Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-318
Thiên hậu trở về - Chương 318: Bữa sáng tình yêu
“Dung Bình, là Dung Bình!” Lạc Lạc tinh mắt nhận ra người đàn ông đó, “Hay quá rồi, Tiểu Lăng được cứu rồi! Dung đại ca quả thật là người tốt.”
Người tốt sao? Bạch Mộ Dung hừ lạnh trong lòng, nếu như Dung Bình thật sự là người tốt, sao ngay từ đầu không chọn Tiểu Lăng? Là hắn ta yêu cầu Trịnh Thần Hạo cùng đi cứu Hạ Vũ, lúc đó hắn đặt Tiểu Lăng ở đâu? Bây giờ có lẽ trông thấy biểu hiện của Tiểu Lăng ở phần trước không tồi, đến đạo diễn cũng điều máy quay số một qua đó, mới quay lại tìm Tiểu Lăng.
Cũng chỉ có Lạc Lạc cô nữ sinh vừa ngốc vừa ngây thơ mới đi tin cái gì mà người tốt.
Bạch Mộ Dung cưng chiều xoa đầu Lạc Lạc: “Ngồi vững nha.” Rồi đạp xe tiến về phía trước.
Phía cuối đoàn.
Hạ Lăng đeo balo, cúi đầu tiến lên từng bước.
Vừa rồi tiếng trong bộ đàm truyền đến, cô đều nghe thấy rồi, trong lòng hiểu rõ, Dung Bình một trăm phần trăm sẽ nhân cơ hội này chuyển qua bên cạnh cô. Nếu không liên minh này còn có ý nghĩa gì nữa?
Cho nên, khi vai cô nhẹ bẫng, cũng không quá ngạc nhiên.
Ngẩng đầu mỉm cười với anh ta: “Anh tới rồi.” giọng điệu quen thuộc, giống như có thể dự đoán được tương lai.
Dung Bình cao ráo, nhẹ nhàng cầm balo của cô trong tay: “Sao vậy, công chúa điện hạ dường như không ngạc nhiên chút nào.” vừa nói chuyện, hai người vừa sánh vai đi về trước.
“Có gì phải ngạc nhiên chứ,” Hạ Lăng chớp chớp mắt, “tôi là công chúa thực sự mà.”
“Ừm. Tôi là người có mắt nhìn nhất.” Dung Bình cùng mỉm cười theo hoàn cảnh.
Giữa hai người, mặc dù không giống như kiểu thanh tân hoạt bát của Bạch Mộ Dung và Lạc Lạc, nhưng thứ tình cảm mơ hồ đã được xây dựng thông qua vài câu nói nghe có vẻ buồn tẻ mà lại đầy ẩn ý. Đây là sự ghép cặp hoàn toàn khác với nhóm của Lạc Lạc, nếu nói Lạc Lạc bọn họ là hoạt bát tiểu thanh tân, vậy thì Dung Bình và Hạ Lăng lại trầm tĩnh hơn nhiều.
Thực sự ở cùng với người như Dung Bình, Hạ Lăng có muốn hoạt bát cũng không hoạt bát nổi, anh ta chính là một… khúc gỗ. Bạn học Hạ Tiểu Lăng vô cùng nhàm chán nghĩ vậy.
Nhưng, hai người cùng đi bộ dù sao cũng thoải mái hơn có một mình, huống hồ Dung Bình còn đảm nhiệm phần cực khổ.
Cô tìm chuyện để nói: “Anh qua đây, Hạ Vũ sẽ không buồn đấy chứ?” Cô hoàn toàn hiểu rõ cô em gái đó của mình, bề ngoài thì lương thiện yếu đuối kiểu thánh mẫu bạch liên, nhưng trong lòng lại tính toán chi li, nếu không kiếp trước đã không hận chị gái đến mức độ oán độc đó. Bây giờ, mặc dù chỉ là một chương trình nhỏ, nhưng kỵ sĩ đến tay còn mất đi, Hạ Vũ có lẽ sẽ thù ghét đến phát điên?
Dung Bình lại nói: “Cô ấy có Trịnh Thần Hạo hộ tống rồi, không sao đâu.” Từ lúc anh ta xem Hạ Lăng vượt qua các cửa ải, lại so sánh khả năng diễn vụng về của Hạ Vũ… Không thể không nói một câu công đạo ở đây, kỳ thực kỹ thuật diễn của Hạ Vũ không tồi. Nhưng với một ảnh đế như Dung Bình, tự nhiên sẽ thấy chỗ nào cũng là lỗ hổng.
Dung Bình đã bị Hạ Lăng thu hút thành công, Hạ Vũ là cái gì chứ? Mây trôi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nhiếp ảnh gia theo sau chụp lại. Bọn họ một người là đại ảnh đế, một người kiếp trước là thiên hậu, đều biết làm thế nào thể hiện gương mặt đẹp nhất trước ống kính, chỉ là bóng lưng thôi cũng tràn đầy cảm giác phối hợp, càng không cần nói đến mặt nghiêng hay chính diện, nhiếp ảnh gia cũng không cần tốn sức, đã chụp được rất nhiều ảnh đẹp.
Bọn họ là nhóm cuối cùng đến được lâu đài.
Đến trước cửa lâu đài, nhiếp ảnh gia tắt máy.
Dung Bình quay lại nói với anh ta: “Vất vả rồi.”
Nhiếp ảnh gia khách sáo nói: “Không có gì, là điều phải làm thôi.” Vui vẻ chào tạm biệt hai người họ, đi vào trong lâu đài sắp xếp vị trí máy mới.
Gọi đây là tòa lâu đài, kỳ thực chỉ là một ngôi biệt thự sang trọng, có bể bơi lớn và hoa viên, còn có bãi cỏ chuyên dùng để nướng thịt… Khi Hạ Lăng và Dung Bình đi vào trong, hai nhóm khác đã tới rồi, quay phim quay thêm vài cảnh bọn họ phân phòng và ổn định rồi kết thúc.
Mọi người đều đã vất vả suốt một ngày giờ mới được thoải mái.
“Tiểu Lăng, phòng của cậu ở đâu?” Lạc Lạc chạy lại hỏi.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy sức lực cạn kiệt, hôm nay có thể tính là ngày cô kiệt quệ nhất, một mình vượt ải, lại còn đi bộ quãng đường dài như vậy. Trước đó cô còn bị rơi xuống nước, cơ thể dính dớp, lúc này nói với Lạc Lạc: “Tầng hai phòng thứ ba trong cùng, đừng đến làm phiền mình, cậu ở bên đó chơi đi, mình mệt lắm, tắm xong sẽ đi ngủ.” Nói rồi, mộng du bước về phía phòng.
Phòng thứ ba trong cùng không phải là phòng tốt, quay về phía bắc, đêm mùa thu sẽ có chút ẩm ướt và lạnh.
Hạ Lăng lúc này cũng không còn sức tính toán quá nhiều, tắm qua một cái, thay đồ ngủ, rồi ngã lên giường đánh một giấc.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô mơ hồ cầm lấy: “Alo?”
“Đang ngủ?” đầu bên kia là Lệ Lôi, giọng điệu dịu dàng và vui vẻ, “Sao thế, mệt à?” Anh biết rõ quy luật ngủ nghỉ của cô, giờ mới có tám giờ tối, vẫn còn lâu mới tới giờ đi ngủ, nghĩ rằng chắc do hôm nay quay chương trình quá vất vả rồi.
“Ừm, đừng ồn…” cô cũng nghe ra giọng anh, phát âm cũng không rõ, “buồn ngủ lắm, e tắt máy đây.”
Nói rồi, cô tắt máy, lại ngủ mê mệt.
Đến sáng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai đó?” cô bị đánh thức, hỏi vọng ra.
“Phục vụ đưa bữa sáng.” Rõ ràng là giọng của Lâm Úc Nam.
Hạ Lăng không biết anh ta lại bày trò gì, để anh ta chờ trước cửa một chút, vội vàng kéo lại áo ngủ, đi dép lê ra mở cửa. Cửa vừa mở, quả nhiên là Lâm Úc Nam, tay cầm một chiếc khay trắng.
“Từ lúc nào mà anh còn kiêm cả phục vụ nữa vậy?” Hạ Lăng để anh ta vào phòng.
“Cô nghĩ là tôi muốn à?” Lâm Úc Nam không vui vẻ gì, đặt khay xuống bàn, “Có người sợ cô quá vất vả, lại ăn uống không ngon, đặc biệt làm bữa sáng nôn nóng đưa tới đây.”
“Ai vậy?” Hạ Lăng không nghĩ rằng Lâm Úc Nam lại có lòng tốt đến vậy.
Lâm Úc Nam lườm cô, “Tự đi mà xem.”
Cô mở nắp khay, liền biết ngay. Bên trong là một bát cháo thơm lừng, ăn cùng vài đĩa thức ăn kèm ngon miệng, còn có một tấm thiệp, bên trên vẽ một trái tim to đùng.
“Lệ Lôi tới sao?” cô nhận ra tay nghề và bút tích của anh.
“Xe đỗ ở gần đây, sợ bị người khác phát hiện, nên không vào.” Lâm Úc Nam cũng không giấu cô, “Bảo tôi giám sát cô ăn, còn thể hiện thái độ bất mãn với người quay phim ngày hôm qua.”
“Anh ấy có gì không hài lòng?” Hạ Lăng quay người vào phòng vệ sinh, vừa đánh răng rửa mặt, vừa lúng búng trong miệng hỏi.
“Trách chương trình không chăm sóc cho cô, tôi cũng không bảo vệ được quyền lợi của cô.” Lâm Úc Nam tiện tay trộm của cô một miếng dưa chuột ngâm, “Ngon đó, lần sau bảo anh ta làm nhiều chút.”
“Anh không sợ anh ấy hạ độc sao?” Hạ Lăng cười, boss đại nhân đã chê bai quản lý như anh không tận lực rồi, anh còn yên tâm được sao.
“Bao giờ bị độc chết thì tính.” Lâm Úc Nam không quan tâm, “Nhưng, anh ta nói cũng có lý. Hôm qua chúng ta đã không cẩn thận, cô đoán xem Cát Mễ đã nói gì với tôi? Là Hạ Vũ gửi tin nhắn cho Dung Bình, thỉnh cầu Dung Bình hợp tác với mình.”
Hạ Vũ?
Hạ Lăng ngừng rửa mặt.
“Dung Bình, là Dung Bình!” Lạc Lạc tinh mắt nhận ra người đàn ông đó, “Hay quá rồi, Tiểu Lăng được cứu rồi! Dung đại ca quả thật là người tốt.”
Người tốt sao? Bạch Mộ Dung hừ lạnh trong lòng, nếu như Dung Bình thật sự là người tốt, sao ngay từ đầu không chọn Tiểu Lăng? Là hắn ta yêu cầu Trịnh Thần Hạo cùng đi cứu Hạ Vũ, lúc đó hắn đặt Tiểu Lăng ở đâu? Bây giờ có lẽ trông thấy biểu hiện của Tiểu Lăng ở phần trước không tồi, đến đạo diễn cũng điều máy quay số một qua đó, mới quay lại tìm Tiểu Lăng.
Cũng chỉ có Lạc Lạc cô nữ sinh vừa ngốc vừa ngây thơ mới đi tin cái gì mà người tốt.
Bạch Mộ Dung cưng chiều xoa đầu Lạc Lạc: “Ngồi vững nha.” Rồi đạp xe tiến về phía trước.
Phía cuối đoàn.
Hạ Lăng đeo balo, cúi đầu tiến lên từng bước.
Vừa rồi tiếng trong bộ đàm truyền đến, cô đều nghe thấy rồi, trong lòng hiểu rõ, Dung Bình một trăm phần trăm sẽ nhân cơ hội này chuyển qua bên cạnh cô. Nếu không liên minh này còn có ý nghĩa gì nữa?
Cho nên, khi vai cô nhẹ bẫng, cũng không quá ngạc nhiên.
Ngẩng đầu mỉm cười với anh ta: “Anh tới rồi.” giọng điệu quen thuộc, giống như có thể dự đoán được tương lai.
Dung Bình cao ráo, nhẹ nhàng cầm balo của cô trong tay: “Sao vậy, công chúa điện hạ dường như không ngạc nhiên chút nào.” vừa nói chuyện, hai người vừa sánh vai đi về trước.
“Có gì phải ngạc nhiên chứ,” Hạ Lăng chớp chớp mắt, “tôi là công chúa thực sự mà.”
“Ừm. Tôi là người có mắt nhìn nhất.” Dung Bình cùng mỉm cười theo hoàn cảnh.
Giữa hai người, mặc dù không giống như kiểu thanh tân hoạt bát của Bạch Mộ Dung và Lạc Lạc, nhưng thứ tình cảm mơ hồ đã được xây dựng thông qua vài câu nói nghe có vẻ buồn tẻ mà lại đầy ẩn ý. Đây là sự ghép cặp hoàn toàn khác với nhóm của Lạc Lạc, nếu nói Lạc Lạc bọn họ là hoạt bát tiểu thanh tân, vậy thì Dung Bình và Hạ Lăng lại trầm tĩnh hơn nhiều.
Thực sự ở cùng với người như Dung Bình, Hạ Lăng có muốn hoạt bát cũng không hoạt bát nổi, anh ta chính là một… khúc gỗ. Bạn học Hạ Tiểu Lăng vô cùng nhàm chán nghĩ vậy.
Nhưng, hai người cùng đi bộ dù sao cũng thoải mái hơn có một mình, huống hồ Dung Bình còn đảm nhiệm phần cực khổ.
Cô tìm chuyện để nói: “Anh qua đây, Hạ Vũ sẽ không buồn đấy chứ?” Cô hoàn toàn hiểu rõ cô em gái đó của mình, bề ngoài thì lương thiện yếu đuối kiểu thánh mẫu bạch liên, nhưng trong lòng lại tính toán chi li, nếu không kiếp trước đã không hận chị gái đến mức độ oán độc đó. Bây giờ, mặc dù chỉ là một chương trình nhỏ, nhưng kỵ sĩ đến tay còn mất đi, Hạ Vũ có lẽ sẽ thù ghét đến phát điên?
Dung Bình lại nói: “Cô ấy có Trịnh Thần Hạo hộ tống rồi, không sao đâu.” Từ lúc anh ta xem Hạ Lăng vượt qua các cửa ải, lại so sánh khả năng diễn vụng về của Hạ Vũ… Không thể không nói một câu công đạo ở đây, kỳ thực kỹ thuật diễn của Hạ Vũ không tồi. Nhưng với một ảnh đế như Dung Bình, tự nhiên sẽ thấy chỗ nào cũng là lỗ hổng.
Dung Bình đã bị Hạ Lăng thu hút thành công, Hạ Vũ là cái gì chứ? Mây trôi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nhiếp ảnh gia theo sau chụp lại. Bọn họ một người là đại ảnh đế, một người kiếp trước là thiên hậu, đều biết làm thế nào thể hiện gương mặt đẹp nhất trước ống kính, chỉ là bóng lưng thôi cũng tràn đầy cảm giác phối hợp, càng không cần nói đến mặt nghiêng hay chính diện, nhiếp ảnh gia cũng không cần tốn sức, đã chụp được rất nhiều ảnh đẹp.
Bọn họ là nhóm cuối cùng đến được lâu đài.
Đến trước cửa lâu đài, nhiếp ảnh gia tắt máy.
Dung Bình quay lại nói với anh ta: “Vất vả rồi.”
Nhiếp ảnh gia khách sáo nói: “Không có gì, là điều phải làm thôi.” Vui vẻ chào tạm biệt hai người họ, đi vào trong lâu đài sắp xếp vị trí máy mới.
Gọi đây là tòa lâu đài, kỳ thực chỉ là một ngôi biệt thự sang trọng, có bể bơi lớn và hoa viên, còn có bãi cỏ chuyên dùng để nướng thịt… Khi Hạ Lăng và Dung Bình đi vào trong, hai nhóm khác đã tới rồi, quay phim quay thêm vài cảnh bọn họ phân phòng và ổn định rồi kết thúc.
Mọi người đều đã vất vả suốt một ngày giờ mới được thoải mái.
“Tiểu Lăng, phòng của cậu ở đâu?” Lạc Lạc chạy lại hỏi.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy sức lực cạn kiệt, hôm nay có thể tính là ngày cô kiệt quệ nhất, một mình vượt ải, lại còn đi bộ quãng đường dài như vậy. Trước đó cô còn bị rơi xuống nước, cơ thể dính dớp, lúc này nói với Lạc Lạc: “Tầng hai phòng thứ ba trong cùng, đừng đến làm phiền mình, cậu ở bên đó chơi đi, mình mệt lắm, tắm xong sẽ đi ngủ.” Nói rồi, mộng du bước về phía phòng.
Phòng thứ ba trong cùng không phải là phòng tốt, quay về phía bắc, đêm mùa thu sẽ có chút ẩm ướt và lạnh.
Hạ Lăng lúc này cũng không còn sức tính toán quá nhiều, tắm qua một cái, thay đồ ngủ, rồi ngã lên giường đánh một giấc.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô mơ hồ cầm lấy: “Alo?”
“Đang ngủ?” đầu bên kia là Lệ Lôi, giọng điệu dịu dàng và vui vẻ, “Sao thế, mệt à?” Anh biết rõ quy luật ngủ nghỉ của cô, giờ mới có tám giờ tối, vẫn còn lâu mới tới giờ đi ngủ, nghĩ rằng chắc do hôm nay quay chương trình quá vất vả rồi.
“Ừm, đừng ồn…” cô cũng nghe ra giọng anh, phát âm cũng không rõ, “buồn ngủ lắm, e tắt máy đây.”
Nói rồi, cô tắt máy, lại ngủ mê mệt.
Đến sáng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai đó?” cô bị đánh thức, hỏi vọng ra.
“Phục vụ đưa bữa sáng.” Rõ ràng là giọng của Lâm Úc Nam.
Hạ Lăng không biết anh ta lại bày trò gì, để anh ta chờ trước cửa một chút, vội vàng kéo lại áo ngủ, đi dép lê ra mở cửa. Cửa vừa mở, quả nhiên là Lâm Úc Nam, tay cầm một chiếc khay trắng.
“Từ lúc nào mà anh còn kiêm cả phục vụ nữa vậy?” Hạ Lăng để anh ta vào phòng.
“Cô nghĩ là tôi muốn à?” Lâm Úc Nam không vui vẻ gì, đặt khay xuống bàn, “Có người sợ cô quá vất vả, lại ăn uống không ngon, đặc biệt làm bữa sáng nôn nóng đưa tới đây.”
“Ai vậy?” Hạ Lăng không nghĩ rằng Lâm Úc Nam lại có lòng tốt đến vậy.
Lâm Úc Nam lườm cô, “Tự đi mà xem.”
Cô mở nắp khay, liền biết ngay. Bên trong là một bát cháo thơm lừng, ăn cùng vài đĩa thức ăn kèm ngon miệng, còn có một tấm thiệp, bên trên vẽ một trái tim to đùng.
“Lệ Lôi tới sao?” cô nhận ra tay nghề và bút tích của anh.
“Xe đỗ ở gần đây, sợ bị người khác phát hiện, nên không vào.” Lâm Úc Nam cũng không giấu cô, “Bảo tôi giám sát cô ăn, còn thể hiện thái độ bất mãn với người quay phim ngày hôm qua.”
“Anh ấy có gì không hài lòng?” Hạ Lăng quay người vào phòng vệ sinh, vừa đánh răng rửa mặt, vừa lúng búng trong miệng hỏi.
“Trách chương trình không chăm sóc cho cô, tôi cũng không bảo vệ được quyền lợi của cô.” Lâm Úc Nam tiện tay trộm của cô một miếng dưa chuột ngâm, “Ngon đó, lần sau bảo anh ta làm nhiều chút.”
“Anh không sợ anh ấy hạ độc sao?” Hạ Lăng cười, boss đại nhân đã chê bai quản lý như anh không tận lực rồi, anh còn yên tâm được sao.
“Bao giờ bị độc chết thì tính.” Lâm Úc Nam không quan tâm, “Nhưng, anh ta nói cũng có lý. Hôm qua chúng ta đã không cẩn thận, cô đoán xem Cát Mễ đã nói gì với tôi? Là Hạ Vũ gửi tin nhắn cho Dung Bình, thỉnh cầu Dung Bình hợp tác với mình.”
Hạ Vũ?
Hạ Lăng ngừng rửa mặt.