-
Chương 29: Ta rất bận
Ngày hôm sau!
Khi trời còn chưa sáng, Lý Phong Kỷ đã đi đến Thiên Bộc Phong.
Cổ Nhất Long nhìn Lý Phong Kỷ luyện kiếm với ánh mắt rất hứng thú. Một lúc lâu sau, bàn tay kia vung lên, hồ nước đang bắn bọt nước tung tóe bắt đầu quay cuồng. Từng cơn sóng lớn không ngừng dâng cao, một con rồng nước khổng lồ lao về hướng Lý Phong Kỷ.
Thanh kiếm đột nhiên vung lên, mạnh mẽ chém về phía rồng nước.
Rồng nước như có linh tính, đuôi rồng quét ngang người Lý Phong Kỷ, thân hình hắn lùi về phía sau, nội lực di chuyển bên trong kinh mạch rồi tràn ra ngoài cơ thể, kiếm đâm nghiêng đến.
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng thân hình rồng nước, nội lực cuồng bạo nổ tung, biến rồng nước thành vô số tia nước bắt tung tóe. Lý Phong Kỷ còn chưa kịp thở thì bên trong hồ nước lại có một con rồng nước khác nhào đến.
Không có cách nào khác, Lý Phong Kỷ chỉ có thể rút kiếm đỡ đòn!
……
Lý Phong Kỷ không biết đã đánh tan bao nhiêu con rồng nước, cũng không biết cơ thể hắn đã bị rồng nước đánh lên bao nhiêu lần. Hiện giờ, cảm giác duy nhất mà hắn biết là mệt, rất mệt, cánh tay hắn đau nhức, bên trong kinh mạch đã trống rỗng.
Sau khi nghỉ ngơi bên hồ một lúc, Lý Phong Kỷ ăn một viên Ôn Mạch Đan, bắt đầu tu luyện Phạn Thiên Phù Đồ quyết.
Thời gian lại trôi đi.
Nội lực của Lý Phong Kỷ đã dần khôi phục lại, mệt mỏi vơi bớt, sức lực hồi phục.
Lại có rồng nước tiếp tục lao ra từ bên trong hồ nước, Lý Phong Kỷ giơ kiếm lên đón đỡ.
Chiến đấu quyết liệt rồi tu luyện.
Tu luyện rồi lại chiến đấu quyết liệt.
Có sự hỗ trợ của Cổ Nhất Long, Lý Phong Kỷ hoàn toàn chìm đắm vào trạng thái điên cuồng luyện tập.
Liên tục mười ngày qua, Lý Phong Kỷ tu luyện không màng ngày đêm. Mười tám chiêu kiếm cơ bản mà Thân Đồ Phong từng dạy cho hắn cũng đã được hắn rèn luyện đến mức lô hỏa thuần thanh(*), uy lực càng không thể so sánh với trước đây.
(*) Cực kỳ thành thạo một việc gì đó, nhắm mắt cũng có thể làm được.
Lý Phong Kỷ bắt đầu thử tu luyện kiếm pháp chân chính.
Bên trong Tàng Thư Các, thứ có nhiều nhất đó chính là kiếm pháp. Từ cấp thấp đến cấp cao, Lý Phong Kỷ đã ghi nhớ toàn bộ kiếm pháp trong đầu. Hơn nữa trong hơn hai năm qua, hắn đã nghiên cứu và hiểu rõ được bảy tám phần những kiếm pháp thâm ảo khó lường. Thậm chí hắn có thể vận dụng được vài kiếm pháp, ví dụ như Khảm Sài Kiếm Pháp khi giao chiến với Độc Cô Thần, hay như túy kiếm lúc chiến đấu với Mai Vũ.
Hiện giờ, Lý Phong Kỷ như đang cõng trên lưng một kho tàng võ học đồ sộ vậy. Điều cần làm chính là dùng năng lực của bản thân để nắm chặt kho tàng này trong tay.
Lý Phong Kỷ vẫn đang miệt mài tu luyện.
Cổ Nhất Long điều khiển rồng nước, rèn luyện cho Lý Phong Kỷ.
Có đôi khi, Cổ Nhất Long và Lý Phong Kỷ sẽ vui cười vài câu với nhau, bày ra những trò đùa vừa phải. Quan hệ của hai người cũng dần trở nên thân thiết quen thuộc hơn.
Thời gian trôi đi, ngày qua ngày, thực lực của Lý Phong Kỷ đã tiến bộ hơn.
……
……
“A!”
Một tiếng hô to vang lên, Lý Phong Kỷ đánh tan con rồng nước trước mặt hắn, bước chân hơn loạng choạng. Tuy rằng thực lực của hắn đã được nâng cao, nhưng Cổ Nhất Long cũng đã tăng thêm số lượng rồng nước. Mỗi lần đánh thì Lý Phong Kỷ phải tiêu hao rất nhiều sức lực mới có thể đánh bại được.
Nhưng mà ——
Lý Phong Kỷ vẫn rất hưng phấn, chỉ trong thời gian gần một tháng, thực lực của hắn đã có chút thành tựu, đó là từ mới đột phá Võ Sư Cảnh đến sắp đại thành. Hơn nữa, Lý Phong Kỷ có thể cảm nhận được rằng hắn cách cảnh giới đại viên mãn đã không còn xa nữa.
Ăn vào một viên Ôn Mạch Đan cuối cùng, Lý Phong Kỷ bắt đầu tu luyện Phạn Thiên Phù Đồ quyết. Việc chăm chỉ khổ luyện mỗi ngày đã giúp cho kinh mạch của hắn thích ứng được với sự bá đạo của Phạn Thiên Phù Đồ quyết. Sức mạnh của kinh mạch cũng đã đạt đến một trình độ cực kỳ đáng gờm.
Nội lực trong người khôi phục rất nhanh, Lý Phong Kỷ liếc nhìn mặt trời đã dần lặn xuống phía tây, chắp tay về phía hồ nước và nói: “Tiền bối, ta phải trở về rồi, ngày mai lại đến tu luyện.”
Bên trong hồ nước không có phản hồi nào.
Lý Phong Kỷ mỉm cười nhẹ, xoay người rời đi.
Sau khi đi xuống Thiên Bộc Phong, điều đầu tiên hắn làm là đến Đan dược phòng.
Nhìn thấy dáng người quen thuộc đang đứng cạnh quầy thuốc, Lý Phong Kỷ nở nụ cười rồi nhón chân rón ra rón rén đi đến gần Vương Bình Bình.
“Xin chào.... Ta tới mua dược.”
Cơ thể Vương Bình Bình giật bắn lên, nhảy vọt ra phía sau như gặp quỷ.
“Lý Phong Kỷ.... Ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Vương Bình Bình hơi hốt hoảng nói.
Rồi nàng ta vội ngậm miệng lại, nhìn về phía ông lão đang ngồi trong đại điện, đôi mắt của ông lão đó vẫn đang nhắm chặt. Vương Bình Bình thở phào một hơi và vỗ vỗ bộ ngực căng tròn của mình, dáng vẻ như vẫn còn sợ hãi.
Lý Phong Kỷ cười nói: “Khi nào thì ngươi trở về?”
Vương Bình Bình ra hiệu cho Lý Phong Kỷ im lặng, ánh mắt nàng ta nhìn về phía ông lão, nàng ta rất rõ tính tình của ông lão đó, từ trước đến nay luôn hành xử theo việc công, tuyệt đối không cho phép có chuyện gì khác xảy ra trong Đan dược phòng.
