Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-595
Chương 595: Bà thím kia là ai?
Cảnh Dung bước đến cạnh Cố Hề Hề, ánh mắt hơi nhíu lại nhìn cô gái đang làm loạn, anh nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Nếu thật sự muốn so tiền, có khả năng người thua là cô!”
Cô gái kia còn đang hung hăng thì trong phút chốc trở thành một con thỏ trắng bé bỏng, muốn ngoan hiền bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Anh cũng đến đây đi dạo sao?” Cô gái e lệ lắp bắp: “Em là Bạch Tiểu Bách, anh gọi em là Tiểu Bạch được rồi, em…”
Lúc này Cố Hề Hề liếc mắt thấy Mặc Tử Huyên đang đi về phía này, cô liền nói với Bạch Tiểu Bách: “Thật ngại quá, chúng tôi còn có việc.”
Nói xong, Cố Hề Hề liền kéo tay Cảnh Dung rời khỏi, chỉ là Bạch Tiểu Bách kia sao có thể để anh chàng đẹp trai như Cảnh Dung vuột mất.
“Tôi với anh trai này đang nói chuyện, không có nói chuyện với thím, thím có quyền gì mà lên tiếng?” Bạch Tiểu Bạch lập tức ngăn cản và nói với Cố Hề Hề.
Thím…!?
Trong nháy mắt thì mây đen đã phủ đầy đỉnh đầu Cố Hề Hề, cô còn chưa đến ba mươi tuổi đã bị gọi là thím rồi sao? Gọi Cảnh Dung là anh trai mà gọi cô là thím sao?
Thật không công bằng mà…
Bất quá giờ không phải lúc đòi công bằng, bởi vì Mặc Tử Huyên từ xa xa đã nhìn thấy Cảnh Dung đang đứng cạnh một cô gái trẻ tuổi dây dưa không rõ thì sắc mặt cô đã xám xịt rồi.
Mặc Tử Huyên hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Cố Hề Hề bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, đưa tay vỗ vai Cảnh Dung, nói: “Anh tự cầu nguyện cho mình đi, tôi đuổi theo Tử Huyên đây!”
Tiểu Vương thanh toán tiền xong quay lại, thấy Cố Hề Hề bỏ đi thì liền đuổi theo: “Thiếu phu nhân ơi, hoa của chị…”
Cảnh Dung dĩ nhiên thấy Mặc Tử Huyên, chỉ là anh không quá sốt ruột, ngược lại có vẻ hứng thú với cô nàng Bạch Tiểu Bách này: “Cô biết bà thím kia là ai không?”
Bạch Tiểu Bách bĩu môi: “Em mặc kệ cô ta là ai! Em chỉ cần biết anh với em đang đứng cạnh nhau là được rồi~!”
“Vậy cô biết tôi là ai sao?” Cảnh Dung nở nụ cười.
Gương mặt Bạch Tiểu Bách đỏ ửng thẹn thùng cúi đầu nhìn nền đất: “Anh đây là định giới thiệu tên với em sao?”
Cả đời Cảnh Dung đến giờ toàn nhập vai công tử phong lưu, chỉ cần anh thích là một giây cũng đủ khiến tất thảy nữ giới từ sáu tuổi đến sáu mươi tuổi quỳ sát dưới gấu quần của anh rồi. À mà không, trừ Mặc Tử Huyên ra!
Vấn đề là giờ anh không muốn làm công tử phong lưu nữa, nên sẽ không mất thời gian nói lời thừa thãi với Bạch Tiểu Bách, lập tức nói: “Đúng, để tôi giới thiệu cho cô biết tôi là ai. Cô nghe cho rõ, tôi là cháu rể của Mặc gia tỉnh Y. Đại thím vừa bị cô chọc tức kia là Vân gia nhị tiểu thư nổi danh khắp nơi, là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Doãn thị. Được rồi, cô nhóc, cô nên cảm thấy may mắn là chồng của thím kia không ở đây, không thì cô tự cầu nguyện cho bản thân đi!”
Cảnh Dung nói xong thì xoay người ung dung thong thả đi về phía Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên vừa bỏ đi.
