Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Hậu trở về-138.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Thiên hậu trở về - Chương 138: Người phát ngôn? Không cần nữa!
Hạ Lăng rất không thích nói chuyện với loại người thiếu lịch sự này, nếu theo tính tình của cô thì căn bản sẽ làm lơ ông ta. Nhưng nể mặt Lệ Lôi gọi ông ta một tiếng “chú Cố”, cô vẫn trả lời: “Tôi là Diệp Tinh Lăng.”
Giọng điệu tự nhiên, giống như mọi người trên thế giới đều biết đến cô.
Thực tế, trước đó cô được hai người đàn ông tuấn tú chói mắt vây quanh đã sớm khiến người ta phải ghé mắt rồi, ở đây cũng có không ít người biết cô, câu thông báo tên họ này, cơ bản là thừa thãi. Chú Cố rất tức giận, ý ông ta muốn hỏi là, cô và Lệ Lôi có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà Lệ Lôi lại che chở cô như vậy, dựa vào cái gì mà làm tổn thương con gái bảo bối của ông ta?!
Một minh tinh nhỏ mà thôi, cô không xứng!
Vẻ mặt chú Cố lạnh lùng: “Tôi biết cô, cô là người phát ngôn cho Cánh Sao của Cố Thị chúng tôi.”
Hạ Lăng từ chối cho ý kiến, chậm rãi đợi câu sau.
Xung quanh có vài vị khách thầm cảm thấy kỳ lạ, tài phiệt Cố Thị có địa vị như thế nào chứ? Bằng lòng để một minh tinh nhỏ như cô làm người phát ngôn, cô nên cảm động rơi nước mắt mới đúng, tại sao ở trước mặt khách hàng còn cao ngạo, lạnh nhạt như vậy? Thật không hiểu chuyện. Cho dù cô có dựa vào cây đại thụ như Lệ Lôi, là người phụ nữ được Lệ Lôi bao nuôi, cũng không thể ỷ vào việc được cưng chiều mà gây thù chuốc oán khắp nơi cho kim chủ được.
Họ âm thầm lắc đầu, cảm thấy cô gái này được sủng mà kiêu, sớm muộn cũng bị kim chủ ghét bỏ.
Chú Cố nói: “Hiện tại cô có hai lựa chọn: Một, xin lỗi Lâm Lâm; Hai: hủy bỏ tư cách người phát ngôn cho Cánh Sao.”
Khách mời xung quanh bắt đầu xôn xao, Cánh Sao là biểu tượng đại diện lớn nhất của nhà họ Cố trong mấy năm qua! Một câu hủy là hủy được sao? Nghe nói, hiệu quả phát ngôn của Diệp Tinh Lăng khá tốt, danh tiếng của cô và hãng nước hoa này đều cùng nhau đi lên, việc này…
“Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.” Có một ông già cầm trong tay ly rượu vang đỏ lắc đầu: “Cô gái này không hiểu chuyện, gia chủ nhà họ Cố cũng không sáng suốt.”
Mọi người xung quanh gật gù đồng cảm.
Chú Cố lại không quan tâm, không sai, người phát ngôn của Cánh Sao rất quan trọng, nhưng quan trọng thế nào cũng không bằng con gái của ông ta. Hơn nữa còn ở trước mặt Lệ Lôi… Ông ta biết, từ nhỏ con gái bảo bối của mình đã thích Lệ Lôi, một lòng muốn gả vào nhà họ Lệ, hiện giờ mất thể diện trước mặt Lệ Lôi như vậy, nhất định sẽ không thể chịu đựng được. Vả lại, ông ta cũng vui vẻ thúc đẩy hôn sự của hai người, tuy nhà họ Cố lớn, nhưng còn xa mới bằng nhà họ Lệ, chỉ cần con gái có thể gả vào nhà họ Lệ, cả nhà họ Cố sẽ được nâng cao hơn một bậc, đến lúc đó, Cánh Sao cái gì? Người phát ngôn cái gì? Căn bản không còn quan trọng nữa.
Hy sinh một người phát ngôn của Cánh Sao để con gái lấy lại mặt mũi, trong mắt chú Cố vẫn thấy có lời.
Lệ Lôi ngầm nhíu mày.
Kỳ thật, không nói đến toàn bộ gia tộc nhà họ Lệ, chỉ tính một Thiên Nghệ nho nhỏ của anh ở trong nước cũng không thiếu tiền, thậm chí khối tài sản lộ ra bên ngoài cũng chỉ là một góc của tảng băng. Từ góc độ công ty mà nói, người phát ngôn cho Cánh Sao này, thật sự có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng, vị trí phát ngôn này có ý nghĩa khác đối với Hạ Lăng, nó có thể giúp cô đứng ở nơi cao hơn, khiến con đường nổi tiếng của cô thuận lợi hơn rất nhiều.
Anh không hy vọng chuyện nhỏ này sẽ hủy hoại tiền đồ của cô.
“Chú Cố, cháu thay mặt Tiểu Lăng xin lỗi chú.” Lệ Lôi vô cùng khách khí nói: “Cũng xin lỗi Lâm Lâm. Lâm Lâm, người từ chối em là anh, đương nhiên anh phải có trách nhiệm, hôm nào anh sẽ đến nhà thăm hỏi, chịu đòn nhận lỗi với em, thật xin lỗi.”
Anh cúi đầu về phía cha con Cố Thị.
Cố Lâm lại vô cùng tức giận, cái gì chứ! Cô ta muốn người phụ nữ thối tha kia xin lỗi, tại sao anh Lôi lại không ngại ăn nói khép nép vì người phụ nữ kia?! Cô ta lớn như vậy rồi, nhưng trong trí nhớ của cô ta, anh Lôi là người kiêu ngạo biết bao nhiêu, sự kiêu ngạo đó của anh đã khắc vào trong xương cốt, mặc dù nhìn anh có vẻ ấm áp và lười nhác, nhưng trong cốt tủy lại uy nghiêm đến mức không thể mạo phạm, từ trước đến nay, cô ta chưa từng thấy anh Lôi cúi đầu trước bất cứ ai!
Cố Lâm vô cùng bi phẫn, càng căm hận Hạ Lăng nhiều hơn, cô ta đưa tay chỉ vào cô: “Anh Lôi, anh xin lỗi cũng vô dụng! Em nhất định muốn cô ta xin lỗi! Nếu không phải do cô ta, anh sẽ không từ chối lời mời khiêu vũ của em, sức khỏe cô ta ổn hay không liên quan gì đến anh? Tại sao cứ quấn lấy anh không buông, cô ta không có chân sao? Không tự về nhà được sao?”
Các câu hỏi liên tiếp được đưa ra, giọng nói của cô ta vừa the thé vừa sắc bén.
Lúc này, sự chú ý của toàn bộ khách khứa trong đại sảnh đều bị thu hút đến đây.
Lệ Lôi nói: “Cô ấy là…”
“Nhân viên.” Hạ Lăng tiếp lời. Cô đúng là bạn gái của Lệ Lôi, Lệ Lôi cũng nguyện ý công khai quan hệ của hai người, nhưng mà, cô không hi vọng sẽ phô trương như vậy. Cô muốn trở thành thiên hậu lóa mắt hơn cả kiếp trước, có thể đạt đến đỉnh cao, mà con đường minh tinh quá đỗi gập ghềnh, cô không hi vọng bước đi của mình phức tạp ngay từ lúc khởi đầu, để người ta nghĩ rằng cô dựa vào thủ đoạn ám muội mới thành danh.
“Nếu rời khỏi anh Tử Hoành, cô chẳng là gì cả.”
Đời trước, lời châm biếm của Hạ Vũ như một lời nguyền độc ác vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô, trở thành tâm ma của cô. Đời này, cô muốn mọi người biết đến thực lực của cô, chứ không phải là chỗ dựa hay chuyện xấu bên ngoài.
Còn về Lệ Lôi, chỉ cần anh có lòng không muốn để cô chịu uất ức, đã đủ khiến cô vui vẻ rồi.
Thời cơ còn chưa đến, chờ khi sự nghiệp của cô ổn định một chút, cô sẽ công khai quan hệ của họ.
Lệ Lôi nuốt nửa câu sau trở về, cảm thấy lồng ngực khó chịu. Nhưng nếu cô muốn che giấu quan hệ của họ, anh sẽ chiều theo. Anh mỉm cười, rất tự nhiên mà tiếp lời cô: “Là nhân viên rất quan trọng. Cho dù anh chịu thiệt thòi một chút, cũng không thể để cô ấy chịu thiệt.”
Nếu là một minh tinh quan trọng, ý nghĩa đối với một công ty giải trí không cần nói cũng biết, nhưng Hạ Lăng còn chưa phải đâu, nhiều nhất chỉ là một người có tiềm năng thôi, cô đáng giá để ông chủ công ty lớn như Thiên Nghệ phải cẩn thận che chở sao?
Ở đại sảnh có không ít những cô gái trẻ tuổi hâm mộ, ghen tị, dù là danh môn hay nữ cường nhân, ai lại không hi vọng một người đàn ông tuấn tú và có địa vị lớn như Lệ Lôi che chở cho mình? Hơn nữa, thân phận của Lệ Lôi thật sự không tầm thường, ở đây có nhiều nhân vật nổi tiếng trong cả hai giới chính trị và thương trường, nhưng e rằng chỉ có ông chủ lớn Bùi Tử Hoành còn chưa lộ diện kia mới có thể phân cao thấp với anh được.
Đủ loại ánh mắt tập trung lên người Hạ Lăng.
Cố Lâm nổi giận đùng đùng: “Diệp Tinh Lăng, nếu cô có bản lĩnh thì đừng trốn sau lưng anh Lôi! Xin lỗi tôi! Nếu không thì cút khỏi vị trí người phát ngôn của nhà chúng tôi!” Cô ta tìm được thứ để uy hiếp người phụ nữ thối tha này rồi, cô là cái thá gì chứ? Chẳng phải chỉ là một minh tinh nhỏ muốn làm người phát ngôn cho nhà cô ta sao? Cô ta không tin mình không gây khó dễ được!
Hạ Lăng cảm thấy, nếu mình không bày tỏ một chút, thì có thể sẽ trở thành con rùa đen rụt đầu thật sự.
“Lâm Lâm…” Lệ Lôi mở miệng.
Hạ Lăng lại giữ chặt Lệ Lôi, lạnh lùng nói với Cố Lâm: “Đáng tiếc cho loại nước hoa tốt như Cánh Sao, bị hủy trong tay một đại tiểu thư chẳng biết gì như cô. Không cần tôi làm người phát ngôn? Được, đây là cô nói đấy, hi vọng sau này sẽ không cầu xin tôi quay lại.”
Dứt lời, cô nói với Lệ Lôi: “Chúng ta đi.”
Lệ Lôi vốn dĩ muốn cố gắng thêm một chút, tận lực cứu vãn chuyện người phát ngôn này, nhưng nhìn Hạ Lăng kiên quyết như vậy, nên anh cũng từ bỏ. Thôi vậy, Tiểu Lăng vui vẻ là quan trọng nhất, dù sao, cô cũng từng nói không thích làm người phát ngôn, về sau tìm nhiều hợp đồng khác bù cho cô là được.
Lệ Lôi nghĩ như vậy nên gật đầu chào hỏi chú Cố, thái độ lần này không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: “Chú Cố, xin lỗi, chúng cháu đi trước.”
Anh dắt Hạ Lăng đi về phía cửa lớn.
Các khách mời lần lượt nhường đường, để đôi nam nữ trẻ tuổi thu hút hết tầm mắt của mọi người này đi qua. Không ít người âm thầm thán phục trong lòng, quả nhiên, thực lực nhà họ Lệ khó lường, loại hợp đồng như Cánh Sao này, bên ngoài phải tranh nhau đến vỡ đầu, vậy mà cậu hai nhà họ Lệ thấy không thích là từ bỏ…
Tuy nhiên, hai người mới đi được vài bước, đã bị người ta gọi lại.
“Chờ chút.”
Một giọng nói trầm thấp và quen thuộc vang lên, khiến Hạ Lăng đột nhiên chột dạ.
Thiên hậu trở về - Chương 138: Người phát ngôn? Không cần nữa!
Hạ Lăng rất không thích nói chuyện với loại người thiếu lịch sự này, nếu theo tính tình của cô thì căn bản sẽ làm lơ ông ta. Nhưng nể mặt Lệ Lôi gọi ông ta một tiếng “chú Cố”, cô vẫn trả lời: “Tôi là Diệp Tinh Lăng.”
Giọng điệu tự nhiên, giống như mọi người trên thế giới đều biết đến cô.
Thực tế, trước đó cô được hai người đàn ông tuấn tú chói mắt vây quanh đã sớm khiến người ta phải ghé mắt rồi, ở đây cũng có không ít người biết cô, câu thông báo tên họ này, cơ bản là thừa thãi. Chú Cố rất tức giận, ý ông ta muốn hỏi là, cô và Lệ Lôi có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà Lệ Lôi lại che chở cô như vậy, dựa vào cái gì mà làm tổn thương con gái bảo bối của ông ta?!
Một minh tinh nhỏ mà thôi, cô không xứng!
Vẻ mặt chú Cố lạnh lùng: “Tôi biết cô, cô là người phát ngôn cho Cánh Sao của Cố Thị chúng tôi.”
Hạ Lăng từ chối cho ý kiến, chậm rãi đợi câu sau.
Xung quanh có vài vị khách thầm cảm thấy kỳ lạ, tài phiệt Cố Thị có địa vị như thế nào chứ? Bằng lòng để một minh tinh nhỏ như cô làm người phát ngôn, cô nên cảm động rơi nước mắt mới đúng, tại sao ở trước mặt khách hàng còn cao ngạo, lạnh nhạt như vậy? Thật không hiểu chuyện. Cho dù cô có dựa vào cây đại thụ như Lệ Lôi, là người phụ nữ được Lệ Lôi bao nuôi, cũng không thể ỷ vào việc được cưng chiều mà gây thù chuốc oán khắp nơi cho kim chủ được.
Họ âm thầm lắc đầu, cảm thấy cô gái này được sủng mà kiêu, sớm muộn cũng bị kim chủ ghét bỏ.
Chú Cố nói: “Hiện tại cô có hai lựa chọn: Một, xin lỗi Lâm Lâm; Hai: hủy bỏ tư cách người phát ngôn cho Cánh Sao.”
Khách mời xung quanh bắt đầu xôn xao, Cánh Sao là biểu tượng đại diện lớn nhất của nhà họ Cố trong mấy năm qua! Một câu hủy là hủy được sao? Nghe nói, hiệu quả phát ngôn của Diệp Tinh Lăng khá tốt, danh tiếng của cô và hãng nước hoa này đều cùng nhau đi lên, việc này…
“Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.” Có một ông già cầm trong tay ly rượu vang đỏ lắc đầu: “Cô gái này không hiểu chuyện, gia chủ nhà họ Cố cũng không sáng suốt.”
Mọi người xung quanh gật gù đồng cảm.
Chú Cố lại không quan tâm, không sai, người phát ngôn của Cánh Sao rất quan trọng, nhưng quan trọng thế nào cũng không bằng con gái của ông ta. Hơn nữa còn ở trước mặt Lệ Lôi… Ông ta biết, từ nhỏ con gái bảo bối của mình đã thích Lệ Lôi, một lòng muốn gả vào nhà họ Lệ, hiện giờ mất thể diện trước mặt Lệ Lôi như vậy, nhất định sẽ không thể chịu đựng được. Vả lại, ông ta cũng vui vẻ thúc đẩy hôn sự của hai người, tuy nhà họ Cố lớn, nhưng còn xa mới bằng nhà họ Lệ, chỉ cần con gái có thể gả vào nhà họ Lệ, cả nhà họ Cố sẽ được nâng cao hơn một bậc, đến lúc đó, Cánh Sao cái gì? Người phát ngôn cái gì? Căn bản không còn quan trọng nữa.
Hy sinh một người phát ngôn của Cánh Sao để con gái lấy lại mặt mũi, trong mắt chú Cố vẫn thấy có lời.
Lệ Lôi ngầm nhíu mày.
Kỳ thật, không nói đến toàn bộ gia tộc nhà họ Lệ, chỉ tính một Thiên Nghệ nho nhỏ của anh ở trong nước cũng không thiếu tiền, thậm chí khối tài sản lộ ra bên ngoài cũng chỉ là một góc của tảng băng. Từ góc độ công ty mà nói, người phát ngôn cho Cánh Sao này, thật sự có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng, vị trí phát ngôn này có ý nghĩa khác đối với Hạ Lăng, nó có thể giúp cô đứng ở nơi cao hơn, khiến con đường nổi tiếng của cô thuận lợi hơn rất nhiều.
Anh không hy vọng chuyện nhỏ này sẽ hủy hoại tiền đồ của cô.
“Chú Cố, cháu thay mặt Tiểu Lăng xin lỗi chú.” Lệ Lôi vô cùng khách khí nói: “Cũng xin lỗi Lâm Lâm. Lâm Lâm, người từ chối em là anh, đương nhiên anh phải có trách nhiệm, hôm nào anh sẽ đến nhà thăm hỏi, chịu đòn nhận lỗi với em, thật xin lỗi.”
Anh cúi đầu về phía cha con Cố Thị.
Cố Lâm lại vô cùng tức giận, cái gì chứ! Cô ta muốn người phụ nữ thối tha kia xin lỗi, tại sao anh Lôi lại không ngại ăn nói khép nép vì người phụ nữ kia?! Cô ta lớn như vậy rồi, nhưng trong trí nhớ của cô ta, anh Lôi là người kiêu ngạo biết bao nhiêu, sự kiêu ngạo đó của anh đã khắc vào trong xương cốt, mặc dù nhìn anh có vẻ ấm áp và lười nhác, nhưng trong cốt tủy lại uy nghiêm đến mức không thể mạo phạm, từ trước đến nay, cô ta chưa từng thấy anh Lôi cúi đầu trước bất cứ ai!
Cố Lâm vô cùng bi phẫn, càng căm hận Hạ Lăng nhiều hơn, cô ta đưa tay chỉ vào cô: “Anh Lôi, anh xin lỗi cũng vô dụng! Em nhất định muốn cô ta xin lỗi! Nếu không phải do cô ta, anh sẽ không từ chối lời mời khiêu vũ của em, sức khỏe cô ta ổn hay không liên quan gì đến anh? Tại sao cứ quấn lấy anh không buông, cô ta không có chân sao? Không tự về nhà được sao?”
Các câu hỏi liên tiếp được đưa ra, giọng nói của cô ta vừa the thé vừa sắc bén.
Lúc này, sự chú ý của toàn bộ khách khứa trong đại sảnh đều bị thu hút đến đây.
Lệ Lôi nói: “Cô ấy là…”
“Nhân viên.” Hạ Lăng tiếp lời. Cô đúng là bạn gái của Lệ Lôi, Lệ Lôi cũng nguyện ý công khai quan hệ của hai người, nhưng mà, cô không hi vọng sẽ phô trương như vậy. Cô muốn trở thành thiên hậu lóa mắt hơn cả kiếp trước, có thể đạt đến đỉnh cao, mà con đường minh tinh quá đỗi gập ghềnh, cô không hi vọng bước đi của mình phức tạp ngay từ lúc khởi đầu, để người ta nghĩ rằng cô dựa vào thủ đoạn ám muội mới thành danh.
“Nếu rời khỏi anh Tử Hoành, cô chẳng là gì cả.”
Đời trước, lời châm biếm của Hạ Vũ như một lời nguyền độc ác vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô, trở thành tâm ma của cô. Đời này, cô muốn mọi người biết đến thực lực của cô, chứ không phải là chỗ dựa hay chuyện xấu bên ngoài.
Còn về Lệ Lôi, chỉ cần anh có lòng không muốn để cô chịu uất ức, đã đủ khiến cô vui vẻ rồi.
Thời cơ còn chưa đến, chờ khi sự nghiệp của cô ổn định một chút, cô sẽ công khai quan hệ của họ.
Lệ Lôi nuốt nửa câu sau trở về, cảm thấy lồng ngực khó chịu. Nhưng nếu cô muốn che giấu quan hệ của họ, anh sẽ chiều theo. Anh mỉm cười, rất tự nhiên mà tiếp lời cô: “Là nhân viên rất quan trọng. Cho dù anh chịu thiệt thòi một chút, cũng không thể để cô ấy chịu thiệt.”
Nếu là một minh tinh quan trọng, ý nghĩa đối với một công ty giải trí không cần nói cũng biết, nhưng Hạ Lăng còn chưa phải đâu, nhiều nhất chỉ là một người có tiềm năng thôi, cô đáng giá để ông chủ công ty lớn như Thiên Nghệ phải cẩn thận che chở sao?
Ở đại sảnh có không ít những cô gái trẻ tuổi hâm mộ, ghen tị, dù là danh môn hay nữ cường nhân, ai lại không hi vọng một người đàn ông tuấn tú và có địa vị lớn như Lệ Lôi che chở cho mình? Hơn nữa, thân phận của Lệ Lôi thật sự không tầm thường, ở đây có nhiều nhân vật nổi tiếng trong cả hai giới chính trị và thương trường, nhưng e rằng chỉ có ông chủ lớn Bùi Tử Hoành còn chưa lộ diện kia mới có thể phân cao thấp với anh được.
Đủ loại ánh mắt tập trung lên người Hạ Lăng.
Cố Lâm nổi giận đùng đùng: “Diệp Tinh Lăng, nếu cô có bản lĩnh thì đừng trốn sau lưng anh Lôi! Xin lỗi tôi! Nếu không thì cút khỏi vị trí người phát ngôn của nhà chúng tôi!” Cô ta tìm được thứ để uy hiếp người phụ nữ thối tha này rồi, cô là cái thá gì chứ? Chẳng phải chỉ là một minh tinh nhỏ muốn làm người phát ngôn cho nhà cô ta sao? Cô ta không tin mình không gây khó dễ được!
Hạ Lăng cảm thấy, nếu mình không bày tỏ một chút, thì có thể sẽ trở thành con rùa đen rụt đầu thật sự.
“Lâm Lâm…” Lệ Lôi mở miệng.
Hạ Lăng lại giữ chặt Lệ Lôi, lạnh lùng nói với Cố Lâm: “Đáng tiếc cho loại nước hoa tốt như Cánh Sao, bị hủy trong tay một đại tiểu thư chẳng biết gì như cô. Không cần tôi làm người phát ngôn? Được, đây là cô nói đấy, hi vọng sau này sẽ không cầu xin tôi quay lại.”
Dứt lời, cô nói với Lệ Lôi: “Chúng ta đi.”
Lệ Lôi vốn dĩ muốn cố gắng thêm một chút, tận lực cứu vãn chuyện người phát ngôn này, nhưng nhìn Hạ Lăng kiên quyết như vậy, nên anh cũng từ bỏ. Thôi vậy, Tiểu Lăng vui vẻ là quan trọng nhất, dù sao, cô cũng từng nói không thích làm người phát ngôn, về sau tìm nhiều hợp đồng khác bù cho cô là được.
Lệ Lôi nghĩ như vậy nên gật đầu chào hỏi chú Cố, thái độ lần này không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: “Chú Cố, xin lỗi, chúng cháu đi trước.”
Anh dắt Hạ Lăng đi về phía cửa lớn.
Các khách mời lần lượt nhường đường, để đôi nam nữ trẻ tuổi thu hút hết tầm mắt của mọi người này đi qua. Không ít người âm thầm thán phục trong lòng, quả nhiên, thực lực nhà họ Lệ khó lường, loại hợp đồng như Cánh Sao này, bên ngoài phải tranh nhau đến vỡ đầu, vậy mà cậu hai nhà họ Lệ thấy không thích là từ bỏ…
Tuy nhiên, hai người mới đi được vài bước, đã bị người ta gọi lại.
“Chờ chút.”
Một giọng nói trầm thấp và quen thuộc vang lên, khiến Hạ Lăng đột nhiên chột dạ.