-
Chương 36-38
Chương 36: Bói lá phong
Với lại, nếu phân tích kĩ thì thật ra chữ “Hùng” có mang “hoả”, bởi vì nó vốn thuộc bộ “hoả”.
Mà chữ “Hoàng” lại có liên quan đến cát vàng.
Phân tích từ phương hướng cũng đúng là nơi này.
Thế là Trương Mặc Vũ nói: “Vậy chắc có lẽ là Hoàng Hùng rồi!”
Chẳng qua ông Sáu Kim lại lắc đầu, nói lẩm bẩm: “Nhưng cũng không đúng lắm, thành phố xảy ra vụ việc năm đó là tại một thành phố khác, nếu đứa bé đó còn sống thật thì chắc không thể chạy tới Hoàng Hùng được đâu”.
Bà Sáu lên tiếng: “Cứ nghe theo lời cậu Trương đi, đừng hỏi nhiều câu vì sao như vậy”.
Ông Sáu Kim lập tức vỗ trán: “Đúng đúng đúng, phải nghe theo cậu Trương”.
Lúc này tất cả mọi người trong đại sảnh và anh chàng giao hàng vẫn còn hơi ngơ ngác, rất nhiều người đang ù ù cạc cạc nhìn cảnh này.
Đặc biệt là anh chàng giao hàng, anh ta đang sắp khóc tới nơi rồi. Nếu bắt anh ta đền cảnh cửa này, chắc anh ta sẽ phải làm không công suốt một đến hai tháng mất.
Giờ phút này, bảo vệ khách sạn và giám đốc đại sảnh cũng đang đi về phía cửa.
Sao ông Sáu Kim có thể để anh chàng giao hàng đền tiền được, cú va chạm với cửa kính này coi như quẻ tượng giúp ông ta tìm được con trai, nếu bắt người ta đền tiền thì quá khốn nạn.
Do đó, ông Sáu Kim đi thẳng tới trước mặt anh chàng giao hàng, nói: “Không sao không sao, đổ vỡ là điềm lành, đổ vỡ là điềm lành, cậu không cần đền cánh cửa này đâu”.
Nghe ông Sáu Kim nói như vậy, anh chàng giao hàng lập tức biết ơn nhìn ông ta.
Nhưng anh ta không biết ông Sáu Kim là ai, bèn vội vàng lắc đầu: “Không không không, thưa ông, đây là lỗi của cháu, cháu sẽ tự chịu trách nhiệm”.
Nhưng ngay sau đó, giám đốc đại sảnh của khách sạn chạy bước nhỏ tới trước mặt ông Sáu Kim, vội vàng khom lưng: “Ông Sáu!”
Đúng vậy, khách sạn này là của nhà họ Kim.
Ông Sáu Kim nói thẳng: “Cậu bé giao hàng này rất tốt, không cần cậu ấy bồi thường cánh cửa đâu, còn nữa, cho cậu ấy phong bao lì xì ba nghìn để an ủi, nhìn người ta sợ thế nào rồi kia kìa!”
“Dạ vâng ạ!”, giám đốc đại sảnh nhanh nhẹn đáp lời.
Anh chàng giao hàng lập tức trố mắt ra, chưa thể định thần lại được, tại sao anh ta đụng vào cửa kính mà còn cho anh ta bao lì xì ba nghìn thế?
“Có cần đụng thêm một lần nữa không nhỉ?”, anh ta mờ mịt nghĩ thầm trong lòng.
…
Ông Sáu Kim và bà Sáu nôn nóng trong lòng, sốt sắng gọi tài xế tới rồi yêu cầu đi đến thành phố Hoàng Hùng ngay trong đêm.
Hoàng Hùng chỉ cách Kim Lăng hai giờ đi xe, đó là một thành phố nhỏ không quá phát triển.
Trong xe, Trương Mặc Vũ ngồi trên ghế cạnh tài xế, ông Sáu Kim và bà Sáu ngồi ở hàng ghế sau, hai người họ siết chặt nắm tay, mặc dù cả hai đều không nói gì, nhưng họ lại có thể cảm nhận được nỗi kích động của nhau.
Sau khi đi được khoảng nửa tiếng, ông Sáu Kim đột nhiên hỏi: “À đúng rồi cậu Trương, sau khi đến Hoàng Hùng, chúng ta phải tìm người bằng cách nào?”
Trương Mặc Vũ mỉm cười: “Yên tâm, tôi sẽ có cách”.
Sau hai tiếng đồng hồ, cả nhóm đã đến thành phố Hoàng Hùng.
Khi đi ngang qua một khu rừng, Trương Mặc Vũ bảo: “Xuống xe!”
Ông Sáu Kim và bà Sáu lập tức theo anh xuống xe.
Trời đã về khuya, lá phong rơi rải rác trên khắp mặt đất.
Lúc này, ông Sáu Kim vỗ trán: “Ôi trời, vội quá nên cũng hồ đồ luôn, trời đã khuya thế này rồi, dù có tìm được đứa bé đó thì chắc người ta cũng đã ngủ rồi”.
Bà Sáu cũng đề nghị: “Hay chúng ta đi tìm khách sạn ở tạm trước đã, đợi đến ngày mai rồi đi tìm”.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại bảo: “Không cần đợi đến mai đâu, những việc này xuất phát từ cái tâm, đã nghĩ ra thì phải nhanh chóng thực hiện. Nếu như trì hoãn, sau này muốn tìm sẽ rất khó khăn”.
Nghe Trương Mặc Vũ nói như vậy, ông Sáu Kim dè dặt hỏi: “Cậu Trương có cách nào sao?”
Anh trả lời: “Ông bà mỗi người đi nhặt tám chiếc lá phong rồi đưa cho tôi, tôi sẽ xem thêm một quẻ cho hai người”.
