Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85: Tôi thật sự là một ngôi sao lớn
Dứt lời, Lăng Việt lập tức chạy lấy người.
Chị Trương không khỏi tức giận, vội vàng tiến lên ngăn cản Lăng Việt.
“Này! Sao anh lại có thể như vậy? Chúng tôi vất vả từ xa tới đây, vậy mà anh nói đóng cửa là sao?”
Lăng Việt liếc nhìn cô ta.
“Cút!”
“Này! Anh…”
“Được rồi! Chị Trương, chị đừng hơn thua nữa.”
Y Huyên vội kéo chị Trương ra phía sau rồi cúi đầu chào Lăng Việt.
“Thần y, tôi thành tâm tới đây cầu thầy chữa bệnh. Hy vọng anh có thể giúp tôi chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo.”
Lăng Việt gõ tấm biến gỗ bên cạnh cửa.
“Quy tắc, mỗi tuần một người, phí chẩn bệnh 100 triệu. Cô xếp hàng chờ đi.”
“Vậy xin hỏi nếu như tôi xếp hàng thì mất bao lâu mới có thể chữa bệnh?”
“Có lẽ khoảng 8-9 năm.”
Y Huyên như hóa đá ngay tại chỗ còn chị Trương không nhịn được chửi ầm lên.
“Anh bị thần kinh à? Chờ đến 8-9 năm, thà tìm đến người khác còn hơn, tìm tới anh làm gì?”
Lăng Việt híp mắt lại.
“Nếu như cô đã không tuân theo quy tắc thì tôi cũng không ngại giáo huấn cô đâu!”
Chị Trương giận run người.
“Tôi…Hừ! Tôi không thèm dông dài với anh nữa. Y Huyên, chúng ta đi thôi, chắc chắn người này chỉ được vẻ bề ngoài, chuyên đi lừa người khác!”
“Chị Trương, chị vừa đồng ý với em thế nào? Nếu như chị còn vô lễ như vậy thì em sẽ nổi giận đấy!”
“Chị sợ em chắc!”
Chị Trương thở hồng hộc, hai tay nắm chặt lại.
Y Huyên lại cúi đầu với Lăng Việt.
“Thần y, tôi tới đây dưới sự chỉ điểm của chị Tiểu Nhã! Nếu như anh thật sự không giúp tôi thì tôi cũng không còn cách nào khác!”
“Tiểu Nhã?”
“Đúng vậy, Thái Tiểu Nhã. Chị ấy từng nói rằng chính anh đã cứu ông nội của chị ấy!”
“Hóa ra là cô ta!”
Y Huyên nở nụ cười vui vẻ.
“Đúng vậy, tôi với chị Tiểu Nhã là bạn bè lâu năm, chắc hẳn anh cũng là bạn của chị ấy phải không? Van xin anh hãy giúp tôi đi!”
Lăng Việt rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.
“Cô nghĩ nhiều rồi, cô ta còn chẳng đủ tư cách làm bạn của tôi.”
Nói xong, Lăng Việt quay người rời đi.
Chị Trương tức giận nói:
“Tên này đúng là đồ thối tha! Chắc chắn anh ta là một tên lang băm, nếu không anh ta sẽ không chơi đùa chúng ta như vậy. Còn tưởng mình là thần tiên trên trời chắc!”
Y Huyên lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.
“Người tài cao khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo. Chị Trương, vừa rồi chị quá mạo phạm rồi khiến cho anh ấy không vui.”
“Y Huyên, em chính là quá tin người rồi, Nhìn qua tên kia chắc chắn không phải thần y gì cả mà là lang băm trăm phần trăm! Không những đòi phí chẩn bệnh 100 triệu rồi lại còn bắt xếp hàng 8-9 năm. Chẳng qua anh ta đang lạt mềm buộc chặt mà thôi, khiến cho em sốt ruột rồi mắc mưu. Nếu như em tin anh ta thì đúng là thảm rồi!”
Y Huyên dở khóc dở cười.
“Được rồi, một người tốt như vậy mà chị lại nói người ta là kẻ lừa đảo! Đi thôi, chúng ta đi tìm chị Tiểu Nhã trước đã. Dù sao đi nữa thì em cũng phải cảm ơn chị ấy đã giúp em tìm ra con đường khác.”
“Em đấy, đến lúc nào thì em mới nhìn thấy lòng người hiểm ác đây?”
Chị Trương giống như tiếc rèn sắt không thành thép nên chỉ đành thở dài một hơi rồi lái xe đưa Y Huyên đi tìm người.
Khi dừng lại trước đèn đỏ, cô ấy nhíu mày.
“Ơ? Đây không phải người lúc nãy sao? Anh ta đi nhanh thật!”
Sau khi nghĩ một hồi, cô ấy cắn môi nói với chị Trương: “Chị Trương, chị cứ tới chỗ khách sạn Tiểu Nhã ở trước đi. Em có chút chuyện sẽ tới sau.”
“Này! Y Huyên, em đừng chạy lung tung. Em không quen đường đi nơi này, lỡ như bị người khác nhận ra thì phiền phức lắm đấy!”
“Em biết rồi, em có mang theo khẩu trang và kính râm rồi. Không ai nhận ra đâu!”
Nói xong, cô ấy vội vã chạy đi mà không đầu lại.
Lăng Việt đang đi thì có một luồng gió thơm lướt qua lỗ mũi khiến hắn nhíu mày, dừng bước. Khi ngẩng đầu nhìn lướt qua thì thấy cô gái lúc nãy.
“Cô còn có việc gì sao?”
Y Huyên mỉm cười.
“Xin chào, tôi nghĩ vừa rồi bạn của tôi hơi lỗ mãng nên tôi muốn xin lỗi anh.”
“Không cần đâu.”
Lăng Việt xoay người rời đi nhưng Y Huyên vội vàng đuổi theo.
Lâm Y Huyên đưa bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn như ngọc ra.
Thế nhưng Lăng Việt chẳng buồn liếc một cái.
Điều này khiến cho cô ta hơi xấu hổ.
Sau khi ho nhẹ một tiếng, Lâm Y Huyên lại đuổi theo.
“Anh chưa từng nghe qua tên của tôi sao?”
“Chưa từng.”
Sự lạnh lùng của Lăng Việt khiến cho Lâm Y Huyên hơi bất lực, đồng thời cũng khiến cô ấy có chút khó hiểu.
Người tên Lăng Việt này thật sự là người hiện đại sao? Ở thời đại internet phát triển như vậy mà lại không biết đến cô ấy ư?
Lẽ nào hắn chỉ nghĩ rằng cô ấy trùng tên thôi?
Nghĩ đến đây, cô ấy nhìn xung quanh thấy nơi này ít người nên đành cắn răng dang hai tay ra, đứng trước mặt Lăng Việt.
Lăng Việt không ngờ cô ấy lao lên nên không cẩn thận va phải ngực.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lăng Việt có chút không kiên nhẫn!
Lâm Y Huyên hít một hơi thật sâu nói: “Tôi nghĩ rằng mình không nên giấu thân phận của bản thân nữa! Thầy thuốc, mong anh đừng quá kinh ngạc, cũng đừng hét quá to, nếu không chúng ta sẽ gặp phải phiền phức lớn đấy!”
Nói xong, cô ấy ra vẻ như bản thân mình đang đưa ra một quyết định vô cùng lớn lao đó là tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Giờ phút này, dường như phong cảnh xung quanh bị lu mờ!
Dưới lớp khẩu trang và kính râm là một gương mặt xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy, thuần khiết.
Có một câu thơ rất hay.
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức!(*)
*Ý nghĩa: hoa sen mới nở; đóa hoa mới hé (chỉ dung mạo đẹp đẽ của con gái)
Tuy chỉ để mặt mộc nhưng gương mặt và khí chất vô cùng thuần khiết. Chỉ một ánh mắt cũng đủ để làm lu mờ tất cả những gương mặt nổi tiếng trên mạng!
Dường như cô gái này không phải là người thường. Thế nhưng Lăng Việt vẫn nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng.
“Cho nên cô muốn khoe dung mạo của mình?”
“Đúng!”
Lâm Y Huyên gật đầu rồi lại vội lắc đầu.
“Không đúng không đúng! Tôi không có ý này! Mặt của tôi! Anh vừa thấy mặt của tôi rồi đấy!”
“Hửm?”
Lăng Việt khẽ nhíu mày.
“Hình như cô nổi mụn đấy. Cô đang bị nóng trong người.”
Lâm Y Huyên tức muốn hộc máu.
“Trời ạ, chẳng lẽ anh không biết tôi sao?”
Lăng Việt cau mày.
“Tôi cần phải biết cô sao?”
Lâm Y Huyên vỗ trán, cảm giác bất lực vô cùng tận!
Chợt cô ấy nhìn sang bên cạnh, ánh mắt đột nhiên sáng lên
“Anh nhìn biển quảng cáo kìa, anh thấy không? Người trên biển quảng cáo kia có giống tôi không?”
Lăng Việt liếc nhìn một cái.
“Ồ! Hóa ra cô là một ngôi sao!”
Lâm Y Huyên không hề cảm thấy vui vẻ mà lại có chút hụt hẫng!
“Nếu không phải trên đời này không có cỗ máy thời gian, tôi còn tưởng anh là người nguyên thủy đấy!”
Chị Trương không khỏi tức giận, vội vàng tiến lên ngăn cản Lăng Việt.
“Này! Sao anh lại có thể như vậy? Chúng tôi vất vả từ xa tới đây, vậy mà anh nói đóng cửa là sao?”
Lăng Việt liếc nhìn cô ta.
“Cút!”
“Này! Anh…”
“Được rồi! Chị Trương, chị đừng hơn thua nữa.”
Y Huyên vội kéo chị Trương ra phía sau rồi cúi đầu chào Lăng Việt.
“Thần y, tôi thành tâm tới đây cầu thầy chữa bệnh. Hy vọng anh có thể giúp tôi chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo.”
Lăng Việt gõ tấm biến gỗ bên cạnh cửa.
“Quy tắc, mỗi tuần một người, phí chẩn bệnh 100 triệu. Cô xếp hàng chờ đi.”
“Vậy xin hỏi nếu như tôi xếp hàng thì mất bao lâu mới có thể chữa bệnh?”
“Có lẽ khoảng 8-9 năm.”
Y Huyên như hóa đá ngay tại chỗ còn chị Trương không nhịn được chửi ầm lên.
“Anh bị thần kinh à? Chờ đến 8-9 năm, thà tìm đến người khác còn hơn, tìm tới anh làm gì?”
Lăng Việt híp mắt lại.
“Nếu như cô đã không tuân theo quy tắc thì tôi cũng không ngại giáo huấn cô đâu!”
Chị Trương giận run người.
“Tôi…Hừ! Tôi không thèm dông dài với anh nữa. Y Huyên, chúng ta đi thôi, chắc chắn người này chỉ được vẻ bề ngoài, chuyên đi lừa người khác!”
“Chị Trương, chị vừa đồng ý với em thế nào? Nếu như chị còn vô lễ như vậy thì em sẽ nổi giận đấy!”
“Chị sợ em chắc!”
Chị Trương thở hồng hộc, hai tay nắm chặt lại.
Y Huyên lại cúi đầu với Lăng Việt.
“Thần y, tôi tới đây dưới sự chỉ điểm của chị Tiểu Nhã! Nếu như anh thật sự không giúp tôi thì tôi cũng không còn cách nào khác!”
“Tiểu Nhã?”
“Đúng vậy, Thái Tiểu Nhã. Chị ấy từng nói rằng chính anh đã cứu ông nội của chị ấy!”
“Hóa ra là cô ta!”
Y Huyên nở nụ cười vui vẻ.
“Đúng vậy, tôi với chị Tiểu Nhã là bạn bè lâu năm, chắc hẳn anh cũng là bạn của chị ấy phải không? Van xin anh hãy giúp tôi đi!”
Lăng Việt rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.
“Cô nghĩ nhiều rồi, cô ta còn chẳng đủ tư cách làm bạn của tôi.”
Nói xong, Lăng Việt quay người rời đi.
Chị Trương tức giận nói:
“Tên này đúng là đồ thối tha! Chắc chắn anh ta là một tên lang băm, nếu không anh ta sẽ không chơi đùa chúng ta như vậy. Còn tưởng mình là thần tiên trên trời chắc!”
Y Huyên lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.
“Người tài cao khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo. Chị Trương, vừa rồi chị quá mạo phạm rồi khiến cho anh ấy không vui.”
“Y Huyên, em chính là quá tin người rồi, Nhìn qua tên kia chắc chắn không phải thần y gì cả mà là lang băm trăm phần trăm! Không những đòi phí chẩn bệnh 100 triệu rồi lại còn bắt xếp hàng 8-9 năm. Chẳng qua anh ta đang lạt mềm buộc chặt mà thôi, khiến cho em sốt ruột rồi mắc mưu. Nếu như em tin anh ta thì đúng là thảm rồi!”
Y Huyên dở khóc dở cười.
“Được rồi, một người tốt như vậy mà chị lại nói người ta là kẻ lừa đảo! Đi thôi, chúng ta đi tìm chị Tiểu Nhã trước đã. Dù sao đi nữa thì em cũng phải cảm ơn chị ấy đã giúp em tìm ra con đường khác.”
“Em đấy, đến lúc nào thì em mới nhìn thấy lòng người hiểm ác đây?”
Chị Trương giống như tiếc rèn sắt không thành thép nên chỉ đành thở dài một hơi rồi lái xe đưa Y Huyên đi tìm người.
Khi dừng lại trước đèn đỏ, cô ấy nhíu mày.
“Ơ? Đây không phải người lúc nãy sao? Anh ta đi nhanh thật!”
Sau khi nghĩ một hồi, cô ấy cắn môi nói với chị Trương: “Chị Trương, chị cứ tới chỗ khách sạn Tiểu Nhã ở trước đi. Em có chút chuyện sẽ tới sau.”
“Này! Y Huyên, em đừng chạy lung tung. Em không quen đường đi nơi này, lỡ như bị người khác nhận ra thì phiền phức lắm đấy!”
“Em biết rồi, em có mang theo khẩu trang và kính râm rồi. Không ai nhận ra đâu!”
Nói xong, cô ấy vội vã chạy đi mà không đầu lại.
Lăng Việt đang đi thì có một luồng gió thơm lướt qua lỗ mũi khiến hắn nhíu mày, dừng bước. Khi ngẩng đầu nhìn lướt qua thì thấy cô gái lúc nãy.
“Cô còn có việc gì sao?”
Y Huyên mỉm cười.
“Xin chào, tôi nghĩ vừa rồi bạn của tôi hơi lỗ mãng nên tôi muốn xin lỗi anh.”
“Không cần đâu.”
Lăng Việt xoay người rời đi nhưng Y Huyên vội vàng đuổi theo.
Lâm Y Huyên đưa bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn như ngọc ra.
Thế nhưng Lăng Việt chẳng buồn liếc một cái.
Điều này khiến cho cô ta hơi xấu hổ.
Sau khi ho nhẹ một tiếng, Lâm Y Huyên lại đuổi theo.
“Anh chưa từng nghe qua tên của tôi sao?”
“Chưa từng.”
Sự lạnh lùng của Lăng Việt khiến cho Lâm Y Huyên hơi bất lực, đồng thời cũng khiến cô ấy có chút khó hiểu.
Người tên Lăng Việt này thật sự là người hiện đại sao? Ở thời đại internet phát triển như vậy mà lại không biết đến cô ấy ư?
Lẽ nào hắn chỉ nghĩ rằng cô ấy trùng tên thôi?
Nghĩ đến đây, cô ấy nhìn xung quanh thấy nơi này ít người nên đành cắn răng dang hai tay ra, đứng trước mặt Lăng Việt.
Lăng Việt không ngờ cô ấy lao lên nên không cẩn thận va phải ngực.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lăng Việt có chút không kiên nhẫn!
Lâm Y Huyên hít một hơi thật sâu nói: “Tôi nghĩ rằng mình không nên giấu thân phận của bản thân nữa! Thầy thuốc, mong anh đừng quá kinh ngạc, cũng đừng hét quá to, nếu không chúng ta sẽ gặp phải phiền phức lớn đấy!”
Nói xong, cô ấy ra vẻ như bản thân mình đang đưa ra một quyết định vô cùng lớn lao đó là tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Giờ phút này, dường như phong cảnh xung quanh bị lu mờ!
Dưới lớp khẩu trang và kính râm là một gương mặt xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy, thuần khiết.
Có một câu thơ rất hay.
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức!(*)
*Ý nghĩa: hoa sen mới nở; đóa hoa mới hé (chỉ dung mạo đẹp đẽ của con gái)
Tuy chỉ để mặt mộc nhưng gương mặt và khí chất vô cùng thuần khiết. Chỉ một ánh mắt cũng đủ để làm lu mờ tất cả những gương mặt nổi tiếng trên mạng!
Dường như cô gái này không phải là người thường. Thế nhưng Lăng Việt vẫn nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng.
“Cho nên cô muốn khoe dung mạo của mình?”
“Đúng!”
Lâm Y Huyên gật đầu rồi lại vội lắc đầu.
“Không đúng không đúng! Tôi không có ý này! Mặt của tôi! Anh vừa thấy mặt của tôi rồi đấy!”
“Hửm?”
Lăng Việt khẽ nhíu mày.
“Hình như cô nổi mụn đấy. Cô đang bị nóng trong người.”
Lâm Y Huyên tức muốn hộc máu.
“Trời ạ, chẳng lẽ anh không biết tôi sao?”
Lăng Việt cau mày.
“Tôi cần phải biết cô sao?”
Lâm Y Huyên vỗ trán, cảm giác bất lực vô cùng tận!
Chợt cô ấy nhìn sang bên cạnh, ánh mắt đột nhiên sáng lên
“Anh nhìn biển quảng cáo kìa, anh thấy không? Người trên biển quảng cáo kia có giống tôi không?”
Lăng Việt liếc nhìn một cái.
“Ồ! Hóa ra cô là một ngôi sao!”
Lâm Y Huyên không hề cảm thấy vui vẻ mà lại có chút hụt hẫng!
“Nếu không phải trên đời này không có cỗ máy thời gian, tôi còn tưởng anh là người nguyên thủy đấy!”