Nhớ lại chuyện vào giữa trưa hôm qua, Vương Hạo Vũ đi vào trong Đan dược phòng, không nói chuyện gì quan trọng mà cứ luôn trêu chọc Vương Bình Bình. Ông lão đó trực tiếp ra tay đánh gãy chân của gã, sau đó lại mạnh mẽ dạy dỗ Vương Hạo Vũ một trận.... Khi gã ra khỏi Đan dược phòng, gần như là phải bò ra.
“Ngươi muốn mua đan dược gì?” Vương Bình Bình nhỏ giọng hỏi.
Lý Phong Kỷ cười và lấy ra một xấp ngân phiếu nói: “Đổi toàn bộ thành Ôn Mạch Đan.”
Vương Bình Bình gật đầu, nhanh nhẹn đếm ngân phiếu xong thì đưa hai hộp Ôn Mạch Đan đưa cho Lý Phong Kỷ, sau đó lại tặng cho hắn một hộp thảo dược lớn.
Lý Phong Kỷ cầm hộp thảo dược và chắp tay đối với Vương Bình Bình. Sau đó hắn nhỏ giọng nói: “Chờ đến lúc được nghỉ thì ngươi hãy đến hồ nước ở Thiên Bộc Phong tìm ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Gương mặt của Vương Bình Bình đỏ lên, nàng ta đã từng đi qua hồ nước ở Thiên Bộc Phong vài lần, có rất ít người qua lại tại đó.
“Được rồi!”
Vương Bình Bình hơi hốt hoảng đáp.
Lý Phong Kỷ nhanh chóng rời khỏi Đan dược phòng.
Ông lão vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần kia mỉm cười nhẹ, giả vờ như không biết gì về vài hành động nhỏ xảy ra giữa Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình, ông chỉ cảm thấy rất thú vị.
“Nha đầu, ngươi quen với tên nhóc vừa rồi à?” Ông lão nhẹ nhàng hỏi.
Vương Bình Bình gật đầu, vẻ mặt hơi dè dặt đáp lại: “Hắn là người lần trước đã về nhà cùng với ta.”
Ông lão gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.
Vương Bình Bình lè lưỡi, lại một lần nữa tập trung vào quầy y thuật.
Khi Lý Phong Kỷ trở lại phòng ở cho đệ tử thì thấy có người đang đợi hắn.
Người tới cũng là đệ tử của Kiếm Tông, mặc một bộ y phục màu trắng, dáng người cao gầy đĩnh bạt, tuy nhiên lại có một đôi mắt hẹp dài khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
“Ngươi là Lý Phong Kỷ đúng không?” Người tới hỏi một cách rất ngạo mạn.
Lý Phong Kỷ đặt đan dược lên bàn và gật đầu.
Người tới ném một tấm lệnh bài cho Lý Phong Kỷ, trên đó có khắc một ký tự rồng bay phượng múa – “Thiên.”
“Đây là lệnh bài của Thiên Các chúng ta, sau này ngươi sẽ là người của Thiên Các. Mấy ngày là sẽ diễn ra Thiên Các tụ hội, khi đó sẽ có người đến thông báo địa điểm cho ngươi.”
Người đến lại tiếp tục cất lời, thẳng thắng nói rõ.
Bên trong Kiếm Tông có rất nhiều đệ tử, nếu tính kỹ thì không dưới một vạn người. Với số lượng đệ tử như thế thì dù cho có đặt ở bất cứ đâu cũng là một thế lực đáng sợ.
Nơi nào có con người, nơi đó ắt có xung đột tranh chấp.
Nơi có xung đột tranh chấp, đương nhiên không thể thiếu vũ lực.
Thời gian trôi qua, rất nhiều người bắt đầu tụ tập với nhau thành các nhóm, hình thành những đoàn thể nhất định, cùng nhau tiến lùi. Tục ngữ có câu, nơi tựa lưng tốt nhất là cây cao bóng mát.
Cứ như thế, bên trong Kiếm Tông đã xuất hiện rất nhiều bang phái.
Có người đã cẩn thận thống kê và sắp xếp các bang phái trong Kiếm Tông, hơn nữa còn căn cứ vào thực lực mạnh yếu mà lập ra một bảng xếp hạng. Trong đó, đứng đầu tất nhiên là phái Kiếm Trủng, thành viên của họ đều là những nhân vật thiên kiêu ở Kiếm Tông, ai cũng từng tiến vào Kiếm Trủng tu luyện và trở về.
Xếp hạng thứ hai là Quân Tử Môn do Tứ đại công tử đứng đầu, thực lực không thua kém lắm so với phái Kiếm Trủng. Còn bang phái xếp thứ ba có tên gọi là Hiên Minh, nghe nói có ít thành viên nhất, nhưng cũng là bang phái bí ẩn nhất, thực lực của mỗi thành viên đều vô cùng mạnh mẽ. Cho đến bây giờ, vẫn không có ai biết người đứng đầu Hiên Minh là ai.
Có thứ nhất thì sẽ có thứ hai, thứ ba.
Về phần mấy bang phái xếp sau hạng ba thì thực sự không cần phải biết, bởi vì trước mặt ba bang phái lớn trong Kiếm Tông này thì mọi thứ chỉ là mây bay mà thôi, tan vỡ trong chốc lát.
Lý Phong Kỷ nhìn thoáng qua lệnh bài trong tay, cười cười rồi không chút do dự mà ném nó vào trong thùng rác.
“Ta không có hứng thú.”
Lý Phong Kỷ dùng giọng điệu bình tĩnh nói.
Vẻ mặt của người tới đã thay đổi, nhìn về phía Lý Phong Kỷ và nói: “Đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh thì có cốt khí, ngươi sẽ hối hận.”
Lý Phong Kỷ lắc đầu, nhìn về phía người tới đó, đáp lại với sắc mặt nghiêm túc: “Ta là đệ tử của Kiếm Tông, không có chút hứng thú nào với mấy chuyện bang phái các ngươi. Tốt nhất là ngươi đừng đến làm phiền ta nữa, ta rất bận.”
Khi trời còn chưa sáng, Lý Phong Kỷ đã đi đến Thiên Bộc Phong.
Cổ Nhất Long nhìn Lý Phong Kỷ luyện kiếm với ánh mắt rất hứng thú. Một lúc lâu sau, bàn tay kia vung lên, hồ nước đang bắn bọt nước tung tóe bắt đầu quay cuồng. Từng cơn sóng lớn không ngừng dâng cao, một con rồng nước khổng lồ lao về hướng Lý Phong Kỷ.
Thanh kiếm đột nhiên vung lên, mạnh mẽ chém về phía rồng nước.
Rồng nước như có linh tính, đuôi rồng quét ngang người Lý Phong Kỷ, thân hình hắn lùi về phía sau, nội lực di chuyển bên trong kinh mạch rồi tràn ra ngoài cơ thể, kiếm đâm nghiêng đến.
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng thân hình rồng nước, nội lực cuồng bạo nổ tung, biến rồng nước thành vô số tia nước bắt tung tóe. Lý Phong Kỷ còn chưa kịp thở thì bên trong hồ nước lại có một con rồng nước khác nhào đến.
Không có cách nào khác, Lý Phong Kỷ chỉ có thể rút kiếm đỡ đòn!
……
Lý Phong Kỷ không biết đã đánh tan bao nhiêu con rồng nước, cũng không biết cơ thể hắn đã bị rồng nước đánh lên bao nhiêu lần. Hiện giờ, cảm giác duy nhất mà hắn biết là mệt, rất mệt, cánh tay hắn đau nhức, bên trong kinh mạch đã trống rỗng.
Sau khi nghỉ ngơi bên hồ một lúc, Lý Phong Kỷ ăn một viên Ôn Mạch Đan, bắt đầu tu luyện Phạn Thiên Phù Đồ quyết.
Thời gian lại trôi đi.