“Được!”, hai người vội vàng cúi xuống, cẩn thận tìm lá phong rơi trên mặt đất.
Một lát sau, họ đưa một nắm lá phong cho Trương Mặc Vũ.
Anh gom số lá phong này lại thành một đống, sau đó lặng lẽ niệm: “Thiên linh linh, địa linh linh, song thân tìm tử, thần lá chỉ đường, tản!”
Đồng thời anh còn âm thầm vận lực, lá phong trong tay anh cũng bắt đầu rung lên.
Tiếp theo, Trương Mặc Vũ ném đống lá phong xuống đất, những chiếc lá này lập tức rải rác ra tạo thành một hình dạng kì quái.
Đây là bói lá phong.
Trong bói hỗn hợp, khi tìm kiếm người thân, dùng phương pháp “bói lá” sẽ dễ dàng hơn, bởi vì lá rụng về cội.
Sau khi lá phong tản đi, thầy phong thuỷ chỉ cần phân tích hình dạng của lá rụng là sẽ có thể tìm được người cần tìm.
Lúc này, ông Sáu Kim và bà Sáu vội vã nhìn xuống mặt đất, nhưng họ không hiểu cái này, chỉ cảm thấy lá cây rất lộn xộn thôi.
Trương Mặc Vũ cẩn thận quan sát quy luật lá rụng, rồi bỗng nhiên lên tiếng.
“Có rồi, từ đây đi thẳng, qua ba chỗ giao lộ thì rẽ phải, tiếp tục đi thẳng một lúc sẽ gặp một cây đại thụ rất to. Chúng ta sẽ dừng lại dưới tán cây đại thụ, chưa tới nửa tiếng sau sẽ tự nhiên có thể nhìn thấy được người mà chúng ta muốn tìm”.
Trương Mặc Vũ và những người khác lên xe, tài xế đi theo chỉ dẫn của anh, rất nhanh đã tìm được cây đại thụ kia.
Đó là một cây liễu to đến nỗi cần đến vòng tay của hai người ôm mới xuể, thân cây có một số chỗ rỗng nên rất dễ nhận biết.
Xe dừng lại dưới tán cây liễu, mấy người ngồi trong xe lặng lẽ quan sát bên ngoài.
Chương 37: Trùng hợp đến vậy
Đêm khuya nên người đi bộ trên đường rất thưa thớt, hai bên đường đỗ kín ô tô, do đó bọn họ ngồi trong xe cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Bà Sáu có chút căng thẳng: “Thực sự có thể chờ được sao?”
Trương Mặc Vũ bình thản đáp: “Sẽ tới, có nhiều lúc giữa người với người sẽ có một phần duyên phận xa xôi”.
Thấy anh ung dung như vậy, mấy người họ lập tức lấy lại bình tĩnh, phóng mắt nhìn ra ngoài.
Khoảng chừng mười phút sau, một đôi tình nhân trẻ tuổi cách đó không xa tay nắm tay đi tới.
“Chẳng lẽ là bọn họ?”, ông Sáu Kim và bà Sáu lập tức rướn cổ cẩn thận quan sát.
Trong lòng Trương Mặc Vũ vừa động, tức khắc nói: “Có thể! Chỉ cần bọn họ dừng lại ở dưới gốc liễu, vậy chính là bọn họ, nếu bọn họ vẫn đi tiếp vậy thì không phải rồi”.
Tất cả mọi người đều nín thở hồi hộp nhìn chăm chăm theo từng bước chân chậm rãi của cặp tình nhân kia.
Cuối cùng họ đến trước một cây liễu sau đó cả hai đều dừng lại.
“Quả nhiên là bọn họ!”, Trương Mặc Vũ nói.
Ông Sáu Kim và bà Sáu đều vô cùng kích động, lúc này ông Sáu Kim cảm khái nói: “Nếu thực sự là thằng bé vậy thì tốt quá rồi! Mau nhìn xem, thằng bé có giống tôi không”.
Bà Sáu lấy kính đeo lên, nhìn ra ngoài thật kỹ.
Giây tiếp theo, bà bỗng nhiên thấp giọng kinh ngạc thốt lên: “Là thằng bé!”
Ông Sáu Kim và Trương Mặc Vũ lập tức ngoảnh đầu nhìn hướng bà Sáu, hỏi: “Bà quen anh ta à?”
Ông Sáu Kim cũng cau mày: “Chuyện gì thế?”
Bà Sáu xúc động đáp: “Ông xã, anh có còn nhớ em từng nói với anh một chuyện không, vào hai năm trước, em lái xe trở về từ nhà ngoại thì bị nổ lốp, có một thanh niên tình cờ đi ngang qua, giúp em thay lốp dự phòng đó”.
Ông Sáu Kim nghe vậy liền lộ ra biểu cảm cổ quái: “Là thằng bé?”
Bà Sáu kích động không thôi: “Đúng, chính là thằng bé! Em nhớ rất rõ, chính là nó!”
“Thật là trùng hợp!”. ông Sáu Kim có chút sửng sốt.
Trong lòng Trương Mặc Vũ thầm cảm khái, trong cuộc sống đôi khi lại sẽ có sự trùng hợp giữa những người có quan hệ huyết thống một cách thần kỳ như vậy, chỉ là lần trước chỉ lướt qua nhau mà thôi.
“Có phải ra ngoài không?”, bà Sáu hào hứng hỏi.
Ông Sáu Kim có vẻ cũng rất mừng rỡ, nhưng vẫn cố dằn lại: “Nếu đã tìm được người thì cũng không cần gấp gáp nữa, đứa nhỏ đang hẹn hò, chúng ta ra ngoài quấy rầy làm cái gì?”
“Anh không nói em cũng quên mất, cô gái này cũng khá xinh đẹp, nhìn cũng đàng hoàng đấy”, bà Sáu phụ họa.
