Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Chương 80: Nhục Mạ, Tuyệt Đối Không Thể Tha Thứ.
Có Nhược Hy căng thẳng đứng trước cổng trường, do dự rất lâu cũng không dám đi vào.
Hôm nay là ngày thi, đã có người đến trường từ rất sớm, thi thoảng dùng ánh mắt xem thường nhìn cô, nói mấy câu khó nghe khiến dũng khí của cô lập tức như quả bóng bị xì hơi.
Nói với mình hết lần này đến lần khác, cần thừa nhận thì phải thừa nhận, cần đối mặt thì phải đối mặt. Bây giờ tình huống đã đủ gay go rồi, sẽ không thể gay go thêm nữa.
Vẫn nhắc chân lên, bước vào trường, nhưng thực tế luôn luôn khác xa với những gì tự cổ vũ bản thân.
Bên người có một cơn gió nhẹ thổi qua, đang định nhìn người bên cạnh là ai thì cổ tay bị một bàn tay bắt lấy, kéo cô đi vào trường.
Ngắng đầu lên nhìn Kiều Mộc Phong trước mặt, trái tim lạnh lẽo dần dần bị sự ám áp hòa tan, cho dù có gằng đè nén nhưng vẫn không kìm được mà cảm động.
Ánh nắng sáng sớm chiều qua kẽ lá, chiếu lên người sáng rực, mang theo hương thơm của cỏ cây.
Kiều Mộc Phong đi từ từ về phía trước, không quay đầu lại cũng không nói gì với cô, chỉ nắm chặt lấy tay cô mang theo sức mạnh ấm áp tăng thêm dũng khí cho cô.
Người đi ngang qua bên cạnh đều nhìn bằng con mắt kỳ lạ. Có Kiều Mộc Phong ở đây bọn họ cũng không dám nói mấy lời làm tổn thương người đó. Cuối cùng cũng thuận lợi đi vào phòng thi.
Kiều Mộc Phong đưa Cố Nhược Hy đến chỗ ngồi, khẽ nói một câu rồi quay người rời đi.
“Đừng có hủy luôn cả tia hy vọng cuối cùng của đời cậu.
Thi cho tốt.”
Cố Nhược Hy ngồi thẳng lưng, không quay đầu lại nhìn theo bóng dáng Kiều Mộc Phong rời đi, chỉ khẽ gật đầu.
Cô sẽ cố gắng, không từ bỏ.
Người trong phòng học càng lúc càng nhiều. Bọn họ đều là con nhà giàu, phải dậy sớm đi thi nên đều có dáng vẻ lười nhác bơ phờ. Khi nhìn thấy Cố Nhược Hy liền hưng phán lên giống như được tiêm máu gà, nhất thời hai mắt sáng lên, giống như cuộc sống vô vị của bọn họ cuối cùng cũng thú vui tiêu khiển.
Bọn họ đều vây quanh Cố Nhược Hy, đánh giá cô rồi cùng cười cợt bàn tán.
“Không phải đã bám vào được Kỳ thiếu và Lục thiếu rồi à?
Sao còn ăn mặc rách rưới thế này?”
“Lục thiếu và Kỳ thiếu sao có thể nhìn trúng cô ta! Nói không chừng lúc đó cô ta là muốn bám víu người ta, chụp mấy bức khỏa thân muốn đòi tiền, kết quả là bị người ta đá đi, không thèm bận tâm! Mắt công vô ích cởi trần bày dáng trước máy ảnh!”
“Ha ha ha… da mặt dày thật! Nếu là mình thì sớm đã đâm đầu vào tường chết rồi, làm gì còn mặt mũi ra ngoài!”
“Da mà không dày sao mà chụp ảnh khỏa thân làm xôn xao thiên hạ được!”
Một đám người cười lớn xôn xao.
Cố Nhược Hy nắm chặt tay lại, cả người cứng đờ ngồi đó bất động.
Cô không có phản ứng gì khiến đám người đó càng thêm ngang ngược. Có người thậm chí còn bắt đầu động tay động chân với Cố Nhược Hy.
“Sao còn chưa đi? Đừng có ngồi ở đây chướng mắt! Bảo vệ của trường đúng là, người nào cũng cho vào được!”
“Tưởng chen vào được trường của chúng ta thì có thể là người của giới thượng lưu rồi.”
Hay tay Cố Nhược Hy càng nắm chặt hơn, móng tay sắp cắm vào thịt, đau như kim đâm nhưng vẫn không bằng nỗi đau trong lòng. Cô nhịn, cắn răng nhịn, chỉ cần nhịn đến lúc thi xong thì sẽ không bao giờ tới đây nữa, trả lại thánh địa mà đám người này cho rằng là quý tộc mới được ra vào.