Nội lực của Lý Phong Kỷ đã dần khôi phục lại, mệt mỏi vơi bớt, sức lực hồi phục.
Lại có rồng nước tiếp tục lao ra từ bên trong hồ nước, Lý Phong Kỷ giơ kiếm lên đón đỡ.
Chiến đấu quyết liệt rồi tu luyện.
Tu luyện rồi lại chiến đấu quyết liệt.
Có sự hỗ trợ của Cổ Nhất Long, Lý Phong Kỷ hoàn toàn chìm đắm vào trạng thái điên cuồng luyện tập.
Liên tục mười ngày qua, Lý Phong Kỷ tu luyện không màng ngày đêm. Mười tám chiêu kiếm cơ bản mà Thân Đồ Phong từng dạy cho hắn cũng đã được hắn rèn luyện đến mức lô hỏa thuần thanh(*), uy lực càng không thể so sánh với trước đây.
(*) Cực kỳ thành thạo một việc gì đó, nhắm mắt cũng có thể làm được.
Lý Phong Kỷ bắt đầu thử tu luyện kiếm pháp chân chính.
Bên trong Tàng Thư Các, thứ có nhiều nhất đó chính là kiếm pháp. Từ cấp thấp đến cấp cao, Lý Phong Kỷ đã ghi nhớ toàn bộ kiếm pháp trong đầu. Hơn nữa trong hơn hai năm qua, hắn đã nghiên cứu và hiểu rõ được bảy tám phần những kiếm pháp thâm ảo khó lường. Thậm chí hắn có thể vận dụng được vài kiếm pháp, ví dụ như Khảm Sài Kiếm Pháp khi giao chiến với Độc Cô Thần, hay như túy kiếm lúc chiến đấu với Mai Vũ.
Hiện giờ, Lý Phong Kỷ như đang cõng trên lưng một kho tàng võ học đồ sộ vậy. Điều cần làm chính là dùng năng lực của bản thân để nắm chặt kho tàng này trong tay.
Lý Phong Kỷ vẫn đang miệt mài tu luyện.
Cổ Nhất Long điều khiển rồng nước, rèn luyện cho Lý Phong Kỷ.
Có đôi khi, Cổ Nhất Long và Lý Phong Kỷ sẽ vui cười vài câu với nhau, bày ra những trò đùa vừa phải. Quan hệ của hai người cũng dần trở nên thân thiết quen thuộc hơn.
Thời gian trôi đi, ngày qua ngày, thực lực của Lý Phong Kỷ đã tiến bộ hơn.
……
……
“A!”
Một tiếng hô to vang lên, Lý Phong Kỷ đánh tan con rồng nước trước mặt hắn, bước chân hơn loạng choạng. Tuy rằng thực lực của hắn đã được nâng cao, nhưng Cổ Nhất Long cũng đã tăng thêm số lượng rồng nước. Mỗi lần đánh thì Lý Phong Kỷ phải tiêu hao rất nhiều sức lực mới có thể đánh bại được.
Nhưng mà ——
Lý Phong Kỷ vẫn rất hưng phấn, chỉ trong thời gian gần một tháng, thực lực của hắn đã có chút thành tựu, đó là từ mới đột phá Võ Sư Cảnh đến sắp đại thành. Hơn nữa, Lý Phong Kỷ có thể cảm nhận được rằng hắn cách cảnh giới đại viên mãn đã không còn xa nữa.
Ăn vào một viên Ôn Mạch Đan cuối cùng, Lý Phong Kỷ bắt đầu tu luyện Phạn Thiên Phù Đồ quyết. Việc chăm chỉ khổ luyện mỗi ngày đã giúp cho kinh mạch của hắn thích ứng được với sự bá đạo của Phạn Thiên Phù Đồ quyết. Sức mạnh của kinh mạch cũng đã đạt đến một trình độ cực kỳ đáng gờm.
Nội lực trong người khôi phục rất nhanh, Lý Phong Kỷ liếc nhìn mặt trời đã dần lặn xuống phía tây, chắp tay về phía hồ nước và nói: “Tiền bối, ta phải trở về rồi, ngày mai lại đến tu luyện.”
Bên trong hồ nước không có phản hồi nào.
Lý Phong Kỷ mỉm cười nhẹ, xoay người rời đi.
Sau khi đi xuống Thiên Bộc Phong, điều đầu tiên hắn làm là đến Đan dược phòng.
Nhìn thấy dáng người quen thuộc đang đứng cạnh quầy thuốc, Lý Phong Kỷ nở nụ cười rồi nhón chân rón ra rón rén đi đến gần Vương Bình Bình.
“Xin chào.... Ta tới mua dược.”
Cơ thể Vương Bình Bình giật bắn lên, nhảy vọt ra phía sau như gặp quỷ.
“Lý Phong Kỷ.... Ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Vương Bình Bình hơi hốt hoảng nói.
Rồi nàng ta vội ngậm miệng lại, nhìn về phía ông lão đang ngồi trong đại điện, đôi mắt của ông lão đó vẫn đang nhắm chặt. Vương Bình Bình thở phào một hơi và vỗ vỗ bộ ngực căng tròn của mình, dáng vẻ như vẫn còn sợ hãi.
Lý Phong Kỷ cười nói: “Khi nào thì ngươi trở về?”
Vương Bình Bình ra hiệu cho Lý Phong Kỷ im lặng, ánh mắt nàng ta nhìn về phía ông lão, nàng ta rất rõ tính tình của ông lão đó, từ trước đến nay luôn hành xử theo việc công, tuyệt đối không cho phép có chuyện gì khác xảy ra trong Đan dược phòng.
Nhớ lại chuyện vào giữa trưa hôm qua, Vương Hạo Vũ đi vào trong Đan dược phòng, không nói chuyện gì quan trọng mà cứ luôn trêu chọc Vương Bình Bình. Ông lão đó trực tiếp ra tay đánh gãy chân của gã, sau đó lại mạnh mẽ dạy dỗ Vương Hạo Vũ một trận.... Khi gã ra khỏi Đan dược phòng, gần như là phải bò ra.
“Ngươi muốn mua đan dược gì?” Vương Bình Bình nhỏ giọng hỏi.
Lý Phong Kỷ cười và lấy ra một xấp ngân phiếu nói: “Đổi toàn bộ thành Ôn Mạch Đan.”
Vương Bình Bình gật đầu, nhanh nhẹn đếm ngân phiếu xong thì đưa hai hộp Ôn Mạch Đan đưa cho Lý Phong Kỷ, sau đó lại tặng cho hắn một hộp thảo dược lớn.
Lý Phong Kỷ cầm hộp thảo dược và chắp tay đối với Vương Bình Bình. Sau đó hắn nhỏ giọng nói: “Chờ đến lúc được nghỉ thì ngươi hãy đến hồ nước ở Thiên Bộc Phong tìm ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Gương mặt của Vương Bình Bình đỏ lên, nàng ta đã từng đi qua hồ nước ở Thiên Bộc Phong vài lần, có rất ít người qua lại tại đó.
“Được rồi!”
Vương Bình Bình hơi hốt hoảng đáp.
Lý Phong Kỷ nhanh chóng rời khỏi Đan dược phòng.
Ông lão vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần kia mỉm cười nhẹ, giả vờ như không biết gì về vài hành động nhỏ xảy ra giữa Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình, ông chỉ cảm thấy rất thú vị.
“Nha đầu, ngươi quen với tên nhóc vừa rồi à?” Ông lão nhẹ nhàng hỏi.
Vương Bình Bình gật đầu, vẻ mặt hơi dè dặt đáp lại: “Hắn là người lần trước đã về nhà cùng với ta.”
Ông lão gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.
Vương Bình Bình lè lưỡi, lại một lần nữa tập trung vào quầy y thuật.
Khi Lý Phong Kỷ trở lại phòng ở cho đệ tử thì thấy có người đang đợi hắn.
Người tới cũng là đệ tử của Kiếm Tông, mặc một bộ y phục màu trắng, dáng người cao gầy đĩnh bạt, tuy nhiên lại có một đôi mắt hẹp dài khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
“Ngươi là Lý Phong Kỷ đúng không?” Người tới hỏi một cách rất ngạo mạn.
Lý Phong Kỷ đặt đan dược lên bàn và gật đầu.
Người tới ném một tấm lệnh bài cho Lý Phong Kỷ, trên đó có khắc một ký tự rồng bay phượng múa – “Thiên.”
“Đây là lệnh bài của Thiên Các chúng ta, sau này ngươi sẽ là người của Thiên Các. Mấy ngày là sẽ diễn ra Thiên Các tụ hội, khi đó sẽ có người đến thông báo địa điểm cho ngươi.”
Người đến lại tiếp tục cất lời, thẳng thắng nói rõ.
Bên trong Kiếm Tông có rất nhiều đệ tử, nếu tính kỹ thì không dưới một vạn người. Với số lượng đệ tử như thế thì dù cho có đặt ở bất cứ đâu cũng là một thế lực đáng sợ.
Nơi nào có con người, nơi đó ắt có xung đột tranh chấp.
Nơi có xung đột tranh chấp, đương nhiên không thể thiếu vũ lực.
Thời gian trôi qua, rất nhiều người bắt đầu tụ tập với nhau thành các nhóm, hình thành những đoàn thể nhất định, cùng nhau tiến lùi. Tục ngữ có câu, nơi tựa lưng tốt nhất là cây cao bóng mát.
Cứ như thế, bên trong Kiếm Tông đã xuất hiện rất nhiều bang phái.
Có người đã cẩn thận thống kê và sắp xếp các bang phái trong Kiếm Tông, hơn nữa còn căn cứ vào thực lực mạnh yếu mà lập ra một bảng xếp hạng. Trong đó, đứng đầu tất nhiên là phái Kiếm Trủng, thành viên của họ đều là những nhân vật thiên kiêu ở Kiếm Tông, ai cũng từng tiến vào Kiếm Trủng tu luyện và trở về.
Xếp hạng thứ hai là Quân Tử Môn do Tứ đại công tử đứng đầu, thực lực không thua kém lắm so với phái Kiếm Trủng. Còn bang phái xếp thứ ba có tên gọi là Hiên Minh, nghe nói có ít thành viên nhất, nhưng cũng là bang phái bí ẩn nhất, thực lực của mỗi thành viên đều vô cùng mạnh mẽ. Cho đến bây giờ, vẫn không có ai biết người đứng đầu Hiên Minh là ai.
Có thứ nhất thì sẽ có thứ hai, thứ ba.
Về phần mấy bang phái xếp sau hạng ba thì thực sự không cần phải biết, bởi vì trước mặt ba bang phái lớn trong Kiếm Tông này thì mọi thứ chỉ là mây bay mà thôi, tan vỡ trong chốc lát.
Lý Phong Kỷ nhìn thoáng qua lệnh bài trong tay, cười cười rồi không chút do dự mà ném nó vào trong thùng rác.
“Ta không có hứng thú.”
Lý Phong Kỷ dùng giọng điệu bình tĩnh nói.
Vẻ mặt của người tới đã thay đổi, nhìn về phía Lý Phong Kỷ và nói: “Đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh thì có cốt khí, ngươi sẽ hối hận.”
Lý Phong Kỷ lắc đầu, nhìn về phía người tới đó, đáp lại với sắc mặt nghiêm túc: “Ta là đệ tử của Kiếm Tông, không có chút hứng thú nào với mấy chuyện bang phái các ngươi. Tốt nhất là ngươi đừng đến làm phiền ta nữa, ta rất bận.”
Bình luận facebook