• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thần Y Trở Lại (11 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46: Có thù báo thù

Người đàn ông ngã mạnh xuống hòn non bộ, mượn thế đó, Ngô Bình tấn công tiếp, khiến hắn ta bị gãy mấy khớp xương và cả cổ tay, từ đó lực chiến đấu đã giảm mạnh.

Song, Ngô Bình vẫn chưa chịu dừng lại, anh đạp xuống lưng hắn ta, sau đó truyền chân khí vào khiến tên đó kêu lên hự một tiếng rồi hộc ra một ngụm máu đen, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Ngô Bình vẫn chưa chịu thôi, anh lấy một cây kim châm cứu ra rồi cắm vào đầu hắn ta rồi ngoảnh lại nhìn Tống Hồng Bân.

Ông ta đang run lẩy bẩy rồi nhìn Ngô Bình với vẻ kinh hãi như thấy ma quỷ! Sao anh có thể mạnh đến vậy?

Bà cụ cũng hoảng hốt rồi biến sắc mặt, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường rồi cay nghiệt nói: “Thằng kia, dù mày giỏi võ thì sao? Còn người nhà và bạn bè của mày nữa đấy, mày có tin tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì người nhà mày sẽ chết ở xó đường ngay không? Tao đã điều tra về mày từ lâu rồi, mày còn một mẹ già và một đứa em gái, ngoài ra còn có ông bà ngoại nữa…”

Song, bà ta còn chưa nói hết câu thì chợt trợn tròn mắt, miệng méo xệch, mắt trợn ngược trắng dã rồi cất tiếng cười ngây dại.

Ngô Bình đã bị chọc giận, mụ già này dám dùng người thân của anh để uy hiếp anh, đúng là đáng chết! Nhưng người nhà họ Tống rặt một lũ độc ác nên anh không thể cho họ chết một cách dễ dàng được, anh sẽ dùng kim châm cứu khiến mụ già này trở nên lú lẫn đến hết đời.

“Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?”, Tống Hồng Bân kéo lấy mẹ mình rồi hỏi với vẻ hoảng sợ.

Ông ta bổ nhào về phía Ngô Bình: “Tao liều mạng với mày”.

Ngô Bình nhấc chân đá ông ta ngã xuống đất rồi lạnh lùng nói: “Ông là một người sắp chết nên tôi không thèm giết ông nữa. Con trai ông đã đâm chết bố tôi, con sai thì bố phải chịu trách nhiệm vậy”.

Dứt lời, anh nhanh chóng cắm mấy cái kim châm cứu lên đầu Tống Hồng Bân, ông ta lập tức méo miệng, toàn thân tê liệt, không thể nói được gì nữa, mà chỉ biết hoảng loạn nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình mặc kệ ông ta rồi đi về phía người đàn ông ở cạnh hòn non bộ, anh đạp cho hắn ta một cú, người đàn ông lập tức tỉnh lại.

Hắn ta nhìn Sở Bắc rồi thờ ơ nói: “Là tại tôi sơ suất, muốn giết thì cứ việc”, đúng là nam tử hán.

Ngô Bình hỏi: “Anh được người nhà họ Tống thuê đến à?”

Hắn ta đáp: “Đúng, nhà họ Tống trả tôi một khoản tiền lớn, tôi cứ nghĩ là một vụ đơn giản thôi, ai dè phải trả giá bằng cả mạng sống”.

Ngô Bình nói: “Tôi tha cho anh, anh hãy về nói với người nhà họ Tống là đừng động đến tôi nữa, không thì tôi sẽ đến tận nhà hỏi thăm đấy”.

Dẫu sao, mẹ của Tống Hồng Bân cũng là phận dâu con, nếu họ biết điều thì sẽ không dây dưa với anh nữa. Đương nhiên, nếu họ không biết thân biết phận thì anh không ngại lên tỉnh một chuyến để càn quét cả nhà họ đâu.

Người đàn ông ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu tha cho tôi thật sao?”

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Nếu anh không muốn đi thì tôi giết anh cũng được”.

Người đàn ông vội nói: “Tôi không có ý đấy, cậu muốn tôi thông báo như vậy cho nhà họ Tống vì không muốn xung đột với nhà họ nữa. Nhưng tôi nói cho cậu biết, nhà họ sẽ không chịu để yên đâu”.

Ngô Bình cau mày: “Sao anh biết?”

Người đàn ông đáp: “Gốc rễ của nhà họ Tống ở tỉnh, nhưng dây mơ rễ má nhiêu lắm. Ví dụ như nhà họ Tống là một quân cờ của nhà họ Cung, giờ anh đã tiêu diệt quân cờ của họ thì nhà họ Cung kiểu gì cũng phản đòn”.

Ngô Bình thở dài, đúng là lo gì thì nó đến, anh hỏi: “Anh nghĩ nhà họ Cũng sẽ đối phó tôi ư?”

Người đàn ông: “Đây là chuyện bình thường trong giang hồ. Để đối phó với một cao thủ như cậu, chắc chắn nhà họ Cung sẽ cử một người mạnh hơn tới”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tới thì tới thôi!”

Người đàn ông: “Tôi là Hoàng Tử Cường, để cảm ơn hôm nay cậu đã tha cho tôi, mai này có gì cần giúp thì cậu cứ nói nhé!”

Ngô Bình động lòng, người này rất biết ân oán phân minh, anh nói: “Cách tấn công của tôi rất đặc biệt nên chắc cổ tay kia của anh không dùng đến được nữa đâu. À, tôi còn đâm kim châm cứu vào người anh nữa, nhưng đừng rút ra, nếu làm thế thì anh sẽ bị liệt đấy”.

Hoàng Tử Cường cười khổ nói: “Sống được là tốt rồi. Về rồi, tôi sẽ sống ẩn dật, hi vọng có thể được thấy con trai mình lớn khôn nên người”.

“Anh có con trai à?”, Ngô Bình hỏi.

Hoàng Tử Cường: “Nó được bảy tuổi rồi, mấy năm nay, tôi cũng đã nghỉ tay gác kiếm. Nếu không tại nhà họ Tống trả phí cao quá thì tôi cũng không xuất đầu lộ diện đâu”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh gọi đàn em của anh dậy rồi đi theo tôi”, nói rồi, anh rút kim châm cứu ở mi tâm của người kia ra, sau đó vỗ cho hắn tỉnh lại.

Người thanh niên đó tỉnh lại xong thì đứng lặng yên sau lưng Hoàng Tử Cường.

Hoàng Tử Cường cũng không hỏi lý do, mà chỉ đi theo Ngô Bình xuống núi.

Đương nhiên Ngô Bình sẽ không dẫn hai người này về nhà mình, mà thuê một phòng khách sạn ở gần đó. Anh đi mua một ít dược liệu trước, khi quay về thì Hoàng Tử Cường đã đau đến mức vã hồ môi.

Hắn ta không thể nhấc cổ tay lên được, toàn thân thì đau nhức, cử động một chút cũng khó. Lúc này, hắn ta mới biết là Ngô Bình không lừa mình, thậm chí anh còn nói chưa hết mức độ.

Thấy vẻ mặt đau đớn của Hoàng Tử Cường, Ngô Bình nói: “Này, bây giờ anh có hai sự lựa chọn. Một là rời khỏi đây luôn rồi sống trong đau đớn cả đời”.

Hoàng Tử Cường cười khổ hỏi: “Tôi có thể nghe điều kiện thứ hai không?”

Ngô Bình: “Thứ hai là từ nay về sau, anh phải làm việc cho tôi, tôi bảo gì thì anh phải làm nấy”.

Hoàng Tử Cường ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tôi chọn cách thứ hai”.

Ngô Bình nói: “Tôi sẽ cắm vài cây kim trong người anh, chúng không ảnh hưởng gì đến việc tu luyện hay sinh hoạt của anh hàng ngày đâu. Nhưng mỗi tháng cần phải thay mới một lần, không thì anh sẽ đứt mạch máu mà chết”.
Chương 47: Xây biệt thự

Tim Hoàng Tử Cường đập thình thịch: “Vậy là chỉ cần tôi trung thành thì sẽ được yên thân đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng, bây giờ tôi vẫn chưa hiểu gì về anh cả. Khi nào tôi thấy anh đáng tin thì tôi sẽ xử lý hết những cây kim này”.

Hoàng Tử Cường gật đầu: “Được, tôi đồng ý”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nối xương cho hắn ta, sau đó rút kim rồi đắp thuốc. Một tiếng sau, vết thương của Hoàng Tử Cường đã ổn định, hắn ta không còn thấy đau nữa, cổ tay cũng có thể cử động nhẹ nhàng được.

Ngô Bình: “Bắt đầu từ ngày mai, hai anh hãy sống ở ngôi nhà đối diện nhà tôi, để phụ trách sự an toàn cho người thân của tôi”.

Nhà hàng xóm của anh đã chuyển đi, giờ nhà đang để không và cho thuê. Anh sẽ thuê lại rồi cho hai người này dưỡng thương ở đó, tiện thể bảo vệ an toàn cho mẹ và em gái anh.

Hoàng Tử Cường gật đầu: “Cậu yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.

Ngô Bình: “Tôi không bắt hai người làm không công đâu, chỉ cần hai người làm tốt thì tôi sẽ chỉ dẫn cho cả hai tu luyện”.

Sau đó, anh nhìn Hoàng Tử Cường rồi nói: “Anh đang gặp vấn đề khi tu luyện đại chu thiên đúng không?”

Hoàng Tử Cường trố mắt ra nhìn rồi đứng bật dậy: “Cậu phát hiện ra ư?”

Ngô Bình: “Mỗi người đều có một cách vận hành chân khí riêng ở cấp đại chu thiên, nhưng rõ ràng cách của anh đang có vấn đề. Có phải anh thường xuyên bị mất ngủ, hễ tu luyện là gặp ảo giác đúng không?”

Hoàng Tử Cường gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, anh nói đúng hết”.

Ngô Bình: “Sau này, tôi sẽ chỉ dẫn cho anh, để anh tu luyện đúng quy trình”.

Hoàng Tử Cường mừng rỡ, hắn ta sống ẩn dật là vì tu luyện có vấn đề, chẳng những tu luyện bị chững lại, mà thực lực cũng bị ảnh hưởng. Nếu không hắn ta đang tuổi trai tráng thế này, sao phải lui về ở ẩn chứ.

“Cậu bạn! Sau này, Hoàng Tử Cường tôi sẽ trung thành với cậu”, hắn ta nói.

Ngô Bình: “Được rồi, anh đi nghỉ đi, ngày mai chờ tôi thông báo”.

Ngô Bình để lại số điện thoại rồi đi về nhà ông bà ngoại, vừa hay vào đúng giờ cơm tối.

Sau khi anh chơi cờ với ông một lát thì cơm nước cũng xong, anh chợt nói: “Ông ơi, cháu có chuyện này muốn bàn với ông”.

Ông cười nói: “Được, cháu nói đi”.

Ngô Bình: “Ông với bà cũng nhiều tuổi rồi, cháu muốn cả nhà mình sống với nhau”.

Thật ra hai nhà cách nhau không xa, vì ở cùng một thôn. Đi bộ cũng chỉ khoảng chục phút, còn lái xe thì vài phút là tới, nhưng dù thế cũng không bằng sống chung một nhà.

Ông ngoại nói: “Tiểu Bình, nếu sống chung thì nhà chật lắm. À, cháu cũng không còn nhỏ nữa đâu, nên lấy vợ đi thôi. Ông bà tiết kiệm được ít tiền, khi nào cháu lập gia đình thì ông bà cho mà mua nhà”.

Ngô Bình mỉm cười: “Ông ơi, cháu muốn xây một ngôi nhà thật lớn để chúng ta ở chung với nhau cơ”.

Trương Lệ ngẩn ra nói: “Tiểu Bình, nhà mình chỉ có một trăm nghìn thì sao mà xây nhà to được?”

Ngô Bình cười nói: “Mấy hôm trước, con đã đến Đổ Thạch Thành và kiếm được mấy triệu, số tiền ấy đủ để mua nhà to rồi”.

Ngô Mi sáng mắt lên nói: “Anh, anh có mấy triệu thật cơ á?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh đang định mua mấy căn sát nhà rồi xây biệt thự”.

Nhà của nhà họ Ngô nằm ở ngay ngã tư của thôn nên giao thông rất thuận tiện. Từ lâu, Ngô Bình đã muốn xây biệt thự rồi, nhưng chưa có tiền. Bây giờ, anh đã có tiền rồi thì muốn thực hiện mơ ước ấy.

Ông ngoại suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Bình, dù cháu muốn mua nhưng chắc gì người ta đã bán. Với lại, sớm muộn thôn mình cũng bị khai phá, mình bỏ cả đống tiền ra xây biệt thự, rồi mai này bị giỡ bỏ thì tiếc lắm”.

Ngô Bình cười nói: “Họ có đồng ý bán hay không thì hỏi là biết mà ông. Còn chuyện khai phá thì ít cũng phải chục năm nữa nên không lo đâu ông ạ”.

Ông ngoại gật đầu: “Cũng được, thế cháu đi hỏi người ta đi, xem ý họ thế nào”.

Ăn cơm xong, nhà Ngô Bình đi về, khoản chín giờ tối, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Lâm Băng Tiên.

Hai mẹ con cô ấy vẫn đang ở trong khách sạn, nhưng mãi không thấy Ngô Bình quay lạI, họ hơi lo lắng nên mới gọi điện hỏi thăm.

Ngô Bình tự vỗ vào đầu mình, suýt nữa anh đã quên chuyện này. Nhưng bây giờ, anh lại không thể đi xa được, vì thế đành bảo mẹ con cô ấy đến huyện Minh Dương.

Lâm Băng Tiên đã mua vé xe vào sáng mai, Ngô Bình nói sẽ đến bến xe đón họ.

Đêm đến, Ngô Bình tiếp tục đả thông kinh mạch cấp hai, chỉ khi đả thông được hết toàn bộ cơ thể thì anh mới có thể phóng chân khí ra ngoài.

Khi nào đạt đến trình độ ấy, anh có thể đánh bại hết các cao thủ cảnh giới Khí, dẫu sao một tu sĩ bình thường ở cảnh giới này cũng phải mất mấy chục năm mới đả thông kinh mạch cấp hai được. Nếu tư chất không tốt, khéo còn mất cả trăm năm, nhưng mấy ai sống được đến ngần ấy tuổi?

Ngô Bình có ưu thế vượt trội, cùng đôi mắt xuyên thấu nên có thể nhìn rõ các đường kinh mạch cực nhỏ, từ đó tốc độ đả thông kinh mạch cũng nhanh hơn mà không gặp nguy hiểm gì.

Lúc này, anh đang đả thông kinh mạch cấp hai trên vai.

Một đêm yên ả trôi qua, sáng hôm sau, anh đưa Ngô Mi đi học trước rồi mới lái xe đến biệt thự của Chu Viễn Sơn.

Bây giờ, ông ấy đã không còn gặp nguy hiểm nữa, nhưng vẫn cần nhiều thời gian để điều trị, cho nên anh phải đến đây hàng ngày để thăm khám.

Chu Thanh Nghiên luôn túc trực bên cạnh ông mình, thấy Ngô Bình đến, cô ấy vội lấy hoa quả và bánh ra tiếp đãi, anh có thể nhìn ra cô ấy đã bỏ ra không ít tâm tư.

Sau khi điều trị cho Chu Viễn Sơn xong, anh nói với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, anh có chuyện muốn nói với em”.

Chu Thanh Nghiên vội nói: “Anh Ngô, có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình: “Một thời gian nữa, anh định sửa nhà, Tiểu Mi và mẹ anh chưa có chỗ ở nên anh muốn nhờ em cho họ ở đây tạm một thời gian”.

Chu Thanh Nghiên mừng rỡ: “Được ạ, ông em khỏi bệnh thì sẽ về tỉnh thôi, nhà sẽ không có ai nữa”.

Ngô Bình: “Mấy ngày nữa, anh sẽ bảo họ chuyển tới, như vậy anh cũng đỡ phải chạy qua chạy lại”.

Nói rồi, anh gọi cho Trương Lệ, bà nói: “Tiểu Bình, có thanh tra Hà nào đến tìm con này”.
Chương 48: Đến cảm ơn

Thanh tra Hà? Ngô Bình không biết người này nên nói: “Mẹ ơi, mẹ bảo người ta nghe máy đi”.

Ngay sau đó đã có một tiếng cười lớn vang lên: “Ngô Bình đấy à? Tôi là Hà Tất Sĩ, thanh tra của chi đội cảnh sát huyện. Tôi đến để hỏi cậu mấy chuyện, giờ cậu có về ngay được không?”

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ về ngay”.

Khi anh về đến nhà thì thấy có một chiếc xe cảnh sát đỗ trước cổng nhà mình, Trương Lệ đang trò chuyện với một nam một nữ ở trong sân.

Người đàn ông hơi béo đang cười híp mắt, cô gái thì xinh đẹp trẻ trung, phải thuộc hàng mỹ nữ như Đường Tử Di. Cô ấy mặc chiếc quần bò màu tím, đi bốt, mái tóc buộc cao vừa đen vừa mượt, gương mặt trái xoan cùng làn da trắng nõn, đôi chân dài thẳng tắp và dáng người mảnh mai. Nhưng điều đáng kể đến nhất phải là bộ ngực siêu khủng của cô ấy, trông nó như sắp xé rách áo rồi nhảy ra ngoài đến nơi.

Thấy Ngô Bình đã về, ông béo lập tức bước tới bắt tay với anh rồi nói: “Chào cậu, tôi là Hà Tất Sĩ”.

Ngô Bình gật đầu: “Chào ông, tôi giúp gì được cho hai người không?”

Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Hôm xảy ra tai nạn xe liên hoàn có mấy người chết và nhiều người bị thương. Sau đó, chúng tôi đã xem lại camera thì thấy cậu đã cứu hầu hết những người bị thương nặng. Ngoài ra, cũng chính cậu đã chế ngự người tài xế để anh ta không lặp lại hành vi phạm tội nữa. Tôi đến một là để cảm ơn cậu, hai là có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo cậu”.

Ngô Bình: “Không có gì, tôi cũng tình cờ đi qua đó nên tiện tay giúp đỡ thôi. À, tài xế khai thế nào? Tại sao anh ta lại đâm bị thương người khác?”

Cô gái xinh đẹp đáp: “Tài xế đã tự sát trong bệnh viện rồi ạ”.

Ngô Bình cau mày: “Tự sát rồi ư?”

Hà Tất Sĩ gật đầu: “Đúng vậy, người trông coi của chúng tôi vừa lơ đi một cái là anh ta lấy kim truyền tự rạch vào động mạch cổ luôn, máu bắn ra cả mấy mét, vài phút sau là tắt thở”.

Ngô Bình: “Nhưng anh ta bị thương ở bệnh viện cơ mà, dù bị đứt động mạch chủ thì vẫn phải cứu được chứ?”

Hà Tất Sĩ: “Vốn dĩ là vậy, nhưng hôm đó nhiều bệnh nhân quá nên các bác sĩ bận tối mắt cấp cứu, chờ khi một bác sĩ ngoại khoa đến thì muộn mất rồi”.

Ngô Bình thở dài, người đã chết rồi thì còn điều tra gì nữa?

Hà Tất Sĩ nói tiếp: “Tôi thấy trước khi sự việc xảy ra, anh đã đâm chiếc xe phía trước lăn xa mấy chục mét, tôi muốn biết tại sao anh lại phát hiện ra người tài xế có vấn đề?”

Ngô Bình: “Lúc ấy, tôi nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy chiếc xe đó cách mình chưa tới một trăm mét mà vẫn lao như bay, ngoài ra hình như còn không định phanh lại. Tôi biết các xe lớn đó khó mà phanh gấp được nên không nghĩ nhiều mà ấn còi ing ỏi, nhưng xe phía trước không hiểu ý của tôi, vì thế tôi đành phải khởi động xe rồi tông xe đó đến vị trí an toàn”.

Hà Tất Sĩ gật đầu: “Xem ra thị lực của cậu rất tốt, khả năng phán đoán cũng mạnh”.

Ngô Bình cười nói: “Chỉ có thị lực của tôi tốt thôi”.

Cô gái nhăn mày: “Hả? Thị lực của tôi cũng tốt lắm, trên 10 đấy, không lẽ lại thua anh à?”

Hà Tất Sĩ cũng cười nói: “Đúng đúng, thị lực của Nhược Tuyết tốt lắm, cô ấy có thể nhìn rõ chữ e bé xíu ở khoảng cách hơn năm mươi mét đấy. Vì thế lần nào ngắm bắn cũng rất chuẩn, nên còn được đặt biệt danh là hoa hồng ngắm bắn đấy”.

Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, thị lực của người bình thường tốt nhất là 10/10, mà cô gái này còn trên cả 10 luôn ư?

Thấy vẻ mặt đó của Ngô Bình, cô gái giơ tay ra nói: “Tôi là Chu Nhược Tuyết, thanh tra của chi đội cảnh sát, có phải anh nghĩ tôi đang bốc phét không?”

Ngô Bình thầm nghĩ mình nào có bảo cô ấy bốc phét đâu? Anh vội nói: “Không, tôi chỉ thấy ngưỡng mộ thôi”.

“Thật không?”, Chu Nhược Tuyết nhướn mày nói: “Nhưng so với anh thì tôi chưa là gì cả, anh Ngô là cao thủ võ lâm à?”

Ngô Bình cười mỉm nói: “Cao thủ võ lâm gì đâu, tôi chỉ luyện võ mấy năm thôi”.

Chu Nhược Tuyết: “Tôi đã điều tra về anh rồi. Hai năm trước, anh phải ngồi tù vì tội cố tình gây thương tích, vốn anh bị xử bảy năm, nhưng kết quả lại được thả chỉ sau hai năm”.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Đúng vậy, thanh tra Chu tra rõ ràng quá!”

“Lần này chúng tôi đến đây không có ý gì khác, chủ yếu là muốn cảm ơn anh thôi. À, người được anh cứu hôm đó cũng biết ơn anh lắm, có người còn nghe ngóng tin về anh để đến tận nhà cảm ơn đấy”.

Ngô Bình nói ngay: “Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà”.

Hà Tất Sĩ cười lớn: “Chúng tôi sẽ ghi nhớ công lao của cậu Ngô, sau này nếu cậu gặp chuyện gì thì cứ gọi cho tôi. Nếu giúp được thì tôi sẽ không từ chối”, nói rồi, ông ấy đưa danh thiếp của mình cho Ngô Bình.

Hai người họ chào tạm biệt rồi ra về, sau khi tiễn họ đi, Ngô Bình bắt đầu gọi cho nhà hàng xóm ở phía đối diện để thuê lại nhà của họ. Xong xuôi, anh lại gọi cho Hoàng Tử Cường, bảo họ chuyển đến luôn.

Sau khi Chu Nhược Tuyết và Hà Tất Sĩ rời khỏi nhà của Ngô Bình, họ đã đến một ngõ nhỏ ở gần đó. Hiện giờ, họ đang tham gia vào một vụ truy bắt tội phạm nguy hiểm cấp A, người này đã gây ra rất nhiều vụ án mạng, đã thế lại có khả năng phản trinh sát siêu phàm nên vô cùng nguy hiểm.

Theo tin tình báo, đây có khả năng là nơi ẩn núp của hắn nên họ tiện đường qua xem sao.

Khi đến trước một ngôi nhà, Hà Tất Sĩ gõ cửa, nhưng mãi không thấy ai ra mở.

Chu Nhược Tuyết nói: “Thầy ơi, hay mình vào trong xem sao đi?”

Hà Tất Sĩ ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi”, họ chỉ tiện đường qua đây ngó nghiêng một chút thôi, nếu không thấy ai thì về.

Hai người vừa đi được mấy bước thì cửa chợt mở ra, một giọng nói vang lên: “Hai người tìm ai?”
Chương 49: Hạ tội phạm, cứu nữ thanh tra xinh đẹp

Hà Tất Sĩ ngoảnh lại thì thấy một bà cụ lưng còng thò đầu ra, gương mặt bà ấy đầy nếp nhăn, chắc phải ngoài 70 tuổi rồi.

Hà Tất Sĩ vội nói: “Bác ơi, chúng tôi là cảnh sát, ngó qua chỉ muốn hỏi xem có ai sống ở đây thôi”.

Bà cụ nghiêng đầu nói: “Tôi bị nghễnh ngãng nên nghe không rõ, cậu nói gì cơ?”

Hà Tất Sĩ vội xua tay: “Không có gì, bác đóng cửa vào đi”.

Bà cụ lắc đầu rồi chậm chạp đóng cửa lại.

Lúc bà ấy đóng cửa vào, Hà Tất Sĩ kéo Chu Nhược Tuyết đi ra xa một chút rồi mới nhỏ giọng nói: “Là hắn đấy”.

Chu Nhược Tuyết ngạc nhiên nói: “Tội phạm là đàn ông, còn đấy là bà cụ mà thầy”.

Hà Tất Sĩ cười lạnh: “Ban nãy, bà ta nói mình bị nghễnh ngãng, thế sao lại nghe thấy chúng ta gõ cửa? Chúng ta chỉ gõ nhẹ thôi mà, còn nữa, lúc hắn thò mặt ra, tôi đã phát hiện vùng da ở cổ và mặt khác nhau hoàn toàn. Điều quan trọng nhất là khung xương, rõ ràng người đó có khung xương của một người đàn ông nên không thể là phụ nữ được”.

Chu Nhược Tuyết nói ngay: “Để em gọi người đến ạ”.

“Không kịp đâu”, Hà Tất Sĩ cau mày: “Chúng ta đã đánh rắn động cỏ rồi, hắn sẽ chạy thoát khỏi hiện trường trong vòng năm phút”.

Chu Nhược Tuyết nói: “Thầy ơi, thế mình ra tay luôn thôi!”

Hà Tất Sĩ cười khổ nói: “Em quên hắn là cao thủ à? Đã thế còn giỏi Ưng Trảo Công nữa. Nếu chỉ có hai người chúng ta thì e không phải đối thủ đâu”.

Chu Nhược Tuyết suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay mình nhờ Ngô Bình giúp đi thầy? Anh ta cũng là cao thủ mà”.

Hà Tất Sĩ ngẩn ra, ông ấy đã được chiêm ngưỡng thực lực của Ngô Bình rồi, đúng là phải trên cơ tên tội phạm này. Nhưng dẫu sao Ngô Bình cũng chỉ là một người bình thường, nếu họ để anh tham gia vào vụ án rồi xảy ra chuyện gì thì ông ấy không gánh vác trách nhiệm được mất.

Sau đó, Hà Tất Sĩ đã lắc đầu: “Thôi, chúng ta tự xử lý, lên cò súng đi, chỉ cần hắn chống cự là nổ súng ngay”.

Hai thầy trò nhìn nhau rồi đi về phía cửa.

Lúc này, Ngô Bình vừa rẽ vào ngõ ấy, anh định đi đến nhà Mãn Tòng Hổ để bàn chuyện mua đất của họ xây biệt thự. Sau khi bị anh dạy cho một bài học, bố con Mãn Tòng Hổ đã yên phận hơn. Mỗi khi gặp Ngô Bình thì đều cúi người chào hỏi như bậc con cháu.

Vừa rẽ vào con ngõ, anh đã nhìn thấy Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết ở phía xa, họ đang cầm súng rồi tiến gần vào một ngôi nhà.

Vì thế anh rảo bước nhanh hơn, vừa định lên tiếng chào hỏi với họ thì hai người chợt đạp vào cửa rồi xông vào bên trong. Vì thế, anh càng chạy nhanh hơn, để xem có chuyện gì.

Về phần Hà Tất Sĩ, ông ấy vừa xông vào trong thì chợt thấy cổ tay mình đau nhói, khẩu súng lập tức rơi xuống. Cụ bà ban nãy trốn ngay sau cửa rồi tung chưởng đánh vào tay ông ấy.

Hà Tất Sĩ kêu gào đau đớn, nhưng vẫn cắn răng xông lên, để tránh bị tấn công tiếp, ông ấy kêu lên: “Nổ súng!”

“Pằng pằng!”

Chu Nhược Tuyết ở phía sau nổ liên tiếp hai phát súng, nhưng vì quá căng thẳng và tội phạm phản ứng quá nhanh nên cả hai phát súng đều trượt.

“Uỳnh!”

Cửa bị ai đó hất bay về phía Chu Nhược Tuyết, cô ấy né không kịp nên đành giơ tay lên che chắn. Một lực mạnh ập tới khiến cô ấy ngã mạnh xuống đất, toàn thân đau đớn, súng cũng rơi mất.

Ngay sau đó, bà cụ kia đã cười lạnh bước tới rồi đá cánh cửa ra, hắn không còng lưng xuống nữa, còn đôi mắt thì loé lên tia sáng lạnh lẽo như dã thú.

“Này cô em, trông cũng ngon phết đấy, chơi với anh một lát nhé, chơi xong rồi anh sẽ giết em sau”, hắn cười lớn rồi thò tay túm lấy Chu Nhược Tuyết. Chu Nhược Tuyết kêu lên thất thanh, nhưng vì đang nằm dưới đất nên chỉ có thể giơ chân lên đạp hắn.

Song, người này đã luyện Ưng Trảo Công nhiều năm nên lực tay rất mạnh, hắn đã tóm được lấy chân cô ấy rồi cười lớn kéo cô ấy vào trong nhà.

Một chân của Chu Nhược Tuyết đã bị hắn túm chặt, khiến cô ấy đau đến mức suýt ngất xỉu.

Hà Tất Sĩ ở phía sau gào lớn lên định xông vào, nhưng đã bị người kia đánh bay. Ông ấy hoa mắt chóng mặt, vật vã mãi không đứng dậy được.

Tên tội phạm ném Chu Nhược Tuyết xuống đất rồi nhặt súng lên, hắn siết tay một cái, khẩu súng đã biến dạng.

Đúng lúc này, hắn chợt híp mắt lại nhìn ra cửa.

Không biết đã có một người thanh niên đứng đó từ lúc nào, anh đút tay vào túi quần rồi lạnh lùng nhìn hắn.

“Vào đi”, hắn vẫy tay, chuẩn bị đánh chết người thanh niên ấy, tránh anh báo cảnh sát.

Thế mà người thanh niên ấy lại dám bước vào thật, khi nhìn thấy anh, mắt Chu Nhược Tuyết sáng lên vì người đó chính là Ngô Bình.

Khi Ngô Bình bước lại gần, tên tội phạm chợt giơ tay định bóp cổ anh. Song, Ngô Bình cũng đã hành động ngay, thi triển Kim Cương Long Trảo Thủ để đánh trả Ưng Trảo Công.

Hai chưởng pháp đụng độ, tên tội phạm đã hét lên đau đớn, tay hắn kêu lên rắc một tiếng vì bị bẻ gãy.

Ngô Bình kéo cổ tay hắn, sau đó lên gối vào bụng hắn, tên kia hự một tiếng, hộc cả cơm ra rồi đau đớn nằm co quắp như con tôm.

Ngô Bình chưa chịu dừng tay, anh bồi thêm mấy cú đạp nữa, đến khi nào hắn nằm im bất động mới thôi.

Chu Nhược Tuyết thở phào một hơi, mắt ngấn lệ rồi run rẩy nói: “Cảm ơn anh, nhờ anh ra xem thầy tôi thế nào”.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Ông ấy không sao”, sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn một bên chân của Chu Nhược Tuyết.

Trên chiếc chân trắng nõn nà ấy đã có năm dấu tay đen xì do Ưng Trảo Công để lại, Chu Nhược Tuyết đã bị thương cả gân và xương, nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ hỏng luôn một bên chân.

“Cô thấy sao rồi?”, anh hỏi.

Chu Nhược Tuyết lau nước măt: “Tôi không cử động được, vừa nhúc nhích một cái là đau như kiểu có hàng trăm mũi kim đâm vào xương vậy”.

Ngô Bình gật đầu: “May là Ưng Trảo Công của người này chưa có tính hoả, không thì chỉ cần chạm vào thôi là đã hỏng hết cả xương cốt rồi. Giờ, tôi sẽ chữa cho cô, sẽ hơi đau đấy, cố chịu chút nhé”.
Chương 50: Đôi chân nuột nà của Chu Nhược Tuyết

Ngô Bình dồn hết chân khí vào đôi tay của mình, sau đó một tay anh đỡ chân Chu Nhược Tuyết, tay còn lại thì đỡ ở mắt cá chân cô ấy.

Ngần này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Nhược Tuyết bị người khác sờ mó chân như vậy, cô ấy đỏ bừng mặt, nhưng chẳng mấy chốc một cơn đau kịch liệt đã xua tan hết sự ngại ngùng, cô ấy đau đớn hét lên rồi rơi nước mắt.

Điều kỳ lạ là sau cơn đau tức thời ấy, mắt cá chân của cô ấy đã dịu hẳn, cơn đau nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự thoải mái.

Ngô Bình quan sát chân của Chu Nhược Tuyết thì thấy da cô ấy trắng nõn, đến ngón chân cũng rất xinh xắn, móng chân thì như chân châu, làn da gần như trong suốt, khiến Ngô Bình có thể nhìn thấy cả mạch máu.

Ngô Bình đã chữa cho Chu Nhược Tuyết xong từ lâu rồi, nhưng vì chân cô ấy quá đẹp nên anh còn muốn nghịch thêm một lúc nữa nên cứ sờ qua nắn lại.

Do không còn đau nữa nên Chu Nhược Tuyết bắt đầu thấy chân mình ngưa ngứa, ban đầu cô còn nhịn được, nhưng sau đó đã cười phá lên.

Hà Tất Sĩ nằm bò dưới đất không nhịn được nói: “Cậu Ngô, cậu có thể ngó tôi một chút được không? Tôi đau sắp chết rồi”.

Nhờ tiếng gào ấy mà Ngô Bình mới nhớ ra vẫn còn một người nữa, anh lưu luyến buông chân Chu Nhược Tuyết ra rồi đi tới cạnh Hà Tất Sĩ. Anh quan sát cổ tay của ông ấy rồi nâng nó lên.

Rắc, Ngô Bình đã nắn lại khớp cho Hà Tất Sĩ, dù ông ấy đã bị thương ở phần xương và gân, nhưng không quá nặng, về đắp thuốc vài hôm là ổn.

Hà Tất Sĩ lập tức thấy không còn đau nữa, ông ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Sao cậu làm nhanh thế?”

Ban nãy, rõ ràng Ngô Bình nắn chân Chu Nhược Tuyết mãi mới xong, sao tới lượt ông ấy thì lại nhanh thế này?

Ngô Bình đáp: “Tình trạng của cô ấy nghiêm trọng hơn ông, ông chỉ bị chật khớp cổ tay thôi”.

Hà Tất Sĩ sờ lên đầu rồi nói: “Hắn còn đánh vào đầu tôi nữa, không có vấn đề gì chứ?”

Ngô Bình: “Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ châm cứu cho ông”.

Hà Tất Sĩ thở phào một hơi rồi vội vàng cảm ơn n. Nếu hôm nay không có Ngô Bình ra tay thì cả ông ấy và Chu Nhược Tuyết đều xong đời rồi, đúng là quá nguy hiểm!

Chu Nhược Tuyết đã đứng dậy rồi tò mò hỏi: “Anh Ngô Bình, anh luyện võ gì mà loáng cái đã phế tay của hắn được vậy?”

Ngô Bình: “Kim Cương Long Trảo Thủ”.

Chu Nhược Tuyết không biết môn công pháp này nên chỉ biết khen qua loa, sau đó cô ấy đi tới cạnh “bà cụ” rồi lột tóc giả xuống, tiếp đó lấy khăn ướt lau sạch mặt người đó để lộ ra gương mặt thật của hắn.

Hà Tất Sĩ liếc nhìn rồi nói: “Đúng là hắn rồi! Tên khốn này đã giết mấy mạng người, cuối cùng thì cũng bị tóm, gọi điện đi!”

“Vâng!”

Chu Nhược Tuyết gật đầu rồi đi thông báo cho cấp trên.

Ngô Bình nói: “Thanh tra Hà, hai người bận gì thì cứ làm đi, tôi có việc phải đi trước đây”.

Hà Tất Sĩ vội nói: “Ngô Bình, cậu đã giúp chúng tôi một việc lớn, hôm khác tôi sẽ mời cậu đi ăn”, chủ yếu là ông ấy muốn nhờ Ngô Bình châm cứu cho mình, vì dù sao cũng bị tội phạm đánh cho một chưởng vào đầu, ông ấy sợ sẽ để lại di chứng gì đó.

“Được, hẹn gặp lại!”, Ngô Bình xua tay rồi quay người rời đi.

Ngô Bình đi rồi, Chu Nhược Tuyết không kiềm chế được sự hào hứng mà nói: “Thầy ơi, có phải mình lập được công lớn rồi không ạ?”

Hà Tất Sĩ cười hì hì nói: “Tên này là tội phạm quan trọng bị truy nã, hắn đã giết mấy mạng người và khiến 17 người bị thương, trong đó cũng có không ít đồng nghiệp của chúng ta đâu. Lần này, hắn bị chúng ta tóm được, đương nhiên thầy trò ta lập được công lớn rồi”.

Chu Nhược Tuyết mừng rỡ nói: “Thầy ơi, thế là cảnh hàm của thầy sắp được lên thêm một bậc rồi”.

Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Tất cả là nhờ có Ngô Bình”.

Nhắc đến Ngô Bình, ông ấy chợt cảm thán: “Giờ thầy đã biết thế nào là cao thủ rồi”.

Tim Chu Nhược Tuyết đập thình thịch, cô ấy có cảm giác như đôi tay ấy vẫn đang mơn trớn trên chân mình.

Ngô Bình vừa đến nhà Mãn Đại Võ và đề xuất chuyện mua nhà thì ông ta đã đồng ý ngay, đã thế còn ngỏ ý sẽ lo thu tục giúp anh. Qua chuyện lần trước, ông ta sợ Ngô Bình lắm rồi, giờ cứ thấy anh là chạy mất dạng.

Mãn Đại Võ được làm trưởng thôn thì đương nhiên cũng có chút đầu óc, ông ta biết rõ dù không có cây cổ thụ trước nhà Ngô Bình thì mình cũng không thể đắc tội với anh được.

Không lâu sau, nhóm Hoàng Tử Cường đã dọn đến. Ngô Bình sắp xếp cho họ ở ngôi nhà đối diện nhà mình, để bảo vệ an toàn cho gia đình anh.

Bây giờ, nhà họ Cung có thể ra tay với anh bất cứ lúc nào nên anh buộc phải đề phòng.

Thu xếp cho hai người đó xong, thì Ngô Bình nhận được điện thoại của Đường Tử Di, cô ấy nói thứ ba sẽ đến Biên Nam cược ngọc, vì vậy muốn hỏi xem Ngô Bình có rảnh không thì anh đồng ý.

Đường Tử Di vui mừng nói: “Nhà họ Đường bọn em đã tiếp quản toàn bộ sơn trang Thái Khang rồi, sáng nay mới tổ chức họp báo xong, bắt đầu mở bán rồi. Ông em thích lắm nên đã phục chức cho bố em rồi. Ngô Bình, cảm ơn anh nhiều lắm”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo!”

Đường tử Di khẽ thở dài: “Bây giờ, sức khoẻ của ông em ngày một yếu, ông đang chọn người thừa kế rồi, thành ra mọi người đang tranh giành khốc liệt lắm. Vì vậy, bố em buộc phải giành được thành tích cao thì mới khiến ông động lòng được”.

Ngô Bình biết Đường tử Di có chuyện gì đó muốn nói: “Có gì thì cô nói luôn đi”.

Đường tử Di cười nói: “Anh thông minh thật đấy, biết ngay là em có việc cần nhờ. Là thế này, sau buổi cược ngọc, em định xây dựng khu đất Bạch Long Loan thành một hạng mục lớn. Nếu thành công thì ông em sẽ bước lên một tầm cao mới”.

Ngô Bình: “Chỉ là một dự án thôi mà, tôi giúp được gì chứ?”

Đường Tử Di thở dài: “Ngày xưa Bạch Long Loan và một nơi trù phú, nhưng từ một trăm năm trở lại đây thì không còn ai sinh sống ở đó nữa, cứ ai xây nhà ở đó thì không chết vì bệnh thì cũng điên dại”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom