Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-586
Chương 586: Thúc giục Doãn Tư Dược kết hôn
Doãn Tư Dược dùng ánh mắt cảnh cáo trừng mắt nhìn Mã Anh Anh một cái, chính anh có khi còn chưa có tư cách ngồi nơi này ăn cơm, sao Mã Anh Anh lại làm bộ dáng tự nhiên như không đến vậy?
Nơi này tuy ngoài mặt gọi là biệt thự Doãn gia, nhưng kỳ thật là nơi thuộc sở hữu riêng tư của Cố Hề Hề, vì sao gần đây Mã Anh Anh lại thường xuyên có những biểu hiện kỳ lạ như vậy?
Cố Hề Hề nhìn đối phương, cười nhẹ nói: “Ở đây không có nhiều quy củ, hai người cứ ngồi xuống đi, muốn ăn gì cũng được. Đầu bếp ở đây tay nghề nấu rất ngon.”
Lúc này có hai người hầu bước tới, giúp Cố Hề Hề chia các món ăn để vào dĩa ăn của từng người. Mã Anh Anh nhìn thấy có người hầu hạ Cố Hề Hề tận nơi thì càng thêm hâm mộ ghen ghét.
Doãn Tư Dược ngồi yên tại chỗ, chờ đợi người hầu chia phần ăn ra, đã nhiều năm trôi qua nên anh dần dần đã quen với cuộc sống và cách ứng xử của một thiếu gia hào môn.
Người duy nhất không thích ứng tại nơi này là Mã Anh Anh, cô ta nhìn Cố Hề Hề và Doãn Tư Dược một bộ dạng an nhàn thanh thản thì trong lòng càng thêm bứt rứt khó chịu. Rõ ràng cô ta và Doãn Tư Dược là anh trai và em gái, tại sao Doãn Tư Dược có thể đạt được danh vọng mà cô ta lại cam chịu làm một người hầu trong Doãn gia…?
Cố Hề Hề và Doãn Tư Dược hàn huyền vài câu về công việc.
“Chị dâu, nguồn lực chi nhánh Đằng Hạo hiện tại khá lớn mạnh, nếu công ty Danny có vấn đề gì cần hỗ trợ, thì có thể dùng nguồn lực của chi nhánh Đằng Hạo. Chúng ta là người một nhà, anh hai sẽ không trách nếu tôi dùng nguồn lực của tập đoàn để giúp chị.” Doãn Tư Dược vốn đã quan tâm đến việc công ty Danny của Cố Hề Hề đang có thị phần bị đối thủ cạnh tranh nhòm ngó, liền chủ động nói: “Huống chi năm nay dự án trọng điểm của chi nhánh cũng đặt vào thị trường mỹ phẩm, cùng hợp tác với công ty Danny là một hướng tốt.”
Cố Hề Hề cười cười: “Thôi không cần đâu, dù sao vẫn là hai công ty khác nhau.”
Doãn Tư Dược nói tiếp: “Chị dâu là thiếu phu nhân của Doãn gia, dùng nguồn lực của tập đoàn Doãn thị thì sao lại không nên? Đám người kia thật là, cả công ty Danny cũng dám cạnh tranh, không phải là muốn kiếm chuyện sao?”
Cố Hề Hề đặt đũa xuống, nói với Doãn Tư Dược: “Thật ra không có gì, chút tổn thất kia chỉ là phần lợi nhuận nhỏ không đáng kể, chứ nếu không thì Nhược Na đã sớm lồng lộn nổi giận rồi.”
Doãn Tư Dược nghĩ nghĩ, nói: “Hay chị cứ nói tên những công ty đang cạnh tranh với tôi, anh hai quá nhiều việc nên có lẽ sẽ không có thời gian. Tôi sẽ giúp chị thăm dò một chút về những công ty đó.”
Cố Hề Hề ngẫm nghĩ rồi đồng ý, nhờ trợ lý mang đến một danh sách đưa cho Doãn Tư Dược.
Nhìn Cố Hề Hề và Doãn Tư Dược nói chuyện công việc mà Mã Anh Anh không thể chen một câu nào vào, vậy nên cô ta càng hạ quyết tâm phải rời khỏi đại trạch Doãn gia để đến đây làm việc. Phải tiếp xúc học hỏi những cách nói chuyện như thế này thì cô ta mới có thể xứng đáng đứng bên cạnh người đàn ông tuyệt vời kia được!
Ngay lúc này, thím Trương nhanh chân bước tới, cười nói: “Thiếu gia đã về, đang đi đến đây.”
Nghe thấy Doãn Tư Thần trở về, cả ba người đều nao nao. Cố Hề Hề không có biểu hiện gì quá đặc biệt, nhưng hai người đối diện lại phản ứng hơi quá.
Doãn Tư Dược từ lâu đã sợ Doãn Tư Thần, điều này gần như trở thành bản năng. Nghe thấy Doãn Tư Thần trở về thì anh lập tức đứng lên.
Còn Mã Anh Anh lại vui mừng vì thấy mình quá may mắn, đúng là có bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống. Không ngờ người đàn ông cô ta thầm thương trộm nhớ nay lại đột nhiên trở về.
Doãn Tư Thần đi rất nhanh hướng về phía phòng nghỉ cạnh nhà kính trồng hoa, bộ dáng thảnh thơi nhìn Cố Hề Hề, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên ý cười.
Một khắc khi Mã Anh Anh nhìn thấy Doãn Tư Thần đi tới thì cả người cô ta đều ngây dại, cô ta cảm thấy dường như Doãn Tư Thần đang nhìn mình, cũng đang cười với mình. Vậy nên trái tim cô ta không kiềm hãm được mà đập liên hồi. Đây là hình ảnh cô ta thường xuyên thấy trong giấc mơ, nay lại có thể thành sự thật?
Cố Hề Hề cười với Doãn Tư Thần, nói: “Sao mới giờ này anh đã về?”
“Việc ở công ty xong rồi, nhớ em nên về ăn trưa.” Doãn Tư Thần ngồi xuống ghế bên cạnh Cố Hề Hề, vòng tay ôm lấy cô vào lòng và hôn nhẹ lên trán cô.
Doãn chủ tịch bị một căn bệnh mãn tính rất nặng là thích khoe ân ái, mặc kệ chỗ nào hay bên cạnh có những ai thì đều thể hiện tình cảm rất lãng mạn.
“Anh hai.” Doãn Tư Dược co quắp, lên tiếng chào hỏi.
Doãn Tư Thần ngước mắt nhìn thoáng qua Doãn Tư Dược, đáp: “Ừ, ngồi xuống đi.”
Doãn Tư Dược nghe vậy mới dám lần nữa ngồi xuống.
Mã Anh Anh ở bên cạnh vẫn ngây ngốc nhìn Doãn Tư Thần, thời điểm cô ta thấy Doãn Tư Thần hôn lên trán Cố Hề Hề, bỗng nhiên cô ta cảm giác Cố Hề Hề thật sự quá chướng mắt. Nếu không có sự tồn tại của Cố Hề Hề, thì liệu người mà Doãn Tư Thần hôn… có thể là cô ta không?
Cái ý nghĩ này cứ lẩn quẩn mãi trong đầu Mã Anh Anh, làm sao cũng không xoá đi được.
Ánh mắt sắc bén của Doãn Tư Thần liếc mắt nhìn Mã Anh Anh một cái, xem như nể mặt Doãn Tư Dược nên anh không nói gì, chỉ là nhìn đồ ăn trên bàn và khẽ nhíu mày: “Sao lại ăn ít như thế này? Thôi, đừng ăn ở nhà, đi, chúng ta ra ngoài ăn. Tư Dược, cậu cũng cùng đi đi.”
Nói xong lời này, Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề đứng dậy, nói: “Tiểu Vương, chuẩn bị trang phục cho thiếu phu nhân.”
“Vâng, chủ tịch.” Tiểu Vương vừa đáp vừa đắc ý nhìn thoáng qua Mã Anh Anh.
Hừ, thấy chưa? Muốn làm trợ lý của thiếu phu nhân là phải tinh thông đủ mười tám thứ binh pháp trên đời!
Doãn Tư Dược không nghĩ Doãn Tư Thần lại chủ động mời mình cùng đi ăn trưa, hiển nhiên vui vẻ nhận lời.
Mã Anh Anh kéo tay Doãn Tư Dược lại: “Anh hai, mọi người đi ăn, còn em thì sao?”
Doãn Tư Dược trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là về đại trạch Doãn gia, đừng quên em vẫn đang trong giờ làm việc!”
Nói xong câu đó, Doãn Tư Dược liền quay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng họ bỏ đi, Mã Anh Anh chỉ biết gắt gao cắn môi, cái cảm xúc không cam lòng lấn át hết lý trí của cô ta. Cô ta thề nhất định phải tìm cơ hội chứng minh bản thân trước Doãn Tư Thần!
Cô ta tin mình nhất định không thua Cố Hề Hề!
Cố Hề Hề đã là phụ nữ một con, không thể còn sắc vóc như thời con gái, cũng không còn trẻ nữa, nhưng cô ta thì khác, cô ta vẫn còn là một thiếu nữ rất trẻ!
Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề, kéo cô lên xe rời khỏi nhà. Doãn Tư Dược lên xe riêng của anh và lái xe theo sau, xe của nhóm trợ lý đi sau cùng. Tất cả đều hoàn toàn bỏ quên mất Mã Anh Anh sang một bên, dẫu sao Mã Anh Anh cũng không có đủ sự quan trọng để người khác phải nhớ đến, và vốn dĩ cô ta đến đây hôm nay chỉ để đưa trái cây…
…
Đoàn xe vừa dừng trước cửa nhà hàng, đã có một nhóm người đứng sẵn chào đón, vì vậy cả ba người đều rất dễ dàng chọn được chỗ ngồi đẹp nhất ngay cạnh cửa sổ, ăn món bò bít tết vừa được làm xong nóng hổi.
“Nghe nói cậu muốn giúp công ty của Hề Hề có thể khai thác thị trường?” Doãn Tư Thần vừa lấy dao cắt miếng bò bít tết vừa nói, có vẻ rất hài lòng về việc Doãn Tư Dược chủ động ngỏ ý hỗ trợ: “Vậy thì tốt, dù sao có một số việc tôi quá bận nên không có thời gian lo đến, nếu cậu có thể giúp được chị dâu thì vẫn tốt hơn.”
“Vâng.” Doãn Tư Dược được khen ngợi thì trong lòng vô cùng vui vẻ dễ chịu.
Doãn Tư Thần cắt xong dĩa bò bít tết thì đổi dĩa với Cố Hề Hề, đưa dĩa đã cắt đến trước mặt cô.
Cố Hề Hề cười nói: “Thật ra không có gì. Chỉ là khoảng thời gian em và Nhược Na đều không có mặt ở đây đã làm cho họ nghĩ công ty Danny không ai quản lý nên có gây chút rắc rối. Giờ Nhược Na về rồi, chút chuyện đó sẽ không làm khó cô ấy được.”
“Nói là nói vậy.” Doãn Tư Thần ưu nhã cắt miếng bò bít tết, tựa như đang tạo hình một tác phẩm nghệ thuật: “Nhưng là vợ của anh, sao có thể để những loài chó mèo vớ vẩn đó gây chuyện?”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Doãn Tư Dược lập tức lên tiếng, xung phong nhận việc: “Chị dâu cứ yên tâm, tôi sẽ không để chị thất vọng.”
Ánh mắt nhiệt tình của Doãn Tư Dược khiến Cố Hề Hề không dám từ chối, đành cười cười gật đầu: “Được rồi, nếu cậu đã nói thế thì giao cho cậu vậy. À phải, Tư Dược, thời gian này nghe nói cậu qua lại với không ít cô gái, có dự định tính toán gì chưa?”
“Khụ khụ khụ khụ…!” Doãn Tư Dược đang uống ly rượu vang thì thiếu chút nữa đã bị sặc.
Anh không ngờ Cố Hề Hề lại đột nhiên nhắc đến đề tài này, không biết có phải vì ho đến nghẹn hay không nhưng mặt anh tức khắc đỏ bừng.
Cố Hề Hề tiếp tục nói: “Cậu cũng không còn nhỏ, tôi với anh hai của cậu còn đang bàn nên sớm định hôn sự cho cậu.”
“Không cần!” Doãn Tư Dược buột miệng trả lời: “Tôi không muốn kết hôn.”
Cố Hề Hề cảm thấy kỳ quái: “Vì sao? Cậu đã sắp ba mươi rồi?”
Doãn Tư Dược há miệng thở dốc, rối rắm thật lâu mà không nói được gì, anh thật sự không muốn kết hôn, những người phụ nữ đó vây quanh anh vì cái gì anh không phải không biết, anh không muốn lấy bất kỳ ai trong số họ.
Doãn Tư Thần phảng phất như nghĩ đến điều gì, đạm mạc lên tiếng: “Chỉ một thời gian nữa là đến sinh nhật của Hề Hề, bữa tiệc sẽ mời một vài tiểu thư độc thân đến tham dự làm khách, nếu cậu có yêu thích vị tiểu thư nào thì có thể nói với chị dâu của cậu. Mẹ cậu hẳn sẽ không quản đến hôn sự này.”
Doãn Tư Dược có phần hổ thẹn chột dạ khi nghe nhắc đến Mã Diễm, bà ta càng ngày càng trở nên quá quắt, cứ mất tích vài ngày chơi bời bên ngoài rồi lại chạy về nhà đòi tiền. Ban đầu Doãn Tư Dược không nghĩ gì, chỉ đơn giản đưa một số tiền cho Mã Diễm, nhưng chưa được hai ngày thì bà ta đã tiêu xài sạch sẽ và lại đòi tiền tiếp.
Doãn Tư Dược lúc này mới cảm thấy không đúng, anh tra hỏi thử Mã Anh Anh nhưng Mã Anh Anh vẫn luôn thơ thẩn như không biết gì, anh đành tự mình tìm hiểu mới biết chuyện. Mã Diễm kia quen biết vài người bạn bày trò dụ dỗ bà ta lấy tiền mở cửa hàng, nhưng thực chất là tiêu xài hoang phí.
Vì quá tức giận nên thiếu chút nữa Doãn Tư Dược đã cho người đánh tên đàn ông kia, Mã Diễm lại quỳ xuống van xin khóc lóc nên Doãn Tư Dược đành mặc kệ.
Có đôi lúc, Doãn Tư Dược cảm thấy cuộc đời anh thật bế tắc, người thân xung quanh không ai đáng tin cậy. Cha ruột coi anh như không tồn tại, mẹ ruột là một người đàn bà hám tiền ngu ngốc, em gái ruột vốn dĩ khá tốt, nhưng gần đây dường như đã thay đổi.
Những chuyện đáng xấu hổ kia vốn dĩ giấu được thì nên giấu, nhưng Doãn Tư Dược hiểu rõ, chuyện mà Doãn Tư Thần muốn biết thì không điều gì có thể giấu được.
Hiện tại Doãn Tư Thần đã nói vậy thì anh biết, thật ra anh hai của anh đã biết hết mọi chuyện.
Chính là… anh thật sự không muốn kết hôn!
Ánh mắt Doãn Tư Dược theo bản năng nhìn về hướng của Cố Hề Hề.
