Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Chương 40: Nói Rõ. Ai Bảo Tôi Thích Cô
Lâm Hâm chạy đến quán bar uống rượu. Mặc kệ đó là rượu Tây cực mạnh, cô ta trực tiếp cầm chai rượu lên uống một hơi như đang uống nước. Cô ta mong sao chất cồn sẽ khiến trái tim mình trở nên tê dại, như vậy cô ta sẽ không cảm thấy đau đón như thế nữa.
Chuyên viên pha chế đẹp trai ở quầy bar đã khuyên cô ta vài lần nhưng cô ta lại chỉ thẳng vào mặt người ta mà chửi ầm lên: “Anh có biết tôi bị thất tình rồi không? Đến anh cũng ăn ức hiếp tôi! Bây giờ cả thế giới này đều biết tôi bị thất tình rồi! Tôi bị một con nghèo túng đê tiện cướp bạn trai rồi.”
Cô ta lại nốc một ngụm rượu, sau đó say bí tỉ mà nằm sắp trên quầy bar: “Tô Đình Đình! Cô dám chơi tôi!”
Một bàn tay lớn đột nhiên kéo cổ tay của Lâm Hâm, ngăn cản cô ta tiếp tục chuốc rượu. Lâm Hâm phẫn nộ trừng mắt nhìn người kia, khi cô ta nhìn thấy đó là Kỳ Thiếu Cần thì toàn bộ kiên trì đều tan vỡ. Cô ta úp mặt vào lòng Kỳ Thiếu Cần, khóc đau thành tiếng.
Trong quán bar, bởi vì sự xuất hiện của Kỳ Thiếu Cần mà nhiều mỹ nữ ăn mặc gợi cảm cầm theo ly rượu đứng một bên nhìn anh ta. Thế nhưng bọn họ không dám đến gần bắt chuyện, do xung quanh anh ta tản mát ra một luồng khí lạnh lẽo không muốn ai đến gần.
“Anh Thiếu Cần! Em đá Mộc Phong rồi, em không cần anh ấy nữa! Chúng ta quen nhau đi, anh đừng đính hôn nữa mà đính hôn với em này! Em gả cho anh, chúng ta kết hôn có được không? Hai chị em của Tô gia đều không phải hạng người tốt đẹp gì, Tô Nhã không xứng với anh Thiếu Cần.” Lâm Hâm dùng sức ôm chằm lấy Kỳ Thiếu Cẩn, gần như là treo trên người anh ta.
Kỳ Thiếu Cẩn đỡ lấy eo nhỏ của cô ta, nhẹ nhàng vỗ võ tâm lưng của Lâm Hâm để an ủi cô ta. Thế nhưng cô ta đột nhiên hôn lên làm Kỳ Thiếu Cần vô cùng khó chịu, anh ta lập tức đẩy cô ta ra. Kỳ Thiếu Cần mặc kệ cô ta đụng vào quầy bar bằng đá cẩm thạch đến đau điếng.
“Em biết là anh không thích người khác chạm vào anh mài!” Kỳ Thiếu Cần tức giận gằn giọng.
“Anh Thiếu Cần!” hai mắt của Lâm Hâm mờ mịt, cô ta không hề nghĩ tới anh ta sẽ chán ghét những đụng chạm từ cô ta.
“Hâm Hâm, em say rồi, anh đưa em về.” Kỳ Thiểu Cẩn chậm rãi nói ra. Anh ta cố nhịn cảm giác không vui vẻ mà đỡ Lâm Hâm đứng lên.
“Anh Thiếu Cần, em không phải đau lòng vì Mộc Phong mới chọn anh, mà vì anh đối với em rất tốt. Anh thích em đến vậy nhưng em lại làm lơ, thật sự em biết lỗi rồi.” Lâm Hâm không chịu đi, cả người cô ta đứng cũng không vững mà tựa vào lòng của Kính Thiếu Khanh. Cô ta tham lam hít lấy cảm giác an toàn trên người anh ta.
Quả thực Lâm Hâm rất hận bản thân mình, tại sao lúc đầu cô ta lại để ý Mộc Phong? Rõ ràng Kỳ Thiếu Cần luôn xuất sắc hơn Kiều Mộc Phong ở tất cả các phương diện nhưng cô ta lại đau lòng vì Kiều Mộc Phong.
Trong cặp mắt lạnh lùng của Kỳ Thiếu Cẩn mang theo chút khó xử và sủng nhược nhìn Lâm Hâm, anh ta từ từ mỏ miệng.
“Anh chưa từng thừa nhận rằng anh thích em.” Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà tìm nguồn đọc khích lệ nhóm chúng mình lên truyện mỗi ngày nhé!
Trước giờ anh ta chưa từng nói rõ vì cảm thấy chuyện này không đáng để nói rõ. Hiện tại Lâm Hâm cũng như vậy thì anh ta không thể không nói rõ ràng nữa.
“Anh Thiếu Cẩn? Anh nói gì cơ? Mấy năm ở nước ngoài, anh đều đối xử với em tốt như vậy. Ở trong trường thì anh còn vì em mà đánh nhau với Mộc Phong, chẳng phải vì anh thích em mới làm vậy sao?” Lâm Hâm hoàn toàn không dám tin rằng anh Thiếu Cần của cô ta lại nói là không thích cô ta.
Kỳ Thiếu Cần không muốn những người xung quanh xem Lâm Hâm như một trò cười, anh ta bèn đỡ Lâm Hâm ra khỏi quán bar. Nhưng mà cô ta lại đẩy Kỳ Thiếu Cần ra, đứng loạng choạng mà la lên thảm thương: “Anh Thiếu Cần không thích em thì tại sao lại phải đối xử tốt với em như vậy?”
Kỳ Thiếu Cần im lặng nhìn Lâm Hâm, nhắc lại chuyện mà anh ta không muốn nhắc đến: “Anh từng có một người em gái.”
“Em…” Lâm Hâm chỉ vào bản thân, cười thảm hại: “Rất giống em gái của anh sao?”
“Một chút cũng không giống.” Em gái của anh ta rất thanh thuần và lương thiện.
“Vậy tại sao anh Thiếu Cần lại muốn giáo huấn Cố Nhược Hy”
Tại sao? Thật sự anh xem em là em gái nên làm thế để bảo vệ em sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Hâm, Kỳ Thiếu Cần thờ ơ trả lời một câu: “Tại sao phải nói cho em biết?”
Lâm Hâm như thể phát hiện ra bí mật của Kỳ Thiếu Cần, cô ta cười lớn rồi quay người chặn lại một chiếc xe thuê, sau đó leo lên xe rời đi.
Kỳ Thiếu Cần tựa lưng lên xe rồi châm một điếu thuốc, anh ta dùng sức hút vào vài ngụm. Đến khi điếu thuốc đã cháy đến đầu mẩu thì anh ta lấy điện thoại ra, nhấn vào dãy số của Cố Nhược Hy.
Cố Nhược Hy đang ở trong bệnh viện cùng mẹ thì phát hiện cuộc gọi đến của Kỳ Thiếu Cần, cô trực tiếp từ chối.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, lúc này Dương Thư Dung tò mò nhìn Cố Nhược Hy, hỏi: “Tại sao không bắt máy?”
“Chắc là gọi nhầm số thôi.” Cố Nhược Hy vội vàng khóa máy rồi đặt điện thoại qua một bên.
“Cuối cùng mẹ cũng phải phẫu thuật rồi, Dương Dương rất vui.
Chúng ta có thể về nhà rồi.” Cố Nhược Dương giống như một đứa trẻ không biết lớn mà tựa đầu vào vòng tay của Dương Thư Dung, dụi dụi.
Cố Nhược Hy gọt xong táo thì cắt thành miếng nhỏ đưa cho anh trai và mẹ cô, cô cười nói: ‘Chắc anh trai đang lo lắng cho hoa cỏ mà anh trồng trong nhà đi? Anh yên tâm đi, em đều chăm sóc kỹ lưỡng mà. Đợi đến khi trở về nhà thì sẽ nở ra một đóa hoa rất lớn đó.”
Cố Nhược Dương bĩu môi, hừ một tiếng: “Anh không tin em đâu, Nhược Hy chỉ có làm chết hoa mà thôi. Ngay cả rùa nhỏ cũng bị em nuôi chết luôn rồi.”
“Nào có? Em đều chăm sóc đúng giò đó!” Cế Nhược Hy gõ nhẹ lên đầu anh trai một cái, Cố Nhược Dương ôm đầu, bĩu môi nhìn cô.
Dương Thư Dung nhìn hai đứa con của mình, cuối cùng trên gương mặt tiều tụy của bà cũng nở ra nụ cười.
Ngay lúc này, y tá gõ cửa bước vào: “Cố tiểu thư, trạm y tá nhận được cuộc gọi đến tìm cô.”
Cố Nhược Hy rất ngạc nhiên, là ai gọi đến trạm y tá chứ? Cô bỗng nghĩ đến bản thân đã khóa điện thoại nên rất có thể là Mộc Phong hoặc Mộc Mộc, vì liên lạc không được với cô mới gọi đến trạm y tá. Cô vừa đi về hướng trạm y tá vừa mở điện thoại.
“A lô.” Cố Nhược Hy nhắc điện thoại của trạm y tá lên, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tại sao lại là anh?”
“Ra đây.” Kỳ Thiếu Cần bá đạo ra lệnh cho cô.
“Tôi không có thời gian!” Cố Nhược Hy định cúp máy thì phía đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm giận dữ của Kỳ Thiếu Cần.
“Cuộc phẫu thuật được tiến hành một cách bình thường, cô rất vui đúng không?”
Toàn thân Cố Nhược Hy căng cứng, cô lập tức đặt điện thoại xuống rồi xông khỏi bệnh viện.
Lâm Hâm chạy đến quán bar uống rượu. Mặc kệ đó là rượu Tây cực mạnh, cô ta trực tiếp cầm chai rượu lên uống một hơi như đang uống nước. Cô ta mong sao chất cồn sẽ khiến trái tim mình trở nên tê dại, như vậy cô ta sẽ không cảm thấy đau đón như thế nữa.
Chuyên viên pha chế đẹp trai ở quầy bar đã khuyên cô ta vài lần nhưng cô ta lại chỉ thẳng vào mặt người ta mà chửi ầm lên: “Anh có biết tôi bị thất tình rồi không? Đến anh cũng ăn ức hiếp tôi! Bây giờ cả thế giới này đều biết tôi bị thất tình rồi! Tôi bị một con nghèo túng đê tiện cướp bạn trai rồi.”
Cô ta lại nốc một ngụm rượu, sau đó say bí tỉ mà nằm sắp trên quầy bar: “Tô Đình Đình! Cô dám chơi tôi!”
Một bàn tay lớn đột nhiên kéo cổ tay của Lâm Hâm, ngăn cản cô ta tiếp tục chuốc rượu. Lâm Hâm phẫn nộ trừng mắt nhìn người kia, khi cô ta nhìn thấy đó là Kỳ Thiếu Cần thì toàn bộ kiên trì đều tan vỡ. Cô ta úp mặt vào lòng Kỳ Thiếu Cần, khóc đau thành tiếng.
Trong quán bar, bởi vì sự xuất hiện của Kỳ Thiếu Cần mà nhiều mỹ nữ ăn mặc gợi cảm cầm theo ly rượu đứng một bên nhìn anh ta. Thế nhưng bọn họ không dám đến gần bắt chuyện, do xung quanh anh ta tản mát ra một luồng khí lạnh lẽo không muốn ai đến gần.
“Anh Thiếu Cần! Em đá Mộc Phong rồi, em không cần anh ấy nữa! Chúng ta quen nhau đi, anh đừng đính hôn nữa mà đính hôn với em này! Em gả cho anh, chúng ta kết hôn có được không? Hai chị em của Tô gia đều không phải hạng người tốt đẹp gì, Tô Nhã không xứng với anh Thiếu Cần.” Lâm Hâm dùng sức ôm chằm lấy Kỳ Thiếu Cẩn, gần như là treo trên người anh ta.
Kỳ Thiếu Cẩn đỡ lấy eo nhỏ của cô ta, nhẹ nhàng vỗ võ tâm lưng của Lâm Hâm để an ủi cô ta. Thế nhưng cô ta đột nhiên hôn lên làm Kỳ Thiếu Cần vô cùng khó chịu, anh ta lập tức đẩy cô ta ra. Kỳ Thiếu Cần mặc kệ cô ta đụng vào quầy bar bằng đá cẩm thạch đến đau điếng.
“Em biết là anh không thích người khác chạm vào anh mài!” Kỳ Thiếu Cần tức giận gằn giọng.
“Anh Thiếu Cần!” hai mắt của Lâm Hâm mờ mịt, cô ta không hề nghĩ tới anh ta sẽ chán ghét những đụng chạm từ cô ta.
“Hâm Hâm, em say rồi, anh đưa em về.” Kỳ Thiểu Cẩn chậm rãi nói ra. Anh ta cố nhịn cảm giác không vui vẻ mà đỡ Lâm Hâm đứng lên.
“Anh Thiếu Cần, em không phải đau lòng vì Mộc Phong mới chọn anh, mà vì anh đối với em rất tốt. Anh thích em đến vậy nhưng em lại làm lơ, thật sự em biết lỗi rồi.” Lâm Hâm không chịu đi, cả người cô ta đứng cũng không vững mà tựa vào lòng của Kính Thiếu Khanh. Cô ta tham lam hít lấy cảm giác an toàn trên người anh ta.
Quả thực Lâm Hâm rất hận bản thân mình, tại sao lúc đầu cô ta lại để ý Mộc Phong? Rõ ràng Kỳ Thiếu Cần luôn xuất sắc hơn Kiều Mộc Phong ở tất cả các phương diện nhưng cô ta lại đau lòng vì Kiều Mộc Phong.
Trong cặp mắt lạnh lùng của Kỳ Thiếu Cẩn mang theo chút khó xử và sủng nhược nhìn Lâm Hâm, anh ta từ từ mỏ miệng.
“Anh chưa từng thừa nhận rằng anh thích em.” Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà tìm nguồn đọc khích lệ nhóm chúng mình lên truyện mỗi ngày nhé!
Trước giờ anh ta chưa từng nói rõ vì cảm thấy chuyện này không đáng để nói rõ. Hiện tại Lâm Hâm cũng như vậy thì anh ta không thể không nói rõ ràng nữa.
“Anh Thiếu Cẩn? Anh nói gì cơ? Mấy năm ở nước ngoài, anh đều đối xử với em tốt như vậy. Ở trong trường thì anh còn vì em mà đánh nhau với Mộc Phong, chẳng phải vì anh thích em mới làm vậy sao?” Lâm Hâm hoàn toàn không dám tin rằng anh Thiếu Cần của cô ta lại nói là không thích cô ta.
Kỳ Thiếu Cần không muốn những người xung quanh xem Lâm Hâm như một trò cười, anh ta bèn đỡ Lâm Hâm ra khỏi quán bar. Nhưng mà cô ta lại đẩy Kỳ Thiếu Cần ra, đứng loạng choạng mà la lên thảm thương: “Anh Thiếu Cần không thích em thì tại sao lại phải đối xử tốt với em như vậy?”
Kỳ Thiếu Cần im lặng nhìn Lâm Hâm, nhắc lại chuyện mà anh ta không muốn nhắc đến: “Anh từng có một người em gái.”
“Em…” Lâm Hâm chỉ vào bản thân, cười thảm hại: “Rất giống em gái của anh sao?”
“Một chút cũng không giống.” Em gái của anh ta rất thanh thuần và lương thiện.
“Vậy tại sao anh Thiếu Cần lại muốn giáo huấn Cố Nhược Hy”
Tại sao? Thật sự anh xem em là em gái nên làm thế để bảo vệ em sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Hâm, Kỳ Thiếu Cần thờ ơ trả lời một câu: “Tại sao phải nói cho em biết?”
Lâm Hâm như thể phát hiện ra bí mật của Kỳ Thiếu Cần, cô ta cười lớn rồi quay người chặn lại một chiếc xe thuê, sau đó leo lên xe rời đi.
Kỳ Thiếu Cần tựa lưng lên xe rồi châm một điếu thuốc, anh ta dùng sức hút vào vài ngụm. Đến khi điếu thuốc đã cháy đến đầu mẩu thì anh ta lấy điện thoại ra, nhấn vào dãy số của Cố Nhược Hy.
Cố Nhược Hy đang ở trong bệnh viện cùng mẹ thì phát hiện cuộc gọi đến của Kỳ Thiếu Cần, cô trực tiếp từ chối.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, lúc này Dương Thư Dung tò mò nhìn Cố Nhược Hy, hỏi: “Tại sao không bắt máy?”
“Chắc là gọi nhầm số thôi.” Cố Nhược Hy vội vàng khóa máy rồi đặt điện thoại qua một bên.
“Cuối cùng mẹ cũng phải phẫu thuật rồi, Dương Dương rất vui.
Chúng ta có thể về nhà rồi.” Cố Nhược Dương giống như một đứa trẻ không biết lớn mà tựa đầu vào vòng tay của Dương Thư Dung, dụi dụi.
Cố Nhược Hy gọt xong táo thì cắt thành miếng nhỏ đưa cho anh trai và mẹ cô, cô cười nói: ‘Chắc anh trai đang lo lắng cho hoa cỏ mà anh trồng trong nhà đi? Anh yên tâm đi, em đều chăm sóc kỹ lưỡng mà. Đợi đến khi trở về nhà thì sẽ nở ra một đóa hoa rất lớn đó.”
Cố Nhược Dương bĩu môi, hừ một tiếng: “Anh không tin em đâu, Nhược Hy chỉ có làm chết hoa mà thôi. Ngay cả rùa nhỏ cũng bị em nuôi chết luôn rồi.”
“Nào có? Em đều chăm sóc đúng giò đó!” Cế Nhược Hy gõ nhẹ lên đầu anh trai một cái, Cố Nhược Dương ôm đầu, bĩu môi nhìn cô.
Dương Thư Dung nhìn hai đứa con của mình, cuối cùng trên gương mặt tiều tụy của bà cũng nở ra nụ cười.
Ngay lúc này, y tá gõ cửa bước vào: “Cố tiểu thư, trạm y tá nhận được cuộc gọi đến tìm cô.”
Cố Nhược Hy rất ngạc nhiên, là ai gọi đến trạm y tá chứ? Cô bỗng nghĩ đến bản thân đã khóa điện thoại nên rất có thể là Mộc Phong hoặc Mộc Mộc, vì liên lạc không được với cô mới gọi đến trạm y tá. Cô vừa đi về hướng trạm y tá vừa mở điện thoại.
“A lô.” Cố Nhược Hy nhắc điện thoại của trạm y tá lên, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tại sao lại là anh?”
“Ra đây.” Kỳ Thiếu Cần bá đạo ra lệnh cho cô.
“Tôi không có thời gian!” Cố Nhược Hy định cúp máy thì phía đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm giận dữ của Kỳ Thiếu Cần.
“Cuộc phẫu thuật được tiến hành một cách bình thường, cô rất vui đúng không?”
Toàn thân Cố Nhược Hy căng cứng, cô lập tức đặt điện thoại xuống rồi xông khỏi bệnh viện.
Bình luận facebook