Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Chương 71: Cút Mau, Lại Một Lần Nữa Nhìn Thấy Bộ Mặt Thật.
Cố Nhược Hy tắm xong, lau tóc ướt, nhìn đồ ngủ trên người Hạ Tử Mộc, không kìm được mà bật cười. Mặt Hạ Tử Mộc xị xuống: “Cười cái gì?”
“Không có gì, không có gì! Khá đẹp. Mặc ở trong nhà, dù gì cũng không có người ngoài.” Lấy quần áo mà Hạ Tử Mộc thay ra ném vào máy giặt, nhắn nút, bắt đầu xả nước.
Hạ Tử Mộc thấy Cố Nhược Hy mặc áo khoác, thay dẹp muốn đi ra ngoài, vội hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Mình mới nhớ lại, đã đồng ý sáng mai làm sủi cảo cho anh trai. Trong nhà hết bột mì rồi, mình đi mua một bao.”
“Mình đi cùng cậu!” Hạ Tử Mộc vội đi theo.
Có Nhược Hy buồn cười mà nhìn cô ấy: “Cậu chắc chắn mặc như thế này ra ngoài với mình?”
Hạ Tử Mộc nhìn mình một cái, gãi đầu: “Cậu đi nhanh về nhanh.”
Có Nhược Hy đội mũ két, đáp một tiếng rồi ra cửa. Ở siêu thị nhỏ trong ngõ, lựa một bao bột mì. Cúi đầu trả tiền, bác gái của siêu thị cứ rướn đầu đánh giá cô.
“Là Nhược Hy à, lâu rồi không gặp cháu.”
Cố Nhược Hy gật đầu cười, để tiền lại rồi vội đi ra ngoài nhưng lại bị bác gái kéo lại: “Máy ngày trước gàn nhà cháu có rất nhiều nhà báo! Sau đó thí thấy cháu ở trên tỉ vi và báo. Cháu nói xem cháu bình thường cũng ngoan, sao có thể làm ra loại chuyện đó! Mẹ cháu nếu biết được thì sẽ tức chết mất!”
Có Nhược Hy cúi thấp đầu, môi run lên một cái, không nói gì.
“Nhà bác cũng có con gái, nếu làm ra loại chuyện này, khiến tất cả mọi người đều mắng mó thì bác sẽ uống thuốc mà chết cho rồi! Để người có tiền chơi chán, lau miệng rồi đá đi! Người ta căn bản không xem cháu ra gì cải”
Bác gái cứ càm ràm, khiến cho những người mua đồ trong siêu thị đều vây quanh lại. Đa phần đều là hàng xóm quen biết, sớm đã muốn mắng cho Cố Nhược Hy một trận rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng chặn được người, kéo lấy tay cô không buông, chỉ chỉ chỏ chỏ.
“Nhược Hy à, bà cũng nhìn cháu từ nhỏ tới lớn, là đứa trẻ khá ngoan, lại hiểu chuyện! Gia đình cũng hơi khổ nhưng cũng cần phải có tôn nghiêm chứ?”
“Sao cháu lại có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy, sau này mẹ cháu sao mà đứng trước mặt người ta được nữa! Đứa trẻ này, hư quá! Không có bó dạy dỗ là không được mài! Mẹ cháu cũng không quản cháu.”
“Nhà cháu cô nhi quả phụ, ba người. Bố cháu cũng không quan tâm tới. Mấy hàng xóm như các bác cũng không ít giúp nhà cháu. Nói cháu mấy câu không phải không muốn nghe đấy chứ? Bọn ta cũng là muồn tốt cho cháu! Sau này cháu cũng phải làm người cho đàng hoàng!”
Cố Nhược Hy cắn chặt môi, gật mạnh đầu, muốn bỏ chạy nhưng sức lực cả người lại như bị hút sạch, không động đậy được. Có gắng kiềm chế nước mắt trào lên trong hốc mắt, người xung quanh cô không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ, nói cái này cái kia, hoàn toàn không bận tâm tới cảm nhận của cô, tùy ý phát tiết sự bất mãn và ghét bỏ của họ.
Hàng xóm láng giềng đều biết, mẹ mà xuất viện thì phải làm sao? Sớm muộn cũng sẽ biết! Giấu được một lúc nhưng không giấu được cả đời. Ngộ nhỡ không chịu nỗi đả kích thì nên làm sao mới được?
Vẫn luôn tỏ vẻ kiên cường, tưởng tình hình sẽ không gay go đến vậy, nhưng bây giờ thật sự đã hiểu, cô vẫn luôn tự gạt người gạt mình, tự an ủi mình. Bất lực đứng giữa đám đông, rất mong có một người xuất hiện giúp cô, cứu cô thoát khỏi chỗ này, rời khỏi nơi đây. Cắn chặt răng cố nhẫn nhịn, đợi họ mắng đủ rồi thì có thể thả cô đi.
Có người thấy Cố Nhược Hy vẫn luôn cúi đầu không nói gì thì tưởng cô ngoan cố không biết hồi cải thì liền dùng nắm đấm đánh lên lưng cô: “Đứa trẻ này, bảo mẹ cháu phải cất mặt đi đâu hả?”
Cố Nhược Hy đau đến mức nước mắt chảy ra, men theo gò má rơi xuống đất. Bọn họ vẫn chưa hả giận, liền bắt đầu tay đắm chân đá với Cố Nhược Hy, giống như cô đã trở thành người đàn bà phóng túng bị người ta đày dọa thời phong kiến.
Đột nhiên có một bóng hình cao lớn xuất hiện trong đám đông, những tiếng mắng mỏ ôn ào im bặt lại. Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người đàn ông tuần tú lại cao lớn này.
Cố Nhược Hy đang thấy kinh ngạc, sao mọi người lại dừng lại. Đang định ngắng đầu lên nhìn thử thì một bàn tay có lực đặt mạnh lên vai cô, mộ tay đè thấp mũ két của cô, chắn lại phần lớn tầm nhìn, cũng che đi nước mắt trên mặt cô.
Đám đông ngắn ra tại chỗ. Người đàn ông đó lạnh lùng nhìn một cái, bọn họ liền sợ hãi mà lùi lại sau một bước, nhường đường. Anh đưa Cố Nhược Hy bước nhanh ra khỏi siêu thị.
Đám cô dì thím bác đó chen chúc trước cổng nhìn theo bóng lưng phía xa, rồi nhìn nhau. Đột nhiên có một người phụ nữ trẻ tuổi hét lên một tiếng.
“Tôi từng thấy ảnh của người này trên báo, cậu ta là thái tử… thái tử của tập đoàn Kỳ thị gì đó! Tên là gì ấy nhỉ, Kỳ gì đó! Ảnh khỏa thân của Có Nhược Hy, cậu ta cũng có phần.”
Đám người lại xôn xao: “Vậy nghĩa là nha đầu này có khi lại thật sự có thể biến thành phượng hoàng bay lên cành cao rồi!”
“Ai biết được. Nha đầu Nhược Hy này trẻ tuổi xinh đẹp, chưa chắc thật sự có thể gả vào nhà giàu! Chỉ sợ người ta xem thường, cho chút tiền, làm tình nhân ở bên ngoài.”
Đột nhiên bác gái chủ siêu thị hét lên một tiếng: da, tôi nhớ ra rồi! Chàng trai này mấy tháng gần đây thường xuất hiện gần khu nhà của Cố Nhược Hy. Lái xe dừng lại trước siêu thị của tôi. Có lúc Cố Nhược Hy đi học tan học đều phải đi qua chỗ đó.”
Cố Nhược Hy tắm xong, lau tóc ướt, nhìn đồ ngủ trên người Hạ Tử Mộc, không kìm được mà bật cười. Mặt Hạ Tử Mộc xị xuống: “Cười cái gì?”
“Không có gì, không có gì! Khá đẹp. Mặc ở trong nhà, dù gì cũng không có người ngoài.” Lấy quần áo mà Hạ Tử Mộc thay ra ném vào máy giặt, nhắn nút, bắt đầu xả nước.
Hạ Tử Mộc thấy Cố Nhược Hy mặc áo khoác, thay dẹp muốn đi ra ngoài, vội hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Mình mới nhớ lại, đã đồng ý sáng mai làm sủi cảo cho anh trai. Trong nhà hết bột mì rồi, mình đi mua một bao.”
“Mình đi cùng cậu!” Hạ Tử Mộc vội đi theo.
Có Nhược Hy buồn cười mà nhìn cô ấy: “Cậu chắc chắn mặc như thế này ra ngoài với mình?”
Hạ Tử Mộc nhìn mình một cái, gãi đầu: “Cậu đi nhanh về nhanh.”
Có Nhược Hy đội mũ két, đáp một tiếng rồi ra cửa. Ở siêu thị nhỏ trong ngõ, lựa một bao bột mì. Cúi đầu trả tiền, bác gái của siêu thị cứ rướn đầu đánh giá cô.
“Là Nhược Hy à, lâu rồi không gặp cháu.”
Cố Nhược Hy gật đầu cười, để tiền lại rồi vội đi ra ngoài nhưng lại bị bác gái kéo lại: “Máy ngày trước gàn nhà cháu có rất nhiều nhà báo! Sau đó thí thấy cháu ở trên tỉ vi và báo. Cháu nói xem cháu bình thường cũng ngoan, sao có thể làm ra loại chuyện đó! Mẹ cháu nếu biết được thì sẽ tức chết mất!”
Có Nhược Hy cúi thấp đầu, môi run lên một cái, không nói gì.
“Nhà bác cũng có con gái, nếu làm ra loại chuyện này, khiến tất cả mọi người đều mắng mó thì bác sẽ uống thuốc mà chết cho rồi! Để người có tiền chơi chán, lau miệng rồi đá đi! Người ta căn bản không xem cháu ra gì cải”
Bác gái cứ càm ràm, khiến cho những người mua đồ trong siêu thị đều vây quanh lại. Đa phần đều là hàng xóm quen biết, sớm đã muốn mắng cho Cố Nhược Hy một trận rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng chặn được người, kéo lấy tay cô không buông, chỉ chỉ chỏ chỏ.
“Nhược Hy à, bà cũng nhìn cháu từ nhỏ tới lớn, là đứa trẻ khá ngoan, lại hiểu chuyện! Gia đình cũng hơi khổ nhưng cũng cần phải có tôn nghiêm chứ?”
“Sao cháu lại có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy, sau này mẹ cháu sao mà đứng trước mặt người ta được nữa! Đứa trẻ này, hư quá! Không có bó dạy dỗ là không được mài! Mẹ cháu cũng không quản cháu.”
“Nhà cháu cô nhi quả phụ, ba người. Bố cháu cũng không quan tâm tới. Mấy hàng xóm như các bác cũng không ít giúp nhà cháu. Nói cháu mấy câu không phải không muốn nghe đấy chứ? Bọn ta cũng là muồn tốt cho cháu! Sau này cháu cũng phải làm người cho đàng hoàng!”
Cố Nhược Hy cắn chặt môi, gật mạnh đầu, muốn bỏ chạy nhưng sức lực cả người lại như bị hút sạch, không động đậy được. Có gắng kiềm chế nước mắt trào lên trong hốc mắt, người xung quanh cô không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ, nói cái này cái kia, hoàn toàn không bận tâm tới cảm nhận của cô, tùy ý phát tiết sự bất mãn và ghét bỏ của họ.
Hàng xóm láng giềng đều biết, mẹ mà xuất viện thì phải làm sao? Sớm muộn cũng sẽ biết! Giấu được một lúc nhưng không giấu được cả đời. Ngộ nhỡ không chịu nỗi đả kích thì nên làm sao mới được?
Vẫn luôn tỏ vẻ kiên cường, tưởng tình hình sẽ không gay go đến vậy, nhưng bây giờ thật sự đã hiểu, cô vẫn luôn tự gạt người gạt mình, tự an ủi mình. Bất lực đứng giữa đám đông, rất mong có một người xuất hiện giúp cô, cứu cô thoát khỏi chỗ này, rời khỏi nơi đây. Cắn chặt răng cố nhẫn nhịn, đợi họ mắng đủ rồi thì có thể thả cô đi.
Có người thấy Cố Nhược Hy vẫn luôn cúi đầu không nói gì thì tưởng cô ngoan cố không biết hồi cải thì liền dùng nắm đấm đánh lên lưng cô: “Đứa trẻ này, bảo mẹ cháu phải cất mặt đi đâu hả?”
Cố Nhược Hy đau đến mức nước mắt chảy ra, men theo gò má rơi xuống đất. Bọn họ vẫn chưa hả giận, liền bắt đầu tay đắm chân đá với Cố Nhược Hy, giống như cô đã trở thành người đàn bà phóng túng bị người ta đày dọa thời phong kiến.
Đột nhiên có một bóng hình cao lớn xuất hiện trong đám đông, những tiếng mắng mỏ ôn ào im bặt lại. Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người đàn ông tuần tú lại cao lớn này.
Cố Nhược Hy đang thấy kinh ngạc, sao mọi người lại dừng lại. Đang định ngắng đầu lên nhìn thử thì một bàn tay có lực đặt mạnh lên vai cô, mộ tay đè thấp mũ két của cô, chắn lại phần lớn tầm nhìn, cũng che đi nước mắt trên mặt cô.
Đám đông ngắn ra tại chỗ. Người đàn ông đó lạnh lùng nhìn một cái, bọn họ liền sợ hãi mà lùi lại sau một bước, nhường đường. Anh đưa Cố Nhược Hy bước nhanh ra khỏi siêu thị.
Đám cô dì thím bác đó chen chúc trước cổng nhìn theo bóng lưng phía xa, rồi nhìn nhau. Đột nhiên có một người phụ nữ trẻ tuổi hét lên một tiếng.
“Tôi từng thấy ảnh của người này trên báo, cậu ta là thái tử… thái tử của tập đoàn Kỳ thị gì đó! Tên là gì ấy nhỉ, Kỳ gì đó! Ảnh khỏa thân của Có Nhược Hy, cậu ta cũng có phần.”
Đám người lại xôn xao: “Vậy nghĩa là nha đầu này có khi lại thật sự có thể biến thành phượng hoàng bay lên cành cao rồi!”
“Ai biết được. Nha đầu Nhược Hy này trẻ tuổi xinh đẹp, chưa chắc thật sự có thể gả vào nhà giàu! Chỉ sợ người ta xem thường, cho chút tiền, làm tình nhân ở bên ngoài.”
Đột nhiên bác gái chủ siêu thị hét lên một tiếng: da, tôi nhớ ra rồi! Chàng trai này mấy tháng gần đây thường xuất hiện gần khu nhà của Cố Nhược Hy. Lái xe dừng lại trước siêu thị của tôi. Có lúc Cố Nhược Hy đi học tan học đều phải đi qua chỗ đó.”
Bình luận facebook