Edited by Airy
Beta by Airy
Doãn Tư Dược dùng ánh mắt cảnh cáo trừng mắt nhìn Mã Anh Anh một cái, chính anh có khi còn chưa có tư cách ngồi nơi này ăn cơm, sao Mã Anh Anh lại làm bộ dáng tự nhiên như không đến vậy?
Nơi này tuy ngoài mặt gọi là biệt thự Doãn gia, nhưng kỳ thật là nơi thuộc sở hữu riêng tư của Cố Hề Hề, vì sao gần đây Mã Anh Anh lại thường xuyên có những biểu hiện kỳ lạ như vậy?
Cố Hề Hề nhìn đối phương, cười nhẹ nói: “Ở đây không có nhiều quy củ, hai người cứ ngồi xuống đi, muốn ăn gì cũng được. Đầu bếp ở đây tay nghề nấu rất ngon.”
Lúc này có hai người hầu bước tới, giúp Cố Hề Hề chia các món ăn để vào dĩa ăn của từng người. Mã Anh Anh nhìn thấy có người hầu hạ Cố Hề Hề tận nơi thì càng thêm hâm mộ ghen ghét.
Doãn Tư Dược ngồi yên tại chỗ, chờ đợi người hầu chia phần ăn ra, đã nhiều năm trôi qua nên anh dần dần đã quen với cuộc sống và cách ứng xử của một thiếu gia hào môn.
Người duy nhất không thích ứng tại nơi này là Mã Anh Anh, cô ta nhìn Cố Hề Hề và Doãn Tư Dược một bộ dạng an nhàn thanh thản thì trong lòng càng thêm bứt rứt khó chịu. Rõ ràng cô ta và Doãn Tư Dược là anh trai và em gái, tại sao Doãn Tư Dược có thể đạt được danh vọng mà cô ta lại cam chịu làm một người hầu trong Doãn gia…?
Cố Hề Hề và Doãn Tư Dược hàn huyền vài câu về công việc.
“Chị dâu, nguồn lực chi nhánh Đằng Hạo hiện tại khá lớn mạnh, nếu công ty Danny có vấn đề gì cần hỗ trợ, thì có thể dùng nguồn lực của chi nhánh Đằng Hạo. Chúng ta là người một nhà, anh hai sẽ không trách nếu tôi dùng nguồn lực của tập đoàn để giúp chị.” Doãn Tư Dược vốn đã quan tâm đến việc công ty Danny của Cố Hề Hề đang có thị phần bị đối thủ cạnh tranh nhòm ngó, liền chủ động nói: “Huống chi năm nay dự án trọng điểm của chi nhánh cũng đặt vào thị trường mỹ phẩm, cùng hợp tác với công ty Danny là một hướng tốt.”
Cố Hề Hề cười cười: “Thôi không cần đâu, dù sao vẫn là hai công ty khác nhau.”
Doãn Tư Dược nói tiếp: “Chị dâu là thiếu phu nhân của Doãn gia, dùng nguồn lực của tập đoàn Doãn thị thì sao lại không nên? Đám người kia thật là, cả công ty Danny cũng dám cạnh tranh, không phải là muốn kiếm chuyện sao?”
Cố Hề Hề đặt đũa xuống, nói với Doãn Tư Dược: “Thật ra không có gì, chút tổn thất kia chỉ là phần lợi nhuận nhỏ không đáng kể, chứ nếu không thì Nhược Na đã sớm lồng lộn nổi giận rồi.”
Doãn Tư Dược nghĩ nghĩ, nói: “Hay chị cứ nói tên những công ty đang cạnh tranh với tôi, anh hai quá nhiều việc nên có lẽ sẽ không có thời gian. Tôi sẽ giúp chị thăm dò một chút về những công ty đó.”
Cố Hề Hề ngẫm nghĩ rồi đồng ý, nhờ trợ lý mang đến một danh sách đưa cho Doãn Tư Dược.
Nhìn Cố Hề Hề và Doãn Tư Dược nói chuyện công việc mà Mã Anh Anh không thể chen một câu nào vào, vậy nên cô ta càng hạ quyết tâm phải rời khỏi đại trạch Doãn gia để đến đây làm việc. Phải tiếp xúc học hỏi những cách nói chuyện như thế này thì cô ta mới có thể xứng đáng đứng bên cạnh người đàn ông tuyệt vời kia được!
Ngay lúc này, thím Trương nhanh chân bước tới, cười nói: “Thiếu gia đã về, đang đi đến đây.”
Nghe thấy Doãn Tư Thần trở về, cả ba người đều nao nao. Cố Hề Hề không có biểu hiện gì quá đặc biệt, nhưng hai người đối diện lại phản ứng hơi quá.
Doãn Tư Dược từ lâu đã sợ Doãn Tư Thần, điều này gần như trở thành bản năng. Nghe thấy Doãn Tư Thần trở về thì anh lập tức đứng lên.
Còn Mã Anh Anh lại vui mừng vì thấy mình quá may mắn, đúng là có bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống. Không ngờ người đàn ông cô ta thầm thương trộm nhớ nay lại đột nhiên trở về.
Doãn Tư Thần đi rất nhanh hướng về phía phòng nghỉ cạnh nhà kính trồng hoa, bộ dáng thảnh thơi nhìn Cố Hề Hề, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên ý cười.
Một khắc khi Mã Anh Anh nhìn thấy Doãn Tư Thần đi tới thì cả người cô ta đều ngây dại, cô ta cảm thấy dường như Doãn Tư Thần đang nhìn mình, cũng đang cười với mình. Vậy nên trái tim cô ta không kiềm hãm được mà đập liên hồi. Đây là hình ảnh cô ta thường xuyên thấy trong giấc mơ, nay lại có thể thành sự thật?
Cố Hề Hề cười với Doãn Tư Thần, nói: “Sao mới giờ này anh đã về?”
“Việc ở công ty xong rồi, nhớ em nên về ăn trưa.” Doãn Tư Thần ngồi xuống ghế bên cạnh Cố Hề Hề, vòng tay ôm lấy cô vào lòng và hôn nhẹ lên trán cô.
Doãn chủ tịch bị một căn bệnh mãn tính rất nặng là thích khoe ân ái, mặc kệ chỗ nào hay bên cạnh có những ai thì đều thể hiện tình cảm rất lãng mạn.
“Anh hai.” Doãn Tư Dược co quắp, lên tiếng chào hỏi.
Doãn Tư Thần ngước mắt nhìn thoáng qua Doãn Tư Dược, đáp: “Ừ, ngồi xuống đi.”
Doãn Tư Dược nghe vậy mới dám lần nữa ngồi xuống.
Mã Anh Anh ở bên cạnh vẫn ngây ngốc nhìn Doãn Tư Thần, thời điểm cô ta thấy Doãn Tư Thần hôn lên trán Cố Hề Hề, bỗng nhiên cô ta cảm giác Cố Hề Hề thật sự quá chướng mắt. Nếu không có sự tồn tại của Cố Hề Hề, thì liệu người mà Doãn Tư Thần hôn… có thể là cô ta không?
Cái ý nghĩ này cứ lẩn quẩn mãi trong đầu Mã Anh Anh, làm sao cũng không xoá đi được.
Ánh mắt sắc bén của Doãn Tư Thần liếc mắt nhìn Mã Anh Anh một cái, xem như nể mặt Doãn Tư Dược nên anh không nói gì, chỉ là nhìn đồ ăn trên bàn và khẽ nhíu mày: “Sao lại ăn ít như thế này? Thôi, đừng ăn ở nhà, đi, chúng ta ra ngoài ăn. Tư Dược, cậu cũng cùng đi đi.”
Nói xong lời này, Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề đứng dậy, nói: “Tiểu Vương, chuẩn bị trang phục cho thiếu phu nhân.”
“Vâng, chủ tịch.” Tiểu Vương vừa đáp vừa đắc ý nhìn thoáng qua Mã Anh Anh.
Hừ, thấy chưa? Muốn làm trợ lý của thiếu phu nhân là phải tinh thông đủ mười tám thứ binh pháp trên đời!
Doãn Tư Dược không nghĩ Doãn Tư Thần lại chủ động mời mình cùng đi ăn trưa, hiển nhiên vui vẻ nhận lời.
Mã Anh Anh kéo tay Doãn Tư Dược lại: “Anh hai, mọi người đi ăn, còn em thì sao?”
Doãn Tư Dược trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là về đại trạch Doãn gia, đừng quên em vẫn đang trong giờ làm việc!”
Nói xong câu đó, Doãn Tư Dược liền quay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng họ bỏ đi, Mã Anh Anh chỉ biết gắt gao cắn môi, cái cảm xúc không cam lòng lấn át hết lý trí của cô ta. Cô ta thề nhất định phải tìm cơ hội chứng minh bản thân trước Doãn Tư Thần!
Cô ta tin mình nhất định không thua Cố Hề Hề!
Cố Hề Hề đã là phụ nữ một con, không thể còn sắc vóc như thời con gái, cũng không còn trẻ nữa, nhưng cô ta thì khác, cô ta vẫn còn là một thiếu nữ rất trẻ!
Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề, kéo cô lên xe rời khỏi nhà. Doãn Tư Dược lên xe riêng của anh và lái xe theo sau, xe của nhóm trợ lý đi sau cùng. Tất cả đều hoàn toàn bỏ quên mất Mã Anh Anh sang một bên, dẫu sao Mã Anh Anh cũng không có đủ sự quan trọng để người khác phải nhớ đến, và vốn dĩ cô ta đến đây hôm nay chỉ để đưa trái cây…
…
Đoàn xe vừa dừng trước cửa nhà hàng, đã có một nhóm người đứng sẵn chào đón, vì vậy cả ba người đều rất dễ dàng chọn được chỗ ngồi đẹp nhất ngay cạnh cửa sổ, ăn món bò bít tết vừa được làm xong nóng hổi.
“Nghe nói cậu muốn giúp công ty của Hề Hề có thể khai thác thị trường?” Doãn Tư Thần vừa lấy dao cắt miếng bò bít tết vừa nói, có vẻ rất hài lòng về việc Doãn Tư Dược chủ động ngỏ ý hỗ trợ: “Vậy thì tốt, dù sao có một số việc tôi quá bận nên không có thời gian lo đến, nếu cậu có thể giúp được chị dâu thì vẫn tốt hơn.”
“Vâng.” Doãn Tư Dược được khen ngợi thì trong lòng vô cùng vui vẻ dễ chịu.
Doãn Tư Thần cắt xong dĩa bò bít tết thì đổi dĩa với Cố Hề Hề, đưa dĩa đã cắt đến trước mặt cô.
Cố Hề Hề cười nói: “Thật ra không có gì. Chỉ là khoảng thời gian em và Nhược Na đều không có mặt ở đây đã làm cho họ nghĩ công ty Danny không ai quản lý nên có gây chút rắc rối. Giờ Nhược Na về rồi, chút chuyện đó sẽ không làm khó cô ấy được.”
“Nói là nói vậy.” Doãn Tư Thần ưu nhã cắt miếng bò bít tết, tựa như đang tạo hình một tác phẩm nghệ thuật: “Nhưng là vợ của anh, sao có thể để những loài chó mèo vớ vẩn đó gây chuyện?”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Doãn Tư Dược lập tức lên tiếng, xung phong nhận việc: “Chị dâu cứ yên tâm, tôi sẽ không để chị thất vọng.”
Ánh mắt nhiệt tình của Doãn Tư Dược khiến Cố Hề Hề không dám từ chối, đành cười cười gật đầu: “Được rồi, nếu cậu đã nói thế thì giao cho cậu vậy. À phải, Tư Dược, thời gian này nghe nói cậu qua lại với không ít cô gái, có dự định tính toán gì chưa?”
“Khụ khụ khụ khụ…!” Doãn Tư Dược đang uống ly rượu vang thì thiếu chút nữa đã bị sặc.
Anh không ngờ Cố Hề Hề lại đột nhiên nhắc đến đề tài này, không biết có phải vì ho đến nghẹn hay không nhưng mặt anh tức khắc đỏ bừng.
Cố Hề Hề tiếp tục nói: “Cậu cũng không còn nhỏ, tôi với anh hai của cậu còn đang bàn nên sớm định hôn sự cho cậu.”
“Không cần!” Doãn Tư Dược buột miệng trả lời: “Tôi không muốn kết hôn.”
Cố Hề Hề cảm thấy kỳ quái: “Vì sao? Cậu đã sắp ba mươi rồi?”
Doãn Tư Dược há miệng thở dốc, rối rắm thật lâu mà không nói được gì, anh thật sự không muốn kết hôn, những người phụ nữ đó vây quanh anh vì cái gì anh không phải không biết, anh không muốn lấy bất kỳ ai trong số họ.
Doãn Tư Thần phảng phất như nghĩ đến điều gì, đạm mạc lên tiếng: “Chỉ một thời gian nữa là đến sinh nhật của Hề Hề, bữa tiệc sẽ mời một vài tiểu thư độc thân đến tham dự làm khách, nếu cậu có yêu thích vị tiểu thư nào thì có thể nói với chị dâu của cậu. Mẹ cậu hẳn sẽ không quản đến hôn sự này.”
Doãn Tư Dược có phần hổ thẹn chột dạ khi nghe nhắc đến Mã Diễm, bà ta càng ngày càng trở nên quá quắt, cứ mất tích vài ngày chơi bời bên ngoài rồi lại chạy về nhà đòi tiền. Ban đầu Doãn Tư Dược không nghĩ gì, chỉ đơn giản đưa một số tiền cho Mã Diễm, nhưng chưa được hai ngày thì bà ta đã tiêu xài sạch sẽ và lại đòi tiền tiếp.
Doãn Tư Dược lúc này mới cảm thấy không đúng, anh tra hỏi thử Mã Anh Anh nhưng Mã Anh Anh vẫn luôn thơ thẩn như không biết gì, anh đành tự mình tìm hiểu mới biết chuyện. Mã Diễm kia quen biết vài người bạn bày trò dụ dỗ bà ta lấy tiền mở cửa hàng, nhưng thực chất là tiêu xài hoang phí.
Vì quá tức giận nên thiếu chút nữa Doãn Tư Dược đã cho người đánh tên đàn ông kia, Mã Diễm lại quỳ xuống van xin khóc lóc nên Doãn Tư Dược đành mặc kệ.
Có đôi lúc, Doãn Tư Dược cảm thấy cuộc đời anh thật bế tắc, người thân xung quanh không ai đáng tin cậy. Cha ruột coi anh như không tồn tại, mẹ ruột là một người đàn bà hám tiền ngu ngốc, em gái ruột vốn dĩ khá tốt, nhưng gần đây dường như đã thay đổi.
Những chuyện đáng xấu hổ kia vốn dĩ giấu được thì nên giấu, nhưng Doãn Tư Dược hiểu rõ, chuyện mà Doãn Tư Thần muốn biết thì không điều gì có thể giấu được.
Hiện tại Doãn Tư Thần đã nói vậy thì anh biết, thật ra anh hai của anh đã biết hết mọi chuyện.
Chính là… anh thật sự không muốn kết hôn!
Ánh mắt Doãn Tư Dược theo bản năng nhìn về hướng của Cố Hề Hề.
Edited by Airy
Beta by Airy
Bình luận facebook