Bạch Tiểu Bách ngẩn ngơ nhìn theo, rồi lại tức giận dậm chân: “Nói dối, anh là kẻ lừa đảo! Anh gạt em! Mặc gia đại tiểu thư còn chưa kết hôn thì lấy đâu ra cháu rể của Mặc gia? Còn nữa, bà thím kia sao có thể là Vân gia nhị tiểu thư, phu nhân chủ tịch tập đoàn Doãn thị được? Hừ! Tuy tôi mới về nước không lâu nhưng mấy trò lừa gạt này tôi không tin đâu! Lần sau gặp lại thì anh đừng hòng trốn khỏi tay tôi!”
…
Cố Hề Hề chạy theo Mặc Tử Huyên đến thở phì phò mệt đứt hơi: “Cậu chờ tôi một chút!”
Mặc Tử Huyên lúc này tức giận đỉnh điểm, bùng phát nói: “Hề Hề, cậu thấy rồi đó, xem anh ta kìa! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Tôi còn nghĩ anh ta thay đổi, chẳng qua chỉ là đổi bộ quần áo thôi chứ bản chất vẫn như thế! Tôi đúng là điên mới tin lời ông nội, còn nghĩ anh ta là thâm tàng bất lộ!”
Cố Hề Hề hít một hơi rồi thở dài, kéo tay Mặc Tử Huyên, nói: “Tốt xấu gì cậu cũng nên cho người ta một cơ hội giải thích chứ! Chuyện khác thì tôi không dám nói, nhưng lúc nãy tôi đứng ngay đó nên chứng kiến hết. Không phải tôi nói đỡ cho anh ta, nhưng anh ta quả thật không chủ động chọc ghẹo gì cô gái đó hết. Là cô ta kiếm chuyện với tôi nên Cảnh Dung mới đến giải vây.”
Mặc Tử Huyên vẫn không nguôi giận: “Vậy thì sao? Giải vây xong thì mượn cơ hội thả thính con gái nhà người ta? Doãn Tư Thần nổi tiếng và bảnh bao có thua gì anh ta? Trước giờ có thấy người phụ nữ nào dám cản đường Doãn Tư Thần? Nói cho cùng là anh ta muốn câu tam đáp tứ (*) thôi!”
(*) Câu tam đáp tứ: chỉ những người lố lăng, không đàng hoàng đứng đắn, nhất là về mặt tình cảm nam nữ, thê thiếp thành đoàn, ba thê bốn thiếp.
Cố Hề Hề bất đắc dĩ đỡ trán, nhiệm vụ hoá ra không dễ như cô đã nghĩ.
“Có gì đó sai sai ở đây, Tử Huyên này, sao cậu tự nhiên lại tức giận? Không phải cậu nói không quan tâm đến anh ta sao?” Đột nhiên Cố Hề Hề tinh ý chuyển hướng câu chuyện: “Nhìn cậu hiện tại xem, biểu hiện này người ta gọi là ghen đó!”
Mặc Tử Huyên đột nhiên ngây dại cả người, cô lập tức lấy tay che kín mặt, giống như không tin vào chính bản thân mình!
Đúng vậy, sao cô lại tức giận? Nhiều năm qua Cảnh Dung liên tục theo đuổi nhưng cô chưa từng để ý, và đâu phải cô không biết phụ nữ bên cạnh Cảnh Dung nhiều đến như thế nào, cô cũng chưa từng tức giận.
Sao hôm nay cô lại… Trong một khắc Mặc Tử Huyên thật sự bị hoảng loạn!
Cố Hề Hề đứng ngoài cuộc lại khá sáng suốt, cô nàng này sau buổi sáng ngày hôm nay xem ra đã có chút rung động khi Cảnh Dung thay đổi hình tượng, vậy nên mới cảm thấy khó chịu vì nhìn Cảnh Dung nói chuyện với cô gái khác.
Chỉ là Cố Hề Hề không định nói toẹt ra như thế, chuyện yêu đương cần chính đương sự phải nghiệm ra.
Mặc Tử Huyên giận dỗi nói: “Hừ, kệ anh ta! Liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ muốn chiêu đãi hai vợ chồng cậu, anh ta là tiện đường dẫn theo thôi! Anh ta thích làm gì thì làm, hẹn hò ai thì hẹn! Đi, chúng ta đi ăn!”
Cố Hề Hề quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cảnh Dung đang chạy tới, cứ như vậy mà bị Mặc Tử Huyên lôi kéo đến nhà hàng gần đó.
Bên trong nhà hàng, Mặc Tử Huyên vừa ngồi nói chuyện với Cố Hề Hề, vừa không ngừng nhìn vào di động, giống như đang chờ đợi điều gì đó. Cố Hề Hề nhận ra rất rõ nhưng vẫn không nói.
Nàng ơi là nàng, nàng rung động rồi mà còn làm căng, thật là!
Vừa rồi lúc đến đây tách ra khỏi mọi người, không biết Doãn Tư Thần đi đâu, ừm mà không sao, bên cạnh anh lúc nào cũng có trợ lý đi cùng.
Đột nhiên Mặc Tử Huyên mới một phút trước còn đang buôn chuyện thì bỗng nhiên nổi giận, hung hăng đập bàn một cái RẦM!
“Này, làm hư bàn người ta là phải bồi thường đó!” Cố Hề Hề chọc ghẹo.
“Hề Hề!” Mặc Tử Huyên bỗng nhiên ngẩng đầu: “Bày cách cho tôi!”
“Chuyện gì?” Cố Hề Hề nhàn nhã cầm ly nước lên uống.
“Làm sao để tống tên Cảnh Dung kia trở về Anh quốc?” Mặc Tử Huyên nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nghĩ cả ngày hôm nay rồi, chỉ cần anh ta đứng trước mặt thì tôi sẽ không vui! Cậu lúc nào cũng có cách, nghĩ dùm tôi cách gì đi, đá anh ta về Anh quốc đi!”
Phốc…! Cố Hề Hề thiếu chút bị sặc nước mà chết!
Đùa à? Để anh ta về Anh quốc thì sao mà tôi tác hợp hai người thành đôi được?
Chậc chậc chậc, cô gái thông minh kiêu ngạo mà rơi vào lưới tình thì cũng phiền não như ai, thôi để tôi đây sẽ làm bà mối giúp cậu khai sáng đường đi!
Ngay lúc này di động của Mặc Tử Huyên tích lên một tiếng, cô nhanh tay lướt màn hình. Cố Hề Hề tinh ý nhận ra ánh mắt Mặc Tử Huyên hiện lên vẻ vui mừng, chỉ là một giây sau lại làm vẻ mặt nghiêm nghị, quay lại vẻ mặt tức giận của đại tiểu thư.
À, đến đoán cũng không cần đoán, hẳn là tin nhắn của Cảnh Dung. Cảnh Dung xưa nay là công tử phong lưu trăm bướm nghìn ong vây quanh, xét kinh nghiệm tình trường thì Doãn Tư Thần và Thượng Kha có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp. Nói không quá thì Cảnh Dung với Kiều Kỳ mới là kẻ tám lạng người nửa cân. Vậy nên việc dỗ dành phụ nữ thì Cảnh Dung thừa kỹ năng.
Bất quá chỉ là một tin nhắn lại khiến Mặc Tử Huyên lộ rõ ý vui trên gương mặt thì thật sự khiến Cố Hề Hề tò mò, không biết Cảnh Dung nhắn gì nữa đây.
Cố Hề Hề nghĩ mà khó hiểu, Cảnh Dung này tội gì phải lao lực đeo đuổi cả chục năm như vậy, đơn giản chỉ cần thay đổi đầu tóc, đổi trang phục, sửa sang một chút là dư sức chinh phục con gái nhà người ta rồi!
Còn cô nàng Tử Huyên này, tôi biết cậu ưa hình thức, không ngờ lại trọng bề ngoài đến vậy, hoá ra mẫu đàn ông cậu thích là như vậy…
Bỗng nhiên Cố Hề Hề mới nhận ra lý do vì sao Doãn Tư Thần không chút gì khẩn trương với nhiệm vụ lần này, hoá ra anh đã sớm biết kết quả. Hừ, chỉ có cô chẳng hay biết gì, mất công lo lắng muốn chết. Xong việc cô sẽ tìm anh tính sổ!
Lúc này Mặc Tử Huyên quay qua, ấp úng nói: “Hề Hề, tôi… tôi có việc phải đi trước.”
“Cảnh Dung tìm cậu?” Cố Hề Hề hớn hở hỏi.
Mặc Tử Huyên thẹn thùng gật đầu, nhưng làm bộ tức giận nói: “Tôi… tôi chỉ muốn đi nghe xem anh ta định giải thích thế nào!”
