-
Chương 6-10
Chương 6: Lần đầu tiên quyết đấu chính thức
Chương 6: Lần đầu tiên quyết đấu chính thức
Chỉ khi một người ép bức bản thân thì mới phát hiện ra tiềm lực của mình là vô hạn.
Trên Bạch Vân Phong, Lý Phong Kỷ yên tĩnh ngồi xếp bằng, khí chất trên người thoạt nhìn rất huyền diệu, nguyên khí nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh hắn.
Vài thủ ấn phức tạp liên tục được đánh ra, nguyên khí quanh quẩn xung quanh rót vào trong cơ thể, có thể nhìn thấy dưới làn da Lý Phong Kỷ đang mấp máy, từng hạt mồ hôi chảy xuống trên trán.
Phạn Thiên Phù Đồ Quyết cực kỳ bá đạo, cương liệt.
Lý Phong Kỷ mất thời gian ba ngày mới hiểu được tinh túy của Phạn Thiên Phù Đồ Quyết, dùng ba ngày này củng cố cảnh giới của mình, tiến vào Võ Sư Cảnh, có thể rèn luyện tâm pháp, tu luyện nội lực.
Đây cũng là nguyên nhân Thân Đồ Phong giao Phạn Thiên Phù Đồ Quyết cho Lý Phong Kỷ.
Tâm pháp giống như nền móng của tòa lầu cao vạn trượng, nếu nền không kiên cố, vậy thì lầu cao sẽ dễ đổ, chỉ khi đặt nền móng kiên cố thì lầu cao vạn trượng mới có thể mọc lên từ mặt đất, con đường võ đạo cũng như vậy, tâm pháp càng cường đại, uy lực của nội lực tu luyện được càng lớn.
Tuy không biết cấp bậc của Phạn Thiên Phù Đồ Quyết nhưng trong lòng Lý Phong Kỷ tin rằng bản tâm pháp này chắc chắn không tầm thường, hơn nữa sau khi tìm hiểu, Lý Phong Kỷ càng cảm thấy Phạn Thiên Phù Đồ Quyết cực kỳ huyền diệu…
Vừa tiến vào Võ Sư Cảnh, kinh mạch của Lý Phong Kỷ thật sự quá yếu, lỡ như không cẩn thận thì kinh mạch sẽ rách nát, vì thế Lý Phong Kỷ không thể không cẩn thận. Nguyên khí tiến vào kinh mạch trong cơ thể giống như trâu bò đấu đá lung tung, khiến Lý Phong Kỷ đau đớn sống không bằng chết. Lý Phong Kỷ cắn răng kiên trì.
Mai hoa hương tự cổ hàn lai, hắn hiểu rõ đạo lý này hơn so với ai khác.
*“Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự cổ hàn lai”, ý là “Bảo kiếm sắc nhờ mài ra, hoa mai thơm nhờ thống khổ trong giá lạnh.
Ánh sáng mặt trời dâng lên, hoàng hôn rơi xuống.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã hết một ngày.
Kéo theo thân thể mệt mỏi, Lý Phong Kỷ quay về phòng ở cho đệ tử.
Từ rất xa Lý Phong Kỷ đã thấy cửa phòng của mình bị mở ra, đi vào thì thấy trên cửa dán một phong thư.
“Lý Phong Kỷ, rùa đen rút đầu, sáng sớm ngày mai, ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Lời trong thư viết rất đơn giản, lại nhìn xuống sàn phòng, có vẽ một con rùa đen thật lớn, phần lưng viết tên Lý Phong Kỷ lên.
“Lâm Vũ…”
Trên mặt Lý Phong Kỷ lộ ra ý cười, xé nát phong thư vứt vào thùng rác, đến nỗi bức vẽ trên mặt đất, hắn không nhìn xem dù chỉ một cái.
“Rất ấu trĩ phải không?”
Một giọng nói vang lên sau lưng Lý Phong Kỷ.
Xoay người, nhìn về phía Độc Cô Thần, trên mặt Lý Phong Kỷ mang theo ý cười: “Không hiểu…?”
Độc Cô Thần chậm rãi đi tới chỗ Lý Phong Kỷ: “Biểu cảm trên mặt ngươi nói cho ta… đối với hành động của Lâm Vũ, ngươi cảm thấy rất buồn cười.”
Lý Phong Kỷ nhún hai vai, hai tay thả lỏng: “Ngươi cứ cho là như vậy đi, ta cũng không có cách nào khác.”
Độc Cô Thần dừng lại cách Lý Phong Kỷ ba bước chân: “Người khác đều nói ngươi là một phế vật, đúng là buồn cười.”
Lý Phong Kỷ nhìn về phía Độc Cô Thần, vẻ mặt bình tĩnh.
“Chỉ sợ kiếm pháp của ngươi và ta không phân cao thấp!” Độc Cô Thần tiếp tục lên tiếng nói.
Lý Phong Kỷ lộ ra nụ cười tự giễu: “Bại tướng thua trong tay ngươi trong vòng ba chiêu thôi… Không phân cao thấp, kém xa rồi! “
Độc Cô Thần lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lần quyết đấu lần trước, ta chỉ trùng hợp phá được chiêu thức của ngươi thôi, không coi là gì.”
Cẩn thận nhìn kỹ Độc Cô Thần, trong lòng hắn rất ngạc nhiên, trong Kiếm Tông Độc Cô Thần có tiếng kiêu ngạo, mặc dù ở trước mặt Tông Chủ, gã cũng dám không cho mặt mũi, một lời không hợp thì rút kiếm quyết đấu, có thể đứng ở đây nói nhiều lời vô nghĩa với mình như vậy đã là cực kỳ không dễ dàng, không ngờ gã còn có thể nói ra lời như trùng hợp, nếu không phải chính tai nghe được, chỉ sợ dù như thế nào Lý Phong Kỷ cũng không tin có chuyện như vậy.
Ánh mắt của Độc Cô Thần rất sạch sẽ, vẫn mang theo sự cuồng ngạo như cũ.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì… Nói đi!”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Độc Cô Thần trở nên nghiêm túc, lên tiếng nói: “Ngươi biết không… Lý do mà ta muốn đi vào Kiếm Tông.”
Lý Phong Kỷ lắc đầu.
Vẻ mặt Độc Cô Thần trở nên có chút chán nản: “Ta đến vì một người, một truyền thuyết.”
“Ai?”
Trong lòng Lý Phong Kỷ có một cái tên, lại không chắc chắn.
“Thân Đồ Phong, kiếm chi quỷ tài trăm năm mới có.”
Trong lòng Lý Phong Kỷ hơi chấn động, nắm chặt kiếm trong tay.
“Ta không ngờ, Thân Đồ Phong sẽ chọn ngươi kế thừa y bát… Thật sự nằm ngoài dự kiến của ta, có điều cũng chỉ như thế thôi, chỉ ngươi mới có tư cách trở thành đối thủ của ta, ba tháng sau là Đại hội Lĩnh Kiếm, hy vọng ngươi và ta có thể có một trận quyết đấu vui vẻ.”
Trong giọng điệu của Độc Cô Thần lại mang theo sự cuồng ngạo.
Lý Phong Kỷ đưa mắt nhìn về phương xa: “Ta muốn biết tin tức về lão ấy.”
Vẻ mặt Độc Cô Thần lộ ra một tia ảm đạm, trầm tư một lát, lên tiếng nói: “Ngươi biết chuyện của y sẽ không có chỗ tốt gì, chờ đến khi người trở thành một cường giả chân chính thì ngươi mới có tư cách đi điều tra mọi thứ về y.”
Gật đầu, Lý Phong Kỷ xoay người đi vào phòng cho đệ tử ở.
“Làm đệ tử của người đó, ngươi không được hủy hoại tên tuổi của y, nếu ba tháng tiếp theo ngươi muốn thanh tịnh tu luyện thì nên giải quyết Lâm Vũ đi.”
Độc Cô Thần cũng không quay đầu rời đi, giọng nói rõ ràng truyền vào tai Lý Phong Kỷ.
“Được!”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
…
…
Từ trước đến nay Kiếm Tông quản thúc đệ tử rất nghiêm khắc, cấm đệ tử lén ẩu đả, cổ vũ đệ tử tiến hành quyết định quang minh chính đại.
Sáng sớm, Lý Phong Kỷ dọn dẹp phòng mình sạch sẽ, đến đài luận võ trước.
Trên đài luận võ không có một bóng người.
Lý Phong Kỷ ngồi trên thính phòng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ Lâm Vũ đến.
Mặt trời lên cao.
m thanh chói tai truyền vào tai Lý Phong Kỷ.
“Lý đại phế vật, ta tưởng là ngươi không dám tới… Không ngờ ngươi dám đến thật.”
Lâm Vũ cười to, chỉ vào Lý Phong Kỷ lớn tiếng nói.
Lý Phong Kỷ mở hai mắt, không vui không giận, vẻ mặt bình thường bước lên lôi đài.
Sắc mặt Lâm Vũ hơi biến đổi, Lý Phong Kỷ thản nhiên khiến gã ta có chút không thích ứng, một dự cảm không tốt xuất hiện dưới đáy lòng, nhưng nghĩ lại Lý Phong Kỷ vẫn luôn đeo cái danh phế vật, trong lòng lại có tự tin.
Một phế vật thôi, có gì đáng sợ.
“Vũ ca… Đi lên giáo huấn cho tên phế vật này đi, xong rồi chúng ta đi uống rượu.”
“Vũ ca ra tay chỉ có áp đảo.”
…
Nghe lời thổi phồng của tuỳ tùng sau lưng, Lâm Vũ bước lên lôi đài.
Trên mặt Lý Phong Kỷ lộ ra ý cười, lấy ra một tấm vải đen, che lại hai mắt mình.
“Tìm đường chết!”
Đối với hành động của Lý Phong Kỷ, mắt Lâm Vũ lộ ra sự phẫn nộ.
Một tên phế vật, vậy mà dám không ngừng khiêu khích mình.
Trong nháy mắt, kế hoạch làm như thế nào để Lý Phong Kỷ trọng thương của Lâm Vũ lại tăng lên vài phần.
Keng!
Lâm Vũ rút trường kiếm ra, bước chân nhoáng lên, tạo ra một đường kiếm hướng đến đan điền của Lý Phong Kỷ.
Đan điền là cái mạng thứ hai của võ giả, đan điền bị thương, sợ là con đường võ giả cũng đi đến hồi cuối.
Đang!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Lý Phong Kỷ không hề mắc một lỗi sai nào chặn được chiêu kiếm của Lâm Vũ.
Xoẹt!
Trường kiếm quét ngang, cắt qua không khí.
Trường kiếm cổ xưa đặt trên cổ Lâm Vũ
“Ngươi thua!”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Lâm Vũ trở nên khiếp sợ.
Một chiêu.
Chỉ một chiêu.
Lâm Vũ không thể ngờ được tên phế vật trong miệng gã ta lại đánh bại gã ta chỉ trong một chiêu.
Ai là phế vật, cuối cùng đã rõ.
Dưới lôi đài, ba tên tùy tùng của Lâm Vũ há to miệng, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lâm Vũ, không biết nên nói cái gì.
Thắng, sẽ có vô số mông ngựa để vỗ.
Nhưng bây giờ, Lâm Vũ bại trong một chiêu.
Bại rất nhanh, rất dứt khoát.
Thu hồi kiếm, Lý Phong Kỷ chuẩn bị rời đi.
Sau khi khiếp sợ cuối cùng Lâm Vũ cũng tỉnh táo lại, gầm lên một tiếng, ánh mắt hiện lên hàn quang, bước chân di chuyển, lưỡi kiếm trong tay bổ vào hướng sống lưng Lý Phong Kỷ.
Kiếm phong chi nhận, nội lực gợn sóng, khí thế kinh người.
Lâm Vũ không thể chấp nhận thất bại của mình.
Nghiêng người sang một bên, kiếm trong tay Lý Phong Kỷ đưa lên, một luồng nội lực cuồng bạo trào ra từ trong cơ thể.
Đinh!
m thanh thanh thúy vang lên, giống như tiếng nước nhỏ giọt trên núi.
Mũi kiếm đối mũi kiếm.
Oanh!
Nội lực trên trường kiếm va chạm nhau, không khí xung quanh giống như sóng nhiệt, khuếch tán ra bên ngoài.
Kiếm của Lâm Vũ gãy.
Đứt thành hai.
Thanh trường kiếm cổ xưa đánh thẳng đến, đâm vào vai Lâm Vũ, làm gã ta không có cách nào cầm được tàn kiếm trong tay.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì… Ở đây chỉ có vài tên quần chúng.”
Lý Phong Kỷ rút trường kiếm ra, xoay người rời đi.
Máu tươi thẩm thấu vào quần áo Lâm Vũ.
Lâm Vũ nắm chặt tàn kiếm trong tay, mặt xám như tro tàn.
“Sao có thể?”
“Hắn chỉ là một tên phế vật!”
Trong miệng Lâm Vũ không ngừng lặp lại, gã ta rất khó chấp nhận sự thất bại xảy ra đột ngột này.
“Vũ ca, ngươi yên tâm, bọn ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện hôm nay với người ngoài, lần này chẳng qua là ngoài ý muốn thôi, một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ trả lại hết.”
“Vũ ca, lần sau chúng ta nhất định phải ăn miếng trả miếng.”