Đám người đột nhiên yên tĩnh lại. Thì ra là Tô Đình Đình tới. Tô gia rất có danh tiếng ở thành phố A, bây giờ Tô Nhã và Kỳ Thiếu Cẩn đính hôn, Tô Đình Đình càng thêm được kính trọng.
“Sắp bắt đầu thi rồi, tụ tập ở đây làm gì?” Tô Đình Đình tỏ vẻ rất biết chừng mực, xuất hiện trước mặt Có Nhược Hy.
“Đình Đình, sao cậu lại nói giúp Cố Nhược Hy? Không phải chứ, Cố Nhược Hy suýt nữa đã cướp anh rễ của cậu đấy! Còn cả anh rẻ cũ nữa!” Có người thêm dầu vào lửa.
Tô Đình Đình khinh thường mà liếc Cố Nhược Hy một cái, hừ một tiếng: “Kẻ hèn mạt hà tất phải xem trọng.”
Có Nhược Hy liền cắn chặt môi, sắp cắn ra máu, sắc mặt đã trắng bệch.
Tô Đình Đình làm như khó ngửi mà quạt tay trước mũi: “Mùi gì thế? Chướng khí đen đủi, mùi tanh thối! Tôi muốn nôn quá!”
Đám người lại cười cợt a dua, vô tình mà dẫm đạp lên chút kiên cường còn sót lại của Cố Nhược Hy. Nước mắt nóng hỏi đảo qua đảo lại trong mắt, lòng bàn tay ướt rọt, có lẽ đã bị cô nắm chặt đến mức ra mồ hôi rồi.
Đột nhiên cửa phòng học truyền đến tiếng vang mạnh.
Tiếng cười của đám người dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa. Lúc bọn họ nhìn rõ người đến thì đều ngây ra, im bặt.
“Còn không ngồi vào chỗ! Muốn bị đuổi ra ngoài?”
Giọng nói âm u của Kỳ Thiếu Cần vang lên mang theo.
phẫn nộ, bá đạo mà vang vọng khắp ngóc ngách phòng học.
Đám người liền như gặp phải dã thú, nhỏ giọng thì thầm.
“Sao Kỳ thiếu lại tới đây.”
“Không nhìn thấy Lâm Hâm bên cạnh anh ta sao, có lẽ là đưa Lâm Hâm đi thi.”
Phòng học hoàn toàn yên lặng, tĩnh mặc.
Có Nhược Hy căng thẳng đứng trước cổng trường, do dự rất lâu cũng không dám đi vào.
Hôm nay là ngày thi, đã có người đến trường từ rất sớm, thi thoảng dùng ánh mắt xem thường nhìn cô, nói mấy câu khó nghe khiến dũng khí của cô lập tức như quả bóng bị xì hơi.
Nói với mình hết lần này đến lần khác, cần thừa nhận thì phải thừa nhận, cần đối mặt thì phải đối mặt. Bây giờ tình huống đã đủ gay go rồi, sẽ không thể gay go thêm nữa.
Vẫn nhắc chân lên, bước vào trường, nhưng thực tế luôn luôn khác xa với những gì tự cổ vũ bản thân.
Bên người có một cơn gió nhẹ thổi qua, đang định nhìn người bên cạnh là ai thì cổ tay bị một bàn tay bắt lấy, kéo cô đi vào trường.
Ngắng đầu lên nhìn Kiều Mộc Phong trước mặt, trái tim lạnh lẽo dần dần bị sự ám áp hòa tan, cho dù có gằng đè nén nhưng vẫn không kìm được mà cảm động.
Ánh nắng sáng sớm chiều qua kẽ lá, chiếu lên người sáng rực, mang theo hương thơm của cỏ cây.
Kiều Mộc Phong đi từ từ về phía trước, không quay đầu lại cũng không nói gì với cô, chỉ nắm chặt lấy tay cô mang theo sức mạnh ấm áp tăng thêm dũng khí cho cô.
Người đi ngang qua bên cạnh đều nhìn bằng con mắt kỳ lạ. Có Kiều Mộc Phong ở đây bọn họ cũng không dám nói mấy lời làm tổn thương người đó. Cuối cùng cũng thuận lợi đi vào phòng thi.
Kiều Mộc Phong đưa Cố Nhược Hy đến chỗ ngồi, khẽ nói một câu rồi quay người rời đi.
“Đừng có hủy luôn cả tia hy vọng cuối cùng của đời cậu.
Thi cho tốt.”
Cố Nhược Hy ngồi thẳng lưng, không quay đầu lại nhìn theo bóng dáng Kiều Mộc Phong rời đi, chỉ khẽ gật đầu.
Cô sẽ cố gắng, không từ bỏ.
Người trong phòng học càng lúc càng nhiều. Bọn họ đều là con nhà giàu, phải dậy sớm đi thi nên đều có dáng vẻ lười nhác bơ phờ. Khi nhìn thấy Cố Nhược Hy liền hưng phán lên giống như được tiêm máu gà, nhất thời hai mắt sáng lên, giống như cuộc sống vô vị của bọn họ cuối cùng cũng thú vui tiêu khiển.
Bọn họ đều vây quanh Cố Nhược Hy, đánh giá cô rồi cùng cười cợt bàn tán.
“Không phải đã bám vào được Kỳ thiếu và Lục thiếu rồi à?
Sao còn ăn mặc rách rưới thế này?”
“Lục thiếu và Kỳ thiếu sao có thể nhìn trúng cô ta! Nói không chừng lúc đó cô ta là muốn bám víu người ta, chụp mấy bức khỏa thân muốn đòi tiền, kết quả là bị người ta đá đi, không thèm bận tâm! Mắt công vô ích cởi trần bày dáng trước máy ảnh!”
“Ha ha ha… da mặt dày thật! Nếu là mình thì sớm đã đâm đầu vào tường chết rồi, làm gì còn mặt mũi ra ngoài!”
“Da mà không dày sao mà chụp ảnh khỏa thân làm xôn xao thiên hạ được!”
Một đám người cười lớn xôn xao.
Cố Nhược Hy nắm chặt tay lại, cả người cứng đờ ngồi đó bất động.
Cô không có phản ứng gì khiến đám người đó càng thêm ngang ngược. Có người thậm chí còn bắt đầu động tay động chân với Cố Nhược Hy.
“Sao còn chưa đi? Đừng có ngồi ở đây chướng mắt! Bảo vệ của trường đúng là, người nào cũng cho vào được!”
“Tưởng chen vào được trường của chúng ta thì có thể là người của giới thượng lưu rồi.”
Hay tay Cố Nhược Hy càng nắm chặt hơn, móng tay sắp cắm vào thịt, đau như kim đâm nhưng vẫn không bằng nỗi đau trong lòng. Cô nhịn, cắn răng nhịn, chỉ cần nhịn đến lúc thi xong thì sẽ không bao giờ tới đây nữa, trả lại thánh địa mà đám người này cho rằng là quý tộc mới được ra vào.
Đám người đột nhiên yên tĩnh lại. Thì ra là Tô Đình Đình tới. Tô gia rất có danh tiếng ở thành phố A, bây giờ Tô Nhã và Kỳ Thiếu Cẩn đính hôn, Tô Đình Đình càng thêm được kính trọng.
“Sắp bắt đầu thi rồi, tụ tập ở đây làm gì?” Tô Đình Đình tỏ vẻ rất biết chừng mực, xuất hiện trước mặt Có Nhược Hy.
“Đình Đình, sao cậu lại nói giúp Cố Nhược Hy? Không phải chứ, Cố Nhược Hy suýt nữa đã cướp anh rễ của cậu đấy! Còn cả anh rẻ cũ nữa!” Có người thêm dầu vào lửa.
Tô Đình Đình khinh thường mà liếc Cố Nhược Hy một cái, hừ một tiếng: “Kẻ hèn mạt hà tất phải xem trọng.”
Có Nhược Hy liền cắn chặt môi, sắp cắn ra máu, sắc mặt đã trắng bệch.
Tô Đình Đình làm như khó ngửi mà quạt tay trước mũi: “Mùi gì thế? Chướng khí đen đủi, mùi tanh thối! Tôi muốn nôn quá!”
Đám người lại cười cợt a dua, vô tình mà dẫm đạp lên chút kiên cường còn sót lại của Cố Nhược Hy. Nước mắt nóng hỏi đảo qua đảo lại trong mắt, lòng bàn tay ướt rọt, có lẽ đã bị cô nắm chặt đến mức ra mồ hôi rồi.
Đột nhiên cửa phòng học truyền đến tiếng vang mạnh.
Tiếng cười của đám người dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa. Lúc bọn họ nhìn rõ người đến thì đều ngây ra, im bặt.
“Còn không ngồi vào chỗ! Muốn bị đuổi ra ngoài?”
Giọng nói âm u của Kỳ Thiếu Cần vang lên mang theo.
phẫn nộ, bá đạo mà vang vọng khắp ngóc ngách phòng học.
Đám người liền như gặp phải dã thú, nhỏ giọng thì thầm.
“Sao Kỳ thiếu lại tới đây.”
“Không nhìn thấy Lâm Hâm bên cạnh anh ta sao, có lẽ là đưa Lâm Hâm đi thi.”
Phòng học hoàn toàn yên lặng, tĩnh mặc.
Bình luận facebook