-
Chương 21-25
Chương 21: Bám riết không buông
Lúc này biểu cảm của Trương Mặc Vũ mang đầy vẻ khó hiểu: “Cho nên?”
Thượng Quan Tinh nói thẳng: “Chẳng lẽ mày không nên giải thích à? Lưu sẹo chết rồi, dãy số mà mày cho gã lại vừa hay là bộ số trúng thưởng ngày hôm qua”.
Trương Mặc Vũ hơi mỉm cười, dùng ánh mắt như nhìn đứa ngu để nhìn Thượng Quan Tinh: “Không phải anh định nói, cái chết của Lưu sẹo có liên quan đến tôi chứ?”
Không đợi Thượng Quan Tinh mở miệng đáp lại, một viên cảnh sát vội nói: “Cái chết của gã không liên quan gì đến anh, chúng tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ”.
“Tôi nói rồi, cái này là do tôi bói ra được, mấy người nếu không tin thì có thể hỏi Thượng Quan Tuyết, cô ấy chính là nhân chứng”, Trương Mặc Vũ nói.
Thượng Quan Tuyết bước lên trước, khẽ gật đầu: “Không sai, tôi có thể làm chứng”.
“Không thể nào!”, Thượng Quan Tinh ngạc nhiên kêu lên, anh ta cảm thấy quá là khó tin, Trương Mặc Vũ sao có thể bói được cả vé số trúng thưởng!
Mặc dù trên mặt Thượng Quan Tinh đầy vẻ không tin, nhưng Thượng Quan Tuyết lại khoanh tay trước ngực nói: “Chính mắt tôi chứng kiến, đây là sự thật”.
Tiếp sau đó, Thượng Quan Tuyết nhìn về phía mấy viên cảnh sát: “Tôi cảm thấy, nguyên nhân cái chết của Lưu sẹo vô cùng rõ ràng, chẳng lẽ chuyện này cũng có thể trách được Trương Mặc Vũ?”
Một viên cảnh sát vội nói: “Không phải không phải, chỉ là cảm thấy chuyện này quá ly kỳ, cho nên mới đến đây hỏi lại một chút”.
Vốn dĩ, theo như ý của Thượng Quan Tinh thì bọn họ phải đưa theo Trương Mặc Vũ đi về đồn để điều tra chuyện này.
Cho dù cái chết của Lưu sẹo không liên quan gì đến Trương Mặc Vũ, nhưng dựa vào mảnh giấy kia để bắt giữ Trương Mặc Vũ vài ngày cũng không phải vấn đề gì to tát.
Nhưng bây giờ có Thượng Quan Tuyết ra mặt, rất rõ ràng, Thượng Quan Tuyết muốn bảo vệ Trương Mặc Vũ, bọn họ chắc chắn không thể cứ thế đưa anh đi được.
Lúc này Thượng Quan Tuyết nói: “Hỏi xong là hết chuyện rồi đúng không?”
Mấy viên cảnh sát ghi chép lại lời khai, lúc này mới nói: “Không có gì nữa, nếu sau này có vấn đề gì, chúng tôi sẽ lại đến điều tra”.
Nhưng Thượng Quan Tinh lại không chịu cho qua: “Từ đã, tôi không tin, anh ta có thể bói ra được bộ số trúng thưởng, trong này chắc chắn là có vấn đề!”
Tiếp đó Thượng Quan Tinh nghiến răng nói: “Tôi đề nghị, bắt gã Trương Mặc Vũ này về trước, nhốt lại vài ngày, phải điều tra ra bằng được chân tướng”.
Trương Mặc Vũ bật cười, mình có gây sự gì với cái thể loại này đâu, anh ta cứ thích đối đầu với mình như vậy sao?
Chẳng lẽ, giữa anh ta và Lưu sẹo có bí mật gì không thể để lộ?
Mặc dù nhà Thượng Quan rất có khả năng là đời sau của Thượng Huyền Nguyệt, nhưng khi mà con trẻ trong nhà náo loạn vô lý thế này thì anh cũng sẽ không nuông chiều.
Cho nên Trương Mặc Vũ nói bằng giọng lạnh lùng: “Chân tướng? Anh muốn chân tướng gì?”
Thượng Quan Tinh hừ mũi: “Chỉ cần là một người có chút thường thức thì đều biết, chắc chắn không thể tính ra được bộ số trúng thưởng”.
“Cho nên, tao nghi ngờ, mày chắc chắn có vấn đề”.
“Hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu mày đã bói ra được bộ số trúng thưởng rồi, tại sao mày còn đưa dãy số này cho Lưu sẹo mà không tự mình đi mua?”
“Điều này vô cùng không hợp logic, cho nên, thằng nhãi, mày chắc chắn là có vấn đề”.
“Tao nghi ngờ, cái chết của Lưu sẹo chắc chắn có nguyên nhân phía sau!”.
Thượng Quan Tinh luôn mồm nói một hồi, nói đến mức Trương Mặc Vũ cũng thấy chột dạ, bởi vì, hắn nói hoàn toàn là sự thật.
Cái chết của Lưu sẹo đúng là có nguyên nhân khác, là Trương Mặc Vũ quả thực đã tiếp tay cho sự việc này.
Nhưng, mấy viên cảnh sát lại lắc đầu, một người nói: “Cái chết của Lưu sẹo là chuyện vô cùng rõ ràng, gã bị người ta báo thù, đâm chết ngay trên phố, việc này không liên quan gì đến Trương Mặc Vũ”.
“Chúng tôi đến đây lần này, chỉ là muốn tìm hiểu rõ mảnh giấy kia mà thôi”.
“Bây giờ, xem ra đây chỉ là tình cờ”.
Nói xong, mấy viên cảnh sát xoay người rời đi.
Đùa, nếu như Trương Mặc Vũ người cô thế cô, chỉ có một mình thì bọn họ còn có thể làm theo ý của Thượng Quan Tinh, dẫn người đi rồi nhốt vài ngày cũng được.
Nhưng bây giờ, Thượng Quang Tuyết tỏ rõ ý muốn bảo vệ Trương Mặc Vũ.
Mấy người nhà Thượng Quan các người đánh nhau, người ta còn lâu mới thèm tham gia vào.
Cho nên, mấy viên cảnh sát dứt khoát bỏ đi, không hề có ý định gây khó dễ cho Trương Mặc Vũ, càng không có lý do gì để làm như vậy.
Cũng không thể nói, bởi vì người ta đoán mò được bộ số trúng thưởng nên bắt người ta giam lại chứ, lại nói, bộ số kia cũng chẳng trúng thưởng, cũng chỉ là tờ giấy bỏ đi.
Rất nhanh, Lâm Tư Ngữ đã trở lại
Bên trong cửa hàng của Trương Mặc Vũ chỉ còn lại Thượng Quan Tinh, Thượng Quan Tuyết cùng Lâm Tư Ngữ.
Thượng Quan Tinh không hề có ý định bỏ đi.
Lúc này trên mặt Thượng Quan Tuyết đã đeo một nụ cười: “Thượng Quan Tinh, anh còn muốn làm cái gì?”
Thượng Quan Tinh biểu cảm giận dữ: “Thượng Quan Tuyết, cô đừng có đắc ý, việc này chắc chắn là có vấn đề”.
Tiếp đó Thượng Quan Tinh nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Thằng nhãi, mày nói mày có thể bói được vé số trúng thưởng đúng không? Nào, xem cho tao, nếu như mày xem đúng thì tao sẽ thừa nhận là mày biết xem bói”.
Trương Mặc Vũ cười lạnh: “Anh cũng muốn bói số trúng thưởng à? Được thôi, xem ra, việc của Lưu sẹo không làm cho anh rút ra được bài học gì”.
Thượng Quan Tinh vừa nghe thì biến sắc.
“Ý mày là gì?”, Thượng Quan Tinh nhìn chằm chằm Trương Mặc Vũ, trong lòng chột dạ lo lắng.
Trên thực tế, Thượng Quan Tinh với thân phận con cháu nhà Thượng Quan, cũng có nghe qua những câu chuyện về phong thủy.
Thượng Quan Tinh đương nhiên cũng hiểu mệnh hèn thì không trấn áp được lộc trời.
Bây giờ, Trương Mặc Vũ nói như vậy làm anh ta rùng mình một cái, anh ta bỗng ý thức được điều gì đó.
Trương Mặc Vũ mỉm cười: “Lại đây, muốn vé số trúng thưởng đúng không, tôi thành toàn cho anh”.
Thượng Quan Tinh bỗng lui về sau một bước, anh ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lúc này, biểu cảm của Thượng Quan Tuyết cũng thay đổi.
Chương 22: Quảng cáo miễn phí
Mặc dù cô và Thượng Quan Tinh là đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng hai bên hoàn toàn không phải đối thủ một mất một còn.
Trong cuộc cạnh tranh của gia tộc, họ chỉ muốn áp đảo đối phương, muốn thể hiện xuất sắc hơn đối phương thôi.
Cho dù nhân phẩm của Thượng Quan Tinh hơi tệ, anh ta có muốn ngáng chân Thượng Quan Tuyết cũng sẽ không ra tay trực diện với cô, thay vào đó sẽ nhắm vào những nơi cô quản lý để mà giở trò.
Con cái nhà họ Thượng Quan cùng lắm chỉ ngấm ngầm giẫm đạp lên đối phương vài phát, chứ sẽ không bao giờ tự giết hại lẫn nhau.
Do đó, Thượng Quan Tuyết vội bảo: “Trương Mặc Vũ, anh đừng đưa số xổ số cho anh ta, anh ta không có ác ý với anh đâu”.
Trương Mặc Vũ mỉm cười: “Cô cứ yên tâm, mạng của anh ta quý hơn Lưu sẹo, dù có biết trước số xổ số thì cũng không chết được, cùng lắm là bị xui xẻo mấy năm thôi”.
Nghe vậy, Thượng Quan Tinh lập tức nói thầm trong lòng.
Người ta nói quân tử không đứng dưới chân tường đổ, trai tốt không tán phụ nữ đã có chồng, gặp chuyện nguy hiểm phải kiên quyết không được làm.
Đương nhiên, tuy sợ nhưng ngoài miệng không thể sợ.
Con cả nhà họ Thượng Quan tôi đây sao có thể mất mặt được?
Sau đó con ngươi của Thượng Quan Tinh đảo một vòng, anh ta đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Anh ta lấy điện thoại ra, cười khẩy một tiếng: “Tôi không bói số xổ số, nhưng anh yên tâm, lát nữa sẽ có người tới tìm anh bói thôi”.
Nói xong, Thượng Quan Tinh gọi vào số điện thoại của một nữ phóng viên.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, trong điện thoại phát ra giọng nói dịu dàng mềm mại của một cô phát thanh viên: “Anh Tinh, sao anh lại có thời gian rảnh gọi cho em thế này, em vui lắm, tối nay có muốn đi ăn cùng nhau không? ‘Áo mưa’ em sẽ tự chuẩn bị”.
Thượng Quan Tinh nói: “Em gái Tiểu Từ, anh phát hiện một chuyện rất thú vị, em có muốn đưa tin không?”
“Trên phố Phù Dung có một gã thầy bói mới đến, nghe nói anh ta bói đúng lắm, có thể bói được cả số xổ số đấy…”
Thượng Quan Tinh nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra tại cục cảnh sát một lần, sau đó bảo cô phát thanh viên kia quảng cáo cho tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Vừa thấy hành động của Thượng Quan Tinh, Trương Mặc Vũ lập tức mừng ra mặt.
Ban đầu Trương Mặc Vũ còn đang lo việc kinh doanh không được tốt, không ngờ thanh niên này lại giúp anh quảng cáo miễn phí một đợt.
Giờ phút này khi nhìn lại Thượng Quan Tinh, Trương Mặc Vũ cảm thấy anh ta đẹp trai hơn rất nhiều.
Nhìn đi kìa, không hổ danh là cháu trai của thầy đây, tư tưởng giác ngộ này rất cao đấy!
Chẳng mấy chốc Thượng Quan Tinh đã cúp điện thoại, cô phát thanh viên xinh đẹp kia đi thu thập thông tin, chuẩn bị quảng cáo giúp tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Lúc này Thượng Quan Tuyết khịt mũi lên tiếng: “Thượng Quan Tinh, anh chỉ biết mỗi một chiêu đổ thêm dầu vào lửa này thôi hả?”
Thượng Quan Tinh cười ha hả: “Đây không phải chuyện tốt sao? Chỉ cần tôi quảng cáo giúp tiệm phong thủy này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới bói xổ số, đây là chuyện tốt mà”.
Sau đó anh ta tươi cười nhìn Trương Mặc Vũ: “Anh biết bói số xổ số cơ mà? Được thôi, tôi sẽ cho tất cả mọi người ở Kim Lăng tới tìm anh xem bói, tôi cũng muốn xem anh bói như thế nào lắm”.
Dứt lời, Thượng Quan Tinh tìm đại một cái bàn rồi ngồi vào, làm ra vẻ xem kịch vui.
Năng lực của Thượng Quan Tinh quả thật rất mạnh, sau một cú điện thoại, còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, một “tin tức thú vị” đã được phát trên kênh phát thanh giao thông tại địa phương.
Đầu tiên việc Trương Mặc Vũ bói số xổ số được lan truyền giữa các tài xế taxi với nhau.
Tiếp đến tin tức được lan rộng ra, rất nhiều người bắt đầu bàn tán về vấn đề này.
“Đã nghe nói chưa? Thầy bói trên phố Phù Dung bói chính xác lắm, anh ta bói đúng cả số xổ số luôn kìa!”
“Gì cơ? Kim Lăng chúng ta có người trúng xổ số hả?”
“Không có ai trúng cả, là cái gã Lưu sẹo mới chết hôm qua ấy, sau khi gã được thầy bói trong tiệm phong thủy bói ra số xổ số, gã chưa kịp đi mua thì đã chết đột ngột ở trên đường rồi”.
“Đáng tiếc thật đấy!”
“Tin giả à? Làm gì có thầy bói nào lợi hại như thế được!”
“Nữ phát thanh viên của Đài giao thông đã xác nhận rồi, tôi có người thân làm ở đồn công an cũng có nghe nói về việc này, không phải giả đâu!”
“Đi thôi, chúng ta cũng đi tìm người đó xem bói đi, nhờ anh ta bói số xổ số giúp chúng ta!”
…
Nhưng một số thầy bói mù, thọt hoặc gù lưng lại cười mỉa: “Ha ha, các cậu cũng bói số xổ số à? Các cậu đoán xem vì sao Lưu sẹo lại chết đột ngột trên đường đi nào?”
“Đúng đó, vì sao nhỉ? Chẳng lẽ mạng của gã không có vận phát tài lớn như vậy ư? Shh...”
Rất nhiều người lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu áng chừng phúc phận của mình.
Trên thực tế, hầu hết mọi người nghe được loại tin tức này đều chỉ nghe cho vui thôi, không phải ai cũng là kẻ ngốc, chuyện tốt thế này sao có thể rơi trúng đầu họ được.
Với lại nếu thầy bói linh nghiệm như thế, tại sao anh không tự bói số xổ số cho mình rồi tự đi mua chứ?
Tất nhiên cũng có một số người không được thông minh cho lắm, đi thẳng tới tiệm của Trương Mặc Vũ để thử vận may.
Một người trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, đầu tóc rối bù, vừa vào cửa đã la toáng lên.
“Xem bói đi, bói giúp tôi số xổ số của ngày mai, tôi muốn trúng số độc đắc, tôi muốn đu cô nữ streamer của mình. Cô ấy bảo tôi donate thêm một triệu nữa là sẽ đi gặp mặt offline với tôi!”
Trương Mặc Vũ sầm mặt: “Bói bình thường ba trăm, muốn bói xổ số thì hai triệu, đưa tiền trước rồi mới tính quẻ, không cho nợ”.
Người trung niên này lập tức đơ mặt ra: “Nếu tôi có hai triệu thì đi tìm cậu làm gì?”
Một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi, nhìn như còn là học sinh cấp ba, vừa vào tiệm đã hỏi: “Có thể bói số xổ số giúp em không ạ? Sau khi trúng số chúng ta chia ba bảy… À không, chia hai tám, em tám anh hai”.
Chương 23: Giúp bố cưới vợ mười tám tuổi
Một ông lão ngoài bảy mươi tuổi suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Trương Mặc Vũ, ông ta nhất quyết đòi số xổ số, nói là mình sống đời này, ước mơ lớn nhất là tìm được người em vợ đã mất tích bốn mươi năm mươi năm nay, nên cần rất nhiều tiền.
Chưa đến một tiếng đồng hồ đã có liên tục hai mươi đến ba mươi người kì lạ vào tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Cách mà anh đối phó với những người này chỉ có một, đó là ra giá hai triệu.
Những người kì lạ này đều bị anh đuổi đi rất nhanh.
Khi thấy Trương Mặc Vũ không chịu xem bói cho những người này, Thượng Quan Tinh lập tức cạnh khoé: “Trương Mặc Vũ, tôi đã nói anh có vấn đề rồi mà, anh không hề muốn xem bói chút nào!”
Sau đó anh ta nhìn sang Thượng Quan Tuyết: “Thượng Quan Tuyết, chẳng phải phố Phù Dung của cô có danh hiệu là phố uy tín sao? Sao lại cho phép một kẻ lừa bịp tới vậy? Giữa hai người có giao dịch bất chính gì không thế?”
Thượng Quan Tuyết lập tức lạnh mặt: “Anh bớt nói bậy lại đi!”
Trương Mặc Vũ thì lại mỉm cười: “Về việc xem bói, người nào có mạng, người nào có tài vận, tôi mới chỉ điểm cho người đó”.
“Rất nhiều người không có số mạng đó, số mạng của họ không có tài vận đó, dựa vào đâu tôi phải chỉ điểm giúp họ?”
Thượng Quan Tinh cười khẩy: “Nguỵ biện!”
Anh ta nói tiếp: “Tôi dám cược anh là một kẻ lừa đảo chẳng có tích sự gì, còn trẻ thế này mà lại mở tiệm phong thủy, muốn lừa ai vậy”.
“Cược?”, Trương Mặc Vũ cười: “Vậy nếu tôi bói được thì anh cho tôi được cái gì?”
Thượng Quan Tinh cười mỉa: “Nếu hôm nay anh không thể giúp người ta phát tài trong vòng một đêm, anh phải quỳ xuống dập đầu cho tôi, gọi tôi một tiếng bố”.
Thật ra Thượng Quan Tinh rất thông minh, anh ta không nói Trương Mặc Vũ có bói đúng được gì hay không, mà nói là Trương Mặc Vũ có thể giúp người khác phát tài hay không.
Điều kiện này có quá nhiều hạn chế.
Thượng Quan Tuyết nổi giận: “Thượng Quan Tinh, anh quá đáng lắm rồi đấy, Trương Mặc Vũ đã nói là những người kia không có số mạng đó rồi mà!”
“Nói đi nói lại anh ta vẫn không có bản lĩnh đó”, Thượng Quan Tinh cười khẩy.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại nheo mắt, nói thẳng: “Nếu tôi có thể giúp người khác phát tài trong vòng một đêm, anh phải quỳ xuống dập đầu cho tôi, gọi tôi một tiếng cụ nội”.
Thượng Quan Tinh lập tức cười phá lên: “Ha ha ha, được thôi, giao kèo vậy đi!”
“Nhớ cho kĩ vào! Nếu hôm nay ông đây không thấy, anh phải ngoan ngoãn dập đầu trước tôi”.
Dứt lời, Thượng Quan Tinh tìm một cái bàn ngồi vào.
Thượng Quan Tuyết cạn lời, tại sao tiền cược giữa đàn ông với nhau lại kì quặc thế nhỉ?
Đáng lẽ tiền cược phải là bao nhiêu tiền, ai thắng người đó sẽ nhận được lợi ích thực tế nào đó chứ?
Tại sao họ giằng co đối đầu gay gắt với nhau mất một lúc, tiền cược cũng chỉ là yêu cầu đối phương gọi mình một tiếng bố thôi nhỉ, khó hiểu thật…
Nhưng ngay sau đó Thượng Quan Tuyết vẫn nói: “Trương Mặc Vũ, sao anh lại có thể cược kiểu đó với anh ta chứ, anh bị thiệt rồi”.
Trương Mặc Vũ ngẫm nghĩ lại, nghiêm túc gật đầu: “Đúng là tôi thiệt thật”.
Ừm, xét theo vai vế, Trương Mặc Vũ là cụ nội của nhà họ Thượng Quan.
Bắt anh ta gọi anh một tiếng cụ nội, đó cũng là chuyện đương nhiên, như vậy dù anh có thắng thì cũng chẳng được lợi ích gì.
Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, là người lớn thì phải rộng lượng một chút.
Thế là Trương Mặc Vũ nói: “Thôi được rồi, cứ vậy đi, tôi sẽ chờ một người có duyên”.
Thật ra kể từ khi Thượng Quan Tinh bắt đầu quảng cáo giúp anh, anh đã có cảm giác hôm nay nhất định sẽ có thể tặng một món quà lớn, chẳng qua người được nhận món quà lớn ấy chưa xuất hiện thôi.
Lúc này bỗng nhiên có một thanh niên trẻ rất gầy đi vào tiệm.
Thanh niên này rất thấp, trông hệt như một cô gái nhỏ nhắn, ước chừng chỉ cao tới ngực Trương Mặc Vũ.
Cậu ta rất gầy, đeo cặp kính đen to đùng, mang đôi giày thật rộng, trông hơi buồn cười, nhưng chắc chắn là một người trưởng thành.
“Tôi nghe nói anh có thể giúp người khác bói ra số xổ số, phải không?”, thanh niên hỏi Trương Mặc Vũ.
Nhưng không đợi anh trả lời, Thượng Quan Tinh đã lên tiếng: “Ha ha, muốn bói xổ số? Được thôi, hai triệu nhé!”
Thanh niên lập tức sững sờ, vẻ mặt trở nên hơi buồn bã: “Quả nhiên trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí cả…”
Nhưng Trương Mặc Vũ lại hỏi một cách rất hứng thú: “Tạm thời không bàn tới việc xổ số, cậu nói cho tôi biết trước đã, cậu đang thiếu một số tiền đúng không?”
Thanh niên liền đáp: “Đúng vậy, tôi đang rất rất cần tiền, cần một số tiền lớn, để…”
Nói tới đây, thanh niên im lặng một lúc, sau đó anh ta như lấy hết can đảm để nói ra.
“Tôi muốn giúp bố tôi cưới một cô vợ mười tám tuổi!”
Câu nói này của thanh niên khiến tất cả mọi người trong tiệm đều há hốc mồm.
Ai cũng có một dấu chấm hỏi treo trên đầu, cái quái gì vậy? Giúp bố cậu cưới một cô vợ mười tám tuổi?
Nữ thư ký Lâm Tư Ngữ là người đầu tiên hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc, cô ta giơ ngón cái lên với thanh niên: “Quá có hiếu!”
Thượng Quan Tuyết cũng chống một tay lên trán, sao trước đây cô không phát hiện trên con phố này có nhiều người kì quặc như thế nhỉ?
Thượng Quan Tinh trố mắt ra, khen một câu với giọng điệu hâm mộ: “Giỏi lắm cậu trai, bố cậu có được đứa con trai như cậu, đúng là đã không phí công nuôi cậu mà”.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Cậu không có duyên với xổ số, có điều hôm nay cậu sẽ có cơ hội phát tài đấy”.
“Ể?”, Thượng Quan Tinh nghe vậy thì đờ mặt ra, nhìn về phía Trương Mặc Vũ, anh ta vẫn còn nhớ rõ tiền cược kia đấy nhé.
Thanh niên này mừng rỡ: “Anh chủ tiệm, ý anh là tôi có thể kiếm được một số tiền lớn ư?”
Trương Mặc Vũ gật đầu, vô cùng tự tin: “Đúng thế! Hơn nữa còn ngay trong hôm nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa tiếng nữa nhất định sẽ có kết quả!”
Nghe vậy, Thượng Quan Tinh lập tức cảm thấy khó thở, bắt đầu căng thẳng.
Thượng Quan Tuyết và Lâm Tư Ngữ nhìn nhau, trong mắt của hai cô gái đều tràn đầy kinh ngạc và mong chờ.
Mấy ngày nay hai người họ tiếp xúc với Trương Mặc Vũ, chưa thấy anh bói sai lần nào.
Giờ họ đều muốn xem xem rốt cuộc Trương Mặc Vũ sẽ giúp thanh niên muốn giúp bố mình cưới vợ trẻ này bằng cách nào.
Chương 24: Bị chó cắn
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Trương Mặc Vũ, họ đều muốn xem liệu anh có thể giúp thanh niên này thực hiện nguyện vọng của mình được hay không.
Trương Mặc Vũ nghĩ ngợi, sau đó nói bằng giọng điệu rất nhanh: “Giờ cậu đi ra ngoài, rẽ trái rồi sẽ gặp một bà cụ bán bánh ú”.
“Sau khi gặp bà cụ bán bánh ú, cậu mua mười đồng bánh ú, mở một cái ra, không được ăn, cầm bánh ú chạy tới trước, khi nào gặp một người phụ nữ đang nhảy múa bên lề đường thì lập tức rẽ phải”.
“Sau đó đi thẳng về phía trước, đừng có dừng lại, tài vận sẽ tự đến!”
Anh nói xong, ai nấy cũng ngơ ngác.
Lúc này Thượng Quan Tinh không nhịn được nữa, thốt lên: “Gì mà lung tung thế? Mua bánh ú rồi lại không được ăn, chơi trò bí hiểm hả?”
Thượng Quan Tuyết cũng khó hiểu: “Trên con phố này có rất ít người bán hàng rong đấy, bên tôi quản lý rất chặt chẽ”.
Nhưng Trương Mặc Vũ không trả lời, anh chỉ nhìn thanh niên kia: “Nhớ rõ chưa?”
Cậu ta gật đầu: “Nhớ rõ rồi ạ!”
Ngay sau đó cậu ta quay lưng đi ra ngoài.
Thượng Quan Tinh và Thượng Quan Tuyết đều tò mò, nhưng cả hai người đều là người có thân phận, nhất định sẽ không đích thân đi ra ngoài xem.
Thượng Quan Tuyết lại đưa mắt ra hiệu cho Lâm Tư Ngữ, cô ta vội vàng đứng dậy lặng lẽ đi theo ra ngoài.
Đúng như Trương Mặc Vũ đã nói, sau khi thanh niên đi ra ngoài rẽ trái, đi chưa được mấy bước quả nhiên gặp một bà cụ bán bánh ú thật.
Bà cụ kia đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, vừa đi vừa rao hàng: “Bánh ú đây, bánh ú ngọt đây, ba đồng một cái, mười đồng ba cái…”
Hầu hết những người mua bánh ú đều chỉ mua một cái, chỉ có thanh niên đó đi đến trước mặt bà cụ, thẳng tay lấy ra mười đồng mua ba cái.
Sau đó cậu ta làm theo lời của Trương Mặc Vũ, đầu tiên mở bánh ú ra, tiếp theo đi thẳng tới trước.
Đi được một lúc thì quả nhiên gặp được một người phụ nữ điên ăn mặc không chỉnh tề. Hình như người phụ nữ kia từng bị gì đó kích thích tinh thần, cô ta vừa đi vừa khoa tay múa chân với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Thanh niên thấy thế, lại tiếp tục rẽ phải theo lời của Trương Mặc Vũ, đi vào một con hẻm nhỏ.
Cậu ta không quan tâm gì hết mà cứ đi thẳng về phía trước, Lâm Tư Ngữ suýt mất dấu cậu ta.
Sau một lúc đi bộ, từ ven đường chợt có một con chó lớn rất gầy chạy tới. Nó chặn đường thanh niên, sủa mấy tiếng gâu gâu với cậu ta.
Nghe thấy tiếng chó sủa, thanh niên lập tức hoảng sợ, bánh ú rơi xuống đất.
Cậu ta đã sợ chó từ nhỏ, lập tức xoay người định bỏ chạy.
Nhưng một giây sau, cậu ta chợt nhớ ra Trương Mặc Vũ đã dặn mình giữ cái bánh ú này, nó có liên quan đến tài vận của cậu ta, không thể cho chó ăn được.
Thế là cậu ta xoay người lại, định nhặt bánh ú lên.
Nhưng con chó hoang kia cũng đang đói muốn chết, nó nhào thẳng tới cướp lấy cái bánh ú ngọt.
Thanh niên chộp được cái bánh ú trước, mừng thầm trong lòng.
Nhưng con chó hoang lại trở nên tức giận, nó đã đói bụng suốt mấy ngày liền, trong mắt chỉ có cái bánh ú rơi xuống đất kia, vừa thấy thanh niên giành bánh với mình, con chó hoang này lập tức cắn vào tay cậu ta.
“Á!”, thanh niên hét toáng lên, chảy máu mất rồi.
Sau đó bánh ú rơi xuống đất, chó hoang giành được bánh ú, ăn luôn vào bụng.
Thanh niên lập tức sốt ruột, theo cậu ta nghĩ, nếu thầy bói đã yêu cầu cậu ta mua ba cái bánh ú, vậy nghĩa là ba cái bánh ú này đại diện cho tài vận.
Bị chó ăn hết làm sao được?
Thế là cậu ta tức giận xông thẳng về phía con chó hoang, muốn nó nhả cái bánh ú đã ăn vào kia.
Sau khi chó hoang ăn xong một cái bánh ú, nó phát hiện thanh niên còn ôm hai cái bánh ú khác trong ngực, liền muốn hai cái đó.
Và rồi một người một chó bắt đầu đánh nhau.
Cách đó không xa, Lâm Tư Ngữ ngơ ngác đứng nhìn, ngay sau đó cô ta nghĩ bụng: “Bánh ú đã bị chó cướp mất, cái gọi là tài vận chắc chắn sẽ không còn nữa rồi”.
Nghĩ tới đây, Lâm Tư Ngữ vội vàng xoay người rời đi.
Trong tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ, sau khi Lâm Tư Ngữ kể lại những gì mình nhìn thấy, Thượng Quan Tinh cười phá lên.
“Ha ha ha, cười chết mất, ha ha ha… Còn phát tài nữa cơ á? Kết quả hại người ta bị chó cắn, ha ha ha, bố mày cười chết mất”.
Nhưng Thượng Quan Tuyết lại sửng sốt, cô ngạc nhiên nhìn Trương Mặc Vũ với vẻ mặt khó hiểu, bởi vì lúc trước anh chưa từng sai bao giờ.
Trái lại Trương Mặc Vũ dửng dưng nói: “Vội gì chứ, chẳng phải vẫn chưa tới nửa tiếng à”.
Thượng Quan Tinh cười ha hả: “Nghe Lâm Tư Ngữ nói thanh niên kia làm rơi bánh ú, còn cắn nhau với chó, không chừng lát nữa cậu ta phải đi tiêm vắc xin ngừa dại, còn bị tốn mấy nghìn nữa kìa, đây là cái phát tài mà anh nói hả?”
Trương Mặc Vũ không trả lời, anh chỉ ngồi yên ở đó như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Thượng Quan Tinh giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó mới bảo: “Đã qua mười lăm phút, tôi cũng muốn xem xem sau mười lăm phút nữa, thanh niên kia sẽ phát tài như thế nào”.
Vào lúc này, ngoài cửa tiệm đột nhiên có tiếng động ồn ào và tiếng chó sủa vang lên.
Thượng Quan Tinh lập tức đứng dậy: “Ha ha ha, cậu ta quay lại rồi, còn bắt con chó đã cắn cậu ta về nữa, ha ha ha…”
Lúc này, mấy người nhóm Thượng Quan Tuyết và Trương Mặc Vũ cùng đi ra ngoài tiệm.
Đúng như họ nghĩ, tay thanh niên kia bị chảy máu, cánh tay kẹp cổ con chó, đang lôi con chó hoang kia tới tiệm của Trương Mặc Vũ.
Cậu ta vừa đi về phía này, vừa la lối om sòm: “Thầy bói lừa tôi, thầy bói lừa tôi! Mọi người mau tới xem thầy bói lừa bịp người khác đây này!”
Phải, thanh niên kia cũng nổi giận.
Chương 25: Vẫn chưa đủ
Tôi làm theo lời anh, phát tài đâu chẳng thấy, ngược lại còn bị chó cắn, đây không phải lừa bịp sao?
Cho nên cậu ta bắt con chó kia lại để bắt thầy bói đền tiền… À không, cả chó cũng lấy luôn!
Tất cả những người trên đường thấy thế đều xúm lại.
“Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?”, rất nhiều người đặt câu hỏi.
Thanh niên vừa kéo con chó đi về phía tiệm phong thủy, vừa kể lại chuyện mình đi xem bói cho mọi người nghe.
Mọi người nhanh chóng biết chuyện gì xảy ra, chỉ một lát sau đám đông đã túm tụm thật đông ngoài tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Ở cửa tiệm, thanh niên dùng tay kẹp cổ con chó, không vào trong tiệm mà đứng bên ngoài hô hoán.
“Đây là thứ mà anh đã bói cho tôi đấy à? Phát tài đã nói đâu rồi?”
Xung quanh có rất nhiều người giơ điện thoại quay phim lại.
Ai nấy cũng bàn tán xôn xao.
“Sáng nay nghe nói cái tiệm này có thể bói được số xổ số, tôi đã thấy không đáng tin rồi, quả nhiên là có chuyện!”
“Đúng đấy, lừa đảo ngày nay quá manh động, quảng cáo lên cả Đài giao thông, thế này khó lường được lắm”.
“Đền tiền đi, hại người ta bị chó cắn, không đền mấy chục nghìn thì chuyện này không thể cho qua được”.
“Công khai vụ này đi, sau đó đuổi anh ta ra khỏi phố Phù Dung, chỗ chúng ta không thể có loại sâu làm rầu nồi canh này được!”
…
Thượng Quan Tinh còn lấy cả ghế trong tiệm đem ra ngoài, vắt chéo chân ngồi bên cạnh, tỏ vẻ hài lòng.
Thượng Quan Tuyết nhíu mày thật chặt, giờ cô đang rất lo lắng cho tình cảnh của Trương Mặc Vũ.
Biết làm sao bây giờ, linh hồn bé nhỏ đã bị người ta hút đi mất nên cũng vô thức lo lắng cho anh.
Giờ phút này, cuối cùng thanh niên kia không kể lể với những người xung quanh nữa mà nhìn thẳng về phía Trương Mặc Vũ, la toáng lên: “Thầy bói, tôi làm theo cách của anh, chẳng những không phát tài mà còn bị chó cắn, anh nói đi, giờ phải làm sao?”
Xung quanh lập tức yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Trương Mặc Vũ, rất nhiều người cầm điện thoại quay anh, muốn xem anh sẽ giải thích như thế nào.
Trương Mặc Vũ nhìn thanh niên bị chó cắn kia, mỉm cười: “Cũng giỏi đó, biết đem chó về nữa cơ”.
“Nó cắn tôi, tôi bắt nó về để làm chứng cho tôi thôi!”, thanh niên giải thích.
Sau đó cậu ta nói tiếp: “Thầy bói, anh hại tôi bị chó cắn, đền tiền đi, nếu không thì chuyện này sẽ không xong đâu!”
Trương Mặc Vũ cười bảo: “Chỉ bị chó cắn một phát thôi mà? Cậu nóng vội làm gì, chờ thêm một lát nữa đã”.
“Chỉ bị chó cắn một phát thôi nghĩa là sao? Anh có biết bệnh dại không? Anh có biết bị chó cắn đau cỡ nào không? Tôi bị khùng rồi nên mới tin vào lời bịa đặt thầy bói có thể giúp tôi phát tài!”
Thanh niên ấm ức vô cùng, cậu ta chỉ muốn có tiền để giúp bố mình cưới cô vợ mười tám tuổi thôi, cậu ta có lỗi gì? Dựa vào đâu mà phải bị chó cắn?
Giờ phút này, rất nhiều người ở xung quanh nhìn thấy Trương Mặc Vũ thế này đều lên tiếng chỉ trích.
“Thầy bói, sao anh lại có thể như vậy?”
“Không có tài thì ít nhất cũng không thể không chịu trách nhiệm như thế được chứ, có đúng không?”
“Tuy nói bị chó cắn là ngoài ý muốn, nhưng ít ra cũng chứng minh được gã thầy bói này là một kẻ lừa bịp mà”.
Lúc này Thượng Quan Tuyết đi tới bên cạnh Trương Mặc Vũ, nhỏ giọng hỏi anh: “Trương Mặc Vũ, sao thế? Hay cứ đền chút tiền là được rồi”.
Nếu là mấy ngày trước, Thượng Quan Tuyết nhất định sẽ dùng một câu dỡ tiệm của Trương Mặc Vũ.
Nhưng giờ đã khác, linh hồn của cô có mối liên hệ thần bí nào đó với Trương Mặc Vũ, chỉ cần gặp anh là lòng cô lại không tự chủ được mà nghĩ tới anh…
Xung quanh đương nhiên có người biết Thượng Quan Tuyết, lúc này có khá nhiều người nhắm vào cô.
“Đây không phải quản lý của phố Phù Dung à? Tại sao cô lại ở trong tiệm phong thủy này?”
“Cô ta là Thượng Quan Tuyết hả?”
“Bảo sao gã thầy bói trẻ này lại không sợ chút nào, hoá ra là có người đứng sau chống lưng cho”.
“Xong rồi, trước đây phố Phù Dung được gọi là phố uy tín, không ngờ cô ta lại chống lưng cho một kẻ lừa đảo đấy!”
“Phố uy tín cái quái gì, vẫn lừa gạt dân thường đấy thôi, về bản chất chẳng phải ai thân với cô ta thì cô ta bênh vực người đó à”.
Mọi người xung quanh càng nói càng thái quá, Thượng Quan Tinh cực kì vui vẻ.
Anh ta muốn hiệu quả này đây, phố Phù Dung là phố buôn bán nổi tiếng trong tay Thượng Quan Tuyết, chỉ cần danh dự của nơi này bị tổn hại, địa vị của cô ở nhà họ Thượng Quan nhất định sẽ hạ thấp, anh ta sẽ có thể vượt lên trên Thượng Quan Tuyết.
Còn hai tháng nữa sẽ đến lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ nhà họ Thượng Quan, lúc đó chắc chắn sẽ có đánh giá giữa con cháu trong nhà với nhau, đánh giá đó có thể sẽ quyết định địa vị của thế hệ trẻ của nhà họ Thượng Quan.
Nếu như ai giành chiến thắng trong cuộc đánh giá ấy, người đó rất có thể sẽ trở thành ứng cử viên thừa kế nhà họ Thượng Quan.
Bởi vậy Thượng Quan Tinh sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể chèn ép Thượng Quan Tuyết, và giờ chuyện đã tới nước này, chỉ cần anh ta đổ thêm dầu vào lửa, muốn làm tổn hại đến danh dự của phố Phù Dung thì quá dễ dàng.
Thượng Quan Tuyết cũng hơi sốt ruột, cô quay sang nhìn Trương Mặc Vũ, bảo: “Trương Mặc Vũ, anh nói gì đi chứ!”
Nhưng anh lại khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa đủ”.
“Vẫn chưa đủ? Cái gì chưa đủ?”, Thượng Quan Tuyết mờ mịt.
“Chưa đủ lớn chuyện”, Trương Mặc Vũ trả lời.
Trên đầu Thượng Quan Tuyết lập tức treo một dấu chấm hỏi to đùng, anh có ý gì thế? Còn ngại chuyện chưa đủ lớn à?
“Có phải anh tới đây chỉ để hại tôi không đấy?”, Thượng Quan Tuyết kinh ngạc thốt lên.
Thanh niên thấy Trương Mặc Vũ không định giải thích với mình, cậu ta quyết định ôm chó ngồi bệt xuống đất, gào khóc thật to: “Mọi người mau tới đây xem đi này, ức hiếp người ta quá, gã thầy bói này ức hiếp người ta quá rồi này!”
Lúc này biểu cảm của Trương Mặc Vũ mang đầy vẻ khó hiểu: “Cho nên?”
Thượng Quan Tinh nói thẳng: “Chẳng lẽ mày không nên giải thích à? Lưu sẹo chết rồi, dãy số mà mày cho gã lại vừa hay là bộ số trúng thưởng ngày hôm qua”.
Trương Mặc Vũ hơi mỉm cười, dùng ánh mắt như nhìn đứa ngu để nhìn Thượng Quan Tinh: “Không phải anh định nói, cái chết của Lưu sẹo có liên quan đến tôi chứ?”
Không đợi Thượng Quan Tinh mở miệng đáp lại, một viên cảnh sát vội nói: “Cái chết của gã không liên quan gì đến anh, chúng tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ”.
“Tôi nói rồi, cái này là do tôi bói ra được, mấy người nếu không tin thì có thể hỏi Thượng Quan Tuyết, cô ấy chính là nhân chứng”, Trương Mặc Vũ nói.
Thượng Quan Tuyết bước lên trước, khẽ gật đầu: “Không sai, tôi có thể làm chứng”.
“Không thể nào!”, Thượng Quan Tinh ngạc nhiên kêu lên, anh ta cảm thấy quá là khó tin, Trương Mặc Vũ sao có thể bói được cả vé số trúng thưởng!
Mặc dù trên mặt Thượng Quan Tinh đầy vẻ không tin, nhưng Thượng Quan Tuyết lại khoanh tay trước ngực nói: “Chính mắt tôi chứng kiến, đây là sự thật”.
Tiếp sau đó, Thượng Quan Tuyết nhìn về phía mấy viên cảnh sát: “Tôi cảm thấy, nguyên nhân cái chết của Lưu sẹo vô cùng rõ ràng, chẳng lẽ chuyện này cũng có thể trách được Trương Mặc Vũ?”
Một viên cảnh sát vội nói: “Không phải không phải, chỉ là cảm thấy chuyện này quá ly kỳ, cho nên mới đến đây hỏi lại một chút”.
Vốn dĩ, theo như ý của Thượng Quan Tinh thì bọn họ phải đưa theo Trương Mặc Vũ đi về đồn để điều tra chuyện này.
Cho dù cái chết của Lưu sẹo không liên quan gì đến Trương Mặc Vũ, nhưng dựa vào mảnh giấy kia để bắt giữ Trương Mặc Vũ vài ngày cũng không phải vấn đề gì to tát.
Nhưng bây giờ có Thượng Quan Tuyết ra mặt, rất rõ ràng, Thượng Quan Tuyết muốn bảo vệ Trương Mặc Vũ, bọn họ chắc chắn không thể cứ thế đưa anh đi được.
Lúc này Thượng Quan Tuyết nói: “Hỏi xong là hết chuyện rồi đúng không?”
Mấy viên cảnh sát ghi chép lại lời khai, lúc này mới nói: “Không có gì nữa, nếu sau này có vấn đề gì, chúng tôi sẽ lại đến điều tra”.
Nhưng Thượng Quan Tinh lại không chịu cho qua: “Từ đã, tôi không tin, anh ta có thể bói ra được bộ số trúng thưởng, trong này chắc chắn là có vấn đề!”
Tiếp đó Thượng Quan Tinh nghiến răng nói: “Tôi đề nghị, bắt gã Trương Mặc Vũ này về trước, nhốt lại vài ngày, phải điều tra ra bằng được chân tướng”.
Trương Mặc Vũ bật cười, mình có gây sự gì với cái thể loại này đâu, anh ta cứ thích đối đầu với mình như vậy sao?
Chẳng lẽ, giữa anh ta và Lưu sẹo có bí mật gì không thể để lộ?
Mặc dù nhà Thượng Quan rất có khả năng là đời sau của Thượng Huyền Nguyệt, nhưng khi mà con trẻ trong nhà náo loạn vô lý thế này thì anh cũng sẽ không nuông chiều.
Cho nên Trương Mặc Vũ nói bằng giọng lạnh lùng: “Chân tướng? Anh muốn chân tướng gì?”
Thượng Quan Tinh hừ mũi: “Chỉ cần là một người có chút thường thức thì đều biết, chắc chắn không thể tính ra được bộ số trúng thưởng”.
“Cho nên, tao nghi ngờ, mày chắc chắn có vấn đề”.
“Hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu mày đã bói ra được bộ số trúng thưởng rồi, tại sao mày còn đưa dãy số này cho Lưu sẹo mà không tự mình đi mua?”
“Điều này vô cùng không hợp logic, cho nên, thằng nhãi, mày chắc chắn là có vấn đề”.
“Tao nghi ngờ, cái chết của Lưu sẹo chắc chắn có nguyên nhân phía sau!”.
Thượng Quan Tinh luôn mồm nói một hồi, nói đến mức Trương Mặc Vũ cũng thấy chột dạ, bởi vì, hắn nói hoàn toàn là sự thật.
Cái chết của Lưu sẹo đúng là có nguyên nhân khác, là Trương Mặc Vũ quả thực đã tiếp tay cho sự việc này.
Nhưng, mấy viên cảnh sát lại lắc đầu, một người nói: “Cái chết của Lưu sẹo là chuyện vô cùng rõ ràng, gã bị người ta báo thù, đâm chết ngay trên phố, việc này không liên quan gì đến Trương Mặc Vũ”.
“Chúng tôi đến đây lần này, chỉ là muốn tìm hiểu rõ mảnh giấy kia mà thôi”.
“Bây giờ, xem ra đây chỉ là tình cờ”.
Nói xong, mấy viên cảnh sát xoay người rời đi.
Đùa, nếu như Trương Mặc Vũ người cô thế cô, chỉ có một mình thì bọn họ còn có thể làm theo ý của Thượng Quan Tinh, dẫn người đi rồi nhốt vài ngày cũng được.
Nhưng bây giờ, Thượng Quang Tuyết tỏ rõ ý muốn bảo vệ Trương Mặc Vũ.
Mấy người nhà Thượng Quan các người đánh nhau, người ta còn lâu mới thèm tham gia vào.
Cho nên, mấy viên cảnh sát dứt khoát bỏ đi, không hề có ý định gây khó dễ cho Trương Mặc Vũ, càng không có lý do gì để làm như vậy.
Cũng không thể nói, bởi vì người ta đoán mò được bộ số trúng thưởng nên bắt người ta giam lại chứ, lại nói, bộ số kia cũng chẳng trúng thưởng, cũng chỉ là tờ giấy bỏ đi.
Rất nhanh, Lâm Tư Ngữ đã trở lại
Bên trong cửa hàng của Trương Mặc Vũ chỉ còn lại Thượng Quan Tinh, Thượng Quan Tuyết cùng Lâm Tư Ngữ.
Thượng Quan Tinh không hề có ý định bỏ đi.
Lúc này trên mặt Thượng Quan Tuyết đã đeo một nụ cười: “Thượng Quan Tinh, anh còn muốn làm cái gì?”
Thượng Quan Tinh biểu cảm giận dữ: “Thượng Quan Tuyết, cô đừng có đắc ý, việc này chắc chắn là có vấn đề”.
Tiếp đó Thượng Quan Tinh nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Thằng nhãi, mày nói mày có thể bói được vé số trúng thưởng đúng không? Nào, xem cho tao, nếu như mày xem đúng thì tao sẽ thừa nhận là mày biết xem bói”.
Trương Mặc Vũ cười lạnh: “Anh cũng muốn bói số trúng thưởng à? Được thôi, xem ra, việc của Lưu sẹo không làm cho anh rút ra được bài học gì”.
Thượng Quan Tinh vừa nghe thì biến sắc.
“Ý mày là gì?”, Thượng Quan Tinh nhìn chằm chằm Trương Mặc Vũ, trong lòng chột dạ lo lắng.
Trên thực tế, Thượng Quan Tinh với thân phận con cháu nhà Thượng Quan, cũng có nghe qua những câu chuyện về phong thủy.
Thượng Quan Tinh đương nhiên cũng hiểu mệnh hèn thì không trấn áp được lộc trời.
Bây giờ, Trương Mặc Vũ nói như vậy làm anh ta rùng mình một cái, anh ta bỗng ý thức được điều gì đó.
Trương Mặc Vũ mỉm cười: “Lại đây, muốn vé số trúng thưởng đúng không, tôi thành toàn cho anh”.
Thượng Quan Tinh bỗng lui về sau một bước, anh ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lúc này, biểu cảm của Thượng Quan Tuyết cũng thay đổi.
Chương 22: Quảng cáo miễn phí
Mặc dù cô và Thượng Quan Tinh là đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng hai bên hoàn toàn không phải đối thủ một mất một còn.
Trong cuộc cạnh tranh của gia tộc, họ chỉ muốn áp đảo đối phương, muốn thể hiện xuất sắc hơn đối phương thôi.
Cho dù nhân phẩm của Thượng Quan Tinh hơi tệ, anh ta có muốn ngáng chân Thượng Quan Tuyết cũng sẽ không ra tay trực diện với cô, thay vào đó sẽ nhắm vào những nơi cô quản lý để mà giở trò.
Con cái nhà họ Thượng Quan cùng lắm chỉ ngấm ngầm giẫm đạp lên đối phương vài phát, chứ sẽ không bao giờ tự giết hại lẫn nhau.
Do đó, Thượng Quan Tuyết vội bảo: “Trương Mặc Vũ, anh đừng đưa số xổ số cho anh ta, anh ta không có ác ý với anh đâu”.
Trương Mặc Vũ mỉm cười: “Cô cứ yên tâm, mạng của anh ta quý hơn Lưu sẹo, dù có biết trước số xổ số thì cũng không chết được, cùng lắm là bị xui xẻo mấy năm thôi”.
Nghe vậy, Thượng Quan Tinh lập tức nói thầm trong lòng.
Người ta nói quân tử không đứng dưới chân tường đổ, trai tốt không tán phụ nữ đã có chồng, gặp chuyện nguy hiểm phải kiên quyết không được làm.
Đương nhiên, tuy sợ nhưng ngoài miệng không thể sợ.
Con cả nhà họ Thượng Quan tôi đây sao có thể mất mặt được?
Sau đó con ngươi của Thượng Quan Tinh đảo một vòng, anh ta đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Anh ta lấy điện thoại ra, cười khẩy một tiếng: “Tôi không bói số xổ số, nhưng anh yên tâm, lát nữa sẽ có người tới tìm anh bói thôi”.
Nói xong, Thượng Quan Tinh gọi vào số điện thoại của một nữ phóng viên.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, trong điện thoại phát ra giọng nói dịu dàng mềm mại của một cô phát thanh viên: “Anh Tinh, sao anh lại có thời gian rảnh gọi cho em thế này, em vui lắm, tối nay có muốn đi ăn cùng nhau không? ‘Áo mưa’ em sẽ tự chuẩn bị”.
Thượng Quan Tinh nói: “Em gái Tiểu Từ, anh phát hiện một chuyện rất thú vị, em có muốn đưa tin không?”
“Trên phố Phù Dung có một gã thầy bói mới đến, nghe nói anh ta bói đúng lắm, có thể bói được cả số xổ số đấy…”
Thượng Quan Tinh nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra tại cục cảnh sát một lần, sau đó bảo cô phát thanh viên kia quảng cáo cho tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Vừa thấy hành động của Thượng Quan Tinh, Trương Mặc Vũ lập tức mừng ra mặt.
Ban đầu Trương Mặc Vũ còn đang lo việc kinh doanh không được tốt, không ngờ thanh niên này lại giúp anh quảng cáo miễn phí một đợt.
Giờ phút này khi nhìn lại Thượng Quan Tinh, Trương Mặc Vũ cảm thấy anh ta đẹp trai hơn rất nhiều.
Nhìn đi kìa, không hổ danh là cháu trai của thầy đây, tư tưởng giác ngộ này rất cao đấy!
Chẳng mấy chốc Thượng Quan Tinh đã cúp điện thoại, cô phát thanh viên xinh đẹp kia đi thu thập thông tin, chuẩn bị quảng cáo giúp tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Lúc này Thượng Quan Tuyết khịt mũi lên tiếng: “Thượng Quan Tinh, anh chỉ biết mỗi một chiêu đổ thêm dầu vào lửa này thôi hả?”
Thượng Quan Tinh cười ha hả: “Đây không phải chuyện tốt sao? Chỉ cần tôi quảng cáo giúp tiệm phong thủy này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới bói xổ số, đây là chuyện tốt mà”.
Sau đó anh ta tươi cười nhìn Trương Mặc Vũ: “Anh biết bói số xổ số cơ mà? Được thôi, tôi sẽ cho tất cả mọi người ở Kim Lăng tới tìm anh xem bói, tôi cũng muốn xem anh bói như thế nào lắm”.
Dứt lời, Thượng Quan Tinh tìm đại một cái bàn rồi ngồi vào, làm ra vẻ xem kịch vui.
Năng lực của Thượng Quan Tinh quả thật rất mạnh, sau một cú điện thoại, còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, một “tin tức thú vị” đã được phát trên kênh phát thanh giao thông tại địa phương.
Đầu tiên việc Trương Mặc Vũ bói số xổ số được lan truyền giữa các tài xế taxi với nhau.
Tiếp đến tin tức được lan rộng ra, rất nhiều người bắt đầu bàn tán về vấn đề này.
“Đã nghe nói chưa? Thầy bói trên phố Phù Dung bói chính xác lắm, anh ta bói đúng cả số xổ số luôn kìa!”
“Gì cơ? Kim Lăng chúng ta có người trúng xổ số hả?”
“Không có ai trúng cả, là cái gã Lưu sẹo mới chết hôm qua ấy, sau khi gã được thầy bói trong tiệm phong thủy bói ra số xổ số, gã chưa kịp đi mua thì đã chết đột ngột ở trên đường rồi”.
“Đáng tiếc thật đấy!”
“Tin giả à? Làm gì có thầy bói nào lợi hại như thế được!”
“Nữ phát thanh viên của Đài giao thông đã xác nhận rồi, tôi có người thân làm ở đồn công an cũng có nghe nói về việc này, không phải giả đâu!”
“Đi thôi, chúng ta cũng đi tìm người đó xem bói đi, nhờ anh ta bói số xổ số giúp chúng ta!”
…
Nhưng một số thầy bói mù, thọt hoặc gù lưng lại cười mỉa: “Ha ha, các cậu cũng bói số xổ số à? Các cậu đoán xem vì sao Lưu sẹo lại chết đột ngột trên đường đi nào?”
“Đúng đó, vì sao nhỉ? Chẳng lẽ mạng của gã không có vận phát tài lớn như vậy ư? Shh...”
Rất nhiều người lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu áng chừng phúc phận của mình.
Trên thực tế, hầu hết mọi người nghe được loại tin tức này đều chỉ nghe cho vui thôi, không phải ai cũng là kẻ ngốc, chuyện tốt thế này sao có thể rơi trúng đầu họ được.
Với lại nếu thầy bói linh nghiệm như thế, tại sao anh không tự bói số xổ số cho mình rồi tự đi mua chứ?
Tất nhiên cũng có một số người không được thông minh cho lắm, đi thẳng tới tiệm của Trương Mặc Vũ để thử vận may.
Một người trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, đầu tóc rối bù, vừa vào cửa đã la toáng lên.
“Xem bói đi, bói giúp tôi số xổ số của ngày mai, tôi muốn trúng số độc đắc, tôi muốn đu cô nữ streamer của mình. Cô ấy bảo tôi donate thêm một triệu nữa là sẽ đi gặp mặt offline với tôi!”
Trương Mặc Vũ sầm mặt: “Bói bình thường ba trăm, muốn bói xổ số thì hai triệu, đưa tiền trước rồi mới tính quẻ, không cho nợ”.
Người trung niên này lập tức đơ mặt ra: “Nếu tôi có hai triệu thì đi tìm cậu làm gì?”
Một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi, nhìn như còn là học sinh cấp ba, vừa vào tiệm đã hỏi: “Có thể bói số xổ số giúp em không ạ? Sau khi trúng số chúng ta chia ba bảy… À không, chia hai tám, em tám anh hai”.
Chương 23: Giúp bố cưới vợ mười tám tuổi
Một ông lão ngoài bảy mươi tuổi suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Trương Mặc Vũ, ông ta nhất quyết đòi số xổ số, nói là mình sống đời này, ước mơ lớn nhất là tìm được người em vợ đã mất tích bốn mươi năm mươi năm nay, nên cần rất nhiều tiền.
Chưa đến một tiếng đồng hồ đã có liên tục hai mươi đến ba mươi người kì lạ vào tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Cách mà anh đối phó với những người này chỉ có một, đó là ra giá hai triệu.
Những người kì lạ này đều bị anh đuổi đi rất nhanh.
Khi thấy Trương Mặc Vũ không chịu xem bói cho những người này, Thượng Quan Tinh lập tức cạnh khoé: “Trương Mặc Vũ, tôi đã nói anh có vấn đề rồi mà, anh không hề muốn xem bói chút nào!”
Sau đó anh ta nhìn sang Thượng Quan Tuyết: “Thượng Quan Tuyết, chẳng phải phố Phù Dung của cô có danh hiệu là phố uy tín sao? Sao lại cho phép một kẻ lừa bịp tới vậy? Giữa hai người có giao dịch bất chính gì không thế?”
Thượng Quan Tuyết lập tức lạnh mặt: “Anh bớt nói bậy lại đi!”
Trương Mặc Vũ thì lại mỉm cười: “Về việc xem bói, người nào có mạng, người nào có tài vận, tôi mới chỉ điểm cho người đó”.
“Rất nhiều người không có số mạng đó, số mạng của họ không có tài vận đó, dựa vào đâu tôi phải chỉ điểm giúp họ?”
Thượng Quan Tinh cười khẩy: “Nguỵ biện!”
Anh ta nói tiếp: “Tôi dám cược anh là một kẻ lừa đảo chẳng có tích sự gì, còn trẻ thế này mà lại mở tiệm phong thủy, muốn lừa ai vậy”.
“Cược?”, Trương Mặc Vũ cười: “Vậy nếu tôi bói được thì anh cho tôi được cái gì?”
Thượng Quan Tinh cười mỉa: “Nếu hôm nay anh không thể giúp người ta phát tài trong vòng một đêm, anh phải quỳ xuống dập đầu cho tôi, gọi tôi một tiếng bố”.
Thật ra Thượng Quan Tinh rất thông minh, anh ta không nói Trương Mặc Vũ có bói đúng được gì hay không, mà nói là Trương Mặc Vũ có thể giúp người khác phát tài hay không.
Điều kiện này có quá nhiều hạn chế.
Thượng Quan Tuyết nổi giận: “Thượng Quan Tinh, anh quá đáng lắm rồi đấy, Trương Mặc Vũ đã nói là những người kia không có số mạng đó rồi mà!”
“Nói đi nói lại anh ta vẫn không có bản lĩnh đó”, Thượng Quan Tinh cười khẩy.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại nheo mắt, nói thẳng: “Nếu tôi có thể giúp người khác phát tài trong vòng một đêm, anh phải quỳ xuống dập đầu cho tôi, gọi tôi một tiếng cụ nội”.
Thượng Quan Tinh lập tức cười phá lên: “Ha ha ha, được thôi, giao kèo vậy đi!”
“Nhớ cho kĩ vào! Nếu hôm nay ông đây không thấy, anh phải ngoan ngoãn dập đầu trước tôi”.
Dứt lời, Thượng Quan Tinh tìm một cái bàn ngồi vào.
Thượng Quan Tuyết cạn lời, tại sao tiền cược giữa đàn ông với nhau lại kì quặc thế nhỉ?
Đáng lẽ tiền cược phải là bao nhiêu tiền, ai thắng người đó sẽ nhận được lợi ích thực tế nào đó chứ?
Tại sao họ giằng co đối đầu gay gắt với nhau mất một lúc, tiền cược cũng chỉ là yêu cầu đối phương gọi mình một tiếng bố thôi nhỉ, khó hiểu thật…
Nhưng ngay sau đó Thượng Quan Tuyết vẫn nói: “Trương Mặc Vũ, sao anh lại có thể cược kiểu đó với anh ta chứ, anh bị thiệt rồi”.
Trương Mặc Vũ ngẫm nghĩ lại, nghiêm túc gật đầu: “Đúng là tôi thiệt thật”.
Ừm, xét theo vai vế, Trương Mặc Vũ là cụ nội của nhà họ Thượng Quan.
Bắt anh ta gọi anh một tiếng cụ nội, đó cũng là chuyện đương nhiên, như vậy dù anh có thắng thì cũng chẳng được lợi ích gì.
Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, là người lớn thì phải rộng lượng một chút.
Thế là Trương Mặc Vũ nói: “Thôi được rồi, cứ vậy đi, tôi sẽ chờ một người có duyên”.
Thật ra kể từ khi Thượng Quan Tinh bắt đầu quảng cáo giúp anh, anh đã có cảm giác hôm nay nhất định sẽ có thể tặng một món quà lớn, chẳng qua người được nhận món quà lớn ấy chưa xuất hiện thôi.
Lúc này bỗng nhiên có một thanh niên trẻ rất gầy đi vào tiệm.
Thanh niên này rất thấp, trông hệt như một cô gái nhỏ nhắn, ước chừng chỉ cao tới ngực Trương Mặc Vũ.
Cậu ta rất gầy, đeo cặp kính đen to đùng, mang đôi giày thật rộng, trông hơi buồn cười, nhưng chắc chắn là một người trưởng thành.
“Tôi nghe nói anh có thể giúp người khác bói ra số xổ số, phải không?”, thanh niên hỏi Trương Mặc Vũ.
Nhưng không đợi anh trả lời, Thượng Quan Tinh đã lên tiếng: “Ha ha, muốn bói xổ số? Được thôi, hai triệu nhé!”
Thanh niên lập tức sững sờ, vẻ mặt trở nên hơi buồn bã: “Quả nhiên trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí cả…”
Nhưng Trương Mặc Vũ lại hỏi một cách rất hứng thú: “Tạm thời không bàn tới việc xổ số, cậu nói cho tôi biết trước đã, cậu đang thiếu một số tiền đúng không?”
Thanh niên liền đáp: “Đúng vậy, tôi đang rất rất cần tiền, cần một số tiền lớn, để…”
Nói tới đây, thanh niên im lặng một lúc, sau đó anh ta như lấy hết can đảm để nói ra.
“Tôi muốn giúp bố tôi cưới một cô vợ mười tám tuổi!”
Câu nói này của thanh niên khiến tất cả mọi người trong tiệm đều há hốc mồm.
Ai cũng có một dấu chấm hỏi treo trên đầu, cái quái gì vậy? Giúp bố cậu cưới một cô vợ mười tám tuổi?
Nữ thư ký Lâm Tư Ngữ là người đầu tiên hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc, cô ta giơ ngón cái lên với thanh niên: “Quá có hiếu!”
Thượng Quan Tuyết cũng chống một tay lên trán, sao trước đây cô không phát hiện trên con phố này có nhiều người kì quặc như thế nhỉ?
Thượng Quan Tinh trố mắt ra, khen một câu với giọng điệu hâm mộ: “Giỏi lắm cậu trai, bố cậu có được đứa con trai như cậu, đúng là đã không phí công nuôi cậu mà”.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Cậu không có duyên với xổ số, có điều hôm nay cậu sẽ có cơ hội phát tài đấy”.
“Ể?”, Thượng Quan Tinh nghe vậy thì đờ mặt ra, nhìn về phía Trương Mặc Vũ, anh ta vẫn còn nhớ rõ tiền cược kia đấy nhé.
Thanh niên này mừng rỡ: “Anh chủ tiệm, ý anh là tôi có thể kiếm được một số tiền lớn ư?”
Trương Mặc Vũ gật đầu, vô cùng tự tin: “Đúng thế! Hơn nữa còn ngay trong hôm nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa tiếng nữa nhất định sẽ có kết quả!”
Nghe vậy, Thượng Quan Tinh lập tức cảm thấy khó thở, bắt đầu căng thẳng.
Thượng Quan Tuyết và Lâm Tư Ngữ nhìn nhau, trong mắt của hai cô gái đều tràn đầy kinh ngạc và mong chờ.
Mấy ngày nay hai người họ tiếp xúc với Trương Mặc Vũ, chưa thấy anh bói sai lần nào.
Giờ họ đều muốn xem xem rốt cuộc Trương Mặc Vũ sẽ giúp thanh niên muốn giúp bố mình cưới vợ trẻ này bằng cách nào.
Chương 24: Bị chó cắn
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Trương Mặc Vũ, họ đều muốn xem liệu anh có thể giúp thanh niên này thực hiện nguyện vọng của mình được hay không.
Trương Mặc Vũ nghĩ ngợi, sau đó nói bằng giọng điệu rất nhanh: “Giờ cậu đi ra ngoài, rẽ trái rồi sẽ gặp một bà cụ bán bánh ú”.
“Sau khi gặp bà cụ bán bánh ú, cậu mua mười đồng bánh ú, mở một cái ra, không được ăn, cầm bánh ú chạy tới trước, khi nào gặp một người phụ nữ đang nhảy múa bên lề đường thì lập tức rẽ phải”.
“Sau đó đi thẳng về phía trước, đừng có dừng lại, tài vận sẽ tự đến!”
Anh nói xong, ai nấy cũng ngơ ngác.
Lúc này Thượng Quan Tinh không nhịn được nữa, thốt lên: “Gì mà lung tung thế? Mua bánh ú rồi lại không được ăn, chơi trò bí hiểm hả?”
Thượng Quan Tuyết cũng khó hiểu: “Trên con phố này có rất ít người bán hàng rong đấy, bên tôi quản lý rất chặt chẽ”.
Nhưng Trương Mặc Vũ không trả lời, anh chỉ nhìn thanh niên kia: “Nhớ rõ chưa?”
Cậu ta gật đầu: “Nhớ rõ rồi ạ!”
Ngay sau đó cậu ta quay lưng đi ra ngoài.
Thượng Quan Tinh và Thượng Quan Tuyết đều tò mò, nhưng cả hai người đều là người có thân phận, nhất định sẽ không đích thân đi ra ngoài xem.
Thượng Quan Tuyết lại đưa mắt ra hiệu cho Lâm Tư Ngữ, cô ta vội vàng đứng dậy lặng lẽ đi theo ra ngoài.
Đúng như Trương Mặc Vũ đã nói, sau khi thanh niên đi ra ngoài rẽ trái, đi chưa được mấy bước quả nhiên gặp một bà cụ bán bánh ú thật.
Bà cụ kia đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, vừa đi vừa rao hàng: “Bánh ú đây, bánh ú ngọt đây, ba đồng một cái, mười đồng ba cái…”
Hầu hết những người mua bánh ú đều chỉ mua một cái, chỉ có thanh niên đó đi đến trước mặt bà cụ, thẳng tay lấy ra mười đồng mua ba cái.
Sau đó cậu ta làm theo lời của Trương Mặc Vũ, đầu tiên mở bánh ú ra, tiếp theo đi thẳng tới trước.
Đi được một lúc thì quả nhiên gặp được một người phụ nữ điên ăn mặc không chỉnh tề. Hình như người phụ nữ kia từng bị gì đó kích thích tinh thần, cô ta vừa đi vừa khoa tay múa chân với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Thanh niên thấy thế, lại tiếp tục rẽ phải theo lời của Trương Mặc Vũ, đi vào một con hẻm nhỏ.
Cậu ta không quan tâm gì hết mà cứ đi thẳng về phía trước, Lâm Tư Ngữ suýt mất dấu cậu ta.
Sau một lúc đi bộ, từ ven đường chợt có một con chó lớn rất gầy chạy tới. Nó chặn đường thanh niên, sủa mấy tiếng gâu gâu với cậu ta.
Nghe thấy tiếng chó sủa, thanh niên lập tức hoảng sợ, bánh ú rơi xuống đất.
Cậu ta đã sợ chó từ nhỏ, lập tức xoay người định bỏ chạy.
Nhưng một giây sau, cậu ta chợt nhớ ra Trương Mặc Vũ đã dặn mình giữ cái bánh ú này, nó có liên quan đến tài vận của cậu ta, không thể cho chó ăn được.
Thế là cậu ta xoay người lại, định nhặt bánh ú lên.
Nhưng con chó hoang kia cũng đang đói muốn chết, nó nhào thẳng tới cướp lấy cái bánh ú ngọt.
Thanh niên chộp được cái bánh ú trước, mừng thầm trong lòng.
Nhưng con chó hoang lại trở nên tức giận, nó đã đói bụng suốt mấy ngày liền, trong mắt chỉ có cái bánh ú rơi xuống đất kia, vừa thấy thanh niên giành bánh với mình, con chó hoang này lập tức cắn vào tay cậu ta.
“Á!”, thanh niên hét toáng lên, chảy máu mất rồi.
Sau đó bánh ú rơi xuống đất, chó hoang giành được bánh ú, ăn luôn vào bụng.
Thanh niên lập tức sốt ruột, theo cậu ta nghĩ, nếu thầy bói đã yêu cầu cậu ta mua ba cái bánh ú, vậy nghĩa là ba cái bánh ú này đại diện cho tài vận.
Bị chó ăn hết làm sao được?
Thế là cậu ta tức giận xông thẳng về phía con chó hoang, muốn nó nhả cái bánh ú đã ăn vào kia.
Sau khi chó hoang ăn xong một cái bánh ú, nó phát hiện thanh niên còn ôm hai cái bánh ú khác trong ngực, liền muốn hai cái đó.
Và rồi một người một chó bắt đầu đánh nhau.
Cách đó không xa, Lâm Tư Ngữ ngơ ngác đứng nhìn, ngay sau đó cô ta nghĩ bụng: “Bánh ú đã bị chó cướp mất, cái gọi là tài vận chắc chắn sẽ không còn nữa rồi”.
Nghĩ tới đây, Lâm Tư Ngữ vội vàng xoay người rời đi.
Trong tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ, sau khi Lâm Tư Ngữ kể lại những gì mình nhìn thấy, Thượng Quan Tinh cười phá lên.
“Ha ha ha, cười chết mất, ha ha ha… Còn phát tài nữa cơ á? Kết quả hại người ta bị chó cắn, ha ha ha, bố mày cười chết mất”.
Nhưng Thượng Quan Tuyết lại sửng sốt, cô ngạc nhiên nhìn Trương Mặc Vũ với vẻ mặt khó hiểu, bởi vì lúc trước anh chưa từng sai bao giờ.
Trái lại Trương Mặc Vũ dửng dưng nói: “Vội gì chứ, chẳng phải vẫn chưa tới nửa tiếng à”.
Thượng Quan Tinh cười ha hả: “Nghe Lâm Tư Ngữ nói thanh niên kia làm rơi bánh ú, còn cắn nhau với chó, không chừng lát nữa cậu ta phải đi tiêm vắc xin ngừa dại, còn bị tốn mấy nghìn nữa kìa, đây là cái phát tài mà anh nói hả?”
Trương Mặc Vũ không trả lời, anh chỉ ngồi yên ở đó như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Thượng Quan Tinh giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó mới bảo: “Đã qua mười lăm phút, tôi cũng muốn xem xem sau mười lăm phút nữa, thanh niên kia sẽ phát tài như thế nào”.
Vào lúc này, ngoài cửa tiệm đột nhiên có tiếng động ồn ào và tiếng chó sủa vang lên.
Thượng Quan Tinh lập tức đứng dậy: “Ha ha ha, cậu ta quay lại rồi, còn bắt con chó đã cắn cậu ta về nữa, ha ha ha…”
Lúc này, mấy người nhóm Thượng Quan Tuyết và Trương Mặc Vũ cùng đi ra ngoài tiệm.
Đúng như họ nghĩ, tay thanh niên kia bị chảy máu, cánh tay kẹp cổ con chó, đang lôi con chó hoang kia tới tiệm của Trương Mặc Vũ.
Cậu ta vừa đi về phía này, vừa la lối om sòm: “Thầy bói lừa tôi, thầy bói lừa tôi! Mọi người mau tới xem thầy bói lừa bịp người khác đây này!”
Phải, thanh niên kia cũng nổi giận.
Chương 25: Vẫn chưa đủ
Tôi làm theo lời anh, phát tài đâu chẳng thấy, ngược lại còn bị chó cắn, đây không phải lừa bịp sao?
Cho nên cậu ta bắt con chó kia lại để bắt thầy bói đền tiền… À không, cả chó cũng lấy luôn!
Tất cả những người trên đường thấy thế đều xúm lại.
“Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?”, rất nhiều người đặt câu hỏi.
Thanh niên vừa kéo con chó đi về phía tiệm phong thủy, vừa kể lại chuyện mình đi xem bói cho mọi người nghe.
Mọi người nhanh chóng biết chuyện gì xảy ra, chỉ một lát sau đám đông đã túm tụm thật đông ngoài tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Ở cửa tiệm, thanh niên dùng tay kẹp cổ con chó, không vào trong tiệm mà đứng bên ngoài hô hoán.
“Đây là thứ mà anh đã bói cho tôi đấy à? Phát tài đã nói đâu rồi?”
Xung quanh có rất nhiều người giơ điện thoại quay phim lại.
Ai nấy cũng bàn tán xôn xao.
“Sáng nay nghe nói cái tiệm này có thể bói được số xổ số, tôi đã thấy không đáng tin rồi, quả nhiên là có chuyện!”
“Đúng đấy, lừa đảo ngày nay quá manh động, quảng cáo lên cả Đài giao thông, thế này khó lường được lắm”.
“Đền tiền đi, hại người ta bị chó cắn, không đền mấy chục nghìn thì chuyện này không thể cho qua được”.
“Công khai vụ này đi, sau đó đuổi anh ta ra khỏi phố Phù Dung, chỗ chúng ta không thể có loại sâu làm rầu nồi canh này được!”
…
Thượng Quan Tinh còn lấy cả ghế trong tiệm đem ra ngoài, vắt chéo chân ngồi bên cạnh, tỏ vẻ hài lòng.
Thượng Quan Tuyết nhíu mày thật chặt, giờ cô đang rất lo lắng cho tình cảnh của Trương Mặc Vũ.
Biết làm sao bây giờ, linh hồn bé nhỏ đã bị người ta hút đi mất nên cũng vô thức lo lắng cho anh.
Giờ phút này, cuối cùng thanh niên kia không kể lể với những người xung quanh nữa mà nhìn thẳng về phía Trương Mặc Vũ, la toáng lên: “Thầy bói, tôi làm theo cách của anh, chẳng những không phát tài mà còn bị chó cắn, anh nói đi, giờ phải làm sao?”
Xung quanh lập tức yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Trương Mặc Vũ, rất nhiều người cầm điện thoại quay anh, muốn xem anh sẽ giải thích như thế nào.
Trương Mặc Vũ nhìn thanh niên bị chó cắn kia, mỉm cười: “Cũng giỏi đó, biết đem chó về nữa cơ”.
“Nó cắn tôi, tôi bắt nó về để làm chứng cho tôi thôi!”, thanh niên giải thích.
Sau đó cậu ta nói tiếp: “Thầy bói, anh hại tôi bị chó cắn, đền tiền đi, nếu không thì chuyện này sẽ không xong đâu!”
Trương Mặc Vũ cười bảo: “Chỉ bị chó cắn một phát thôi mà? Cậu nóng vội làm gì, chờ thêm một lát nữa đã”.
“Chỉ bị chó cắn một phát thôi nghĩa là sao? Anh có biết bệnh dại không? Anh có biết bị chó cắn đau cỡ nào không? Tôi bị khùng rồi nên mới tin vào lời bịa đặt thầy bói có thể giúp tôi phát tài!”
Thanh niên ấm ức vô cùng, cậu ta chỉ muốn có tiền để giúp bố mình cưới cô vợ mười tám tuổi thôi, cậu ta có lỗi gì? Dựa vào đâu mà phải bị chó cắn?
Giờ phút này, rất nhiều người ở xung quanh nhìn thấy Trương Mặc Vũ thế này đều lên tiếng chỉ trích.
“Thầy bói, sao anh lại có thể như vậy?”
“Không có tài thì ít nhất cũng không thể không chịu trách nhiệm như thế được chứ, có đúng không?”
“Tuy nói bị chó cắn là ngoài ý muốn, nhưng ít ra cũng chứng minh được gã thầy bói này là một kẻ lừa bịp mà”.
Lúc này Thượng Quan Tuyết đi tới bên cạnh Trương Mặc Vũ, nhỏ giọng hỏi anh: “Trương Mặc Vũ, sao thế? Hay cứ đền chút tiền là được rồi”.
Nếu là mấy ngày trước, Thượng Quan Tuyết nhất định sẽ dùng một câu dỡ tiệm của Trương Mặc Vũ.
Nhưng giờ đã khác, linh hồn của cô có mối liên hệ thần bí nào đó với Trương Mặc Vũ, chỉ cần gặp anh là lòng cô lại không tự chủ được mà nghĩ tới anh…
Xung quanh đương nhiên có người biết Thượng Quan Tuyết, lúc này có khá nhiều người nhắm vào cô.
“Đây không phải quản lý của phố Phù Dung à? Tại sao cô lại ở trong tiệm phong thủy này?”
“Cô ta là Thượng Quan Tuyết hả?”
“Bảo sao gã thầy bói trẻ này lại không sợ chút nào, hoá ra là có người đứng sau chống lưng cho”.
“Xong rồi, trước đây phố Phù Dung được gọi là phố uy tín, không ngờ cô ta lại chống lưng cho một kẻ lừa đảo đấy!”
“Phố uy tín cái quái gì, vẫn lừa gạt dân thường đấy thôi, về bản chất chẳng phải ai thân với cô ta thì cô ta bênh vực người đó à”.
Mọi người xung quanh càng nói càng thái quá, Thượng Quan Tinh cực kì vui vẻ.
Anh ta muốn hiệu quả này đây, phố Phù Dung là phố buôn bán nổi tiếng trong tay Thượng Quan Tuyết, chỉ cần danh dự của nơi này bị tổn hại, địa vị của cô ở nhà họ Thượng Quan nhất định sẽ hạ thấp, anh ta sẽ có thể vượt lên trên Thượng Quan Tuyết.
Còn hai tháng nữa sẽ đến lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ nhà họ Thượng Quan, lúc đó chắc chắn sẽ có đánh giá giữa con cháu trong nhà với nhau, đánh giá đó có thể sẽ quyết định địa vị của thế hệ trẻ của nhà họ Thượng Quan.
Nếu như ai giành chiến thắng trong cuộc đánh giá ấy, người đó rất có thể sẽ trở thành ứng cử viên thừa kế nhà họ Thượng Quan.
Bởi vậy Thượng Quan Tinh sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể chèn ép Thượng Quan Tuyết, và giờ chuyện đã tới nước này, chỉ cần anh ta đổ thêm dầu vào lửa, muốn làm tổn hại đến danh dự của phố Phù Dung thì quá dễ dàng.
Thượng Quan Tuyết cũng hơi sốt ruột, cô quay sang nhìn Trương Mặc Vũ, bảo: “Trương Mặc Vũ, anh nói gì đi chứ!”
Nhưng anh lại khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa đủ”.
“Vẫn chưa đủ? Cái gì chưa đủ?”, Thượng Quan Tuyết mờ mịt.
“Chưa đủ lớn chuyện”, Trương Mặc Vũ trả lời.
Trên đầu Thượng Quan Tuyết lập tức treo một dấu chấm hỏi to đùng, anh có ý gì thế? Còn ngại chuyện chưa đủ lớn à?
“Có phải anh tới đây chỉ để hại tôi không đấy?”, Thượng Quan Tuyết kinh ngạc thốt lên.
Thanh niên thấy Trương Mặc Vũ không định giải thích với mình, cậu ta quyết định ôm chó ngồi bệt xuống đất, gào khóc thật to: “Mọi người mau tới đây xem đi này, ức hiếp người ta quá, gã thầy bói này ức hiếp người ta quá rồi này!”