-
Chương 31-35
Chương 31: Thượng Quan Tuyết nhắc nhở
Bất luận Thượng Quan Tuyết suy nghĩ gì trong lòng, Trương Mặc Vũ cũng đều đã quyết định lịch trình buổi tối với bà Sáu.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, bà Sáu ra về.
Trong nhà hàng chỉ còn lại Trương Mặc Vũ, Thượng Quan Tuyết và cô thư ký Lâm Tư Ngữ.
Lúc này Thượng Quan Tuyết rầu rĩ nhìn Trương Mặc Vũ: “Sao anh lại như vậy chứ, người ta vừa hẹn đã đi ngay rồi”.
Trương Mặc Vũ xoè hai tay ra: “Người ta mời, có thể ăn một bữa ngon không tốn tiền, có ngu mới không đi ấy”.
“Vấn đề nằm ở chỗ được ăn một bữa ngon miễn phí à?”, Thượng Quan Tuyết hơi cạn lời.
Cô nói tiếp: “Trương Mặc Vũ, anh nghe tôi nói này, nhà họ Kim không giống với những gia tộc bình thường khác, họ mời anh đi ăn chắc chắn còn có mục đích khác”.
“Tôi biết”, Trương Mặc Vũ đáp.
Nhìn dáng vẻ này của anh, lòng Thượng Quan Tuyết lập tức lạnh đi một nửa, cô nghĩ Trương Mặc Vũ muốn trèo lên cành cao nhà họ Kim này.
Nhưng cô vẫn khuyên: “Trương Mặc Vũ, tôi biết mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, anh muốn chọn cách sống như thế nào, tôi không có quyền hỏi”.
“Nhưng tôi cảm thấy anh cần phải nghĩ cho rõ về cách thức qua lại với nhà họ Kim”.
Nghe vậy, Trương Mặc Vũ lập tức hỏi: “Nhà họ Kim rất đặc biệt hả?”
Thượng Quan Tuyết khẽ gật đầu: “Quả thật nhà họ Kim không tầm thường, là thế này, ở thành phố Kim Lăng có một câu nói là nhà họ Kim vững như sắt, danh gia vọng tộc như nước chảy”.
“Có nghĩa là trong các gia tộc lớn ở thành phố Kim Lăng, ngoài nhà họ Kim luôn đứng trên đỉnh cao nhất, các danh gia vọng tộc khác cứ mỗi hai đến ba mươi năm là lại đổi mới, thay đổi rất nhanh”.
“Nhưng nhà họ Kim lại khác, họ chưa bao giờ sụp đổ, tôi nghe nói…”
Nói tới đây, Thượng Quan Tuyết hạ giọng xuống cực thấp: “Tôi nghe nói nhà họ Kim có một bí mật vô cùng đáng sợ, cứ sau mỗi mười mấy năm hoặc hai mươi mấy năm đều sẽ có một ông thầy phong thuỷ lợi hại chủ động dâng mạng sống của mình ra để duy trì vận may cho nhà họ Kim”.
Trương Mặc Vũ nheo mắt lại: “Cái quái gì vậy? Thầy phong thuỷ lợi hại chủ động bán mạng cho nhà họ Kim?”
Thượng Quan Tuyết nói nhỏ: “Phải, tôi chỉ nghe loáng thoáng thôi, cụ thể thì không biết, nhưng thành phố Kim Lăng vẫn luôn lưu truyền tin đồn này, hình như mười năm trước còn có một ông thầy phong thuỷ rất lợi hại, nghe nói đã bị nhà họ Kim hành chết rồi”.
Trương Mặc Vũ khẽ cau mày: “Cũng thú vị đấy”.
Thượng Quan Tuyết tiếp tục nhỏ giọng nói: “Dù sao tiền của nhà họ Kim cũng không dễ lấy, thế của nhà họ Kim cũng không dễ dựa đâu”.
Trương Mặc Vũ khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở”.
Thật ra thông qua những tin đồn này, trong lòng anh đã có thể đoán được đại khái sự việc.
Anh đoán nhà họ Kim cực kì chú trọng phong thuỷ, mà kết cấu phong thuỷ của nhà họ đặc biệt, cần mạng người để lấp vào.
Nhưng anh không lo lắng điểm này, anh chỉ tiếp xúc sơ qua với nhà họ Kim chứ đâu có bán mạng cho họ.
Với lại, dù có gặp mấy cái bẫy chuyên dụ thầy phong thuỷ nhảy vào này, Trương Mặc Vũ cũng không sợ.
Đùa sao, sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt của anh có biệt danh là thiên sát cô tinh, hầu như có thể khắc chết tất cả những người ở cạnh, nhưng Trương Mặc Vũ lại có thể bình an vô sự lớn lên bên cạnh sư phụ ma nữ.
Một nhà họ Kim nho nhỏ mà thôi, chưa kể đó không phải là đầm rồng hang hổ, cho dù có răng thép cắn người, anh cũng có thể đập gãy răng thép luôn.
Thượng Quan Tuyết thở dài một hơi, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng cho tình cảnh của Trương Mặc Vũ.
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô không ra tay sớm cơ chứ, giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Mặc Vũ qua lại với nhà họ Kim.
Thượng Quan Tuyết cũng hạ quyết tâm: “Ngày mai mình nhất định phải tìm một cơ hội để nói rõ ràng với Trương Mặc Vũ mới được”.
Sau đó cô lại nghĩ: “Mình vẫn chưa thêm số điện thoại của Trương Mặc Vũ nữa, chẳng có lòng thành chút nào”.
Thượng Quan Tuyết cũng thấy hơi ngại trong lòng, trước đây toàn là người khác chủ động xin số điện thoại của cô, cô chưa bao giờ chủ động xin số của những người đàn ông khác.
Nhưng Trương Mặc Vũ chưa từng xin cô.
Có điều vừa nghĩ tới năng lực của anh, Thượng Quan Tuyết lập tức ném sự ngại ngùng và rụt rè kia lên đến tận chín tầng mây, cô nói với Trương Mặc Vũ.
“Trương Mặc Vũ, có thể cho tôi xin số Wechat của anh không? Kết bạn thôi, khi nào rảnh thì liên hệ”.
“Được chứ!”
Hai người kết bạn với nhau, lúc này trời cũng đã tối, thế là Trương Mặc Vũ tạm biệt Thượng Quan Tuyết, chuẩn bị đi tới cuộc hẹn.
Anh vừa ra khỏi cửa đã có một chiếc ô tô cao cấp đang đỗ ngoài cửa.
Ngay sau đó, một nữ tài xế ăn mặc chỉnh tề bước xuống xe, hết sức cung kính nói: “Anh Trương, anh muốn tới Quỳnh Tân Lâu đúng không ạ? Bà Sáu bảo tôi đợi anh ở chỗ cách đây không xa”.
Trương Mặc Vũ không ngờ đối phương lại suy xét chu đáo như thế, còn phái người tới đây chờ mình.
Anh gật đầu: “Đúng vậy, đi thôi”.
Vào lúc chạng vạng tối, trong căn một phòng VIP vô cùng trang nhã tại Quỳnh Tân Lâu, ông Sáu Kim và bà Sáu đang đợi Trương Mặc Vũ.
Ông Sáu Kim đã hơn bảy mươi tuổi mà tóc vẫn còn đen nhánh, dáng người cao ráo vai rộng, trông rất khoẻ khoắn và cường tráng.
Trương Mặc Vũ vừa nhìn đã hiểu: “Hoá ra là một người tập võ, biết võ đánh đấm thật”.
Lúc này ông Sáu Kim và bà Sáu đồng loạt đứng dậy, ông Sáu Kim chắp tay với Trương Mặc Vũ, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Ôi chao, không ngờ thầy phong thuỷ danh tiếng lẫy lừng của phố Phù Dung lại còn trẻ như vậy đấy!”
Khó được một lần Trương Mặc Vũ khiêm tốn đáp: “Đâu có đến mức danh tiếng lẫy lừng”.
Ông Sáu Kim lại bảo: “Cậu không cần khiêm tốn, tôi đã nghe nói về cậu rồi, bất kể là tìm thi thể dưới hồ hay một quẻ lấy mạng của Lưu sẹo, tôi đều đã nghe nói hết rồi”.
Mấy người trò chuyện với nhau vài câu, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên.
Sau khi uống vài ly rượu, ông Sáu Kim đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra sau khi nghe nói về cậu Trương, tôi đã muốn đến gặp cậu từ lâu rồi”.
“Là vì có chuyện gì sao?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Chương 32: Chu cấp
Ông Sáu Kim nói: “Chuyện là thế này, cậu Trương, con người tôi rất thích nhân tài, cực kì kính trọng những người trong Huyền môn như cậu, cho nên tôi muốn chu cấp cho cậu Trương”.
“Chu cấp?”, Trương Mặc Vũ nghe được từ này thì cảm thấy hơi lạ.
Lúc này ông Sáu Kim vội giải thích: “Đúng vậy, là chu cấp”.
“Từ nay về sau cậu muốn ăn gì, uống gì, ở đâu, dùng cái gì, nhà họ Kim tôi đều sẽ phụ trách toàn bộ! Đồng thời tôi sẽ cho cậu mười triệu một năm”.
Trương Mặc Vũ híp mắt lại, khá lắm, một năm mười triệu, quả nhiên nhà họ Kim này giàu nứt đố đổ vách!
Anh chỉ mỉm cười, không đồng ý.
Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí cả, người ta cho bạn mười triệu chắc chắn sẽ không cho không.
Thế là anh hỏi: “Nếu chấp nhận chu cấp của nhà họ Kim thì phải cần có điều kiện gì?”
Ông Sáu Kim trả lời: “Cậu Trương, cậu có bản lĩnh như vậy, không cần phải mở tiệm bên ngoài để coi bói xem tướng cho nhiều người vậy đâu, thế thì quá mệt”.
“Điều mà nhà họ Kim tôi không chấp nhận được nhất là trơ mắt nhìn những người có bản lĩnh vất vả, nên nhà họ Kim sẽ cho cậu tiền, cậu cũng không cần coi bói hay xem tướng cho người khác, chỉ cần chỉ điểm cho nhà họ Kim vào những lúc cần thiết là được”.
Trương Mặc Vũ lập tức hiểu ra, đây mà là chu cấp cái gì, rõ ràng là nuôi nhốt cơ mà.
Chỉ cần Trương Mặc Vũ nhận tiền, sau này anh sẽ chỉ có thể nghĩ kế cho nhà họ Kim.
Nói dễ nghe hơn là khách hoặc người làm công cho nhà họ Kim.
Còn nói đúng sự thật là người giúp việc, nô lệ của nhà họ Kim!
Làm sao Trương Mặc Vũ có thể chấp nhận kiểu chu cấp này được?
Cho dù anh chấp nhận, sư phụ của anh cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này, Trương Mặc Vũ từ chối không chút do dự: “Tôi xin nhận lòng tốt của ông Sáu Kim, có điều tôi đã quen tự do tự tại, không chịu được ràng buộc, nên ông đừng nhắc lại việc chu cấp gì đó nữa”.
Thấy Trương Mặc Vũ từ chối, ông Sáu Kim lập tức chau mày, biểu cảm có vẻ không được vui cho lắm.
Ông ta nghĩ, có phải thanh niên trước mặt này không biết điều quá rồi không?
Mặc dù ngoài mặt ông Sáu Kim tỏ ra rất cung kính, lại còn nắm rõ thông tin của Trương Mặc Vũ trong lòng bàn tay, nhưng đây chỉ là chút ít vấn đề mặt mũi mà thôi.
Mười triệu vẫn chưa hài lòng, cậu muốn bao nhiêu? Cậu có thể trị giá bao nhiêu? Quả thật không biết điều chút nào!
Tuy lúc này ông Sáu Kim không nói gì, nhưng khí thế trên người ông ta đột nhiên trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, loại khí thế của người ngồi ở vị trí cao lâu ngày kia lập tức lộ ra.
Nếu người bình thường cảm nhận được khí thế này, chỉ e họ sẽ lập tức hiểu ý kinh sợ, người thường hoàn toàn không thể chịu nổi trước khí thế này.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại không có một chút áp lực nào, anh cầm một cái càng cua, chỉ tập trung gặm mà chẳng coi ai ra gì.
Thấy bầu không khí có vẻ khác thường, bà Sáu vội cười bảo: “Ông xã à, em nghe nói cậu Trương vừa mới đến Kim Lăng không lâu, chắc cậu ấy vẫn chưa biết rõ cục diện ở Kim Lăng, có một số việc không thể nóng vội được”.
Ông Sáu Kim khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhưng vẻ mặt của ông ta lại hơi lạnh lùng.
Ở trong mắt ông ta, những thầy phong thuỷ không nghe lời ông ta, cho dù có chút bản lĩnh cũng không là gì, không đáng tốn công tốn sức làm thân.
Có đôi lúc nể mặt cậu thì cậu phải nhận, nếu cậu không chịu nhận, sau này sẽ không còn qua lại với nhau nữa.
Nhưng bà Sáu lại cảm thấy rất có hứng thú với Trương Mặc Vũ, bà ấy hỏi: “Cậu Trương, có phải con bé Thượng Quan Tuyết kia đã nói gì với cậu khiến cậu hiểu lầm về nhà họ Kim tôi đúng không?”
Trương Mặc Vũ vừa ăn cua, vừa cười đáp: “Chuyện này không liên quan gì đến người khác, tôi nói tôi đã quen tự do tự tại, không chịu được ràng buộc rồi”.
“Muốn tôi làm phụ tá riêng cho ai đó thì thôi đừng bàn tới”.
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của Trương Mặc Vũ, ông Sáu Kim lập tức khịt mũi: “Thôi được, ai cũng có chí hướng riêng mà!”
Lúc này ông ta đã muốn đi về, thời gian của ông ta vô cùng quý giá.
Bà Sáu nhìn ra được suy nghĩ của ông Sáu Kim, bà ấy nôn nóng: “Ông xã, cậu Trương không phải người bình thường đâu, đúng lúc chúng ta cũng đang có việc, có lẽ chúng ta có thể nhờ cậu Trương giúp xem sao”.
Trương Mặc Vũ lập tức dừng đũa, nhìn về phía bà Sáu, muốn biết bà ấy có việc gì cần nhờ giúp.
Ông Sáu Kim hơi suy tư một lúc, sau đó mới nói: “Chuyện của chúng ta e là cậu Trương cũng không có cách đâu”.
Trương Mặc Vũ lập tức có hứng thú: “Ồ? Ông nói tôi nghe thử xem!”
Ông Sáu Kim hờ hững đáp: “Chúng tôi muốn sinh một đứa con trai”.
Nghe vậy, Trương Mặc Vũ lập tức cạn lời.
Trời ạ, ông đã hơn bảy mươi tuổi rồi mà còn muốn có con trai, thảo nào lại bảo tôi không có cách.
Với số tuổi này của ông, dù ông có ăn nhân sâm mỗi ngày như ăn cà rốt thì chắc cũng không thể sinh được đứa con trai đâu.
Đương nhiên vì thói quen nghề nghiệp, Trương Mặc Vũ vẫn nhìn ông Sáu Kim và bà Sáu.
Ngay sau đó anh lắc đầu: “Chuyện này e rằng không được, chín năm trước cả hai người đều đã mất khả năng sinh sản cùng lúc, nếu tôi đoán không sai thì có lẽ hai người đã uống một loại thuốc nào đó”.
Lời Trương Mặc Vũ nói rất nhẹ nhàng, nhưng ông Sáu Kim và bà Sáu lại đứng bật dậy.
Ông Sáu Kim trợn to mắt: “Cậu nói gì cơ? Chín năm trước?”
Sau đó ông ta và bà Sáu đưa mắt nhìn nhau, dường như cả hai người họ đều đang nhớ lại chuyện gì đó.
Lúc này nét mặt của ông Sáu Kim biến đổi liên tục.
Ông ta không còn nhìn Trương Mặc Vũ với vẻ mặt tự cao tự đại nữa, thay vào đó là vẻ hết sức kinh ngạc và khó tin.
Cuối cùng ông ta hỏi bằng giọng điệu hơi gian nan: “Cậu… Cậu Trương, cậu có chắc chắn là chúng tôi đã mất khả năng sinh sản vào chín năm trước không? Cùng lúc ư?”
Trương Mặc Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Rất chắc chắn, nhìn từ tướng mạo, chín năm trước hai người đều đã mất khả năng sinh sản cùng một lúc, tôi không nhầm đâu”.
Hình như ông Sáu Kim muốn xác nhận điều gì đó, ông ta hỏi với vẻ mặt rất khó coi: “Có thể… Có thể nói cụ thể hơn về tháng hoặc mùa nào không?”
Chương 33: Con trai thất lạc của ông Sáu Kim
Trương Mặc Vũ nói thẳng: “Giữa tháng bảy!”
“Này…”, vẻ mặt của bà Sáu cũng vô cùng khó coi, bà ấy siết chặt nắm đấm, cắn môi nói.
“Em hiểu rồi, em hiểu rồi, chín năm trước anh cả giao vị trí gia chủ cho anh, còn bắt chúng ta uống mấy loại thuốc đó, hoá ra là vì lý do này!”
“Anh cả thật độc ác!”, ông Sáu Kim hơi run rẩy nói.
Chín năm trước, ông Sáu Kim giành lấy thân phận gia chủ nhà họ Kim từ trong tay anh cả nhờ thủ đoạn.
Ngày hôm đó, anh của ông Sáu Kim nói, nếu muốn giành được vị trí đó thì phải đồng vợ đồng chồng, không được phép ly hôn, yêu cầu ông Sáu Kim và vợ ông ta cùng nhau uống một bát canh trung thành đặc chế.
Lúc đó ông Sáu Kim không suy nghĩ quá nhiều, bởi vì đây là quy định xưa giờ của nhà họ Kim.
Tất cả những người nắm quyền nhà họ Kim đều phải uống một bát thuốc đặc biệt.
Không ngờ bát thuốc đặc biệt đó lại làm cho họ vô sinh!
Giờ phút này ông Sáu Kim cũng đã hiểu.
Người lớn nhà họ Kim cho phép ông Sáu Kim quản lý gia tộc, nhưng quyết không cho phép ông Sáu Kim có con của mình.
Về phần nguyên nhân, thật ra cũng đơn giản.
Vấn đề nằm ở bà Sáu, lúc còn trẻ bà ấy là một ngôi sao màn ảnh nhỏ, hồi đó bà ấy có rất nhiều scandal.
Người nhà họ Kim có thành kiến với xuất thân của bà Sáu, họ cảm thấy bà ấy không trong sạch.
Nếu để bà Sáu có con, mà ông Sáu Kim lại nắm giữ nhà họ Kim, như vậy con của bà Sáu gần như nhất định sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Kim.
Để một người phụ nữ dính scandal đầy mình lúc trẻ trở thành vợ của gia chủ tương lai nhà họ Kim? Đó quả thật là nỗi sỉ nhục của nhà họ Kim.
Do đó, họ không thể cho phép chuyện này xảy ra.
Nhưng vì ông Sáu Kim có thủ đoạn, mà thế hệ thanh niên nhà họ Kim lại không có người nối nghiệp, nên chín năm trước mới xảy ra chuyện như vậy.
Trước giờ ông Sáu Kim và bà Sáu cũng chưa từng nghi ngờ bát canh đó, bởi vì nhà họ Kim đã có quy định như vậy từ xưa đến nay.
Nhưng giờ họ đã hiểu ra được gì đó!
Lúc trước chưa từng có ai nói với ông Sáu Kim một cách chắc chắn như thế.
Vậy nên ông ta và bà Sáu lập tức coi anh như cọng cỏ cứu mạng.
Ông Sáu Kim vội hỏi: “Cậu Trương, cậu xem tình huống của chúng tôi có còn cứu được không?”
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Không cứu nổi, tướng mạo của ông Sáu Kim đến già không con, cho dù cố gắng đến đâu cũng vô ích cả thôi”.
Nghe nói như vậy, ông Sáu Kim cứ như quả bóng bị xì hơi, lập tức ngồi xụi lơ trên ghế.
Biểu cảm của bà Sáu cũng vô cùng chán nản, nước mắt không cầm được mà chảy xuống.
Có trời mới biết họ đã cố gắng bao nhiêu để có một đứa con của riêng mình.
Trong những năm qua, họ đã đi khám rất nhiều thần y, đi khấn rất nhiều Bồ Tát.
Để có con, thậm chí họ còn đi đến chùa của một vị Phật sống nào đó tại Tây Tạng ở một tháng.
Nhưng dù ông Sáu Kim có bồi bổ giúp mình khoẻ như rồng như hổ, thì bụng của bà Sáu vẫn không có một dấu hiệu nào cả.
Bây giờ nghe Trương Mặc Vũ thẳng thừng phán tử hình cho họ, trong lòng hai người đều vô cùng chua xót.
Với một ông cụ có tiền có quyền như ông Sáu Kim, tâm nguyện lớn nhất của ông ta không gì bằng việc có thể truyền lại quyền lợi trong tay mình cho con trai ruột của mình.
Nhưng giờ đây hi vọng này đã bị dập tắt.
Mà người đau khổ nhất chính là bà Sáu, khó khăn lắm mới chờ những bậc cha chú nhà họ Kim coi thường mình qua đời, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thở phào, chuẩn bị ôm con trai để củng cố địa vị của mình, kết quả…
Cuối cùng ông Sáu Kim như đã nghĩ thông suốt, ông ta đứng dậy, mặt mày mỏi mệt: “Cậu Trương, ngại quá, tôi thấy hơi khó chịu trong người nên muốn đi nghỉ ngơi”.
Bà Sáu cũng vội vàng đứng lên định dìu ông Sáu Kim rời đi.
Hiện tại hai người họ bỗng chốc không còn hi vọng về tương lai nữa, họ muốn rút lui.
Nhưng vào lúc này, Trương Mặc Vũ chợt lên tiếng: “Khoan đã!”
Bà Sáu gấp gáp nói: “Cậu Trương yên tâm, chúng tôi đã thanh toán rồi, sẽ không để cậu phải tiêu pha đâu”.
Trương Mặc Vũ lập tức cạn lời, tuy bây giờ ông đây không có nhiều tiền, nhưng cũng chưa đến mức sợ hai người bỏ về không thanh toán…
Anh hơi buồn bực hỏi: “Ông bà Sáu, tôi không hiểu cho lắm, hai người có một đứa con ruột cơ mà, tại sao phải cố chấp muốn sinh thêm một đứa nữa?”
Anh vừa dứt lời, ông Sáu Kim và bà Sáu đều sững sờ.
“Chúng tôi có con ruột? Cậu nói đùa gì thế!”, ông Sáu Kim quay đầu lại tỏ vẻ khó hiểu.
Bà Sáu lại nhìn sang ông Sáu Kim với vẻ mặt khó coi: “Anh còn có con trai nữa ư?”
Ngay sau đó bà Sáu dời mắt về phía Trương Mặc Vũ: “Cậu Trương, phiền cậu nói rõ hơn một chút, con ruột của ông Sáu nhà tôi nghĩa là sao? Chẳng lẽ chồng tôi có con riêng với người phụ nữ khác ở ngoài?”
Không đợi Trương Mặc Vũ trả lời, ông Sáu Kim đã sốt ruột lên tiếng: “Em đừng nói lung tung, bao nhiêu năm qua ngoài em ra, anh luôn giữ khoảng cách với những người khác”.
Nói rồi, ông ta quay sang Trương Mặc Vũ: “Cậu Trương, cậu nói lời này là có ý gì? Con trai gì cơ?”
Anh liền đáp: “Hai người đừng hiểu lầm, ý tôi là con ruột của hai người, đứa con ruột thất lạc nhiều năm kia kìa, không phải con riêng do người khác sinh”.
“Con ruột thất lạc? Cậu nói đùa gì vậy?”, trông bà Sáu có vẻ cạn lời.
Ông Sáu Kim cũng nhíu mày: “Con trai thất lạc? Cậu đang nói đùa sao, tôi và vợ tôi làm gì có đứa con trai thất lạc nào?”
Chương 34: Có con trai
Khi thấy hai người họ có biểu cảm khó hiểu như thế, Trương Mặc Vũ lập tức kinh ngạc: “Ể? Không đúng sao?”
Nói xong, anh nhìn ông Sáu Kim, rồi lại nhìn sang bà Sáu thật kĩ.
Sau đó anh ngờ vực hỏi: “Hai người không có đứa con trai nào đã bị thất lạc nhiều năm sao?”
Ông Sáu Kim giận quá hoá cười: “Đùa à, dù tôi không biết mình có đứa con trai thất lạc nhiều năm, thì vợ tôi cũng không thể không biết được chứ!”
Bà Sáu cũng xoè tay ra: “Tôi có sinh con trai hay không, chẳng lẽ bản thân tôi không biết sao?”
Trương Mặc Vũ cũng ảo não, tại sao khi xem tướng mạo, ông Sáu Kim và bà Sáu thật sự có một đứa con trai, chẳng qua bị thất lạc, nhưng hai người họ lại không biết nhỉ?
Đáng lẽ người đàn ông không biết còn có thể thông cảm được, nhưng người phụ nữ cũng không biết, ít nhiều cũng có hơi bất thường…
Nhưng biểu cảm của họ không giống như đang nói dối chút nào.
Thế là Trương Mặc Vũ quan sát tướng mạo của hai người kĩ hơn nữa, rõ ràng là tướng mạo có một đứa con trai.
“Lẽ nào xem tướng bị sai?”, anh nói bụng.
Nhưng ngay sau đó anh thầm lắc đầu, anh cảm thấy mình không thể nào xem sai được.
Thông thường chỉ có người tu hành mới có thể khiến cho người ta xem tướng bị sai.
Bởi vì người tu hành hay thường dùng tu vi của mình để che giấu phần bí mật về tướng mạo.
Mặc dù ông Sáu Kim là người tập võ, cũng có chút võ công, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới tu hành.
Trương Mặc Vũ bèn nói: “Hai người dùng đũa chấm vài giọt rượu rồi trộn vào nhau trên bàn, tôi sẽ tính một quẻ khác cho hai người”.
Mặc dù ông Sáu Kim và bà Sáu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng làm theo lời Trương Mặc Vũ, mỗi người chấm vài giọt rượu rồi nhỏ chồng lên nhau.
Trương Mặc Vũ tiếp tục hướng dẫn: “Hai người lấy một sợi tóc của mình đặt vào giọt rượu hỗn hợp kia, sau đó dùng bật lửa đốt mấy giọt rượu kia”.
Hai vợ chồng ông Sáu Kim lập tức làm theo lời hướng dẫn của Trương Mặc Vũ, sau khi đặt tóc vào, họ dùng bật lửa đốt mấy giọt rượu trên bàn.
“Phù” một tiếng, ngọn lửa xanh chập chờn lan rộng trên bàn tạo thành một vùng cháy to cỡ lòng bàn tay.
Trương Mặc Vũ nhìn lướt qua những ngọn lửa đó, trong đầu nảy ra ý nghĩ, buột miệng đọc ra một đoạn vè: “Bi tình hoa sen trẻ khổ mệnh, chia loan rẽ thuý kẻ gặp nạn, lừa trên dối dưới báo đổi mèo, gặp nhau chẳng được hai mươi năm”.
Anh chợt quay đầu sang nhìn ông Sáu Kim: “Không đúng, hai người chắc chắn có một đứa con trai!”
Ông Sáu Kim tiếp tục cạn lời: “Có con hay không, chúng tôi có thể không biết à?”
Trương Mặc Vũ nói nhanh hơn: “Hai mươi năm trước, cậu ấy vừa được sinh ra đã bị thất lạc với hai người. Hai người cố nhớ lại xem, hai mươi năm trước, hai người đã gặp phải chuyện gì”.
Anh vừa dứt lời, ông Sáu Kim liền thay đổi sắc mặt: “Khoan đã, hai mươi năm trước!”
Bà Sáu cũng tự dưng thấy tê cả da đầu, như thể vừa nhớ lại một đoạn quá khứ khiến người ta khó có thể chịu đựng được nào đó.
Bà ấy trợn trừng mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin: “Hai mươi năm trước? Làm sao có thể, sao có thể cơ chứ…”
Nhưng Trương Mặc Vũ lại chắc chắn như đinh đóng cột: “Quẻ tượng cho thấy hai mươi năm trước hai người quả thật đã thất lạc với con ruột của mình”.
“Về vấn đề tại sao hai người không chịu thừa nhận, tôi không có hứng thú, nếu hai người không muốn nhận cậu ấy, vậy tôi cũng không tiện can thiệp nhiều”.
Nhưng bà Sáu lại kinh hãi thốt lên: “Không đúng, đứa bé đó rõ ràng là một bé gái, với lại… với lại con bé vừa ra đời là đã mất rồi mà”.
Lúc này mặt ông Sáu Kim cũng biến sắc, ông ta không nhịn được nữa mà lên tiếng.
“Cậu Trương đừng hiểu lầm, quả thật hai mươi năm trước đã từng xảy ra một chuyện, nhưng trong chuyện này không có đứa con trai nào cả”.
Ông ta cũng không giấu giếm nữa, bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra hai mươi năm trước cho Trương Mặc Vũ nghe.
Khi đó ông Sáu Kim đã ngoài năm mươi tuổi, mặc dù có tiền nhưng ông ta vẫn chưa phải là gia chủ nhà họ Kim.
Lúc ấy bà Sáu cũng chỉ mới hai mươi tuổi, bấy giờ đang là một ngôi sao màn ảnh nhỏ.
Sau khi quen nhau, tình cảm giữa hai người phát triển rất nhanh chóng, chẳng bao lâu sau bà Sáu đã có thai.
Nhưng người nhà không đồng ý.
Một thời gian sau đó, nhờ sự kiên trì của ông Sáu Kim, bà Sáu đã sinh một bé gái tại một thành phố xa xôi.
Nhưng bé gái ấy lại mắc bệnh bẩm sinh, vừa ra đời đã mất.
Vì chuyện này mà hai người đã đau khổ rất lâu.
Vậy nên con số hai mươi năm này là chính xác, quả thật lúc ấy đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng con trai gì đó hoàn toàn không có căn cứ.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại lắc đầu: “Sai rồi, con của hai người không phải bé gái, là bé trai, đứa bé đó không hề chết”.
“Làm sao có chuyện đó được!”, ông Sáu Kim bật thốt lên.
Trương Mặc Vũ xoè bàn tay ra: “Tin hay không tuỳ hai người, dù sao tôi cũng vừa tính cho hai người rồi, đứa bé đó còn đang sống rất tốt đấy”.
Trái tim bà Sáu đập thình thịch, bà ấy vô thức lẩm bẩm: “Sao có thể, chuyện này sao có thể?”
Vẻ mặt của ông Sáu Kim cũng vô cùng đặc sắc, một ông cụ hơn bảy mươi tuổi lại luống cuống tay chân, trông y hệt một đứa trẻ.
“Chẳng lẽ năm đó có người ôm nhầm con?”, ông Sáu Kim liên tục lầm bầm câu nói này.
Trên thực tế, vào hai mươi năm trước, những vụ việc như bệnh viện ôm nhầm con xảy ra rất thường xuyên.
Thậm chí còn có cả người cố tình mượn nhờ quan hệ để đổi lấy con của người khác sau khi phát hiện con mình mắc bệnh bẩm sinh.
Vậy nên sau khi Trương Mặc Vũ tính ra họ có con trai, lối suy nghĩ của họ tự động đi theo hướng này.
Cũng hết cách rồi, lời phân tích này của Trương Mặc Vũ mang lại cú sốc quá lớn đối với họ. Họ chưa bao giờ nghĩ vụ việc xảy ra vào hơn hai mươi năm trước sẽ được nhắc lại vào hôm nay.
Nhưng anh lại nói quá chân thật, không hề giống giả vờ chút nào.
Trương Mặc Vũ cũng không nôn nóng, anh ghim một miếng bò bít tết lên cho vào miệng, cả một bàn đồ ăn ngon đấy, không thể lãng phí được.
Hơn mười phút sau, bà Sáu đột nhiên đứng lên cúi đầu trước Trương Mặc Vũ, nói một cách rất thành kính: “Cậu Trương, nếu cậu đã có thể tính ra được những việc này, vậy cậu có thể dẫn bọn tôi đi tìm đứa bé đó không?”
Ông Sáu Kim cũng rất cung kính khom lưng trước Trương Mặc Vũ: “Cậu Trương, nếu đúng như cậu nói là chúng tôi đã từng có một đứa con trai, hơn nữa cậu có thể giúp chúng tôi tìm lại được đứa con trai này, như vậy tôi sẽ thay mặt nhà họ Kim luôn ủng hộ cậu và làm bạn của cậu.”
Lần này ông Sáu Kim đã không còn coi Trương Mặc Vũ là đối tượng cần chiêu mộ nữa, mà đặt anh ở vị trí ngang bằng mình, muốn kết bạn với anh.
Chương 35: Quẻ bói đến từ anh chàng giao đồ ăn
Thái độ của ông Sáu Kim dành cho Trương Mặc Vũ cũng hoàn toàn thay đổi bằng dáng vẻ mong chờ lời khuyên.
Trương Mặc Vũ mỉm cười: "Mọi người yên tâm, nếu tôi đã nhìn ra được chút gì đó, mọi người muốn tìm, thì tôi tất nhiên sẽ giúp đỡ".
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!", trong giọng nói của bà Sáu thậm chí còn mang theo vài phần nghẹn ngào.
Ông Sáu Kim thì hít sâu một hơi cố gắng đè nén lại tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, không phải ông ta cố ý giả bộ mà là lo sợ đây chỉ một giấc mộng trống rỗng…
Nếu bây giờ ôm kỳ vọng quá lớn, ngộ lỡ Trương Mặc Vũ không tìm được hoặc là sau khi tìm được đứa nhỏ, kết quả giám định gien không trùng khớp vậy há không phải là mừng hụt một phen sao?
Một khi đặt quá nhiều hy vọng, khi thực sự thất bại chỉ sợ ông ta sẽ không chịu nổi đả kích mà đổ gục mất.
Đương nhiên ông Sáu Kim mặc dù kìm nén cảm xúc nhưng nội tâm vẫn vô cùng sốt sắng, không kìm được hỏi:
“Cậu Trương, vậy lúc nào cậu mới có thể giúp chúng tôi xem một quẻ, đứa nhỏ đó hiện đang ở đâu?”
Nói xong còn đưa mắt ra hiệu cho bà Sáu.
Bà Sáu hiểu ý trực tiếp rút ra một tấm thẻ đen nhét vào tay Trương Mặc Vũ, nói: “Đây là chút lòng tôn kính của chúng tôi, cháu nhất định phải nhận lấy nhé, tấm thẻ này không ghi tên, bên trong có sẵn năm triệu tệ”.
Trương Mặc Vũ không từ chối, chỉ cất thẻ đi, trong lòng thì mừng vui khấp khởi: “Quả nhiên làm việc với người giàu mới là đường tắt để phát tài”.
Đương nhiên tiền của nhà giàu không dễ kiếm như vậy, anh phải làm cho mọi thứ thật hoàn chỉnh đẹp đẽ thì tiền này mới thực sự rơi vào trong túi mình.
Vì vậy Trương Mặc Vũ nói: “Đợi ăn xong cơm tôi lập tức giúp mọi người bói quẻ, tính xem tình hình hiện tại của đứa trẻ đó, việc tìm được người hẳn không thành vấn đề”.
“Vậy thì tốt quá!”, hai vợ chồng ông Sáu Kim nghe được lời này đều kinh ngạc xen lẫn vui vẻ không thôi, bữa cơm này cũng ăn đặc biệt ngon miệng hòa thuận.
Lần này hai người họ đã triệt để bị anh thu phục, chỉ thiếu bước mời Trương Mặc Vũ khai quang cho cái bụng của bà Sáu nữa mà thôi.
Sau khi dùng xong bữa, Trương Mặc Vũ nói: “Ra ngoài đi dạo một chút thôi, nói không chừng đêm nay có thể tìm được đứa nhỏ kia”.
Phương pháp xem bói sở trường của Trương Mặc Vũ là dự đoán chính xác chắc chắn (Thiết Khẩu Trực Đoạn) nhờ việc sử dụng một số sự kiện ngẫu nhiên.
Trên thực tế, nếu trong lòng bạn nhớ mong một chuyện và ra ngoài đi dạo trong tiềm thức, vậy sự cố bất ngờ mà bạn tình cờ gặp phải có thể sẽ trở thành điềm báo cho nhớ mong đó của bạn.
Những thầy bói sở hữu kỹ năng Thiết Khẩu Trực Đoạn này đều có thể dựa dự đoán vận may hay rủi ro dựa trên một số điều ngẫu nhiên không thể giải thích được.
Ví dụ một người cùng bạn gái sống ở hai nơi khác biệt, một đêm nào đó đột nhiên nhớ bạn gái da diết đến mức không ngủ được nên ra ngoài đi dạo.
Kết quả là khi đang đi trên đường nhớ về quá khứ hẹn hò với bạn gái thì bỗng nhiên có tiếng kêu phát tình của mèo hoang vọng tới từ bồn hoa dọa anh ta hoảng sợ ngã tới bong gân bàn chân trái.
Đây được gọi là ‘bạch hổ giật mình trẹo móng trái’, có nghĩa là bạn gái đang tặng cho anh ta ’những chiếc sừng đầy màu sắc’.
Nói thẳng ra thì Thiết Khẩu Trực Đoạn càng giống ‘bối hỗn hợp’ nhiều hơn, hầu như vạn vật đều có thể trở thành quẻ bói.
Ông Sáu Kim thấy anh nói như vậy liền quyết đoán rời khỏi phòng bao, muốn ra ngoài đi dạo xem sao.
Kết quả là ba người vừa mới đi xuống lầu, bước tới cửa khách sạn thì một anh chàng chàng giao đồ ăn bất ngờ lao thẳng về phía cửa.
Cửa lớn của khách sạn làm bằng thủy tinh được chà lau tới sáng bóng, chàng trai này bỗng nhiên nhìn đến hoa mắt nên tưởng rằng nó thông thẳng vào trong, ‘ầm’ một tiếng, cả người liền đụng thẳng vào tấm cửa kính.
‘Răng rắc’, cửa kính của khách sạn trực tiếp vỡ tan, những mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn khiến đại sảnh vốn đang huyên náo lập tức im bặt.
Ông Sáu Kim và bà Sáu cũng giật mình, anh trai giao đồ ăn kia lại càng thêm ngỡ ngàng đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn chết lặng!
Khách sạn này thế nhưng là khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố, một cánh cửa thủy tinh này không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền đây.
Thấy cảnh này trong lòng Trương Mặc Vũ chợt động, buột miệng nói ra vài câu: “Cửa Bắc lưu ly bỗng vỡ vụn- Chim tước kinh sợ vội lặng im- Hoá ra thần tiên đang dẫn lối- Đường đều sắp trong dải bụi mờ".
Dứt lời Trương Mặc Vũ lập tức kéo ông Sáu Kim tiến lên vài bước, nói với ông ta: “Ông Sáu, ông nhìn đống mảnh vụn này giống cái gì?"
Ông Sáu Kim gần như không nghĩ ngợi nói thẳng: “ Trông giống như một con lạc đà”.
Có không ít người xung quanh cũng nhìn thấy mảnh vỡ dưới đất này đều có biểu cảm cổ quái, rõ ràng chỉ là mạnh vụn, giống lạc đà ở điểm nào?
Thực ra Trương Mặc Vũ cũng nhìn không ra chúng giống lạc đà ở đâu.
Nhiều khi một điềm báo nào đó được chuẩn bị đặc biệt cho một người nào đó.
Một số hoa văn không chút quy luật bị người khác coi là lộn xộn rải rác, nhưng trong mắt người khác lại giống như thứ gì đó xác định, đây chính là điềm báo đặc biệt chỉ dành cho người đó.
Trương Mặc Vũ lúc này lại nói: “Lạc đà sống ở sa mạc, sa mạc khô hạn ít mưa, bao quanh đều là cát vàng trải dài ngút tầm mắt. Mà phương hướng anh trai này đâm bổ vào là hướng xiên”.
“Chỉ cần lùi về hướng mà anh ta vừa đâm vào kia, tìm một thành phố có liên quan đến sa mạc và hạn hán, đó chính là nơi chúng ta đang tìm kiếm”.
Trương Mặc Vũ nói xong, ông Sáu Kim liền kinh ngạc thốt lên: “Không lẽ là thành phố Hoàng Hùng?”
Thành phố Hoàng Hùng này trái lại không liên quan gì đến sa mạc.
Nhưng đó lại là thành phố mà ông Sáu Kim nghĩ đến đầu tiên, nói chung thành phố nghĩ đến đầu tiên chính là điểm đến.
Bất luận Thượng Quan Tuyết suy nghĩ gì trong lòng, Trương Mặc Vũ cũng đều đã quyết định lịch trình buổi tối với bà Sáu.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, bà Sáu ra về.
Trong nhà hàng chỉ còn lại Trương Mặc Vũ, Thượng Quan Tuyết và cô thư ký Lâm Tư Ngữ.
Lúc này Thượng Quan Tuyết rầu rĩ nhìn Trương Mặc Vũ: “Sao anh lại như vậy chứ, người ta vừa hẹn đã đi ngay rồi”.
Trương Mặc Vũ xoè hai tay ra: “Người ta mời, có thể ăn một bữa ngon không tốn tiền, có ngu mới không đi ấy”.
“Vấn đề nằm ở chỗ được ăn một bữa ngon miễn phí à?”, Thượng Quan Tuyết hơi cạn lời.
Cô nói tiếp: “Trương Mặc Vũ, anh nghe tôi nói này, nhà họ Kim không giống với những gia tộc bình thường khác, họ mời anh đi ăn chắc chắn còn có mục đích khác”.
“Tôi biết”, Trương Mặc Vũ đáp.
Nhìn dáng vẻ này của anh, lòng Thượng Quan Tuyết lập tức lạnh đi một nửa, cô nghĩ Trương Mặc Vũ muốn trèo lên cành cao nhà họ Kim này.
Nhưng cô vẫn khuyên: “Trương Mặc Vũ, tôi biết mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, anh muốn chọn cách sống như thế nào, tôi không có quyền hỏi”.
“Nhưng tôi cảm thấy anh cần phải nghĩ cho rõ về cách thức qua lại với nhà họ Kim”.
Nghe vậy, Trương Mặc Vũ lập tức hỏi: “Nhà họ Kim rất đặc biệt hả?”
Thượng Quan Tuyết khẽ gật đầu: “Quả thật nhà họ Kim không tầm thường, là thế này, ở thành phố Kim Lăng có một câu nói là nhà họ Kim vững như sắt, danh gia vọng tộc như nước chảy”.
“Có nghĩa là trong các gia tộc lớn ở thành phố Kim Lăng, ngoài nhà họ Kim luôn đứng trên đỉnh cao nhất, các danh gia vọng tộc khác cứ mỗi hai đến ba mươi năm là lại đổi mới, thay đổi rất nhanh”.
“Nhưng nhà họ Kim lại khác, họ chưa bao giờ sụp đổ, tôi nghe nói…”
Nói tới đây, Thượng Quan Tuyết hạ giọng xuống cực thấp: “Tôi nghe nói nhà họ Kim có một bí mật vô cùng đáng sợ, cứ sau mỗi mười mấy năm hoặc hai mươi mấy năm đều sẽ có một ông thầy phong thuỷ lợi hại chủ động dâng mạng sống của mình ra để duy trì vận may cho nhà họ Kim”.
Trương Mặc Vũ nheo mắt lại: “Cái quái gì vậy? Thầy phong thuỷ lợi hại chủ động bán mạng cho nhà họ Kim?”
Thượng Quan Tuyết nói nhỏ: “Phải, tôi chỉ nghe loáng thoáng thôi, cụ thể thì không biết, nhưng thành phố Kim Lăng vẫn luôn lưu truyền tin đồn này, hình như mười năm trước còn có một ông thầy phong thuỷ rất lợi hại, nghe nói đã bị nhà họ Kim hành chết rồi”.
Trương Mặc Vũ khẽ cau mày: “Cũng thú vị đấy”.
Thượng Quan Tuyết tiếp tục nhỏ giọng nói: “Dù sao tiền của nhà họ Kim cũng không dễ lấy, thế của nhà họ Kim cũng không dễ dựa đâu”.
Trương Mặc Vũ khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở”.
Thật ra thông qua những tin đồn này, trong lòng anh đã có thể đoán được đại khái sự việc.
Anh đoán nhà họ Kim cực kì chú trọng phong thuỷ, mà kết cấu phong thuỷ của nhà họ đặc biệt, cần mạng người để lấp vào.
Nhưng anh không lo lắng điểm này, anh chỉ tiếp xúc sơ qua với nhà họ Kim chứ đâu có bán mạng cho họ.
Với lại, dù có gặp mấy cái bẫy chuyên dụ thầy phong thuỷ nhảy vào này, Trương Mặc Vũ cũng không sợ.
Đùa sao, sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt của anh có biệt danh là thiên sát cô tinh, hầu như có thể khắc chết tất cả những người ở cạnh, nhưng Trương Mặc Vũ lại có thể bình an vô sự lớn lên bên cạnh sư phụ ma nữ.
Một nhà họ Kim nho nhỏ mà thôi, chưa kể đó không phải là đầm rồng hang hổ, cho dù có răng thép cắn người, anh cũng có thể đập gãy răng thép luôn.
Thượng Quan Tuyết thở dài một hơi, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng cho tình cảnh của Trương Mặc Vũ.
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô không ra tay sớm cơ chứ, giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Mặc Vũ qua lại với nhà họ Kim.
Thượng Quan Tuyết cũng hạ quyết tâm: “Ngày mai mình nhất định phải tìm một cơ hội để nói rõ ràng với Trương Mặc Vũ mới được”.
Sau đó cô lại nghĩ: “Mình vẫn chưa thêm số điện thoại của Trương Mặc Vũ nữa, chẳng có lòng thành chút nào”.
Thượng Quan Tuyết cũng thấy hơi ngại trong lòng, trước đây toàn là người khác chủ động xin số điện thoại của cô, cô chưa bao giờ chủ động xin số của những người đàn ông khác.
Nhưng Trương Mặc Vũ chưa từng xin cô.
Có điều vừa nghĩ tới năng lực của anh, Thượng Quan Tuyết lập tức ném sự ngại ngùng và rụt rè kia lên đến tận chín tầng mây, cô nói với Trương Mặc Vũ.
“Trương Mặc Vũ, có thể cho tôi xin số Wechat của anh không? Kết bạn thôi, khi nào rảnh thì liên hệ”.
“Được chứ!”
Hai người kết bạn với nhau, lúc này trời cũng đã tối, thế là Trương Mặc Vũ tạm biệt Thượng Quan Tuyết, chuẩn bị đi tới cuộc hẹn.
Anh vừa ra khỏi cửa đã có một chiếc ô tô cao cấp đang đỗ ngoài cửa.
Ngay sau đó, một nữ tài xế ăn mặc chỉnh tề bước xuống xe, hết sức cung kính nói: “Anh Trương, anh muốn tới Quỳnh Tân Lâu đúng không ạ? Bà Sáu bảo tôi đợi anh ở chỗ cách đây không xa”.
Trương Mặc Vũ không ngờ đối phương lại suy xét chu đáo như thế, còn phái người tới đây chờ mình.
Anh gật đầu: “Đúng vậy, đi thôi”.
Vào lúc chạng vạng tối, trong căn một phòng VIP vô cùng trang nhã tại Quỳnh Tân Lâu, ông Sáu Kim và bà Sáu đang đợi Trương Mặc Vũ.
Ông Sáu Kim đã hơn bảy mươi tuổi mà tóc vẫn còn đen nhánh, dáng người cao ráo vai rộng, trông rất khoẻ khoắn và cường tráng.
Trương Mặc Vũ vừa nhìn đã hiểu: “Hoá ra là một người tập võ, biết võ đánh đấm thật”.
Lúc này ông Sáu Kim và bà Sáu đồng loạt đứng dậy, ông Sáu Kim chắp tay với Trương Mặc Vũ, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Ôi chao, không ngờ thầy phong thuỷ danh tiếng lẫy lừng của phố Phù Dung lại còn trẻ như vậy đấy!”
Khó được một lần Trương Mặc Vũ khiêm tốn đáp: “Đâu có đến mức danh tiếng lẫy lừng”.
Ông Sáu Kim lại bảo: “Cậu không cần khiêm tốn, tôi đã nghe nói về cậu rồi, bất kể là tìm thi thể dưới hồ hay một quẻ lấy mạng của Lưu sẹo, tôi đều đã nghe nói hết rồi”.
Mấy người trò chuyện với nhau vài câu, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên.
Sau khi uống vài ly rượu, ông Sáu Kim đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra sau khi nghe nói về cậu Trương, tôi đã muốn đến gặp cậu từ lâu rồi”.
“Là vì có chuyện gì sao?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Chương 32: Chu cấp
Ông Sáu Kim nói: “Chuyện là thế này, cậu Trương, con người tôi rất thích nhân tài, cực kì kính trọng những người trong Huyền môn như cậu, cho nên tôi muốn chu cấp cho cậu Trương”.
“Chu cấp?”, Trương Mặc Vũ nghe được từ này thì cảm thấy hơi lạ.
Lúc này ông Sáu Kim vội giải thích: “Đúng vậy, là chu cấp”.
“Từ nay về sau cậu muốn ăn gì, uống gì, ở đâu, dùng cái gì, nhà họ Kim tôi đều sẽ phụ trách toàn bộ! Đồng thời tôi sẽ cho cậu mười triệu một năm”.
Trương Mặc Vũ híp mắt lại, khá lắm, một năm mười triệu, quả nhiên nhà họ Kim này giàu nứt đố đổ vách!
Anh chỉ mỉm cười, không đồng ý.
Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí cả, người ta cho bạn mười triệu chắc chắn sẽ không cho không.
Thế là anh hỏi: “Nếu chấp nhận chu cấp của nhà họ Kim thì phải cần có điều kiện gì?”
Ông Sáu Kim trả lời: “Cậu Trương, cậu có bản lĩnh như vậy, không cần phải mở tiệm bên ngoài để coi bói xem tướng cho nhiều người vậy đâu, thế thì quá mệt”.
“Điều mà nhà họ Kim tôi không chấp nhận được nhất là trơ mắt nhìn những người có bản lĩnh vất vả, nên nhà họ Kim sẽ cho cậu tiền, cậu cũng không cần coi bói hay xem tướng cho người khác, chỉ cần chỉ điểm cho nhà họ Kim vào những lúc cần thiết là được”.
Trương Mặc Vũ lập tức hiểu ra, đây mà là chu cấp cái gì, rõ ràng là nuôi nhốt cơ mà.
Chỉ cần Trương Mặc Vũ nhận tiền, sau này anh sẽ chỉ có thể nghĩ kế cho nhà họ Kim.
Nói dễ nghe hơn là khách hoặc người làm công cho nhà họ Kim.
Còn nói đúng sự thật là người giúp việc, nô lệ của nhà họ Kim!
Làm sao Trương Mặc Vũ có thể chấp nhận kiểu chu cấp này được?
Cho dù anh chấp nhận, sư phụ của anh cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này, Trương Mặc Vũ từ chối không chút do dự: “Tôi xin nhận lòng tốt của ông Sáu Kim, có điều tôi đã quen tự do tự tại, không chịu được ràng buộc, nên ông đừng nhắc lại việc chu cấp gì đó nữa”.
Thấy Trương Mặc Vũ từ chối, ông Sáu Kim lập tức chau mày, biểu cảm có vẻ không được vui cho lắm.
Ông ta nghĩ, có phải thanh niên trước mặt này không biết điều quá rồi không?
Mặc dù ngoài mặt ông Sáu Kim tỏ ra rất cung kính, lại còn nắm rõ thông tin của Trương Mặc Vũ trong lòng bàn tay, nhưng đây chỉ là chút ít vấn đề mặt mũi mà thôi.
Mười triệu vẫn chưa hài lòng, cậu muốn bao nhiêu? Cậu có thể trị giá bao nhiêu? Quả thật không biết điều chút nào!
Tuy lúc này ông Sáu Kim không nói gì, nhưng khí thế trên người ông ta đột nhiên trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, loại khí thế của người ngồi ở vị trí cao lâu ngày kia lập tức lộ ra.
Nếu người bình thường cảm nhận được khí thế này, chỉ e họ sẽ lập tức hiểu ý kinh sợ, người thường hoàn toàn không thể chịu nổi trước khí thế này.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại không có một chút áp lực nào, anh cầm một cái càng cua, chỉ tập trung gặm mà chẳng coi ai ra gì.
Thấy bầu không khí có vẻ khác thường, bà Sáu vội cười bảo: “Ông xã à, em nghe nói cậu Trương vừa mới đến Kim Lăng không lâu, chắc cậu ấy vẫn chưa biết rõ cục diện ở Kim Lăng, có một số việc không thể nóng vội được”.
Ông Sáu Kim khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhưng vẻ mặt của ông ta lại hơi lạnh lùng.
Ở trong mắt ông ta, những thầy phong thuỷ không nghe lời ông ta, cho dù có chút bản lĩnh cũng không là gì, không đáng tốn công tốn sức làm thân.
Có đôi lúc nể mặt cậu thì cậu phải nhận, nếu cậu không chịu nhận, sau này sẽ không còn qua lại với nhau nữa.
Nhưng bà Sáu lại cảm thấy rất có hứng thú với Trương Mặc Vũ, bà ấy hỏi: “Cậu Trương, có phải con bé Thượng Quan Tuyết kia đã nói gì với cậu khiến cậu hiểu lầm về nhà họ Kim tôi đúng không?”
Trương Mặc Vũ vừa ăn cua, vừa cười đáp: “Chuyện này không liên quan gì đến người khác, tôi nói tôi đã quen tự do tự tại, không chịu được ràng buộc rồi”.
“Muốn tôi làm phụ tá riêng cho ai đó thì thôi đừng bàn tới”.
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của Trương Mặc Vũ, ông Sáu Kim lập tức khịt mũi: “Thôi được, ai cũng có chí hướng riêng mà!”
Lúc này ông ta đã muốn đi về, thời gian của ông ta vô cùng quý giá.
Bà Sáu nhìn ra được suy nghĩ của ông Sáu Kim, bà ấy nôn nóng: “Ông xã, cậu Trương không phải người bình thường đâu, đúng lúc chúng ta cũng đang có việc, có lẽ chúng ta có thể nhờ cậu Trương giúp xem sao”.
Trương Mặc Vũ lập tức dừng đũa, nhìn về phía bà Sáu, muốn biết bà ấy có việc gì cần nhờ giúp.
Ông Sáu Kim hơi suy tư một lúc, sau đó mới nói: “Chuyện của chúng ta e là cậu Trương cũng không có cách đâu”.
Trương Mặc Vũ lập tức có hứng thú: “Ồ? Ông nói tôi nghe thử xem!”
Ông Sáu Kim hờ hững đáp: “Chúng tôi muốn sinh một đứa con trai”.
Nghe vậy, Trương Mặc Vũ lập tức cạn lời.
Trời ạ, ông đã hơn bảy mươi tuổi rồi mà còn muốn có con trai, thảo nào lại bảo tôi không có cách.
Với số tuổi này của ông, dù ông có ăn nhân sâm mỗi ngày như ăn cà rốt thì chắc cũng không thể sinh được đứa con trai đâu.
Đương nhiên vì thói quen nghề nghiệp, Trương Mặc Vũ vẫn nhìn ông Sáu Kim và bà Sáu.
Ngay sau đó anh lắc đầu: “Chuyện này e rằng không được, chín năm trước cả hai người đều đã mất khả năng sinh sản cùng lúc, nếu tôi đoán không sai thì có lẽ hai người đã uống một loại thuốc nào đó”.
Lời Trương Mặc Vũ nói rất nhẹ nhàng, nhưng ông Sáu Kim và bà Sáu lại đứng bật dậy.
Ông Sáu Kim trợn to mắt: “Cậu nói gì cơ? Chín năm trước?”
Sau đó ông ta và bà Sáu đưa mắt nhìn nhau, dường như cả hai người họ đều đang nhớ lại chuyện gì đó.
Lúc này nét mặt của ông Sáu Kim biến đổi liên tục.
Ông ta không còn nhìn Trương Mặc Vũ với vẻ mặt tự cao tự đại nữa, thay vào đó là vẻ hết sức kinh ngạc và khó tin.
Cuối cùng ông ta hỏi bằng giọng điệu hơi gian nan: “Cậu… Cậu Trương, cậu có chắc chắn là chúng tôi đã mất khả năng sinh sản vào chín năm trước không? Cùng lúc ư?”
Trương Mặc Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Rất chắc chắn, nhìn từ tướng mạo, chín năm trước hai người đều đã mất khả năng sinh sản cùng một lúc, tôi không nhầm đâu”.
Hình như ông Sáu Kim muốn xác nhận điều gì đó, ông ta hỏi với vẻ mặt rất khó coi: “Có thể… Có thể nói cụ thể hơn về tháng hoặc mùa nào không?”
Chương 33: Con trai thất lạc của ông Sáu Kim
Trương Mặc Vũ nói thẳng: “Giữa tháng bảy!”
“Này…”, vẻ mặt của bà Sáu cũng vô cùng khó coi, bà ấy siết chặt nắm đấm, cắn môi nói.
“Em hiểu rồi, em hiểu rồi, chín năm trước anh cả giao vị trí gia chủ cho anh, còn bắt chúng ta uống mấy loại thuốc đó, hoá ra là vì lý do này!”
“Anh cả thật độc ác!”, ông Sáu Kim hơi run rẩy nói.
Chín năm trước, ông Sáu Kim giành lấy thân phận gia chủ nhà họ Kim từ trong tay anh cả nhờ thủ đoạn.
Ngày hôm đó, anh của ông Sáu Kim nói, nếu muốn giành được vị trí đó thì phải đồng vợ đồng chồng, không được phép ly hôn, yêu cầu ông Sáu Kim và vợ ông ta cùng nhau uống một bát canh trung thành đặc chế.
Lúc đó ông Sáu Kim không suy nghĩ quá nhiều, bởi vì đây là quy định xưa giờ của nhà họ Kim.
Tất cả những người nắm quyền nhà họ Kim đều phải uống một bát thuốc đặc biệt.
Không ngờ bát thuốc đặc biệt đó lại làm cho họ vô sinh!
Giờ phút này ông Sáu Kim cũng đã hiểu.
Người lớn nhà họ Kim cho phép ông Sáu Kim quản lý gia tộc, nhưng quyết không cho phép ông Sáu Kim có con của mình.
Về phần nguyên nhân, thật ra cũng đơn giản.
Vấn đề nằm ở bà Sáu, lúc còn trẻ bà ấy là một ngôi sao màn ảnh nhỏ, hồi đó bà ấy có rất nhiều scandal.
Người nhà họ Kim có thành kiến với xuất thân của bà Sáu, họ cảm thấy bà ấy không trong sạch.
Nếu để bà Sáu có con, mà ông Sáu Kim lại nắm giữ nhà họ Kim, như vậy con của bà Sáu gần như nhất định sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Kim.
Để một người phụ nữ dính scandal đầy mình lúc trẻ trở thành vợ của gia chủ tương lai nhà họ Kim? Đó quả thật là nỗi sỉ nhục của nhà họ Kim.
Do đó, họ không thể cho phép chuyện này xảy ra.
Nhưng vì ông Sáu Kim có thủ đoạn, mà thế hệ thanh niên nhà họ Kim lại không có người nối nghiệp, nên chín năm trước mới xảy ra chuyện như vậy.
Trước giờ ông Sáu Kim và bà Sáu cũng chưa từng nghi ngờ bát canh đó, bởi vì nhà họ Kim đã có quy định như vậy từ xưa đến nay.
Nhưng giờ họ đã hiểu ra được gì đó!
Lúc trước chưa từng có ai nói với ông Sáu Kim một cách chắc chắn như thế.
Vậy nên ông ta và bà Sáu lập tức coi anh như cọng cỏ cứu mạng.
Ông Sáu Kim vội hỏi: “Cậu Trương, cậu xem tình huống của chúng tôi có còn cứu được không?”
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Không cứu nổi, tướng mạo của ông Sáu Kim đến già không con, cho dù cố gắng đến đâu cũng vô ích cả thôi”.
Nghe nói như vậy, ông Sáu Kim cứ như quả bóng bị xì hơi, lập tức ngồi xụi lơ trên ghế.
Biểu cảm của bà Sáu cũng vô cùng chán nản, nước mắt không cầm được mà chảy xuống.
Có trời mới biết họ đã cố gắng bao nhiêu để có một đứa con của riêng mình.
Trong những năm qua, họ đã đi khám rất nhiều thần y, đi khấn rất nhiều Bồ Tát.
Để có con, thậm chí họ còn đi đến chùa của một vị Phật sống nào đó tại Tây Tạng ở một tháng.
Nhưng dù ông Sáu Kim có bồi bổ giúp mình khoẻ như rồng như hổ, thì bụng của bà Sáu vẫn không có một dấu hiệu nào cả.
Bây giờ nghe Trương Mặc Vũ thẳng thừng phán tử hình cho họ, trong lòng hai người đều vô cùng chua xót.
Với một ông cụ có tiền có quyền như ông Sáu Kim, tâm nguyện lớn nhất của ông ta không gì bằng việc có thể truyền lại quyền lợi trong tay mình cho con trai ruột của mình.
Nhưng giờ đây hi vọng này đã bị dập tắt.
Mà người đau khổ nhất chính là bà Sáu, khó khăn lắm mới chờ những bậc cha chú nhà họ Kim coi thường mình qua đời, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thở phào, chuẩn bị ôm con trai để củng cố địa vị của mình, kết quả…
Cuối cùng ông Sáu Kim như đã nghĩ thông suốt, ông ta đứng dậy, mặt mày mỏi mệt: “Cậu Trương, ngại quá, tôi thấy hơi khó chịu trong người nên muốn đi nghỉ ngơi”.
Bà Sáu cũng vội vàng đứng lên định dìu ông Sáu Kim rời đi.
Hiện tại hai người họ bỗng chốc không còn hi vọng về tương lai nữa, họ muốn rút lui.
Nhưng vào lúc này, Trương Mặc Vũ chợt lên tiếng: “Khoan đã!”
Bà Sáu gấp gáp nói: “Cậu Trương yên tâm, chúng tôi đã thanh toán rồi, sẽ không để cậu phải tiêu pha đâu”.
Trương Mặc Vũ lập tức cạn lời, tuy bây giờ ông đây không có nhiều tiền, nhưng cũng chưa đến mức sợ hai người bỏ về không thanh toán…
Anh hơi buồn bực hỏi: “Ông bà Sáu, tôi không hiểu cho lắm, hai người có một đứa con ruột cơ mà, tại sao phải cố chấp muốn sinh thêm một đứa nữa?”
Anh vừa dứt lời, ông Sáu Kim và bà Sáu đều sững sờ.
“Chúng tôi có con ruột? Cậu nói đùa gì thế!”, ông Sáu Kim quay đầu lại tỏ vẻ khó hiểu.
Bà Sáu lại nhìn sang ông Sáu Kim với vẻ mặt khó coi: “Anh còn có con trai nữa ư?”
Ngay sau đó bà Sáu dời mắt về phía Trương Mặc Vũ: “Cậu Trương, phiền cậu nói rõ hơn một chút, con ruột của ông Sáu nhà tôi nghĩa là sao? Chẳng lẽ chồng tôi có con riêng với người phụ nữ khác ở ngoài?”
Không đợi Trương Mặc Vũ trả lời, ông Sáu Kim đã sốt ruột lên tiếng: “Em đừng nói lung tung, bao nhiêu năm qua ngoài em ra, anh luôn giữ khoảng cách với những người khác”.
Nói rồi, ông ta quay sang Trương Mặc Vũ: “Cậu Trương, cậu nói lời này là có ý gì? Con trai gì cơ?”
Anh liền đáp: “Hai người đừng hiểu lầm, ý tôi là con ruột của hai người, đứa con ruột thất lạc nhiều năm kia kìa, không phải con riêng do người khác sinh”.
“Con ruột thất lạc? Cậu nói đùa gì vậy?”, trông bà Sáu có vẻ cạn lời.
Ông Sáu Kim cũng nhíu mày: “Con trai thất lạc? Cậu đang nói đùa sao, tôi và vợ tôi làm gì có đứa con trai thất lạc nào?”
Chương 34: Có con trai
Khi thấy hai người họ có biểu cảm khó hiểu như thế, Trương Mặc Vũ lập tức kinh ngạc: “Ể? Không đúng sao?”
Nói xong, anh nhìn ông Sáu Kim, rồi lại nhìn sang bà Sáu thật kĩ.
Sau đó anh ngờ vực hỏi: “Hai người không có đứa con trai nào đã bị thất lạc nhiều năm sao?”
Ông Sáu Kim giận quá hoá cười: “Đùa à, dù tôi không biết mình có đứa con trai thất lạc nhiều năm, thì vợ tôi cũng không thể không biết được chứ!”
Bà Sáu cũng xoè tay ra: “Tôi có sinh con trai hay không, chẳng lẽ bản thân tôi không biết sao?”
Trương Mặc Vũ cũng ảo não, tại sao khi xem tướng mạo, ông Sáu Kim và bà Sáu thật sự có một đứa con trai, chẳng qua bị thất lạc, nhưng hai người họ lại không biết nhỉ?
Đáng lẽ người đàn ông không biết còn có thể thông cảm được, nhưng người phụ nữ cũng không biết, ít nhiều cũng có hơi bất thường…
Nhưng biểu cảm của họ không giống như đang nói dối chút nào.
Thế là Trương Mặc Vũ quan sát tướng mạo của hai người kĩ hơn nữa, rõ ràng là tướng mạo có một đứa con trai.
“Lẽ nào xem tướng bị sai?”, anh nói bụng.
Nhưng ngay sau đó anh thầm lắc đầu, anh cảm thấy mình không thể nào xem sai được.
Thông thường chỉ có người tu hành mới có thể khiến cho người ta xem tướng bị sai.
Bởi vì người tu hành hay thường dùng tu vi của mình để che giấu phần bí mật về tướng mạo.
Mặc dù ông Sáu Kim là người tập võ, cũng có chút võ công, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới tu hành.
Trương Mặc Vũ bèn nói: “Hai người dùng đũa chấm vài giọt rượu rồi trộn vào nhau trên bàn, tôi sẽ tính một quẻ khác cho hai người”.
Mặc dù ông Sáu Kim và bà Sáu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng làm theo lời Trương Mặc Vũ, mỗi người chấm vài giọt rượu rồi nhỏ chồng lên nhau.
Trương Mặc Vũ tiếp tục hướng dẫn: “Hai người lấy một sợi tóc của mình đặt vào giọt rượu hỗn hợp kia, sau đó dùng bật lửa đốt mấy giọt rượu kia”.
Hai vợ chồng ông Sáu Kim lập tức làm theo lời hướng dẫn của Trương Mặc Vũ, sau khi đặt tóc vào, họ dùng bật lửa đốt mấy giọt rượu trên bàn.
“Phù” một tiếng, ngọn lửa xanh chập chờn lan rộng trên bàn tạo thành một vùng cháy to cỡ lòng bàn tay.
Trương Mặc Vũ nhìn lướt qua những ngọn lửa đó, trong đầu nảy ra ý nghĩ, buột miệng đọc ra một đoạn vè: “Bi tình hoa sen trẻ khổ mệnh, chia loan rẽ thuý kẻ gặp nạn, lừa trên dối dưới báo đổi mèo, gặp nhau chẳng được hai mươi năm”.
Anh chợt quay đầu sang nhìn ông Sáu Kim: “Không đúng, hai người chắc chắn có một đứa con trai!”
Ông Sáu Kim tiếp tục cạn lời: “Có con hay không, chúng tôi có thể không biết à?”
Trương Mặc Vũ nói nhanh hơn: “Hai mươi năm trước, cậu ấy vừa được sinh ra đã bị thất lạc với hai người. Hai người cố nhớ lại xem, hai mươi năm trước, hai người đã gặp phải chuyện gì”.
Anh vừa dứt lời, ông Sáu Kim liền thay đổi sắc mặt: “Khoan đã, hai mươi năm trước!”
Bà Sáu cũng tự dưng thấy tê cả da đầu, như thể vừa nhớ lại một đoạn quá khứ khiến người ta khó có thể chịu đựng được nào đó.
Bà ấy trợn trừng mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin: “Hai mươi năm trước? Làm sao có thể, sao có thể cơ chứ…”
Nhưng Trương Mặc Vũ lại chắc chắn như đinh đóng cột: “Quẻ tượng cho thấy hai mươi năm trước hai người quả thật đã thất lạc với con ruột của mình”.
“Về vấn đề tại sao hai người không chịu thừa nhận, tôi không có hứng thú, nếu hai người không muốn nhận cậu ấy, vậy tôi cũng không tiện can thiệp nhiều”.
Nhưng bà Sáu lại kinh hãi thốt lên: “Không đúng, đứa bé đó rõ ràng là một bé gái, với lại… với lại con bé vừa ra đời là đã mất rồi mà”.
Lúc này mặt ông Sáu Kim cũng biến sắc, ông ta không nhịn được nữa mà lên tiếng.
“Cậu Trương đừng hiểu lầm, quả thật hai mươi năm trước đã từng xảy ra một chuyện, nhưng trong chuyện này không có đứa con trai nào cả”.
Ông ta cũng không giấu giếm nữa, bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra hai mươi năm trước cho Trương Mặc Vũ nghe.
Khi đó ông Sáu Kim đã ngoài năm mươi tuổi, mặc dù có tiền nhưng ông ta vẫn chưa phải là gia chủ nhà họ Kim.
Lúc ấy bà Sáu cũng chỉ mới hai mươi tuổi, bấy giờ đang là một ngôi sao màn ảnh nhỏ.
Sau khi quen nhau, tình cảm giữa hai người phát triển rất nhanh chóng, chẳng bao lâu sau bà Sáu đã có thai.
Nhưng người nhà không đồng ý.
Một thời gian sau đó, nhờ sự kiên trì của ông Sáu Kim, bà Sáu đã sinh một bé gái tại một thành phố xa xôi.
Nhưng bé gái ấy lại mắc bệnh bẩm sinh, vừa ra đời đã mất.
Vì chuyện này mà hai người đã đau khổ rất lâu.
Vậy nên con số hai mươi năm này là chính xác, quả thật lúc ấy đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng con trai gì đó hoàn toàn không có căn cứ.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại lắc đầu: “Sai rồi, con của hai người không phải bé gái, là bé trai, đứa bé đó không hề chết”.
“Làm sao có chuyện đó được!”, ông Sáu Kim bật thốt lên.
Trương Mặc Vũ xoè bàn tay ra: “Tin hay không tuỳ hai người, dù sao tôi cũng vừa tính cho hai người rồi, đứa bé đó còn đang sống rất tốt đấy”.
Trái tim bà Sáu đập thình thịch, bà ấy vô thức lẩm bẩm: “Sao có thể, chuyện này sao có thể?”
Vẻ mặt của ông Sáu Kim cũng vô cùng đặc sắc, một ông cụ hơn bảy mươi tuổi lại luống cuống tay chân, trông y hệt một đứa trẻ.
“Chẳng lẽ năm đó có người ôm nhầm con?”, ông Sáu Kim liên tục lầm bầm câu nói này.
Trên thực tế, vào hai mươi năm trước, những vụ việc như bệnh viện ôm nhầm con xảy ra rất thường xuyên.
Thậm chí còn có cả người cố tình mượn nhờ quan hệ để đổi lấy con của người khác sau khi phát hiện con mình mắc bệnh bẩm sinh.
Vậy nên sau khi Trương Mặc Vũ tính ra họ có con trai, lối suy nghĩ của họ tự động đi theo hướng này.
Cũng hết cách rồi, lời phân tích này của Trương Mặc Vũ mang lại cú sốc quá lớn đối với họ. Họ chưa bao giờ nghĩ vụ việc xảy ra vào hơn hai mươi năm trước sẽ được nhắc lại vào hôm nay.
Nhưng anh lại nói quá chân thật, không hề giống giả vờ chút nào.
Trương Mặc Vũ cũng không nôn nóng, anh ghim một miếng bò bít tết lên cho vào miệng, cả một bàn đồ ăn ngon đấy, không thể lãng phí được.
Hơn mười phút sau, bà Sáu đột nhiên đứng lên cúi đầu trước Trương Mặc Vũ, nói một cách rất thành kính: “Cậu Trương, nếu cậu đã có thể tính ra được những việc này, vậy cậu có thể dẫn bọn tôi đi tìm đứa bé đó không?”
Ông Sáu Kim cũng rất cung kính khom lưng trước Trương Mặc Vũ: “Cậu Trương, nếu đúng như cậu nói là chúng tôi đã từng có một đứa con trai, hơn nữa cậu có thể giúp chúng tôi tìm lại được đứa con trai này, như vậy tôi sẽ thay mặt nhà họ Kim luôn ủng hộ cậu và làm bạn của cậu.”
Lần này ông Sáu Kim đã không còn coi Trương Mặc Vũ là đối tượng cần chiêu mộ nữa, mà đặt anh ở vị trí ngang bằng mình, muốn kết bạn với anh.
Chương 35: Quẻ bói đến từ anh chàng giao đồ ăn
Thái độ của ông Sáu Kim dành cho Trương Mặc Vũ cũng hoàn toàn thay đổi bằng dáng vẻ mong chờ lời khuyên.
Trương Mặc Vũ mỉm cười: "Mọi người yên tâm, nếu tôi đã nhìn ra được chút gì đó, mọi người muốn tìm, thì tôi tất nhiên sẽ giúp đỡ".
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!", trong giọng nói của bà Sáu thậm chí còn mang theo vài phần nghẹn ngào.
Ông Sáu Kim thì hít sâu một hơi cố gắng đè nén lại tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, không phải ông ta cố ý giả bộ mà là lo sợ đây chỉ một giấc mộng trống rỗng…
Nếu bây giờ ôm kỳ vọng quá lớn, ngộ lỡ Trương Mặc Vũ không tìm được hoặc là sau khi tìm được đứa nhỏ, kết quả giám định gien không trùng khớp vậy há không phải là mừng hụt một phen sao?
Một khi đặt quá nhiều hy vọng, khi thực sự thất bại chỉ sợ ông ta sẽ không chịu nổi đả kích mà đổ gục mất.
Đương nhiên ông Sáu Kim mặc dù kìm nén cảm xúc nhưng nội tâm vẫn vô cùng sốt sắng, không kìm được hỏi:
“Cậu Trương, vậy lúc nào cậu mới có thể giúp chúng tôi xem một quẻ, đứa nhỏ đó hiện đang ở đâu?”
Nói xong còn đưa mắt ra hiệu cho bà Sáu.
Bà Sáu hiểu ý trực tiếp rút ra một tấm thẻ đen nhét vào tay Trương Mặc Vũ, nói: “Đây là chút lòng tôn kính của chúng tôi, cháu nhất định phải nhận lấy nhé, tấm thẻ này không ghi tên, bên trong có sẵn năm triệu tệ”.
Trương Mặc Vũ không từ chối, chỉ cất thẻ đi, trong lòng thì mừng vui khấp khởi: “Quả nhiên làm việc với người giàu mới là đường tắt để phát tài”.
Đương nhiên tiền của nhà giàu không dễ kiếm như vậy, anh phải làm cho mọi thứ thật hoàn chỉnh đẹp đẽ thì tiền này mới thực sự rơi vào trong túi mình.
Vì vậy Trương Mặc Vũ nói: “Đợi ăn xong cơm tôi lập tức giúp mọi người bói quẻ, tính xem tình hình hiện tại của đứa trẻ đó, việc tìm được người hẳn không thành vấn đề”.
“Vậy thì tốt quá!”, hai vợ chồng ông Sáu Kim nghe được lời này đều kinh ngạc xen lẫn vui vẻ không thôi, bữa cơm này cũng ăn đặc biệt ngon miệng hòa thuận.
Lần này hai người họ đã triệt để bị anh thu phục, chỉ thiếu bước mời Trương Mặc Vũ khai quang cho cái bụng của bà Sáu nữa mà thôi.
Sau khi dùng xong bữa, Trương Mặc Vũ nói: “Ra ngoài đi dạo một chút thôi, nói không chừng đêm nay có thể tìm được đứa nhỏ kia”.
Phương pháp xem bói sở trường của Trương Mặc Vũ là dự đoán chính xác chắc chắn (Thiết Khẩu Trực Đoạn) nhờ việc sử dụng một số sự kiện ngẫu nhiên.
Trên thực tế, nếu trong lòng bạn nhớ mong một chuyện và ra ngoài đi dạo trong tiềm thức, vậy sự cố bất ngờ mà bạn tình cờ gặp phải có thể sẽ trở thành điềm báo cho nhớ mong đó của bạn.
Những thầy bói sở hữu kỹ năng Thiết Khẩu Trực Đoạn này đều có thể dựa dự đoán vận may hay rủi ro dựa trên một số điều ngẫu nhiên không thể giải thích được.
Ví dụ một người cùng bạn gái sống ở hai nơi khác biệt, một đêm nào đó đột nhiên nhớ bạn gái da diết đến mức không ngủ được nên ra ngoài đi dạo.
Kết quả là khi đang đi trên đường nhớ về quá khứ hẹn hò với bạn gái thì bỗng nhiên có tiếng kêu phát tình của mèo hoang vọng tới từ bồn hoa dọa anh ta hoảng sợ ngã tới bong gân bàn chân trái.
Đây được gọi là ‘bạch hổ giật mình trẹo móng trái’, có nghĩa là bạn gái đang tặng cho anh ta ’những chiếc sừng đầy màu sắc’.
Nói thẳng ra thì Thiết Khẩu Trực Đoạn càng giống ‘bối hỗn hợp’ nhiều hơn, hầu như vạn vật đều có thể trở thành quẻ bói.
Ông Sáu Kim thấy anh nói như vậy liền quyết đoán rời khỏi phòng bao, muốn ra ngoài đi dạo xem sao.
Kết quả là ba người vừa mới đi xuống lầu, bước tới cửa khách sạn thì một anh chàng chàng giao đồ ăn bất ngờ lao thẳng về phía cửa.
Cửa lớn của khách sạn làm bằng thủy tinh được chà lau tới sáng bóng, chàng trai này bỗng nhiên nhìn đến hoa mắt nên tưởng rằng nó thông thẳng vào trong, ‘ầm’ một tiếng, cả người liền đụng thẳng vào tấm cửa kính.
‘Răng rắc’, cửa kính của khách sạn trực tiếp vỡ tan, những mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn khiến đại sảnh vốn đang huyên náo lập tức im bặt.
Ông Sáu Kim và bà Sáu cũng giật mình, anh trai giao đồ ăn kia lại càng thêm ngỡ ngàng đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn chết lặng!
Khách sạn này thế nhưng là khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố, một cánh cửa thủy tinh này không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền đây.
Thấy cảnh này trong lòng Trương Mặc Vũ chợt động, buột miệng nói ra vài câu: “Cửa Bắc lưu ly bỗng vỡ vụn- Chim tước kinh sợ vội lặng im- Hoá ra thần tiên đang dẫn lối- Đường đều sắp trong dải bụi mờ".
Dứt lời Trương Mặc Vũ lập tức kéo ông Sáu Kim tiến lên vài bước, nói với ông ta: “Ông Sáu, ông nhìn đống mảnh vụn này giống cái gì?"
Ông Sáu Kim gần như không nghĩ ngợi nói thẳng: “ Trông giống như một con lạc đà”.
Có không ít người xung quanh cũng nhìn thấy mảnh vỡ dưới đất này đều có biểu cảm cổ quái, rõ ràng chỉ là mạnh vụn, giống lạc đà ở điểm nào?
Thực ra Trương Mặc Vũ cũng nhìn không ra chúng giống lạc đà ở đâu.
Nhiều khi một điềm báo nào đó được chuẩn bị đặc biệt cho một người nào đó.
Một số hoa văn không chút quy luật bị người khác coi là lộn xộn rải rác, nhưng trong mắt người khác lại giống như thứ gì đó xác định, đây chính là điềm báo đặc biệt chỉ dành cho người đó.
Trương Mặc Vũ lúc này lại nói: “Lạc đà sống ở sa mạc, sa mạc khô hạn ít mưa, bao quanh đều là cát vàng trải dài ngút tầm mắt. Mà phương hướng anh trai này đâm bổ vào là hướng xiên”.
“Chỉ cần lùi về hướng mà anh ta vừa đâm vào kia, tìm một thành phố có liên quan đến sa mạc và hạn hán, đó chính là nơi chúng ta đang tìm kiếm”.
Trương Mặc Vũ nói xong, ông Sáu Kim liền kinh ngạc thốt lên: “Không lẽ là thành phố Hoàng Hùng?”
Thành phố Hoàng Hùng này trái lại không liên quan gì đến sa mạc.
Nhưng đó lại là thành phố mà ông Sáu Kim nghĩ đến đầu tiên, nói chung thành phố nghĩ đến đầu tiên chính là điểm đến.
Bình luận facebook