Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77-80
Chương 77: Đàm phán
Sau mấy cuộc điện thoại liên tiếp, trán Trương Bảo Đường đã ướt đẫm mồ hôi.
Lần thứ hai ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lăng Việt thì bỗng nhiên phát hiện, người trẻ tuổi trước mắt này rõ ràng vượt xa tưởng tượng của mình.
Mãi đến giờ khắc này, ông mới phát giác dường như mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn.
Ực!
Trương Bảo Đường nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt mang theo một tia hoảng sợ nói:
"Rốt cuộc cậu là ai?"
“Là người ông không chọc tới được!”
Lăng Việt đứng dậy, bỏ tàn thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt rồi xoay người rời đi.
"Minh Thừa, ông ở lại dọn dẹp! Không cần chừa lại tên nào cả!”
“Được rồi, thiếu chủ cứ giao cho tôi!”
Minh Thừa cười dữ tợn, khi Lăng Việt đi ra khỏi hiệu thuốc, cửa cuốn giống như bị điều khiển, toàn bộ tự động hạ xuống.
Thanh âm chói tai che đi vài tiếng kêu thảm thiết.
Lăng Việt đã không thích kiếm chuyện với người khác rồi, vậy mà còn có người có gan tìm hắn gây phiền phức, buồn cười!
Trở về y quán, ngoài cửa đã tụ tập không ít bệnh nhân nghe danh mà đến.
Có người giàu có dư dả, cũng có người nghèo khó, mong được Lăng Việt trị liệu miễn phí.
Nhưng Lăng Việt chỉ đơn giản nhìn lướt qua, không tiếp người nào cả.
Chuyện chữa bệnh chỉ đơn giản là để nhớ lại ký ức thời thơ ấu với cha, không phải là sự nghiệp chính của Lăng Việt!
Vui vẻ thì làm, không vui, Ngọc Hoàng đại đế có đến tìm thì hắn cũng lười cứu!
"Từ nay về sau, mỗi tuần chỉ cứu một người, tiền chẩn đoán một trăm triệu, không chữa miễn phí! Đi đi, đừng đứng đây chướng mắt tôi nữa!”
Dứt lời, Lăng Việt xoay người đi vào trong đình viện, cửa lớn đóng chặt, không tiếp đãi bất kỳ khách nhân nào nữa.
Sống chết có số, phú quý do trời.
Phàm là người bị bệnh nặng, số mệnh đã định là phải chết.
Lăng Việt có năng lực, có thể kéo bọn họ về từ Quỷ Môn Quan, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ chưa tận số!
Mạng này là nhờ Lăng Việt cho!
Hắn vui thì có thể sống, hắn mất hứng thì đành chịu chết!
Đã yếu đuối như con sâu con kiến thì chỉ có thể khóc lóc chịu trận.
Vào buổi chiều, tại đầu đường cao tốc Giang Châu có vài chiếc xe Maybach lái xẹt qua, cuối cùng dừng lại ở cửa khách sạn Giang Châu.
Sau đó là một nhóm đàn ông mặc kì lạ bước xuống xe.
Có người lớn tuổi, cũng có người trẻ tuổi.
Bọn họ đồng loạt mặc quần áo lụa rộng thùng thình, thoạt nhìn rất thật giống mấy nhân sĩ võ lâm cổ đại trên TV.
Người xung quanh nhịn không được chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Ở giữa là một nam thanh niên diện mạo cực kỳ nho nhã, bất luận là chiều cao hay là nhan sắc đều không hề kém cạnh các nam nghệ sĩ nổi tiếng, hấp dẫn không ít cô gái dừng chân, vụng trộm nhìn thoáng qua rồi đỏ má rời đi.
Thanh niên diện mạo xuất sắc đó còn thỉnh thoảng huýt sáo với các cô gái đi qua, càng khiến cho lòng dạ các cô rối bời!
Mấy vị lão giả nhịn không được nhíu mày nói:
"Thiếu chủ, lần này chúng ta tới đây là vì hòa đàm với thiếu chủ Quỷ Cốc, hy vọng ngài có thể nghiêm túc một chút."
Thiếu chủ Thiết Quyền bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn nói:
"Biết rồi! Khó lắm mới được một chuyến đi thăm tục thế, vậy mà không cho phép tôi chơi đùa à! Không phải chỉ là một thiếu chủ Quỷ Cốc chó má sao? Tồn tại nhiều năm như vậy mà ngay cả Bách Môn Tranh Bá trăm năm một lần cũng không dám tham dự, có gì phải sợ?”
Mọi người nhíu mày.
"Thiếu chủ! Quỷ Cốc thân là một trong tam đại môn phái thần bí trong võ lâm, không phải hạng tầm thường gì! Tuyệt đối không thể khinh địch!"
"Dừng! Cho dù hắn có trâu bò cỡ nào thì cũng chỉ là một thiếu chủ mà thôi, sợ cái gì? Hơn nữa, Quỷ Cốc cách Giang Châu bao xa? Thiết Quyền Môn chúng ta cách Giang Châu bao xa? Một thiếu chủ Quỷ Cốc nhỏ nhoi như hắn, nếu dám quá đáng, chúng ta cứ ra tay dằn mặt! Quỷ Cốc có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn có thể phái đại quân tới báo thù sao?"
"Thiếu..."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa! Để mấy người trưởng lão các người đi phụ trách là được, bổn thiếu chủ thật vất vả mới tới Giang Châu một chuyến, muốn đi thăm thú phong cảnh Giang Châu một chút. Lục tử, chúng ta đi thôi.”
"Vâng!"
Từ trong đám người, lập tức có một thiếu niên bước ra, đuổi theo bước chân của thiếu chủ Thiết Quyền rời đi.
Mấy vị trưởng lão đứng tại chỗ, trên mặt không khỏi có chút tức giận.
"Thiếu chủ không biết chú trọng toàn cục như thế, thật sự là khó đảm đương được trách nhiệm trọng đại!"
"Quên đi, dù sao hắn cũng là thiếu chủ, con trai môn chủ. Dù thế nào chúng ta cũng phải cho hắn một ít thể diện!”
"Chờ trở lại tông môn, tôi tất nhiên phải tham gia hắn một quyển!*"
Một đám trưởng lão thầm oán giận bất bình, dưới sự dẫn dắt của thủ hạ tiến mà vào khách sạn Giang Châu.
Vào buổi tối, cùng với một chiếc Rolls-Royce đi vào khách sạn Giang Châu, bầu không khí dần dần trở nên long trọng.
Lăng Việt mặc âu phục đặt may riêng làm nổi bật vẻ đẹp trai phi phàm của hắn.
Thiếu niên vốn đã trời sinh đẹp trai, sau khi phối hợp với bộ quần áo này, không giận tự uy, khí thế phi phàm!
Minh Thừa và Tú Nhi cũng thay một bộ quần áo mới tinh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Ba người trực tiếp đi tới một phòng riêng trên tầng bảy của khách sạn Giang Châu, nhóm người Thiết Quyền môn đã sớm chờ ở đây.
Thấy Lăng Việt đi tới, mọi người lập tức đứng dậy.
"Hoan nghênh hoan nghênh, thiếu chủ Quỷ Cốc, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, khí phách bất phàm."
Lăng Việt một tay đút túi, chưa từng để ý tới những người đã có mặt, trực tiếp đi về phía sô pha và ngồi lên.
Mọi người Thiết Quyền môn thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Đây rõ ràng là Lăng Việt không để bọn họ vào mắt!
Nhưng mà, nhớ tới mục đích của chuyến đi lần này là tới hòa đàm, mọi người cũng không tiện nổi giận, đành phải đè nén tức giận trong lòng.
"Thiếu chủ Quỷ Cốc, lần này Thiết Quyền môn chúng tôi phái bốn vị, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Lục trưởng lão cùng Thất trưởng lão đến hòa đàm."
"Ừm!"
Lăng Việt nhàn nhạt ừ một tiếng, toàn phòng lập tức lâm vào cảnh xấu hổ.
Mấy vị trưởng lão liếc nhìn nhau, ho nhẹ một tiếng, nói:
"Lăng thiếu chủ, về chuyện trước đó ngài nói muốn Thiết Quyền môn chúng tôi chủ động đầu hàng, xin thứ cho Thiết Quyền môn chúng tôi từ chối yêu cầu của ngài!"
Lăng Việt híp mắt.
"Đã như vậy còn muốn đàm phán gì nữa?"
"Ặc."
Sắc mặt mọi người liền thay đổi.
"Lăng thiếu chủ, Thiết Quyền môn chúng tôi, tốt xấu gì cũng là một trong bách đại môn phái của võ lâm, há có thể đầu hàng Quỷ Cốc dẫn dàng như vậy? Nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người cười rụng răng sao?"
"Không sai! Nếu muốn chúng tôi đầu hàng thì ít nhất cũng phải đấu với Thiết Quyền môn chúng tôi một trận chứ! Đến lúc đó, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!"
Minh Thừa lạnh lùng cười.
"Thật thú vị, muốn hòa đàm chính là các người, nhưng giờ các người muốn lật lọng bắt đầu uy hiếp bọn tôi sao!"
Trưởng lão Thiết Quyền môn cười cười.
"Ha ha ha. Chúng tôi chỉ muốn làm rõ ưu và khuyết điểm của chuyện này! Lăng thiếu chủ, tôi nghĩ trong lòng cậu cũng nên hiểu. Bách môn tranh bá trăm năm một lần sắp tới! Lúc này Quỷ Cốc các người kết thêm một người bạn còn tốt hơn có thêm một kẻ địch đấy!”
"Đúng vậy, Bách môn tranh bá, tuy rằng Thiết Quyền Môn chúng tôi không phải là một trong những môn phái đứng đầu, nhưng nếu có thêm chúng tôi làm trợ lực đối với Quỷ Cốc các người vẫn tốt hơn! Nếu Lăng thiếu chủ cố ý đối địch với Thiết Quyền môn chúng tôi thì Thiết Quyền môn cho dù có liều chết, cũng phải kéo theo Quỷ Cốc rớt ngựa!"
"Năm nay, là lần đầu tiên Quỷ Cốc tham gia Bách môn tranh bá! Lăng thiếu chủ phải suy xét mọi chuyện thật kĩ!”
"Từ trước cho tới nay Quỷ Cốc đều lấy sự thần bí mà nổi danh. Nếu để màn xuất hiện có bất trắc gì thì từ nay về sau, Quỷ Cốc sợ là không còn sức chấn nhiếp võ lâm Hoa Hạ nữa!"
Chương 78: Cuồng vọng Thiết Quyền
Trên đường phố Giang Châu, một chiếc Maybach bản thượng hạng không ngừng lăn bánh trên đường lớn, giống như một con thiên nga trắng kiêu hãnh, phóng đãng rong ruổi.
Trong xe, người thanh niên nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng.
"Đây là cuộc sống chứ! Mặc dù thế giới trần tục này không thể so sánh với sự căng tràn của linh khí Thiết Quyền Môn, nhưng chỉ khi ở đây mình mới có thể cảm nhận được sự vinh hoa phú quý, giang sơn mỹ nhân. Nếu đặt lên bàn cân so sánh thì Thiết Quyền Môn thực sự giống như một vùng nông thôn hơn."
“Thiếu chủ à, ngài không cần phải ca thán vậy đâu, ngài là thiếu chủ của Thiết Quyền cơ mà, cái Giang Châu này nếu không cho ngài rong chơi thì ai còn dám chứ? Ai dám không phục đây?”
“Vẫn là Lục Tử biết cách nói chuyện, không giống như đám lão già thối kia, lão nào cũng ngoan cố hồ đồ! Lại còn đi nói chuyện giảng hòa với cái tên thiếu chủ quỷ cốc gì đó đó kia chứ? Theo ta thì giết luôn đi mới đúng!”
“Thiếu chủ chớ nên tức giận, các trưởng lão là đang hao tâm về chuyện bách môn tranh bá thôi, chờ sau khi chuyện đó qua rồi thì không cần đến cái quỷ cốc kia nữa, lúc đó giết chết một thiếu chủ quỷ cốc thôi cũng có là gì đâu chứ?”
“Nói đúng lắm. Lúc này chắc lão già Tào kia đang bàn bạc với tên thiếu chủ đó rồi, coi như bổn thiếu chủ cho họ tí mặt mũi, tạm thời đề cập đến chuyện này, trước hết hãy tận hưởng sự phồn hoa thịnh vượng của Giang Châu đi nào!"
"Hắc hắc hắc. . . Thiếu chủ, cho ngài nhìn một thứ rất hay này, đây chính là ảnh về những mỹ nữ hàng top ở Giang Châu, mời ngài nghía qua!”
Hai mắt thiếu chủ Thiết Quyền Môn sáng lên, cầm lấy nhìn lướt qua.
“Đây là mấy hoa khôi trường học, cũng khá ngon nhưng đều đã có bạn trai rồi, thiếu chủ ta sẽ không chơi lại giẻ rách của người khác!"
“Hai tổng giám đốc này cũng đẹp, nhưng so với bổn thiếu chủ thì quá già!"
“Ồ? Mục Y Nhân, tổng giám đốc tập đoàn Y Nhân này mới 19 tuổi sao? Dáng vẻ thanh thuần quá nhỉ!”
Thiết quyền thiếu chủ liếm môi một cái.
"Mới trẻ tuổi như vậy, dung mạo lại khuynh thành, xinh đẹp, đây chính là người phụ nữ phù hợp nhất với vị thiếu gia ở Giang Châu này. Lục Tử, chuẩn bị một bó hoa, đi đến tập đoàn Y Nhân!"
“Vâng!”
…
Xe rất nhanh đã đi tới tập đoàn Y Nhân, Thiết Quyền thiếu chủ chắp tay sau lưng đi về phía bên trong tập đoàn Y Nhân, còn Lục Tử ôm một bó hoa chín mươi chín đóa hồng đi theo sau, hai người bước vào tòa nhà của tập đoàn, khí thế này không khỏi thu hút được rất nhiều sự chú ý.
"Đó là ai vậy? Anh ấy trông thật đẹp trai!"
"Không lẽ họ đến để theo đuổi giám đốc hả? Nhưng giám đốc đã có bạn trai rồi!"
Cô lễ tân lập tức đi đến hỏi:
“Xin chào ạ, thưa ngài, ngài đang tìm ai ở đây ạ?"
Thiết Quyền thiếu chủ ngồi ở chiếc ghế ở sảnh chính, hai chân vắt chéo nguẩy, với vẻ mặt ngạo nghễ nói:
“Muốn tìm giám đốc của mấy người, bảo Mục Y Nhân đến gặp tôi!"
Cô gái lễ tân sửng sốt, rồi lại nói: "Thưa ngài, tôi xin lỗi, giám đốc của chúng tôi đang làm việc, và sẽ không tiếp bất kỳ người lạ nào.
"A ha ha ha ha. . . ."
Thiết Quyền thiếu chủ, ngửa mặt lên trời cười, sắc mặt ngạo nghễ đến cực điểm.
“Nếu như tôi đã tới đây rồi thì cô ấy không cần phải làm việc gì nữa! Bảo cô cô ấy ra ngoài gặp bổn thiếu chủ ngay!”
Lúc này, nhân viên bảo vệ của tập đoàn Y Nhân đã đi về phía anh ta, cô tiếp tân sắc mặt lạnh lùng thuyết phục: "Thưa ngài, nếu ngài không đi mà còn nói nhảm thì đừng trách chúng tôi vô lễ!"
Khóe miệng Thiết Quyền thiếu chủ khẽ cong lên, vẻ hoàn toàn phớt lờ.
"Người đẹp này, tôi khuyên cô nên thông minh một chút, tôi ... không phải là người cô có thể chọc vào nổi đâu!"
“Xem ra không cần thiết nhiều lời cùng anh ta nữa rồi, bảo vệ à, ném hai tên điên này ra ngoài đi!”
“Được!”
Hai người bảo vệ tiến lên, Thiết Quyền thiếu chủ không hề hoảng sợ, anh ta chỉ búng ngón tay.
Ngay lập tức, Lục Tử giơ tay lên và trực tiếp đấm ra giống như một người lính nhận được tín hiệu.
Uỵch!
Kèm theo một tiếng lớn, hai nhân viên bảo vệ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài và đập mạnh vào cửa kính, khiến kính vỡ vụn, đến khi họ thực sự tiếp đất thì hai người đó đã không rõ sống chết ra sao rồi.
"Á——! Giết người rồi!"
Trong đại sảnh trong nháy mắt loạn thành một đống!
Thiết quyền thiếu chủ không khỏi lắc đầu.
“Chung quy... bọn này cũng chỉ là một đám người phàm ngu xuẩn! Bọn họ giống như con kiến vậy, mắt nhìn thiển cận, không chịu nổi một chiêu!”
Lục Tử cười ha hả.
"Thiếu chủ ngài thần uy cái thế, những con kiến hôi, làm sao có thể đánh đồng với ngài được?"
"Đó là đương nhiên! Đợi sau khi ta có được Mục Y Nhân rồi thì sẽ đi thăm đám người ở Giang Châu này, sau đó yêu cầu họ nghe theo mệnh lệnh của ta. Từ nay về sau, Giang Châu sẽ nằm trong túi Thiết Quyền của ta!"
“Vậy tiểu nhân đầu tiên chúc thiếu gia vạn sự như ý, mã đáo thành công!"
“Ha ha ha, cái miệng này của ngươi đúng là quét qua mật mà.”
Hai người đang nói thì có bài bóng dáng của mỹ nhân đi từ thang máy ra.
Người đi đầu đương nhiên là Mục Y Nhân!
Hôm nay cô mặc một bộ đồ OL màu hồng, dễ thương mà thanh lịch, với những đường cong tinh xảo, khiến ánh mắt của thiếu chủ Thiết Quyền càng thêm chăm chú.
“Y Nhân à Y Nhân, không ngờ người bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh!"
Mục Y Nhân đi tới trước mặt hắn ta, thở dài nhẹ một hơi rồi lạnh lùng nói: "Anh là ai? Tại sao lại tới tập đoàn Y Nhân của chúng tôi gây sự?"
Thiết quyền thiếu chủ cười nhạt một tiếng, đứng lên đầy ngạo nghễ:
"Xin phép được giới thiệu về bản thân, kẻ tôi đây là thiếu chủ của Thiết Quyền Môn."
"Vậy tôi có quen biết gì anh sao?”
“Quen biết thì tất nhiên là không có, nhưng vẻ đẹp và khí chất của Mục tiểu thư lại rất thích hợp làm người phụ nữ của tôi!"
Mày đẹp Mục Y Nhân nhíu lại:
"Lời này của anh thật ghê tởm!"
"Tôi có tư cách để nói lời ghê tởm đó đấy.
Nói xong Thiết Quyền thiếu chủ với gương mặt cao ngạo.
Hắn ta búng búng tay một cái, Lục Tử lập tức cầm hoa đến:
"Mục tiểu thư, từ nay trở đi, cô chính là người phụ nữ của ta, bó hoa này là món quà của tôi dành cho cô!"
“Cút!”
Mặt của Mục Y Nhân lạnh như băng, lời nói cũng không có chút nào lưu tình.
Nhưng thiếu chủ Thiết Quyền Môn, lại không chút phật lòng.
"Tôi biết cô sẽ không đồng ý, và tôi cũng không có ý định cho cô thêm lựa chọn nào khác! Lục Tử, mang người đi đi, thứ mà bổn thiếu chủ đã thích không bao giờ có chuyện không lấy được.”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
“Vâng!”
Lục Tử cười ha ha, gã ta bước chân lên đánh những người xung quanh Mục Y Nhân một cách không có tính người, sau đó trực tiếp vồ lấy cánh tay của cô lôi đi giống như không phải là kéo một người sống mà là đang kéo một con súc vật…
….
Bên kia, trong khách sạn Giang Châu, các trưởng lão của Thiết Quyền Môn đều nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tự tin, nhìn chằm chằm vào Lăng Việt. Theo suy nghĩ của bọn họ, chỉ cần tên cốc chủ này không phải kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của họ!
Bởi vì cho dù là thiên thời, địa lợi, hay là nhân hòa ở hiện tại đều nghiêng về phía Thiết Quyền Môn.
Tại Giang Châu này, Lăng Việt đơn cô thế cô, căn bản không có tư cách chống lại Thiết Quyền Môn, hơn nữa, khi thời gian bách môn quyết chiến đang đến gần, Lăng Việt bắt buộc phải bảo toàn thực lực của mình, thậm chí còn cần kết giao đồng minh để tăng cường sức mạnh bên phe mình nữa!
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa... Lăng Việt không có lý do gì mà không đồng ý!
Nhưng... nét mặt của Lăng Việt vẫn cứ thờ ơ, như thể... hắn nãy giờ không hề nghe lời mọi người nói.
"Bên phía Thiết Quyền Môn mấy người thật cho rằng bản thân mình là một món đồ sao?”
Một câu nhàn nhạt vậy thôi, ngay lập tức làm cho bầu không khí trong lòng trở nên cực kỳ quái dị, bảy trưởng lão của Thiết Quyền Môn nghe vậy liền đi thẳng vào vấn đề.
"Họ Lăng kia, cậu là có ý gì chứ?"
Chương 79: Về chuẩn bị quan tài đi
Lăng Việt khẽ híp mắt, bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo, hai luồng ánh sáng đó đâm về phía Thất trưởng lão y như một thanh kiếm.
“Muốn chết à!?”
Thất trưởng lão hừ một tiếng, lập tức vận dụng chân khí để chống cự lại.
Nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá gần cho nên Thất trưởng lão căn bản không kịp phản ứng lại được, khi kiếm quang vừa lóe lên, thì hai cánh tay của Thất trưởng lão cũng rơi xuống, ông ta la hét đau đớn thảm thiết, sắc mặt cũng tái nhợt như sáp!
Nếu như ông ta không phải tu sĩ, không có chân khí hộ thể, thì ông ta lúc này nhất định đã bị chết rồi.
“Lăng thiếu chủ, cậu đây là có ý gì? Có phải ức hiếp người khác quá rồi không?”
Mấy vị trưởng lão của Thiết Quyền Môn đều có sắc mặt vô cùng khó coi, Lăng Việt thấy vậy cũng chỉ thoáng nhìn qua một chút.
“Dám mồm năm miệng mười trước mặt tôi, chưa giết là khách sáo rồi đó.”
"Cậu ——!" Mọi người tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Lăng thiếu chủ, cậu thật không có chút ý tứ hòa giải nào!"
"Hòa giải?"
Khóe miệng Lăng Việt cười xấu xa. Sau đó hắn bưng tách trà lên rồi hớp một ngụm, thản nhiên nói: "Tôi từ đầu đến cuối chưa từng nói qua hai từ 'hòa giải'! Tôi chỉ nói là 'đầu hàng' hoặc là 'chết'!"
“Cậu…”
Lăng thiếu chủ lẽ nào không sợ gây lên cuộc chiến giữa Thiết Quyền Môn và quỷ cốc sao? Nếu như vậy, thì một mình cậu ở Giang Châu này cũng không thể lo mỗi cho mình được nhỉ?”
“Uy hiếp tôi sao?”
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt một cái.
“Thiết Quyền Môn, một điều nhục nhã chưa từng được lên đài vinh danh trong bách môn tranh bá mà cũng dám đe dọa tôi sao? Thật nực cười!"
“Lăng thiếu chủ mạnh mồm mạnh miệng thật đất! Tuy thực lực của Thiết Quyền Môn chúng ta không đủ, nhưng chung quy gì cũng tham gia bách môn tranh bá bao năm qua! Kiểu gì cũng phải tốt hơn so với quỷ cốc các người chưa từng tham gia lấy một lần!”
“Thật to gan”
Minh Thừa Lệ hét lớn một tiếng, nhưng Lăng Việt khẽ quát, “Lùi lại!”
Minh Thừa nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó thu hồi khí thế mình xuống.
Lăng Việt đặt tách trà xuống, đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, đi thẳng tới đối phương.
Người đó chính là nhị trưởng lão của Thiết Quyền Môn!
"Ông vừa mới nói cái gì, nói lại đi!"
“Nói thì nói! Lão phu sợ tên nhóc nhà cậu hay sao? Thiết Quyền Môn của tôi tuy cũng không hay ho gì, nhưng so với con rùa rụt cổ đi 50 bước rụt lại 100 bước như quỷ cốc thì cậu có tư cách gì kiêu ngạo trước Thiết Quyền Môn của chúng tôi chứ?"
Vừa dứt lời, Lăng Việt đã trực tiếp đấm ra một quyền!
Một quyền này tuy không có dấu hiệu gì cả, nhưng uy lực của nó lại khiến người ta giận sôi máu.
Một quyền này trực tiếp xuyên qua người của nhị trưởng lão Thiết Quyền Môn:
"Ông hỏi tôi có tư cách gì sao? Nắm đấm này chính là tư cách của quỷ cốc tôi đấy, ai không phục thì giết luôn!”
Toàn bộ phòng riêng lập tức im lặng. Đám người Thiết Quyền Môn tức giận căm phẫn nhưng lại không dám ho he gì, ngay cả thở một hơi cũng không dám! Không phải bọn họ không muốn động, mà là bọn không dám động!
Bởi vì chỉ trong gang tấc Lăng Việt chỉ tùy ý xuất ra hai chiêu đã đánh gãy cánh tay của Thất trưởng lão, rồi một chiêu giết chết Nhị trưởng lão!
Thực lực cấp độ này chính là người mạnh bậc nhất ở trong Thiết Quyền Môn.
Sức mạnh cơ này ai dám địch lại chứ?
Lăng Việt thu hồi lại nắm đấm, đối thủ ầm ầm ngã xuống, Lăng Việt vừa phủi tay, vừa hờ hững nhìn những người khác. Nhưng những người kia khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn Lăng Việt.
"Vẫn là câu nói đó, một là thần phục tôi, hai là chết!”
“Quỷ cốc của tôi không cần cộng sự gì hết, bởi vì không có ai có đủ tư cách để làm bạn đồng hành của tôi ở quỷ cốc!"
"Mấy người... chỉ đáng làm nô tài mà thôi!"
Lời nói đầy bá khí bén nhọn không để một chút đường lui nào cho đám người Thiết Quyền Môn.
Đám người ở Thiết Quyền môn sợ tái xanh mặt mày.
“Lăng thiếu chủ, có thể cho chúng ta một chút thời gian suy nghĩ được hay không?”
"Tính tình của tôi có hạn thôi, năm phút đồng hồ!"
"Đa tạ... Đa tạ!"
Một đám trưởng lão lau mồ hôi lạnh, người nãy nhìn người kia, sau đó lập tức đi vào phòng riêng phía trong đại sảnh nói chuyện: "Tên nhóc Lăng Việt này thực lực quá kinh khủng! Có thể trong nháy mắt giết chết trưởng lão chúng ta, thật sự là phi phàm mà!"
“Nếu như không đồng ý yêu cầu của cậu ta, thì e rằng không ai trong chúng ta thoát được đâu!"
“Hay là…đồng ý luôn đi?"
“Đùa nhau à? Thiết Quyền Môn của chúng ta tốt xấu gì cũng là một trong những môn phái võ lâm, là môn phái có danh có tiếng có sơn môn đàng hoàng, vậy mà đi đầu hàng quỷ cốc, vậy còn ra thể thống gì nữa?”
“Dù gì thần phục cũng tốt hơn là chết đúng không? Vả lại Thiết Quyền Môn của chúng ta trước nay chưa từng có thành tích nào qua những lần bách môn tranh bá, cứ cố ngang ngạnh thì được ích gì đâu…”
Trong lúc mọi người đang thảo luận, điện thoại di động của Lăng Việt đột nhiên vang lên. Hắn ấn nghe, ngay lập tức, khuôn mặt vốn bình thản dần trở nên đen đi.
Tú Nhi và Minh Thừa cũng không khỏi nhíu mày.
Có thể khiến cho Lăng Việt có biểu cảm như vậy chắc chắn không phải là chuyện nhỏ!
Cúp điện thoại, Lăng Việt lạnh mặt nói: "Thiết Quyền Môn ngu xuẩn nhà các người, không cần thương lượng gì nữa, trở về chuẩn bị quan tài đi! Minh Thừa, chúng ta đi thôi!"
"Thiếu gia, chuyện gì vậy?"
“Thiếu chủ Thiết Quyền Môn bắt Y Nhân đi rồi!”
Hai người họ rời đi để lại mấy người bên Thiết Quyền Môn đang một mặt trì độn chẳng hiểu gì.
"Vị tiểu thư này, chẳng hay cái người Y Nhân đó là ai vậy?”
Tú Nhi nhìn bọn người đó với vẻ mặt đáng thương , lắc đầu thở dài.
"Y Nhân là phu nhân của thiếu chủ chúng tôi! Chúc may mắn!"
Nói xong, cô ấy cũng rời khỏi căn phòng riêng đó, lúc này sắc mặt của những người trong Thiết Quyền Môn co giật kịch liệt, hoàn toàn suy sụp
"Cái quái gì vậy, tên nhóc chết tiệt kia muốn giết chết người trong Thiết Quyền Môn chúng ta ư?”
. . .
Lúc này, trong một khách sạn năm sao ở Giang Châu, thiếu chủ của Thiết Quyền Môn bày một bàn đồ ăn cao cấp của phương Tây, hắn ta rót hai ly rượu đỏ, nhìn Y Nhân đứng bên cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý cùng thèm muốn.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
"Y nhân tiểu thư, tục ngữ có câu mỹ nữ xứng anh hùng, tôi và cô là trời sinh một cặp đó, vậy thì hà cớ gì lại đau khổ kháng cự chứ?”
"Còn nữa. . .Gả cho bản thiểu chủ, cô sẽ trở thành người phụ nữ đệ nhất ở Giang Châu! Vậy hà cớ gì bỏ qua chứ?”
Mục Y Nhân cười lạnh một tiếng, "Tôi khuyên anh lập tức đưa tôi trở về, nếu không hậu quả gánh không nổi đâu!"
"Ha ha... Y Nhân tiểu thư à, e rằng cô không biết những năng lực của tôi rồi! Tôi là một người luyện võ, hơn nữa còn tu luyện vượt qua các quy tắc của thế giới! Toàn bộ Giang Châu, thật sự không có một ai có thể khiến tôi nhận thua.”
"Không! Có một người, anh không thể trêu vào!"
“Vậy tôi cũng muốn biết, hắn là ai?"
"Lăng Việt!"
Thiếu chủ Thiết Quyền khẽ cau mày.
"Thật là một cái tên quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải, tên đó là gì?”
“Thiếu chủ quỷ cốc!”
Mắt của thiếu chủ Thiết Quyền đột nhiên híp lại một cái!
“Thì ra là hắn ta, thú vị đấy, phải là quá thú vị luôn! Bổn thiếu chủ đang muốn so vài chiêu với hắn ta đây, vậy mà không ngờ bây giờ không tìm được hắn, nhưng lại tìm được người phụ nữ của hắn.”
Bất chợt, khóe miệng của thiếu chủ Thiết Quyền khẽ nhếch lên.
"Đã như vậy, đêm nay, tôi càng phải nếm thử Mộ tiểu thư một chút!"
Mục y nhân hơi biến sắc mặt.
"Anh không sợ thiếu chủ quỷ cốc?"
"Ha ha ha. . . " Thiếu chủ Thiết Quyền ngửa mặt lên trời cười to!
"Tôi không đâu phải những trưởng lão nhát gan kia! Người khác sợ hãi Lăng Việt, nhưng thiếu chủ này không thèm sợ! Hắn là thiếu chủ, ta cũng là thiếu chủ, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!”
Chương 80: Đánh đến tận sơn môn
Trong mắt Mục Y Nhân tràn đầy lạnh lẽo: "Nếu anh đụng đến tôi. Lăng Việt nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Không phải hắn đụng đến tôi! Mà là tôi động đến hắn! Bản thiếu chủ đã sớm chướng mắt hắn! Ở địa bàn Giang Châu mà còn dám la lối om sòm với Thiết Quyền Môn, thật sự coi mình cao lắm à? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi nhất định sẽ chơi cô! Tốt nhất Lăng Việt đừng tới, nếu hắn dám tới, tôi bắt hắn quỳ xuống đất cầu xin, sống không bằng chết!"
Thiếu chủ Thiết Quyền bày ra dáng vẻ bệ vệ, phách lối, khiến trái tim Mục Y Nhân lạnh đến đáy cốc!
Nếu cô bị Thiếu chủ Thiết Quyền xâm hại, vậy đời này nên đối mặt với Lăng Việt như thế nào?
Mục Y Nhân gỡ trâm cài ở ngực xuống, nếu như Thiếu chủ Thiết Quyền thật sự xông lên, chẳng bằng cô chết đi để giữ được sự trong sạch của mình.
Nhìn thấy động tác của cô, Thiếu chủ Thiết Quyền cười lạnh.
"Đừng ngốc! Cô không trốn thoát được! Tôi là người tu luyện, có ta ở đây thì cái trâm ngực nho nhỏ kia căn bản không có cách giết chết cô!"
Lời vừa nói ra, Mục Y Nhân trong lòng, càng thêm tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại trong túi Thiếu chủ Thiết Quyền lại đột nhiên vang lên.
Gã không khỏi khẽ nhíu mày, móc điện thoại ra không kiên nhẫn nói: "Alo? Không phải tôi đã nói rồi sao? Không có việc gì đừng đến phiền tôi?"
Đầu bên kia điện thoại trực tiếp truyền tới một tiếng quát lớn: "Phiền cái đầu mẹ mày! Thứ ngu ngốc nhà mày! Mày gây đại họa! trăm ngàn năm cơ nghiệp của Thiết Quyền Môn của chúng ta sắp bị hủy trong tay thằng ngu này rồi!"
Sắc mặt Thiếu chủ Thiết Quyền thật lạnh lẽo: "Khốn kiếp! Ta là Thiếu chủ, ông dám can đảm nhục mạ tao?"
"Còn thiếu chủ cái gì! Thằng ngu! Lão phu mắng mày còn nhẹ! Có phải mày đã bắt Mục Y Nhân, mày có biết nó là phu nhân của Thiếu chủ Quỷ Cốc không?"
"Hừ! Tất nhiên ta biết, nhưng đã sao?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Mày — —! Mày thật là hại giết chúng ta! Thiếu chủ Quỷ Cốc đã đi tìm mày, bây giờ mày mau thả Mục Y Nhân ra, nói không chừng còn có khả năng cứu vãn! Bằng không Thiết Quyền Môn chúng ta sẽ triệt để xong đời!"
Thiếu chủ Thiết Quyền khịt mũi coi thường, khinh thường cười một tiếng: "Đám kém cỏi các người thật sự muốn nâng Thiếu chủ Quỷ Cốc chó má kia lên trời! Hắn là thiếu chủ, ta cũng là thiếu chủ, sao ta lại sợ hắn? Nếu hắn dám tới thì ta sẽ làm thịt luôn hắn! Cũng không cần nói chuyện gì nữa!"
"Mày — —! Mày có biết Thiếu chủ Quỷ Cốc đã đánh gãy hai tay Thất trưởng lão, còn giết Nhị trưởng lão không?"
"Cái gì?"Thiếu chủ Thiết Quyền lập tức sững sờ, sắc mặt hơi cứng lại.
"Làm sao hắn giết bọn họ được?"
"Giết trong nháy mắt! Nhất kích là giết được! Thằng ngu này, cả Thất trưởng lão mà mày cũng đánh không lại, mày còn dám trêu chọc hắn? Chọc giận hắn thì toàn bộ Thiết Quyền Môn chúng ta không ai giữ được mày!"
Trong lòng Thiếu chủ Thiết Quyền run lên, trên mặt rốt cục cũng xuất hiện chút bối rối.
"Cái này... Sao có thể? Hắn chỉ là một thiếu chủ mà thôi, tuổi tác không lớn, sao lại lợi hại như vậy? Thất trưởng lão và Nhị trưởng lão đều là cao thủ cấp bậc Võ Thánh! Hắn... Sao hắn có thể giết chết Võ Thánh?"
"Con mẹ nó mày còn nhiều lời! Tranh thủ thả người! Không thì Thiết Quyền Môn chúng ta đều xong đời!"
Đầu tóc của thiếu chủ Thiết Quyền lập tức nổ tung.
"Cái này... Tại sao có thể như vậy? Hắn chỉ là một thiếu chủ, sao có thể lợi hại như vậy?"
Đang nghĩ ngợi, trên bầu trời xa xăm có một luồng sát ý sắc bén cùng cực đã tràn tới. Thiếu chủ Thiết Quyền lập tức run lên một cái.
"Cái gì... Tên này thật sự tới? Thật là sát ý đáng sợ! Không được, mình không thể ở lại chỗ này nữa, mình phải đi nhanh!"
Dứt lời, gã dám nán lại nữa, lập tức vứt ly rượu đỏ trong tay xuống rồi xoay người bỏ chạy.
Một lát sau, theo một tiếng nổ tung ầm ầm, một bóng người đụng nát pha lê, xông vào trong phòng. Trên người hắn tràn ngập ra sát khí cuồn cuộn, khiến người ta ngạt thở.
"Lăng Việt!" Tuy khí thế đáng sợ, nhưng chỉ cần là Lăng Việt thì Mục Y Nhân lập tức cảm thấy yên tâm.
Cô lập tức nhào vào trong ngực Lăng Việt, Lăng Việt ôm chặt cô: "Thật xin lỗi, là anh tới trễ. Anh phải sớm đến công ty đón em!"
Mục Y Nhân lắc đầu: "Không có gì, anh tới không muộn. Chí ít hắn còn chưa kịp làm chuyện xấu!"
Nói đến đây, Lăng Việt hơi híp mắt lại, tản ra một luồng sát ý: "Thằng nhãi kia đâu?"
Mục Y Nhân hé miệng cười một tiếng: "Hắn nghe nói anh đến thì bị hù chạy!"
"Coi như hắn chạy nhanh! Nhưng chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy!"
Lăng Việt đưa Mục Y Nhân về nhà, sai Minh Thừa và Tú Nhi che chở cho cô, hắn thì nhân lúc trời tối mà nhanh chóng tiến đến Thiết Quyền Môn.
Hình như Thiết Quyền Môn sớm đã biết trước, khi Lăng Việt đi vào Thiết Quyền Môn, ở cửa sơn môn Thiết Quyền Môn đã không người đệ tử nào
Nhưng đại trận hộ sơn đã hoàn toàn mở ra. Một tấm chắn thật mạnh được tạo ra từ trận pháp đã chặn Lăng Việt ở bên ngoài!
Lăng Việt vận đủ chân khí, nổi giận gầm lên một tiếng vào bên trong sơn môn: "Người của Thiết Quyền Môn, cút ra đây cho ta!"
Tiếng gầm này có uy áp chấn động bầu trời, cả đám mây cũng lui ra không ít!
Sau một lát, trong Thiết Quyền Môn lại phát ra một tiếng nói có chút run rẩy: "Lăng thiếu chủ, môn chủ chúng ta nói nguyện ý quy hàng ngài. Về sau chúng ta là người một nhà! Mong rằng Lăng thiếu chủ nương tình chúng tôi thần phục mà giơ cao đánh khẽ, tha cho Thiếu chủ một mạng! Trên dưới mấy ngàn người Thiết Quyền Môn đều để ngài sai bảo!"
"Đánh rắm!" Lăng Việt không lưu tình chút nào mà trực tiếp xổ ra một câu nói tục.
Người đàn bà của mình suýt bị người ta ức hiếp, nếu Lăng Việt hắn còn tha cho Thiết Quyền Môn thì chẳng phải khiến người ta cười rơi mất răng hàm?
"Ta nói cho bọn ngu xuẩn các ngươi biết! Lúc trước bởi vì Hổ Môn, ta đã cho các ngươi một cơ hội! Là chính các ngươi không quý trọng, tự cao tự đại, gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác! Ta cho các ngươi mười giây, tự lăn ra đây, ta để các ngươi toàn thây! Bằng không thì đừng trách ta không khách sáo!"
Lời nói của Lăng Việt làm mọi người trong Thiết Quyền Môn xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng.
"Lăng thiếu chủ, oan gia nên giải không nên kết. Ngài giơ cao đánh khẽ một lần đi! Thiết Quyền Môn chúng tôi thật sự có thể làm trâu làm ngựa cho ngài, để trả lại tội nghiệt mà thiếu môn chủ phạm phải! Lăng thiếu chủ, van xin ngài!"
"Buồn cười! Nếu ta tha thứ cho các ngươi, những người khác đều muốn đến đùa bỡn vợ của ta rồi lại đến thần phục, vậy không phải Lăng Việt này trở thành trò cười cho người trong thiên hạ? Ta hỏi lại lần cuối cùng, rốt cuộc các ngươi có cút ra đây không?"
"Lăng thiếu chủ, nếu thật sự muốn như thế, vậy Thiết Quyền Môn chúng tôi sẽ không ngồi chờ chết! Đại trận hộ sơn này là sự kiêu ngạo của tổ tiên Thiết Quyền Môn! Nếu ngài muốn phá vỡ thì cũng phải có bản lĩnh đó!"
"Không biết sống chết!" Lăng Việt hơi nheo mắt lại, không giữ lại mà phát tán khí thế ra.
Giờ khắc này, cả ánh trăng ngôi sao trên trời cũng cảm ứng được chuyện gì đó đáng sợ, dần dần mất đi ánh sáng!
Sau mấy cuộc điện thoại liên tiếp, trán Trương Bảo Đường đã ướt đẫm mồ hôi.
Lần thứ hai ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lăng Việt thì bỗng nhiên phát hiện, người trẻ tuổi trước mắt này rõ ràng vượt xa tưởng tượng của mình.
Mãi đến giờ khắc này, ông mới phát giác dường như mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn.
Ực!
Trương Bảo Đường nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt mang theo một tia hoảng sợ nói:
"Rốt cuộc cậu là ai?"
“Là người ông không chọc tới được!”
Lăng Việt đứng dậy, bỏ tàn thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt rồi xoay người rời đi.
"Minh Thừa, ông ở lại dọn dẹp! Không cần chừa lại tên nào cả!”
“Được rồi, thiếu chủ cứ giao cho tôi!”
Minh Thừa cười dữ tợn, khi Lăng Việt đi ra khỏi hiệu thuốc, cửa cuốn giống như bị điều khiển, toàn bộ tự động hạ xuống.
Thanh âm chói tai che đi vài tiếng kêu thảm thiết.
Lăng Việt đã không thích kiếm chuyện với người khác rồi, vậy mà còn có người có gan tìm hắn gây phiền phức, buồn cười!
Trở về y quán, ngoài cửa đã tụ tập không ít bệnh nhân nghe danh mà đến.
Có người giàu có dư dả, cũng có người nghèo khó, mong được Lăng Việt trị liệu miễn phí.
Nhưng Lăng Việt chỉ đơn giản nhìn lướt qua, không tiếp người nào cả.
Chuyện chữa bệnh chỉ đơn giản là để nhớ lại ký ức thời thơ ấu với cha, không phải là sự nghiệp chính của Lăng Việt!
Vui vẻ thì làm, không vui, Ngọc Hoàng đại đế có đến tìm thì hắn cũng lười cứu!
"Từ nay về sau, mỗi tuần chỉ cứu một người, tiền chẩn đoán một trăm triệu, không chữa miễn phí! Đi đi, đừng đứng đây chướng mắt tôi nữa!”
Dứt lời, Lăng Việt xoay người đi vào trong đình viện, cửa lớn đóng chặt, không tiếp đãi bất kỳ khách nhân nào nữa.
Sống chết có số, phú quý do trời.
Phàm là người bị bệnh nặng, số mệnh đã định là phải chết.
Lăng Việt có năng lực, có thể kéo bọn họ về từ Quỷ Môn Quan, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ chưa tận số!
Mạng này là nhờ Lăng Việt cho!
Hắn vui thì có thể sống, hắn mất hứng thì đành chịu chết!
Đã yếu đuối như con sâu con kiến thì chỉ có thể khóc lóc chịu trận.
Vào buổi chiều, tại đầu đường cao tốc Giang Châu có vài chiếc xe Maybach lái xẹt qua, cuối cùng dừng lại ở cửa khách sạn Giang Châu.
Sau đó là một nhóm đàn ông mặc kì lạ bước xuống xe.
Có người lớn tuổi, cũng có người trẻ tuổi.
Bọn họ đồng loạt mặc quần áo lụa rộng thùng thình, thoạt nhìn rất thật giống mấy nhân sĩ võ lâm cổ đại trên TV.
Người xung quanh nhịn không được chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Ở giữa là một nam thanh niên diện mạo cực kỳ nho nhã, bất luận là chiều cao hay là nhan sắc đều không hề kém cạnh các nam nghệ sĩ nổi tiếng, hấp dẫn không ít cô gái dừng chân, vụng trộm nhìn thoáng qua rồi đỏ má rời đi.
Thanh niên diện mạo xuất sắc đó còn thỉnh thoảng huýt sáo với các cô gái đi qua, càng khiến cho lòng dạ các cô rối bời!
Mấy vị lão giả nhịn không được nhíu mày nói:
"Thiếu chủ, lần này chúng ta tới đây là vì hòa đàm với thiếu chủ Quỷ Cốc, hy vọng ngài có thể nghiêm túc một chút."
Thiếu chủ Thiết Quyền bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn nói:
"Biết rồi! Khó lắm mới được một chuyến đi thăm tục thế, vậy mà không cho phép tôi chơi đùa à! Không phải chỉ là một thiếu chủ Quỷ Cốc chó má sao? Tồn tại nhiều năm như vậy mà ngay cả Bách Môn Tranh Bá trăm năm một lần cũng không dám tham dự, có gì phải sợ?”
Mọi người nhíu mày.
"Thiếu chủ! Quỷ Cốc thân là một trong tam đại môn phái thần bí trong võ lâm, không phải hạng tầm thường gì! Tuyệt đối không thể khinh địch!"
"Dừng! Cho dù hắn có trâu bò cỡ nào thì cũng chỉ là một thiếu chủ mà thôi, sợ cái gì? Hơn nữa, Quỷ Cốc cách Giang Châu bao xa? Thiết Quyền Môn chúng ta cách Giang Châu bao xa? Một thiếu chủ Quỷ Cốc nhỏ nhoi như hắn, nếu dám quá đáng, chúng ta cứ ra tay dằn mặt! Quỷ Cốc có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn có thể phái đại quân tới báo thù sao?"
"Thiếu..."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa! Để mấy người trưởng lão các người đi phụ trách là được, bổn thiếu chủ thật vất vả mới tới Giang Châu một chuyến, muốn đi thăm thú phong cảnh Giang Châu một chút. Lục tử, chúng ta đi thôi.”
"Vâng!"
Từ trong đám người, lập tức có một thiếu niên bước ra, đuổi theo bước chân của thiếu chủ Thiết Quyền rời đi.
Mấy vị trưởng lão đứng tại chỗ, trên mặt không khỏi có chút tức giận.
"Thiếu chủ không biết chú trọng toàn cục như thế, thật sự là khó đảm đương được trách nhiệm trọng đại!"
"Quên đi, dù sao hắn cũng là thiếu chủ, con trai môn chủ. Dù thế nào chúng ta cũng phải cho hắn một ít thể diện!”
"Chờ trở lại tông môn, tôi tất nhiên phải tham gia hắn một quyển!*"
Một đám trưởng lão thầm oán giận bất bình, dưới sự dẫn dắt của thủ hạ tiến mà vào khách sạn Giang Châu.
Vào buổi tối, cùng với một chiếc Rolls-Royce đi vào khách sạn Giang Châu, bầu không khí dần dần trở nên long trọng.
Lăng Việt mặc âu phục đặt may riêng làm nổi bật vẻ đẹp trai phi phàm của hắn.
Thiếu niên vốn đã trời sinh đẹp trai, sau khi phối hợp với bộ quần áo này, không giận tự uy, khí thế phi phàm!
Minh Thừa và Tú Nhi cũng thay một bộ quần áo mới tinh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Ba người trực tiếp đi tới một phòng riêng trên tầng bảy của khách sạn Giang Châu, nhóm người Thiết Quyền môn đã sớm chờ ở đây.
Thấy Lăng Việt đi tới, mọi người lập tức đứng dậy.
"Hoan nghênh hoan nghênh, thiếu chủ Quỷ Cốc, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, khí phách bất phàm."
Lăng Việt một tay đút túi, chưa từng để ý tới những người đã có mặt, trực tiếp đi về phía sô pha và ngồi lên.
Mọi người Thiết Quyền môn thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Đây rõ ràng là Lăng Việt không để bọn họ vào mắt!
Nhưng mà, nhớ tới mục đích của chuyến đi lần này là tới hòa đàm, mọi người cũng không tiện nổi giận, đành phải đè nén tức giận trong lòng.
"Thiếu chủ Quỷ Cốc, lần này Thiết Quyền môn chúng tôi phái bốn vị, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Lục trưởng lão cùng Thất trưởng lão đến hòa đàm."
"Ừm!"
Lăng Việt nhàn nhạt ừ một tiếng, toàn phòng lập tức lâm vào cảnh xấu hổ.
Mấy vị trưởng lão liếc nhìn nhau, ho nhẹ một tiếng, nói:
"Lăng thiếu chủ, về chuyện trước đó ngài nói muốn Thiết Quyền môn chúng tôi chủ động đầu hàng, xin thứ cho Thiết Quyền môn chúng tôi từ chối yêu cầu của ngài!"
Lăng Việt híp mắt.
"Đã như vậy còn muốn đàm phán gì nữa?"
"Ặc."
Sắc mặt mọi người liền thay đổi.
"Lăng thiếu chủ, Thiết Quyền môn chúng tôi, tốt xấu gì cũng là một trong bách đại môn phái của võ lâm, há có thể đầu hàng Quỷ Cốc dẫn dàng như vậy? Nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người cười rụng răng sao?"
"Không sai! Nếu muốn chúng tôi đầu hàng thì ít nhất cũng phải đấu với Thiết Quyền môn chúng tôi một trận chứ! Đến lúc đó, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!"
Minh Thừa lạnh lùng cười.
"Thật thú vị, muốn hòa đàm chính là các người, nhưng giờ các người muốn lật lọng bắt đầu uy hiếp bọn tôi sao!"
Trưởng lão Thiết Quyền môn cười cười.
"Ha ha ha. Chúng tôi chỉ muốn làm rõ ưu và khuyết điểm của chuyện này! Lăng thiếu chủ, tôi nghĩ trong lòng cậu cũng nên hiểu. Bách môn tranh bá trăm năm một lần sắp tới! Lúc này Quỷ Cốc các người kết thêm một người bạn còn tốt hơn có thêm một kẻ địch đấy!”
"Đúng vậy, Bách môn tranh bá, tuy rằng Thiết Quyền Môn chúng tôi không phải là một trong những môn phái đứng đầu, nhưng nếu có thêm chúng tôi làm trợ lực đối với Quỷ Cốc các người vẫn tốt hơn! Nếu Lăng thiếu chủ cố ý đối địch với Thiết Quyền môn chúng tôi thì Thiết Quyền môn cho dù có liều chết, cũng phải kéo theo Quỷ Cốc rớt ngựa!"
"Năm nay, là lần đầu tiên Quỷ Cốc tham gia Bách môn tranh bá! Lăng thiếu chủ phải suy xét mọi chuyện thật kĩ!”
"Từ trước cho tới nay Quỷ Cốc đều lấy sự thần bí mà nổi danh. Nếu để màn xuất hiện có bất trắc gì thì từ nay về sau, Quỷ Cốc sợ là không còn sức chấn nhiếp võ lâm Hoa Hạ nữa!"
Chương 78: Cuồng vọng Thiết Quyền
Trên đường phố Giang Châu, một chiếc Maybach bản thượng hạng không ngừng lăn bánh trên đường lớn, giống như một con thiên nga trắng kiêu hãnh, phóng đãng rong ruổi.
Trong xe, người thanh niên nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng.
"Đây là cuộc sống chứ! Mặc dù thế giới trần tục này không thể so sánh với sự căng tràn của linh khí Thiết Quyền Môn, nhưng chỉ khi ở đây mình mới có thể cảm nhận được sự vinh hoa phú quý, giang sơn mỹ nhân. Nếu đặt lên bàn cân so sánh thì Thiết Quyền Môn thực sự giống như một vùng nông thôn hơn."
“Thiếu chủ à, ngài không cần phải ca thán vậy đâu, ngài là thiếu chủ của Thiết Quyền cơ mà, cái Giang Châu này nếu không cho ngài rong chơi thì ai còn dám chứ? Ai dám không phục đây?”
“Vẫn là Lục Tử biết cách nói chuyện, không giống như đám lão già thối kia, lão nào cũng ngoan cố hồ đồ! Lại còn đi nói chuyện giảng hòa với cái tên thiếu chủ quỷ cốc gì đó đó kia chứ? Theo ta thì giết luôn đi mới đúng!”
“Thiếu chủ chớ nên tức giận, các trưởng lão là đang hao tâm về chuyện bách môn tranh bá thôi, chờ sau khi chuyện đó qua rồi thì không cần đến cái quỷ cốc kia nữa, lúc đó giết chết một thiếu chủ quỷ cốc thôi cũng có là gì đâu chứ?”
“Nói đúng lắm. Lúc này chắc lão già Tào kia đang bàn bạc với tên thiếu chủ đó rồi, coi như bổn thiếu chủ cho họ tí mặt mũi, tạm thời đề cập đến chuyện này, trước hết hãy tận hưởng sự phồn hoa thịnh vượng của Giang Châu đi nào!"
"Hắc hắc hắc. . . Thiếu chủ, cho ngài nhìn một thứ rất hay này, đây chính là ảnh về những mỹ nữ hàng top ở Giang Châu, mời ngài nghía qua!”
Hai mắt thiếu chủ Thiết Quyền Môn sáng lên, cầm lấy nhìn lướt qua.
“Đây là mấy hoa khôi trường học, cũng khá ngon nhưng đều đã có bạn trai rồi, thiếu chủ ta sẽ không chơi lại giẻ rách của người khác!"
“Hai tổng giám đốc này cũng đẹp, nhưng so với bổn thiếu chủ thì quá già!"
“Ồ? Mục Y Nhân, tổng giám đốc tập đoàn Y Nhân này mới 19 tuổi sao? Dáng vẻ thanh thuần quá nhỉ!”
Thiết quyền thiếu chủ liếm môi một cái.
"Mới trẻ tuổi như vậy, dung mạo lại khuynh thành, xinh đẹp, đây chính là người phụ nữ phù hợp nhất với vị thiếu gia ở Giang Châu này. Lục Tử, chuẩn bị một bó hoa, đi đến tập đoàn Y Nhân!"
“Vâng!”
…
Xe rất nhanh đã đi tới tập đoàn Y Nhân, Thiết Quyền thiếu chủ chắp tay sau lưng đi về phía bên trong tập đoàn Y Nhân, còn Lục Tử ôm một bó hoa chín mươi chín đóa hồng đi theo sau, hai người bước vào tòa nhà của tập đoàn, khí thế này không khỏi thu hút được rất nhiều sự chú ý.
"Đó là ai vậy? Anh ấy trông thật đẹp trai!"
"Không lẽ họ đến để theo đuổi giám đốc hả? Nhưng giám đốc đã có bạn trai rồi!"
Cô lễ tân lập tức đi đến hỏi:
“Xin chào ạ, thưa ngài, ngài đang tìm ai ở đây ạ?"
Thiết Quyền thiếu chủ ngồi ở chiếc ghế ở sảnh chính, hai chân vắt chéo nguẩy, với vẻ mặt ngạo nghễ nói:
“Muốn tìm giám đốc của mấy người, bảo Mục Y Nhân đến gặp tôi!"
Cô gái lễ tân sửng sốt, rồi lại nói: "Thưa ngài, tôi xin lỗi, giám đốc của chúng tôi đang làm việc, và sẽ không tiếp bất kỳ người lạ nào.
"A ha ha ha ha. . . ."
Thiết Quyền thiếu chủ, ngửa mặt lên trời cười, sắc mặt ngạo nghễ đến cực điểm.
“Nếu như tôi đã tới đây rồi thì cô ấy không cần phải làm việc gì nữa! Bảo cô cô ấy ra ngoài gặp bổn thiếu chủ ngay!”
Lúc này, nhân viên bảo vệ của tập đoàn Y Nhân đã đi về phía anh ta, cô tiếp tân sắc mặt lạnh lùng thuyết phục: "Thưa ngài, nếu ngài không đi mà còn nói nhảm thì đừng trách chúng tôi vô lễ!"
Khóe miệng Thiết Quyền thiếu chủ khẽ cong lên, vẻ hoàn toàn phớt lờ.
"Người đẹp này, tôi khuyên cô nên thông minh một chút, tôi ... không phải là người cô có thể chọc vào nổi đâu!"
“Xem ra không cần thiết nhiều lời cùng anh ta nữa rồi, bảo vệ à, ném hai tên điên này ra ngoài đi!”
“Được!”
Hai người bảo vệ tiến lên, Thiết Quyền thiếu chủ không hề hoảng sợ, anh ta chỉ búng ngón tay.
Ngay lập tức, Lục Tử giơ tay lên và trực tiếp đấm ra giống như một người lính nhận được tín hiệu.
Uỵch!
Kèm theo một tiếng lớn, hai nhân viên bảo vệ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài và đập mạnh vào cửa kính, khiến kính vỡ vụn, đến khi họ thực sự tiếp đất thì hai người đó đã không rõ sống chết ra sao rồi.
"Á——! Giết người rồi!"
Trong đại sảnh trong nháy mắt loạn thành một đống!
Thiết quyền thiếu chủ không khỏi lắc đầu.
“Chung quy... bọn này cũng chỉ là một đám người phàm ngu xuẩn! Bọn họ giống như con kiến vậy, mắt nhìn thiển cận, không chịu nổi một chiêu!”
Lục Tử cười ha hả.
"Thiếu chủ ngài thần uy cái thế, những con kiến hôi, làm sao có thể đánh đồng với ngài được?"
"Đó là đương nhiên! Đợi sau khi ta có được Mục Y Nhân rồi thì sẽ đi thăm đám người ở Giang Châu này, sau đó yêu cầu họ nghe theo mệnh lệnh của ta. Từ nay về sau, Giang Châu sẽ nằm trong túi Thiết Quyền của ta!"
“Vậy tiểu nhân đầu tiên chúc thiếu gia vạn sự như ý, mã đáo thành công!"
“Ha ha ha, cái miệng này của ngươi đúng là quét qua mật mà.”
Hai người đang nói thì có bài bóng dáng của mỹ nhân đi từ thang máy ra.
Người đi đầu đương nhiên là Mục Y Nhân!
Hôm nay cô mặc một bộ đồ OL màu hồng, dễ thương mà thanh lịch, với những đường cong tinh xảo, khiến ánh mắt của thiếu chủ Thiết Quyền càng thêm chăm chú.
“Y Nhân à Y Nhân, không ngờ người bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh!"
Mục Y Nhân đi tới trước mặt hắn ta, thở dài nhẹ một hơi rồi lạnh lùng nói: "Anh là ai? Tại sao lại tới tập đoàn Y Nhân của chúng tôi gây sự?"
Thiết quyền thiếu chủ cười nhạt một tiếng, đứng lên đầy ngạo nghễ:
"Xin phép được giới thiệu về bản thân, kẻ tôi đây là thiếu chủ của Thiết Quyền Môn."
"Vậy tôi có quen biết gì anh sao?”
“Quen biết thì tất nhiên là không có, nhưng vẻ đẹp và khí chất của Mục tiểu thư lại rất thích hợp làm người phụ nữ của tôi!"
Mày đẹp Mục Y Nhân nhíu lại:
"Lời này của anh thật ghê tởm!"
"Tôi có tư cách để nói lời ghê tởm đó đấy.
Nói xong Thiết Quyền thiếu chủ với gương mặt cao ngạo.
Hắn ta búng búng tay một cái, Lục Tử lập tức cầm hoa đến:
"Mục tiểu thư, từ nay trở đi, cô chính là người phụ nữ của ta, bó hoa này là món quà của tôi dành cho cô!"
“Cút!”
Mặt của Mục Y Nhân lạnh như băng, lời nói cũng không có chút nào lưu tình.
Nhưng thiếu chủ Thiết Quyền Môn, lại không chút phật lòng.
"Tôi biết cô sẽ không đồng ý, và tôi cũng không có ý định cho cô thêm lựa chọn nào khác! Lục Tử, mang người đi đi, thứ mà bổn thiếu chủ đã thích không bao giờ có chuyện không lấy được.”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
“Vâng!”
Lục Tử cười ha ha, gã ta bước chân lên đánh những người xung quanh Mục Y Nhân một cách không có tính người, sau đó trực tiếp vồ lấy cánh tay của cô lôi đi giống như không phải là kéo một người sống mà là đang kéo một con súc vật…
….
Bên kia, trong khách sạn Giang Châu, các trưởng lão của Thiết Quyền Môn đều nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tự tin, nhìn chằm chằm vào Lăng Việt. Theo suy nghĩ của bọn họ, chỉ cần tên cốc chủ này không phải kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của họ!
Bởi vì cho dù là thiên thời, địa lợi, hay là nhân hòa ở hiện tại đều nghiêng về phía Thiết Quyền Môn.
Tại Giang Châu này, Lăng Việt đơn cô thế cô, căn bản không có tư cách chống lại Thiết Quyền Môn, hơn nữa, khi thời gian bách môn quyết chiến đang đến gần, Lăng Việt bắt buộc phải bảo toàn thực lực của mình, thậm chí còn cần kết giao đồng minh để tăng cường sức mạnh bên phe mình nữa!
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa... Lăng Việt không có lý do gì mà không đồng ý!
Nhưng... nét mặt của Lăng Việt vẫn cứ thờ ơ, như thể... hắn nãy giờ không hề nghe lời mọi người nói.
"Bên phía Thiết Quyền Môn mấy người thật cho rằng bản thân mình là một món đồ sao?”
Một câu nhàn nhạt vậy thôi, ngay lập tức làm cho bầu không khí trong lòng trở nên cực kỳ quái dị, bảy trưởng lão của Thiết Quyền Môn nghe vậy liền đi thẳng vào vấn đề.
"Họ Lăng kia, cậu là có ý gì chứ?"
Chương 79: Về chuẩn bị quan tài đi
Lăng Việt khẽ híp mắt, bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo, hai luồng ánh sáng đó đâm về phía Thất trưởng lão y như một thanh kiếm.
“Muốn chết à!?”
Thất trưởng lão hừ một tiếng, lập tức vận dụng chân khí để chống cự lại.
Nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá gần cho nên Thất trưởng lão căn bản không kịp phản ứng lại được, khi kiếm quang vừa lóe lên, thì hai cánh tay của Thất trưởng lão cũng rơi xuống, ông ta la hét đau đớn thảm thiết, sắc mặt cũng tái nhợt như sáp!
Nếu như ông ta không phải tu sĩ, không có chân khí hộ thể, thì ông ta lúc này nhất định đã bị chết rồi.
“Lăng thiếu chủ, cậu đây là có ý gì? Có phải ức hiếp người khác quá rồi không?”
Mấy vị trưởng lão của Thiết Quyền Môn đều có sắc mặt vô cùng khó coi, Lăng Việt thấy vậy cũng chỉ thoáng nhìn qua một chút.
“Dám mồm năm miệng mười trước mặt tôi, chưa giết là khách sáo rồi đó.”
"Cậu ——!" Mọi người tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Lăng thiếu chủ, cậu thật không có chút ý tứ hòa giải nào!"
"Hòa giải?"
Khóe miệng Lăng Việt cười xấu xa. Sau đó hắn bưng tách trà lên rồi hớp một ngụm, thản nhiên nói: "Tôi từ đầu đến cuối chưa từng nói qua hai từ 'hòa giải'! Tôi chỉ nói là 'đầu hàng' hoặc là 'chết'!"
“Cậu…”
Lăng thiếu chủ lẽ nào không sợ gây lên cuộc chiến giữa Thiết Quyền Môn và quỷ cốc sao? Nếu như vậy, thì một mình cậu ở Giang Châu này cũng không thể lo mỗi cho mình được nhỉ?”
“Uy hiếp tôi sao?”
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt một cái.
“Thiết Quyền Môn, một điều nhục nhã chưa từng được lên đài vinh danh trong bách môn tranh bá mà cũng dám đe dọa tôi sao? Thật nực cười!"
“Lăng thiếu chủ mạnh mồm mạnh miệng thật đất! Tuy thực lực của Thiết Quyền Môn chúng ta không đủ, nhưng chung quy gì cũng tham gia bách môn tranh bá bao năm qua! Kiểu gì cũng phải tốt hơn so với quỷ cốc các người chưa từng tham gia lấy một lần!”
“Thật to gan”
Minh Thừa Lệ hét lớn một tiếng, nhưng Lăng Việt khẽ quát, “Lùi lại!”
Minh Thừa nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó thu hồi khí thế mình xuống.
Lăng Việt đặt tách trà xuống, đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, đi thẳng tới đối phương.
Người đó chính là nhị trưởng lão của Thiết Quyền Môn!
"Ông vừa mới nói cái gì, nói lại đi!"
“Nói thì nói! Lão phu sợ tên nhóc nhà cậu hay sao? Thiết Quyền Môn của tôi tuy cũng không hay ho gì, nhưng so với con rùa rụt cổ đi 50 bước rụt lại 100 bước như quỷ cốc thì cậu có tư cách gì kiêu ngạo trước Thiết Quyền Môn của chúng tôi chứ?"
Vừa dứt lời, Lăng Việt đã trực tiếp đấm ra một quyền!
Một quyền này tuy không có dấu hiệu gì cả, nhưng uy lực của nó lại khiến người ta giận sôi máu.
Một quyền này trực tiếp xuyên qua người của nhị trưởng lão Thiết Quyền Môn:
"Ông hỏi tôi có tư cách gì sao? Nắm đấm này chính là tư cách của quỷ cốc tôi đấy, ai không phục thì giết luôn!”
Toàn bộ phòng riêng lập tức im lặng. Đám người Thiết Quyền Môn tức giận căm phẫn nhưng lại không dám ho he gì, ngay cả thở một hơi cũng không dám! Không phải bọn họ không muốn động, mà là bọn không dám động!
Bởi vì chỉ trong gang tấc Lăng Việt chỉ tùy ý xuất ra hai chiêu đã đánh gãy cánh tay của Thất trưởng lão, rồi một chiêu giết chết Nhị trưởng lão!
Thực lực cấp độ này chính là người mạnh bậc nhất ở trong Thiết Quyền Môn.
Sức mạnh cơ này ai dám địch lại chứ?
Lăng Việt thu hồi lại nắm đấm, đối thủ ầm ầm ngã xuống, Lăng Việt vừa phủi tay, vừa hờ hững nhìn những người khác. Nhưng những người kia khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn Lăng Việt.
"Vẫn là câu nói đó, một là thần phục tôi, hai là chết!”
“Quỷ cốc của tôi không cần cộng sự gì hết, bởi vì không có ai có đủ tư cách để làm bạn đồng hành của tôi ở quỷ cốc!"
"Mấy người... chỉ đáng làm nô tài mà thôi!"
Lời nói đầy bá khí bén nhọn không để một chút đường lui nào cho đám người Thiết Quyền Môn.
Đám người ở Thiết Quyền môn sợ tái xanh mặt mày.
“Lăng thiếu chủ, có thể cho chúng ta một chút thời gian suy nghĩ được hay không?”
"Tính tình của tôi có hạn thôi, năm phút đồng hồ!"
"Đa tạ... Đa tạ!"
Một đám trưởng lão lau mồ hôi lạnh, người nãy nhìn người kia, sau đó lập tức đi vào phòng riêng phía trong đại sảnh nói chuyện: "Tên nhóc Lăng Việt này thực lực quá kinh khủng! Có thể trong nháy mắt giết chết trưởng lão chúng ta, thật sự là phi phàm mà!"
“Nếu như không đồng ý yêu cầu của cậu ta, thì e rằng không ai trong chúng ta thoát được đâu!"
“Hay là…đồng ý luôn đi?"
“Đùa nhau à? Thiết Quyền Môn của chúng ta tốt xấu gì cũng là một trong những môn phái võ lâm, là môn phái có danh có tiếng có sơn môn đàng hoàng, vậy mà đi đầu hàng quỷ cốc, vậy còn ra thể thống gì nữa?”
“Dù gì thần phục cũng tốt hơn là chết đúng không? Vả lại Thiết Quyền Môn của chúng ta trước nay chưa từng có thành tích nào qua những lần bách môn tranh bá, cứ cố ngang ngạnh thì được ích gì đâu…”
Trong lúc mọi người đang thảo luận, điện thoại di động của Lăng Việt đột nhiên vang lên. Hắn ấn nghe, ngay lập tức, khuôn mặt vốn bình thản dần trở nên đen đi.
Tú Nhi và Minh Thừa cũng không khỏi nhíu mày.
Có thể khiến cho Lăng Việt có biểu cảm như vậy chắc chắn không phải là chuyện nhỏ!
Cúp điện thoại, Lăng Việt lạnh mặt nói: "Thiết Quyền Môn ngu xuẩn nhà các người, không cần thương lượng gì nữa, trở về chuẩn bị quan tài đi! Minh Thừa, chúng ta đi thôi!"
"Thiếu gia, chuyện gì vậy?"
“Thiếu chủ Thiết Quyền Môn bắt Y Nhân đi rồi!”
Hai người họ rời đi để lại mấy người bên Thiết Quyền Môn đang một mặt trì độn chẳng hiểu gì.
"Vị tiểu thư này, chẳng hay cái người Y Nhân đó là ai vậy?”
Tú Nhi nhìn bọn người đó với vẻ mặt đáng thương , lắc đầu thở dài.
"Y Nhân là phu nhân của thiếu chủ chúng tôi! Chúc may mắn!"
Nói xong, cô ấy cũng rời khỏi căn phòng riêng đó, lúc này sắc mặt của những người trong Thiết Quyền Môn co giật kịch liệt, hoàn toàn suy sụp
"Cái quái gì vậy, tên nhóc chết tiệt kia muốn giết chết người trong Thiết Quyền Môn chúng ta ư?”
. . .
Lúc này, trong một khách sạn năm sao ở Giang Châu, thiếu chủ của Thiết Quyền Môn bày một bàn đồ ăn cao cấp của phương Tây, hắn ta rót hai ly rượu đỏ, nhìn Y Nhân đứng bên cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý cùng thèm muốn.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
"Y nhân tiểu thư, tục ngữ có câu mỹ nữ xứng anh hùng, tôi và cô là trời sinh một cặp đó, vậy thì hà cớ gì lại đau khổ kháng cự chứ?”
"Còn nữa. . .Gả cho bản thiểu chủ, cô sẽ trở thành người phụ nữ đệ nhất ở Giang Châu! Vậy hà cớ gì bỏ qua chứ?”
Mục Y Nhân cười lạnh một tiếng, "Tôi khuyên anh lập tức đưa tôi trở về, nếu không hậu quả gánh không nổi đâu!"
"Ha ha... Y Nhân tiểu thư à, e rằng cô không biết những năng lực của tôi rồi! Tôi là một người luyện võ, hơn nữa còn tu luyện vượt qua các quy tắc của thế giới! Toàn bộ Giang Châu, thật sự không có một ai có thể khiến tôi nhận thua.”
"Không! Có một người, anh không thể trêu vào!"
“Vậy tôi cũng muốn biết, hắn là ai?"
"Lăng Việt!"
Thiếu chủ Thiết Quyền khẽ cau mày.
"Thật là một cái tên quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải, tên đó là gì?”
“Thiếu chủ quỷ cốc!”
Mắt của thiếu chủ Thiết Quyền đột nhiên híp lại một cái!
“Thì ra là hắn ta, thú vị đấy, phải là quá thú vị luôn! Bổn thiếu chủ đang muốn so vài chiêu với hắn ta đây, vậy mà không ngờ bây giờ không tìm được hắn, nhưng lại tìm được người phụ nữ của hắn.”
Bất chợt, khóe miệng của thiếu chủ Thiết Quyền khẽ nhếch lên.
"Đã như vậy, đêm nay, tôi càng phải nếm thử Mộ tiểu thư một chút!"
Mục y nhân hơi biến sắc mặt.
"Anh không sợ thiếu chủ quỷ cốc?"
"Ha ha ha. . . " Thiếu chủ Thiết Quyền ngửa mặt lên trời cười to!
"Tôi không đâu phải những trưởng lão nhát gan kia! Người khác sợ hãi Lăng Việt, nhưng thiếu chủ này không thèm sợ! Hắn là thiếu chủ, ta cũng là thiếu chủ, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!”
Chương 80: Đánh đến tận sơn môn
Trong mắt Mục Y Nhân tràn đầy lạnh lẽo: "Nếu anh đụng đến tôi. Lăng Việt nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Không phải hắn đụng đến tôi! Mà là tôi động đến hắn! Bản thiếu chủ đã sớm chướng mắt hắn! Ở địa bàn Giang Châu mà còn dám la lối om sòm với Thiết Quyền Môn, thật sự coi mình cao lắm à? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi nhất định sẽ chơi cô! Tốt nhất Lăng Việt đừng tới, nếu hắn dám tới, tôi bắt hắn quỳ xuống đất cầu xin, sống không bằng chết!"
Thiếu chủ Thiết Quyền bày ra dáng vẻ bệ vệ, phách lối, khiến trái tim Mục Y Nhân lạnh đến đáy cốc!
Nếu cô bị Thiếu chủ Thiết Quyền xâm hại, vậy đời này nên đối mặt với Lăng Việt như thế nào?
Mục Y Nhân gỡ trâm cài ở ngực xuống, nếu như Thiếu chủ Thiết Quyền thật sự xông lên, chẳng bằng cô chết đi để giữ được sự trong sạch của mình.
Nhìn thấy động tác của cô, Thiếu chủ Thiết Quyền cười lạnh.
"Đừng ngốc! Cô không trốn thoát được! Tôi là người tu luyện, có ta ở đây thì cái trâm ngực nho nhỏ kia căn bản không có cách giết chết cô!"
Lời vừa nói ra, Mục Y Nhân trong lòng, càng thêm tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại trong túi Thiếu chủ Thiết Quyền lại đột nhiên vang lên.
Gã không khỏi khẽ nhíu mày, móc điện thoại ra không kiên nhẫn nói: "Alo? Không phải tôi đã nói rồi sao? Không có việc gì đừng đến phiền tôi?"
Đầu bên kia điện thoại trực tiếp truyền tới một tiếng quát lớn: "Phiền cái đầu mẹ mày! Thứ ngu ngốc nhà mày! Mày gây đại họa! trăm ngàn năm cơ nghiệp của Thiết Quyền Môn của chúng ta sắp bị hủy trong tay thằng ngu này rồi!"
Sắc mặt Thiếu chủ Thiết Quyền thật lạnh lẽo: "Khốn kiếp! Ta là Thiếu chủ, ông dám can đảm nhục mạ tao?"
"Còn thiếu chủ cái gì! Thằng ngu! Lão phu mắng mày còn nhẹ! Có phải mày đã bắt Mục Y Nhân, mày có biết nó là phu nhân của Thiếu chủ Quỷ Cốc không?"
"Hừ! Tất nhiên ta biết, nhưng đã sao?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Mày — —! Mày thật là hại giết chúng ta! Thiếu chủ Quỷ Cốc đã đi tìm mày, bây giờ mày mau thả Mục Y Nhân ra, nói không chừng còn có khả năng cứu vãn! Bằng không Thiết Quyền Môn chúng ta sẽ triệt để xong đời!"
Thiếu chủ Thiết Quyền khịt mũi coi thường, khinh thường cười một tiếng: "Đám kém cỏi các người thật sự muốn nâng Thiếu chủ Quỷ Cốc chó má kia lên trời! Hắn là thiếu chủ, ta cũng là thiếu chủ, sao ta lại sợ hắn? Nếu hắn dám tới thì ta sẽ làm thịt luôn hắn! Cũng không cần nói chuyện gì nữa!"
"Mày — —! Mày có biết Thiếu chủ Quỷ Cốc đã đánh gãy hai tay Thất trưởng lão, còn giết Nhị trưởng lão không?"
"Cái gì?"Thiếu chủ Thiết Quyền lập tức sững sờ, sắc mặt hơi cứng lại.
"Làm sao hắn giết bọn họ được?"
"Giết trong nháy mắt! Nhất kích là giết được! Thằng ngu này, cả Thất trưởng lão mà mày cũng đánh không lại, mày còn dám trêu chọc hắn? Chọc giận hắn thì toàn bộ Thiết Quyền Môn chúng ta không ai giữ được mày!"
Trong lòng Thiếu chủ Thiết Quyền run lên, trên mặt rốt cục cũng xuất hiện chút bối rối.
"Cái này... Sao có thể? Hắn chỉ là một thiếu chủ mà thôi, tuổi tác không lớn, sao lại lợi hại như vậy? Thất trưởng lão và Nhị trưởng lão đều là cao thủ cấp bậc Võ Thánh! Hắn... Sao hắn có thể giết chết Võ Thánh?"
"Con mẹ nó mày còn nhiều lời! Tranh thủ thả người! Không thì Thiết Quyền Môn chúng ta đều xong đời!"
Đầu tóc của thiếu chủ Thiết Quyền lập tức nổ tung.
"Cái này... Tại sao có thể như vậy? Hắn chỉ là một thiếu chủ, sao có thể lợi hại như vậy?"
Đang nghĩ ngợi, trên bầu trời xa xăm có một luồng sát ý sắc bén cùng cực đã tràn tới. Thiếu chủ Thiết Quyền lập tức run lên một cái.
"Cái gì... Tên này thật sự tới? Thật là sát ý đáng sợ! Không được, mình không thể ở lại chỗ này nữa, mình phải đi nhanh!"
Dứt lời, gã dám nán lại nữa, lập tức vứt ly rượu đỏ trong tay xuống rồi xoay người bỏ chạy.
Một lát sau, theo một tiếng nổ tung ầm ầm, một bóng người đụng nát pha lê, xông vào trong phòng. Trên người hắn tràn ngập ra sát khí cuồn cuộn, khiến người ta ngạt thở.
"Lăng Việt!" Tuy khí thế đáng sợ, nhưng chỉ cần là Lăng Việt thì Mục Y Nhân lập tức cảm thấy yên tâm.
Cô lập tức nhào vào trong ngực Lăng Việt, Lăng Việt ôm chặt cô: "Thật xin lỗi, là anh tới trễ. Anh phải sớm đến công ty đón em!"
Mục Y Nhân lắc đầu: "Không có gì, anh tới không muộn. Chí ít hắn còn chưa kịp làm chuyện xấu!"
Nói đến đây, Lăng Việt hơi híp mắt lại, tản ra một luồng sát ý: "Thằng nhãi kia đâu?"
Mục Y Nhân hé miệng cười một tiếng: "Hắn nghe nói anh đến thì bị hù chạy!"
"Coi như hắn chạy nhanh! Nhưng chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy!"
Lăng Việt đưa Mục Y Nhân về nhà, sai Minh Thừa và Tú Nhi che chở cho cô, hắn thì nhân lúc trời tối mà nhanh chóng tiến đến Thiết Quyền Môn.
Hình như Thiết Quyền Môn sớm đã biết trước, khi Lăng Việt đi vào Thiết Quyền Môn, ở cửa sơn môn Thiết Quyền Môn đã không người đệ tử nào
Nhưng đại trận hộ sơn đã hoàn toàn mở ra. Một tấm chắn thật mạnh được tạo ra từ trận pháp đã chặn Lăng Việt ở bên ngoài!
Lăng Việt vận đủ chân khí, nổi giận gầm lên một tiếng vào bên trong sơn môn: "Người của Thiết Quyền Môn, cút ra đây cho ta!"
Tiếng gầm này có uy áp chấn động bầu trời, cả đám mây cũng lui ra không ít!
Sau một lát, trong Thiết Quyền Môn lại phát ra một tiếng nói có chút run rẩy: "Lăng thiếu chủ, môn chủ chúng ta nói nguyện ý quy hàng ngài. Về sau chúng ta là người một nhà! Mong rằng Lăng thiếu chủ nương tình chúng tôi thần phục mà giơ cao đánh khẽ, tha cho Thiếu chủ một mạng! Trên dưới mấy ngàn người Thiết Quyền Môn đều để ngài sai bảo!"
"Đánh rắm!" Lăng Việt không lưu tình chút nào mà trực tiếp xổ ra một câu nói tục.
Người đàn bà của mình suýt bị người ta ức hiếp, nếu Lăng Việt hắn còn tha cho Thiết Quyền Môn thì chẳng phải khiến người ta cười rơi mất răng hàm?
"Ta nói cho bọn ngu xuẩn các ngươi biết! Lúc trước bởi vì Hổ Môn, ta đã cho các ngươi một cơ hội! Là chính các ngươi không quý trọng, tự cao tự đại, gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác! Ta cho các ngươi mười giây, tự lăn ra đây, ta để các ngươi toàn thây! Bằng không thì đừng trách ta không khách sáo!"
Lời nói của Lăng Việt làm mọi người trong Thiết Quyền Môn xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng.
"Lăng thiếu chủ, oan gia nên giải không nên kết. Ngài giơ cao đánh khẽ một lần đi! Thiết Quyền Môn chúng tôi thật sự có thể làm trâu làm ngựa cho ngài, để trả lại tội nghiệt mà thiếu môn chủ phạm phải! Lăng thiếu chủ, van xin ngài!"
"Buồn cười! Nếu ta tha thứ cho các ngươi, những người khác đều muốn đến đùa bỡn vợ của ta rồi lại đến thần phục, vậy không phải Lăng Việt này trở thành trò cười cho người trong thiên hạ? Ta hỏi lại lần cuối cùng, rốt cuộc các ngươi có cút ra đây không?"
"Lăng thiếu chủ, nếu thật sự muốn như thế, vậy Thiết Quyền Môn chúng tôi sẽ không ngồi chờ chết! Đại trận hộ sơn này là sự kiêu ngạo của tổ tiên Thiết Quyền Môn! Nếu ngài muốn phá vỡ thì cũng phải có bản lĩnh đó!"
"Không biết sống chết!" Lăng Việt hơi nheo mắt lại, không giữ lại mà phát tán khí thế ra.
Giờ khắc này, cả ánh trăng ngôi sao trên trời cũng cảm ứng được chuyện gì đó đáng sợ, dần dần mất đi ánh sáng!
Bình luận facebook