-
Chương 3105-3107
Chương 3105: Buổi họp phụ huynh nhàm chán
Buổi họp phụ huynh nhàm chán
Ngô Bình lập tức bước tới quan sát, mười lăm phút sau, vị tu sĩ thoi thóp ngã vào cát bụi, chỉ còn lại nửa cái mạng. Tất cả các tu sĩ đều sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vào lúc này, quy tắc ra vào thế tục đột nhiên xuất hiện trong đầu tất cả tu sĩ, đó là dù vào hay rời thế tục đều sẽ phải chịu thiên kiếp một lần!
Sau khi chịu thiên kiếp này, nhẹ thì loại bỏ một số tu sĩ, nặng thì khiến các tu sĩ bị thương nặng, thậm chí cả thể xác và thần hồn đều bị tiêu diệt! Về phần sức mạnh của thiên kiếp, nó có liên quan đến việc làm của tu sĩ ở thế tục.
Nếu một tu sĩ dính vào quá nhiều nghiệp lực nhân quả ở thế tục, đặc biệt nếu vị ấy đã tạo nghiệp xấu thì sức mạnh của thiên kiếp sẽ tăng lên rất nhiều.
Tất nhiên, nếu một tu sĩ làm quá nhiều điều ác ở thế tục, Thiên Đình sẽ trực tiếp sai thiên binh và thiên tướng xuống bắt giữ, đưa về xét xử, nên phạt thì phạt, nên giết thì giết!
Quy tắc này vừa mới được ban ra, tu sĩ và tinh quái đều cảm thán, biết rằng sau này muốn lên Thiên giới sẽ không còn dễ dàng nữa!
Cứ như vậy, Ngô Bình đã lợi dụng một sự cố xảy ra với con gái mình để trực tiếp bao phủ thế tục giới bằng hệ thống Thiên Đạo!
Trong tương lai, những quy tắc này cũng sẽ được áp dụng cho đại lục Thánh Cổ, tất cả tu sĩ đều phải tuân theo. Đương nhiên, thân là Thiên Đế, anh là ngoại lệ, không cần phải trải qua thiên kiếp tẩy rửa.
Tuy nhiên, thiên quy cần phải được duy trì bằng thực lực, trên đời này có quá nhiều kẻ mạnh không coi Thiên Đình ra gì.
"Bùm!"
Ở phía Tây Nam, lưới trời bị một bóng người phá vỡ, lôi kiếp đánh xuống người hắn, nhưng hắn lại không có cảm giác gì mà chỉ phủi phủi quần áo.
“Có sinh linh hỗn độn đột nhập vào thế tục, lưới trời không thể chịu tải được.” A Bạch nói.
Trong thế giới thế tục, tu sĩ không phải con người và tu sĩ không phải dân bản địa ở thế tục không được phép tiến vào, đây là một trong những quy tắc. Sinh linh hỗn độn đương nhiên không được phép tiến vào, nếu không chính là coi thường thiên quy.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Sau này nếu xảy ra chuyện tương tự thì không cần phải báo cáo, kẻ nào đột nhập thì cứ xử lý.”
Lưới trời rung lên, một bàn tay to đưa xuống, lập tức giữ lấy sinh linh hỗn độn đó. Sinh linh hỗn loạn này có khí thế mạnh mẽ và sở hữu tu vi tu vi cảnh giới Tề Thiên, tuy nhiên, đứng trước trung tâm và Thiên Đạo, hắn ngay lập tức bị đàn áp. Sau đó, sức mạnh kinh khủng tràn vào, hắn hét lên một tiếng, nổ tung thành một đám sương máu rồi chết đi!
Một cường giả cảnh giới Tề Thiên đã vi phạm thiên quy nên bị bắt và bị giết ngay tại chỗ, tin tức lan truyền nhanh chóng khắp tam giới, các tu sĩ trong tam giới đều chấn động, không ai dám dùng mạng sống của mình để thử nghiệm nữa.
Vì quy tắc mới vừa được ban hành nên Ngô Bình quyết định ở lại thế tục một tháng, để đề phòng có cường giả vi phạm thiên quy thì anh có thể xử lý kịp thời.
Anh cũng thay thế hoá thân và đưa đón con gái mình mỗi ngày. Lý Thuần Thuần rất thông minh, vừa học đã biết, nhưng sở thích của cô ta quá rộng và luôn muốn thử mọi thứ.
Ngoài việc tu luyện mỗi ngày, Ngô Bình còn cùng Lý Thuần Thuần đến nhiều lớp học ngoại khoá khác nhau. Lý Mân thực ra khá bận rộn, mỗi ngày đều phải đi lại giữa đại lục Thánh Cổ và thế tục, bởi vì công việc của cô ta cơ bản đều ở đại lục Thánh Cổ, hỗ trợ Ngô Bình cai trị đất nước và làm ăn kinh doanh.
Trường học chỉ cách nhà vài trăm mét, giá nhà ở gần trường rất cao, chọn đại một căn nhà nào cũng có giá lên đến ngàn vạn, có nhiều căn biệt thự sang trọng trị giá hàng trăm triệu.
Ngôi nhà mà Lý Mân chọn là một khoảng sân nhỏ riêng biệt, có diện tích hơn 300 mét vuông, được xây hai tầng, nội thất trang trí theo phong cách cổ điển và đơn giản. Có một khoảng sân nhỏ trồng một số loại hoa cỏ và cây cối trong đó.
Vào ngày thứ ba sau khi đến thế tục có một cuộc họp phụ huynh. Ngô Bình và Lý Mân đặc biệt cùng nhau tham dự, hai người đi bộ đến đó.
Khi đến nơi, họ nhìn thấy những chiếc siêu xe chạy vào khuôn viên trường, lúc họ bước vào lớp thì các phụ huynh đã đến gần đầy đủ và đang trò chuyện với nhau.
Ngô Bình và Lý Mân ngồi gần chỗ ngồi của con gái họ, một người đàn ông trung niên bên cạnh nhìn chằm chằm vào Lý Mân, ông ta lập tức ngồi lại gần và cười nói: "Cô có phải là phụ huynh của Lý Thuần Thuần không?"
Lý Mân nói: "Đúng vậy, ông là?"
Người đàn ông trung niên này mặc bộ quần áo trị giá trăm vạn và đeo một chiếc đồng hồ hiệu, giá trị con người xa xỉ, ông ta cười “ha ha” và nói: “Con trai tôi là Lục Tân Bảo, là bạn cùng bàn của con gái cô. Con trai tôi nói rằng bạn cùng bàn của nó là Lý Thuần Thuần đặc biệt xuất sắc, tôi nhìn thấy cô thì hiểu ngay. Một người phụ nữ vừa có khí chất vừa xinh đẹp như cô chắc chắn sinh được một cô con gái rất giỏi.”
Lý Mân nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn lời khen của ông."
Lý Mân không đeo đồng hồ xa xỉ, quần áo cô ta mặc cũng không có nhãn hiệu, trông rất giản dị và thanh lịch, người đàn ông trung niên cho rằng gia cảnh của cô ta ở mức trung bình, tự nhiên nảy sinh cảm giác ưu việt, cười nói: “Mấy đứa nhỏ ngồi cùng bàn, phụ huynh như chúng ta cũng nên liên hệ nhiều hơn, tôi nên xưng hô với cô như thế nào?”
Lý Mân bình tĩnh nói: "Không cần phải liên lạc nhiều, bình thường tôi rất bận."
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, trong khi Ngô Bình ngồi bên cạnh mỉm cười, ông ta liền nói: "Cậu có phải là cha của Lý Thuần Thuần không?"
Ngô Bình: "Đúng rồi."
Người đàn ông khịt mũi nói: "Cô bé Lý Thuần Thuần này học giỏi nhưng tố chất lại quá kém cỏi!"
Ngô Bình nhướng mày: “Ông nói Thuần Thuần không có tố chất?”
Người đàn ông nói: "Đúng vậy. Cậu có biết con bé nói gì về con trai tôi không? Nói nó ngu ngốc!"
Ngô Bình gật đầu: “Đứa nhỏ này nói chuyện thẳng tính.”
Người đàn ông tức giận đến đau bụng, muốn nói thêm điều gì nữa, chủ nhiệm lớp đã bước lên bục và mỉm cười nói: “Thưa các vị phụ huynh, cảm ơn quý vị đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để đến tham dự buổi họp phụ huynh của lớp chúng ta, tôi là chủ nhiệm lớp, Lưu Diễm."
Sau khi phát biểu xong lời dạo đầu, Lưu Diễm mỉm cười nói: "Hôm nay tôi sẽ thông báo một điều rất quan trọng, lớp chúng ta sẽ có cơ hội đến tham quan và học tập ở Đại học Lý thị."
Nghe được câu này, mọi người đều hưng phấn, Đại học Lý thị! Đó là ngôi trường tốt nhất trên thế giới! Ngay cả Đại học Thần Kinh ở Đại Hạ và Đại học Tiên Kinh của nước Tống cũng không thể so sánh được với nơi này!
Đại học Lý thị cũng tuyển sinh viên từ các nước láng giềng như nước Tống và Đại Hạ, chỉ tuyển hơn 1.200 sinh viên mỗi năm. Do sự phát triển nhanh chóng của Đại học Lý thị trong những năm gần đây, nó đã hoàn toàn lấy đi những sinh viên chất lượng cao vốn thuộc về Đại học Thần Kinh và Đại học Tiên Kinh.
Lý do khiến Đại học Lý thị mạnh đến vậy nằm ở nguồn tài chính mạnh mẽ và tầm ảnh hưởng. Nghe nói rằng chủ sở hữu của Đại học Lý thị là một nhân vật bí ẩn mà ngay cả Hạ Đế và Tống Hoàng cũng phải kính trọng.
“Cô Lưu, chuyến tham quan học tập này có giúp ích gì nhiều cho học sinh không?” Một bà mẹ lập tức hỏi.
Lưu Diễm mỉm cười và nói: "Tất nhiên là có ích, chuyến tham quan học tập lần này kéo dài trong ba tuần, nếu bạn học nào thể hiện đủ tốt sẽ nhận được thư mời của Đại học Lý thị. Thư mời không yêu cầu quá nhiều điểm là có cơ hội học tập tại Đại học Lý thị. Cơ hội lần này rất quý giá, các vị phụ huynh phải nắm bắt nó.”
"Cô Lưu, tất cả học sinh đều có thể đi sao?"
Lưu Diễm cười nói: "Đương nhiên là không. Cả khối chỉ có năm mươi vị trí, đến lớp chúng ta cũng chỉ có sáu vị trí. Nhưng lớp chúng ta có ba mươi bảy người, vậy nên để ai đi, tôi sẽ quyết định tùy theo tình hình cụ thể của học sinh. Tất nhiên, quyết định cuối cùng sẽ được công bố vào tuần sau, vì vậy mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng trong thời gian này.”
Nghe Lưu Diễm nói như vậy, đầu óc của các bậc phụ huynh trở nên sôi động. Họ biết rằng chủ nhiệm lớp là người có quyền quyết định cuối cùng để ai đi và không để ai đi, họ chỉ cần nịnh nọt chủ nhiệm lớp thật tốt thì con cái của họ sẽ có cơ hội học tại trường Đại học Lý thị!
Chương 3106: Ông lão kỳ quái
Ông lão kỳ quái
Cha của Lục Tân Bảo lập tức nói: "Cô Lưu, nghe nói nhà cô đang sửa chữa? Thật trùng hợp, tôi làm trang trí nội thất, nếu cô cần dùng gạch men sứ, hợp kim nhôm, đường ống dẫn điện và nước thì cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ cung cấp cho cô với giá gốc!”
Một người phụ nữ khác khoảng bốn mươi tuổi nói: “Đúng rồi, cô Lưu, nếu cô có khó khăn gì thì cứ nói với phụ huynh chúng tôi.”
Sau đó cô ta nhìn về phía mọi người nói: “Nhà cô Lưu cách trường mười mấy cây số, nghe nói ngày nào cũng phải bắt xe buýt đi làm và đi về, vậy rất chen lấn. Tôi đề nghị mọi người chung tay góp một số tiền mua một chiếc ô tô cho cô Lưu, cứ như vậy cô Lưu sẽ đi lại thuận tiện hơn.
Các bậc phụ huynh khác có phần không đồng tình nhưng cũng không dám phản đối vì sợ để lại ấn tượng xấu với giáo viên chủ nhiệm nên đều sôi nổi phụ hoạ.
Khi cha của Lục Tân Bảo thấy Lý Mân và Ngô Bình đều không bày tỏ ý kiến, ông ta liền hỏi: "Cha của Lý Thuần Thuần, cậu có đồng ý không?"
Ngô Bình như đang đi vào cõi thần tiên, anh đang xử lý việc trên Thiên Đình, nghe ông ta hỏi thì nói: “Tôi không phản đối, nhưng sẽ không tham gia.”
Cha của Lục Tân Bảo nhướn mày: "Cha của Lý Thuần Thuần, ý của cậu là gì, cậu muốn từ chối điều mà mọi người đều đồng ý sao?"
Ngô Bình cười nói: "Chuyện là như vậy, Thuần Thuần nhà tôi sẽ không tham gia hoạt động lần này. Dù sao thì con bé cũng thường xuyên đến trường Đại học Lý thị chơi, cũng không có gì mới mẻ nữa."
Cha của Lục Tân Bảo chế nhạo: "Thường đến đó chơi à? Cậu đang nói đùa cái gì vậy, Đại học Lý thị không cho phép người ngoài vào!"
Lý Mân biết càng giải thích thì càng rắc rối, nên cô ta chỉ nói đơn giản: “Nhà tôi có chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt nên không cần tham gia hoạt động.”
Hiện trường lập tức im lặng, nghe nói rằng số lượng tuyển sinh đặc biệt tại Đại học Lý thị rất ít, mỗi năm chỉ có vài người, cuối cùng đều bị những người giàu có và quyền lực chiếm lấy. Rốt cuộc cha mẹ của Lý Thuần Thuần là ai, tại sao lại có chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt?
Cha của Lục Tân Bảo là người đầu tiên nghi ngờ, ông ta mỉm cười nói: “Cha của Lý Thuần Thuần, tôi nghĩ tốt hơn hết là đừng từ bỏ chính mình. Tuy gia cảnh của các người ở mức trung bình nhưng thành tích học tập của Lý Thuần Thuần khá tốt, vẫn nên thử xem. Về phần chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt mà các người đã đề cập, đừng dùng nó để đánh lừa chúng tôi. Chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt là gì? Tôi nghe nói ông chủ Lý ở thành phố Tứ Hải đã chi hơn 100 triệu để móc nối quan hệ nhưng vẫn không có được chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt."
Các bậc phụ huynh khác cũng bày tỏ sự khó hiểu, Ngô Bình thầm nghĩ rằng tôi là Thiên Đế mà phải nói dối các người sao? Nhưng hiện tại anh không phải là Thiên Đế, chỉ là cha của Lý Thuần Thuần mà thôi, anh cười nói: “Chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt là do một người họ hàng của tôi cho. Đúng rồi, tôi họ Lý.”
Mọi người nhìn nhau, họ Lý? Chẳng lẽ có quan hệ với người sáng lập bí ẩn của Đại học Lý thị?
Cảm thấy sự chú ý của các phụ huynh bắt đầu tập trung vào Ngô Bình, Lưu Diễm hắng giọng nói: "Cảm ơn vì mọi người đã quan tâm đến tôi. Tôi sẽ xem xét cẩn thận về chỉ tiêu. Về phần cha của Lý Thuần Thuần, tôi cảm thấy rằng mọi người đều là phụ huynh nên thành thật với nhau. Tôi đã sớm hỏi Lý Thuần Thuần về công việc của anh. Cô bé nói rằng cha mình là một nhà văn trên mạng, khả năng viết lách ở mức trung bình, tiền nhuận bút tháng trước chỉ có 1.300 nhân dân tệ, lại còn bị trừ 140 đồng tiền thuế.”
Hóa thân trước đây của Ngô Bình thật sự đã viết truyện trên mạng được một thời gian, nhưng do không giỏi viết truyện nên không có nhiều độc giả, tiền nhuận bút cũng rất ít, nhiều nhất chỉ kiếm được vài đồng để mua bàn phím.
Các phụ huynh nghe vậy thì sửng sốt một lúc, sau đó đều bật cười, nghĩ thầm thì ra là nhà văn mạng, đây mà là nghề đàng hoàng gì? Nếu có nghề nghiệp đàng hoàng thì ai lại đi viết truyện?
Tuy nhiên, trong số các phụ huynh này, có một người vẫn giữ im lặng, ông ta lịch sự bước tới trước mặt Ngô Bình, hơi cúi đầu nói: "Lý tiên sinh còn nhận ra tôi không?"
Ngô Bình nhìn thoáng qua, trong lòng có chút ấn tượng, anh nhớ ra ông ta từng là thư ký của Dương Ngọc Thanh, khi Dương Ngọc Thanh đến gặp anh, người thư ký này cũng đã gặp anh mấy lần. Chỉ là với thân phận của ông ta thì không có cơ hội nói chuyện với Ngô Bình, cũng chỉ gặp mặt có mấy lần thôi.
Dương Ngọc Thanh hiện đã đến đại lục Thánh Cổ, vị thư ký này hiện đang là Cục trưởng Cục thuế ở Giang Nam, chịu trách nhiệm về công tác thuế.
Ngô Bình gật đầu: “Có chút ấn tượng.”
Thư ký họ Hoa nhanh chóng nói: "Lý tiên sinh, thật sự rất bất ngờ và vui mừng khi gặp được anh ở đây!"
Ngô Bình: “Tôi chỉ tới đây để họp phụ huynh thôi.”
Rất nhiều phụ huynh biết thân phận của Hoa cục trưởng, mọi người không khỏi ngạc nhiên khi thấy ông ta kính trọng Ngô Bình như vậy.
Lưu Diễm cũng rất khách sáo với Hoa cục trưởng, cô ta nói: "Hóa ra Hoa cục trưởng biết cha mẹ của Lý Thuần Thuần, chẳng trách họ có thể nhận được chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt."
Hoa cục trưởng thầm nghĩ đúng là bị mù, vị này mà còn cần chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt sao? Đại học Trần thị là do người ta mở ra đó! Nhưng ông ta không thể nói ra chuyện này, chỉ lạnh lùng nói: "Thân phận của Lý tiên sinh quý trọng, còn cần tôi giúp đỡ sao? Các người đừng ăn nói bậy bạ, kẻo tự chuốc lấy phiền toái!"
Bây giờ mọi người đều nhận ra rằng cha mẹ của Lý Thuần Thuần chắc chắn không đơn giản, tất cả họ lập tức mỉm cười nịnh nọt, ngay cả cha của Lục Tân Bảo cũng bắt đầu tỏ vẻ lấy lòng.
Lưu Diễm có chút xấu hổ, cô ta hắng giọng nói: "Thuần Thuần thật may mắn khi có được cha mẹ tốt như vậy. Tiếp theo, tôi sẽ nói về điểm số của các bạn trong lớp..."
Buổi họp phụ huynh rất nhàm chán đến nỗi ngay cả Thiên Đế như Ngô Bình cũng phải ngáp dài, huống chi những phụ huynh khác, mọi người cũng chỉ đang cố nhịn.
Họp được nửa đường, Lưu Diễm cười nói: "Các vị phụ huynh, chúng ta chọn một phụ huynh đại diện lên phát biểu, mọi người có đồng ý không?"
Nhiều phụ huynh giơ tay nhưng Ngô Bình không có hứng thú, anh nói với Lý Mân: "Họp xong chúng ta hãy đưa Thuần Thuần ra ngoài thành chơi."
Bây giờ là đầu mùa xuân, trăm hoa nở rộ, đúng là thời gian để đi dạo chơi ngoài thành.
Lý Mân mỉm cười: "Được."
Vừa dứt lời, trong lòng anh đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, nói với Lý Mân: "Tôi ra ngoài một lát."
Anh bước ra khỏi lớp, nhưng không ai để ý đến anh, dường như anh chưa từng xuất hiện, mọi người tiếp tục buổi họp phụ huynh.
Trong góc trường, một con rắn dài bảy tám mét chết trong góc, toàn thân cháy đen và bị kiến bu quanh.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, biết được con rắn này bị thiên kiếp giết chết, có người cố ý ném con rắn vào lưới trời?
Trong khi đang suy nghĩ, anh nhìn thấy vô số dê, bò, rắn và côn trùng bị ném lên không trung, khi những con vật này tiếp xúc với lưới trời, chúng lập tức gây ra thiên kiếp.
Ngô Bình nheo mắt lại, hỏi A Bạch: “Sao lại như vậy?”
A Bạch: "Có người đang muốn đánh lạc hướng thiên kiếp."
Ngô Bình bước ra một bước, đi tới một ngọn núi cách trường học mấy chục dặm. Lúc này trên núi có một ông lão mũi đỏ, dáng người không cao, chỉ cao 1,5 mét, tay trái chỉ lên trời, tay phải chỉ xuống đất.
Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ từ ông lão nhỏ bé này, Ngô Bình khẽ cau mày hỏi: "Ông lão, ông đang làm gì vậy?"
Ông lão nhìn anh một cái, sắc mặt hơi thay đổi, nói: "Cậu là Thiên Đế à?"
Ngô Bình: “Nếu đã nhận ra tôi, sao còn không dừng lại?”
Ông lão cười lạnh: "Cậu có tư cách gì thiết lập thiên quy? Cậu xứng đáng sao?"
Ngô Bình cười nói: “Tôi không xứng, chẳng lẽ ông xứng sao?”
"Ta đã bảo vệ thế tục ba vạn năm, cậu nói xem có xứng không?"
Ngô Bình kinh ngạc: "Ba vạn năm? Ông là ai?"
Ông lão nhỏ bé hừ mạnh một tiếng, chỉ tay ra, tất cả cấm chế trên cơ thể Ngô Bình đều rung chuyển, anh không khỏi biến sắc!
Chương 3107: Kỷ nguyên song song
Kỷ nguyên song song
"Ông có thể khống chế cấm kỵ!"
Ông lão nhỏ bé lại hừ một tiếng: "Nói nhảm! Năm đó lão phu là tu sĩ đầu tiên nghiên cứu Hoang, phát hiện ra bí mật của cấm kỵ. Cấm kỵ của Nhân tộc bắt nguồn từ lão già này đây."
Ngô Bình vừa nghe liền hiểu ra, lai lịch của người này không hề đơn giản, ông ta ít nhất cũng là một ông lão đã sống qua mấy kỷ nguyên, anh lập tức cúi đầu thật sâu: "Lý Huyền Bình, bái kiến lão tiền bối!"
Ông lão rất hưởng thụ, liếc nhìn Ngô Bình mấy cái, nói: "Nhóc con, lưới này là do cậu tạo ra sao?"
Ngô Bình lập tức nói: “Nếu tu sĩ từ Thiên giới tùy ý vào thế tục, khó tránh khỏi việc họ vì mong muốn cá nhân mà làm hại người thường. Cho nên tôi mới lập ra thiên quy, tu sĩ tiến vào thế tục đều phải chịu thiên kiếp một lần."
Ông lão lộ ra vẻ mặt cay đắng: “Ôi, vậy thì ta tiêu rồi. Nếu thiên kiếp ập đến, ta sẽ bị nổ tung thành từng mảnh.”
Ngô Bình cười nói: “Ngài đương nhiên không cần phải chịu sự hạn chế này.” Nói xong, anh ghi nhớ thân phận của ông lão vào bộ nhớ của trung tâm, sau này ông ấy cũng sẽ không phải chịu thiên kiếp khi ra vào thế tục nữa.
Ông lão rất vui vẻ, điều đó chứng tỏ Ngô Bình rất kính trọng ông ấy. Tuy rằng ông ấy đã là tiền bối và là một nhân vật nổi tiếng năm đó nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện cũ, hiện tại ông ấy cũng chỉ là một ông già thôi.
“Coi như nhóc con cậu hiểu chuyện.” Ông lão chỉ tay, trước mặt xuất hiện một cánh cửa: “Đến nhà ta ngồi chơi, đã nhiều năm rồi ta chưa từng tiếp đãi khách qua đường.”
Ngô Bình theo sau bước vào, phía sau cánh cửa là một thung lũng nhỏ, trong thung lũng trồng một số loại dược liệu và hoa cỏ, có một con hổ đen nằm trước nhà. Khi nhìn thấy ông lão quay lại, nó há miệng gầm lên một tiếng, đồng thời liếc nhìn Ngô Bình.
Ông lão mời Ngô Bình ngồi xuống chiếc ghế đá trước nhà, vung tay lên, một cô gái trẻ từ trong không khí xuất hiện, pha trà châm nước cho hai người.
“Tôi còn chưa hỏi tên tiền bối.” Thái độ của Ngô Bình rất khiêm tốn.
Ông lão mỉm cười nói: "Lão phu là Trương Thế Nhẫn, tu hành đắc đạo ở kỷ nguyên thứ bảy."
Ngô Bình: "Tiền bối, ngài đã nghiên cứu cấm kỵ, có biết trong cơ thể Hoang có bao nhiêu tầng cấm kỵ không?"
Ông lão thu lại nụ cười, nói: "Ta đã nhìn thấy bản thể của Hoang, uy lực của nó đã vượt xa khả năng chống chọi của con người. Cấm kỵ trong cơ thể Hoang ít nhất có 49 tầng!"
Ngô Bình: “Tôi hiện tại có 23 tầng cấm, nhưng tôi biết rất rõ, mỗi lần tu luyện thêm một tầng, độ khó sẽ tăng gấp đôi, qua 30 tầng, e rằng không phải là cảnh giới mà tôi có thể đạt tới."
Trương Thế Nhẫn gật đầu: "Điều này rất bình thường. Những cấm kỵ này vốn không nên thuộc về những sinh linh bình thường. Trong mấy kỷ nguyên này, ta đã dành phần lớn thời gian để nghiên cứu cấm kỵ. Ta phát hiện ra rằng con người hoặc sinh linh bình thường có thể có nhiều nhất 32 tầng cấm, không thể nâng cao hơn được nữa, nên sau đó cần phải thay đổi.”
Ngô Bình vểnh tai lên: “Tiền bối mời nói.”
Trương Thế Nhẫn: “Bản chất của cấm là một loại sức mạnh can thiệp vào trật tự của Thiên Đạo. Nếu chúng ta có thể tìm được một sức mạnh thay thế cấm thì có thể tiếp tục đột phá và đạt tới tầng cấm thứ 33, 43, thậm chí còn hơn thế nữa!"
Ngô Bình: “Ồ, vậy tiền bối đã tìm được loại sức mạnh đó chưa?”
Trương Thế Nhẫn lắc đầu thở dài: "Không tìm được! Loại sức mạnh này chắc chắn rất mạnh mẽ và hiếm có!"
Ngô Bình: “Tiền bối có thể dạy cho vãn bối nội dung nghiên cứu được không?”
Trương Thế Nhẫn cười nói: “Ta có thể nói cho cậu biết, cậu cũng xem như kính trọng người lớn tuổi, lão phu rất coi trọng cậu.”
Sau đó, ông ấy đã dùng thần niệm truyền đạt những kết quả nghiên cứu cả đời mình cho Ngô Bình. Sau khi Ngô Bình nhận được tin tức, anh đã dập đầu với Trương Thế Nhẫn.
Hai người ngồi nói chuyện suốt ba ngày. Lúc Ngô Bình chào tạm biệt trở về nhà thì đã là ba ngày sau.
Lý Thuần Thuần nhìn thấy người cha không đáng tin cậy này về nhà, không khỏi trợn mắt: "Ba, bây giờ tất cả bạn học của con đều đang hỏi con, ba là ai, con nên nói thế nào đây."
Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: “Con cứ nói, ba của ta là anh họ của Thiên Đế.”
Lý Thuần Thuần mở to mắt: "Anh họ của Thiên Đế, như vậy có được không?"
Ngô Bình: "Cứ nói như vậy đi."
Lý Mân mỉm cười nói: "Huyền Bình, anh đi làm việc đi, tôi sẽ chăm sóc Thuần Thuần."
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi đang định về Thiên giới một chuyến.”
Lần này, anh để lại một hóa thân ở cấp độ Đạo Cảnh và sau đó trở về Thiên giới.
Bây giờ trung tâm đã vận hành được một thời gian, thiên quy đã bước đầu đã được thiết lập, toàn bộ Thiên giới về cơ bản đều nằm trong sự kiểm soát của Ngô Bình.
Đặc biệt, việc thành lập địa phủ và âm phủ cho phép người chết trên Thiên giới và thế tục được vào luân hồi và có thể đầu thai. Đầu thai tốt xấu phụ thuộc vào việc tích đức lúc còn sống, người tích đức nhiều sẽ đầu thai vào gia đình tốt; người ít tích đức sẽ đầu thai thành kẻ ăn xin, thậm chí là súc vật.
Ngô Bình trấn giữ Thiên Đình, hoàn thiện các thiên quy và tu luyện mỗi ngày.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã qua nửa năm. Trong vòng nửa năm, Ngô Bình đã nhiều lần sửa đổi thiên quy để nó càng trở nên hoàn thiện hơn. Đồng thời, anh cũng thành công ngưng tụ tầng cấm thứ 24.
Tầng cấm này được anh ngưng tụ dựa trên những gì Trương Thế Nhẫn truyền dạy, tầng cấm này có thể phối hợp sức mạnh của 23 tầng cấm trước đó.
Đồng thời, anh cũng đang tìm kiếm loại sức mạnh có thể thay thế cấm kỵ, nhưng tìm mãi vẫn không tìm được gì.
Vào ngày này, khi anh đang đọc công văn từ khắp nơi, một Tiên quan đã mang đến một chiếc hộp, khi anh mở hộp ra nhìn thấy bên trong là một mảnh vỡ không thể xác định, tỏa ra một hơi thở hoàn toàn khác với kỷ nguyên này. Nhưng nếu để ý kỹ, hơi thở này có phần quen thuộc, trong cái giống có cái khác, đây là tại sao?
Anh đọc bản tấu chương từ Tiên quan, Tiên quan này là một tu sĩ Hỗn Độn cấp mười, hắn ta tin rằng mảnh vỡ này không thuộc về kỷ nguyên này, cũng không thuộc về kỷ nguyên trước đó, mà thuộc về một vũ trụ tên là kỷ nguyên song song. Kỷ nguyên song song tồn tại cùng lúc với kỷ nguyên này, thời gian và không gian song song với nhau, những gì xảy ra trong đó và môi trường bên trong cũng rất nhất quán. Hắn ta thậm chí còn tin rằng các nhân vật ở kỷ nguyên song song đều tương ứng một đối một, nhưng thân phận địa vị của họ chắc chắn có chỗ khác nhau.
Ngô Bình cảm thấy ý tưởng của vị Tiên quan này rất thú vị nên đã gọi hắn ta đến gặp mặt trực tiếp.
Vị Tiên quan này có bộ râu rậm, dáng người không cao, mặc triều phục màu tím, tên là Gia Cát Trường Thanh.
Gia Cát Trường Thanh đầu tiên bày tỏ suy nghĩ của mình, cuối cùng lấy ra một trận pháp, nói: "Bệ hạ, đây là trận pháp mà thần đã nghiên cứu, nhờ vào sự trợ giúp của nó, ngài có thể tiến vào thế giới của kỷ nguyên song song."
Ngô Bình: “Nếu đến đó thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Gia Cát Trường Thanh nói: “Theo nghiên cứu của thần, hẳn là không chỉ có một kỷ nguyên song song, ít nhất là 9, nhiều nhất là 49 cái! Cùng một sinh linh ở các kỷ nguyên khác nhau có thể cảm nhận được lẫn nhau. Nếu một trong hai bị giết, thì thân thể ở kỷ nguyên song song khác cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, nếu có thể hấp thụ và tinh luyện những thân thể khác thì có thể tăng cường sức mạnh cho bản thân và đạt được sức mạnh vô song.”
Sau khi nghe lý luận của hắn ta, trong lòng Ngô Bình rục rịch, liệu anh có thể bước vào kỷ nguyên song song và luyện hóa một bản thân khác không?
Gia Cát Trường Thanh nói: "Trên lý luận thì là như vậy. Tuy nhiên, nếu chúng ta tiến vào kỷ nguyên bình đẳng, tu vi của bản thân sẽ bị xóa bỏ và chỉ có thể khôi phục sau khi quay trở lại."
Ngô Bình cau mày: “Cho nên, nếu tôi tới đó, tu vi của tôi sẽ bị tiêu hủy hết, tôi sẽ trở thành một người bình thường?”
Gia Cát Trường Thanh: " Vậy cũng không đúng, nếu bệ hạ đến nơi đó, tu vi của bản thân sẽ mất đi, nhưng lại lấy đi một nửa tu vi của bệ hạ khác."
Ngô Bình: “Nói cách khác, lúc đó tôi như thế nào, đều sẽ phụ thuộc vào thực lực của đối phương?”
Gia Cát Trường Thanh gật đầu: "Đúng vậy."
Ngô Bình không khỏi tự hỏi, sau khi hấp thụ bản thân ở kỷ nguyên song song, liệu sức mạnh thu được có đủ để hỗ trợ cấm kỵ từ tầng thứ 32 trở lên không?
Đương nhiên anh sẽ không dễ dàng thử chuyện mạo hiểm như vậy, sau khi hiểu ra, anh bảo Gia Cát Trường Thanh lui xuống. Tuy nhiên, anh khuyến khích đối phương tiếp tục nghiên cứu và hy vọng hắn ta sẽ đạt được thành quả lớn hơn.
Buổi họp phụ huynh nhàm chán
Ngô Bình lập tức bước tới quan sát, mười lăm phút sau, vị tu sĩ thoi thóp ngã vào cát bụi, chỉ còn lại nửa cái mạng. Tất cả các tu sĩ đều sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vào lúc này, quy tắc ra vào thế tục đột nhiên xuất hiện trong đầu tất cả tu sĩ, đó là dù vào hay rời thế tục đều sẽ phải chịu thiên kiếp một lần!
Sau khi chịu thiên kiếp này, nhẹ thì loại bỏ một số tu sĩ, nặng thì khiến các tu sĩ bị thương nặng, thậm chí cả thể xác và thần hồn đều bị tiêu diệt! Về phần sức mạnh của thiên kiếp, nó có liên quan đến việc làm của tu sĩ ở thế tục.
Nếu một tu sĩ dính vào quá nhiều nghiệp lực nhân quả ở thế tục, đặc biệt nếu vị ấy đã tạo nghiệp xấu thì sức mạnh của thiên kiếp sẽ tăng lên rất nhiều.
Tất nhiên, nếu một tu sĩ làm quá nhiều điều ác ở thế tục, Thiên Đình sẽ trực tiếp sai thiên binh và thiên tướng xuống bắt giữ, đưa về xét xử, nên phạt thì phạt, nên giết thì giết!
Quy tắc này vừa mới được ban ra, tu sĩ và tinh quái đều cảm thán, biết rằng sau này muốn lên Thiên giới sẽ không còn dễ dàng nữa!
Cứ như vậy, Ngô Bình đã lợi dụng một sự cố xảy ra với con gái mình để trực tiếp bao phủ thế tục giới bằng hệ thống Thiên Đạo!
Trong tương lai, những quy tắc này cũng sẽ được áp dụng cho đại lục Thánh Cổ, tất cả tu sĩ đều phải tuân theo. Đương nhiên, thân là Thiên Đế, anh là ngoại lệ, không cần phải trải qua thiên kiếp tẩy rửa.
Tuy nhiên, thiên quy cần phải được duy trì bằng thực lực, trên đời này có quá nhiều kẻ mạnh không coi Thiên Đình ra gì.
"Bùm!"
Ở phía Tây Nam, lưới trời bị một bóng người phá vỡ, lôi kiếp đánh xuống người hắn, nhưng hắn lại không có cảm giác gì mà chỉ phủi phủi quần áo.
“Có sinh linh hỗn độn đột nhập vào thế tục, lưới trời không thể chịu tải được.” A Bạch nói.
Trong thế giới thế tục, tu sĩ không phải con người và tu sĩ không phải dân bản địa ở thế tục không được phép tiến vào, đây là một trong những quy tắc. Sinh linh hỗn độn đương nhiên không được phép tiến vào, nếu không chính là coi thường thiên quy.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Sau này nếu xảy ra chuyện tương tự thì không cần phải báo cáo, kẻ nào đột nhập thì cứ xử lý.”
Lưới trời rung lên, một bàn tay to đưa xuống, lập tức giữ lấy sinh linh hỗn độn đó. Sinh linh hỗn loạn này có khí thế mạnh mẽ và sở hữu tu vi tu vi cảnh giới Tề Thiên, tuy nhiên, đứng trước trung tâm và Thiên Đạo, hắn ngay lập tức bị đàn áp. Sau đó, sức mạnh kinh khủng tràn vào, hắn hét lên một tiếng, nổ tung thành một đám sương máu rồi chết đi!
Một cường giả cảnh giới Tề Thiên đã vi phạm thiên quy nên bị bắt và bị giết ngay tại chỗ, tin tức lan truyền nhanh chóng khắp tam giới, các tu sĩ trong tam giới đều chấn động, không ai dám dùng mạng sống của mình để thử nghiệm nữa.
Vì quy tắc mới vừa được ban hành nên Ngô Bình quyết định ở lại thế tục một tháng, để đề phòng có cường giả vi phạm thiên quy thì anh có thể xử lý kịp thời.
Anh cũng thay thế hoá thân và đưa đón con gái mình mỗi ngày. Lý Thuần Thuần rất thông minh, vừa học đã biết, nhưng sở thích của cô ta quá rộng và luôn muốn thử mọi thứ.
Ngoài việc tu luyện mỗi ngày, Ngô Bình còn cùng Lý Thuần Thuần đến nhiều lớp học ngoại khoá khác nhau. Lý Mân thực ra khá bận rộn, mỗi ngày đều phải đi lại giữa đại lục Thánh Cổ và thế tục, bởi vì công việc của cô ta cơ bản đều ở đại lục Thánh Cổ, hỗ trợ Ngô Bình cai trị đất nước và làm ăn kinh doanh.
Trường học chỉ cách nhà vài trăm mét, giá nhà ở gần trường rất cao, chọn đại một căn nhà nào cũng có giá lên đến ngàn vạn, có nhiều căn biệt thự sang trọng trị giá hàng trăm triệu.
Ngôi nhà mà Lý Mân chọn là một khoảng sân nhỏ riêng biệt, có diện tích hơn 300 mét vuông, được xây hai tầng, nội thất trang trí theo phong cách cổ điển và đơn giản. Có một khoảng sân nhỏ trồng một số loại hoa cỏ và cây cối trong đó.
Vào ngày thứ ba sau khi đến thế tục có một cuộc họp phụ huynh. Ngô Bình và Lý Mân đặc biệt cùng nhau tham dự, hai người đi bộ đến đó.
Khi đến nơi, họ nhìn thấy những chiếc siêu xe chạy vào khuôn viên trường, lúc họ bước vào lớp thì các phụ huynh đã đến gần đầy đủ và đang trò chuyện với nhau.
Ngô Bình và Lý Mân ngồi gần chỗ ngồi của con gái họ, một người đàn ông trung niên bên cạnh nhìn chằm chằm vào Lý Mân, ông ta lập tức ngồi lại gần và cười nói: "Cô có phải là phụ huynh của Lý Thuần Thuần không?"
Lý Mân nói: "Đúng vậy, ông là?"
Người đàn ông trung niên này mặc bộ quần áo trị giá trăm vạn và đeo một chiếc đồng hồ hiệu, giá trị con người xa xỉ, ông ta cười “ha ha” và nói: “Con trai tôi là Lục Tân Bảo, là bạn cùng bàn của con gái cô. Con trai tôi nói rằng bạn cùng bàn của nó là Lý Thuần Thuần đặc biệt xuất sắc, tôi nhìn thấy cô thì hiểu ngay. Một người phụ nữ vừa có khí chất vừa xinh đẹp như cô chắc chắn sinh được một cô con gái rất giỏi.”
Lý Mân nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn lời khen của ông."
Lý Mân không đeo đồng hồ xa xỉ, quần áo cô ta mặc cũng không có nhãn hiệu, trông rất giản dị và thanh lịch, người đàn ông trung niên cho rằng gia cảnh của cô ta ở mức trung bình, tự nhiên nảy sinh cảm giác ưu việt, cười nói: “Mấy đứa nhỏ ngồi cùng bàn, phụ huynh như chúng ta cũng nên liên hệ nhiều hơn, tôi nên xưng hô với cô như thế nào?”
Lý Mân bình tĩnh nói: "Không cần phải liên lạc nhiều, bình thường tôi rất bận."
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, trong khi Ngô Bình ngồi bên cạnh mỉm cười, ông ta liền nói: "Cậu có phải là cha của Lý Thuần Thuần không?"
Ngô Bình: "Đúng rồi."
Người đàn ông khịt mũi nói: "Cô bé Lý Thuần Thuần này học giỏi nhưng tố chất lại quá kém cỏi!"
Ngô Bình nhướng mày: “Ông nói Thuần Thuần không có tố chất?”
Người đàn ông nói: "Đúng vậy. Cậu có biết con bé nói gì về con trai tôi không? Nói nó ngu ngốc!"
Ngô Bình gật đầu: “Đứa nhỏ này nói chuyện thẳng tính.”
Người đàn ông tức giận đến đau bụng, muốn nói thêm điều gì nữa, chủ nhiệm lớp đã bước lên bục và mỉm cười nói: “Thưa các vị phụ huynh, cảm ơn quý vị đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để đến tham dự buổi họp phụ huynh của lớp chúng ta, tôi là chủ nhiệm lớp, Lưu Diễm."
Sau khi phát biểu xong lời dạo đầu, Lưu Diễm mỉm cười nói: "Hôm nay tôi sẽ thông báo một điều rất quan trọng, lớp chúng ta sẽ có cơ hội đến tham quan và học tập ở Đại học Lý thị."
Nghe được câu này, mọi người đều hưng phấn, Đại học Lý thị! Đó là ngôi trường tốt nhất trên thế giới! Ngay cả Đại học Thần Kinh ở Đại Hạ và Đại học Tiên Kinh của nước Tống cũng không thể so sánh được với nơi này!
Đại học Lý thị cũng tuyển sinh viên từ các nước láng giềng như nước Tống và Đại Hạ, chỉ tuyển hơn 1.200 sinh viên mỗi năm. Do sự phát triển nhanh chóng của Đại học Lý thị trong những năm gần đây, nó đã hoàn toàn lấy đi những sinh viên chất lượng cao vốn thuộc về Đại học Thần Kinh và Đại học Tiên Kinh.
Lý do khiến Đại học Lý thị mạnh đến vậy nằm ở nguồn tài chính mạnh mẽ và tầm ảnh hưởng. Nghe nói rằng chủ sở hữu của Đại học Lý thị là một nhân vật bí ẩn mà ngay cả Hạ Đế và Tống Hoàng cũng phải kính trọng.
“Cô Lưu, chuyến tham quan học tập này có giúp ích gì nhiều cho học sinh không?” Một bà mẹ lập tức hỏi.
Lưu Diễm mỉm cười và nói: "Tất nhiên là có ích, chuyến tham quan học tập lần này kéo dài trong ba tuần, nếu bạn học nào thể hiện đủ tốt sẽ nhận được thư mời của Đại học Lý thị. Thư mời không yêu cầu quá nhiều điểm là có cơ hội học tập tại Đại học Lý thị. Cơ hội lần này rất quý giá, các vị phụ huynh phải nắm bắt nó.”
"Cô Lưu, tất cả học sinh đều có thể đi sao?"
Lưu Diễm cười nói: "Đương nhiên là không. Cả khối chỉ có năm mươi vị trí, đến lớp chúng ta cũng chỉ có sáu vị trí. Nhưng lớp chúng ta có ba mươi bảy người, vậy nên để ai đi, tôi sẽ quyết định tùy theo tình hình cụ thể của học sinh. Tất nhiên, quyết định cuối cùng sẽ được công bố vào tuần sau, vì vậy mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng trong thời gian này.”
Nghe Lưu Diễm nói như vậy, đầu óc của các bậc phụ huynh trở nên sôi động. Họ biết rằng chủ nhiệm lớp là người có quyền quyết định cuối cùng để ai đi và không để ai đi, họ chỉ cần nịnh nọt chủ nhiệm lớp thật tốt thì con cái của họ sẽ có cơ hội học tại trường Đại học Lý thị!
Chương 3106: Ông lão kỳ quái
Ông lão kỳ quái
Cha của Lục Tân Bảo lập tức nói: "Cô Lưu, nghe nói nhà cô đang sửa chữa? Thật trùng hợp, tôi làm trang trí nội thất, nếu cô cần dùng gạch men sứ, hợp kim nhôm, đường ống dẫn điện và nước thì cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ cung cấp cho cô với giá gốc!”
Một người phụ nữ khác khoảng bốn mươi tuổi nói: “Đúng rồi, cô Lưu, nếu cô có khó khăn gì thì cứ nói với phụ huynh chúng tôi.”
Sau đó cô ta nhìn về phía mọi người nói: “Nhà cô Lưu cách trường mười mấy cây số, nghe nói ngày nào cũng phải bắt xe buýt đi làm và đi về, vậy rất chen lấn. Tôi đề nghị mọi người chung tay góp một số tiền mua một chiếc ô tô cho cô Lưu, cứ như vậy cô Lưu sẽ đi lại thuận tiện hơn.
Các bậc phụ huynh khác có phần không đồng tình nhưng cũng không dám phản đối vì sợ để lại ấn tượng xấu với giáo viên chủ nhiệm nên đều sôi nổi phụ hoạ.
Khi cha của Lục Tân Bảo thấy Lý Mân và Ngô Bình đều không bày tỏ ý kiến, ông ta liền hỏi: "Cha của Lý Thuần Thuần, cậu có đồng ý không?"
Ngô Bình như đang đi vào cõi thần tiên, anh đang xử lý việc trên Thiên Đình, nghe ông ta hỏi thì nói: “Tôi không phản đối, nhưng sẽ không tham gia.”
Cha của Lục Tân Bảo nhướn mày: "Cha của Lý Thuần Thuần, ý của cậu là gì, cậu muốn từ chối điều mà mọi người đều đồng ý sao?"
Ngô Bình cười nói: "Chuyện là như vậy, Thuần Thuần nhà tôi sẽ không tham gia hoạt động lần này. Dù sao thì con bé cũng thường xuyên đến trường Đại học Lý thị chơi, cũng không có gì mới mẻ nữa."
Cha của Lục Tân Bảo chế nhạo: "Thường đến đó chơi à? Cậu đang nói đùa cái gì vậy, Đại học Lý thị không cho phép người ngoài vào!"
Lý Mân biết càng giải thích thì càng rắc rối, nên cô ta chỉ nói đơn giản: “Nhà tôi có chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt nên không cần tham gia hoạt động.”
Hiện trường lập tức im lặng, nghe nói rằng số lượng tuyển sinh đặc biệt tại Đại học Lý thị rất ít, mỗi năm chỉ có vài người, cuối cùng đều bị những người giàu có và quyền lực chiếm lấy. Rốt cuộc cha mẹ của Lý Thuần Thuần là ai, tại sao lại có chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt?
Cha của Lục Tân Bảo là người đầu tiên nghi ngờ, ông ta mỉm cười nói: “Cha của Lý Thuần Thuần, tôi nghĩ tốt hơn hết là đừng từ bỏ chính mình. Tuy gia cảnh của các người ở mức trung bình nhưng thành tích học tập của Lý Thuần Thuần khá tốt, vẫn nên thử xem. Về phần chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt mà các người đã đề cập, đừng dùng nó để đánh lừa chúng tôi. Chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt là gì? Tôi nghe nói ông chủ Lý ở thành phố Tứ Hải đã chi hơn 100 triệu để móc nối quan hệ nhưng vẫn không có được chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt."
Các bậc phụ huynh khác cũng bày tỏ sự khó hiểu, Ngô Bình thầm nghĩ rằng tôi là Thiên Đế mà phải nói dối các người sao? Nhưng hiện tại anh không phải là Thiên Đế, chỉ là cha của Lý Thuần Thuần mà thôi, anh cười nói: “Chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt là do một người họ hàng của tôi cho. Đúng rồi, tôi họ Lý.”
Mọi người nhìn nhau, họ Lý? Chẳng lẽ có quan hệ với người sáng lập bí ẩn của Đại học Lý thị?
Cảm thấy sự chú ý của các phụ huynh bắt đầu tập trung vào Ngô Bình, Lưu Diễm hắng giọng nói: "Cảm ơn vì mọi người đã quan tâm đến tôi. Tôi sẽ xem xét cẩn thận về chỉ tiêu. Về phần cha của Lý Thuần Thuần, tôi cảm thấy rằng mọi người đều là phụ huynh nên thành thật với nhau. Tôi đã sớm hỏi Lý Thuần Thuần về công việc của anh. Cô bé nói rằng cha mình là một nhà văn trên mạng, khả năng viết lách ở mức trung bình, tiền nhuận bút tháng trước chỉ có 1.300 nhân dân tệ, lại còn bị trừ 140 đồng tiền thuế.”
Hóa thân trước đây của Ngô Bình thật sự đã viết truyện trên mạng được một thời gian, nhưng do không giỏi viết truyện nên không có nhiều độc giả, tiền nhuận bút cũng rất ít, nhiều nhất chỉ kiếm được vài đồng để mua bàn phím.
Các phụ huynh nghe vậy thì sửng sốt một lúc, sau đó đều bật cười, nghĩ thầm thì ra là nhà văn mạng, đây mà là nghề đàng hoàng gì? Nếu có nghề nghiệp đàng hoàng thì ai lại đi viết truyện?
Tuy nhiên, trong số các phụ huynh này, có một người vẫn giữ im lặng, ông ta lịch sự bước tới trước mặt Ngô Bình, hơi cúi đầu nói: "Lý tiên sinh còn nhận ra tôi không?"
Ngô Bình nhìn thoáng qua, trong lòng có chút ấn tượng, anh nhớ ra ông ta từng là thư ký của Dương Ngọc Thanh, khi Dương Ngọc Thanh đến gặp anh, người thư ký này cũng đã gặp anh mấy lần. Chỉ là với thân phận của ông ta thì không có cơ hội nói chuyện với Ngô Bình, cũng chỉ gặp mặt có mấy lần thôi.
Dương Ngọc Thanh hiện đã đến đại lục Thánh Cổ, vị thư ký này hiện đang là Cục trưởng Cục thuế ở Giang Nam, chịu trách nhiệm về công tác thuế.
Ngô Bình gật đầu: “Có chút ấn tượng.”
Thư ký họ Hoa nhanh chóng nói: "Lý tiên sinh, thật sự rất bất ngờ và vui mừng khi gặp được anh ở đây!"
Ngô Bình: “Tôi chỉ tới đây để họp phụ huynh thôi.”
Rất nhiều phụ huynh biết thân phận của Hoa cục trưởng, mọi người không khỏi ngạc nhiên khi thấy ông ta kính trọng Ngô Bình như vậy.
Lưu Diễm cũng rất khách sáo với Hoa cục trưởng, cô ta nói: "Hóa ra Hoa cục trưởng biết cha mẹ của Lý Thuần Thuần, chẳng trách họ có thể nhận được chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt."
Hoa cục trưởng thầm nghĩ đúng là bị mù, vị này mà còn cần chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt sao? Đại học Trần thị là do người ta mở ra đó! Nhưng ông ta không thể nói ra chuyện này, chỉ lạnh lùng nói: "Thân phận của Lý tiên sinh quý trọng, còn cần tôi giúp đỡ sao? Các người đừng ăn nói bậy bạ, kẻo tự chuốc lấy phiền toái!"
Bây giờ mọi người đều nhận ra rằng cha mẹ của Lý Thuần Thuần chắc chắn không đơn giản, tất cả họ lập tức mỉm cười nịnh nọt, ngay cả cha của Lục Tân Bảo cũng bắt đầu tỏ vẻ lấy lòng.
Lưu Diễm có chút xấu hổ, cô ta hắng giọng nói: "Thuần Thuần thật may mắn khi có được cha mẹ tốt như vậy. Tiếp theo, tôi sẽ nói về điểm số của các bạn trong lớp..."
Buổi họp phụ huynh rất nhàm chán đến nỗi ngay cả Thiên Đế như Ngô Bình cũng phải ngáp dài, huống chi những phụ huynh khác, mọi người cũng chỉ đang cố nhịn.
Họp được nửa đường, Lưu Diễm cười nói: "Các vị phụ huynh, chúng ta chọn một phụ huynh đại diện lên phát biểu, mọi người có đồng ý không?"
Nhiều phụ huynh giơ tay nhưng Ngô Bình không có hứng thú, anh nói với Lý Mân: "Họp xong chúng ta hãy đưa Thuần Thuần ra ngoài thành chơi."
Bây giờ là đầu mùa xuân, trăm hoa nở rộ, đúng là thời gian để đi dạo chơi ngoài thành.
Lý Mân mỉm cười: "Được."
Vừa dứt lời, trong lòng anh đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, nói với Lý Mân: "Tôi ra ngoài một lát."
Anh bước ra khỏi lớp, nhưng không ai để ý đến anh, dường như anh chưa từng xuất hiện, mọi người tiếp tục buổi họp phụ huynh.
Trong góc trường, một con rắn dài bảy tám mét chết trong góc, toàn thân cháy đen và bị kiến bu quanh.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, biết được con rắn này bị thiên kiếp giết chết, có người cố ý ném con rắn vào lưới trời?
Trong khi đang suy nghĩ, anh nhìn thấy vô số dê, bò, rắn và côn trùng bị ném lên không trung, khi những con vật này tiếp xúc với lưới trời, chúng lập tức gây ra thiên kiếp.
Ngô Bình nheo mắt lại, hỏi A Bạch: “Sao lại như vậy?”
A Bạch: "Có người đang muốn đánh lạc hướng thiên kiếp."
Ngô Bình bước ra một bước, đi tới một ngọn núi cách trường học mấy chục dặm. Lúc này trên núi có một ông lão mũi đỏ, dáng người không cao, chỉ cao 1,5 mét, tay trái chỉ lên trời, tay phải chỉ xuống đất.
Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ từ ông lão nhỏ bé này, Ngô Bình khẽ cau mày hỏi: "Ông lão, ông đang làm gì vậy?"
Ông lão nhìn anh một cái, sắc mặt hơi thay đổi, nói: "Cậu là Thiên Đế à?"
Ngô Bình: “Nếu đã nhận ra tôi, sao còn không dừng lại?”
Ông lão cười lạnh: "Cậu có tư cách gì thiết lập thiên quy? Cậu xứng đáng sao?"
Ngô Bình cười nói: “Tôi không xứng, chẳng lẽ ông xứng sao?”
"Ta đã bảo vệ thế tục ba vạn năm, cậu nói xem có xứng không?"
Ngô Bình kinh ngạc: "Ba vạn năm? Ông là ai?"
Ông lão nhỏ bé hừ mạnh một tiếng, chỉ tay ra, tất cả cấm chế trên cơ thể Ngô Bình đều rung chuyển, anh không khỏi biến sắc!
Chương 3107: Kỷ nguyên song song
Kỷ nguyên song song
"Ông có thể khống chế cấm kỵ!"
Ông lão nhỏ bé lại hừ một tiếng: "Nói nhảm! Năm đó lão phu là tu sĩ đầu tiên nghiên cứu Hoang, phát hiện ra bí mật của cấm kỵ. Cấm kỵ của Nhân tộc bắt nguồn từ lão già này đây."
Ngô Bình vừa nghe liền hiểu ra, lai lịch của người này không hề đơn giản, ông ta ít nhất cũng là một ông lão đã sống qua mấy kỷ nguyên, anh lập tức cúi đầu thật sâu: "Lý Huyền Bình, bái kiến lão tiền bối!"
Ông lão rất hưởng thụ, liếc nhìn Ngô Bình mấy cái, nói: "Nhóc con, lưới này là do cậu tạo ra sao?"
Ngô Bình lập tức nói: “Nếu tu sĩ từ Thiên giới tùy ý vào thế tục, khó tránh khỏi việc họ vì mong muốn cá nhân mà làm hại người thường. Cho nên tôi mới lập ra thiên quy, tu sĩ tiến vào thế tục đều phải chịu thiên kiếp một lần."
Ông lão lộ ra vẻ mặt cay đắng: “Ôi, vậy thì ta tiêu rồi. Nếu thiên kiếp ập đến, ta sẽ bị nổ tung thành từng mảnh.”
Ngô Bình cười nói: “Ngài đương nhiên không cần phải chịu sự hạn chế này.” Nói xong, anh ghi nhớ thân phận của ông lão vào bộ nhớ của trung tâm, sau này ông ấy cũng sẽ không phải chịu thiên kiếp khi ra vào thế tục nữa.
Ông lão rất vui vẻ, điều đó chứng tỏ Ngô Bình rất kính trọng ông ấy. Tuy rằng ông ấy đã là tiền bối và là một nhân vật nổi tiếng năm đó nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện cũ, hiện tại ông ấy cũng chỉ là một ông già thôi.
“Coi như nhóc con cậu hiểu chuyện.” Ông lão chỉ tay, trước mặt xuất hiện một cánh cửa: “Đến nhà ta ngồi chơi, đã nhiều năm rồi ta chưa từng tiếp đãi khách qua đường.”
Ngô Bình theo sau bước vào, phía sau cánh cửa là một thung lũng nhỏ, trong thung lũng trồng một số loại dược liệu và hoa cỏ, có một con hổ đen nằm trước nhà. Khi nhìn thấy ông lão quay lại, nó há miệng gầm lên một tiếng, đồng thời liếc nhìn Ngô Bình.
Ông lão mời Ngô Bình ngồi xuống chiếc ghế đá trước nhà, vung tay lên, một cô gái trẻ từ trong không khí xuất hiện, pha trà châm nước cho hai người.
“Tôi còn chưa hỏi tên tiền bối.” Thái độ của Ngô Bình rất khiêm tốn.
Ông lão mỉm cười nói: "Lão phu là Trương Thế Nhẫn, tu hành đắc đạo ở kỷ nguyên thứ bảy."
Ngô Bình: "Tiền bối, ngài đã nghiên cứu cấm kỵ, có biết trong cơ thể Hoang có bao nhiêu tầng cấm kỵ không?"
Ông lão thu lại nụ cười, nói: "Ta đã nhìn thấy bản thể của Hoang, uy lực của nó đã vượt xa khả năng chống chọi của con người. Cấm kỵ trong cơ thể Hoang ít nhất có 49 tầng!"
Ngô Bình: “Tôi hiện tại có 23 tầng cấm, nhưng tôi biết rất rõ, mỗi lần tu luyện thêm một tầng, độ khó sẽ tăng gấp đôi, qua 30 tầng, e rằng không phải là cảnh giới mà tôi có thể đạt tới."
Trương Thế Nhẫn gật đầu: "Điều này rất bình thường. Những cấm kỵ này vốn không nên thuộc về những sinh linh bình thường. Trong mấy kỷ nguyên này, ta đã dành phần lớn thời gian để nghiên cứu cấm kỵ. Ta phát hiện ra rằng con người hoặc sinh linh bình thường có thể có nhiều nhất 32 tầng cấm, không thể nâng cao hơn được nữa, nên sau đó cần phải thay đổi.”
Ngô Bình vểnh tai lên: “Tiền bối mời nói.”
Trương Thế Nhẫn: “Bản chất của cấm là một loại sức mạnh can thiệp vào trật tự của Thiên Đạo. Nếu chúng ta có thể tìm được một sức mạnh thay thế cấm thì có thể tiếp tục đột phá và đạt tới tầng cấm thứ 33, 43, thậm chí còn hơn thế nữa!"
Ngô Bình: “Ồ, vậy tiền bối đã tìm được loại sức mạnh đó chưa?”
Trương Thế Nhẫn lắc đầu thở dài: "Không tìm được! Loại sức mạnh này chắc chắn rất mạnh mẽ và hiếm có!"
Ngô Bình: “Tiền bối có thể dạy cho vãn bối nội dung nghiên cứu được không?”
Trương Thế Nhẫn cười nói: “Ta có thể nói cho cậu biết, cậu cũng xem như kính trọng người lớn tuổi, lão phu rất coi trọng cậu.”
Sau đó, ông ấy đã dùng thần niệm truyền đạt những kết quả nghiên cứu cả đời mình cho Ngô Bình. Sau khi Ngô Bình nhận được tin tức, anh đã dập đầu với Trương Thế Nhẫn.
Hai người ngồi nói chuyện suốt ba ngày. Lúc Ngô Bình chào tạm biệt trở về nhà thì đã là ba ngày sau.
Lý Thuần Thuần nhìn thấy người cha không đáng tin cậy này về nhà, không khỏi trợn mắt: "Ba, bây giờ tất cả bạn học của con đều đang hỏi con, ba là ai, con nên nói thế nào đây."
Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: “Con cứ nói, ba của ta là anh họ của Thiên Đế.”
Lý Thuần Thuần mở to mắt: "Anh họ của Thiên Đế, như vậy có được không?"
Ngô Bình: "Cứ nói như vậy đi."
Lý Mân mỉm cười nói: "Huyền Bình, anh đi làm việc đi, tôi sẽ chăm sóc Thuần Thuần."
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi đang định về Thiên giới một chuyến.”
Lần này, anh để lại một hóa thân ở cấp độ Đạo Cảnh và sau đó trở về Thiên giới.
Bây giờ trung tâm đã vận hành được một thời gian, thiên quy đã bước đầu đã được thiết lập, toàn bộ Thiên giới về cơ bản đều nằm trong sự kiểm soát của Ngô Bình.
Đặc biệt, việc thành lập địa phủ và âm phủ cho phép người chết trên Thiên giới và thế tục được vào luân hồi và có thể đầu thai. Đầu thai tốt xấu phụ thuộc vào việc tích đức lúc còn sống, người tích đức nhiều sẽ đầu thai vào gia đình tốt; người ít tích đức sẽ đầu thai thành kẻ ăn xin, thậm chí là súc vật.
Ngô Bình trấn giữ Thiên Đình, hoàn thiện các thiên quy và tu luyện mỗi ngày.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã qua nửa năm. Trong vòng nửa năm, Ngô Bình đã nhiều lần sửa đổi thiên quy để nó càng trở nên hoàn thiện hơn. Đồng thời, anh cũng thành công ngưng tụ tầng cấm thứ 24.
Tầng cấm này được anh ngưng tụ dựa trên những gì Trương Thế Nhẫn truyền dạy, tầng cấm này có thể phối hợp sức mạnh của 23 tầng cấm trước đó.
Đồng thời, anh cũng đang tìm kiếm loại sức mạnh có thể thay thế cấm kỵ, nhưng tìm mãi vẫn không tìm được gì.
Vào ngày này, khi anh đang đọc công văn từ khắp nơi, một Tiên quan đã mang đến một chiếc hộp, khi anh mở hộp ra nhìn thấy bên trong là một mảnh vỡ không thể xác định, tỏa ra một hơi thở hoàn toàn khác với kỷ nguyên này. Nhưng nếu để ý kỹ, hơi thở này có phần quen thuộc, trong cái giống có cái khác, đây là tại sao?
Anh đọc bản tấu chương từ Tiên quan, Tiên quan này là một tu sĩ Hỗn Độn cấp mười, hắn ta tin rằng mảnh vỡ này không thuộc về kỷ nguyên này, cũng không thuộc về kỷ nguyên trước đó, mà thuộc về một vũ trụ tên là kỷ nguyên song song. Kỷ nguyên song song tồn tại cùng lúc với kỷ nguyên này, thời gian và không gian song song với nhau, những gì xảy ra trong đó và môi trường bên trong cũng rất nhất quán. Hắn ta thậm chí còn tin rằng các nhân vật ở kỷ nguyên song song đều tương ứng một đối một, nhưng thân phận địa vị của họ chắc chắn có chỗ khác nhau.
Ngô Bình cảm thấy ý tưởng của vị Tiên quan này rất thú vị nên đã gọi hắn ta đến gặp mặt trực tiếp.
Vị Tiên quan này có bộ râu rậm, dáng người không cao, mặc triều phục màu tím, tên là Gia Cát Trường Thanh.
Gia Cát Trường Thanh đầu tiên bày tỏ suy nghĩ của mình, cuối cùng lấy ra một trận pháp, nói: "Bệ hạ, đây là trận pháp mà thần đã nghiên cứu, nhờ vào sự trợ giúp của nó, ngài có thể tiến vào thế giới của kỷ nguyên song song."
Ngô Bình: “Nếu đến đó thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Gia Cát Trường Thanh nói: “Theo nghiên cứu của thần, hẳn là không chỉ có một kỷ nguyên song song, ít nhất là 9, nhiều nhất là 49 cái! Cùng một sinh linh ở các kỷ nguyên khác nhau có thể cảm nhận được lẫn nhau. Nếu một trong hai bị giết, thì thân thể ở kỷ nguyên song song khác cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, nếu có thể hấp thụ và tinh luyện những thân thể khác thì có thể tăng cường sức mạnh cho bản thân và đạt được sức mạnh vô song.”
Sau khi nghe lý luận của hắn ta, trong lòng Ngô Bình rục rịch, liệu anh có thể bước vào kỷ nguyên song song và luyện hóa một bản thân khác không?
Gia Cát Trường Thanh nói: "Trên lý luận thì là như vậy. Tuy nhiên, nếu chúng ta tiến vào kỷ nguyên bình đẳng, tu vi của bản thân sẽ bị xóa bỏ và chỉ có thể khôi phục sau khi quay trở lại."
Ngô Bình cau mày: “Cho nên, nếu tôi tới đó, tu vi của tôi sẽ bị tiêu hủy hết, tôi sẽ trở thành một người bình thường?”
Gia Cát Trường Thanh: " Vậy cũng không đúng, nếu bệ hạ đến nơi đó, tu vi của bản thân sẽ mất đi, nhưng lại lấy đi một nửa tu vi của bệ hạ khác."
Ngô Bình: “Nói cách khác, lúc đó tôi như thế nào, đều sẽ phụ thuộc vào thực lực của đối phương?”
Gia Cát Trường Thanh gật đầu: "Đúng vậy."
Ngô Bình không khỏi tự hỏi, sau khi hấp thụ bản thân ở kỷ nguyên song song, liệu sức mạnh thu được có đủ để hỗ trợ cấm kỵ từ tầng thứ 32 trở lên không?
Đương nhiên anh sẽ không dễ dàng thử chuyện mạo hiểm như vậy, sau khi hiểu ra, anh bảo Gia Cát Trường Thanh lui xuống. Tuy nhiên, anh khuyến khích đối phương tiếp tục nghiên cứu và hy vọng hắn ta sẽ đạt được thành quả lớn hơn.
Bình luận facebook