Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Hậu trở về-202.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Thiên hậu trở về - Chương 202: Cháu trai
“Chế ngự được hai người, nhưng lại khiến tôi thiệt mất năm người.” Sắc mặt của Phong thiếu gia nháy mắt trở nên âm trầm, nhìn những người ngã rạp trên mặt đất… Có người của anh ta, cũng có hai người đã bị tước vũ khí mà Hạ Lăng mang đến, vệ sĩ đã bị bẻ gãy tay chân.
Một vũng máu tươi.
Hạ Lăng cố gắng chống đỡ, để bản thân giữ bình tĩnh.
Phong thiếu gia từ trên ghế bành đi đến, từng bước một tiến tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên. Cô muốn giãy giụa, nhưng lực tay của anh ta lại cực kỳ mạnh, chỉ thoáng động một cái đã cảm giác thấy xương cốt như bị bóp nát rồi, cô đau đến mức muốn chảy nước mắt.
“Lệ Lôi đối với cô thật tốt, cô gái nhỏ.” Nụ cười của anh ta âm u lạnh lẽo thật kì quái, làm cho cô liên tưởng tới loài rắn đuôi chuông kịch độc có màu sắc sặc sỡ. “Tài nghệ của hai tên vệ sĩ này đều đạt đến cấp vệ sĩ thân tín bên người cậu ta, vậy mà lại không tiếc phái đến cho cô, xem ra, hai năm nay cậu ta lại thu nhận được không ít người…”
Anh ta thấp giọng nỉ non, vừa đến gần vừa tự lẩm bẩm, bàn tay nắm lấy cằm cô vô thức lại càng siết chặt.
Không thể chịu được đau đớn. Hai tay Hạ Lăng loạn xạ đẩy anh ta ra, hai chân cũng đá lung tung, anh ta khôi phục lại tinh thần rồi cười lạnh một tiếng, đem sức nặng toàn thân đè lên người cô.
Hạ Lăng bị dọa sợ, cách hai lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của đối phương, anh ta áp sát quá mức khiến cho cô cảm thấy nhục nhã và… hoảng sợ. Cô không kiềm được run rẩy.
Anh ta cười rộ lên… Tên này dường như rất thích cười, mặc dù nụ cười thoạt nhìn rất âm u lạnh lẽo. Anh ta cúi đầu, kề bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Đem bản lĩnh dụ dỗ Lệ Lôi kia ra hầu hạ tôi cho thật tốt, chỉ cần làm tôi thoải mái, tôi sẽ buông tha cho cô, thế nào?” Anh ta thổi nhẹ, lướt qua lỗ tai nhạy cảm của cô, nguy hiểm mà cám dỗ.
Hạ Lăng nói không ra lời, trong lòng có ngàn vạn tiếng gào thét chói tai, gần như muốn điên rồi.
Anh ta lại cười nhẹ, đầu lưỡi ẩm ướt lành lạnh dọc theo vành tai của cô khẽ liếm một vòng, Hạ Lăng chỉ cảm thấy giống như có một con rắn bò trên da cô, dính dính, ẩm ướt trơn nhẵn, kinh khủng cùng ghê tởm không nói nên lời.
Trước mắt biến thành một màu đen, cô phát điên giãy giụa, nhưng lại không có chút hiệu quả nào…
“BANG” một tiếng.
Động tác của Phong thiếu gia đột nhiên dừng lại.
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Anh!” Trong giọng nói có sự khẩn trương cùng thái độ thù địch trước nay chưa từng có.
Trên người được thả lỏng một chút, Phong thiếu gia đã buông cô ra.
“Tiểu Lôi à.” Anh ta cười cười như không có chuyện gì: “Đã lâu không gặp.”
Hạ Lăng gần như tê liệt ngã xuống đất, miễn cưỡng vịn vào tường để ổn định lại thân thể, cô nhìn qua, thì thấy bên cạnh cửa vọt vào năm sáu người, dẫn đầu đúng là Lệ Lôi, lúc này sắc mặt của anh rất khó coi, đang nhìn chằm chằm vào Phong thiếu gia, cả người đều căng cứng.
Người đàn ông trung niên bên người Phong thiếu gia cung kính hướng anh khom lưng: “Lôi thiếu gia.”
Hạ Lăng nhân cơ hội dùng sức lau lau lỗ tai của mình, lau đến khi tai nóng lên đến phát đau, vẫn có cảm giác dính nhớp ghê tởm chịu không nổi như cũ, lạnh lẽo thấm vào trong lòng. Cô nhìn hai người đang giằng co trước mặt, Lệ Lôi cởi mở ấm áp như vậy, Lệ Phong lại quỷ dị biến thái như thế, vậy mà bọn họ lại là anh em.
Chẳng trách cô lại cảm thấy Lệ Phong nhìn quen đến thế, mặc dù nhìn qua anh ta cũng là một người Đông Á, còn Lệ Lôi là con lai, nhưng cho dù bỏ qua màu da và màu mắt, thì một vài chi tiết nhỏ trên khuôn mặt hai người, vẫn có vài phần giống nhau.
Đương nhiên, Lệ lôi khôi ngô tuấn tú hơn nhiều.
Chỉ là vào giờ phút này, gương mặt khôi ngô tuấn tú kia rất khó coi: “Anh, sao anh đến thành phố này mà không nói cho em biết một tiếng? Em sẽ phái người đi đón anh, mở tiệc tẩy trần, tận tình tiếp đãi.”
Lệ Phong một lần nữa trở lại chỗ ghế bành, lười biếng nở nụ cười mê người: “Chẳng qua là anh chỉ đến nhìn xem, là mỹ nhân như thế nào mà có thể khiến chú ở lại thành phố này lâu như vậy, còn không nghĩ đến về nhà? Tiểu Lôi, công ty bên kia còn một đống chuyện đang chờ chú đấy.”
Người đàn ông mắt phượng nói chuyện cực kỳ tự nhiên, giống như Lệ Lôi là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Lệ Lôi hơi cúi đầu: “Khiến anh lo lắng rồi.” Nói xong, anh liếc mắt nhìn Hạ Lăng một cái: “Chỉ là anh hiểu lầm rồi, em ở lại đây không phải vì người nào cả. Năm nay Thiên Nghệ bận rộn, anh cũng biết đấy, trong khoảng thời gian này e là không đi được.”
Lệ Phong nhìn anh cười: “Việc làm ăn của Thiên Nghệ mấy năm nay càng lúc càng lớn, vẫn nói ông nội thiên vị chú, quả nhiên là như vậy.”
Lệ Lôi rất dè dặt: “Anh nói gì vậy, ông nội đối với tất cả cháu trai chúng ta đều rất công bằng.”
Bỗng nhiên, Lệ Phong cười ha hả đứng lên.
Hạ Lăng bị dọa cho giật mình, tiếng cười kia kỳ quái quá mức, kinh khủng không thể tả, giống như mang theo sự không cam lòng cùng nỗi căm hận vô tận, nó quanh quẩn trong căn phòng tĩnh lặng, khiến cho người ta không rét mà run.
Người đẹp quỳ bên cạnh rót rượu cho anh ta run tay một cái, ly rượu bằng sứ Thanh Hoa rơi trên mặt đất.
“Cút!” Anh ta đá một cước vào giữa ngực người đẹp kia.
Cô ta đau đớn rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, nháy mắt đã xuất hiện từng hạt mồ hôi lớn rơi xuống, thế mà cô ta cũng không dám phản kháng một chút nào, thân thể nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi, chỉ cố gắng che ngực, cực kỳ gian nan, dùng tay bò đi.
Những người đứng bên cạnh Lệ Phong đều cúi đầu nín thở, không dám nhìn lại, lại càng không dám nói tiếng nào.
Vẻ mặt của Lệ Lôi cũng khó coi.
“Hay cho câu đối xử công bằng.” Lệ Phong cười đến nước mắt cũng tràn ra: “Mày còn nhớ năm mày năm tuổi không? Không, có thể mày không nhớ được, tao chỉ là lỡ tay đẩy mày rơi xuống sông thôi, vậy mà ông nội lập tức lấy gia pháp đánh cho tao ba tháng không xuống nổi giường… Năm sau đó, mày đốt lửa làm cháy tầng chứa đồ cổ của bác cả, thế nhưng ông nội chỉ nhẹ nhàng răn dạy mày vài câu, rồi còn giúp mày bồi thường tổn thất.”
Anh ta nhìn Lệ Lôi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Đối xử công bằng ở chỗ nào? Nực cười!”
Lệ Lôi mím chặt môi, không nói lời nào.
Hạ Lăng đoán Lệ Lôi biết là bây giờ cho dù có nói gì cũng đều vô dụng, tên Lệ Phong này, đúng thực là một kẻ điên, vui buồn thất thường.
Lệ Phong lại uống từng ngụm từng ngụm rượu, bên cạnh đã đổi một mỹ nữ khác, cô ta nơm nớp lo sợ, giúp gã rót thêm rượu, đến thở mạnh cũng không dám. Anh ta nhìn tới nhìn lui trên người Lệ Lôi và Hạ Lăng, một lúc lâu sau lại cười lên: “Em trai tốt của anh.” Giọng nói của hắn trở nên dịu dàng như trước: “Em vội vã chạy tới như vậy, rốt cuộc là vì anh, hay là vì… người đẹp bên kia?”
“Tất nhiên là vì anh rồi.” Lệ Lôi đáp rất nhanh.
Lệ Phong hơi nheo mắt: “Thật sao?”
“Thật.”
“Ha ha ha ha ha…” Lệ Phong lại cười to.
Hạ Lăng bị gã cười đến sởn cả gai ốc, lưng cô dính sát vào vách tường, hận không thể tàng hình luôn.
Anh ta cười đủ mệt rồi, mới hỏi Lệ Lôi: “Chú nói muốn thay anh mở tiệc tẩy trần?”
“Chỉ cần anh đồng ý, người làm em trai này lúc nào cũng sẵn lòng.”
“Đúng là cậu em trai ngoan.” Lệ Phong cười như không cười nhìn anh: “Anh thích cái gì, chú còn nhớ không?”
Lệ Lôi vẫn rất cẩn thận như cũ: “Còn nhớ. Anh thích rượu mạnh và người đẹp, nếu đã đến chỗ này của em rồi, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
“Hay cho câu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Lệ Phong từ ghế bành đứng thẳng dậy, giơ ngón tay hiện rõ từng khớp xương lên, cười xấu xa: “Anh thấy cũng không cần phiền toái, lấy cô ta đi.”
Thiên hậu trở về - Chương 202: Cháu trai
“Chế ngự được hai người, nhưng lại khiến tôi thiệt mất năm người.” Sắc mặt của Phong thiếu gia nháy mắt trở nên âm trầm, nhìn những người ngã rạp trên mặt đất… Có người của anh ta, cũng có hai người đã bị tước vũ khí mà Hạ Lăng mang đến, vệ sĩ đã bị bẻ gãy tay chân.
Một vũng máu tươi.
Hạ Lăng cố gắng chống đỡ, để bản thân giữ bình tĩnh.
Phong thiếu gia từ trên ghế bành đi đến, từng bước một tiến tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên. Cô muốn giãy giụa, nhưng lực tay của anh ta lại cực kỳ mạnh, chỉ thoáng động một cái đã cảm giác thấy xương cốt như bị bóp nát rồi, cô đau đến mức muốn chảy nước mắt.
“Lệ Lôi đối với cô thật tốt, cô gái nhỏ.” Nụ cười của anh ta âm u lạnh lẽo thật kì quái, làm cho cô liên tưởng tới loài rắn đuôi chuông kịch độc có màu sắc sặc sỡ. “Tài nghệ của hai tên vệ sĩ này đều đạt đến cấp vệ sĩ thân tín bên người cậu ta, vậy mà lại không tiếc phái đến cho cô, xem ra, hai năm nay cậu ta lại thu nhận được không ít người…”
Anh ta thấp giọng nỉ non, vừa đến gần vừa tự lẩm bẩm, bàn tay nắm lấy cằm cô vô thức lại càng siết chặt.
Không thể chịu được đau đớn. Hai tay Hạ Lăng loạn xạ đẩy anh ta ra, hai chân cũng đá lung tung, anh ta khôi phục lại tinh thần rồi cười lạnh một tiếng, đem sức nặng toàn thân đè lên người cô.
Hạ Lăng bị dọa sợ, cách hai lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của đối phương, anh ta áp sát quá mức khiến cho cô cảm thấy nhục nhã và… hoảng sợ. Cô không kiềm được run rẩy.
Anh ta cười rộ lên… Tên này dường như rất thích cười, mặc dù nụ cười thoạt nhìn rất âm u lạnh lẽo. Anh ta cúi đầu, kề bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Đem bản lĩnh dụ dỗ Lệ Lôi kia ra hầu hạ tôi cho thật tốt, chỉ cần làm tôi thoải mái, tôi sẽ buông tha cho cô, thế nào?” Anh ta thổi nhẹ, lướt qua lỗ tai nhạy cảm của cô, nguy hiểm mà cám dỗ.
Hạ Lăng nói không ra lời, trong lòng có ngàn vạn tiếng gào thét chói tai, gần như muốn điên rồi.
Anh ta lại cười nhẹ, đầu lưỡi ẩm ướt lành lạnh dọc theo vành tai của cô khẽ liếm một vòng, Hạ Lăng chỉ cảm thấy giống như có một con rắn bò trên da cô, dính dính, ẩm ướt trơn nhẵn, kinh khủng cùng ghê tởm không nói nên lời.
Trước mắt biến thành một màu đen, cô phát điên giãy giụa, nhưng lại không có chút hiệu quả nào…
“BANG” một tiếng.
Động tác của Phong thiếu gia đột nhiên dừng lại.
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Anh!” Trong giọng nói có sự khẩn trương cùng thái độ thù địch trước nay chưa từng có.
Trên người được thả lỏng một chút, Phong thiếu gia đã buông cô ra.
“Tiểu Lôi à.” Anh ta cười cười như không có chuyện gì: “Đã lâu không gặp.”
Hạ Lăng gần như tê liệt ngã xuống đất, miễn cưỡng vịn vào tường để ổn định lại thân thể, cô nhìn qua, thì thấy bên cạnh cửa vọt vào năm sáu người, dẫn đầu đúng là Lệ Lôi, lúc này sắc mặt của anh rất khó coi, đang nhìn chằm chằm vào Phong thiếu gia, cả người đều căng cứng.
Người đàn ông trung niên bên người Phong thiếu gia cung kính hướng anh khom lưng: “Lôi thiếu gia.”
Hạ Lăng nhân cơ hội dùng sức lau lau lỗ tai của mình, lau đến khi tai nóng lên đến phát đau, vẫn có cảm giác dính nhớp ghê tởm chịu không nổi như cũ, lạnh lẽo thấm vào trong lòng. Cô nhìn hai người đang giằng co trước mặt, Lệ Lôi cởi mở ấm áp như vậy, Lệ Phong lại quỷ dị biến thái như thế, vậy mà bọn họ lại là anh em.
Chẳng trách cô lại cảm thấy Lệ Phong nhìn quen đến thế, mặc dù nhìn qua anh ta cũng là một người Đông Á, còn Lệ Lôi là con lai, nhưng cho dù bỏ qua màu da và màu mắt, thì một vài chi tiết nhỏ trên khuôn mặt hai người, vẫn có vài phần giống nhau.
Đương nhiên, Lệ lôi khôi ngô tuấn tú hơn nhiều.
Chỉ là vào giờ phút này, gương mặt khôi ngô tuấn tú kia rất khó coi: “Anh, sao anh đến thành phố này mà không nói cho em biết một tiếng? Em sẽ phái người đi đón anh, mở tiệc tẩy trần, tận tình tiếp đãi.”
Lệ Phong một lần nữa trở lại chỗ ghế bành, lười biếng nở nụ cười mê người: “Chẳng qua là anh chỉ đến nhìn xem, là mỹ nhân như thế nào mà có thể khiến chú ở lại thành phố này lâu như vậy, còn không nghĩ đến về nhà? Tiểu Lôi, công ty bên kia còn một đống chuyện đang chờ chú đấy.”
Người đàn ông mắt phượng nói chuyện cực kỳ tự nhiên, giống như Lệ Lôi là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Lệ Lôi hơi cúi đầu: “Khiến anh lo lắng rồi.” Nói xong, anh liếc mắt nhìn Hạ Lăng một cái: “Chỉ là anh hiểu lầm rồi, em ở lại đây không phải vì người nào cả. Năm nay Thiên Nghệ bận rộn, anh cũng biết đấy, trong khoảng thời gian này e là không đi được.”
Lệ Phong nhìn anh cười: “Việc làm ăn của Thiên Nghệ mấy năm nay càng lúc càng lớn, vẫn nói ông nội thiên vị chú, quả nhiên là như vậy.”
Lệ Lôi rất dè dặt: “Anh nói gì vậy, ông nội đối với tất cả cháu trai chúng ta đều rất công bằng.”
Bỗng nhiên, Lệ Phong cười ha hả đứng lên.
Hạ Lăng bị dọa cho giật mình, tiếng cười kia kỳ quái quá mức, kinh khủng không thể tả, giống như mang theo sự không cam lòng cùng nỗi căm hận vô tận, nó quanh quẩn trong căn phòng tĩnh lặng, khiến cho người ta không rét mà run.
Người đẹp quỳ bên cạnh rót rượu cho anh ta run tay một cái, ly rượu bằng sứ Thanh Hoa rơi trên mặt đất.
“Cút!” Anh ta đá một cước vào giữa ngực người đẹp kia.
Cô ta đau đớn rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, nháy mắt đã xuất hiện từng hạt mồ hôi lớn rơi xuống, thế mà cô ta cũng không dám phản kháng một chút nào, thân thể nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi, chỉ cố gắng che ngực, cực kỳ gian nan, dùng tay bò đi.
Những người đứng bên cạnh Lệ Phong đều cúi đầu nín thở, không dám nhìn lại, lại càng không dám nói tiếng nào.
Vẻ mặt của Lệ Lôi cũng khó coi.
“Hay cho câu đối xử công bằng.” Lệ Phong cười đến nước mắt cũng tràn ra: “Mày còn nhớ năm mày năm tuổi không? Không, có thể mày không nhớ được, tao chỉ là lỡ tay đẩy mày rơi xuống sông thôi, vậy mà ông nội lập tức lấy gia pháp đánh cho tao ba tháng không xuống nổi giường… Năm sau đó, mày đốt lửa làm cháy tầng chứa đồ cổ của bác cả, thế nhưng ông nội chỉ nhẹ nhàng răn dạy mày vài câu, rồi còn giúp mày bồi thường tổn thất.”
Anh ta nhìn Lệ Lôi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Đối xử công bằng ở chỗ nào? Nực cười!”
Lệ Lôi mím chặt môi, không nói lời nào.
Hạ Lăng đoán Lệ Lôi biết là bây giờ cho dù có nói gì cũng đều vô dụng, tên Lệ Phong này, đúng thực là một kẻ điên, vui buồn thất thường.
Lệ Phong lại uống từng ngụm từng ngụm rượu, bên cạnh đã đổi một mỹ nữ khác, cô ta nơm nớp lo sợ, giúp gã rót thêm rượu, đến thở mạnh cũng không dám. Anh ta nhìn tới nhìn lui trên người Lệ Lôi và Hạ Lăng, một lúc lâu sau lại cười lên: “Em trai tốt của anh.” Giọng nói của hắn trở nên dịu dàng như trước: “Em vội vã chạy tới như vậy, rốt cuộc là vì anh, hay là vì… người đẹp bên kia?”
“Tất nhiên là vì anh rồi.” Lệ Lôi đáp rất nhanh.
Lệ Phong hơi nheo mắt: “Thật sao?”
“Thật.”
“Ha ha ha ha ha…” Lệ Phong lại cười to.
Hạ Lăng bị gã cười đến sởn cả gai ốc, lưng cô dính sát vào vách tường, hận không thể tàng hình luôn.
Anh ta cười đủ mệt rồi, mới hỏi Lệ Lôi: “Chú nói muốn thay anh mở tiệc tẩy trần?”
“Chỉ cần anh đồng ý, người làm em trai này lúc nào cũng sẵn lòng.”
“Đúng là cậu em trai ngoan.” Lệ Phong cười như không cười nhìn anh: “Anh thích cái gì, chú còn nhớ không?”
Lệ Lôi vẫn rất cẩn thận như cũ: “Còn nhớ. Anh thích rượu mạnh và người đẹp, nếu đã đến chỗ này của em rồi, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
“Hay cho câu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Lệ Phong từ ghế bành đứng thẳng dậy, giơ ngón tay hiện rõ từng khớp xương lên, cười xấu xa: “Anh thấy cũng không cần phiền toái, lấy cô ta đi.”