Cố Hề Hề thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười, tức khắc gật đầu: “Được, được, cậu đi đi. Tôi cũng đi dạo xung quanh một chút. Lát gặp anh ta nhớ bình tĩnh, đừng có giận quá mà đánh người nhé!”
Mặc Tử Huyên đỏ mặt, cô vội cầm lấy di động rồi lủi đi mất, nhanh như một cơn gió.
Cố Hề Hề nhìn theo bóng dáng Mặc Tử Huyên bỏ đi mà phì cười.
Ai da xong, nhiệm vụ lần này đơn giản thật!
Đúng rồi, Doãn Tư Thần rốt cuộc đã đi đâu? Tuy rằng nói là mọi người chia nhau hành động, đến Cảnh Dung còn tìm được Mặc Tử Huyên thì sao anh lại không tìm được cô?
Bỗng dưng cảm thấy tức giận khó hiểu… Hừ!
…
Ở một góc khác, Doãn Tư Thần đi cùng Tiểu A đến một quán cà phê.
Người đàn ông ngồi đối diện đẩy một phong bì thư đến trước mặt: “Doãn chủ tịch, đây là thứ ngài cần.”
Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên: “Tuy tôi thay mặt Mặc gia đến đây nhận món đồ này, nhưng điều này không có nghĩa tôi và các người sẽ ngồi chung con thuyền. Hôm nay tôi mạo hiểm đến đây, lần sau việc nhận hàng sẽ do tôi quyết định.”
Đối phương nhe răng cười: “Đương nhiên là ngài quyết định! Tư lệnh quả có mắt nhìn người, rất quyết đoán, thân phận của ngài là phù hợp nhất.”
Vẻ mặt Doãn Tư Thần bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác, đã bước chân lên cùng con thuyền với Mặc gia thì sao có thể ung dung nhẹ nhàng?”
Đối phương không nói gì, lập tức đứng lên nói: “Tạm biệt. Đây là lần cuối chúng ta gặp mặt, không hẹn gặp lại.”
“Tạm biệt! À… chúc may mắn!” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, hướng về phía đối phương mà gật đầu.
Người đàn ông kia tích tắc đã biến mất trong đám đông.
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy
Cảnh Dung bước đến cạnh Cố Hề Hề, ánh mắt hơi nhíu lại nhìn cô gái đang làm loạn, anh nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Nếu thật sự muốn so tiền, có khả năng người thua là cô!”
Cô gái kia còn đang hung hăng thì trong phút chốc trở thành một con thỏ trắng bé bỏng, muốn ngoan hiền bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Anh cũng đến đây đi dạo sao?” Cô gái e lệ lắp bắp: “Em là Bạch Tiểu Bách, anh gọi em là Tiểu Bạch được rồi, em…”
Lúc này Cố Hề Hề liếc mắt thấy Mặc Tử Huyên đang đi về phía này, cô liền nói với Bạch Tiểu Bách: “Thật ngại quá, chúng tôi còn có việc.”
Nói xong, Cố Hề Hề liền kéo tay Cảnh Dung rời khỏi, chỉ là Bạch Tiểu Bách kia sao có thể để anh chàng đẹp trai như Cảnh Dung vuột mất.
“Tôi với anh trai này đang nói chuyện, không có nói chuyện với thím, thím có quyền gì mà lên tiếng?” Bạch Tiểu Bạch lập tức ngăn cản và nói với Cố Hề Hề.
Thím…!?
Trong nháy mắt thì mây đen đã phủ đầy đỉnh đầu Cố Hề Hề, cô còn chưa đến ba mươi tuổi đã bị gọi là thím rồi sao? Gọi Cảnh Dung là anh trai mà gọi cô là thím sao?
Thật không công bằng mà…
Bất quá giờ không phải lúc đòi công bằng, bởi vì Mặc Tử Huyên từ xa xa đã nhìn thấy Cảnh Dung đang đứng cạnh một cô gái trẻ tuổi dây dưa không rõ thì sắc mặt cô đã xám xịt rồi.
Mặc Tử Huyên hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Cố Hề Hề bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, đưa tay vỗ vai Cảnh Dung, nói: “Anh tự cầu nguyện cho mình đi, tôi đuổi theo Tử Huyên đây!”