“Hạ cửa sổ xuống một chút nghe xem bọn chúng nói gì đi”, ông Sáu Kim ra lệnh.
Người tài xế sau đó khẽ hạ kính xuống, vài người đều chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của đôi bạn trẻ.
Thực ra cũng không nghe được gì nhiều, hai người họ ôm ấp một chỗ có thể truyền tới chọ họ mới là lạ.
Cứ như vậy ông Sáu Kim và bà Sáu không tiện ra ngoài nhận thân chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi trong xe.
Đương nhiên, tâm trạng của hai người vẫn rất tốt, một cô gái tốt đều sắp được con trai mình giành tới tay rồi, có ai mà không vui vẻ đây? Tuy rằng đứa nhỏ không phải tự tay nuôi dưỡng nhưng cũng không thể phá tan bầu không khí lãng mạn giữa chúng.
Lúc này ông Sáu Kim thậm chí còn có chút không kiên nhẫn: “Thằng nhóc ngu ngốc này, con gái nhà người ta đều đã cho nó hôn rồi còn bày đặt thanh cao, thành thật như vậy để làm gì, đúng là làm tôi sốt ruột muốn chết mà”.
……
Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ chói tai bỗng dưng truyền tới từ phía xa: “Các người đang làm gì vậy? Tách ra, thứ vô liêm sỉ, mau tách ra!”
Âm thanh đột ngột này không chỉ khiến đôi trẻ giật mình mà còn khiến ông Sáu Kim và bà Sáu bất giác cau mày.
“Từ đâu nhảy ra bà điên này vậy?”, ông Sáu Kim vô cùng bất mãn nói.
Bà Sáu cũng sa sầm mặt mày nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi trang điểm đậm, tay cầm chiếc điện thoại di động màu sắc rực rỡ đang nhanh chóng sải bước tới, cuối cùng gần như đang chạy về phía này.
Vừa chạy, người phụ nữ đó vừa hét lên: "Lâm Lâm, em đang làm cái gì vậy? Không phải chị đã nói với em từ lâu rồi sao, đừng qua lại với những đứa con nhà nghèo kiết xác này, sao em lại không chịu nghe lời như vậy?”
“Chị nói cho em biết, loại con nhà nghèo này không có gì ngoài lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ em cả, đi theo nó cả đời này em chỉ có thể uống gió tây bắc thôi, có biết không!”
Lúc này, người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đã đến gần trước mặt, một phát túm lấy tay cô gái, kéo về phía mình.
Bà Sáu thấy cảnh này không kìm được muốn lao ra ngoài.
Bởi vì người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt đẹp gì, đêm hôm mặc áo lộ cả vai, nửa bờ vai không biết xăm lộn xộn những hình thù gì, trên miệng còn ngậm nguyên điếu thuốc, liếc qua đã biết là dân anh chị xã hội.
Nhưng ông Sáu Kim lại giữ chặt lấy bà ấy, trầm giọng nói: “Xem xét tình hình đã”.
Không khí chờ mong trong xe cũng chùng xuống, mọi người chỉ yên lặng theo dõi cảnh tượng ngoài cửa sổ.
Chương 38: Bắt chia tay
Lúc này, cô gái xăm kín người kia lớn tiếng quát cậu nam sinh: “Từ Tùng, cậu không nhìn lại xem gia đình mình thế nào à, Lâm Lâm xinh đẹp thế kia, cậu có xứng không?”
“Chị họ, chị làm gì vậy?”, nữ sinh tên là Lâm Lâm sốt ruột đến mức giậm chân.
Chị họ cô ấy vẫn to tiếng: “Lâm Lâm, chị đang muốn tốt cho em thôi”.
“Chị nói em nghe này, tìm bạn trai nhất định không thể tìm loại nhà nghèo kiết xác này, trước đây chị từng trải rồi, sẽ không hại em đâu”.
“May mà chị tới kịp lúc, nếu tới muộn thì em đã bị cậu ta lừa đi khách sạn, mà em còn phải tự trả tiền phòng nữa kìa em biết không hả?”
Nam sinh tên là Từ Tùng lập tức giải thích: “Đâu có, tôi với Lâm Lâm chưa làm gì hết cả”.
“May là chưa làm gì đấy, nếu có làm gì, chị đây sẽ dẫn người tới đánh cho cậu chết luôn!”, cô gái xăm mình hung tợn cảnh cáo.
Từ Tùng và Lâm Lâm có vẻ rất sợ cô gái này, cả hai đều cúi gằm mặt xuống, không giải thích nhiều.
Lúc này cô ta rít một hơi thuốc lá, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cú.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Cô ta đổi sang biểu cảm nịnh nọt: “Cậu Bạch, tìm được Lâm Lâm rồi, cậu yên tâm, con bé và Từ Tùng không làm gì hết, chỉ đi dạo tâm sự một chút thôi. Hạng nghèo rớt mồng tơi như Từ Tùng không có tiền thuê phòng đâu ạ”.
“Đúng đúng đúng, dưới tán cây liễu ở đường Khải Đông, cậu qua đây là được”.
Cô ta cúp máy, vẻ mặt của Lâm Lâm và Từ Tùng lập tức trở nên khó coi.
Lâm Lâm hỏi: “Chị họ, chị gọi cho ai thế?”
Cô gái xăm mình hút thuốc, tỏ vẻ bất cần: “Còn có thể gọi cho ai, đương nhiên là Bạch Nhất Phàm, cậu chủ Bạch rồi!”
Sau đó cô ta nói với vẻ mặt thất vọng: “Lâm Lâm, em biết không? Cậu chủ Bạch quan tâm em lắm đó, hôm nay nghe nói em có hẹn với nam sinh khác nên cậu ấy giận điên lên luôn kìa!”
