Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-593
Chương 593: Oan gia gặp nhau
Cảnh Dung đã bộc bạch những điều giấu kín trong lòng như vậy nên Cố Hề Hề chẳng còn biết nói gì, chỉ đành quay lại và ngồi xuống ghế.
Cố Hề Hề nhận ly rượu từ tay Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi nhìn Cảnh Dung và nói: “Nếu quyết tâm của anh lớn như vậy, tôi tất nhiên không phải không muốn giúp. Chỉ là…”
Cô nhìn một lượt Cảnh Dung rồi tầm mắt dừng lại ở mái tóc trời ơi đất hỡi, nhịn không được mà thở dài một tiếng: “Muốn thay đổi cái nhìn của Tử Huyên đối với anh không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể làm được ngay. Nhưng, ít nhất trước tiên anh hãy cấp tốc thay đổi ngoại hình của mình đi được không?”
Cảnh Dung nhìn lại mình và lập tức bật cười ha hả.
Quả thật vẻ ngoài công ty phong lưu này thật khó coi mà, phải thay đổi thôi.
Cảnh Dung nở nụ cười sảng khoái: “Chuyện này rất đơn giản!”
Nói xong, Cảnh Dung lập tức nhấc điện thoại lên gọi một cú nhanh chóng, không lâu sau thì các nhà tạo mẫu thời trang đã đến. Tất cả bọn họ vào phòng bên trong chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ, thời điểm cửa phòng được mở ra, Cố Hề Hề không thể phủ nhận cô đã bị kinh ngạc sững sờ.
Mái tóc dài luộm thuộm đã bị cắt phăng thành mái tóc ngắn gọn gàng thanh lịch. Bộ trang phục sặc sỡ đủ màu đủ sắc đã được thay bằng áo thun màu xanh lục đơn giản ôm vừa phải vào dáng người, kết hợp với quần dài. Toàn bộ trang sức sặc sỡ đã được tháo bỏ, chỉ để lại một chiếc đồng hồ
Patek Philippe trên cổ tay.
Cố Hề Hề chưa từng nghĩ dáng người của Cảnh Dung lại trông oai vệ vững chắc như vậy!
Doãn Tư Thần nhìn dáng vẻ há hốc mồm của Cố Hề Hề thì tức khắc không vui!
Này vợ à, em ngậm miệng lại đi, biểu cảm đó là thế nào? Anh không phải là đẹp trai nhất trong mắt em rồi sao?
Cảnh Dung nhìn bộ dáng kinh ngạc muốn rớt cằm xuống đất của Cố Hề Hề thì vui vẻ nở nụ cười.
Cố Hề Hề theo phản xạ liền lấy di động ra chụp ảnh liên hồi, cô nhất định phải chụp thật nhiều rồi cho Mặc Tử Huyên xem mới được!
Cảnh Dung thấy Cố Hề Hề chụp ảnh thì cũng phối hợp tạo đủ kiểu dáng.
Chốc lát sau thì Mặc Tử Huyên đã nhận được ảnh gửi qua tin nhắn của Cố Hề Hề, vừa xem ảnh thì cô đã trả lời tin nhắn: “Hề Hề, đây là ai vậy? Nhìn không tệ chút nào nha!”
Cố Hề Hề nhìn tin nhắn theo thói quen nhưng lại không trả lời, quả nhiên là Mặc Tử Huyên không thể nhận ra mà…
“Vậy thì cô vừa lòng chưa?” Cảnh Dung cười cười ranh mãnh.
Cố Hề Hề gật gật đầu một cách vô thức.
Doãn Tư Thần thấy vậy thì không chịu nổi nữa, vợ anh sao lại vì người đàn ông khác mà phát ngốc ra như vậy? Chuyện này tuyệt đối không thể chấp nhận!
Không đợi Cố Hề Hề phản ứng thì Doãn Tư Thần đã kéo tay cô chào tạm biệt và rời khỏi. Và để cho hả giận, Doãn Tư Thần tiện tay cho người lấy hết các món đồ đi luôn!
Đến khi trở lại biệt thự của mình, Cố Hề Hề vẫn chưa khỏi kinh ngạc, tự hỏi: “Người kia thật sự là Cảnh Dung sao?”
