Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Hậu trở về-196.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Thiên hậu trở về - Chương 196: Người nhận nuôi cô
Hạ Lăng hơi ngây người.
Giáo viên chủ nhiệm thúc giục: “Còn ngây người làm gì, nhanh đi đi. Hạ Lăng, ta nói cho con biết, lần này con là trong họa có phúc, ngài Bùi rất giàu có, con phải khiến cậu ta vui vẻ thì có lẽ bệnh tình của em gái con còn có hi vọng.”
Trái tim cô nhảy lên dồn dập: “Thật ạ?”
“Ta đã bao giờ lừa con chưa?” Giáo viên chủ nhiệm lườm cô: “Con biết Đế Hoàng của Bùi thị không, hàng ngày đều có tin trên báo đó, là hào môn hàng đầu trên toàn thế giới. Ngài Bùi này mới nhậm chức trưởng tộc, là chủ nhân nhà họ Bùi, những tập đoàn nhỏ trước kia không thể so sánh được. Chi phí trị liệu của Hạ Vũ, đối với người khác là giá trên trời, nhưng đối với cậu ta thì chỉ là một câu nói mà thôi.”
Trái tim càng đập nhanh, Hạ Lăng âm thầm nắm tay, móng tay đâm vào trong da thịt. Vì Hạ Vũ, cô có thể làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa chỉ là khiêu vũ? Cô không nói nữa, muốn nhanh chóng chạy đến phòng thay đồ múa, vừa chạy được một bước, đã cảm thấy dưới chân truyền đến một trận đau đớn, cô lảo đảo suýt ngã.
“Ấy!” Giáo viên chủ nhiệm đỡ cô: “Cẩn thận một chút! Nếu ngã bị thương thì làm sao khiêu vũ được?”
Cô rất vất vả mới đứng vững, dưới chân càng đau đớn hơn, quả thật muốn đổ mồ hôi lạnh. Giáo viên chủ nhiệm nhìn sắc mặt của cô: “Con không sao chứ, nếu không thoải mái thì nói nhé, sức khỏe mới là quan trọng, bài khiêu vũ kia không nhảy cũng được.”
“Không sao ạ.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Vừa nghe được tin này nên con vui quá, đi đường không cẩn thận chút thôi.”
Giáo viên chủ nhiệm yên tâm gật đầu, nhìn cô rời đi.
Dọc đường đi, Hạ Lăng cố nén nỗi đau đớn như kim châm, cô đi rất nhanh rất vững. Đến phòng vũ đạo, cô tránh các thầy cô giáo, tự mình thay quần áo và giày nhảy, cất đôi giày có dính máu vào trong ngăn tủ. Bọn họ trang điểm cho cô, dặn dò rất nhiều việc phải chú ý, ví dụ như phải biểu hiện thật ngoan ngoãn, đừng chọc ngài Bùi không vui… Cô đều đáp lại như bình thường, không ai phát hiện sự khác thường của cô.
Màn khiêu vũ này, cô không nhảy không được.
Giáo viên chủ nhiệm nói anh ta có tiền, vì để anh ta cứu Hạ Vũ, cho dù là hi vọng rất mong manh, cô cũng phải dùng toàn lực để thử. Cô không chỉ muốn nhảy, còn muốn nhảy tốt hơn bình thường.
Màn khiêu vũ được sắp xếp vào bữa tiệc trưa.
Các thầy cô giáo còn tha thiết dặn dò cô: “Hạ Lăng, buổi tiệc này đều là vì con, vốn dĩ ngài Bùi không định ở lại ăn cơm, nhưng vì muốn xem con khiêu vũ, nên mới ở lại đến bây giờ. Con phải biểu hiện thật tốt, đừng làm mất mặt cô nhi viện.”
Cô hít sâu một hơi rồi lên sân khấu.
Khiêu vũ là sở trường mạnh nhất của cô, thân thể giãn ra, mỗi động tác đều yêu cầu rất cao, lưu loát sinh động. Mới đầu, còn cảm thấy chỗ bị thương ở lòng bàn chân rất đau, nhưng sau đó không cảm thấy đau đớn nữa, cô đắm chìm trong thế giới của khiêu vũ, cô phát huy hoàn mỹ tất cả những gì đã học được, lúc kết thúc, cô nhìn thấy bàn tay của người đàn ông trẻ tuổi dưới sân khấu chậm rãi đưa lên, vỗ nhẹ hai cái.
Anh ta vừa lòng không? Hay chỉ là xuất phát từ lễ phép?
Trong lòng Hạ Lăng thấp thỏm, trực giác cho cô biết, anh ta chính là ngài Bùi kia nên cô nhịn không được nhìn qua vài lần, nhưng không có cách nào nhìn ra vui giận trên gương mặt đó.
Người giới thiệu thấp giọng giục cô đi xuống.
Trong lòng Hạ Lăng đầy tâm sự, giống như mộng du mà đi trở về, cô ngồi trong phòng thay đồ không ra.
Không biết đã bao lâu.
Cửa phòng thay đồ bị người ta mở ra, vẫn là giáo viên chủ nhiệm: “Hạ Lăng, sao con còn ở đây? Quần áo cũng chưa thay? Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp, ngài Bùi muốn gặp con.”
Ngài Bùi muốn gặp cô? Cô giật mình nhìn giáo viên chủ nhiệm, tim đập loạn: “Chuyện gì ạ?”
Trên mặt giáo viên chủ nhiệm không kìm được ý cười: “Cậu ta nói, muốn nhận nuôi con.”
“Nhận nuôi con? Vậy Tiểu Vũ thì sao?” Cô vội vàng hỏi, rất nhiều người muốn nhận nuôi cô, nhưng vừa nghe nói cô phải dẫn theo Hạ Vũ, thì đều từ bỏ, chưa từng có ngoại lệ.
Nụ cười trên mặt giáo viên chủ nhiệm càng lớn hơn: “Chuyện của chị em các con, viện trường đã nói với ngài Bùi rồi. Ngài Bùi nguyện ý nhận nuôi cả hai con, còn đồng ý sẽ giúp Hạ Vũ chữa bệnh.”
Giọng cô run rẩy: “Thật không ạ?”
“Ta lừa con làm gì?” Ông cười, đẩy Hạ Lăng: “Ta đã nói lần này là con trong họa có phúc mà, cuộc sống khổ cực của chị em con đã qua rồi, nhà họ Bùi là hào môn thượng đẳng, họ sẽ không bạc đãi các con đâu. Sau này sống những ngày tốt đẹp, đừng quên cô nhi viện nhé, rảnh rỗi thì trở về thăm.”
Cô gật mạnh đầu, cảm thấy không chân thật giống như đang nằm mơ vậy.
Giáo viên chủ nhiệm lại giục cô nhanh thay quần áo, sau đó nhận điện thoại, nói: “Bỏ đi, không cần thay nữa, viện trưởng bảo chúng ta nhanh đến đi, để ngài Bùi chờ lâu không tốt lắm, đi cùng ta nào.”
Ông ấy xoay người đi ra bên ngoài, Hạ Lăng đuổi theo, bỗng cảm thấy lòng bàn chân truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, lúc này cô mới nhớ mình còn bị thương, vừa nãy khiêu vũ không cảm thấy, bây giờ thả lỏng ra, quả thực là đau muốn chết.
“Làm sao vậy?” Giáo viên chủ nhiệm đi được vài bước, thấy cô không đuổi kịp mới hỏi.
Cô cắn răng nói không sao.Thầm cảm thấy trên chân dinh dính, chắc là vết thương lại chảy máu rồi. Nhưng mà, cô cúi đầu nhìn hai chân mình, từ bên ngoài nhìn vào không thấy cái gì, cô cố gắng chịu đựng, mạnh mẽ đi từng bước đuổi theo. Đã đến nước này rồi, vào lúc quan trong này, dù thế nào cũng không thể đứt đoạn được.
Thật vất vả mới đến phòng nghỉ của khách quý.
Viện trưởng đang nói chuyện với người đàn ông trẻ tuổi kia, nhìn thấy cô thì nhiệt tình kéo cô qua rồi giới thiệu. “Ngài Bùi, đây là Hạ Lăng, số phận đứa trẻ này khổ cực, nhưng rất nghe lời, hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho ngài.” Sau đó lại cúi đầu dạy dỗ cô: “Tiểu Lăng, sau này đi theo ngài Bùi phải ngoan ngoãn nhé, bảo con làm gì thì con làm cái đấy, biết không?”
Hạ Lăng gật mạnh đầu, thấp thỏm nhìn người đàn ông trẻ tuổi, sợ anh ta không muốn cô nữa.
Người đàn ông trẻ tuổi kia nói với viện trưởng: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô bé này.”
Viện trưởng và giáo viên chủ nhiệm đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hạ Lăng cẩn thận đánh giá anh ta, người sẽ nhận nuôi mình, anh ta ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn tối màu đặt gần cửa sổ, đôi tay tùy ý chồng lên nhau, tư thái thanh thản. Có những tia sáng nhỏ chiếu lên mặt, lên người anh ta, sáng lấp lánh, càng khiến anh ta thêm bí hiểm và mê người, không thể không thừa nhận, đây là người đẹp nhất cô đã gặp trong mười hai năm nay.
“Em tên Tiểu Lăng phải không?” Anh ta nói, giọng rất ôn hòa.
Hạ Lăng gật đầu, căng thẳng không nói lên lời.
Anh ta cười tủm tỉm: “Đừng sợ, Tiểu Lăng, anh đã nói muốn nhận nuôi em, tuyệt đối sẽ không đổi ý.”
“Vậy Hạ Vũ thì sao?” Cô buột miệng hỏi.
“Hạ Vũ cũng vậy.” Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Anh đã cho người đi làm thủ tục nhận nuôi hai em rồi.”
“Anh sẽ chữa bệnh cho Hạ Vũ đúng không?” Cô vội vàng hỏi.
“Đương nhiên.” Anh ta dịu dàng nhìn cô: “Say này, tất cả nguyện vọng của em, anh đều sẽ thực hiện.”
Hạ Lăng thở phào một hơi, chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng bao lâu nay đã được đặt xuống, mũi cay cay, cô suýt bật khóc: “Cảm ơn ngài… Cảm ơn, cảm ơn…”
Anh ta cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng: “Không cần cảm ơn anh, em rất đặc biệt, em đáng có được tất cả những thứ này.”
Đáng có được tất cả những thứ này? Cô sững sờ nhìn anh.
Anh cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Tiểu Lăng, lại đây để anh nhìn một chút.”
Thiên hậu trở về - Chương 196: Người nhận nuôi cô
Hạ Lăng hơi ngây người.
Giáo viên chủ nhiệm thúc giục: “Còn ngây người làm gì, nhanh đi đi. Hạ Lăng, ta nói cho con biết, lần này con là trong họa có phúc, ngài Bùi rất giàu có, con phải khiến cậu ta vui vẻ thì có lẽ bệnh tình của em gái con còn có hi vọng.”
Trái tim cô nhảy lên dồn dập: “Thật ạ?”
“Ta đã bao giờ lừa con chưa?” Giáo viên chủ nhiệm lườm cô: “Con biết Đế Hoàng của Bùi thị không, hàng ngày đều có tin trên báo đó, là hào môn hàng đầu trên toàn thế giới. Ngài Bùi này mới nhậm chức trưởng tộc, là chủ nhân nhà họ Bùi, những tập đoàn nhỏ trước kia không thể so sánh được. Chi phí trị liệu của Hạ Vũ, đối với người khác là giá trên trời, nhưng đối với cậu ta thì chỉ là một câu nói mà thôi.”
Trái tim càng đập nhanh, Hạ Lăng âm thầm nắm tay, móng tay đâm vào trong da thịt. Vì Hạ Vũ, cô có thể làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa chỉ là khiêu vũ? Cô không nói nữa, muốn nhanh chóng chạy đến phòng thay đồ múa, vừa chạy được một bước, đã cảm thấy dưới chân truyền đến một trận đau đớn, cô lảo đảo suýt ngã.
“Ấy!” Giáo viên chủ nhiệm đỡ cô: “Cẩn thận một chút! Nếu ngã bị thương thì làm sao khiêu vũ được?”
Cô rất vất vả mới đứng vững, dưới chân càng đau đớn hơn, quả thật muốn đổ mồ hôi lạnh. Giáo viên chủ nhiệm nhìn sắc mặt của cô: “Con không sao chứ, nếu không thoải mái thì nói nhé, sức khỏe mới là quan trọng, bài khiêu vũ kia không nhảy cũng được.”
“Không sao ạ.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Vừa nghe được tin này nên con vui quá, đi đường không cẩn thận chút thôi.”
Giáo viên chủ nhiệm yên tâm gật đầu, nhìn cô rời đi.
Dọc đường đi, Hạ Lăng cố nén nỗi đau đớn như kim châm, cô đi rất nhanh rất vững. Đến phòng vũ đạo, cô tránh các thầy cô giáo, tự mình thay quần áo và giày nhảy, cất đôi giày có dính máu vào trong ngăn tủ. Bọn họ trang điểm cho cô, dặn dò rất nhiều việc phải chú ý, ví dụ như phải biểu hiện thật ngoan ngoãn, đừng chọc ngài Bùi không vui… Cô đều đáp lại như bình thường, không ai phát hiện sự khác thường của cô.
Màn khiêu vũ này, cô không nhảy không được.
Giáo viên chủ nhiệm nói anh ta có tiền, vì để anh ta cứu Hạ Vũ, cho dù là hi vọng rất mong manh, cô cũng phải dùng toàn lực để thử. Cô không chỉ muốn nhảy, còn muốn nhảy tốt hơn bình thường.
Màn khiêu vũ được sắp xếp vào bữa tiệc trưa.
Các thầy cô giáo còn tha thiết dặn dò cô: “Hạ Lăng, buổi tiệc này đều là vì con, vốn dĩ ngài Bùi không định ở lại ăn cơm, nhưng vì muốn xem con khiêu vũ, nên mới ở lại đến bây giờ. Con phải biểu hiện thật tốt, đừng làm mất mặt cô nhi viện.”
Cô hít sâu một hơi rồi lên sân khấu.
Khiêu vũ là sở trường mạnh nhất của cô, thân thể giãn ra, mỗi động tác đều yêu cầu rất cao, lưu loát sinh động. Mới đầu, còn cảm thấy chỗ bị thương ở lòng bàn chân rất đau, nhưng sau đó không cảm thấy đau đớn nữa, cô đắm chìm trong thế giới của khiêu vũ, cô phát huy hoàn mỹ tất cả những gì đã học được, lúc kết thúc, cô nhìn thấy bàn tay của người đàn ông trẻ tuổi dưới sân khấu chậm rãi đưa lên, vỗ nhẹ hai cái.
Anh ta vừa lòng không? Hay chỉ là xuất phát từ lễ phép?
Trong lòng Hạ Lăng thấp thỏm, trực giác cho cô biết, anh ta chính là ngài Bùi kia nên cô nhịn không được nhìn qua vài lần, nhưng không có cách nào nhìn ra vui giận trên gương mặt đó.
Người giới thiệu thấp giọng giục cô đi xuống.
Trong lòng Hạ Lăng đầy tâm sự, giống như mộng du mà đi trở về, cô ngồi trong phòng thay đồ không ra.
Không biết đã bao lâu.
Cửa phòng thay đồ bị người ta mở ra, vẫn là giáo viên chủ nhiệm: “Hạ Lăng, sao con còn ở đây? Quần áo cũng chưa thay? Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp, ngài Bùi muốn gặp con.”
Ngài Bùi muốn gặp cô? Cô giật mình nhìn giáo viên chủ nhiệm, tim đập loạn: “Chuyện gì ạ?”
Trên mặt giáo viên chủ nhiệm không kìm được ý cười: “Cậu ta nói, muốn nhận nuôi con.”
“Nhận nuôi con? Vậy Tiểu Vũ thì sao?” Cô vội vàng hỏi, rất nhiều người muốn nhận nuôi cô, nhưng vừa nghe nói cô phải dẫn theo Hạ Vũ, thì đều từ bỏ, chưa từng có ngoại lệ.
Nụ cười trên mặt giáo viên chủ nhiệm càng lớn hơn: “Chuyện của chị em các con, viện trường đã nói với ngài Bùi rồi. Ngài Bùi nguyện ý nhận nuôi cả hai con, còn đồng ý sẽ giúp Hạ Vũ chữa bệnh.”
Giọng cô run rẩy: “Thật không ạ?”
“Ta lừa con làm gì?” Ông cười, đẩy Hạ Lăng: “Ta đã nói lần này là con trong họa có phúc mà, cuộc sống khổ cực của chị em con đã qua rồi, nhà họ Bùi là hào môn thượng đẳng, họ sẽ không bạc đãi các con đâu. Sau này sống những ngày tốt đẹp, đừng quên cô nhi viện nhé, rảnh rỗi thì trở về thăm.”
Cô gật mạnh đầu, cảm thấy không chân thật giống như đang nằm mơ vậy.
Giáo viên chủ nhiệm lại giục cô nhanh thay quần áo, sau đó nhận điện thoại, nói: “Bỏ đi, không cần thay nữa, viện trưởng bảo chúng ta nhanh đến đi, để ngài Bùi chờ lâu không tốt lắm, đi cùng ta nào.”
Ông ấy xoay người đi ra bên ngoài, Hạ Lăng đuổi theo, bỗng cảm thấy lòng bàn chân truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, lúc này cô mới nhớ mình còn bị thương, vừa nãy khiêu vũ không cảm thấy, bây giờ thả lỏng ra, quả thực là đau muốn chết.
“Làm sao vậy?” Giáo viên chủ nhiệm đi được vài bước, thấy cô không đuổi kịp mới hỏi.
Cô cắn răng nói không sao.Thầm cảm thấy trên chân dinh dính, chắc là vết thương lại chảy máu rồi. Nhưng mà, cô cúi đầu nhìn hai chân mình, từ bên ngoài nhìn vào không thấy cái gì, cô cố gắng chịu đựng, mạnh mẽ đi từng bước đuổi theo. Đã đến nước này rồi, vào lúc quan trong này, dù thế nào cũng không thể đứt đoạn được.
Thật vất vả mới đến phòng nghỉ của khách quý.
Viện trưởng đang nói chuyện với người đàn ông trẻ tuổi kia, nhìn thấy cô thì nhiệt tình kéo cô qua rồi giới thiệu. “Ngài Bùi, đây là Hạ Lăng, số phận đứa trẻ này khổ cực, nhưng rất nghe lời, hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho ngài.” Sau đó lại cúi đầu dạy dỗ cô: “Tiểu Lăng, sau này đi theo ngài Bùi phải ngoan ngoãn nhé, bảo con làm gì thì con làm cái đấy, biết không?”
Hạ Lăng gật mạnh đầu, thấp thỏm nhìn người đàn ông trẻ tuổi, sợ anh ta không muốn cô nữa.
Người đàn ông trẻ tuổi kia nói với viện trưởng: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô bé này.”
Viện trưởng và giáo viên chủ nhiệm đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hạ Lăng cẩn thận đánh giá anh ta, người sẽ nhận nuôi mình, anh ta ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn tối màu đặt gần cửa sổ, đôi tay tùy ý chồng lên nhau, tư thái thanh thản. Có những tia sáng nhỏ chiếu lên mặt, lên người anh ta, sáng lấp lánh, càng khiến anh ta thêm bí hiểm và mê người, không thể không thừa nhận, đây là người đẹp nhất cô đã gặp trong mười hai năm nay.
“Em tên Tiểu Lăng phải không?” Anh ta nói, giọng rất ôn hòa.
Hạ Lăng gật đầu, căng thẳng không nói lên lời.
Anh ta cười tủm tỉm: “Đừng sợ, Tiểu Lăng, anh đã nói muốn nhận nuôi em, tuyệt đối sẽ không đổi ý.”
“Vậy Hạ Vũ thì sao?” Cô buột miệng hỏi.
“Hạ Vũ cũng vậy.” Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Anh đã cho người đi làm thủ tục nhận nuôi hai em rồi.”
“Anh sẽ chữa bệnh cho Hạ Vũ đúng không?” Cô vội vàng hỏi.
“Đương nhiên.” Anh ta dịu dàng nhìn cô: “Say này, tất cả nguyện vọng của em, anh đều sẽ thực hiện.”
Hạ Lăng thở phào một hơi, chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng bao lâu nay đã được đặt xuống, mũi cay cay, cô suýt bật khóc: “Cảm ơn ngài… Cảm ơn, cảm ơn…”
Anh ta cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng: “Không cần cảm ơn anh, em rất đặc biệt, em đáng có được tất cả những thứ này.”
Đáng có được tất cả những thứ này? Cô sững sờ nhìn anh.
Anh cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Tiểu Lăng, lại đây để anh nhìn một chút.”