-
Chương 11-15
Chương 11: Nhiệm vụ và trận chiến (phần ba)
Chương 11: Nhiệm vụ và trận chiến (phần ba)
Từ trấn dưới chân núi Kiếm Tông bắt đầu xuất phát, là một con đường thẳng tắp, con đường này không giống những con đường khác, Thái tổ hoàng đế đã đích thân ra lệnh xây dựng con đường này để khen thưởng những cống hiến của đệ tử Kiếm Tông vì đã góp phần ngăn chặn kẻ thù, trừ hại cho dân. Điểm bắt đầu con đường là từ Đế đô đi qua năm thành ba quận tám huyện và kết thúc ở chân núi Kiếm Tông.
Thành Thiên Ngọc là một trong số năm thành này.
Trước đây Khâm sai đại thần đi dọc theo tuyến đường thay trời hành đạo này để đến Kiếm Tông tuyên đọc thánh chỉ và ban thưởng cho các đệ tử Kiếm Tông.
Nhưng……
Con đường ngày xưa ngày càng rộng lớn, ngày càng vững chắc hơn thì Kiếm Tông đã từng hùng mạnh một thời nay lại dần suy tàn.
Cho dù là Bá Đao Môn mới nổi lên gần đây, hay là Đạo Tông vẫn không nổi danh, và Huyền Tông ngày xưa, đều đang âm thầm chèn ép Kiếm Tông...
Nhưng…
Dù thế nào đi nữa, vinh quang trước đây của Kiếm Tông đã thâm nhập vào trái tim của mỗi người dân Đế quốc, kể cả thực lực bây giờ của Kiếm Tông không còn được như xưa. Cho nên, trong Đế quốc, những người dân thường không biết gì về chuyện của giang hồ, những lúc hưởng trà tửu lậu lại bàn tán sức mạnh của Kiếm Tông, các quầy hàng kể chuyện ven đường lúc nào cũng kể những truyền kỳ về nó.
Dọc đường đi, xe ngựa giảm tốc độ và tiến thẳng về phía trước.
Lý Phong Kỷ cưỡi ngựa, thân thể nhịp nhàng lên xuống theo những xóc nảy trên lưng ngựa, như vậy có thể tiết kiệm sức lực nhiều nhất, thời gian cưỡi ngựa cũng được lâu hơn.
Những hộ vệ luôn theo sát hai bên xe ngựa, mặt không biểu cảm, quanh thân tỏa ra sát khí hung tàn.
“Sao ta lại cảm thấy là lạ thế nào ấy!”
Vương Bình Bình thúc ngựa đến bên cạnh Lý Phong Kỷ, hạ giọng nói.
Lý Phong Kỷ nhướng mày nhìn Vương Bình Bình.
“Ngươi nghĩ thử xem, tại sao Chu viên ngoại không mang phu nhân của mình theo đi tế tổ, ngoài ra ta còn cảm thấy Chu viên ngoại giống như muốn trốn khỏi nơi này, nhìn những hộ vệ này… Bọn họ đều là cao thủ.”
Vương Bình Bình lại nhỏ giọng nói.
Lý Phong Kỷ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Hãy cẩn thận, đừng sơ suất, chỉ sợ Chu viên ngoại này không nói thật với chúng ta, chuyến đi này sẽ không bình yên.”
Sắc mặt Vương Bình Bình hơi động, gật đầu.
Im lặng suốt chặng đường, cả đội không ngừng tiến về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Khi mặt trời ngả về phía tây, tám con ngựa kéo bốn xe hàng sùi bọt mép, mồ hôi đầm đìa, những con ngựa khác cũng không khá hơn là bao, tốc độ ngày càng chậm.
Tốc độ của đoàn xe chậm lại.
Từ xa có thể nhìn thấy một khu rừng rậm rạp tươi tốt, được bao phủ bởi ánh sáng hoàng hôn rực rỡ của khi mặt trời lặn.
Một đại hán có làn da ngăm đen cưỡi ngựa đến bên cạnh Lý Phong Kỷ: “Tiểu ca Kiếm Tông, sau khi chúng ta vào trấn Ô Giang, thì đổi ngựa rồi lên đường đi suốt đêm luôn, không biết hai vị có cần xe ngựa không?”
Giọng điệu của đại hán nghe rất khách khí, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khinh thường cực kỳ rõ ràng.
Theo gã thấy thì Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình đi theo là hoàn toàn không cần thiết.
“Muốn tiếp tục lên đường?”
Lý Phong Kỷ khẽ cau mày, chuyện này đối với hắn không là gì, nhưng đối với Vương Bình Bình mà nói hơi không chịu nổi.
“Đúng... Chu viên ngoại đang vội.”
Đại hán lên tiếng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Vương Bình Bình, trong lòng Lý Phong Kỷ động đậy: “Chuẩn bị ngựa xe cho đồng bạn của ta, còn ta chuẩn bị một con ngựa tốt là được.”
Đại hán liếc nhìn Vương Bình Bình, gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Chẳng bao lâu sau, trong đoàn xe có hai người tách ra vỗ mạnh ngựa phóng về phía trước, rõ ràng là muốn đi trước để chuẩn bị.
Hai bóng người nhanh chóng biến mất.
Lý Phong Kỷ phi ngựa đi về phía trước, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một đàn chim đen bay lên trong rừng rậm, không ngừng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Không tốt!”
Lý Phong Kỷ sửng sốt.
Hắn nhanh chóng thúc ngựa đến chỗ xe ngựa của Chu viên ngoại, chặn đường lại.
“Chu viên ngoại, e rằng phía trước có thể có nguy hiểm.”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
“Cái gì!”
Chu viên ngoại kêu lên một tiếng, thò đầu ra khỏi xe ngựa, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Lý Phong Kỷ nhìn lại bầu trời phía trên khu rừng rậm rạp, một đàn quạ đang bay xung quanh liên tục phát ra những tiếng kêu chói tai.
“Ta nghĩ hai tên hộ vệ chạy phía trước có lẽ lúc này đã chết rồi.”
Lý Phong Kỷ hạ giọng chỉ để cho một mình Chu viên ngoại nghe được.
Sắc mặt của Chu viên ngoại đột nhiên trở nên xám xịt.
“Tiện nhân…”
Chu viên ngoại nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ, đột nhiên vẻ mặt trở nên hoảng sợ: “Thiếu hiệp, có người muốn giết ta, chúng ta nhanh chóng rời đi!”
Lý Phong Kỷ hơi nheo mắt lại, điều hắn lo lắng vẫn xảy ra, chỉ sợ Chu viên ngoại đang giấu hắn sự thật.
Đột nhiên, một rung động nhẹ truyền vào tai Lý Phong Kỷ - mặt đất đang rung chuyển.
Có ai đó đang đuổi theo hơn nữa có rất nhiều người.
“Đi!”
“Băng qua khu rừng rậm đó càng nhanh càng tốt.”
Lý Phong Kỷ lớn tiếng nói.
“Đi…nhanh.”
Đại hán có làn da ngăm đen cũng nhận thấy sự bất thường, lớn tiếng thúc giục.
Tiếng ngựa hí không ngừng vang lên, những người đánh xe đang cố kéo xe ngựa thật mạnh, vắt kiệt chút sức lực cuối cùng còn sót lại.
Chẳng mấy chốc đoàn xe lao vào khu rừng rậm.
Bụi bay phía sau họ còn có thể nghe thấy tiếng roi ngựa.
“Xông lên!”
Lý Phong Kỷ dẫn đầu và gầm lên giận dữ.
Đột nhiên, hai bóng đen từ trên cây lớn bay xuống.
Hắn không chút do dự rút kiếm ra đâm thẳng.
Trong chớp mắt, thanh trường kiếm đâm thẳng vào cơ thể hai người.
Ngẩng đầu nhìn kỹ, thật ra hai thi thể này chính là hai người rời đội trước đó.
Thầm kêu một tiếng không ổn, Lý Phong Kỷ lập tức vung kiếm về phía thi thể.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, mũi chân chạm nhẹ, đá bay hai thi thể ra xa, đại dao trong tay chém về phía Lý Phong Kỷ.
Thân thể hắn vừa động, Lý Phong Kỷ liền giơ kiếm chặn lại.
Vang lên tiếng kim loại va vào nhau, đao kiếm va chạm bắn ra tia lửa.
Bóng người lui về phía sau mang theo sức mạnh cực lớnđá vào đầu ngựa một cách hung hãn.
Con ngựa sợ hãi liên tục lùi về phía sau.
Lý Phong Kỷ còn chưa kịp trấn an ngựa, bóng người đó đã bay khỏi mặt đất, đại đao trong tay chém xuống lần nữa, lần này mạnh mẽ hung tàn hơn.
Thân thể chuyển động, Lý Phong Kỷ nhảy từ trên lưng ngựa xuống.
Thế đao hung ác trực tiếp chém con ngựa thành hai nửa, máu tươi chảy ra.
“Ra khỏi đây nhanh lên.”
Lý Phong Kỷ lớn tiếng nói.
Lời còn chưa dứt, Lý Phong Kỷ đã giơ kiếm lên, hướng về phía bóng người đó.
“Tên nhóc miệng còn hôi sữa...mau chết đi.”
Một tiếng hét giận dữ vang lên, bóng người lại tấn công Lý Phong Kỷ một lần nữa.
Sắc mặt Lý Phong Kỷ hơi thay đổi, sát thủ mai phục trong rừng kỳ thực chính là gã mập hắn gặp lúc giữa trưa, sắc mặt gã lúc này trông rất đáng sợ.
Trường kiếm liên tục huy động.
Lý Phong Kỷ lựa chọn chiến đấu trực diện, đây là cách duy nhất để kéo dài thời gian.
Sau vài trận giao chiến, Lý Phong Kỷ cũng đã nhìn thấu thực lực của gã sát thủ mập, cao nhất là Võ Sư Viên Mãn Cảnh…tuy nhiên, các đòn tấn công của gã rất hung ác và các chiêu thức của gã đều nhắm vào những nơi chí mạng.
Thế đao của sát thủ rất nhanh và hung ác, mỗi đòn tấn công đều mang theo lực sát thương mạnh mẽ. Có điều chỉ có như thế, kiến mỗi đao của sát thủ có vẻ hơi nặng nề cồng kềnh…điều này giúp Lý Phong Kỷ có đủ thời gian để phản công.
Soát!
Soát!
…
Năm nhát kiếm liên tiếp đâm ra nhanh như tia chớp, để lại nhiều lỗ máu trên cơ thể người nam tử trung niên.
Xoay chân, Lý Phong Kỷ tập trung toàn bộ sức lực vào thanh trường kiếm.
Xẹt!
Thanh trường kiếm chém xuống, lưỡi kiếm chém vào không khí.
Sắc mặt sát thủ thay đổi vì kinh ngạc, gã giơ trường đao lên, cố gắng chặn đòn tấn công của Lý Phong Kỷ.
Rắc!
m thanh giòn tan vang lên.
Thanh trường kiếm giống như con dao cắt đậu phụ, thanh trường đao bị chém gãy thuận thế đi xuống, bổ đôi đầu tên sát thủ.
Máu ngay lập tức phun ra, gã sát thủ mập trừng lớn đôi mắt ngã xuống đất.
Gã sát thủ mập có chút kinh ngạc, thậm chí hơi không cam lòng, dù thế nào gã cũng không ngờ rằng thanh kiếm của Lý Phong Kỷ lại sắc bén và nhanh như vậy, có thể dễ dàng kết liễu mạng sống của gã.
Máu tươi phun ra, thi thể dần dần lạnh đi - Lý Phong Kỷ bất giác lùi lại.
Đây là lần đầu tiên hắn giết người, điều này khiến Lý Phong Kỷ cảm thấy rất khó chịu, tay hắn run rẩy, suýt nữa đã buông kiếm đang nắm trong tay ra.
Bởi vì không kịp tránh nên trên người Lý Phong Kỷ dính rất nhiều máu, mùi tanh nồng khiến Lý Phong Kỷ cảm thấy buồn nôn, muốn nôn mửa.
Nhưng…
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không cho Lý Phong Kỷ thêm thời gian thích ứng rốt cuộc cảm giác giết người là gì, xe ngựa đang lao về phía trước lại bị chặn lại, Lý Phong Kỷ có thể nghe tiếng hét rất rõ ràng.
Thanh kiếm trong tay hắn lại bị siết chặt hơn một chút.
Chương 12 Nhiệm vụ và trận chiến (phần bốn)
Chương 12 Nhiệm vụ và trận chiến (phần bốn)
“Ta muốn hoàn thành nhiệm vụ.”
Lý Phong Kỷ nghĩ thầm trong lòng.
Tốc độ dưới chân nhanh hơn, Lý Phong Kỷ cầm theo kiếm giống như chạy nước rút một trăm mét về phía trước.
Phía trước hơn chục hộ vệ đã chết hơn nửa, thi thể còn chưa cứng hẳn đang không ngừng co giật, máu từ từ chảy ra, thấm xuống đất, biến thành màu đỏ sẫm.
Một đại hán tóc trắng cầm trường thương đứng giữa đường.
Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai.
*Nhất phu đương quan vạn phu mạc khai. Một người ở cửa, vạn người chớ mở, chỉ sự hiểm yếu.
Vương Bình Bình và vài hộ vệ còn lại miễn cưỡng có thể chiến đấu đang cầm vũ khí cẩn thận đề phòng.
“Để Chu viên ngoại lại thì các ngươi có thể đi!”
Mái tóc trắng của hắn ta tùy tiện buộc lại phía sau, gương mặt tuấn tú, không vui cũng không giận, giọng nói chậm rãi.
“Nằm mơ ddi!”
Đại hán có làn da ngăm đen lên tiếng.
Ngay sau đó, trường thương đột nhiên đâm ra, giống như tia chớp bỗng nhiên xuất hiện trong đêm tối.
Sát khí mạnh mẽ tràn ngập xung quanh, không có gió nhưng lá cây tự rơi xuống đất.
Đầu thương sắc nhọn không ngừng phóng đại trong mắt đại hán có làn da ngăm đen, khiến đồng tử của đại hán ngày càng nhỏ lại.
Uy thế mạnh mẽ khiến đại hán khó có thể di chuyển dù chỉ nửa bước.
Chỉ đành chờ đợi cái chết đến với mình.
Keng!
m thanh trong trẻo vang lên, đại hán mở to mắt, cảm thấy ánh hoàng hôn còn sót lại thật mơ hồ và hư ảo.
Một bóng người đứng trước mặt gã.
Lý Phong Kỷ ra đòn nhanh như chớp chặn được một thương.
“Ngươi là ai?”
Nam tử tóc trắng chống trường thương xuống đất và hỏi.
“Kiếm Tông - Lý Phong Kỷ!”
Lý Phong Kỷ cẩn thận nói.
Nam tử tóc trắng không khỏi mỉm cười nhìn Chu viên ngoại mặt vàng như nghệ: “Ta thực sự đã đánh giá thấp ông, không ngờ ông lại nhờ Kiếm Tông bảo vệ.”
Cơ thể của Chu viên ngoại run rẩy, ngài ấy ôm chặt nhi tử của mình: “Cầu xin ngươi, hãy tha cho chúng ta.”
Nam tử tóc trắng khẽ mỉm cười, nhìn về phía cách đó không xa.
Một nhóm người xuất hiện, người đi trước chính là phu nhân của Chu viên ngoại.
Ánh mắt hắn ta rơi vào người Lý Phong Kỷ, nam tử tóc trắng nói: “Vừa rồi ngươi đã đỡ được trường thương của ta sao?”
“Đó là điều hiển nhiên không cần bàn cãi.”
Giọng nói của Lý Phong Kỷ rất nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy tự tin.
Gật đầu, nam tử tóc trắng đột nhiên di chuyển trường thương của mình, xoay tròn và đập nó xuống, giống như một thợ rèn trong lò rèn luyện sắt, quen thuộc và bình tĩnh.
Nghiêng người, trường kiếm của Lý Phong Kỷ giơ nghiêng lên.
Mũi kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo, chém vào ngực nam tử tóc trắng.
Hoặc là lưỡng bại câu thương*.
*Lưỡng bại câu thương” là thành ngữ dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất.
Hoặc là nam tử tóc trắng chọn cách rút lui.
Ánh mắt họ trong nháy mắt giao nhau.
Trong mắt Lý Phong Kỷ có sự quyết tâm và quyết đoán vô tận.
Nam tử tóc trắng nheo mắt lại, hắn ta thu trường thương lại chắn trước mặt, ngăn cản mũi kiếm tiến tới.
“Có can đảm đó.”
Nam tử tóc trắng nói ra mấy chữ, sau đó trường thương vụt quét ra ngoài, mũi thương vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp, giống như vầng trăng khuyết trong bầu trời đêm.
Có những làn sóng lan tỏa xung quanh vầng trăng khuyết.
Nam tử tóc trắng đã sử dụng nội lực của mình.
Hít một hơi thật sâu, Lý Phong Kỷ truyền chút nội lực trong cơ thể vào trường kiếm, trong phút chốc âm thanh của kiếm vang lên.
Bước chân vừa di chuyển, Lý Phong Kỷ chém thanh trường kiếm của mình về phía trường thương quét ngang.
Đinh!
Một tiếng động nhẹ.
Hồng anh trên trường thương lơ lửng trong không trung.
Ánh mắt nam tử tóc trắng càng lúc càng kinh ngạc, tuy rằng hắn ta dùng một chút nội lực, nhưng Lý Phong Kỷ dám đối đầu trực diện với hắn ta quả đúng là rất hiếm thấy.
“Tốt!”
Một tiếng hét lớn vang lên, trường thương trong tay nam tử tóc trắng không ngừng vung lên, gần như trong nháy mắt, hắn ta liên tiếp đâm ra sáu nhát, sáu nhát liên tiếp mang uy lực mạnh mẽ.
Trên trán Lý Phong Kỷ toát ra những giọt mồ hôi li ti, kiếm trong tay mỗi lần phản công đều nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm, may mắn thay lần nào hắn cũng có thể đỡ được đòn tấn công của trường thương.
Đã dùng sáu đòn tấn công.
Trường thương trong tay nam tử tóc trắng đột nhiên trở nên chậm chạp, nhưng trên người hắn ta vẫn toát ra một khí chất đặc biệt, trường thương dường như mọc lên trên người hắn ta, giống như một cánh tay, giống như ngón tay, hắn ta có thể tùy ý sử dụng.
Một áp lực mạnh mẽ ập đến trước mặt, như khúc dạo đầu của một cơn bão, buồn tẻ và chán nản.
Thanh kiếm trong tay hắn khẽ run lên.
Lý Phong Kỷ nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại hoàn toàn buông ra.
Mọi thứ xung quanh dần dần hiện ra trong tầm mắt, Lý Phong Kỷ trở nên rất thoải mái.
Trường thương lần lượt vẽ ra những vòng tròn trên không trung, giống như những vòng tuổi.
Trên những cây dương xung quanh, vô số chiếc lá xanh lần lượt rơi xuống và vỡ vụn.
Gió mạnh thổi bay tóc của Lý Phong Kỷ.
Con ngựa hí lên cố gắng trốn thoát khỏi đây.
Mọi thứ thực sự áp lực lên người hắn.
Nam tử tóc trắng giống như một ngọn núi, từ từ đè xuống.
Bùm!
Trường thương xuyên qua không khí, giống như sấm nổ giữa những đám mây đen dày đặc.
Trường thương tiến thẳng về phía trước, mang theo khí thế vô tận mắt thường có thể nhìn thấy.
m thanh vù vù không ngừng vang bên tai.
Lý Phong Kỷ lẳng lặng đứng thẳng.
Trường thương càng lúc càng gần, ngay sau đó là tiến đến cổ họng hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Phong Kỷ giơ kiếm trong tay lên, cúi người xuống, mặt gần như sát đất, kiếm trong tay giơ về phía sau, mũi kiếm chặn đường đi của trường thương.
Thanh trường kiếm được uốn cong khoa trương.
Nhưng Lý Phong Kỷ lại thở phào nhẹ nhõm, cong người lại, lực đạo mãnh liệt tiến vào thân kiếm khiến cho trường thương bật ngược trở lại.
“Kiếm tốt... kiếm pháp tốt.”
Nam tử tóc trắng thu trường thương lại, nói những lời nhàn nhạt.
Lý Phong Kỷ khẽ mỉm cười: “Đa tạ thủ hạ lưu tình.”
“Ha ha... Có thể phá chiêu số của Vô Ảnh Thương. Tiểu tử, ngươi quả thực không tầm thường, ta rất thích ngươi, cho nên ta sẽ giữ ngươi lại, làm đối thủ của ta.” Nam tử tóc trắng bình tĩnh nói.
Lý Phong Kỷ mỉm cười không nói gì.
“Triệu Khôn Hào… ngươi định làm gì?”
Chu phu nhân mặc trang phục lịch sự hơi không hài lòng nói.
Vác trường thương trên vai, nam tử tóc trắng quay người rời đi.
“Độc Tam Nương, ta nói ta chỉ giúp ngươi một lần, nhưng không có nghĩa là ta sẽ giết người.”
Giọng nói lớn của nam tử tóc trắng vang lên.
Độc Tam Nương chưa kịp nói gì thì lời nói nhàn nhạt lại vang lên lần nữa: “Đừng giết tên tiểu tử đã đánh nhau với ta. Ta muốn hắn trưởng thành hơn rồi sau đó quay trở lại chiến đấu với ta tiếp.”
Lời còn chưa dứt, đã truyền đến tiếng ngựa hí vang.
Một luồng sáng đột nhiên xuất hiện.
Một bóng người gầy gò rất nhanh lao về phía Lý Phong Kỷ.
Luồng sáng đó là một thanh chủy thủ và bóng người gầy gò chính là nam tử gầy gò với những vết sẹo gớm ghiếc trên mặt mà Lý Phong Kỷ đã từng nhìn thấy trước đây.
Vẻ mặt Lý Phong Kỷ kinh ngạc thay đổi, thanh kiếm trong tay đột nhiên đâm ra.
Nam tử gầy gò dễ dàng né tránh và dùng chủy thủ đâm vào cổ họng Lý Phong Kỷ.
Trên khuôn mặt hung dữ hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
Lý Phong Kỷ muốn né tránh, nhưng đã muộn.
Lý Phong Kỷ giơ thanh kiếm trong tay lên và cố gắng ngăn cản.
Trong phút chốc, một ngụm máu nóng phun lên mặt Lý Phong Kỷ, mũi thương màu trắng bạc xuất hiện trên ngực nam tử gầy gò.
Trường thương vung lên, cơ thể của nam tử gầy gò bị ném vào rừng rậm.
“Ta đã nói rồi… đừng giết tiểu tử này, sao ngươi không nghe!”
Triệu Khôn Hào bất lực lắc đầu, buông thương đang dính máu chảy xuống, sải bước rời đi.
Vẻ mặt Độc Tam Nương trở nên khó coi, bà ấy giãy giụa hồi lâu nhìn bóng dáng rời đi.
“Triệu Khôn Hạo, ngươi sẽ hối hận.”
Độc Tam Nương nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt bà ấy trở nên hung ác.
Chương 13: Nhiệm vụ và chiến đấu (5)
Chương 13: Nhiệm vụ và chiến đấu (5)
Tia sáng cuối cùng ở phía Tây đã biến mất, đất trời chìm vào bóng tối trong chốc lát.
Có làn gió thổi nhẹ qua lá cây dương vang lên tiếng lao xao như dòng nước chảy.
Lý Phong Kỷ không thấy rõ vẻ mặt của Độc Tam Nương, lại có thể cảm nhận rõ ràng sát ý dữ dội phát ra từ trên người Độc Tam Nương.
“Ngoài Chu Phú Quý và thằng nhãi kia ra, còn lại đều giết hết.” Giọng nói của Độc Tam Nương không có một chút cảm xúc nào.
“Khốn kiếp, ngay cả hổ cũng không ăn con mà ngươi lại tàn nhẫn như thế!” Chu viên ngoại gào lên, sắc mặt đỏ bừng.
“Ha ha… nó là con của ngươi, ta sinh nó là vì để lấy lòng ngươi. Bây giờ ngươi sắp chết rồi, nó không cần phải sống làm gì nữa.” Độc Tam Nương điên cuồng hét to.
Phía sau, hơn mười tên cao thủ bắt đầu bao vây Chu viên ngoại và Vương Bình Bình.
Tám tên hộ vệ còn sống thấy đám sát thủ bao vây lại đây thì mặt mày trở nên kiên quyết, siết chặt phác đao đến mức gân xanh nổi lên, để chuẩn bị đánh trả bất cứ lúc nào.
Lão quản gia cuộn mình lại, trốn sau xe ngựa run bần bật.
Vương Bình Bình mặt mày tái nhợt, tay cầm kiếm run rẩy, nhìn về phía Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ siết chặt kiếm trong tay, nhanh chóng khôi phục nội lực. Đợt chiến đấu mới vừa rồi tưởng chừng như tia chớp chợt lóe, thực tế thì là rất nguy hiểm. Nếu không phải Lý Phong Kỷ đã luyện Tâm Kiếm đến mức nhập môn, thành thạo mười tám chiêu kiếm, và nếu hắn không đủ cẩn thận, thì chắc là hiện giờ hắn đã chết dưới trường thương rồi.
Dù là như vậy thì một ít nội lực còn sót lại bên trong kinh mạch của Lý Phong Kỷ cũng đã cạn kiệt.
Nguyên khí liên tục tràn vào cơ thể thông qua khiếu huyệt khiến kinh mạch khô cạn khôi phục.
Xung quanh liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết. Gần như chỉ cần đối mặt, đám cao thủ do Độc Tam Nương dẫn đến đã chém giết hết đám hộ vệ của Chu viên ngoại.
Giờ phút này, chỉ còn một mình Vương Bình Bình đang chống chọi.
Vương Bình Bình nhìn về phía Lý Phong Kỷ, lại không có cơ hội lên tiếng cầu cứu.
Bởi vì một thanh trường kiếm sắc bén cắt qua quần áo nàng, chém đứt rất nhiều sợi tóc dài màu đen. Và nàng đang dốc sức chiến đấu.
Lúc này, Lý Phong Kỷ cuối cùng cũng có động tác.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhanh giống như tia chớp.
Trường kiếm chém ra, từ dưới lên trên, một tên đồ đen bị mổ bụng. Trường kiếm quay đi, đâm chéo ra ngoài, đâm vào vai một tên đồ đen.
Leng keng!
Tiếng vũ khí va chạm liên tục vang lên.
Hơn mười tên đồ đen bắt đầu bao vây Lý Phong Kỷ với các loại vũ khí khác nhau, như là trường kiếm, đại đao, roi dài… cái nào cũng mang theo sát ý sắc bén.
Không bao lâu sau, trên người Lý Phong Kỷ đã có hơn mười vết thương, cơn đau đớn kích thích thần kinh hắn.
Vương Bình Bình đang hăng hái chiến đấu để giảm bớt vài phần áp lực cho Lý Phong Kỷ.
Có điều… hiệu quả cực kì kém.
Lý Phong Kỷ liên tục vung kiếm trong tay, hoặc là chém, hoặc là đâm, hoặc là vẩy… mỗi một chiêu đều cực kì nhanh chóng, mỗi một thức đều dốc hết sức đánh ra.
Cơn đau đớn trên người dần dần biến mất.
Trong mắt Lý Phong Kỷ chỉ có kiếm. Trong lòng Lý Phong Kỷ chỉ nghĩ đến vung kiếm.
Vung kiếm.
Lại vung kiếm.
Liên tục vung kiếm.
Ngay khoảnh khắc này, trong đầu Lý Phong Kỷ chỉ có kiếm chứ không có gì khác nữa.
Có tia chớp chợt lóe trong lòng Lý Phong Kỷ, kích thích thần kinh hắn, đó là… linh cảm.
Kiếm thế trong tay Lý Phong Kỷ bắt đầu thay đổi.
Sát khí… sát khí dữ dội ập đến.
Toàn thân Lý Phong Kỷ đã xảy ra một sự thay đổi cực kì lớn, có loại khí thế kiếm tốt trong tay, có cả thiên hạ.
Xoát xoát!
Lại là rất nhiều lần vung kiếm.
Một tia sáng liên tục phóng to ra bên trong đầuLý Phong Kỷ.
Nhớ lại năm xưa, bí quyết kiếm pháp từng xem hiện lên trong đầu như những bức tranh động.
“Giết!” Một tiếng hô to vang lên.
Một luồng uy thế cực lớn bùng nổ trên trường kiếm, kiếm khí càn quét xung quanh, đám người đồ đen liên tục la hét thảm thiết. Kiếm khí cuồng bạo liên tục lan tràn ra bốn phía, giống như ném một viên đá lên trên mặt nước tĩnh lặng. Kiếm khí tràn lan, cây to rung lắc dữ dội, lá cây lao xao rơi xuống rồi vỡ nát.
Bên trong rừng rậm đổ cơn mưa màu xanh.
Trên cây cối in sâu rất nhiều vết kiếm.
Toàn thân Lý Phong Kỷ chợt trở nên yếu ớt. Hắn lảo đảo người, suýt nữa ngã xuống mặt đất.
Một chiếu vừa rồi gần như rút cạn tất cả lực lượng củaLý Phong Kỷ.
“Đúng là vô dụng…”
Độc Tam Nương lạnh lùng nói. Bà ta nhảy xuống ngựa, từ từ đi về phía Lý Phong Kỷ.
Vương Bình Bình nhích người, vung kiếm lên, che trước mặt Lý Phong Kỷ.
“Người tìm chết…”
Có tia sáng chợt lóe trên tay Độc Tam Nương. Một thanh loan đao rất mảnh xuất hiện trong tay bà ta.
Vương Bình Bình giận dữ nhìn Độc Tam Nương, không chỉ không lùi lại mà còn dẫn đầu bước lên, kiếm trong tay chợt lóe trên không, đâm về phía Độc Tam Nương.
Keng!
Loan đao dễ dàng đẩy ra đòn tấn công của Vương Bình Bình.
“Đúng là cái thứ không biết tự lượng sức mình… Ngươi cẩn thận chút đi, đao trong tay ta cực kì sắc bén, cẩn thận cắt qua khuôn mặt xinh đẹp của ngươi đấy!”
Dứt lời, loan đao trong tay Độc Tam Nương liên tục chặt chém.
Vương Bình Bình liên tục lùi ra sau.
Gần như chỉ vài giây sau, Vương Bình Bình liền cảm thấy cánh tay mình nặng nề như núi, lực đạo mạnh mẽ từ trên loan đao khiến nàng có chút không đỡ nổi.
Trên mặt Độc Tam Nương hiện lên ý cười.
Loan đao vung lên.
Vương Bình Bình muốn tránh cũng không tránh kịp.
Keng!
Lý Phong Kỷ che trước người Vương Bình Bình, trường kiếm đánh bay loan đao.
Độc Tam Nương hơi khựng lại.
“Lý Phong Kỷ…” Vương Bình Bình có chút giật mình.
Lý Phong Kỷ ngoài mặt cười cười, nắm chặt kiếm trong tay, trong lòng dày nặng áp lực. Độc Tam Nương thế mà lại đạt tới Võ Sư Cảnh. Hắn điều động nội lực từ trong kinh mạch, cố giữ vững kiếm trong tay.
Trăng tròn treo trên vòm trời, ánh sáng mặc sức chiếu rọi.
Bóng dáng Lý Phong Kỷ kéo dài bên trong ánh trăng.
“Lòng dạ đàn bà là độc nhất, đúng là đáng sợ!” Lý Phong Kỷ nhỏ giọng nói.
Vẻ giận dữ trên mặt Độc Tam Nương biến mất. Bà ta nhìn về phía Lý Phong Kỷ với ánh mắt mang ý cười: “Thảo nào Triệu Khôn Hào không cho ta giết ngươi. Ngươi đúng là có chỗ hơn người… giống như một con gián đánh mãi không chết.”
Độc Tam Nương cười khẽ, thuận thế vung loan đao trong tay lên.
Trường kiếm chặn ngang, đỡ được thế công của loan đao.
Thân kiếm vặn lại.
Két!
Đao kiếm cọ xát tóe lửa khắp nơi.
Kiếm phong cứa qua cổ tay Độc Tam Nương, kiếm khí sắc bén cắt vỡ cánh tay bà ta.
Độc Tam Nương hô lên, nhích người lùi ra sau một bước.
Lý Phong Kỷ nhảy bật lên, đuổi theo sát sao Độc Tam Nương giống như một con rắn độc.
Trường kiếm liên tục chém ra, vô số bóng dáng xuất hiện, trùng trùng điệp điệp, thật thật giả giả.
Độc Tam Nương nhanh chóng vung loan đao, liên tục chặt chém bóng kiếm trước mặt.
Bóng kiếm giống như dòng nước bất tận từ Trường Giang.
Độc Tam Nương mặt mày giận dữ, thuận thế quay loan đoan, chém về phía eo của Lý Phong Kỷ.
Ngay khoảnh khắc này, trong lòng chợt cảm thấy đau đớn.
Độc Tam Nương cảm thấy cánh tay mình không còn lực đạo.
Lý Phong Kỷ đâm trường kiếm vào bả vai bà ta, nội lực cuồng bạo bùng nổ, chém đứt cánh tay cầm đao của bà ta.
“A!” Độc Tam Nương nổi điên gào lên.
Dài hơn một tấc, mạnh hơn một tấc.
Dù cho loan đao có sắc bén, thì vẫn kém một chút so với trường kiếm.
Sai một ly, đi một dặm.
Thắng thua thường quyết định chỉ trong chớp mắt.
Chương 14: Nhiệm vụ và chiến đấu (6)
Chương 14: Nhiệm vụ và chiến đấu (6)
Độc Tam Nương bụm miệng vết thương, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Ngươi còn đang đợi cái gì… Ta chết rồi, ngươi cũng không dễ bàn giao nhiệm vụ!”
Độc Tam Nương lên tiếng, vẻ mặt mang theo chút điên cuồng.
Quản gia vẫn luôn núp sau xe ngựa từ từ đứng lên, sống lưng vốn có chút gù dần thẳng tắp, nói với vẻ chế giễu: “Ta cho rằng không cần ta phải ra tay, không ngờ Độc Tam Nương ngươi lại vô dụng như vậy, thế mà lại bị một tên nhãi ranh không tên tuổi của Kiếm Tông chặt đứt cánh tay… Đúng là vô dụng!”
Trên mặt Độc Tam Nương hiện lên vẻ giận dữ. Bà ta nhìn về phía quản gia, nói: “Tống Thiên Ba… ngươi đừng đắc ý, nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ của Thập trường sử giao cho thì ngươi cũng sẽ không có kết cục gì tốt.”
Quản gia cười cười, nhìn lướt qua Vương Bình Bình, rồi dừng tầm mắt trên người Lý Phong Kỷ.
“Không cần ngươi lo lắng… đám người này đều là người chết, ngươi nên lo lắng cho mình thì tốt hơn, Thập trường sử chưa từng giữ lại đồ vô dụng.”
Độc Tam Nương thay đổi sắc mặt, muốn nói lại nói không ra lời. Đối với một võ giả mà nói, mất đi cánh tay cầm đao là mất đi một nửa mạng sống. Đối với Thập trường sử luôn làm việc quyết đoán vô tình mà nói, mình chính là một đứa vô dụng không làm được việc, kết cục…
Độc Tam Nương không dám suy nghĩ kết cục của mình là gì.
Quản gia từ từ đi tới, như là đi dạo trong sân. Ông ta nhìn lướt qua đám người đồ đen rồi đột nhiên ra tay, vài tiếng rắc vang lên, cả đám người đồ đen bị thương nặng đều chết hết.
Quản gia quay đầu nhìn về phía Độc Tam Nương: “Tất cả đều là trách nhiệm của ngươi.”
Ông ta mỉm cười, đi tới trước người Chu viên ngoại, vươn cánh tay lạnh băng vuốt ve đứa con trai đang được Chu viên ngoại ôm vào trong lòng ngực.
“Chu viên ngoại… không biết là con trai quan trọng hay là kiếm phổ quan trọng?”
Quản gia lướt ngón tay qua mặt đứa nhỏ, dừng trên cổ họng thằng bé.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Chu viên ngoại rất sợ hãi, cả người liên tục run rẩy, ôm con trai mình lùi ra sau.
“Suy nghĩ cho kỹ xem kiếm phổ ở đâu.”
Quản gia vẫn cứ mỉm cười, làm ra động tác suỵt.
Chu viên ngoại giật mình.
Quản gia từ từ bước đến bên cạnh Vương Bình Bình, hít sâu một hơi, ngửi mùi hương xử nữ, vẻ mặt trở nên sung sướng: “Ta sẽ làm ngươi chết trong sung sướng.”
Vương Bình Bình nhích người vung kiếm đâm ra.
Quản gia ung dung vươn hai ngón tay kẹp chặt mũi kiếm.
Dù cho Vương Bình Bình có dùng hết sức lực thì cũng không thể rút kiếm lại được.
Răng rắc!
Có tiếng gãy vang lên, quản gia thế mà lại dùng hai ngón tay bẻ gãy trường kiếm.
Vèo!
Mũi kiếm bị bẻ gãy chợt lóe lên lao về phía Lý Phong Kỷ.
Hắn không hề nhích nhích, cứ vung trường kiếm lên, đánh bay mũi kiếm.
“Đúng là có tài… Có điều, ta sẽ không thưởng thức ngươi giống như Triệu Khôn Hào, cũng sẽ không vô dụng như Độc Tam Nương để ngươi có thể dễ dàng đánh được ta. Ngươi phải biết rằng chênh lệch giữa Võ Sư Cảnh và Hậu Thiên Cảnh là rất lớn. Vậy nên… ngươi đi chết đi!”
Quản gia gào lên một tiếng, cả người lao nhanh ra.
Bùm!
Một quyền đấm mạnh lên trường kiếm chặn ngang của Lý Phong Kỷ. Lý Phong Kỷ không nhịn được lùi ra sau.
Quản gia đuổi theo, liên tục đấm quyền.
Bùm!
Bùm!
Lực đạo nặng nề liên tục đánh tới.
Lý Phong Kỷ dù có liên tục vung kiếm trong tay thì cũng không thể phá giải hết mọi đòn tấn công.
Bùm!
Lại là một quyền nặng nề, cơ thể Lý Phong Kỷ không kiềm được bay ngược ra sau.
Khí huyết toàn thân sôi sục, xương sườn lồng ngực bị gãy vài cây.
Máu tươi từ dưới trào lên, phun ra bên ngoài miệng.
Quản gia xoay xoay cổ tay, nhìn về phía Lý Phong Kỷ với ánh mắt thương hại: “Ta chỉ mới dùng có một phần tám thực lực thôi… Dù ngươi là đệ tử Kiếm Tông thì sao chứ, ta giết chết ngươi, rồi hủy thi diệt tích, Kiếm Tông sẽ không đi báo thù cho một người đã hoàn toàn biến mất đâu nhỉ?”
Quản gia dần rút lại ý cười trên mặt. Một con dao ngắn mảnh xuất hiện trong tay ông ta.
“Yên tâm đi… Ta sẽ không để ngươi thoải mái chết đi. Ta sẽ đâm thủng trái tim ngươi, máu tươi dần dần rỉ ra, nỗi sợ chết đi sẽ bao phủ toàn thân ngươi… rồi ngươi sẽ phát hiện, cái chết là một quá trình dài dòng cỡ nào.”
Quản gia vuốt ve con dao trong tay, đi về phía Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ siết chặt kiếm trong tay, mặt mày mang ý cười nhìn về phía quản gia.
Tia chớp kia vẫn còn ở trong lòng.
Kéo dài dai dẳng.
Một ít nội lực mới vừa khôi phục trong cơ thể lại dâng trào, ánh mắt Lý Phong Kỷ trở nên cực kì sáng ngời.
Quản gia đứng thẳng trước mặt Lý Phong Kỷ, con dao trong tay đâm về phía cổ họng Lý Phong Kỷ với một tốc độ mau đến mức khó tin.
Lý Phong Kỷ nhích người sang một bên, dùng bả vai mình đi đỡ con dao, thanh kiếm trong tay chợt chém ra ngoài, dừng trên bả vai quản gia.
Uy thế cuồng bạo lập tức bùng nổ.
Một tiếng rên rỉ vang lên. Một luồng lực đạo nặng nề đánh về phía Lý Phong Kỷ, khiến hắn bay ngược ra ngoài.
Quản gia liếc nhìn bả vai mình, máu tươi thấm ra áo ông ta.
“Thật là đáng chết!”
Mặt mày quản gia trở nên dữ tợn.
Lúc này, quản gia chợt cảm thấy lưng mình hơi lạnh, cúi đầu xuống nhìn thì thấy một nửa thanh trường kiếm đâm xuyên qua lồng ngực ông ta.
Quản gia quay đầu lại nhìn, Chu viên ngoại vẫn luôn run rẩy sợ hãi, lúc này lại đang cười dữ tợn, đâm mạnh trường kiếm ra trước vài phần, tiếng cọ xát với xương cốt nghe mà rợn người.
“A!”
Quản gia gào lên một tiếng, đâm nhanh con dao trong tay ra ngoài.
Con ngươi Chu viên ngoại lập tức rút nhỏ vài phần.
Cổ họng ông ấy hơi lạnh lẽo rồi nóng lên.
“Muốn giết ta hả… ngươi đi chết đi!”
Con dao trong tay nhanh chóng đâm ra ngoài. Trên người Chu viên ngoại từ từ có vết máu.
Chu viên ngoại trợn mắt, rút kiếm ra, định đâm vào cơ thể quản gia lần nữa.
Một tia sáng chợt hiện, loan đao giống như lưỡi hái Tử Thần, cắt đứt đầu quản gia.
Độc Tam Nương cầm loan đao bằng tay trái, cười to: “Đồ vô dụng… bản thân là một tên vô dụng còn dám đi chê cười ta, đúng là không biết sống chết, võ giả Hậu Thiên Cảnh thì sao chứ, còn không phải là chết dưới loan đao của ta… ha ha… Các ngươi đều đáng chết!”
Loan đao lại chém ra lần nữa, chém lên cơ thể cao to của Chu viên ngoại.
Chu viên ngoại hét lên một tiếng, thanh kiếm lướt ngang qua, tiếng cười chợt im bặt.
Chu viên ngoại chém chết Độc Tam Nương xong thì lùi ra sau vài bước, ngã ngồi xuống đất.
Đứa con trai vẫn luôn im lặng nhìn mọi thứ nhanh chóng chạy tới nắm ống tay áo Chu viên ngoại, lắc lắc liên tục.
“Hai vị thiếu hiệp Kiếm Tông, lão phu muốn nhờ các ngươi một chuyện.” Chu viên ngoại nói chuyện với giọng điệu yếu ớt.
Lý Phong Kỷ gật gật đầu.
Chu viên ngoại run rẩy lấy một mảnh gấm màu vàng dính khá nhiều máu tươi từ trong ngực ra: “Đây là một quyển kiếm phổ, là đồ gia truyền của nhà họ Chu ta, tên là Thái Nhất Ngự Kiếm Thuật, khi tu luyện đến mức viên mãn thì sẽ có được uy lực cực kì lớn. Chỉ là nhà họ Chu ta không có ai tu luyện kiếm pháp đến mức viên mãn, ngược lại còn để lộ sự tồn tại của kiếm phổ, khiến vô số người mơ ước. Vậy nên ta mới tới chân núi Kiếm Tông, trở thành một người thương nhân, không ngờ vẫn không tránh được một kiếp. Ta trúng độc nặng rồi, nếu không phải ta dùng nội lực ngăn độc thì chắc là đã chết lâu rồi.”
“Khụ khụ!” Tiếng ho khan dữ dội phát ra từ trong miệng.
Chu viên ngoại phun ra máu tươi.
Ông ấy nhét mảnh gấm vào trong tay Lý Phong Kỷ, rồi nắm chặt tay Lý Phong Kỷ, nói: “Ta tặng ngươi quyển kiếm phổ này… tặng luôn cả bốn xe tài vật kia. Ta chỉ có một yêu cầu là đưa con trai ta về đại viện nhà họ Chu. Nó là đứa con duy nhất của ta.”
Cảm nhận được lực nắm mạnh mẽ từ trên tay Chu viên ngoại, Lý Phong Kỷ gật mạnh đầu: “Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ hoàn thành lời gửi gắm của ông.”
Chu viên ngoại gật gật đầu, cưng chiều vuốt ve đầu con trai rồi cười nhắm mắt lại.
Lý Phong Kỷ cúi đầu, trong lòng có chút khổ sở.
Hắn vốn cho rằng đây chỉ là một nhiệm vụ rất đơn giản, nào ngờ lại trở nên quanh co như thế.
Vương Bình Bình vẫn luôn lẳng lặng đứng thẳng, sắc mặt hơi tái nhợt. Nàng lớn lên trong hoàn cảnh an nhàn, nào có gặp được cảnh tượng hiểm ác như thế.
Lý Phong Kỷ từ từ ngồi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cười nói: “Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, một giang hồ nguy hiểm… chúng ta nên may mắn khi mình vẫn còn sống.”
Vương Bình Bình tán thành gật gật đầu.
Chương 15: Đại viện nhà họ Chu
Chương 15: Đại viện nhà họ Chu
Một đám mây đen bay qua chặn lại ánh trăng sáng tỏ, sắc trời trở nên ảm đạm hơn vài phần.
Lý Phong Kỷ nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu bận rộn. Hắn định chôn cất thi thể trên đường lớn. Dù cho lúc còn sống bọn họ đã từng trải cái gì, làm chuyện ác gì, thì bây giờ bọn họ đã là thi thể lạnh băng, nên đi chôn cất…
Con trai của Chu viên ngoại vẫn luôn im lặng, vẻ mặt hờ hững, không một chút đau khổ khi thấy phụ mẫu qua đời. Cậu chỉ nắm góc áo Chu viên ngoại, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Vương Bình Bình đi đến bên cạnh cậu, thân mật vuốt ve đầu cậu: “Tiểu đệ đệ, chúng ta đi vào xe ngựa nghỉ ngơi đi.”
Có lẽ là do cảm giác thân thiết như mẫu thân, cậu bé gật đầu.
“Đệ tên gì?”
“Đệ tên Chu Thiên Bằng!”
“Đúng là một đứa bé ngoan.”
“…”
Vương Bình Bình đang trấn an con trai Chu viên ngoại với giọng điệu cực kì dịu dàng.
Bên này, Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định chôn cất Chu viên ngoại và Độc Tam Nương chung với nhau, chỉ mong hai người ở dưới có thể hóa giải mối nghiệt duyên của mình.
…
…
Xe ngựa bắt đầu chạy, lần này chỉ có ba người.
Chu Thiên Bằng đã ngủ say dưới sự trấn an của Vương Bình Bình. Bởi vì Lý Phong Kỷ cần phải dưỡng thương cho nên Vương Bình Bình phụ trách lái xe ngựa.
Vương Bình Bình lái xe không nhanh không chậm, vừa đủ để Lý Phong Kỷ có một hoàn cảnh thoải mái dưỡng thương.
Nguyên khí liên tục truyền từ khiếu huyệt vào kinh mạch trong cơ thể, lượn lờ khắp toàn thân, chữa lành vết thương.
Tới khi Lý Phong Kỷ mở mắt ra lần nữa, phương đông đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta lái xe ngựa, thuận tiện tìm một chỗ đổi ngựa.” Lý Phong Kỷ nói.
Vương Bình Bình gật gật đầu, khi vừa chạm lưng xuống đệm, cơn mệt mỏi lướt qua toàn thân, chỉ một lát sau là hơi thở trở nên đều đều.
Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy.
Lý Phong Kỷ nhìn hoàn cảnh xung quanh, thầm tính toán hành trình. Hắn rất quen thuộc con đường này, bởi vì từng cố ý nhớ đường trong chuyến đi Kiếm Tông lần trước.
Một canh giờ sau, một khách điếm xuất hiện.
Khách điếm tên Duyệt Tân. Đây là một khách điếm có quy mô rất lớn, cung cấp đủ hết từ ăn, mặc, ở, đi lại.
Lý Phong Kỷ gọi Vương Bình Bình và Chu Thiên Bằng thức dậy. Ba người xuống xe ngựa.
Lý Phong Kỷ tìm tiểu nhị, tiêu một số lớn tiền mua hai con ngựa khỏe mạnh, rồi mua thêm rất nhiều thức ăn, đổi xong ngựa thì tiếp tục lên đường.
Chuyện đêm qua khiến Lý Phong Kỷ khó lòng quên được.
Bây giờ hắn chỉ có một mục tiêu là hoàn thành lời gửi gắm cuối cùng của Chu viên ngoại.
Một ngày một đêm trôi qua.
Nhìn thành Thiên Ngọc dạt dào khí thế từ xa, Lý Phong Kỷ lập tức thở phào, vung roi đánh vài cái vào con ngựa đã cực kì mệt mỏi.
Con ngựa lại bắt đầu chạy chậm.
“Cuối cùng cũng tới… Thành Thiên Ngọc!”
Vương Bình Bình thò đầu ra khỏi xe ngựa, cảm khái một câu.
Lý Phong Kỷ cười gật đầu: “Hy vọng chúng ta có thể hoàn thành tốt lời gửi gắm của Chu viên ngoại.”
“Yên tâm đi… Chỉ cần vào Thành Thiên Ngọc, cho dù là ai muốn ra tay với chúng ta đều cần phải tự xét lại năng lực của mình, Hổ Bí quân của thành Thiên Ngọc không phải là ăn chay.” Vương Bình Bình nói với giọng điệu tự tin.
Lý Phong Kỷ gật đầu. Hắn vô cùng rõ ràng về thực lực của Hổ Bí quân. Hổ Bí quân đã từng chém giết một vị cao thủ Tiên Thiên Cảnh của Thánh Điện.
Đi vào Thành Thiên Ngọc, nhìn lướt qua toàn người là người, kiến trúc san sát hai bên đường chính, dòng người như nước chảy, ầm ĩ liên tục bên tai.
“Chúng ta cùng đưa Chu Thiên Bằng về đại viện nhà họ Chu xong rồi lại ai về nhà nấy. Ngươi thấy sao?” Lý Phong Kỷ nói.
Vương Bình Bình gật đầu. Cho dù hiện giờ nàng sốt ruột về nhà, nhưng nàng vẫn rất đồng ý đề nghị của Lý Phong Kỷ.
Đại viện nhà họ Chu ở trong Thành Thiên Ngọc. Mặc dù không nổi danh lắm, nhưng mà dưới sự mê hoặc của tiền tài, vẫn có người vui lòng dẫn Lý Phong Kỷ đi đại viện nhà họ Chu.
Lý Phong Kỷ đi xuyên qua gần một nửa thành Thiên Ngọc mới đến đại viện nhà họ Chu.
Nhìn sân nhà cổ kính tang thương lại không mất đi phần hùng vĩ, Lý Phong Kỷ âm thầm gật đầu, đại viện nhà họ Chu chắc chắn là đã từng có thời gian huy hoàng.
Bên trong đại viện, người người qua lại không dứt.
Lý Phong Kỷ dẫn Chu Thiên Bằng và Vương Bình Bình cùng nhau đi vào đại viện. Bọn họ vừa bước vào đại viện, có rất nhiều ánh mắt tụ tập lên người Lý Phong Kỷ.
Hắn gật đầu chào hỏi nhiều ánh mắt xa lạ, rồi tiếp tục đi vào bên trong đại viện.
Thấy một ông cụ mái tóc trắng xóa đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, Lý Phong Kỷ nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi lão tiên sinh, người quản đại viện nhà họ Chu là ai vậy?”
Lão tiên sinh hơi nheo mắt, nhìn lướt qua cả người Lý Phong Kỷ: “Có chuyện gì không?”
“Đúng là có chuyện… Có điều, ta cần phải nhìn thấy người thật sự quản được.” Lý Phong Kỷ nói với giọng điệu kiên quyết.
Lão tiên sinh mở to mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý Phong Kỷ: “Ta là gia chủ đời thứ hai mươi tám của đại viện nhà họ Chu, tên là Chu Bình Dong. Ngươi là ai vậy?”
Lý Phong Kỷ khom lưng hành lễ với lão tiên sinh, nói: “Ta đệ tử Kiếm Tông, nhận lời gửi gắm của Chu viên ngoại, đưa con trai ông ấy đến đại viện nhà họ Chu.”
“Đưa con trai?”
Ông cụ lập tức thay đổi sắc mặt, đột nhiên ngồi bật dậy.
Lý Phong Kỷ gật đầu, nói: “Bọn ta nhận hộ tống Chu viên ngoại đi Thành Thiên Ngọc, nào ngờ giữa đường bị đánh bất ngờ, Chu viên ngoại chết rồi, trước khi chết giao con trai Chu Thiên Bằng cho bọn ta.”
Mặt mày ông cụ trở nên đau thương. Ông nhìn lướt qua Chu Thiên Bằng: “Thật sự không ngờ… tại sao lại như vậy chứ… chỉ trong chớp mắt đã là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật sự là…”
Vẻ mặt Chu Bình Dong trở nên cực kì khổ sổ.
Một lúc lâu sau, Chu Bình Dong quay người, nói: “Có phải là nó còn gửi thứ khác nữa hay không?”
Lý Phong Kỷ gật đầu, nói: “Trước khi chết, Chu viên ngoại giao Thái Nhất Ngự Kiếm Thuật cho ta.”
“Đó là đồ gia truyền của nhà họ Chu ta, tiếc là… haizz…”
Ông cụ thở dài một hơi.
Lý Phong Kỷ lấy kiếm phổ đưa cho Chu Thiên Bằng: “Chu viên ngoại giao cho ta, bây giờ ta giao lại cho con ông ấy, chỉ mong con ông ấy tu luyện thành công, tương lai báo thù thay phụ thân.”
Chu Bình Dong quay người, nhìn về phía Chu Thiên Bằng với ánh mắt hiền từ, gật đầu nói: “Yên tâm đi… ta nhất định sẽ dốc hết sức lực bồi dưỡng Chu Thiên Bằng, tuyệt đối sẽ không để thằng bé chịu một chút ấm ức nào, chỉ mong thằng bé có thể báo thù cho phụ thân sớm một chút.”
Lý Phong Kỷ gật đầu, đưa một khối ngọc thạch cho Chu Thiên Bằng: “Nếu tương lai đệ có chuyện gì thì cứ cầm khối ngọc này đi tìm ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ đệ.”
Chu Thiên Bằng vẫn cứ mang vẻ mặt hờ hững, nhưng lại chủ động nhận ngọc thạch.
Chu Bình Dong thân thiết vuốt ve đầu Chu Thiên Bằng, vẻ mặt cực kì đau thương.
Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: “Ta đã hoàn thành chuyện mà Chu viên ngoại gửi gắm. Bây giờ ta còn có chuyện khác, không tiếp tục ở lại nữa, tạm biệt.”
Chu Bình Dong dường như còn chưa thoát khỏi cơn khổ sở, gật đầu nói: “Cảm ơn hai vị, ngày nào đó lão phu chắc chắn sẽ đi Kiếm Tông để cảm ơn hai vị.”
“Khách sáo rồi!” Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói, xoay người rời đi.
Vương Bình Bình vội đuổi theo bước chân Lý Phong Kỷ.
Chương 11: Nhiệm vụ và trận chiến (phần ba)
Từ trấn dưới chân núi Kiếm Tông bắt đầu xuất phát, là một con đường thẳng tắp, con đường này không giống những con đường khác, Thái tổ hoàng đế đã đích thân ra lệnh xây dựng con đường này để khen thưởng những cống hiến của đệ tử Kiếm Tông vì đã góp phần ngăn chặn kẻ thù, trừ hại cho dân. Điểm bắt đầu con đường là từ Đế đô đi qua năm thành ba quận tám huyện và kết thúc ở chân núi Kiếm Tông.
Thành Thiên Ngọc là một trong số năm thành này.
Trước đây Khâm sai đại thần đi dọc theo tuyến đường thay trời hành đạo này để đến Kiếm Tông tuyên đọc thánh chỉ và ban thưởng cho các đệ tử Kiếm Tông.
Nhưng……
Con đường ngày xưa ngày càng rộng lớn, ngày càng vững chắc hơn thì Kiếm Tông đã từng hùng mạnh một thời nay lại dần suy tàn.
Cho dù là Bá Đao Môn mới nổi lên gần đây, hay là Đạo Tông vẫn không nổi danh, và Huyền Tông ngày xưa, đều đang âm thầm chèn ép Kiếm Tông...
Nhưng…
Dù thế nào đi nữa, vinh quang trước đây của Kiếm Tông đã thâm nhập vào trái tim của mỗi người dân Đế quốc, kể cả thực lực bây giờ của Kiếm Tông không còn được như xưa. Cho nên, trong Đế quốc, những người dân thường không biết gì về chuyện của giang hồ, những lúc hưởng trà tửu lậu lại bàn tán sức mạnh của Kiếm Tông, các quầy hàng kể chuyện ven đường lúc nào cũng kể những truyền kỳ về nó.
Dọc đường đi, xe ngựa giảm tốc độ và tiến thẳng về phía trước.
Lý Phong Kỷ cưỡi ngựa, thân thể nhịp nhàng lên xuống theo những xóc nảy trên lưng ngựa, như vậy có thể tiết kiệm sức lực nhiều nhất, thời gian cưỡi ngựa cũng được lâu hơn.
Những hộ vệ luôn theo sát hai bên xe ngựa, mặt không biểu cảm, quanh thân tỏa ra sát khí hung tàn.
“Sao ta lại cảm thấy là lạ thế nào ấy!”
Vương Bình Bình thúc ngựa đến bên cạnh Lý Phong Kỷ, hạ giọng nói.
Lý Phong Kỷ nhướng mày nhìn Vương Bình Bình.
“Ngươi nghĩ thử xem, tại sao Chu viên ngoại không mang phu nhân của mình theo đi tế tổ, ngoài ra ta còn cảm thấy Chu viên ngoại giống như muốn trốn khỏi nơi này, nhìn những hộ vệ này… Bọn họ đều là cao thủ.”
Vương Bình Bình lại nhỏ giọng nói.
Lý Phong Kỷ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Hãy cẩn thận, đừng sơ suất, chỉ sợ Chu viên ngoại này không nói thật với chúng ta, chuyến đi này sẽ không bình yên.”
Sắc mặt Vương Bình Bình hơi động, gật đầu.
Im lặng suốt chặng đường, cả đội không ngừng tiến về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Khi mặt trời ngả về phía tây, tám con ngựa kéo bốn xe hàng sùi bọt mép, mồ hôi đầm đìa, những con ngựa khác cũng không khá hơn là bao, tốc độ ngày càng chậm.
Tốc độ của đoàn xe chậm lại.
Từ xa có thể nhìn thấy một khu rừng rậm rạp tươi tốt, được bao phủ bởi ánh sáng hoàng hôn rực rỡ của khi mặt trời lặn.
Một đại hán có làn da ngăm đen cưỡi ngựa đến bên cạnh Lý Phong Kỷ: “Tiểu ca Kiếm Tông, sau khi chúng ta vào trấn Ô Giang, thì đổi ngựa rồi lên đường đi suốt đêm luôn, không biết hai vị có cần xe ngựa không?”
Giọng điệu của đại hán nghe rất khách khí, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khinh thường cực kỳ rõ ràng.
Theo gã thấy thì Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình đi theo là hoàn toàn không cần thiết.
“Muốn tiếp tục lên đường?”
Lý Phong Kỷ khẽ cau mày, chuyện này đối với hắn không là gì, nhưng đối với Vương Bình Bình mà nói hơi không chịu nổi.
“Đúng... Chu viên ngoại đang vội.”
Đại hán lên tiếng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Vương Bình Bình, trong lòng Lý Phong Kỷ động đậy: “Chuẩn bị ngựa xe cho đồng bạn của ta, còn ta chuẩn bị một con ngựa tốt là được.”
Đại hán liếc nhìn Vương Bình Bình, gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Chẳng bao lâu sau, trong đoàn xe có hai người tách ra vỗ mạnh ngựa phóng về phía trước, rõ ràng là muốn đi trước để chuẩn bị.
Hai bóng người nhanh chóng biến mất.
Lý Phong Kỷ phi ngựa đi về phía trước, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một đàn chim đen bay lên trong rừng rậm, không ngừng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Không tốt!”
Lý Phong Kỷ sửng sốt.
Hắn nhanh chóng thúc ngựa đến chỗ xe ngựa của Chu viên ngoại, chặn đường lại.
“Chu viên ngoại, e rằng phía trước có thể có nguy hiểm.”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
“Cái gì!”
Chu viên ngoại kêu lên một tiếng, thò đầu ra khỏi xe ngựa, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Lý Phong Kỷ nhìn lại bầu trời phía trên khu rừng rậm rạp, một đàn quạ đang bay xung quanh liên tục phát ra những tiếng kêu chói tai.
“Ta nghĩ hai tên hộ vệ chạy phía trước có lẽ lúc này đã chết rồi.”
Lý Phong Kỷ hạ giọng chỉ để cho một mình Chu viên ngoại nghe được.
Sắc mặt của Chu viên ngoại đột nhiên trở nên xám xịt.
“Tiện nhân…”
Chu viên ngoại nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ, đột nhiên vẻ mặt trở nên hoảng sợ: “Thiếu hiệp, có người muốn giết ta, chúng ta nhanh chóng rời đi!”
Lý Phong Kỷ hơi nheo mắt lại, điều hắn lo lắng vẫn xảy ra, chỉ sợ Chu viên ngoại đang giấu hắn sự thật.
Đột nhiên, một rung động nhẹ truyền vào tai Lý Phong Kỷ - mặt đất đang rung chuyển.
Có ai đó đang đuổi theo hơn nữa có rất nhiều người.
“Đi!”
“Băng qua khu rừng rậm đó càng nhanh càng tốt.”
Lý Phong Kỷ lớn tiếng nói.
“Đi…nhanh.”
Đại hán có làn da ngăm đen cũng nhận thấy sự bất thường, lớn tiếng thúc giục.
Tiếng ngựa hí không ngừng vang lên, những người đánh xe đang cố kéo xe ngựa thật mạnh, vắt kiệt chút sức lực cuối cùng còn sót lại.
Chẳng mấy chốc đoàn xe lao vào khu rừng rậm.
Bụi bay phía sau họ còn có thể nghe thấy tiếng roi ngựa.
“Xông lên!”
Lý Phong Kỷ dẫn đầu và gầm lên giận dữ.
Đột nhiên, hai bóng đen từ trên cây lớn bay xuống.
Hắn không chút do dự rút kiếm ra đâm thẳng.
Trong chớp mắt, thanh trường kiếm đâm thẳng vào cơ thể hai người.
Ngẩng đầu nhìn kỹ, thật ra hai thi thể này chính là hai người rời đội trước đó.
Thầm kêu một tiếng không ổn, Lý Phong Kỷ lập tức vung kiếm về phía thi thể.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, mũi chân chạm nhẹ, đá bay hai thi thể ra xa, đại dao trong tay chém về phía Lý Phong Kỷ.
Thân thể hắn vừa động, Lý Phong Kỷ liền giơ kiếm chặn lại.
Vang lên tiếng kim loại va vào nhau, đao kiếm va chạm bắn ra tia lửa.
Bóng người lui về phía sau mang theo sức mạnh cực lớnđá vào đầu ngựa một cách hung hãn.
Con ngựa sợ hãi liên tục lùi về phía sau.
Lý Phong Kỷ còn chưa kịp trấn an ngựa, bóng người đó đã bay khỏi mặt đất, đại đao trong tay chém xuống lần nữa, lần này mạnh mẽ hung tàn hơn.
Thân thể chuyển động, Lý Phong Kỷ nhảy từ trên lưng ngựa xuống.
Thế đao hung ác trực tiếp chém con ngựa thành hai nửa, máu tươi chảy ra.
“Ra khỏi đây nhanh lên.”
Lý Phong Kỷ lớn tiếng nói.
Lời còn chưa dứt, Lý Phong Kỷ đã giơ kiếm lên, hướng về phía bóng người đó.
“Tên nhóc miệng còn hôi sữa...mau chết đi.”
Một tiếng hét giận dữ vang lên, bóng người lại tấn công Lý Phong Kỷ một lần nữa.
Sắc mặt Lý Phong Kỷ hơi thay đổi, sát thủ mai phục trong rừng kỳ thực chính là gã mập hắn gặp lúc giữa trưa, sắc mặt gã lúc này trông rất đáng sợ.
Trường kiếm liên tục huy động.
Lý Phong Kỷ lựa chọn chiến đấu trực diện, đây là cách duy nhất để kéo dài thời gian.
Sau vài trận giao chiến, Lý Phong Kỷ cũng đã nhìn thấu thực lực của gã sát thủ mập, cao nhất là Võ Sư Viên Mãn Cảnh…tuy nhiên, các đòn tấn công của gã rất hung ác và các chiêu thức của gã đều nhắm vào những nơi chí mạng.
Thế đao của sát thủ rất nhanh và hung ác, mỗi đòn tấn công đều mang theo lực sát thương mạnh mẽ. Có điều chỉ có như thế, kiến mỗi đao của sát thủ có vẻ hơi nặng nề cồng kềnh…điều này giúp Lý Phong Kỷ có đủ thời gian để phản công.
Soát!
Soát!
…
Năm nhát kiếm liên tiếp đâm ra nhanh như tia chớp, để lại nhiều lỗ máu trên cơ thể người nam tử trung niên.
Xoay chân, Lý Phong Kỷ tập trung toàn bộ sức lực vào thanh trường kiếm.
Xẹt!
Thanh trường kiếm chém xuống, lưỡi kiếm chém vào không khí.
Sắc mặt sát thủ thay đổi vì kinh ngạc, gã giơ trường đao lên, cố gắng chặn đòn tấn công của Lý Phong Kỷ.
Rắc!
m thanh giòn tan vang lên.
Thanh trường kiếm giống như con dao cắt đậu phụ, thanh trường đao bị chém gãy thuận thế đi xuống, bổ đôi đầu tên sát thủ.
Máu ngay lập tức phun ra, gã sát thủ mập trừng lớn đôi mắt ngã xuống đất.
Gã sát thủ mập có chút kinh ngạc, thậm chí hơi không cam lòng, dù thế nào gã cũng không ngờ rằng thanh kiếm của Lý Phong Kỷ lại sắc bén và nhanh như vậy, có thể dễ dàng kết liễu mạng sống của gã.
Máu tươi phun ra, thi thể dần dần lạnh đi - Lý Phong Kỷ bất giác lùi lại.
Đây là lần đầu tiên hắn giết người, điều này khiến Lý Phong Kỷ cảm thấy rất khó chịu, tay hắn run rẩy, suýt nữa đã buông kiếm đang nắm trong tay ra.
Bởi vì không kịp tránh nên trên người Lý Phong Kỷ dính rất nhiều máu, mùi tanh nồng khiến Lý Phong Kỷ cảm thấy buồn nôn, muốn nôn mửa.
Nhưng…
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không cho Lý Phong Kỷ thêm thời gian thích ứng rốt cuộc cảm giác giết người là gì, xe ngựa đang lao về phía trước lại bị chặn lại, Lý Phong Kỷ có thể nghe tiếng hét rất rõ ràng.
Thanh kiếm trong tay hắn lại bị siết chặt hơn một chút.
Chương 12 Nhiệm vụ và trận chiến (phần bốn)
Chương 12 Nhiệm vụ và trận chiến (phần bốn)
“Ta muốn hoàn thành nhiệm vụ.”
Lý Phong Kỷ nghĩ thầm trong lòng.
Tốc độ dưới chân nhanh hơn, Lý Phong Kỷ cầm theo kiếm giống như chạy nước rút một trăm mét về phía trước.
Phía trước hơn chục hộ vệ đã chết hơn nửa, thi thể còn chưa cứng hẳn đang không ngừng co giật, máu từ từ chảy ra, thấm xuống đất, biến thành màu đỏ sẫm.
Một đại hán tóc trắng cầm trường thương đứng giữa đường.
Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai.
*Nhất phu đương quan vạn phu mạc khai. Một người ở cửa, vạn người chớ mở, chỉ sự hiểm yếu.
Vương Bình Bình và vài hộ vệ còn lại miễn cưỡng có thể chiến đấu đang cầm vũ khí cẩn thận đề phòng.
“Để Chu viên ngoại lại thì các ngươi có thể đi!”
Mái tóc trắng của hắn ta tùy tiện buộc lại phía sau, gương mặt tuấn tú, không vui cũng không giận, giọng nói chậm rãi.
“Nằm mơ ddi!”
Đại hán có làn da ngăm đen lên tiếng.
Ngay sau đó, trường thương đột nhiên đâm ra, giống như tia chớp bỗng nhiên xuất hiện trong đêm tối.
Sát khí mạnh mẽ tràn ngập xung quanh, không có gió nhưng lá cây tự rơi xuống đất.
Đầu thương sắc nhọn không ngừng phóng đại trong mắt đại hán có làn da ngăm đen, khiến đồng tử của đại hán ngày càng nhỏ lại.
Uy thế mạnh mẽ khiến đại hán khó có thể di chuyển dù chỉ nửa bước.
Chỉ đành chờ đợi cái chết đến với mình.
Keng!
m thanh trong trẻo vang lên, đại hán mở to mắt, cảm thấy ánh hoàng hôn còn sót lại thật mơ hồ và hư ảo.
Một bóng người đứng trước mặt gã.
Lý Phong Kỷ ra đòn nhanh như chớp chặn được một thương.
“Ngươi là ai?”
Nam tử tóc trắng chống trường thương xuống đất và hỏi.
“Kiếm Tông - Lý Phong Kỷ!”
Lý Phong Kỷ cẩn thận nói.
Nam tử tóc trắng không khỏi mỉm cười nhìn Chu viên ngoại mặt vàng như nghệ: “Ta thực sự đã đánh giá thấp ông, không ngờ ông lại nhờ Kiếm Tông bảo vệ.”
Cơ thể của Chu viên ngoại run rẩy, ngài ấy ôm chặt nhi tử của mình: “Cầu xin ngươi, hãy tha cho chúng ta.”
Nam tử tóc trắng khẽ mỉm cười, nhìn về phía cách đó không xa.
Một nhóm người xuất hiện, người đi trước chính là phu nhân của Chu viên ngoại.
Ánh mắt hắn ta rơi vào người Lý Phong Kỷ, nam tử tóc trắng nói: “Vừa rồi ngươi đã đỡ được trường thương của ta sao?”
“Đó là điều hiển nhiên không cần bàn cãi.”
Giọng nói của Lý Phong Kỷ rất nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy tự tin.
Gật đầu, nam tử tóc trắng đột nhiên di chuyển trường thương của mình, xoay tròn và đập nó xuống, giống như một thợ rèn trong lò rèn luyện sắt, quen thuộc và bình tĩnh.
Nghiêng người, trường kiếm của Lý Phong Kỷ giơ nghiêng lên.
Mũi kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo, chém vào ngực nam tử tóc trắng.
Hoặc là lưỡng bại câu thương*.
*Lưỡng bại câu thương” là thành ngữ dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất.
Hoặc là nam tử tóc trắng chọn cách rút lui.
Ánh mắt họ trong nháy mắt giao nhau.
Trong mắt Lý Phong Kỷ có sự quyết tâm và quyết đoán vô tận.
Nam tử tóc trắng nheo mắt lại, hắn ta thu trường thương lại chắn trước mặt, ngăn cản mũi kiếm tiến tới.
“Có can đảm đó.”
Nam tử tóc trắng nói ra mấy chữ, sau đó trường thương vụt quét ra ngoài, mũi thương vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp, giống như vầng trăng khuyết trong bầu trời đêm.
Có những làn sóng lan tỏa xung quanh vầng trăng khuyết.
Nam tử tóc trắng đã sử dụng nội lực của mình.
Hít một hơi thật sâu, Lý Phong Kỷ truyền chút nội lực trong cơ thể vào trường kiếm, trong phút chốc âm thanh của kiếm vang lên.
Bước chân vừa di chuyển, Lý Phong Kỷ chém thanh trường kiếm của mình về phía trường thương quét ngang.
Đinh!
Một tiếng động nhẹ.
Hồng anh trên trường thương lơ lửng trong không trung.
Ánh mắt nam tử tóc trắng càng lúc càng kinh ngạc, tuy rằng hắn ta dùng một chút nội lực, nhưng Lý Phong Kỷ dám đối đầu trực diện với hắn ta quả đúng là rất hiếm thấy.
“Tốt!”
Một tiếng hét lớn vang lên, trường thương trong tay nam tử tóc trắng không ngừng vung lên, gần như trong nháy mắt, hắn ta liên tiếp đâm ra sáu nhát, sáu nhát liên tiếp mang uy lực mạnh mẽ.
Trên trán Lý Phong Kỷ toát ra những giọt mồ hôi li ti, kiếm trong tay mỗi lần phản công đều nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm, may mắn thay lần nào hắn cũng có thể đỡ được đòn tấn công của trường thương.
Đã dùng sáu đòn tấn công.
Trường thương trong tay nam tử tóc trắng đột nhiên trở nên chậm chạp, nhưng trên người hắn ta vẫn toát ra một khí chất đặc biệt, trường thương dường như mọc lên trên người hắn ta, giống như một cánh tay, giống như ngón tay, hắn ta có thể tùy ý sử dụng.
Một áp lực mạnh mẽ ập đến trước mặt, như khúc dạo đầu của một cơn bão, buồn tẻ và chán nản.
Thanh kiếm trong tay hắn khẽ run lên.
Lý Phong Kỷ nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại hoàn toàn buông ra.
Mọi thứ xung quanh dần dần hiện ra trong tầm mắt, Lý Phong Kỷ trở nên rất thoải mái.
Trường thương lần lượt vẽ ra những vòng tròn trên không trung, giống như những vòng tuổi.
Trên những cây dương xung quanh, vô số chiếc lá xanh lần lượt rơi xuống và vỡ vụn.
Gió mạnh thổi bay tóc của Lý Phong Kỷ.
Con ngựa hí lên cố gắng trốn thoát khỏi đây.
Mọi thứ thực sự áp lực lên người hắn.
Nam tử tóc trắng giống như một ngọn núi, từ từ đè xuống.
Bùm!
Trường thương xuyên qua không khí, giống như sấm nổ giữa những đám mây đen dày đặc.
Trường thương tiến thẳng về phía trước, mang theo khí thế vô tận mắt thường có thể nhìn thấy.
m thanh vù vù không ngừng vang bên tai.
Lý Phong Kỷ lẳng lặng đứng thẳng.
Trường thương càng lúc càng gần, ngay sau đó là tiến đến cổ họng hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Phong Kỷ giơ kiếm trong tay lên, cúi người xuống, mặt gần như sát đất, kiếm trong tay giơ về phía sau, mũi kiếm chặn đường đi của trường thương.
Thanh trường kiếm được uốn cong khoa trương.
Nhưng Lý Phong Kỷ lại thở phào nhẹ nhõm, cong người lại, lực đạo mãnh liệt tiến vào thân kiếm khiến cho trường thương bật ngược trở lại.
“Kiếm tốt... kiếm pháp tốt.”
Nam tử tóc trắng thu trường thương lại, nói những lời nhàn nhạt.
Lý Phong Kỷ khẽ mỉm cười: “Đa tạ thủ hạ lưu tình.”
“Ha ha... Có thể phá chiêu số của Vô Ảnh Thương. Tiểu tử, ngươi quả thực không tầm thường, ta rất thích ngươi, cho nên ta sẽ giữ ngươi lại, làm đối thủ của ta.” Nam tử tóc trắng bình tĩnh nói.
Lý Phong Kỷ mỉm cười không nói gì.
“Triệu Khôn Hào… ngươi định làm gì?”
Chu phu nhân mặc trang phục lịch sự hơi không hài lòng nói.
Vác trường thương trên vai, nam tử tóc trắng quay người rời đi.
“Độc Tam Nương, ta nói ta chỉ giúp ngươi một lần, nhưng không có nghĩa là ta sẽ giết người.”
Giọng nói lớn của nam tử tóc trắng vang lên.
Độc Tam Nương chưa kịp nói gì thì lời nói nhàn nhạt lại vang lên lần nữa: “Đừng giết tên tiểu tử đã đánh nhau với ta. Ta muốn hắn trưởng thành hơn rồi sau đó quay trở lại chiến đấu với ta tiếp.”
Lời còn chưa dứt, đã truyền đến tiếng ngựa hí vang.
Một luồng sáng đột nhiên xuất hiện.
Một bóng người gầy gò rất nhanh lao về phía Lý Phong Kỷ.
Luồng sáng đó là một thanh chủy thủ và bóng người gầy gò chính là nam tử gầy gò với những vết sẹo gớm ghiếc trên mặt mà Lý Phong Kỷ đã từng nhìn thấy trước đây.
Vẻ mặt Lý Phong Kỷ kinh ngạc thay đổi, thanh kiếm trong tay đột nhiên đâm ra.
Nam tử gầy gò dễ dàng né tránh và dùng chủy thủ đâm vào cổ họng Lý Phong Kỷ.
Trên khuôn mặt hung dữ hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
Lý Phong Kỷ muốn né tránh, nhưng đã muộn.
Lý Phong Kỷ giơ thanh kiếm trong tay lên và cố gắng ngăn cản.
Trong phút chốc, một ngụm máu nóng phun lên mặt Lý Phong Kỷ, mũi thương màu trắng bạc xuất hiện trên ngực nam tử gầy gò.
Trường thương vung lên, cơ thể của nam tử gầy gò bị ném vào rừng rậm.
“Ta đã nói rồi… đừng giết tiểu tử này, sao ngươi không nghe!”
Triệu Khôn Hào bất lực lắc đầu, buông thương đang dính máu chảy xuống, sải bước rời đi.
Vẻ mặt Độc Tam Nương trở nên khó coi, bà ấy giãy giụa hồi lâu nhìn bóng dáng rời đi.
“Triệu Khôn Hạo, ngươi sẽ hối hận.”
Độc Tam Nương nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt bà ấy trở nên hung ác.
Chương 13: Nhiệm vụ và chiến đấu (5)
Chương 13: Nhiệm vụ và chiến đấu (5)
Tia sáng cuối cùng ở phía Tây đã biến mất, đất trời chìm vào bóng tối trong chốc lát.
Có làn gió thổi nhẹ qua lá cây dương vang lên tiếng lao xao như dòng nước chảy.
Lý Phong Kỷ không thấy rõ vẻ mặt của Độc Tam Nương, lại có thể cảm nhận rõ ràng sát ý dữ dội phát ra từ trên người Độc Tam Nương.
“Ngoài Chu Phú Quý và thằng nhãi kia ra, còn lại đều giết hết.” Giọng nói của Độc Tam Nương không có một chút cảm xúc nào.
“Khốn kiếp, ngay cả hổ cũng không ăn con mà ngươi lại tàn nhẫn như thế!” Chu viên ngoại gào lên, sắc mặt đỏ bừng.
“Ha ha… nó là con của ngươi, ta sinh nó là vì để lấy lòng ngươi. Bây giờ ngươi sắp chết rồi, nó không cần phải sống làm gì nữa.” Độc Tam Nương điên cuồng hét to.
Phía sau, hơn mười tên cao thủ bắt đầu bao vây Chu viên ngoại và Vương Bình Bình.
Tám tên hộ vệ còn sống thấy đám sát thủ bao vây lại đây thì mặt mày trở nên kiên quyết, siết chặt phác đao đến mức gân xanh nổi lên, để chuẩn bị đánh trả bất cứ lúc nào.
Lão quản gia cuộn mình lại, trốn sau xe ngựa run bần bật.
Vương Bình Bình mặt mày tái nhợt, tay cầm kiếm run rẩy, nhìn về phía Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ siết chặt kiếm trong tay, nhanh chóng khôi phục nội lực. Đợt chiến đấu mới vừa rồi tưởng chừng như tia chớp chợt lóe, thực tế thì là rất nguy hiểm. Nếu không phải Lý Phong Kỷ đã luyện Tâm Kiếm đến mức nhập môn, thành thạo mười tám chiêu kiếm, và nếu hắn không đủ cẩn thận, thì chắc là hiện giờ hắn đã chết dưới trường thương rồi.
Dù là như vậy thì một ít nội lực còn sót lại bên trong kinh mạch của Lý Phong Kỷ cũng đã cạn kiệt.
Nguyên khí liên tục tràn vào cơ thể thông qua khiếu huyệt khiến kinh mạch khô cạn khôi phục.
Xung quanh liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết. Gần như chỉ cần đối mặt, đám cao thủ do Độc Tam Nương dẫn đến đã chém giết hết đám hộ vệ của Chu viên ngoại.
Giờ phút này, chỉ còn một mình Vương Bình Bình đang chống chọi.
Vương Bình Bình nhìn về phía Lý Phong Kỷ, lại không có cơ hội lên tiếng cầu cứu.
Bởi vì một thanh trường kiếm sắc bén cắt qua quần áo nàng, chém đứt rất nhiều sợi tóc dài màu đen. Và nàng đang dốc sức chiến đấu.
Lúc này, Lý Phong Kỷ cuối cùng cũng có động tác.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhanh giống như tia chớp.
Trường kiếm chém ra, từ dưới lên trên, một tên đồ đen bị mổ bụng. Trường kiếm quay đi, đâm chéo ra ngoài, đâm vào vai một tên đồ đen.
Leng keng!
Tiếng vũ khí va chạm liên tục vang lên.
Hơn mười tên đồ đen bắt đầu bao vây Lý Phong Kỷ với các loại vũ khí khác nhau, như là trường kiếm, đại đao, roi dài… cái nào cũng mang theo sát ý sắc bén.
Không bao lâu sau, trên người Lý Phong Kỷ đã có hơn mười vết thương, cơn đau đớn kích thích thần kinh hắn.
Vương Bình Bình đang hăng hái chiến đấu để giảm bớt vài phần áp lực cho Lý Phong Kỷ.
Có điều… hiệu quả cực kì kém.
Lý Phong Kỷ liên tục vung kiếm trong tay, hoặc là chém, hoặc là đâm, hoặc là vẩy… mỗi một chiêu đều cực kì nhanh chóng, mỗi một thức đều dốc hết sức đánh ra.
Cơn đau đớn trên người dần dần biến mất.
Trong mắt Lý Phong Kỷ chỉ có kiếm. Trong lòng Lý Phong Kỷ chỉ nghĩ đến vung kiếm.
Vung kiếm.
Lại vung kiếm.
Liên tục vung kiếm.
Ngay khoảnh khắc này, trong đầu Lý Phong Kỷ chỉ có kiếm chứ không có gì khác nữa.
Có tia chớp chợt lóe trong lòng Lý Phong Kỷ, kích thích thần kinh hắn, đó là… linh cảm.
Kiếm thế trong tay Lý Phong Kỷ bắt đầu thay đổi.
Sát khí… sát khí dữ dội ập đến.
Toàn thân Lý Phong Kỷ đã xảy ra một sự thay đổi cực kì lớn, có loại khí thế kiếm tốt trong tay, có cả thiên hạ.
Xoát xoát!
Lại là rất nhiều lần vung kiếm.
Một tia sáng liên tục phóng to ra bên trong đầuLý Phong Kỷ.
Nhớ lại năm xưa, bí quyết kiếm pháp từng xem hiện lên trong đầu như những bức tranh động.
“Giết!” Một tiếng hô to vang lên.
Một luồng uy thế cực lớn bùng nổ trên trường kiếm, kiếm khí càn quét xung quanh, đám người đồ đen liên tục la hét thảm thiết. Kiếm khí cuồng bạo liên tục lan tràn ra bốn phía, giống như ném một viên đá lên trên mặt nước tĩnh lặng. Kiếm khí tràn lan, cây to rung lắc dữ dội, lá cây lao xao rơi xuống rồi vỡ nát.
Bên trong rừng rậm đổ cơn mưa màu xanh.
Trên cây cối in sâu rất nhiều vết kiếm.
Toàn thân Lý Phong Kỷ chợt trở nên yếu ớt. Hắn lảo đảo người, suýt nữa ngã xuống mặt đất.
Một chiếu vừa rồi gần như rút cạn tất cả lực lượng củaLý Phong Kỷ.
“Đúng là vô dụng…”
Độc Tam Nương lạnh lùng nói. Bà ta nhảy xuống ngựa, từ từ đi về phía Lý Phong Kỷ.
Vương Bình Bình nhích người, vung kiếm lên, che trước mặt Lý Phong Kỷ.
“Người tìm chết…”
Có tia sáng chợt lóe trên tay Độc Tam Nương. Một thanh loan đao rất mảnh xuất hiện trong tay bà ta.
Vương Bình Bình giận dữ nhìn Độc Tam Nương, không chỉ không lùi lại mà còn dẫn đầu bước lên, kiếm trong tay chợt lóe trên không, đâm về phía Độc Tam Nương.
Keng!
Loan đao dễ dàng đẩy ra đòn tấn công của Vương Bình Bình.
“Đúng là cái thứ không biết tự lượng sức mình… Ngươi cẩn thận chút đi, đao trong tay ta cực kì sắc bén, cẩn thận cắt qua khuôn mặt xinh đẹp của ngươi đấy!”
Dứt lời, loan đao trong tay Độc Tam Nương liên tục chặt chém.
Vương Bình Bình liên tục lùi ra sau.
Gần như chỉ vài giây sau, Vương Bình Bình liền cảm thấy cánh tay mình nặng nề như núi, lực đạo mạnh mẽ từ trên loan đao khiến nàng có chút không đỡ nổi.
Trên mặt Độc Tam Nương hiện lên ý cười.
Loan đao vung lên.
Vương Bình Bình muốn tránh cũng không tránh kịp.
Keng!
Lý Phong Kỷ che trước người Vương Bình Bình, trường kiếm đánh bay loan đao.
Độc Tam Nương hơi khựng lại.
“Lý Phong Kỷ…” Vương Bình Bình có chút giật mình.
Lý Phong Kỷ ngoài mặt cười cười, nắm chặt kiếm trong tay, trong lòng dày nặng áp lực. Độc Tam Nương thế mà lại đạt tới Võ Sư Cảnh. Hắn điều động nội lực từ trong kinh mạch, cố giữ vững kiếm trong tay.
Trăng tròn treo trên vòm trời, ánh sáng mặc sức chiếu rọi.
Bóng dáng Lý Phong Kỷ kéo dài bên trong ánh trăng.
“Lòng dạ đàn bà là độc nhất, đúng là đáng sợ!” Lý Phong Kỷ nhỏ giọng nói.
Vẻ giận dữ trên mặt Độc Tam Nương biến mất. Bà ta nhìn về phía Lý Phong Kỷ với ánh mắt mang ý cười: “Thảo nào Triệu Khôn Hào không cho ta giết ngươi. Ngươi đúng là có chỗ hơn người… giống như một con gián đánh mãi không chết.”
Độc Tam Nương cười khẽ, thuận thế vung loan đao trong tay lên.
Trường kiếm chặn ngang, đỡ được thế công của loan đao.
Thân kiếm vặn lại.
Két!
Đao kiếm cọ xát tóe lửa khắp nơi.
Kiếm phong cứa qua cổ tay Độc Tam Nương, kiếm khí sắc bén cắt vỡ cánh tay bà ta.
Độc Tam Nương hô lên, nhích người lùi ra sau một bước.
Lý Phong Kỷ nhảy bật lên, đuổi theo sát sao Độc Tam Nương giống như một con rắn độc.
Trường kiếm liên tục chém ra, vô số bóng dáng xuất hiện, trùng trùng điệp điệp, thật thật giả giả.
Độc Tam Nương nhanh chóng vung loan đao, liên tục chặt chém bóng kiếm trước mặt.
Bóng kiếm giống như dòng nước bất tận từ Trường Giang.
Độc Tam Nương mặt mày giận dữ, thuận thế quay loan đoan, chém về phía eo của Lý Phong Kỷ.
Ngay khoảnh khắc này, trong lòng chợt cảm thấy đau đớn.
Độc Tam Nương cảm thấy cánh tay mình không còn lực đạo.
Lý Phong Kỷ đâm trường kiếm vào bả vai bà ta, nội lực cuồng bạo bùng nổ, chém đứt cánh tay cầm đao của bà ta.
“A!” Độc Tam Nương nổi điên gào lên.
Dài hơn một tấc, mạnh hơn một tấc.
Dù cho loan đao có sắc bén, thì vẫn kém một chút so với trường kiếm.
Sai một ly, đi một dặm.
Thắng thua thường quyết định chỉ trong chớp mắt.
Chương 14: Nhiệm vụ và chiến đấu (6)
Chương 14: Nhiệm vụ và chiến đấu (6)
Độc Tam Nương bụm miệng vết thương, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Ngươi còn đang đợi cái gì… Ta chết rồi, ngươi cũng không dễ bàn giao nhiệm vụ!”
Độc Tam Nương lên tiếng, vẻ mặt mang theo chút điên cuồng.
Quản gia vẫn luôn núp sau xe ngựa từ từ đứng lên, sống lưng vốn có chút gù dần thẳng tắp, nói với vẻ chế giễu: “Ta cho rằng không cần ta phải ra tay, không ngờ Độc Tam Nương ngươi lại vô dụng như vậy, thế mà lại bị một tên nhãi ranh không tên tuổi của Kiếm Tông chặt đứt cánh tay… Đúng là vô dụng!”
Trên mặt Độc Tam Nương hiện lên vẻ giận dữ. Bà ta nhìn về phía quản gia, nói: “Tống Thiên Ba… ngươi đừng đắc ý, nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ của Thập trường sử giao cho thì ngươi cũng sẽ không có kết cục gì tốt.”
Quản gia cười cười, nhìn lướt qua Vương Bình Bình, rồi dừng tầm mắt trên người Lý Phong Kỷ.
“Không cần ngươi lo lắng… đám người này đều là người chết, ngươi nên lo lắng cho mình thì tốt hơn, Thập trường sử chưa từng giữ lại đồ vô dụng.”
Độc Tam Nương thay đổi sắc mặt, muốn nói lại nói không ra lời. Đối với một võ giả mà nói, mất đi cánh tay cầm đao là mất đi một nửa mạng sống. Đối với Thập trường sử luôn làm việc quyết đoán vô tình mà nói, mình chính là một đứa vô dụng không làm được việc, kết cục…
Độc Tam Nương không dám suy nghĩ kết cục của mình là gì.
Quản gia từ từ đi tới, như là đi dạo trong sân. Ông ta nhìn lướt qua đám người đồ đen rồi đột nhiên ra tay, vài tiếng rắc vang lên, cả đám người đồ đen bị thương nặng đều chết hết.
Quản gia quay đầu nhìn về phía Độc Tam Nương: “Tất cả đều là trách nhiệm của ngươi.”
Ông ta mỉm cười, đi tới trước người Chu viên ngoại, vươn cánh tay lạnh băng vuốt ve đứa con trai đang được Chu viên ngoại ôm vào trong lòng ngực.
“Chu viên ngoại… không biết là con trai quan trọng hay là kiếm phổ quan trọng?”
Quản gia lướt ngón tay qua mặt đứa nhỏ, dừng trên cổ họng thằng bé.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Chu viên ngoại rất sợ hãi, cả người liên tục run rẩy, ôm con trai mình lùi ra sau.
“Suy nghĩ cho kỹ xem kiếm phổ ở đâu.”
Quản gia vẫn cứ mỉm cười, làm ra động tác suỵt.
Chu viên ngoại giật mình.
Quản gia từ từ bước đến bên cạnh Vương Bình Bình, hít sâu một hơi, ngửi mùi hương xử nữ, vẻ mặt trở nên sung sướng: “Ta sẽ làm ngươi chết trong sung sướng.”
Vương Bình Bình nhích người vung kiếm đâm ra.
Quản gia ung dung vươn hai ngón tay kẹp chặt mũi kiếm.
Dù cho Vương Bình Bình có dùng hết sức lực thì cũng không thể rút kiếm lại được.
Răng rắc!
Có tiếng gãy vang lên, quản gia thế mà lại dùng hai ngón tay bẻ gãy trường kiếm.
Vèo!
Mũi kiếm bị bẻ gãy chợt lóe lên lao về phía Lý Phong Kỷ.
Hắn không hề nhích nhích, cứ vung trường kiếm lên, đánh bay mũi kiếm.
“Đúng là có tài… Có điều, ta sẽ không thưởng thức ngươi giống như Triệu Khôn Hào, cũng sẽ không vô dụng như Độc Tam Nương để ngươi có thể dễ dàng đánh được ta. Ngươi phải biết rằng chênh lệch giữa Võ Sư Cảnh và Hậu Thiên Cảnh là rất lớn. Vậy nên… ngươi đi chết đi!”
Quản gia gào lên một tiếng, cả người lao nhanh ra.
Bùm!
Một quyền đấm mạnh lên trường kiếm chặn ngang của Lý Phong Kỷ. Lý Phong Kỷ không nhịn được lùi ra sau.
Quản gia đuổi theo, liên tục đấm quyền.
Bùm!
Bùm!
Lực đạo nặng nề liên tục đánh tới.
Lý Phong Kỷ dù có liên tục vung kiếm trong tay thì cũng không thể phá giải hết mọi đòn tấn công.
Bùm!
Lại là một quyền nặng nề, cơ thể Lý Phong Kỷ không kiềm được bay ngược ra sau.
Khí huyết toàn thân sôi sục, xương sườn lồng ngực bị gãy vài cây.
Máu tươi từ dưới trào lên, phun ra bên ngoài miệng.
Quản gia xoay xoay cổ tay, nhìn về phía Lý Phong Kỷ với ánh mắt thương hại: “Ta chỉ mới dùng có một phần tám thực lực thôi… Dù ngươi là đệ tử Kiếm Tông thì sao chứ, ta giết chết ngươi, rồi hủy thi diệt tích, Kiếm Tông sẽ không đi báo thù cho một người đã hoàn toàn biến mất đâu nhỉ?”
Quản gia dần rút lại ý cười trên mặt. Một con dao ngắn mảnh xuất hiện trong tay ông ta.
“Yên tâm đi… Ta sẽ không để ngươi thoải mái chết đi. Ta sẽ đâm thủng trái tim ngươi, máu tươi dần dần rỉ ra, nỗi sợ chết đi sẽ bao phủ toàn thân ngươi… rồi ngươi sẽ phát hiện, cái chết là một quá trình dài dòng cỡ nào.”
Quản gia vuốt ve con dao trong tay, đi về phía Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ siết chặt kiếm trong tay, mặt mày mang ý cười nhìn về phía quản gia.
Tia chớp kia vẫn còn ở trong lòng.
Kéo dài dai dẳng.
Một ít nội lực mới vừa khôi phục trong cơ thể lại dâng trào, ánh mắt Lý Phong Kỷ trở nên cực kì sáng ngời.
Quản gia đứng thẳng trước mặt Lý Phong Kỷ, con dao trong tay đâm về phía cổ họng Lý Phong Kỷ với một tốc độ mau đến mức khó tin.
Lý Phong Kỷ nhích người sang một bên, dùng bả vai mình đi đỡ con dao, thanh kiếm trong tay chợt chém ra ngoài, dừng trên bả vai quản gia.
Uy thế cuồng bạo lập tức bùng nổ.
Một tiếng rên rỉ vang lên. Một luồng lực đạo nặng nề đánh về phía Lý Phong Kỷ, khiến hắn bay ngược ra ngoài.
Quản gia liếc nhìn bả vai mình, máu tươi thấm ra áo ông ta.
“Thật là đáng chết!”
Mặt mày quản gia trở nên dữ tợn.
Lúc này, quản gia chợt cảm thấy lưng mình hơi lạnh, cúi đầu xuống nhìn thì thấy một nửa thanh trường kiếm đâm xuyên qua lồng ngực ông ta.
Quản gia quay đầu lại nhìn, Chu viên ngoại vẫn luôn run rẩy sợ hãi, lúc này lại đang cười dữ tợn, đâm mạnh trường kiếm ra trước vài phần, tiếng cọ xát với xương cốt nghe mà rợn người.
“A!”
Quản gia gào lên một tiếng, đâm nhanh con dao trong tay ra ngoài.
Con ngươi Chu viên ngoại lập tức rút nhỏ vài phần.
Cổ họng ông ấy hơi lạnh lẽo rồi nóng lên.
“Muốn giết ta hả… ngươi đi chết đi!”
Con dao trong tay nhanh chóng đâm ra ngoài. Trên người Chu viên ngoại từ từ có vết máu.
Chu viên ngoại trợn mắt, rút kiếm ra, định đâm vào cơ thể quản gia lần nữa.
Một tia sáng chợt hiện, loan đao giống như lưỡi hái Tử Thần, cắt đứt đầu quản gia.
Độc Tam Nương cầm loan đao bằng tay trái, cười to: “Đồ vô dụng… bản thân là một tên vô dụng còn dám đi chê cười ta, đúng là không biết sống chết, võ giả Hậu Thiên Cảnh thì sao chứ, còn không phải là chết dưới loan đao của ta… ha ha… Các ngươi đều đáng chết!”
Loan đao lại chém ra lần nữa, chém lên cơ thể cao to của Chu viên ngoại.
Chu viên ngoại hét lên một tiếng, thanh kiếm lướt ngang qua, tiếng cười chợt im bặt.
Chu viên ngoại chém chết Độc Tam Nương xong thì lùi ra sau vài bước, ngã ngồi xuống đất.
Đứa con trai vẫn luôn im lặng nhìn mọi thứ nhanh chóng chạy tới nắm ống tay áo Chu viên ngoại, lắc lắc liên tục.
“Hai vị thiếu hiệp Kiếm Tông, lão phu muốn nhờ các ngươi một chuyện.” Chu viên ngoại nói chuyện với giọng điệu yếu ớt.
Lý Phong Kỷ gật gật đầu.
Chu viên ngoại run rẩy lấy một mảnh gấm màu vàng dính khá nhiều máu tươi từ trong ngực ra: “Đây là một quyển kiếm phổ, là đồ gia truyền của nhà họ Chu ta, tên là Thái Nhất Ngự Kiếm Thuật, khi tu luyện đến mức viên mãn thì sẽ có được uy lực cực kì lớn. Chỉ là nhà họ Chu ta không có ai tu luyện kiếm pháp đến mức viên mãn, ngược lại còn để lộ sự tồn tại của kiếm phổ, khiến vô số người mơ ước. Vậy nên ta mới tới chân núi Kiếm Tông, trở thành một người thương nhân, không ngờ vẫn không tránh được một kiếp. Ta trúng độc nặng rồi, nếu không phải ta dùng nội lực ngăn độc thì chắc là đã chết lâu rồi.”
“Khụ khụ!” Tiếng ho khan dữ dội phát ra từ trong miệng.
Chu viên ngoại phun ra máu tươi.
Ông ấy nhét mảnh gấm vào trong tay Lý Phong Kỷ, rồi nắm chặt tay Lý Phong Kỷ, nói: “Ta tặng ngươi quyển kiếm phổ này… tặng luôn cả bốn xe tài vật kia. Ta chỉ có một yêu cầu là đưa con trai ta về đại viện nhà họ Chu. Nó là đứa con duy nhất của ta.”
Cảm nhận được lực nắm mạnh mẽ từ trên tay Chu viên ngoại, Lý Phong Kỷ gật mạnh đầu: “Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ hoàn thành lời gửi gắm của ông.”
Chu viên ngoại gật gật đầu, cưng chiều vuốt ve đầu con trai rồi cười nhắm mắt lại.
Lý Phong Kỷ cúi đầu, trong lòng có chút khổ sở.
Hắn vốn cho rằng đây chỉ là một nhiệm vụ rất đơn giản, nào ngờ lại trở nên quanh co như thế.
Vương Bình Bình vẫn luôn lẳng lặng đứng thẳng, sắc mặt hơi tái nhợt. Nàng lớn lên trong hoàn cảnh an nhàn, nào có gặp được cảnh tượng hiểm ác như thế.
Lý Phong Kỷ từ từ ngồi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cười nói: “Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, một giang hồ nguy hiểm… chúng ta nên may mắn khi mình vẫn còn sống.”
Vương Bình Bình tán thành gật gật đầu.
Chương 15: Đại viện nhà họ Chu
Chương 15: Đại viện nhà họ Chu
Một đám mây đen bay qua chặn lại ánh trăng sáng tỏ, sắc trời trở nên ảm đạm hơn vài phần.
Lý Phong Kỷ nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu bận rộn. Hắn định chôn cất thi thể trên đường lớn. Dù cho lúc còn sống bọn họ đã từng trải cái gì, làm chuyện ác gì, thì bây giờ bọn họ đã là thi thể lạnh băng, nên đi chôn cất…
Con trai của Chu viên ngoại vẫn luôn im lặng, vẻ mặt hờ hững, không một chút đau khổ khi thấy phụ mẫu qua đời. Cậu chỉ nắm góc áo Chu viên ngoại, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Vương Bình Bình đi đến bên cạnh cậu, thân mật vuốt ve đầu cậu: “Tiểu đệ đệ, chúng ta đi vào xe ngựa nghỉ ngơi đi.”
Có lẽ là do cảm giác thân thiết như mẫu thân, cậu bé gật đầu.
“Đệ tên gì?”
“Đệ tên Chu Thiên Bằng!”
“Đúng là một đứa bé ngoan.”
“…”
Vương Bình Bình đang trấn an con trai Chu viên ngoại với giọng điệu cực kì dịu dàng.
Bên này, Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định chôn cất Chu viên ngoại và Độc Tam Nương chung với nhau, chỉ mong hai người ở dưới có thể hóa giải mối nghiệt duyên của mình.
…
…
Xe ngựa bắt đầu chạy, lần này chỉ có ba người.
Chu Thiên Bằng đã ngủ say dưới sự trấn an của Vương Bình Bình. Bởi vì Lý Phong Kỷ cần phải dưỡng thương cho nên Vương Bình Bình phụ trách lái xe ngựa.
Vương Bình Bình lái xe không nhanh không chậm, vừa đủ để Lý Phong Kỷ có một hoàn cảnh thoải mái dưỡng thương.
Nguyên khí liên tục truyền từ khiếu huyệt vào kinh mạch trong cơ thể, lượn lờ khắp toàn thân, chữa lành vết thương.
Tới khi Lý Phong Kỷ mở mắt ra lần nữa, phương đông đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta lái xe ngựa, thuận tiện tìm một chỗ đổi ngựa.” Lý Phong Kỷ nói.
Vương Bình Bình gật gật đầu, khi vừa chạm lưng xuống đệm, cơn mệt mỏi lướt qua toàn thân, chỉ một lát sau là hơi thở trở nên đều đều.
Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy.
Lý Phong Kỷ nhìn hoàn cảnh xung quanh, thầm tính toán hành trình. Hắn rất quen thuộc con đường này, bởi vì từng cố ý nhớ đường trong chuyến đi Kiếm Tông lần trước.
Một canh giờ sau, một khách điếm xuất hiện.
Khách điếm tên Duyệt Tân. Đây là một khách điếm có quy mô rất lớn, cung cấp đủ hết từ ăn, mặc, ở, đi lại.
Lý Phong Kỷ gọi Vương Bình Bình và Chu Thiên Bằng thức dậy. Ba người xuống xe ngựa.
Lý Phong Kỷ tìm tiểu nhị, tiêu một số lớn tiền mua hai con ngựa khỏe mạnh, rồi mua thêm rất nhiều thức ăn, đổi xong ngựa thì tiếp tục lên đường.
Chuyện đêm qua khiến Lý Phong Kỷ khó lòng quên được.
Bây giờ hắn chỉ có một mục tiêu là hoàn thành lời gửi gắm cuối cùng của Chu viên ngoại.
Một ngày một đêm trôi qua.
Nhìn thành Thiên Ngọc dạt dào khí thế từ xa, Lý Phong Kỷ lập tức thở phào, vung roi đánh vài cái vào con ngựa đã cực kì mệt mỏi.
Con ngựa lại bắt đầu chạy chậm.
“Cuối cùng cũng tới… Thành Thiên Ngọc!”
Vương Bình Bình thò đầu ra khỏi xe ngựa, cảm khái một câu.
Lý Phong Kỷ cười gật đầu: “Hy vọng chúng ta có thể hoàn thành tốt lời gửi gắm của Chu viên ngoại.”
“Yên tâm đi… Chỉ cần vào Thành Thiên Ngọc, cho dù là ai muốn ra tay với chúng ta đều cần phải tự xét lại năng lực của mình, Hổ Bí quân của thành Thiên Ngọc không phải là ăn chay.” Vương Bình Bình nói với giọng điệu tự tin.
Lý Phong Kỷ gật đầu. Hắn vô cùng rõ ràng về thực lực của Hổ Bí quân. Hổ Bí quân đã từng chém giết một vị cao thủ Tiên Thiên Cảnh của Thánh Điện.
Đi vào Thành Thiên Ngọc, nhìn lướt qua toàn người là người, kiến trúc san sát hai bên đường chính, dòng người như nước chảy, ầm ĩ liên tục bên tai.
“Chúng ta cùng đưa Chu Thiên Bằng về đại viện nhà họ Chu xong rồi lại ai về nhà nấy. Ngươi thấy sao?” Lý Phong Kỷ nói.
Vương Bình Bình gật đầu. Cho dù hiện giờ nàng sốt ruột về nhà, nhưng nàng vẫn rất đồng ý đề nghị của Lý Phong Kỷ.
Đại viện nhà họ Chu ở trong Thành Thiên Ngọc. Mặc dù không nổi danh lắm, nhưng mà dưới sự mê hoặc của tiền tài, vẫn có người vui lòng dẫn Lý Phong Kỷ đi đại viện nhà họ Chu.
Lý Phong Kỷ đi xuyên qua gần một nửa thành Thiên Ngọc mới đến đại viện nhà họ Chu.
Nhìn sân nhà cổ kính tang thương lại không mất đi phần hùng vĩ, Lý Phong Kỷ âm thầm gật đầu, đại viện nhà họ Chu chắc chắn là đã từng có thời gian huy hoàng.
Bên trong đại viện, người người qua lại không dứt.
Lý Phong Kỷ dẫn Chu Thiên Bằng và Vương Bình Bình cùng nhau đi vào đại viện. Bọn họ vừa bước vào đại viện, có rất nhiều ánh mắt tụ tập lên người Lý Phong Kỷ.
Hắn gật đầu chào hỏi nhiều ánh mắt xa lạ, rồi tiếp tục đi vào bên trong đại viện.
Thấy một ông cụ mái tóc trắng xóa đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, Lý Phong Kỷ nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi lão tiên sinh, người quản đại viện nhà họ Chu là ai vậy?”
Lão tiên sinh hơi nheo mắt, nhìn lướt qua cả người Lý Phong Kỷ: “Có chuyện gì không?”
“Đúng là có chuyện… Có điều, ta cần phải nhìn thấy người thật sự quản được.” Lý Phong Kỷ nói với giọng điệu kiên quyết.
Lão tiên sinh mở to mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý Phong Kỷ: “Ta là gia chủ đời thứ hai mươi tám của đại viện nhà họ Chu, tên là Chu Bình Dong. Ngươi là ai vậy?”
Lý Phong Kỷ khom lưng hành lễ với lão tiên sinh, nói: “Ta đệ tử Kiếm Tông, nhận lời gửi gắm của Chu viên ngoại, đưa con trai ông ấy đến đại viện nhà họ Chu.”
“Đưa con trai?”
Ông cụ lập tức thay đổi sắc mặt, đột nhiên ngồi bật dậy.
Lý Phong Kỷ gật đầu, nói: “Bọn ta nhận hộ tống Chu viên ngoại đi Thành Thiên Ngọc, nào ngờ giữa đường bị đánh bất ngờ, Chu viên ngoại chết rồi, trước khi chết giao con trai Chu Thiên Bằng cho bọn ta.”
Mặt mày ông cụ trở nên đau thương. Ông nhìn lướt qua Chu Thiên Bằng: “Thật sự không ngờ… tại sao lại như vậy chứ… chỉ trong chớp mắt đã là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật sự là…”
Vẻ mặt Chu Bình Dong trở nên cực kì khổ sổ.
Một lúc lâu sau, Chu Bình Dong quay người, nói: “Có phải là nó còn gửi thứ khác nữa hay không?”
Lý Phong Kỷ gật đầu, nói: “Trước khi chết, Chu viên ngoại giao Thái Nhất Ngự Kiếm Thuật cho ta.”
“Đó là đồ gia truyền của nhà họ Chu ta, tiếc là… haizz…”
Ông cụ thở dài một hơi.
Lý Phong Kỷ lấy kiếm phổ đưa cho Chu Thiên Bằng: “Chu viên ngoại giao cho ta, bây giờ ta giao lại cho con ông ấy, chỉ mong con ông ấy tu luyện thành công, tương lai báo thù thay phụ thân.”
Chu Bình Dong quay người, nhìn về phía Chu Thiên Bằng với ánh mắt hiền từ, gật đầu nói: “Yên tâm đi… ta nhất định sẽ dốc hết sức lực bồi dưỡng Chu Thiên Bằng, tuyệt đối sẽ không để thằng bé chịu một chút ấm ức nào, chỉ mong thằng bé có thể báo thù cho phụ thân sớm một chút.”
Lý Phong Kỷ gật đầu, đưa một khối ngọc thạch cho Chu Thiên Bằng: “Nếu tương lai đệ có chuyện gì thì cứ cầm khối ngọc này đi tìm ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ đệ.”
Chu Thiên Bằng vẫn cứ mang vẻ mặt hờ hững, nhưng lại chủ động nhận ngọc thạch.
Chu Bình Dong thân thiết vuốt ve đầu Chu Thiên Bằng, vẻ mặt cực kì đau thương.
Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: “Ta đã hoàn thành chuyện mà Chu viên ngoại gửi gắm. Bây giờ ta còn có chuyện khác, không tiếp tục ở lại nữa, tạm biệt.”
Chu Bình Dong dường như còn chưa thoát khỏi cơn khổ sở, gật đầu nói: “Cảm ơn hai vị, ngày nào đó lão phu chắc chắn sẽ đi Kiếm Tông để cảm ơn hai vị.”
“Khách sáo rồi!” Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói, xoay người rời đi.
Vương Bình Bình vội đuổi theo bước chân Lý Phong Kỷ.