-
Chương 41-45
Chương 41: Bất ngờ
1700 WordsMất cảnh giác trước nụ hôn đột ngột của Hoàng Lập Thành, khi Trương Uyển Giao hoàn hồn muốn đẩy ra thì anh ta đã gần như cướp đi hết dưỡng khí trong miệng của cô. Cảm giác thiếu oxy, ngột ngạt khiến cô yếu ớt, không thể sử dụng chút sức lực nào.
Hoàng Lập Thành điên rồi?
Trong đầu cô chỉ có mỗi cái suy nghĩ này.
Hai ngày trước vừa mới tuyên bố ly hôn với gia đình. Sáng nay còn tự dưng mắng cô trước mặt rất nhiều người. Vậy Dì Bảy giờ lại đợi cô trong văn phòng rồi cưỡng hôn cô?
Nghĩ đến đây, Trương Uyển Giao đột nhiên nổi giận.
“A…” Hoàng Lập Thành đau đến độ kêu lên một tiếng, lập tức buông Trương Uyển Giao ra.
“Anh bị bệnh à?” Trương Uyển Giao nhảy dựng, trốn sau bàn làm việc, vẻ mặt đầy tức giận.
Sau khi quen biết Hoàng Lập Thành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô thực sự tức giận với anh, tràn đầy kinh ghét mà nổi giận.
Hoàng Lập Thành đầu tiên là nhìn cô, sau đó đưa ngón cái lên xoa vết máu trên khóe môi, nắm chặt tay: “Chiều nay đi đâu vậy?”
Trương Uyển Giao nói: “Tôi đi đâu có liên quan gì đến anh không?”
“Em là phó giám đốc của công ty mà lại không làm gương tốt, tùy tiện trốn việc.”
“Phó giám đốc thì sao? Nhiều người trốn việc lắm sao? tổng giám đốc Thành, đó giờ anh đều lưu manh như vậy sao? Tôi thật sự là lần đầu tiên nghe thấy đấy.”
Lưu manh?
Sắc mặt Hoàng Lập Thành đột nhiên tái xanh.
“Hoàng Lập Thành, tôi thật không ngờ anh lại là loại người này.” Chuyện của Lý Mạn Trương vẫn như còn nghẹn ở trong cổ họng, Trương Uyển Giao bây giờ cảm thấy Hoàng Lập Thành thật kinh tởm.
Ánh mắt chán ghét kia rơi vào mắt Hoàng Lập Thành, quá mức đau đớn.
“Được rồi.” Anh hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh đi: “Em nói cho anh biết, rốt cuộc, lý do em ly hôn với anh có phải là vì Lâm Kiến Đông hay không?”
“Đúng vậy.”
Trương Uyển Giao không chút do dự.
“Anh hỏi em lần cuối.”
“Đúng, tôi nói là đúng.”
Cô hoàn toàn không muốn liên quan gì đến Hoàng Lập Thành nữa, dùng Lâm Kiến Đông làm lá chắn là lựa chọn tốt nhất.
Hoàng Lập Thành có Lý Mạn Trương, vậy tại sao cô không thể có người khác. Mặc dù cô thật sự không có, nhưng cô cần phải lấy một cái cớ như vậy để che giấu việc lòng tự tôn của bản thân đã bị tình yêu làm tổn thương.
Người ta có thể vì tình yêu mà không cần cả tự tôn, nhưng khi không còn tình yêu nữa, ngẩng cao đầu rời đi là lựa chọn duy nhất, tốt nhất.
“Hoàng Lập Thành.” Trương Uyển Giao ôm trán, cảm thấy hơi choáng váng, nhưng miễn cưỡng đứng thẳng người, điều chỉnh tâm trạng dao động của mình, rồi nói với giọng từ bình tĩnh đến gần như thờ ơ: “Chúng ta đã ly hôn rồi, bất kể tôi đang hẹn hò hay không hẹn hò với ai, cũng hoàn toàn không liên quan gì đến anh. Cuộc hôn nhân của chúng ta đã thất bại, nhưng tôi vẫn chúc anh hạnh phúc, cũng mong anh sẽ chúc phúc cho tôi.”
Vẻ mặt của Hoàng Lập Thành càng trở nên u ám hơn, gân xanh nổi lên trên bàn tay đang nắm chặt của anh.
Giọng của Trương Uyển Giao rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời cô ấy nói đều như đâm vào vào tai anh, vô cùng sắc bén.
“Bây giờ, xin vui lòng rời khỏi văn phòng của tôi.”
Hoàng Lập Thành không di chuyển một bước.
“Được, vậy anh đi.”
Trương Uyển Giao hít sâu một hơi, nhặt chiếc túi xách trên mặt đất lên, khi đến gần Hoàng Lập Thành còn cảnh cáo một câu: “Nếu anh dám động vào tôi lần nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Mối tình ba năm lẽ ra phải tan vỡ hoàn toàn từ lâu rồi mới phải.
Cái gọi là “chia tay rồi vẫn làm bạn” thì hoặc là vẫn còn nhiều vấn vương, hoặc là chưa từng yêu sâu đậm.
“Rầm” một tiếng, cửa văn phòng đóng lại trong tay Trương Uyển Giao.
Ánh hoàng hôn rơi từ khung cửa xuống sàn, rồi từ từ biến mất.
Hoàng Lập Thành khẽ đỡ tay vịn ghế sô pha, chậm rãi ngồi xuống.
Từ khi nào mà cảm xúc của anh trở nên mất kiểm soát đến như vậy?
Nghĩ kỹ trước sau, nghĩ đến lần đầu tiên trong đời bị phân tâm khi đàm phán hợp đồng, nghĩ đến lần đầu tiên nhầm một từ tiếng Anh quan trọng khiến đối tác vô cùng ngạc nhiên.
Khi đó, Trương Uyển Giao vừa đề nghị ly hôn với anh chưa được bao lâu.
Từ nhỏ anh đã không được dạy dỗ chuyện tình cảm, tâm tính phụ nữ. Anh không hiểu cũng không muốn hiểu. Ba năm qua, anh quan tâm Trương Uyển Giao là thật, nhưng anh chỉ nghĩ đó là chuyện một người chồng nên làm.
Chăm sóc vợ, chăm lo cho cả sự nghiệp và gia đình.
Anh cho rằng mình đã làm được tất cả, không có gì khó khăn cả.
Trương Uyển Giao cũng không cứng đầu, nên cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua rất suôn sẻ, bình yên.
Khi chưa mất đi thì không thể nào hiểu được cảm giác yêu một người sâu đậm. Đến khi người này thực sự rời đi, theo thời gian trôi qua, phát hiện cuộc sống của mình đâu đâu cũng là hình bóng cô ấy, Trong chớp mắt, anh nhận ra bản thân không thể nào sống nổi một mình.
Mặc dù trước khi gặp Trương Uyển Giao, anh vẫn có thể sống một mình như vậy rất nhiều năm.
Sau khi mất đi, anh mới chắc chắn một điều rằng mình yêu người phụ nữ này sâu sắc.
Về đến nhà thì trời đã tối.
Trương Uyển Giao có hơi mệt mỏi. Dì Bảy đã chuẩn bị xong bữa tối. Cô vừa vào nhà liền kêu Tiểu Vũ Tử xuống lầu rửa tay rồi ăn cơm.
Trương Uyển Giao nói: “Cháu không muốn ăn, hai người ăn đi, cháu muốn ngủ một lát.”
“Như vậy không được.” Dì Bảy vội vàng ngăn lại: “Không ăn cơm sao được? Dù gì cũng nên ăn vài miếng.”
“Dì Bảy.” Trương Uyển Giao cau mày, sắc mặt tái nhợt: “Cháu thật sự ăn không vào.”
Nói xong, cô liền đi lên lầu.
Tiểu Vũ Tử chớp chớp mắt nhìn bóng lưng của cô, bị Dì Bảy ở bên cạnh vỗ nhẹ lên vai: “Quốc Anh, mau nghĩ cách gọi mẹ xuống ăn cơm đi.”
Trương Uyển Giao trở về phòng liền nằm xuống, không tẩy trang hay thay quần áo trên người, cô như bị rút hết sức lực, không muốn làm gì cả.
Cô vốn đã thuyết phục bản thân bình tâm, nhưng hành động của Hoàng Lập Thành hôm nay đã hoàn toàn làm tan vỡ trái tim cô
Đây là lần thứ hai. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị cưỡng hôn.
Lần đầu tiên là ở nhà họ Hoàng, hôm đó Lý Mạn Trương cũng có mặt, nghĩ đến cảnh đó là cô lại cảm thấy dạ dày đang cuộn trào.
Hôm nay, chẳng cần nghĩ đến gì khác, chỉ tưởng tượng đến cảnh anh ta ở bên Lý Mạn Trương, người phụ nữ đó có thể chạm vào từng tấc da thịt của anh ta, cơ thể anh ấy quyện với mùi nước hoa của cô ta, cô lập tức cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Trương Uyển Giao đang thất thần, mất một lúc mới nghe thấy, cô yếu ớt nói: “Dì Bảy, cháu thật sự nuốt không trôi, cháu ngủ đây.”
“Mẹ ơi.” Cánh cửa mở ra một khe hở, lộ ra bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Vũ Tử.
Tiểu Vũ Tử còn nhỏ, chật vật bưng một cái khay đi vào Trên khay có một chén canh, sóng sánh qua lại, trên mặt khay toàn là nước canh.
Trương Uyển Giao vội vàng ngồi dậy, bước nhanh tới đón lấy: “Sao con lại bưng cái này lên?”
Tiểu Vũ Tử hít hít mũi: “Mẹ không thể bỏ bữa được đâu.”
Trương Uyển Giao đặt khay lên bàn trà bên cạnh, đau lòng cầm lấy tay cậu bé. “Đỏ hết cả rồi, có đau không? Tại sao Dì Bảy lại để con bưng cái này?”
“Con muốn tự mình phục vụ mẹ.” Tiểu Vũ Tử chớp chớp mắt, đôi mắt đen trong sáng khiến người ta thương tiếc khôn nguôi: “Mẹ ơi, mẹ không ăn cơm, vậy có thể uống canh không?”
Trương Uyển Giao thở dài: "Được rồi, mẹ sẽ uống canh, làm Quốc Anh lo lắng rồi, cho mẹ xin lỗi nhé.”
Tiểu Vũ Tử lắc đầu: “Không sao.”
“Vậy bây giờ Quốc Anh mau đến chỗ Dì Bảy để xử lý vết bỏng trên tay đi, có được không?”
Tiểu Vũ Tử lại lắc đầu, lấy tay che mặt bướng bỉnh: “Mẹ uống xong mới được.”
Đứa trẻ này ngoan ngoãn, nhưng có tính khí lại rất cứng đầu.
Trương Uyển Giao bất lực, chỉ có thể đứng dậy gọi Dì Bảy: “Dì Bảy, lấy hộp thuốc lên đây.”
Chương 42: Nên rời khỏi rồi
1732 WordsLúc Dì Bảy bưng hòm thuốc lên còn bưng cả khay thức ăn, trên đó có vài món ăn và một chén canh cá nóng.
Phải nhìn Trương Uyển Giao ăn xong thì Tiểu Vũ Tử mới chịu đưa tay để Dì Bảy xử lý vết bỏng trên cánh tay.
Chung canh ấy không nóng lắm, tay Tiểu Vũ Tử chỉ bị đỏ một chút chứ không có gì đáng lo.
Trương Uyển Giao trách mắng Dì Bảy: “Quốc Anh còn bé, sao lại để cho nó bưng cái này được, Dì Bảy bác đúng là...”
Đối với cô mà nói Dì Bảy là người lớn mà cũng là người thân nên cô cũng không nói quá nặng lời.
“Thế thì tôi không quan tâm đâu.” Dì Bảy cố ý nghiêm mặt: “Nếu sau này cô còn không chịu ăn cơm, tôi sẽ còn để Quốc Anh làm thế nữa, cô cứ phải để đau lòng mới ăn cơm đàng hoàng cho được, thế thì cứ để con chịu khổ cùng cô vậy.”
“Dì Bảy, bác...”
Trương Uyển Giao cạn lời: “Quốc Anh, sau này con đừng làm những chuyện như thế nữa, biết không?”
Tiểu Vũ Tử lắc đầu: “Không đấy, mẹ ăn cơm đi.”
Được lắm, một già một trẻ đồng lòng, hợp thành một phe rồi.
Trương Uyển Giao âm thầm thở dài.
Nhưng sau khi Tiểu Vũ Tử và Dì Bảy làm ầm một trận như thế, tâm trạng tích tụ trong lòng ban đầu cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này cũng có chút khẩu vị rồi, uống một bát canh, cũng ăn được chút thức ăn.
Buổi tối đi ngủ, Tiểu Vũ Tử ôm gối đến tìm cô, cô liền dỗ cậu, vô cùng kiên nhẫn kể chuyện cổ tích cho cậu nghe, đến khi cậu ngủ say mới rón rén ra ngoài.
Lúc nãy Lâm Kiến Đông gọi cho cô, cô dỗ con nên không nghe điện thoại được.
Gọi lại, đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh.
“Anh Kiến Đông, lúc nãy em không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì sao ạ?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Kiến Đông, trong đó mang theo chút hớn hở: “Chuyện của Quốc Anh đó, em muốn nhận nuôi nó mà đúng không? Bên phía bạn anh nói có thể làm thủ tục rồi, việc chứng minh tài sản này nọ chắc không phải việc to tát gì với em, còn có vài tài liệu khác, chút nữa anh gửi cho em.”
“Thật không?” Nét vui vẻ cũng phủ lên gương mặt của Trương Uyển Giao
Chuyện nhận nuôi Quốc Anh vẫn mãi chưa làm xong thủ tục, nguyên nhân là do cô ly hôn, cơ quan phúc lợi thông thường sẽ không để gia đình ly thân nhận nuôi con, hơn nữa trước mắt Quốc Anh cũng không rõ thân thế, không thể xác nhận là trẻ bị bỏ rơi không có thân phận.
Vì chuyện này cô đã tìm bạn bè hỏi thăm rất nhiều.
Đằng sau cuộc gọi này Lâm Kiến Đông cũng tốn rất nhiều công sức.
Khoảnh khắc này, cô rất cảm động.
Mặc dù Lâm Kiến Đông tính tình tùy tiện, nhưng mỗi lần giúp cô làm việc gì cũng đều rất tận tâm.
“Vậy hai này này em có rảnh không? Nếu rảnh thì anh đi làm những thủ tục này với em.”
“Rảnh.”
Trương Uyển Giao gật đầu không do dự.
“Bên phía công ty, em có lo liệu được không đấy? Trước đây anh nghe em nói có dự án gì đó cơ mà.”
Nhắc đến chuyện này, Trương Uyển Giao nhăn mày, không biết tại sao lại nghĩ đến những chuyện mà lúc chạng vạng Hoàng Lập Thành làm.
“Không sao đâu, Augustus thiếu em vẫn vận hành được như cũ, huống gì… em dự định rời khỏi Augustus rồi.”
Vẫn luôn làm việc ở Augustus, ngẩng đầu cúi đầu đều cứ gặp Hoàng Lập Thành, thà rằng tìm lí do rời khỏi đó, cô vẫn giữ cổ phần chia hoa hồng, nhưng chức phó tổng của công ty, cô không làm nữa.
Lâm Kiến Đông có chút ngạc nhiên: “Sao bất ngờ thế, xảy ra chuyện gì à?”
“Không có, mà là nên rời khỏi rồi.”
Thấy cô không muốn nói, Lâm Kiến Đông cũng không hỏi nữa.
Trong một tuần sau, Trương Uyển Giao như bốc hơi khỏi nhân gian, không hề xuất hiện ở Augustus, tất cả công việc đều do thư kí Fiona xử lí, mấy lần cuộc họp về quyết sách quan trọng của các quản lí cấp cao cũng không thấy bóng Trương Uyển Giao đâu.
Việc đáng ngạc nhiên là thế mà Hoàng Lập Thành cũng chẳng hỏi gì.
“Vậy là giờ tổng giám đốc Hoàng với phó tổng giám đốc Trương làm lành rồi hay hoàn toàn cắt đứt luôn thế?”
“Tôi nghe nói hôm ấy tổng giám đốc Hoàng đến phòng làm việc của phó tổng giám đốc Trương đó, lúc phó tổng giám đốc Trương đi ra thì sắc mặt rất khó coi.”
“Không phải là phó tổng giám đốc Trương ngoại tình à?”
“Ai biết được? Đúng là khó nắm bắt mà.”
Nữa lời ra tiếng vào ở đâu cũng sẽ không thiếu, lúc Fiona kể không sót chữ nào cho Trương Uyển Giao nghe, cô cũng chỉ đơn giản 'ừm’ một tiếng qua điện thoại, sau đó bảo cô giao dự án đang làm lại cho bộ phận khác.
“Phó tổng giám đốc Trương, khi nào cô về lại công ty thế? Chúng ta cố gắng làm những dự án này lâu như thế, cứ vậy mà giao cho bộ phận khác làm tiếp, mọi người đều không bằng lòng đâu.”
“Đợi tôi làm xong việc tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
Tạm thời chuyện từ chức rất khó nói, Trương Uyển Giao rất có trách nhiệm trong công việc, muốn rời khỏi Augustus thì tiền đề là cô phải không làm ảnh hưởng đến cách vận hành ban đầu của Augustus, dù cho vấn đề cổ phiếu hay nhân viên nội bộ.
Mấy năm nay bộ phận dự án mà cô phụ trách luôn có thành tích tốt nhất công ty, nhưng những cấp dưới của cô cũng đều có tính cách kiêu ngạo, khó trách có khúc mắc với những bộ phận khác.
Một khi cô rời khỏi, không khó tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên trước khi đi, cô còn phải thu xếp ổn thoả những người này.
“Lâm à, nói những điều lát nữa cần nói cho Quốc Anh nghe trước đi, ở trong tập văn kiện kế bên em cả đấy.” Giọng nói của Lâm Kiến Đông truyền đến kéo cô ra khỏi mạch suy nghĩ.
Lâm Kiến Đông đang lái xe, hôm nay phải đến Uỷ ban nhân dân một chuyến để làm thủ tục chứng minh bị bỏ rơi, chứng minh thân phận trước mắt của Tiểu Vũ Tử là cô nhi bị bỏ rơi.
“Được.”
Trương Uyển Giao mở túi ra, lấy một tờ giấy được kẹp trong một số tài liệu chứng minh ra, nắm lấy tay của Tiểu Vũ Tử: “Quốc Anh, những lời mẹ nói với con, con phải nhớ lấy, nếu một lát có cô hay chú hỏi cô điều gì thì con phải nói theo lời mẹ dạy con nhé, có được không?”
Tiểu Vũ Tử ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
“Được, vậy câu hỏi đầu tiên của chúng ta, nếu có chú hay cô hỏi con bố mẹ con là ai, Quốc Anh sẽ trả lời thế nào?”
Quốc Anh nắm lấy tay áo của Trương Uyển Giao: “Mẹ.”
Trương Uyển Giao ngơ người một lát, cười nói: “Không phải, con phải nói là con không biết.”
Nói xong thì cô cũng có chút lúng túng, quay đầu hỏi Lâm Kiến Đông: “Anh Kiến Đông, Quốc Anh trả lời thế này hình như cũng không có vấn đề gì, thằng bé gọi em là mẹ.”
Lâm Kiến Đông gãi gãi đầu: “Cũng đúng nhỉ, dù sao thì những đáp án đó là do anh chuẩn bị cả, thực ra cũng không chuẩn xác lắm, chỉ cần để người thẩm vấn của Uỷ ban nhân dân tin rằng Quốc Anh thích em là được.”
“Được, vấn đề thứ hai...”
Nhật Minh trong buổi chiều đầu mùa đông đã vô cùng vắng vẻ, cây ngô đồng trên đường đều đã rụng hết lá.
Một chiếc xe Sedan dừng trước cổng Uỷ ban nhân dân.
Tổng giám đốc Hoàng, tôi đi lấy tài liệu, anh đợi tôi một lát.”
Ghế sau, Hoàng Lập Thành ‘ừm’ một tiếng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những hạng mục gần đây của Augustus có vài tài liệu cần đến con dấu của Uỷ ban nhân dân, đã được phê từ mấy ngày trước rồi, hôm nay đúng lúc đi ngang qua, thuận đường đến lấy.
Cửa sổ xe vừa đối diện với cửa chính của Uỷ ban nhân dân, bậc thềm rất cao, không có màu xanh của mùa hè, lúc này trông nó lạnh lẽo lạ thường.
Hoàng Lập Thành vô thức nghĩ về ngày anh và Trương Uyển Giao làm thủ tục ly hôn.
Nhân viên của Uỷ ban nhân dân đóng dấu, hay người họ mỗi người cầm một quyển sổ bước ra, anh hỏi có muốn cùng đi ăn một bữa không, rồi bị từ chối.
Đang chìm trong suy nghĩ thì hình ảnh của Trương Uyển Giao xuất hiện trên thềm.
Hoàng Lập Thành nhếch môi cười tự giễu, thế mà lại suy nghĩ quá nhiều mà gặp ảo giác cơ đấy.
Trợ lí Cường lấy xong thứ cần lấy, thuận tay vừa mở cửa xe, mới ngước đầu liếc qua thì đột nhiên khựng lại: “Tổng giám đốc Hoàng, đó hình như là phó tổng giám đốc Trương, người bên cạnh là?”
Chương 43: Ngăn cản
2104 WordsỞ bậc thềm trước cửa Ủy ban nhân dân, trên người Trương Uyển Giao mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, lúc bước lên bậc thang cô không cẩn thận mà trượt chân lảo đảo một chút, một bàn tay ở ngay bên cạnh nhanh chóng vươn tới, nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô.
Lâm Kiến Đông nói: “Không sao chứ em?”
“Không sao ạ.” Trong lòng Trương Uyển Giao cũng có hơi hoảng hốt, lấy tay vỗ vỗ lồng ngực tự trấn an con tim đang đập loạn: “Đi thôi anh, chúng ta phải tranh thủ thời gian chứ.”
“Ừm, phải rồi, em mang sổ hộ khẩu ra rồi đúng không?”
“Á, em quên mất rồi.”
“Không sao hết, em cứ đứng đây chờ anh nhé, để anh vào lại trong xe lấy cho.”
“Vâng.”
Xe của Lâm Kiến Đông đậu ở vị trí cách cửa lớn không quá xa, rất nhanh đã lấy được sổ hộ khẩu từ trên xe quay lại, màu đỏ sậm của sổ hộ khẩu ở trong tay anh ấy vô cùng bắt mắt, rất dễ có thể nhận ra được.
Trợ lý Lưu dựa người vào cửa xe, nhìn cảnh này từ phía xa, hoảng loạn nói: “Tổng giám đốc, đó không phải là sổ hộ khẩu sao, phó giám đốc Lâm định đến Ủy ban nhân dân cùng với anh Đông kia để làm gì thế kia?”
Một nam một nữ cầm sổ hộ khẩu tới Ủy ban nhân dân thì còn có thể làm gì?
Hoàng Lập Thành gần như không hề do dự chút nào, trực tiếp bước xuống xe.
“Tổng giám đốc Thành.”
Theo bản năng, trợ lý Lưu gọi anh lại một tiếng.
Cũng vì tiếng gọi này mà bước chân của Hoàng Lập Thành ở phía trước hơi khựng lại một chút.
Hoàng Lập Thành nói: “Tôi đi ra ngoài hít thở không khí, cậu cứ lo mà làm chuyện của mình đi.”
Trợ lý Lưu sửng sốt một hồi, cũng không dám nói năng gì thêm, trả lời lại một tiếng rồi chạy nhanh vào trong sảnh lớn của Ủy ban nhân dân, chạy được hai bước thì lén lút quay đầu, nhìn lại phía sau một cái.
Gió lạnh ghé ngang qua khiến không gian xung quanh càng trở nên hiu quạnh, bóng dáng của Hoàng Lập Thành một mình đứng trong bãi đỗ xe trống trải cho người ta một cảm giác cô đơn lạ thường, anh đứng bên cạnh bồn hoa, tự châm cho mình một điếu thuốc, sau khi ly hôn với Trương Uyển Giao, Hoàng Lập Thành mới bắt đầu hút thuốc, hơn nữa chứng nghiện thuốc lá ngày một nặng hơn.
Một ngày nữa lại trôi qua, mặt trời lặn xuống núi, dòng người đông đúc ở Nam
Thành vẫn bận rộn không ngừng nghỉ.
Những ánh đèn nê ông chậm rãi thắp sáng các con phố, những ánh đèn sáng lên, gom tất cả lại cũng đủ để điểm sắc cho cả thành phố sáng bừng lên như ban ngày.
Dì Bảy và Tiểu Vũ Tử đều đã ngủ, nửa đêm Trương Uyển Giao cảm thấy hơi khát nước, xuống lầu tự rót cho mình một ly nước để uống.
Tiếng động của ấm đun nước không quá lớn, nhưng khi vang lên trong không gian vắng lặng buổi đêm thì lại trở nên rõ ràng vô cùng, tiếng “ô ô ô” vang lên trong phòng khách tối tăm tựa như tiếng ai đó đang nức nở.
Trương Uyển Giao tiện tay mở tủ lạnh, lấy một hộp sữa chua ra để tạm thời giải tỏa cơn khát, mới vừa mở nắp hộp sữa, đã nghe thấy tiếng đập cửa “rầm rầm” truyền đến từ bên ngoài, dọa cô sợ hãi một phen.
Chỗ mà cô đang ở là một trong những khu biệt thự lớn nhất của Nhật Minh, nhà hai tầng theo phong cách châu Âu, khu nhà này có hệ thống an ninh bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, trước kia nhà nào cũng có lắp đặt camera theo dõi.
Trương Uyển Giao đặt hộp sữa chua xuống bàn rồi đi đến phía cửa ra vào, trên màn hình giám sát bên cạnh cửa, hình ảnh của sân trước hiện lên dưới ánh đèn mờ ảo, đang lúc không nhìn thấy ai, Trương Uyển Giao còn cho rằng vừa nãy cô đã nghe nhầm, thì bên trong màn hình đột nhiên xuất hiện một bóng hình lảo đảo xông ra, bộ dạng thất tha thất thểu ngửa đầu lên nhìn.
Chắc là lúc nãy người kia đứng dựa sát vào cửa nhà, trùng hợp chỗ đó lại là điểm mù của camera.
Giây phút này, gương mặt kia nhìn thẳng vào camera, màn hình camera có độ phân giải cao nên có thể nhìn thấy môi anh đang cử động.
Mặc dù là đã uống say, nhưng khuôn mặt và ngũ quan của anh vẫn tuấn tú như thường lệ, trên người vẫn phảng phất một loại khí chất của quý công tử nhà giàu, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên cổ áo có thắt một chiếc cà vạt màu xanh ngọc, đó là chiếc cà vạt mà Trương Uyển Giao đã mua tặng cho anh vào đợt kỷ niệm đám cưới năm ngoài.
Rốt cuộc thì Hoàng Lập Thành còn phải làm thêm bao nhiêu chuyện khác người nữa đây, thật đúng là khiến cho cô có cái nhìn khác về con người của anh rồi đấy!
Trương Uyển Giao siết chặt tay thành nắm đấm, đôi lông mày của cô cau chặt lại vào nhau.
Một lúc sau, cô ấn vào nút trò chuyện trên màn hình giám sát, nhưng lại không mở miệng nói câu nào.
Bên kia màn hình giám sát truyền đến giọng nói say khướt của Hoàng Lập Thành, tuy đã pha lẫn chút men say nhưng vẫn trầm thấp và quyến rũ như thường: “Lâm, anh có chuyện muốn nói với em, anh biết em đang nhìn anh mà.”
Xoay qua xoay lại vẫn cũng chỉ nói được mỗi câu này..
Trương Uyển Giao nói: “Muốn nói gì thì chờ sau khi anh tỉnh táo lại rồi hẵng nói, trợ lý Lưu đâu? Anh tới đây bằng cách nào?”
“Lâm…”
Anh làm như không nghe thấy lời mà cô vừa nói, tiếp đó cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu vừa rồi.
Trương Uyển Giao cau mày, có chút bực bội, trực tiếp tắt màn hình quan sát.
Màn hình lập lòe hai ba cái, rồi những hình ảnh trên đó cũng biến mất.
Nước trong ấm cũng đã sôi, Trương Uyển Giao pha một ly trà, vừa nhấp được một ngụm đã bị bỏng, cái ly lập tức rơi xuống khỏi tay cô, “loảng xoảng” một tiếng rồi vỡ tan tành trên mặt đất, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe khắp sàn nhà.
Dì Bảy ở trên lầu nghe thấy tiếng động, khoác áo mở cửa chạy ra, tiện tay bật đèn phòng khách lên luôn: “Mợ chủ, cô có sao không?”
Trương Uyển Giao che lại chỗ da bị đỏ ửng lên vì bỏng, hít vào một hơi: “Không sao ạ.”
“Bị bỏng rồi sao?”
Dì Bảy vội vàng đi xuống lầu, sau khi xem xét vết bỏng cho Trương Uyển Giao thì kéo tay cô đến bồn rửa, mở vòi nước lạnh lên: “Trước tiên cứ ngâm nước lạnh cái đã, tôi đi lấy hộp thuốc.”
Làn nước lạnh lẽo chảy xuống cánh tay cô, tiếng nước “ào ào” xua tan đi mọi tạp âm xuất hiện trong đầu cô.
Dì Bảy nhanh chóng cầm hộp thuốc tới, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, rồi giúp cô bôi thuốc trị bỏng.
Vết bỏng của cô không quá nghiêm trọng, nhưng trên tay lại bị đỏ một mảng rất lớn, cẳng chân cũng bị một ít nước sôi bắn lên, cũng hơi ửng đỏ, sau khi đã thoa thuốc xong, Dì Bảy dặn dò cô: “Đừng để vết thương chạm vào nước, nếu không sau này sẽ lưu lại sẹo đấy.”
Trương Uyển Giao thất thần “ừm” một tiếng, khóe mắt còn hơi liếc nhìn về phía cửa.
Chắc là anh đã về rồi.
“Mợ chủ, cô lên lầu ngủ đi, để tôi dọn dẹp chỗ này.”
Trương Uyển Giao mím môi, nói: “Chỗ vết bỏng có hơi đau, tôi ngồi ở đây thêm một lát nữa, đợi bớt đau rồi sẽ đi ngủ ngay..”
Dì Bảy thở dài: “Sao lại không cẩn thận như thế chứ, về sau những việc như thế này thì cứ để đó cho tôi làm là được rồi, mợ chủ muốn uống trà phải không, tôi đi pha cho cô một ly.”
“Vâng.”
Sau khi Dì Bảy pha trà đưa đến cho cô, vẫn còn không yên tâm dặn dò bảo cô ngồi đợi qua một lát trà nguội rồi hẵng uống, dặn dò xong mới đi dọn dẹp đống hỗn độn ở phòng bếp.
Trong nhà ngoài trừ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng của Dì Bảy cằn nhằn, dông dài, còn có tiếng động của những mảnh vỡ va vào nhau khi quét dọn..
“Mợ chủ, tôi đi đổ rác nhé?”
“Vâng.”
Ánh mắt Trương Uyển Giao không biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm theo bóng lưng đi ra ngoài của Dì Bảy, mãi cho đến khi bác ấy đi đến cửa.
Dì Bảy mở cửa, xách theo túi đựng rác đi ra ngoài, không có bất cứ điều gì khác thường xảy ra.
Cửa mở ra, bên ngoài là mảnh sân tĩnh lặng, ngoài ra cũng không còn thứ gì khác, giống như con ma men lúc nãy mà cô nhìn thấy qua màn hình giám sát chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
Đột nhiên trong lòng Trương Uyển Giao cảm thấy có chút mất mát, vịn ghế sô pha đứng lên đi về phía cầu thang, chuẩn bị lên lầu đi ngủ.
Mới vừa đi đến cầu thang, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng kinh hô của Dì Bảy: “Cậu chủ, ai da, cậu chủ, sao cậu lại ngủ ở đây? Cậu đã uống bao nhiêu rồi thế này?”
Bước chân của Trương Uyển Giao đột nhiên khựng lại, lại xoay người bước đến phía cửa.
“Mợ chủ, cô mau tới giúp tôi với, cậu chủ đến đây, còn đang nằm ở cửa đây này.”
Trương Uyển Giao sửng sốt vài giây, lúc này mới vội ra ngoài.
Người kia uống say đến mức cơ thể mềm nhũn ra như một đám bùn, hai phụ nữ phải dùng biết bao nhiêu sức lực mới có thể “dọn đống bùn” Hoàng Lập Thành từ cửa vào đến sô pha ở phòng khách.
“Tôi không còn sức nữa rồi Dì Bảy.” Cánh tay của Trương Uyển Giao tê rần: “Để anh ấy nằm ở phòng khách đi.”
“Tôi đi nấu chút canh giải rượu cho cậu ấy.”
“Không cần đâu ạ, đã trễ như thế này rồi, anh ấy cũng không thể mượn rượu làm càn được, cứ để anh ấy ngủ ở đây, không cần phải làm gì đâu ạ.”
“Không sao, không sao, tôi cũng không thấy phiền gì...” Dì Bảy tận mắt nhìn Hoàng Lập Thành trưởng thành, đương nhiên là thương anh chẳng khác gì con ruột của mình: “Tôi sợ sáng mai cậu chủ tỉnh lại sẽ đau đầu.”
Thấy ở Dì Bảy vẫn kiên quyết muốn làm, Trương Uyển Giao cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Tôi lên lầu trước đây ạ.”
“Được.”
Sắc mặt của Dì Bảy có chút phức tạp, vài lần muốn nói lại phải nhịn xuống.
Theo như những gì mà bác quan sát được thì việc cậu mợ tái hợp lại với nhau là điều rất khó, chuyện mợ chủ chăm sóc cậu chủ đang say rượu là chuyện không thể xảy ra, cho nên bác cũng không cố gắng tác hợp hai người lại với nhau, tránh cho việc giúp rồi lại phản tác dụng.
Chương 44: Có chút mong chờ
2039 WordsTrương Uyển Giao kéo chăn lên, từ khe cửa có thể nghe ngóng được động tĩnh ở dưới lầu.
Dì Bảy nhanh chóng đã nấu xong canh giải rượu, lúc trước khi bọn họ còn chưa ly hôn, thời gian Hoàng Lập Thành ở bên ngoài tham gia tiệc xã giao rất nhiều, sau khi uống rượu trở về là Dì Bảy lại nấu canh giải rượu cho anh, sau khi uống canh xong thì ngày hôm sau tỉnh dậy sẽ không bị đau đầu.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên ngoài trở nên im ắng không một tiếng động.
Trương Uyển Giao lăn qua lộn lại một hồi vẫn không thể ngủ được được, sau khi đã lật người vô số lần, cuối cùng cũng đành phải bước xuống giường.
Lần một lần hai thì chắc có lẽ là do Hoàng Lập Thành không cam lòng buông tay mình, nhưng sau nhiều lần như thế, cô cũng sinh ra có chút mong chờ, có lẽ Hoàng Lập Thành vẫn có chút tình cảm với mình nhỉ?
Hoàng Lập Thành cao 1m85, cả người to đùng nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ bé thì có vẻ hơi chật vật, chiếc chăn mà Dì Bảy đắp cho anh cũng đã bị rơi xuống đất, máy sưởi trong phòng khách rất ấm áp, ngược lại cũng không cần lo anh sẽ bị cảm, nhưng dù sao thì anh cũng vừa mới uống rượu.
Trương Uyển Giao đứng nhìn một lúc, cuối cùng vẫn kéo chăn phủ kín lên trên người, che lại cả phần cổ cho anh, sau đó cẩn thận nhét góc chăn vào sát phần nách, tránh cho anh lại làm rơi chăn xuống đất.
Lúc cô đang muốn rời đi, bỗng, Hoàng Lập Thành nắm chặt lấy tay cô.
“Lâm.”
Cả cơ thể của Trương Uyển Giao cứng đờ, muốn rút tay về, nhưng phần da thịt bị anh nắm lấy đột nhiên trở nên thật nóng bỏng.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Anh đã uống nhiều rồi, có chuyện gì thì ngày mai tỉnh rượu hẵng nói sau.”
“Lâm, anh biết anh muốn nói cái gì mà.”
Trương Uyển Giao thật sự không thể chịu nổi việc Hoàng Lập Thành gọi cô là “Lâm”, chỉ có những người thân thiết nhất với cô mới gọi cô như thế, trước khi kết hôn anh vẫn luôn gọi cả họ lẫn tên của cô, trong đêm tân hôn mới đổi lại cách xưng hô, cho nên mỗi lần nghe anh gọi mình như thế thì cô luôn đỏ mặt, tim đập loạn, trong đầu nảy ra vô số suy nghĩ bậy bạ.
Hoàng Lập Thành đã từng cười cô về chuyện này vô số lần.
Hiển nhiên, lúc này không phải là lúc để suy nghĩ đến những chuyện không trong sáng.
Trương Uyển Giao có hơi rối rắm: “Vậy anh nói đi.”
Mặc kệ cho anh có nói cái gì, cùng lắm thì cô cứ bỏ ngoài tai là được rồi.
Hoàng Lập Thành dùng sức nắm chặt lấy tay cô, cô vốn đã không thể đứng vững, lúc này bị anh kéo như thế liền ngã ngồi lên ghế sô pha ở bên cạnh người anh, chiếm một góc nhỏ của chiếc ghế.
Anh hỏi “Gần đây không đến Augustus là bởi vì em đang giận anh sao?”
“Không phải, tôi có chuyện khác muốn tự mình làm, công việc ở Augustus đã có Fiona, có chuyện gì thì cô ấy sẽ gọi điện cho tôi ngay, tôi cũng có thể kịp thời giải quyết được.”
“Nhưng em lại chuyển giao toàn bộ những hạng mục của mình ở Augustus, em tính… Rời khỏi Augustus sao?”
“Đúng là tôi đã quyết định như thế, vốn định sẽ nói với anh sau, dù sao thì với mối quan hệ của chúng ta hiện tại thì việc tôi tiếp tục làm việc ở Augustus cũng không thích hợp cho lắm.
“Vậy sau này thì sao?”
Trương Uyển Giao im lặng vài giây.
Đúng là cô vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện sau này.
Sức khỏe của cô không tốt, không biết bệnh bạch cầu sẽ tái phát lại nữa hay không, có lẽ không thể đảm nhiệm công việc chức vụ cao được, cho nên làm ở công ty nào cũng đều không thích hợp, nếu như trở về làm ở công ty nhà mình, lại phải cần thêm một khoảng thời gian để thích nghi và làm quen lại tất cả, có lẽ đến lúc đó cơ thể của cô sẽ không trụ nổi mất.
“Không biết, có thể là không đi làm nữa, chỉ ngồi ở nhà thôi, làm một số chuyện mà bản thân thích, thích thoảng lại đi ra ngoài du lịch đây đó.”
Kết hôn với Hoàng Lập Thành đã ba năm, nhưng bọn họ chưa từng đi ra ngoài du lịch, trừ những chuyện lặt vặt diễn ra thường ngày, thời gian còn sót lại bọn họ đều đắm mình trong công việc.
“Cùng với ai?”
Khi hỏi đến chủ đề này, Trương Uyển Giao liền lờ mờ nhận ra nỗi đau của anh, lúc này cũng không có ý muốn chọc tức anh: “Không đi cùng ai cả, tôi vẫn chưa nghĩ tới, có thể là đi một mình, cũng có lẽ đi cùng bạn bè.”
Sức lực trên tay của Hoàng Lập Thành hơi hơi buông lỏng: “Không đi cùng Lâm Kiến Đông sao?”
“Anh Kiên cũng có chuyện phải làm, công chuyện ở phòng làm việc của anh ấy cũng rất bận.”
“Anh thật sự không ngại việc em tiếp tục làm việc ở Augustus, nếu em để ý đến việc mối quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến chuyện kết hôn sau này của em và Lâm Kiến Đông thì hãy cho anh một chút thời gian, chúng ta sẽ thông báo chuyện này sau, sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến thị trường cổ phiếu của công ty đâu…”
Nghe thấy hai chữ “kết hôn”, Trương Uyển Giao nhíu mày lại, nhưng cũng không giải thích nhiều.
Có thể Hoàng Lập Thành nghĩ rằng, cô muốn kết hôn với Lâm Kiến Đông.
“Không cần phải phiền phức như thế đâu.”
“Không phiền, anh chưa bao giờ thấy phiền với những chuyện có liên quan đến em.”
Dường như Hoàng Lập Thành đã say thật, câu nói như thế được anh nói ra đã làm giảm đi khí chất lạnh nhạt, lãnh đạm thường ngày của mình, lại tăng thêm chút gì đó dịu dàng và ấm áp, khiến cho Trương Uyển Giao phải thất thần trong giây lát.
Chỉ trong giây lát mà thôi, nhưng những lời này của anh thật sự có thể sẽ khiến cho Trương Uyển Giao hiểu lầm người đàn ông này thật sự yêu mình sâu đậm.
Có lẽ là do bóng đêm mờ ảo, có lẽ là do tối nay anh dịu dàng quá mức, hoặc cũng có lẽ là do đây là lần đầu tiên mà hai người họ hòa hợp tâm sự với nhau về kế hoạch gần đây và tương lai của mình kể từ sau khi ly hôn, trong lòng Trương Uyển Giao cũng thoải mái hơn rất nhiều, thế nhưng cô lại hỏi: “Anh cứ chạy đến đây tìm tôi thế này, cô Lý không để ý sao?”
Hoàng Lập Thành nhíu mày lại một chút: “Mối quan hệ của anh với cô ta không như em nghĩ đâu.”
“Anh cho rằng tôi nghĩ hai người có quan hệ gì?”
Trương Uyển Giao trực tiếp hỏi thằng.
Nếu Hoàng Lập Thành biết cô sẽ hiểu lầm, vậy thì tại sao lại có thể để cho sự hiểu lầm này tồn tại? Tự bản thân cô cũng cảm thấy những điều này rất không hợp lý.
Ánh mắt Hoàng Lập Thành lại sâu thêm vài phần: “Có phải em đã nghe ai nói điều gì rồi đúng không?”
“Không có.” Trương Uyển Giao đột nhiên không còn cảm thấy hứng thú nữa.
Nếu sau khi một người đàn ông đã biết chuyện vợ của anh ta đã biết chuyện xấu của anh ta ở bên ngoài, mới sinh ra tâm lý bồi thường, vậy thì chứng tỏ anh ta vẫn còn đang ôm tâm lý hên xui may rủi..
“Không còn sớm nữa rồi, tôi đi ngủ đây, nếu anh là cảm thấy nằm ở sô pha không được thoải mái thì tôi sẽ bảo Dì Bảy dọn dẹp phòng ngủ dành cho khách cho anh.”
“Lâm...” Hoàng Lập Thành vẫn luôn nắm lấy tay cô không buông, lúc này càng dùng sức nắm chặt: “Có phải em đề nghị ly hôn với anh, là bởi vì có liên quan đến Lý Mạn Trương không?”
Trong lòng Trương Uyển Giao “lộp bộp” một tiếng.
Từ sau khi cuộc hôn nhân này của bọn họ xuất hiện vấn đề cho đến nay thì đây là lần đầu tiên mà bọn họ thẳng thắn đối diện với nguyên nhân khiến cho cuộc hôn nhân này tan vỡ thất bại.
Hoàng Lập Thành hỏi bằng một giọng điệu chắc chắn, không hề có ý cho cô phủ nhận.
“Nếu tôi nói là phải thì sao?”
Trong bóng tối, Hoàng Lập Thành chăm chú nhìn Trương Uyển Giao, sắc mặt vô cùng phức tạp: “Anh thật sự bị oan.”
Trương Uyển Giao sửng sốt, nhất thời không thể hiểu được lời này của anh là có ý gì, tiếp sau bàn tay của cô đã bị bàn tay to lớn kia dùng lực kéo xuống, ép cô phải cúi người, còn chưa kịp hoàn hồn lại, môi cô đã dán sát lên đôi môi của Hoàng Lập Thành.
Nụ hôn này mang theo hơi rượu, dịu dàng đến nỗi khiến cho người ta mê đắm không thể thoát khỏi.
Cứ hôn mãi, hôn mãi, cả người của Trương Uyển Giao liền mềm nhũn, mà Hoàng Lập Thành thì đột nhiên lại có được sức lực, xoay người đè cô nằm xuống ghế sô pha, sau đó lại mạnh mẽ tấn công, một bàn tay to lớn dạo chơi trên chiếc eo nhỏ nhắn của cô.
Lý trí nói cho Trương Uyển Giao biết cô phải dừng lại ngay lập tức.
Nhưng thân thể lại không ngừng chuyển động theo động tác của anh..
“Không… Đừng mà…” Cô khó khăn thốt ra một câu, đè lấy bàn tay đang không nghe lời của Hoàng Lập Thành..
Hoàng Lập Thành không tiếp tục thêm nữa, nhưng lại vô cùng cố chấp khống chế động tác của cô không cho cô rời khỏi, chất vấn cô: “Em thật sự cho rằng anh đã ngoại tình sao?”
Đối diện với câu hỏi này, Trương Uyển Giao vừa thẹn lại vừa tức giận: “Tôi có chứng cứ.”
“Chứng cứ gì?”
“Video.”
Trong điện thoại của Trương Uyển Giao, vẫn còn lưu giữ chiếc video giường chiếu mà Lý Mạn Trương gửi đến, cho dù không phải là tường tận cả một quá trình, nhưng một đôi nam nữ trần trụi nằm trên giường cùng nhau thì còn chưa đủ rõ ràng nữa hay sao?
Cô vốn cũng không muốn nhắc đến, nhưng tối nay Hoàng Lập Thành thật sự là hung hăng dọa người quá mức.
Sau khi xem xong video và ảnh chụp, Hoàng Lập Thành cau mày: “Đêm đó anh đã uống rượu.”
Giọng điệu của Trương Uyển Giao cũng lạnh đi vài phần, chỉnh sửa lại quần áo của mình: “Đương nhiên rồi, đêm nay anh cũng uống rượu mà.”
“Nhưng anh có thể chắc chắn, đêm đó chưa hề xảy ra chuyện gì hết.”
Chương 45: Anh không say
2043 WordsMùi rượu trên người Hoàng Lập Thành rất nồng.
Điều này càng khiến cho Trương Uyển Giao không dám tùy tiện tin tưởng vào lời nói của anh, nói một câu lấy lệ: “Chờ ngày mai anh tỉnh rượu rồi lại nói.”
“Anh không say, anh biết bản thân đang nói cái gì.” Hoàng Lập Thành giữ chặt tay cô không cho cô rời đi dù chỉ là một bước, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại toát lên vẻ cố chấp trẻ con: “Bộ dáng lúc say của anh như thế nào, không phải em là người biết rõ nhất sao?”
Trương Uyển Giao cảm thấy khuôn mặt vừa mới hồi phục lại bình thường của mình lại nóng rực lên một lần nữa.
Ai mà biết bộ dạng này của anh, rốt cuộc là say hay là không say đâu chứ?
“Lâm.” Hoàng Lập Thành tiến đến sát lại gần cô, áp lồng ngực vào lưng cô, giọng nói xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt hôm nay phá lệ mang theo một tia dịu dàng, pha lẫn với vị rượu ngòn ngọt, khàn khàn trầm thấp.
Trương Uyển Giao đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng loạn: “Không… Không còn sớm nữa rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi cũng phải đi ngủ đây.”
Nói xong lời này, cô vội vàng đứng dậy, bả vai trực tiếp đụng trúng cằm của Hoàng Lập Thành, anh rên lên một tiếng, nhưng lập tức lại muốn chộp lấy tay cô.
Trương Uyển Giao dường như không hề phát hiện ra, hoảng hốt chạy “rầm rầm” như bay chạy lên lầu, sau đó trực tiếp khóa trái cửa phòng mình lại.
Nhìn cửa phòng ngủ trên lầu hai đang khép chặt, Hoàng Lập Thành xoa xoa chiếc cằm vừa mới phải chịu đau của mình, đầu tiên là sửng sốt một hồi sau lại nhớ đến phản ứng vừa rồi của Trương Uyển Giao thì bất đắc dĩ cười ra một tiếng, lắc đầu nằm xuống.
Đối với anh, tình cảm dành cho Trương Uyển Giao chính là lâu ngày sinh tình, nhưng anh lại chẳng thấy việc lâu ngày sinh tình có cái gì không tốt, hai người dần dần quen với sự tồn tại của đối phương, ngày tháng trôi qua bình thản nhưng lại không hề nhàm chán, mới có thể sống lâu dài với nhau được.
Nhưng Uyển Giao của anh dường như lại không hiểu được tâm tư và suy nghĩ của anh, chắc hẳn là còn có phần cảm thấy anh căn bản không hề yêu cô.
Không sao cả, dù sao thì ngày tháng vẫn còn dài, cứ từ từ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Uyển Giao bị tiếng vỗ tay dưới lầu đánh thức, đẩy cửa phòng ra nhìn xuống phòng khách ở dưới lầu một, Tiểu Vũ Tử đang cùng với Hoàng Lập Thành chơi cửu liên hoàn, khuôn mặt của Tiểu Vũ Tử hiện lên vẻ sùng bái: “Woa, thì ra là như thế này, lúc trước con không hề nghĩ đến, cho nên cứ giải mãi không ra!”
Hoàng Lập Thành cũng vô cùng kiên nhẫn, xếp lại về hình dạng ban đầu sau đó thì biểu diễn lại một lần nữa cho thằng bé xem.
Hai người tập trung quá mức vào trò chơi, cho nên lúc Trương Uyển Giao đã đi đến phía sau thì không ai phát hiện ra cô cả.
“Khụ khụ...” Trương Uyển Giao ho khan một tiếng.
“Mẹ!” Tiểu Vũ Tử lập tức ngẩng đầu lên, cười tươi như đóa hoa mặt trời nhỏ: “Mẹ ơi, chú đang dạy cho con giải cửu liên hoàn đó, chính là cái mà lúc trước tụi mình suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được cách để giải đó, chú đã giải ra được rồi này.”
“Thế à?” Khóe mắt Trương Uyển Giao nhìn thoáng qua thấy Hoàng Lập Thành ngồi trên sô pha, bàn tay thon dài cầm cửu liên hoàn kia, anh đã tháo ra được một nửa.
“Chào buổi sáng.” Anh nói.
Trương Uyển Giao ho khan một tiếng, né tránh ánh mắt của anh: “Chào buổi sáng.”
Cũng may Tiểu Vũ Tử vẫn còn nhỏ, chỉ lo tập trung vào cửu liên hoàn, cũng không quan tâm hỏi vì sao anh lại ở đây, trong đầu chỉ ngập tràn những câu hỏi làm sao để có thể giải ra được trò chơi mà thôi.
“Mẹ ơi, mẹ cũng mau đến đây xem này, phải giải như thế này đó nha.”
Trương Uyển Giao bị Tiểu Vũ Tử ôm chân kéo ngồi bên người Hoàng Lập Thành nhìn anh giải trò chơi.
Xương bàn tay của anh vô cùng sắc nét, tay anh điều khiển món đồ chơi kia vô cùng linh hoạt, tháo một vòng, rồi luồng qua một vòng, từng cửa ải một được anh dễ dàng giải mã và tháo ra.
“Xem hiểu chưa?”
Hoàng Lập Thành bỗng nhiên cất tiếng.
“A?” Trương Uyển Giao sửng sốt một lúc mới hồi hồn lại được, nhận ra anh đang hỏi cô xem có hiểu chưa thì ấp úng nói: “Xem… Hiểu rồi.”
Hoàng Lập Thành liền luồng mấy cửa vừa nãy mới tháo ra được lắp lại, cầm đến trước mặt cô: “Vậy em giải lại bước này cho anh xem.”
Biểu cảm của Trương Uyển Giao lập tức cứng đờ.
Cô vừa rồi chỉ lo nhìn tay của anh, làm gì có tâm trạng quan sát anh giải như thế nào đâu chứ, cũng chỉ thuận miệng trả lời anh như thế thôi, ai ngờ đâu anh lại như thầy giáo kiểm tra cô học sinh này có chăm chú nghe giảng như thế đâu cơ chứ?
Da đầu cô căng cứng hết cả lên, nhận lấy cửu liên hoàn rồi vụng về rút về sau hai nước..
Đến Tiểu Vũ Tử còn lắc đầu lia lịa: “Không đúng, mẹ ơi, không phải như thế đâu.”
“Cái này hơi phức tạp, trước giờ mẹ không được giỏi cái này cho lắm.” Trương Uyển Giao có chút xấu hổ: “Hai người cứ chơi đi chơi đi, mẹ không…”
“Bước này phải giải như thế này.”
Không đợi Trương Uyển Giao nói dứt lời, người kia đã cầm lấy tay cô.
Bàn tay của Hoàng Lập Thành rất lớn, dường như chỉ cần dùng một tay đã có thể bao được hết hai bàn tay nhỏ của cô, một tay khác lại chạm vào ngón trỏ của cô giúp cô thực hiện động tác: “Đầu tiên là đẩy cải này về phía trước, sau đó kéo cái này về sau, mau làm thử đi.”
Trương Uyển Giao có chút thất thần, ma xui quỷ khiến mà làm theo những gì anh vừa nói, dường như không thể làm chủ tư duy của mình được nữa, thực hiện các động tác vô cùng máy móc.
Chiếc cửu liên hoàn màu bạc nằm trong tay cô, nói chính xác hơn là tay của Phạm Lập Thành ôm trọn tay cô linh hoạt điều khiển món đồ chơi kia, kéo về trước hai bước, đẩy lên trên một bước, lại kéo xuống dưới một bước, sau đó kéo về trước một bước, cứ như thế mà không ngừng lặp lại các động tác phức tạp.
Mãi cho đến khi một tiếng “loảng xoảng” vang lên, tất cả các bộ phận của chiếc cửu liên hoàn đã được tách rời, cứ như thế là đã giải được một thứ đồ vô cùng phức tạp.
Trương Uyển Giao lập tức khôi phục lại tinh thần: “Giải ra rồi?”
Đến chính cô còn cảm thấy thật khó tin.
Hoàng Lập Thành nói: “Ừm, giải ra được rồi, không phải là rất khó, thử làm lại một lần nữa là em có thể tự mình giải ra rồi.”
Trong lòng Trương Uyển Giao có hơi căng thẳng, sợ Hoàng Lập Thành đột nhiên dâng trào cảm xúc mà ném chiếc cửu liên hoàn này đến bảo cô phải giải lại lần nữa
Cô vội vàng nói: “Không còn sớm nữa, không phải anh còn phải đến công ty nữa sao? Đi ăn bữa sáng thôi.”
Nói xong, cô vội quay đầu nói vọng vào bếp: “Dì Bảy chuẩn bị bữa sáng xong chưa ạ?”
Giọng nói của Dì Bảy truyền ra từ trong bếp, vô cùng nhiệt tình, thậm chí dường như còn có chút nghẹn ngào: “Xong rồi, xong rồi, có thể ăn được rồi.”
Thật ra Dì Bảy sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cả nhà rồi, nhưng nhìn thấy hiếm khi nào mà hai người Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao mới có được cơ hội hòa hợp với nhau như thế, rất lâu rồi bác chưa được nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như thế, trong mắt bác đong đầy những cảm xúc không thể nói được thành lời, thật sự là không đành lòng phá hỏng giây phút êm đềm này.
“Cà phê của cậu chủ, nước ép của mợ chủ.”
Giọng điệu của Dì Bảy vô cùng nhẹ nhàng.
Trương Uyển Giao nói tiếng cảm ơn, rồi nói Dì Bảy ngồi xuống ăn chung với bọn họ luôn.
“Không sao không sao, cậu mợ cứ ăn, tôi đi dọn dẹp phòng bếp một lát, Quốc Anh, cháu xuống bếp chơi với bà đi.”
Tiểu Vũ Tử đương nhiên là không muốn, cậu bé thích dán vào người Hoàng Lập Thành mọi lúc: “Không muốn đâu, con muốn ăn sáng cùng với chú cơ.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Trương Uyển Giao cảm thấy có chút ghen tị, buột miệng nói: “Con thích chú như thế sao?”
Còn chưa gặp Hoàng Lập Thành được mấy lần mà mỗi khi nhắc tới anh là mắt lại sáng rực lên như đèn pha ô tô.
Nói thế nào thì Tiểu Vũ Tử vẫn còn bé, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Dì Bảy đi tới hoà giải, lôi kéo, dỗ dành cậu mấy câu: “Trong phòng bếp có kẹo viên hương chanh mà cháu thích đấy, cháu không muốn ăn sao?”
Cuối cùng thì năm viên kẹo viên hương chanh của Dì Bảy đã thành công dụ dỗ cậu bé đi vào trong.
Tâm trạng khó chịu của Trương Uyển Giao nháy mắt cũng trở nên tốt hơn.
Cho nên mới nói, địa vị của Hoàng Lập Thành trong lòng thằng bé cao hơn bốn viên kẹo hương chanh, nhưng lại vẫn thấp hơn năm viên, cũng không đáng là bao.
Dù sao thì cô cũng có Dì Bảy, mà có Dì Bảy sẽ có kẹo viên hương chanh, vậy thì chắc chắn cho dù có như thế nào thì người nào đó cũng không thể bắt cóc Tiểu Vũ Tử đi được..
Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì Hoàng Lập Thành cất lời hỏi: “Hôm nay em có đến công ty không?”
Trương Uyển Giao lấy lại tinh thần, do dự vài giây, giải thích nói: “Tôi đã xin nghỉ phép một tuần rồi, thời gian nghỉ phép vẫn còn chưa kết thúc.”
“Vậy đã làm xong hết chuyện của em chưa?”
“Vẫn chưa, hôm qua tôi và anh Đông chạy qua chạy lại một chuyến, nhưng vẫn chưa thể làm xong.”
Nhắc tới Lâm Kiến Đông, yết hầu của Hoàng Lập Thành có chút căng thẳng, anh hỏi: “Ủy ban nhân dân?”
“Ửm? Sao anh lại biết?” Khuôn mặt Trương Uyển Giao thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy hai người.”
Trương Uyển Giao nhíu mày, sắc mặt có chút phức tạp: “Cho nên… Anh cũng biết chuyện tôi muốn làm gì rồi?”
Bình luận facebook