-
Chương 2973-2974
Chương 2973: Bộ Thánh Đan
Ngô Bình nhíu mày: “Một mỏ vàng lớn như thế lại bị Dị tộc chiếm cứ không nói, ngay cả lãnh thổ thuộc về Nhân tộc cũng bị Thần Thánh Thương Hội chiếm!”
Giác Dương: “Trong cổ đông của Thần Thánh Thương Hội có một Đại Thần, vài Thượng Thần, còn có rất nhiều Đại Thánh và Cổ Thánh”.
Ngô Bình cười mỉa: “Thánh Hoàng trị thiên hạ, nên quyền lấy quặng này phải thu hồi”.
Dương Giác: “Vương gia định ra tay với Thần Thánh Thương Hội sao?”
Ngô Bình: “Không! Đầu tiên, chúng ta sẽ dùng Dị tộc khai đao. Ngươi kể cho ta nghe xem, lai lịch của đám Dị tộc này ra sao?”
Dương Giác gật đầu: “Thưa vương gia, Dị tộc chiếm mỏ vàng chính là Xích Ma tộc, có thể gọi là Cổ Ma Xích Mông”.
Ngô Bình lại nhớ đến lúc Tử Thanh thăng chức lên Thánh Hoàng lại có một Cổ Ma đến phá rối cũng may vẫn có thể chống chọi được.
Anh cười khinh nói: “Xích Ma tộc đã ngăn cản Thánh Hoàng thăng chức, còn chiếm mỏ vàng của chúng ta thế thì cần gì phải khách sáo với bọn chúng?”
Dương Giác: “Thưa vương gia, binh tướng bên Đông Đô không có nhiều. Nếu ngài muốn ra tay, e là phải chờ một đoạn thời gian nữa”.
Ngô Bình lập tức bổ nhiệm một Đại Thánh phụ trách binh mã, người này tên là Diệp Thánh Hầu rất am hiểu về trị quân. Anh lệnh cho Diệp Thánh Hầu chiêu mộ binh lính xung quanh Đông Đô.
Diệp Thánh Hầu là một nam tử trung niên cao lớn oai vệ, khí tức rất mạnh mẽ. Ngô Bình cảm giác hắn ta chắc chắn có cơ hội thăng chức lên Thánh Vương!
Địa bàn của Ngô Bình rộng tương đương với một Vương quốc, cho nên hiện tại hoàn toàn dựa theo các quan võ quen thuộc chọn ra một nhóm trị quốc, giống như thành lập Tam Tư, Lục Bộ, Cửu Viện.
Tam Tư là bộ kiểm tra tư tư pháp, dân quyền. Trong đó dân quyền thu thập yêu cầu và ý kiến của dân chúng, để thi hành quy tắc dân sinh và chế độ tư pháp.
Lục Bộ theo thứ tự là Bộ Binh, Hình Bộ, Hộ Bộ, Lại Bộ, Công Bộ. Cửu Viện theo thứ tự là Trị An Viện, An Cư Viện, Giao Thông Viện, Thương Mậu Viện, Nông Mục Viện, Khai Quặng Viện, Văn Giáo Viện, Tiểu Viện, Ngoại Giao Viện.
Ngoài ra còn sắp đặt Ngữ Sử, Thập Nhị Khoa, Tứ Vệ,.. Nhưng đa phần trong số đó vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, sẽ phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể thành lập chính thức được.
Diệp Thánh Hầu vừa nghe nói phải chiêu mộ binh, lập tức đưa ra ý kiến: “Thưa vương gia, chuyện chiêu mộ binh rất dễ, chỉ cần có tiền và lương thực thì thần hứa trong vòng ba tháng sẽ huấn luyện ra một đội quân có sức chiến đấu mạnh cho ngài”.
Chuyện thu nhập thuế của Vương Quốc vẫn chưa bắt đầu, nên tất cả Bộ Tư đều không có kho quỹ. Chuyện này rất khó với người khác, nhưng tiền lại chỉ là chuyện nhỏ với Ngô Bình.
Anh hỏi: “Năm trăm vạn binh cần bao nhiêu tiền?”
Diệp Thánh Hầu nói: “Trăm vạn đại quân sẽ tổn hai mươi tỷ thánh thù để mua lương thực cho quân trong mỗi tháng, mỗi tháng sáu trăm thánh thù chi cho các quân nằm vị trí cốt cáng, sửa chữa và rèn chiến giáo, chữa bệnh cho các quân, con số này vẫn chưa tính đến tiền thay trang bị vô cùng đắt đỏ. Nói về trang bị, nếu là tướng tinh nhuệ thì cần một trăm nghìn tỷ thánh thù để đầu tư cho một trăm vạn đại quân trong giai đoạn ban đầu”.
Ngô Bình: “Ngươi cứ dựa theo tiêu chuẩn cao nhất, tính chi tiêu phát sinh liên tục ra thì cần bao nhiêu tiền?”
Diệp Thánh Hầu: “Nếu như luyện năm trăm vạn binh tinh nhuệ, thần cần phải 20 ngàn tỷ và năm mươi triệu thánh thù vào năm đầu tiên. Nhưng nếu có chiến lực, phải tiêu hao gấp mấy lần con số đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, ta sẽ đưa cho ngươi hai vạn năm mươi triệu”.
Anh vừa nói xong đã đưa ra một đống Hiền Vương Đan, viên cao nhất cũng vài trăm nghìn tỷ thánh thù. Chút tiền đó, cũng chẳng thấm thía vào đâu với ngân sách hiện tại.
Nhưng mà Tam Tư, Lục Bộ, Cửu Viện có chỗ nào không cần tiền chứ? Diệp Thánh Hầu này vừa mới đến đã được phong chức còn đòi tiền.
Ban đầu, Ngô Bình không cảm thấy gì. Dù sao, anh không thiếu tiền. Nhưng từ từ anh phát hiện ra tiền của mình tiêu không rõ ràng. Hết cách, anh đành đi tìm Tử Thanh Thánh Hoàng, cầm 20 nghìn tỷ thánh thù quay về. Lúc này, mới đủ.
Ngô Bình lập tức nhức đầu một lúc, Vương Quốc hiện tại của anh đúng là quái vật nuốt vàng. Anh vừa ngồi lên vị trí Đông Vương, đã biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi.
Anh không có hứng thú trị quốc, nên giao hết công việc cho nhóm Thánh Hiền kia đi làm. Đa phần mọi chuyện sau này, anh đều luyện đan và tu luyện.