Lâm Lâm lập tức nổi giận: “Em có quan hệ gì với anh ta đâu?”
Cô gái xăm mình tiếp lời: “Sao lại không có quan hệ? Chẳng lẽ em không biết cậu chủ Bạch thích em à?”
Nói rồi, cô ta dập tắt điếu thuốc, làm ra vẻ người từng trải.
“Lâm Lâm, em nghe chị nói này, cậu chủ Bạch là con nhà giàu, người ta có thể thích em, đó là điều mà biết bao nhiêu cô gái hâm mộ còn chẳng được kìa, sao em lại không biết quý trọng gì hết vậy?”
Cô ta lại quay sang nhìn Từ Tùng với vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Lâm Lâm ra một chút, thứ nhà nghèo mà lại muốn ăn thịt thiên nga, coi chừng thịt đâu không ăn được lại bị gãy cả hàm răng đấy”.
“Mau biến đi, nếu không chờ cậu Bạch tới, cậu sẽ bị đánh một trận cho mà xem”.
Sao Từ Tùng chịu đi được, mặc dù cậu ấy sợ cô gái xăm mình này nhưng vẫn nói: “Tôi với Lâm Lâm yêu nhau thật lòng mà!”
Cô gái xăm mình ghét bỏ: “Thật lòng cái con mẹ cậu! Cậu có tiền không mà đòi thật lòng?”
“Cậu Bạch có thể mua túi xách giá năm mươi nghìn cho Lâm Lâm, có thể đưa Lâm Lâm đi thuê phòng khách sạn một đêm sáu nghìn, có thể mua một cây nến sáu trăm, có thể mua một sợi dây thắt lưng tám trăm, còn cậu có thể làm gì?”
“Cậu chỉ có thể đưa Lâm Lâm đi ăn lẩu cay tê sáu đồng thôi à?”
“Mau cút đi, đừng ở đây gây trở ngại nữa, nếu không chị đây gọi người tới xử cậu luôn đấy”.
Từ Tùng cắn chặt răng không nói gì, mặc dù cậu ấy rất phẫn nộ nhưng lại không dám cãi, bởi vì cô gái xăm mình này là “dân anh chị”, cậu ấy không thể dây vào.
Giờ phút này, ông Sáu Kim và bà Sáu cũng hiểu được tình cảnh của Từ Tùng. Bà Sáu nổi đoá: “Tôi không thích con bé xăm mình này chút nào, quá nịnh hót”.
Có điều bà ấy vẫn không xuống xe, bà ấy biết khi nào đến lúc xuống xe, ông Sáu Kim sẽ ra tay.
Lúc này ông Sáu Kim chỉ làm mặt lạnh, không nói lời nào.
Trương Mặc Vũ liếc mắt nhìn lướt qua cô gái xăm mình, cười nói: “Cô gái này giỏi ăn nói như thế, chắc Diêm Vương sẽ thích cô ta lắm đây, tôi nghĩ cô ta sẽ đi tới chỗ Diêm Vương điểm danh nhanh thôi”.
Ông Sáu Kim khịt mũi: “Loại rác rưởi này nên quét vào đống rác thì đúng hơn”.
“Ông xã, hay là chúng ta đi xuống đó xem sao đi?”, bà Sáu hỏi.
Ông Sáu Kim trả lời: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ can thiệp vào chuyện hôm nay, bất kể cậu ấy có phải con của chúng ta hay không, chỉ với việc cậu ấy đã từng giúp em, chúng ta đã không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị ức hiếp rồi”.
Sau đó ông ta nói tiếp: “Có điều anh muốn xem xem tính cách của cô bé kia thế nào”.
Bà Sáu lập tức bực mình: “Nhìn cái nết của anh kìa! Chưa xác định đứa trẻ này có phải con nhà chúng ta hay không mà đã bắt đầu khảo sát con dâu rồi à?”
Ông Sáu Kim cười đáp: “Dù sao cũng đâu thể để cho thằng bé cảm thấy tiếc nuối được”.
Thật ra trong lòng ông ta càng hi vọng nữ sinh tên Lâm Lâm kia sẽ bỏ Từ Tùng hơn.
Bởi vì ngộ nhỡ Từ Tùng thật sự là con ruột của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ phải tìm đối tượng môn đăng hộ đối cho cậu ấy.
Nếu Lâm Lâm bỏ Từ Tùng để đi tìm trai nhà giàu thì quá hợp ý của ông Sáu Kim, vừa khéo có thể chia tay nhau.
Vậy nên ông Sáu Kim rất bình tĩnh.
Nhưng lúc này Lâm Lâm đột nhiên nói rất lớn tiếng: “Chị họ, chị đừng xen vào chuyện giữa em với Từ Tùng, em thích anh ấy thật lòng mà”.
Cô gái xăm mình quát: “Con bé ngốc này, em bị cậu ta lừa rồi! Loại nhà nghèo như Từ Tùng ngoài cái miệng ngọt như mật, biết nói ngon nói ngọt ra thì chẳng có gì cả, em đi theo cậu ta có thể làm được gì?”
Lâm Lâm giận dữ tránh khỏi cô ta, bước tới trước mặt Từ Tùng rồi nắm tay cậu ấy, nói: “Từ Tùng, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới chị ấy nữa!”
Cô gái xăm mình túm lấy Lâm Lâm, xị mặt xuống: “Lâm Lâm, em đừng có không biết điều!”
“Cậu Bạch là ai cơ chứ? Cậu ấy thích em là may mắn của em đấy!”
“Nghe lời chị, mau chia tay với Từ Tùng đi, sau này theo cậu Bạch ăn ngon uống say, bố mẹ em cũng có thể sống tốt hơn”.
“Ở bên một thằng nhà nghèo, cậu ta có thể cho em cái gì? Ngoại trừ cho em bánh vẽ thì chẳng cho được thứ gì khác cả”.
Với lại, nếu phân tích kĩ thì thật ra chữ “Hùng” có mang “hoả”, bởi vì nó vốn thuộc bộ “hoả”.
Mà chữ “Hoàng” lại có liên quan đến cát vàng.
Phân tích từ phương hướng cũng đúng là nơi này.
Thế là Trương Mặc Vũ nói: “Vậy chắc có lẽ là Hoàng Hùng rồi!”
Chẳng qua ông Sáu Kim lại lắc đầu, nói lẩm bẩm: “Nhưng cũng không đúng lắm, thành phố xảy ra vụ việc năm đó là tại một thành phố khác, nếu đứa bé đó còn sống thật thì chắc không thể chạy tới Hoàng Hùng được đâu”.
Bà Sáu lên tiếng: “Cứ nghe theo lời cậu Trương đi, đừng hỏi nhiều câu vì sao như vậy”.
Ông Sáu Kim lập tức vỗ trán: “Đúng đúng đúng, phải nghe theo cậu Trương”.
Lúc này tất cả mọi người trong đại sảnh và anh chàng giao hàng vẫn còn hơi ngơ ngác, rất nhiều người đang ù ù cạc cạc nhìn cảnh này.
Đặc biệt là anh chàng giao hàng, anh ta đang sắp khóc tới nơi rồi. Nếu bắt anh ta đền cảnh cửa này, chắc anh ta sẽ phải làm không công suốt một đến hai tháng mất.
Giờ phút này, bảo vệ khách sạn và giám đốc đại sảnh cũng đang đi về phía cửa.
Sao ông Sáu Kim có thể để anh chàng giao hàng đền tiền được, cú va chạm với cửa kính này coi như quẻ tượng giúp ông ta tìm được con trai, nếu bắt người ta đền tiền thì quá khốn nạn.
Do đó, ông Sáu Kim đi thẳng tới trước mặt anh chàng giao hàng, nói: “Không sao không sao, đổ vỡ là điềm lành, đổ vỡ là điềm lành, cậu không cần đền cánh cửa này đâu”.
Nghe ông Sáu Kim nói như vậy, anh chàng giao hàng lập tức biết ơn nhìn ông ta.
Nhưng anh ta không biết ông Sáu Kim là ai, bèn vội vàng lắc đầu: “Không không không, thưa ông, đây là lỗi của cháu, cháu sẽ tự chịu trách nhiệm”.
Nhưng ngay sau đó, giám đốc đại sảnh của khách sạn chạy bước nhỏ tới trước mặt ông Sáu Kim, vội vàng khom lưng: “Ông Sáu!”
Đúng vậy, khách sạn này là của nhà họ Kim.
Ông Sáu Kim nói thẳng: “Cậu bé giao hàng này rất tốt, không cần cậu ấy bồi thường cánh cửa đâu, còn nữa, cho cậu ấy phong bao lì xì ba nghìn để an ủi, nhìn người ta sợ thế nào rồi kia kìa!”
“Dạ vâng ạ!”, giám đốc đại sảnh nhanh nhẹn đáp lời.
Anh chàng giao hàng lập tức trố mắt ra, chưa thể định thần lại được, tại sao anh ta đụng vào cửa kính mà còn cho anh ta bao lì xì ba nghìn thế?
“Có cần đụng thêm một lần nữa không nhỉ?”, anh ta mờ mịt nghĩ thầm trong lòng.
…
Ông Sáu Kim và bà Sáu nôn nóng trong lòng, sốt sắng gọi tài xế tới rồi yêu cầu đi đến thành phố Hoàng Hùng ngay trong đêm.
Hoàng Hùng chỉ cách Kim Lăng hai giờ đi xe, đó là một thành phố nhỏ không quá phát triển.
Trong xe, Trương Mặc Vũ ngồi trên ghế cạnh tài xế, ông Sáu Kim và bà Sáu ngồi ở hàng ghế sau, hai người họ siết chặt nắm tay, mặc dù cả hai đều không nói gì, nhưng họ lại có thể cảm nhận được nỗi kích động của nhau.
Sau khi đi được khoảng nửa tiếng, ông Sáu Kim đột nhiên hỏi: “À đúng rồi cậu Trương, sau khi đến Hoàng Hùng, chúng ta phải tìm người bằng cách nào?”
Trương Mặc Vũ mỉm cười: “Yên tâm, tôi sẽ có cách”.
Sau hai tiếng đồng hồ, cả nhóm đã đến thành phố Hoàng Hùng.
Khi đi ngang qua một khu rừng, Trương Mặc Vũ bảo: “Xuống xe!”
Ông Sáu Kim và bà Sáu lập tức theo anh xuống xe.
Trời đã về khuya, lá phong rơi rải rác trên khắp mặt đất.
Lúc này, ông Sáu Kim vỗ trán: “Ôi trời, vội quá nên cũng hồ đồ luôn, trời đã khuya thế này rồi, dù có tìm được đứa bé đó thì chắc người ta cũng đã ngủ rồi”.
Bà Sáu cũng đề nghị: “Hay chúng ta đi tìm khách sạn ở tạm trước đã, đợi đến ngày mai rồi đi tìm”.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại bảo: “Không cần đợi đến mai đâu, những việc này xuất phát từ cái tâm, đã nghĩ ra thì phải nhanh chóng thực hiện. Nếu như trì hoãn, sau này muốn tìm sẽ rất khó khăn”.
Nghe Trương Mặc Vũ nói như vậy, ông Sáu Kim dè dặt hỏi: “Cậu Trương có cách nào sao?”
Anh trả lời: “Ông bà mỗi người đi nhặt tám chiếc lá phong rồi đưa cho tôi, tôi sẽ xem thêm một quẻ cho hai người”.
“Được!”, hai người vội vàng cúi xuống, cẩn thận tìm lá phong rơi trên mặt đất.
Một lát sau, họ đưa một nắm lá phong cho Trương Mặc Vũ.
Anh gom số lá phong này lại thành một đống, sau đó lặng lẽ niệm: “Thiên linh linh, địa linh linh, song thân tìm tử, thần lá chỉ đường, tản!”
Đồng thời anh còn âm thầm vận lực, lá phong trong tay anh cũng bắt đầu rung lên.
Tiếp theo, Trương Mặc Vũ ném đống lá phong xuống đất, những chiếc lá này lập tức rải rác ra tạo thành một hình dạng kì quái.
Đây là bói lá phong.
Trong bói hỗn hợp, khi tìm kiếm người thân, dùng phương pháp “bói lá” sẽ dễ dàng hơn, bởi vì lá rụng về cội.
Sau khi lá phong tản đi, thầy phong thuỷ chỉ cần phân tích hình dạng của lá rụng là sẽ có thể tìm được người cần tìm.
Lúc này, ông Sáu Kim và bà Sáu vội vã nhìn xuống mặt đất, nhưng họ không hiểu cái này, chỉ cảm thấy lá cây rất lộn xộn thôi.
Trương Mặc Vũ cẩn thận quan sát quy luật lá rụng, rồi bỗng nhiên lên tiếng.
“Có rồi, từ đây đi thẳng, qua ba chỗ giao lộ thì rẽ phải, tiếp tục đi thẳng một lúc sẽ gặp một cây đại thụ rất to. Chúng ta sẽ dừng lại dưới tán cây đại thụ, chưa tới nửa tiếng sau sẽ tự nhiên có thể nhìn thấy được người mà chúng ta muốn tìm”.
Trương Mặc Vũ và những người khác lên xe, tài xế đi theo chỉ dẫn của anh, rất nhanh đã tìm được cây đại thụ kia.
Đó là một cây liễu to đến nỗi cần đến vòng tay của hai người ôm mới xuể, thân cây có một số chỗ rỗng nên rất dễ nhận biết.
Xe dừng lại dưới tán cây liễu, mấy người ngồi trong xe lặng lẽ quan sát bên ngoài.
Chương 37: Trùng hợp đến vậy
Đêm khuya nên người đi bộ trên đường rất thưa thớt, hai bên đường đỗ kín ô tô, do đó bọn họ ngồi trong xe cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Bà Sáu có chút căng thẳng: “Thực sự có thể chờ được sao?”
Trương Mặc Vũ bình thản đáp: “Sẽ tới, có nhiều lúc giữa người với người sẽ có một phần duyên phận xa xôi”.
Thấy anh ung dung như vậy, mấy người họ lập tức lấy lại bình tĩnh, phóng mắt nhìn ra ngoài.
Khoảng chừng mười phút sau, một đôi tình nhân trẻ tuổi cách đó không xa tay nắm tay đi tới.
“Chẳng lẽ là bọn họ?”, ông Sáu Kim và bà Sáu lập tức rướn cổ cẩn thận quan sát.
Trong lòng Trương Mặc Vũ vừa động, tức khắc nói: “Có thể! Chỉ cần bọn họ dừng lại ở dưới gốc liễu, vậy chính là bọn họ, nếu bọn họ vẫn đi tiếp vậy thì không phải rồi”.
Tất cả mọi người đều nín thở hồi hộp nhìn chăm chăm theo từng bước chân chậm rãi của cặp tình nhân kia.
Cuối cùng họ đến trước một cây liễu sau đó cả hai đều dừng lại.
“Quả nhiên là bọn họ!”, Trương Mặc Vũ nói.
Ông Sáu Kim và bà Sáu đều vô cùng kích động, lúc này ông Sáu Kim cảm khái nói: “Nếu thực sự là thằng bé vậy thì tốt quá rồi! Mau nhìn xem, thằng bé có giống tôi không”.
Bà Sáu lấy kính đeo lên, nhìn ra ngoài thật kỹ.
Giây tiếp theo, bà bỗng nhiên thấp giọng kinh ngạc thốt lên: “Là thằng bé!”
Ông Sáu Kim và Trương Mặc Vũ lập tức ngoảnh đầu nhìn hướng bà Sáu, hỏi: “Bà quen anh ta à?”
Ông Sáu Kim cũng cau mày: “Chuyện gì thế?”
Bà Sáu xúc động đáp: “Ông xã, anh có còn nhớ em từng nói với anh một chuyện không, vào hai năm trước, em lái xe trở về từ nhà ngoại thì bị nổ lốp, có một thanh niên tình cờ đi ngang qua, giúp em thay lốp dự phòng đó”.
Ông Sáu Kim nghe vậy liền lộ ra biểu cảm cổ quái: “Là thằng bé?”
Bà Sáu kích động không thôi: “Đúng, chính là thằng bé! Em nhớ rất rõ, chính là nó!”
“Thật là trùng hợp!”. ông Sáu Kim có chút sửng sốt.
Trong lòng Trương Mặc Vũ thầm cảm khái, trong cuộc sống đôi khi lại sẽ có sự trùng hợp giữa những người có quan hệ huyết thống một cách thần kỳ như vậy, chỉ là lần trước chỉ lướt qua nhau mà thôi.
“Có phải ra ngoài không?”, bà Sáu hào hứng hỏi.
Ông Sáu Kim có vẻ cũng rất mừng rỡ, nhưng vẫn cố dằn lại: “Nếu đã tìm được người thì cũng không cần gấp gáp nữa, đứa nhỏ đang hẹn hò, chúng ta ra ngoài quấy rầy làm cái gì?”
“Anh không nói em cũng quên mất, cô gái này cũng khá xinh đẹp, nhìn cũng đàng hoàng đấy”, bà Sáu phụ họa.
“Hạ cửa sổ xuống một chút nghe xem bọn chúng nói gì đi”, ông Sáu Kim ra lệnh.
Người tài xế sau đó khẽ hạ kính xuống, vài người đều chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của đôi bạn trẻ.
Thực ra cũng không nghe được gì nhiều, hai người họ ôm ấp một chỗ có thể truyền tới chọ họ mới là lạ.
Cứ như vậy ông Sáu Kim và bà Sáu không tiện ra ngoài nhận thân chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi trong xe.
Đương nhiên, tâm trạng của hai người vẫn rất tốt, một cô gái tốt đều sắp được con trai mình giành tới tay rồi, có ai mà không vui vẻ đây? Tuy rằng đứa nhỏ không phải tự tay nuôi dưỡng nhưng cũng không thể phá tan bầu không khí lãng mạn giữa chúng.
Lúc này ông Sáu Kim thậm chí còn có chút không kiên nhẫn: “Thằng nhóc ngu ngốc này, con gái nhà người ta đều đã cho nó hôn rồi còn bày đặt thanh cao, thành thật như vậy để làm gì, đúng là làm tôi sốt ruột muốn chết mà”.
……
Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ chói tai bỗng dưng truyền tới từ phía xa: “Các người đang làm gì vậy? Tách ra, thứ vô liêm sỉ, mau tách ra!”
Âm thanh đột ngột này không chỉ khiến đôi trẻ giật mình mà còn khiến ông Sáu Kim và bà Sáu bất giác cau mày.
“Từ đâu nhảy ra bà điên này vậy?”, ông Sáu Kim vô cùng bất mãn nói.
Bà Sáu cũng sa sầm mặt mày nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi trang điểm đậm, tay cầm chiếc điện thoại di động màu sắc rực rỡ đang nhanh chóng sải bước tới, cuối cùng gần như đang chạy về phía này.
Vừa chạy, người phụ nữ đó vừa hét lên: "Lâm Lâm, em đang làm cái gì vậy? Không phải chị đã nói với em từ lâu rồi sao, đừng qua lại với những đứa con nhà nghèo kiết xác này, sao em lại không chịu nghe lời như vậy?”
“Chị nói cho em biết, loại con nhà nghèo này không có gì ngoài lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ em cả, đi theo nó cả đời này em chỉ có thể uống gió tây bắc thôi, có biết không!”
Lúc này, người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đã đến gần trước mặt, một phát túm lấy tay cô gái, kéo về phía mình.
Bà Sáu thấy cảnh này không kìm được muốn lao ra ngoài.
Bởi vì người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt đẹp gì, đêm hôm mặc áo lộ cả vai, nửa bờ vai không biết xăm lộn xộn những hình thù gì, trên miệng còn ngậm nguyên điếu thuốc, liếc qua đã biết là dân anh chị xã hội.
Nhưng ông Sáu Kim lại giữ chặt lấy bà ấy, trầm giọng nói: “Xem xét tình hình đã”.
Không khí chờ mong trong xe cũng chùng xuống, mọi người chỉ yên lặng theo dõi cảnh tượng ngoài cửa sổ.
Chương 38: Bắt chia tay
Lúc này, cô gái xăm kín người kia lớn tiếng quát cậu nam sinh: “Từ Tùng, cậu không nhìn lại xem gia đình mình thế nào à, Lâm Lâm xinh đẹp thế kia, cậu có xứng không?”
“Chị họ, chị làm gì vậy?”, nữ sinh tên là Lâm Lâm sốt ruột đến mức giậm chân.
Chị họ cô ấy vẫn to tiếng: “Lâm Lâm, chị đang muốn tốt cho em thôi”.
“Chị nói em nghe này, tìm bạn trai nhất định không thể tìm loại nhà nghèo kiết xác này, trước đây chị từng trải rồi, sẽ không hại em đâu”.
“May mà chị tới kịp lúc, nếu tới muộn thì em đã bị cậu ta lừa đi khách sạn, mà em còn phải tự trả tiền phòng nữa kìa em biết không hả?”
Nam sinh tên là Từ Tùng lập tức giải thích: “Đâu có, tôi với Lâm Lâm chưa làm gì hết cả”.
“May là chưa làm gì đấy, nếu có làm gì, chị đây sẽ dẫn người tới đánh cho cậu chết luôn!”, cô gái xăm mình hung tợn cảnh cáo.
Từ Tùng và Lâm Lâm có vẻ rất sợ cô gái này, cả hai đều cúi gằm mặt xuống, không giải thích nhiều.
Lúc này cô ta rít một hơi thuốc lá, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cú.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Cô ta đổi sang biểu cảm nịnh nọt: “Cậu Bạch, tìm được Lâm Lâm rồi, cậu yên tâm, con bé và Từ Tùng không làm gì hết, chỉ đi dạo tâm sự một chút thôi. Hạng nghèo rớt mồng tơi như Từ Tùng không có tiền thuê phòng đâu ạ”.
“Đúng đúng đúng, dưới tán cây liễu ở đường Khải Đông, cậu qua đây là được”.
Cô ta cúp máy, vẻ mặt của Lâm Lâm và Từ Tùng lập tức trở nên khó coi.
Lâm Lâm hỏi: “Chị họ, chị gọi cho ai thế?”
Cô gái xăm mình hút thuốc, tỏ vẻ bất cần: “Còn có thể gọi cho ai, đương nhiên là Bạch Nhất Phàm, cậu chủ Bạch rồi!”
Sau đó cô ta nói với vẻ mặt thất vọng: “Lâm Lâm, em biết không? Cậu chủ Bạch quan tâm em lắm đó, hôm nay nghe nói em có hẹn với nam sinh khác nên cậu ấy giận điên lên luôn kìa!”
Lâm Lâm lập tức nổi giận: “Em có quan hệ gì với anh ta đâu?”
Cô gái xăm mình tiếp lời: “Sao lại không có quan hệ? Chẳng lẽ em không biết cậu chủ Bạch thích em à?”
Nói rồi, cô ta dập tắt điếu thuốc, làm ra vẻ người từng trải.
“Lâm Lâm, em nghe chị nói này, cậu chủ Bạch là con nhà giàu, người ta có thể thích em, đó là điều mà biết bao nhiêu cô gái hâm mộ còn chẳng được kìa, sao em lại không biết quý trọng gì hết vậy?”
Cô ta lại quay sang nhìn Từ Tùng với vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Lâm Lâm ra một chút, thứ nhà nghèo mà lại muốn ăn thịt thiên nga, coi chừng thịt đâu không ăn được lại bị gãy cả hàm răng đấy”.
“Mau biến đi, nếu không chờ cậu Bạch tới, cậu sẽ bị đánh một trận cho mà xem”.
Sao Từ Tùng chịu đi được, mặc dù cậu ấy sợ cô gái xăm mình này nhưng vẫn nói: “Tôi với Lâm Lâm yêu nhau thật lòng mà!”
Cô gái xăm mình ghét bỏ: “Thật lòng cái con mẹ cậu! Cậu có tiền không mà đòi thật lòng?”
“Cậu Bạch có thể mua túi xách giá năm mươi nghìn cho Lâm Lâm, có thể đưa Lâm Lâm đi thuê phòng khách sạn một đêm sáu nghìn, có thể mua một cây nến sáu trăm, có thể mua một sợi dây thắt lưng tám trăm, còn cậu có thể làm gì?”
“Cậu chỉ có thể đưa Lâm Lâm đi ăn lẩu cay tê sáu đồng thôi à?”
“Mau cút đi, đừng ở đây gây trở ngại nữa, nếu không chị đây gọi người tới xử cậu luôn đấy”.
Từ Tùng cắn chặt răng không nói gì, mặc dù cậu ấy rất phẫn nộ nhưng lại không dám cãi, bởi vì cô gái xăm mình này là “dân anh chị”, cậu ấy không thể dây vào.
Giờ phút này, ông Sáu Kim và bà Sáu cũng hiểu được tình cảnh của Từ Tùng. Bà Sáu nổi đoá: “Tôi không thích con bé xăm mình này chút nào, quá nịnh hót”.
Có điều bà ấy vẫn không xuống xe, bà ấy biết khi nào đến lúc xuống xe, ông Sáu Kim sẽ ra tay.
Lúc này ông Sáu Kim chỉ làm mặt lạnh, không nói lời nào.
Trương Mặc Vũ liếc mắt nhìn lướt qua cô gái xăm mình, cười nói: “Cô gái này giỏi ăn nói như thế, chắc Diêm Vương sẽ thích cô ta lắm đây, tôi nghĩ cô ta sẽ đi tới chỗ Diêm Vương điểm danh nhanh thôi”.
Ông Sáu Kim khịt mũi: “Loại rác rưởi này nên quét vào đống rác thì đúng hơn”.
“Ông xã, hay là chúng ta đi xuống đó xem sao đi?”, bà Sáu hỏi.
Ông Sáu Kim trả lời: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ can thiệp vào chuyện hôm nay, bất kể cậu ấy có phải con của chúng ta hay không, chỉ với việc cậu ấy đã từng giúp em, chúng ta đã không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị ức hiếp rồi”.
Sau đó ông ta nói tiếp: “Có điều anh muốn xem xem tính cách của cô bé kia thế nào”.
Bà Sáu lập tức bực mình: “Nhìn cái nết của anh kìa! Chưa xác định đứa trẻ này có phải con nhà chúng ta hay không mà đã bắt đầu khảo sát con dâu rồi à?”
Ông Sáu Kim cười đáp: “Dù sao cũng đâu thể để cho thằng bé cảm thấy tiếc nuối được”.
Thật ra trong lòng ông ta càng hi vọng nữ sinh tên Lâm Lâm kia sẽ bỏ Từ Tùng hơn.
Bởi vì ngộ nhỡ Từ Tùng thật sự là con ruột của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ phải tìm đối tượng môn đăng hộ đối cho cậu ấy.
Nếu Lâm Lâm bỏ Từ Tùng để đi tìm trai nhà giàu thì quá hợp ý của ông Sáu Kim, vừa khéo có thể chia tay nhau.
Vậy nên ông Sáu Kim rất bình tĩnh.
Nhưng lúc này Lâm Lâm đột nhiên nói rất lớn tiếng: “Chị họ, chị đừng xen vào chuyện giữa em với Từ Tùng, em thích anh ấy thật lòng mà”.
Cô gái xăm mình quát: “Con bé ngốc này, em bị cậu ta lừa rồi! Loại nhà nghèo như Từ Tùng ngoài cái miệng ngọt như mật, biết nói ngon nói ngọt ra thì chẳng có gì cả, em đi theo cậu ta có thể làm được gì?”
Lâm Lâm giận dữ tránh khỏi cô ta, bước tới trước mặt Từ Tùng rồi nắm tay cậu ấy, nói: “Từ Tùng, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới chị ấy nữa!”
Cô gái xăm mình túm lấy Lâm Lâm, xị mặt xuống: “Lâm Lâm, em đừng có không biết điều!”
“Cậu Bạch là ai cơ chứ? Cậu ấy thích em là may mắn của em đấy!”
“Nghe lời chị, mau chia tay với Từ Tùng đi, sau này theo cậu Bạch ăn ngon uống say, bố mẹ em cũng có thể sống tốt hơn”.
“Ở bên một thằng nhà nghèo, cậu ta có thể cho em cái gì? Ngoại trừ cho em bánh vẽ thì chẳng cho được thứ gì khác cả”.