Tiểu Vương thanh toán tiền xong quay lại, thấy Cố Hề Hề bỏ đi thì liền đuổi theo: “Thiếu phu nhân ơi, hoa của chị…”
Cảnh Dung dĩ nhiên thấy Mặc Tử Huyên, chỉ là anh không quá sốt ruột, ngược lại có vẻ hứng thú với cô nàng Bạch Tiểu Bách này: “Cô biết bà thím kia là ai không?”
Bạch Tiểu Bách bĩu môi: “Em mặc kệ cô ta là ai! Em chỉ cần biết anh với em đang đứng cạnh nhau là được rồi~!”
“Vậy cô biết tôi là ai sao?” Cảnh Dung nở nụ cười.
Gương mặt Bạch Tiểu Bách đỏ ửng thẹn thùng cúi đầu nhìn nền đất: “Anh đây là định giới thiệu tên với em sao?”
Cả đời Cảnh Dung đến giờ toàn nhập vai công tử phong lưu, chỉ cần anh thích là một giây cũng đủ khiến tất thảy nữ giới từ sáu tuổi đến sáu mươi tuổi quỳ sát dưới gấu quần của anh rồi. À mà không, trừ Mặc Tử Huyên ra!
Vấn đề là giờ anh không muốn làm công tử phong lưu nữa, nên sẽ không mất thời gian nói lời thừa thãi với Bạch Tiểu Bách, lập tức nói: “Đúng, để tôi giới thiệu cho cô biết tôi là ai. Cô nghe cho rõ, tôi là cháu rể của Mặc gia tỉnh Y. Đại thím vừa bị cô chọc tức kia là Vân gia nhị tiểu thư nổi danh khắp nơi, là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Doãn thị. Được rồi, cô nhóc, cô nên cảm thấy may mắn là chồng của thím kia không ở đây, không thì cô tự cầu nguyện cho bản thân đi!”
Cảnh Dung nói xong thì xoay người ung dung thong thả đi về phía Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên vừa bỏ đi.
Bạch Tiểu Bách ngẩn ngơ nhìn theo, rồi lại tức giận dậm chân: “Nói dối, anh là kẻ lừa đảo! Anh gạt em! Mặc gia đại tiểu thư còn chưa kết hôn thì lấy đâu ra cháu rể của Mặc gia? Còn nữa, bà thím kia sao có thể là Vân gia nhị tiểu thư, phu nhân chủ tịch tập đoàn Doãn thị được? Hừ! Tuy tôi mới về nước không lâu nhưng mấy trò lừa gạt này tôi không tin đâu! Lần sau gặp lại thì anh đừng hòng trốn khỏi tay tôi!”
…
Cố Hề Hề chạy theo Mặc Tử Huyên đến thở phì phò mệt đứt hơi: “Cậu chờ tôi một chút!”
Mặc Tử Huyên lúc này tức giận đỉnh điểm, bùng phát nói: “Hề Hề, cậu thấy rồi đó, xem anh ta kìa! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Tôi còn nghĩ anh ta thay đổi, chẳng qua chỉ là đổi bộ quần áo thôi chứ bản chất vẫn như thế! Tôi đúng là điên mới tin lời ông nội, còn nghĩ anh ta là thâm tàng bất lộ!”
Cố Hề Hề hít một hơi rồi thở dài, kéo tay Mặc Tử Huyên, nói: “Tốt xấu gì cậu cũng nên cho người ta một cơ hội giải thích chứ! Chuyện khác thì tôi không dám nói, nhưng lúc nãy tôi đứng ngay đó nên chứng kiến hết. Không phải tôi nói đỡ cho anh ta, nhưng anh ta quả thật không chủ động chọc ghẹo gì cô gái đó hết. Là cô ta kiếm chuyện với tôi nên Cảnh Dung mới đến giải vây.”
Mặc Tử Huyên vẫn không nguôi giận: “Vậy thì sao? Giải vây xong thì mượn cơ hội thả thính con gái nhà người ta? Doãn Tư Thần nổi tiếng và bảnh bao có thua gì anh ta? Trước giờ có thấy người phụ nữ nào dám cản đường Doãn Tư Thần? Nói cho cùng là anh ta muốn câu tam đáp tứ (*) thôi!”
(*) Câu tam đáp tứ: chỉ những người lố lăng, không đàng hoàng đứng đắn, nhất là về mặt tình cảm nam nữ, thê thiếp thành đoàn, ba thê bốn thiếp.
Cố Hề Hề bất đắc dĩ đỡ trán, nhiệm vụ hoá ra không dễ như cô đã nghĩ.
“Có gì đó sai sai ở đây, Tử Huyên này, sao cậu tự nhiên lại tức giận? Không phải cậu nói không quan tâm đến anh ta sao?” Đột nhiên Cố Hề Hề tinh ý chuyển hướng câu chuyện: “Nhìn cậu hiện tại xem, biểu hiện này người ta gọi là ghen đó!”
Mặc Tử Huyên đột nhiên ngây dại cả người, cô lập tức lấy tay che kín mặt, giống như không tin vào chính bản thân mình!
Đúng vậy, sao cô lại tức giận? Nhiều năm qua Cảnh Dung liên tục theo đuổi nhưng cô chưa từng để ý, và đâu phải cô không biết phụ nữ bên cạnh Cảnh Dung nhiều đến như thế nào, cô cũng chưa từng tức giận.
Sao hôm nay cô lại… Trong một khắc Mặc Tử Huyên thật sự bị hoảng loạn!
Cố Hề Hề đứng ngoài cuộc lại khá sáng suốt, cô nàng này sau buổi sáng ngày hôm nay xem ra đã có chút rung động khi Cảnh Dung thay đổi hình tượng, vậy nên mới cảm thấy khó chịu vì nhìn Cảnh Dung nói chuyện với cô gái khác.
Chỉ là Cố Hề Hề không định nói toẹt ra như thế, chuyện yêu đương cần chính đương sự phải nghiệm ra.
Mặc Tử Huyên giận dỗi nói: “Hừ, kệ anh ta! Liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ muốn chiêu đãi hai vợ chồng cậu, anh ta là tiện đường dẫn theo thôi! Anh ta thích làm gì thì làm, hẹn hò ai thì hẹn! Đi, chúng ta đi ăn!”
Cố Hề Hề quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cảnh Dung đang chạy tới, cứ như vậy mà bị Mặc Tử Huyên lôi kéo đến nhà hàng gần đó.
Bên trong nhà hàng, Mặc Tử Huyên vừa ngồi nói chuyện với Cố Hề Hề, vừa không ngừng nhìn vào di động, giống như đang chờ đợi điều gì đó. Cố Hề Hề nhận ra rất rõ nhưng vẫn không nói.
Nàng ơi là nàng, nàng rung động rồi mà còn làm căng, thật là!
Vừa rồi lúc đến đây tách ra khỏi mọi người, không biết Doãn Tư Thần đi đâu, ừm mà không sao, bên cạnh anh lúc nào cũng có trợ lý đi cùng.
Đột nhiên Mặc Tử Huyên mới một phút trước còn đang buôn chuyện thì bỗng nhiên nổi giận, hung hăng đập bàn một cái RẦM!
“Này, làm hư bàn người ta là phải bồi thường đó!” Cố Hề Hề chọc ghẹo.
“Hề Hề!” Mặc Tử Huyên bỗng nhiên ngẩng đầu: “Bày cách cho tôi!”
“Chuyện gì?” Cố Hề Hề nhàn nhã cầm ly nước lên uống.
“Làm sao để tống tên Cảnh Dung kia trở về Anh quốc?” Mặc Tử Huyên nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nghĩ cả ngày hôm nay rồi, chỉ cần anh ta đứng trước mặt thì tôi sẽ không vui! Cậu lúc nào cũng có cách, nghĩ dùm tôi cách gì đi, đá anh ta về Anh quốc đi!”
Phốc…! Cố Hề Hề thiếu chút bị sặc nước mà chết!
Đùa à? Để anh ta về Anh quốc thì sao mà tôi tác hợp hai người thành đôi được?
Chậc chậc chậc, cô gái thông minh kiêu ngạo mà rơi vào lưới tình thì cũng phiền não như ai, thôi để tôi đây sẽ làm bà mối giúp cậu khai sáng đường đi!
Ngay lúc này di động của Mặc Tử Huyên tích lên một tiếng, cô nhanh tay lướt màn hình. Cố Hề Hề tinh ý nhận ra ánh mắt Mặc Tử Huyên hiện lên vẻ vui mừng, chỉ là một giây sau lại làm vẻ mặt nghiêm nghị, quay lại vẻ mặt tức giận của đại tiểu thư.
À, đến đoán cũng không cần đoán, hẳn là tin nhắn của Cảnh Dung. Cảnh Dung xưa nay là công tử phong lưu trăm bướm nghìn ong vây quanh, xét kinh nghiệm tình trường thì Doãn Tư Thần và Thượng Kha có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp. Nói không quá thì Cảnh Dung với Kiều Kỳ mới là kẻ tám lạng người nửa cân. Vậy nên việc dỗ dành phụ nữ thì Cảnh Dung thừa kỹ năng.
Bất quá chỉ là một tin nhắn lại khiến Mặc Tử Huyên lộ rõ ý vui trên gương mặt thì thật sự khiến Cố Hề Hề tò mò, không biết Cảnh Dung nhắn gì nữa đây.
Cố Hề Hề nghĩ mà khó hiểu, Cảnh Dung này tội gì phải lao lực đeo đuổi cả chục năm như vậy, đơn giản chỉ cần thay đổi đầu tóc, đổi trang phục, sửa sang một chút là dư sức chinh phục con gái nhà người ta rồi!
Còn cô nàng Tử Huyên này, tôi biết cậu ưa hình thức, không ngờ lại trọng bề ngoài đến vậy, hoá ra mẫu đàn ông cậu thích là như vậy…
Bỗng nhiên Cố Hề Hề mới nhận ra lý do vì sao Doãn Tư Thần không chút gì khẩn trương với nhiệm vụ lần này, hoá ra anh đã sớm biết kết quả. Hừ, chỉ có cô chẳng hay biết gì, mất công lo lắng muốn chết. Xong việc cô sẽ tìm anh tính sổ!
Lúc này Mặc Tử Huyên quay qua, ấp úng nói: “Hề Hề, tôi… tôi có việc phải đi trước.”
“Cảnh Dung tìm cậu?” Cố Hề Hề hớn hở hỏi.
Mặc Tử Huyên thẹn thùng gật đầu, nhưng làm bộ tức giận nói: “Tôi… tôi chỉ muốn đi nghe xem anh ta định giải thích thế nào!”
Cố Hề Hề thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười, tức khắc gật đầu: “Được, được, cậu đi đi. Tôi cũng đi dạo xung quanh một chút. Lát gặp anh ta nhớ bình tĩnh, đừng có giận quá mà đánh người nhé!”
Mặc Tử Huyên đỏ mặt, cô vội cầm lấy di động rồi lủi đi mất, nhanh như một cơn gió.
Cố Hề Hề nhìn theo bóng dáng Mặc Tử Huyên bỏ đi mà phì cười.
Ai da xong, nhiệm vụ lần này đơn giản thật!
Đúng rồi, Doãn Tư Thần rốt cuộc đã đi đâu? Tuy rằng nói là mọi người chia nhau hành động, đến Cảnh Dung còn tìm được Mặc Tử Huyên thì sao anh lại không tìm được cô?
Bỗng dưng cảm thấy tức giận khó hiểu… Hừ!
…
Ở một góc khác, Doãn Tư Thần đi cùng Tiểu A đến một quán cà phê.
Người đàn ông ngồi đối diện đẩy một phong bì thư đến trước mặt: “Doãn chủ tịch, đây là thứ ngài cần.”
Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên: “Tuy tôi thay mặt Mặc gia đến đây nhận món đồ này, nhưng điều này không có nghĩa tôi và các người sẽ ngồi chung con thuyền. Hôm nay tôi mạo hiểm đến đây, lần sau việc nhận hàng sẽ do tôi quyết định.”
Đối phương nhe răng cười: “Đương nhiên là ngài quyết định! Tư lệnh quả có mắt nhìn người, rất quyết đoán, thân phận của ngài là phù hợp nhất.”
Vẻ mặt Doãn Tư Thần bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác, đã bước chân lên cùng con thuyền với Mặc gia thì sao có thể ung dung nhẹ nhàng?”
Đối phương không nói gì, lập tức đứng lên nói: “Tạm biệt. Đây là lần cuối chúng ta gặp mặt, không hẹn gặp lại.”
“Tạm biệt! À… chúc may mắn!” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, hướng về phía đối phương mà gật đầu.
Người đàn ông kia tích tắc đã biến mất trong đám đông.
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy
Bình luận facebook