…
Vẻ mặt Lâm Vũ bắt đầu trở nên khó coi, trong mắt gã ta, những lời tuỳ tùng nói chẳng khác gì lời khinh bỉ, làm lòng gã ta càng thêm đau khổ, hạt giống thù hận bắt đầu nảy mầm.
“Lý Phong Kỷ, ngươi chờ đó cho ta.”
Vứt nửa thanh tàn kiếm trong tay đi, Lâm Vũ cao giọng nói.
Chương 7: Tu luyện, kế hoạch, mục tiêu
Chương 7: Tu luyện, kế hoạch, mục tiêu
Lý Phong Kỷ hoàn toàn không biết việc Lâm Vũ nảy sinh thù hận, rời khỏi đài luận võ, Lý Phong Kỷ đến Đan dược phòng.
Phạn Thiên Phù Đồ Quyết thực sự quá bá đạo, cương liệt. Bây giờ kinh mạch của Lý Phong Kỷ quá yếu ớt, tốc độ tu luyện quá chậm, ba tháng sau là Đại hội Lĩnh kiếm, nếu muốn lấy được thành tích, ít nhất phải tu luyện Phạn Thiên Phù Đồ Quyết được một chút thành tựu, vậy thì Lý Phong Kỷ mới có một tia hy vọng.
Một tia hy vọng cũng là hy vọng, Lý Phong Kỷ không thể từ bỏ.
Bây giờ phương pháp duy nhất là khắc khổ tu luyện, để không lưu lại tai họa ngầm cho kinh mạch của mình, Lý Phong Kỷ chỉ có thể dùng thuốc để ôn dưỡng kinh mạch, như vậy có thể gia tăng tốc độ khôi phục của kinh mạch, hơn nữa cũng có thể thích ứng với Phạn Thiên Phù Đồ Quyết bá đạo.
Còn chưa đi vào Đan dược phòng, mùi hương thảo dược nồng đậm đã truyền vào mũi Lý Phong Kỷ, đi vào Đan dược phòng, thấy một vị lão giả đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần sau án kỉ, một vị nữ đệ tử váy trắng ngồi trên quầy, đang tập trung tinh thần đọc sách.
“Xin chào... Ta muốn mua một ít thảo dược.”
Lý Phong Kỷ rất lễ phép dịu giọng nói.
Nữ tử váy trắng ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo tới cực điểm, cặp mày lá liễu được tô vẽ, càng hiện lên vẻ xinh đẹp.
“Xin chào... Ngươi cần gì?”
Nữ tử cẩn thận đánh dấu sách, khép lại, cười hỏi.
Lý Phong Kỷ không hề nghĩ ngợi nói: “Ta cần loại thuốc tẩm bổ kinh mạch... Có không?”
Nữ tử suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Thuốc tẩm bổ kinh mạch có mười tám loại, trong đó có năm loại là thuốc viên được dược sư tỉ mỉ phối hợp luyện chế, Ôn Mạch Đan có hiệu quả tốt nhất, mười lăm loại thảo dược còn lại, ngươi phải luyện chế thành nước, ngâm toàn thân, thông qua khiếu huyệt trên cơ thể tiến vào tẩm bổ kinh mạch, có điều hiệu quả rất chậm, nhưng lại rất rẻ.”
Nghe xong lời giới thiệu của nữ tử, Lý Phong Kỷ cúi đầu trầm tư một lát: “Ôn Mạch Đan bán như thế nào?”
“Ôn Mạch Đan bán một trăm lượng bạc trắng một viên, đương nhiên, nếu ngươi có tích điểm thì có thể dùng tích điểm để đổi, 50 tích điểm đổi được một viên.”
Nữ tử nhẹ giọng nói.
“Tích điểm... Ta không có tích điểm.” Lý Phong Kỷ có chút ngượng ngùng nói.
Tích điểm là một kiểu khen thưởng trong Kiếm Tông, mỗi lần lần có cuộc thi lớn, những đệ tử có cống hiến kiệt xuất cho Kiếm Tông đều sẽ được thưởng tích điểm, tích điểm trong Kiếm Tông có thể coi như đơn vị trao đổi, có thể đổi võ quyết tâm pháp cao cấp, có thể đổi đan dược... Chỉ cần có cơ hội thì đệ tử Kiếm Tông đều vắt óc tìm mưu kiếm tích điểm.
Sau khi Lý Phong Kỷ tiến vào Kiếm Tông, hắn không tham gia được mấy lần, có vài lần ngẫu nhiên tham gia cũng đều thua, đến nỗi có thắng thì cũng là chuyện lạ trong giới.
Vẻ mặt nữ tử không có gì thay đổi, tiếp tục nói: “Vậy chỉ có thể dùng bạc trắng.”
“Một trăm lượng...” Lý Phong Kỷ trầm ngâm một chút tiếp tục nói: “Không giảm giá à?”
Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy đi!”
Lý Phong Kỷ thở dài một hơi, trong lòng đã quyết, lấy một tờ ngân phiếu từ túi bên người ra, trị giá ba ngàn lượng bạc trắng.
“Đổi toàn bộ thành Ôn Mạch Đan... Ngươi có thể cho ta một ít thảo dược tẩm bổ kinh mạch giá rẻ không?” Lý Phong Kỷ có chút không cam lòng nói, ba ngàn lượng bạc trắng này chính là toàn bộ tài sản của hắn.
“Có thể... Nhưng không thể quá nhiều, ta cũng chỉ làm công ở chỗ này thôi.”
Nữ tử hơi xin lỗi nói.
“Không có việc gì... Có thể đưa là ta thỏa mãn rồi.” Lý Phong Kỷ trêu ghẹo nói.
Nữ tử lộ ra ý cười thẹn thùng, xoay người nhanh chóng chuẩn bị đan dược cho Lý Phong Kỷ.
Sau một lát, nữ hài lần lượt giao hai hộp thuốc cho Lý Phong Kỷ, “Đây là đan dược ngươi cần. Đây là thảo dược cho ngươi.”
“Được!” Lý Phong Kỷ nhận lấy hộp thuốc, vội vàng rời đi.
Nữ tử cẩn thận cất ngân phiếu đi, mở sách ra, chuẩn bị đọc sách.
Lão giả vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt, phát ra giọng nói nghẹn ngào: “Cô nương, nếu sau này tên tiểu tử này lại đến mua Ôn Mạch Đan, toàn bộ giảm nửa giá, đưa nhiều thảo dược một chút, ta sẽ bổ sung phần giá chênh lệch.”
Vẻ mặt của nữ tử váy trắng hơi thay đổi, đây là lần đầu tiên nàng ta thấy vị trưởng lão từ trước đến nay không rành thế sự, thậm chí còn có chút tuyệt tình làm ra hành động như thế, muốn hỏi lại vài câu nhưng nghĩ tính tình cổ quái của lão giả, vẫn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Đi trên đường, cầm đan dược nặng trĩu, trong lòng Lý Phong Kỷ bắt đầu quy hoạch kế hoạch tu luyện của mình, hắn đã nghĩ kỹ rồi, đồng thời sử dụng Ôn Mạch Đan và thảo dược nấu thành nước thuốc, như vậy thì kinh mạch của mình sẽ được tẩm bổ ở mức độ lớn nhất.
“Nếu muốn tu luyện Phạn Thiên Phù Đồ Quyết được một chút thành tựu, nhất định phải tu luyện đến tầng thứ ba Tâm Pháp, 30 viên Ôn Mạch Đan này cũng như muối bỏ biển... Tính thời gian, cũng nên về nhà một chuyến, còn phải đến Treo thưởng sảnh, tìm một ít nhiệm vụ trong khả năng cho phép để kiếm chút tích điểm, như vậy cũng có thể giảm bớt vài phần áp lực tài chính. “
Trong lòng Lý Phong Kỷ yên lặng tính toán, tốc độ dưới chân vẫn rất nhanh.
Tóm lại, thời gian không đợi người bao giờ.
Bây giờ mục tiêu của Lý Phong Kỷ chỉ có một, Đại hội Lĩnh Kiếm.
Mặc kệ kết quả như thế nào, hắn cũng phải cố gắng một phen.
Sáng sớm trên Bạch Vân Phong rất mỹ lệ, ánh mặt trời ấm áp, gió thổi dịu nhẹ, không khí còn mang theo mùi hoa cỏ tươi mát, trên cỏ xanh lá lăn xuống giọt sương trong suốt, phản xạ ra ánh sáng bảy màu, tất cả luôn khiến người ta dễ dàng say mê.
Hoàn cảnh thích ý, an tĩnh đúng là nhu cầu bức thiết của Lý Phong Kỷ, có Ôn Mạch Đan và thảo dược hỗ trợ, Lý Phong Kỷ có thể điên cuồng tu luyện một cách tốt nhất.
Tuy nồng độ nguyên khí ở Bạch Vân Phong thấp nhưng đối với Lý Phong Kỷ, vậy là đủ rồi, thả lỏng tâm thần, nguyên khí nhàn nhạt di chuyển trong kinh mạch cơ thể, cuối cùng đi vào đan điền... Một luồng khí tức thần thánh tản ra từ trên người Lý Phong Kỷ.
Trang nghiêm, cao quý, giống như thần tiên hạ phàm.
Phạn Thiên Phù Đồ Quyết có tất cả chín tầng, tam tầng đầu tiên là chút thành tựu, ba tầng giữa là đại thành, ba tầng cuối cùng là cảnh giới viên mãn, giống như tòa lầu cao chín tầng, độ cao tầng tầng chồng lên, uy lực cũng dần dần gia tăng, bây giờ Lý Phong Kỷ cũng chỉ vừa nhập môn thôi, miễn cưỡng có thể tu luyện ra nội lực.
Nội lực là biểu tượng của võ sư, cũng là khởi điểm của võ giả.
...
Tu luyện rất buồn tẻ, cũng rất nhạt nhẽo, nhưng thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Thời gian gần một tháng nhanh chóng trôi qua, Lý Phong Kỷ thành công tu luyện đến tầng một Phạn Thiên Phù Đồ Quyết, khiếu huyệt cắn nuốt nguyên khí tùy thời chuyển hóa thành nguyên lực, nhưng Phạn Thiên Phù Đồ Quyết thực sự quá mức bá đạo, bây giờ Lý Phong Kỷ còn chưa thể sử dụng nguyên lực ở quy mô lớn, nếu không tổn thương mang đến cho kinh mạch là không thể tưởng tượng được.
Ban đêm, nhìn hộp thuốc chống trơn, biểu cảm Lý Phong Kỷ rất sầu lo.
Không có Ôn Mạch Đan phụ trợ, tốc độ tu luyện của hắn sẽ chậm lại, càng không thể tu luyện Phạn Thiên Phù Đồ Quyết đến cảnh giới có chút thành tựu.
“Ngày mai đi một chuyến đến Treo thưởng sảnh đã, nhìn xem có nhiệm vụ nào thích hợp với mình không, như vậy cũng có thể kiếm một chút tích điểm, hơn hai năm rồi, cũng nên về nhà một chuyến, chưa kiểm tra sản nghiệp phụ thân để lại cho mình bao giờ, cũng nên đi nhìn xem!”
Lý Phong Kỷ âm thầm lên kế hoạch, làm cách nào có thể bảo đảm nguồn cung đan dược cho bản thân.
Chương 8: Đồng bọn
Chương 8: Đồng bọn
Khi tia sáng đầu tiên của rạng đông xuất hiện, Lý Phong Kỷ đã chuẩn bị kĩ càng đến Treo Thưởng Sảnh.
Treo Thưởng Sảnh là một cơ cấu tương đối đặc thù trong Kiếm Tông, do người sáng lập Kiếm Tông, Ngạo Thiên Tiếu đặc biệt thiết kế, nhiệm vụ trong Treo Thưởng Sảnh không chỉ tuyên bố giới hạn trong Kiếm Tông, mà bất cứ kẻ nào cũng có thể được tuyên bố, đương nhiên cái giá phải trả cũng rất cao.
Trong quá khứ biên cảnh phía tây của Càn Đế Quốc từng nhiều lần bị kỵ binh của thảo nguyên Bồ Lạc xâm lấn.
Kỵ binh trên thảo nguyên di chuyển như gió, mỗi lần đều giết người cướp bóc rồi rời đi, Càn Đế Quốc cũng có kỵ binh nhưng tốc độ lại không theo kịp kỵ binh thảo nguyên, lần nào cũng chỉ có thể đuổi theo hít bụi ở phía sau.
Rơi vào đường cùng, Thái Tổ hoàng đế tuyên bố treo thưởng ở Treo Thưởng Sảnh.
Mười vị đệ tử mạnh nhất của Kiếm Tông lĩnh mệnh xuất tông.
Chưa đến mười ngày, mười vị đệ tử này đã chém giết gần ngàn tên kỵ binh thảo nguyên đến cướp bóc.
Trong trận phản công cuối cùng của kỵ binh thảo nguyên, đệ tử Kiếm Tông giống như Tu La đi ra từ trong địa ngục, liên tục đuổi giết gần 3000 kỵ binh thảo, chém chết một đại tướng thảo nguyên.
Sách sử có ghi chép lại, nếu như không phải người thống trị thảo nguyên Bồ Lạc, Bồ Lạc Vương Đình, phái đại quân chặn lại, chỉ sợ mười người này có thể đuổi giết đến trung tâm của thảo nguyên, hang ổ của Vương Đình.
Từ nay về sau, nguy cơ phòng tuyến biên cảnh phía tây được giải quyết hoàn toàn.
Uy danh của Kiếm Tông cũng hoàn toàn truyền xa, an ổn ngồi xuống danh hiệu đệ nhất tông môn của Càn Đế Quốc.
Có điều đó là vinh quang trong quá khứ.
Bây giờ Kiếm Tông giống như người già tuổi xế chiều, thực lực đang dần dần suy giảm.
Thịnh cực tất suy*, đó là đạo lý này.
*Thịnh cực tất suy: ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại, hiểu nôm na là có hưng thịnh thì sẽ có suy thoái.
Đi vào trong Treo Thưởng Sảnh, tầm mắt Lý Phong Kỷ rơi vào tấm bảng treo thưởng cực lớn kia, nền hồng chữ màu đen, phía sau còn kèm theo khen thưởng.
Nhiệm vụ xếp hạng thứ nhất là nhiệm vụ do Càn Đế Quốc tuyên bố, chém giết Điện Chủ của Thánh Điện!
Mặc kệ là người phương nào, chỉ cần giết được Điện Chủ Thánh Điện sẽ trực tiếp được phong hầu, khen thưởng mười vạn tích điểm, cũng có thể khen thưởng hai mươi vạn bạc trắng.
Thánh Điện hiện tại là mối họa lớn của đế quốc, cơ hồ xuất hiện khắp nơi, mượn sức rất nhiều đại thần trong triều, âm thầm thành lập quân đội, muốn lật đổ triều đình của đương kim hoàng đế.
Hai năm trước, đệ nhất đại tướng của đế quốc - Chu Võ Long xuất lĩnh đại quân đánh vào hang ổ của Thánh Điện, chém giết vô số tín đồ của Thánh Điện nhưng không tìm bắt được Điện Chủ Thánh Điện.
Đến bây giờ, Thánh Điện giống như con rết trăm chân, chết mà không ngã!
Một ngày Điện Chủ Thánh Điện không chết, chắc chắn sẽ có tín đồ thành kính đi theo...
Trên mặt Lý Phong Kỷ lộ ra ý cười, mười vạn tích điểm, muốn lấy được, nói dễ hơn làm, ánh mắt tiếp tục nhìn dưới, tìm nhiệm vụ thích hợp với bản thân.
Nhìn bảng treo thưởng từ đầu đến chân một lần, Lý Phong Kỷ chọn ra ba nhiệm vụ thích hợp với mình.
Cái thứ nhất là nhiệm vụ quận Thanh Hà cách Kiếm Tông không xa treo thưởng, trong núi rừng gần đấy xuất hiện hung thú cường đại, người hoàn toàn có thể được thưởng 3000 bạc trắng, đổi thành tích điểm là một ngàn.
Cái thứ hai là do Kiếm Tông tuyên bố, thảo dược viên của Thiên Bộc Phong cần một người trông coi, đề phòng dã thú trên núi ăn vụng thảo dược sắp thành thục, khen thưởng là một ngàn tích điểm.
Nhiệm vụ cuối cùng là nhiệm vụ Lý Phong Kỷ cảm thấy hứng thú nhất, do một gia đình giàu có ở dưới chân núi Kiếm Tông có tuyên bố, hộ tống người nhà đến tông tộc ở Thành Thiên Ngọc, hiến tế tổ tiên, phần thưởng cũng rất phong phú, năm ngàn lượng bạc trắng.
“Từ Kiếm Tông đến Thành Thiên Ngọc cần thời gian ba ngày, nhưng nắm chặt thời gian đi lại thì chỉ cần năm ngày là đủ rồi, như vậy có thể về Lý gia một chuyến, cũng có thể nhận nhiệm vụ, kiếm tích điểm... Chỉ là nhiệm vụ cần hai người, còn thiếu một người.”
Trong lòng Lý Phong Kỷ yên lặng tính toán.
“Ta còn thiếu một đồng bọn cùng hoàn thành nhiệm vụ, không biết có ai nguyện ý không?”
Trầm tư một lát, Lý Phong Kỷ lớn giọng nói trong Treo Thưởng Sảnh.
Ở Treo Thưởng Sảnh tìm đồng bọn lập nhóm cùng hoàn thành nhiệm vụ là chuyện rất thường thấy.
Mọi người trong Treo Thưởng Sảnh lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Phong Kỷ.
Cả đại sảnh yên tĩnh.
“Ai muốn lập đội với một tên phế vật chứ, cứ vậy đi thực hiện nhiệm vụ chẳng phải là bị liên lụy sao?”
Nhìn thấy là Lý Phong Kỷ, có người thấp giọng nói.
“Đúng vậy... Tên phế vật này chưa bao giờ tới đây, hôm nay đúng là kỳ quái.”
Mọi ánh mắt trong đại sảnh đều tụ lại trên người Lý Phong Kỷ.
Nghe mấy lời này, Lý Phong Kỷ biết bản thân sợ là vô vọng rồi!
Ngay lúc Lý Phong Kỷ từ bỏ, một giọng nói thanh thúy vang lên: “Xin hỏi là nhiệm vụ gì?”
Nhìn lại theo âm thanh, một bóng dáng quen thuộc đập vào tầm mắt.
Là vị nữ tử mặc váy trắng ở Đan Dược Phòng.
“Là nhiệm vụ thứ 183 trên bảng treo thưởng, hộ tống Chu Viên Ngoại đến Thành Thiên Ngọc tế tổ.” Lý Phong Kỷ lập tức lên tiếng nói.
“Ha ha... Thật tốt quá, ta cũng chuẩn bị nhận nhiệm vụ này.”
Nữ tử váy trắng rất hưng phấn.
“Chúng ta đi đăng ký đi!”
Trong lòng Lý Phong Kỷ cũng vui vẻ.
“Được!”
Nữ tử gật đầu đồng ý.
“Đệt... Chờ một chút, đó là nhiệm vụ ta chuẩn bị nhận.”
Một giọng nói thô lỗ truyền đến, một thân hình đứng thẳng trước mặt Lý Phong Kỷ, chắn mất đường đi.
“Vương Hạo Vũ... Sao đi chỗ nào cũng có ngươi vậy?”
Nữ tử nhíu mày, có hơi không vui nói.
“Đi theo một tên phế vật, có thể hoàn thành nhiệm vụ gì chứ, ta giúp ngươi hoàn thành.”
Vương Hạo Vũ không hề khách khí cao giọng nói.
“Ngươi...”
Nữ tử rất là tức giận, ánh mắt nhìn về phía Vương Hạo Vũ toàn là sự chán ghét.
“Ta đã tìm được đồng đội rồi, không cần ngươi, mau đi đi.”
Nữ tử lên tiếng từ chối, kéo ống tay áo Lý Phong Kỷ đi đến chỗ đăng ký.
Có lẽ trong mắt người khác, Lý Phong Kỷ là phế vật. Vương Bình Bình lại không nghĩ như vậy, chỉ nhìn thái độ của lão giả ở Đan Dược Phòng với Lý Phong Kỷ thôi đã đáng phải ngẫm lại.
Lại nói, từ trước đến nay Vương Hạo Vũ vẫn luôn dây dưa với nàng ta, nhưng đánh chết nàng ta cũng không lập đội với hắn.
“Lý Phong Kỷ... Ngươi phải nghĩ cho kỹ, nắm đấm của tiểu gia không biết nhìn người.” Nhìn thấy Lý Phong Kỷ không có ý định từ bỏ, Vương Hạo Vũ uy hiếp nói.
Lý Phong Kỷ nhìn thoáng qua Vương Hạo Vũ, lập tức đi đến quầy, đưa thẻ số vừa gỡ xuống ra: “Ta muốn nhận nhiệm vụ 183.”
Sau quầy là một người phụ nữ trung niên mặt không biểu cảm, nhận lấy thẻ số, kiểm tra sổ tay một chút, ngẩng đầu lên nói: “Tên của ngươi, tên của đồng bọn nữa.”
“Lý Phong Kỷ.”
“Vương Bình Bình.”
Lý Phong Kỷ và nữ tử gần như báo tên cùng lúc.
Người phụ nữ trung niên thuần thục đăng ký, giao thẻ số cho Lý Phong Kỷ: “Nhớ kỹ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải lấy một tấm lệnh bài trong tay người tuyên bố đến đây, nếu không sẽ không thể nhận khen thưởng.”
“Đã biết!”
Lý Phong Kỷ gật đầu.
Vương Bình Bình cũng hơi gật đầu, nhìn thấy Lý Phong Kỷ rời đi, nhanh chóng đuổi kịp.
Từ đầu tới cuối, Lý Phong Kỷ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Vương Hạo Vũ.
Mặt Vương Hạo Vũ tím đen.
Nếu không phải Kiếm Tông cấm đệ tử tự ẩu đả, Vương Hạo Vũ đã sớm ra tay với Lý Phong Kỷ rồi!
“Cứ chờ xem!”
Vương Hạo Vũ thở dài một hơi, trong lòng viết tên Lý Phong Kỷ lên sổ đen.
Chương 9: Nhiệm vụ và trận chiến (phần một)
Chương 9: Nhiệm vụ và trận chiến (phần một)
Sau khi đi ra khỏi đại sảnh, sắc mặt Vương Bình Bình dịu đi một chút.
“Thật xin lỗi, không ngờ lần nhận nhiệm vụ này lại gây phiền toái cho ngươi.”
Vương Bình Bình hơi áy náy nói.
Lý Phong Kỷ mỉm cười lấy lệnh bài ra: “Ngay lúc ngươi quyết định trở thành đồng bạn của ta thì chúng ta đã là một đội rồi, rắc rối này ta cũng có phần… lệnh bài này người cầm hay ta cầm?”
Mắt Vương Bình Bình lộ ra một tia cảm kích, nói: “Ngươi cầm đi... phần thưởng đều là của ngươi.”
“Sao thế được? Đừng quên chúng ta là một đội.”
“Được rồi...à đúng rồi, tại sao ngươi lại chọn nhiệm vụ này?”
“Ta phải về nhà. Nhận nhiệm vụ kiếm tiền thưởng vừa thích hợp... còn ngươi thì sao?”
“Ta cũng phải về nhà, phụ thân của ta bị bệnh.”
Lý Phong Kỷ gật đầu, không ngờ lại trùng hợp như vậy, nếu không phải trùng hợp, chỉ sợ nhiệm vụ hôm nay không thể hoàn thành được.
“Ngươi đi thu dọn đồ đạc đi nửa giờ sau chúng ta sẽ xuất phát. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây, tranh thủ hôm nay xuất phát đi đến thành Thiên Ngọc luôn.”
Lý Phong Kỷ dặn dò Vương Bình Bình.
“Được rồi.”
Vương Bình Bình vội vàng rời đi.
Lý Phong Kỷ cũng quay người đi về phía phòng cho đệ tử ở, chỉ lấy vài bộ quần áo để thay rồi gấp lại bỏ vào tay nải đợi một lúc rồi mới đến địa điểm tập hợp.
Vừa đến nơi tập hợp không lâu thì Vương Bình Bình cũng tới.
“Xin lỗi để ngươi đợi lâu!”
Vương Bình Bình mang theo một tay nải lớn, trái ngược hoàn toàn với tay nải của Lý Phong Kỷ.
“Ta vừa mới đến.” Lý Phong Kỷ thuận tay lấy tay nải của Vương Bình Bình xuống: “Đưa đây, để ta đeo giúp ngươi.”
Vương Bình Bình hơi do dự.
“Không sao đâu, ai bảo ta là đại lão gia chứ!”
Vương Bình Bình không khỏi bật cười đưa tay nải cho Lý Phong Kỷ.
…
…
Dưới chân núi Kiếm Tông có một trấn rất lớn, ở đây có khoảng mười vạn dân sinh sống, đươc Kiếm Tông che chở nên người dân ở đây sống rất thoải mái.
Vào các ngày lễ tết trấn sẽ chọn ra vài người đại diện mang một số vải dệt, thuốc thang, tiền của,... đến Kiếm Tông tặng để bày tỏ lòng biết ơn.
Từ Đỉnh Cự Thần xuất phát khi đến trấn đã là buổi trưa.
Lúc này đang là thời điểm nóng nhất.
Lúc đi vào trấn có vài đứa trẻ nghịch ngợm mặc quần đũng chơi bùn, một con chó già lông vàng đang nằm thè lưỡi trong góc.
“Trời nóng quá, chúng ta tìm quán trà nghỉ ngơi rồi hãy đến nhà Chu viên ngoại!”
Vương Bình Bình đề nghị.
Dọc đường đi đi vội vã, bây giờ nàng ta cảm thấy quần áo trên người ướt sũng, rất khó chịu.
“Được!”
Ánh mắt Lý Phong Kỷ không ngừng quét qua lại, tìm quán trà.
Cách đó không xa, một lá cờ lớn có chữ “trà” dựng lên.
Đi vào quán trà, tiểu nhị đang ngáp dài, nhìn thấy Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình vào, lập tức hưng phấn vội vàng chạy đến nghênh đón.
“Hai vị khách quan, muốn gọi món gì?”
Mặt tiểu nhị mang ý cười.
“Cho một bình nước ô mai, nhớ lấy loại lạnh đó.”
Lý Phong Kỷ ném mấy đồng tiền lớn vào tay tiểu nhị.
Tiểu nhị lập tức tươi cười nói: “Tiểu gia ngài yên tâm, nước ô mai ngon đang ngâm trong giếng sâu ở hậu viện, tiểu nhân sẽ mang lên cho ngài.”
Tiểu nhị nhét tiền vào thắt lưng rồi chạy về phía sau.
