Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-312
Thiên hậu trở về - Chương 312: Nam theo đuổi nữ, hay nữ theo đuổi nam
Tính khí kiêu ngạo của cô, lại làm khó cho chú hề.
Vừa nhớ lại quy tắc trò chơi, chú hề vừa nói với cô: “Công chúa Tiểu Lăng, ở đây chúng ta không có lựa chọn ‘Không chọn ai cả’.”
Để đề phòng sao nữ bị bỏ rơi một mình, nhóm chương trình đã đưa ra phương án khắc phục, chính là giống như trường hợp vừa rồi, sẽ do sao nữ bị bỏ lại chỉ định kỵ sĩ. Nhưng không ngờ, sao nữ bị bỏ rơi lại kiêu ngạo như vậy, đã bị vứt bỏ còn kén cá chọn canh, rốt cuộc muốn thế nào?
Chú hề phiền não suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục cô.
“CẮT.” Từ phía không xa truyền đến tiếng của đạo diễn.
Tất cả quay phim đều dừng lại, những nghệ sĩ trước ống kính cũng nhẹ nhõm. Đạo diễn từng bước tiến lại phía Hạ Lăng đang bị trói, hỏi cô: “Cô chắc chắn, không chọn ai cả?”
“Bọn họ đều không chọn tôi, tại sao tôi lại phải chọn họ?” Hạ Lăng trả lời thằng.
“Diệp Tinh Lăng, giờ không phải là lúc tức giận.” Hạ Vũ giả vờ khuyên nhủ, trong lòng thì tràn ngập cảm giác cao cao tại thượng, dưới sự bảo vệ của hai kỵ sĩ nhìn cô cười nói: “Mặc dù không có ai chọn cô, nhưng cô có thể chọn bọn họ mà. Là ghép cặp nam nữ mà, không có ai quy định bắt buộc nam phải chọn nữ, thỉnh thoảng cũng có chuyện nữ theo đuổi nam, không phải cũng rất thú vị sao? Thời gian quay rất gấp, cô nên lấy đại cục làm trọng.”
Lời vừa nói ra liền được rất nhiều người gật đầu ủng hộ.
Đặc biệt là Dung Bình, cảm thấy Hạ Vũ biết điều hơn Diệp Tinh Lăng rất nhiều, lúc mới đầu sao lại không phát hiện ra Diệp Tinh Lăng không hiểu chuyện đến vậy?! Thời gian chính là vàng bạc, lịch trình mỗi ngày của Dung đại ảnh đế đều kín mịt, trông thấy tiến độ bị trì hoãn, cuối cùng anh ta quyết định xuống nước: “Cô chọn tôi đi, tôi sẽ tới cứu cô.”
Anh cảm thấy đối với cô ta đã hết tình hết nghĩa lắm rồi, trước khi cô ta mở lời cầu cứu đã chủ động đưa ra đề nghị cứu người.
Ai ngờ, Hạ Lăng chỉ khẽ mỉm cười: “Không.”
Không?!
Rất nhiều người ở trường quay đều điên lên, cái cô minh tinh mới vừa ra mắt này, lại từ chối Dung đại ảnh đế sao?! Rốt cuộc cô ta có chút nào tôn trọng và kính nể tiền bối không đây?! Hạ Vũ ở bên cạnh, trong lòng vô cùng đắc ý, mong rằng quan hệ giữa hai người bọn họ càng tồi tệ càng tốt, tốt nhất là từ đầu tới cuối Diệp Tinh Lăng không có ai ghép cặp, cô đơn thê thảm đến cuối cùng.
MC chú hề cũng đau đầu, nhảy ra làm người hòa giải: “Tiểu Lăng, cô nghe lời Dung đại ca đi.”
Hạ Lăng bực bội, nói cho cùng vẫn là do hiện giờ cô chưa đủ nổi tiếng, tùy tiện một con chó con mèo cũng có thể dẫm đạp lên mình, đúng, cô coi Dung đại ảnh đế cũng trong đám chó mèo đó. Nếu như cô vẫn là thiên hậu của kiếp trước, đừng nói tới chuyện nhỏ nhặt quyết không chọn ai, kể cả là yêu cầu nhóm chương trình xóa toàn bộ cảnh quay vừa rồi quay lại, không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?
