Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63-65
Chương 63: Vả mặt ông
Khuôn mặt của những người kia có chút lạ lẫm, khiến bác cả không khỏi khẽ nhíu mày. Hai tay ông ta đặt sau lưng, lạnh lẽo mà nói: "Là ai bảo các người tới? Là phó thị trưởng Sở hay là cục trưởng Tào?"
Bọn người kia liếc nhìn ông ta, khẽ nhíu mày, nhưng không phản ứng đến ông ta, mà trực tiếp đi qua bên cạnh, đi về hướng Lăng Việt và ông nội Lăng.
Bác cả không khỏi sững sờ, chợt tức giận quát: “Chết tiệt! Dám cả gan không nhìn tôi? Các người..."
Bên này còn chưa dứt lời thì bên kia, những người đó đã đi tới trước mặt Lăng Việt, và nhau cúi đầu về hướng Lăng Việt và ông nội Lăng.
"Trương Đạo Sơ của Trương gia Giang Châu."
"Hoa Hồng Đen của Giang Thành."
"Mã Thành Long của tập đoàn Mã thị Giang Châu!"
...
"Phụng lệnh của Lăng thiếu chủ, đến đây mừng thọ cho ông nội Lăng! Chúc ông Lăng phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!"
"Cái gì?"
Bác cả và chú ba không khỏi cảm thấy gương mặt hơi nóng lên, bọn họ còn tưởng rằng là người mình mời tới, không nghĩ đến lại là người của Lăng Việt!
Đây quả thực là bị người ta vả mặt vang lên chan chát.
Thôn dân chung quanh cũng không nghĩ tới những người này lại nhận lệnh Lăng Việt, bọn họ còn tưởng rằng là muốn đến nịnh bợ bác cả!
Thoắt một cái, mọi người không khỏi thay đổi cách nhìn đối với Lăng Việt!
Ban đầu mọi người cho rằng hắn chỉ là một mãng phu công phu lợi hại, hiện tại xem ra Lăng Việt vẫn thật sự có tài!
Trong giây phút xấu hổ đó, nơi xa lại có mấy chiếc xe chạy đến, có Audi, cũng có BMW.
Đám người lại bắt đầu náo nhiệt lên.
Bác cả không khỏi thở dài một hơi, ông ta nới lỏng cà vạt, liếc về hướng Lăng Việt.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Ra vẻ cái gì? Chỉ có mấy ông chủ nho nhỏ tới mà thôi, còn không xứng xách giày cho ta! Ra oai cái gì chứ?"
Chú ba vội vàng phụ họa: "Đại ca nói không sai, có lẽ mấy chiếc xe này mới là bạn của anh! Chờ họ đi xuống, mấy thứ chẳng ra gì này căn bản không đáng chú ý!"
Bác cả đắc ý gật đầu.
"Đúng thế, đi, đi theo anh tiếp khách đi."
"Vâng!"
Hai người đi vài bước về phía trước, mấy chiếc BMW và Audi kia cũng đúng lúc dừng lại.
Bác cả vừa chuẩn bị mở miệng thì trên xe đã có mấy ông lớn bước xuống, bác cả không khỏi sững sờ.
Lại là khuôn mặt xa lạ?
Đối phương nhìn ông ta một cái, khẽ nhíu mày, chợt quát lạnh lên: "Cút đi! Chó ngoan không cản đường!"
Mắng xong, mọi người trực tiếp đẩy ông ta và chú ba ra, đi đến cửa đại viện Lăng gia, cúi đầu với Lăng Việt và ông nội Lăng.
"Khổng Lâm Ngọc gia chủ Khổng gia ở Giang Lâm."
"Trần Thiên Hoa của tập đoàn Trần thị Giang Châu."
"Liễu Ngôn Thuận của Liễu gia Giang Thành!"
...
"Mượn tên của Lăng thiếu chủ mừng thọ cho ông Lăng!"
Nơi này dần dần yên lặng lại, cả ông nội Lăng cũng hơi ngơ ra.
Trước đó Mục Y Nhân nói, Lăng Việt mời rất nhiều người có mặt mũi để mừng thọ cho ông, ông còn không dám tin.
Nhưng ai mà ngờ được, trong nháy mắt đã xuất hiện nhiều nhân vật nghe có vẻ rất lợi hại để mừng thọ cho ông!
Các thôn dân cũng ngơ ngác, nhiều nhân vật có mặt mũi như vậy không phải là đến trèo cao bác cả sao? Sap lại tìm Lăng Việt?
Đương nhiên, người ngơ ngác nhất là bác cả và chú ba!
Hai người này cũng không nghĩ tới, cha mẹ Lăng Việt bị giết chết, hai chân bị đánh gãy, vậy mà trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã làm quen nhiều bạn bè như vậy!
Hơn nữa những người này còn có khả năng không phải bạn bè! Bởi vì thái độ của họ đối với Lăng Việt rất tôn kính!
Giống như đối đãi với một vị vua!
Nhưng nhiêu đó cũng không phải kết thúc, ngược lại... Chỉ là bắt đầu!
Tiếp đó, cứ cách hai phút sẽ có một đợt xe sang chạy vào, cứ hết ông lớn này đến ông lớn khác, tên tuổi càng ngày càng vang dội, tất cả đều quỳ trước mặt ông nội Lăng!
Cứ hết chiếc xe sang này đến chiếc xe sang khác chạy vào, chắn hết trước sau thôn Lăng gia, không có chỗ đỗ xe nên họ dứt khoát đậu trong ruộng lúa!
Diện tích mà đống xe sang chiếm còn lớn hơn cả tổng diện tích thôn Lăng gia!
Ông nội Lăng sợ choáng váng!
Cả thôn dân thôn Lăng gia cũng hoảng sợ đến không nói nên lời!
Cả bác cả và chú ba cũng triệt để đờ ra!
"Cái này... Thằng nhãi ranh này, rốt cuộc sao nó làm được?"
"Nơi đây gần như tụ tập tất cả phú hào lớn lớn nhỏ nhỏ của Giang Châu! Cái này... Cho dù là ta, cũng còn lâu mới có được sức kêu gọi như vậy!"
Một đám lại một đám phú hào đi vào, bái kiến ông nội Lăng và Lăng Việt, cứ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, hình thành một đội hình san sát. Những ông lớn này chẳng có chút tính khí nào, ngoan ngoãn như một đám học sinh tiểu học đang đợi kiểm duyệt!
Toàn bộ thôn dân thôn Lăng gia đều sợ ngây người!
Bất cứ ai trong những người này cũng có giá trị con người vượt qua toàn bộ thôn dân thôn Lăng gia bọn họ! Là người có thể làm tất cả mọi người cúng bái!
Nhưng bây giờ, bọn họ còn thành thật ngoan ngoãn hơn những thôn dân bọn họ!
Ông trời, bộ thật sự gặp quỷ rồi hay sao!
Trong lúc ngơ ngác, điện thoại của bác cả đột nhiên vang lên. Ông ta nhận điện thoại, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng quá đỗi.
Sau đó, ông ta cất điện thoại đi, hai tay đặt sau lưng, đi về hướng Lăng Việt.
"Lăng Việt, mày mau bảo người lái xe đi, tránh ra một lối đi, khách của tao sắp vào tới."
Lăng Việt lạnh nhạt nhìn ông ta một cái.
"Người của ông muốn đến thì vào đi, dựa vào cái gì bảo thủ hạ của tôi phải nhường đường?"
Bác cả giận quát một tiếng: “Làm càn! Mày biết người tới là ai không? Tao nói cho mày biết, đó là phó thị trưởng Sở của Giang Châu!"
Thôn dân chung quanh nghe thấy lời ấy thì nhất thời không nhịn được hít sâu một hơi.
"Ông trời, thì ra là phó thị trưởng Sở!"
"Không ngờ tiệc mừng thọ của ông nội Lăng lại xuất hiện nhân vật cấp bậc này!"
"Cuối cùng vẫn là nắm đấm của Lăng Đại lớn! Lăng Việt mời nhiều người đến mấy cũng chỉ là một ít thương nhân thôi, so với khách của Lăng Đại thì thật sự kém quá xa!"
Từ xưa đến nay Hoa Hạ trọng văn khinh thương!
Huống chi đối phương còn là một phó thị trưởng?
So sánh về mặt mũi giữa hai bên thì thật sự là cách một trời một vực! Sự khác nhau giữa một thần tiên và một đám phàm nhân!
Bác cả lại khôi phục ngạo nghễ, bởi vì dù vừa rồi Lăng Việt uy phong đến cỡ nào thì giờ phút này, ông ta đã hạ gục hắn triệt để!
Nhưng Lăng Việt chỉ cười nhạt một tiếng.
"Một quan chức nhỏ như hạt vừng mà cũng đòi hỏi không nhỏ. Nếu hắn muốn đến thì tới đi, không muốn tới thì cút cho tôi! Hắn còn chưa có tư cách để thủ hạ của tôi nhường đường!"
"Mày làm càn!" Bác cả còn chưa mở miệng thì chú ba đã tức giận quát một tiếng: "Lăng Việt, mày đừng quá mức ngông cuồng! Phó thị trưởng Sở đến mừng thọ cho ông nội mày là vinh dự của Lăng gia chúng ta, mày lại ngạo mạn như thế, mày nghĩ mình là ai? Mày có biết mình càn quấy như thế sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào không?"
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: "Chỉ nói một câu thôi, thích tới không thì tùy! Không đến thì cút!"
Chương 64: Hết đợt này đến đợt khác
“Mày — —! Giỏi! Giỏi lắm Lăng Việt! Mày dám phách lối như thế! Mày chờ đó cho tao, chờ qua hôm nay tao tính sổ với mày!"
Nói xong, bác cả giận dữ rời đi, đi nghênh đón phó thị trưởng Sở.
Ông nội Lăng không khỏi có chút lo lắng: "Tiêu Tiêu, khách mà bác cả của cháu quen biết quyền cao chức trọng. Cháu đắc tội với người đó thì về sau có gặp phiền phức hay không?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng: "Ông nội, ông không cần phải lo cho cháu, hắn còn không có tư cách trêu chọc cháu đâu!"
Ông nội Lăng lộ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu, rung động mà hôm nay đứa cháu trai này mang đến cho ông thật sự quá mạnh!
Nhưng nó thật sự có thực lực chống lại Lăng Đại sao?
Ông nhìn về phía Mục Y Nhân bên người, lại phát hiện Mục Y Nhân cũng không có chút nào bối rối, trong lòng không khỏi càng nghi hoặc.
Không bao lâu sau, Lăng Đại đã dẫn theo mấy người đi tới.
Chú ba đi theo sau lưng xách quà tặng, còn khúm núm hơn cả lúc đối mặt với anh hai trước đó, hoàn toàn trở thành một người hầu!
Người đi song song với Lăng Đại là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, rất nhiều người nhìn thấy ông ta thì sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.
Trong các thôn dân thôn Lăng gia, một vài người có chút kiến thức không khỏi hô lên:
"Thật sự là phó thị trưởng Sở! Tôi từng mở hội ở quê nhà, may mắn được gặp ông ấy một lần! Không ngờ bây giờ ông ấy lại đến chốn khỉ ho cò gáy như Lăng gia của chúng ta!"
"Quả nhiên không hổ là Lăng Đại! Hiện tại ông ta đã khác xưa rồi! Cả nhân vật như vậy mà cũng mời đến được!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Đúng vậy! Xem ra chung quy Lăng gia vẫn phải dựa vào Lăng Đại gánh vác! Lăng Việt lợi hại đến mấy cũng yếu hơn Lăng Đại một bậc!"
"Có đứa con như thế thì đời này ông nội Lăng cũng được an ủi!"
...
Lăng Đại nghe thấy lời này thì trong lòng hết sức thỏa mãn! Tâm tình vừa rồi bị Lăng Việt đàn áp lập tức bị quét sạch, dễ chịu như được ăn kẹo!
Lăng Việt, xem như mày có thể tìm đến nhiều phú hào như vậy, vậy thì thế nào? Ở trước mặt tao, chung quy mày còn chưa đủ nhìn!
phó thị trưởng Sở đi đến trước mặt ông nội Lăng, cười nhạt một tiếng với ông rồi duỗi tay phải ra, nói: "Chú Lăng, sinh nhật vui vẻ, chúc chú nghênh đón đại thọ bảy mươi."
ông nội Lăng vội vàng chùi chùi tay lên bộ quần áo mới tinh, sau đó cười tươi vươn tay ra, bắt tay với đối phương.
"Phó… phó thị trưởng Sở, ngài nhìn ngài, trong lúc cấp bách, lại còn đến cho ta lão già chết tiệt này mừng thọ, thật sự là làm phiền ngài!"
Sở phó thị trưởng cười ha ha, nói: "Chú Lăng khách sáo quá, anh Lăng và tôi là đồng môn, lại là bạn tốt nhiều năm. Sinh nhật của cha anh ấy thì đương nhiên tôi phải tới mừng thọ!"
Nói xong, ông ta nhìn lướt qua những phú hào bên cạnh, không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng.
"Anh Lăng, anh làm thế này khó tránh khỏi có hơi phô trương không?"
Lăng Đại sững sờ, vội vàng giải thích: "Anh Sở hiểu lầm, những người này không phải tôi tìm đến, là do đứa cháu này của tôi dẫn đến!"
"Ồ?" Phó thị trưởng Sở nhìn lướt qua Lăng Việt: "Hiện tại thật là anh hùng xuất thiếu niên! Không ngờ cậu tuổi còn nhỏ lại có thể làm đến bước này. Nhưng không nên kiêu ngạo, về sau học hỏi bác cả cậu đi, nói không chừng ngày sau cậu cũng có được một sự nghiệp lớn."
Lăng Việt lạnh nhạt nói: "Lo chuyện bao đồng!"
Phó thị trưởng Sở không khỏi nhướng mày, tuy rằng ông ta kinh ngạc trước thủ đoạn của Lăng Việt, nhưng Lăng Việt ngạo mạn như thế cũng khó có thể đi xa.
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Lăng Việt tràn đầy thất vọng.
Mà bác cả thì trực tiếp quát lớn một tiếng: "Lăng Việt, cháu nói vớ vẩn cái gì thế? Cháu có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn ông ta.
"Ông lải nhải với tôi thêm một câu thì tôi sẽ làm cho ông biết mình đang nói chuyện với ai!"
"Cháu — —!"
Lăng Đại còn muốn nói gì đó, phó thị trưởng Sở đã khoát khoát tay ra hiệu: "Được rồi, anh Lăng, dù gì cậu ấy vẫn còn nhỏ, tính toán với cậu ấy thì có vẻ chúng ta chấp nhặt quá."
"Vẫn là anh Sở suy nghĩ chu đáo! Đi, chúng ta đi vào uống trà, không cần chấp nhặt với nó!"
"Anh Lăng, mời!"
"Anh Sở, mời!"
Hai người vừa chuẩn bị đi vào sân thì sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Lăng thiếu, Tào mỗ không mời mà tới, mừng thọ cho ông nội Lăng, ngài không so đo đó chứ?"
Nghe thấy lời ấy, phó thị trưởng Sở lập tức dừng bước, nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua.
"Cục trưởng Tào?"
"Ô! Trùng hợp vậy? Đây không phải phó thị trưởng Sở sao? Sao ngài cũng có thời gian đến đây?"
"Tôi và Lăng Đại là bạn bè, qua mừng thọ cho cha anh ta, ngược lại là anh, sao anh lại đến nơi này?"
Cục trưởng Tào cười ha ha, nói: "Tôi kính ngưỡng Lăng thiếu, đặc biệt đến mừng thọ cho ông của ngài ấy, sao? Không được à?"
Phó thị trưởng Sở khẽ nhíu mày, tuy thân phận của cục trưởng Tào không cao bằng ông ta, nhưng chung quy vẫn không phải người bình thường, so ra vẫn tương đối có cân nặng hơn mọi người ở đây!
Vừa rồi ông ta còn cảm thấy Lăng Việt ngạo mạn, thật không ngờ trong nháy mắt Lăng Việt có thể mời cả cục trưởng Tào tới.
"Cục trưởng Tào, tha thứ cho tôi nói thẳng, lấy thân phận của ông, vì một thanh niên mà tới nơi như thế này, không khỏi... không hợp phép tắc?"
Cục trưởng Tào cười ha ha: "Sở Thiên Hùng, ông nói chuyện tôn trọng một chút. Hôm nay là cuối tuần, tôi đi thăm bạn là quyền lợi của tôi! Ông đừng lôi bộ dạng lúc đi làm ra đây mà nói bóng nói gió đủ điều!"
Ánh mắt Sở Thiên Hùng không khỏi trở nên lạnh lẽo. Họ Tào này dám can đảm đáp trả ông ta vì một thanh niên nho nhỏ? Quả thực là cả gan làm loạn!
"Tào Chân, ông vừa nói cái gì? Nói lại cho tôi nghe?"
Sở Thiên Hùng tuôn ra khí thế, người chung quanh không khỏi cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Dù sao cũng là Sở Thiên Hùng, khí thế kia không giống bình thường!
Nhưng ngay lúc này lại có một giọng nói truyền đến, trong nháy mắt khiến khí thế của Sở Thiên Hùng tan đi sạch sẽ!
"Sở Thiên Hùng, anh cũng oai phong thật đấy!"
Sở Thiên Hùng sững sờ, lập tức nhìn về hướng nơi phát ra tiếng nói, trong nháy mắt khí thế đã hoàn toàn biến mất, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh!
Sau đó, ông ta không dám nói nhiều thêm câu nào, càng không quan tâm đến ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, vội vàng chạy đến, cúi người thật thấp trước đối phương.
"Ngài Tôn, ngài... Sao ngài lại tới đây?"
"Hừ! Tôi tới mừng thọ cho ông nội của Lăng thiếu, vừa đến đã thấy anh đùa nghịch uy phong ở chỗ này, anhn thật bản lãnh quá! Anh coi mình là cái gì? Muốn đùa giỡn uy phong với tôi luôn không?"
Toàn bộ thôn Lăng gia triệt để trở thành một mảnh tĩnh mịch!
Ngài Tôn cũng tới? Đi tới cái thôn cũ nát của bọn họ! Hơn nữa còn đến vì Lăng Việt!
Ông trời, cuối cùng Lăng Việt làm cái gì? Sao cảm thấy hắn có thể dùng một tay đảo loạn càn khôn trong toàn bộ Giang Châu?
Đây... Đây là đang nằm mơ sao?
Chương 65: Thanh toán tài khoản
"Tôn Cao Quan ngài nói quá lời rồi, làm sao tôi dám ở trước mặt ngài mà thị uy chứ?"
Sở Thiên Hùng cúi đầu, không dám cử động tùy tiện, sau lưng đã ướt một mảnh rồi!
Người trước mắt chính là người thật sự có thể phô trương thanh thế với tất cả người ở Giang Châu!
So với đối phương mà nói, ông ta thực sự không bằng một cọng lông!
Giờ phút này, ông ta tràn đầy hối hận, tại sao lại đi trợ giúp Lăng Đại? Tại sao lại đi chế giễu Lăng Việt?
Bây giờ là cái quái gì vậy, đã bị bắt trên mông của con lừa!
Tôn Cao Quan liếc nhìn ông ta rồi hừ lạnh một tiếng.
"Ông biết là tốt rồi!"
Nói xong, liền không muốn cùng Sở Thiên Hùng nói chuyện nữa, vòng qua Sở Thiên Hùng đi thẳng về phía Lăng Việt.
“Lăng Thiếu, ngài sẽ không trách tôi vì không mời mà tới đây chứ?”
Vươn tay để bắt tay, để không làm tắt nụ cười trên mặt kia, mặc dù Lăng Việt tự đắc, nhưng cũng hiểu nhân tình.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nếu người khác cho hắn ba điểm thể diện, thì hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
"Cảm ơn, Tôn đại nhân đã quan tâm."
"Ha ha ha, tôi và cậu đều là đồng triều quan viên, ông nội của cậu tổ chức mừng thọ, thì tất nhiên tôi nên tới chúc mừng một thoáng chứ."
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt tại đó liền không khỏi hoang mang.
Lăng Việt mới mười tám tuổi, làm sao lại làm quan cùng triều với Tôn Cao Quan?
Đặc biệt là Lăng Đại, lúc ngày nhịn không được mà nghi ngờ nói: "Tôn Cao Quan ngài đây là có ý gì?"
"Lăng Thiếu, cậu không nói cho người nhà của mình biết chuyện bây giờ cậu làThiếu Tướng của Long Tổ sao?”
Mới vừa nói mấy câu, đã làm toàn bộ Lăng gia thôn lại một lần nữa chìm vào tĩnh mịch.
Thiếu Tướng của Long Tổ?
Thiếu tướng mười tám tuổi?
Trong suốt các triều đại Hoa Hạ có tồn tại không?
Lăng gia, Lăng Việt, đây là muốn lên thiên đường sao?
Sẽ không một ai nghi ngờ về tin tức này!
Bởi vì người tung ra tin tức này, phải có đủ tư cách để tung ra tin tức này ra!
Lúc này, là chú Lăng Đại hay chú Lăng Tam cũng thế, nhất thời sắc mặt của hai người nhất thời tái nhợt như sáp!
Thiếu tướng!
"Thiếu Tướng Mười tám tuổi"
Mười hay hai mươi năm nữa thì sao?
Thực lực của Lăng Việt đã đạt tới trình độ nào?
Buồn cười nhất chính là, trước đây bọn họ khinh thường Lăng Việt như vậy!
Trời ơi, làm sao mà bọn họ có thể ngu xuẩn đến thế? Cỡ nào cũng tìm đường chết cho riêng mình?
Lăng lão gia tử, sớm đã khóc không thành tiếng.
"Con ơi, hãy mở to mắt ra mà xem, con trai của con đã trở thành Thành Long! Woooooo..."
Toàn vội dân làng của Lăng Gia Thôn, vào lúc này, đã trút bỏ sự sợ hãi và oán hận đối với Lăng Việt!
Kể từ giờ phút này trở đi, bọn họ đối với Lăng Việt không còn gì ngoài việc kính sợ!
Bởi vì Lăng Việt là niềm tự hào của cả Lăng gia thôn!
Trưởng thôn vẫy tay, dân làng quỳ xuống không nói một lời.
Có người dẫn đầu, còn những người khác cũng khuỵu xuống rầm rầm …một mảnh !
Giờ khắc này, khí phách thiếu niên hiên ngang, oai bình hiên ngang đứng ở trước cửa Lăng gia, được vạn người tôn sùng!
Đây... là sự ra đời của một huyền thoại!
Thậm chí, cùng với người Mục Y Nhân, tim đập thình thịch vì lo lắng!
Tuy nhiên lúc trước hắn đã cảm nhận được điều đó một lần, nhưng các anh hùng của Giang Châu đã cúi đầu trước hắn.
Nhưng lần đó, bất kể quy mô hay chấn động gì, đều kém xa so với lần này.
Hôm nay, những người đang quỳ đó không phải là Thiếu chủ Quỷ Cốc! Mà là Thiếu Tướng của Long Tổ!
Giờ phút này, người bảo vệ trật tự của Hoa Hạ, cũng là người bảo vệ sự an toàn của mọi người ở Hoa Hạ!
Mà bạn của hắn là Mục Y Nhân, không chỉ là người của Long Tổ, mà còn là một thiếu tướng đáng kính!
Giờ phút này, ngay cả Mục Y Nhân cũng nhịn không được mà mạnh mẽ bành trướng.
Lăng Việt hướng về bốn phía mà nhìn một lượt rồi nói: "Hôm nay là đại thọ lần thứ 70 của ông nội tôi. Cảm ơn các chư vị cổ đông đã đến chúc mừng đại thọ của ông nội tôi."
"Tôn Cao Quan, Cục Trưởng Tào, Đạo Sơ... các người đều là nhân vật có thế lực ở Giang Châu. Thôn trưởng, người cũng người làm chủ ở Lăng gia thôn! Mời đi vào giao cho Lăng gia tôi, làm nhân chứng!
Nói xong, hắn một tay dắt tay ông nội, một tay dắt Mục Y Nhân, đi vào trong sân.
Tôn Cao Quan hướng về phía những người xung quanh và nói:
"Nếu như Lăng Thiếu đã nói như vậy, vậy chúng ta hãy vào trong đi!"
"Được!"
Từ người từ người đi vào trong, bác cả và chú ba nhìn nhau, trong mắt của chú ba tràn đầy sự sợ hãi.
"Anh... làm sao... làm sao bây giờ?"
Lăng Đại nghiến răng nghiến lợi!
"Đi, đi vào nhìn một chút! Không tin sau lưng còn có Hoa gia, hắn có thể lật ngược thế cờ sao?"
Đang nói chuyện, bỗng Lăng Đại dẫn đầu đi vào trong trước, Lăng thúc run rẩy đi theo sau.
Lăng Việt đưa ông nội và Mục Y Nhân vào nhà chính, bác gái vẫn ngồi trên ghế chủ tọa bên trên khoanh chân mà cười nói với mợ ba.
Lăng Tiêu híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Ông nội còn sống, ai cho bác gái dũng khí ngồi ở ghế chủ tọa?"
Bác gái khẽ nhíu mày.
"Tao ngồi ở chỗ nào, mày cũng có tư cách nói sao? Hơn nữa, với thân phận hiện tại của bác mày, chúng tao ngồi trên ghế chủ tọa cũng là hợp lý! Ở đây đến lượt mày buông lời trách móc sao?"
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Trương Đạo Sơ!”
"Có thuộc hạ."
"Vả miệng."
"Vâng!"
Trương Đạo Sơ tiến lên một bước, sắc mặt Bác gái lập tức thay đổi.
"Này! Lăng Việt, tên ranh con này, mày muốn làm gì?"
Vừa dứt lời, Trương Đạo Sở đã đi tới, nắm lấy cánh tay của bà ta, kéo bà ta ra, dùng sức tát vài cái ngã sõng soài trên mặt đất!
Bà ta bị đánh đến hai bên mặt sưng thành đầu lợn!
" A——! Mày——! Mày sao dám đánh tao ? Ranh con, mày muốn chết à!"
"Làm càn. Đàn bà đê tiện không mau im miệng!"
Trương Đạo Sơ vung tay lên đánh bà ta đến chảy cả máu miệng.
Lăng Nhiên và Lăng Tâm ngay lập tức tiến lên.
"Khốn nạn! Sao mày dám đánh mẹ tao? Mày muốn chết!"
Trương Đạo Sơ hừ lạnh một tiếng, một cước đá liền Lăng Nhiên ngã xuống đất. Lăng Tâm vẫn còn nhỏ nên Trương Đạo Sơ không ra tay, nhưng cô bé cực kỳ quỷ quyệt, cô ấy đã ra tay trực tiếp đánh vào cánh cổng sinh mệnh của Trương Đạo Sơ.
Trương Đạo Sơ chỉ là một người bình thường, nếu anh ta bị cô bé đánh, chắc chắn anh ta sẽ không có kết quả tốt!
Lăng Việt híp mắt lại, tiến lên một cước đá bay cô bé đi ra ngoài!
Cảnh tượng này đúng lúc lọt vào mắt Bác Cả vừa bước vào, lập tức tức giận hét lên: "Lăng Việt, cháu làm gì vậy?"
Bác gái nhào tới ôm lấy con gái, lớn tiếng khóc.
"Tên họ Lăng, thật không có lương tâm! Không xem nó là cháu một chút, đánh ba mẹ con của chúng tôi thành ra như thế nào? Hôm nay nếu ông không báo thù cho ba mẹ con của chúng tôi, hai chúng ta sẽ ly hôn!"
Bác Cả đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Lăng Việt.
"Lăng Việt, con cũng khinh người quá đáng! Con đừng nghĩ mình có chút năng lực mà kiêu ngạo như vậy! Trong mắt cháu có còn quy củ hay không? Con đặt bác ở đâu vậy?"
Nhưng Lăng Việt vẫn im lặng. Không nói với ông ta một lời
Hắn dìu ông nội của mình và đưa ông trở lại chỗ ngồi của mình trong đại sảnh, sau đó, hắn và Mục Y Nhân đứng ở hai bên của ông nội.
"Lăng Đại, trong mắt con bác không bằng một cái rắm!"
