Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Chương 108:
Nghe được phía sau truyền tới tiếng đóng cửa, cô mới té ngồi trên sofa, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, mẹ cũng đã xuất viện, sống trong một ngôi biệt thư nhỏ vô cùng ưu nhã mà Lục Nghệ Thần sắp xếp, mặc dù mẹ nghi ngờ thế nhưng cũng không hỏi gì, dễ dàng tin lời của Cố Nhược Hy, là bệnh viện tài trợ để cho bệnh nhân tĩnh dưỡng.
Cái cớ sứt sẹo như vậy thế nhưng mẹ vẫn tin, thật sự là quá mức tin tưởng cô rồi. Dưới sự sắp xếp của Lục Nghệ Thần dì Từ vẫn tiếp tục chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của mẹ và anh trai, bởi dì Từ trước nay đều không lắm miệng nói những lời thừa thải, thậm chỉ nhiều lúc nói chuyện với bà cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu trả lời.
An Khả Hinh không có việc sẽ tới tìm có Nhược Hy chơi, hai người cứ như vậy mà trở thành bạn chơi tốt nhát.
Dưới sự năn nỉ của Có Nhược Hy, An Khả Hinh đồng ý giữ bí mật chuyện Có Nhược Hy kết hôn với Lục Nghệ Thân, thế nhưng có thể giữ được bao lâu thì cũng chỉ có thể nghe theo lệnh trời mà thôi.
Nửa tháng này Lục Nghệ Thần ngày nào cũng dẫn Có Nhược Hy tới tham gia những sự kiện lớn, phách lối khoe ân ái khiến cho ảnh của bọn họ được lưu truyền khắp các con phố lớn nhỏ.
Trước đây Cố Nhược Hy luôn bị mọi người mắng chửi là người phụ nữ thấp hèn, cuối cùng thì mọi chuyện cũng được vãn hồi, trở thành cô bé Lọ Lem hạnh phúc và may mắn nhất trong thế giới này, thậm chí còn có người bắt đầu tán thưởng sự khiêm tốn của Cố Nhược Hy, bởi khi tham gia các buổi tụ họp lớn cô đều không mặc những bộ lễ phục sáng chói mắt khoa trương, và cũng không trang điểm đậm trước mặt công chúng, vẫn luôn là bộ dáng trắng trong thuần khiết, cô gả cho nhà giàu nhất Châu Á, một trong mười người cường đại nhất thế giới, thế mà lại có thể khiêm tốn như vậy, quả thực là hiếm khó.
Mặc dù không thân cận với đám thiên kim phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, thế nhưng cô vẫn như một vằng sáng mới xuất hiện ở trên trang đầu của các trang bìa lớn, dần dần liền được quần chúng coi trọng, và sự tình hoàn toàn che đậy kín tin Tô Nhã với Kỳ Thiếu Cần dắt tay nhau xuất hiện ở các sự kiện hoạt động khác nhau.
Hoạt động cắt băng kết thúc, Kỳ Thiếu Cần với Tô Nhã tay trong tay đi về phía hậu trường nghỉ ngơi, khi không có ai ở bên ngoài thì nụ cười đầy ân ái trên mặt họ lại quay về bộ dáng đau khổ nhăn nhó, cũng buông ra mười ngón tay đang đan xem vào nhau.
“Nếu như cô tiến vào giới giải trí thì với kỹ năng diễn xuất của cô hoàn toàn có thể lấy được giải Oscar, so với việc liều mạng làm ở trung tâm thương mại thì công việc này nó càng thích hợp với cô hơn.” Kỳ Thiếu Cần vừa cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài vừa tức giận không rõ nói.
“Cảm ơn Kỳ thiếu đã khen.” Tô Nhã vẫn mỉm cười tao nhã như cũ, lấy ra cái gương bắt đầu dặm lại lớp trang điểm.
Ánh mắt của Kỳ Thiếu Cần đột nhiên rơi trên cái bàn, trên đó có một sắp báo hơn nữa những trang đầu bìa đều là Lục Nghệ Thần ôm ấp Cố Nhược Hy, bức ảnh phóng to lên nụ cười vô cùng hạnh phúc của hai người, anh ta dùng một tay hắt hét số báo kia xuống đắt.
Tô Nhã liếc mắt nhìn một cái, nhìn lên đống báo mắt trật tự rơi trên mặt đất, đôi mắt ngập nước trở lên u tối thế nhưng bên môi vẫn nở ra một nụ cười khéo léo.
“Màn biểu diễn này cua chúng ta diễn cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn sớm ngày kết thúc thôi!” Kỳ Thiếu Cần phiền muộn tháo cà vạt ra, lúc này mới cảm thấy hít thở được thông thuận hơn.
“Tôi nghe nói Kỳ thiếu thích Lâm Hâm của Lâm gia, sản nghiệp của Lâm gia không lớn mạnh như Tô gia, Kỳ gia sẽ không chấp nhận cô ấy! Lúc này Kỳ thiếu thật sự định kết thúc tiết mục này với tôi sao?” Trong lòng Tô Nhã lại tính toán, giờ mà qua loa hủy bỏ đi đính hôn của bọn họ thì đối với dan tiếng của Tô gia còn có danh tiếng của cô ta đều không có lợi.
Kỳ Thiếu Cần buồn bực cười một tiếng, không cho là đúng: “Bạn trai cũ của cô đã cùng với mỹ nữ đầm ấm trong hạnh phúc rồi mà cô lại còn có thể bình tĩnh được như vậy à?”
“Vì tương lai có thể tự mình cầm lái cũng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhát để phát triển sự nghiệp của mình, đợi đến khi cường đại đến mức không ai có thể thao túng được nữa thì làm bất cứ chuyện gì cũng không còn ai dám tới cản trở.” Ánh mắt của Tô Nhã bình tĩnh nhìn tờ báo trên mặt đất, nhìn nụ cười vô cùng khôi ngô kia của Lục Nghệ Thần, vành mắt cô ta liền đỏ lên, thế nhưng cô ta vẫn giữ được bộ dáng tươi cười của bản thân.
Giống như một người cường đại như Lục Nghệ Thần cưới một người phụ nữ mang đây tiếng xấu, thế nhưng lại không có ai dám ngăn trở, những trùm thương nghiệp tụ tập lại nói một hai câu, thế nhưng khi thấy Lục Nghệ Thần thì vẫn uốn mình khom người mà ra sức nịnh hót, trắng trợn ca ngợi có Nhược Hy dịu dàng ôn như đáng được học hỏi.
Kỳ Thiếu Cần đột nhiên nhặt tờ báo lên, đem bức ảnh của Cố Nhược Hy với Lục Nghệ thần xé làm hai mảnh, đem một nửa bức ảnh của Lục Nghệ Thần đập trước mặt Tô Nhã: “Cô không muốn đoạt lại sao? Nó vốn là thứ thuộc về cô không phải sao?”
Nghe được phía sau truyền tới tiếng đóng cửa, cô mới té ngồi trên sofa, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, mẹ cũng đã xuất viện, sống trong một ngôi biệt thư nhỏ vô cùng ưu nhã mà Lục Nghệ Thần sắp xếp, mặc dù mẹ nghi ngờ thế nhưng cũng không hỏi gì, dễ dàng tin lời của Cố Nhược Hy, là bệnh viện tài trợ để cho bệnh nhân tĩnh dưỡng.
Cái cớ sứt sẹo như vậy thế nhưng mẹ vẫn tin, thật sự là quá mức tin tưởng cô rồi. Dưới sự sắp xếp của Lục Nghệ Thần dì Từ vẫn tiếp tục chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của mẹ và anh trai, bởi dì Từ trước nay đều không lắm miệng nói những lời thừa thải, thậm chỉ nhiều lúc nói chuyện với bà cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu trả lời.
An Khả Hinh không có việc sẽ tới tìm có Nhược Hy chơi, hai người cứ như vậy mà trở thành bạn chơi tốt nhát.
Dưới sự năn nỉ của Có Nhược Hy, An Khả Hinh đồng ý giữ bí mật chuyện Có Nhược Hy kết hôn với Lục Nghệ Thân, thế nhưng có thể giữ được bao lâu thì cũng chỉ có thể nghe theo lệnh trời mà thôi.
Nửa tháng này Lục Nghệ Thần ngày nào cũng dẫn Có Nhược Hy tới tham gia những sự kiện lớn, phách lối khoe ân ái khiến cho ảnh của bọn họ được lưu truyền khắp các con phố lớn nhỏ.
Trước đây Cố Nhược Hy luôn bị mọi người mắng chửi là người phụ nữ thấp hèn, cuối cùng thì mọi chuyện cũng được vãn hồi, trở thành cô bé Lọ Lem hạnh phúc và may mắn nhất trong thế giới này, thậm chí còn có người bắt đầu tán thưởng sự khiêm tốn của Cố Nhược Hy, bởi khi tham gia các buổi tụ họp lớn cô đều không mặc những bộ lễ phục sáng chói mắt khoa trương, và cũng không trang điểm đậm trước mặt công chúng, vẫn luôn là bộ dáng trắng trong thuần khiết, cô gả cho nhà giàu nhất Châu Á, một trong mười người cường đại nhất thế giới, thế mà lại có thể khiêm tốn như vậy, quả thực là hiếm khó.
Mặc dù không thân cận với đám thiên kim phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, thế nhưng cô vẫn như một vằng sáng mới xuất hiện ở trên trang đầu của các trang bìa lớn, dần dần liền được quần chúng coi trọng, và sự tình hoàn toàn che đậy kín tin Tô Nhã với Kỳ Thiếu Cần dắt tay nhau xuất hiện ở các sự kiện hoạt động khác nhau.
Hoạt động cắt băng kết thúc, Kỳ Thiếu Cần với Tô Nhã tay trong tay đi về phía hậu trường nghỉ ngơi, khi không có ai ở bên ngoài thì nụ cười đầy ân ái trên mặt họ lại quay về bộ dáng đau khổ nhăn nhó, cũng buông ra mười ngón tay đang đan xem vào nhau.
“Nếu như cô tiến vào giới giải trí thì với kỹ năng diễn xuất của cô hoàn toàn có thể lấy được giải Oscar, so với việc liều mạng làm ở trung tâm thương mại thì công việc này nó càng thích hợp với cô hơn.” Kỳ Thiếu Cần vừa cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài vừa tức giận không rõ nói.
“Cảm ơn Kỳ thiếu đã khen.” Tô Nhã vẫn mỉm cười tao nhã như cũ, lấy ra cái gương bắt đầu dặm lại lớp trang điểm.
Ánh mắt của Kỳ Thiếu Cần đột nhiên rơi trên cái bàn, trên đó có một sắp báo hơn nữa những trang đầu bìa đều là Lục Nghệ Thần ôm ấp Cố Nhược Hy, bức ảnh phóng to lên nụ cười vô cùng hạnh phúc của hai người, anh ta dùng một tay hắt hét số báo kia xuống đắt.
Tô Nhã liếc mắt nhìn một cái, nhìn lên đống báo mắt trật tự rơi trên mặt đất, đôi mắt ngập nước trở lên u tối thế nhưng bên môi vẫn nở ra một nụ cười khéo léo.
“Màn biểu diễn này cua chúng ta diễn cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn sớm ngày kết thúc thôi!” Kỳ Thiếu Cần phiền muộn tháo cà vạt ra, lúc này mới cảm thấy hít thở được thông thuận hơn.
“Tôi nghe nói Kỳ thiếu thích Lâm Hâm của Lâm gia, sản nghiệp của Lâm gia không lớn mạnh như Tô gia, Kỳ gia sẽ không chấp nhận cô ấy! Lúc này Kỳ thiếu thật sự định kết thúc tiết mục này với tôi sao?” Trong lòng Tô Nhã lại tính toán, giờ mà qua loa hủy bỏ đi đính hôn của bọn họ thì đối với dan tiếng của Tô gia còn có danh tiếng của cô ta đều không có lợi.
Kỳ Thiếu Cần buồn bực cười một tiếng, không cho là đúng: “Bạn trai cũ của cô đã cùng với mỹ nữ đầm ấm trong hạnh phúc rồi mà cô lại còn có thể bình tĩnh được như vậy à?”
“Vì tương lai có thể tự mình cầm lái cũng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhát để phát triển sự nghiệp của mình, đợi đến khi cường đại đến mức không ai có thể thao túng được nữa thì làm bất cứ chuyện gì cũng không còn ai dám tới cản trở.” Ánh mắt của Tô Nhã bình tĩnh nhìn tờ báo trên mặt đất, nhìn nụ cười vô cùng khôi ngô kia của Lục Nghệ Thần, vành mắt cô ta liền đỏ lên, thế nhưng cô ta vẫn giữ được bộ dáng tươi cười của bản thân.
Giống như một người cường đại như Lục Nghệ Thần cưới một người phụ nữ mang đây tiếng xấu, thế nhưng lại không có ai dám ngăn trở, những trùm thương nghiệp tụ tập lại nói một hai câu, thế nhưng khi thấy Lục Nghệ Thần thì vẫn uốn mình khom người mà ra sức nịnh hót, trắng trợn ca ngợi có Nhược Hy dịu dàng ôn như đáng được học hỏi.
Kỳ Thiếu Cần đột nhiên nhặt tờ báo lên, đem bức ảnh của Cố Nhược Hy với Lục Nghệ thần xé làm hai mảnh, đem một nửa bức ảnh của Lục Nghệ Thần đập trước mặt Tô Nhã: “Cô không muốn đoạt lại sao? Nó vốn là thứ thuộc về cô không phải sao?”
Bình luận facebook