• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thần Y Trở Lại (4 Viewers)

  • Chương 3096-3100

Chương 3096: Lão tổ Cửu Khúc

Lão tổ Cửu Khúc

Anh cũng không vội đi vào, hỏi Trọng Lăng Vân: “Ngươi có biết lão tổ Cửu Khúc không?”

Trọng Lăng Vân không dám nói dối, nói: “Có quen biết, từng tiếp xúc mấy lần.”

Ngô Bình: “Ngươi nói là ngươi cố ý tới đây thăm viếng, gọi cửa đi.”

Trọng Lăng Vân lập tức tiến lên phía trước một chút, lớn tiếng nói: "Cửu Khúc tiền bối, tiểu bối là Trọng Lăng Vân tới đây thăm hỏi!"

Bên ngoài núi Cửu Khúc, không gian vặn vẹo, địa hình nguyên bản lại đột nhiên thay đổi, một người phụ nữ đi ra, thân hình như rắn nước, dáng vẻ thanh tú cười nói: “Thì ra là Trọng gia chủ, lão tổ đang bế quan, ngài tìm ông ấy làm gì?”

Trọng Lăng Vân nhận được sự chỉ dẫn của Ngô Bình, nói: "Ta mới có được một viên đan dược, có thể có ích cho lão tổ, ta mang tới đây cho lão tổ xem thử."

Người phụ nữ tò mò, hỏi: "Đan dược gì?"

Trọng Lăng Vân cười nói: "Tề Thiên Đan."

Tên của Tề Thiên Đan đã truyền đi khắp thiên hạ từ lâu, không ai mà không biết về nó, người phụ nữ này tự nhiên đã nghe nói về nó, đôi mắt đẹp của cô ta sáng lên: "Tề Thiên Đan à? Thật tốt quá!"

Vị lão tổ Cửu Khúc kia vẫn chưa bước vào cảnh giới Tề Thiên, Tề Thiên Đan chính xác là thứ ông ta cần.

Trọng Lăng Vân: "Đáng tiếc lão tổ đang bế quan, hôm khác ta sẽ trở lại."

Người phụ nữ nhanh chóng ngăn ông ta lại, cười nói: “Mặc dù lão tổ đang bế quan, nhưng khi nghe tin Trọng gia chủ đến thì rất vui mừng, bảo ta mời ngài vào.”

Trọng Lăng Vân liếc mắt nhìn Ngô Bình, nói: "Vậy thì tốt."

Người phụ nữ đưa bàn tay ngọc chỉ một cái, trên không trung xuất hiện một cánh cổng, một nhóm người bước vào. Cô ta cũng không để ý nhiều đến Ngô Bình và Đường Thi Nô, hai người cưỡi Thiên Mã nên cô ta tưởng họ là con cháu của Trọng Lăng Vân, nghĩ rằng ông ta đưa họ ra ngoài mở mang tầm mắt.

Sau khi đi qua cổng, họ đến trước một cái sân, cổng sân đang mở và có một số bóng người đang di chuyển bên trong. Người phụ nữ gọi từ ngoài cửa: "Lão tổ, Trọng gia chủ mang theo Tề Thiên Đan tới đây."

Sau đó trong sân vang lên tiếng cười ha ha, một ông lão có bộ râu đen bước ra, ông ta rất cao, ít nhất phải hai mét, mặc áo bào màu xám xanh, tóc rối bù, trên thắt lưng của ông ta có treo một mảnh vỡ nhỏ, có vẻ như nó là một phần của một loại pháp khí nào đó.

"Trọng gia chủ, sao ngươi lại có thời gian đến nơi hoang dã như chỗ này vậy." Ông ta mỉm cười chào hỏi, ánh mắt liếc nhìn Ngô Bình và Đường Thi Nô.

Trọng Lăng Vân nói: "Ha ha, ta ngẫu nhiên có được một viên Tề Thiên Đan, liền nghĩ tới tiền bối."

Ngô Bình lập tức lấy ra một viên đan dược đưa đến trước mặt lão tổ Cửu Khúc này, lão tổ đưa tay nhận lấy nhưng lại bị Ngô Bình nắm lấy cổ tay, cười nói: “Lão tổ, đan dược này là của ta, nếu ngươi thật sự muốn dùng thì phải trả tiền.”

Lão tổ Cửu Khúc rất ngạc nhiên, mặc dù ông ta có chút cảnh giác với Trọng Lăng Vân, nhưng ông ta lại không coi trọng một người thanh niên như Ngô Bình, ông ta cũng giống như người phụ nữ kia coi Ngô Bình và Đường Thi Nô là con cháu của Trọng Lăng Vân.

"Ngươi thật to gan!" Ông ta đưa tay muốn tránh ra, lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi.

Ngô Bình kéo ông ta vào trong, cười nói: “Nơi này thật tốt, lão tổ Cửu Khúc, ta có mấy lời muốn hỏi ngươi.”

Khi đi vào trong sân, Ngô Bình phát hiện bên trong trồng rất nhiều cây ăn quả, đều là tiên quả và linh quả. Hơn nữa, những tiên quả này hiển nhiên không thuộc về kỷ nguyên này. Sắc mặt lão tổ Cửu Khúc trông rất khó coi, bị Ngô Bình kéo vào trong sân, Ngô Bình hái một quả đào nếm thử, mùi vị khá ngon, anh vừa ăn vừa nói: “Năm đó ngươi sai Trọng Tiêu hãm hại Đường Thi Nô, mục đích của ngươi là gì?”

Nghe Ngô Bình nhắc tới chuyện cũ, lão tổ Cửu Khúc cau mày: “Ngươi là người của Đường Thi Nô sao?”

Đường Thi Nô lạnh lùng nói: "Ta chính là Đường Thi Nô, ta không quen biết ngươi, tại sao ngươi lại hại ta?"

Lão tổ Cửu Khúc im lặng một lúc rồi nói: "Khi còn trẻ ta đã bước vào một nơi và gặp phải một thứ đáng sợ ở đó. Xung quanh nó có rất nhiều báu vật, nhưng hơi thở của nó quá mạnh, ta không thể đến gần. Vì vậy, ta cần một thứ gì đó để trấn áp sự tồn tại đáng sợ đó. Sau này ta tình cờ nghe Trọng Tiêu nhắc đến trong tay ngươi có một cây đinh có thể trấn áp vạn vật. Ta muốn mượn cây đinh của ngươi dùng thử, nhưng cuối cùng lại không có tác dụng.”

Ngô Bình cau mày: “Ngươi bảo Trọng Tiêu mượn cây đinh sao?”

Lão tổ Cửu Khúc nói: "Tất nhiên, ta chỉ mượn thôi. Nhưng Trọng Tiêu nói rằng Đường Thi Nô không muốn cho mượn, hắn cần phải tìm cách khác."

Đường Thi Nô nhớ lại, đúng là Trọng Tiêu đã đề cập đến việc muốn mượn cây đinh dùng một thời gian, nhưng cô ta đã từ chối. Bảo bối quý giá như vậy không thể để rời khỏi người dù chỉ trong chốc lát, đương nhiên cô ta sẽ không cho người không quen biết mượn.

Ngô Bình nói: “Tên Trọng Tiêu này không mượn được, nên muốn giết ngươi.”

Lão tổ Cửu Khúc nói: “Lúc đó hắn mở miệng đòi một nửa báu vật. Nhưng ta không đồng ý, cuối cùng quyết định chia cho hắn bốn phần.”

Ngô Bình biết lão tổ Cửu Khúc không cần phải nói dối, liền hỏi: “Nơi đó còn ở đó không?”