Khuôn mặt của những người kia có chút lạ lẫm, khiến bác cả không khỏi khẽ nhíu mày. Hai tay ông ta đặt sau lưng, lạnh lẽo mà nói: "Là ai bảo các người tới? Là phó thị trưởng Sở hay là cục trưởng Tào?"
Bọn người kia liếc nhìn ông ta, khẽ nhíu mày, nhưng không phản ứng đến ông ta, mà trực tiếp đi qua bên cạnh, đi về hướng Lăng Việt và ông nội Lăng.
Bác cả không khỏi sững sờ, chợt tức giận quát: “Chết tiệt! Dám cả gan không nhìn tôi? Các người..."
Bên này còn chưa dứt lời thì bên kia, những người đó đã đi tới trước mặt Lăng Việt, và nhau cúi đầu về hướng Lăng Việt và ông nội Lăng.
"Trương Đạo Sơ của Trương gia Giang Châu."
"Hoa Hồng Đen của Giang Thành."
"Mã Thành Long của tập đoàn Mã thị Giang Châu!"
...
"Phụng lệnh của Lăng thiếu chủ, đến đây mừng thọ cho ông nội Lăng! Chúc ông Lăng phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!"
"Cái gì?"
Bác cả và chú ba không khỏi cảm thấy gương mặt hơi nóng lên, bọn họ còn tưởng rằng là người mình mời tới, không nghĩ đến lại là người của Lăng Việt!
Đây quả thực là bị người ta vả mặt vang lên chan chát.
Thôn dân chung quanh cũng không nghĩ tới những người này lại nhận lệnh Lăng Việt, bọn họ còn tưởng rằng là muốn đến nịnh bợ bác cả!
Thoắt một cái, mọi người không khỏi thay đổi cách nhìn đối với Lăng Việt!
Ban đầu mọi người cho rằng hắn chỉ là một mãng phu công phu lợi hại, hiện tại xem ra Lăng Việt vẫn thật sự có tài!
Trong giây phút xấu hổ đó, nơi xa lại có mấy chiếc xe chạy đến, có Audi, cũng có BMW.
Đám người lại bắt đầu náo nhiệt lên.
Bác cả không khỏi thở dài một hơi, ông ta nới lỏng cà vạt, liếc về hướng Lăng Việt.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Ra vẻ cái gì? Chỉ có mấy ông chủ nho nhỏ tới mà thôi, còn không xứng xách giày cho ta! Ra oai cái gì chứ?"
Chú ba vội vàng phụ họa: "Đại ca nói không sai, có lẽ mấy chiếc xe này mới là bạn của anh! Chờ họ đi xuống, mấy thứ chẳng ra gì này căn bản không đáng chú ý!"
Bác cả đắc ý gật đầu.
"Đúng thế, đi, đi theo anh tiếp khách đi."
"Vâng!"
Hai người đi vài bước về phía trước, mấy chiếc BMW và Audi kia cũng đúng lúc dừng lại.
Bác cả vừa chuẩn bị mở miệng thì trên xe đã có mấy ông lớn bước xuống, bác cả không khỏi sững sờ.
Lại là khuôn mặt xa lạ?
Đối phương nhìn ông ta một cái, khẽ nhíu mày, chợt quát lạnh lên: "Cút đi! Chó ngoan không cản đường!"
Mắng xong, mọi người trực tiếp đẩy ông ta và chú ba ra, đi đến cửa đại viện Lăng gia, cúi đầu với Lăng Việt và ông nội Lăng.
"Khổng Lâm Ngọc gia chủ Khổng gia ở Giang Lâm."
"Trần Thiên Hoa của tập đoàn Trần thị Giang Châu."
"Liễu Ngôn Thuận của Liễu gia Giang Thành!"
...
"Mượn tên của Lăng thiếu chủ mừng thọ cho ông Lăng!"
Nơi này dần dần yên lặng lại, cả ông nội Lăng cũng hơi ngơ ra.
Trước đó Mục Y Nhân nói, Lăng Việt mời rất nhiều người có mặt mũi để mừng thọ cho ông, ông còn không dám tin.
Nhưng ai mà ngờ được, trong nháy mắt đã xuất hiện nhiều nhân vật nghe có vẻ rất lợi hại để mừng thọ cho ông!
Các thôn dân cũng ngơ ngác, nhiều nhân vật có mặt mũi như vậy không phải là đến trèo cao bác cả sao? Sap lại tìm Lăng Việt?
Đương nhiên, người ngơ ngác nhất là bác cả và chú ba!
Hai người này cũng không nghĩ tới, cha mẹ Lăng Việt bị giết chết, hai chân bị đánh gãy, vậy mà trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã làm quen nhiều bạn bè như vậy!
Hơn nữa những người này còn có khả năng không phải bạn bè! Bởi vì thái độ của họ đối với Lăng Việt rất tôn kính!
Giống như đối đãi với một vị vua!
Nhưng nhiêu đó cũng không phải kết thúc, ngược lại... Chỉ là bắt đầu!
Tiếp đó, cứ cách hai phút sẽ có một đợt xe sang chạy vào, cứ hết ông lớn này đến ông lớn khác, tên tuổi càng ngày càng vang dội, tất cả đều quỳ trước mặt ông nội Lăng!
Cứ hết chiếc xe sang này đến chiếc xe sang khác chạy vào, chắn hết trước sau thôn Lăng gia, không có chỗ đỗ xe nên họ dứt khoát đậu trong ruộng lúa!
Diện tích mà đống xe sang chiếm còn lớn hơn cả tổng diện tích thôn Lăng gia!
Ông nội Lăng sợ choáng váng!
Cả thôn dân thôn Lăng gia cũng hoảng sợ đến không nói nên lời!
Cả bác cả và chú ba cũng triệt để đờ ra!
"Cái này... Thằng nhãi ranh này, rốt cuộc sao nó làm được?"
"Nơi đây gần như tụ tập tất cả phú hào lớn lớn nhỏ nhỏ của Giang Châu! Cái này... Cho dù là ta, cũng còn lâu mới có được sức kêu gọi như vậy!"
Một đám lại một đám phú hào đi vào, bái kiến ông nội Lăng và Lăng Việt, cứ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, hình thành một đội hình san sát. Những ông lớn này chẳng có chút tính khí nào, ngoan ngoãn như một đám học sinh tiểu học đang đợi kiểm duyệt!
Toàn bộ thôn dân thôn Lăng gia đều sợ ngây người!
Bất cứ ai trong những người này cũng có giá trị con người vượt qua toàn bộ thôn dân thôn Lăng gia bọn họ! Là người có thể làm tất cả mọi người cúng bái!
Nhưng bây giờ, bọn họ còn thành thật ngoan ngoãn hơn những thôn dân bọn họ!
Ông trời, bộ thật sự gặp quỷ rồi hay sao!
Trong lúc ngơ ngác, điện thoại của bác cả đột nhiên vang lên. Ông ta nhận điện thoại, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng quá đỗi.
Sau đó, ông ta cất điện thoại đi, hai tay đặt sau lưng, đi về hướng Lăng Việt.
"Lăng Việt, mày mau bảo người lái xe đi, tránh ra một lối đi, khách của tao sắp vào tới."
Lăng Việt lạnh nhạt nhìn ông ta một cái.
"Người của ông muốn đến thì vào đi, dựa vào cái gì bảo thủ hạ của tôi phải nhường đường?"
Bác cả giận quát một tiếng: “Làm càn! Mày biết người tới là ai không? Tao nói cho mày biết, đó là phó thị trưởng Sở của Giang Châu!"
Thôn dân chung quanh nghe thấy lời ấy thì nhất thời không nhịn được hít sâu một hơi.
"Ông trời, thì ra là phó thị trưởng Sở!"
"Không ngờ tiệc mừng thọ của ông nội Lăng lại xuất hiện nhân vật cấp bậc này!"
"Cuối cùng vẫn là nắm đấm của Lăng Đại lớn! Lăng Việt mời nhiều người đến mấy cũng chỉ là một ít thương nhân thôi, so với khách của Lăng Đại thì thật sự kém quá xa!"
Từ xưa đến nay Hoa Hạ trọng văn khinh thương!
Huống chi đối phương còn là một phó thị trưởng?
So sánh về mặt mũi giữa hai bên thì thật sự là cách một trời một vực! Sự khác nhau giữa một thần tiên và một đám phàm nhân!
Bác cả lại khôi phục ngạo nghễ, bởi vì dù vừa rồi Lăng Việt uy phong đến cỡ nào thì giờ phút này, ông ta đã hạ gục hắn triệt để!
Nhưng Lăng Việt chỉ cười nhạt một tiếng.
"Một quan chức nhỏ như hạt vừng mà cũng đòi hỏi không nhỏ. Nếu hắn muốn đến thì tới đi, không muốn tới thì cút cho tôi! Hắn còn chưa có tư cách để thủ hạ của tôi nhường đường!"
"Mày làm càn!" Bác cả còn chưa mở miệng thì chú ba đã tức giận quát một tiếng: "Lăng Việt, mày đừng quá mức ngông cuồng! Phó thị trưởng Sở đến mừng thọ cho ông nội mày là vinh dự của Lăng gia chúng ta, mày lại ngạo mạn như thế, mày nghĩ mình là ai? Mày có biết mình càn quấy như thế sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào không?"
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: "Chỉ nói một câu thôi, thích tới không thì tùy! Không đến thì cút!"
Chương 64: Hết đợt này đến đợt khác
“Mày — —! Giỏi! Giỏi lắm Lăng Việt! Mày dám phách lối như thế! Mày chờ đó cho tao, chờ qua hôm nay tao tính sổ với mày!"
Nói xong, bác cả giận dữ rời đi, đi nghênh đón phó thị trưởng Sở.
Ông nội Lăng không khỏi có chút lo lắng: "Tiêu Tiêu, khách mà bác cả của cháu quen biết quyền cao chức trọng. Cháu đắc tội với người đó thì về sau có gặp phiền phức hay không?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng: "Ông nội, ông không cần phải lo cho cháu, hắn còn không có tư cách trêu chọc cháu đâu!"
Ông nội Lăng lộ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu, rung động mà hôm nay đứa cháu trai này mang đến cho ông thật sự quá mạnh!
Nhưng nó thật sự có thực lực chống lại Lăng Đại sao?
Ông nhìn về phía Mục Y Nhân bên người, lại phát hiện Mục Y Nhân cũng không có chút nào bối rối, trong lòng không khỏi càng nghi hoặc.
Không bao lâu sau, Lăng Đại đã dẫn theo mấy người đi tới.
Chú ba đi theo sau lưng xách quà tặng, còn khúm núm hơn cả lúc đối mặt với anh hai trước đó, hoàn toàn trở thành một người hầu!
Người đi song song với Lăng Đại là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, rất nhiều người nhìn thấy ông ta thì sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.
Trong các thôn dân thôn Lăng gia, một vài người có chút kiến thức không khỏi hô lên:
"Thật sự là phó thị trưởng Sở! Tôi từng mở hội ở quê nhà, may mắn được gặp ông ấy một lần! Không ngờ bây giờ ông ấy lại đến chốn khỉ ho cò gáy như Lăng gia của chúng ta!"
"Quả nhiên không hổ là Lăng Đại! Hiện tại ông ta đã khác xưa rồi! Cả nhân vật như vậy mà cũng mời đến được!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Đúng vậy! Xem ra chung quy Lăng gia vẫn phải dựa vào Lăng Đại gánh vác! Lăng Việt lợi hại đến mấy cũng yếu hơn Lăng Đại một bậc!"
"Có đứa con như thế thì đời này ông nội Lăng cũng được an ủi!"
...
Lăng Đại nghe thấy lời này thì trong lòng hết sức thỏa mãn! Tâm tình vừa rồi bị Lăng Việt đàn áp lập tức bị quét sạch, dễ chịu như được ăn kẹo!
Lăng Việt, xem như mày có thể tìm đến nhiều phú hào như vậy, vậy thì thế nào? Ở trước mặt tao, chung quy mày còn chưa đủ nhìn!
phó thị trưởng Sở đi đến trước mặt ông nội Lăng, cười nhạt một tiếng với ông rồi duỗi tay phải ra, nói: "Chú Lăng, sinh nhật vui vẻ, chúc chú nghênh đón đại thọ bảy mươi."
ông nội Lăng vội vàng chùi chùi tay lên bộ quần áo mới tinh, sau đó cười tươi vươn tay ra, bắt tay với đối phương.
"Phó… phó thị trưởng Sở, ngài nhìn ngài, trong lúc cấp bách, lại còn đến cho ta lão già chết tiệt này mừng thọ, thật sự là làm phiền ngài!"
Sở phó thị trưởng cười ha ha, nói: "Chú Lăng khách sáo quá, anh Lăng và tôi là đồng môn, lại là bạn tốt nhiều năm. Sinh nhật của cha anh ấy thì đương nhiên tôi phải tới mừng thọ!"
Nói xong, ông ta nhìn lướt qua những phú hào bên cạnh, không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng.
"Anh Lăng, anh làm thế này khó tránh khỏi có hơi phô trương không?"
Lăng Đại sững sờ, vội vàng giải thích: "Anh Sở hiểu lầm, những người này không phải tôi tìm đến, là do đứa cháu này của tôi dẫn đến!"
"Ồ?" Phó thị trưởng Sở nhìn lướt qua Lăng Việt: "Hiện tại thật là anh hùng xuất thiếu niên! Không ngờ cậu tuổi còn nhỏ lại có thể làm đến bước này. Nhưng không nên kiêu ngạo, về sau học hỏi bác cả cậu đi, nói không chừng ngày sau cậu cũng có được một sự nghiệp lớn."
Lăng Việt lạnh nhạt nói: "Lo chuyện bao đồng!"
Phó thị trưởng Sở không khỏi nhướng mày, tuy rằng ông ta kinh ngạc trước thủ đoạn của Lăng Việt, nhưng Lăng Việt ngạo mạn như thế cũng khó có thể đi xa.
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Lăng Việt tràn đầy thất vọng.
Mà bác cả thì trực tiếp quát lớn một tiếng: "Lăng Việt, cháu nói vớ vẩn cái gì thế? Cháu có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn ông ta.
"Ông lải nhải với tôi thêm một câu thì tôi sẽ làm cho ông biết mình đang nói chuyện với ai!"
"Cháu — —!"
Lăng Đại còn muốn nói gì đó, phó thị trưởng Sở đã khoát khoát tay ra hiệu: "Được rồi, anh Lăng, dù gì cậu ấy vẫn còn nhỏ, tính toán với cậu ấy thì có vẻ chúng ta chấp nhặt quá."
"Vẫn là anh Sở suy nghĩ chu đáo! Đi, chúng ta đi vào uống trà, không cần chấp nhặt với nó!"
"Anh Lăng, mời!"
"Anh Sở, mời!"
Hai người vừa chuẩn bị đi vào sân thì sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Lăng thiếu, Tào mỗ không mời mà tới, mừng thọ cho ông nội Lăng, ngài không so đo đó chứ?"
Nghe thấy lời ấy, phó thị trưởng Sở lập tức dừng bước, nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua.
"Cục trưởng Tào?"
"Ô! Trùng hợp vậy? Đây không phải phó thị trưởng Sở sao? Sao ngài cũng có thời gian đến đây?"
"Tôi và Lăng Đại là bạn bè, qua mừng thọ cho cha anh ta, ngược lại là anh, sao anh lại đến nơi này?"
Cục trưởng Tào cười ha ha, nói: "Tôi kính ngưỡng Lăng thiếu, đặc biệt đến mừng thọ cho ông của ngài ấy, sao? Không được à?"
Phó thị trưởng Sở khẽ nhíu mày, tuy thân phận của cục trưởng Tào không cao bằng ông ta, nhưng chung quy vẫn không phải người bình thường, so ra vẫn tương đối có cân nặng hơn mọi người ở đây!
Vừa rồi ông ta còn cảm thấy Lăng Việt ngạo mạn, thật không ngờ trong nháy mắt Lăng Việt có thể mời cả cục trưởng Tào tới.
"Cục trưởng Tào, tha thứ cho tôi nói thẳng, lấy thân phận của ông, vì một thanh niên mà tới nơi như thế này, không khỏi... không hợp phép tắc?"
Cục trưởng Tào cười ha ha: "Sở Thiên Hùng, ông nói chuyện tôn trọng một chút. Hôm nay là cuối tuần, tôi đi thăm bạn là quyền lợi của tôi! Ông đừng lôi bộ dạng lúc đi làm ra đây mà nói bóng nói gió đủ điều!"
Ánh mắt Sở Thiên Hùng không khỏi trở nên lạnh lẽo. Họ Tào này dám can đảm đáp trả ông ta vì một thanh niên nho nhỏ? Quả thực là cả gan làm loạn!
"Tào Chân, ông vừa nói cái gì? Nói lại cho tôi nghe?"
Sở Thiên Hùng tuôn ra khí thế, người chung quanh không khỏi cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Dù sao cũng là Sở Thiên Hùng, khí thế kia không giống bình thường!
Nhưng ngay lúc này lại có một giọng nói truyền đến, trong nháy mắt khiến khí thế của Sở Thiên Hùng tan đi sạch sẽ!
"Sở Thiên Hùng, anh cũng oai phong thật đấy!"
Sở Thiên Hùng sững sờ, lập tức nhìn về hướng nơi phát ra tiếng nói, trong nháy mắt khí thế đã hoàn toàn biến mất, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh!
Sau đó, ông ta không dám nói nhiều thêm câu nào, càng không quan tâm đến ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, vội vàng chạy đến, cúi người thật thấp trước đối phương.
"Ngài Tôn, ngài... Sao ngài lại tới đây?"
"Hừ! Tôi tới mừng thọ cho ông nội của Lăng thiếu, vừa đến đã thấy anh đùa nghịch uy phong ở chỗ này, anhn thật bản lãnh quá! Anh coi mình là cái gì? Muốn đùa giỡn uy phong với tôi luôn không?"
Toàn bộ thôn Lăng gia triệt để trở thành một mảnh tĩnh mịch!
Ngài Tôn cũng tới? Đi tới cái thôn cũ nát của bọn họ! Hơn nữa còn đến vì Lăng Việt!
Ông trời, cuối cùng Lăng Việt làm cái gì? Sao cảm thấy hắn có thể dùng một tay đảo loạn càn khôn trong toàn bộ Giang Châu?
Đây... Đây là đang nằm mơ sao?
Chương 65: Thanh toán tài khoản
"Tôn Cao Quan ngài nói quá lời rồi, làm sao tôi dám ở trước mặt ngài mà thị uy chứ?"
Sở Thiên Hùng cúi đầu, không dám cử động tùy tiện, sau lưng đã ướt một mảnh rồi!
Người trước mắt chính là người thật sự có thể phô trương thanh thế với tất cả người ở Giang Châu!
So với đối phương mà nói, ông ta thực sự không bằng một cọng lông!
Giờ phút này, ông ta tràn đầy hối hận, tại sao lại đi trợ giúp Lăng Đại? Tại sao lại đi chế giễu Lăng Việt?
Bây giờ là cái quái gì vậy, đã bị bắt trên mông của con lừa!
Tôn Cao Quan liếc nhìn ông ta rồi hừ lạnh một tiếng.
"Ông biết là tốt rồi!"
Nói xong, liền không muốn cùng Sở Thiên Hùng nói chuyện nữa, vòng qua Sở Thiên Hùng đi thẳng về phía Lăng Việt.
“Lăng Thiếu, ngài sẽ không trách tôi vì không mời mà tới đây chứ?”
Vươn tay để bắt tay, để không làm tắt nụ cười trên mặt kia, mặc dù Lăng Việt tự đắc, nhưng cũng hiểu nhân tình.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nếu người khác cho hắn ba điểm thể diện, thì hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
"Cảm ơn, Tôn đại nhân đã quan tâm."
"Ha ha ha, tôi và cậu đều là đồng triều quan viên, ông nội của cậu tổ chức mừng thọ, thì tất nhiên tôi nên tới chúc mừng một thoáng chứ."
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt tại đó liền không khỏi hoang mang.
Lăng Việt mới mười tám tuổi, làm sao lại làm quan cùng triều với Tôn Cao Quan?
Đặc biệt là Lăng Đại, lúc ngày nhịn không được mà nghi ngờ nói: "Tôn Cao Quan ngài đây là có ý gì?"
"Lăng Thiếu, cậu không nói cho người nhà của mình biết chuyện bây giờ cậu làThiếu Tướng của Long Tổ sao?”
Mới vừa nói mấy câu, đã làm toàn bộ Lăng gia thôn lại một lần nữa chìm vào tĩnh mịch.
Thiếu Tướng của Long Tổ?
Thiếu tướng mười tám tuổi?
Trong suốt các triều đại Hoa Hạ có tồn tại không?
Lăng gia, Lăng Việt, đây là muốn lên thiên đường sao?
Sẽ không một ai nghi ngờ về tin tức này!
Bởi vì người tung ra tin tức này, phải có đủ tư cách để tung ra tin tức này ra!
Lúc này, là chú Lăng Đại hay chú Lăng Tam cũng thế, nhất thời sắc mặt của hai người nhất thời tái nhợt như sáp!
Thiếu tướng!