Trước đó lần đầu tiên, anh mượn lực lượng của Nguyên Thủy Đạo Tôn hấp thu Thiên Lượng Vô Thượng Đại Đạo. Mặc dù bộ phần lớn của những lực lượng đó đã dùng hết rồi, nhưng cơ thể anh cũng đã tự hấp thu một đến hai phần trăm.
Những lực lượng Vô Thượng Đại Đạo này luôn ở trong cơ thể của anh, đương nhiên đã bị anh hấp thu hết, nhờ đó mà thể chất của anh cũng lại tăng lên rất lớn.
Mà lực Vô Thượng Đaọ tăng mạnh cũng kích thích Tộc Cấm Kỵ trong cơ thể của anh. Cấm Kỵ của anh đã đạt đến Cửu Trọng từ lâu, thuộc về Đại Thiên Cấm Kỵ. Trong khoảng thời gian này, nó lại đột ngột tăng mạnh lên và đạt đến Thập Trọng Cấm!
Thập Trọng Cấm Kỵ thuộc về trung cấp Đại Thiên Cấm Kỵ, cấp Cấm Kỵ này rất khó để đạt được. Trong lịch sử Nhân tộc, người luyện quá Đại Thiên Cấm Kỵ cũng chỉ đạt đến vài ngàn, họ đều là những người có thành tựu cực kỳ cao.
Cấm Kỵ càng mạnh, Ngô Bình càng rõ hơn về Cấm Kỵ của mình. Cấm Kỵ của anh không chỉ có được một năng lực, nhưng tại anh dùng khá ít.
Hiện tại, anh đã có được Thập Trọng Cấm nên có thể luyện chế ra Cấm Kỵ Đan mạnh hơn! Bước tiếp theo, anh chuẩn bị luyện chế Bộ Thánh Đan!
Vài ngày liên tục, anh vừa thử luyện chế vừa tham khảo Hỗn Độn Thần Đan và Miếng Đanh Tinh, rồi lợi dụng dược liệu Cấm Kỵ và lực Cấm Kỵ của mình, cuối cùng cũng luyện ra được một lò Bộ Thánh Đan! Sau mấy ngày hoàn thiện nữa, phẩm chất của đan dược dần dần đạt đến Thượng Nhất Phẩm. Tuy rằng khoảng cách đến Cực Phẩm vẫn cách một đoạn, nhưng Thượng Nhất Phẩm đan dược vẫn rất hiếm gặp.
Nhưng do Cấm Kỵ của anh tăng lên, nên chắc chắn tương lai anh có thể luyện chế ra Cực Phẩm đan dược, thậm chí là Tuyệt Phẩm đan dược.
Sau khi đan dược được luyện thành công, anh cầm mười viên Thượng Nhất Phẩm Bộ Thánh Đan đến tìm Tử Thanh Thánh Hoàng.
Tử Thanh Thánh Hoàng vừa thấy đan dược vừa mừng vợ sợ, nàng ấy gọi một nữ quan lên. Người này phụ trách quản lý cung nữ, cấp đã đạt đến Nhân Vương Cảnh, luôn ở bên hầu hạ nàng ấy.
Nữ quan uống viên đan dược này vào, khí tức của cơ thể lập tức thay đổi. Chưa đầy một phút, khí tức Cấm Kỵ đã tràn toàn thân, chứng minh người này đã đột phá thẳng đến Thánh Nhân! Sau đó, Thánh Kiếp xuất hiện, nữ quan đó lập tức bay lên không trung độ kiếp!
Tử Thanh Thánh Hoàng thấy hình ảnh đó, lập tức cười nói: “Em trai này, viên thuốc này có tỉ lệ cao về việc thăng chức không?”
Ngô Bình: “Tùy người, nếu người đó có tư chất tốt thì tỉ lệ thăng chức sẽ cao lên một chút. Còn nếu tu vi quá yếu, thì xác suất thành công rất thấp. Nói chung, Nhân Vương uống viên thuốc này vào cũng có cơ hội thăng chức Thánh Nhân. Nếu nữ quan này cũng thế, thì có chín mươi phần trăm cơ hội vượt qua thăng chức”.
Tử Thanh vô cùng vui mừng nói: “Như thế thì mười người Nhân Vương, có thể sinh ra được một Thánh Nhân! Xác suất thành công có thể tăng lên gấp ba bốn trăm lần rồi!”
Ngô Bình: “Có thể uống viên này với Thánh Kiếp Đan, nó sẽ giúp tăng xác suất thành công cao hơn rất nhiều”.
Tử Thanh: “Ta không cần nhiều đâu! Mỗi năm, cậu giúp ta luyện chế ra hai ngàn viên Bộ Thánh Đan, hai ngàn viên Thánh Kiếp Đan có được không?”
Ngô Bình: “Chuyện này dễ mà! Đồ của chị muốn, đương nhiên ta sẽ dốc hết sức lấy về rồi”.
Anh lại hỏi: “Hiện tại, tại biên giới của Tử Thanh Thánh quốc chúng ta, có bao nhiêu Thánh Nhân vậy chị Tử Thanh?”
Tử Thanh: “Hơn mười vạn Thánh Nhân, nhưng số lượng này đều tích góp từng chút một trong mấy ngàn năm qua. Nhưng có những đan dược này rồi, mỗi năm Nhân tộc của chúng ta có thể sinh ra hai ngàn Thánh Nhân rồi! Sau một trăm năm nữa, chúng ta có hơn mười vạn Thánh Nhân! Một ngàn năm tới, có trên một trăm vạn Thánh Nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Chị Tử Thanh có thể đưa đan dược này cho những người có tư chất tốt dùng, tỉ lệ thành công sẽ rất cao”.
Tử Thanh: “Chuyện đó đương nhiên rồi, người uống viên thuốc này vào sẽ có cơ hội thăng chức Thánh Nhân thành công, nên cơ hội này không thể thấp hơn tám mươi phần trăm. Ít nhất, cũng đạt đến chín mươi phần trăm”.
Ngô Bình nói: “Thế chị Tử Thanh để cho những người mới thăng chức lên Thánh Nhân đến chỗ ta hết đi. Một thời gian nữa, ta muốn ra tay với Xích Ma tộc. Trước đây, Xích Ma tộc có ý phá rối chị Tử Thanh thăng chức Thánh Hoàng đấy, ta muốn cho bọn nó một bài học!”
Tử Thanh gật đầu: “Được! Bốn vị Chúa Tể thăng chức thành công, ta sẽ cử hai người đến giúp đỡ cậu. Phải rồi, còn có Cấm Thiên Đan! Ngươi hãy luyện chế một ít giúp ta, Nhân tộc cần nhiều Thánh Vương hơn nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Chị Tử Thanh còn muốn có người thăng chức lên Chúa Tể à?”
Tử Thanh: “Trong ba ngày, phải có bốn Đại Thánh thăng chức”.
Chương 2974: Chu Thanh Nghiên và Bạch Tố Tâm
Ngô Bình gật đầu: “Chị Tử Thanh cứ yên tâm, ta sẽ luyện chế thêm Cấm Thiên Đan mới, hiệu quả sẽ tốt hơn trước đây”.
Ngô Bình nhận nhiệm vụ, lập tức về luyện đan.
Đặc biệt là Cấm Thiên Đan, anh luyện chế ra đầu tiên. Mặc khác, anh còn muốn nhanh chóng luyện chế ra một ngàn viên Bộ Thánh Đan nữa.
Bộ Thánh Đan rất khó luyện, một ngày anh luyện ra năm lò thì hai mươi viên đan dược, một ngàn viên cần mất gần hai tháng. Nhưng mỗi ngày, anh lại cử người đưa đan dược vào cung nên mỗi ngày có hơn mười đến hai mươi người thăng cấp lên Thánh Nhân.
Những người vừa thăng cấp lên Thánh Nhân đều đến đăng ký vào Đông Đô, gia nhập đội dưới trướng của Diệp Thánh Hầu.
Suốt nửa tháng, Ngô Bình có hơn hai trăm Thánh Nhân dưới trướng. Mặc khác, anh đưa cho Diệp Thánh Hầu một viên Cấm Thiên Đan, hắn ta lập tức thăng cấp làm Chúa Tể, sức mạnh cũng tăng cao hơn.
Cùng lúc này các địa phương còn lại, có ba Đại Thánh thành công thăng cấp lên Chúa Tể. Ban đầu bốn người đến giúp đỡ, nhưng có một người tu sĩ là một Cổ Thánh thăng cấp thất bại, cũng may được Tử Thanh Thánh Hoàng cứu giúp, không lo đến tính mạnh nhưng tu vi đã bị hao mòn.
Ngô Bình liên tục luyện đan hai mươi ngày, cũng ngán ngẩm. Vì vậy, anh sắp xếp bên dưới rồi quay về Thiên Giới.
Anh vừa đến Thiên Giới, lại bất chợt nghe được tin tức đáng ngạc nhiên. Bước đi của Nguyên Thủy Đạo Tôn đã truyền khắp thiên hạ, oanh động cả tam giới.
Ngô Bình đến bái kiến sư tôn trước, chúc mừng ông ấy đã thăng cấp. Lúc này các đệ tử khác của Nguyên Thủy Đạo Tôn đều có mặt, Ngọc Kinh Tiên Cung vô cùng náo nhiệt.
Anh thấy trong Tiên Điện nhiều người quá, nên không muốn vào mà đến quảng trường bên ngoài đại điện chờ người muốn gặp. Nguyên Thủy Đạo Tôn gần đây mới nhận đồ đệ nhỏ, nên nhóm đồ tử đồ tôn này rất ít người biết Ngô Bình.
Trông tu vi một người trong đó, thấp nhất cũng là Đạo Cảnh tầng ba, gần như tu sĩ Đạo Cảnh trở nên rất bình thường. Anh lại nhớ đến lúc còn ở Chấn Đán Vũ Trụ, nơi mà Đạo Cảnh tầng ba là mục tiêu không ai có thể chạm tới
Ngay lúc Ngô Bình cảm thán, có chút hỗn loạn vang lên ở cách đó không xa. Anh nghe được tiếng nũng nịu của cô gái, cảm giác hơi quen.
Ngô Bình giật mình, bước lên tách đám người ra. Đập vào mắt anh chính là một cô gái xinh đẹp động lòng người đứng ở nơi đó, có vài tên tu sĩ Ngọc Kinh Tiên Cung bao vây cô ấy lại.
“Ta nhìn tiên tử rất lạ mặt, làm sao cô lại đến Ngọc Kinh Tiên Cung này?”. Một tên nam tu cười hỏi, vươn tay ra muốn chạm vào mặt cô ấy.
Ngô Bình vừa thấy cô gái này đã lắp bắp ngạc nhiên, Chu Thanh Nghiên!
Chu Thanh Nghiên chính là vợ ở vũ trụ thứ hai của anh, sau khi anh bước vào Chủ Vũ Trụ, cô ấy vẫn luôn bế quan tu luyện. Anh còn tính đợi các cô ấy tu hành một thời gian nữa, sẽ đến đón cô ấy đến Chủ Vũ Trụ, không ngờ cô lại đến đây sớm như vậy!
Anh tiến lên định nói chuyện với cô ấy, lại giật mình. Ban đầu, anh cảm giác tu vi của cô gái rất cao, tương đương cường giả Hỗn Độn Cảnh! Vả lại, gương mặt của cô ấy hơi khác với Chu Thanh Nghiên nhưng những thay đổi rất nhỏ này khiến cô ấy hoàn toàn giống hệt như mỹ nhân trong sách!
“Cô không phải Chu Thanh Nghiên? Nhưng sao lại giống như vậy?”
Cô gái không thèm đếm xỉa với những tu sĩ này, đôi mắt đẹp liếc xung quanh rồi dừng lại nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức bước đến hỏi: “Các người làm gì đấy?”
Tuy đám người này không biết Ngô Bình, nhưng người có thể đến Ngọc Kinh Tiên Cung, quần áo cũng khác biệt theo thân phận. Trên quần áo Ngô Bình có đánh dấu, chỉ liếc sơ qua cũng đoán được thân phận. Họ nhớ Nguyên Thủy Đạo Tôn mới nhận đồ đệ nhỏ, nên lập tức đoán ra thân phận của Ngô Bình.
Đám người vội vàng, cuống quýt quỳ xuống đất: “Tham kiến Thất Tổ!”
Ngô Bình: “Đứng dậy đi”.
Đám người kia im thinh thính, ngay cả cái rắm cũng không dám xả mà xoay người rời đi.
Anh nhìn cô gái kia và cười hỏi: “Tiên tử xưng hô sao đây? Ngươi cũng là tu sĩ đến đây chúc mừng cho Nguyên Thủy Đạo Tôn sao?”
Cô gái lắc đầu nói: “Ta là Bạch Tố Tâm, công tử là?”
