Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-587
Chương 587: Anh em bất hoà
Cố Hề Hề không ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Dược mà lấy di động ra, bắt đầu mở trang mạng xã hội weibo lên xem thử danh sách bạn bè, lướt qua những cái tên của các danh viện tiểu thư mà cô vừa xã giao thời gian trước, để xem thử có ai thích hợp với Doãn Tư Dược hay không.
“Chờ chúng tôi xử lý xong mọi chuyện ổn thoả, lúc chúng tôi chuẩn bị phục hôn là dịp để tìm kiếm cho cậu một cô gái phù hợp, cậu đã đến lúc lập gia đình rồi.” Cố Hề Hề vừa lấy tay quẹt trên màn hình điện thoại, vừa nói: “Ngự Hàm lớn đến vậy rồi, cậu làm chú cũng nên tranh thủ thời gian chứ.”
Ánh mắt Doãn Tư Dược ảm đạm, vẫn cố gắng nói: “Tôi thật sự không vội. Những người đó chỉ nhắm đến tiền của Doãn gia, tôi không có hứng thú với họ.”
“Cậu có tiền để người ta quan tâm, coi như là một điểm mạnh. Sợ chỉ là sợ, người ta đến cả tiền cũng không cần!” Doãn Tư Thần nói một câu thẳng thắn.
Doãn Tư Dược bây giờ chỉ biết im lặng, không thể nói gì khác.
Cố Hề Hề quay đầu hỏi Doãn Tư Thần: “Chừng nào chúng ta đi?”
Doãn Tư Thần nghĩ nghĩ, nói: “Cuối tuần này, nên chuẩn bị kỹ lưỡng một chút. Không biết lần này Mặc lão gia tử sẽ đưa ra thử thách gì, tóm lại vẫn nên chuẩn bị cẩn thận, lấy bất biến ứng vạn biến.”
Cố Hề Hề gật gật đầu, nói: “Được, vậy lát nữa hai người về trước đi, em đi mua sắm chút lễ vật mang theo.”
Doãn Tư Thần gật đầu đồng ý.
Cố Hề Hề là người hiểu rõ sở thích của mọi người ở Mặc gia nhất, cho nên lễ vật biếu tặng giao cho cô xử lý là điều vô cùng thích hợp.
Sau bữa cơm thì cả ba người họ đều tách ra, Doãn Tư Dược trở về biệt thự riêng của anh, Doãn Tư Thần về nhà trước, Cố Hề Hề đi mua sắm lễ vật cùng với Tiểu Vương.
Mỗi món quà tặng cho người của Mặc gia đều được đặt thiết kế riêng, chỉ có như vậy mới thể hiện được thành ý của người tặng. Tiểu Vương quả nhiên là một trợ lý khéo léo, trong lúc Cố Hề Hề còn đang phân vân thì cô luôn ở bên cạnh góp ý rất nhiều để giúp Cố Hề Hề lựa chọn chính xác.
Trong lúc Cố Hề Hề đang vội vàng cho việc mua lễ vật thì Doãn Tư Thần đã về nhà trước.
Vừa vào cửa, Doãn Tư Thần dặn dò quản gia: “Tôi vào phòng nghỉ ngơi một lát, chừng nào thiếu phu nhân trở về thì nói tôi một tiếng.”
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia mỉm cười trả lời.
Khoảng thời gian ở khu vực đảo Hiva Oa khá lâu đã khiến anh chậm trễ nhiều công việc, cho nên suốt mấy ngày liền Doãn Tư Thần đều tập trung xử lý công việc tồn đọng để tranh thủ thời gian cuối tuần khởi hành đến tỉnh Y. Hôm nay anh đã ra khỏi nhà từ lúc tờ mờ sáng, tất bật cả buổi mới tranh thủ về nhà dùng bữa trưa cùng Cố Hề Hề.
Hiện tại, chỉ cần có thể trở về nhà ăn cơm thì Doãn Tư Thần sẽ cố gắng hết sức để trở về, khoảng thời gian xa cách ba năm với anh đã là quá đủ, anh chỉ hận không thể vĩnh viễn cùng Cố Hề Hề ở bên nhau mãi mãi, một giây cũng không xa rời.
Lúc này tại biệt thự, Mã Anh Anh vốn dĩ chưa chịu rời khỏi, cô ta nói với thím Trương còn có việc chưa nói với Cố Hề Hề cho nên muốn ngồi lại chờ. Thím Trương thấy vừa rồi chủ nhân chịu gặp đối phương nên không để tâm nhiều, chỉ cần Mã Anh Anh không chạy loạn gây lộn xộn thì bà cũng không ngăn cản.
Mã Anh Anh thấy có người hầu bưng một ly nước trái cây lên lầu cho Doãn Tư Thần thì liền chạy đến, làm vẻ mặt lấy lòng nói: “Để tôi mang lên cho!”
Người hầu liếc mắt nhìn Mã Anh Anh một cái, nói: “Thật ngại quá, phòng của chủ tịch không phải để người khác tuỳ ý bước vào.”
Mã Anh Anh cắn răng tức tối, nhưng cô ta sao có thể dễ dàng bỏ cuộc?
Cô ta phải tìm được cơ hội tiếp cận để thể hiện bản thân với nam thần của mình nữa. Vậy nên sau khi người hầu đem nước trái cây lên và rời khỏi, cô ta đã nhân cơ hội không ai để ý mà đi lên cầu thang, đứng trước cửa phòng của Doãn Tư Thần và định mở cửa, bất quá nhận ra cửa phòng đã bị khoá bằng vân tay.
Không có dấu vân tay được ghi nhận trước đó thì không thể nào vào được!
Cuối cùng Mã Anh Anh chỉ có thể thất vọng mà tự bỏ đi, cô ta lẳng lặng bước ra ngoài, ngoái đầu nhìn lại cánh cổng biệt thự, nhìn lại nơi xa hoa lộng lẫy và nghĩ đến người đàn ông trong căn phòng kia, nam thần của cô ta, Mã Anh Anh tức khắc cảm thấy ngực mình nóng hẳn lên.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Mã Anh Anh thấy tên người gọi thì định cúp máy, nhưng nghĩ nghĩ một chút lại bắt máy trả lời: “Anh hai? Tìm em có việc?”
“Sao em chưa trở về?” Giọng nói Doãn Tư Dược thoáng chút không vui: “Em còn ở bên đó làm gì?”
Hôm nay, Doãn Tư Dược cảm giác được Mã Anh Anh có điều gì đó không đúng, nhưng cụ thể là gì thì anh không thể phỏng đoán được, anh cũng không biết em gái mình đã thay đổi từ khi nào.
“Em… em…!” Mã Anh Anh ậm ừ không nói được gì.
“Anh đến đón em.” Nói xong, Doãn Tư Dược lập tức cúp máy.
Mã Anh Anh gắt gao cắn môi không cam lòng, một cơ hội tốt thế này dễ gì có lần thứ hai, chẳng lẽ cô ta phải ra về tay không? Nhưng, không để Mã Anh Anh có thời gian suy nghĩ nhiều, xe của Doãn Tư Dược đã đến ngay trước cổng biệt thự.
Cửa xe mở ra, Doãn Tư Dược nói ngắn gọn: “Lên xe.”
“Anh hai…” Mã Anh Anh không muốn nhưng cô ta nhận ra sắc mặt Doãn Tư Dược đang rất khó chịu nên không dám cãi, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.
Doãn Tư Dược lái xe đưa Mã Anh Anh rời khỏi biệt thự, khi đến một nơi khá yên lặng thì anh mới đạp phanh dừng xe ở ven đường, cố gắng trấn tĩnh và hỏi thẳng: “Mấy ngày nay rốt cuộc là em bị gì vậy?”
“Bị gì là bị gì?” Mã Anh Anh chột dạ nói.
Doãn Tư Dược không nghĩ đứa em gái anh luôn thương yêu lại có thể trả lời anh theo kiểu đánh đố như thế này, anh nhìn về phía Mã Anh Anh với ánh mắt vô cùng thất vọng. Chẳng lẽ, gien di truyền của Mã Diễm lại mạnh đến vậy?
Mã Anh Anh là do một tay anh chăm sóc từ nhỏ đến lớn, anh luôn cố gắng dạy dỗ em gái một cách tử tế nhất, nhưng vẫn không qua được gien di truyền quái ái từ người mẹ của họ?
Mã Anh Anh bị nhìn chằm chằm thì chật vật cúi đầu: “Anh hai, anh làm sao vậy? Sao tự nhiên lại hỏi em như vậy?”
“Có phải mẹ đã nói gì với em không?” Doãn Tư Dược nghi ngờ hỏi: “Có phải mẹ đòi tiền em không?”
“Không… không phải, làm gì có…” Mã Anh Anh ấp úng đáp: “Huống hồ giờ em làm gì có tiền, mẹ có cần tiền cũng tìm anh chứ tìm em làm gì?”
Ánh mắt Doãn Tư Dược nhìn Mã Anh Anh với vẻ thăm dò, lại hỏi: “Anh Anh, em nói thật đi, vì lý do gì mà em nhất định phải làm trợ lý cho chị dâu?”
Mã Anh Anh tức giận, gắt lên: “Sao chứ? Anh muốn thẩm vấn em sao? Được, nếu anh thích thẩm vấn đến vậy, em phải hỏi lại anh mới đúng, vì cái gì mà tất cả những người phụ nữ anh qua lại, ai trong số họ cũng đều có nét giống Cố Hề Hề?”
Nét mặt Doãn Tư Dược tức khắc biến sắc!
“Em nói bậy gì đó!” Doãn Tư Dược cảm nhận được cánh tay mình đang run rẩy.
“Anh có thể giấu được người khác, nhưng không qua mắt được em đâu!” Mã Anh Anh buột miệng thốt ra: “Có phải anh thích Cố Hề Hề hay không?”
BANG——!
Một cái tát lập tức giáng vào gò má của Mã Anh Anh.
“Anh đánh em?” Mã Anh Anh bưng mặt khó tin, rưng rưng hỏi.
Sắc mặt Doãn Tư Dược lúc này đã xanh mét, giận dữ nói: “Anh là đang cứu em! Có những lời có thể nói, có những lời có chết cũng không bao giờ được nói ra! Đạo lý này đến chừng nào em mới hiểu?”
“Ha hả! Nói vậy, anh thật sự thích Cố Hề Hề?” Mã Anh Anh mỉa mai nói: “Anh yêu chị dâu của mình?”
“Nói bậy! Anh kính trọng cô ấy!” Doãn Tư Dược vội vàng phủ nhận: “Cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều, chị dâu như mẹ, em không hiểu sao?”
Mã Anh Anh bật cười nhạo báng.
“Đây không phải lúc nói chuyện của anh, việc anh đang hỏi là về em!” Doãn Tư Dược liền đổi đề tài: “Em vì cái gì mà phải một hai làm trợ lý cho chị dâu?”
“Mẹ nói rất đúng, anh là người của Doãn gia, đương nhiên sẽ không lo đến em sống hay chết. Cho nên, anh là nhị thiếu gia Doãn gia cao cao tại thượng, còn em chỉ có thể là một con hầu hèn mọn mà thôi. Anh có thể sống ở biệt thự, đi siêu xe, xài hàng hiệu, còn em chỉ được mặc bộ quần áo người hầu của Doãn gia. Anh hai, nếu anh là anh hai của em, anh đúng ra đã sớm tìm cho em một công việc thích hợp hơn, không để em phải làm người hầu ở Doãn gia như thế này!” Mã Anh Anh kích động gằn từng chữ.
Doãn Tư Dược hoàn toàn ngây người, anh không rõ đứa em gái ngoan ngoãn của mình từ lúc nào đã có những suy nghĩ này. Khoan đã, là Mã Diễm nói? Mã Diễm lại tẩy não Mã Anh?
Doãn Tư Dược thật sự cảm thấy đau đầu.
“Em nói đây là mẹ nói với em? Có phải mẹ lại muốn cùng em bày trò mưu kế bòn rút tiền của Doãn gia? Anh Anh, em phải hiểu rõ hơn ai hết, mẹ là người không thể tin tưởng được…” Doãn Tư Dược nhẹ giọng kiên nhẫn khuyên bảo, nhưng anh không thể ngờ từ sau khi Mã Anh Anh có cơ hội tiếp xúc với cuộc sống của giới thượng lưu thì đã hoàn toàn thay đổi, cộng thêm việc Mã Diễm ở bên cạnh xúi giục thì từ lâu đã không còn là cô gái thơ ngây nữa rồi.
Mã Anh Anh đã trở thành một người có dã tâm!
“Được rồi, không cần nói nữa. Chuyện của anh, em sẽ không nói ra. Dĩ nhiên có nói đi nữa cũng chẳng có lợi gì cho em, không phải sao?” Mã Anh Anh lãnh đạm nói: “Em chỉ hỏi anh một vấn đề, hiện tại anh đã thâu tóm toàn bộ chi nhánh Đằng Hạo, anh có thể cho em một vị trí công việc thích hợp hay không?”
Doãn Tư Dược trả lời theo bản năng: “Vị trí thích hợp cho em chỉ có người dọn vệ sinh mà thôi, em sẽ làm sao?”
“Ha hả, em biết ngay là vậy mà!” Vẻ mặt Mã Anh Anh tràn đầy chế giễu: “Có lẽ trước giờ anh vốn chưa từng coi em là em gái ruột của anh!”
Một lời này không khác gì nhát dao tàn nhẫn đâm vào ngực trái Doãn Tư Dược, dù anh nghĩ trăm triệu lần cũng không bao giờ ngờ em gái anh có thể nói ra lời như vậy.
Trong nháy mắt Doãn Tư Dược cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, Mã Diễm đã như vậy, không ngờ đến Mã Anh Anh cũng…
“Anh Anh, tuy chi nhánh Đằng Hạo do anh quản lý, nhưng, em đừng quên người làm chủ Doãn gia là anh hai của anh, anh ấy là chủ tịch kiêm tổng giám đốc! Còn anh chỉ là giám đốc một chi nhánh nhỏ nhoi.” Doãn Tư Dược vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục khuyên nhủ: “Anh có thể cho em đi cửa sau, bố trí một công việc nhàn hạ lương cao, vấn đề ở đây là, Anh Anh, em nghĩ mình có thể đảm nhiệm những công việc đó hay sao? Trước đây chi nhánh Đằng Hạo là do gia đình của chú hai ở Nauy quản lý, cho nên đa số các công trình và hạng mục của Đằng Hạo đều là ở nước ngoài, em cảm thấy mình làm được sao?”
“Được rồi, không cho thì thôi, anh kiếm cớ nhiều quá làm gì?” Mã Anh Anh hừ lạnh một tiếng: “Trước kia vì em quá tin tưởng anh cho nên mới thành ra như ngày hôm nay. Xem ra mẹ nói đúng, với phụ nữ mà nói, thực tế nhất là nên tìm một người đàn ông có tiền để dựa dẫm.”
“Anh Anh, em thay đổi rồi, trước kia em không phải như vậy.” Doãn Tư Dược ngày càng thất vọng.
“Vậy sao? Chúng ta đều thay đổi, anh cũng không phải Doãn Tư Dược trước kia.” Mã Anh Anh lạnh lùng nói: “Anh hai của em trước kia sẽ không đi siêu xe mà để em phải làm một người hầu!”
Edited by Airy
Beta by Airy
Cố Hề Hề không ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Dược mà lấy di động ra, bắt đầu mở trang mạng xã hội weibo lên xem thử danh sách bạn bè, lướt qua những cái tên của các danh viện tiểu thư mà cô vừa xã giao thời gian trước, để xem thử có ai thích hợp với Doãn Tư Dược hay không.
“Chờ chúng tôi xử lý xong mọi chuyện ổn thoả, lúc chúng tôi chuẩn bị phục hôn là dịp để tìm kiếm cho cậu một cô gái phù hợp, cậu đã đến lúc lập gia đình rồi.” Cố Hề Hề vừa lấy tay quẹt trên màn hình điện thoại, vừa nói: “Ngự Hàm lớn đến vậy rồi, cậu làm chú cũng nên tranh thủ thời gian chứ.”
Ánh mắt Doãn Tư Dược ảm đạm, vẫn cố gắng nói: “Tôi thật sự không vội. Những người đó chỉ nhắm đến tiền của Doãn gia, tôi không có hứng thú với họ.”
“Cậu có tiền để người ta quan tâm, coi như là một điểm mạnh. Sợ chỉ là sợ, người ta đến cả tiền cũng không cần!” Doãn Tư Thần nói một câu thẳng thắn.
Doãn Tư Dược bây giờ chỉ biết im lặng, không thể nói gì khác.
Cố Hề Hề quay đầu hỏi Doãn Tư Thần: “Chừng nào chúng ta đi?”
Doãn Tư Thần nghĩ nghĩ, nói: “Cuối tuần này, nên chuẩn bị kỹ lưỡng một chút. Không biết lần này Mặc lão gia tử sẽ đưa ra thử thách gì, tóm lại vẫn nên chuẩn bị cẩn thận, lấy bất biến ứng vạn biến.”
Cố Hề Hề gật gật đầu, nói: “Được, vậy lát nữa hai người về trước đi, em đi mua sắm chút lễ vật mang theo.”
Doãn Tư Thần gật đầu đồng ý.
Cố Hề Hề là người hiểu rõ sở thích của mọi người ở Mặc gia nhất, cho nên lễ vật biếu tặng giao cho cô xử lý là điều vô cùng thích hợp.
Sau bữa cơm thì cả ba người họ đều tách ra, Doãn Tư Dược trở về biệt thự riêng của anh, Doãn Tư Thần về nhà trước, Cố Hề Hề đi mua sắm lễ vật cùng với Tiểu Vương.
Mỗi món quà tặng cho người của Mặc gia đều được đặt thiết kế riêng, chỉ có như vậy mới thể hiện được thành ý của người tặng. Tiểu Vương quả nhiên là một trợ lý khéo léo, trong lúc Cố Hề Hề còn đang phân vân thì cô luôn ở bên cạnh góp ý rất nhiều để giúp Cố Hề Hề lựa chọn chính xác.
Trong lúc Cố Hề Hề đang vội vàng cho việc mua lễ vật thì Doãn Tư Thần đã về nhà trước.
Vừa vào cửa, Doãn Tư Thần dặn dò quản gia: “Tôi vào phòng nghỉ ngơi một lát, chừng nào thiếu phu nhân trở về thì nói tôi một tiếng.”
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia mỉm cười trả lời.
Khoảng thời gian ở khu vực đảo Hiva Oa khá lâu đã khiến anh chậm trễ nhiều công việc, cho nên suốt mấy ngày liền Doãn Tư Thần đều tập trung xử lý công việc tồn đọng để tranh thủ thời gian cuối tuần khởi hành đến tỉnh Y. Hôm nay anh đã ra khỏi nhà từ lúc tờ mờ sáng, tất bật cả buổi mới tranh thủ về nhà dùng bữa trưa cùng Cố Hề Hề.
Hiện tại, chỉ cần có thể trở về nhà ăn cơm thì Doãn Tư Thần sẽ cố gắng hết sức để trở về, khoảng thời gian xa cách ba năm với anh đã là quá đủ, anh chỉ hận không thể vĩnh viễn cùng Cố Hề Hề ở bên nhau mãi mãi, một giây cũng không xa rời.
Lúc này tại biệt thự, Mã Anh Anh vốn dĩ chưa chịu rời khỏi, cô ta nói với thím Trương còn có việc chưa nói với Cố Hề Hề cho nên muốn ngồi lại chờ. Thím Trương thấy vừa rồi chủ nhân chịu gặp đối phương nên không để tâm nhiều, chỉ cần Mã Anh Anh không chạy loạn gây lộn xộn thì bà cũng không ngăn cản.
Mã Anh Anh thấy có người hầu bưng một ly nước trái cây lên lầu cho Doãn Tư Thần thì liền chạy đến, làm vẻ mặt lấy lòng nói: “Để tôi mang lên cho!”
Người hầu liếc mắt nhìn Mã Anh Anh một cái, nói: “Thật ngại quá, phòng của chủ tịch không phải để người khác tuỳ ý bước vào.”
Mã Anh Anh cắn răng tức tối, nhưng cô ta sao có thể dễ dàng bỏ cuộc?
Cô ta phải tìm được cơ hội tiếp cận để thể hiện bản thân với nam thần của mình nữa. Vậy nên sau khi người hầu đem nước trái cây lên và rời khỏi, cô ta đã nhân cơ hội không ai để ý mà đi lên cầu thang, đứng trước cửa phòng của Doãn Tư Thần và định mở cửa, bất quá nhận ra cửa phòng đã bị khoá bằng vân tay.
Không có dấu vân tay được ghi nhận trước đó thì không thể nào vào được!
Cuối cùng Mã Anh Anh chỉ có thể thất vọng mà tự bỏ đi, cô ta lẳng lặng bước ra ngoài, ngoái đầu nhìn lại cánh cổng biệt thự, nhìn lại nơi xa hoa lộng lẫy và nghĩ đến người đàn ông trong căn phòng kia, nam thần của cô ta, Mã Anh Anh tức khắc cảm thấy ngực mình nóng hẳn lên.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Mã Anh Anh thấy tên người gọi thì định cúp máy, nhưng nghĩ nghĩ một chút lại bắt máy trả lời: “Anh hai? Tìm em có việc?”
“Sao em chưa trở về?” Giọng nói Doãn Tư Dược thoáng chút không vui: “Em còn ở bên đó làm gì?”
Hôm nay, Doãn Tư Dược cảm giác được Mã Anh Anh có điều gì đó không đúng, nhưng cụ thể là gì thì anh không thể phỏng đoán được, anh cũng không biết em gái mình đã thay đổi từ khi nào.
“Em… em…!” Mã Anh Anh ậm ừ không nói được gì.
“Anh đến đón em.” Nói xong, Doãn Tư Dược lập tức cúp máy.
Mã Anh Anh gắt gao cắn môi không cam lòng, một cơ hội tốt thế này dễ gì có lần thứ hai, chẳng lẽ cô ta phải ra về tay không? Nhưng, không để Mã Anh Anh có thời gian suy nghĩ nhiều, xe của Doãn Tư Dược đã đến ngay trước cổng biệt thự.
Cửa xe mở ra, Doãn Tư Dược nói ngắn gọn: “Lên xe.”
“Anh hai…” Mã Anh Anh không muốn nhưng cô ta nhận ra sắc mặt Doãn Tư Dược đang rất khó chịu nên không dám cãi, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.
Doãn Tư Dược lái xe đưa Mã Anh Anh rời khỏi biệt thự, khi đến một nơi khá yên lặng thì anh mới đạp phanh dừng xe ở ven đường, cố gắng trấn tĩnh và hỏi thẳng: “Mấy ngày nay rốt cuộc là em bị gì vậy?”
“Bị gì là bị gì?” Mã Anh Anh chột dạ nói.
Doãn Tư Dược không nghĩ đứa em gái anh luôn thương yêu lại có thể trả lời anh theo kiểu đánh đố như thế này, anh nhìn về phía Mã Anh Anh với ánh mắt vô cùng thất vọng. Chẳng lẽ, gien di truyền của Mã Diễm lại mạnh đến vậy?
Mã Anh Anh là do một tay anh chăm sóc từ nhỏ đến lớn, anh luôn cố gắng dạy dỗ em gái một cách tử tế nhất, nhưng vẫn không qua được gien di truyền quái ái từ người mẹ của họ?
Mã Anh Anh bị nhìn chằm chằm thì chật vật cúi đầu: “Anh hai, anh làm sao vậy? Sao tự nhiên lại hỏi em như vậy?”
“Có phải mẹ đã nói gì với em không?” Doãn Tư Dược nghi ngờ hỏi: “Có phải mẹ đòi tiền em không?”
“Không… không phải, làm gì có…” Mã Anh Anh ấp úng đáp: “Huống hồ giờ em làm gì có tiền, mẹ có cần tiền cũng tìm anh chứ tìm em làm gì?”
Ánh mắt Doãn Tư Dược nhìn Mã Anh Anh với vẻ thăm dò, lại hỏi: “Anh Anh, em nói thật đi, vì lý do gì mà em nhất định phải làm trợ lý cho chị dâu?”
Mã Anh Anh tức giận, gắt lên: “Sao chứ? Anh muốn thẩm vấn em sao? Được, nếu anh thích thẩm vấn đến vậy, em phải hỏi lại anh mới đúng, vì cái gì mà tất cả những người phụ nữ anh qua lại, ai trong số họ cũng đều có nét giống Cố Hề Hề?”
Nét mặt Doãn Tư Dược tức khắc biến sắc!
“Em nói bậy gì đó!” Doãn Tư Dược cảm nhận được cánh tay mình đang run rẩy.
“Anh có thể giấu được người khác, nhưng không qua mắt được em đâu!” Mã Anh Anh buột miệng thốt ra: “Có phải anh thích Cố Hề Hề hay không?”
BANG——!
Một cái tát lập tức giáng vào gò má của Mã Anh Anh.
“Anh đánh em?” Mã Anh Anh bưng mặt khó tin, rưng rưng hỏi.
Sắc mặt Doãn Tư Dược lúc này đã xanh mét, giận dữ nói: “Anh là đang cứu em! Có những lời có thể nói, có những lời có chết cũng không bao giờ được nói ra! Đạo lý này đến chừng nào em mới hiểu?”
“Ha hả! Nói vậy, anh thật sự thích Cố Hề Hề?” Mã Anh Anh mỉa mai nói: “Anh yêu chị dâu của mình?”
“Nói bậy! Anh kính trọng cô ấy!” Doãn Tư Dược vội vàng phủ nhận: “Cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều, chị dâu như mẹ, em không hiểu sao?”
Mã Anh Anh bật cười nhạo báng.
“Đây không phải lúc nói chuyện của anh, việc anh đang hỏi là về em!” Doãn Tư Dược liền đổi đề tài: “Em vì cái gì mà phải một hai làm trợ lý cho chị dâu?”
“Mẹ nói rất đúng, anh là người của Doãn gia, đương nhiên sẽ không lo đến em sống hay chết. Cho nên, anh là nhị thiếu gia Doãn gia cao cao tại thượng, còn em chỉ có thể là một con hầu hèn mọn mà thôi. Anh có thể sống ở biệt thự, đi siêu xe, xài hàng hiệu, còn em chỉ được mặc bộ quần áo người hầu của Doãn gia. Anh hai, nếu anh là anh hai của em, anh đúng ra đã sớm tìm cho em một công việc thích hợp hơn, không để em phải làm người hầu ở Doãn gia như thế này!” Mã Anh Anh kích động gằn từng chữ.
Doãn Tư Dược hoàn toàn ngây người, anh không rõ đứa em gái ngoan ngoãn của mình từ lúc nào đã có những suy nghĩ này. Khoan đã, là Mã Diễm nói? Mã Diễm lại tẩy não Mã Anh?
Doãn Tư Dược thật sự cảm thấy đau đầu.
“Em nói đây là mẹ nói với em? Có phải mẹ lại muốn cùng em bày trò mưu kế bòn rút tiền của Doãn gia? Anh Anh, em phải hiểu rõ hơn ai hết, mẹ là người không thể tin tưởng được…” Doãn Tư Dược nhẹ giọng kiên nhẫn khuyên bảo, nhưng anh không thể ngờ từ sau khi Mã Anh Anh có cơ hội tiếp xúc với cuộc sống của giới thượng lưu thì đã hoàn toàn thay đổi, cộng thêm việc Mã Diễm ở bên cạnh xúi giục thì từ lâu đã không còn là cô gái thơ ngây nữa rồi.
Mã Anh Anh đã trở thành một người có dã tâm!
“Được rồi, không cần nói nữa. Chuyện của anh, em sẽ không nói ra. Dĩ nhiên có nói đi nữa cũng chẳng có lợi gì cho em, không phải sao?” Mã Anh Anh lãnh đạm nói: “Em chỉ hỏi anh một vấn đề, hiện tại anh đã thâu tóm toàn bộ chi nhánh Đằng Hạo, anh có thể cho em một vị trí công việc thích hợp hay không?”
Doãn Tư Dược trả lời theo bản năng: “Vị trí thích hợp cho em chỉ có người dọn vệ sinh mà thôi, em sẽ làm sao?”
“Ha hả, em biết ngay là vậy mà!” Vẻ mặt Mã Anh Anh tràn đầy chế giễu: “Có lẽ trước giờ anh vốn chưa từng coi em là em gái ruột của anh!”
Một lời này không khác gì nhát dao tàn nhẫn đâm vào ngực trái Doãn Tư Dược, dù anh nghĩ trăm triệu lần cũng không bao giờ ngờ em gái anh có thể nói ra lời như vậy.
Trong nháy mắt Doãn Tư Dược cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, Mã Diễm đã như vậy, không ngờ đến Mã Anh Anh cũng…
“Anh Anh, tuy chi nhánh Đằng Hạo do anh quản lý, nhưng, em đừng quên người làm chủ Doãn gia là anh hai của anh, anh ấy là chủ tịch kiêm tổng giám đốc! Còn anh chỉ là giám đốc một chi nhánh nhỏ nhoi.” Doãn Tư Dược vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục khuyên nhủ: “Anh có thể cho em đi cửa sau, bố trí một công việc nhàn hạ lương cao, vấn đề ở đây là, Anh Anh, em nghĩ mình có thể đảm nhiệm những công việc đó hay sao? Trước đây chi nhánh Đằng Hạo là do gia đình của chú hai ở Nauy quản lý, cho nên đa số các công trình và hạng mục của Đằng Hạo đều là ở nước ngoài, em cảm thấy mình làm được sao?”
“Được rồi, không cho thì thôi, anh kiếm cớ nhiều quá làm gì?” Mã Anh Anh hừ lạnh một tiếng: “Trước kia vì em quá tin tưởng anh cho nên mới thành ra như ngày hôm nay. Xem ra mẹ nói đúng, với phụ nữ mà nói, thực tế nhất là nên tìm một người đàn ông có tiền để dựa dẫm.”
“Anh Anh, em thay đổi rồi, trước kia em không phải như vậy.” Doãn Tư Dược ngày càng thất vọng.
“Vậy sao? Chúng ta đều thay đổi, anh cũng không phải Doãn Tư Dược trước kia.” Mã Anh Anh lạnh lùng nói: “Anh hai của em trước kia sẽ không đi siêu xe mà để em phải làm một người hầu!”
Edited by Airy
Beta by Airy
Bình luận facebook