Càng bực tức cô lại càng kiên quyết: “Tôi không chọn.”
Đạo diễn và phó đạo diễn đứng bên cạnh chau mày, tính cách cô gái này bướng bỉnh như vậy, là ai nói trong lúc quay phim rất dễ bảo chứ? Tin vịt, toàn là tin vịt. Sớm biết cô ta phiền phức như vậy, chi bằng lúc đầu dùng Châu Diễm Tuyết, dù thế nào người ta cũng nghe lời! … Phó đạo diễn âm thầm ghi tên Hạ Lăng vào danh sách đen.
Lâm Úc Nam liếc nhìn sắc mặt ông ta.
“Tôi nói này.” Anh lớn tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Làm khó cho một cô gái thì có ý nghĩa gì?”
Vừa nói anh vừa lười nhác đưa cánh tay lên, không biết là vô tình hay cố ý lại đặt lên vai của Cát Mễ, người của quản lý của Dung Bình đang đứng bên cạnh.
“Lúc trước khi tôi yêu cầu kịch bản, là ai đã nói? Chương trình người thật cần phải diễn thật, không có kịch bản. Sao giờ có một số người có thể không diễn theo kịch bản.” Anh vỗ mạnh Cát Mễ, khiến cho Cát Mễ phải xuýt xoa vì đau, lại nhìn Dung Bình đầy thâm ý: “Lại yêu cầu một cô gái phải diễn theo kịch bản?”
Anh đã lăn lộn trong quán bar cấp thấp nhiều năm, trên người tự nhiên có chút bạo ngược, trông có vẻ hung ác. Lập tức tất cả mọi người đều không nói tiếng nào nữa.
Anh đẩy Cát Mễ giống như đẩy một con búp bê bằng bông, đi tới trước mặt Hạ Lăng, một vài thao tác liền cởi bỏ được sợi dây ruy băng đang trói chặt cô.
“Tiểu Lăng của chúng tôi.” Anh quay người lại nhìn thẳng vào mọi người: “Nói không chọn là không chọn, mong các vị điều chỉnh lại quy tắc trò chơi. Nếu thật sự muốn tính toán, chuyện này vốn dĩ là do chương trình đã không suy nghĩ chu đáo.”
Đạo diễn thở dài, cười khổ.
Ông đã vào nghề nhiều năm, lúc mới vào nghề đã từng cùng hợp tác với vị đại quản lý Lâm Úc Nam này. Lâm Úc Nam của khi đó, tác phong riêng biệt, mấy năm không gặp, dường như so với hồi trước còn khó hơn.
Nhưng tấm lòng bảo vệ nghệ sĩ thì trước giờ vẫn không thay đổi…
Trong lòng đạo diễn trào dâng tình cảm xưa cũ, thêm nữa, rất tán thưởng khí chất kiêu ngạo ẩn trên người Hạ Lăng, đến cả ông cũng cảm thấy, miễn cưỡng một người con gái đã bị tất cả nam nhân lãnh đạm lại mặt dày mày dạn đi níu kéo, cũng rất quá đáng. Vậy nên, ông liền quyết định: “Nghỉ ngơi đã, Nami cô liên lạc với nhân viên kế hoạch, xem xem nên điều chỉnh quy tắc trò chơi thế nào.”
Lâm Úc Nam lúc này mới thở phào, bề ngoài vẫn ngang nhiên che cho Hạ Lăng đi nghỉ ngơi.
Dưới bóng râm.
Gió đầu thu thổi bên người, có chút lạnh.
Trong không khí là mùi lá phong dễ chịu.
Hạ Lăng hoạt động chân tay một chút, thả lỏng vài chỗ do bị buộc lâu mà sưng lên, thuận tiện liếc nhìn sắc mặt ảm đạm của Lâm Úc Nam. “Có phải tôi làm vậy quá đáng quá không?” Cô hỏi.
“Không.” Không ngờ, Lâm Úc Nam luôn mắng cô IQ thấp lần này lại xoa dịu cô: “Cô làm vậy rất đúng, đúng là không nên chọn ai cả. Nếu như cô thật sự chọn một người trong số đó, mới khiến tôi thất vọng.”