Ngô Bình: “Ta là tu sĩ của Ngọc Kinh Tiên Cung, Lý Huyền Bình”.
Bạch Tố Tâm: “Thì ra là Lý công tử. Ta nghe nói, Nguyên Thủy Đạo Tôn mới nhận một đồ đệ mới, hẳn là ngươi”.
Ngô Bình cười nói: “Chính là tại hạ. Bạch tiên tử đến Ngọc Tiên Cung để làm gì?”
“Tìm một người”. Cô ấy nói.
“Người nào?”
Bạch Tố Tâm: “Năm đó ta thành công đạt Hỗn Độn Cảnh, lại có một sợi ý niệm chạy vào trong đầu. Chuyện này ta không quan tâm cho lắm, nhưng thật không ngờ gần đây trong lòng ta bắt đầu rối loạn không thể yên tâm được. Ta suy nghĩ nhiều lần, mới biết được một vài sợi ý niệm trong đầu đã bắn đến giữa đan điền và hình thành một bóng người. Nhưng ta không thể nghĩ là người này có tu vi rất cao, hơn nữa cô ấy sắp tiến vào Chủ Vũ Trụ”.
Cô ấy nhìn Ngô Bình như nghĩ gì đó rồi nói: “Ta cảm giác ngươi hơi quen, nhưng ta chưa bao giờ gặp ngươi”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra ngọn nguồn, Chu Thanh Nghiên sử dụng một hình chiếu của cô gái này ở Vũ Trụ duy độ thấp. Nhưng nó không chỉ là hình chiếu của Chu Thanh Nghiên, còn có một chút ý niệm trong đầu của cô ấy. Vậy có thể hiểu, Chu Thanh Nghiên chính là một hóa thân của cô gái này.
“Cô gái ngươi nói tên Chu Thanh Nghiên, cô ấy là vợ của ta. Cô ấy vẫn luôn tu hành trong Đạo Cảnh Vũ Trụ”, Ngô Bình giải thích.
Đôi mắt đẹp của nữ tu xuất hiện một chút sát khí hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Ngô Bình nhìn chăm chú vào cô ấy hỏi: “Ngươi muốn chém hóa thân kia?”
Bạch Tố Tâm thầm nghĩ: “Sự xuất hiện của cô ấy đã ảnh hưởng đến tâm trạng tu hành của ta, ta phải chém cô ấy”.
Ngô Bình lắc đầu: “Ta sẽ không để ngươi làm hại đến một cọng lông tơ của cô ấy!”
Bạch Tố Tâm nhíu mày, đôi tay trắng nõn thon dài như ngọc nhẹ nhàng vung lên, một đống sát khí tập trung vào Ngô Bình, bình tĩnh nói: “Hãy nói cho ta biết cô ấy đang ở đâu, nếu không bây giờ ta sẽ giết chết ngươi!”
Ngô Bình vươn tay ra chưởng một cái, lòng bàn tay có một đạo phù. Phù này do Tử Thanh Thánh Hoàng luyện chế cho anh, có thể trấn áp tu vi cảnh giới của đối phương.
Anh đánh hết sức, Bạch Tô Tâm chỉ cảm thấy ý thức bắt đầu loạn lên. Sau đó, cơ thể lập tức mềm nhũn, khiến cô ấy vừa sợ lại vừa giận hỏi: “Ngươi vừa làm gì ta?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Tại ngươi ra tay trước, nên ngươi phải chịu hậu quả”.
Sau đó anh xách Bạch Tố Tâm bước vào một Tiên Cung. Chủ nhân của Tiên Cung này thấy Ngô Bình đến, vội vàng ra đón.
Đầu tiên, Ngô Bình đến Thanh Trường Tiên Điện, sau đó chia ra một ý niệm trong đầu tiến vào Đê Duy Vũ Trụ, vội vàng liên lạc với Chu Thanh Nghiên. Đoạn thời gian trước, Chu Thanh Nghiên mới đột phá, cô ấy đang chuẩn bị đến Chủ Vũ Trụ tìm Ngô Bình.
Ngay sau đó, Ngô Bình lấy ra một cuộn giấy trắng rồi vung bút vẽ nhanh ra một bức tranh. Thoáng chốc, một cô gái quyến rũ, xinh đẹp xuất hiện, người này chính là Chu Thanh Nghiên.
Sau khi anh vẽ xong, bức tranh lại run lên, một ánh sáng lấp lánh bay ra rồi đọng lại thành Chu Thanh Nghiên. Anh đã rót vào pháp lực trong tranh, nên Chu Thanh Nghiên vừa xuất hiện đã đạt được tu vi nhất định.
Cô ấy đã không gặp Ngô Bình rất lâu, đáy lòng vô cùng nhớ mong nên vừa thấy đã ôm lấy anh: “Cuối cùng, em đã đến bên cạnh anh rồi Huyền Bình!”
Ngô Bình cười nói: “Trước đây, em là một ý thức do người này biến thành đấy Thanh Nghiên. Bây giờ, anh đã trói cô ấy lại, có thể đảo khách thành chủ và cướp thể xác của cô ấy rồi”.
Chu Thanh Nghiên nhìn Bạch Tố Tâm, cảm giác được sát khí xuất hiện trong mắt của cô ấy. Đối phương còn lạnh lùng nói: “Các ngươi dám! Ta là Vương tộc của Bạch gia!”
Ngô Bình bất ngờ: “Thì ra là Vương Tộc. Nhưng Vương tộc cũng chả là cái đếch gì, ta cũng là Vương tộc!”
Chu Thanh Nghiên thấy Bạch Tố Tâm chỉ có cảm giác thân thiết giống như cơ thể đó thuộc về mình. Cô ấy không đành lòng hỏi: “Ngươi muốn giết ta sao? Nếu ngươi có thể tha cho ta một mạng, thì từ nay về sau chúng ta không ai làm phiền đến nhau. Ngươi thấy có được không?”
Bạch Tố Tâm cười lạnh: “Ngươi không chết, lòng ta không yên! Lý Huyền Bình nên biết điều thả ta ra, nếu không ngươi sẽ chịu lửa giận của Bạch gia!”
Ngô Bình nhìn chăm chú vào cô ấy hỏi: “Thanh Nghiên đã cho ngươi một cơ hội, ta hỏi lại ngươi lần nữa. Ngươi phải giết cô ấy sao?”
“Đúng vậy! Bây giờ, ngươi rút tay về, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ cho ngươi...”
Ngô Bình lắc đầu nói với Chu Thanh Nghiên : “Anh giúp em chiếm giữ thân xác mới nhé Thanh Nghiên”.
Ngô Bình nhíu mày: “Một mỏ vàng lớn như thế lại bị Dị tộc chiếm cứ không nói, ngay cả lãnh thổ thuộc về Nhân tộc cũng bị Thần Thánh Thương Hội chiếm!”
Giác Dương: “Trong cổ đông của Thần Thánh Thương Hội có một Đại Thần, vài Thượng Thần, còn có rất nhiều Đại Thánh và Cổ Thánh”.
Ngô Bình cười mỉa: “Thánh Hoàng trị thiên hạ, nên quyền lấy quặng này phải thu hồi”.
Dương Giác: “Vương gia định ra tay với Thần Thánh Thương Hội sao?”
Ngô Bình: “Không! Đầu tiên, chúng ta sẽ dùng Dị tộc khai đao. Ngươi kể cho ta nghe xem, lai lịch của đám Dị tộc này ra sao?”
Dương Giác gật đầu: “Thưa vương gia, Dị tộc chiếm mỏ vàng chính là Xích Ma tộc, có thể gọi là Cổ Ma Xích Mông”.
Ngô Bình lại nhớ đến lúc Tử Thanh thăng chức lên Thánh Hoàng lại có một Cổ Ma đến phá rối cũng may vẫn có thể chống chọi được.
Anh cười khinh nói: “Xích Ma tộc đã ngăn cản Thánh Hoàng thăng chức, còn chiếm mỏ vàng của chúng ta thế thì cần gì phải khách sáo với bọn chúng?”
Dương Giác: “Thưa vương gia, binh tướng bên Đông Đô không có nhiều. Nếu ngài muốn ra tay, e là phải chờ một đoạn thời gian nữa”.
Ngô Bình lập tức bổ nhiệm một Đại Thánh phụ trách binh mã, người này tên là Diệp Thánh Hầu rất am hiểu về trị quân. Anh lệnh cho Diệp Thánh Hầu chiêu mộ binh lính xung quanh Đông Đô.
Diệp Thánh Hầu là một nam tử trung niên cao lớn oai vệ, khí tức rất mạnh mẽ. Ngô Bình cảm giác hắn ta chắc chắn có cơ hội thăng chức lên Thánh Vương!
Địa bàn của Ngô Bình rộng tương đương với một Vương quốc, cho nên hiện tại hoàn toàn dựa theo các quan võ quen thuộc chọn ra một nhóm trị quốc, giống như thành lập Tam Tư, Lục Bộ, Cửu Viện.
Tam Tư là bộ kiểm tra tư tư pháp, dân quyền. Trong đó dân quyền thu thập yêu cầu và ý kiến của dân chúng, để thi hành quy tắc dân sinh và chế độ tư pháp.
Lục Bộ theo thứ tự là Bộ Binh, Hình Bộ, Hộ Bộ, Lại Bộ, Công Bộ. Cửu Viện theo thứ tự là Trị An Viện, An Cư Viện, Giao Thông Viện, Thương Mậu Viện, Nông Mục Viện, Khai Quặng Viện, Văn Giáo Viện, Tiểu Viện, Ngoại Giao Viện.
Ngoài ra còn sắp đặt Ngữ Sử, Thập Nhị Khoa, Tứ Vệ,.. Nhưng đa phần trong số đó vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, sẽ phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể thành lập chính thức được.
Diệp Thánh Hầu vừa nghe nói phải chiêu mộ binh, lập tức đưa ra ý kiến: “Thưa vương gia, chuyện chiêu mộ binh rất dễ, chỉ cần có tiền và lương thực thì thần hứa trong vòng ba tháng sẽ huấn luyện ra một đội quân có sức chiến đấu mạnh cho ngài”.
Chuyện thu nhập thuế của Vương Quốc vẫn chưa bắt đầu, nên tất cả Bộ Tư đều không có kho quỹ. Chuyện này rất khó với người khác, nhưng tiền lại chỉ là chuyện nhỏ với Ngô Bình.
Anh hỏi: “Năm trăm vạn binh cần bao nhiêu tiền?”
Diệp Thánh Hầu nói: “Trăm vạn đại quân sẽ tổn hai mươi tỷ thánh thù để mua lương thực cho quân trong mỗi tháng, mỗi tháng sáu trăm thánh thù chi cho các quân nằm vị trí cốt cáng, sửa chữa và rèn chiến giáo, chữa bệnh cho các quân, con số này vẫn chưa tính đến tiền thay trang bị vô cùng đắt đỏ. Nói về trang bị, nếu là tướng tinh nhuệ thì cần một trăm nghìn tỷ thánh thù để đầu tư cho một trăm vạn đại quân trong giai đoạn ban đầu”.
Ngô Bình: “Ngươi cứ dựa theo tiêu chuẩn cao nhất, tính chi tiêu phát sinh liên tục ra thì cần bao nhiêu tiền?”
Diệp Thánh Hầu: “Nếu như luyện năm trăm vạn binh tinh nhuệ, thần cần phải 20 ngàn tỷ và năm mươi triệu thánh thù vào năm đầu tiên. Nhưng nếu có chiến lực, phải tiêu hao gấp mấy lần con số đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, ta sẽ đưa cho ngươi hai vạn năm mươi triệu”.
Anh vừa nói xong đã đưa ra một đống Hiền Vương Đan, viên cao nhất cũng vài trăm nghìn tỷ thánh thù. Chút tiền đó, cũng chẳng thấm thía vào đâu với ngân sách hiện tại.
Nhưng mà Tam Tư, Lục Bộ, Cửu Viện có chỗ nào không cần tiền chứ? Diệp Thánh Hầu này vừa mới đến đã được phong chức còn đòi tiền.
Ban đầu, Ngô Bình không cảm thấy gì. Dù sao, anh không thiếu tiền. Nhưng từ từ anh phát hiện ra tiền của mình tiêu không rõ ràng. Hết cách, anh đành đi tìm Tử Thanh Thánh Hoàng, cầm 20 nghìn tỷ thánh thù quay về. Lúc này, mới đủ.
Ngô Bình lập tức nhức đầu một lúc, Vương Quốc hiện tại của anh đúng là quái vật nuốt vàng. Anh vừa ngồi lên vị trí Đông Vương, đã biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi.
Anh không có hứng thú trị quốc, nên giao hết công việc cho nhóm Thánh Hiền kia đi làm. Đa phần mọi chuyện sau này, anh đều luyện đan và tu luyện.
Trước đó lần đầu tiên, anh mượn lực lượng của Nguyên Thủy Đạo Tôn hấp thu Thiên Lượng Vô Thượng Đại Đạo. Mặc dù bộ phần lớn của những lực lượng đó đã dùng hết rồi, nhưng cơ thể anh cũng đã tự hấp thu một đến hai phần trăm.
Những lực lượng Vô Thượng Đại Đạo này luôn ở trong cơ thể của anh, đương nhiên đã bị anh hấp thu hết, nhờ đó mà thể chất của anh cũng lại tăng lên rất lớn.
Mà lực Vô Thượng Đaọ tăng mạnh cũng kích thích Tộc Cấm Kỵ trong cơ thể của anh. Cấm Kỵ của anh đã đạt đến Cửu Trọng từ lâu, thuộc về Đại Thiên Cấm Kỵ. Trong khoảng thời gian này, nó lại đột ngột tăng mạnh lên và đạt đến Thập Trọng Cấm!
Thập Trọng Cấm Kỵ thuộc về trung cấp Đại Thiên Cấm Kỵ, cấp Cấm Kỵ này rất khó để đạt được. Trong lịch sử Nhân tộc, người luyện quá Đại Thiên Cấm Kỵ cũng chỉ đạt đến vài ngàn, họ đều là những người có thành tựu cực kỳ cao.
Cấm Kỵ càng mạnh, Ngô Bình càng rõ hơn về Cấm Kỵ của mình. Cấm Kỵ của anh không chỉ có được một năng lực, nhưng tại anh dùng khá ít.
Hiện tại, anh đã có được Thập Trọng Cấm nên có thể luyện chế ra Cấm Kỵ Đan mạnh hơn! Bước tiếp theo, anh chuẩn bị luyện chế Bộ Thánh Đan!
Vài ngày liên tục, anh vừa thử luyện chế vừa tham khảo Hỗn Độn Thần Đan và Miếng Đanh Tinh, rồi lợi dụng dược liệu Cấm Kỵ và lực Cấm Kỵ của mình, cuối cùng cũng luyện ra được một lò Bộ Thánh Đan! Sau mấy ngày hoàn thiện nữa, phẩm chất của đan dược dần dần đạt đến Thượng Nhất Phẩm. Tuy rằng khoảng cách đến Cực Phẩm vẫn cách một đoạn, nhưng Thượng Nhất Phẩm đan dược vẫn rất hiếm gặp.
Nhưng do Cấm Kỵ của anh tăng lên, nên chắc chắn tương lai anh có thể luyện chế ra Cực Phẩm đan dược, thậm chí là Tuyệt Phẩm đan dược.
Sau khi đan dược được luyện thành công, anh cầm mười viên Thượng Nhất Phẩm Bộ Thánh Đan đến tìm Tử Thanh Thánh Hoàng.
Tử Thanh Thánh Hoàng vừa thấy đan dược vừa mừng vợ sợ, nàng ấy gọi một nữ quan lên. Người này phụ trách quản lý cung nữ, cấp đã đạt đến Nhân Vương Cảnh, luôn ở bên hầu hạ nàng ấy.
Nữ quan uống viên đan dược này vào, khí tức của cơ thể lập tức thay đổi. Chưa đầy một phút, khí tức Cấm Kỵ đã tràn toàn thân, chứng minh người này đã đột phá thẳng đến Thánh Nhân! Sau đó, Thánh Kiếp xuất hiện, nữ quan đó lập tức bay lên không trung độ kiếp!
Tử Thanh Thánh Hoàng thấy hình ảnh đó, lập tức cười nói: “Em trai này, viên thuốc này có tỉ lệ cao về việc thăng chức không?”
Ngô Bình: “Tùy người, nếu người đó có tư chất tốt thì tỉ lệ thăng chức sẽ cao lên một chút. Còn nếu tu vi quá yếu, thì xác suất thành công rất thấp. Nói chung, Nhân Vương uống viên thuốc này vào cũng có cơ hội thăng chức Thánh Nhân. Nếu nữ quan này cũng thế, thì có chín mươi phần trăm cơ hội vượt qua thăng chức”.
Tử Thanh vô cùng vui mừng nói: “Như thế thì mười người Nhân Vương, có thể sinh ra được một Thánh Nhân! Xác suất thành công có thể tăng lên gấp ba bốn trăm lần rồi!”
Ngô Bình: “Có thể uống viên này với Thánh Kiếp Đan, nó sẽ giúp tăng xác suất thành công cao hơn rất nhiều”.
Tử Thanh: “Ta không cần nhiều đâu! Mỗi năm, cậu giúp ta luyện chế ra hai ngàn viên Bộ Thánh Đan, hai ngàn viên Thánh Kiếp Đan có được không?”
Ngô Bình: “Chuyện này dễ mà! Đồ của chị muốn, đương nhiên ta sẽ dốc hết sức lấy về rồi”.
Anh lại hỏi: “Hiện tại, tại biên giới của Tử Thanh Thánh quốc chúng ta, có bao nhiêu Thánh Nhân vậy chị Tử Thanh?”
Tử Thanh: “Hơn mười vạn Thánh Nhân, nhưng số lượng này đều tích góp từng chút một trong mấy ngàn năm qua. Nhưng có những đan dược này rồi, mỗi năm Nhân tộc của chúng ta có thể sinh ra hai ngàn Thánh Nhân rồi! Sau một trăm năm nữa, chúng ta có hơn mười vạn Thánh Nhân! Một ngàn năm tới, có trên một trăm vạn Thánh Nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Chị Tử Thanh có thể đưa đan dược này cho những người có tư chất tốt dùng, tỉ lệ thành công sẽ rất cao”.
Tử Thanh: “Chuyện đó đương nhiên rồi, người uống viên thuốc này vào sẽ có cơ hội thăng chức Thánh Nhân thành công, nên cơ hội này không thể thấp hơn tám mươi phần trăm. Ít nhất, cũng đạt đến chín mươi phần trăm”.
Ngô Bình nói: “Thế chị Tử Thanh để cho những người mới thăng chức lên Thánh Nhân đến chỗ ta hết đi. Một thời gian nữa, ta muốn ra tay với Xích Ma tộc. Trước đây, Xích Ma tộc có ý phá rối chị Tử Thanh thăng chức Thánh Hoàng đấy, ta muốn cho bọn nó một bài học!”
Tử Thanh gật đầu: “Được! Bốn vị Chúa Tể thăng chức thành công, ta sẽ cử hai người đến giúp đỡ cậu. Phải rồi, còn có Cấm Thiên Đan! Ngươi hãy luyện chế một ít giúp ta, Nhân tộc cần nhiều Thánh Vương hơn nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Chị Tử Thanh còn muốn có người thăng chức lên Chúa Tể à?”
Tử Thanh: “Trong ba ngày, phải có bốn Đại Thánh thăng chức”.
Chương 2974: Chu Thanh Nghiên và Bạch Tố Tâm
Ngô Bình gật đầu: “Chị Tử Thanh cứ yên tâm, ta sẽ luyện chế thêm Cấm Thiên Đan mới, hiệu quả sẽ tốt hơn trước đây”.
Ngô Bình nhận nhiệm vụ, lập tức về luyện đan.
Đặc biệt là Cấm Thiên Đan, anh luyện chế ra đầu tiên. Mặc khác, anh còn muốn nhanh chóng luyện chế ra một ngàn viên Bộ Thánh Đan nữa.
Bộ Thánh Đan rất khó luyện, một ngày anh luyện ra năm lò thì hai mươi viên đan dược, một ngàn viên cần mất gần hai tháng. Nhưng mỗi ngày, anh lại cử người đưa đan dược vào cung nên mỗi ngày có hơn mười đến hai mươi người thăng cấp lên Thánh Nhân.
Những người vừa thăng cấp lên Thánh Nhân đều đến đăng ký vào Đông Đô, gia nhập đội dưới trướng của Diệp Thánh Hầu.
Suốt nửa tháng, Ngô Bình có hơn hai trăm Thánh Nhân dưới trướng. Mặc khác, anh đưa cho Diệp Thánh Hầu một viên Cấm Thiên Đan, hắn ta lập tức thăng cấp làm Chúa Tể, sức mạnh cũng tăng cao hơn.
Cùng lúc này các địa phương còn lại, có ba Đại Thánh thành công thăng cấp lên Chúa Tể. Ban đầu bốn người đến giúp đỡ, nhưng có một người tu sĩ là một Cổ Thánh thăng cấp thất bại, cũng may được Tử Thanh Thánh Hoàng cứu giúp, không lo đến tính mạnh nhưng tu vi đã bị hao mòn.
Ngô Bình liên tục luyện đan hai mươi ngày, cũng ngán ngẩm. Vì vậy, anh sắp xếp bên dưới rồi quay về Thiên Giới.
Anh vừa đến Thiên Giới, lại bất chợt nghe được tin tức đáng ngạc nhiên. Bước đi của Nguyên Thủy Đạo Tôn đã truyền khắp thiên hạ, oanh động cả tam giới.
Ngô Bình đến bái kiến sư tôn trước, chúc mừng ông ấy đã thăng cấp. Lúc này các đệ tử khác của Nguyên Thủy Đạo Tôn đều có mặt, Ngọc Kinh Tiên Cung vô cùng náo nhiệt.
Anh thấy trong Tiên Điện nhiều người quá, nên không muốn vào mà đến quảng trường bên ngoài đại điện chờ người muốn gặp. Nguyên Thủy Đạo Tôn gần đây mới nhận đồ đệ nhỏ, nên nhóm đồ tử đồ tôn này rất ít người biết Ngô Bình.
Trông tu vi một người trong đó, thấp nhất cũng là Đạo Cảnh tầng ba, gần như tu sĩ Đạo Cảnh trở nên rất bình thường. Anh lại nhớ đến lúc còn ở Chấn Đán Vũ Trụ, nơi mà Đạo Cảnh tầng ba là mục tiêu không ai có thể chạm tới
Ngay lúc Ngô Bình cảm thán, có chút hỗn loạn vang lên ở cách đó không xa. Anh nghe được tiếng nũng nịu của cô gái, cảm giác hơi quen.
Ngô Bình giật mình, bước lên tách đám người ra. Đập vào mắt anh chính là một cô gái xinh đẹp động lòng người đứng ở nơi đó, có vài tên tu sĩ Ngọc Kinh Tiên Cung bao vây cô ấy lại.
“Ta nhìn tiên tử rất lạ mặt, làm sao cô lại đến Ngọc Kinh Tiên Cung này?”. Một tên nam tu cười hỏi, vươn tay ra muốn chạm vào mặt cô ấy.
Ngô Bình vừa thấy cô gái này đã lắp bắp ngạc nhiên, Chu Thanh Nghiên!
Chu Thanh Nghiên chính là vợ ở vũ trụ thứ hai của anh, sau khi anh bước vào Chủ Vũ Trụ, cô ấy vẫn luôn bế quan tu luyện. Anh còn tính đợi các cô ấy tu hành một thời gian nữa, sẽ đến đón cô ấy đến Chủ Vũ Trụ, không ngờ cô lại đến đây sớm như vậy!
Anh tiến lên định nói chuyện với cô ấy, lại giật mình. Ban đầu, anh cảm giác tu vi của cô gái rất cao, tương đương cường giả Hỗn Độn Cảnh! Vả lại, gương mặt của cô ấy hơi khác với Chu Thanh Nghiên nhưng những thay đổi rất nhỏ này khiến cô ấy hoàn toàn giống hệt như mỹ nhân trong sách!
“Cô không phải Chu Thanh Nghiên? Nhưng sao lại giống như vậy?”
Cô gái không thèm đếm xỉa với những tu sĩ này, đôi mắt đẹp liếc xung quanh rồi dừng lại nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức bước đến hỏi: “Các người làm gì đấy?”
Tuy đám người này không biết Ngô Bình, nhưng người có thể đến Ngọc Kinh Tiên Cung, quần áo cũng khác biệt theo thân phận. Trên quần áo Ngô Bình có đánh dấu, chỉ liếc sơ qua cũng đoán được thân phận. Họ nhớ Nguyên Thủy Đạo Tôn mới nhận đồ đệ nhỏ, nên lập tức đoán ra thân phận của Ngô Bình.
Đám người vội vàng, cuống quýt quỳ xuống đất: “Tham kiến Thất Tổ!”
Ngô Bình: “Đứng dậy đi”.
Đám người kia im thinh thính, ngay cả cái rắm cũng không dám xả mà xoay người rời đi.
Anh nhìn cô gái kia và cười hỏi: “Tiên tử xưng hô sao đây? Ngươi cũng là tu sĩ đến đây chúc mừng cho Nguyên Thủy Đạo Tôn sao?”
Cô gái lắc đầu nói: “Ta là Bạch Tố Tâm, công tử là?”
Ngô Bình: “Ta là tu sĩ của Ngọc Kinh Tiên Cung, Lý Huyền Bình”.
Bạch Tố Tâm: “Thì ra là Lý công tử. Ta nghe nói, Nguyên Thủy Đạo Tôn mới nhận một đồ đệ mới, hẳn là ngươi”.
Ngô Bình cười nói: “Chính là tại hạ. Bạch tiên tử đến Ngọc Tiên Cung để làm gì?”
“Tìm một người”. Cô ấy nói.
“Người nào?”
Bạch Tố Tâm: “Năm đó ta thành công đạt Hỗn Độn Cảnh, lại có một sợi ý niệm chạy vào trong đầu. Chuyện này ta không quan tâm cho lắm, nhưng thật không ngờ gần đây trong lòng ta bắt đầu rối loạn không thể yên tâm được. Ta suy nghĩ nhiều lần, mới biết được một vài sợi ý niệm trong đầu đã bắn đến giữa đan điền và hình thành một bóng người. Nhưng ta không thể nghĩ là người này có tu vi rất cao, hơn nữa cô ấy sắp tiến vào Chủ Vũ Trụ”.
Cô ấy nhìn Ngô Bình như nghĩ gì đó rồi nói: “Ta cảm giác ngươi hơi quen, nhưng ta chưa bao giờ gặp ngươi”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra ngọn nguồn, Chu Thanh Nghiên sử dụng một hình chiếu của cô gái này ở Vũ Trụ duy độ thấp. Nhưng nó không chỉ là hình chiếu của Chu Thanh Nghiên, còn có một chút ý niệm trong đầu của cô ấy. Vậy có thể hiểu, Chu Thanh Nghiên chính là một hóa thân của cô gái này.
“Cô gái ngươi nói tên Chu Thanh Nghiên, cô ấy là vợ của ta. Cô ấy vẫn luôn tu hành trong Đạo Cảnh Vũ Trụ”, Ngô Bình giải thích.
Đôi mắt đẹp của nữ tu xuất hiện một chút sát khí hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Ngô Bình nhìn chăm chú vào cô ấy hỏi: “Ngươi muốn chém hóa thân kia?”
Bạch Tố Tâm thầm nghĩ: “Sự xuất hiện của cô ấy đã ảnh hưởng đến tâm trạng tu hành của ta, ta phải chém cô ấy”.
Ngô Bình lắc đầu: “Ta sẽ không để ngươi làm hại đến một cọng lông tơ của cô ấy!”
Bạch Tố Tâm nhíu mày, đôi tay trắng nõn thon dài như ngọc nhẹ nhàng vung lên, một đống sát khí tập trung vào Ngô Bình, bình tĩnh nói: “Hãy nói cho ta biết cô ấy đang ở đâu, nếu không bây giờ ta sẽ giết chết ngươi!”
Ngô Bình vươn tay ra chưởng một cái, lòng bàn tay có một đạo phù. Phù này do Tử Thanh Thánh Hoàng luyện chế cho anh, có thể trấn áp tu vi cảnh giới của đối phương.
Anh đánh hết sức, Bạch Tô Tâm chỉ cảm thấy ý thức bắt đầu loạn lên. Sau đó, cơ thể lập tức mềm nhũn, khiến cô ấy vừa sợ lại vừa giận hỏi: “Ngươi vừa làm gì ta?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Tại ngươi ra tay trước, nên ngươi phải chịu hậu quả”.
Sau đó anh xách Bạch Tố Tâm bước vào một Tiên Cung. Chủ nhân của Tiên Cung này thấy Ngô Bình đến, vội vàng ra đón.
Đầu tiên, Ngô Bình đến Thanh Trường Tiên Điện, sau đó chia ra một ý niệm trong đầu tiến vào Đê Duy Vũ Trụ, vội vàng liên lạc với Chu Thanh Nghiên. Đoạn thời gian trước, Chu Thanh Nghiên mới đột phá, cô ấy đang chuẩn bị đến Chủ Vũ Trụ tìm Ngô Bình.
Ngay sau đó, Ngô Bình lấy ra một cuộn giấy trắng rồi vung bút vẽ nhanh ra một bức tranh. Thoáng chốc, một cô gái quyến rũ, xinh đẹp xuất hiện, người này chính là Chu Thanh Nghiên.
Sau khi anh vẽ xong, bức tranh lại run lên, một ánh sáng lấp lánh bay ra rồi đọng lại thành Chu Thanh Nghiên. Anh đã rót vào pháp lực trong tranh, nên Chu Thanh Nghiên vừa xuất hiện đã đạt được tu vi nhất định.
Cô ấy đã không gặp Ngô Bình rất lâu, đáy lòng vô cùng nhớ mong nên vừa thấy đã ôm lấy anh: “Cuối cùng, em đã đến bên cạnh anh rồi Huyền Bình!”
Ngô Bình cười nói: “Trước đây, em là một ý thức do người này biến thành đấy Thanh Nghiên. Bây giờ, anh đã trói cô ấy lại, có thể đảo khách thành chủ và cướp thể xác của cô ấy rồi”.
Chu Thanh Nghiên nhìn Bạch Tố Tâm, cảm giác được sát khí xuất hiện trong mắt của cô ấy. Đối phương còn lạnh lùng nói: “Các ngươi dám! Ta là Vương tộc của Bạch gia!”
Ngô Bình bất ngờ: “Thì ra là Vương Tộc. Nhưng Vương tộc cũng chả là cái đếch gì, ta cũng là Vương tộc!”
Chu Thanh Nghiên thấy Bạch Tố Tâm chỉ có cảm giác thân thiết giống như cơ thể đó thuộc về mình. Cô ấy không đành lòng hỏi: “Ngươi muốn giết ta sao? Nếu ngươi có thể tha cho ta một mạng, thì từ nay về sau chúng ta không ai làm phiền đến nhau. Ngươi thấy có được không?”
Bạch Tố Tâm cười lạnh: “Ngươi không chết, lòng ta không yên! Lý Huyền Bình nên biết điều thả ta ra, nếu không ngươi sẽ chịu lửa giận của Bạch gia!”
Ngô Bình nhìn chăm chú vào cô ấy hỏi: “Thanh Nghiên đã cho ngươi một cơ hội, ta hỏi lại ngươi lần nữa. Ngươi phải giết cô ấy sao?”
“Đúng vậy! Bây giờ, ngươi rút tay về, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ cho ngươi...”
Ngô Bình lắc đầu nói với Chu Thanh Nghiên : “Anh giúp em chiếm giữ thân xác mới nhé Thanh Nghiên”.
Bình luận facebook