Chưa đầy ba phút, một bình nước ô mai đã được bưng ra, tiểu nhị thuần thục rót ra ra hai cốc rồi ngồi xuống bàn bên cạnh.
Sau khi uống hết nước ô mai, Lý Phong Kỷ đột nhiên cảm thấy toàn thân sảng khoái, hô to đã quá.
Vương Bình Bình uống từng ngụm một.
“Nhìn hai vị quan khách lạ mặt, chắc chắn là đến trấn làm việc!” tiểu nhị lên tiếng hỏi, một mình ở trong quán trà thật sự rất chán, vừa buồn ngủ vừa sợ bị chưởng quỹ trừ tiền, khó khăn lắm mới có hai vị khách đến, không kìm được mở miệng nói chuyện.
“Đúng.” trong lòng Lý Phong Kỷ nảy ra một ý nghĩ, tiếp tục nói: “Ngươi có biết nhà Chu viên ngoại ở đâu không?”
Tiểu nhị lấy khăn lau trên vai xuống nói: “Nhà Chu viên ngoại... rất dễ tìm, đi dọc theo con đường này, nhìn thấy ngôi nhà tráng lệ nhất chính là nhà của Chu viên ngoại.”
Tiểu nhị di chuyển cái mông tê rần của mình, đổi một tư thế khác thoải mái hơn: “Muốn nói về Chu viên ngoại thì ngài ấy là một trong những người lương thiện nhất ở đây. Rất nhiều người trong trấn đã nhận ân huệ của ngài ấy ... Đúng là tạo hóa trêu người, không biết kiếp trước Chu viên ngoại đã tạo nghiệt gì mà đại nhi tử năm nay vừa mới thành niên của ngài ấy lại mắc bệnh nan y qua đời, nghe nói trước khi chết gã đã phải chịu rất nhiều đau khổ, liên tục kêu thảm thiết trong nửa tháng.”
“Đúng là người lương thiện không được thiện báo.” vẻ mặt tiểu nhị cảm khái, như thể đã nhìn thấu được niềm vui nỗi buồn của thế gian.
“Đúng là thảm thật.” Vương Bình Bình lặp lại.
Lý Phong Kỷ trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Nhi tử Chu viên ngoại mắc bệnh gì vậy?”
Tiểu nhị lắc đầu: “Không biết mà nói ra cũng lạ Chu Phú Cửu nhi tử của Chu viên ngoại cũng là người luyện võ, nhưng tính tình hơi kỳ quái, vì thế Chu viên ngoại đã đặc biệt mời một cao thủ về dạy võ cho nhi tử ngài ấy, sao có thể mắc bệnh nan y được chứ?”
Lý Phong Kỷ khẽ gật đầu, vừa định mở miệng thì bên tai vang lên một giọng nói lớn.
“Tiểu nhị, thức ăn ngon rượu tốt bưng hết lên đây, nhanh lên.” Một đại hán râu quai nón ném một thỏi bạc lên bàn, bên cạnh đi theo một nam tử teo chân, gầy như que củi, trên mặt có vết thương đáng sợ.
Tiểu nhị lập tức ngừng nói chuyện, vội vàng đi vào bếp gọi đồ ăn.
Lý Phong Kỷ lại rót đầy chén trà, chậm rãi uống nước ô mai, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đại hán râu quai nón, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Sát khí nhàn nhạt toát ra từ hai người một béo một gầy, khí tức này không thể nào che giấu được, khiến người ta có cảm giác âm u lạnh lẽo, hiển nhiên hai người này đều là tay dính đẫm máu người.
Nước ô mai ngâm trong giếng sâu có thể xua tan cái nóng mùa hè nhưng không thể xoa dịu cảm giác bất an trong lòng.
Lý Phong Kỷ rất tin tưởng vào trực giác của mình.
Nhanh chóng uống xong rồi bình nước ô mai.
“Đi thôi!”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói với Vương Bình Bình.
Vương Bình Bình gật đầu, đứng dậy rời đi.
Dọc theo con đường rộng rãi, Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình đi thẳng về phía trước, chưa đầy mười phút, trước mắt đã hiện ra một ngôi nhà tráng lệ, hai con sư tử đá uy nghiêm đứng ở cửa, nhưng trên cổ lại quấn hoa trắng, trên cửa lớn cũng treo hoa trắng.
Cánh cửa lớn màu đỏ đang mở, có thể nhìn rõ trong viện trống vắng.
Lý Phong Kỷ không khỏi hít sâu một hơi.
“Thời gian để tang nhi tử của Chu viên ngoại vẫn chưa qua à ... ban ngày ban mặt, sao ta lại cảm thấy ngôi nhà âm u khủng khiếp thế nhỉ?”
Vương Bình Bình kéo góc áo của Lý Phong Kỷ.
Quay đầu nhìn Vương Bình Bình, Lý Phong Kỷ bình tĩnh nói: “Không sao đâu... Chu viên ngoại chắc chắn cũng rất buồn. Dù sao cũng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, những chuyện khác không liên quan đến chúng ta.”
Vương Bình Bình nặng nề gật đầu, xoang mũi phát ra từ “ừm”.
Chương 10: Nhiệm vụ và trận chiến (phần hai)
Chương 10: Nhiệm vụ và trận chiến (phần hai)
Bước vào trong viện, rất yên tĩnh.
“Cho hỏi...có ai không?”
Lý Phong Kỷ lớn tiếng nói.
“Đến đây… đến đây.”
Có tiếng phát ra từ căn phòng hai bên viện, ngay sau đó một lão giả tóc bạc bước ra, tự xưng là quản gia.
Hành lễ chào quản gia xong Lý Phong Kỷ nói: “Chúng ta là đệ tử của Kiếm Tông. Mấy ngày trước Chu viên ngoại đã phát nhiệm vụ trong Huyền thưởng sảnh của chúng ta. Chúng ta đến đây để hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau khi quản gia biết được thân phận của Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình, trên khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười, liên tục gật đầu: “Lão gia nhà chúng ta sắp đi thành Thiên Vũ để tế tổ, chúng ta đã thu dọn đồ đạc chờ đợi đã lâu. Có lẽ tiểu ca người cũng biết, lão gia nhà chúng ta tuổi già mất con, rất đau buồn, sáng nay ngài ấy đi thăm mộ nhi tử, chắc sẽ về ngay thôi, hai người có thể vào nhà nghỉ ngơi một lát.”
Lý Phong Kỷ khẽ gật đầu, nhìn quanh viện, kiến trúc và trang trí đều rất tinh xảo, đặc biệt là dưới mái hiên chạm khắc rồng phượng tung bay, đại bàng sải cánh... tất cả đều cho thấy sự giàu có của Chu viên ngoại.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, chợt có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Sắc mặt quản gia sáng lên: “Viên ngoại về rồi.”
Quản gia nhanh chóng bước ra nghênh đón, còn Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình đứng yên tại chỗ đợi.
Ngay sau đó, quản gia đã đưa Chu viên ngoại vào.
Có lẽ là bởi vì ngài ấy không lo cơm ăn áo mặc, sống sung túc nên thân thể Chu viên ngoại rất mập mạp, thân hình to lớn của ngài ấy đến việc đi lại cũng rất tốn sức, từ cổng vào viện chỉ chưa được trăm bước mà đã thở hồng hộc.
Lý Phong Kỷ hơi nheo mắt lại, từ vẻ mặt mệt mỏi của Chu viên ngoại có thể nhìn thấy vết đen trên trán ngài ấy.
Chu viên ngoại…bị trúng độc!
Lý Phong Kỷ nhanh chóng xác thực và chắc chắn rằng Chu viên ngoại đã bị trúng độc từ lâu.
“Hai vị thiếu hiệp của Kiếm Môn, thực sự muốn cảm ơn các ngươi đã hộ tống chúng ta đến thành Thiên Ngọc.” Chu viên ngoại chắp tay hướng về phía Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình và nói.
“Viên ngoại khách sáo quá rồi, nếu chúng tôi đã nhận nhiệm vụ, chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành. Không cần cảm ơn.” Lý Phong Kỷ trả lời.
Vương Bình Bình cũng mỉm cười gật đầu.
Trong mắt Chu viên ngoại hiện ra vẻ vui sướng, gật đầu với quản gia.
Rất nhanh, quản gia có con mắt tinh tường lấy ra hai miếng ngọc đẹp, có chạm khắc tinh xảo hình hai con rồng đang chơi ngọc: “Đây là chút tấm lòng của lão gia nhà chúng ta, hy vọng hai vị có thể xin vui lòng nhận cho.”
“Chu viên ngoại khách sáo quá...cái này chúng ta không thể nhận được.”
Lý Phong Kỷ lập tức từ chối.
“Chúng ta không thể lấy được, dù sao chúng ta cũng có thù lao, thật sự không thể lấy được.”
Vương Bình Bình lùi về phía sau, hơi lo lắng nói.
“Không sao đâu, là các ngươi đáng được nhận...hãy nhận nó đi!”
Nhìn thấy hai người cự tuyệt, Chu viên ngoại lên tiếng.
Lý Phong Kỷ đang định từ chối.
Ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Hãy nhận lấy đi... hai miếng ngọc này rất có giá trị, thậm chí còn có giá trị hơn cả mạng người.”
Một phụ nhân trung niên xinh đẹp bước vào viện, mặc một bộ quần áo màu tím, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác kỳ lạ, dáng vẻ của bà ấy hoàn toàn không giống mẫu thân vừa mất đi nhi tử, mà ngược lại hơi vui mừng. Bà ấy có làn da trắng nõn, được chăm sóc rất tốt, nếu không nhìn vào khóe mắt có vết chân chim mờ nhạt thì không thể đoán được tuổi của bà ấy.
“Phu nhân...nàng đến rồi à!”
Vẻ mặt của Chu viên ngoại hơi dè dặt, thân thể ngài ấy khẽ run lên.
Người phụ nhân trung niên chậm rãi đi đến trước mặt Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình, liếc nhìn họ, lấy miếng ngọc từ tay quản gia đặt vào tay Lý Phong Kỷ.
“Nhận lấy đi!”
Vẻ mặt Lý Phong Kỷ không thay đổi, không chút khách sáo cầm lấy miếng ngọc xinh đẹp, đồng thời ra hiệu cho Vương Bình Bình cũng nhận lấy.
“Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!”
Trên mặt phụ nhân hiện lên một nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng người dần dần đi vào nhà, trong lòng Lý Phong Kỷ cảm thấy rất không thoải mái.
Hắn thật không thích cách phu nhân trung niên nhìn hắn, bởi vì trong đó bao gồm quá nhiều thứ, có thương hại, có thị uy cũng có đe dọa. Hơn nữa trong khoảnh khắc nhận lấy ngọc, Lý Phong Kỷ nhìn thấy rõ vết chai dày trên gan bàn tay phải của bà ấy, đây chắc chắn không phải là bàn tay của một tiểu thư giàu thêu thùa mà là bàn tay của một người luyện võ.
Đem cất miếng ngọc, Lý Phong Kỷ ôm quyền nói với Chu viên ngoại: “Đa tạ ý tốt của viên ngoại.”
Chu viên ngoại nở một nụ cười ngượng ngùng: “Để cho các ngươi chê cười rồi, phu nhân ta không hiểu chuyện.”
Lý Phong Kỷ khẽ mỉm cười: “Thật sự không hiểu gì cả ư?”
Vẻ mặt của Chu viên ngoại bất giác cứng lại, ngài ấy nhanh chóng mỉm cười lần nữa: “Đúng vậy.”
Lý Phong Kỷ không dây dưa nữa hỏi tiếp: “Không biết viên ngoại đã chuẩn bị xong chưa, khi nào chúng ta có thể xuất phát.”
Chu viên ngoại dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, kích động nói: “Ta đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Lý Phong Kỷ quay lại nhìn Vương Bình Bình để hỏi ý kiến.
Vương Bình Bình nhẹ giọng nói: “Mọi việc nghe theo ngươi hết.”
“Vậy thì bây giờ chúng ta xuất phát luôn. Chúng ta có thể đến trấn Ô Giang trước khi mặt trời lặn và nghỉ ngơi ở đó.”
Lý Phong Kỷ lập tức quyết định.
“Được…được!”
Chu viên ngoại liên tục gật đầu rồi quay qua nói với quản gia: “Nhanh ôm tiểu thiếu gia theo, bây giờ xuất phát.”
Quản gia vội vã rời đi.
Rất nhanh, năm chiếc xe ngựa từ hậu viện nối đuôi nhau đi ra, trong đó có một xe trống không, còn những xe khác thì chất đầy đồ đạc, phía sau có hơn hai mươi hộ vệ cao lớn cưỡi ngựa cao, thắt lưng mang theo phác dao.
Mí mắt Lý Phong Kỷ hơi giật giật: “Thế này nhìn không giống đi tế tổ chút nào, giống như đang chuyển nhà thì đúng hơn.”
Vương Bình Bình lại vui vẻ ra mặt, không đến ba ngày nữa là có thể về đến nhà rồi.
Đoàn xe nhanh chóng khởi hành.
Lão quản gia đánh xe rất nhanh, ngựa bắt đầu chạy nước kiệu, rất nhanh đã rời khỏi trấn.
Chu viên ngoại ló đầu ra khỏi xe ngựa, quay lại nhìn trấn, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Khởi giá!”
Lão quản gia quất roi vào lưng ngựa, phát ra tiếng hét, xe ngựa đột nhiên tăng tốc.
Chương 6: Lần đầu tiên quyết đấu chính thức
Chỉ khi một người ép bức bản thân thì mới phát hiện ra tiềm lực của mình là vô hạn.
Trên Bạch Vân Phong, Lý Phong Kỷ yên tĩnh ngồi xếp bằng, khí chất trên người thoạt nhìn rất huyền diệu, nguyên khí nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh hắn.
Vài thủ ấn phức tạp liên tục được đánh ra, nguyên khí quanh quẩn xung quanh rót vào trong cơ thể, có thể nhìn thấy dưới làn da Lý Phong Kỷ đang mấp máy, từng hạt mồ hôi chảy xuống trên trán.
Phạn Thiên Phù Đồ Quyết cực kỳ bá đạo, cương liệt.
Lý Phong Kỷ mất thời gian ba ngày mới hiểu được tinh túy của Phạn Thiên Phù Đồ Quyết, dùng ba ngày này củng cố cảnh giới của mình, tiến vào Võ Sư Cảnh, có thể rèn luyện tâm pháp, tu luyện nội lực.
Đây cũng là nguyên nhân Thân Đồ Phong giao Phạn Thiên Phù Đồ Quyết cho Lý Phong Kỷ.
Tâm pháp giống như nền móng của tòa lầu cao vạn trượng, nếu nền không kiên cố, vậy thì lầu cao sẽ dễ đổ, chỉ khi đặt nền móng kiên cố thì lầu cao vạn trượng mới có thể mọc lên từ mặt đất, con đường võ đạo cũng như vậy, tâm pháp càng cường đại, uy lực của nội lực tu luyện được càng lớn.
Tuy không biết cấp bậc của Phạn Thiên Phù Đồ Quyết nhưng trong lòng Lý Phong Kỷ tin rằng bản tâm pháp này chắc chắn không tầm thường, hơn nữa sau khi tìm hiểu, Lý Phong Kỷ càng cảm thấy Phạn Thiên Phù Đồ Quyết cực kỳ huyền diệu…
Vừa tiến vào Võ Sư Cảnh, kinh mạch của Lý Phong Kỷ thật sự quá yếu, lỡ như không cẩn thận thì kinh mạch sẽ rách nát, vì thế Lý Phong Kỷ không thể không cẩn thận. Nguyên khí tiến vào kinh mạch trong cơ thể giống như trâu bò đấu đá lung tung, khiến Lý Phong Kỷ đau đớn sống không bằng chết. Lý Phong Kỷ cắn răng kiên trì.
Mai hoa hương tự cổ hàn lai, hắn hiểu rõ đạo lý này hơn so với ai khác.
*“Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự cổ hàn lai”, ý là “Bảo kiếm sắc nhờ mài ra, hoa mai thơm nhờ thống khổ trong giá lạnh.
Ánh sáng mặt trời dâng lên, hoàng hôn rơi xuống.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã hết một ngày.
Kéo theo thân thể mệt mỏi, Lý Phong Kỷ quay về phòng ở cho đệ tử.
Từ rất xa Lý Phong Kỷ đã thấy cửa phòng của mình bị mở ra, đi vào thì thấy trên cửa dán một phong thư.
“Lý Phong Kỷ, rùa đen rút đầu, sáng sớm ngày mai, ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Lời trong thư viết rất đơn giản, lại nhìn xuống sàn phòng, có vẽ một con rùa đen thật lớn, phần lưng viết tên Lý Phong Kỷ lên.
“Lâm Vũ…”
Trên mặt Lý Phong Kỷ lộ ra ý cười, xé nát phong thư vứt vào thùng rác, đến nỗi bức vẽ trên mặt đất, hắn không nhìn xem dù chỉ một cái.
“Rất ấu trĩ phải không?”
Một giọng nói vang lên sau lưng Lý Phong Kỷ.
Xoay người, nhìn về phía Độc Cô Thần, trên mặt Lý Phong Kỷ mang theo ý cười: “Không hiểu…?”
Độc Cô Thần chậm rãi đi tới chỗ Lý Phong Kỷ: “Biểu cảm trên mặt ngươi nói cho ta… đối với hành động của Lâm Vũ, ngươi cảm thấy rất buồn cười.”
Lý Phong Kỷ nhún hai vai, hai tay thả lỏng: “Ngươi cứ cho là như vậy đi, ta cũng không có cách nào khác.”
Độc Cô Thần dừng lại cách Lý Phong Kỷ ba bước chân: “Người khác đều nói ngươi là một phế vật, đúng là buồn cười.”
Lý Phong Kỷ nhìn về phía Độc Cô Thần, vẻ mặt bình tĩnh.
“Chỉ sợ kiếm pháp của ngươi và ta không phân cao thấp!” Độc Cô Thần tiếp tục lên tiếng nói.
Lý Phong Kỷ lộ ra nụ cười tự giễu: “Bại tướng thua trong tay ngươi trong vòng ba chiêu thôi… Không phân cao thấp, kém xa rồi! “
Độc Cô Thần lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lần quyết đấu lần trước, ta chỉ trùng hợp phá được chiêu thức của ngươi thôi, không coi là gì.”
Cẩn thận nhìn kỹ Độc Cô Thần, trong lòng hắn rất ngạc nhiên, trong Kiếm Tông Độc Cô Thần có tiếng kiêu ngạo, mặc dù ở trước mặt Tông Chủ, gã cũng dám không cho mặt mũi, một lời không hợp thì rút kiếm quyết đấu, có thể đứng ở đây nói nhiều lời vô nghĩa với mình như vậy đã là cực kỳ không dễ dàng, không ngờ gã còn có thể nói ra lời như trùng hợp, nếu không phải chính tai nghe được, chỉ sợ dù như thế nào Lý Phong Kỷ cũng không tin có chuyện như vậy.
Ánh mắt của Độc Cô Thần rất sạch sẽ, vẫn mang theo sự cuồng ngạo như cũ.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì… Nói đi!”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Độc Cô Thần trở nên nghiêm túc, lên tiếng nói: “Ngươi biết không… Lý do mà ta muốn đi vào Kiếm Tông.”
Lý Phong Kỷ lắc đầu.
Vẻ mặt Độc Cô Thần trở nên có chút chán nản: “Ta đến vì một người, một truyền thuyết.”
“Ai?”
Trong lòng Lý Phong Kỷ có một cái tên, lại không chắc chắn.
“Thân Đồ Phong, kiếm chi quỷ tài trăm năm mới có.”
Trong lòng Lý Phong Kỷ hơi chấn động, nắm chặt kiếm trong tay.
“Ta không ngờ, Thân Đồ Phong sẽ chọn ngươi kế thừa y bát… Thật sự nằm ngoài dự kiến của ta, có điều cũng chỉ như thế thôi, chỉ ngươi mới có tư cách trở thành đối thủ của ta, ba tháng sau là Đại hội Lĩnh Kiếm, hy vọng ngươi và ta có thể có một trận quyết đấu vui vẻ.”
Trong giọng điệu của Độc Cô Thần lại mang theo sự cuồng ngạo.
Lý Phong Kỷ đưa mắt nhìn về phương xa: “Ta muốn biết tin tức về lão ấy.”
Vẻ mặt Độc Cô Thần lộ ra một tia ảm đạm, trầm tư một lát, lên tiếng nói: “Ngươi biết chuyện của y sẽ không có chỗ tốt gì, chờ đến khi người trở thành một cường giả chân chính thì ngươi mới có tư cách đi điều tra mọi thứ về y.”
Gật đầu, Lý Phong Kỷ xoay người đi vào phòng cho đệ tử ở.
“Làm đệ tử của người đó, ngươi không được hủy hoại tên tuổi của y, nếu ba tháng tiếp theo ngươi muốn thanh tịnh tu luyện thì nên giải quyết Lâm Vũ đi.”
Độc Cô Thần cũng không quay đầu rời đi, giọng nói rõ ràng truyền vào tai Lý Phong Kỷ.
“Được!”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
…
…
Từ trước đến nay Kiếm Tông quản thúc đệ tử rất nghiêm khắc, cấm đệ tử lén ẩu đả, cổ vũ đệ tử tiến hành quyết định quang minh chính đại.
Sáng sớm, Lý Phong Kỷ dọn dẹp phòng mình sạch sẽ, đến đài luận võ trước.
Trên đài luận võ không có một bóng người.
Lý Phong Kỷ ngồi trên thính phòng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ Lâm Vũ đến.
Mặt trời lên cao.
m thanh chói tai truyền vào tai Lý Phong Kỷ.
“Lý đại phế vật, ta tưởng là ngươi không dám tới… Không ngờ ngươi dám đến thật.”
Lâm Vũ cười to, chỉ vào Lý Phong Kỷ lớn tiếng nói.
Lý Phong Kỷ mở hai mắt, không vui không giận, vẻ mặt bình thường bước lên lôi đài.
Sắc mặt Lâm Vũ hơi biến đổi, Lý Phong Kỷ thản nhiên khiến gã ta có chút không thích ứng, một dự cảm không tốt xuất hiện dưới đáy lòng, nhưng nghĩ lại Lý Phong Kỷ vẫn luôn đeo cái danh phế vật, trong lòng lại có tự tin.
Một phế vật thôi, có gì đáng sợ.
“Vũ ca… Đi lên giáo huấn cho tên phế vật này đi, xong rồi chúng ta đi uống rượu.”
“Vũ ca ra tay chỉ có áp đảo.”
…
Nghe lời thổi phồng của tuỳ tùng sau lưng, Lâm Vũ bước lên lôi đài.
Trên mặt Lý Phong Kỷ lộ ra ý cười, lấy ra một tấm vải đen, che lại hai mắt mình.
“Tìm đường chết!”
Đối với hành động của Lý Phong Kỷ, mắt Lâm Vũ lộ ra sự phẫn nộ.
Một tên phế vật, vậy mà dám không ngừng khiêu khích mình.
Trong nháy mắt, kế hoạch làm như thế nào để Lý Phong Kỷ trọng thương của Lâm Vũ lại tăng lên vài phần.
Keng!
Lâm Vũ rút trường kiếm ra, bước chân nhoáng lên, tạo ra một đường kiếm hướng đến đan điền của Lý Phong Kỷ.
Đan điền là cái mạng thứ hai của võ giả, đan điền bị thương, sợ là con đường võ giả cũng đi đến hồi cuối.
Đang!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Lý Phong Kỷ không hề mắc một lỗi sai nào chặn được chiêu kiếm của Lâm Vũ.
Xoẹt!
Trường kiếm quét ngang, cắt qua không khí.
Trường kiếm cổ xưa đặt trên cổ Lâm Vũ
“Ngươi thua!”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Lâm Vũ trở nên khiếp sợ.
Một chiêu.
Chỉ một chiêu.
Lâm Vũ không thể ngờ được tên phế vật trong miệng gã ta lại đánh bại gã ta chỉ trong một chiêu.
Ai là phế vật, cuối cùng đã rõ.
Dưới lôi đài, ba tên tùy tùng của Lâm Vũ há to miệng, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lâm Vũ, không biết nên nói cái gì.
Thắng, sẽ có vô số mông ngựa để vỗ.
Nhưng bây giờ, Lâm Vũ bại trong một chiêu.
Bại rất nhanh, rất dứt khoát.
Thu hồi kiếm, Lý Phong Kỷ chuẩn bị rời đi.
Sau khi khiếp sợ cuối cùng Lâm Vũ cũng tỉnh táo lại, gầm lên một tiếng, ánh mắt hiện lên hàn quang, bước chân di chuyển, lưỡi kiếm trong tay bổ vào hướng sống lưng Lý Phong Kỷ.
Kiếm phong chi nhận, nội lực gợn sóng, khí thế kinh người.
Lâm Vũ không thể chấp nhận thất bại của mình.
Nghiêng người sang một bên, kiếm trong tay Lý Phong Kỷ đưa lên, một luồng nội lực cuồng bạo trào ra từ trong cơ thể.
Đinh!
m thanh thanh thúy vang lên, giống như tiếng nước nhỏ giọt trên núi.
Mũi kiếm đối mũi kiếm.
Oanh!
Nội lực trên trường kiếm va chạm nhau, không khí xung quanh giống như sóng nhiệt, khuếch tán ra bên ngoài.
Kiếm của Lâm Vũ gãy.
Đứt thành hai.
Thanh trường kiếm cổ xưa đánh thẳng đến, đâm vào vai Lâm Vũ, làm gã ta không có cách nào cầm được tàn kiếm trong tay.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì… Ở đây chỉ có vài tên quần chúng.”
Lý Phong Kỷ rút trường kiếm ra, xoay người rời đi.
Máu tươi thẩm thấu vào quần áo Lâm Vũ.
Lâm Vũ nắm chặt tàn kiếm trong tay, mặt xám như tro tàn.
“Sao có thể?”
“Hắn chỉ là một tên phế vật!”
Trong miệng Lâm Vũ không ngừng lặp lại, gã ta rất khó chấp nhận sự thất bại xảy ra đột ngột này.
“Vũ ca, ngươi yên tâm, bọn ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện hôm nay với người ngoài, lần này chẳng qua là ngoài ý muốn thôi, một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ trả lại hết.”
“Vũ ca, lần sau chúng ta nhất định phải ăn miếng trả miếng.”
…
Vẻ mặt Lâm Vũ bắt đầu trở nên khó coi, trong mắt gã ta, những lời tuỳ tùng nói chẳng khác gì lời khinh bỉ, làm lòng gã ta càng thêm đau khổ, hạt giống thù hận bắt đầu nảy mầm.
“Lý Phong Kỷ, ngươi chờ đó cho ta.”
Vứt nửa thanh tàn kiếm trong tay đi, Lâm Vũ cao giọng nói.
Chương 7: Tu luyện, kế hoạch, mục tiêu
Chương 7: Tu luyện, kế hoạch, mục tiêu
Lý Phong Kỷ hoàn toàn không biết việc Lâm Vũ nảy sinh thù hận, rời khỏi đài luận võ, Lý Phong Kỷ đến Đan dược phòng.
Phạn Thiên Phù Đồ Quyết thực sự quá bá đạo, cương liệt. Bây giờ kinh mạch của Lý Phong Kỷ quá yếu ớt, tốc độ tu luyện quá chậm, ba tháng sau là Đại hội Lĩnh kiếm, nếu muốn lấy được thành tích, ít nhất phải tu luyện Phạn Thiên Phù Đồ Quyết được một chút thành tựu, vậy thì Lý Phong Kỷ mới có một tia hy vọng.
Một tia hy vọng cũng là hy vọng, Lý Phong Kỷ không thể từ bỏ.
Bây giờ phương pháp duy nhất là khắc khổ tu luyện, để không lưu lại tai họa ngầm cho kinh mạch của mình, Lý Phong Kỷ chỉ có thể dùng thuốc để ôn dưỡng kinh mạch, như vậy có thể gia tăng tốc độ khôi phục của kinh mạch, hơn nữa cũng có thể thích ứng với Phạn Thiên Phù Đồ Quyết bá đạo.
Còn chưa đi vào Đan dược phòng, mùi hương thảo dược nồng đậm đã truyền vào mũi Lý Phong Kỷ, đi vào Đan dược phòng, thấy một vị lão giả đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần sau án kỉ, một vị nữ đệ tử váy trắng ngồi trên quầy, đang tập trung tinh thần đọc sách.
“Xin chào... Ta muốn mua một ít thảo dược.”
Lý Phong Kỷ rất lễ phép dịu giọng nói.
Nữ tử váy trắng ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo tới cực điểm, cặp mày lá liễu được tô vẽ, càng hiện lên vẻ xinh đẹp.
“Xin chào... Ngươi cần gì?”
Nữ tử cẩn thận đánh dấu sách, khép lại, cười hỏi.
Lý Phong Kỷ không hề nghĩ ngợi nói: “Ta cần loại thuốc tẩm bổ kinh mạch... Có không?”
Nữ tử suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Thuốc tẩm bổ kinh mạch có mười tám loại, trong đó có năm loại là thuốc viên được dược sư tỉ mỉ phối hợp luyện chế, Ôn Mạch Đan có hiệu quả tốt nhất, mười lăm loại thảo dược còn lại, ngươi phải luyện chế thành nước, ngâm toàn thân, thông qua khiếu huyệt trên cơ thể tiến vào tẩm bổ kinh mạch, có điều hiệu quả rất chậm, nhưng lại rất rẻ.”
Nghe xong lời giới thiệu của nữ tử, Lý Phong Kỷ cúi đầu trầm tư một lát: “Ôn Mạch Đan bán như thế nào?”
“Ôn Mạch Đan bán một trăm lượng bạc trắng một viên, đương nhiên, nếu ngươi có tích điểm thì có thể dùng tích điểm để đổi, 50 tích điểm đổi được một viên.”
Nữ tử nhẹ giọng nói.
“Tích điểm... Ta không có tích điểm.” Lý Phong Kỷ có chút ngượng ngùng nói.
Tích điểm là một kiểu khen thưởng trong Kiếm Tông, mỗi lần lần có cuộc thi lớn, những đệ tử có cống hiến kiệt xuất cho Kiếm Tông đều sẽ được thưởng tích điểm, tích điểm trong Kiếm Tông có thể coi như đơn vị trao đổi, có thể đổi võ quyết tâm pháp cao cấp, có thể đổi đan dược... Chỉ cần có cơ hội thì đệ tử Kiếm Tông đều vắt óc tìm mưu kiếm tích điểm.
Sau khi Lý Phong Kỷ tiến vào Kiếm Tông, hắn không tham gia được mấy lần, có vài lần ngẫu nhiên tham gia cũng đều thua, đến nỗi có thắng thì cũng là chuyện lạ trong giới.
Vẻ mặt nữ tử không có gì thay đổi, tiếp tục nói: “Vậy chỉ có thể dùng bạc trắng.”
“Một trăm lượng...” Lý Phong Kỷ trầm ngâm một chút tiếp tục nói: “Không giảm giá à?”
Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy đi!”
Lý Phong Kỷ thở dài một hơi, trong lòng đã quyết, lấy một tờ ngân phiếu từ túi bên người ra, trị giá ba ngàn lượng bạc trắng.
“Đổi toàn bộ thành Ôn Mạch Đan... Ngươi có thể cho ta một ít thảo dược tẩm bổ kinh mạch giá rẻ không?” Lý Phong Kỷ có chút không cam lòng nói, ba ngàn lượng bạc trắng này chính là toàn bộ tài sản của hắn.
“Có thể... Nhưng không thể quá nhiều, ta cũng chỉ làm công ở chỗ này thôi.”
Nữ tử hơi xin lỗi nói.
“Không có việc gì... Có thể đưa là ta thỏa mãn rồi.” Lý Phong Kỷ trêu ghẹo nói.
Nữ tử lộ ra ý cười thẹn thùng, xoay người nhanh chóng chuẩn bị đan dược cho Lý Phong Kỷ.
Sau một lát, nữ hài lần lượt giao hai hộp thuốc cho Lý Phong Kỷ, “Đây là đan dược ngươi cần. Đây là thảo dược cho ngươi.”
“Được!” Lý Phong Kỷ nhận lấy hộp thuốc, vội vàng rời đi.
Nữ tử cẩn thận cất ngân phiếu đi, mở sách ra, chuẩn bị đọc sách.
Lão giả vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt, phát ra giọng nói nghẹn ngào: “Cô nương, nếu sau này tên tiểu tử này lại đến mua Ôn Mạch Đan, toàn bộ giảm nửa giá, đưa nhiều thảo dược một chút, ta sẽ bổ sung phần giá chênh lệch.”
Vẻ mặt của nữ tử váy trắng hơi thay đổi, đây là lần đầu tiên nàng ta thấy vị trưởng lão từ trước đến nay không rành thế sự, thậm chí còn có chút tuyệt tình làm ra hành động như thế, muốn hỏi lại vài câu nhưng nghĩ tính tình cổ quái của lão giả, vẫn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Đi trên đường, cầm đan dược nặng trĩu, trong lòng Lý Phong Kỷ bắt đầu quy hoạch kế hoạch tu luyện của mình, hắn đã nghĩ kỹ rồi, đồng thời sử dụng Ôn Mạch Đan và thảo dược nấu thành nước thuốc, như vậy thì kinh mạch của mình sẽ được tẩm bổ ở mức độ lớn nhất.
“Nếu muốn tu luyện Phạn Thiên Phù Đồ Quyết được một chút thành tựu, nhất định phải tu luyện đến tầng thứ ba Tâm Pháp, 30 viên Ôn Mạch Đan này cũng như muối bỏ biển... Tính thời gian, cũng nên về nhà một chuyến, còn phải đến Treo thưởng sảnh, tìm một ít nhiệm vụ trong khả năng cho phép để kiếm chút tích điểm, như vậy cũng có thể giảm bớt vài phần áp lực tài chính. “
Trong lòng Lý Phong Kỷ yên lặng tính toán, tốc độ dưới chân vẫn rất nhanh.
Tóm lại, thời gian không đợi người bao giờ.
Bây giờ mục tiêu của Lý Phong Kỷ chỉ có một, Đại hội Lĩnh Kiếm.
Mặc kệ kết quả như thế nào, hắn cũng phải cố gắng một phen.
Sáng sớm trên Bạch Vân Phong rất mỹ lệ, ánh mặt trời ấm áp, gió thổi dịu nhẹ, không khí còn mang theo mùi hoa cỏ tươi mát, trên cỏ xanh lá lăn xuống giọt sương trong suốt, phản xạ ra ánh sáng bảy màu, tất cả luôn khiến người ta dễ dàng say mê.
Hoàn cảnh thích ý, an tĩnh đúng là nhu cầu bức thiết của Lý Phong Kỷ, có Ôn Mạch Đan và thảo dược hỗ trợ, Lý Phong Kỷ có thể điên cuồng tu luyện một cách tốt nhất.
Tuy nồng độ nguyên khí ở Bạch Vân Phong thấp nhưng đối với Lý Phong Kỷ, vậy là đủ rồi, thả lỏng tâm thần, nguyên khí nhàn nhạt di chuyển trong kinh mạch cơ thể, cuối cùng đi vào đan điền... Một luồng khí tức thần thánh tản ra từ trên người Lý Phong Kỷ.
Trang nghiêm, cao quý, giống như thần tiên hạ phàm.
Phạn Thiên Phù Đồ Quyết có tất cả chín tầng, tam tầng đầu tiên là chút thành tựu, ba tầng giữa là đại thành, ba tầng cuối cùng là cảnh giới viên mãn, giống như tòa lầu cao chín tầng, độ cao tầng tầng chồng lên, uy lực cũng dần dần gia tăng, bây giờ Lý Phong Kỷ cũng chỉ vừa nhập môn thôi, miễn cưỡng có thể tu luyện ra nội lực.
Nội lực là biểu tượng của võ sư, cũng là khởi điểm của võ giả.
...
Tu luyện rất buồn tẻ, cũng rất nhạt nhẽo, nhưng thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Thời gian gần một tháng nhanh chóng trôi qua, Lý Phong Kỷ thành công tu luyện đến tầng một Phạn Thiên Phù Đồ Quyết, khiếu huyệt cắn nuốt nguyên khí tùy thời chuyển hóa thành nguyên lực, nhưng Phạn Thiên Phù Đồ Quyết thực sự quá mức bá đạo, bây giờ Lý Phong Kỷ còn chưa thể sử dụng nguyên lực ở quy mô lớn, nếu không tổn thương mang đến cho kinh mạch là không thể tưởng tượng được.
Ban đêm, nhìn hộp thuốc chống trơn, biểu cảm Lý Phong Kỷ rất sầu lo.
Không có Ôn Mạch Đan phụ trợ, tốc độ tu luyện của hắn sẽ chậm lại, càng không thể tu luyện Phạn Thiên Phù Đồ Quyết đến cảnh giới có chút thành tựu.
“Ngày mai đi một chuyến đến Treo thưởng sảnh đã, nhìn xem có nhiệm vụ nào thích hợp với mình không, như vậy cũng có thể kiếm một chút tích điểm, hơn hai năm rồi, cũng nên về nhà một chuyến, chưa kiểm tra sản nghiệp phụ thân để lại cho mình bao giờ, cũng nên đi nhìn xem!”
Lý Phong Kỷ âm thầm lên kế hoạch, làm cách nào có thể bảo đảm nguồn cung đan dược cho bản thân.
Chương 8: Đồng bọn
Chương 8: Đồng bọn
Khi tia sáng đầu tiên của rạng đông xuất hiện, Lý Phong Kỷ đã chuẩn bị kĩ càng đến Treo Thưởng Sảnh.
Treo Thưởng Sảnh là một cơ cấu tương đối đặc thù trong Kiếm Tông, do người sáng lập Kiếm Tông, Ngạo Thiên Tiếu đặc biệt thiết kế, nhiệm vụ trong Treo Thưởng Sảnh không chỉ tuyên bố giới hạn trong Kiếm Tông, mà bất cứ kẻ nào cũng có thể được tuyên bố, đương nhiên cái giá phải trả cũng rất cao.
Trong quá khứ biên cảnh phía tây của Càn Đế Quốc từng nhiều lần bị kỵ binh của thảo nguyên Bồ Lạc xâm lấn.
Kỵ binh trên thảo nguyên di chuyển như gió, mỗi lần đều giết người cướp bóc rồi rời đi, Càn Đế Quốc cũng có kỵ binh nhưng tốc độ lại không theo kịp kỵ binh thảo nguyên, lần nào cũng chỉ có thể đuổi theo hít bụi ở phía sau.
Rơi vào đường cùng, Thái Tổ hoàng đế tuyên bố treo thưởng ở Treo Thưởng Sảnh.
Mười vị đệ tử mạnh nhất của Kiếm Tông lĩnh mệnh xuất tông.
Chưa đến mười ngày, mười vị đệ tử này đã chém giết gần ngàn tên kỵ binh thảo nguyên đến cướp bóc.
Trong trận phản công cuối cùng của kỵ binh thảo nguyên, đệ tử Kiếm Tông giống như Tu La đi ra từ trong địa ngục, liên tục đuổi giết gần 3000 kỵ binh thảo, chém chết một đại tướng thảo nguyên.
Sách sử có ghi chép lại, nếu như không phải người thống trị thảo nguyên Bồ Lạc, Bồ Lạc Vương Đình, phái đại quân chặn lại, chỉ sợ mười người này có thể đuổi giết đến trung tâm của thảo nguyên, hang ổ của Vương Đình.
Từ nay về sau, nguy cơ phòng tuyến biên cảnh phía tây được giải quyết hoàn toàn.
Uy danh của Kiếm Tông cũng hoàn toàn truyền xa, an ổn ngồi xuống danh hiệu đệ nhất tông môn của Càn Đế Quốc.
Có điều đó là vinh quang trong quá khứ.
Bây giờ Kiếm Tông giống như người già tuổi xế chiều, thực lực đang dần dần suy giảm.
Thịnh cực tất suy*, đó là đạo lý này.
*Thịnh cực tất suy: ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại, hiểu nôm na là có hưng thịnh thì sẽ có suy thoái.
Đi vào trong Treo Thưởng Sảnh, tầm mắt Lý Phong Kỷ rơi vào tấm bảng treo thưởng cực lớn kia, nền hồng chữ màu đen, phía sau còn kèm theo khen thưởng.
Nhiệm vụ xếp hạng thứ nhất là nhiệm vụ do Càn Đế Quốc tuyên bố, chém giết Điện Chủ của Thánh Điện!
Mặc kệ là người phương nào, chỉ cần giết được Điện Chủ Thánh Điện sẽ trực tiếp được phong hầu, khen thưởng mười vạn tích điểm, cũng có thể khen thưởng hai mươi vạn bạc trắng.
Thánh Điện hiện tại là mối họa lớn của đế quốc, cơ hồ xuất hiện khắp nơi, mượn sức rất nhiều đại thần trong triều, âm thầm thành lập quân đội, muốn lật đổ triều đình của đương kim hoàng đế.
Hai năm trước, đệ nhất đại tướng của đế quốc - Chu Võ Long xuất lĩnh đại quân đánh vào hang ổ của Thánh Điện, chém giết vô số tín đồ của Thánh Điện nhưng không tìm bắt được Điện Chủ Thánh Điện.
Đến bây giờ, Thánh Điện giống như con rết trăm chân, chết mà không ngã!
Một ngày Điện Chủ Thánh Điện không chết, chắc chắn sẽ có tín đồ thành kính đi theo...
Trên mặt Lý Phong Kỷ lộ ra ý cười, mười vạn tích điểm, muốn lấy được, nói dễ hơn làm, ánh mắt tiếp tục nhìn dưới, tìm nhiệm vụ thích hợp với bản thân.
Nhìn bảng treo thưởng từ đầu đến chân một lần, Lý Phong Kỷ chọn ra ba nhiệm vụ thích hợp với mình.
Cái thứ nhất là nhiệm vụ quận Thanh Hà cách Kiếm Tông không xa treo thưởng, trong núi rừng gần đấy xuất hiện hung thú cường đại, người hoàn toàn có thể được thưởng 3000 bạc trắng, đổi thành tích điểm là một ngàn.
Cái thứ hai là do Kiếm Tông tuyên bố, thảo dược viên của Thiên Bộc Phong cần một người trông coi, đề phòng dã thú trên núi ăn vụng thảo dược sắp thành thục, khen thưởng là một ngàn tích điểm.
Nhiệm vụ cuối cùng là nhiệm vụ Lý Phong Kỷ cảm thấy hứng thú nhất, do một gia đình giàu có ở dưới chân núi Kiếm Tông có tuyên bố, hộ tống người nhà đến tông tộc ở Thành Thiên Ngọc, hiến tế tổ tiên, phần thưởng cũng rất phong phú, năm ngàn lượng bạc trắng.
“Từ Kiếm Tông đến Thành Thiên Ngọc cần thời gian ba ngày, nhưng nắm chặt thời gian đi lại thì chỉ cần năm ngày là đủ rồi, như vậy có thể về Lý gia một chuyến, cũng có thể nhận nhiệm vụ, kiếm tích điểm... Chỉ là nhiệm vụ cần hai người, còn thiếu một người.”
Trong lòng Lý Phong Kỷ yên lặng tính toán.
“Ta còn thiếu một đồng bọn cùng hoàn thành nhiệm vụ, không biết có ai nguyện ý không?”
Trầm tư một lát, Lý Phong Kỷ lớn giọng nói trong Treo Thưởng Sảnh.
Ở Treo Thưởng Sảnh tìm đồng bọn lập nhóm cùng hoàn thành nhiệm vụ là chuyện rất thường thấy.
Mọi người trong Treo Thưởng Sảnh lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Phong Kỷ.
Cả đại sảnh yên tĩnh.
“Ai muốn lập đội với một tên phế vật chứ, cứ vậy đi thực hiện nhiệm vụ chẳng phải là bị liên lụy sao?”
Nhìn thấy là Lý Phong Kỷ, có người thấp giọng nói.
“Đúng vậy... Tên phế vật này chưa bao giờ tới đây, hôm nay đúng là kỳ quái.”
Mọi ánh mắt trong đại sảnh đều tụ lại trên người Lý Phong Kỷ.
Nghe mấy lời này, Lý Phong Kỷ biết bản thân sợ là vô vọng rồi!
Ngay lúc Lý Phong Kỷ từ bỏ, một giọng nói thanh thúy vang lên: “Xin hỏi là nhiệm vụ gì?”
Nhìn lại theo âm thanh, một bóng dáng quen thuộc đập vào tầm mắt.
Là vị nữ tử mặc váy trắng ở Đan Dược Phòng.
“Là nhiệm vụ thứ 183 trên bảng treo thưởng, hộ tống Chu Viên Ngoại đến Thành Thiên Ngọc tế tổ.” Lý Phong Kỷ lập tức lên tiếng nói.
“Ha ha... Thật tốt quá, ta cũng chuẩn bị nhận nhiệm vụ này.”
Nữ tử váy trắng rất hưng phấn.
“Chúng ta đi đăng ký đi!”
Trong lòng Lý Phong Kỷ cũng vui vẻ.
“Được!”
Nữ tử gật đầu đồng ý.
“Đệt... Chờ một chút, đó là nhiệm vụ ta chuẩn bị nhận.”
Một giọng nói thô lỗ truyền đến, một thân hình đứng thẳng trước mặt Lý Phong Kỷ, chắn mất đường đi.
“Vương Hạo Vũ... Sao đi chỗ nào cũng có ngươi vậy?”
Nữ tử nhíu mày, có hơi không vui nói.
“Đi theo một tên phế vật, có thể hoàn thành nhiệm vụ gì chứ, ta giúp ngươi hoàn thành.”
Vương Hạo Vũ không hề khách khí cao giọng nói.
“Ngươi...”
Nữ tử rất là tức giận, ánh mắt nhìn về phía Vương Hạo Vũ toàn là sự chán ghét.
“Ta đã tìm được đồng đội rồi, không cần ngươi, mau đi đi.”
Nữ tử lên tiếng từ chối, kéo ống tay áo Lý Phong Kỷ đi đến chỗ đăng ký.
Có lẽ trong mắt người khác, Lý Phong Kỷ là phế vật. Vương Bình Bình lại không nghĩ như vậy, chỉ nhìn thái độ của lão giả ở Đan Dược Phòng với Lý Phong Kỷ thôi đã đáng phải ngẫm lại.
Lại nói, từ trước đến nay Vương Hạo Vũ vẫn luôn dây dưa với nàng ta, nhưng đánh chết nàng ta cũng không lập đội với hắn.
“Lý Phong Kỷ... Ngươi phải nghĩ cho kỹ, nắm đấm của tiểu gia không biết nhìn người.” Nhìn thấy Lý Phong Kỷ không có ý định từ bỏ, Vương Hạo Vũ uy hiếp nói.
Lý Phong Kỷ nhìn thoáng qua Vương Hạo Vũ, lập tức đi đến quầy, đưa thẻ số vừa gỡ xuống ra: “Ta muốn nhận nhiệm vụ 183.”
Sau quầy là một người phụ nữ trung niên mặt không biểu cảm, nhận lấy thẻ số, kiểm tra sổ tay một chút, ngẩng đầu lên nói: “Tên của ngươi, tên của đồng bọn nữa.”
“Lý Phong Kỷ.”
“Vương Bình Bình.”
Lý Phong Kỷ và nữ tử gần như báo tên cùng lúc.
Người phụ nữ trung niên thuần thục đăng ký, giao thẻ số cho Lý Phong Kỷ: “Nhớ kỹ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải lấy một tấm lệnh bài trong tay người tuyên bố đến đây, nếu không sẽ không thể nhận khen thưởng.”
“Đã biết!”
Lý Phong Kỷ gật đầu.
Vương Bình Bình cũng hơi gật đầu, nhìn thấy Lý Phong Kỷ rời đi, nhanh chóng đuổi kịp.
Từ đầu tới cuối, Lý Phong Kỷ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Vương Hạo Vũ.
Mặt Vương Hạo Vũ tím đen.
Nếu không phải Kiếm Tông cấm đệ tử tự ẩu đả, Vương Hạo Vũ đã sớm ra tay với Lý Phong Kỷ rồi!
“Cứ chờ xem!”
Vương Hạo Vũ thở dài một hơi, trong lòng viết tên Lý Phong Kỷ lên sổ đen.
Chương 9: Nhiệm vụ và trận chiến (phần một)
Chương 9: Nhiệm vụ và trận chiến (phần một)
Sau khi đi ra khỏi đại sảnh, sắc mặt Vương Bình Bình dịu đi một chút.
“Thật xin lỗi, không ngờ lần nhận nhiệm vụ này lại gây phiền toái cho ngươi.”
Vương Bình Bình hơi áy náy nói.
Lý Phong Kỷ mỉm cười lấy lệnh bài ra: “Ngay lúc ngươi quyết định trở thành đồng bạn của ta thì chúng ta đã là một đội rồi, rắc rối này ta cũng có phần… lệnh bài này người cầm hay ta cầm?”
Mắt Vương Bình Bình lộ ra một tia cảm kích, nói: “Ngươi cầm đi... phần thưởng đều là của ngươi.”
“Sao thế được? Đừng quên chúng ta là một đội.”
“Được rồi...à đúng rồi, tại sao ngươi lại chọn nhiệm vụ này?”
“Ta phải về nhà. Nhận nhiệm vụ kiếm tiền thưởng vừa thích hợp... còn ngươi thì sao?”
“Ta cũng phải về nhà, phụ thân của ta bị bệnh.”
Lý Phong Kỷ gật đầu, không ngờ lại trùng hợp như vậy, nếu không phải trùng hợp, chỉ sợ nhiệm vụ hôm nay không thể hoàn thành được.
“Ngươi đi thu dọn đồ đạc đi nửa giờ sau chúng ta sẽ xuất phát. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây, tranh thủ hôm nay xuất phát đi đến thành Thiên Ngọc luôn.”
Lý Phong Kỷ dặn dò Vương Bình Bình.
“Được rồi.”
Vương Bình Bình vội vàng rời đi.
Lý Phong Kỷ cũng quay người đi về phía phòng cho đệ tử ở, chỉ lấy vài bộ quần áo để thay rồi gấp lại bỏ vào tay nải đợi một lúc rồi mới đến địa điểm tập hợp.
Vừa đến nơi tập hợp không lâu thì Vương Bình Bình cũng tới.
“Xin lỗi để ngươi đợi lâu!”
Vương Bình Bình mang theo một tay nải lớn, trái ngược hoàn toàn với tay nải của Lý Phong Kỷ.
“Ta vừa mới đến.” Lý Phong Kỷ thuận tay lấy tay nải của Vương Bình Bình xuống: “Đưa đây, để ta đeo giúp ngươi.”
Vương Bình Bình hơi do dự.
“Không sao đâu, ai bảo ta là đại lão gia chứ!”
Vương Bình Bình không khỏi bật cười đưa tay nải cho Lý Phong Kỷ.
…
…
Dưới chân núi Kiếm Tông có một trấn rất lớn, ở đây có khoảng mười vạn dân sinh sống, đươc Kiếm Tông che chở nên người dân ở đây sống rất thoải mái.
Vào các ngày lễ tết trấn sẽ chọn ra vài người đại diện mang một số vải dệt, thuốc thang, tiền của,... đến Kiếm Tông tặng để bày tỏ lòng biết ơn.
Từ Đỉnh Cự Thần xuất phát khi đến trấn đã là buổi trưa.
Lúc này đang là thời điểm nóng nhất.
Lúc đi vào trấn có vài đứa trẻ nghịch ngợm mặc quần đũng chơi bùn, một con chó già lông vàng đang nằm thè lưỡi trong góc.
“Trời nóng quá, chúng ta tìm quán trà nghỉ ngơi rồi hãy đến nhà Chu viên ngoại!”
Vương Bình Bình đề nghị.
Dọc đường đi đi vội vã, bây giờ nàng ta cảm thấy quần áo trên người ướt sũng, rất khó chịu.
“Được!”
Ánh mắt Lý Phong Kỷ không ngừng quét qua lại, tìm quán trà.
Cách đó không xa, một lá cờ lớn có chữ “trà” dựng lên.
Đi vào quán trà, tiểu nhị đang ngáp dài, nhìn thấy Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình vào, lập tức hưng phấn vội vàng chạy đến nghênh đón.
“Hai vị khách quan, muốn gọi món gì?”
Mặt tiểu nhị mang ý cười.
“Cho một bình nước ô mai, nhớ lấy loại lạnh đó.”
Lý Phong Kỷ ném mấy đồng tiền lớn vào tay tiểu nhị.
Tiểu nhị lập tức tươi cười nói: “Tiểu gia ngài yên tâm, nước ô mai ngon đang ngâm trong giếng sâu ở hậu viện, tiểu nhân sẽ mang lên cho ngài.”
Tiểu nhị nhét tiền vào thắt lưng rồi chạy về phía sau.
Chưa đầy ba phút, một bình nước ô mai đã được bưng ra, tiểu nhị thuần thục rót ra ra hai cốc rồi ngồi xuống bàn bên cạnh.
Sau khi uống hết nước ô mai, Lý Phong Kỷ đột nhiên cảm thấy toàn thân sảng khoái, hô to đã quá.
Vương Bình Bình uống từng ngụm một.
“Nhìn hai vị quan khách lạ mặt, chắc chắn là đến trấn làm việc!” tiểu nhị lên tiếng hỏi, một mình ở trong quán trà thật sự rất chán, vừa buồn ngủ vừa sợ bị chưởng quỹ trừ tiền, khó khăn lắm mới có hai vị khách đến, không kìm được mở miệng nói chuyện.
“Đúng.” trong lòng Lý Phong Kỷ nảy ra một ý nghĩ, tiếp tục nói: “Ngươi có biết nhà Chu viên ngoại ở đâu không?”
Tiểu nhị lấy khăn lau trên vai xuống nói: “Nhà Chu viên ngoại... rất dễ tìm, đi dọc theo con đường này, nhìn thấy ngôi nhà tráng lệ nhất chính là nhà của Chu viên ngoại.”
Tiểu nhị di chuyển cái mông tê rần của mình, đổi một tư thế khác thoải mái hơn: “Muốn nói về Chu viên ngoại thì ngài ấy là một trong những người lương thiện nhất ở đây. Rất nhiều người trong trấn đã nhận ân huệ của ngài ấy ... Đúng là tạo hóa trêu người, không biết kiếp trước Chu viên ngoại đã tạo nghiệt gì mà đại nhi tử năm nay vừa mới thành niên của ngài ấy lại mắc bệnh nan y qua đời, nghe nói trước khi chết gã đã phải chịu rất nhiều đau khổ, liên tục kêu thảm thiết trong nửa tháng.”
“Đúng là người lương thiện không được thiện báo.” vẻ mặt tiểu nhị cảm khái, như thể đã nhìn thấu được niềm vui nỗi buồn của thế gian.
“Đúng là thảm thật.” Vương Bình Bình lặp lại.
Lý Phong Kỷ trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Nhi tử Chu viên ngoại mắc bệnh gì vậy?”
Tiểu nhị lắc đầu: “Không biết mà nói ra cũng lạ Chu Phú Cửu nhi tử của Chu viên ngoại cũng là người luyện võ, nhưng tính tình hơi kỳ quái, vì thế Chu viên ngoại đã đặc biệt mời một cao thủ về dạy võ cho nhi tử ngài ấy, sao có thể mắc bệnh nan y được chứ?”
Lý Phong Kỷ khẽ gật đầu, vừa định mở miệng thì bên tai vang lên một giọng nói lớn.
“Tiểu nhị, thức ăn ngon rượu tốt bưng hết lên đây, nhanh lên.” Một đại hán râu quai nón ném một thỏi bạc lên bàn, bên cạnh đi theo một nam tử teo chân, gầy như que củi, trên mặt có vết thương đáng sợ.
Tiểu nhị lập tức ngừng nói chuyện, vội vàng đi vào bếp gọi đồ ăn.
Lý Phong Kỷ lại rót đầy chén trà, chậm rãi uống nước ô mai, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đại hán râu quai nón, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Sát khí nhàn nhạt toát ra từ hai người một béo một gầy, khí tức này không thể nào che giấu được, khiến người ta có cảm giác âm u lạnh lẽo, hiển nhiên hai người này đều là tay dính đẫm máu người.
Nước ô mai ngâm trong giếng sâu có thể xua tan cái nóng mùa hè nhưng không thể xoa dịu cảm giác bất an trong lòng.
Lý Phong Kỷ rất tin tưởng vào trực giác của mình.
Nhanh chóng uống xong rồi bình nước ô mai.
“Đi thôi!”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói với Vương Bình Bình.
Vương Bình Bình gật đầu, đứng dậy rời đi.
Dọc theo con đường rộng rãi, Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình đi thẳng về phía trước, chưa đầy mười phút, trước mắt đã hiện ra một ngôi nhà tráng lệ, hai con sư tử đá uy nghiêm đứng ở cửa, nhưng trên cổ lại quấn hoa trắng, trên cửa lớn cũng treo hoa trắng.
Cánh cửa lớn màu đỏ đang mở, có thể nhìn rõ trong viện trống vắng.
Lý Phong Kỷ không khỏi hít sâu một hơi.
“Thời gian để tang nhi tử của Chu viên ngoại vẫn chưa qua à ... ban ngày ban mặt, sao ta lại cảm thấy ngôi nhà âm u khủng khiếp thế nhỉ?”
Vương Bình Bình kéo góc áo của Lý Phong Kỷ.
Quay đầu nhìn Vương Bình Bình, Lý Phong Kỷ bình tĩnh nói: “Không sao đâu... Chu viên ngoại chắc chắn cũng rất buồn. Dù sao cũng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, những chuyện khác không liên quan đến chúng ta.”
Vương Bình Bình nặng nề gật đầu, xoang mũi phát ra từ “ừm”.
Chương 10: Nhiệm vụ và trận chiến (phần hai)
Chương 10: Nhiệm vụ và trận chiến (phần hai)
Bước vào trong viện, rất yên tĩnh.
“Cho hỏi...có ai không?”
Lý Phong Kỷ lớn tiếng nói.
“Đến đây… đến đây.”
Có tiếng phát ra từ căn phòng hai bên viện, ngay sau đó một lão giả tóc bạc bước ra, tự xưng là quản gia.
Hành lễ chào quản gia xong Lý Phong Kỷ nói: “Chúng ta là đệ tử của Kiếm Tông. Mấy ngày trước Chu viên ngoại đã phát nhiệm vụ trong Huyền thưởng sảnh của chúng ta. Chúng ta đến đây để hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau khi quản gia biết được thân phận của Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình, trên khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười, liên tục gật đầu: “Lão gia nhà chúng ta sắp đi thành Thiên Vũ để tế tổ, chúng ta đã thu dọn đồ đạc chờ đợi đã lâu. Có lẽ tiểu ca người cũng biết, lão gia nhà chúng ta tuổi già mất con, rất đau buồn, sáng nay ngài ấy đi thăm mộ nhi tử, chắc sẽ về ngay thôi, hai người có thể vào nhà nghỉ ngơi một lát.”
Lý Phong Kỷ khẽ gật đầu, nhìn quanh viện, kiến trúc và trang trí đều rất tinh xảo, đặc biệt là dưới mái hiên chạm khắc rồng phượng tung bay, đại bàng sải cánh... tất cả đều cho thấy sự giàu có của Chu viên ngoại.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, chợt có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Sắc mặt quản gia sáng lên: “Viên ngoại về rồi.”
Quản gia nhanh chóng bước ra nghênh đón, còn Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình đứng yên tại chỗ đợi.
Ngay sau đó, quản gia đã đưa Chu viên ngoại vào.
Có lẽ là bởi vì ngài ấy không lo cơm ăn áo mặc, sống sung túc nên thân thể Chu viên ngoại rất mập mạp, thân hình to lớn của ngài ấy đến việc đi lại cũng rất tốn sức, từ cổng vào viện chỉ chưa được trăm bước mà đã thở hồng hộc.
Lý Phong Kỷ hơi nheo mắt lại, từ vẻ mặt mệt mỏi của Chu viên ngoại có thể nhìn thấy vết đen trên trán ngài ấy.
Chu viên ngoại…bị trúng độc!
Lý Phong Kỷ nhanh chóng xác thực và chắc chắn rằng Chu viên ngoại đã bị trúng độc từ lâu.
“Hai vị thiếu hiệp của Kiếm Môn, thực sự muốn cảm ơn các ngươi đã hộ tống chúng ta đến thành Thiên Ngọc.” Chu viên ngoại chắp tay hướng về phía Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình và nói.
“Viên ngoại khách sáo quá rồi, nếu chúng tôi đã nhận nhiệm vụ, chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành. Không cần cảm ơn.” Lý Phong Kỷ trả lời.
Vương Bình Bình cũng mỉm cười gật đầu.
Trong mắt Chu viên ngoại hiện ra vẻ vui sướng, gật đầu với quản gia.
Rất nhanh, quản gia có con mắt tinh tường lấy ra hai miếng ngọc đẹp, có chạm khắc tinh xảo hình hai con rồng đang chơi ngọc: “Đây là chút tấm lòng của lão gia nhà chúng ta, hy vọng hai vị có thể xin vui lòng nhận cho.”
“Chu viên ngoại khách sáo quá...cái này chúng ta không thể nhận được.”
Lý Phong Kỷ lập tức từ chối.
“Chúng ta không thể lấy được, dù sao chúng ta cũng có thù lao, thật sự không thể lấy được.”
Vương Bình Bình lùi về phía sau, hơi lo lắng nói.
“Không sao đâu, là các ngươi đáng được nhận...hãy nhận nó đi!”
Nhìn thấy hai người cự tuyệt, Chu viên ngoại lên tiếng.
Lý Phong Kỷ đang định từ chối.
Ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Hãy nhận lấy đi... hai miếng ngọc này rất có giá trị, thậm chí còn có giá trị hơn cả mạng người.”
Một phụ nhân trung niên xinh đẹp bước vào viện, mặc một bộ quần áo màu tím, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác kỳ lạ, dáng vẻ của bà ấy hoàn toàn không giống mẫu thân vừa mất đi nhi tử, mà ngược lại hơi vui mừng. Bà ấy có làn da trắng nõn, được chăm sóc rất tốt, nếu không nhìn vào khóe mắt có vết chân chim mờ nhạt thì không thể đoán được tuổi của bà ấy.
“Phu nhân...nàng đến rồi à!”
Vẻ mặt của Chu viên ngoại hơi dè dặt, thân thể ngài ấy khẽ run lên.
Người phụ nhân trung niên chậm rãi đi đến trước mặt Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình, liếc nhìn họ, lấy miếng ngọc từ tay quản gia đặt vào tay Lý Phong Kỷ.
“Nhận lấy đi!”
Vẻ mặt Lý Phong Kỷ không thay đổi, không chút khách sáo cầm lấy miếng ngọc xinh đẹp, đồng thời ra hiệu cho Vương Bình Bình cũng nhận lấy.
“Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!”
Trên mặt phụ nhân hiện lên một nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng người dần dần đi vào nhà, trong lòng Lý Phong Kỷ cảm thấy rất không thoải mái.
Hắn thật không thích cách phu nhân trung niên nhìn hắn, bởi vì trong đó bao gồm quá nhiều thứ, có thương hại, có thị uy cũng có đe dọa. Hơn nữa trong khoảnh khắc nhận lấy ngọc, Lý Phong Kỷ nhìn thấy rõ vết chai dày trên gan bàn tay phải của bà ấy, đây chắc chắn không phải là bàn tay của một tiểu thư giàu thêu thùa mà là bàn tay của một người luyện võ.
Đem cất miếng ngọc, Lý Phong Kỷ ôm quyền nói với Chu viên ngoại: “Đa tạ ý tốt của viên ngoại.”
Chu viên ngoại nở một nụ cười ngượng ngùng: “Để cho các ngươi chê cười rồi, phu nhân ta không hiểu chuyện.”
Lý Phong Kỷ khẽ mỉm cười: “Thật sự không hiểu gì cả ư?”
Vẻ mặt của Chu viên ngoại bất giác cứng lại, ngài ấy nhanh chóng mỉm cười lần nữa: “Đúng vậy.”
Lý Phong Kỷ không dây dưa nữa hỏi tiếp: “Không biết viên ngoại đã chuẩn bị xong chưa, khi nào chúng ta có thể xuất phát.”
Chu viên ngoại dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, kích động nói: “Ta đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Lý Phong Kỷ quay lại nhìn Vương Bình Bình để hỏi ý kiến.
Vương Bình Bình nhẹ giọng nói: “Mọi việc nghe theo ngươi hết.”
“Vậy thì bây giờ chúng ta xuất phát luôn. Chúng ta có thể đến trấn Ô Giang trước khi mặt trời lặn và nghỉ ngơi ở đó.”
Lý Phong Kỷ lập tức quyết định.
“Được…được!”
Chu viên ngoại liên tục gật đầu rồi quay qua nói với quản gia: “Nhanh ôm tiểu thiếu gia theo, bây giờ xuất phát.”
Quản gia vội vã rời đi.
Rất nhanh, năm chiếc xe ngựa từ hậu viện nối đuôi nhau đi ra, trong đó có một xe trống không, còn những xe khác thì chất đầy đồ đạc, phía sau có hơn hai mươi hộ vệ cao lớn cưỡi ngựa cao, thắt lưng mang theo phác dao.
Mí mắt Lý Phong Kỷ hơi giật giật: “Thế này nhìn không giống đi tế tổ chút nào, giống như đang chuyển nhà thì đúng hơn.”
Vương Bình Bình lại vui vẻ ra mặt, không đến ba ngày nữa là có thể về đến nhà rồi.
Đoàn xe nhanh chóng khởi hành.
Lão quản gia đánh xe rất nhanh, ngựa bắt đầu chạy nước kiệu, rất nhanh đã rời khỏi trấn.
Chu viên ngoại ló đầu ra khỏi xe ngựa, quay lại nhìn trấn, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Khởi giá!”
Lão quản gia quất roi vào lưng ngựa, phát ra tiếng hét, xe ngựa đột nhiên tăng tốc.