Doãn Tư Thần càng lúc càng khó chịu, anh lấy tay nắm cằm Cố Hề Hề, xoay mặt cô nhìn vào anh, nhăn mày nói: “Em phải nhìn cho rõ, người đẹp trai nhất đang ở đây!”
“Đừng làm loạn chứ!” Cố Hề Hề cười cười, cô đương nhiên biết dung nhan của Doãn Tư Thần là không thể phủ nhận.
Chỉ là cô đã quá quen nhìn một Cảnh Dung với bộ dáng công tử phong lưu bê tha, trong nháy mắt lại biến hình thành một người đàn ông khôi ngô, quả thật khó mà tin được.
Doãn Tư Thần không nói gì nữa, anh quyết định sẽ dùng thực nghiệm để Cố Hề Hề biết rõ ai mới là người đàn ông đẹp trai nhất. Đến khi Cố Hề Hề nhận ra tình hình xung quanh thì cô đã bị ném lên giường…
Chiến đấu hăng hái cả đêm cũng không làm Cố Hề Hề quên được chấn động ngày, nghĩ đi nghĩ lại thì không thể để chỉ mình cô bị chấn động, phải làm cho Mặc Tử Huyên phải kinh ngạc không kém gì cô.
Cố Hề Hề không chút do dự liền ngồi dậy gọi điện thoại cho Mặc Tử Huyên: “Tử Huyên này, chúng tôi vất vả lắm mới có dịp một lần tới thành phố K, cậu là chủ nhà mà, phải thể hiện chút lễ nghĩa hiếu khách chứ. Ngày mai cậu bận gì cũng dẹp hết qua một bên đi, dẫn chúng tôi đi chơi được không?”
Lần trước khi đến thành phố K là lúc Cố Hề Hề có thai, nên có rất nhiều món ngon và nơi vui chơi cô không thể trải nghiệm. Lần này thì tất cả đều rất thuận tiện nên Mặc Tử Huyên dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối, liền vui vẻ nhận lời.
Gọi cho Mặc Tử Huyên xong, Cố Hề Hề tiếp tục gọi cho Cảnh Dung: “Ngày mai Tử Huyên sẽ dẫn chúng tôi đi chơi, anh cũng đi cùng nhé! Phải nắm thật chắc cơ hội này, hãy phô bày gương mặt đẹp trai nhất của anh đi!”
Cúp điện thoại, lúc này Cố Hề Hề mới cảm thấy kế hoạch của cô vô cùng mỹ mãn. Chỉ là không để cho cô kịp mơ màng đi vào giấc ngủ thì ma vương kế bên đã xoay người sang!
“Đừng làm loạn nữa…!” Cố Hề Hề vội vàng xin tha: “Em sai rồi, em biết em sai rồi! Cảnh Dung thật sự không đẹp trai bằng anh… ưm ưm ưm…”
Đúng là xấu xa! Không cho người khác nghỉ ngơi dù chỉ một chút…
…
Sáng sớm hôm sau, Mặc Tử Huyên đúng giờ đã đến tìm Cố Hề Hề, hôm nay cô bận một bộ trang phục trang nhã đằm thắm.
Nhìn thấy Cố Hề Hề uể oải với quầng thâm quanh mắt, Mặc Tử Huyên cười tủm tỉm: “Hai người cho dù là tiểu biệt thắng tân hôn thì cũng nên quý trọng sức khoẻ của mình một chút chứ!”
Cố Hề Hề hung hăng trừng mắt liếc nhìn Doãn Tư Thần ở một góc xa, rồi mới phân trần với Mặc Tử Huyên: “Tôi chỉ mới khen một câu Cảnh Dung nhìn rất đẹp trai, vậy là anh ấy hành tôi cả một đêm…”
Mặc Tử Huyên nghe thấy Cố Hề Hề khen Cảnh Dung đẹp trai thì tức khắc bật cười khinh thường: “Cậu thôi đi! Anh ta với cái từ đẹp trai mà có thể có liên quan gì sao? Anh ta chính là một quý cô…”
Hai từ ẻo lả còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì phải nuốt xuống cổ họng trở lại, không nói được gì bởi vì Mặc Tử Huyên ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông lịch lãm bước tới, dáng vẻ nhanh nhẹn tiêu sái nhảy xuống từ chiếc xe việt dã vô cùng cuốn hút.
Thật sự… đẹp trai quá!
Nhưng sao người này trông quen quen vậy?
Nhưng rõ ràng Mặc Tử Huyên cô trước giờ chưa từng gặp qua người này mà!
Vậy thì đây là ai?
Cố Hề Hề thấy vẻ mặt ngơ ngáo của Mặc Tử Huyên thì tò mò nhìn theo tầm mắt của cô, tức khắc cười cười, hướng về phía người đàn ông kia và vẫy tay chào hỏi: “Cảnh Dung, chào buổi sáng!”
Mặc Tử Huyên đứng bên cạnh Cố Hề Hề thiếu chút nữa bị dọa sợ muốn quỳ rạp trên mặt đất…
Cảnh… Cảnh… Cảnh Dung!?
Sao có thể là Cảnh Dung?
Cảnh Dung không phải là chuyên bận quần áo sặc sỡ nước hoa nồng nặc sao?
Một người đàn ông phong độ nam tính như vậy sao lại có thể là tên ẻo lả Cảnh Dung?
Mặc Tử Huyên kiên quyết không tin, nhất định trên đời này cũng có người trùng tên trùng họ Cảnh Dung mà!
Nhìn Mặc Tử Huyên muốn rớt cả tròng mắt ra, Cố Hề Hề mới cảm thấy hài lòng hả dạ!
“Chào buổi sáng, Hề hề, chào buổi sáng, Huyên Huyên.” Cảnh Dung bước đến, nhẹ nhàng mỉm cười chào hỏi, sau đó hướng về phía Doãn Tư Thần ở phía xa, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Doãn chủ tịch!”
Mặc Tử Huyên tức khắc cảm thấy không ổn, thần kinh cô thật sự bấn loạn… người đàn ông đẹp trai trước mắt thật sự là Cảnh Dung? Thế giới này sao lại huyền huyễn đến thế, hay là cô đã xuyên không đến thời đại khác ở một thế giới song song rồi?
Cố Hề Hề cười hì hì nói: “Chào buổi sáng, để hoan nghênh hai người đến ăn sáng nên Tư Thần đã cho người chuẩn bị chút điểm tâm để chúng ta nhấm nháp rồi.”
Vừa dứt lời thì Doãn Tư Thần đã bước đến cùng chào hỏi Cảnh Dung: “Chào buổi sáng, hai người cũng canh đúng giờ để đến lắm, bữa sáng đều đã chuẩn bị xong, có nước khoáng thiên nhiên và gan ngỗng vừa vận chuyển từ Pháp và Ý, chính là nhất bổng phối hợp.” Anh lại quay sang nói với Cố Hề Hề: “Sữa vừa được hâm nóng, em uống sữa trước khi dùng điểm tâm đi.”
Cố Hề Hề ngoan ngoãn gật gật đầu, đi theo Doãn Tư Thần vào bên trong.
Bước đi được hai bước mới nhận ra Mặc Tử Huyên không đi theo, Cố Hề Hề quay đầu lại nhìn thì nhận ra Mặc Tử Huyên vẫn đứng ngơ ngáo như hoá thạch.
Cảnh Dung nhẹ nhàng cười, tiến đến kéo tay Mặc Tử Huyên đi rất tự nhiên, cùng bước vào bên trong biệt thự của Doãn Tư Thần.
Lúc này Mặc Tử Huyên mới khôi phục thần trí một chút, nhưng cô lại không hất tay Cảnh Dung ra, mà yên lặng để đối phương dắt tay mình đi. Mặc dù cô không muốn thừa nhận mình đã bị vẻ ngoài của người đàn ông này thu hút, nhưng một Cảnh Dung nam tính lịch lãm đã đánh trúng gu thẩm mỹ của cô.
Mặc cho trước kia cô chán ghét Cảnh Dung bao nhiêu, thì giờ này có muốn chán ghét cũng không nổi, làm sao bây giờ?
