-
Chương 30: Già không già, nhỏ không nhỏ (1)
Vẻ mặt của người đến trở nên lạnh lùng khó đoán.
Hắn ta làm việc dưới trướng Thiên Các, bây giờ Lý Phong Kỷ thẳng tay ném lệnh bài vào thùng rác, hành động này không chỉ là khinh thường hắn ta mà còn là sự coi thường đối với Thiên Các.
“Ta nói lại một lần cuối cùng nữa, ngươi sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình!” Người tới nói với giọng lạnh lẽo.
Lý Phong Kỷ bình tĩnh nhìn hắn ta, lặp lại lần nữa: “Ta không có hứng thú.”
“Ngươi……”
Người tới vô cùng bực bội đối với thái độ của Lý Phong Kỷ.
“Ngươi có biết người sáng lập ra Thiên Các là ai không?”
Hắn ta kiềm lại cơn tức giận và hỏi.
Lý Phong Kỷ lắc đầu, không chút do dự nói: “Không biết, cũng không cần biết, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Hừ!”
“Đúng là cái thứ không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng ngươi là ai. Rồi ngươi sẽ phải giá đắt cho lời nói của mình!”
Cơn giận của tên đệ tử đó đã hoàn toàn bùng phát, lửa giận của hắn ta như đang bùng cháy.
Lý Phong Kỷ vẫn rất bình tĩnh, từ tốn nói ra một chữ “Cút.”
Vẻ mặt của người tới tức đến tái mét, đáp lại một chữ được rồi nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Bang bang!
Một âm thanh giòn vang truyền đến, còn kèm theo câu nói: “Đây không phải là Dư Thiên Vũ sao.... Tại sao sắc mặt lại tái mét thế nhỉ? Ta đã nói với ngươi rồi, đừng có đụng chuyện gì cũng tức giận. Ngươi xem đi, đôi mắt của ngươi vốn đã nhỏ rồi, bây giờ còn xếch ngược lên nữa, sắp không thấy gì nữa rồi đó.”
Lời nói châm chọc đó rất gay gắt.
Dư Thiên Vũ đi ra cửa, nhìn thấy Bách Lý Sùng đang ôm trường kiếm đứng thẳng, vẻ mặt của hắn ta trở nên phức tạp rồi hừ lạnh một tiếng, vội vàng bỏ đi, không dám đáp trả lại một câu nói nào.
Bách Lý Sùng chậm rãi đi vào trong phòng của Lý Phong Kỷ.
“Này…… Lý đại công tử, lâu rồi không gặp, ta rất nhớ ngươi đó!” Trên mặt Bách Lý Sùng nở nụ cười.
Ánh mắt của Lý Phong Kỷ nhìn về phía Bách Lý Sùng đang mỉm cười, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, vẫn bình tĩnh nhìn gã và hỏi: “Không biết Bách Lý sư huynh đến chỗ của ta có chuyện gì?”
Bách Lý Sùng tùy tiện ngồi xuống rồi ném thanh trường kiếm gã ôm trong ngực lên trên bàn, cầm lấy ấm trà rót vào miệng uống.
“Phì!”
“Trà hư rồi!”
“Lý đại công tử, chẳng lẽ chỗ này của ngươi không có nổi một ngụm trà nóng để uống luôn sao?”
Vẻ mặt Bách Lý Sùng hơi tức giận.
Lý Phong Kỷ cười cười, đáp: “Ta rất ít khi uống trà, cũng không có nhiều người hay đến phòng ở của ta, xin lỗi nhé!”
Vẻ tức giận trên gương mặt Bách Lý Sùng biến mất trong nháy mắt, lại nở nụ cười rồi nói: “Không sao…… Con người của ta cũng không thích uống trà, chỉ là hôm nay có hơi khát nước mà thôi, không sao đâu.”
Lý Phong Kỷ gật đầu, không hề để ý tới mà bắt đầu thu dọn giường đệm của mình.
Ánh mắt Bách Lý Sùng quét quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên tấm lệnh bài nằm trong thùng rác.
“Ngươi từ chối lời mời chào của Thiên Các à?” Bách Lý Sùng hỏi.
“Phải!”
Lý Phong Kỷ trả lời mà không quay đầu lại.
Bách Lý Sùng gật đầu nhẹ: “Từ chối cũng tốt, nếu không thì ta không có cơ hội rồi.”
Lý Phong Kỷ vẫn bình tĩnh dọn giường.
Bách Lý Sùng cũng không vòng vo nữa, tục tiếp nói ra mục đích của mình: “Lần này ta đến là muốn mời ngươi gia nhập vào Hiên Minh.”
Động tác của Lý Phong Kỷ chậm lại, lên tiếng nói: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta ném lệnh bài vào thùng rác sao?”
Bách Lý Sùng cười như không sao cả, tự tin bảo: “Thiên Các mà so sánh với Hiên Minh thì giống như là tiểu vu gặp đại vu(*), ta tin rằng ngươi sẽ không từ chối.”
(*) So sánh bên này kém bên kia nhiều.
Lý Phong Kỷ xoay người, nhìn Bách Lý Sùng và nói: “Ta muốn nghỉ ngơi!”
Sắc mặt của Bách Lý Sùng không khỏi thay đổi.
Từ khi gã bước vào cửa cho đến bây giờ, gã đã nghe ra từ trong lời nói của Lý Phong Kỷ có ý từ chối rất rõ ràng. Nhưng Bách Lý Sùng vẫn tự tin có thể thuyết phục được Lý Phong Kỷ.
Thế nhưng bây giờ, xem ra Bách Lý Sùng đã hơi tự tin, thậm chí đã tự tin quá mức rồi.
Muốn nghỉ ngơi, ý nói tiễn khách.
Tiễn khách cũng có nghĩa là Lý Phong Kỷ lựa chọn từ chối.
“Chẳng lẽ ngươi không cân nhắc một chút sao?” Ý cười trên mặt của Bách Lý Sùng đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc.
Lý Phong Kỷ lắc đầu nói: “Ta không biết hiện giờ ta có giá trị gì đáng giá để cho các ngươi đến mượn sức ta, cho nên ta rất lo sợ. Tốt nhất vẫn là tránh xa rắc rối thì được hơn.”
Bách Lý Sùng khẽ gật đầu.
Đối với lai lịch của Lý Phong Kỷ, Hiên Minh đã điều tra vô cùng rõ ràng. Thành tựu mà Lý Phong Kỷ đạt được bây giờ gần như là do hắn tự mình nỗ lực được, cho nên hắn đã quen với đơn độc một mình.
“Được rồi! Lời từ chối của ngươi nằm ngoài dự đoán của ta—— thật sự. Ngươi là đệ tử đầu tiên mà ta gặp dám từ chối Hiên Minh. Nhưng mà ta cũng không tức giận, sau này chỉ cần ngươi thay đổi ý định thì trong Hiên Minh chắc chắn sẽ có một vị trí cho ngươi. Chúng ta lúc nào cũng đợi ngươi đến.” Bách Lý Sùng đứng lên, nghiêm túc nói.
Lý Phong Kỷ không đáp lại.
Bách Lý Sùng cũng không cho Lý Phong Kỷ có cơ hội đáp lại mà đã vội vàng rời đi.
Ngẩng đầu lên, nhìn ra cánh cửa đang mở, Lý Phong Kỷ nở một nụ cười, trong đó còn mang theo chút tự trào phúng.
Dù thế nào đi chăng nữa, Lý Phong Kỷ cũng không tưởng tượng ra được một ngày hắn sẽ có giá trị để mượn sức.
Một đêm không mộng.
Vào lúc bình minh, Lý Phong Kỷ lại xuất hiện tại hồ nước ở Thiên Bộc Phong.
Con rồng nước khổng lồ gào thét lao đến, Lý Phong Kỷ phải hao hết toàn bộ sức lực của mình mới có thể tiêu diệt rồng nước.
Lại có thêm rồng nước lao ra.
Không thể không nói, Cổ Nhất Long là một nhà huấn luyện cực kỳ phù hợp, ông ta điều khiển sức mạnh của rồng nước dần dần mạnh lên, nhưng cũng vừa lúc đạt tới giới hạn của Lý Phong Kỷ...
Ầm!
Lại một con rồng nước khổng lồ bị đánh tan giữa không trung, Lý Phong Kỷ ngã xuống đất, há to mồm thở hổn hển.
Két két!
Bên trong hồ nước, xích sắt khẽ lay động, vóc dáng cao lớn của Cổ Nhất Long nhảy lên mặt nước, đứng giữa không trung. Dưới chân ông ta là một con rồng nước khổng lồ đang bơi qua bơi lại trong hồ.
“Tên nhóc nhà ngươi…… Có chút phong thái cao thủ đi.” Cổ Nhất Long nhìn dáng vẻ chật vật Lý Phong Kỷ thì lên tiếng nói.
Lý Phong Kỷ trợn trắng mắt, hắn lười không thèm phản ứng lại.
Cổ Nhất Long cười gượng vài tiếng, áo bào màu xám to rộng vung lên, ống tay áo đột nhiên phồng lên, dòng thác nước cuồn cuộn kia lại bị kéo đến đây, giống như một chiếc cầu hình vòm được làm bằng nước.
“Tiểu tử, nhìn một chút oai phong không, bây giờ lại ít đi một cao thủ có thể đại chiến mấy trăm hiệp với ta.”
Cổ Nhất Long cười nói.
Lý Phong Kỷ vẫn trợn trắng mắt, tức giận nói: “Chết tiệt…… Trước khi đại chiến sẽ mệt chết ngươi!”
Thác nước liên tục không ngừng chảy xuống, lại tụ mà không tiêu tan, chiếc cầu hình vòm trở nên càng ngày càng dài, càng ngày càng rộng hơn.
Vẻ mặt của Cổ Nhất Long nghiêm túc, làn da đã nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời lúc này trông đặc biệt trắng bệch.
“Ngươi không hiểu…… Đây gọi là khí thế. Nhớ năm đó, khi ta một mình một người đi tới Thiên Huyền Tông, việc đầu tiên ta làm chính là đập nát tấm bảng “Thiên Huyền Tông” được mạ vàng kia. Ngươi có biết vì sao không?”
Lý Phong Kỷ duỗi hai chân ra, ngồi thẳng trên mặt đất, nhìn Cổ Nhất Long cao cao tại thượng(*), lắc đầu.
(*) Dùng để miêu tả người bề trên.
“Ngươi vẫn chưa hiểu, đó gọi là can đảm, gọi là lấy thế áp người. Phải biết rằng biển hiệu chính là bộ mặt của mọi tông môn, ta dùng một kiếm chém nát nó thì những người đó không dám lỗ mãng gây rối với ta.”
Cổ Nhất Long thong thả nói.
Lý Phong Kỷ nghe được một lúc thì tinh thần đã tỉnh táo lại. Hắn ngồi thẳng lưng lên, muốn tiếp tục nghe.
Cổ Nhất Long lại ngậm miệng lại!
“Ai…… Đã nhiều năm rồi không được ăn thịt, miệng nhạt cả rồi!”
Cổ Nhất Long thở dài nói.
Lý Phong Kỷ chớp mắt rồi đáp: “Ta rơi vào bẫy của ngươi rồi.”
Cổ Nhất Long cười cười, không nói gì.
“Chờ chút, lát nữa sẽ có rượu có thịt.”
Lý Phong Kỷ đứng lên, phủi bụi đất dính trên người đi, mặc kệ dáng vẻ đang chật vật mà chạy xuống chân núi.
Hắn ta làm việc dưới trướng Thiên Các, bây giờ Lý Phong Kỷ thẳng tay ném lệnh bài vào thùng rác, hành động này không chỉ là khinh thường hắn ta mà còn là sự coi thường đối với Thiên Các.
“Ta nói lại một lần cuối cùng nữa, ngươi sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình!” Người tới nói với giọng lạnh lẽo.
Lý Phong Kỷ bình tĩnh nhìn hắn ta, lặp lại lần nữa: “Ta không có hứng thú.”
“Ngươi……”
Người tới vô cùng bực bội đối với thái độ của Lý Phong Kỷ.
“Ngươi có biết người sáng lập ra Thiên Các là ai không?”
Hắn ta kiềm lại cơn tức giận và hỏi.
Lý Phong Kỷ lắc đầu, không chút do dự nói: “Không biết, cũng không cần biết, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Hừ!”
“Đúng là cái thứ không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng ngươi là ai. Rồi ngươi sẽ phải giá đắt cho lời nói của mình!”
Cơn giận của tên đệ tử đó đã hoàn toàn bùng phát, lửa giận của hắn ta như đang bùng cháy.
Lý Phong Kỷ vẫn rất bình tĩnh, từ tốn nói ra một chữ “Cút.”
Vẻ mặt của người tới tức đến tái mét, đáp lại một chữ được rồi nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Bang bang!
Một âm thanh giòn vang truyền đến, còn kèm theo câu nói: “Đây không phải là Dư Thiên Vũ sao.... Tại sao sắc mặt lại tái mét thế nhỉ? Ta đã nói với ngươi rồi, đừng có đụng chuyện gì cũng tức giận. Ngươi xem đi, đôi mắt của ngươi vốn đã nhỏ rồi, bây giờ còn xếch ngược lên nữa, sắp không thấy gì nữa rồi đó.”
Lời nói châm chọc đó rất gay gắt.
Dư Thiên Vũ đi ra cửa, nhìn thấy Bách Lý Sùng đang ôm trường kiếm đứng thẳng, vẻ mặt của hắn ta trở nên phức tạp rồi hừ lạnh một tiếng, vội vàng bỏ đi, không dám đáp trả lại một câu nói nào.
Bách Lý Sùng chậm rãi đi vào trong phòng của Lý Phong Kỷ.
“Này…… Lý đại công tử, lâu rồi không gặp, ta rất nhớ ngươi đó!” Trên mặt Bách Lý Sùng nở nụ cười.
Ánh mắt của Lý Phong Kỷ nhìn về phía Bách Lý Sùng đang mỉm cười, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, vẫn bình tĩnh nhìn gã và hỏi: “Không biết Bách Lý sư huynh đến chỗ của ta có chuyện gì?”
Bách Lý Sùng tùy tiện ngồi xuống rồi ném thanh trường kiếm gã ôm trong ngực lên trên bàn, cầm lấy ấm trà rót vào miệng uống.
“Phì!”
“Trà hư rồi!”
“Lý đại công tử, chẳng lẽ chỗ này của ngươi không có nổi một ngụm trà nóng để uống luôn sao?”
Vẻ mặt Bách Lý Sùng hơi tức giận.
Lý Phong Kỷ cười cười, đáp: “Ta rất ít khi uống trà, cũng không có nhiều người hay đến phòng ở của ta, xin lỗi nhé!”
Vẻ tức giận trên gương mặt Bách Lý Sùng biến mất trong nháy mắt, lại nở nụ cười rồi nói: “Không sao…… Con người của ta cũng không thích uống trà, chỉ là hôm nay có hơi khát nước mà thôi, không sao đâu.”
Lý Phong Kỷ gật đầu, không hề để ý tới mà bắt đầu thu dọn giường đệm của mình.
Ánh mắt Bách Lý Sùng quét quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên tấm lệnh bài nằm trong thùng rác.
“Ngươi từ chối lời mời chào của Thiên Các à?” Bách Lý Sùng hỏi.
“Phải!”
Lý Phong Kỷ trả lời mà không quay đầu lại.
Bách Lý Sùng gật đầu nhẹ: “Từ chối cũng tốt, nếu không thì ta không có cơ hội rồi.”
Lý Phong Kỷ vẫn bình tĩnh dọn giường.
Bách Lý Sùng cũng không vòng vo nữa, tục tiếp nói ra mục đích của mình: “Lần này ta đến là muốn mời ngươi gia nhập vào Hiên Minh.”
Động tác của Lý Phong Kỷ chậm lại, lên tiếng nói: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta ném lệnh bài vào thùng rác sao?”
Bách Lý Sùng cười như không sao cả, tự tin bảo: “Thiên Các mà so sánh với Hiên Minh thì giống như là tiểu vu gặp đại vu(*), ta tin rằng ngươi sẽ không từ chối.”
(*) So sánh bên này kém bên kia nhiều.
Lý Phong Kỷ xoay người, nhìn Bách Lý Sùng và nói: “Ta muốn nghỉ ngơi!”
Sắc mặt của Bách Lý Sùng không khỏi thay đổi.
Từ khi gã bước vào cửa cho đến bây giờ, gã đã nghe ra từ trong lời nói của Lý Phong Kỷ có ý từ chối rất rõ ràng. Nhưng Bách Lý Sùng vẫn tự tin có thể thuyết phục được Lý Phong Kỷ.
Thế nhưng bây giờ, xem ra Bách Lý Sùng đã hơi tự tin, thậm chí đã tự tin quá mức rồi.
Muốn nghỉ ngơi, ý nói tiễn khách.
Tiễn khách cũng có nghĩa là Lý Phong Kỷ lựa chọn từ chối.
“Chẳng lẽ ngươi không cân nhắc một chút sao?” Ý cười trên mặt của Bách Lý Sùng đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc.
Lý Phong Kỷ lắc đầu nói: “Ta không biết hiện giờ ta có giá trị gì đáng giá để cho các ngươi đến mượn sức ta, cho nên ta rất lo sợ. Tốt nhất vẫn là tránh xa rắc rối thì được hơn.”
Bách Lý Sùng khẽ gật đầu.
Đối với lai lịch của Lý Phong Kỷ, Hiên Minh đã điều tra vô cùng rõ ràng. Thành tựu mà Lý Phong Kỷ đạt được bây giờ gần như là do hắn tự mình nỗ lực được, cho nên hắn đã quen với đơn độc một mình.
“Được rồi! Lời từ chối của ngươi nằm ngoài dự đoán của ta—— thật sự. Ngươi là đệ tử đầu tiên mà ta gặp dám từ chối Hiên Minh. Nhưng mà ta cũng không tức giận, sau này chỉ cần ngươi thay đổi ý định thì trong Hiên Minh chắc chắn sẽ có một vị trí cho ngươi. Chúng ta lúc nào cũng đợi ngươi đến.” Bách Lý Sùng đứng lên, nghiêm túc nói.
Lý Phong Kỷ không đáp lại.
Bách Lý Sùng cũng không cho Lý Phong Kỷ có cơ hội đáp lại mà đã vội vàng rời đi.
Ngẩng đầu lên, nhìn ra cánh cửa đang mở, Lý Phong Kỷ nở một nụ cười, trong đó còn mang theo chút tự trào phúng.
Dù thế nào đi chăng nữa, Lý Phong Kỷ cũng không tưởng tượng ra được một ngày hắn sẽ có giá trị để mượn sức.
Một đêm không mộng.
Vào lúc bình minh, Lý Phong Kỷ lại xuất hiện tại hồ nước ở Thiên Bộc Phong.
Con rồng nước khổng lồ gào thét lao đến, Lý Phong Kỷ phải hao hết toàn bộ sức lực của mình mới có thể tiêu diệt rồng nước.
Lại có thêm rồng nước lao ra.
Không thể không nói, Cổ Nhất Long là một nhà huấn luyện cực kỳ phù hợp, ông ta điều khiển sức mạnh của rồng nước dần dần mạnh lên, nhưng cũng vừa lúc đạt tới giới hạn của Lý Phong Kỷ...
Ầm!
Lại một con rồng nước khổng lồ bị đánh tan giữa không trung, Lý Phong Kỷ ngã xuống đất, há to mồm thở hổn hển.
Két két!
Bên trong hồ nước, xích sắt khẽ lay động, vóc dáng cao lớn của Cổ Nhất Long nhảy lên mặt nước, đứng giữa không trung. Dưới chân ông ta là một con rồng nước khổng lồ đang bơi qua bơi lại trong hồ.
“Tên nhóc nhà ngươi…… Có chút phong thái cao thủ đi.” Cổ Nhất Long nhìn dáng vẻ chật vật Lý Phong Kỷ thì lên tiếng nói.
Lý Phong Kỷ trợn trắng mắt, hắn lười không thèm phản ứng lại.
Cổ Nhất Long cười gượng vài tiếng, áo bào màu xám to rộng vung lên, ống tay áo đột nhiên phồng lên, dòng thác nước cuồn cuộn kia lại bị kéo đến đây, giống như một chiếc cầu hình vòm được làm bằng nước.
“Tiểu tử, nhìn một chút oai phong không, bây giờ lại ít đi một cao thủ có thể đại chiến mấy trăm hiệp với ta.”
Cổ Nhất Long cười nói.
Lý Phong Kỷ vẫn trợn trắng mắt, tức giận nói: “Chết tiệt…… Trước khi đại chiến sẽ mệt chết ngươi!”
Thác nước liên tục không ngừng chảy xuống, lại tụ mà không tiêu tan, chiếc cầu hình vòm trở nên càng ngày càng dài, càng ngày càng rộng hơn.
Vẻ mặt của Cổ Nhất Long nghiêm túc, làn da đã nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời lúc này trông đặc biệt trắng bệch.
“Ngươi không hiểu…… Đây gọi là khí thế. Nhớ năm đó, khi ta một mình một người đi tới Thiên Huyền Tông, việc đầu tiên ta làm chính là đập nát tấm bảng “Thiên Huyền Tông” được mạ vàng kia. Ngươi có biết vì sao không?”
Lý Phong Kỷ duỗi hai chân ra, ngồi thẳng trên mặt đất, nhìn Cổ Nhất Long cao cao tại thượng(*), lắc đầu.
(*) Dùng để miêu tả người bề trên.
“Ngươi vẫn chưa hiểu, đó gọi là can đảm, gọi là lấy thế áp người. Phải biết rằng biển hiệu chính là bộ mặt của mọi tông môn, ta dùng một kiếm chém nát nó thì những người đó không dám lỗ mãng gây rối với ta.”
Cổ Nhất Long thong thả nói.
Lý Phong Kỷ nghe được một lúc thì tinh thần đã tỉnh táo lại. Hắn ngồi thẳng lưng lên, muốn tiếp tục nghe.
Cổ Nhất Long lại ngậm miệng lại!
“Ai…… Đã nhiều năm rồi không được ăn thịt, miệng nhạt cả rồi!”
Cổ Nhất Long thở dài nói.
Lý Phong Kỷ chớp mắt rồi đáp: “Ta rơi vào bẫy của ngươi rồi.”
Cổ Nhất Long cười cười, không nói gì.
“Chờ chút, lát nữa sẽ có rượu có thịt.”
Lý Phong Kỷ đứng lên, phủi bụi đất dính trên người đi, mặc kệ dáng vẻ đang chật vật mà chạy xuống chân núi.