Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-316
Thiên hậu trở về - Chương 316: Xuất phát tới lâu đài
Cửa ải cuối cùng là đường chạy 100m.
Ở điểm bắt dầu, Hạ Lăng cùng với nhóm Lạc Lạc đang nhìn nhau.
Hạ Lăng cảm thấy không tốt rồi: “Hai người không phải không hái được quả khô sao? Sao nhanh như vậy đã đuổi tới đây rồi? Còn nữa, Mộ Dung, chiếc nơ trên đầu anh là sao vậy?”
Chiếc nơ vừa to vừa đáng yêu màu hồng phớt cài trên đầu Lạc Lạc, không biết từ lúc nào lại chuyển sang cài trên đầu của Bạch Mộ Dung.
Bạch Mộ Dung đeo chiếc nơ bướm đầy phong cách thiếu nữ, mặt mày đau khổ nói: “Bí đao lùn quá lùn, sao có thể hái được quả khô, vậy nên hết cách, tôi đành phải giúp cô ấy.”
Nhóm chương trình bố trí chiếc xích đu đó, chỉ có công chúa mới được đứng lên, vậy nên, thiên vương Bạch Mộ Dung đau khổ đành lấy chiếc nơ bướm trên đầu Lạc Lạc gài lên dầu mình, đóng giả là công chúa.
“Ha ha ha ha ha” Hạ Lăng không thèm nể mặt bật cười.
Cô có cảm giác, dường như cặp đôi trước mặt này thật sự có cảm tình với nhau, chỉ đứng ở đây thôi, không khí cũng đã ngập tràn bong bóng xà phòng mộng mơ. Thảm nào fans đều nói Bạch Mộ Dung là nam thần, cũng chẳng trách mỗi lần anh ta làm concert đều có cả đống người gào thét rồi ngất đi, hóa ra, anh ta tùy tiện kéo tay một cô gái lại đầy lãng mạn đến vậy.
Trái lại bản thân Hạ Lăng, trong chương trình này rõ ràng là cô đang bị bọn họ ngược, cẩu độc thân.
Hạ Lăng không cười nữa, bắt đầu khởi động chân tay: “Tôi cảnh báo hai người, không cho phép cướp vị trí thứ hai của tôi, tốc độ chạy bộ của tôi rất nhanh, nhất định sẽ tới trước hai người.”
“Chậc chậc chậc.” Bạch Mộ Dung cười gian, bày ra bộ dạng ngược cẩu: “Chúng tôi là hai người, hai người, hai người đó.”
Bạn học Hạ Tiểu Lăng muốn khóc.
“Quy tắc của cửa ải cuối cùng, mọi người đều biết rồi chứ?” MC chú hề nhảy ra nói: “Mời hai vị công chúa lấy ra quả khô của mình, ném chúng lên… rồi bắt lại.” Chú hề thị phạm rồi tiếp tục nói, “Chút nữa các vị cứ vừa ném bắt quả khô vừa vượt qua những chướng ngại trên đường tiến về vạch đích. Đội nào về tới đích trước, đội đó giành được vị trí thứ hai, đúng rồi, kỵ sĩ cũng có thể giúp công chúa.”
Vừa rồi nhóm của Hạ vũ, chính là Dung Bình và Trịnh Thần Hạo hai người cùng nâng Hạ Vũ chạy, Hạ Vũ chỉ cần chuyên tâm ném quả khô là được rồi. Đương nhiên giờ Bạch Mộ Dung cũng tính làm theo như vậy. Anh ta lại dùng kiểu bế công chúa, nhẹ nhàng bế Lạc Lạc lên: “Chúng tôi xuất phát đây.” Anh ta vừa tiến về phía trước từng bước nhỏ, Lạc Lạc vừa bắt quả khô, lúc mới bắt đầu, hai người phối hợp chưa tốt lắm, quả khô cứ bị rơi xuống đất, nhưng không lâu sau thì càng lúc càng thành thục, thuận lợi tiến về phía vạch đích.
Hạ Lăng rất rầu rĩ.
Chỉ có cô, vừa phải tự mình tung quả khô, lại vừa phải tự dựa vào mình tránh những chướng ngại trên đường hướng đến vạch đích. Cho dù cơ thể cô linh hoạt đến thế nào, lúc này cũng không so được với tốc độ của Bạch Mộ Dung và Lạc Lạc, đành trơ mắt nhìn bọn họ vượt lên trước mặt.
“Hai người cứ chờ đó!” Tới vạch đích cô giả vờ giận dữ, tức tối đe dọa họ.
Lạc Lạc biết cô ấy mới không nỡ làm gì mình, cười hi hi làm mặt xấu. Hạ Lăng lại càng rầu rĩ.
Đạo diễn hô cắt.
Lần này đổi cảnh, gọi nhóm Hạ Vũ đứng vị trí thứ nhất tập trung lại cùng quay, lúc này Lạc Lạc và Hạ Lăng cũng có thể nghỉ ngơi chút, nhân viên đem nước tới cho họ, nhân viên hóa trang thì dậm lại lớp trang điểm, bận rộn một cách trật tự.
Trợ lý Vy Vy lấy từ ba lô ra chiếc khăn choàng lớn, khoác lên người Hạ Lăng.
Cô vừa mới rơi xuống nước, toàn thân ướt sũng cứ vậy vượt qua các cửa ải, ngộ nhỡ mà sinh bệnh thì rất phiền phức.
Hạ Lăng cám ơn, rồi choàng khăn lên vai mình, lớp lông cừu nhung mềm mại rủ xuống, màu đỏ hoàn mỹ, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.
“Chút nữa cô cứ khoác chiếc khăn này lên hình.” Nhà tạo hình của chương trình trông thấy cô liền nói: “Rất đẹp. Còn phải quay nhiều, cô cũng sẽ không bị lạnh.”
Hạ Lăng gật đầu.
Chiếc khăn choàng ủ lấy cơ thể ấm áp, đây là chiếc khăn mà Lệ Lôi mang từ nước ngoài về cho cô sau lần bị Cố Lâm làm hỏng mất chiếc, liền mua nguyên một lố, màu nào cũng có, cô thích nhất vẫn là chiếc màu đỏ này. Có đồ của anh ấy bên người, giống như có anh ấy ở bên cạnh, cho dù trong chương trình này cô bị tất cả nam nhân lãnh đạm, nhưng trong đời sống thật cô biết có một người đàn ông luôn yêu thương mình, nhẹ nhàng và chu đáo.
Sắc mặt cô trở nên dịu dàng.
Từ phía xa, Dung Bình đi tới.
Từ lúc nhóm Hạ Vũ vượt qua cửa ải cuối cùng, anh ta luôn theo dõi tiến triển của hai nhóm còn lại, nói thực ra là quan tâm đến Hạ Lăng. Anh ta thấy cô một mình trèo lên lưới thép, đu xích đu, chạy bộ… lại đẹp đến như vậy, ngay cả lúc này bộ dạng yên tĩnh cũng giống như một bức tranh mùa thu thanh bình.
“Khăn choàng rất đẹp.” Anh ta nói với Hạ Lăng, phá vỡ khoảng cách cứng ngắc giữa hai người.
Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn anh, lịch sự cười: “Cám ơn.”
Trước đó Lâm Úc Nam đã dợm lời trước với anh ta, cùng đã đấu tranh cho Hạ Lăng những quyền lợi đáng được hưởng, Hạ Lăng không muốn tiếp tục làm khó anh ta, còn cần hợp tác mà.
Chỉ là vẫn không tìm được chủ đề để nói.
Dung Bình cũng im lặng một lúc, có chút ngại ngùng nhưng lại không muốn rời khỏi chỗ cô. Không biết tại sao, sau khi thấy biểu hiện của cô lúc vượt qua các cửa ải, anh ta lại muốn tiếp cận cô, nếu như phối hợp cùng với cô có lẽ sẽ rất thú vị.
Anh ta nhất định phải nhanh chóng kết thúc nhóm ba người bên phía Hạ Vũ, để việc ghép cặp trở về đúng hướng.