Cảnh Dung thấy Mặc Tử Huyên không kháng cự việc anh nắm tay cô thì ánh mắt đã trở nên nhu hoà hơn hẳn.
Đến lúc ngồi trên bàn điểm tâm, lúc này Mặc Tử Huyên mới hoàn hồn, cúi đầu yên lặng dùng bữa mà không biết nên nói gì. Trước kia cô muốn gây sự với Cảnh Dung như thế nào thì luôn luôn vô tư mà đả kích. Bây giờ thì… có một cảm xúc quái lạ… quái quỷ gì vậy chứ?
“Không nên chỉ ăn một món như vậy, dinh dưỡng sẽ không cân đối.” Cảnh Dung tự tay gặp món ăn để vào đĩa cho Mặc Tử Huyên, cô vậy mà thật sự ăn hết các món được gắp.
Phía đối diện bàn ăn, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cùng liếc nhìn nhau.
Ừ, tốt! Đúng là rất tốt!
Nhìn thấy Mặc Tử Huyên ăn các món mà mình gắp, Cảnh Dung không dấu được ý cười trong ánh mắt.
Ngược lại với sự vui vẻ này, Mặc Tử Huyên lại cảm thấy cô thật nhụt chí, không có chút tiền đồ!
Không phải chỉ là đẹp trai thôi sao, vì cái gì mà cô lại hoá ngây ngốc thế này?
Chính cô cũng có một ông anh trai cực kỳ xuất chúng, cả Doãn Tư Thần cũng là một nam thần điển hình, cô đâu phải chưa từng nhìn thấy đàn ông đẹp trai!? Sao vừa nhìn thấy một Cảnh Dung khác lạ thì lại có cảm giác kỳ dị?
Đúng là bị quỷ ám mà!
Thôi được rồi, giờ thì Mặc Tử Huyên phải thừa nhận hôm nay cô đã bị cú sốc nhất trên đời… Nếu từ trước đến giờ Cảnh Dung vốn dĩ đã có hình tượng này, có thể cô sẽ không buồn liếc mắt đến. Nhưng quả thật hình tượng Cảnh Dung trước kia quá tệ, đột nhiên thay đổi thế này làm người ta khó mà ngờ đến. Hơn nữa, phong cách biến đổi này còn làm Mặc Tử Huyên cô thật sự hưng phấn… sự đối lập quá mãnh liệt khiến người khác có ấn tượng thật sự khó phai!
“Kế hoạch hôm nay thế nào?” Cố Hề Hề chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nghe nói hội thi thưởng hoa năm nay có đại diện từ rất nhiều quốc gia đến tham dự, chúng ta đi xem xem? Anh họ của tôi còn nhờ tôi mua dùm vài chậu hoa nếu gặp đúng loại hoa đẹp.”
“Được.” Mặc Tử Huyên lập tức trả lời: “Giờ tôi là chủ nhà, dĩ nhiên là phải dẫn mọi người đi chơi rồi.”
Vì Mặc Tử Huyên hôm nay đã chấn động quá mức nên cô đã quên khuấy chuyện hỏi Cố Hề Hề về thử thách mà Mặc gia đã định ra là gì…
Cứ vậy mà bốn người họ vui vẻ quyết định hành trình cho ngày hôm nay.
Nơi này là tỉnh Y, không phải địa bàn của Doãn Tư Thần nên anh cũng không dẫn theo nhiều người, đi bên cạnh anh và Cố Hề Hề vẫn là Tiểu A và Tiểu Vương. Cảnh Dung lại thong thả ung dung đi một mình, không dẫn theo bất kỳ người nào. Còn Mặc Tử Huyên thì nơi này không ai lại không biết đến cô, cho nên cô cũng chẳng cần dẫn theo ai.
Một đoàn sáu người đi đến trung tâm triển lãm.
Trên đường đi, nhìn thấy trong xe có bộ cờ tướng, ánh mắt Cảnh Dung nhu hoà nhìn về phía Mặc Tử Huyên: “Đã lâu không cùng em đánh một ván cờ, có muốn chơi một ván không?”
Edited by Airy
Beta by Airy
Cảnh Dung đã bộc bạch những điều giấu kín trong lòng như vậy nên Cố Hề Hề chẳng còn biết nói gì, chỉ đành quay lại và ngồi xuống ghế.
Cố Hề Hề nhận ly rượu từ tay Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi nhìn Cảnh Dung và nói: “Nếu quyết tâm của anh lớn như vậy, tôi tất nhiên không phải không muốn giúp. Chỉ là…”
Cô nhìn một lượt Cảnh Dung rồi tầm mắt dừng lại ở mái tóc trời ơi đất hỡi, nhịn không được mà thở dài một tiếng: “Muốn thay đổi cái nhìn của Tử Huyên đối với anh không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể làm được ngay. Nhưng, ít nhất trước tiên anh hãy cấp tốc thay đổi ngoại hình của mình đi được không?”
Cảnh Dung nhìn lại mình và lập tức bật cười ha hả.
Quả thật vẻ ngoài công ty phong lưu này thật khó coi mà, phải thay đổi thôi.
Cảnh Dung nở nụ cười sảng khoái: “Chuyện này rất đơn giản!”
Nói xong, Cảnh Dung lập tức nhấc điện thoại lên gọi một cú nhanh chóng, không lâu sau thì các nhà tạo mẫu thời trang đã đến. Tất cả bọn họ vào phòng bên trong chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ, thời điểm cửa phòng được mở ra, Cố Hề Hề không thể phủ nhận cô đã bị kinh ngạc sững sờ.
Mái tóc dài luộm thuộm đã bị cắt phăng thành mái tóc ngắn gọn gàng thanh lịch. Bộ trang phục sặc sỡ đủ màu đủ sắc đã được thay bằng áo thun màu xanh lục đơn giản ôm vừa phải vào dáng người, kết hợp với quần dài. Toàn bộ trang sức sặc sỡ đã được tháo bỏ, chỉ để lại một chiếc đồng hồ
Patek Philippe trên cổ tay.
Cố Hề Hề chưa từng nghĩ dáng người của Cảnh Dung lại trông oai vệ vững chắc như vậy!
Doãn Tư Thần nhìn dáng vẻ há hốc mồm của Cố Hề Hề thì tức khắc không vui!
Này vợ à, em ngậm miệng lại đi, biểu cảm đó là thế nào? Anh không phải là đẹp trai nhất trong mắt em rồi sao?
Cảnh Dung nhìn bộ dáng kinh ngạc muốn rớt cằm xuống đất của Cố Hề Hề thì vui vẻ nở nụ cười.
Cố Hề Hề theo phản xạ liền lấy di động ra chụp ảnh liên hồi, cô nhất định phải chụp thật nhiều rồi cho Mặc Tử Huyên xem mới được!
Cảnh Dung thấy Cố Hề Hề chụp ảnh thì cũng phối hợp tạo đủ kiểu dáng.
Chốc lát sau thì Mặc Tử Huyên đã nhận được ảnh gửi qua tin nhắn của Cố Hề Hề, vừa xem ảnh thì cô đã trả lời tin nhắn: “Hề Hề, đây là ai vậy? Nhìn không tệ chút nào nha!”
Cố Hề Hề nhìn tin nhắn theo thói quen nhưng lại không trả lời, quả nhiên là Mặc Tử Huyên không thể nhận ra mà…
“Vậy thì cô vừa lòng chưa?” Cảnh Dung cười cười ranh mãnh.
Cố Hề Hề gật gật đầu một cách vô thức.
Doãn Tư Thần thấy vậy thì không chịu nổi nữa, vợ anh sao lại vì người đàn ông khác mà phát ngốc ra như vậy? Chuyện này tuyệt đối không thể chấp nhận!
Không đợi Cố Hề Hề phản ứng thì Doãn Tư Thần đã kéo tay cô chào tạm biệt và rời khỏi. Và để cho hả giận, Doãn Tư Thần tiện tay cho người lấy hết các món đồ đi luôn!
Đến khi trở lại biệt thự của mình, Cố Hề Hề vẫn chưa khỏi kinh ngạc, tự hỏi: “Người kia thật sự là Cảnh Dung sao?”
Doãn Tư Thần càng lúc càng khó chịu, anh lấy tay nắm cằm Cố Hề Hề, xoay mặt cô nhìn vào anh, nhăn mày nói: “Em phải nhìn cho rõ, người đẹp trai nhất đang ở đây!”
“Đừng làm loạn chứ!” Cố Hề Hề cười cười, cô đương nhiên biết dung nhan của Doãn Tư Thần là không thể phủ nhận.
Chỉ là cô đã quá quen nhìn một Cảnh Dung với bộ dáng công tử phong lưu bê tha, trong nháy mắt lại biến hình thành một người đàn ông khôi ngô, quả thật khó mà tin được.
Doãn Tư Thần không nói gì nữa, anh quyết định sẽ dùng thực nghiệm để Cố Hề Hề biết rõ ai mới là người đàn ông đẹp trai nhất. Đến khi Cố Hề Hề nhận ra tình hình xung quanh thì cô đã bị ném lên giường…
Chiến đấu hăng hái cả đêm cũng không làm Cố Hề Hề quên được chấn động ngày, nghĩ đi nghĩ lại thì không thể để chỉ mình cô bị chấn động, phải làm cho Mặc Tử Huyên phải kinh ngạc không kém gì cô.
Cố Hề Hề không chút do dự liền ngồi dậy gọi điện thoại cho Mặc Tử Huyên: “Tử Huyên này, chúng tôi vất vả lắm mới có dịp một lần tới thành phố K, cậu là chủ nhà mà, phải thể hiện chút lễ nghĩa hiếu khách chứ. Ngày mai cậu bận gì cũng dẹp hết qua một bên đi, dẫn chúng tôi đi chơi được không?”
Lần trước khi đến thành phố K là lúc Cố Hề Hề có thai, nên có rất nhiều món ngon và nơi vui chơi cô không thể trải nghiệm. Lần này thì tất cả đều rất thuận tiện nên Mặc Tử Huyên dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối, liền vui vẻ nhận lời.
Gọi cho Mặc Tử Huyên xong, Cố Hề Hề tiếp tục gọi cho Cảnh Dung: “Ngày mai Tử Huyên sẽ dẫn chúng tôi đi chơi, anh cũng đi cùng nhé! Phải nắm thật chắc cơ hội này, hãy phô bày gương mặt đẹp trai nhất của anh đi!”
Cúp điện thoại, lúc này Cố Hề Hề mới cảm thấy kế hoạch của cô vô cùng mỹ mãn. Chỉ là không để cho cô kịp mơ màng đi vào giấc ngủ thì ma vương kế bên đã xoay người sang!
“Đừng làm loạn nữa…!” Cố Hề Hề vội vàng xin tha: “Em sai rồi, em biết em sai rồi! Cảnh Dung thật sự không đẹp trai bằng anh… ưm ưm ưm…”
Đúng là xấu xa! Không cho người khác nghỉ ngơi dù chỉ một chút…
…
Sáng sớm hôm sau, Mặc Tử Huyên đúng giờ đã đến tìm Cố Hề Hề, hôm nay cô bận một bộ trang phục trang nhã đằm thắm.
Nhìn thấy Cố Hề Hề uể oải với quầng thâm quanh mắt, Mặc Tử Huyên cười tủm tỉm: “Hai người cho dù là tiểu biệt thắng tân hôn thì cũng nên quý trọng sức khoẻ của mình một chút chứ!”
Cố Hề Hề hung hăng trừng mắt liếc nhìn Doãn Tư Thần ở một góc xa, rồi mới phân trần với Mặc Tử Huyên: “Tôi chỉ mới khen một câu Cảnh Dung nhìn rất đẹp trai, vậy là anh ấy hành tôi cả một đêm…”
Mặc Tử Huyên nghe thấy Cố Hề Hề khen Cảnh Dung đẹp trai thì tức khắc bật cười khinh thường: “Cậu thôi đi! Anh ta với cái từ đẹp trai mà có thể có liên quan gì sao? Anh ta chính là một quý cô…”
Hai từ ẻo lả còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì phải nuốt xuống cổ họng trở lại, không nói được gì bởi vì Mặc Tử Huyên ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông lịch lãm bước tới, dáng vẻ nhanh nhẹn tiêu sái nhảy xuống từ chiếc xe việt dã vô cùng cuốn hút.
Thật sự… đẹp trai quá!
Nhưng sao người này trông quen quen vậy?
Nhưng rõ ràng Mặc Tử Huyên cô trước giờ chưa từng gặp qua người này mà!
Vậy thì đây là ai?
Cố Hề Hề thấy vẻ mặt ngơ ngáo của Mặc Tử Huyên thì tò mò nhìn theo tầm mắt của cô, tức khắc cười cười, hướng về phía người đàn ông kia và vẫy tay chào hỏi: “Cảnh Dung, chào buổi sáng!”
Mặc Tử Huyên đứng bên cạnh Cố Hề Hề thiếu chút nữa bị dọa sợ muốn quỳ rạp trên mặt đất…
Cảnh… Cảnh… Cảnh Dung!?
Sao có thể là Cảnh Dung?
Cảnh Dung không phải là chuyên bận quần áo sặc sỡ nước hoa nồng nặc sao?
Một người đàn ông phong độ nam tính như vậy sao lại có thể là tên ẻo lả Cảnh Dung?
Mặc Tử Huyên kiên quyết không tin, nhất định trên đời này cũng có người trùng tên trùng họ Cảnh Dung mà!
Nhìn Mặc Tử Huyên muốn rớt cả tròng mắt ra, Cố Hề Hề mới cảm thấy hài lòng hả dạ!
“Chào buổi sáng, Hề hề, chào buổi sáng, Huyên Huyên.” Cảnh Dung bước đến, nhẹ nhàng mỉm cười chào hỏi, sau đó hướng về phía Doãn Tư Thần ở phía xa, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Doãn chủ tịch!”
Mặc Tử Huyên tức khắc cảm thấy không ổn, thần kinh cô thật sự bấn loạn… người đàn ông đẹp trai trước mắt thật sự là Cảnh Dung? Thế giới này sao lại huyền huyễn đến thế, hay là cô đã xuyên không đến thời đại khác ở một thế giới song song rồi?
Cố Hề Hề cười hì hì nói: “Chào buổi sáng, để hoan nghênh hai người đến ăn sáng nên Tư Thần đã cho người chuẩn bị chút điểm tâm để chúng ta nhấm nháp rồi.”
Vừa dứt lời thì Doãn Tư Thần đã bước đến cùng chào hỏi Cảnh Dung: “Chào buổi sáng, hai người cũng canh đúng giờ để đến lắm, bữa sáng đều đã chuẩn bị xong, có nước khoáng thiên nhiên và gan ngỗng vừa vận chuyển từ Pháp và Ý, chính là nhất bổng phối hợp.” Anh lại quay sang nói với Cố Hề Hề: “Sữa vừa được hâm nóng, em uống sữa trước khi dùng điểm tâm đi.”
Cố Hề Hề ngoan ngoãn gật gật đầu, đi theo Doãn Tư Thần vào bên trong.
Bước đi được hai bước mới nhận ra Mặc Tử Huyên không đi theo, Cố Hề Hề quay đầu lại nhìn thì nhận ra Mặc Tử Huyên vẫn đứng ngơ ngáo như hoá thạch.
Cảnh Dung nhẹ nhàng cười, tiến đến kéo tay Mặc Tử Huyên đi rất tự nhiên, cùng bước vào bên trong biệt thự của Doãn Tư Thần.
Lúc này Mặc Tử Huyên mới khôi phục thần trí một chút, nhưng cô lại không hất tay Cảnh Dung ra, mà yên lặng để đối phương dắt tay mình đi. Mặc dù cô không muốn thừa nhận mình đã bị vẻ ngoài của người đàn ông này thu hút, nhưng một Cảnh Dung nam tính lịch lãm đã đánh trúng gu thẩm mỹ của cô.
Mặc cho trước kia cô chán ghét Cảnh Dung bao nhiêu, thì giờ này có muốn chán ghét cũng không nổi, làm sao bây giờ?
Cảnh Dung thấy Mặc Tử Huyên không kháng cự việc anh nắm tay cô thì ánh mắt đã trở nên nhu hoà hơn hẳn.
Đến lúc ngồi trên bàn điểm tâm, lúc này Mặc Tử Huyên mới hoàn hồn, cúi đầu yên lặng dùng bữa mà không biết nên nói gì. Trước kia cô muốn gây sự với Cảnh Dung như thế nào thì luôn luôn vô tư mà đả kích. Bây giờ thì… có một cảm xúc quái lạ… quái quỷ gì vậy chứ?
“Không nên chỉ ăn một món như vậy, dinh dưỡng sẽ không cân đối.” Cảnh Dung tự tay gặp món ăn để vào đĩa cho Mặc Tử Huyên, cô vậy mà thật sự ăn hết các món được gắp.
Phía đối diện bàn ăn, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cùng liếc nhìn nhau.
Ừ, tốt! Đúng là rất tốt!
Nhìn thấy Mặc Tử Huyên ăn các món mà mình gắp, Cảnh Dung không dấu được ý cười trong ánh mắt.
Ngược lại với sự vui vẻ này, Mặc Tử Huyên lại cảm thấy cô thật nhụt chí, không có chút tiền đồ!
Không phải chỉ là đẹp trai thôi sao, vì cái gì mà cô lại hoá ngây ngốc thế này?
Chính cô cũng có một ông anh trai cực kỳ xuất chúng, cả Doãn Tư Thần cũng là một nam thần điển hình, cô đâu phải chưa từng nhìn thấy đàn ông đẹp trai!? Sao vừa nhìn thấy một Cảnh Dung khác lạ thì lại có cảm giác kỳ dị?
Đúng là bị quỷ ám mà!
Thôi được rồi, giờ thì Mặc Tử Huyên phải thừa nhận hôm nay cô đã bị cú sốc nhất trên đời… Nếu từ trước đến giờ Cảnh Dung vốn dĩ đã có hình tượng này, có thể cô sẽ không buồn liếc mắt đến. Nhưng quả thật hình tượng Cảnh Dung trước kia quá tệ, đột nhiên thay đổi thế này làm người ta khó mà ngờ đến. Hơn nữa, phong cách biến đổi này còn làm Mặc Tử Huyên cô thật sự hưng phấn… sự đối lập quá mãnh liệt khiến người khác có ấn tượng thật sự khó phai!
“Kế hoạch hôm nay thế nào?” Cố Hề Hề chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nghe nói hội thi thưởng hoa năm nay có đại diện từ rất nhiều quốc gia đến tham dự, chúng ta đi xem xem? Anh họ của tôi còn nhờ tôi mua dùm vài chậu hoa nếu gặp đúng loại hoa đẹp.”
“Được.” Mặc Tử Huyên lập tức trả lời: “Giờ tôi là chủ nhà, dĩ nhiên là phải dẫn mọi người đi chơi rồi.”
Vì Mặc Tử Huyên hôm nay đã chấn động quá mức nên cô đã quên khuấy chuyện hỏi Cố Hề Hề về thử thách mà Mặc gia đã định ra là gì…
Cứ vậy mà bốn người họ vui vẻ quyết định hành trình cho ngày hôm nay.
Nơi này là tỉnh Y, không phải địa bàn của Doãn Tư Thần nên anh cũng không dẫn theo nhiều người, đi bên cạnh anh và Cố Hề Hề vẫn là Tiểu A và Tiểu Vương. Cảnh Dung lại thong thả ung dung đi một mình, không dẫn theo bất kỳ người nào. Còn Mặc Tử Huyên thì nơi này không ai lại không biết đến cô, cho nên cô cũng chẳng cần dẫn theo ai.
Một đoàn sáu người đi đến trung tâm triển lãm.
Trên đường đi, nhìn thấy trong xe có bộ cờ tướng, ánh mắt Cảnh Dung nhu hoà nhìn về phía Mặc Tử Huyên: “Đã lâu không cùng em đánh một ván cờ, có muốn chơi một ván không?”
Edited by Airy
Beta by Airy
Bình luận facebook