• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thần Y Trở Lại (3 Viewers)

  • Chương 3140: Vinh quang trở về

Vinh quang trở về

Đan Khâu Sinh lấy ra một quyển sách màu vàng kim lớn và nặng, mở ra cho Ngô Bình lựa chọn, nói: "Trên đây có đan dược cấp 15, đan dược cấp 17, đan dược cấp 19, đan dược cấp 22, ngươi có thể chọn một loại và luyện chế nó ngay tại chỗ.”

Ngô Bình liếc nhìn một cái, hỏi: “Luyện chế đan dược cấp 25 có phải là có thể trở thành luyện đan sư cấp 25 không?”

Đan Khâu Sinh gật đầu: “Đương nhiên.”

Ngô Bình: “Đáng tiếc tu vi của ta hiện tại còn thấp, tối đa chỉ có thể luyện chế đan dược trước cấp 20, vậy thì luyện chế cái này đi.”

Anh chọn một loại đan dược cấp 19 và ngay lập tức bắt đầu luyện chế nó. Loại đan dược này tên là Tam Muội Sinh Dương Đan, là một loại đan dược rất có lợi với tu sĩ cấp cao, tương đối khó luyện chế.

Ở lò thứ nhất, Ngô Bình luyện chế ra Tam Muội Sinh Dương Đan thượng phẩm, ở lò thứ hai đạt tới thượng thượng phẩm, lò thứ ba là cực phẩm!

Đan Khâu Sinh cười nói: “Lần kiểm tra này tổng điểm là 800 điểm, ta cho ngươi 850 điểm! Hiện tại, tổng điểm của ngươi là 1188 điểm, vượt qua 1000 điểm! Theo quy định của đan quán, nếu tổng điểm vượt qua 1000, có thể nhận được một bộ trang bị dành cho luyện đan sư cấp 20, bao gồm 10.000 cân than quý, một lò luyện đan huyền phẩm, 360 cây dược liệu quý, 300 công thức đan dược!”

Ngô Bình không ngờ phần thưởng lại hào phóng như vậy, vội vàng nói: “Cảm ơn tiền bối.”

Đan Khâu Sinh lấy ra một bộ quần áo luyện đan sư và phù hiệu đưa cho Ngô Bình, đồng thời còn đưa cho anh lò luyện đan huyền phẩm, 10.000 cân than quý, 360 cây dược liệu quý, 300 công thức đan dược. Những thứ này đều được đặt trong một chiếc nhẫn trữ vật.

Cuối cùng cũng có được pháp khí trữ vật, tâm trạng của Ngô Bình rất vui vẻ, cúi đầu thật sâu trước Đan Khâu Sinh.

Anh thay quần áo, đeo huy hiệu và thong thả bước ra khỏi đan quán.

Trên đường trở về, mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng kinh hãi.

"Đó là luyện đan sư cấp 19?"

"Không thể nào! Luyện đan sư cấp 19 chỉ có thể xuất hiện ở những thành lớn như thành cấp 9 thôi!"

Lúc đi ngang qua tên thiếu niên lúc trước, đôi mắt của thiếu niên đăm đăm, hắn đột nhiên xấu hổ cúi đầu, sau đó quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: "Ta không biết cao nhân, xin cao nhân tha thứ cho sự ngu xuẩn của ta!"

Cảm giác của hắn giống như một người bình thường đắc tội người khác, giây tiếp theo hắn liền biết người mình đắc tội chính là thần tiên trên trời!

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Kiềm chế sự kiêu ngạo của ngươi, có lẽ còn có thể cứu chữa.”

"Vâng!" Thiếu niên nói với vẻ biết ơn.

Ngô Bình tìm thấy Dương Đạo Mẫn, ông ta vừa khóc vừa cười, ôm lấy Ngô Bình và không ngừng vỗ vai anh, nước mắt chảy dài mà ông ta lại không hề hay biết.

Ngô Bình không khỏi thở dài, anh hiểu nhà họ Dương có được một luyện đan sư cấp 19 có ý nghĩa gì, có nghĩa là nhà họ Dương có thể trực tiếp tiến vào định cư ở thành cấp chín, thậm chí thành cấp mười.

"Phụ thân, đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

Dương Đạo Mẫn vô cùng cảm khái, nói: "Tử Minh, cho dù chết ta cũng không nghĩ tới con lại có thể có triển vọng như vậy! Trước kia là ta đã đối xử không tốt với con!"

Ngô Bình nói: "Không sao, tài nguyên của nhà họ Dương có hạn, cấp tài nguyên cho hậu nhân có triển vọng là chuyện bình thường, nếu là con thì con cũng sẽ làm như vậy."

Dương Đạo Mẫn gật đầu: "Con có thể hiểu cho cha, cha rất vui mừng. Tử Minh, tiếp theo con kế hoạch gì không, Tử Minh?"

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: “Nếu hiện tại con đã là luyện đan sư cấp 19, vậy có thể trực tiếp đi đến thành cấp chín.”

Dương Đạo Mẫn khẽ gật đầu: "Được rồi. Nhưng trước đó chúng ta nên về nhà trước đã, nếu mẫu thân con biết được tin vui này thì sẽ rất vui."

Về việc áo gấm về làng, Ngô Bình có thể hiểu được suy nghĩ của Dương Đạo Mẫn, anh gật đầu và cười nói: “Cũng được.”

Hai cha con vẫn đi thuyền bay trở về, khi họ trở về thành Nam Nguyệt thì đã là sáng sớm ngày hôm sau. Để gây bất ngờ cho Dương Liễu Thị, anh đã thay quần áo của luyện đan sư.

Khi về đến nhà, Ngô Bình phát hiện người gác cửa đã thay đổi, đều rất lạ mặt. Anh vừa muốn đi vào, người gác cổng đã ngăn anh lại, lạnh lùng nói: "Tam công tử, ngươi không được vào nhà họ Dương!"

Dương Đạo Mẫn cau mày, nói: "Người gác cổng thay đổi từ khi nào? Tại sao ta lại không nhận ra ngươi?"

Người này liếc nhìn Dương Đạo Mẫn và nói: "Ngài là lão gia đúng không? Lão gia, hiện tại đại thiếu gia là người đang nắm quyền, chúng ta đều nghe lời đại thiếu gia."

Dương Đạo Mẫn nheo mắt hỏi: "Ngươi nói thật cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì!"

Dù sao ông ta cũng là người đứng đầu nhà họ Dương, cho nên người này cũng không thể không nể mặt, nói: “Đại thiếu gia vừa mới đột phá cảnh giới thứ tám! Bây giờ, hắn mới là người đứng đầu nhà họ Dương!"

Dương Đạo Mẫn nheo mắt lại, con trai ông ta đã giành vị trí gia chủ của ông ta!

Ngô Bình cười lạnh: "Thăng cấp lên cảnh giới thứ 8 là có thể kiêu ngạo như vậy sao? Đúng là không có tiền đồ!"

Người gác cổng tức giận nói: "Làm càn, gia chủ là người mà ngươi có thể nói được sao!"

Người này to gan đến mức đưa tay ra tóm lấy Ngô Bình. Ngô Bình hất tay một cái, cánh tay của người này ‘rắc’ một tiếng và bị gãy, hắn hét lên thảm thiết một tiếng.

Ngô Bình đá hắn ra rồi đi thẳng vào trong.

Tiến vào sân trước, anh nhìn thấy Dương Tử Tương đang chỉ đạo mọi người dọn đồ, hắn lại dám chuyển đồ của mình vào phòng Dương Đạo Mẫn!

"Tử Tương, con đang làm gì vậy?" Dương Đạo Mẫn trầm giọng hỏi.

Dương Tử Tương nghe được thanh âm, bình tĩnh quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: "Phụ thân, con đã thăng cấp tới cảnh giới thứ 8, ngài đã từng nói kẻ mạnh thì làm vua, từ nay về sau, con sẽ phụ trách nhà họ Dương, con mong ngài có thể hỗ trợ con thật tốt."

Dương Đạo Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Ta còn chưa chết! Con nóng lòng muốn đoạt quyền như vậy sao?"

Dương Tử Tương bình tĩnh nói: "Không có cách nào, tài nguyên của nhà họ Dương có hạn, con muốn tiến thêm một bước thì nhất định phải có được nhiều tài nguyên hơn."

Ngô Bình: “Dương Tử Tương, nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin phụ thân, có lẽ ông ấy sẽ tha thứ cho ngươi.”

Dương Tử Tương bỗng nhiên nhìn chằm chằm Ngô Bình, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai! Ta vốn tưởng rằng lần đó giết chết ngươi sẽ giải quyết được vấn đề. Ai có thể ngờ rằng ngươi lại thật sự thức tỉnh. Hừ, nhưng mà không sao cả, cho dù ngươi có thức tỉnh cũng không thể so sánh với ta, bởi vì ta cũng là người đã thức tỉnh!"

Trong lòng Ngô Bình chuyển động: "Ồ, ngươi cũng thức tỉnh rồi!"

Dương Tử Tương bình tĩnh nói: "Tu vi của ngươi cũng không cao, bây giờ quỳ xuống và cầu xin ta tha mạng cho ngươi đi."

Ngô Bình trực tiếp lắc đầu, nói: "Ngươi không chỉ kiêu ngạo, mà còn ngu ngốc!"

Dương Tử Tương nheo mắt lại: "Ở trước mặt ta mà còn dám mạnh miệng, vậy thì đi chết đi!"

Hắn chỉ tay về phía Ngô Bình, một cơn gió bay tới và đánh vào Ngô Bình. Nhưng Ngô Bình lại không có chút phản ứng gì và vẫn đứng đó.

Sắc mặt Dương Tử Tương thay đổi: “Ngươi không sợ Xuyên Tâm Chỉ của ta sao?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Cái gì mà Xuyên Tâm Chỉ, cù lét chỉ thì đúng hơn.” Anh nói xong cũng chỉ ngón tay về phía hắn.

Một luồng sát khí tiến đến, Dương Tử Tương hét lên, nhảy lên cao mấy thước, nhưng thân thể vẫn bị trúng đòn, hắn rên rỉ, lập tức ngã xuống đất, ngực xuất hiện một lỗ máu, máu ồ ạt chảy ra!

"Ngươi làm sao mà làm được?" Sắc mặt Dương Tử Tương tái nhợt, hơi thở càng ngày càng yếu.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Người chết không cần biết quá nhiều.”

Sau mấy phút, Dương Tử Tương nhắm mắt lại, sự sống của hắn biến mất.

Dương Đạo Mẫn khẽ thở dài và ra lệnh cho người khiêng thi thể con trai cả lên.

Ngô Bình nói: "Phụ thân không cần phải buồn phiền, kẻ lòng muông dạ thú như vậy, nếu để lại sẽ là tai họa. Hôm nay hắn giết ta, ngày mai hắn cũng sẽ giết cha."

Dương Đạo Mẫn gật đầu: "Phụ thân biết, ta không trách con."

Ngô Bình đến gặp Dương Liễu Thị và báo tin vui cho bà ta nghe, Dương Liễu Thị nghe xong thì tự nhiên rất vui mừng.

Anh vừa nói được mấy câu thì đột nhiên có một nhóm người xông vào. Người cầm đầu là vợ của Dương Tử Tương, theo sau cô ta là một số người nhà mẹ đẻ.

Ngô Bình nhìn vẻ mặt sát khí của người phụ nữ này, bình tĩnh nói: "Đại tẩu, ngươi đang làm gì vậy?"

Đôi mắt hạnh của người phụ nữ tràn ngập sự tức giận, chỉ vào Ngô Bình, lạnh lùng hỏi: "Nói, có phải ngươi đã hại chết Tử Tương không?"

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Hắn tự tìm cái chết, ta cũng không còn cách nào khác!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom