• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Theo Đuổi Lại Vợ FULL (9 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Chú thật lợi hại​

1574 Words
Sau khi từ khách sạn về nhà, trong lòng Trương Uyển Giao vẫn luôn khó chịu vì cuộc điện thoại của Lý Mạn Trương và thái độ làm việc của Hoàng Lập Thành.
Cô tin rằng không có vết thương nào mà thời gian không thể chữa lành và trên đời này không có ai bị rời bỏ mà không vượt qua nổi, nhưng cần phải có khoảng cách và giới hạn.
Nếu giới hạn giữa cô với Hoàng Lập Thành vẫn luôn mơ hồ như vậy thì kết quả người đau khổ chỉ có thể là chính mình, chuyện này làm cô rất bực bội.
Buổi chiều mẹ gọi điện thoại tới.
Giọng nói của Vũ Giản Trân ở đầu dây bên kia mang theo chút vui mừng: “Uyển Giao, có tin vui, muốn nghe không?”
Trương Uyển Giao không có tâm trạng phối hợp, nói thẳng: “Mẹ và bố tính thứ bảy về nước chứ gì?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, bỗng nhiên thở dài: “Thật nhàm chán! Mẹ còn kiên quyết không cho ai nói với con.”
Vũ Giản Trân là một người vô tư, cho dù đã làm mẹ nhiều năm rồi nhưng vẫn thích vui chơi, thích đi khắp trời nam biển bắc. Cho nên lúc Trương Uyển Giao học đại học, Trưông Huỳnhi Sơn đã giao chức vụ trong công ty cho cô, rồi thảnh thơi đi chơi cùng Vũ Giản Trân.
Bình thường Trương Uyển Giao nhất định sẽ hùa theo cho mẹ vui vẻ, nhưng gần đây có quá nhiều việc, cô thật sự không có chút hứng thú nào.
Trong lòng cô rất buồn, do dự nửa ngày mới nói: “Mẹ, thứ bảy trở về, con có chuyện muốn nói.”
“Được, là chuyện tốt sao?”
Ly hôn với Hoàng Lập Thành có xem như là chuyện tốt không?
Nếu nói là thoát khỏi nỗi khổ, thì đó cũng miễn cưỡng xem như là một chuyện tốt.
“Vâng, cứ coi như vậy đi.” Trương Uyển Giao thuận miệng đáp.
Sau đó bố cô cũng nghe điện thoại, hàn huyên vài câu đơn giản rồi dặn dò cô hãy tự chăm sóc bản thân, đừng làm việc quá sức.
Lúc chuẩn bị cúp máy, Trương Uyển Giao đột nhiên hỏi: “Bố, trong họ hàng nhà chúng ta có đứa bé nào năm sáu tuổi không?”
Mọi người đều nói Tiểu Vũ Tử rất giống cô, cô bắt đầu nghi ngờ Tiểu Vũ Tử có thể là con của một người họ hàng nào đó.
Năm ấy Trương Huỳnh Sơn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thật ra họ hàng dưới quê cũng không ít, chỉ là mấy năm nay đều không có liên lạc.
Bên kia điện thoại, Trường Huỳnh Sơn nói: “Đứa bé năm sáu tuổi? Nhà mình cũng có không ít, nhưng đều đã lâu rồi không liên lạc, làm sao vậy?”
Trương Uyển Giao muốn nói về chuyện của Tiểu Vũ Tử, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn nuốt xuống: “Không có gì, con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, bố mẹ bay chuyến nào, để con đi đón.”
“Không cần, Băng Tâm đi cùng bố mẹ, con cứ ở nhà chờ là được.”
Vũ Băng Tâm là mẹ của Hoàng Lập Thành, quan hệ của bà với bố mẹ Trương Uyển Giao rất tốt, lần này thậm chí còn bay đến Italy tham gia triển lãm châu báu của Vũ Giản Trân, sau đó ba người trở về cùng nhau.
Trương Uyển Giao bỗng nhiên nhéo vào lòng bàn tay, có chút đau, cô vội vàng kết thúc đề tài.
Trong mắt bố mẹ, dường như họ chưa bao giờ nghĩ tới việc cô với Hoàng Lập Thành sẽ đến mức ly hôn.
Buổi tối Trương Uyển Giao dẫn theo Tiểu Vũ Tử về nhà, Lâm Kiến Đông vẫn tới ăn ké như cũ.
Lúc trước nghe nói chuyện Trương Uyển Giao bị thương ở khách sạn, anh ấy mang một túi thuốc mỡ đến đây: “Thuốc này dùng rất tốt, hồi trước anh huấn luyện bị thương đều dùng cái này, có thể hồi phục rất nhanh, nếu em đau thì cứ dùng cái này, hiệu quả giảm đau của nó cũng rất tốt.”
Trương Uyển Giao cười nói: “Em không sao, tối hôm qua chỉ hơi đau chút thôi.”
Tuy cô nói với vẻ mặt không để ý, nhưng Lâm Kiến Đông vẫn áy náy không thôi: “Xin lỗi Uyển Giao, ngày hôm qua anh không nên để em lại một mình, chuyện này là do anh.”
“Thật sự không sao mà, em cũng không phải trẻ con.”
“Tóm lại là do anh, lần sau đưa em đi đâu chơi, trời sập anh cũng không bỏ đi.”
Trương Uyển Giao bật cười: “Nếu trời sập, chúng ta đều không thể sống… Đây cũng không phải lời một người kiểm sát trưởng nên nói đâu.”
Tiểu Vũ Tử ở bên cạnh đang ngồi trên ghế trẻ em ăn canh trứng cũng khúc khích cười theo: “Chú Kiên, không sao đâu, mẹ đã có chú Thành chăm sóc rồi.”
Gương mặt Lâm Kiến Đông cứng lại, hỏi Trương Uyển Giao: “Hoàng Lập Thành… Ở với em hôm qua sao?”
Ngày hôm qua lúc anh ấy rời đi, nhìn thấy Hoàng Lập Thành chơi với Tiểu Vũ Tử, tuy lúc ấy có chút không vui, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Ý của Tiểu Vũ Tử là ngày hôm qua Hoàng Lập Thành vẫn luôn ở bên cạnh họ sao?
Dường như Trương Uyển Giao không muốn giải thích, cô chỉ múc cho anh ấy một chén canh: “Ăn canh đi, Dì Bảy làm canh gà rất ngon đó.”
Lông mày Lâm Kiến Đông dần giãn ra, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào, có những lời nghẹn ở trong bụng rất lâu vẫn luôn muốn nói ra, nhưng không tìm được cơ hội để nói.
Cảm giác yêu một người thật sự rất giày vò, tiến thêm một bước thì khó, lui một bước thì không cam lòng.
Bởi vì thỉnh thoảng Trương Uyển Giao hay dẫn theo Tiểu Vũ Tử đến công ty, người trong văn phòng đều tiếp xúc cùng Tiểu Vũ Tử, có lẽ vì Trương Uyển Giao không thèm để ý, những người đó đều đồn Tiểu Vũ Tử là con riêng của Trương Uyển Giao.
Tiểu Vũ Tử miệng ngọt, mở miệng là kêu chị gái xinh đẹp, làm người trong văn phòng không ai nhẫn tâm làm tổn thương một đứa trẻ, cái gì ngon đều mang đến cho cậu bé.
Đảo mắt đã tới thứ bảy.
Tối thứ sáu, Trương Uyển Giao bị mất ngủ.
Trên màn hình điện thoại còn hiện lên tin nhắn Hoàng Lập Thành gửi tới: “Sáng mai anh đến đón em, bố mẹ ở nhà cũ, chúng ta đến đó ăn cơm.”
Bình thường mẹ Băng Tâm hay ở một mình tại nhà cũ, không muốn quấy rầy cuộc sống vợ chồng của họ, mà bố mẹ Trương Uyển Giao thì hay đi nước ngoài ít khi trở về.
Thật ra nếu muốn giấu họ chuyên ly hôn cũng không khó.
Buổi sáng hôm sau, Trương Uyển Giao đang ở trên lầu thay quần áo, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe ô tô, sau đó dưới lầu lập tức truyền lên tiếng nói chuyện của Hoàng Lập Thành và Dì Bảy còn có Tiểu Vũ Tử.
Tiểu Vũ Tử rất thích Hoàng Lập Thành, rõ ràng cậu bé quen biết Lâm Kiến Đông sớm hơn, Lâm Kiến Đông đối xử với cậu bé cũng không tồi, nhưng không hiểu sao cậu bé lại nhìn Hoàng Lập Thành rất thuận mắt.
Trương Uyển Giao thay quần áo xong xuống lầu thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngồi dưới thảm trong phòng khách, trước mặt là Tiểu Vũ Tử đang cầm một mảnh ghép, hai người đang xếp hình với nhau.
“Oa, hoàn thành rồi! Chú thật lợi hại!”
“Cái này khá đơn giản, có thời gian chú sẽ xếp cho cháu một cái phức tạp hơn.”
“Thật không? Cháu thích chú nhất.”
“…”
Trương Uyển Giao ho khan một tiếng, phá tan cuộc trò chuyện của hai người.
Thấy Trương Uyển Giao đi xuống, Hoàng Lập Thành đứng lên hỏi: “Xong rồi sao?”
Trương Uyển Giao “ừm” một tiếng rồi cầm túi xách trên sô pha lên, dặn dò Tiểu Vũ Tử phải ăn cơm đầy đủ.
Trên đường tới nhà cũ, không khí trong xe thật yên tĩnh.
Trợ lý Lưu nhịn không được mà nhìn trộm qua kính chiếu hậu, cậu ta thật sự không chịu nổi bầu không khí như vậy, cẩn thận nói: “tổng giám đốc Thành, không phải hai bà có tặng quà cho chúng ta sao? Hộp quà lớn như vậy, tôi rất tò mò trong đó có gì.”
Trương Uyển Giao sửng sốt, mẹ là người rất thích tạo bất ngờ cho người khác, nhưng tự nhiên cô có cảm giác lần này sẽ là một bất ngờ không nhỏ.

Chương 32: Sao con gầy thế này?​

1532 Words
Nhà cũ của nhà họ Hoàng nằm trong một trang viên kề sông cạnh núi ở vùng ngoại ô.
Trang viên này vốn được dùng để tiếp đón khách du lịch, nhưng từ ba năm trước, sau khi chính thức lui khỏi vị trí phía sau tập đoàn Augustus, bà Băng Tâm đã đến sống ở đây. Bà nói nơi này rất yên tĩnh, sẽ không bị người khác quấy rầy.
Xe tiến vào trang viên, xuyên qua con đường đầy cây hòe xanh um, rẽ ba bốn lượt rồi mới đến trước tòa nhà ba tầng.
Trước nhà có một đài phun nước, giữa đài là tượng nàng tiên cá và các chị em của cô.
Khi thiết kế lại trang viên, những thứ này gần như đều đến từ ý kiến của mẹ Trương Uyển Giao. Bà Băng Tâm làm theo hết nên có thể nói nơi đây cũng là tâm huyết của bà Giản Trân.
Khi xe dừng, có người giúp việc chạy ra mở cửa.
Trương Uyển Giao xách túi bước vào, Hoàng Lập Thành theo sát phía sau.
Họ còn chưa bước vào trong thì đã nghe thấy tiếng cười sang sảng.
"Chồng à, anh không thấy ông Donal thế nào khi bắt gặp nụ cười của Băng Tâm rồi, chết mê chết mệt ấy. Để khiến bà ấy mỉm cười, ông ấy sẵn sàng bỏ sáu trăm tám mươi tỷ để mua món đồ được trưng bày trong bữa tiệc từ thiện đấy."
"Nào có, đừng nói linh tinh. Ông ấy làm thế chỉ để mua danh chuộc tiếng cho chính mình mà thôi."
"Ôi Băng Tâm, bà cũng đừng như thế. Ông Donal rất tốt đấy chứ, bà nói xem, bà xinh đẹp như vậy, sao cứ phải ở một mình chứ?"
"Tôi ở một mình khi nào, chẳng phải vẫn còn Lập Thành và Uyển Giao ư? Đến khi Uyển Giao sinh con, tôi sẽ trông con cho chúng nó."
"Tôi cũng không tin..."
Trong lúc bọn họ cười nói, người giúp việc bên ngoài đến báo: "Bà chủ, ông bà thông gia, cậu chủ và cô chủ về rồi ạ."
"Thế à?" Vũ Băng Tâm lập tức đứng dậy rồi bước lên đón. Bà nắm tay Trương Uyển Giao: "Uyển Giao, sao con gầy thế này? Có phải Lập Thành không chăm sóc con cẩn thận hay không?"
Trương Uyển Giao mỉm cười: "Không phải đâu ạ, đợt trước con bị cảm, ăn ít đi nên mới gầy thế đó."
"Cảm cúm không phải chuyện nhỏ đâu." Vũ Băng Tâm kéo Trương Uyển Giao ngồi xuống ghế sa lông, hoàn toàn không quan tâm đến con trai mình.
Còn bố mẹ Trương Uyển Giao thì lại gọi Hoàng Lập Thành sang đó ngồi, ân cần hỏi han một lúc lâu, tựa như hai nhà này vừa đổi con trai con gái vậy.
Bà Băng Tâm nói: "Đúng rồi, lần này quay về, chúng ta mang quà cho hai đứa đấy."
Bà Giản Trân cũng gật đầu phụ họa: "Mẹ và Băng Tâm đã chọn rất lâu ở Ý, còn tốn rất nhiều công sức để gửi vận chuyển đó, chắc chắn hai đứa sẽ thích đấy."
Khóe miệng Trương Uyển Giao giật giật, cố tỏ ra vui vẻ.
Bà Băng Tâm cũng không nhận ra sự khác thường, kéo tay Trương Uyển Giao với vẻ hết sức thân mật, vừa kể về cái hay của món quà, vừa bảo người giúp việc mang nó tới đây.
Hộp quà hình vuông màu xanh ngọc cao khoảng hai mét, vừa được đẩy tới đã che mất ánh sáng từ cửa, bên trên còn đính nơ bướm rất to.
"Đây là gì thế ạ?" Trương Uyển Giao kinh ngạc hỏi.
Thứ này lớn như thế, khó trách mẹ cô bảo phải tốn rất nhiều công sức để gửi vận chuyển. Trong tình huống bình thường, công ty hàng không nào chịu vận chuyển thứ lớn như thế chứ?
Bà Băng Tâm và Bà Giản Trân nhìn nhau, nở nụ cười hiểu ý, đẩy Trương Uyển Giao và Hoàng Lập Thành đến mở quà.
"Đây là quà cho hai đứa, các con tự mở đi."
Trương Uyển Giao bị đẩy vào lòng Hoàng Lập Thành, khẽ kêu một tiếng.
"Không sao chứ?" Hoàng Lập Thành biết cơ thể cô không tốt, vội đỡ lấy cô: "Mẹ, đừng đẩy cô ấy mạnh như thế, Uyển Giao vừa..."
"Em không sao." Trương Uyển Giao vội vàng cắt ngang, sợ Hoàng Lập Thành lỡ lời: "Do em không đứng vững thôi."
Bà Băng Tâm cũng không tức giận, nụ cười càng thêm hiền từ, nói với Bà Giản Trân: "Ban đầu tôi còn lo Lập Thành có tính cách lạnh lùng, không biết chăm sóc người khác, bây giờ xem ra nó cũng rất thương Uyển Giao đấy. Hai người yên tâm rồi chứ?"
Bố mẹ Trương Uyển Giao cười tủm tỉm, Bà Giản Trân nói: "Tôi vẫn luôn yên tâm về Lập Thành. Nó rất chu đáo mà."
Bọn họ nói chuyện với nhau, còn Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao thì đứng trước hộp quà với vẻ lúng túng. Mỗi người kéo một góc của nơ bướm, nhẹ nhàng kéo sợi dây lụa ấy ra.
Thiết kế của hộp quà rất tinh vi, sau khi kéo dây lụa thì bốn góc được mở ra. Thứ bên trong xuất hiện trước mặt mọi người.
Là một cái nôi.
Chiếc nôi này màu hồng, có treo chuông nhỏ, khi gió thổi qua sẽ phát ra tiếng leng keng.
Tiếng thảo luận sôi nổi của hai gia đình truyền đến từ sau lưng bọn họ.
"Kết hôn mấy năm rồi, cũng nên có con thôi."
"Uyển Giao, mẹ không giục con đâu, con và Lập Thành muốn có con lúc nào cũng được. Khi đi dạo phố, mẹ và mẹ con thấy cái nôi này đáng yêu quá nên mới mua về, dù sao sau này cũng sẽ dùng đến."
"Chắc chắn sẽ dùng đến, Uyển Giao cũng thích trẻ con mà."
"Đúng vậy, sinh con gái là tốt nhất, năm đó tôi rất muốn có đứa con gái."
"..."
Trương Uyển Giao vẫn không quay đầu. Khi nhìn thấy cái nôi, sắc mặt cô thoáng trắng bệch, thầm siết chặt nắm tay.
Hoàng Lập Thành ở gần Trương Uyển Giao nhất, vẫn luôn nhìn cô. Anh đã thấy hết dáng vẻ mất tự nhiên của Trương Uyển Giao.
"Uyển Giao..." Anh tưởng cô không thoải mái, định kéo tay cô.
Nhưng còn chưa chạm đến, Trương Uyển Giao bỗng quay người sang hướng khác: "Con không định có con."
Phụ huynh hai nhà đều sửng sốt, tiếng nói chuyện sôi nổi cũng ngừng lại, bầu không khí lập tức đông cứng.
Sau khi giằng co một lúc lâu, bà Băng Tâm ho một tiếng rồi mỉm cười: "Vậy cũng không sao, Uyển Giao, chẳng phải mẹ đã nói rồi còn gì? Chúng ta không vội, cũng không giục con, con không định có con cũng không sao."
"Con..."
"Chúng con ly hôn rồi."
Trương Uyển Giao kinh ngạc quay đầu, nhìn Hoàng Lập Thành.
Cô định nói lời này, nhưng không hiểu sao Hoàng Lập Thành lại tranh nói trước.
Chẳng phải anh... không muốn nói ư?
Vào giờ phút này, Hoàng Lập Thành trông rất bình thản, như thể anh đang nói về một chuyện không liên quan đến mình: "Chúng con đã thỏa thuận ly hôn từ ba tháng trước nhưng vẫn chưa nói với ba người, chúng con xin lỗi."
Bầu không khí đang đông cứng gần như tiến vào trạng thái căng thẳng.
Ba người ngồi trên ghế sa lông đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi.
"Chuyện này xảy ra từ khi nào? Không đúng, con nói là ba tháng trước..." Bà Giản Trân hơi lắp bắp: "Tại sao?"
Hoàng Lập Thành đang định lên tiếng, bỗng bị bà Băng Tâm quát.
"Lập Thành!" Ánh mắt bà Băng Tâm lạnh như băng: "Con nói linh tinh gì thế? Ly hôn gì chứ, có thể tùy tiện đùa như thế à?"
Hoàng Lập Thành nhíu mày, cũng không đáp lời.
Tuy bà Băng Tâm nuôi nấng anh một mình nhưng vô cùng nghiêm khắc, anh gần như chưa bao giờ cãi mẹ, lần này cũng không ngoại lệ.
Mãi đến khi Trương Uyển Giao lên tiếng: "Mẹ, là thật đấy ạ."
Bà Băng Tâm nhíu mày: "Uyển Giao, đây không phải chuyện nhỏ, không thể mang hôn nhân đại sự ra đùa được đâu. Nếu Lập Thành có chỗ nào không tốt thì con cứ nói với mẹ."
"Không có đâu ạ, bọn con chia tay trong hòa bình."
"Uyển Giao, con... thế này đi, con sang đây với mẹ một lúc, mẹ muốn nói cho con biết chuyện này."
Trương Uyển Giao nhìn mẹ mình đang ngồi ở đầu khác của ghế sa lông. Có vẻ bà Giản Trân đã bình tĩnh lại, bà gật đầu với cô, ra hiệu cho cô đi theo mẹ chồng.
Vừa hay vợ chồng bọn họ cũng muốn hỏi Hoàng Lập Thành mấy câu.

Chương 33: Ly hôn rồi?​

1773 Words
Tin tức về việc ly hôn quá đột ngột, bà Băng Tâm đưa Trương Uyển Giao lên phòng làm việc trên tầng hai, còn ngồi lặng lẽ nửa phút không nói nên lời.
Thật lâu sau, bà Băng Tâm mới nói: "Uyển Giao, nếu Lập Thành không tốt với con thì cứ nói cho mẹ biết, đừng ly hôn chỉ vì nhất thời giận dỗi, các con cũng đã kết hôn được ba năm, mẹ đều nhìn thấy tất cả mọi chuyện trong mắt."
Trương Uyển Giao nói: "Không có, anh ấy vẫn luôn đối tốt với con, nhưng lâu dần tính tình không hợp nữa nên con chia tay trong hòa bình, không có mâu thuẫn gì cả."
"Sao các con lại ly hôn khi không có mâu thuẫn gì? Nhất định phải có nguyên nhân gì đó."
Thấy Trương Uyển Giao không lên tiếng, bà Băng Tâm cau mày, do dự một lúc rồi hỏi: "Uyển Giao, con có biết chuyện trước đây Lập Thành đã từng có bạn gái không?"
Trong lòng Trương Uyển Giao bắt đầu căng thẳng.
Quả nhiên mẹ chồng biết Lý Mạn Trương.
Thấy vẻ mặt của Trương Uyển Giao có gì đó không đúng, bà Băng Tâm biết nguyên nhân chắc chắn là vì chuyện này nên thở phào nhẹ nhõm: "Uyển Giao, nếu là vì chuyện này thì con không cần phải lo lắng đâu, loại phụ nữ thấp hèn đê tiện kia vốn không xứng với Lập Thành, thậm chí còn không thể so sánh với một sợi tóc của con nữa."
Trương Uyển Giao nắm chặt mép váy, trong lòng cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Cô không phải là người tự cao tự đại, nhưng cà rốt và cải trắng đều có quyền có được tình yêu, cô rất tốt, nhưng Lý Mạn Trương cũng không kém, ngoại trừ gia cảnh ra thì cô ta không hề thua cô về điều gì.
"Người có thể được Lập Thành coi trọng chắc chắn sẽ không kém cỏi." Cô nói.
"Còn không phải do người phụ nữ kia biết dụ dỗ lừa gạt sao, cô ta đã quá quen việc dùng thủ đoạn quyến rũ người khác rồi." Bà Băng Tâm nhắc về chuyện cũ lại cảm thấy tức giận: "Mẹ nói ra cũng không sợ Uyển Giao chê cười, cũng trách mẹ từ nhỏ chỉ dạy Lập Thành việc học tập và công việc nên thằng bé có chút thiếu sót về khía cạnh cá nhân, đặc biệt là đối với phụ nữ. Hết lần này đến lần khác, sợ điều gì thì điều đó đến, năm đó người phụ nữ này lợi dụng sơ hở nên mới lọt vào mắt Lập Thành thôi."
Nói về Lý Mạn Trương, thời gian cần phải kéo dài về mấy năm trước.
Sáu năm trước, Trương Uyển Giao vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa đi làm ở Augustus, cô đã đi thực tập ở công ty của nhà mình ở nước ngoài, gặp biết bao rắc rối để nâng cao năng lực làm việc nên cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra ở trong nước.
Mà khi đó, chính là lúc bà Băng Tâm giao Hoàng Lập Thành cho cấp dưới công ty rèn luyện, không ai biết thân phận của cậu chủ này, ai cũng tưởng rằng anh là một người bình thường tay trắng đáng thương.
Khi đó Lý Mạn Trương đang học năm thứ cuối ngành y học lâm sàng tại đại học y dược.
"Sau này mẹ cũng mới biết. Lúc đó để Lập Thành đến công ty tổ chức kiểm tra sức khỏe cho nhân viên mới, tình cờ người phụ nữ đó lại đang thực tập trong bệnh viện nên được gọi đến lấy máu, và việc lấy máu đã xảy ra sự cố."
Trong mắt Lập Thành, lần đó là một vụ tai nạn, Lý Mạn Trương làm chích lệch mạch máu của thằng bé vì thực hành không thành công, sau đó cô ta đưa thằng bé đến bệnh viện ngay lập tức rồi chủ động yêu cầu bồi thường thiệt hại, nhưng vì bản thân không có tiền nên cô ta đã tới quán bar làm công, đúng lúc lại đụng vào thằng bé.
Cũng giống như tất cả những câu chuyện về cô bé Lọ Lem, cô bé Lọ Lem đáng thương nhưng tốt bụng khi bị bắt nạt đã được bạch mã hoàng tử giải cứu, tình yêu đến rất tự nhiên.
Rất lãng mạn, cho dù mọi chuyện đã trôi qua rất lâu, nhưng Trương Uyển Giao vẫn không khỏi xót xa khi nghe những câu chuyện như vậy xảy ra trong thực tế, cô không nhịn được cảm thấy tiếc cho Hoàng Lập Thành.
Trương Uyển Giao hỏi: "Tại sao lúc đó mẹ lại không để bọn họ ở cùng nhau? Có phải vì gia cảnh của cô ta không?"
Nếu lúc đó bà Băng Tâm không ngăn cản thì có lẽ Hoàng Lập Thành đã ở bên Lý Mạn Trương, giờ đây gia đình êm ấm hạnh phúc, cô cũng sẽ không sa vào cuộc hôn nhân không kết quả này, cũng không sa vào vũng bùn sâu.
Bà Băng Tâm xanh mặt: "Gia cảnh thì tính làm gì? Có bao giờ Augustus chúng ta phải dựa thông gia để củng cố tập đoàn đâu? Nếu cô ta là một cô gái có tâm tính thiện lương thì chỉ cần Lập Thành thích, mẹ cũng sẽ cho cô ta bước vào cửa, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta lộ ra vẻ thấp hèn của mình.”
Lời này rất khó nghe, nhưng nghe xong thì có thể hiểu được.
Trương Uyển Giao lộ ra vẻ khó hiểu: "Ý của mẹ là gì?"
"Con thực sự cho rằng người phụ nữ đó để ý Lập Thành sao? Cô ta đã sớm nghe ngóng và biết được Lập Thành là tổng giám đốc trẻ của Augustus rồi."
"Làm sao có thể?"