Lão tổ Cửu Khúc gật đầu: "Tất nhiên là còn, nó ở ngay đây. Ta đã chuyển trận pháp Cửu Khúc đến đây chỉ để canh gác nơi đó, ngăn không cho người khác tìm thấy nó."

Ngô Bình buông tay ông ta ra, nói: “Lão tổ, ngươi đưa ta đến đó, viên Tề Thiên Đan này sẽ là của ngươi.”

Lão tổ Cửu Khúc nhìn Ngô Bình, cắn răng nói: "Tuy rằng Tề Thiên Đan quý giá, nhưng ta cũng không nhất thiết phải dùng nó."

Ngô Bình cười nói: “Ta là người rất biết lý lẽ, nếu ngươi dẫn ta tới đó, ta có thể dùng đinh trấn áp sinh linh đáng sợ đó.”

Lão tổ Cửu Khúc im lặng một lúc rồi nói: "Ta muốn được chia bốn phần!"

Ngô Bình nhìn ông ta, nói: “Mặc dù ta là một người biết lý lẽ, nhưng có lúc tâm trạng không tốt ta cũng sẽ giết người.”

Lão tổ Cửu Khúc im lặng mấy giây, nói: "Ba phần."

Ngô Bình: “Ta sẽ chọn đi tám phần đồ vật bên trong, phần còn lại sẽ là của ngươi, nếu ngươi không đồng ý cũng không sao, ta tự mình tìm, trận pháp Cửu Khúc gì đó của ngươi không thể bao vây được ta đâu."

Lão tổ Cửu Khúc thở dài và nói: "Được rồi, hai phần thì hai phần. Nhưng trước tiên phải đưa cho ta viên Tề Thiên Đan này."

Ngô Bình ném viên Tề Thiên Đan này cho ông ta rồi nhờ ông ta dẫn đường.

Lão tổ Cửu Khúc đi phía trước, Ngô Bình theo sau, đám người vừa rời khỏi sân, lão tổ Cửu Khúc đột nhiên biến mất, sau đó, trong không khí vang lên tiếng cười lạnh.

"Nhóc con, ngươi nói có thể phá hủy trận pháp Thiên Sát Cửu Khúc của ta, vậy ngươi thử một lần đi!"

Đường Thi Nô chế nhạo: "Lão tổ Cửu Khúc, ngươi cho rằng mình thông minh, nhưng thực ra ngươi là một kẻ ngốc."

Trọng Lăng Vân cũng lắc đầu, nói: "Cửu Khúc tiền bối, sao ngài phải làm như vậy, đây không phải là người mà ngài có thể đụng tới."

Ngô Bình vung tay lên, trận pháp Thần Cơ được giải phóng, một luồng thần quang bắn lên trời. Ngay sau đó, mặt đất và những ngọn núi rung chuyển, toàn bộ trận pháp Thiên Sát Cửu Khúc đều bị khống chế.

Lão tổ Cửu Khúc hét lên: "Ngươi đã làm gì vậy!"

Một giây tiếp theo, Ngô Bình tiến lên một bước, đưa tay lên không trung bắt lấy lão tổ Cửu Khúc, bình tĩnh nói: “Hai phần của ngươi đã không còn nữa.”

Lúc này lão tổ Cửu Khúc đang cầm mảnh vỡ pháp khí trong tay với vẻ mặt không thể tin được, lẩm bẩm: "Làm sao có thể như vậy được! Trận pháp Thiên Sát Cửu Khúc chính là sát trận của kỷ nguyên, ngươi. .."

Ngô Bình cầm lấy mảnh vỡ trong tay ông ta, nói: "Ngươi dùng mảnh vỡ này để điều khiển trận pháp Thiên Sát Cửu Khúc phải không? Thứ này còn chưa đầy đủ nên ngươi không thể phát huy hết sự huyền diệu của trận pháp Cửu Khúc được."

Vừa dứt lời, mảnh vỡ trong tay anh bắt đầu phát sáng, theo tính toán của trận pháp Thần Cơ, Ngô Bình nhanh chóng hoàn thiện vật này và dùng nó để điều khiển trận pháp Thiên Sát Cửu Khúc.

"Bùm!"

Sau một tiếng trầm vang, không gian xung quanh mở rộng ra, ảo ảnh biến mất, một chiếc cổng bằng đồng khổng lồ xuất hiện cách đó mười dặm, tản ra một luồng hơi thở cổ xưa và kỳ quái.
Chương 3097: Sinh vật cảnh giới thứ 23

Sinh vật cảnh giới thứ 23

Lão tổ Cửu Khúc cực kỳ ngạc nhiên, ông ta ngơ ngác nhìn Ngô Bình và nói: "Ngươi làm thế nào được?"

Ngô Bình không trả lời, đi về phía cánh cửa bằng đồng, hỏi: “Thứ mà ngươi nói ở trong này đúng không.”

Lão tổ Cửu Khúc im lặng một lúc rồi nói: "Đúng vậy, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi rằng sinh linh đó cực kỳ mạnh mẽ, ta cảm thấy có lẽ những cường giả kỷ nguyên bình thường không thể sánh được với sức mạnh của nó."

Ngô Bình duỗi tay phải ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một bóng dáng thu nhỏ của trận pháp, đó là trận pháp Thiên Sát Cửu Khúc, anh nhẹ giọng nói: “Ngươi còn chưa nắm vững trận pháp này, cho nên không thể phát huy được sức mạnh của nó. Bây giờ, ta sẽ sử dụng sức mạnh của trận pháp này để trấn áp thứ bên trong."

Nói xong, anh đưa tay đẩy ra, một bàn tay to lớn ấn lên cửa, chỉ nghe một tiếng động lớn, cánh cổng bằng đồng từ từ mở ra. Bên trong âm u lạnh lẽo, tối đen như mực, một cơn gió thổi qua khiến mọi người rùng mình.

Lão tổ Cửu Khúc hiển nhiên đã từng đi vào, ông ta theo bản năng lùi lại vài bước, cách xa cửa.

"Thi Nô, ngươi đợi bên ngoài đi." Ngô Bình bước vào.

Phía sau cánh cổng, bóng tối dày đặc đến nỗi ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua. Sau khi Ngô Bình bước vào, đôi mắt của anh khó khăn lắm mới có thể nhìn rõ trong phạm vi mấy chục mét.

Anh khẽ cau mày, bình tĩnh nói: "Tan đi!"

Đại đạo nổ vang, trật tự rung chuyển, bóng tối dày đặc trong không khí tan biến ngay lập tức. Dù sao đây cũng là Thiên Đạo ở kỷ nguyên này, uy lực của nó vẫn rất mạnh.

Bóng tối tiêu tán, phía trước xuất hiện một cái hố thật lớn, trong hố bốc lên một luồng khí đen nồng nặc, có lẽ bóng tối trước đó là do nó gây ra.

Trước khi Ngô Bình đi vào trong hố, anh phát hiện ra một sinh vật hình người đang ngồi xếp bằng trong hố, thân cao hàng ngàn trượng, cái đầu khổng lồ gần như ngang bằng với mép hố. Trong hố có một chất sền sệt màu xanh lam không tới phía dưới ngực của sinh vật hình người, nó có độ bám dính cực mạnh, khiến đôi tay của sinh vật hình người hoàn toàn dính vào trong đó, không thể tự thoát ra được.

Cảm nhận được có người đến gần, sinh vật hình người hơi ngẩng đầu lên, nó không có mắt, vị trí của hai mắt là hai vật hình chữ thập, bên trong có ánh sáng nhấp nháy.