Cô là người lấy mục tiêu trở thành thiên hậu, chính là đầu có rơi thì tóc cũng không được rối. Người khác đã không cần cô, đó là vấn đề của họ, nhưng một khi cô cúi đầu, tổn thất nhân phẩm, dù thế nào cũng không thể bù lại được.
“Cho dù không quay chương trình này nữa, cô cũng không thể cúi đầu.” Lâm Úc Nam cứng rắn nói.
Hạ Lăng gật đầu, cảm giác có người cùng đứng về phía chiến tuyến với mình thật tốt.
Hai người đang nói chuyện, Cát Mễ cùng Dung Bình đi tới.
“Tại sao không chỉ định tôi?” Dung Bình mở lời trước, khẽ chau mày, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng.
Hạ Lăng tiết kiệm cả nụ cười mỉa, coi anh ta như không khí. Lâm Úc Nam thay cô nói chuyện: “Đại ảnh đế không phải cũng không chỉ định Tiểu Lăng nhà chúng tôi hay sao?”
“Đó là vì để thêm kịch tính.” Dung Bình nói dối không chớp mắt, nói ra những lời ngụy biện đã sớm soạn ra sẵn: “Nếu như vừa bắt đầu tôi đã chọn cô, không có chút hồi hộp nào, tình tiết sau đó còn có gì để xem chứ? Bắt đầu đã có bước ngoặt, lại thêm tình tiết nữ theo đuổi nam, mới có thể thu hút sự chú ý của người xem.”
Mẹ nó gì mà nữ theo đuổi nam.
Hạ Lăng suýt chút nữa thì bộc phát.
“Chúng tôi chỉ chơi nam theo đuổi nữ.” Lâm Úc Nam không hề thỏa hiệp: “Dung Bình, đừng quên mất mục đích anh tham gia chương trình cuộc phiêu lưu mạo hiểm là để làm gì, lẽ nào anh cho rằng, để Tiểu Lăng theo đuổi mình thì có thể xóa bỏ được nghi ngờ về giới tính của anh?”.
Tính khí kiêu ngạo của cô, lại làm khó cho chú hề.
Vừa nhớ lại quy tắc trò chơi, chú hề vừa nói với cô: “Công chúa Tiểu Lăng, ở đây chúng ta không có lựa chọn ‘Không chọn ai cả’.”
Để đề phòng sao nữ bị bỏ rơi một mình, nhóm chương trình đã đưa ra phương án khắc phục, chính là giống như trường hợp vừa rồi, sẽ do sao nữ bị bỏ lại chỉ định kỵ sĩ. Nhưng không ngờ, sao nữ bị bỏ rơi lại kiêu ngạo như vậy, đã bị vứt bỏ còn kén cá chọn canh, rốt cuộc muốn thế nào?
Chú hề phiền não suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục cô.
“CẮT.” Từ phía không xa truyền đến tiếng của đạo diễn.
Tất cả quay phim đều dừng lại, những nghệ sĩ trước ống kính cũng nhẹ nhõm. Đạo diễn từng bước tiến lại phía Hạ Lăng đang bị trói, hỏi cô: “Cô chắc chắn, không chọn ai cả?”
“Bọn họ đều không chọn tôi, tại sao tôi lại phải chọn họ?” Hạ Lăng trả lời thằng.
“Diệp Tinh Lăng, giờ không phải là lúc tức giận.” Hạ Vũ giả vờ khuyên nhủ, trong lòng thì tràn ngập cảm giác cao cao tại thượng, dưới sự bảo vệ của hai kỵ sĩ nhìn cô cười nói: “Mặc dù không có ai chọn cô, nhưng cô có thể chọn bọn họ mà. Là ghép cặp nam nữ mà, không có ai quy định bắt buộc nam phải chọn nữ, thỉnh thoảng cũng có chuyện nữ theo đuổi nam, không phải cũng rất thú vị sao? Thời gian quay rất gấp, cô nên lấy đại cục làm trọng.”
Lời vừa nói ra liền được rất nhiều người gật đầu ủng hộ.
Đặc biệt là Dung Bình, cảm thấy Hạ Vũ biết điều hơn Diệp Tinh Lăng rất nhiều, lúc mới đầu sao lại không phát hiện ra Diệp Tinh Lăng không hiểu chuyện đến vậy?! Thời gian chính là vàng bạc, lịch trình mỗi ngày của Dung đại ảnh đế đều kín mịt, trông thấy tiến độ bị trì hoãn, cuối cùng anh ta quyết định xuống nước: “Cô chọn tôi đi, tôi sẽ tới cứu cô.”
Anh cảm thấy đối với cô ta đã hết tình hết nghĩa lắm rồi, trước khi cô ta mở lời cầu cứu đã chủ động đưa ra đề nghị cứu người.
Ai ngờ, Hạ Lăng chỉ khẽ mỉm cười: “Không.”
Không?!
Rất nhiều người ở trường quay đều điên lên, cái cô minh tinh mới vừa ra mắt này, lại từ chối Dung đại ảnh đế sao?! Rốt cuộc cô ta có chút nào tôn trọng và kính nể tiền bối không đây?! Hạ Vũ ở bên cạnh, trong lòng vô cùng đắc ý, mong rằng quan hệ giữa hai người bọn họ càng tồi tệ càng tốt, tốt nhất là từ đầu tới cuối Diệp Tinh Lăng không có ai ghép cặp, cô đơn thê thảm đến cuối cùng.
MC chú hề cũng đau đầu, nhảy ra làm người hòa giải: “Tiểu Lăng, cô nghe lời Dung đại ca đi.”
Hạ Lăng bực bội, nói cho cùng vẫn là do hiện giờ cô chưa đủ nổi tiếng, tùy tiện một con chó con mèo cũng có thể dẫm đạp lên mình, đúng, cô coi Dung đại ảnh đế cũng trong đám chó mèo đó. Nếu như cô vẫn là thiên hậu của kiếp trước, đừng nói tới chuyện nhỏ nhặt quyết không chọn ai, kể cả là yêu cầu nhóm chương trình xóa toàn bộ cảnh quay vừa rồi quay lại, không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?
Càng bực tức cô lại càng kiên quyết: “Tôi không chọn.”
Đạo diễn và phó đạo diễn đứng bên cạnh chau mày, tính cách cô gái này bướng bỉnh như vậy, là ai nói trong lúc quay phim rất dễ bảo chứ? Tin vịt, toàn là tin vịt. Sớm biết cô ta phiền phức như vậy, chi bằng lúc đầu dùng Châu Diễm Tuyết, dù thế nào người ta cũng nghe lời! … Phó đạo diễn âm thầm ghi tên Hạ Lăng vào danh sách đen.
Lâm Úc Nam liếc nhìn sắc mặt ông ta.
“Tôi nói này.” Anh lớn tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Làm khó cho một cô gái thì có ý nghĩa gì?”
Vừa nói anh vừa lười nhác đưa cánh tay lên, không biết là vô tình hay cố ý lại đặt lên vai của Cát Mễ, người của quản lý của Dung Bình đang đứng bên cạnh.
“Lúc trước khi tôi yêu cầu kịch bản, là ai đã nói? Chương trình người thật cần phải diễn thật, không có kịch bản. Sao giờ có một số người có thể không diễn theo kịch bản.” Anh vỗ mạnh Cát Mễ, khiến cho Cát Mễ phải xuýt xoa vì đau, lại nhìn Dung Bình đầy thâm ý: “Lại yêu cầu một cô gái phải diễn theo kịch bản?”
Anh đã lăn lộn trong quán bar cấp thấp nhiều năm, trên người tự nhiên có chút bạo ngược, trông có vẻ hung ác. Lập tức tất cả mọi người đều không nói tiếng nào nữa.
Anh đẩy Cát Mễ giống như đẩy một con búp bê bằng bông, đi tới trước mặt Hạ Lăng, một vài thao tác liền cởi bỏ được sợi dây ruy băng đang trói chặt cô.