"Người khác không biết nhưng mẹ biết rõ, Uyển Giao, chờ một chút, mẹ sẽ cho con xem một thứ."
Nói xong, bà Băng Tâm đứng dậy đi tới phía sau bàn làm việc, mở két sắt, lấy ra một bộ hồ sơ đưa cho Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"
Bà Băng Tâm nói: "Năm đó sau khi biết người phụ nữ đó ở bên Lập Thành, mẹ đã cố ý cho người đi điều tra, không ngờ rằng tuổi của người phụ nữ này cũng không còn nhỏ, đường tình lại vô cùng rối tinh rối mù, trước khi gặp Lập Thành cô ta đã có bạn trai, là một bạn học cùng chuyên ngành đại học với Lập Thành. Có điều đó cũng chỉ là tâm tư nhất thời khi còn trẻ, yêu đương hai ngày với cô ta rồi chia tay, cũng nhờ người bạn trai này mà cô ta mới biết đến thân phận của Lập Thành.”
Túi hồ sơ được đổ ra, là các bức ảnh chụp và tài liệu, đầy đủ thông tin chính xác về thời gian ngày tháng năm giờ giấc mà Lý Mạn Trương đã đi khách sạn với người đàn ông kia.
"Nói ra thì mẹ sợ con ghê tởm, nhưng nếu không nói thì mẹ sẽ không chịu nổi, mẹ đã kìm nén cái miệng này đã nhiều năm rồi." Bà Băng Tâm cau mày: "Người phụ nữ này từng có kinh nghiệm tiếp rượu trong hộp đêm trước khi gặp Lập Thành, làm sao mẹ có thể để loại chó mèo khiến người ta chán ghét như cô ta bước vào cửa nhà họ Hoàng được?"
Rất nhiều bức ảnh chụp quá rõ ràng, Trương Uyển Giao nhìn mà trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
Cô không ngờ rằng người phụ nữ bao lâu nay mình âm thầm so đo lại là một loại người kinh tởm đến thế.
Loại người như vậy mà Lệ Lập Thành lại không nhìn thấu một chút sao?
"Nếu như là vì cô ta thì Uyển Giao con yên tâm đi, cho dù cô ta có bản lĩnh thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ tuyệt đối không cho phép cô ta bước vào cửa nhà chúng ta một bước. Nếu Lập Thành vẫn còn dám liên lạc với cô ta thì cho dù có đánh gãy chân nó mẹ cũng không đồng ý.”
Bà Băng Tâm nói rất dứt khoát, tính cách của bà kiên quyết giống hệt Hoàng Lập Thành.
Trương Uyển Giao ngơ ngác nhìn mấy tấm ảnh, trong lòng tràn đầy vẻ tự giễu.
"Uyển Giao." Bà Băng Tâm ôm vai an ủi cô: "Nghe lời mẹ, mẹ nhất định sẽ đứng về phía con."
Một lúc lâu sau Trương Uyển Giao mới hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, cô nở một nụ cười thoải mái: "Mẹ, con biết mẹ tốt với con, nhưng chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng, chuyện con ly hôn với Hoàng Lập Thành là con tự nói ra, không liên quan gì đến anh ấy cả."
"Con đưa ra?" Bà Băng Tâm sửng sốt.
"Vâng ạ." Trương Uyển Giao lại cười cười: "Mấy năm nay con biết tâm tư của Hoàng Lập Thành cũng không đặt trên người mình, mặc dù mẹ cảm thấy người phụ nữ này không tốt chút nào nhưng cũng không thể thay đổi cái tốt của cô ta trong mắt Lập Thành, mà con…"
Trương Uyển Giao cần một cái lý do đầy đủ để bà Băng Tâm hết hi vọng nên sau khi suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định đưa Lâm Kiến Đông ra.
“Lúc trước con có một anh hàng xóm thanh mai trúc mã, anh ấy đối xử với con rất tốt, thời gian gần đây anh ấy cũng đã quay về rồi, con cảm thấy con người sống mấy chục năm trong đời cũng phải ở cạnh bên người mà mình thích.”
Bà Băng Tâm nghiêm mặt một lúc lâu, dường như không thể thở nổi, giọng điệu vô cùng khó khăn: "Uyển Giao, con thực sự không thể ở bên cạnh Lập Thành nữa sao?"
Trương Uyển Giao nắm chặt mép váy nhưng trên mặt lại rất thản nhiên: "Vâng ạ."
Nếu sự tồn tại của Lý Mạn Trương lúc trước chỉ khiến cô bồn chồn thì bây giờ cô lại cảm thấy rất buồn nôn.
Cô không muốn tự hạ thấp mình để so sánh với loại phụ nữ này.

Chương 34: Mất kiểm soát​

1738 Words
Trong phòng khách của căn biệt thự cổ kính, thái độ ông bà nhà họ Trương vô cùng khách khí.
So với sự nhiệt tình và tình yêu của bà Băng Tâm dành cho Trương Uyển Giao thì thái độ của bố mẹ Trương Uyển Giao đối với Hoàng Lập Thành lại bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù bà Giản Trân thường xuyên để Hoàng Lập Thành đi xử lý một số chuyện nhưng đó cũng chỉ vì bà không muốn để con gái phải hao tâm tổn sức quá nhiều thôi.
Thực ra mà nói, hồi đó bố mẹ của Trương Uyển Giao đã không quá đồng ý với cuộc hôn nhân này.
Bà Giản Trân hỏi: "Chuyện ly hôn là con hay Uyển Giao nói ra?"
Ngón tay Hoàng Lập Thành đặt trên đầu gối hơi cong lại một chút, giống như vấn đề này quá khó để trả lời.
"Là Uyển Giao sao?" Bà Giản Trân hỏi.
Hoàng Lập Thành nhíu nhíu mày "Vâng" một tiếng, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Bà Giản Trân như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi thở dài một hơi, giọng nói rất nhẹ: "Được rồi, mẹ biết rồi."
Con gái của mình suy nghĩ cái gì thì đương nhiên người mẹ như bà hiểu rất rõ.
Ông Trương Huỳnh Sơn không hề nói điều gì nhưng thấy vợ mình im lặng, lập tức nhíu mày nói: "Hai người các con thật là, chuyện lớn như vậy sao lại vội vàng như thế…"
"Anh, được rồi." Ông còn chưa nói xong thì đã bị Bà Giản Trân ngắt lời: "Việc riêng của bọn trẻ thì để chúng tự xử lý, chúng ta không cần phải xen vào, chúng nó đều là người lớn hết rồi, cứ để chúng muốn làm gì thì làm, chuyện gì cũng có cân nhắc của nó, cho dù có là sai lầm thì nó cũng phải tự chịu trách nhiệm."
Ông Trương Huỳnh Sơn nhíu mày, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau vẫn lựa chọn im lặng.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên ngột ngạt.
Hoàng Lập Thành ngồi một lúc bắt đầu cảm thấy khó xử, lúng túng đứng lên nói: "Con lên trên lầu xem một chút."
Trương Uyển Giao đã ở trên phòng với bà Băng Tâm một lúc lâu, không biết bọn họ đang nói cái gì.
Bà Băng Tâm không giống bà Giản Trân cứ để mọi chuyện thuận theo dòng chảy, bà có quan điểm từ trước đến nay đồ vật hay con người đều rất khó thay đổi, năm đó chính miệng bà đã nói Trương Uyển Giao là con dâu của mình, vô cùng hài lòng nên chuyện ly hôn này khiến bà thực sự rất khó chấp nhận.
Đây cũng là một trong những lý do khiến ban đầu Hoàng Lập Thành có ý định giấu diếm phụ huynh hai bên.
Nhưng Trương Uyển Giao lại không muốn hợp tác giấu diếm với anh chút nào, vô cùng nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ giữa cô và anh.
Cửa phòng làm việc không đóng chặt, khi Hoàng Lập Thành bước tới cửa đúng lúc nghe thấy giọng nói của Trương Uyển Giao từ bên trong: "Con có một anh hàng xóm thanh mai trúc Dì Bảy giờ đã trở về, đối xử với con rất tốt…"
Ánh mắt của anh chợt căng thẳng, động tác gõ cửa cũng bị dừng lại giữa không trung.
Mặc dù anh không tin rằng Trương Uyển Giao vì Lâm Kiến Đông mà ly hôn với mình, nhưng nói ra một cái cớ ngàn vạn lần thì cho dù là giả cũng sẽ trở thành sự thật.
Sau đó mẹ nói cái gì đó với Trương Uyển Giao nhưng anh cũng không còn tâm trí để nghe nữa, đứng ở cửa ra vào một lúc lâu rồi quay về phòng của mình, sắc mặt hết sức u ám.
Hai gia đình miễn cưỡng ăn cơm cùng nhau vào buổi trưa, họ không hề nhắc đến chuyện ly hôn, giống như chỉ cần họ không nhắc đến thì coi như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.
Sau bữa cơm chiều, bà Băng Tâm cố hết sức mời ông bà Giản Trân đi đánh gôn, ai cũng thấy đây là một mưu đồ cứu nước.
Mẹ của Trương Uyển Giao là người tôn trọng ý kiến của con gái, bà và bà Băng Tâm đã là bạn tốt nhiều năm, dù hai đứa có ly hôn thì việc bạn bè cùng chơi gôn cũng không thành vấn đề nên họ đã đồng ý.
Trương Uyển Giao nói: "Vậy con về trước, còn có một số việc cần phải giải quyết, không thể đi cùng mẹ được."
Bà Băng Tâm nhìn cục diện, đẩy Hoàng Lập Thành về phía trước một phát: "Lập Thành, con đưa Uyển Giao về đi."
Lúc nói chuyện trong mắt bà hiện lên một tia nghiêm túc.
Dường như đang nhắc nhở con trai rằng đây là cơ hội cuối cùng của con, con phải nắm lấy thật chặt.
Trên đường trở về, trong xe rất yên tĩnh, trước giờ Hoàng Lập Thành luôn là một người ít nói, vào thời điểm ba năm trước khi vừa ở bên nhau, Trương Uyển Giao không thấy quen nên luôn tự mình ríu rít nói chuyện, sau ba năm ở cùng nhau thì cô cũng dần cảm thấy quen thuộc.
Trương Uyển Giao đã quen với sự lầm lì của Hoàng Lập Thành, Hoàng Lập Thành cũng quen với việc cô nói nhiều, nhưng từ sau khi ly hôn, cô càng ngày càng ít nói.
Muốn thay đổi một thói quen thật sự là một chuyện rất khó.
Khi chờ đèn xanh, Hoàng Lập Thành hỏi: "Mẹ nói cái gì với em?"
Trương Uyển Giao nói: "Không có gì, chỉ hỏi nguyên nhân ly hôn thôi."
"Em nói như thế nào?"
"Nói sự thật."
Ba chữ lời ít mà ý nhiều, khiến sắc mặt Hoàng Lập Thành thay đổi liên tục.
Nói sự thật.
Tình cảm với Lâm Kiến Đông không thể lừa dối anh, đây là cái mà cô gọi là sự thật sao?
"Đèn xanh rồi." Bên cạnh truyền đến Trương Uyển Giao nhắc nhở.
Rõ ràng là cô không tập trung nói chuyện với anh, sau khi nói chuyện ly hôn với các phụ huynh xong, dường như cô đã cảm thấy thực sự nhẹ nhõm, buông lỏng tất cả mọi thứ.
Trong xe bỗng nhiên vang lên chuông điện thoại di động, là điện thoại của lâm Kiến Đông.
"Alo? Anh Kiên."
“…”
"Ừm, em ăn cơm rồi, phiền anh chăm sóc cho Quốc Anh nhé."
"Chắc là nhanh thôi, nửa tiếng nữa là em về đến nhà rồi, anh ngồi chờ một chút."
Giọng nói của Trương Uyển Giao rất nhỏ nhẹ dịu dàng. Sau khi bị bệnh nặng, dường như vẻ ngoài đáng yêu lúc trước của cô đã hoàn toàn biến mất mà trở nên vô cùng đằm thắm.
Nhưng loại dịu dàng này không phải dành cho Hoàng Lập Thành, mà là với người đàn ông trong điện thoại.
Đột nhiên Hoàng Lập Thành cảm thấy ngột ngạt, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vô lăng, anh đạp mạnh chân ga, tiếng động cơ gầm rú phá vỡ vẻ đìu hiu trong gió thu trên phố.
Trương Uyển Giao giật nảy mình, cô nắm lấy dây an toàn trước ngực theo bản năng, kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Lập Thành.
Ngay sau khi qua đèn xanh, vạch tốc độ đã dần tăng lên, nhưng tốc độ giới hạn được cho phép là tám mươi, Trương Uyển Giao nhìn thấy tốc độ đã tăng lên một trăm, một trăm ba, một trăm bốn...
"Hoàng Lập Thành." Trương Uyển Giao kêu tên anh theo bản năng.
Anh luôn làm mọi việc một cách bình tĩnh, hơn nữa anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như đua xe trên đường.
Âm thanh truyền đến bên tai có chút run rẩy, suy nghĩ trong anh vô cùng hỗn loạn. Sau khi Hoàng Lập Thành dần khôi phục một chút lý trí, anh nhìn qua lập tức thấy sắc mặt của Trương Uyển Giao tái nhợt, trong mắt cô lộ ra vẻ hoảng sợ.
Khi anh nhận ra mình đã mất kiểm soát, đột nhiên anh cảm thấy hơi bất lực.
Chân ga dưới lòng bàn chân buông lỏng ra, Hoàng Lập Thành đạp phanh xe để hạ thấp tốc độ xe xuống, trở về phạm vi an toàn.
Anh đã từng rất tức giận, nhưng chưa bao giờ nổi điên đến như vậy.
"Uyển Giao." Giọng nói của Lâm Kiến Đông truyền qua từ bên kia điện thoại: "Có chuyện gì vậy?"
Trương Uyển Giao sửng sốt một giây mới lấy lại tinh thần, trên mặt không còn một chút huyết sắc, cô sợ hãi nói: "Không, không có chuyện gì."
Giọng nói của Lâm Kiến Đông có chút lo lắng: "Hoàng Lập Thành đưa em về sao?"
Trương Uyển Giao "ừm" một tiếng, khoé mắt liếc nhìn qua ghế lái bên cạnh thì phát hiện Lê Lập Thành không nhìn mình.
"Anh Kiên, đợi em về nhà rồi nói chuyện, em sắp về đến nhà rồi."
"Được."
Cúp điện thoại, Trương Uyển Giao cất điện thoại đi thật kỹ, hai tay cô vô thức đan chặt vào nhau, cả người đều lạnh buốt.
Vừa rồi cô thực sự rất sợ.
Sau khi Lý Mạn Trương trở lại, Hoàng Lập Thành như biến thành một con người khác, không trở về nhà có lẽ là một chuyện vượt quá giới hạn của đàn ông, nhưng việc không kiềm chế nỗi lòng lại khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Trương Uyển Giao nghĩ đến thông tin mà bà Băng Tâm đã đưa cho mình, cô cảm thấy có một cảm giác buồn nôn trào lên trong dạ dày.
Người đàn ông ở bên cạnh đã từng là một người hoàn mỹ trong mắt cô, nhưng lúc này dường như đã bị nước thải hôi thối và bẩn thỉu bắn tung tóe trên người, khiến cô cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Trương Uyển Giao nói: "Chỉ cần dừng xe trước cổng khu nhà là được rồi."

Chương 35: Bà Băng Tâm​

1808 Words
Hoàng Lập Thành giả vờ như không nghe thấy mấy lời này, trực tiếp lái thẳng xe vào khu nhà, mãi đến khi xe đến trước cửa nhà cô mới dừng lại.
Trương Uyển Giao cau mày lại nhưng cũng không nói gì.
Lâm Kiến Đông nắm tay Tiểu Vũ Tử nhỏ đứng trước cửa dáo dác nhìn xung quanh. Đột nhiên có một chiếc xe từ xa xa rất tự nhiên chạy thẳng tới đây, Tiểu Vũ Tử nhìn thấy Trương Uyển Giao ở trên xe thì vui vẻ vẫy tay.
“Cảm ơn, tôi đến rồi, đi đường chú ý an toàn.”
Vừa nói xong, Trương Uyển Giao nhanh chóng cởi dây an toàn bước xuống xe.
Trước khi bước vào nhà, cô vẫn không quay đầu nhìn lại, cùng Lâm Kiến Đông một trái một phải dắt tay Tiểu Vũ Tử đi vào.
Hoàng Lập Thành giữ tốc độ xe ở mức chậm nhất chạy ra khỏi biệt thự, nhìn chằm chằm hình ảnh giống như một gia đình của mấy người họ dần dần biến mất sau cánh cửa.
Trong mắt anh hiện lên một tầng mây u ám, bàn tay đặt trên vô lăng nổi đầy gân xanh.
Cũng sắp đến chạng vạng tối, ông Ân và bà Trinh cật lực từ chối bữa ăn tối mà bà Băng Tâm nhiệt tình mời. Hai ông bà nói là khó có dịp trở về, muốn gặp gỡ bạn bè, sau đó nhanh chóng rời khỏi sân gôn.
Hai ông bà vừa rời đi, vẻ mặt nhiệt tình của bà Băng Tâm đột nhiên ngưng trệ, bà tức giận tháo chiếc găng tay ném sang bên cạnh người phục vụ, sau đó sải bước về phía chiếc xe đang đi đến, trợ lý sau lưng cũng theo sát bà.
“Kêu cô hỏi thăm chuyện tình bên phía trợ lý Lưu, như thế nào rồi?”
Trợ lý cung kính nói: “Tôi hỏi rồi, trợ lý Lưu nói cậu chủ không có chuyện gì lạ cả, tất cả đều bình thường, đoạn thời gian này đều tập trung cho công việc.”
“Hừ... ” bà Băng Tâm đột nhiên tức giận, sắc mặt u ám: “Ly hôn cũng là chuyện bình thường à? Chuyện lớn như vậy mà cậu ta không biết gì sao?”
Trợ lý bên cạnh cũng bị sự tức giận của bà làm cho hoảng sợ, sắc mặt trở nên tái mét.
Bà Băng Tâm nói: “Gọi cậu ta qua đây cho tôi.”
“Vâng, thưa bà.”
Màn đêm buông xuống, căn biệt thự cũ của nhà họ Hoàng im ắng đến khác thường.
Tiếng động cơ dừng ở dưới lầu, Diễm Diễm bước ra mở cửa. Cô ấy là trợ lý cuộc sống hằng ngày của bà Băng Tâm, ngoài việc chăm sóc bà ra thì cũng làm một số việc nhỏ khác.
Sau khi vào nhà, trợ lý Lưu lo lắng hỏi: “Chị Diễm Diễm, bà chủ tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Diễm Diễm nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ, có điều tôi khuyên cậu một câu, đừng có tư tưởng lừa gạt bà chủ làm gì, chắc chắn bà sẽ có cả trăm cách để tra ra cho nên thẳng thắn chính là một cơ hội cho cậu thoát nạn đấy.”
Trợ lý Lưu còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng lại bị giọng nói của Diễm Diễm cát ngang: “Bà chủ đang ở tầng hai chờ cậu.”
Bóng đêm càng lúc càng đen.
Trong phòng làm việc ở trên tầng hai, bà Băng Tâm đang ngồi xem một cuốn sách dày về nước Mỹ, hồi còn trẻ bà đã du học ở đây, bà rất yêu thích những cây cổ thụ ở đất nước đó cho nên lúc xây dựng căn biệt thự này, có không ít cây được vận chuyển và cắt ghép để trồng ở đây, tạo thành một ngõ nhỏ mà hai bên là hai hàng cây ngô đồng lớn.
Trợ lý Lưu gõ cửa rồi mới đi vào: “Bà chủ, bà tìm tôi ạ.”
Bà Băng Tâm nâng ánh mắt đang đặt ở cuốn sách lên, lúc nhìn trợ lý Lưu thì ánh mắt đã trở nên lạnh lùng: “Ngồi đi.”
“Bà nói đi ạ, tôi đứng là được rồi.” Trợ lý Lưu gần như đang đổ mồ hôi lạnh.
Nếu nói Hoàng Lập Thành là một tảng băng lạnh, thì mẹ anh chính là cái lạnh khủng khiếp của cả Nam Bắc Cực gộp lại. Ở trước mặt bà chủ thì đắc tội Hoàng Lập Thành cũng chẳng có gì là quá to tát.
Bà Băng Tâm đóng cuốn sách lại, cũng không quan tâm cậu ta có ngồi hay không, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Một năm này tôi không ở trong nước, cậu chủ có hành động khác thường nào không? Lời này tôi đã sai Diễm Diễm đi hỏi cậu rồi đúng không?”
“Phải, đã hỏi qua rồi ạ.”
“Nhưng tôi không hài lòng với câu trả lời của cậu đưa ra trước đó, cho cậu thêm một cơ hội nữa, thành thật trả lời.”
“Tổng giám đốc... tổng giám đốc Thành... anh ấy rất bình thường, chỉ là phạm vi bình thường của mỗi người sẽ không quá giống nhau mà thôi.”
Trợ lý Lưu như sắp khóc đến nơi, một bên là cậu chủ, một bên là mẹ của cậu chủ, rốt cuộc là nên nói cái gì đây bây giờ?
“Thật không? Chuyện ly hôn cậu cũng thấy nó nằm trong phạm vi bình thường sao?”
Một câu chất vấn lạnh như băng, trợ lý Lưu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Trời ơi, tổng giám đốc Thành và mẹ anh trước khi ngả bài có thể báo trước một tiếng có được không, như thế này đúng là muốn giết người mà.
“Bà chủ... bà biết hết rồi ạ?”
“Còn không mau nói rõ ràng cho tôi, tại sao lại thành ra thế này?” Cuốn sách đang nằm trên bàn bay tới nện vào chân của trợ lý Lưu, trái tim cậu ta cứ nhảy lên thình thịch.
“Vâng... vâng.”
“...”
Sau khi bố mẹ hai bên biết đến chuyện ly hôn, ông bà nhà họ Trương thì vẫn giống như lúc trước, còn bà Băng Tâm thì cứ gọi điện tới tìm đủ loại lý do để mời hai người họ đi ăn cơm uống trà, mà ông bà nhà họ Trương hoàn toàn không để mấy chuyện này vào trong lòng.
Bà Giản Trân ngồi đùa nghịch mấy món đồ trang sức của bà ở trong phòng khách, vừa chơi vừa nói với Trương Uyển Giao: “Bố và mẹ đã đặt vé máy bay trở về nước Anh vào ngày kia, lễ giáng sinh tới con qua đó chơi đi.”
Trương Uyển Giao kinh ngạc nói: “Sao bố mẹ lại đi sớm như thế, không ở chơi ít ngày nữa sao?”
Bà Giản Trân nói: “Có cái gì mà chơi đâu, mẹ đã ở Nhật Minh bao nhiêu năm, đã chơi hết những thứ cần chơi rồi, vẫn là nước Anh thoải mái hơn, có thể thổi những luồng gió cho việc sáng tác của mẹ.”
“Dù nói như vậy nhưng hai người mới về đây được mấy ngày mà.”
Ông Huỳnhi Sơn ngồi ở bên cạnh đọc báo nghe thấy thế thì đẩy đẩy gọng kính ở sống mũi, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn phong độ như cũ, dáng người vẫn rất đẹp, ngay cả bụng bia cũng không có.
“Uyển Giao, bố và mẹ con không phải là không muốn ở đây cùng con, nhưng mà đoạn thời gian này bố mẹ phải đi sớm mới thích hợp. Hai ngày nay, Băng Tâm cứ liên tục gọi điện thoại tới, con nói bố mẹ có nên đi không?”
Trương Uyển Giao sửng sốt, quả thực không ngờ tới chuyện này.
Cô trầm mặc một lúc, sau đó nói hỏi: “Bố, mẹ, có phải bố mẹ rất buồn về chuyện con ly hôn không?”
Từ sau khi chuyện này được công bố, kỳ thực Trương Uyển Giao đã chờ đợi bố mẹ cô hỏi đến vấn đề ly hôn, nhưng mà hai ông bà cứ giả câm giả điếc không thèm đề cập tới, ngược lại càng làm Trương Uyển Giao thêm lo lắng bồn chồn.
Bà Giản Trân buông những món trang sức ở trong tay xuống, nhíu mày kéo bàn tay cô lên đùi mình: “Uyển Giao, tại sao con lại nghĩ như vậy? Chuyện kết hôn hay ly hôn là chuyện của riêng con, bố mẹ không có quyền can thiệp, chỉ cần con nguyện ý làm như thế và sẵn sàng chịu trách nhiệm với quyết định của con là được.”
Sống mũi của Trương Uyển Giao cay cay, cô dựa đầu vào vai mẹ mình: “Mẹ, lúc trước là con làm loạn muốn kết hôn, bây giờ lại ly hôn, bố mẹ có phải cảm thấy con rất tùy hứng không?”
Bà Giản Trân chỉ cười, véo hai má của con gái mình: “Mẹ còn ước con gái của mẹ càng tùy hứng đây, những người tùy hứng mới thực sự vui vẻ, tôn trọng cảm xúc của bản thân lên hàng đầu.”
Hốc mắt của Trương Uyển Giao đỏ lên.
Bà Giản Trân an ủi cô một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Kỳ thực không phải là con không yêu Lập Thành, là con lo lắng để tâm quá nhiều chuyện, suy nghĩ đến mức tổn hại bản thân đúng không?”
Bà nhìn con gái lớn lên từ nhỏ đến lớn đương nhiên hiểu tính cách của cô, đã thích một thứ gì đó thì cứ nhìn chằm vào nó, cái gì cũng không ngăn được, nhưng mà đến khi chiếm được nó, vui vẻ được một lúc sẽ lo được lo mất.
Mà Hoàng Lập Thành kia tính tình lãnh đạm, thực sự rất khó biết cách để đáp lại sự nhiệt tình của Trương Uyển Giao. Về vật chất thì cô không bao giờ thiếu thốn gì cả, còn về mặt tình cảm thì không thể thỏa mãn được cô, cho dù cô là người mạnh mẽ như thế nào thì cũng sẽ cảm thấy mất mát.
Bà Giản Trân vuốt tóc cô, xúc động nói: “Mẹ còn nhớ lúc trước con đòi kết hôn với Hoàng Lập Thành, thoáng cái cũng đã bốn năm rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom