh là người ngoài à?" Lâm Úc Nam bất mãn.
Hạ Lăng: "Không phải hả?" Anh ta không phải vì tiền mới làm quản lý của cô sao, hai người ngay cả bạn còn không phải nữa là.
Lâm Úc Nam càng bất mãn hơn: "Chúng ta đều là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền đấy! Anh quan tâm chuyện này còn không phải vì em sao?! Em tưởng là anh muốn quan tâm à, nếu vì chuyện riêng tư hư hỏng nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến công việc thì anh tìm ai khóc đây hả?!"
Hạ Lăng: "..." Chú Lâm à, chú kích động vậy không phải vì đến tuổi mãn kinh chứ?
Tiếc là Lâm Úc Nam không nghe được tiếng chế giễu trong lòng cô, vẫn lải nhải than phiền với cô rất lâu. Trên đường đi, Hạ Lăng hoa mắt chóng mặt chịu đựng anh ta càm ràm, chỉ cảm thấy, cả thế giới này bị làm sao vậy, sao lại có cảm giác ai cũng có đạo lý hơn cô vậy?
Quay lại hiện trường quay phim.
Cô ôm tâm trạng chán nản, chào đón đợt chụp ảnh buổi chiều.
Buổi chiều là chụp cảnh nước, dưới thác nước trong suốt của đầm nước thiên nhiên, trái phải sâu hai mét, vòng ngoài đầm nước bị chặn bởi một cửa cống được trang trí bằng đá vụn, vừa đẹp, lại vừa có thể trữ nước, tháo nước. Ngày thường, đầm nước đầy tràn ra ngoài, tạo thành thác nước chảy xuống khúc sông phía dưới. Nơi này được ngành du lịch địa phương mở thành hồ bơi lộ thiên, trông tràn đầy hơi thở tươi đẹp của thiên nhiên.
Tâm trạng Hạ Lăng sa sút rất lâu, cuối cùng vì cảnh đẹp trước mắt mà thả lỏng chút ít.
Thay đồ bơi đã được chuẩn bị từ trước, cô đi ra ngoài, ngay tức khắc rất nhiều người không dời mắt được. Cô mặc một bộ đồ bơi liền thân màu xanh thẫm, không hề lộ liễu, cũng không quá bảo thủ, kiểu dáng đẹp mắt mà đơn giản, lộ ra phần lưng trắng như tuyết và khung xương bướm như ẩn như hiện, khi đi trong nước trông như tiên nữ giáng trần.
"Tiểu Lăng đẹp quá đi..." Lạc Lạc kéo Bạch Mộ Dung bên cạnh.
Bạch Mộ Dung không nói gì nhìn cô gái thiếu đầu óc trước mắt, anh ta là kỵ sĩ của cô ấy, muốn anh ta trả lời thế nào đây? Nói tiểu Lăng đẹp à? Cô ấy sẽ không ghen chứ? Ý nghĩ này khiến Bạch Mộ Dung hơi bực bội.
Lạc Lạc không biết gì, hai mắt mơ mộng tả lại: "Tiểu Lăng đẹp quá đi... Mộ Dung anh xem kìa, động tác trong nước của cậu ấy, dáng vẻ xoay người quay đầu... Ôi, giống y như người cá vậy. Hâm mộ quá đi..."
"Hâm mộ cái gì?" Bạch Mộ Dung không nhìn Hạ Lăng, chỉ nhìn Lạc Lạc.
Mặt Lạc Lạc đầy mong đợi: "Thật hi vọng có một ngày em có thể trở nên xinh đẹp, tao nhã như vậy, giống y như người cá."
Bạch Mộ Dung: " Hiện tại em cũng rất giống rồi."
"Hả?" Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh ta.
Bạch Mộ Dung nhịn không được đưa tay nhéo mặt cô ấy một cái, khuôn mặt vẫn còn hơi bụ bẫm, cảm giác rất đã: "Anh nói em cũng giống công chúa người cá, người cá béo tròn." Hôm nay cô mặc một bộ đồ bơi hai mảnh màu hồng phấn, viền váy lá sen tràn đầy hơi thở thiếu nữ mơ mộng, trông có vẻ hơi béo nhưng rất đáng yêu.
Bạch Mộ Dung rất thích, nhưng miệng lại nói: "Cá mập nhỏ."
Đầu tiên Lạc Lạc ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, ra vẻ như muốn đánh anh: "Mộ Dung anh đáng ghét quá đi! Hu hu hu anh cười nhạo em! Anh xấu nhất! Xấu xa!"
"Ha ha ha ha!" Bạch Mộ Dung cười chạy đi.
Hai người bên này cãi nhau ầm ĩ, bên kia Hạ Lăng đã thử xong vài chùm ảnh, tư thế hoàn mỹ, hiệu quả ánh sáng hoàn mỹ. Nếu không phải thời gian bị hạn chế, đạo diễn còn hận không thể giúp cô chụp thêm nữa.
Mà Hạ Vũ cũng thay xong đồ bơi đi ra. Cõ lẽ là vì bị kim châm, cô ta chọn một bộ đồ bơi liền thân vô cùng bảo thủ, màu trắng, ngực cũng bị bao kín, không lộ ra cái gì hết.
"Ngôi sao nữ đi theo con đường trong sáng không giống nhau." Một chuyên viên quay phim ở bên cạnh lắc đầu: "Bọc kín như vậy, không lộ ra chút nào hết." Anh ta liên tục đổi hết mấy góc độ lấy cảnh, cuối cùng tuyệt vọng: "Bộ đồ bơi liền thân này không phô ra được ưu điểm dáng người của Hạ Vũ, không ngực không mông còn không chịu để lộ ra, ngay cả cá mập nhỏ Lạc Lạc cũng không bằng." Hiển nhiên anh ta cũng nghe được Lạc Lạc và Bạch Mộ Dung bên kia đang cười đùa: "Còn không có kỵ sĩ nữa, chụp cái quái gì."
Đứng bên cạnh anh ta là đạo diễn: "Cho Diệp Tinh Lăng và Lạc Lạc thêm vài tấm nữa không phải là xong rồi sao? Diệp Tinh Lăng đúng là mặc cái gì lên cũng ăn ảnh hết. Đúng rồi, ngôi sao nam kia, chăm sóc Trịnh Thần Hạo chút, thân hình cơ bắp của cậu ta đều trông cậy vào lần xuất sắc này đấy." Trịnh Thần Hạo đi theo con đường nam tính, một thân cơ bắp đó là do luyện tập, đủ để khiến cho vô số thiếu nữ thiếu phụ mặt đỏ tim đập. Anh ta cởi trần, mặc một cái quần bơi góc bẹt đi tới đứng bên cạnh Hạ Lăng, phải, lần chụp hình này không cần làm gì cả, chỉ dựa vào hai người bọn họ hi sinh sắc đẹp cũng có thể chống đỡ được một nửa thời gian của chương trình.
"Hai người này ung dung nhỉ." Chuyên viên quay phim không ý kiến, đi điều chỉnh vị trí máy móc.
Bên kia, cả người Trịnh Thần Hạo tỏa ra đầy mùi kích thích tố của ngôi sao nam khiến Hạ Lăng hơi không thoải mái... Không phải mặt đỏ tim đập gì mà là cô không có thói quen gần gũi với đàn ông lạ. Nói về dáng người, anh ta thật sự không bằng Lệ Lôi, cơ bắp của Lệ Lôi mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng đều là đao thật súng thật hợp lại mà nên, ngập tràn sức mạnh nguy hiểm. Còn Trịnh Thần Hạo thì sao? Trong ống kính nhìn đã mắt, thật ra thì không có lợi ích gì hết...
Bạn học Hạ Tiểu Lăng không phúc hậu, trong lòng chế giễu Trịnh Thiên Vương, lặng lẽ bơi về phía bờ.
Trịnh Thiên Vương hoàn toàn không biết, vẫn hướng về phía ống kính khoe cơ bắp.
Thấy tất cả các máy quay phim hoặc là đang chụp Trịnh Thần Hạo hoặc là đang đuổi theo chụp Hạ Lăng, mấy người Lạc Lạc, Hạ Vũ đang nghỉ ngơi bên đầm nước buồn bực. Gì chứ, nếu không phải cô ta bị châm kim, đến giờ trên người vẫn còn hàng ngàn lỗ kim thì cô ta không muốn mặc đồ bơi đẹp hơn sao? Diệp Tinh Lăng... Đồ đê tiện, thù này, cô ta nhất định phải trả!
Cô ta như vô tình, cũng xuống nước bơi một vòng, trông như quen thuộc lắm.
Bơi tới vòng ngoài đầm nước, nơi nối liền với thác nước, cô ta kiểm tra cơ quan phía dưới, rất tốt...
Cô ta hài lòng cười một tiếng, bơi về.
Mới quay lại bờ, đã bị người gọi: "Cô Hạ Vũ, cô Hạ Vũ đến rồi." Là một nhân viên, trên mặt tràn đầy nhiệt tình cung kính cười: "Chủ tịch Bùi đến thăm tổ của cô, tôi dẫn cô qua đó..."
Chủ tịch Bùi? Anh Tử Hoành đến sao?
Mắt Hạ Vũ sáng lên, tràn đầy vui vẻ, trước kia khi chị gái còn sống, anh Tử Hoành thường đến thăm tổ của chị, cô ta hi vọng có thể được anh Tử Hoành đến thăm biết bao nhiêu, hôm nay, cuối cùng anh ấy cũng tới rồi.
Cô ta lộ ra nét mặt tươi cười vui vẻ nhất, chào đón.