“Tiểu Lăng của chúng tôi.” Anh quay người lại nhìn thẳng vào mọi người: “Nói không chọn là không chọn, mong các vị điều chỉnh lại quy tắc trò chơi. Nếu thật sự muốn tính toán, chuyện này vốn dĩ là do chương trình đã không suy nghĩ chu đáo.”
Đạo diễn thở dài, cười khổ.
Ông đã vào nghề nhiều năm, lúc mới vào nghề đã từng cùng hợp tác với vị đại quản lý Lâm Úc Nam này. Lâm Úc Nam của khi đó, tác phong riêng biệt, mấy năm không gặp, dường như so với hồi trước còn khó hơn.
Nhưng tấm lòng bảo vệ nghệ sĩ thì trước giờ vẫn không thay đổi…
Trong lòng đạo diễn trào dâng tình cảm xưa cũ, thêm nữa, rất tán thưởng khí chất kiêu ngạo ẩn trên người Hạ Lăng, đến cả ông cũng cảm thấy, miễn cưỡng một người con gái đã bị tất cả nam nhân lãnh đạm lại mặt dày mày dạn đi níu kéo, cũng rất quá đáng. Vậy nên, ông liền quyết định: “Nghỉ ngơi đã, Nami cô liên lạc với nhân viên kế hoạch, xem xem nên điều chỉnh quy tắc trò chơi thế nào.”
Lâm Úc Nam lúc này mới thở phào, bề ngoài vẫn ngang nhiên che cho Hạ Lăng đi nghỉ ngơi.
Dưới bóng râm.
Gió đầu thu thổi bên người, có chút lạnh.
Trong không khí là mùi lá phong dễ chịu.
Hạ Lăng hoạt động chân tay một chút, thả lỏng vài chỗ do bị buộc lâu mà sưng lên, thuận tiện liếc nhìn sắc mặt ảm đạm của Lâm Úc Nam. “Có phải tôi làm vậy quá đáng quá không?” Cô hỏi.
“Không.” Không ngờ, Lâm Úc Nam luôn mắng cô IQ thấp lần này lại xoa dịu cô: “Cô làm vậy rất đúng, đúng là không nên chọn ai cả. Nếu như cô thật sự chọn một người trong số đó, mới khiến tôi thất vọng.”
Cô là người lấy mục tiêu trở thành thiên hậu, chính là đầu có rơi thì tóc cũng không được rối. Người khác đã không cần cô, đó là vấn đề của họ, nhưng một khi cô cúi đầu, tổn thất nhân phẩm, dù thế nào cũng không thể bù lại được.
“Cho dù không quay chương trình này nữa, cô cũng không thể cúi đầu.” Lâm Úc Nam cứng rắn nói.
Hạ Lăng gật đầu, cảm giác có người cùng đứng về phía chiến tuyến với mình thật tốt.
Hai người đang nói chuyện, Cát Mễ cùng Dung Bình đi tới.
“Tại sao không chỉ định tôi?” Dung Bình mở lời trước, khẽ chau mày, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng.
Hạ Lăng tiết kiệm cả nụ cười mỉa, coi anh ta như không khí. Lâm Úc Nam thay cô nói chuyện: “Đại ảnh đế không phải cũng không chỉ định Tiểu Lăng nhà chúng tôi hay sao?”
“Đó là vì để thêm kịch tính.” Dung Bình nói dối không chớp mắt, nói ra những lời ngụy biện đã sớm soạn ra sẵn: “Nếu như vừa bắt đầu tôi đã chọn cô, không có chút hồi hộp nào, tình tiết sau đó còn có gì để xem chứ? Bắt đầu đã có bước ngoặt, lại thêm tình tiết nữ theo đuổi nam, mới có thể thu hút sự chú ý của người xem.”
Mẹ nó gì mà nữ theo đuổi nam.
Hạ Lăng suýt chút nữa thì bộc phát.
“Chúng tôi chỉ chơi nam theo đuổi nữ.” Lâm Úc Nam không hề thỏa hiệp: “Dung Bình, đừng quên mất mục đích anh tham gia chương trình cuộc phiêu lưu mạo hiểm là để làm gì, lẽ nào anh cho rằng, để Tiểu Lăng theo đuổi mình thì có thể xóa bỏ được nghi ngờ về giới tính của anh?”.