Sức mạnh của nó dường như không thể rời khỏi hố, nhưng sức mạnh tinh thần đáng sợ đó vẫn có ảnh hưởng tới Ngô Bình. Anh cảm nhận được một sức mạnh trật tự từ sinh vật hình người này, rất giống với máu thịt mà anh từng thấy trước đó.

Chẳng lẽ đống thịt máu đó thuộc về sinh vật này sao? Anh thầm nghĩ trong lòng.

“Hãy để ta đi, ta sẽ ban cho ngươi sự sống vĩnh cửu.” Một giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình.

Ngô Bình cười lạnh: "Cho ta sự sống vĩnh cửu sao, ngươi mà cũng xứng à!"

Sinh vật hình người: "Từ chối ta thì vận rủi sẽ ập đến với ngươi."

“Ta không tin.” Ngô Bình cười lạnh: “Ở kỷ nguyên này, không ai có thể nguyền rủa ta.”

Sinh vật hình người trầm mặc một lát rồi nói: "Ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh to lớn. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể đứng dậy..."

Ngô Bình không hề tin một lời vô nghĩa nào của sinh vật này, anh cười khẩy: "Thật sao? Vậy thì ta chỉ có thể ra tay trước."

Anh lập tức lấy cây đinh quan tài ra và đâm vào đầu sinh vật hình người.

Một âm thanh nghèn nghẹn vang lên, sau một chút trở ngại, cái đinh đâm sâu vào đầu nó, sinh vật hình người tức giận gầm lên, thân thể run rẩy kịch liệt. Trong chốc lát, hơi thở đáng sợ của nó biến mất, nó trở nên rất yếu ớt.

Ngô Bình quan sát nó một lát, phát hiện tu vi của nó thật sự bị áp chế, liền đưa tay giật ra một sợi tóc trắng của nó. Sau khi sợi tóc trắng rời khỏi cơ thể nó thì lập tức lấy lại sức sống và biến thành một sợi dây to bằng cánh tay, vung về phía anh như một cây roi dài.

Ngô Bình lập tức lùi lại và vùng Thần Tiêu Kiếm lên chém thật mạnh, sợi tóc kia không hề bị tổn thương mà còn khiến tay anh bị tê dại vì bị bắn ngược lại. Anh ngạc nhiên, một sợi tóc lại mạnh như vậy sao?

"Suy yếu!"

Anh quát khẽ một tiếng, sức mạnh của sợi tóc đã bị mất đi chín phần, sau đó bị thanh kiếm của anh cắt đứt.

Anh nhặt sợi tóc lên và phát hiện ra rằng nó thực sự khác với máu thịt trước đó, năng lượng và cấp bậc của nó cao hơn và mạnh hơn, có phần giống với sức mạnh của thế giới, chẳng qua bên trong nó ẩn chứa sức mạnh của trật tự. Sức mạnh của trật tự này đã vượt qua pháp tắc trật tự của kỷ nguyên này!

"Cướp đoạt!"

Anh lập tức kích hoạt quyền uy và cướp đoạt năng lượng của nó, một luồng sức mạnh kỳ lạ và sắc bén xâm nhập vào cơ thể anh, sức mạnh này liên tục bị anh thuần hóa và tinh luyện, cuối cùng trở thành nguyên liệu để ngưng tụ tầng cấm thứ 23.

Ngô Bình lại lần lượt nhổ thêm vài sợi tóc, không ngừng luyện hóa và cướp đoạt sức mạnh trong đó. Sức mạnh hấp thụ ngày càng mạnh hơn, và cuối cùng sau khi nhổ hơn một trăm sợi tóc, hình thức ban đầu của tầng cấm thứ 23 đã ngưng tụ trong cơ thể anh. Một khi tầng cấm này hoàn thành, anh sẽ sở hữu một sức mạnh vượt trội hơn tất cả các trật tự, sức mạnh trật tự này hợp nhất với đại đạo tối cao mà anh đã lĩnh ngộ và chuyển hóa thành trật tự của anh! Trật tự này đã ban cho Ngô Bình một năng lực mới, năng lực này thuộc về quyền uy cấp cao, có thể thay đổi quy tắc để anh sử dụng!

Tầng cấm thứ 23 được hình thành, khả năng áp chế tóc của Ngô Bình đã được tăng lên rất nhiều, sau đó anh nắm lấy một nắm và trực tiếp luyện hóa. Chẳng bao lâu, đầu của sinh vật hình người đã bị hói một lõm.

Sau khi nhổ tóc xong, anh hỏi trung tâm của Tàng Cơ: “Có thể áp chế nó được không?”

Trung tâm của Tàng Cơ nói: "Sau khi tính toán, sinh vật này thuộc về cường giả cảnh giới thứ 23 sơ kỳ, có thể dùng làm nguồn năng lượng của trung tâm."

Ngô Bình: “Những chất keo đó là gì?”

Trung tâm của Tàng Cơ: "Một vật chất giam cầm cường giả, có thể sử dụng nó để tiếp tục giam cầm sinh vật này."

Ngô Bình: “Có cần nhổ đinh ra không?”

"Không cần, cây đinh chỉ để trấn áp, sẽ không giảm bớt năng lượng." Trung tâm của Tàng Cơ nói.

"Làm việc đi, thu thập nó."

Trung tâm của Tàng Cơ bay ra ngoài và lơ lửng trên hố khổng lồ, sau đó một tia sáng rơi xuống, sinh vật hình người và chất keo trong hố từ từ bay lên không trung và bị phong ấn bên trong Tàng Cơ, trở thành nguồn năng lượng của trung tâm.

Ngô Bình hỏi: “Cứ cách một khoảng thời gian giúp ta nhổ một sợi tóc hoặc cắt một ít thịt.”

Trung tâm của Tàng Cơ: "Được."

Sau khi trấn áp được quái vật hình người, Ngô Bình bước ra khỏi cánh cổng bằng đồng. Lúc này anh đã đi vào trong hơn nửa ngày, lão tổ Cửu Khúc vẫn đang chờ đợi tin tức từ anh. Thấy anh đi ra, ông ta nhanh chóng bước tới và hỏi: "Thế nào rồi?"

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Thứ đó đi rồi.”

Lão tổ Cửu Khúc trợn tròn mắt: "Rời đi?"

Ngô Bình không giải thích mà nói với lão tổ Cửu Khúc: "Việc của Thi Nô đã kết thúc, ngươi có thể tiếp tục hoạt động ở đây, tạm biệt."

Nói xong, anh đưa Đường Thi Nô rời khỏi hiện trường, cưỡi Thiên Mã rời khỏi núi Cửu Khúc.

Sau khi bay được một khoảng cách nhất định, Đường Thi Nô nói: "Huyền Bình, ta muốn tìm chỗ tu luyện một thời gian."

Ngô Bình biết Đường Thi Nô có sự theo đuổi riêng của cô ta, vì vậy anh gật đầu: "Được rồi, nếu cần gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào."

Hai người tạm biệt nhau, Ngô Bình bay về Thiên Đình.

Trong Huyền Thiên Cung, Ngô Bình kiểm tra tình hình công việc của các tiên quan, trước đó anh đã ra lệnh cho bọn họ xây dựng các quy tắc dùng làm logic vận hành của hệ thống Thiên Đạo.

Những người này đều là tinh anh trong thiên hạ, trí thông minh phi thường, Ngô Bình khá hài lòng với những quy tắc mà họ đã đặt ra, sau đó anh đưa những quy tắc này vào trung tâm Thiên Nguyên và bắt đầu hoạt động tạm thời.

Khi các quy tắc được kích hoạt và trung tâm hoạt động, Ngô Bình đã thêm Thiên Đạo của mình vào trung tâm. Đột nhiên, một chùm ánh sáng bay lên trời, đạt tới một nơi cực cao, tán xạ tứ phía, hóa thành một mạng lưới ánh sáng rộng khắp bầu trời, bao trùm toàn bộ Thiên giới! Tất cả chỗ cùng trời cuối đất đều bị trung tâm bao phủ!
Chương 3098: Sáng lập địa phủ

Sáng lập địa phủ

Đâu đó trên Thiên giới có một ngọn núi tên là núi Thanh Hoa, cao 1.600 trượng và bán kính 3.900 dặm. Trong núi có rất nhiều cư dân, tổng cộng hơn 180 triệu.

Người dân miền núi kiếm sống bằng nghề hái trà, săn bắn, hái dược liệu, dựa vào núi để kiếm sống. Trên núi có một vị tinh quái với đầu hươu và thân người, thường xuyên bảo vệ người dân trên núi, xua đuổi yêu ma ác quỷ, nó được người dân trên núi tôn thờ và sùng bái, được coi là vị thần hộ mệnh của người dân núi Thanh Hoa. Có người đã xây dựng một ngôi miếu thờ trên núi để thờ cúng vị Tiên Hươu này.

Ngày này, một luồng tia sáng từ trên trời giáng xuống, hóa thành một vị tiên nhân mặc áo bào trắng, trong tay cầm pháp chỉ, lớn tiếng nói: “Tiên Hươu ở nơi đây tiếp chỉ!”

Cảm nhận được uy lực của thiên đình, vị Tiên Hươu này quỳ trên mặt đất, cung kính nói: "Tiểu yêu nghe chỉ!"

"Huyền Thiên Thượng Đế viết: Tiên Hươu bảo vệ người dân vùng này, trừng ác tăng thiện, trời biết đất biết người biết, hôm nay trẫm sẽ phong ngươi làm Thần núi Thanh Hoa! Hi vọng ngươi có thể tiếp tục bảo vệ vùng này, tạo phúc cho người dân ở núi Thanh Hoa!”

Tiên Hươu vô cùng kích động, cúi đầu thật sâu: "Cảm tạ Thiên Đế, tiểu yêu nhất định sẽ cố gắng, báo đáp ơn dìu dắt của Thiên Đế!"

"Bùm!"

Toàn bộ núi Thanh Hoa rung chuyển, vô số sức mạnh trật tự bay vào người Tiên Hươu, tu vi của hắn ta ngay lập tức được thăng cấp từ cảnh giới Thần Thông đến cường giả cảnh giới Hỗn Độn, hắn ta còn có thể sử dụng sức mạnh của Thiên Đạo để thực thi quyền lực của Thần núi!

Việc đầu tiên mà hệ thống Thiên Đạo làm chính là mở ra địa phủ âm phủ!

Ngô Bình đã từng gặp một vị Diêm Vương khi còn ở thế giới chiều thấp muốn nhờ anh mở ra địa phủ. Ý chí của địa phủ bắt nguồn từ vũ trụ vô tận, khi vũ trụ kia mở ra lần đầu tiên, một nhóm sinh linh mạnh nhất đã được sinh ra. Trong đó có một sinh linh cực kỳ mạnh mẽ, nó không có cơ thể, tồn tại ở trạng thái năng lượng và trôi nổi trong vũ trụ hàng chục tỷ năm.

Một ngày nọ, sau khi hắn ta tiếp xúc với những thông tin liên quan đến truyền thuyết về địa phủ, một điều thần kỳ đã xảy ra, sinh linh hấp thụ suy nghĩ của vô số người, tuân theo những suy nghĩ đẹp đẽ và chính đáng nhất trong nội tâm của hàng tỷ người, sử dụng thủ đoạn biểu hiện tối cao tạo ra một thế giới trong hư vô là âm phủ! Mà địa phủ nằm trong âm phủ!

Chỉ là âm phủ kia vẫn là hư vô và không thực sự tồn tại. Giờ đây, Ngô Bình muốn dùng sức mạnh tối cao của hệ thống Thiên Đạo và quyền uy trong tay mình để tạo ra âm phủ địa phủ thực sự!

Ngô Bình ngay lập tức dùng thủ đoạn đưa Diêm Vương từ thế giới chiều thấp đến vũ trụ chính và trao cho hắn ta một phần sức mạnh.

Diêm Vương nhìn chung quanh, cười nói: "Không tệ, nơi này tựa hồ còn thích hợp mở âm phủ hơn!"

Ngô Bình: “Đây là vũ trụ chính, ta muốn thành lập âm phủ, ngươi sẽ là Diêm Vương.”

Diêm Vương này là hiện thân của công lý trên thế gian trong trái tim con người, được hình thành từ những khái niệm đơn giản nhất về thiện và ác trong lòng người thường, để hắn ta quản lý địa phủ là phù hợp nhất.

Khoảnh khắc tiếp theo, một chùm ánh sáng bắn xuống mặt đất, cứ vậy một âm phủ rộng lớn được mở ra. Tất nhiên, đầu trâu mặt ngựa, phán quan và tiểu quỷ trong đó cũng sôi nổi xuất hiện, cả mười tầng luyện ngục cũng lần lượt xuất hiện.

Sau khi thành lập âm phủ, linh hồn của người trên Thiên giới sau khi chết cũng có nơi để về. Nếu họ muốn sau này được đầu thai vào gia đình tốt thì càng phải tích lũy phúc đức, phúc đức càng nhiều thì kiếp sau đầu thai càng tốt.

Nếu có địa phủ thì đương nhiên phải có Thổ Địa và Thành Hoàng.

Ở một nơi nào đó, một ông lão ở trong thành đã qua đời, người trong bán kính năm trăm dặm đều đến chia buồn, trong thành chật kín người đến đưa tiễn. Bởi vì ông lão đã qua đời rất được kính trọng và có nhân cách cao thượng, ông ấy đã tích đức làm việc tốt cả đời, giúp đỡ rất nhiều người nghèo, giúp vô số người giải quyết mâu thuẫn nên được kính trọng gọi là Chu thái công.

Chu thái công vừa mới qua đời, hồn phách của ông ấy đã bị quỷ sai của địa phủ mang đi. Trung tâm dựa vào danh tiếng và nhận xét của những người xung quanh cho vị Chu thái công rất nhiều phúc đức.

Diêm Vương tin rằng Chu thái công là người ngay thẳng, ghét a dua nịnh hót, đức độ nhân hậu, có tâm từ bi nên đã xin lệnh của Ngô Bình phong cho đối phương làm Thành Hoàng của địa phương, Ngô Bình đã đồng ý với yêu cầu này.

Ngày hôm đó, một tia sáng thần thánh từ trên trời rơi xuống, Chu thái công đi nhận chức. Khi người dân địa phương biết được điều này, họ đều vui mừng, xây dựng một ngôi đền Thành Hoàng và thờ phụng ông ấy trong đó.

Những điều tương tự đang xảy ra ở khắp nơi trên Thiên giới, nguyên mẫu của hệ thống Thiên Đạo bước đầu đã được thiết lập, tất cả sinh linh vạn vật cũng dần dần chấp nhận sự tồn tại của nó và dần dần tiếp nhận nó.

Những vấn đề cụ thể này, Ngô Bình cũng không hỏi nhiều, anh còn ủy thác một ít quyền hạn cho Ngọc Hoàng và Thái Hoàng để bọn họ cũng có thể quản lý hệ thống Thiên Đạo. Tất nhiên, quyền lực cao nhất vẫn nằm trong tay anh và anh có thể rút lại quyền lực bất cứ lúc nào.

Giang Sơ Nhan, Hà Tử Trần và những người khác đưa con của họ đến sống trong Cung Huyền Thiên, Ngô Bình có thể nhìn thấy những đứa trẻ mỗi ngày.

Trong hai tháng, Ngô Bình tu luyện mỗi ngày, ngày nào cũng bảo Tàng Cơ cắt một ít thịt và nhổ một ít tóc để anh tu luyện, cuối cùng tầng cấm thứ 23 đã hoàn thiện. Vì thế anh lấy ra Thiên Ảnh Châu, trước đây anh đã từng tu luyện Huyền Ảnh Công và luyện ra Huyền Ảnh, bây giờ anh dùng Huyền Ảnh để luyện hóa Thiên Ảnh Châu, nỗ lực đột phá thêm một bước nữa.

Không lâu sau, anh thật sự đã phát hiện ra Huyền Ảnh tiến hóa thành một thứ cao cấp hơn, gọi là Thiên Ảnh!

Thiên Ảnh có thể mượn sức mạnh của Thiên Đạo để điều khiển trật tự và thay đổi trật tự, có thực lực rất mạnh mẽ. Hơn nữa, chỉ một suy nghĩ của anh đã có thể sinh ra 3000 Thiên Ảnh, mỗi một Thiên Ảnh đều có được ba đến bảy phần thực lực của anh trong thời gian ngắn!

Khi cần thiết, anh có thể sử dụng Thiên Ảnh để thiết lập một sát trận tuyệt thế!

Sau khi luyện thành Thiên Ảnh không lâu, anh cảm nhận được Thánh Môn đang kêu gọi nên lập tức trở về đại lục Thánh Cổ, xuất hiện ở Thánh Môn.

Hóa ra Thánh Môn sắp phái vài người vào chiến trường kỷ nguyên, lần này Ngô Bình sẽ là người dẫn đầu phát huy uy lực của Thánh Môn!

Ngô Bình lại đi vào Thánh Điện, lần này Thiên Thánh mặc một chiếc áo choàng màu vàng trang trọng, trông thật uy nghiêm.

Trong Thánh Điện đã có bốn tu sĩ trẻ đang đứng, mỗi người đều có sức mạnh phi thường, thực lực ít nhất cũng ngang bằng với Thánh Hoàng, cũng là tu vi ở cảnh giới thứ 13, trong đó có một người đã đạt tới cảnh giới thứ 14 của cảnh giới Tề Thiên!

Bốn người họ cùng với Thiên Thánh hiển nhiên đang chờ đợi Ngô Bình xuất hiện. Mà khi anh bước vào cửa điện, trên mặt Thiên Thánh hiện lên nụ cười: "Huyền Bình, chỉ còn thiếu ngươi."

Ngô Bình cúi đầu nói: “Đã để Thiên Thánh đợi lâu.”

Thiên Thánh: "Không sao, vị trí mà chiến trường kỷ nguyên được mở ra lần này được gọi là 'Chiến Trường Sao Băng'. Ở đó có thiên thạch từ các kỷ nguyên khác nhau, được coi là tài nguyên quý giá. Khi đến chiến trường, các ngươi có thể vừa thu thập thiên thạch vừa luyện tập."

Ngô Bình có kiến thức hữu hạn về chiến trường kỷ nguyên, anh hỏi: "Thiên Thánh, chiến trường kỷ nguyên này không chỉ có một chỗ thôi sao?"

Thiên Thánh gật đầu: “Có chín chiến trường kỷ nguyên, Chiến Trường Sao Băng chỉ là một trong số đó, lần này có tổng cộng 5000 tu sĩ tiến vào Chiến Trường Sao Băng. Mỗi tu sĩ bước vào Chiến Trường Sao Băng đều mang theo một bảo vật."

Nói xong, ông ta ra hiệu cho thuộc hạ mang năm món bảo vật ra, lần lượt giao tới tay mấy người Ngô Bình.

Ngô Bình phát hiện ra bảo vật trong tay mình là một con dao găm được khảm bảy viên ngọc, mỗi viên ngọc đều có tác dụng đặc biệt và có sức sát thương kinh người. Anh hơi giật mình, cảm thấy giá trị của con dao găm này không thua kém thanh Cốt Đao Thiên Tai của mình.

Những bảo vật mà bốn người còn lại nhận được cũng có giá trị tương đương.

Thiên Thánh: "Sau khi tiến vào chiến trường, các ngươi phải giao bảo vật trong tay ra trước. Mỗi lần thắng, các ngươi sẽ lấy được bảo vật của đối phương. Ngoài ra, người thắng cũng sẽ nhận được điểm tích lũy, mỗi lần thắng có thể thu hoạch tất cả điểm của đối thủ. Những tu sĩ không có thành tích sẽ chỉ có một điểm. Ở giai đoạn giữa và cuối, những tu sĩ có nhiều điểm hơn sẽ càng dễ chạm trán đối thủ hơn. Khi chiến trường kết thúc, 50 người có số điểm cao nhất sẽ nhận được phần thưởng của chiến trường. Những phần thưởng đó không hề tầm thường, dù ta thấy cũng phải rung động, vì vậy các ngươi phải cố gắng hết sức!”
Chương 3099: Thích khách trên chiến trường

Thích khách trên chiến trường

Ngô Bình: “Nếu giết đối thủ, có thể lấy đi đồ trên người họ không?”

Thiên Thánh: "Đúng vậy, nhưng những tu sĩ tiến vào chiến trường kỷ nguyên bình thường sẽ không mang theo quá nhiều đồ vật quý giá ngoại trừ bảo vật."

Dặn dò mấy câu, cuối cùng ông ta nói: "Lần này tiến vào Chiến Trường Sao Băng, lấy Lý Huyền Bình làm trung tâm, bốn người các ngươi phải thương lượng mọi chuyện với hắn, mới đảm bảo an toàn cho bản thân."

Tuy rằng Thiên Thánh nói như vậy, nhưng trong lòng những người này lại không nghĩ như vậy, ai trong số họ không phải là thiên tài? Tu vi của họ ít nhất cũng là cấp bậc Thánh Hoàng, tự nhiên sẽ không cảm thấy mình thua kém người khác.

Thiên Thánh nhìn thấy phản ứng của những người này, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì nữa, nói: “Các ngươi có thể đi được rồi.”

Nói xong ông ta đưa tay ra, một cánh cửa xuất hiện trước mặt đám người của Ngô Bình, phía sau cánh cửa là bầu trời đầy sao mênh mông và một vùng đất rộng lớn. Có thể thấy những viên sao băng từ trên trời rơi xuống với ngọn lửa dài, theo sau là những vụ nổ dữ dội, làm rung chuyển trời đất!

Đám người của Ngô Bình cúi chào Thiên Thánh rồi nối đuôi nhau bước vào cửa. Sau khi bước vào cửa, họ xuất hiện trên không rồi đáp xuống mặt đất.

Khi đến đại lục này, Ngô Bình cảm nhận được một bầu không khí nặng nề, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh. Không có một loài thực vật nào trên mặt đất, khắp mọi nơi đều là núi lửa và hố thiên thạch.

Sau khi năm người đáp xuống đất, bốn người trao đổi ánh mắt với nhau, một nữ tu sĩ mặc áo trắng nói với Ngô Bình: "Lý huynh, tiểu muội là Lý Ngọc Hồ. Xin hỏi kế hoạch tiếp theo của Lý huynh là gì?"

Ngô Bình là thủ lĩnh của năm người nên anh tự nhiên là người vạch ra kế hoạch hành động.

Ngô Bình thấy cô gái này đoan trang xinh đẹp, ăn nói lễ phép nên định đáp lại cô ta. Tuy nhiên, khi anh vừa định mở miệng thì một nam tu sĩ mặc áo lam khác lại nói: "Lý huynh, ta nghĩ hay là mọi người chia nhau ra làm việc sẽ tốt hơn, như vậy sẽ dễ dàng gặp được đối thủ và nhanh chóng đạt được điểm hơn."

Ngô Bình liếc nhìn người này, bình tĩnh nói: “Mặc dù ta dẫn đội, nhưng ta sẽ không hạn chế quyền tự do của bất kỳ ai, chỉ cần các ngươi đi theo bên cạnh ta, ta có thể bảo vệ các ngươi an toàn, lúc có thời gian sẽ giúp các ngươi kiếm điểm. Nhưng ta cũng muốn nhắc nhở các ngươi, nơi này rất nguy hiểm. Sở dĩ mấy chục năm qua Thánh Môn không phái người vào chiến trường là vì có thế lực đang nhắm vào Thánh Môn."

Người này hiển nhiên không đồng tình với lời nói của Ngô Bình, hắn ta nói: “Sau mấy chục năm chuẩn bị, Thánh Môn của chúng ta tự nhiên không sợ bất kỳ thế lực nào, dù sao cũng không có ai yếu hơn ai.”

Ngô Bình lười nói chuyện với hắn ta, nói: “Quyết định thế nào là tùy các ngươi.”

Lý Ngọc Hồ nói với nam tu: "Dương sư huynh, ta nghĩ chúng ta nên đi theo bên cạnh Lý huynh, sau này rồi nói sau."

Vị Dương huynh này nhướn mày, nói: "Ta Dương Thiên Tứ là cường giả cảnh giới Tề Thiên, không cần người khác bảo vệ! Nếu để người khác bảo vệ, ta sẽ không đi đến chiến trường kỷ nguyên!"

Một nam tu sĩ khác cười nói: "Dương huynh nói rất đúng, chúng ta tới đây là để thể hiện oai phong của Thánh Môn, nếu như ngươi nhát gan thì tốt nhất là không nên tới!"

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ta nói rồi, hai người có thể tự mình lựa chọn.”

Dương Thiên Tứ chắp tay với Ngô Bình, nói: "Lý huynh, vậy hai người chúng ta đi trước đây, gặp lại sau!"

Hai người này nói đi là đi, có lẽ đã bàn bạc với nhau từ trước rồi. Trong số hai người còn lại, nam tu sĩ có nước da hơi đen, nhìn có vẻ hiền lành, gãi đầu nói với Ngô Bình: “Lý huynh, tiểu đệ là Thẩm Viêm, mong được chăm sóc nhiều hơn.”

Ngô Bình gật đầu nói: “Không biết trọng tài ở đâu?”

Anh vừa dứt lời, trong đầu liền vang lên một thanh âm: "Ta là trọng tài số 3, hiện tại ta chịu trách nhiệm hướng dẫn ngươi, hãy cho ngươi biết lai lịch và tên họ của ngươi."

Ngô Bình cũng không ngạc nhiên, anh đã sớm đoán được cái gọi là trọng tài hẳn là ý thức tự chủ của chiến trường kỷ nguyên, lập tức nói: "Thánh Môn, Lý Huyền Bình."

"Giao bảo vật ra." Đối phương nói.

Ngô Bình rút con dao găm ra, nó biến mất trong không khí, bị trọng tài số 3 lấy đi.

Trọng tài số 3: “Có cho phép đối thủ xung quanh phát hiện không?”

Ngô Bình: "Cho phép."

"Có cho phép đối thủ ở gần ghép cặp và xác định không?"

Ngô Bình: "Cho phép."

Chẳng bao lâu, đôi mắt của Ngô Bình hơi nóng lên, anh nhìn thấy một bản đồ trong suốt, trên đó cho thấy có hàng chục điểm đỏ đang di chuyển trong phạm vi ngàn dặm, đó đều là những đối thủ đã cho phép phát hiện, trong đó cũng bao gồm cả Lý Ngọc Hồ và Thẩm Viêm ở bên cạnh anh, hiển nhiên hai người này cũng cho phép đối thủ phát hiện.

Lúc này, Ngô Bình phát hiện ra ba chấm đỏ đang di chuyển về hướng của họ từ cách xa hàng trăm dặm với tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, một người trong số đó đã đến trước. Hắn liếc nhìn mấy người, lạnh lùng nói: "Ai đánh nhau với ta!"

Tên tu sĩ này không phải là Nhân tộc, đầu của hắn giống như đầu bọ ngựa, xương lộ ra ngoài cơ thể để tạo thành lớp bảo vệ nên hắn cũng không mặc quần áo. Trên bề mặt cơ thể hắn có rất nhiều phù văn kỳ lạ, mỗi chữ phù văn đều chứa đựng sức mạnh khủng khiếp.

Ngô Bình tiến lên một bước, hỏi: “Xưng hô như thế nào?”

Đầu bọ ngựa lạnh lùng nói: "Tu sĩ sắp chết, nói nhiều cũng vô ích!"

"Sâm!"

Một luồng ánh đao đánh tới, Ngô Bình vươn tay bắt lấy nó, ánh đao đó như là một vật hữu hình, bị anh bắt lấy. Sau đó anh nhẹ nhàng gấp lại, ánh đao tan rã, anh tiến lên một bước, đánh một chưởng vào ngực tên kia.

Một chưởng của anh dùng rất nhiều thủ đoạn, đầu bọ ngựa kêu thảm một tiếng, bị đánh bật ra ngoài trăm mét, đập mạnh vào một tảng nham thạch, không biết sống chết!

Trọng tài số 3: "Lý Huyền Bình đánh bại đối thủ, lấy được bảo vật của đối phương, Cửu Văn Giáp, giành được 15 điểm của đối thủ!"

Một bộ áo giáp khắc chín thần văn huyền bí xuất hiện, rất mỏng, Ngô Bình chộp lấy và bỏ vào túi.

Lúc này, tu sĩ thứ hai chạy đến, cũng không phải là con người, Thẩm Viêm ra trận trong khi Ngô Bình đứng sang một bên canh giữ.

Thẩm Viêm trông thật thà và trung thực, nhưng thực tế sức chiến đấu của hắn ta rất mạnh. Hắn ta đã chiếm thế thượng phong ngay khi tiến lên, chưa đầy 50 chiêu đã giết chết đối thủ, giành được 5 điểm và bảo vật của đối thủ.

Sau đó đến Lý Ngọc Hồ, đối thủ của cô ta yếu hơn một chút, nhưng cô ta cũng có thể giết chết đối phương trong vòng trăm chiêu.

Ở bên kia, Dương Thiên Tứ cũng cho phép các tu sĩ xung quanh phát hiện, rất nhanh hắn ta đã đối mặt với hai lần khiêu chiến, nhưng thực lực của hắn ta rất mạnh nên giành chiến thắng dễ dàng. Sau khi thắng liên tiếp hai trận, hắn ta không khỏi đắc ý, nói với đồng đội: “Tên họ Lý kia cho rằng mình ghê gớm thế nào, còn bảo chúng ta đi theo hắn. Ha ha, hắn cho rằng ta không biết ý đồ của hắn sao? Gặp phải đối thủ thì để chúng ta ra mặt trước, nếu đối thủ mạnh thì hắn sẽ rút lui.”

Một người khác nói: "Vẫn là Dương huynh quả quyết, chúng ta ra ngoài là đúng."

Hai người đang đắc ý thì một bóng người lập tức xuất hiện trước mặt họ, trước khi hai người kịp phản ứng, một tia kiếm quang vụt qua, đầu mình của họ đã ở hai nơi! Cường giả cảnh giới Tề Thiên nhưng lại bị người khác hạ gục ngay lập tức, sức mạnh thật đáng sợ!

Ba người Ngô Bình cũng lần lượt chấp nhận ba lần khiêu chiến, Ngô Bình đã giành chiến thắng một cách nhẹ nhàng và giành được 65 điểm. Thẩm Viêm cũng không tệ, hắn ta bị thương nhẹ. Thực lực của Lý Ngọc Hồ thì yếu hơn một chút nên bị thương khá nặng, nhưng có đan dược của Ngô Bình trị liệu nên cô ta đã hồi phục nhanh chóng.

Đi tới phía trước một đoạn, trọng tài số 3 nói: “Có đối thủ đang cố gắng ghép cặp, có muốn ghép cặp không?”

Ngô Bình cười nói: "Thì ra là còn phải hỏi trước, được rồi, ghép cặp!"

Chẳng mấy chốc, một chấm đỏ xuất hiện trên bản đồ và nhanh chóng tiếp cận Ngô Bình. Sau mấy phút, một bóng người xuất hiện.

Nói là bóng người, nhưng thực chất là một sinh vật hình người, giữa lông mày của người này có một cái lỗ rỗng, năng lượng trong lỗ cực kỳ mạnh mẽ, có thể phóng thích ra năng lượng tinh thần.

Khi hai người vừa gặp nhau, không nói nhiều, trực tiếp ra tay. Ngô Bình rút Thập Đồ ra, chém ra một đao và dùng Thập Kiếm Trọng Sơn.

“Phụt!”

Thân thể và vũ khí của đối phương bị xẻ làm đôi, chết đến không thể chết được nữa! Hắn ta thậm chí còn không kịp dùng tinh thần để tấn công thì đã chết dưới Thập Đồ.

Giết người này, Ngô Bình lấy được 82 điểm, điểm của anh lập tức tăng lên hơn một trăm điểm. Hơn một trăm điểm, có nghĩa là hơn một trăm tu sĩ bị giết hoặc bị thương, bị đối thủ lấy mất điểm.

Ngay khi Ngô Bình giết người này, một bóng người lập tức xuất hiện, sau đó một tia kiếm quang sắc bén và đáng sợ chém tới, tấn công ba người cùng một lúc!
Chương 3100: Đứng đầu bảng

Đứng đầu bảng

Trước khi đối phương đến gần, Ngô Bình đã sử dụng Thập Đồ và Mười Ba Kiếm Trọng Sơn!

"Sâm!"

Kiếm quang chia làm ba, một luồng chém về phía đối thủ, hai luồng bảo vệ Lý Ngọc Hồ và Thẩm Viêm.

"Bùm!"

Trong tiếng vang lớn, bóng người bị hất văng ra, tay áo bị rách, khóe miệng chảy máu.

Lúc này, Ngô Bình thấy rõ bộ dáng của người tới, đây là một tu sĩ trẻ tuổi, tay cầm một thanh kiếm dài, mặt mày lạnh lùng, mặt chim mũi đại bàng, đằng đằng sát khí.

Tuy nhiên, sức mạnh của hắn ta kém xa Ngô Bình, Ngô Bình chỉ đỡ chiêu đã khiến hắn ta bị thương nặng.

Hắn ta quay người muốn chạy trốn, nhưng Ngô Bình lại lạnh lùng nói: "Ngươi trốn được sao?"

Thập Đồ nhẹ vung lên, trong phạm vi ngàn dặm, hàng tỷ kiếm khí bay lên trời, tạo thành ngàn kiếm kiếp! Người này vừa trốn thoát được vài chục dặm đã bị kiếm quang đánh ngã xuống đất.

Ngô Bình tiến lên một bước, đi tới trước mặt người này, bình tĩnh nói: “Ngươi là người chuyên truy lùng đệ tử của Thánh Môn sao?”

Tên quái vật này hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, chỉ khinh thường nhìn chằm chằm Ngô Bình.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ngươi không nói cũng không sao cả.”

Anh vung tay lên, sử dụng quyền uy cướp đoạt định luyện hóa tu vi của hắn ta.

Người này lập tức sợ hãi và hét lên: "Dừng lại!"

Ngô Bình: “Vậy thì trả lời thật đi.”

Hắn ta hít một hơi thật sâu và nói: “Ta là một thích khách ‘Ẩn Sát’ chuyên thu tiền làm việc.”

"Ẩn Sát? Đây cũng là một thế lực của kỷ nguyên sao?"

Đối phương nói: "Đúng vậy."

"Khách hàng là ai?" Ngô Bình hỏi.

Thích khách lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ là thực hiện nhiệm vụ, không biết thân phận của khách hàng, cho dù ngươi có giết ta, ta cũng không biết."

Ngô Bình cảm thấy hứng thú về Ẩn Sát, hỏi hắn ta: "Ẩn Sát các ngươi có nhiều thích khách không, ngươi có cấp độ như thế nào trong đó?"

Thích khách nói: “Ta là thích khách bảy sao, mạnh nhất chính là thích khách mười sao.”

"Nhiệm vụ của ngươi là ám sát người của Thánh Môn?"

"Đúng vậy. Nhân tiện giết một số người tham gia, chiếm lấy bảo vật của họ."

Một tia kiếm quang lóe lên, Ngô Bình giết chết hắn ta. Trên người thích khách này không mang theo bất cứ thứ gì, nhưng hắn ta cũng là người tham gia, Ngô Bình lấy được bảo vật của hắn ta và 270 điểm, tổng cộng là 417 điểm. Tất nhiên, 417 điểm thì có 417 bảo vật!

Lý Ngọc Hồ và Thẩm Viêm đều đổ mồ hôi lạnh. Nhìn thấy Ngô Bình giết thích khách, họ lần lượt bước tới cảm ơn, vừa rồi nếu không có Ngô Bình ra tay thì họ đều đã là người chết rồi!

Ngô Bình nói: “Người này là thích khách chuyên ám sát tu sĩ Thánh Môn, đáng tiếc không tra ra được kẻ đứng sau việc này là ai.”

Lý Ngọc Hồ: “Đối phương nhất định sẽ không dừng lại ở đây, sau này vẫn sẽ phái thích khách đến giết chúng ta, thật đáng tiếc cho đám người Dương huynh.”

Khi hai người Dương Thiên Tứ vừa chết, bọn họ cũng cảm ứng được, nhưng họ ở quá xa nhau nên cũng không thể làm gì được.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Mỗi người đều có số phận của mình, đi thôi.”

Sau khi thu kiếm trận, Ngô Bình vừa đi mấy bước liền nhìn thấy một bảng xếp hạng, hiện tại anh đang đứng ở vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng. Điểm của vị trí thứ nhất cao tới 679 điểm!

Vừa nhìn thấy bảng xếp hạng, trọng tài số 3 liền nhắc: “Người xếp thứ hai trên bảng xếp hạng ghép cặp với ngươi, có đồng ý không?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Người xếp thứ hai có hơn 500 điểm, nếu giết ta, điểm của hắn sẽ vượt qua người thứ nhất. Hừ, đáng tiếc hắn đã tính sai. Đồng ý!”

Ngô Bình tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy ra một ít đặc sản cho Lý Ngọc Hồ và Thẩm Viêm ăn. Chưa đầy nửa khắc, một sinh vật hình người toàn thân có màu vàng xuất hiện, trên đầu có sừng nhọn, lưng có gai, ngực có vảy đen. Đối thủ vừa xuất hiện, Ngô Bình đã biết người này rất giới chiến đấu, thể chất rất hoàn mỹ!

Thân thể của anh đã trải qua quá nhiều rèn luyện, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu nếu so với người này.

“Quả nhiên là người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng.” Ngô Bình khen ngợi đối thủ.

Người này bình tĩnh nói: "Thiên Uyên, Toàn Kim Đế!"

"Thánh Sơn, Lý Huyền Bình." Ngô Bình nói xong cầm Thần Tiêu Kiếm, bình tĩnh nói: "Ra tay đi!"

Thần Tiêu Kiếm dâng trào sức mạnh to lớn, sau đó kiếm quang bùng lên rực rỡ, với sự trợ giúp của tầng cấm thứ 23, Ngô Bình đã thành công giải phóng Thiên Nhận lần thứ ba!

Từ mũi kiếm, Thần Tiêu Kiếm bắt đầu hóa thành trăm ngàn sợi kiếm bay lên không trung, tụ lại thành hình dạng của Ngô Bình. Mỗi sợi kiếm đều dài mười vạn trượng, chúng múa may tới đâu thì không khí nơi chúng đi qua đều bị cắt đứt, dòng thời gian cũng bị cắt thành từng mảnh!

Toàn Kim Đế giật mình, một tia sáng từ chiếc sừng nhọn trên đầu phóng ra, trong nháy mắt bao phủ lấy chính mình. Nhưng vô dụng, mười vạn sợi kiếm bay xuống và ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ ở giữa, xuyên qua tấm chắn ánh sáng.

“Răng rắc!”

Tấm chắn ánh sáng vỡ vụn, tu sĩ bên trong bị mười vạn sợi kiếm rải rác thành sợi xuyên qua cơ thể, sau đó sợi kiếm xoắn lại, đối thủ hóa thành sương máu!

Ngô Bình nhìn hình thức thứ ba của Thần Tiêu Kiếm, có chút ngạc nhiên nói: "Hình thức cao cấp thực sự mạnh mẽ!"

Trọng tài số 3: “Tiêu diệt mục tiêu, đạt được 570 điểm, đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng!”

Điểm của Ngô Bình lập tức lên tới 987 điểm, đứng đầu bảng xếp hạng.

Anh hỏi trọng tài số 3: “Trọng tài, người đứng đầu bảng xếp hạng sẽ được thưởng gì?”

Trọng tài số 3: “Người đứng đầu có thể chọn ba hộp bảo vật trong hộp bảo vật 3000 kỷ nguyên mang đi.”

Ngô Bình: “Hộp bảo vật kỷ nguyên là cái gì?”

"Những món quà mà người mạnh mẽ nhất trong mỗi kỷ nguyên để lại, vô cùng quý giá."

Ngô Bình không hiểu: “Tại sao bọn họ phải để lại bộp bảo vật kỷ nguyên?”

Trọng tài số 3: “Trước khi một cường giả kỷ nguyên chết, họ có thể phong ấn sức mạnh và trí tuệ của mình vào một bảo vật, chiếc hộp đựng bảo vật được gọi là hộp bảo vật. Người ở thế hệ sau nhận được hộp bảo vật sẽ có một số cơ hội giúp đỡ cường giả kỷ nguyên đó được tái sinh ở kỷ nguyên này. Vì vậy hộp bảo vật kỷ nguyên còn được gọi là hộp bảo vật tái sinh.”

Ngô Bình đột nhiên hiểu ra: "Thì ra là như vậy!"

Nhưng lúc này, mười hai điểm sáng nhanh chóng hướng về phía Ngô Bình, Ngô Bình cảm thấy hơi kỳ lạ, nói: "Những người này biết ta đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng nhưng vẫn dám tới đây chịu chết."

Trọng tài số 3: “Người đứng đầu bảng có thể bị một nhóm người bao vây, bọn họ tới đây để giết ngươi.”

Ngô Bình nheo mắt: "Giết ta? Làm tốt lắm!"

Anh nói với Thẩm Viêm và Lý Ngọc Hồ: "Hai người các ngươi, tránh xa ra!"

Hai người biết trình độ của Ngô Bình đã vượt quá tầm với của mình nên lập tức bỏ chạy thật xa.

Sau một lúc, mười hai ánh sáng lao tới, họ tạo thành một sát trận, mười hai pháp bảo bay lên trời, có những thanh kiếm bay, cuồng đao, ngọn lửa và sấm sét, từng luồng ánh sáng giết chóc rơi xuống, ngay khi họ ra tay đã dùng thủ đoạn mạnh nhất!

Mười hai người đều là cường giả nằm trong top 20, chỉ cần thành công giết chết Ngô Bình, không những loại bỏ được người đứng đầu bảng xếp hạng mà còn có thể chia đều điểm của anh!

Ngô Bình đứng đó với vẻ mặt nghiêm nghị, hoàn toàn lơ lửng trên không, bình tĩnh nói: “3000 kiếm kiếp, bắt đầu!”

3000 kiếm kiếp! Đây là lần đầu tiên anh hoàn toàn sử dụng nó. Trước đây, anh chỉ sử dụng nhiều nhất một ngàn kiếm kiếp! 3000 kiếm kiếp có nghĩa là uy lực của một đòn tương đương với lực sát thương gấp 30.000 lần lực sát thương của một kiếm thông thường!

Cảm nhận được sát ý của Ngô Bình, Thần Tiêu Kiếm kêu lên, bay lên bầu trời, hóa thành mười vạn kiếm quang đáp xuống mặt đất, trong nháy mắt giáng xuống 3000 kiếm kiếp. Kiếm kiếp nổ vang, trời đất đổi màu, đại đạo vang vọng, tam giới kinh hãi, pháp bảo mà mười hai người phóng ra bị lu mờ, sát khí kinh khủng khiến họ bị Thần Tiêu Kiếm khóa chặt, cảm giác tử vong đột nhiên trỗi dậy.

Bốn trong số mười hai người lập tức tiểu tiện mất khống chế ngay tại chỗ và hét lên thảm thiết: "Đạo hữu, chờ một chút, ta có lời muốn nói..."

Bọn họ tới giết anh, sao Ngô Bình có thể nương tay được? Anh dùng tay phải bắt ấn, bình tĩnh nói: "Diệt!"

Kiếm kiếp bùng nổ, mười hai người bị vô lượng kiếm khí bóp nát thành hạt cơ bản, thân thể và tinh thần đều bị hủy diệt! Ngay cả pháp bảo của họ cũng không thể may mắn tránh thoát, lần lượt phát nổ!

Hiện trường hoàn toàn im lặng, một số người từ xa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức đứng hình tại chỗ, sau đó liền thông báo cho đồng đội: Cực kỳ nguy hiểm! Trốn!

Lấy Ngô Bình làm trung tâm, hàng trăm tia sáng chạy trốn khỏi anh, sợ chạy quá chậm sẽ bị anh giết chết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom