-
Chương 16-20
Chương 16: Chuyện cũ năm xưa
Chương 16: Chuyện cũ năm xưa
Ra khỏi đại viện nhà họ Chu, Lý Phong Kỷ không nhịn được hít sâu một hơi, vươn vai một cái. Gánh nặng đè trên vai suốt mấy ngày qua rốt cuộc biến mất, trong lòng hắn có niềm vui sướng khó tả thành lời.
Vương Bình Bình mặt mày cũng có vẻ vui sướng. Nàng bắt đầu sốt ruột về nhà, nhẹ giọng nói: “Ta phải đi về nhà. Phụ thân ta bị bệnh, mẫu thân viết thư gửi cho ta nói là phụ thân rất nhớ ta… Ta về nhà trước đây, ngươi có rảnh thì đi tiêu cục Chấn Uy tìm ta chơi.”
Lý Phong Kỷ gật gật đầu: “Nếu ta rảnh thì chắc chắn sẽ đi làm phiền ngươi.”
Vương Bình Bình cầm tay nải nặng trịch lên: “Vậy ta ở nhà chờ ngươi tới chơi bất cứ lúc nào.”
“Ừ.” Lý Phong Kỷ cười nói.
Vương Bình Bình vội vàng quay đi, bước chân hơi sốt ruột, có lẽ đây chính là sự háo hức về nhà của một người xa nhà lâu ngày.
Lý Phong Kỷ nở nụ cười khổ.
Một ngôi nhà không có phụ mẫu… được coi là nhà hay không?
Lý Phong Kỷ thầm hỏi chính mình.
Lý Phong Kỷ vô thức đi tới một tiệm mì. Lúc này đang là lúc ăn trưa, bên trong quán mì có rất nhiều người, không khí ồn ào sôi nổi.
Lý Phong Kỷ nhớ tới phụ thân mình là… Lý Tiếu Thiên.
Nhớ tới đủ chuyện trước khi phụ thân qua đời, rồi nhớ tới ngay cả vào giây phút hấp hối, phụ thân vẫn còn đang tính toán tương lai cho hắn, dùng hết mọi cách đưa hắn vào Kiếm Tông.
Đến tận ngày hôm nay, Lý Phong Kỷ vẫn luôn cực kì kiên cường, liều mạng tu luyện và luyện kiếm.
Tất cả đều là vì không phụ tấm lòng của phụ thân mình.
“Phụ thân rất thích ăn mì trộn chua cay, thường xuyên dẫn ta đi ăn… Chỉ là hiện giờ chỉ còn lại một mình ta.”
Lý Phong Kỷ gọi một bát mì, thầm than một hơi trong lòng.
Nhớ lại những chuyện đã từng của mình và phụ thân, rồi nhớ lại sự cưng chiều của phụ thân dành cho mình…. Trong đầu Lý Phong Kỷ chợt lóe lên điều gì đó.
Hắn hơi giật mình, nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi vào trong thành Thiên Ngọc, trái tim hắn không nhịn được đập thình thịch thình thịch lên.
Các biểu hiện của Chu Bình Dong, các cảm xúc đau thương có vẻ giả dối, khiến Lý Phong Kỷ cảm thấy có chút không thích hợp.
Lý Phong Kỷ bắt đầu nghĩ kỹ lại.
Lúc mình đang đi tìm đại viện nhà họ Chu, vừa nói ra tiền công là có người nhận ngay, gần như chỉ là chuyện trong tích tắc.
Lúc đi vào đại viện nhà họ Chu, Chu Bình Dong dường như đang đợi người. Lúc mình kể lại những chuyện đã xảy ra trên đường đi, Chu Bình Dong không hề tức giận, cũng không hề nhắc đến chuyện báo đáp, ngược lại còn dời đề tài đến chuyện Chu viên ngoại có gửi đồ gì không.
Kết nối các manh mối lại với nhau, Lý Phong Kỷ rùng mình, lao nhanh ra ngoài.
Lý Phong Kỷ dùng hết sức lực toàn thân chạy về phía đại viện nhà họ Chu.
Cửa lớn đại viện nhà họ Chu đóng chặt.
Lý Phong Kỷ đảo bước, bật nhảy lên, chém mạnh một kiếm lên cửa lớn, cửa lớn ngã xuống ầm ầm.
Bên trong cửa lớn trống rỗng.
Lý Phong Kỷ cảm thấy sốt ruột.
Hắn tìm tòi kỹ càng.
Bên trong hậu viện, hắn thấy một đống thi thể chất thành núi nhỏ, máu tươi trên mặt đất đã khô đen, trông rất đáng sợ.
Đôi mắt Lý Phong Kỷ đỏ lên.
“Chu Thiên Bằng…?”
Lý Phong Kỷ bất chấp tất cả nhào lại đống thi thể tìm kiếm thi thể của Chu Thiên Bằng.
Một lúc lâu sau, Lý Phong Kỷ tức giận nằm liệt xuống đất. Đồng thời, hắn cũng có chút vui mừng, bởi vì không tìm thấy thi thể của Chu Thiên Bằng.
Chu Thiên Bằng còn sống.
Lý Phong Kỷ tự nhủ với lòng mình.
Bọn họ đi cả đoạn đường, chưa từng gặp bất cứ nguy hiểm nào. Không ngờ một cái bẫy lớn đang chờ hắn, mà hắn lại dễ dàng rơi vào trong bẫy.
Lý Phong Kỷ cảm thấy rùng mình. Rốt cuộc thì người muốn kiếm phổ của Chu viên ngoại là ai mà lại có thể xếp người bên cạnh Chu viên ngoại, lại còn có thể giết sạch nhà họ Chu một cách lặng lẽ trong thời gian ngắn? Cái loại bố cục ung dung thế này… thật sự đáng sợ.
Lý Phong Kỷ hít sâu một hơi.
Bây giờ…
Chỉ có tìm được Chu Thiên Bằng, đoạt lại kiếm phổ mới là quan trọng nhất.
Nhưng mà…
Chỉ dựa vào sức của một mình Lý Phong Kỷ, tìm kiếm một người bên trong thành Thiên Ngọc to lớn, chẳng khác gì là tìm kim trong biển rộng, huống chi hiện giờ có khi hung thủ đã rời khỏi thành Thiên Ngọc.
Lý Phong Kỷ trở nên bình tĩnh, nhớ kỹ lại mọi chuyện từng xảy ra trên đường đi để tìm manh mối. Một lúc lâu sau, Lý Phong Kỷ bắt đầu thả lỏng.
“Thập trường sử… rốt cuộc là ai?”
“Chắc là có thể tìm được manh mối ở chỗ Triệu Khôn Hào.”
Lý Phong Kỷ cố hết sức tự hỏi…
“Thực lực… vẫn là do thực lực của ta quá yếu.” Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
Hiện giờ thực lực của hắn chỉ mới là Võ Sư thôi, còn kém rất xa so với những cao thủ thật sự trên giang hồ. Dù là thập trường sử hay là Triệu Khôn Hào, hắn đều không thể động được cho đến khi hắn có được thực lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Nếu bây giờ không tìm thấy thi thể của Chu Thiên Bằng thì có nghĩa là Chu Thiên Bằng còn sống.
Nếu Chu Thiên Bằng không bị diệt khẩu thì chắc chắn là hung thủ còn có mưu đồ khác, ít nhất có thể khẳng định là Chu Thiên Bằng tạm thời an toàn.
Lý Phong Kỷ càng nghĩ càng hiểu rõ. Hắn còn chưa làm xong chuyện mà Chu viên ngoại gửi gắm. Hắn sốt ruột mà muốn tăng lên thực lực của mình.
“Mau… mau lên!”
Tiếng bước chân dồn dập truyền vào trong tai Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ hơi thay đổi sắc mặt. Hiện giờ nơi đây thi thể đầy đất, nếu bị người ta thấy mình ở đây thì chắc là rất khó nói rõ ràng. Luật pháp Thái Càn đế quốc luôn luôn nghiêm khắc. Tuy rằng đế quốc không xen vào việc của giang hồ, nhưng nếu tùy tiện giết hại bá tánh đế quốc, thì vẫn sẽ bị đế quốc đuổi giết.
Lý Phong Kỷ ném áo khoác trên người xuống, vội vàng chạy ra ngoài từ cửa sau.
Ngay sau đó, Hổ Bí quân thành Thiên Ngọc nhảy vào bên trong hậu viện.
Thấy thi thể đầy đất, tướng lãnh Hổ Bí quân quát lên: “Lục soát cho ta… dù có đào ba thước đất cũng phải tìm ra hung thủ cho ta!”
Hắn nhìn kỹ vết máu trên mặt đất, rồi tiếp tục ra lệnh: “Dẫn người báo án đến, thẩm vấn cho kỹ.”
Hổ Bí quân chuyên phụ trách an toàn cho thành Thiên Ngọc, hiện giờ lại xảy ra vụ án giết sạch cả nhà, có thể nói là gây chấn động cả quân. Rất nhanh sau đó, bọn họ ra lệnh cấm ra vào cửa thành, kiểm tra người đi đường.
Đồng thời, Hổ Bí quân còn đi điều tra từng nhà quanh đại viện nhà họ Chu, cứ hễ nhìn thấy người nào đáng nghi là dẫn về thẩm vấn.
Với Lý Phong Kỷ mà nói, loại cách làm này là vô dụng.
Hắn đi tìm một chỗ hẻo lánh để thay một bộ đồ sạch sẽ, sau đó đi đến một nơi mà hắn không muốn đi nhất, đó là… Lý tộc.
Trong thành Thiên Ngọc, Lý tộc là đại tộc số một, địa vị thậm chí cao hơn cả phủ thành chủ. Có thể nói tuy rằng có phủ thành chủ, nhưng người nắm quyền thật sự lại là Lý tộc.
Lý tộc ở thành Thiên Ngọc đã mấy trăm năm, cây to rễ sâu, dù là quân đội hay là các cửa hàng lớn đều bị Lý tộc khống chế. Lý Phong Kỷ không rõ Lý tộc rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chỉ biết là nhiều đến mức không đếm được.
Thành chủ thành Thiên Ngọc đã thay đổi vài người, vậy mà địa vị bá chủ của Lý tộc lại chưa từng dao động.
Có điều, dù Lý tộc có ghê gớm thế nào thì Lý Phong Kỷ cũng không có một chút lòng trung thành.
Bởi vì Lý tộc là một gia tộc máu lạnh.
Chương 17: Lải nhải
Tuy rằng Lý Phong Kỷ sinh ra ở Lý tộc, nhưng lại hiểu biết rất ít về Lý tộc. Điều duy nhất hắn biết được là bên trong Lý tộc chia làm ba mạch. Mạch thứ nhất là mạch của tộc trưởng nhà họ Lý, bọn họ nắm chặt chức vị tộc trưởng. Mạch thứ hai là huyền mạch, có thể nói là nhân tài đông đúc. Mạch thứ ba là kỷ mạch, là mạch của Lý Phong Kỷ, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, không còn bao nhiêu người còn sống.
Từng có đôi lần Lý Tiếu Thiên uống rượu, cứ luôn nói với Lý Phong Kỷ mấy lời như là muốn chấn hưng kỷ mạch. Đây cũng là lý do vì sao trong tên của Lý Phong Kỷ có một chữ “kỷ”.
Có điều, trời cao như là chơi một trò chơi với Lý Tiếu Thiên.
Ngay lúc độ tuổi hoàng kim, Lý Tiếu Thiên mắc bệnh nặng, tuổi xuân chết sớm.
Đối với kỷ mạch Lý tộc mà nói, chuyện này là một cú sốc không nhỏ, ngọn lửa hi vọng mới vừa nhen nhóm đã bị dập tắt hoàn toàn.
Bên trong Lý tộc, người kỷ mạch gần như không có địa vị, vậy nên Lý Phong Kỷ mới không muốn trở lại nhà họ Lý.
Nhìn Lý phủ khí thế rộng rãi giống như một con thú hoang hung ác mở to miệng máu, Lý Phong Kỷ hơi chần chừ rồi vẫn đi vào.
“Lý thiếu gia đã trở lại!”
Một nha hoàn mặc váy màu xanh có chút vui vẻ, định nói thêm gì nữa nhưng lại ngậm miệng, vội vàng quay người bỏ đi.
Lý Phong Kỷ hơi nheo mắt lại nhìn.
Cách đó không xa có một người đàn ông dáng người cao gầy, mái tóc dài buộc lỏng lẻo bằng dây buộc tóc, bộ đồ màu tím cắt may vừa người, trên mặt mang theo ý cười nhạt, khiến người ta có loại cảm giác thư sinh nho nhã… Có điều, ánh mắt hắn ta lại lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Đó là thiên tài số một Lý tộc… Lý Thiên Hoan.
Năm tuổi bắt đầu tôi thể, mười tuổi mở hết mười tám khiếu huyệt, bước lên Võ Sư Cảnh, mười ba tuổi đạt tới cảnh giới Võ Sư viên mãn, mười bốn tuổi đi vào Hậu Thiên Cảnh…
Ngay từ nhỏ, Lý Phong Kỷ đã sống dưới bóng của Lý Thiên Hoan. Quang hoàn thiên tài của Lý Thiên Hoan quá lóa mắt, khiến Lý Phong Kỷ có tiếng là vô dụng không còn chỗ nào để trốn tránh.
“Phong Kỷ… ngươi về rồi!” Lý Thiên Hoan cười nói.
Lý Phong Kỷ nhìn về phía Lý Thiên Hoan với ánh mắt bình tĩnh. Hắn của hiện giờ không còn là tên vô dụng trước kia nữa. Khoảnh khắc hắn mở ra hết mười tám khiếu huyệt, hắn đã hoàn toàn chẳng còn liên quan gì đến hai chữ vô dụng nữa rồi.
“Có một số việc… cần phải về để giải quyết.” Lý Phong Kỷ đáp bằng giọng điệu lạnh nhạt.
Ý cười trên mặt Lý Thiên Hoan giảm đi vài phần. Sự lạnh nhạt trong lời nói của Lý Phong Kỷ khiến hắn ta có chút không vui.
“Về là tốt rồi… rốt cuộc thì đây cũng là nhà của ngươi, ra ngoài không làm nên trò trống gì thì cứ về thôi, nơi đây chính là cảng tránh gió của ngươi, ít nhất là không lo ăn mặc, bởi vì còn có số tài sản phong phú mà Lý thúc để lại cho ngươi nữa.” Lý Thiên Hoan từ từ nói, trong mắt ánh lên vẻ gì đó sâu xa.
“Không cần ngươi lo lắng!” Lý Phong Kỷ tất nhiên có thể nghe ra được ý trong lời Lý Thiên Hoan. Hắn lạnh nhạt đáp lại, quay người bỏ đi.
“Cái thứ không biết sống chết!”
Nhìn theo bóng dáng Lý Phong Kỷ, Lý Thiên Hoan thốt ra vài chữ, mặt mày trở nên lạnh lẽo.
Lý Phong Kỷ thả chậm bước chân, rồi vẫn đi về phía tiểu viện của mình.
Một lát sau, hắn đi tới tiểu viện mà mình đã từng sinh sống. Bên trong tiểu viện được quét dọn sạch sẽ, cửa sổ được lau đến mức không thấy một hạt bụi.
Một ông cụ tóc bạc ngồi dưới ánh mặt trời, phát ra tiếng ngáy.
Lý Phong Kỷ bước nhẹ tới bên cạnh ông cụ, đôi mắt không nhịn được hơi ướt.
“Quỷ!”
Một tiếng hét chói tai vang lên. Một gã sai vặt mặc đồ màu tro nhìn thấy Lý Phong Kỷ thì mặt mày trở nên hoảng loạn, giống như là thấy quỷ, chạy nhanh vào trong nhà.
Ông cụ mở bừng mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Khi thấy Lý Phong Kỷ đứng bên cạnh mình, ông hơi thay đổi sắc mặt, hô lên: “Thiếu gia… ngươi đã trở lại rồi!”
“Quế Viên… ngươi lại đây, không phải quỷ, đây là thiếu gia, thiếu gia đã trở lại.”
Ông cụ mềm giọng dỗ dành Quế Viên đang có chút điên cuồng.
Lý Phong Kỷ nhìn về phía Quế Viên, cảm thấy rất tò mò.
Quế Viên là bạn chơi cùng lúc nhỏ của hắn, lúc nào cũng như hình với bóng, không biết bây giờ sao lại thê thảm đến mức này.
“Trương gia gia… chuyện này là sao vậy?” Lý Phong Kỷ hỏi.
Ông cụ thở dài, nói: “Thiếu gia, hai năm trước lão gia qua đời, ta tìm thấy Quế Viên bên trong giếng cạn ở hậu viện, khi ấy đầu óc hắn đã có vấn đề. Mấy năm qua, ta vẫn luôn xin thuốc chữa bệnh cho hắn, hiệu quả khá tốt… Không ngờ hắn lại phát bệnh khi thấy thiếu gia, còn nói thiếu gia là quỷ nữa.”
Ông cụ bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên mặt Lý Phong Kỷ hiện lên ý cười: “Không sao… Quế Viên là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của ta. Hắn sẽ không quên ta.”
Lý Phong Kỷ đi vào trong nhà, thấy Quế Viên đang ngồi xổm góc tường, đôi tay ôm đầu, run bần bật.
“Quế Viên… là ta, ta là Lý Phong Kỷ… là Lý Phong Kỷ mà lúc nhỏ ngươi hay gọi là đại ca đấy.” Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
Cơ thể Quế Viên hơi run lên.
“Đại ca.”
Quế Viên nhỏ giọng nói, giống như nhớ tới cái gì.
Hắn ta từ từ quay đầu lại, khi nhìn thấy Lý Phong Kỷ thì vẻ mặt lại trở nên sợ hãi, ôm đầu, liên tục hét to là có quỷ.
Lý Phong Kỷ thử đi trấn an Quế Viên, lại phát hiện Quế Viên rất tránh né hắn, thậm chí không tiếc tự đâm đầu vào tường, tự mình hại mình.
Trong lòng Lý Phong Kỷ đau như bị dao cắt.
Hắn đi ra ngoài, đứng thẳng người trong tiểu viện.
Ông cụ đang ở trong nhà trấn an Quế Viên, một lát sau mới đi ra ngoài.
“Thiếu gia đừng suy nghĩ nhiều. Đầu óc Quế Viên có vấn đề, cứ hay nói bậy bạ.” Ông cụ an ủi Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ cười khổ gật đầu: “Rốt cuộc thì Quế Viên đã gặp chuyện gì mà lại biến thành cái dạng này vậy…”
Trên mặt ông cụ hiện lên vẻ bất đắc dĩ, há miệng muốn nói, lại không nói nên lời.
Bên trong tiểu viện rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Lý Phong Kỷ lên tiếng phá vỡ sự yên ắng: “Trương gia gia… lợi nhuận từ cửa hàng do phụ thân để lại thế nào rồi… Bây giờ ta cần một số tiền lớn.”
Ông cụ hơi thay đổi sắc mặt: “Thiếu gia… có phải là ngươi gây ra họa gì rồi không?”
Lý Phong Kỷ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Bây giờ ta đã tiến vào Võ Sư Cảnh… Ta cần phải mua đan dược để hỗ trợ tu luyện, vậy thì thực lực của ta mới có thể tăng nhanh, và ta mới có quyền nói chuyện.”
Ông cụ giật mình, ánh mắt hiền từ nhìn kỹ Lý Phong Kỷ: “Thiếu gia… ngươi đột phá thật hả?”
Lý Phong Kỷ gật gật đầu.
Ông cụ lập tức rơm rớm nước mắt.
“Suốt hai năm qua, thiếu gia không hề có tin tức. Ta dùng mọi cách để hỏi thăm tin tức, đều là tin tức xấu. Ta rất là khổ sở… Bây giờ thiếu gia đột phá, đột phá…”
Người già rồi, cứ nói là nói nhiều lên.
Lý Phong Kỷ nghiêm túc nghe những lời lải nhải của ông cụ.
Dù lời nói có dong dài cỡ nào thì nó đều là tình yêu và mối bận tâm của ông cụ dành cho Lý Phong Kỷ.
Chương 18: Tranh luận
Lý Phong Kỷ kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra ở Kiếm Tông. Ông cụ gật đầu liên tục, trong mắt toát ra vẻ hiền từ dày đặc.
“Thiếu gia… chúng ta đi thắp nhan cho lão gia đi. Ngươi đi suốt hai năm, năm nào thanh minh ta cũng đi thắp nhang. Bây giờ ngươi về rồi, đi thăm hắn đi thôi.” Ông cụ nhẹ giọng nói.
Lý Phong Kỷ gật đầu, nhìn vật nhớ người, bên trong tiểu viện có rất nhiều ký ức của hắn và phụ thân. Tiểu viện vẫn là tiểu viện, chỉ là cảnh còn người mất.
“Sáng mai ta sẽ đi thắp nhang cho phụ thân… Trương gia gia, thắp nhang xong ta sẽ đi nữa. Hiện nay ta không có nhiều thời gian. Chờ khi ta tham gia đại hội lãnh kiếm của Kiếm Tông xong thì ta sẽ trở về chăm sóc ngươi.” Lý Phong Kỷ nói với giọng điệu áy náy.
Trong mắt ông cụ hiện lên vẻ vui mừng. Ông vỗ vai Lý Phong Kỷ: “Thiếu gia đừng nghĩ nhiều, bộ xương già ta còn có thể sống thêm mười mấy năm nữa… Ta còn muốn dỗ tiểu thiếu gia của thiếu gia nữa đấy.” Ông cụ trêu ghẹo.
Lý Phong Kỷ cũng cười: “Vậy được rồi… chờ khi ta có con cái, chắc chắn sẽ để cho Trương gia gia chăm sóc, chỉ cần ngươi không sợ vất vả là được rồi.”
“Đó là vinh dự của ta!” Ông cụ nói với vẻ phấn khích.
Ông chợt khựng lại, mặt mày trở nên nghiêm túc: “Thiếu gia, lần này ngươi cần bao nhiêu tiền?”
Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi nói: “Càng nhiều càng tốt.”
Ông cụ chợt im lặng.
“Sao vậy? Không phải cửa hàng của phụ thân vẫn buôn bán có lời hay sao?” Lý Phong Kỷ hỏi.
Ông cụ gật đầu, vẻ mặt trở nên tức giận: “Thiếu gia, không phải ngươi không biết, hiện nay mạch của các ngươi đang ở thế yếu, không ai chịu đứng về phía các ngươi. Tuy rằng cửa hàng do lão gia để lại vẫn buôn bán có lời, nhưng phần lớn tiền lời trong mấy năm qua đều bị chuyển qua gia tộc. Ngươi cũng biết, ta chỉ là người hầu, có một số chuyện khó mà nói được.”
Nghe vậy, trong lòng Lý Phong Kỷ nảy lên lửa giận.
Những cửa hàng kia đều do phụ thân mình vất vả làm ra, không ngờ đến cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác.
Lý Phong Kỷ siết chặt nắm tay, trong lòng rất là bực bội.
Hắn cố nén lửa giận xuống, nói: “Bây giờ trong cửa hàng còn bao nhiêu tiền?”
Ông cụ lắc đầu: “Hiện nay cửa hàng do mạch của gia chủ buôn bán, không biết tiền lời là bao nhiêu. Có điều, mỗi tháng bọn họ có chia hoa hồng cho chúng ta… chia không đến ba trăm lượng bạc.”
Lý Phong Kỷ bật cười, tức giận đến mức bật cười.
Khinh người quá đáng!
Ông cụ hơi khựng lại, nói tiếp: “Có điều, lúc ta còn buôn bán tại cửa hàng, ta đã biết sớm muộn gì cửa hàng cũng sẽ bị gia tộc chiếm đoạt, vậy nên ta làm giả giấy tờ, lén giấu tiền lời. Hiện giờ chúng ta có khoảng mười vạn lượng.”
Lý Phong Kỷ lại trở nên bình tĩnh: “Trương gia gia… ngươi yên tâm đi, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại hết đồ vật thuộc về chúng ta.”
Hắn nói với giọng điệu cực kì kiên quyết.
Ông cụ nhìn về phía Lý Phong Kỷ, cảm thấy hắn lúc này hoàn toàn với hắn trước đây.
Lý Phong Kỷ trước đây cứ luôn nhịn nhục, tuyệt đối sẽ không nói ra lời mới vừa rồi. Nhưng mà ngay giây phút này, lời nói kia còn rõ ràng bên tai, khiến ông cụ không thể không nhìn lại Lý Phong Kỷ.
“Thiếu gia… chỉ mong ngày ấy đến sớm một chút.” Ông cụ nói với giọng điệu mong chờ.
Bộp bộp!
Có tiếng vỗ tay đang tới gần trong tiểu viện.
Lý Phong Kỷ ngước mắt lên nhìn thì thấy là Lý Thiên Hoan.
Trên mặt Lý Thiên Hoan hiện lên ý cười: “Đúng là một hình ảnh cảm động!”
Lý Phong Kỷ mặt mày bình tĩnh nhìn Lý Thiên Hoan.
Lý Thiên Hoan khiêu khích mà nhìn lại Lý Phong Kỷ: “Tộc trưởng nghe nói ngươi đã trở lại, mời người cùng ăn bữa tối.”
“Tộc trưởng coi trọng ta quá rồi… Chắc là do ngươi nói hả?” Lý Phong Kỷ bình tĩnh nói.
Lý Thiên Hoan gật đầu, bước nhẹ tới đối diện Lý Phong Kỷ, nói: “Là ta nói. Ta chỉ nói vài câu trước mặt tộc trưởng, tộc trường liền muốn gặp ngươi. Xem ra là tộc trưởng cực kì để ý ngươi.”
Lý Phong Kỷ cười khẽ: “Đúng là phiền ngươi nhớ mong ta.”
“Tất nhiên rồi.” Lý Thiên Hoan cười dối trá.
“Ngươi đi nói với tộc trưởng là lát nữa ta sẽ tự đi gặp ông ta.” Dứt lời, Lý Phong Kỷ quay người đi vào nhà, mặc kệ Lý Thiên Hoan.
Ông cụ cười gượng với Lý Thiên Hoan một cái rồi vội vàng đi vào trong nhà.
Nếu đổi lại là hai năm trước, Lý Phong Kỷ tuyệt đối không dám vô lễ như thế với Lý Thiên Hoan. Nhưng mà hắn của hiện giờ đã không phải là hắn của hai năm trước.
Thời gian trôi qua, hắn cũng đã xảy ra thay đổi.
Hắn đã vào Kiếm Tông, dù là ai cũng không dám dễ dàng hại hắn. Tuy rằng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong Kiếm Tông, nhưng mà hắn vẫn là người của Kiếm Tông, gánh trên mình vinh quang của Kiếm Tông, tương đương với việc được Kiếm Tông che chở.
Tuy rằng Lý tộc rất mạnh, nhưng vẫn còn kém rất nhiều so với Kiếm Tông nội tình vững chắc.
Đi vào trong nhà, Lý Phong Kỷ rất là bình tĩnh, tự mình rót một cốc trà, từ từ uống.
Ông cụ ngồi bên cạnh Lý Phong Kỷ, cứ mở miệng ra định nói, rồi lại không thốt thành lời.
Khi cốc trà thấy đáy, Lý Phong Kỷ mới đứng lên, sửa sang quần áo lại:, “Trương gia gi… Ta đi gặp tộc trưởng xem có chuyện gì.”
Trên mặt ông cụ hiện lên vẻ lo lắng. Ông nghĩ nghĩ rồi nói: “Thiếu gia, hiện giờ ngươi còn rất yếu, không có năng lực xé rách mặt với tộc trưởng, có chuyện gì thì vẫn nên lý trí một chút.”
Lý Phong Kỷ gật gật đầu: “Trương gia gia… ta biết hết mà, ngươi yên tâm đi.”
Ông cụ nhìn theo bóng dáng Lý Phong Kỷ, đôi mắt đục ngầu có vài phần sáng ngời, khí chất cả người chợt đổi hoàn toàn, sát khí như có như không quanh quẩn.
Bên trong Lý phủ, kiến trúc gỗ san sát, nhà lầu tiếp nối, mái hiên đổ xuống từng lớp từng lớp, có loại khí thế siêu nhiên, bên trong giàu sang mang theo xa xỉ, ngay cả phủ thành chủ cũng không bằng.
Nội tình trăm năm nào có thể xem thường.
Là người của một đại gia đình như Lý tộc, không biết là may mắn hay nỗi buồn của hắn nữa.
Sau khi người hầu thông báo, Lý Phong Kỷ đi vào trong thư phòng của tộc trưởng.
Tộc trưởng tóc bạc đang vẽ một bức tranh hổ nằm ngủ. Con hổ to lớn sống động như thật, núp mình trong đám cỏ, dựng thẳng cái đuôi khổng lồ, sẵn sàng tấn công.
“Hơn hai năm không nghe thấy tin tức của ngươi.” Tộc trưởng không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Tu vi chưa đâu vào đâu… Biết tin tức thì sau đó làm sao, cũng chỉ là phải chịu thêm lời bàn tán của người khác, trở thành trò cười mà thôi.” Lý Phong Kỷ nói với giọng điệu bằng phẳng.
Tộc trưởng nhấn mạnh bút trong tay xuống, điểm mắt cho hổ, con hổ trên tranh như sống lại, có thể nhảy ra vồ mồi bất cứ lúc nào.
“Tu luyện chưa xong mà lại dám chơi án giết sạch cả nhà.”
Tộc trưởng buông bút, giọng điệu lập tức trở nên uy nghiêm.
Chương 19: Mất ngủ
Lý Phong Kỷ không nhịn được rùng mình.
“Tộc trưởng có chuyện gì thì nói thẳng đi!”
Hắn nheo mắt lại nhìn tộc trưởng, nói với giọng điệu rất bình tĩnh.
Tộc trưởng cẩn thận cất bút mực, nghiêm túc nói: “Ta đoán là ngươi biết rõ hơn ta.”
Trên mặt Lý Phong Kỷ hiện lên ý cười: “Ta thật sự không biết rõ.”
“Hừ!” Tộc trưởng hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Lý Phong Kỷ với ánh mắt sắc bén như đao, tựa như có thể xuyên thấu tâm hồn.
Một luồng áp lực cực mạnh ập lên người Lý Phong Kỷ. Có tia sát ý sắc bén khóa chặt hắn. Một loại uy áp khó có thể hình dung giống như núi cao đổ xuống. Và Lý Phong Kỷ hiện đang đứng ở chân núi.
Núi cao có thể đè Lý Phong Kỷ tan xương nát thịt bất cứ lúc nào.
Lý Phong Kỷ cố chấp đứng thẳng, cơ thể run rẩy liên tục, mồ hôi đổ như mưa, mặt mày lại rất bình tĩnh.
“Có phải ngươi chính là hung thủ của án giết sạch đại viện nhà họ Chu hay không?” Tộc trưởng mang theo khí thế bức bách tra hỏi Lý Phong Kỷ.
“Không liên quan tới ta.” Lý Phong Kỷ trả lời.
“Nếu không liên quan tới ngươi thì… vì sao lại có người nhìn thấy ngươi phá cửa chạy vào đại viện nhà họ Chu?” Tộc trưởng nói với giọng điệu nghiêm khắc mang theo vẻ lạnh lẽo dày đặc.
“Ta đã nói là không liên quan tới ta rồi, tộc trưởng cần gì phải đổ tội cho ta mãi thế? Nếu ngươi đã không tin thì thôi đi, cứ chất vất ta hoài làm gì vậy?” Lý Phong Kỷ cố sức nói.
Ngay sau đó, uy thế tan mất.
Lý Phong Kỷ lập tức như trút được gánh nặng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo dán sát vào người.
“Dù ngươi có ngụy biện thế nào thì cũng vậy thôi… Ngươi có liên quan rất lớn đến vụ án thê thảm nhà họ Chu, mà Lý tộc sẽ không cho phép loại người như ngươi tồn tại.” Tộc trưởng nói rất bình tĩnh, dường như đây chỉ là một chuyện cực kì bé nhỏ.
Lý Phong Kỷ thay đổi sắc mặt, trong lòng chấn động như dời sông lấp biển: “Tộc trưởng có ý gì?”
Giọng nói Lý Phong Kỷ hơi run rẩy, cả người cũng run rẩy theo.
“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không còn là người của Lý tộc nữa, Lý tộc tuyệt đối sẽ không cho phép hung thủ giết người tồn tại.” Tộc trưởng cẩn thận cuộn lại bức tranh vừa vẽ xong, không hề ngẩng đầu lên, nói.
“Lý tộc hả… hung thủ giết người hả… hay lắm!” Giọng nói Lý Phong Kỷ trở nên lạnh băng.
“Đi đi… quay về Kiếm Tông của ngươi đi!” Tộc trưởng lạnh nhạt nói.
Trên mặt Lý Phong Kỷ hiện lên ý cười thê thảm: “Người đi trà lạnh đến mức này là cùng. Không ngờ phụ thân ta mới qua đời có hai năm mà con ông ấy đã bị đuổi ra khỏi Lý tộc… đúng là buồn cười dữ dội.”
Tộc trưởng ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện vẻ giận dữ: “Nếu không phải có công lao của phụ thân ngươi… thì ngươi làm gì có thể đi vào Kiếm Tông, làm gì có thể thoát khỏi vụ án giết sạch nhà họ Chu? Cái suy nghĩ của ngươi mới là buồn cười!”
Lý Phong Kỷ tự buộc mình phải bình tĩnh lại. Thái độ lạnh băng của tộc trưởng khiến hắn biết được chuyện này không còn đường thay đổi.
Nếu đã không thể thay đổi thì đành phải thử đi tiếp nhận.
Cho dù hậu quả có lớn hơn, quả đắng có khó nuốt hơn, thì mình cũng phải tự gánh vác.
Tất cả mọi thứ… đều là Lý Phong Kỷ của hiện giờ không thể thay đổi được.
“Xin hỏi Lý tộc trưởng còn có chuyện nữa không? Nếu không có thì ta đi đây.” Lý Phong Kỷ nói với giọng điệu rất bình tĩnh chứa vài phần gượng gạo.
Tộc trưởng ngẩng đầu nhìn kỹ Lý Phong Kỷ.
Ông ta rất bất ngờ về thái độ của hắn. Ông ta đã nghĩ trước đủ cách để đối phó với hắn, nào ngờ hắn lại dễ dàng tiếp nhận trừng phạt như thế.
Bên trong thư phòng rơi vào im lặng.
Bên ngoài thư phòng, có vài chú chim yến đang hát hò dễ nghe, có vài chú chim non đang líu lo trong tổ.
Một lát sau, sự im lặng bị phá vỡ.
“Ngươi không còn là người của Lý tộc nữa… Vậy ngươi cũng không có quyền kế thừa tài sản của Lý tộc. Có điều, phụ thân ngươi đã từng cống hiến rất lớn cho Lý tộc. Cho nên ta quyết định dùng cách mua sắm để nhận các cửa hàng dưới danh nghĩa của ngươi về Lý tộc. Ngươi có ý kiến gì không?”
Lý Phong Kỷ lẳng lặng nhìn tộc trưởng, gượng gạo nói: “Không có!”
“Ngươi có thể đi rồi… sáng mai ngươi sẽ được hết mọi thứ thuộc về ngươi.” Tộc trưởng vô tình đuổi khách.
Lý Phong Kỷ cảm thấy chạnh lòng. Tuy rằng hiện giờ đang là ngày hè nắng chói chang, nhưng mà hắn lại không hề cảm thấy ấm áp.
“Ta có thể nói một câu nữa không?” Lý Phong Kỷ cắn răng hỏi.
Tộc trưởng nhìn về phía Lý Phong Kỷ, gật gật đầu.
“Chớ khinh thiếu niên nghèo… hôm nay ngươi vô tình đuổi ta đi, ngày nào đó ngươi chắc chắn sẽ quỳ mời ta về.” Lý Phong Kỷ bình tĩnh nói hết lời rồi quay người đi.
Bộp!
Tộc trưởng đập mạnh một cái xuống mặt bàn cứng rắn, mực nước vung vẩy nhiễm đen trang giấy trắng.
Tộc trưởng không nói một câu nào.
Lý Phong Kỷ rất có lễ phép mà đóng cửa lại, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Tộc trưởng ngồi phịch xuống, vẻ mặt rất phức tạp.
“Sao vậy? Hối hận hả?”
Một người mặc đồ đen, che mặt bằng vải đen, để lộ ra đôi mắt sắc bén, đi ra từ phía sau bình phong.
“Không có.” Tộc trưởng nhẹ giọng đáp.
“Không có là tốt rồi, chỉ là một tên vô dụng mà thôi, đuổi ra khỏi Lý tộc cho đỡ chướng mắt. Con trai kẻ thù ngày ngày sống dưới mắt ngươi, chắc là khó chịu lắm hả?” Tên mặc đồ đen từ từ nói.
Tộc trưởng nhìn về phía gã: “Còn ngươi thì sao… ngươi sợ hắn tra được dấu vết từ bên trong Lý tộc, sợ hắn gây bất lợi cho ngươi, nên ngươi mới hãm hại hắn, đúng không?”
“Một tên vô dụng mà thôi, được cái là tốt số, gia nhập vào Kiếm Tông. Không ngờ Lý Tiếu Thiên lại để lại đường lui cho con của hắn… Nếu không phải hắn còn sống, thì ta cần gì phải làm việc như thế, trực tiếp giết con của hắn là được rồi, sớm muộn gì cũng chỉ là một bộ xương cốt thôi.”
Tộc trưởng hơi thay đổi sắc mặt, không nói thêm gì nữa. Ông ta tự mình tham gia vào chuyện năm xưa, nên biết rõ ràng hơn ai hết. Chỉ là Lý Tiếu Thiên quá mạnh, đã dùng chết giả để lừa đám bọn họ, còn sắp xếp sẵn đường lui cho con trai duy nhất của mình.
“Đành vậy, dù sao thì Lý Phong Kỷ cũng đã không thể quay lại Lý tộc nữa rồi, chuyện năm xưa cũng nên có một dấu chấm câu để kết thúc.” Tộc trưởng thở dài một hơi.
Hai năm qua, không biết có bao nhiêu ban đêm ông ta tỉnh giấc từ cơn ác mộng.
Bây giờ Lý Phong Kỷ bị đuổi ra khỏi Lý tộc, có nghĩa là chuyện năm xưa đã hoàn toàn kết thúc.
“Đúng là nên kết thúc… Cung Thân vương nói là khi nào chuyện lớn thành công thì sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.” Tên mặc đồ đen lên tiếng.
Tộc trưởng trở nên vui vẻ: “Nhờ ngươi nói với Cung Thân vương là Lý tộc chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ để chuyện lớn sớm thành công.”
Tên mặc đồ đen gật đầu, đi ra sau bình phong rồi nhanh chóng biến mất.
Tộc trưởng từ từ mở ra bức tranh mới vẽ lúc nãy, nhìn chằm chằm vào con hổ có thể lao ra vồ mồi bất cứ lúc nào trên tranh, im lặng thật lâu.
…
…
Đêm đã khuya, vầng trăng treo cao trên bầu trời.
Lý Phong Kỷ nằm mãi mà không ngủ được.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến hắn có chút khó tiếp nhận.
Kể cả khi… Lý Phong Kỷ không hề có lòng trung thành với Lý tộc. Nhưng dù cho phải đi, thì hắn cũng phải đường đường chính chính mà đi, chứ không phải mang tội mà đi thế này.
Thực lực… lại là thực lực.
Không có thực lực là không có quyền nói chuyện.
Chương 20: Xe ngựa đuổi theo nắng chiều
Mất ngủ nên Lý Phong Kỷ không ngủ nữa.
Hắn ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện Băng Tâm Quyết. Đây là tâm pháp đơn giản nhất, nhưng có tác dụng lớn, có thể khiến người khác bình tĩnh hòa nhã, Thái Sơn sập xuống trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt.
Khi tu luyện lâu rồi, Lý Phong Kỷ phát hiện Băng Tâm Quyết vô cùng huyền diệu, có thể khiến cơ thể và tinh thần hắn trống rỗng, mang lại hiệu quả rất lớn cho việc tu luyện Tâm Kiếm.
Thậm chí, Lý Phong Kỷ từng nghi ngờ, có khi nào Băng Tâm Quyết này là một trong những tâm pháp tuyệt thế hay không, thật sự quá huyền diệu.
Tuy nhiên, sau khi xem hết sách trong tàng thư các, Lý Phong Kỷ đã từ bỏ nghi ngờ đó của mình. Trong tàng thư các không có chút manh mối nào liên quan đến Băng Tâm Quyết, cuối cùng hắn chỉ có thể từ bỏ thôi.
Rất nhanh, Lý Phong Kỷ bình tĩnh trở lại, cả người biến ảo khó lường.
Hắn ngồi xếp bằng, khí tức cũng rất huyền diệu, tựa như tồn tại, cũng tựa như không tồn tại.
Rất chậm, rất chậm, nhưng lại đang biến hóa rất chân thực.
Những chuyện xảy ra ban ngày khiến tâm cảnh của Lý Phong Kỷ thay đổi rất nhiều, bây giờ lại tu luyện thêm Băng Tâm Quyết nữa, hắn cảm thấy dường như mình đã phá bỏ được một xiềng xích.
Tâm linh trở nên kiên cường hơn, tinh thần cũng mạnh mẽ hơn.
Lý Phong Kỷ không mãi mê mẩn chuyện ban ngày nữa, buông bỏ hoàn toàn, tất cả suy nghĩ, tất cả buồn bực đều biến mất hết.
Tinh thần của Lý Phong Kỷ thay đổi một cách kỳ diệu, tâm linh trở nên khoáng đạt, sáng sủa hơn.
Đây là một lần lột xác về tâm linh, một kiểu giác ngộ chính mình, một loại phóng thích chính mình, một loại giải thoát chính mình.
Cầm được, cũng buông được.
Buông được mới có thể cầm được.
Cầm được mới buông được.
Hai thứ này không hề mâu thuẫn, cũng là một loại tu hành, là tu hành bản thân.
Đây là tâm cảnh mà rất nhiều võ giả theo đuổi, Lý Phong Kỷ lại dễ dàng nắm bắt được.
Cả người trống rỗng như không có gì.
Lúc này, Lý Phong Kỷ tham lam hấp thu nguyên khí trong trời đất, mười tám khiếu huyệt hoàn toàn mở ra, nguyên khí liên tục tiến vào cơ thể, dấu tay đánh ra liên tục. Hắn bắt đầu tu luyện Phạm Thiên Phù Đồ Quyết, nội lực cuồn cuộn trôi trong kinh mạch, rèn luyện, rửa sạch.
Một đêm yên lặng.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu khắp đất đai.
Lý Phong Kỷ thoát khỏi trạng thái tu luyện, phun ra một ngụm khí đục, vươn vai duỗi người, tiếng răng rắc từ trong cơ thể truyền ra.
Ông cụ gõ nhẹ cửa phòng.
Lý Phong Kỷ mở cửa phòng ra, bên cạnh ông cụ là một người đàn ông dáng người cao to.
“Thiếu gia, đây là tiên sinh phòng thu chi trong tộc, tìm ngươi có chuyện.”
Lý Phong Kỷ gật đầu, nói với ông cụ: “Trương gia gia… Sau này đừng gọi ta là thiếu gia nữa, cứ gọi thẳng tên ta đi, như vậy thân thiết hơn.”
Ông cụ lộ ra vẻ cảm động, liên tục gật đầu, nói được.
Lý Phong Kỷ nhìn tiên sinh phòng thu chi.
Ông ta lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, mỗi tờ đều là loại năm vạn, có khoảng mười tờ.
“Đây là tiền tộc trưởng bảo ta đưa cho ngươi.” Tiên sinh phòng thu chi nói.
Lý Phong Kỷ không hề do dự, cầm ngân phiếu nhét vào ngực mình. Đây là thứ hắn nên có, không cần từ chối.
Trước sự trực tiếp của Lý Phong Kỷ, ánh mắt tiên sinh phòng thu chi lộ ra chút khinh thường: “Tộc trưởng bảo ta nói với ngươi… Có những chuyện không cần nói nhiều, ngươi nên biết phải làm thế nào. Như vậy, đối với ngươi, đối với ông ấy, đối với mọi người, đều tốt cả.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
“Trương gia gia… Thưởng tiền… Tiễn khách.” Lý Phong Kỷ nói bằng với giọng điệu gượng gạo.
“Không cần!” Tiên sinh phòng thu chi tỏ vẻ giận dữ, phất tay áo rời đi.
Lý Phong Kỷ không hề nói với ông cụ chuyện mình bị đuổi khỏi Lý tộc, cũng là vì sợ ông ấy biết, theo tính cách của ông ấy, nhất định sẽ đi trách móc, khi đó lại có phiền phức nữa.
“Trương gia gia… Ngươi ở Lý tộc đã bao nhiêu năm rồi?” Lý Phong Kỷ đột nhiên hỏi.
Ông cụ cười sang sảng: “Khoảng bốn mươi năm… Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc ta tới, phụ thân ngươi còn là một đứa bé. Năm xưa, ta ở trong viện này nhìn phụ thân ngươi từ từ lớn lên, từng bước từng bước trở thành kẻ mạnh.”
Ông cụ chợt khựng lại, thở dài: “Phong Kỷ… Không giấu gì ngươi, sáng sớm nay ta ra ngoài đã nghe được mấy tin đồn, cũng biết chút chuyện rồi. Không có gì đáng lo cả, tộc này không ở lại cũng được, ta cũng đã nhịn đám động vật máu lạnh đó đủ rồi.” Ông cụ nói rất ung dung.
Lý Phong Kỷ không nhịn được cúi đầu.
“Trương gia gia… Xin lỗi, ngươi già rồi còn bắt ngươi phải bôn ba với ta, là lỗi của ta.” Lý Phong Kỷ nói.
Ông cụ vỗ mạnh lên vai Lý Phong Kỷ: “Phong Kỷ… Đừng xin lỗi, chúng ta đi thắp nhang cho phụ thân ngươi đi. Ta tin sớm muộn cũng có ngày chúng ta quay về tiểu viện này.”
Lý Phong Kỷ gật mạnh đầu.
…
…
“Phụ thân… Con đến thăm người.”
Đứng trước mộ phần của phụ thân mình, giọng nói của Lý Phong Kỷ rất bình tĩnh.
Yên lặng một lát, hắn bắt đầu dọn dẹp cỏ dại trên mộ, đắp thêm ít đất mới lên mộ.
Hắn cung kính thắp nhang và dập đầu.
Hắn không có chút qua loa nào.
Đây là phụ thân hắn, người đã cho hắn sinh mạng, trước khi chết vẫn còn lo lắng cho hắn.
Người này đã mang cho hắn tình yêu không thể nói thành lời.
Câu nói tình thương của phụ thân cao nặng như núi đã không đủ để hình dung.
Ông cụ đứng phía xa, trên mặt có vẻ yên tâm vui vẻ. Ông có thể nhìn thấy tốc độ trưởng thành của Lý Phong Kỷ. Ông đút tay trong ống tay áo, bình tĩnh nói một câu: “Nếu Lý Tiếu Thiên ở trên trời có linh, chắc cũng vô cùng vui vẻ!”
Lý Phong Kỷ dập đầu chín cái với bia mộ rồi đứng lên, ngẩng đầu nhìn trời.
Trời vẫn sáng sủa, đám mây vẫn trắng, ánh mặt trời vẫn chói mắt, mình vẫn là Lý Phong Kỷ. Bất kể thế nào cũng được, mình đều phải dũng cảm đi tiếp.
Lý Phong Kỷ đã nghĩ xong nên sắp xếp cho ông cụ và Quế Viên thế nào rồi. Bây giờ hắn còn chút tài sản, có thể mua một căn nhà dưới chân núi Kiếm Tông. Ông cụ ở đó, hắn cũng có thể thường xuyên xuống thăm.
Viếng phụ thân xong, Lý Phong Kỷ và ông cụ cùng trở về tiểu viện,
Khoảnh khắc tiến vào cửa Lý phủ, Lý Phong Kỷ có thể cảm nhận được những ánh mắt khác thường từ xung quanh đảo qua, nhưng hắn không thèm để ý.
Đến chiều, một chiếc xe ngựa trời khỏi Lý phủ.
Lý Phong Kỷ đánh xe, đi chậm.
Xe ngựa đi trên đường phố, ra khỏi thành Thiên Ngọc.
Hắn quất một roi vào người con tuấn mã.
Con ngựa thở phì phì, sải bước chạy nhanh.
Đại lộ rất dài, rất thẳng.
Ở cuối đại lộ, mặt trời hoàng hôn đang chậm rãi lặn xuống.
Xe ngựa lao nhanh như bay, như thể đang đuổi theo nắng chiều.
Chương 16: Chuyện cũ năm xưa
Ra khỏi đại viện nhà họ Chu, Lý Phong Kỷ không nhịn được hít sâu một hơi, vươn vai một cái. Gánh nặng đè trên vai suốt mấy ngày qua rốt cuộc biến mất, trong lòng hắn có niềm vui sướng khó tả thành lời.
Vương Bình Bình mặt mày cũng có vẻ vui sướng. Nàng bắt đầu sốt ruột về nhà, nhẹ giọng nói: “Ta phải đi về nhà. Phụ thân ta bị bệnh, mẫu thân viết thư gửi cho ta nói là phụ thân rất nhớ ta… Ta về nhà trước đây, ngươi có rảnh thì đi tiêu cục Chấn Uy tìm ta chơi.”
Lý Phong Kỷ gật gật đầu: “Nếu ta rảnh thì chắc chắn sẽ đi làm phiền ngươi.”
Vương Bình Bình cầm tay nải nặng trịch lên: “Vậy ta ở nhà chờ ngươi tới chơi bất cứ lúc nào.”
“Ừ.” Lý Phong Kỷ cười nói.
Vương Bình Bình vội vàng quay đi, bước chân hơi sốt ruột, có lẽ đây chính là sự háo hức về nhà của một người xa nhà lâu ngày.
Lý Phong Kỷ nở nụ cười khổ.
Một ngôi nhà không có phụ mẫu… được coi là nhà hay không?
Lý Phong Kỷ thầm hỏi chính mình.
Lý Phong Kỷ vô thức đi tới một tiệm mì. Lúc này đang là lúc ăn trưa, bên trong quán mì có rất nhiều người, không khí ồn ào sôi nổi.
Lý Phong Kỷ nhớ tới phụ thân mình là… Lý Tiếu Thiên.
Nhớ tới đủ chuyện trước khi phụ thân qua đời, rồi nhớ tới ngay cả vào giây phút hấp hối, phụ thân vẫn còn đang tính toán tương lai cho hắn, dùng hết mọi cách đưa hắn vào Kiếm Tông.
Đến tận ngày hôm nay, Lý Phong Kỷ vẫn luôn cực kì kiên cường, liều mạng tu luyện và luyện kiếm.
Tất cả đều là vì không phụ tấm lòng của phụ thân mình.
“Phụ thân rất thích ăn mì trộn chua cay, thường xuyên dẫn ta đi ăn… Chỉ là hiện giờ chỉ còn lại một mình ta.”
Lý Phong Kỷ gọi một bát mì, thầm than một hơi trong lòng.
Nhớ lại những chuyện đã từng của mình và phụ thân, rồi nhớ lại sự cưng chiều của phụ thân dành cho mình…. Trong đầu Lý Phong Kỷ chợt lóe lên điều gì đó.
Hắn hơi giật mình, nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi vào trong thành Thiên Ngọc, trái tim hắn không nhịn được đập thình thịch thình thịch lên.
Các biểu hiện của Chu Bình Dong, các cảm xúc đau thương có vẻ giả dối, khiến Lý Phong Kỷ cảm thấy có chút không thích hợp.
Lý Phong Kỷ bắt đầu nghĩ kỹ lại.
Lúc mình đang đi tìm đại viện nhà họ Chu, vừa nói ra tiền công là có người nhận ngay, gần như chỉ là chuyện trong tích tắc.
Lúc đi vào đại viện nhà họ Chu, Chu Bình Dong dường như đang đợi người. Lúc mình kể lại những chuyện đã xảy ra trên đường đi, Chu Bình Dong không hề tức giận, cũng không hề nhắc đến chuyện báo đáp, ngược lại còn dời đề tài đến chuyện Chu viên ngoại có gửi đồ gì không.
Kết nối các manh mối lại với nhau, Lý Phong Kỷ rùng mình, lao nhanh ra ngoài.
Lý Phong Kỷ dùng hết sức lực toàn thân chạy về phía đại viện nhà họ Chu.
Cửa lớn đại viện nhà họ Chu đóng chặt.
Lý Phong Kỷ đảo bước, bật nhảy lên, chém mạnh một kiếm lên cửa lớn, cửa lớn ngã xuống ầm ầm.
Bên trong cửa lớn trống rỗng.
Lý Phong Kỷ cảm thấy sốt ruột.
Hắn tìm tòi kỹ càng.
Bên trong hậu viện, hắn thấy một đống thi thể chất thành núi nhỏ, máu tươi trên mặt đất đã khô đen, trông rất đáng sợ.
Đôi mắt Lý Phong Kỷ đỏ lên.
“Chu Thiên Bằng…?”
Lý Phong Kỷ bất chấp tất cả nhào lại đống thi thể tìm kiếm thi thể của Chu Thiên Bằng.
Một lúc lâu sau, Lý Phong Kỷ tức giận nằm liệt xuống đất. Đồng thời, hắn cũng có chút vui mừng, bởi vì không tìm thấy thi thể của Chu Thiên Bằng.
Chu Thiên Bằng còn sống.
Lý Phong Kỷ tự nhủ với lòng mình.
Bọn họ đi cả đoạn đường, chưa từng gặp bất cứ nguy hiểm nào. Không ngờ một cái bẫy lớn đang chờ hắn, mà hắn lại dễ dàng rơi vào trong bẫy.
Lý Phong Kỷ cảm thấy rùng mình. Rốt cuộc thì người muốn kiếm phổ của Chu viên ngoại là ai mà lại có thể xếp người bên cạnh Chu viên ngoại, lại còn có thể giết sạch nhà họ Chu một cách lặng lẽ trong thời gian ngắn? Cái loại bố cục ung dung thế này… thật sự đáng sợ.
Lý Phong Kỷ hít sâu một hơi.
Bây giờ…
Chỉ có tìm được Chu Thiên Bằng, đoạt lại kiếm phổ mới là quan trọng nhất.
Nhưng mà…
Chỉ dựa vào sức của một mình Lý Phong Kỷ, tìm kiếm một người bên trong thành Thiên Ngọc to lớn, chẳng khác gì là tìm kim trong biển rộng, huống chi hiện giờ có khi hung thủ đã rời khỏi thành Thiên Ngọc.
Lý Phong Kỷ trở nên bình tĩnh, nhớ kỹ lại mọi chuyện từng xảy ra trên đường đi để tìm manh mối. Một lúc lâu sau, Lý Phong Kỷ bắt đầu thả lỏng.
“Thập trường sử… rốt cuộc là ai?”
“Chắc là có thể tìm được manh mối ở chỗ Triệu Khôn Hào.”
Lý Phong Kỷ cố hết sức tự hỏi…
“Thực lực… vẫn là do thực lực của ta quá yếu.” Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
Hiện giờ thực lực của hắn chỉ mới là Võ Sư thôi, còn kém rất xa so với những cao thủ thật sự trên giang hồ. Dù là thập trường sử hay là Triệu Khôn Hào, hắn đều không thể động được cho đến khi hắn có được thực lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Nếu bây giờ không tìm thấy thi thể của Chu Thiên Bằng thì có nghĩa là Chu Thiên Bằng còn sống.
Nếu Chu Thiên Bằng không bị diệt khẩu thì chắc chắn là hung thủ còn có mưu đồ khác, ít nhất có thể khẳng định là Chu Thiên Bằng tạm thời an toàn.
Lý Phong Kỷ càng nghĩ càng hiểu rõ. Hắn còn chưa làm xong chuyện mà Chu viên ngoại gửi gắm. Hắn sốt ruột mà muốn tăng lên thực lực của mình.
“Mau… mau lên!”
Tiếng bước chân dồn dập truyền vào trong tai Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ hơi thay đổi sắc mặt. Hiện giờ nơi đây thi thể đầy đất, nếu bị người ta thấy mình ở đây thì chắc là rất khó nói rõ ràng. Luật pháp Thái Càn đế quốc luôn luôn nghiêm khắc. Tuy rằng đế quốc không xen vào việc của giang hồ, nhưng nếu tùy tiện giết hại bá tánh đế quốc, thì vẫn sẽ bị đế quốc đuổi giết.
Lý Phong Kỷ ném áo khoác trên người xuống, vội vàng chạy ra ngoài từ cửa sau.
Ngay sau đó, Hổ Bí quân thành Thiên Ngọc nhảy vào bên trong hậu viện.
Thấy thi thể đầy đất, tướng lãnh Hổ Bí quân quát lên: “Lục soát cho ta… dù có đào ba thước đất cũng phải tìm ra hung thủ cho ta!”
Hắn nhìn kỹ vết máu trên mặt đất, rồi tiếp tục ra lệnh: “Dẫn người báo án đến, thẩm vấn cho kỹ.”
Hổ Bí quân chuyên phụ trách an toàn cho thành Thiên Ngọc, hiện giờ lại xảy ra vụ án giết sạch cả nhà, có thể nói là gây chấn động cả quân. Rất nhanh sau đó, bọn họ ra lệnh cấm ra vào cửa thành, kiểm tra người đi đường.
Đồng thời, Hổ Bí quân còn đi điều tra từng nhà quanh đại viện nhà họ Chu, cứ hễ nhìn thấy người nào đáng nghi là dẫn về thẩm vấn.
Với Lý Phong Kỷ mà nói, loại cách làm này là vô dụng.
Hắn đi tìm một chỗ hẻo lánh để thay một bộ đồ sạch sẽ, sau đó đi đến một nơi mà hắn không muốn đi nhất, đó là… Lý tộc.
Trong thành Thiên Ngọc, Lý tộc là đại tộc số một, địa vị thậm chí cao hơn cả phủ thành chủ. Có thể nói tuy rằng có phủ thành chủ, nhưng người nắm quyền thật sự lại là Lý tộc.
Lý tộc ở thành Thiên Ngọc đã mấy trăm năm, cây to rễ sâu, dù là quân đội hay là các cửa hàng lớn đều bị Lý tộc khống chế. Lý Phong Kỷ không rõ Lý tộc rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chỉ biết là nhiều đến mức không đếm được.
Thành chủ thành Thiên Ngọc đã thay đổi vài người, vậy mà địa vị bá chủ của Lý tộc lại chưa từng dao động.
Có điều, dù Lý tộc có ghê gớm thế nào thì Lý Phong Kỷ cũng không có một chút lòng trung thành.
Bởi vì Lý tộc là một gia tộc máu lạnh.
Chương 17: Lải nhải
Tuy rằng Lý Phong Kỷ sinh ra ở Lý tộc, nhưng lại hiểu biết rất ít về Lý tộc. Điều duy nhất hắn biết được là bên trong Lý tộc chia làm ba mạch. Mạch thứ nhất là mạch của tộc trưởng nhà họ Lý, bọn họ nắm chặt chức vị tộc trưởng. Mạch thứ hai là huyền mạch, có thể nói là nhân tài đông đúc. Mạch thứ ba là kỷ mạch, là mạch của Lý Phong Kỷ, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, không còn bao nhiêu người còn sống.
Từng có đôi lần Lý Tiếu Thiên uống rượu, cứ luôn nói với Lý Phong Kỷ mấy lời như là muốn chấn hưng kỷ mạch. Đây cũng là lý do vì sao trong tên của Lý Phong Kỷ có một chữ “kỷ”.
Có điều, trời cao như là chơi một trò chơi với Lý Tiếu Thiên.
Ngay lúc độ tuổi hoàng kim, Lý Tiếu Thiên mắc bệnh nặng, tuổi xuân chết sớm.
Đối với kỷ mạch Lý tộc mà nói, chuyện này là một cú sốc không nhỏ, ngọn lửa hi vọng mới vừa nhen nhóm đã bị dập tắt hoàn toàn.
Bên trong Lý tộc, người kỷ mạch gần như không có địa vị, vậy nên Lý Phong Kỷ mới không muốn trở lại nhà họ Lý.
Nhìn Lý phủ khí thế rộng rãi giống như một con thú hoang hung ác mở to miệng máu, Lý Phong Kỷ hơi chần chừ rồi vẫn đi vào.
“Lý thiếu gia đã trở lại!”
Một nha hoàn mặc váy màu xanh có chút vui vẻ, định nói thêm gì nữa nhưng lại ngậm miệng, vội vàng quay người bỏ đi.
Lý Phong Kỷ hơi nheo mắt lại nhìn.
Cách đó không xa có một người đàn ông dáng người cao gầy, mái tóc dài buộc lỏng lẻo bằng dây buộc tóc, bộ đồ màu tím cắt may vừa người, trên mặt mang theo ý cười nhạt, khiến người ta có loại cảm giác thư sinh nho nhã… Có điều, ánh mắt hắn ta lại lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Đó là thiên tài số một Lý tộc… Lý Thiên Hoan.
Năm tuổi bắt đầu tôi thể, mười tuổi mở hết mười tám khiếu huyệt, bước lên Võ Sư Cảnh, mười ba tuổi đạt tới cảnh giới Võ Sư viên mãn, mười bốn tuổi đi vào Hậu Thiên Cảnh…
Ngay từ nhỏ, Lý Phong Kỷ đã sống dưới bóng của Lý Thiên Hoan. Quang hoàn thiên tài của Lý Thiên Hoan quá lóa mắt, khiến Lý Phong Kỷ có tiếng là vô dụng không còn chỗ nào để trốn tránh.
“Phong Kỷ… ngươi về rồi!” Lý Thiên Hoan cười nói.
Lý Phong Kỷ nhìn về phía Lý Thiên Hoan với ánh mắt bình tĩnh. Hắn của hiện giờ không còn là tên vô dụng trước kia nữa. Khoảnh khắc hắn mở ra hết mười tám khiếu huyệt, hắn đã hoàn toàn chẳng còn liên quan gì đến hai chữ vô dụng nữa rồi.
“Có một số việc… cần phải về để giải quyết.” Lý Phong Kỷ đáp bằng giọng điệu lạnh nhạt.
Ý cười trên mặt Lý Thiên Hoan giảm đi vài phần. Sự lạnh nhạt trong lời nói của Lý Phong Kỷ khiến hắn ta có chút không vui.
“Về là tốt rồi… rốt cuộc thì đây cũng là nhà của ngươi, ra ngoài không làm nên trò trống gì thì cứ về thôi, nơi đây chính là cảng tránh gió của ngươi, ít nhất là không lo ăn mặc, bởi vì còn có số tài sản phong phú mà Lý thúc để lại cho ngươi nữa.” Lý Thiên Hoan từ từ nói, trong mắt ánh lên vẻ gì đó sâu xa.
“Không cần ngươi lo lắng!” Lý Phong Kỷ tất nhiên có thể nghe ra được ý trong lời Lý Thiên Hoan. Hắn lạnh nhạt đáp lại, quay người bỏ đi.
“Cái thứ không biết sống chết!”
Nhìn theo bóng dáng Lý Phong Kỷ, Lý Thiên Hoan thốt ra vài chữ, mặt mày trở nên lạnh lẽo.
Lý Phong Kỷ thả chậm bước chân, rồi vẫn đi về phía tiểu viện của mình.
Một lát sau, hắn đi tới tiểu viện mà mình đã từng sinh sống. Bên trong tiểu viện được quét dọn sạch sẽ, cửa sổ được lau đến mức không thấy một hạt bụi.
Một ông cụ tóc bạc ngồi dưới ánh mặt trời, phát ra tiếng ngáy.
Lý Phong Kỷ bước nhẹ tới bên cạnh ông cụ, đôi mắt không nhịn được hơi ướt.
“Quỷ!”
Một tiếng hét chói tai vang lên. Một gã sai vặt mặc đồ màu tro nhìn thấy Lý Phong Kỷ thì mặt mày trở nên hoảng loạn, giống như là thấy quỷ, chạy nhanh vào trong nhà.
Ông cụ mở bừng mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Khi thấy Lý Phong Kỷ đứng bên cạnh mình, ông hơi thay đổi sắc mặt, hô lên: “Thiếu gia… ngươi đã trở lại rồi!”
“Quế Viên… ngươi lại đây, không phải quỷ, đây là thiếu gia, thiếu gia đã trở lại.”
Ông cụ mềm giọng dỗ dành Quế Viên đang có chút điên cuồng.
Lý Phong Kỷ nhìn về phía Quế Viên, cảm thấy rất tò mò.
Quế Viên là bạn chơi cùng lúc nhỏ của hắn, lúc nào cũng như hình với bóng, không biết bây giờ sao lại thê thảm đến mức này.
“Trương gia gia… chuyện này là sao vậy?” Lý Phong Kỷ hỏi.
Ông cụ thở dài, nói: “Thiếu gia, hai năm trước lão gia qua đời, ta tìm thấy Quế Viên bên trong giếng cạn ở hậu viện, khi ấy đầu óc hắn đã có vấn đề. Mấy năm qua, ta vẫn luôn xin thuốc chữa bệnh cho hắn, hiệu quả khá tốt… Không ngờ hắn lại phát bệnh khi thấy thiếu gia, còn nói thiếu gia là quỷ nữa.”
Ông cụ bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên mặt Lý Phong Kỷ hiện lên ý cười: “Không sao… Quế Viên là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của ta. Hắn sẽ không quên ta.”
Lý Phong Kỷ đi vào trong nhà, thấy Quế Viên đang ngồi xổm góc tường, đôi tay ôm đầu, run bần bật.
“Quế Viên… là ta, ta là Lý Phong Kỷ… là Lý Phong Kỷ mà lúc nhỏ ngươi hay gọi là đại ca đấy.” Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
Cơ thể Quế Viên hơi run lên.
“Đại ca.”
Quế Viên nhỏ giọng nói, giống như nhớ tới cái gì.
Hắn ta từ từ quay đầu lại, khi nhìn thấy Lý Phong Kỷ thì vẻ mặt lại trở nên sợ hãi, ôm đầu, liên tục hét to là có quỷ.
Lý Phong Kỷ thử đi trấn an Quế Viên, lại phát hiện Quế Viên rất tránh né hắn, thậm chí không tiếc tự đâm đầu vào tường, tự mình hại mình.
Trong lòng Lý Phong Kỷ đau như bị dao cắt.
Hắn đi ra ngoài, đứng thẳng người trong tiểu viện.
Ông cụ đang ở trong nhà trấn an Quế Viên, một lát sau mới đi ra ngoài.
“Thiếu gia đừng suy nghĩ nhiều. Đầu óc Quế Viên có vấn đề, cứ hay nói bậy bạ.” Ông cụ an ủi Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ cười khổ gật đầu: “Rốt cuộc thì Quế Viên đã gặp chuyện gì mà lại biến thành cái dạng này vậy…”
Trên mặt ông cụ hiện lên vẻ bất đắc dĩ, há miệng muốn nói, lại không nói nên lời.
Bên trong tiểu viện rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Lý Phong Kỷ lên tiếng phá vỡ sự yên ắng: “Trương gia gia… lợi nhuận từ cửa hàng do phụ thân để lại thế nào rồi… Bây giờ ta cần một số tiền lớn.”
Ông cụ hơi thay đổi sắc mặt: “Thiếu gia… có phải là ngươi gây ra họa gì rồi không?”
Lý Phong Kỷ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Bây giờ ta đã tiến vào Võ Sư Cảnh… Ta cần phải mua đan dược để hỗ trợ tu luyện, vậy thì thực lực của ta mới có thể tăng nhanh, và ta mới có quyền nói chuyện.”
Ông cụ giật mình, ánh mắt hiền từ nhìn kỹ Lý Phong Kỷ: “Thiếu gia… ngươi đột phá thật hả?”
Lý Phong Kỷ gật gật đầu.
Ông cụ lập tức rơm rớm nước mắt.
“Suốt hai năm qua, thiếu gia không hề có tin tức. Ta dùng mọi cách để hỏi thăm tin tức, đều là tin tức xấu. Ta rất là khổ sở… Bây giờ thiếu gia đột phá, đột phá…”
Người già rồi, cứ nói là nói nhiều lên.
Lý Phong Kỷ nghiêm túc nghe những lời lải nhải của ông cụ.
Dù lời nói có dong dài cỡ nào thì nó đều là tình yêu và mối bận tâm của ông cụ dành cho Lý Phong Kỷ.
Chương 18: Tranh luận
Lý Phong Kỷ kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra ở Kiếm Tông. Ông cụ gật đầu liên tục, trong mắt toát ra vẻ hiền từ dày đặc.
“Thiếu gia… chúng ta đi thắp nhan cho lão gia đi. Ngươi đi suốt hai năm, năm nào thanh minh ta cũng đi thắp nhang. Bây giờ ngươi về rồi, đi thăm hắn đi thôi.” Ông cụ nhẹ giọng nói.
Lý Phong Kỷ gật đầu, nhìn vật nhớ người, bên trong tiểu viện có rất nhiều ký ức của hắn và phụ thân. Tiểu viện vẫn là tiểu viện, chỉ là cảnh còn người mất.
“Sáng mai ta sẽ đi thắp nhang cho phụ thân… Trương gia gia, thắp nhang xong ta sẽ đi nữa. Hiện nay ta không có nhiều thời gian. Chờ khi ta tham gia đại hội lãnh kiếm của Kiếm Tông xong thì ta sẽ trở về chăm sóc ngươi.” Lý Phong Kỷ nói với giọng điệu áy náy.
Trong mắt ông cụ hiện lên vẻ vui mừng. Ông vỗ vai Lý Phong Kỷ: “Thiếu gia đừng nghĩ nhiều, bộ xương già ta còn có thể sống thêm mười mấy năm nữa… Ta còn muốn dỗ tiểu thiếu gia của thiếu gia nữa đấy.” Ông cụ trêu ghẹo.
Lý Phong Kỷ cũng cười: “Vậy được rồi… chờ khi ta có con cái, chắc chắn sẽ để cho Trương gia gia chăm sóc, chỉ cần ngươi không sợ vất vả là được rồi.”
“Đó là vinh dự của ta!” Ông cụ nói với vẻ phấn khích.
Ông chợt khựng lại, mặt mày trở nên nghiêm túc: “Thiếu gia, lần này ngươi cần bao nhiêu tiền?”
Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi nói: “Càng nhiều càng tốt.”
Ông cụ chợt im lặng.
“Sao vậy? Không phải cửa hàng của phụ thân vẫn buôn bán có lời hay sao?” Lý Phong Kỷ hỏi.
Ông cụ gật đầu, vẻ mặt trở nên tức giận: “Thiếu gia, không phải ngươi không biết, hiện nay mạch của các ngươi đang ở thế yếu, không ai chịu đứng về phía các ngươi. Tuy rằng cửa hàng do lão gia để lại vẫn buôn bán có lời, nhưng phần lớn tiền lời trong mấy năm qua đều bị chuyển qua gia tộc. Ngươi cũng biết, ta chỉ là người hầu, có một số chuyện khó mà nói được.”
Nghe vậy, trong lòng Lý Phong Kỷ nảy lên lửa giận.
Những cửa hàng kia đều do phụ thân mình vất vả làm ra, không ngờ đến cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác.
Lý Phong Kỷ siết chặt nắm tay, trong lòng rất là bực bội.
Hắn cố nén lửa giận xuống, nói: “Bây giờ trong cửa hàng còn bao nhiêu tiền?”
Ông cụ lắc đầu: “Hiện nay cửa hàng do mạch của gia chủ buôn bán, không biết tiền lời là bao nhiêu. Có điều, mỗi tháng bọn họ có chia hoa hồng cho chúng ta… chia không đến ba trăm lượng bạc.”
Lý Phong Kỷ bật cười, tức giận đến mức bật cười.
Khinh người quá đáng!
Ông cụ hơi khựng lại, nói tiếp: “Có điều, lúc ta còn buôn bán tại cửa hàng, ta đã biết sớm muộn gì cửa hàng cũng sẽ bị gia tộc chiếm đoạt, vậy nên ta làm giả giấy tờ, lén giấu tiền lời. Hiện giờ chúng ta có khoảng mười vạn lượng.”
Lý Phong Kỷ lại trở nên bình tĩnh: “Trương gia gia… ngươi yên tâm đi, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại hết đồ vật thuộc về chúng ta.”
Hắn nói với giọng điệu cực kì kiên quyết.
Ông cụ nhìn về phía Lý Phong Kỷ, cảm thấy hắn lúc này hoàn toàn với hắn trước đây.
Lý Phong Kỷ trước đây cứ luôn nhịn nhục, tuyệt đối sẽ không nói ra lời mới vừa rồi. Nhưng mà ngay giây phút này, lời nói kia còn rõ ràng bên tai, khiến ông cụ không thể không nhìn lại Lý Phong Kỷ.
“Thiếu gia… chỉ mong ngày ấy đến sớm một chút.” Ông cụ nói với giọng điệu mong chờ.
Bộp bộp!
Có tiếng vỗ tay đang tới gần trong tiểu viện.
Lý Phong Kỷ ngước mắt lên nhìn thì thấy là Lý Thiên Hoan.
Trên mặt Lý Thiên Hoan hiện lên ý cười: “Đúng là một hình ảnh cảm động!”
Lý Phong Kỷ mặt mày bình tĩnh nhìn Lý Thiên Hoan.
Lý Thiên Hoan khiêu khích mà nhìn lại Lý Phong Kỷ: “Tộc trưởng nghe nói ngươi đã trở lại, mời người cùng ăn bữa tối.”
“Tộc trưởng coi trọng ta quá rồi… Chắc là do ngươi nói hả?” Lý Phong Kỷ bình tĩnh nói.
Lý Thiên Hoan gật đầu, bước nhẹ tới đối diện Lý Phong Kỷ, nói: “Là ta nói. Ta chỉ nói vài câu trước mặt tộc trưởng, tộc trường liền muốn gặp ngươi. Xem ra là tộc trưởng cực kì để ý ngươi.”
Lý Phong Kỷ cười khẽ: “Đúng là phiền ngươi nhớ mong ta.”
“Tất nhiên rồi.” Lý Thiên Hoan cười dối trá.
“Ngươi đi nói với tộc trưởng là lát nữa ta sẽ tự đi gặp ông ta.” Dứt lời, Lý Phong Kỷ quay người đi vào nhà, mặc kệ Lý Thiên Hoan.
Ông cụ cười gượng với Lý Thiên Hoan một cái rồi vội vàng đi vào trong nhà.
Nếu đổi lại là hai năm trước, Lý Phong Kỷ tuyệt đối không dám vô lễ như thế với Lý Thiên Hoan. Nhưng mà hắn của hiện giờ đã không phải là hắn của hai năm trước.
Thời gian trôi qua, hắn cũng đã xảy ra thay đổi.
Hắn đã vào Kiếm Tông, dù là ai cũng không dám dễ dàng hại hắn. Tuy rằng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong Kiếm Tông, nhưng mà hắn vẫn là người của Kiếm Tông, gánh trên mình vinh quang của Kiếm Tông, tương đương với việc được Kiếm Tông che chở.
Tuy rằng Lý tộc rất mạnh, nhưng vẫn còn kém rất nhiều so với Kiếm Tông nội tình vững chắc.
Đi vào trong nhà, Lý Phong Kỷ rất là bình tĩnh, tự mình rót một cốc trà, từ từ uống.
Ông cụ ngồi bên cạnh Lý Phong Kỷ, cứ mở miệng ra định nói, rồi lại không thốt thành lời.
Khi cốc trà thấy đáy, Lý Phong Kỷ mới đứng lên, sửa sang quần áo lại:, “Trương gia gi… Ta đi gặp tộc trưởng xem có chuyện gì.”
Trên mặt ông cụ hiện lên vẻ lo lắng. Ông nghĩ nghĩ rồi nói: “Thiếu gia, hiện giờ ngươi còn rất yếu, không có năng lực xé rách mặt với tộc trưởng, có chuyện gì thì vẫn nên lý trí một chút.”
Lý Phong Kỷ gật gật đầu: “Trương gia gia… ta biết hết mà, ngươi yên tâm đi.”
Ông cụ nhìn theo bóng dáng Lý Phong Kỷ, đôi mắt đục ngầu có vài phần sáng ngời, khí chất cả người chợt đổi hoàn toàn, sát khí như có như không quanh quẩn.
Bên trong Lý phủ, kiến trúc gỗ san sát, nhà lầu tiếp nối, mái hiên đổ xuống từng lớp từng lớp, có loại khí thế siêu nhiên, bên trong giàu sang mang theo xa xỉ, ngay cả phủ thành chủ cũng không bằng.
Nội tình trăm năm nào có thể xem thường.
Là người của một đại gia đình như Lý tộc, không biết là may mắn hay nỗi buồn của hắn nữa.
Sau khi người hầu thông báo, Lý Phong Kỷ đi vào trong thư phòng của tộc trưởng.
Tộc trưởng tóc bạc đang vẽ một bức tranh hổ nằm ngủ. Con hổ to lớn sống động như thật, núp mình trong đám cỏ, dựng thẳng cái đuôi khổng lồ, sẵn sàng tấn công.
“Hơn hai năm không nghe thấy tin tức của ngươi.” Tộc trưởng không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Tu vi chưa đâu vào đâu… Biết tin tức thì sau đó làm sao, cũng chỉ là phải chịu thêm lời bàn tán của người khác, trở thành trò cười mà thôi.” Lý Phong Kỷ nói với giọng điệu bằng phẳng.
Tộc trưởng nhấn mạnh bút trong tay xuống, điểm mắt cho hổ, con hổ trên tranh như sống lại, có thể nhảy ra vồ mồi bất cứ lúc nào.
“Tu luyện chưa xong mà lại dám chơi án giết sạch cả nhà.”
Tộc trưởng buông bút, giọng điệu lập tức trở nên uy nghiêm.
Chương 19: Mất ngủ
Lý Phong Kỷ không nhịn được rùng mình.
“Tộc trưởng có chuyện gì thì nói thẳng đi!”
Hắn nheo mắt lại nhìn tộc trưởng, nói với giọng điệu rất bình tĩnh.
Tộc trưởng cẩn thận cất bút mực, nghiêm túc nói: “Ta đoán là ngươi biết rõ hơn ta.”
Trên mặt Lý Phong Kỷ hiện lên ý cười: “Ta thật sự không biết rõ.”
“Hừ!” Tộc trưởng hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Lý Phong Kỷ với ánh mắt sắc bén như đao, tựa như có thể xuyên thấu tâm hồn.
Một luồng áp lực cực mạnh ập lên người Lý Phong Kỷ. Có tia sát ý sắc bén khóa chặt hắn. Một loại uy áp khó có thể hình dung giống như núi cao đổ xuống. Và Lý Phong Kỷ hiện đang đứng ở chân núi.
Núi cao có thể đè Lý Phong Kỷ tan xương nát thịt bất cứ lúc nào.
Lý Phong Kỷ cố chấp đứng thẳng, cơ thể run rẩy liên tục, mồ hôi đổ như mưa, mặt mày lại rất bình tĩnh.
“Có phải ngươi chính là hung thủ của án giết sạch đại viện nhà họ Chu hay không?” Tộc trưởng mang theo khí thế bức bách tra hỏi Lý Phong Kỷ.
“Không liên quan tới ta.” Lý Phong Kỷ trả lời.
“Nếu không liên quan tới ngươi thì… vì sao lại có người nhìn thấy ngươi phá cửa chạy vào đại viện nhà họ Chu?” Tộc trưởng nói với giọng điệu nghiêm khắc mang theo vẻ lạnh lẽo dày đặc.
“Ta đã nói là không liên quan tới ta rồi, tộc trưởng cần gì phải đổ tội cho ta mãi thế? Nếu ngươi đã không tin thì thôi đi, cứ chất vất ta hoài làm gì vậy?” Lý Phong Kỷ cố sức nói.
Ngay sau đó, uy thế tan mất.
Lý Phong Kỷ lập tức như trút được gánh nặng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo dán sát vào người.
“Dù ngươi có ngụy biện thế nào thì cũng vậy thôi… Ngươi có liên quan rất lớn đến vụ án thê thảm nhà họ Chu, mà Lý tộc sẽ không cho phép loại người như ngươi tồn tại.” Tộc trưởng nói rất bình tĩnh, dường như đây chỉ là một chuyện cực kì bé nhỏ.
Lý Phong Kỷ thay đổi sắc mặt, trong lòng chấn động như dời sông lấp biển: “Tộc trưởng có ý gì?”
Giọng nói Lý Phong Kỷ hơi run rẩy, cả người cũng run rẩy theo.
“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không còn là người của Lý tộc nữa, Lý tộc tuyệt đối sẽ không cho phép hung thủ giết người tồn tại.” Tộc trưởng cẩn thận cuộn lại bức tranh vừa vẽ xong, không hề ngẩng đầu lên, nói.
“Lý tộc hả… hung thủ giết người hả… hay lắm!” Giọng nói Lý Phong Kỷ trở nên lạnh băng.
“Đi đi… quay về Kiếm Tông của ngươi đi!” Tộc trưởng lạnh nhạt nói.
Trên mặt Lý Phong Kỷ hiện lên ý cười thê thảm: “Người đi trà lạnh đến mức này là cùng. Không ngờ phụ thân ta mới qua đời có hai năm mà con ông ấy đã bị đuổi ra khỏi Lý tộc… đúng là buồn cười dữ dội.”
Tộc trưởng ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện vẻ giận dữ: “Nếu không phải có công lao của phụ thân ngươi… thì ngươi làm gì có thể đi vào Kiếm Tông, làm gì có thể thoát khỏi vụ án giết sạch nhà họ Chu? Cái suy nghĩ của ngươi mới là buồn cười!”
Lý Phong Kỷ tự buộc mình phải bình tĩnh lại. Thái độ lạnh băng của tộc trưởng khiến hắn biết được chuyện này không còn đường thay đổi.
Nếu đã không thể thay đổi thì đành phải thử đi tiếp nhận.
Cho dù hậu quả có lớn hơn, quả đắng có khó nuốt hơn, thì mình cũng phải tự gánh vác.
Tất cả mọi thứ… đều là Lý Phong Kỷ của hiện giờ không thể thay đổi được.
“Xin hỏi Lý tộc trưởng còn có chuyện nữa không? Nếu không có thì ta đi đây.” Lý Phong Kỷ nói với giọng điệu rất bình tĩnh chứa vài phần gượng gạo.
Tộc trưởng ngẩng đầu nhìn kỹ Lý Phong Kỷ.
Ông ta rất bất ngờ về thái độ của hắn. Ông ta đã nghĩ trước đủ cách để đối phó với hắn, nào ngờ hắn lại dễ dàng tiếp nhận trừng phạt như thế.
Bên trong thư phòng rơi vào im lặng.
Bên ngoài thư phòng, có vài chú chim yến đang hát hò dễ nghe, có vài chú chim non đang líu lo trong tổ.
Một lát sau, sự im lặng bị phá vỡ.
“Ngươi không còn là người của Lý tộc nữa… Vậy ngươi cũng không có quyền kế thừa tài sản của Lý tộc. Có điều, phụ thân ngươi đã từng cống hiến rất lớn cho Lý tộc. Cho nên ta quyết định dùng cách mua sắm để nhận các cửa hàng dưới danh nghĩa của ngươi về Lý tộc. Ngươi có ý kiến gì không?”
Lý Phong Kỷ lẳng lặng nhìn tộc trưởng, gượng gạo nói: “Không có!”
“Ngươi có thể đi rồi… sáng mai ngươi sẽ được hết mọi thứ thuộc về ngươi.” Tộc trưởng vô tình đuổi khách.
Lý Phong Kỷ cảm thấy chạnh lòng. Tuy rằng hiện giờ đang là ngày hè nắng chói chang, nhưng mà hắn lại không hề cảm thấy ấm áp.
“Ta có thể nói một câu nữa không?” Lý Phong Kỷ cắn răng hỏi.
Tộc trưởng nhìn về phía Lý Phong Kỷ, gật gật đầu.
“Chớ khinh thiếu niên nghèo… hôm nay ngươi vô tình đuổi ta đi, ngày nào đó ngươi chắc chắn sẽ quỳ mời ta về.” Lý Phong Kỷ bình tĩnh nói hết lời rồi quay người đi.
Bộp!
Tộc trưởng đập mạnh một cái xuống mặt bàn cứng rắn, mực nước vung vẩy nhiễm đen trang giấy trắng.
Tộc trưởng không nói một câu nào.
Lý Phong Kỷ rất có lễ phép mà đóng cửa lại, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Tộc trưởng ngồi phịch xuống, vẻ mặt rất phức tạp.
“Sao vậy? Hối hận hả?”
Một người mặc đồ đen, che mặt bằng vải đen, để lộ ra đôi mắt sắc bén, đi ra từ phía sau bình phong.
“Không có.” Tộc trưởng nhẹ giọng đáp.
“Không có là tốt rồi, chỉ là một tên vô dụng mà thôi, đuổi ra khỏi Lý tộc cho đỡ chướng mắt. Con trai kẻ thù ngày ngày sống dưới mắt ngươi, chắc là khó chịu lắm hả?” Tên mặc đồ đen từ từ nói.
Tộc trưởng nhìn về phía gã: “Còn ngươi thì sao… ngươi sợ hắn tra được dấu vết từ bên trong Lý tộc, sợ hắn gây bất lợi cho ngươi, nên ngươi mới hãm hại hắn, đúng không?”
“Một tên vô dụng mà thôi, được cái là tốt số, gia nhập vào Kiếm Tông. Không ngờ Lý Tiếu Thiên lại để lại đường lui cho con của hắn… Nếu không phải hắn còn sống, thì ta cần gì phải làm việc như thế, trực tiếp giết con của hắn là được rồi, sớm muộn gì cũng chỉ là một bộ xương cốt thôi.”
Tộc trưởng hơi thay đổi sắc mặt, không nói thêm gì nữa. Ông ta tự mình tham gia vào chuyện năm xưa, nên biết rõ ràng hơn ai hết. Chỉ là Lý Tiếu Thiên quá mạnh, đã dùng chết giả để lừa đám bọn họ, còn sắp xếp sẵn đường lui cho con trai duy nhất của mình.
“Đành vậy, dù sao thì Lý Phong Kỷ cũng đã không thể quay lại Lý tộc nữa rồi, chuyện năm xưa cũng nên có một dấu chấm câu để kết thúc.” Tộc trưởng thở dài một hơi.
Hai năm qua, không biết có bao nhiêu ban đêm ông ta tỉnh giấc từ cơn ác mộng.
Bây giờ Lý Phong Kỷ bị đuổi ra khỏi Lý tộc, có nghĩa là chuyện năm xưa đã hoàn toàn kết thúc.
“Đúng là nên kết thúc… Cung Thân vương nói là khi nào chuyện lớn thành công thì sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.” Tên mặc đồ đen lên tiếng.
Tộc trưởng trở nên vui vẻ: “Nhờ ngươi nói với Cung Thân vương là Lý tộc chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ để chuyện lớn sớm thành công.”
Tên mặc đồ đen gật đầu, đi ra sau bình phong rồi nhanh chóng biến mất.
Tộc trưởng từ từ mở ra bức tranh mới vẽ lúc nãy, nhìn chằm chằm vào con hổ có thể lao ra vồ mồi bất cứ lúc nào trên tranh, im lặng thật lâu.
…
…
Đêm đã khuya, vầng trăng treo cao trên bầu trời.
Lý Phong Kỷ nằm mãi mà không ngủ được.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến hắn có chút khó tiếp nhận.
Kể cả khi… Lý Phong Kỷ không hề có lòng trung thành với Lý tộc. Nhưng dù cho phải đi, thì hắn cũng phải đường đường chính chính mà đi, chứ không phải mang tội mà đi thế này.
Thực lực… lại là thực lực.
Không có thực lực là không có quyền nói chuyện.
Chương 20: Xe ngựa đuổi theo nắng chiều
Mất ngủ nên Lý Phong Kỷ không ngủ nữa.
Hắn ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện Băng Tâm Quyết. Đây là tâm pháp đơn giản nhất, nhưng có tác dụng lớn, có thể khiến người khác bình tĩnh hòa nhã, Thái Sơn sập xuống trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt.
Khi tu luyện lâu rồi, Lý Phong Kỷ phát hiện Băng Tâm Quyết vô cùng huyền diệu, có thể khiến cơ thể và tinh thần hắn trống rỗng, mang lại hiệu quả rất lớn cho việc tu luyện Tâm Kiếm.
Thậm chí, Lý Phong Kỷ từng nghi ngờ, có khi nào Băng Tâm Quyết này là một trong những tâm pháp tuyệt thế hay không, thật sự quá huyền diệu.
Tuy nhiên, sau khi xem hết sách trong tàng thư các, Lý Phong Kỷ đã từ bỏ nghi ngờ đó của mình. Trong tàng thư các không có chút manh mối nào liên quan đến Băng Tâm Quyết, cuối cùng hắn chỉ có thể từ bỏ thôi.
Rất nhanh, Lý Phong Kỷ bình tĩnh trở lại, cả người biến ảo khó lường.
Hắn ngồi xếp bằng, khí tức cũng rất huyền diệu, tựa như tồn tại, cũng tựa như không tồn tại.
Rất chậm, rất chậm, nhưng lại đang biến hóa rất chân thực.
Những chuyện xảy ra ban ngày khiến tâm cảnh của Lý Phong Kỷ thay đổi rất nhiều, bây giờ lại tu luyện thêm Băng Tâm Quyết nữa, hắn cảm thấy dường như mình đã phá bỏ được một xiềng xích.
Tâm linh trở nên kiên cường hơn, tinh thần cũng mạnh mẽ hơn.
Lý Phong Kỷ không mãi mê mẩn chuyện ban ngày nữa, buông bỏ hoàn toàn, tất cả suy nghĩ, tất cả buồn bực đều biến mất hết.
Tinh thần của Lý Phong Kỷ thay đổi một cách kỳ diệu, tâm linh trở nên khoáng đạt, sáng sủa hơn.
Đây là một lần lột xác về tâm linh, một kiểu giác ngộ chính mình, một loại phóng thích chính mình, một loại giải thoát chính mình.
Cầm được, cũng buông được.
Buông được mới có thể cầm được.
Cầm được mới buông được.
Hai thứ này không hề mâu thuẫn, cũng là một loại tu hành, là tu hành bản thân.
Đây là tâm cảnh mà rất nhiều võ giả theo đuổi, Lý Phong Kỷ lại dễ dàng nắm bắt được.
Cả người trống rỗng như không có gì.
Lúc này, Lý Phong Kỷ tham lam hấp thu nguyên khí trong trời đất, mười tám khiếu huyệt hoàn toàn mở ra, nguyên khí liên tục tiến vào cơ thể, dấu tay đánh ra liên tục. Hắn bắt đầu tu luyện Phạm Thiên Phù Đồ Quyết, nội lực cuồn cuộn trôi trong kinh mạch, rèn luyện, rửa sạch.
Một đêm yên lặng.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu khắp đất đai.
Lý Phong Kỷ thoát khỏi trạng thái tu luyện, phun ra một ngụm khí đục, vươn vai duỗi người, tiếng răng rắc từ trong cơ thể truyền ra.
Ông cụ gõ nhẹ cửa phòng.
Lý Phong Kỷ mở cửa phòng ra, bên cạnh ông cụ là một người đàn ông dáng người cao to.
“Thiếu gia, đây là tiên sinh phòng thu chi trong tộc, tìm ngươi có chuyện.”
Lý Phong Kỷ gật đầu, nói với ông cụ: “Trương gia gia… Sau này đừng gọi ta là thiếu gia nữa, cứ gọi thẳng tên ta đi, như vậy thân thiết hơn.”
Ông cụ lộ ra vẻ cảm động, liên tục gật đầu, nói được.
Lý Phong Kỷ nhìn tiên sinh phòng thu chi.
Ông ta lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, mỗi tờ đều là loại năm vạn, có khoảng mười tờ.
“Đây là tiền tộc trưởng bảo ta đưa cho ngươi.” Tiên sinh phòng thu chi nói.
Lý Phong Kỷ không hề do dự, cầm ngân phiếu nhét vào ngực mình. Đây là thứ hắn nên có, không cần từ chối.
Trước sự trực tiếp của Lý Phong Kỷ, ánh mắt tiên sinh phòng thu chi lộ ra chút khinh thường: “Tộc trưởng bảo ta nói với ngươi… Có những chuyện không cần nói nhiều, ngươi nên biết phải làm thế nào. Như vậy, đối với ngươi, đối với ông ấy, đối với mọi người, đều tốt cả.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
“Trương gia gia… Thưởng tiền… Tiễn khách.” Lý Phong Kỷ nói bằng với giọng điệu gượng gạo.
“Không cần!” Tiên sinh phòng thu chi tỏ vẻ giận dữ, phất tay áo rời đi.
Lý Phong Kỷ không hề nói với ông cụ chuyện mình bị đuổi khỏi Lý tộc, cũng là vì sợ ông ấy biết, theo tính cách của ông ấy, nhất định sẽ đi trách móc, khi đó lại có phiền phức nữa.
“Trương gia gia… Ngươi ở Lý tộc đã bao nhiêu năm rồi?” Lý Phong Kỷ đột nhiên hỏi.
Ông cụ cười sang sảng: “Khoảng bốn mươi năm… Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc ta tới, phụ thân ngươi còn là một đứa bé. Năm xưa, ta ở trong viện này nhìn phụ thân ngươi từ từ lớn lên, từng bước từng bước trở thành kẻ mạnh.”
Ông cụ chợt khựng lại, thở dài: “Phong Kỷ… Không giấu gì ngươi, sáng sớm nay ta ra ngoài đã nghe được mấy tin đồn, cũng biết chút chuyện rồi. Không có gì đáng lo cả, tộc này không ở lại cũng được, ta cũng đã nhịn đám động vật máu lạnh đó đủ rồi.” Ông cụ nói rất ung dung.
Lý Phong Kỷ không nhịn được cúi đầu.
“Trương gia gia… Xin lỗi, ngươi già rồi còn bắt ngươi phải bôn ba với ta, là lỗi của ta.” Lý Phong Kỷ nói.
Ông cụ vỗ mạnh lên vai Lý Phong Kỷ: “Phong Kỷ… Đừng xin lỗi, chúng ta đi thắp nhang cho phụ thân ngươi đi. Ta tin sớm muộn cũng có ngày chúng ta quay về tiểu viện này.”
Lý Phong Kỷ gật mạnh đầu.
…
…
“Phụ thân… Con đến thăm người.”
Đứng trước mộ phần của phụ thân mình, giọng nói của Lý Phong Kỷ rất bình tĩnh.
Yên lặng một lát, hắn bắt đầu dọn dẹp cỏ dại trên mộ, đắp thêm ít đất mới lên mộ.
Hắn cung kính thắp nhang và dập đầu.
Hắn không có chút qua loa nào.
Đây là phụ thân hắn, người đã cho hắn sinh mạng, trước khi chết vẫn còn lo lắng cho hắn.
Người này đã mang cho hắn tình yêu không thể nói thành lời.
Câu nói tình thương của phụ thân cao nặng như núi đã không đủ để hình dung.
Ông cụ đứng phía xa, trên mặt có vẻ yên tâm vui vẻ. Ông có thể nhìn thấy tốc độ trưởng thành của Lý Phong Kỷ. Ông đút tay trong ống tay áo, bình tĩnh nói một câu: “Nếu Lý Tiếu Thiên ở trên trời có linh, chắc cũng vô cùng vui vẻ!”
Lý Phong Kỷ dập đầu chín cái với bia mộ rồi đứng lên, ngẩng đầu nhìn trời.
Trời vẫn sáng sủa, đám mây vẫn trắng, ánh mặt trời vẫn chói mắt, mình vẫn là Lý Phong Kỷ. Bất kể thế nào cũng được, mình đều phải dũng cảm đi tiếp.
Lý Phong Kỷ đã nghĩ xong nên sắp xếp cho ông cụ và Quế Viên thế nào rồi. Bây giờ hắn còn chút tài sản, có thể mua một căn nhà dưới chân núi Kiếm Tông. Ông cụ ở đó, hắn cũng có thể thường xuyên xuống thăm.
Viếng phụ thân xong, Lý Phong Kỷ và ông cụ cùng trở về tiểu viện,
Khoảnh khắc tiến vào cửa Lý phủ, Lý Phong Kỷ có thể cảm nhận được những ánh mắt khác thường từ xung quanh đảo qua, nhưng hắn không thèm để ý.
Đến chiều, một chiếc xe ngựa trời khỏi Lý phủ.
Lý Phong Kỷ đánh xe, đi chậm.
Xe ngựa đi trên đường phố, ra khỏi thành Thiên Ngọc.
Hắn quất một roi vào người con tuấn mã.
Con ngựa thở phì phì, sải bước chạy nhanh.
Đại lộ rất dài, rất thẳng.
Ở cuối đại lộ, mặt trời hoàng hôn đang chậm rãi lặn xuống.
Xe ngựa lao nhanh như bay, như thể đang đuổi theo nắng chiều.
Bình luận facebook