"Thiếu Tướng Mười tám tuổi"
Mười hay hai mươi năm nữa thì sao?
Thực lực của Lăng Việt đã đạt tới trình độ nào?
Buồn cười nhất chính là, trước đây bọn họ khinh thường Lăng Việt như vậy!
Trời ơi, làm sao mà bọn họ có thể ngu xuẩn đến thế? Cỡ nào cũng tìm đường chết cho riêng mình?
Lăng lão gia tử, sớm đã khóc không thành tiếng.
"Con ơi, hãy mở to mắt ra mà xem, con trai của con đã trở thành Thành Long! Woooooo..."
Toàn vội dân làng của Lăng Gia Thôn, vào lúc này, đã trút bỏ sự sợ hãi và oán hận đối với Lăng Việt!
Kể từ giờ phút này trở đi, bọn họ đối với Lăng Việt không còn gì ngoài việc kính sợ!
Bởi vì Lăng Việt là niềm tự hào của cả Lăng gia thôn!
Trưởng thôn vẫy tay, dân làng quỳ xuống không nói một lời.
Có người dẫn đầu, còn những người khác cũng khuỵu xuống rầm rầm …một mảnh !
Giờ khắc này, khí phách thiếu niên hiên ngang, oai bình hiên ngang đứng ở trước cửa Lăng gia, được vạn người tôn sùng!
Đây... là sự ra đời của một huyền thoại!
Thậm chí, cùng với người Mục Y Nhân, tim đập thình thịch vì lo lắng!
Tuy nhiên lúc trước hắn đã cảm nhận được điều đó một lần, nhưng các anh hùng của Giang Châu đã cúi đầu trước hắn.
Nhưng lần đó, bất kể quy mô hay chấn động gì, đều kém xa so với lần này.
Hôm nay, những người đang quỳ đó không phải là Thiếu chủ Quỷ Cốc! Mà là Thiếu Tướng của Long Tổ!
Giờ phút này, người bảo vệ trật tự của Hoa Hạ, cũng là người bảo vệ sự an toàn của mọi người ở Hoa Hạ!
Mà bạn của hắn là Mục Y Nhân, không chỉ là người của Long Tổ, mà còn là một thiếu tướng đáng kính!
Giờ phút này, ngay cả Mục Y Nhân cũng nhịn không được mà mạnh mẽ bành trướng.
Lăng Việt hướng về bốn phía mà nhìn một lượt rồi nói: "Hôm nay là đại thọ lần thứ 70 của ông nội tôi. Cảm ơn các chư vị cổ đông đã đến chúc mừng đại thọ của ông nội tôi."
"Tôn Cao Quan, Cục Trưởng Tào, Đạo Sơ... các người đều là nhân vật có thế lực ở Giang Châu. Thôn trưởng, người cũng người làm chủ ở Lăng gia thôn! Mời đi vào giao cho Lăng gia tôi, làm nhân chứng!
Nói xong, hắn một tay dắt tay ông nội, một tay dắt Mục Y Nhân, đi vào trong sân.
Tôn Cao Quan hướng về phía những người xung quanh và nói:
"Nếu như Lăng Thiếu đã nói như vậy, vậy chúng ta hãy vào trong đi!"
"Được!"
Từ người từ người đi vào trong, bác cả và chú ba nhìn nhau, trong mắt của chú ba tràn đầy sự sợ hãi.
"Anh... làm sao... làm sao bây giờ?"
Lăng Đại nghiến răng nghiến lợi!
"Đi, đi vào nhìn một chút! Không tin sau lưng còn có Hoa gia, hắn có thể lật ngược thế cờ sao?"
Đang nói chuyện, bỗng Lăng Đại dẫn đầu đi vào trong trước, Lăng thúc run rẩy đi theo sau.
Lăng Việt đưa ông nội và Mục Y Nhân vào nhà chính, bác gái vẫn ngồi trên ghế chủ tọa bên trên khoanh chân mà cười nói với mợ ba.
Lăng Tiêu híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Ông nội còn sống, ai cho bác gái dũng khí ngồi ở ghế chủ tọa?"
Bác gái khẽ nhíu mày.
"Tao ngồi ở chỗ nào, mày cũng có tư cách nói sao? Hơn nữa, với thân phận hiện tại của bác mày, chúng tao ngồi trên ghế chủ tọa cũng là hợp lý! Ở đây đến lượt mày buông lời trách móc sao?"
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Trương Đạo Sơ!”
"Có thuộc hạ."
"Vả miệng."
"Vâng!"
Trương Đạo Sơ tiến lên một bước, sắc mặt Bác gái lập tức thay đổi.
"Này! Lăng Việt, tên ranh con này, mày muốn làm gì?"
Vừa dứt lời, Trương Đạo Sở đã đi tới, nắm lấy cánh tay của bà ta, kéo bà ta ra, dùng sức tát vài cái ngã sõng soài trên mặt đất!
Bà ta bị đánh đến hai bên mặt sưng thành đầu lợn!
" A——! Mày——! Mày sao dám đánh tao ? Ranh con, mày muốn chết à!"
"Làm càn. Đàn bà đê tiện không mau im miệng!"
Trương Đạo Sơ vung tay lên đánh bà ta đến chảy cả máu miệng.
Lăng Nhiên và Lăng Tâm ngay lập tức tiến lên.
"Khốn nạn! Sao mày dám đánh mẹ tao? Mày muốn chết!"
Trương Đạo Sơ hừ lạnh một tiếng, một cước đá liền Lăng Nhiên ngã xuống đất. Lăng Tâm vẫn còn nhỏ nên Trương Đạo Sơ không ra tay, nhưng cô bé cực kỳ quỷ quyệt, cô ấy đã ra tay trực tiếp đánh vào cánh cổng sinh mệnh của Trương Đạo Sơ.
Trương Đạo Sơ chỉ là một người bình thường, nếu anh ta bị cô bé đánh, chắc chắn anh ta sẽ không có kết quả tốt!
Lăng Việt híp mắt lại, tiến lên một cước đá bay cô bé đi ra ngoài!
Cảnh tượng này đúng lúc lọt vào mắt Bác Cả vừa bước vào, lập tức tức giận hét lên: "Lăng Việt, cháu làm gì vậy?"
Bác gái nhào tới ôm lấy con gái, lớn tiếng khóc.
"Tên họ Lăng, thật không có lương tâm! Không xem nó là cháu một chút, đánh ba mẹ con của chúng tôi thành ra như thế nào? Hôm nay nếu ông không báo thù cho ba mẹ con của chúng tôi, hai chúng ta sẽ ly hôn!"
Bác Cả đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Lăng Việt.
"Lăng Việt, con cũng khinh người quá đáng! Con đừng nghĩ mình có chút năng lực mà kiêu ngạo như vậy! Trong mắt cháu có còn quy củ hay không? Con đặt bác ở đâu vậy?"
Nhưng Lăng Việt vẫn im lặng. Không nói với ông ta một lời
Hắn dìu ông nội của mình và đưa ông trở lại chỗ ngồi của mình trong đại sảnh, sau đó, hắn và Mục Y Nhân đứng ở hai bên của ông nội.
"Lăng Đại, trong mắt con bác không bằng một cái rắm!"
Bình luận facebook