Phía không xa, Hạ Vũ yên lặng nhìn bọn họ bên cạnh nhau, buổi chiều mùa thu, nam thì cao ráo, nữ thì trầm lặng, giống như một bức tranh động lòng người, lại giống như mộ cái gai nhỏ bé đâm vào lòng Hạ Vũ. Diệp Tinh Lăng này, vốn dĩ không xứng với sự chiếu cố của ảnh đế. Hạ Vũ khinh bỉ suy nghĩ, phải làm thế nào để cô ta phải xấu mặt?
Nhóm chương trình đã bố trí xong, máy và người đều đã vào vị trí.
Cảnh quay lại được bắt đầu, lần này, ba vị công chúa cùng với kỵ sĩ của mình ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ.
“Chúc mừng mọi người đều đã thuận lợi thoát khỏi rừng phong của đại ma vương, nhưng, thật khó khăn…” Chú hề nhảy qua nhảy lại: “Khi bắt đầu chương trình đã nói qua, trong ba người con gái chỉ có một người là công chúa thực sự. Rốt cuộc người đó là ai? Nghe nói, công chúa đích thực có một chiếc vương miện pha lê rất đẹp. Ai có thể đội lên chiếc vương miện thủy tinh đấy, người đó chính là công chúa thực sự!”
“Vương miện thủy tinh ở đâu vậy?” Lạc Lạc chớp chớp mắt hỏi.
“Công chúa Lạc Lạc hỏi hay lắm! Kỳ thực tôi cũng không biết.” Chú hề cười híp mắt: “Đầu mối liên quan đến vương miện thủy tinh, giấu trong một lâu đài cổ, sau đây, chúng ta sẽ xuất phát đến lâu đài cổ đó, vào bên trong tìm kiếm đầu mối. Nếu như mọi người không có câu hỏi nào khác, chúng ta sẽ theo thứ tự vượt qua cửa ải của từng nhóm để phân phương tiện đi lại.”
Gì cơ? Còn có phương tiện đi lại?
Toàn lâu đài đó rốt cuộc là cách đây bao xa?
Hạ Lăng có phần ủ dột, quấn lại chiếc khăn, cô bị rơi xuống nước nên cơ thể cảm thấy không thoải mái, rất muốn được tắm rửa, hu hu hu.
Cửa ải cuối cùng là đường chạy 100m.
Ở điểm bắt dầu, Hạ Lăng cùng với nhóm Lạc Lạc đang nhìn nhau.
Hạ Lăng cảm thấy không tốt rồi: “Hai người không phải không hái được quả khô sao? Sao nhanh như vậy đã đuổi tới đây rồi? Còn nữa, Mộ Dung, chiếc nơ trên đầu anh là sao vậy?”
Chiếc nơ vừa to vừa đáng yêu màu hồng phớt cài trên đầu Lạc Lạc, không biết từ lúc nào lại chuyển sang cài trên đầu của Bạch Mộ Dung.
Bạch Mộ Dung đeo chiếc nơ bướm đầy phong cách thiếu nữ, mặt mày đau khổ nói: “Bí đao lùn quá lùn, sao có thể hái được quả khô, vậy nên hết cách, tôi đành phải giúp cô ấy.”
Nhóm chương trình bố trí chiếc xích đu đó, chỉ có công chúa mới được đứng lên, vậy nên, thiên vương Bạch Mộ Dung đau khổ đành lấy chiếc nơ bướm trên đầu Lạc Lạc gài lên dầu mình, đóng giả là công chúa.
“Ha ha ha ha ha” Hạ Lăng không thèm nể mặt bật cười.
Cô có cảm giác, dường như cặp đôi trước mặt này thật sự có cảm tình với nhau, chỉ đứng ở đây thôi, không khí cũng đã ngập tràn bong bóng xà phòng mộng mơ. Thảm nào fans đều nói Bạch Mộ Dung là nam thần, cũng chẳng trách mỗi lần anh ta làm concert đều có cả đống người gào thét rồi ngất đi, hóa ra, anh ta tùy tiện kéo tay một cô gái lại đầy lãng mạn đến vậy.
Trái lại bản thân Hạ Lăng, trong chương trình này rõ ràng là cô đang bị bọn họ ngược, cẩu độc thân.
Hạ Lăng không cười nữa, bắt đầu khởi động chân tay: “Tôi cảnh báo hai người, không cho phép cướp vị trí thứ hai của tôi, tốc độ chạy bộ của tôi rất nhanh, nhất định sẽ tới trước hai người.”
“Chậc chậc chậc.” Bạch Mộ Dung cười gian, bày ra bộ dạng ngược cẩu: “Chúng tôi là hai người, hai người, hai người đó.”
Bạn học Hạ Tiểu Lăng muốn khóc.
“Quy tắc của cửa ải cuối cùng, mọi người đều biết rồi chứ?” MC chú hề nhảy ra nói: “Mời hai vị công chúa lấy ra quả khô của mình, ném chúng lên… rồi bắt lại.” Chú hề thị phạm rồi tiếp tục nói, “Chút nữa các vị cứ vừa ném bắt quả khô vừa vượt qua những chướng ngại trên đường tiến về vạch đích. Đội nào về tới đích trước, đội đó giành được vị trí thứ hai, đúng rồi, kỵ sĩ cũng có thể giúp công chúa.”
Vừa rồi nhóm của Hạ vũ, chính là Dung Bình và Trịnh Thần Hạo hai người cùng nâng Hạ Vũ chạy, Hạ Vũ chỉ cần chuyên tâm ném quả khô là được rồi. Đương nhiên giờ Bạch Mộ Dung cũng tính làm theo như vậy. Anh ta lại dùng kiểu bế công chúa, nhẹ nhàng bế Lạc Lạc lên: “Chúng tôi xuất phát đây.” Anh ta vừa tiến về phía trước từng bước nhỏ, Lạc Lạc vừa bắt quả khô, lúc mới bắt đầu, hai người phối hợp chưa tốt lắm, quả khô cứ bị rơi xuống đất, nhưng không lâu sau thì càng lúc càng thành thục, thuận lợi tiến về phía vạch đích.
Hạ Lăng rất rầu rĩ.
Chỉ có cô, vừa phải tự mình tung quả khô, lại vừa phải tự dựa vào mình tránh những chướng ngại trên đường hướng đến vạch đích. Cho dù cơ thể cô linh hoạt đến thế nào, lúc này cũng không so được với tốc độ của Bạch Mộ Dung và Lạc Lạc, đành trơ mắt nhìn bọn họ vượt lên trước mặt.
“Hai người cứ chờ đó!” Tới vạch đích cô giả vờ giận dữ, tức tối đe dọa họ.
Lạc Lạc biết cô ấy mới không nỡ làm gì mình, cười hi hi làm mặt xấu. Hạ Lăng lại càng rầu rĩ.
Đạo diễn hô cắt.
Lần này đổi cảnh, gọi nhóm Hạ Vũ đứng vị trí thứ nhất tập trung lại cùng quay, lúc này Lạc Lạc và Hạ Lăng cũng có thể nghỉ ngơi chút, nhân viên đem nước tới cho họ, nhân viên hóa trang thì dậm lại lớp trang điểm, bận rộn một cách trật tự.
Trợ lý Vy Vy lấy từ ba lô ra chiếc khăn choàng lớn, khoác lên người Hạ Lăng.
Cô vừa mới rơi xuống nước, toàn thân ướt sũng cứ vậy vượt qua các cửa ải, ngộ nhỡ mà sinh bệnh thì rất phiền phức.
Hạ Lăng cám ơn, rồi choàng khăn lên vai mình, lớp lông cừu nhung mềm mại rủ xuống, màu đỏ hoàn mỹ, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.
“Chút nữa cô cứ khoác chiếc khăn này lên hình.” Nhà tạo hình của chương trình trông thấy cô liền nói: “Rất đẹp. Còn phải quay nhiều, cô cũng sẽ không bị lạnh.”
Hạ Lăng gật đầu.
Chiếc khăn choàng ủ lấy cơ thể ấm áp, đây là chiếc khăn mà Lệ Lôi mang từ nước ngoài về cho cô sau lần bị Cố Lâm làm hỏng mất chiếc, liền mua nguyên một lố, màu nào cũng có, cô thích nhất vẫn là chiếc màu đỏ này. Có đồ của anh ấy bên người, giống như có anh ấy ở bên cạnh, cho dù trong chương trình này cô bị tất cả nam nhân lãnh đạm, nhưng trong đời sống thật cô biết có một người đàn ông luôn yêu thương mình, nhẹ nhàng và chu đáo.
Sắc mặt cô trở nên dịu dàng.
Từ phía xa, Dung Bình đi tới.
Từ lúc nhóm Hạ Vũ vượt qua cửa ải cuối cùng, anh ta luôn theo dõi tiến triển của hai nhóm còn lại, nói thực ra là quan tâm đến Hạ Lăng. Anh ta thấy cô một mình trèo lên lưới thép, đu xích đu, chạy bộ… lại đẹp đến như vậy, ngay cả lúc này bộ dạng yên tĩnh cũng giống như một bức tranh mùa thu thanh bình.
“Khăn choàng rất đẹp.” Anh ta nói với Hạ Lăng, phá vỡ khoảng cách cứng ngắc giữa hai người.
Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn anh, lịch sự cười: “Cám ơn.”
Trước đó Lâm Úc Nam đã dợm lời trước với anh ta, cùng đã đấu tranh cho Hạ Lăng những quyền lợi đáng được hưởng, Hạ Lăng không muốn tiếp tục làm khó anh ta, còn cần hợp tác mà.
Chỉ là vẫn không tìm được chủ đề để nói.
Dung Bình cũng im lặng một lúc, có chút ngại ngùng nhưng lại không muốn rời khỏi chỗ cô. Không biết tại sao, sau khi thấy biểu hiện của cô lúc vượt qua các cửa ải, anh ta lại muốn tiếp cận cô, nếu như phối hợp cùng với cô có lẽ sẽ rất thú vị.
Anh ta nhất định phải nhanh chóng kết thúc nhóm ba người bên phía Hạ Vũ, để việc ghép cặp trở về đúng hướng.
Phía không xa, Hạ Vũ yên lặng nhìn bọn họ bên cạnh nhau, buổi chiều mùa thu, nam thì cao ráo, nữ thì trầm lặng, giống như một bức tranh động lòng người, lại giống như mộ cái gai nhỏ bé đâm vào lòng Hạ Vũ. Diệp Tinh Lăng này, vốn dĩ không xứng với sự chiếu cố của ảnh đế. Hạ Vũ khinh bỉ suy nghĩ, phải làm thế nào để cô ta phải xấu mặt?
Nhóm chương trình đã bố trí xong, máy và người đều đã vào vị trí.
Cảnh quay lại được bắt đầu, lần này, ba vị công chúa cùng với kỵ sĩ của mình ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ.
“Chúc mừng mọi người đều đã thuận lợi thoát khỏi rừng phong của đại ma vương, nhưng, thật khó khăn…” Chú hề nhảy qua nhảy lại: “Khi bắt đầu chương trình đã nói qua, trong ba người con gái chỉ có một người là công chúa thực sự. Rốt cuộc người đó là ai? Nghe nói, công chúa đích thực có một chiếc vương miện pha lê rất đẹp. Ai có thể đội lên chiếc vương miện thủy tinh đấy, người đó chính là công chúa thực sự!”
“Vương miện thủy tinh ở đâu vậy?” Lạc Lạc chớp chớp mắt hỏi.
“Công chúa Lạc Lạc hỏi hay lắm! Kỳ thực tôi cũng không biết.” Chú hề cười híp mắt: “Đầu mối liên quan đến vương miện thủy tinh, giấu trong một lâu đài cổ, sau đây, chúng ta sẽ xuất phát đến lâu đài cổ đó, vào bên trong tìm kiếm đầu mối. Nếu như mọi người không có câu hỏi nào khác, chúng ta sẽ theo thứ tự vượt qua cửa ải của từng nhóm để phân phương tiện đi lại.”
Gì cơ? Còn có phương tiện đi lại?
Toàn lâu đài đó rốt cuộc là cách đây bao xa?
Hạ Lăng có phần ủ dột, quấn lại chiếc khăn, cô bị rơi xuống nước nên cơ thể cảm thấy không thoải mái, rất muốn được tắm rửa, hu hu hu.